Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 251: Quy (1 + 2)

      Mãi cho tới gần sáng, đám người mới nằm xuống mà ngủ. Còn đám con quay vào trong xe ngựa.

      Ngoại trừ số người phụ trách thủ vệ, cả đoàn xe hoàn toàn yên tĩnh. Tuy đống lửa thỉnh thoảng vẫn có những tiếng nổ tanh tách, nhưng nhưng thanh đó chẳng hề ảnh hưởng tới giấc ngủ của mọi người. Ngược lại nó như có tác dụng thần kỳ khiến cho giấc ngủ của mọi người lại càng thêm ngọt ngào.

      Vương Lâm đứng lên, tới ngồi bên gốc đại thụ cách đó xa. Trong lòng hoàn toàn bình thản. Khoảng khắc vừa rồi khiến cho quên mất mình là người tu tiên, giống như người bình thường.

      Sau khi ngồi xuống, cảm giác bản thân, đột nhiên cảm thấy sợ hãi và vui mừng. Tu vi của chẳng biết từ lúc nào đột phá Nguyên sơ kỳ mà đạt tới trung kỳ. Tuy trước đó đạt tới đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, nhưng ngờ lại nhanh như vậy.

      Chỉ có điều, lớp sương mù màu đỏ bên ngoài thân thể lại tiêu tán thêm ít. Vương Lâm hít hơi sâu. có cảm giác nếu ngày nào đó, thứ màu đỏ đó biến mất phải hối hận. Vì vậy mà tinh thần của lại hết sức tập trung, bắt đầu ngưng tụ.

      Thời gian Vương Lâm ngưng tụ làn khí đỏ chầm chậm trôi . Ban đêm, ngoại trừ số tiếng muỗi bay vù vù cũng chỉ còn có tiếng ngáy của số hán tử ngủ say.

      Từ từ, nơi chân trời bắt đầu xuất những tia nắng đầu tiên. Ánh sáng chầm chậm xua màn đêm đen tối.

      Vương Lâm mở hai mắt, quay mặt về phía đông hít hơi sâu. Nhất thời, hai luồng khí màu tím mà người thường thể nhìn thấy, được hít vào trong mũi. Sau khi chạy trong cơ thể vòng, rồi lại phun ra.

      Được vài vòng như thế, Vương Lâm có thể cảm giác được cách ràng toàn thân có cảm giác như có thể nhàng bay lên trung.

      Cái cảm giác này, trong suốt bốn trăm năm qua chưa bao giờ Vương Lâm có được. Hiển nhiên, điều đó chỉ có khi nào tâm trạng có được bình thản nhất định mới có thể cảm nhận được nó mà thôi.

      Qua đêm, lớp khí đỏ bên ngoài cơ thể Vương Lâm mất phần mười. Vương Lâm cũng chẳng hề nóng nảy. biết để có thể ngưng tụ được toàn bộ lớp khí màu đỏ đó phải chuyện trong thời gian ngắn có thể làm được. Có thể cái chuyện này mất nhiều thời gian và hơi nhàm chán.

      Sáng sớm, mọi người trong đoàn xe đều tỉnh dậy. Sau khi rửa ráy mặt mũi, vị lang trung theo đoàn xe mới từ xe ngựa bước xuống. Sau khi hít hơi sâu, lão liền đứng ở chỗ đất trống bắt đầu hoạt động chân tay. Từ từ, lão liền thực loạt các loại động tác.

      Vương Lâm liếc mắt nhìn qua, trong lòng có phần kinh ngạc. Người này thực những động tác đó tuy có lực công kích nhưng cũng có tác dụng cường thân.

      lúc sau, lão liền thu tay, thở hơi dài. Sau đó, hơi do dự chút, lão liền về phía Vương Lâm. Khi tới gần, lão nhân cười :

      - Tiểu ca! Đêm qua nghỉ ngơi có tốt ?

      Vương Lâm gật đầu nhưng cũng mở miệng.

      Lão nhân do dự chút rồi lại hỏi:

      - Tiểu ca! Cái lá cây trăm năm kia biết là tìm được ở đâu? - xong, ánh mắt lão có nét cầu khẩn.

      - Nhặt ven đường. - Vương Lâm .

      Nhất thời, lão nhân khựng người lại, ngập ngừng lúc đành cười khổ:

      - Tiểu ca... là may mắn.

      Sau khi thêm vài câu với Vương Lâm, cho dù lão có bóng gió thế nào cũng thể tìm được tin tức từ miệng . Lão nhân thầm than tiếng rồi xoay người rời .

      Nếu thực tuổi của Vương Lâm còn hơn cả lão tổ tông của lão nhân. Vì thế mà lão nhân bóng gió với những người trẻ tuổi mới ra ngoài còn có tác dụng. Chứ với Vương Lâm chẳng hề có chút ảnh hưởng.

      theo đoàn xe, Vương Lâm từ từ điều chỉnh tâm trạng của mình mà hòa nhập với mọi người. Thoáng cái qua mấy ngày. Trong mấy ngày kia, tiểu nha hoàn thường xuyên đến tìm Vương Lâm chuyện. Mỗi lần như thế, khuôn mặt nhắn lại đỏ lên, chẳng biết nghĩ gì trong lòng.

      Nhìn ánh mắt của tiểu nha hoàn, trong lòng Vương Lâm cười khổ. Ánh mắt đó vẫn thấy khi Lý Mộ Uyển nhìn mình, vì vậy mà trong lòng hiểu .

      Chỉ có điều, Vương Lâm tự vấn bản thân tuổi của còn hơn cả lão tổ tông của nàng. Vì vậy mà trong lòng luôn có cảm giác quái dị.

      Cho tới hôm nay, kinh thành lên trước mặt.

      Kinh thành ở Tứ cấp tu chân quốc trong mắt người bình thường hết sức hoa lệ. Tuy vậy trong mắt Vương Lâm nó lại hết sức bình thường, chẳng có bất cứ thứ gì đặc biệt. Nếu phải cao có dòng xoáy linh khí Vương Lâm cũng chẳng thèm để ý.

      Thần thức của Vương Lâm đảo qua, toàn bộ ngôi thành lập tức lên trong đầu . Trong toàn bộ ngôi thành có tất cả chín dòng linh khí. Còn chúng xuất phát từ đâu cũng phải là tu sĩ mà từ chín cây cột đá mà đen. Theo kích thước to của cây cột mà linh lực phát ra mạnh yếu khác nhau.

      Trong đó, ngoại trừ cây cột khổng lồ ra, tám cây cột còn lại chỉ khoảng chừng mười người ôm. Nhưng cây cột còn lại kích thước của nó phải trăm người ôm mới xuể.

      Trong phạm vi của chín cây cột đều có người ngồi. Hơn nữa, bao phủ bên ngoài cây cột còn có tầng trận pháp, ngăn cản thần thức dò xét. Chỉ có điều mấy cái trận pháp đó đối với Vương Lâm mà chỉ được hình thức.

      liếc mắt cái thấy những người ngồi trong đó đều là tu sĩ. Tu vi cao nhất đạt tới Kết Đan hậu kỳ. Mà thấp nhất cũng là Trúc Cơ hậu kỳ.

      Vương Lâm cảm thấy hứng thú đối với cái kiến trúc kỳ lạ trước mắt. Sau khi đoàn xe tiến vào trong thành, Lữ Hưng thấy Vương Lâm cứ nhìn về phía chín cây cột liền thấp giọng :

      - Vương lão đệ! nên nhìn chằm chằm như thế. Nếu bị người khác phát rất rắc rối.

      Vương Lâm sờ sờ bờm ngựa, nghi hoặc hỏi:

      - Lữ huynh! Cây cột đen này là cái gì?

      Ánh mắt Lữ Hưng có phần hâm mộ, thấp giọng :

      - Đó là tiên mộc. Nơi đây là kinh đô của chúng ta, được tiên nhân che chở. Gần đây mới có tiên dụ rơi xuống. Hoàng thượng liền triệu tập toàn bộ công tượng trong cả nước, căn cứ theo cầu của tiên dụ mà tạo nên chín cây tiên mộc này.

      - Tiên mộc.... - Nét mặt Vương Lâm có chút quái dị.

      - Bên trong tiên mộc là nơi tiên nhân dừng chân. Khi cha ta còn trẻ từng tận mắt nhìn thấy từ bên trong có tiên nhân bay ra. - Giọng của Lữ Hưng có chút tự hào, như chính mình được nhìn thấy.

      Nếu lúc này, mà biết rằng Vương Lâm vẫn cùng còn mạnh hơn cái người mà phụ thân thấy gấp trăm ngàn lần biết có cảm giác như thế nào? Phải biết rằng vị tu sĩ mà phụ thân gặp qua, cho dù nhìn thấy Vương Lâm cũng phải cũng kính kêu tiếng tiền bối.

      Vương Lâm thu mắt lại, cười cười, gì.

      Sau khi vào trong thành, Vương Lâm cáo từ với đám người Lữ Hưng. Tuy Lữ Hưng quen biết Vương Lâm lâu, nhưng lại có cảm giác hết sức thân mật. vỗ ngực cam đoan với Vương Lâm nếu có gì rắc rối cứ tới tìm mình là được.

      Còn mấy ngày qua đối ẩm, hoàn toàn tâm phục khẩu phục với khả năng uống rượu của đối phương. Vì thế mà Lữ Hưng cứ dặn dặn lại nếu có người khi dễ cứ đến tìm lão.

      Cuối cùng vị lang trung cũng từ xe xuống. bên cạnh lão là người con đeo chiếc khăn che mặt màu trắng. Bên cạnh nàng là tiểu nha hoàn xinh xắn.

      Thấy Vương Lâm phải , ánh mắt nha hoàn có chút buồn bã.

      Vị lang trung tiến lên chuyện với Vương Lâm vài câu. Sau đó người con đeo khăn che mặt hạ thấp người thi lễ với Vương Lâm rồi xoay người lên xe.

      Còn tiểu nha hoàn, sau khi chuyện với người con đó mấy câu liền cầm túi tiền bằng tơ tằm bước tới gần Vương Lâm. Nàng đưa túi tiền cho Vương Lâm, nhàng :

      - Tiểu thư để ta cảm ơn ngươi. Trong này có mười lượng vàng để ngươi sử dụng.

      Vương Lâm cũng từ chối. Đây là thứ để giao dịch trong nhân gian. Ngoại trừ bốn trăm năm trước có cầm, cho tới tận bây giờ mới thấy lại.

      Vương Lâm ôm quyền, xoay người mà . Cho tới khi rất xa, nha đầu liền thở dài, xoay người vào xe ngựa. Đoàn xe tiếp tục qua cầu tiến vào thành Nam.

      Cầm mười lượng vàng trong tay, Vương Lâm chầm chậm trong kinh đô. Đúng là nơi dưới chân thiên tử có khác. Người đường rất động, mỗi ngã tư lại có vô số cửa hàng, buôn bán đủ mọi loại đồ vật.

      Được lúc, tia sáng trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Sau khi dạo quanh vòng, vẫn thể nhìn thấy vị tu sĩ nào có tu vi dưới tầng thứ mười hai, mười ba Ngưng Khí kỳ. tượng thế này, Vương Lâm gần như chưa hề gặp ở các quốc gia khác.

      Suy nghĩ chút, Vương Lâm liếc mắt về phía chín cây cột đen, trong lòng thầm đoán, đáp án chính là ở đây.

      Mãi cho tới quá giờ ngọ, Vương Lâm vẫn nhàn nhã lại đường. Trong các của hàng tại kinh đô có số đồ vật phải phục vụ cho con người mà là để dành cho tu sĩ.

      Chỉ có điều bên ngoài những cửa hàng đó có tầng cấm chế khiến cho người bình thường thể vào được.

      Người kinh đô hiển nhiên là cũng biết những chuyện này, vì vậy mà gần như chẳng có ai vào những nơi như vậy.

      Vương Lâm cứ thế thong thả mà . Sau khi vào trong cửa hàng xem xét rồi ra, bất chợt cách đó xa có những tiếng ồn ào. Chỉ thấy người toàn thân lôi thôi bị đại hán đấm thẳng vào ngực.



      Lão nhân liền kêu lên những tiếng thảm thiết. Thanh của lão có phần thê lương. Đồng thời, từng ngụm máu tươi từ miệng lão cứ thế phun ra, giống như tuân theo thứ tiết tấu nhất định. Cứ mỗi khi đại hán đánh quyền, lão lại phun ra ngụm máu tươi.

      Đại hán đánh vài quyền liền đứng thẳng dậy, mắng:

      - Lão già kia! Ngươi tránh xa cửa hàng lão tử ra. Nếu ta còn thấy ngươi lần nào đánh lần đó. ngờ lớn tuổi như thế này rồi mà ngươi còn hạ lưu như vậy. - Đại hán mắng xong liền nhổ bãi nước bọt.

      Lúc này, đứng cạnh Vương Lâm là người trung niên. lắc đầu thở dài, :

      - Ôi! Cái lão già này gần như ngày nào cũng bị đánh. Cố tình xem nữ quyến nhà người ta thay đồ để bị đánh như vậy có đáng ?

      Vương Lâm nghe thấy vậy ngẩn người, liếc mắt nhìn lão nhân cái rồi xoay người bỏ .

      Nhưng chưa được mấy bước, đột nhiên xoay người lại. Chỉ thấy lão nhân kia vừa lau máu tươi miệng vừa dương dương tự đắc về phía mình.

      Vương Lâm khẽ lách sang bên, ánh mắt từ từ lạnh lẽo.

      Lão nhân kia qua bên cạnh Vương Lâm, chợt xoay người. Ánh mắt lão có chút kinh ngạc nhìn Vương Lâm cái, :

      - Tiểu huynh đệ! Ta thấy ngươi thiên đỉnh đầy đủ, tử quang nhập thể, chắc chắn phải là người bình thường có đúng ?

      Vương Lâm nhướng mày. Với thần thức của chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhận ra lão nhân này chỉ là người bình thường, hề có chút tu vi. Thậm chí trong cơ thể lão còn có rất nhiều vết thương, hiển nhiên là thường xuyên bị đánh.

      Vương Lâm chẳng hề có hứng thú đối với lão nên xoay người rời . Nếu lão vẫn cứ tiếp tục theo Vương Lâm cũng chẳng ngại mà tiễn lão tiếp thêm đoạn đường nữa.

      Ánh mắt lão nhân có chút đáng tiếc nhìn Vương Lâm, lắc đầu :

      - Nếu có người nào chỉ điểm sợ rằng cuộc đời này thể nào Hóa Thần được. Ôi!

      Vương Lâm chợt khựng lại. Hơi thở người từ từ tỏa ra. chẫm rãi xoay người lãi, nhìn lão nhân chằm chằm, lạnh lẽo :

      - Ngươi là ai?

      Lão nhân đối mặt với hơi thở của Vương Lâm cũng vẫn thản nhiên. Hai tay lão chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, :

      - Lão phu là ai ngươi cũng cần biết. Nhưng lão phu lại biết làm thế nào để ngươi có thể đạt tới cảnh giới Hóa Thần.

      Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp. Lão già này có thế nào cũng chỉ là con người mà thôi, nhưng tại sao chỉ nhìn qua có thể biết được tu vi của mình? Chuyện thế này chỉ có giải thích đó là tu vi của người đó vượt qua Hóa Thần kỳ vì vậy mới khiến cho Vương Lâm thể nhận ra.

      - Ta phải làm thế nào mới có thể đạt tới cảnh giới Hóa Thần? - Vương Lâm nhướng mày .

      Lão đầu liếc nhìn Vương Lâm cái rồi :

      - Lão già này đói bụng, nên thể nghĩ ra cái gì cả. Ta biết có cái tửu lâu ở gần đây. Chúng ta đến đó vừa ăn vừa chuyện có được ? - xong, lão liếm liếm môi, trong bụng phát ra những tiếng ùng ục.

      Phúc Thuận tửu lâu là trong những tửu lâu xa xỉ nhất của kinh đô. Lão nhân ngẩng đầu, ưỡn ngực nhấc chân bước vào.

      Đại sảnh dành cho mọi người ăn uống hiển nhiên là thể lọt vào mắt lão. Sau khi tiến vào, lão liền thẳng vào phòng riêng. Chủ quán và tiểu nhị đứng bên nhìn lão nhân xuất mà ngẩn người. Sau đó cả hai liếc mắt nhìn Vương Lâm sau lão rồi bước tới đón tiếp.

      Vương Lâm cau mày. Chung quy cảm giác thấy có điều gì đó hợp lý.

      ràng là lão nhân hoàn toàn biết cái tửu lâu vì vậy mà gọi toàn những món thức ăn mà Vương Lâm chưa bao giờ nghe thấy. Sau khi thức ăn bày kín cả cái bàn, lão già giống như nhiều ngày chưa được ăn, lập tức vồ lấy mà ăn như rồng cuốn.

      Vương Lâm chẳng chẳng rằng ngồi đó uống rượu. Ánh mắt nhìn lão già càng lúc càng lạnh.

      - ! Tại hạ xin rửa tai để nghe. - Đợi lão già ăn lúc, Vương Lâm lạnh lùng .

      Lão đầu cầm lấy cái cẳng tiếp tục gặm. Miệng lão dính đầy mỡ, :

      - Việc đâu còn có đó. Ngươi cứ chờ ta ăn xong cái này .

      Lão già vừa vừa gặm. Thoáng cái hết cả cái cẳng. Sau khi cảm thấy no nê, hai tay lão xoa xoa vào nhau mà :

      - Hóa Thần kỳ! Muốn hiểu được thiên đạo ta xem ngươi cũng có thể lĩnh ngộ. Muốn đạt tới Hóa Thần cần phải sinh ra được ý cảnh. Ngươi có hiểu được ý cảnh hay ? Tiểu tử! Ngươi cứ thể ngộ chút. Khi ngươi cảm nhận được ý cảnh khoảng cách đến Hóa Thần cũng còn xa nữa. Chuyện này...ta nhà xí chút rồi trở lại tiếp với ngươi. - Lão đầu đột nhiên sờ bụng vội vàng đứng dậy.

      Dường như sợ Vương Lâm cho ra ngoài, lúc lão đứng dậy liền rặn ra tiếng. Nhất thời mùi thối bay khắp phòng. Sau đó, lão già cảm thấy xấu hổ mà ra.

      Vương Lâm vung tay lên, luồng gió chợt xuất xua tan mùi thối nồng nặc trong phòng. Trong lúc đó, thần thức của vẫn theo sát lão già. loạt biểu của lão già thể thấu triệt hoàn toàn. Những lời của lão về cảnh giới Hóa Thần chứng tỏ điều đó. Chuyện như vậy người bình thường cơ bản là thể biết được.

      Trong lòng suy nghĩ, chợt trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. lập tức đứng phắt dậy. Thần thức của thấy lão già ra khỏi cửa sau của tửu điếm. Sau đó, lão co cẳng chạy luôn vào trong đám dông.

      Thân thể Vương Lâm chợt lóe lên, biến mất khỏi tửu lâu. Sau khi xuất , đứng ở bên ngoài, hai mắt lạnh như băng, từ từ theo sát lão già.

      Chỉ thấy lão nhân biết thay đổi quần áo từ lúc nào, cầm cái tăm xỉa răng. Lão móc miếng thịt từ kẽ răng ra ngắm nghía rồi lại nhét vào miệng.

      đường, lão chợt dừng lại, nhìn về phía người trung niên mặc áo tím cách đó đoạn. Hai mắt lão sáng lên, mỉm cười nhanh chóng tới.

      Người trung niên cau mày, liếc mắt nhìn lão già cái rồi để ý nữa. Lúc này, lão già chợt mở miệng :

      - Tiểu huynh đệ! Ta thấy ngươi khuôn mặt đầy đặn, tử quang nhập thể. Chắc chắn phải là người bình thường.

      Trung niên nam tử ngẩn người, dừng lại, liếc mắt nhìn lão già. Ánh mắt lão già lộ ra vẻ đáng tiếc, lắc đầu, :

      - Đáng tiếc. Nếu có người nào chỉ điểm chỉ sợ rằng cuộc đời này thể Kết Đan.

      Hai mắt trung niên nam tử chớp chớp, trầm giọng :

      - Ngươi là ai?

      Lão già lắc dầu, :

      - Ta là ai cũng quan trọng. Trước hết chúng ta cứ tìm chỗ thư giãn rồi chuyện có được ?

      Sắc mặt Vương Lâm hết sức trầm. Nam tử trung niên cũng là vị tu sĩ nhưng tu vi cũng mới chỉ đạt tới Trúc Cơ kỳ mà thôi. Hiển nhiên, biết lão già này học được những loại từ ngữ đó ở đâu mà chuyên dùng để hãm hại người tu tiên.

      Nhưng cho đến giờ lão vẫn còn sống việc này chắc chắn là hề đơn giản. Trừ phi Vương Lâm là người thứ nhất bị lão lừa. Nếu , chắc chắn lão già cũng thể sống đến bây giờ.

      Thân là người tu tiên mà bị người bình thường trêu chọc cho dù là kẻ nào cũng thể tha cho lão.

      Mà kỳ lạ ở chỗ, lão già chỉ cần liếc mắt cái là nhìn ra được tu vi của tu sĩ. Nếu là Trúc Cơ kỳ lão tới việc Kết Đan. Nếu là Kết Đan kỳ lão tới việc Kết . Mà Vương Lâm là Nguyên kỳ lão tới Hóa Thần.

      Lúc này quá ngọ, Vương Lâm cứ nhìn lão già chăm chú. muốn xem cuối cùng lão có cái bí mật gì.

      Trong khoảng thời gian cả giờ ngọ, tính cả Vương Lâm, lão già lừa cả bốn người. Tất cả những người lão lừa đều dẫn tới chuyện ăn uống, chỉ có người là tới thanh lâu mà thôi.

      Nhưng trong ba người kia, kể cả nam tử áo tím cũng hề có ý định tìm lão gây phiền toái. Giống như lời của lão già có thứ ma lực gì đó.

      Vương Lâm càng xem càng kinh hãi. Lão nhân đối với việc đột phá tu vi có kiến giải rất hay. Thường chỉ hời hợt mấy câu liền khiến cho bế tắc của tu sĩ liền biến mất. Vì vậy mà chẳng ai cho lão là người lừa gạt. Ngược lại còn có cảm giác như gặp phải tiền bối cao nhân.

      Vương Lâm suy nghĩ lúc rồi thu hồi thần thức, quan sát nữa. Người này hết sức thần bí. Vương Lâm có dự cảm lão già này có điều gì đó rất tuyệt.

      Sau khi Vương Lâm thu hồi thần thức, lão già ở trong thanh lâu ôm nữ tử kiều mị chợt mỉm cười liếc mắt về phía Vương Lâm. Sau đó lão lẩm bẩm:

      - Nguyên kỳ? Chính xác là Nguyên trung kỳ. Có nên giúp chút hay ?

      Lão suy nghĩ nữ tử trong lòng lão chợt lên tiếng nũng nịu. Nhất thời, lão già liền gạt phắt Vương Lâm ra khỏi đầu, mà cúi xuống.

      Sau khi quan sát lão già nữa, Vương Lâm suy nghĩ lát rồi xuất nơi hẻo lánh của thành Tây. lấy ra tám lượng vàng sau đó mua lấy cái cửa hàng . Sau khi thu dọn qua, liền vào bên trong cửa hàng.

      Nếu muốn Hóa Thần phải xuống phàm mà thể ngộ nhân sinh, hiểu được thiên đạo. Đây là phương pháp mà Vương Lâm nghĩ tới có thể đột phá Nguyên . Sau khi bình tĩnh liếc mắt nhìn cửa hàng cái, Vương Lâm an tĩnh ngồi khoanh chân, lẳng lặng cảm thụ thế giới con người.

      Lúc này, Vương Lâm liền mình vào thế giới phồn hoa của kinh thành, lẳng lặng cảm thụ thiên đạo, cảm thụ luân hồi, nhằm đột phá Nguyên tiến vào Hóa Thần. Tất cả mọi chuyện đều được cố gắng chuẩn bị trước.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 252: Pháp bảo


      Nơi Vương Lâm thuê cái cửa hàng này cũng phải là phố chính. Nó tương đối hẻo lánh, rất khó tìm kiếm. Nhưng Vương Lâm cũng chẳng ngại. Qua đêm đả tọa, làn khí màu đỏ bên ngoài cơ thể lại bị ngưng luyện thêm chút.

      Sáng sớm, Vương Lâm mở cửa hàng. giống như người bán hàng, sắp xếp lại mọi thứ. Sau đó, trầm ngâm chút. tia sáng lóe lên, Vương Lâm liền biến mất. Khi trở về, trong túi trữ vật ít đại thụ bị nhổ tận gốc.

      Sau khi tách hết vỏ cây, cắt chúng thành những khối gỗ vuông. Vương Lâm bắt đầu nhớ lại lúc còn , phụ thân dạy điêu khắc gỗ như thế nào. Tất cả những ký ức dần lên trong đầu. Vương Lâm suy nghĩ lúc rồi đưa tay trái nắm lấy khối gỗ vuông. Tay phải phất cái, nhất thời khối gỗ vuông biến thành mười mấy đoạn. Trong tay phải của Vương Lâm chẳng biết có con dao khắc từ lúc nào. Con dao này với con dao của cha hoàn toàn giống nhau.

      Từ từ, Vương Lâm dần khắc lại những bức tranh suốt bốn trăm năm qua. Theo mỗi nhát dao khắc xuống, quay lại khoảng thời gian lúc còn , sống trong thôn.

      Vào lúc này, linh lực trong cơ thể Vương Lâm đột nhiên lưu chuyển. Theo mỗi nhát khắc của , linh lực từ từ dung nhập vào trong bức tượng bằng gỗ, càng lúc càng sâu.

      Thời gian trôi qua nhanh chóng. Thoáng cái, màn đêm lại phủ xuống. Vương Lâm đột nhiên tỉnh táo lại. nhìn xuống đoạn gỗ trong tay. Lúc này, đoạn gỗ biến thành bức tượng gỗ. Bức tượng gỗ đó thể trung niên nam tử mỉm cười cách hòa ái.

      Nam tử mặc bộ quần áo bằng vải thô, hai cánh tay săn chắc toàn những múi cơ.

      Bức tượng gỗ nhìn có chút thô thiển, nhưng như có thứ linh tính nào đó. Từng làn linh lực từ bức tượng tỏa ra khiến cho Vương Lâm kinh ngạc. Nhìn bức tượng gỗ, Vương Lâm lại cảm thấy đau đớn. Tay phải của xoa xoa lên bức tượng, thào :

      - Cha! Hài nhi nhớ người. Rất muốn...

      Suy nghĩ lúc, Vương Lâm liền đặt bức tượng sang bên rồi lại cầm lấy khúc gốc khác. Cả người hoàn toàn chìm đắm vào trong từng nét khắc.

      Sắc trời sáng dần. ngày qua đối với Vương Lâm cũng chẳng đáng gì. Năm đó, khi bị đuổi giết còn phải thường xuyên bỏ chạy mất mấy ngày mấy đêm.

      Khi ánh sáng mặt trời lên được khắc, bức tượng gỗ trong tay Vương Lâm cũng thành hình. Lần này là bức tượng của phụ nhân trung niên. Khuôn mặt nàng lộ ra vẻ từ ái. Ánh mắt nhìn ra xa như trong đợi hài tử trở về.

      Đặt hai bức tượng xuống chỗ, Vương Lâm hít hơi sâu rồi lại cầm đoạn gỗ lên tiếp tục điêu khắc. ngày nữa lại chầm chậm trôi qua. Vương Lâm vẫn tiếp tục điêu khắc chưa hề dừng lại. Chỉ khi nào quá mệt, mới ngồi xuống chút.

      Trong nháy mắt, tháng trôi qua. So với tháng trước, hàng hóa trong cửa hàng của Vương Lâm tăng lên rất nhiều. Bốn phía vách tường của cửa hàng có rất nhiều cái tủ. Bên trong tủ xếp loạt những bức tượng gỗ được điêu khắc cách sống động. Trong các bức tượng đó có cả nam, nữ, già, trẻ.

      Nhân vật được thể qua những bức tượng điêu khắc đó đều là những người dân trong thôn của Vương Lâm trước kia. Vào lúc này, Vương Lâm thông qua điêu khắc mà tưởng nhớ đến họ.

      tháng qua, cửa hàng của Vương Lâm vẫn chưa có vị khách nào ghé qua. Nhưng Vương Lâm cũng chẳng để ý. chìm đắm vào trong việc điêu khắc. Thậm chí cả tu luyện cũng dừng lại.

      Cho đến hôm nay, Vương Lâm cầm trong tay bức tượng mới điêu khắc được nửa. đoạn gỗ biết tại sao lại tản mát ra hồng hoang chi khí có thể khắc vạn vật. Nếu có tu sĩ của Tu Ma hải nhìn thấy, chắc chắn nhận ra ngay đó là con giao long.

      Con giao long này chính là con linh thú đầu tiên mà Vương Lâm gặp được khi cùng với Lý Mộ Uyển sống ở Tu Ma hải

      Trong lúc điêu khắc tiếng chuông gió chợt vang lên. Cánh cửa của cửa hàng được mở ra. thiếu niên thò đầu, cẩn thận quan sát. Khi thiếu niên nhìn thấy Vương Lâm liền sửng sốt. Nhưng nhanh chóng bị vô số bức tượng gỗ điêu khắc xung quanh lôi cuốn. kinh ngạc :

      - Thúc thúc! Tất cả những thứ này đều là do ngươi điêu khắc à? Xinh quá. Có thể cho ta cái ?

      Vương Lâm cười cười buông bức tượng giao long khắc dở trong tay xuống. thuận tay lấy bức tượng điêu khắc. Bức tượng đó chính là người thân của Vương Lâm - Vương Hạo.

      Thiếu niên trước mắt cùng với Vương Lâm có vài phần giống nhau.

      Thiếu niên nọ sau khi cầm lấy bức tượng liền hoan hô tiếng, cẩn thận cầm lấy. kêu lên tiếng với Vương Lâm:

      - Thúc thúc! Ta ở cửa hàng đối diện. Hẹn gặp lại. - xong, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa hàng kêu lên:

      - Mẫu thân! Người nhìn này. Đây là của thúc thúc cho ta.

      Vương Lâm đứng dậy ra cửa. Chỉ thấy trong cái cửa hàng đối diện có nam nữ ra. Hai người từ ái nhìn thiếu niên. Sau khi thiếu phụ cầm lấy bức tượng điêu khắc, hai mắt liền sáng ngời. Nàng ngẩng đầu nhìn Vương Lâm. Sau khi do dự chút liền cầm bức tượng điêu khắc tới gần :

      - Tiểu hài tử biết chuyện. Tiểu ca! Thứ này bao nhiêu tiền?

      Vương Lâm lắc đầu :

      - Cho . Chỉ là khúc gỗ mà thôi.

      Phụ thân thiếu niên có chút do dự. Sau đó liếc mắt nhìn Vương Lâm cười :

      - Ngươi mới tới đây phải ? Trước kia chưa từng thấy ngươi.

      Vương Lâm mỉm cười, gật đầu. Phụ thân thiếu niên cười lớn, :

      - Tiểu ca! Nếu chê lại đây ăn cơm. Ở đây, ta có rượu hoa quả. So với rượu trong tửu lâu tốt hơn nhiều.

      Trong lòng Vương Lâm chợt nổi lên cảm giác khó tả. Cái cảm giác đó, hơn bốn trăm năm qua chưa bao giờ có. Sau khi do dự chút, Vương Lâm liền gật đầu.

      Mẫu thân thiếu niên là người hiền lành. Tuy tuổi lớn nhưng tính tình có phần ôn hòa. Nhìn qua có thể thấy đây là gia đình hạnh phúc. Hài tử ngoan ngoãn, vợ chồng hòa hợp.

      Trong cửa hàng có kê cái bàn. bàn có đặt chút thức ăn. Mặc dù Vương Lâm Ích Cốc nhưng vẫn cầm lấy đũa, ăn vài món.

      Uống rượu hoa quả mà gia chủ tự hào, ăn vài miếng thức ăn hàng ngày, trong lòng Vương Lâm so với khi cùng với đội xe lại càng thêm bình thản. Linh lực trong cơ thể nhanh chóng lưu động.

      Thứ rượu này đúng là hảo tửu, nó có vị vô cùng ngon.

      Từ sau hôm đó, cuộc sống của Vương Lâm lại có thêm nhân vật đó là rượu hoa quả. Gần như ngày nào thiếu niên cũng đến xem điêu khắc. Mỗi lần đến đều cầm theo bầu rượu.

      Trong cửa hàng của Vương Lâm, số lượng tượng điêu khắc có rất nhiều. Phần lớn trong đó đều là tượng thú. Gần như bốn trăm năm qua gặp được con thú nào cũng đều điêu khắc lại. Có điều, thượng phẩm linh thú và hoang thú, cho dù Vương Lâm có khắc thế nào cũng thể thành hình.

      bức tượng điêu khắc đều có luồng linh lực khổng lồ. Điều này con người bình thường thể nhận ra. Nhưng nếu có người tu chân tới đây, chắc chắn phải kinh hãi.

      Bởi uy lực của linh lực gần như kém gì số pháp bảo cấp thấp. Thậm chí số bức tượng, linh lực còn có thể so sánh với pháp bảo trung gia.

      Tất cả những bức tượng ở đây đều được làm từ gỗ mục (ý là gỗ chất lượng thấp) mà tạo thành pháp bảo.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 253: Tượng khắc gỗ Giao long


      Sống giống như chén nước trong, bình thường thản nhiên với mọi việc, Vương Lâm hiểu về cuộc sống có chém giết này, có cảm giác dường như tâm linh được gột rửa.

      Vào lúc này, quên thân phận chính mình là người tu đạo, quên bốn trăm năm giết chóc để hòa mình vào trong thế giới của phàm nhân, cảm nhận nỗi sướng khổ của người trần tục.

      Mỗi buổi sáng, Vương Lâm đều dậy sớm mở cửa hàng. Sau đó bình thản ngồi trong cửa hàng cầm đoạn gỗ điêu khắc tượng. Trong cửa hàng của , bày được rất nhiều tác phẩm.

      Những cửa hàng xung quanh dần dần đều biết cửa hàng này đổi chủ. Trông thấy Vương Lâm là thanh niên tuy ít nhưng lộ ra vẻ phóng khoáng nên tất cả đều rất có cảm tình.

      Thời gian trôi qua, cửa hàng của Vương Lâm cũng dần dần có khách đến mua. Những người này tuy nhìn thấy được linh khí phía tượng gỗ, nhưng cũng có thể thấy được tinh xảo trong những tác phẩm của Vương Lâm. Dần dà, cửa hàng của Vương Lâm cũng có được chút tiếng tăm trong vùng.

      Nháy mắt qua năm, trong năm này, lão nhân thần bí kia cũng còn xuất . Vương Lâm tuy đôi lúc vẫn nghĩ về người này, nhưng dần dần cũng còn để ý tới nữa.

      hoàn toàn đắm chìm vào việc điêu khắc tương gỗ, tìm lại lạc thú mất từ lâu.

      Được bày nhiều nhất trong cửa hàng của Vương Lâm là đám tượng khắc gỗ hình thú trông rất sống động. Những tượng gỗ thú này, phần lớn phàm nhân đều chưa từng thấy qua.

      Quả , đến bọn họ, ngay cả những người tu chân tới đây cũng ít người có thể nhận ra. Dù sao nơi đây cách Tu Ma Hải quá xa, thiên hạ rộng lớn, chủng loại thú vô số, khó có thể có người nhận biết hết được.

      Lúc này, Vương Lâm trong tay cầm khúc gỗ. Khúc gỗ này hình vuông, theo từng đường khắc của Vương Lâm, dần dần tạo ra hình dạng thô sơ của con thú giống rùa.

      Nhìn tượng gỗ trong tay, Vương Lâm buông dao khắc, cầm lấy hồ rượu bằng sứ men xanh để bên cạnh. lúc muốn uống rượu, buồn cười thay, rượu trong hồ lại hết mất rồi.

      Thường vào lúc này, Đại Ngưu chạy tới tìm để xem khắc tượng gỗ. Mỗi lần đến, Đại Ngưu đều đem theo hồ rượu trái cây.

      Quả nhiên, lâu sau, Đại Ngưu thân hình to lớn đẩy cửa vào. Gã Đại Ngưu này là thiếu niên mới chỉ có mười hai tuổi nhưng vóc dáng rất là cao to.

      Thân thể so với năm trước cũng vạm vỡ lên ít.

      vào phía sau cửa hàng, Đại Ngưu than phiền tiếng, bước đến ngồi cạnh Vương Lâm, :

      - Vương thúc, hôm đó thúc đến nhà ta, cha ta cha luôn muốn ta học nghề rèn của cha, nhưng ta muốn học. Nếu học ta phải học nghề khắc tượng gỗ của thúc thúc.

      xong, đem hồ rượu trái cây cầm trong tay đặt bên cạnh Vương Lâm, nheo đôi mắt bé tí chằm chằm nhìn bức tượng gỗ chưa thành hình tay Vương Lâm.

      Vương Lâm cười ha hả, cầm lấy hồ rượu uống hớp lớn. Loại rượu trái cây này hương vị ngọt lành mang theo chút vị cay, sau khi uống xong trong bụng dâng lên tia lửa nóng. Thứ rượu này sau năm, trở thành nhu yếu phẩm mỗi ngày của Vương Lâm.

      - Vương thúc thúc, thúc khắc con vật gì thế, ta xem cứ như là con rùa vậy.

      Đại Ngưu nhìn tượng gỗ cách mê mẩn .

      Vương Lâm xoa đầu Đại Ngưu, cười :

      - Con vật này phải là rùa, nó là loài sinh vật có tên là chung cổ. Loài này hình dáng khác mấy so với loài rùa, nhưng thực tế chúng to lớn vô cùng.

      Đại Ngưu chỗ hiểu chỗ cũng cứ gật đầu. Sau năm, trong cửa hàng của Vương Lâm được nhìn thấy vô số những loài động vật, loài nào cũng chưa từng thấy qua.

      Vương Lâm cầm dao khắc, bắt đầu khắc lên tượng gỗ. Sinh vật này có vẻ giống như rùa, nhưng thực tế đây là loại linh thú trung phẩm tương đối hiếm thấy trong Tu Ma Hải. Khi chúng nổi cơn thịnh nộ tu sĩ bình thường vô phương chống cự.

      Tuy nhiên đối với loại linh thú bậc thấp này, Vương Lâm hạ sát rất nhiều, nội đan nuốt vào ít. Vì vậy, giờ đây điêu khắc loài thú này, hình dáng thuộc nằm lòng, từng đao hạ xuống liên tục có nửa điểm tạm dừng.

      Sau nửa canh giờ, Vương Lâm đưa dao khắc sâu vào mắt con thú này chút, lập tức bức tượng khắc gỗ trở nên sống động như , dáng vẻ khí thế vô cùng độc ác.

      Con thú này ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt cam lòng pha lẫn vẻ sợ hãi, miệng mở rộng như phát ra những tiếng rống vô thanh. luồng khí người phàm thể cảm nhận thấy từ tượng gỗ khuếch tán ra.

      Chỉ có điều luồng khí này mới khuếch tán ra chưa được ba tấc, Vương Lâm tay phải điểm cái, luồng khí này lập tức trở nên mờ nhạt.

      Vương Lâm hít sâu hơi, đem cái tượng gỗ này để bừa lên cái giá. Tại đây, sau năm, Vương Lâm phát ra nhiều nhất mình cũng chỉ có thể chế tác được tượng trung phẩm linh thú mà thôi, còn tượng thượng phẩm linh thú có cách nào điêu khắc được.

      Mỗi lần điêu khắc thượng phẩm linh thú, đến khi chỉ còn vài nét khắc cuối cùng liền thể khống chế được làm cho bức tượng vỡ vụn.

      Vương Lâm biết nguyên nhân chính là do bản lãnh của mình. Dù sao thượng phẩm linh thú cũng tương đương với tu sĩ Hóa Thần kỳ.

      Ánh mắt Đại Ngưu lộ ra vẻ vô cùng say mê. năm qua, ngày nào cũng xem Vương Lâm điêu khắc, dần dần trở nên mê mẩn lúc nào hay.

      năm qua, cũng từng có lần vụng trộm thử cầm dao khắc

      nhưng thể khắc ra được bức tượng như ý. Lúc này nhìn Vương Lâm thuận tay khắc hình, thể nhẫn nhịn được mới hỏi Vương Lâm.

      Vương Lâm trầm mặc chút, ngầng đầu nhìn gã thiếu niên, suy nghĩ rồi :

      - Điêu khắc tượng gỗ cần phải cảm ngộ. Nếu ngươi muốn học phải xem ta điêu khắc liên tục sáu mươi năm, sáu mươi năm sau ngươi mới có thể chế tác.


      Đại Ngưu lè lưỡi :

      - Sáu mươi năm…Nhưng ta xem gã thợ mộc họ Chu ở phía nam thành mới hơn bốn mươi tuổi mà khắc tượng gỗ rất đẹp mà.

      Vương Lâm lại cầm lấy hồ rượu uống ngụm, :

      - Ta với giống nhau

      Ánh mắt Đại Ngưu lộ vẻ bối rối. Hiển nhiên hiểu lời này có chứa đựng hàm ý.

      Đúng lúc này, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền vào tiếng động ồn ào. Đại Ngưu vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài thăm dò, lâu sai liền chạy vào, ngạc nhiên vui mừng :

      - Vương thúc thúc, con cả của cửa hàng Từ gia về rồi, theo sau là hơn mười cỗ xe ngựa, còn có ít người, trông vô cùng oai phong.

      xong, lại chạy ra ngoài.

      Vương Lâm để ý, cầm lấy khúc gỗ, nhớ lại hình ảnh có ấn tượng khắc sâu trong lòng , đó chính là hoang thú to lớn ở nơi cổ thần năm đó. Sau chút do dự, Vương Lâm liền cầm lấy dao khắc, bắt đầu khắc lên khúc gỗ.

      Thời gian chậm rãi qua . vài canh giờ sau, cửa hàng bỗng có người đẩy cửa. Chỉ thấy Đại Ngưu phấn chấn chạy vào, theo sau còn có thanh niên thân hình vạm vỡ. Thanh niên này vào cửa hàng, nhìn tượng gỗ bày bốn phía, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời.

      Đại Ngưu bước nhanh đến bên cạnh Vương Lâm, nháy mắt ra hiệu rồi thấp giọng :

      - Đừng có bán đắt quá nhé!

      xong vội vàng xoay người lớn tiếng tiếp :

      - Từ thiếu gia, ngươi hãy xem. Ta tượng điêu khắc gỗ của cửa hàng này hề kém của thợ mộc họ Chu. Thế nào, mua vài cái .

      Vương Lâm bật cười. Tên Đại Ngưu này nhất định là thấy năm qua khách đến cửa hàng của Vương Lâm nhiều lắm, nên khi gặp khách hàng có tiền liền kéo đến cửa hàng của Vương Lâm trước tiên.

      Thanh niên họ Từ kia nhìn vòng, ánh mắt ngày càng sáng lên. khác với Đại Ngưu, người từng trải đời, tại trong những tùy tùng thân tín của Nam Vương thế tử. liếc mắt cái nhận ra chất lượng của những tượng gỗ này so với của thợ mộc danh tiếng ở kinh thành cao hơn rất nhiều.

      Tuy rằng tượng điêu khắc gỗ của thợ mộc họ Chu cũng sinh động như , nhưng luôn khiếm khuyết vài thứ. trầm mặc chút, bỗng nhiên hiểu được tượng gỗ của thợ mộc họ Chu so với những vật trước mắt còn kém chữ, đó là chữ “Sinh”!

      bên là sinh động như , bên là giống như sống.

      Chỉ kém chữ nhưng khác biệt vô cùng lớn.

      Thanh niên họ Từ ánh mắt sáng ngời, tiến lên cầm lấy bức tượng gỗ. Bức tượng gỗ giao long này Vương Lâm điêu khắc đúng năm trước.

      Con giao long này đầu và thân hướng lên nhìn trời, từng cái vảy thân mình đều có thể thấy được ràng, càng làm cho thanh niên họ Từ cảm thấy khiếp sợ. Ngay khi chạm đến bức tượng điêu khắc này, bỗng cảm thấy con thú này giống như là sống. hoảng hốt buông tay, bức tượng gỗ từ trong tay rơi xuống.

      Đại Ngưu sớm để ý tới vẻ mặt của đối phương. biết khi cầm trong tay những bức tượng này gặp phải loại cảm giác kỳ lạ. Vì vậy thường chỉ dám nhìn chứ dám chạm vào.

      Loảng xoảng tiếng, bức tượng gỗ rơi xuống đất. Cũng may đây là chế phẩm bằng gỗ, nên vài lần va đập cũng gây tổn hại gì.

      Thanh niên họ Từ đỏ mặt lên, vội vàng :

      - Vương sư phụ, bức tượng này là loài động vật gì vậy? Ta thấy có chút giống như rắn.

      đợi Vương Lâm trả lời, Đại Ngưu ưỡn ngực :

      - Đây là giao long! Giao long ngươi biết ? Đây là thần tiên hạng nhất!

      - Giao long…

      Thanh niên họ Từ lẩm bẩm ghi nhớ, :

      - Tượng giao long này bán thế nào?

      Vương Lâm tùy ý cười, :

      - Mười lượng vàng.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 254: Chưa gặp bao giờ

      Đại Ngưu vừa nghe thấy lời này liền thầm than tiếng, trong bụng nghĩ lần này lại xong rồi. năm nay dẫn ít người đến cửa hàng này, nhưng chỉ cần Vương Lâm giá ra là mọi người đều lắc đầu rời khỏi.

      Nhưng chẳng thể ngờ thanh niên họ Từ kia chỉ nhướn mày cái, lấy trong người ra mười lượng vàng đặt bàn, giắt tượng gỗ vào phía sau áo khoác rồi vội vàng rời khỏi.

      Đại Ngưu ngơ ngác nhìn mười lượng vàng đặt bàn, hai mắt sáng rực, thào lẩm bẩm :

      - thể tin nổi, bức tượng khắc gỗ mà cũng có thể bán được mười lượng vàng. Cha ta rèn đồ sắt, tháng cũng chỉ có thể thu được lạng vàng, chuyện này đúng là hiếm có.

      Sau khi tự với mình, hạ quyết tâm, bất kể sáu mươi năm, cũng phải học cho bằng được nghề này. Chỉ cần có nghề này trong tay, Đại Ngưu cả đời phải lo cái ăn cái mặc.

      Lúc này nghĩ đến sau sáu mười năm, mặc dù có thể chế tác tượng gỗ giúp phải lo đến cái ăn cái mặc, nhưng sáu mươi năm sau…

      Thanh niên họ Từ kia cho tượng gỗ vào túi rồi ra khỏi cửa hàng, vội vã về nhà từ biệt cha mẹ. Thậm chí bữa tối cha mẹ chuẩn bị cũng động đến chút, khẩn trương dẫn theo người lên xe ngựa, hướng về Đông Nam Vương phủ phi nhanh mà .

      Vương Lâm cầm lấy vàng ở bàn, tiện tay ném vào cái khay bên cạnh, thèm liếc nhìn cái.

      Trong cửa hàng này, ngoài những bức tượng khắc cha mẹ người thân ra, những thứ còn lại Vương Lâm thèm để ý đến. chỉ muốn tâm tính của bản thân được bình thản để cảm ngộ thiên đạo mà thôi.

      tin rằng nếu như có thể khắc được người hoặc thú có tu vi Hóa Thần kỳ tu vi của chắc chắn có đột phá.

      Đại Ngưu vẻ mặt có chút hoảng hốt, rời khỏi cửa hàng, vừa vừa thào tự nhủ, biết là cái gì.

      Vương Lâm uống ngụm rượu trái cây, tiếp tục mê mẩn điêu khắc. ít vụn gỗ theo đường khắc rơi xuống, miếng gỗ trong tay dần dần thành hình, sinh ra luồng khí tức vô biên. Chỉ có điều luồng khí tức này hoàn toàn bị hạn chế bên trong tượng gỗ, thể khuếch tán ra ngoài.

      Cứ mỗi dao khắc xuống, luồng khí này liền bị chia ra, dần dần tạo nên hình dáng ban đầu của con giao long. Chỉ có điều giờ đây, dao khắc trong tay Vương Lâm lại có chút do dự.

      trầm ngâm hồi lâu, than tiếng, tay phải khẽ phất, dao khắc trong tay liền biến mất. tiện tay ném tượng gỗ mới khắc được nửa ở trong tay sang bên, bức tượng liền rơi vào cái thùng to. Trong chiếc thùng này có rất nhiều bức tượng gỗ cũng mới chỉ khắc được nửa.

      Nếu nhìn kỹ những tượng gỗ này có cả người cả thú. Mạnh Đà Tử, Cổ Đế, Lục Dục Ma Quân, thượng phẩm, linh thú, thậm chí là thú hoang…..

      Đám tượng gỗ này tuy rằng khác nhau, nhưng có điểm chung đó là toàn bộ đều là Hóa Thần Kỳ trở lên.

      năm qua, Vương Lâm thử rất nhiều lần, nhưng thủy chung vẫn thể khắc ra được những nhân vật và thú có tu vi Hóa Thần Kỳ. Nếu cố gượng ép, kết quả chỉ có , đó là tượng gỗ hóa thành tro bụi.

      trầm mặc chút, hai mắt nhắm lại. Lập tức bên ngoài thân thể xuất tầng sương màu hồng rộng chừng bàn tay.

      Luồng sát khí màu hồng những ngày này co lại ngày càng nhanh, dĩ nhiên bị Vương Lâm nén ép tới mức độ này. Với tiến độ này, Vương Lâm cũng hơi vừa lòng. năm qua, chưa từng cố gắng gượng ép. Nhưng ngay sau khi có tâm niệm này, liền tự nhiên có thể làm được.

      Vương Lâm tin rằng dần dần có thể nén ép được toàn bộ khối sát khí này. Tuy việc nén ép sát khí đối với việc nâng cao bản lãnh hay hiểu được thiên đạo cũng có gì liên hệ.

      Nhưng Vương Lâm luôn có cảm giác nếu ngày sát khi màu hồng này tiêu tan nhất định hối hận. người tu đạo tu luyện đạt tới trình độ nhất định mới có thể sinh ra được loại khí tức như vậy. Điều đó khiến Vương Lâm chút do dự, bắt đầu nguyện luyện áp súc sát khí.

      Lúc này ở ngoài cửa hàng, cha của Đại Ngưu lớn tiếng gọi :

      - Vương huynh đệ, chị dâu ngươi hôm nay có làm vài món ngon. Chúng ta uống vài chung nào.

      Vương Lâm mở mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng thâm thúy. Hào quang lúc này dần dần chậm rãi tiêu tan, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Giờ đây, Vương Lâm lại biến thành phàm nhân. mang theo hồ rượu, sau khi được hai bước, do dự chút, lấy nén vàng từ trong khay ra, sau đó ra ngoài.

      Lại đến thanh niên họ Từ kia. Khi ngồi xe ngựa, trong lòng vô cùng kinh hoảng. nhìn vào vật được bọc trong áo khoác, mím mím môi, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.

      thể ngờ được rằng lần này về thăm cha mẹ lại có thể gặp được kỳ nhân bực này, có thể điêu khắc ra những tượng gỗ như vậy. Phải biết rằng, cuộc đời này Vương gia chỉ thích thứ duy nhất.

      Bất kể là vật phẩm chế tác từ đá hay từ gỗ, hoặc từ bất kỳ loại vật chất nào, chỉ cần điêu khắc thành hình đều là thứ Vương gia thích.

      Mà thế tử lại là đứa con có hiếu. Nếu chính mình đem tượng gỗ này dâng lên, tất nhiên được thế tử trọng thưởng. Nghĩ đến đây, gã thanh niên họ Từ lập tức hít sâu hơi.

      Đội xe này có hơn mười cỗ xe ngựa, phi rất nhanh trong kinh thành. Tốc độ nhanh nhưng hận là xe ngựa thể nhanh hơn chút, mau chóng đưa mình trở lại Vương phủ.

      Hồi lâu sau, xe ngựa dừng lại… Gã thanh niên họ Từ lập tức đẩy cửa xe nhảy xuống, vội vàng vào trong Vương phủ.

      Tới phủ nội đông, họ Từ đứng ở bên ngoài cung điện lộng lẫy, cao giọng :

      - Thế tử điện hạ, Từ Đào có chuyện quan trọng xin cầu kiến.

      lát sau, từ trong cung truyền ra thanh trầm :

      - Từ Đào, ngươi phải về quê thăm người thân sao, quay trở lại làm gì? Có chuyện gì để ngày mai .

      Từ Đào mơ hồ nghe thấy từ trong điện truyền ra vài thanh dịu dàng nũng nịu. do dự chút, lẽ ra lúc này mình tiện làm phiền, nhưng vật trong túi làm cho cảm thấy đủ tin tưởng. Sau phen do dự, cắn răng :

      - Thế tử đại nhân, tại hạ đúng là có chuyện rất quan trọng. Lần này về thăm người thân, tại hạ có tìm được bức tượng khắc gỗ. Nếu Vương gia nhìn thấy bức tượng này, chắc chăn rất vui sướng.

      Sau chút im lặng, thanh bất mãn vọng ra :

      - Vào . Nếu vật này được như ngươi , tháng này ta cắt thưởng của ngươi.

      Từ Đào vội vàng vào. Chỉ thấy trong cung điện có tấm lụa trắng từ trần nhà hạ xuống che cái giường lớn. thanh niên sắc mặt tái nhợt, khoác chiếc áo bào màu tím giường, ánh mắt có vẻ trầm.

      Từ Đào trong tay cầm áo khoác, nhàng mở ra. Bên trong lộ ra bức tượng giao long bằng gỗ.

      Thanh niên kia nhìn bức tượng gỗ

      trong khoảnh khắc, lập tức đứng lên. nhanh chóng tiến đến bên cạnh, đưa tay phải cầm lấy tượng gỗ.

      Từ Đào định nhắc nhở … Thanh niên kia bỗng hô lên tiếng, sau khi tay phải phất lên, bức tượng gỗ trong tay liền biến mất. Mắt tỏa ra hào quang mãnh liệt, cười to :

      - Từ Đào giỏi lắm, ngươi lập được đại công.

      xong vỗ bên hông lấy ra thứ trông như túi tiền. Từ bên trong lập tức tràn ra đám mây tía, trong nháy mắt bao phủ toàn thân . Chỉ thấy người thanh niên lúc này người mặc chiếc áo trường bào màu tím.

      Trong nháy mắt, khi đám mây tía xuất , cơn gió thổi qua cung điện. Tấm lụa trắng phía chiếc giường lớn bị thổi bay ra góc. Từ phía phát ra hai tiếng kêu duyên dáng, lộ ra hai thân thể mềm mại tuyệt vời.

      Từ Đào thể liếc mắt cái, nuốt miếng nước bọt. Sau đó lập tức cúi đầu xuống.

      Gã thanh niên này phải phàm nhân mà là tu sĩ, chẳng qua là tu vi cao, mới chỉ đến tầng thứ tám ngưng khí kỳ mà thôi.

      nhìn Từ Đào, vừa rồi Từ Đào làm gì bị nhìn thấy. Vì thế cười :

      - Mị Cơ, ra. Từ hôm nay ngươi thuộc về Từ Đào.

      tiếng kêu kiều từ giường phát ra. Đột nhiên thân thể kiều diễm từ giường bước xuống, lôi Từ Đào ngơ ngác ra ngoài cửa mất.

      Ánh mắt thanh niên kia chợt lóe lên, vội vàng rời khỏi cung điện.

      trực tiếp thẳng vào giữa đại điện của Vương phủ. Ở bên ngoài điện, nghe được từ bên trong truyền tiếng nhạc cũng như tiếng cười của phụ thân .

      Lúc này bên ngoài đại điện có đám hộ vệ đứng canh. Đám hộ vệ nhìn thấy thanh niên này lập tức quỳ gối xuống. Thanh niên kia vội vàng qua, tiến thẳng vào đại điện.

      Trong đại điện có bày kỷ án, ngồi phía sau là hai tu sĩ mặc đạo bào. Hai người này tuy đều mặc đạo bào nhưng màu sắc lại có chút khác biệt, màu đen màu xanh.

      Trong đó, gã tu sĩ mặc đạo bào đen thủy chung nhắm nghiền hai mắt, để ý gì đến màn ca múa.

      Còn gã tu sĩ áo xanh miệng lúc nào cũng tủm tỉm cười nhìn đám con nhảy múa.

      Phía đại điện là người đàn ông trung niên dung mạo tuấn ngồi ngay ngắn, khuôn mặt cũng kém phần uy nghiêm, làm cho người ta thoạt nhìn cũng có thể nhận ra được khí độ vương giả.

      Sau khi thanh niên kia tiến vào đại điện, người đàn ông trung niên cười ha hả :

      - ở trong tẩm cung hành lạc, chạy đến đây tìm cha làm gì?

      Thanh niên kia trước tiên cung kính hành lễ với hai vị tu sĩ. Sau đó nhìn người đàn ông trung niên, :

      - Phụ thân, người hãy xem vật này!

      khẽ lật tay phải, lập tức bức tượng giao long được đặt mặt đất.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 255: Đạo tặc

      Trong nháy mắt, ánh mắt của tu sĩ áo xanh nhìn ca kỹ bỗng nhiên ngừng lại, chuyển sang bức tượng khắc gỗ. Người đàn ông trung niên ánh mắt cũng sáng ngời, tay phải vung lên, đám ca kỹ lập tức tản ra.

      Tu sĩ áo xanh bỗng nhiên đứng dậy, cất bước tới gần bức tượng gỗ, cẩn thận xem xét. Sau khi hít hơi, :

      - Đây là…

      trong lòng đoán ra được, nhưng dám xác nhận.

      - Đây là tượng điêu khắc gỗ!

      Vị tu sĩ áo đen trước giờ thủy chung nhắm mắt, lúc này mắt mở to lộ kỳ quang, chậm rãi .

      Tu sĩ áo xanh ở đứng gần bức tượng lập tức ngẩn người ra, cười khổ :

      - Sư huynh. Ta đương nhiên biết đây là tượng điêu khắc gỗ. Cái mà ta muốn là con vật được khắc kia.

      Tu sĩ áo đen được gọi là sư huynh, sau khi trầm ngâm chút, chậm rãi :

      - Chưa gặp bao giờ.

      Tu sĩ áo xanh lập tức cười rộ lên. Đối với vị sư huynh cổ quái này, dĩ nhiên quen rồi.

      Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn chằm chằm bức tượng gỗ, cười :

      - Hai vị tiên trưởng. Vật này thần kỳ ở chỗ nào?

      Tu sĩ áo xanh đứng gần tượng gỗ liền cầm tượng gỗ lên. Lập tức luồng khí tang thương thổi ập vào mặt. Luồng khí to lớn lập tức khiến tâm thần chấn động. Người này bản lĩnh Trúc Cơ Trung Kỳ, ngờ cảm thấy Trúc Cơ trong cơ thể sắp sửa sụp đổ liền vội vàng hoảng hốt buông tay.

      Sư huynh của , vị tu sĩ áo đen vung tay áo. Lập tức bức tượng gỗ bay lên, bị nắm trong tay. Vị tu sĩ này sắc mặt cũng lập tức tái nhợt, Kim Đan trong cơ thể gần như bất ổn. Sau hồi lâu, cũng dần khống chế được chấn động của Kim Đan.

      Tượng gỗ này do Vương Lâm chế tác, nếu bản lãnh càng cao cảm nhận càng lớn. Ngược lại, phàm nhân hầu như ít bị ảnh hưởng.

      - Vật này phải tượng khắc gỗ bình thường. Con thú này với giao long trong điển tịch của môn phái ta ghi chép, gần như giống hệt nhau!

      Tu sĩ áo đen chậm rãi .

      - Sư huynh. phải ngươi mới là chưa từng thấy qua hay sao? Sao bây giờ lại là giao long?

      Tu sĩ áo xanh vẻ mặt cổ quái .

      Tu sĩ áo đen ngạc nhiên liếc nhìn sư đệ cái, ánh mắt lộ vẻ tin nổi, :

      - Sư đệ. Ta rốt cục cũng biết được tại sao bản lãnh của ngươi mãi thể đột phá…

      Tu sĩ áo xanh bộ mặt co giật chút, gì.

      - Con thú được khắc này chính xác là ta chưa từng gặp qua, nhưng ta đâu có là ta biết.

      Tu sĩ áo đen thở dài .

      Tu sĩ áo xanh lại, phun ra máu tươi. Sau hồi lâu, mới rộ lên tràng cười khổ. Đối với vị sư huynh này, coi như chịu thua.

      Trời tối đen, trăng.

      Vương Lâm nằm giường trong căn phòng sau cửa hàng. Ở bên người còn đặt hồ rượu, thi thoảng cầm lên uống ngụm. năm qua, Vương Lâm có thể cảm nhận được ràng tâm tính của mình, chậm rãi thoát khỏi kiếp tu chân, trở nên giống phàm nhân.

      Ví dụ như giờ đây tĩnh tọa thổ nạp rất ít, chuyện này trước kia là chuyện tưởng. Bốn trăm năm qua, chỉ có chạy trốn và giết chóc, gần như lúc nào ngừng chuyển động linh lực trong cơ thể. dùng hết thời gian để nâng cao bản lãnh, cuộc sống đầy rẫy những xung đột, cá lớn nuốt cá bé, chỉ cần hơi sơ ý lập tức bỏ mạng.


      Thậm chí còn chưa từng có lúc nằm xuống ngủ như bây giờ. Cho dù là đêm khuya, cũng chỉ ngồi thiền để chờ qua đêm.

      Loại cuộc sống này tuy rằng kích thích, mang lại cảm xúc mạnh mẽ, nhưng lại thừa chút tiếc nuối, thiếu chút bình thản. Nó là trọn vẹn.

      Cuộc sống tại của Vương Lâm tranh đấu, tuy là bình thản nhưng lại giống như dòng nước chảy giọt, gột rửa tâm linh.

      Loại cảm giác này, khi Vương Lâm mới bắt đầu thấy cực kỳ xa lạ. Nhưng chậm rãi theo thời gian, tâm tính dần dần tiếp nhận cách sống của phàm nhân này.

      Sau khi cầm lấy hồ rượu uống ngụm, Vương Lâm bỗng nhiên nhướn mày.

      Vào giờ này, bên ngoài cửa hàng của có hai tu sĩ đến thăm. Hai người này thân mình giống như hồn ma nhanh chóng bay tới. Trong đó, người tay phải vung lên, lập tức cửa lớn của cửa hàng của Vương Lâm yên lặng mở ra, hề phát ra chút tiếng động.

      Hai người nhanh chóng đột nhập vào. Ngay sau đó, cánh cửa bị gió thổi đóng lại.

      Bên trong cửa hàng, hai người này ánh mắt lóe sáng nhìn tượng gỗ bày quanh bốn phía, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi. Nhưng vẻ kinh hãi này lập tức biến mất mà thay vào đó là lòng tham đáy.

      - ngờ có nhiều pháp bảo như vậy!

      tu sĩ giữ hơi điều khí, thuận tay cầm lấy pho tượng bên cạnh. Vừa ngưng thần nhìn, thân mình lập tức run lên, suýt chút nữa ném văng tượng gỗ .

      trong mắt càng đậm vẻ tham lam, vung tay áo. Lập tức toàn bộ tượng gỗ giá trong cửa hàng, từng cái rơi vào trong túi trữ vật của .

      Tu sĩ còn lại ngồi xổm bên cái rương gỗ. Lật tới lật lui hồi, bỗng nhiên hét lên tiếng, trong tay cầm bức tượng người bằng gỗ mới khắc xong nửa. Sắc mặt lập tức trở nên hồng hào kỳ lạ, từ trong cổ họng phun ra ngụm máu tươi rất to.

      Bức tượng gỗ trong tay lập tức bị nhanh chóng ném , vội vàng lùi lại vài bước. Dường như bức tượng khắc gỗ này là loài viễn cổ mãnh thú vậy.

      Quả cũng khó trách chịu nổi. Bức tượng bán thành phẩm này khắc Lục Dục Ma Quân, mặc dù là bán thành phẩm nhưng bên trong chứa linh uy tương đương với bản lãnh Nguyên Kỳ. Người này bản lãnh mới chỉ đạt Kết Đan Kỳ nên căn bản có khả năng chịu đựng.

      May mà nhanh tay buông ra, hơn nữa, linh uy của bức tượng khắc gỗ này vẫn chưa được mở, nếu người này đơn giản chỉ hộc máu như vậy.

      Bức tượng gỗ kia rơi xuống đất, đột nhiên bị bàn tay lớn vô hình bắt lấy, rồi đặt vào trong tay Vương Lâm từ sau nhà ra. Vương Lâm thuận tay đem pho tượng để sang bên, tay phải cầm hồ rượu uống ngụm, :

      - Tổng cộng bốn ngàn năm trăm lượng vàng, lấy ra đưa đây .

      Từ lúc Vương Lâm xuất , hai người kia vẫn nhúc nhích, mắt lộ vẻ hoảng sợ nhìn Vương Lâm chằm chằm.

      Nhất là gã tu sĩ vừa mới bị linh uy trong tượng gỗ làm cho bị thương, sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi.

      Trong mắt hai người này, xuất của Vương Lâm quá sức kỳ lạ. Lúc họ tiến vào cửa hàng này, ràng lấy thần thức dò xét. Tuy có phát giác ra người nằm ở nhà sau, nhưng chẳng qua chỉ là phàm nhân mà thôi.

      Nhưng giờ, họ ngờ thể phát được gì, phàm nhân này im hơi lặng tiếng xuất , đột ngột ra như sấm giữa trời quang, khiến cho hai người trong lòng vô cùng hoảng sợ.

      Thêm nữa, trong cửa hàng này xuất rất nhiều tượng gỗ pháp bảo. Hai người này tuy ngu xuẩn nhưng giờ phút này cũng hiểu ra được trước mắt họ là tiền bối cao nhân, bản lãnh quá cao để hai người có thể đụng chạm.

      Hai người nhìn nhau, vội vàng cung kính thấp giọng :

      - Tham kiến tiền bối. Bọn vãn bối là đệ tử của Bạch Vân Tông, hôm nay đắc tội, mong tiền bối bỏ qua.

      - Bốn trăm năm mươi lượng vạng, có ?

      Vương Lâm thanh bình thản, .

      Hai người ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ thân là người tu chân, nếu là linh thạch còn có chút, chứ còn vàng bạc có nhiều như vậy. Đương nhiên nếu cho bọn họ trở về chuẩn bị chút, đừng bốn ngàn mà bốn vạn cũng có thể lấy ra.

      Vương Lâm nhìn hai người suy nghĩ, thở dài, tay phải đưa lên, cách chụp lấy túi trữ vật bên hông tu sĩ, thuận tay vung cái. Lập tức tu sĩ kia sắc mặt đỏ lên, lui ra phía sau vài bước, ngụm máu tươi ở trong miệng bị cố gắng nuốt xuống.

      Mắt đậm vẻ cung kính. Vương Lâm qua cái vung tay kia xóa thần thức của .

      Tất cả tượng gỗ nhàng run lên, từng cái từng cái bay ra bốn phía hạ giá vào đúng vị trí cũ, chút sai lệch, giống như chưa từng được động vào vậy.

      - Trở về . Lần sau đến nhớ mang đủ vàng.

      Vương Lâm xong, tay phải vung lên, túi trữ vật lập tức được đưa đến trong tay người kia. Sau đó, hai người tự chủ được, bị mãnh lực đẩy mạnh về phía cửa.

      Khi sắp đụng vào cửa, trong nháy mắt cánh cửa mở ra. Hai người bị cuốn ra ngoài, cửa đóng lại.

      Hai tu sĩ bị đẩy hơn mười dặm mới vất vả dừng lại được,

      ánh mắt lộ ra vẻ khó có thể tưởng tượng pha lẫn hoảng sợ và kinh hãi. Trong mắt họ, người thanh niên này bản lãnh thâm sâu khó lường.

      Hai người trầm mặc chút, từ trong đáy lòng đều thầm hô may mắn, sau đó nhìn nhau vội vàng rời khỏi. Hai người này chính là hai tu sĩ ở trong Vương phủ.

      Bọn họ nhìn ra tượng khắc gỗ phải tầm thường, tìm được Từ Đào tra hỏi, mới suốt đêm tìm tới nơi đây. Chỉ có điều sau khi trải qua tình cảnh vừa rồi, hai người dĩ nhiên bị dọa cho hết hồn, cơ hồ còn can đảm ở trong cửa hàng kia ra ý định nữa.

      Hai người cũng hề biết, Vương Lâm lưu lại thần thức người họ. Chỉ cần trong đầu họ có ý niệm gây bất lợi cho Vương Lâm, trong khoảnh khắc họ bị thần thức giết chết.

      Quả nếu hai người này có chút hiểu về Vương Lâm, bọn họ cảm thấy vô cùng may mắn. Bởi vì, nếu là trước đây năm, kết cục của hai người ngoài chết ra còn con đường nào khác.

      Vương Lâm ngồi trong cửa hàng, uống ngụm rượu, thở dài, thào lẩm bẩm :

      - năm chưa giết người…

      lắc đầu, xoay người vào trong phòng, lên giường ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :