Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 245: Diệt Đằng gia (3).

      Nhưng cũng chẳng còn cơ hội. Khi nhìn qua bên cạnh mà kinh hãi khi thấy người thanh niên tóc bạc. Ngay sau đó, bàn tay lạnh lẽo, nắm lấy cổ . tiếng rắc vang lên, người thanh niên đứt thở mà chết.

      Sau khi giết người, cơ thể Vương Lâm lại lóe lên. Lần này, xuất ở bên cạnh rất đẹp. Nhưng đối với Vương Lâm, nàng cũng chỉ là người chết. cũng chẳng vì nàng là phụ nữ, mà có chút thương xót. Bởi vì, dòng họ nàng và nhà họ Vương, có mối thù đội trời chung.

      Bóp nát cái cổ trắng muốt của người con , cơ thể Vương Lâm lại lóe lên.

      Đằng Hóa Nguyên gầm lên giận dữ, cơ thể lóe lên. Nhưng tốc độ của , lúc nào cũng chậm hơn Vương Lâm chút. Mỗi lần muốn ngăn cản, lại nhìn thấy nhà mình mất người.

      Loại cảm giác đau thương khi phải trơ mắt nhìn từng tộc nhân bỏ mạng, mà chính mình lại có cách nào ngăn cản làm Đằng Hóa Nguyên trở nên điên loạn. Lúc này đột nhiên nhìn thấy Vương Lâm xuất ở phương xa. Bên cạnh Vương Lâm, là tên thiếu niên yếu đuối. Người này là cháu đích tôn đời thứ bảy mà chính mắt Đằng Hóa Nguyên vẫn luôn nhìn khôn lớn từng ngày.

      -!

      Hai mắt Đằng Hóa Nguyên đỏ như máu, tốc độ của giống như tên bắn.

      Vương Lâm lạnh lùng nhìn Đằng Hóa Nguyên bay tới, tay phải đặt đầu của tên thiếu niên, dưới ánh mắt cừu hận của đối phương, khẽ xuất linh lực. “Ầm!” tiếng, cơ thể thiếu niên nổ tung thành đám máu thịt.

      -Đời sau, còn họ Đằng!

      Vương Lâm giết người xong, lại biến mất ngay tại chỗ.

      Đằng Hóa Nguyên ngây người nhìn đống máu thịt bầy nhầy của cháu đích tôn rơi mặt đất, gầm lên tiếng đau đớn:

      -Vương Lâm!

      Vương Lâm xuất ở cách đó trăm trượng, lạnh lùng :

      -Đau đớn sao? Năm đó ngươi giết toàn tộc ta, lòng ngươi có cảm thấy đau ?

      xong, phất tay phải, người trung niên ở bên cạnh hoảng sợ bỏ chạy, kêu thảm tiếng, cơ thể lại trở thành đống máu thịt bầy nhầy.

      -Ta giết toàn tộc ngươi, vì ngươi giết Đằng Lệ cháu bốn đời của ta! - Đằng Hóa Nguyên vẻ mặt dữ tợn, rống lên.

      -Lời lẽ hoang đường. Chẳng lẽ thế gian chỉ có nhà họ Đằng của ngươi mới được giết người khác, còn người khác thể phản kháng sao?

      Vương Lâm cười khẩy, vỗ vào túi trữ vật. Mười thanh phi kiếm lập tức bay ra càn quét xuống dưới. Lại có thêm mười người chết trước mắt Đằng Hóa Nguyên.

      Đằng Hóa Nguyên nắm chặt tay. vung lá cờ màu vàng trong tay lên, lập tức những tất cả những mẩu xương màu vàng liền tập hợp lại, rồi bổ nhào về phía Vương Lâm.

      Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật. Cấm Phiên lập tức xuất tay. Tay khẽ rung cái, tấm màn màu đen lập tức xuất bao bọc bộ xương màu vàng vào bên trong. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, :

      -Đằng Hóa Nguyên! Năm đó ngươi làm sao tìm ra được quê nhà của ta?

      Mặt Đằng Hóa Nguyên co rút lại, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong ánh mắt lộ ra mối căm thù sâu sắc, :

      -Ngươi mãi mãi bao giờ biết được!

      Sắc mặt Vương Lâm trầm hẳn xuống. Tay phải vung lên, lập tức từ trong tấm màn màu đen bay ra hơn chín mươi đạo cấm khí. Chúng lao xuống phía dưới. Trong nháy mắt, lập tức có mấy trăm người nhà họ Đằng, kêu lên thảm thiết mà chết.

      - hay ?

      Đằng Hóa Nguyên vỗ vào túi trữ vật. cây kiếm lớn từ bên trong lập tức bay ra. Cây kiếm này có hình dáng rất cổ xưa. cắn đầu lưỡi, phun ra ngụm máu tươi, cả người ngay lập tức rũ hẳn xuống. Nhưng cây kiếm lại đột nhiên lóe lên, mũi kiếm hướng về phía Vương Lâm. Toàn thân kiếm lấp lánh ánh điện, ầm ầm bay tới.

      Ánh mắt Vương Lâm chớp động. Trong nháy mắt khi Đại Kiếm bay đến, Cực cảnh thần thức nhanh chóng tỏa ra, hóa thành từng chuỗi tia chớp, lập tức bao quanh thanh phi kiếm. Từng đợt thanh vang lên đùng đùng, ánh sáng của đại kiếm có phần mờ nhạt. Cuối cùng thân thể Vương Lâm khẽ run lên cái, Cực Cảnh Thần Thức cạn kiệt. Cùng lúc này, đại kiếm xuất những vết nứt rồi, hóa thành tro bụi.

      Vương Lâm vung tay lên, từ trong túi trữ vật bay ra vài Nguyên của Đằng gia. Sau khi bị nuốt vào trong cơ thể, Nguyên Tinh Khí nhanh chóng được bổ sung lại năng lượng mất.

      Đằng Hóa Nguyên ngơ ngác nhìn về phía đại kiếm biến mất, thân hình liền trở nên giả nua.

      Tay phải Vương Lâm bấm pháp quyết, điểm lên mi tâm. Ma đầu Hứa Lập Quốc và ma đầu thứ ba lập tức bay ra. Dưới thần niệm của Vương Lâm, chúng hưng phấn gầm rống, bay về phía người của nhà họ Đằng ở bốn phía.

      Trong nháy mắt, lại có mấy người kêu lên thảm thiết mà chết. Mỗi tiếng kêu thảm, đều làm cho thân thể Đằng Hóa Nguyên run rẩy.

      - hay ?

      Giọng Vương Lâm hết sức lạnh lẽo. Đằng Hóa Nguyên hít hơi sâu, nhắm hai mắt lại.

      Vẻ mặt Vương Lâm cũng chút thay đổi, chẳng thèm nhìn Đằng Hóa Nguyên cái. Hai tay biến đổi pháp quyết, đánh ra đạo cấm chế. Nhất thời cấm chế ở ngoài Đằng Gia thành ngàn dặm, đột nhiên khẽ động, từ từ co rút.

      Ttộc nhân của Đằng gia tuyệt vọng nhìn cấm chế liên tục co rút. Tâm trạng bọn họ sinh ra hai loại biến đổi trái ngược nhau. Loại đầu tiên hoàn toàn vứt bỏ ý kháng cự. Loại còn lại mắt đỏ bừng, từng người lấy ra pháp bảo, chẳng thèm quan tâm tới bất cứ điều gì, như con thiêu thân lao đầu vào biển lửa, phóng về phía Vương Lâm.

      Dần dần, càng ngày càng nhiều tộc nhân Đằng gia, phóng về phía Vương Lâm. Nhưng khi bọn họ mới tiến vào trong chu vi ngàn dặm, bị cấm khí bầu trời đánh lên người. Tất cả nhanh chóng biến thành cơn mưa máu, rơi khắp mặt đất.

      Người trong tộc kêu lên thảm thiết. Từng tiếng từng tiếng vang lên trong tai Đằng Hóa Nguyên, khiến thân thể run rẫy kịch liệt, trong lòng nổi lên từng cơn đau xót. cố gắng phản kháng, nhưng ngay cả pháp bảo của Thượng Cấp Tu Chân Quốc tặng cũng có tác dụng.

      Vẻ mặt của Đằng Hóa Nguyên, lại càng trở nên già lão. Lúc này, còn phong độ như năm xưa mà chỉ là lão già trơ mắt đứng nhìn tộc nhân bị giết mà có cách nào bảo vệ.

      -Ta…!

      Hai mắt Đằng Hóa Nguyên chỉ có căm thù sâu sắc. nhìn Vương Lâm, từng chữ:

      -Nếu nhà họ Đằng ta gặp phải kiếp nạn đừng hòng có kẻ nào chạy thoát. Năm đó Cao Khải Minh của Phiêu Miểu Tông dùng thuật bói toán giúp ta tìm được chỗ ở của nhà họ Vương. Chính là ! Ngươi hãy tìm . Bây giờ, là tổ sư của Phiêu Miểu Tông.!

      -Cao Khải Minh!

      Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Đằng Hóa Nguyên, mặc kệ đối phương hay giả cái tên này, Vương Lâm cũng phải nhớ kỹ.

      Nhìn Đằng Hóa Nguyên, đột nhiên vẻ mặt Vương Lâm khẽ động, sau đó liếc mắt nhìn ra phương xa. Ngay lập tức sát khí trong mắt bùng lên. vung tay phải cái, cấm chế đột nhiên co lại với tốc độ mạnh mẽ hơn. Nhất thời, từ bên ngoài ngàn dặm lập tức rút đến người. Trong quá trình này, hễ là tu sĩ ở bên trong, cũng kịp phát ra tiếng kêu thảm, mà chết sạch.

      Cùng lúc đó, đống đầu người, bị lực lượng thần kỳ khống chế, nhao nhao bay tới, rơi lên ngọn tháp. Dần dần, ngọn tháp đầu người càng lúc càng lớn, gần như đâm hẳn vào mây.

      Đến lúc này, toàn tộc nhà họ Đằng, ngoại trừ Đằng Hóa Nguyên, tất cả đều chết sạch!

      mặt đất, máu chảy thành sông, tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.

      Đằng Hóa Nguyên ngơ ngác nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mặt, đột nhiên cười lên ha ha, trong tiếng cười tràn ngập nỗi đau xót vô tận. Hai hàng huyết lệ, từ khóe mắt chảy xuống.

      Vương Lâm lẳng lặng đứng nhìn Đằng Hóa Nguyên. Rất lâu sau, Đằng Hóa Nguyên hít hơi sâu, ngẩng đầu nhìn trời, giọng tràn đầy tang thương và bi phẫn, :

      -Tốt! Tốt! Hai nhà họ Vương và họ Đằng của ta và ngươi, từ nay về sau tất cả ân oán đều xóa bỏ. Ta giết toàn tộc ngươi, ngươi giết sạch huyết mạch của ta. Nhân quả tuần hoàn, đúng là nhân quả tuần hoàn. Vương Lâm! Ngươi ra tay !

      Vương Lâm nâng tay phải lên, đầu ngón tay của , lóe lên đạo ánh sáng nhọn và trong suốt. Linh lực trong cơ thể cuộn trào, ngưng tụ lại đầu ngón tay. Nhưng đúng lúc này, tiếng hét lớn từ phía chân trời truyền đến:

      -Dừng tay!

      Nghe thấy giọng đó, Đằng Hóa Nguyên lập tức biết được Phác Nam Tử tới, trong lòng cảm thấy vui mừng như điên. biết, ngày hôm nay mình còn có cơ hội sống. Ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, nồng nặc sát khí.

      Ý nghĩ muốn sống của , lập tức bùng cháy. Nếu như có chút khả năng, cũng tuyệt đối muốn chết. Cái gì là ân oán xóa bỏ, chẳng qua lúc đó cho rằng chính mình chắc chắn chết mới ra câu như vậy mà thôi.

      Ngày hôm nay chỉ cần còn sống, Đằng Hóa Nguyên xin thề, cả đời này của phải đạt đến Hóa Thần kỳ. Cho dù phải hi sinh tất cả mọi thứ, cũng phải đạt đến cảnh giới Hóa Thần. Sau đó, muốn giết chết Vương Lâm cách tàn nhẫn, để báo mối thù ngày hôm nay!

      Nhưng mà, đánh giá quá cao Phác Nam Tử, cũng xem thường Vương Lâm. Từ lúc Phác Nam Tử xuất ở ngoài vạn dặm, bị Thần Thức có thể so với cảnh giới Hóa Thần kỳ của Vương Lâm phát ra. Vì thế làm sao có thể để cho Phác Nam Tử ngăn cản được.

      Trong nháy mắt khi Phác Nam Tử xuất , mũi nhọn ánh sáng trong tay Vương Lâm bắn ra, xuyên qua my tâm của Đằng Hóa Nguyên, chiêu lấy mạng!

      Hoàn toàn đúng như lời , từ nay trở về sau, hai nhà Vương Đằng, tất cả ân oán đều xóa bỏ. Huyết mạch của nhà họ Đằng, biến mất thế gian. Tất cả hoàn toàn đoạn tuyệt... ....

      Hình bóng của Phác Nam Tử đột nhiên xuất trước mắt. ngơ ngẩn nhìn vô số máu thịt mặt đất. Lại nhìn thấy thi thể của Đằng Hóa Nguyên ngã xuống khi vừa mới xuất ý niệm cầu sinh.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 247: Nam tử tà dị (1 + 2).

      Cuối cùng ánh mắt nhìn lên ngọn tháp đầu người cao ngập vào trong mây, lập tức cảm thấy ớn lạnh.

      do dự, hai tay lập tức bấm pháp quyết. Đột nhiên từ trong túi trữ vật đeo bên dưới bay ra hai đạo ánh sáng xanh hồng.

      Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, nhìn chằm chằm vào Phác Nam Tử, bình thản :

      -Ngươi đến chậm.

      Phác Nam Tử nhìn Vương Lâm, đột nhiên ngẩn người, lại cẩn thận nhìn vài lần, thất thanh :

      -Ngươi...Ngươi chính là tên đệ tử của Hằng Nhạc phái năm đó?

      Vương Lâm nhìn Phác Nam Tử cái, . Cực cảnh thần thức phóng ra trong nháy mắt công kích đến trước người Phác Nam Tử. Hai đạo ánh sáng xanh hồng, tự động bao bọc ở bên người tạo thành vách phòng ngự. Trong nháy mắt khi Cực cảnh thần thức hạ xuống, hai luồng sáng xanh hồng nhanh chóng lóe lên, cuối cùng cũng chống cự được. Nhưng ánh sáng lộng lẫy của chúng còn, trở nên vô cùng ảm đạm.

      Phác Nam Tử biến sắc. chút do dự, cắn đầu lưỡi, phun ra ngụm máu tươi, rơi hai vòng sáng xanh hồng.

      Sau đó, chỉ vào người Vương Lâm, Phác Nam Tử hét lên:

      -!

      Ngay lập tức hai vòng tròn xanh hồng, bay như tên bắn. Ở bốn phía xung quanh chúng nó, từng tầng từng tầng gian ngừng bị xé rách. Tay phải Vương Lâm vung lên, cấm khí ở trong Cấm Phiên xuất toàn bộ. Chúng hợp lại với nhau hóa thành con Cự Long, ngăn cản hai vòng sáng xanh hồng.

      Nhưng phẩm chất của hai vòng sáng xanh hồng ràng là cực cao, cấm khí chỉ có tác dụng giảm tốc độ của nó, nhưng thể ngăn cản được thế tấn công.

      Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, Cực cảnh thần thức lại tuôn ra. Lúc này, thần thức liên tiếp hóa thành những tia chớp, rầm rầm bay tới. Nhưng mục tiêu của nó, phải hai vòng sáng xanh hồng, mà là Phác Nam Tử.

      Vẻ mặt Phác Nam Tử đại biến. Ngay thời khắc nguy hiểm, bàn tay to, đột nhiên từ bên trong hư vô thò ra, chộp lấy những tia chớp do Cực cảnh thần thức hóa thành. Bàn tay khẽ vặn cái, những tia chớp ngay lập tức bị vỡ vụn, tiêu tan sạch. Nhưng bàn tay kia, cũng lập tức run lên. Từ trong hư vô, truyền đến tiếng hừ .

      Ngay sau đó, người trung niên mặc quần áo sáng màu, cơ thể hơi mập, xuất trước người Phác Nam Tử. liếc mắt nhìn Vương Lâm, ánh mắt ngẩn ra, nhưng lập tức lên vẻ mừng rỡ, :

      - ra là ngươi!

      xong, tay phải vẫy lên kêu gọi, hai vòng sáng xanh hồng lập tức trở lại bên cạnh , lượn vòng xung quanh.

      Sau khi nam tử trung niên xuất , Phác Nam Tử mới thở phào nhõm, khom lưng cung kính :

      -Tham kiến Sứ Giả Đại Nhân.

      Phác Nam Tử mặc dù cảm thấy an toàn hơn, nhưng da đầu lại mơ hồ có chút tê dại. biết tia chớp màu hồng kia rốt cuộc là pháp bảo gì. Nhưng vừa rồi trong nháy mắt khi tia chớp bay đến người, có cảm giác giống như năm đó chiến đấu trong Vực Ngoại Chiến Trường, đứng giữa giữa sống và cái chết.

      chút nghi ngờ, nếu Sứ Giả Đại Nhân xuất , bây giờ, trở thành cái xác chết. Nghĩ tới đây, ánh mắt của nhìn về phía Vương Lâm, ngoài vẻ sợ hãi sâu, còn chút đáng tiếc.

      -Ngươi chết? Hơn nữa còn trong khoảng thời gian bốn trăm năm ngắn ngủi, đạt đến tu vi như vậy. Rất tốt! Giao Nghịch Thiên châu ra đây, ta tha chết cho ngươi! Sau đó ta để cho ngươi trở thành người đứng đầu Triệu Quốc, có được ?

      Nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, chậm rãi .

      Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường. Tên này xuất , cũng nằm trong dự liệu của . Hơn nữa khi ở ngoài ngàn dặm, cũng phát ra tung tích của người này. Đó chính là sứ giả của Thông Thiên Tháp, người của Tứ Cấp Tu Chân Quốc. Về mặt tu vi theo Vương Lâm thấy, tên này ngoại trừ là Hóa Thần kỳ, có khả năng nào khác.

      Nếu phải Hóa Thần kỳ, sao có thể tiêu diệt Cực Cảnh Thần Thức dễ dàng như vậy được.

      Còn về chuyện người này làm sao biết được Vương Lâm có Nghịch Thiên châu, từ lúc phục thù, có suy xét cẩn thận. Cho nên khi ở Triệu Quốc, thần thức vẫn bao phủ toàn thân. Như vậy, với thần thức có thể so với Hóa Thần kỳ của , chỉ cần phải ở sát bên hoặc mặt đối mặt, ai có thể nhìn thấy diện mạo của .

      Lại càng có người nào có thể dùng thần thức thăm dò được. Đó là nguyên nhân mà trong chín ngày giết người, đối phương từ đó đến giờ cũng xuất .

      ra nam tử trung niên cũng có chút tâm tư. Trong khoảng thời gian này, thần thức của thường xuyên thăm dò trong biên giới của Triệu Quốc. Nhưng trước sau cũng tìm ra được người thần bí giết chết cả nhà họ Đằng, điều này làm có chút khó hiểu.

      Trừ khi thần thức của đối phương, có thể mạnh mẽ như . Nếu , chuyện đó căn bản có khả năng. Nhưng cũng cần phải biết, tu vi của , tuy bốn trăm năm nay cũng tinh tiến, nhưng vẫn là Hóa Thần sơ kỳ. Với tu vi này, ở tại Triệu Quốc, tuyệt đối thể có người nào mạnh hơn được.

      Nhưng cũng thể biết được, tu vi của Vương Lâm là Nguyên kỳ, nhưng thần thức, lại đạt đến Hóa Thần hậu kỳ. Đừng , mà ngay cả tên Cự Ma Tộc to lớn năm xưa có tự thân đến đây, dùng thần thức tìm kiếm, cũng tuyệt đối thể phát ra Vương Lâm.

      Những chuyện thế này, trong Tu Chân Giới cực kỳ hiếm gặp. chung, kẻ thôn hồn ở trong sinh linh giới, cũng chỉ có mình Vương Lâm.

      Mặt khác còn có tia chớp màu hồng kỳ lạ vừa rồi. Nam tử trung niên tuy bề ngoài có vẻ ung dung tiếp nhận. Nhưng thực tế, tia chớp màu hồng lại giống như ăn sâu vào trong xương, tạo thành chút thương tổn cho thần thức của . Vết thương tuy lớn, nhưng đối với , cũng có chút hoảng sợ.

      Lúc này nhìn thấy đối phương xuất , ánh mắt Vương Lâm lóe lên. nhiều lập tức từ trong túi trữ vật lấy ra giọt máu.

      giọt máu màu vàng của Cổ thần phát ra từng trận từng trận uy áp.

      -Vương mỗ chờ ngươi lâu rồi!

      Trong mắt Vương Lâm toát ra sát khí, tay phải khẽ điểm lên giọt máu, nó sôi trào lên ngay lập tức, hóa thành ký hiệu màu vàng, rồi đột nhiên bay thẳng lên trời.

      Lúc này, bầu trời phát ra những thanh ầm ầm, từng luồng ánh sáng màu vàng từ trời chiếu xuống.

      người khổng lồ xuất trong chùm sáng màu vàng. Trong nháy mắt khi xuất , toàn bộ đất đai của Triệu Quốc có cảm giác hơi rung rung, Cả đất trời bị ánh sáng vàng rực bao phủ. Tất cả cỏ cây, tất cả người thường và tu sĩ, tất cả sinh linh cũng tránh khỏi.

      Mặc dù thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, nhưng linh lực ở trong cơ thể, lại tiêu hao cách nhanh chóng. Trong nháy mắt khi người khổng lồ xuất , Vương Lâm có chút khó khăn mà đưa tay lên chỉ vào người nam tử trung niên.

      Người khổng lồ gật đầu, ánh mắt đảo qua, nhìn về phía Vương Lâm chỉ, giơ bàn tay to, nhàng vung lên.

      Sắc mặt người nam tử trung niên lập tức biến đổi. Trong lòng cảm thấy mối nguy hiểm mãnh liệt. vội vàng chụp lấy Phác Nam Tử đứng ngẩn người nhìn dị biến bầu trời, đưa lên chắn trước người.

      Cơ thể của Phác Nam Tử tiếng động hóa thành tro bụi. Thậm chí ngay cả tay phải của nam tử trung niên, cũng tiêu tan trong nháy mắt.

      Nam tử trung niên rống lên tiếng đau đớn, sắc mặt trắng xanh. nhanh chóng rút lui, đồng thời tay trái xé túi trữ vật, lấy ra cái ngọc giản. chút do dự bóp nát, đạo ánh sáng màu trắng xuất khi ngọc giản bị vỡ vụn, bao quanh nam tử trung niên. Sau đó, biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.

      Khi nam tử trung niên bỏ chạy, người khổng lồ bầu trời cũng từ từ tiêu tan. Cơ thể Vương Lâm khẽ run, lập tức lấy đan dược trong túi trữ vật ra ăn vào. Thần thức đột nhiên mở rộng, truy tìm tung tích của nam tử trung niên.

      lúc sau, Vương Lâm nhướng mày lên, khí tức của tên kia biến mất ở Triệu Quốc.

      Nhớ lại lúc nãy đối phương bóp nát ngọc giản, Vương Lâm đoán ngọc giản đó chắc là cái truyền tống trận đưa đến nơi nào đó, nên trong nháy mắt có thể đưa đối phương chạy khoảng cách xa.

      -Tứ cấp Tu Chân Quốc có pháp bảo quả cao cường. Đúng là thể tưởng được.

      Vương Lâm thào tự , hít hơi sâu. ra đoán cũng có chút chính xác. Cái mà nam tử trung niên sử dụng, chính là ngọc giản chạy trốn của Kỳ Tông phái giao cho tất cả đệ tử quan trọng. Chỉ cần vượt quá phạm vi nhất định, có thể trong nháy mắt được đưa về tổng đàn môn phái. Cho dù ở bất kỳ nơi đâu.

      Sứ Giả Đại Nhân cũng bị Vương Lâm dọa mà bỏ chạy. Người khổng lồ phát ra ánh sáng màu vàng, biết , đó chính là Thông Thiên thuật của Cự Ma Tộc. Uy lực của nó vô cùng khủng bố. Mặc dù là , cũng nắm chắc có thể chống lại được.

      Ở Triệu Quốc, hai lần nhìn thấy Thông Thiên thuật. Và lần này, nhìn thấy Vương Lâm thi triển chính là lần thứ ba. Đối với những địch nhân như vậy, cho dù tu vi chỉ là Nguyên kỳ, cũng muốn trêu chọc. Vì vậy cần suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt liền lấy Phác Nam Tử ra đỡ đòn, rồi bóp nát ngọc giản chạy thoát thân.

      Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống điều tức. Rất lâu sau, đứng thẳng người, tay phải vung lên. Tháp đầu người Đằng gia, bị đưa lên cao, bay theo thân ảnh của .

      Dưới dãy núi Hằng Nhạc, trong thôn làng thời thơ ấu của Vương Lâm. Ngày hôm nay, tất cả thôn dân trong làng, sau khi bị luồng gió lạ thổi qua, tới tấp ngã xuống ngủ mê mặt đất.

      Sau đó, tại ngôi nhà tổ họ Vương, ngọn tháp đầu người đột nhiên dựng lên sừng sững. Dưới ngọn tháp, Vương Lâm quỳ mặt đất, dập đầu xuống đất vài cái, từ khóe mắt chảy xuống hai hàng lệ nóng.



      cứ ngơ ngẩn như vậy mà nhìn vào nhà tổ. Dần dần, màn đêm buông xuống, Vương Lâm thở dài, tay phải vỗ lên tháp đầu người. Cái tháp cao chót vót lập tức hóa thành tro bụi, bị gió thổi bay .

      -Thù lớn báo! Cha! Mẹ! Sau này, con con đường của mình… ….

      Vương Lâm lặng lẽ đứng lên, xoay người khỏi sơn thôn.

      Khi khỏi, tất cả dân làng đều ồn ào tỉnh lại. Nhìn thấy trời tối, cả đám người tới tấp quỳ hết mặt đất xin thần tiên bảo hộ.

      Vương Lâm bay trung. Văn Thú bị bỏ vào trong túi trữ vật. lâu sau, tới vách núi. Chỗ này, chính là nơi mà nhiều năm trước bị ngã xuống.

      Nhìn vách núi, Vương Lâm hít hơi sâu, rồi ngồi xuống đất, ngơ ngẩn nhìn bầu trời.

      Giờ khắc này có muôn vàn suy nghĩ. Tất cả những cảnh tượng bốn trăm năm trước, đều trong đầu.

      Bây giờ, Đằng gia bị diệt, còn vướng mắc gì nữa, tâm tình cũng có chút biến hóa. Vương Lâm hiểu , mình còn là người thường, mà bước lên con đường tu chân. Con đường đầy gian nan, đầy nguy hiểm, nhưng nhất định phải kiên định bước .

      Qua bốn trăm năm, hiểu , chỉ có sức mạnh, mới là phương pháp duy nhất để bảo vệ chính mình.

      Mộng tưởng thời thiếu niên, là trở thành tiên nhân, vào giờ khắc này, khếch đại lên vô cùng.

      Còn Tư Đồ Nam... chỉ khi nào tu vi của đạt đến Biến kỳ, Tư Đồ Nam mới có thể từ Nghịch Thiên châu ra.

      Còn có vũ trụ mêng mông trong ký ức của Cổ Thần, với rất nhiều sinh mệnh hùng mạnh. Những thứ này, đều làm cho Vương Lâm rung động.

      Vương Lâm đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn ra rất xa. Trong mắt ánh lên thứ hào quang quái dị.

      Vào khoảng khắc này, suy nghĩ của Vương Lâm, lột xác. Từ khi còn vì lấy thể diện cho cha mẹ mà bước vào Tu Chân Giới. Mãi đến khi cha mẹ chết, vì báo thù, phải tu tiên để giành lấy sức mạnh cường đại. Còn bây giờ, đại cừu báo, vì giấc mộng của mình, vì muốn trở thành tiên nhân, phải chủ động theo đuổi tiên đạo.

      Vương Lâm hít sâu hơi. Búng thân nhảy lên, từ vách núi rơi xuống. Trong nháy mắt, đến động đá năm xưa. Sau khi nhìn thoáng qua, thân thể nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.

      Phiêu Miểu Tông, Cao Khải Minh khoanh chân ngồi bế quan trong mật thất. Trước người , có gương đồng. Lúc này vẻ mặt của có chút khó coi. Từ hai trăm năm trước, tính được, mình kiếp nạn lớn. Đáng tiếc là nó quá mơ hồ, với tu vi của , cũng tính ra ràng.

      Thời gian dần trôi qua, cảm giác đại nạn ập lên đầu càng ngày càng mạnh. Mãi đến khi gia tộc nhà họ Đằng từng người chết , đột nhiên tính được cuộc đời của mình, chỉ còn mười ngày. Nếu như trong mười ngày mình chết, kiếp nạn đổ ập lên đầu của cả Phiêu Miểu Tông.

      Hôm nay, chính là ngày thứ mười. Cao Khải Minh cả đời tin tưởng thiên đạo. Điều này cùng với công pháp tu luyện của , có quan hệ rất lớn. hiểu , ngày hôm nay mình nhất định phải chết. Nếu , nguy hiểm đổ ập xuống cả Phiêu Miểu Tông.

      Cho nên nhiều ngày trước bắt đầu thu xếp hậu của Phiêu Miểu Tông. Lúc này, còn gì phải lo lắng, yên tĩnh ngồi bên trong mật thất. hít vào hơi sâu, nhìn bốn phía chút để lưu lại kỷ niệm. Sau đó, giơ tay phải lên, dứt khoát vỗ lên trán mình.

      dòng máu tươi từ miệng chảy xuống. Hai mắt trở nên mờ ảo, dần dần cũng trở nên tối tăm. Vào giờ phút này, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng… Bốn trăm năm trước, nhận lời thỉnh cầu của Đằng Hóa Nguyên, tìm kiếm gia tộc của đệ tử Trúc Cơ kỳ.

      Trong đầu hiểu được chút, nhắm mắt lại, ngừng thở rồi chết.

      Vương Lâm ở bên ngoài cổ Truyền Tống Trận trong khe núi. Sau khi nhìn qua Triệu Quốc lần cuối, mới mở trận pháp, trong nháy mắt biến mất khỏi Triệu Quốc.

      Mười ngày sau, người thanh niên tướng mạo tà dị, đột nhiên xuất ở bên ngoài trận pháp. nhìn chằm chằm vào trận pháp, nhiều mà cất bước vào.

      cái bình nguyên cách xa Triệu Quốc hơn trăm vạn dặm, thân ảnh của Vương Lâm từ từ xuất . Sau khi xuất , thần thức của lập tức đảo quanh, rồi lấy bản đồ ngọc giản, nhìn kỹ lần.

      Sau đó cơ thể khẽ động, bay tới cái Truyền Tống Trận kế tiếp. Vương Lâm biết ở phía sau mình, chủ nhân của túi trữ vật truy đuổi ngừng. Nếu bỏ xa đối phương, mình thể nào an tâm tu luyện được.

      Vì vậy, Truyền Tống trận bây giờ mới là mục tiêu của . Cực phẩm Linh Thạch trong túi của Vương Lâm có rất nhiều, cũng đủ cho mấy lần sử dụng Truyền Tống Trận.

      Sau nửa tháng, Vương Lâm tới cái Truyền Tống Trận. Sau khi kiểm tra lúc, mới đứng ở trong trận, lấy ra khối cực phẩm Linh Thạch, đặt ở . Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ở phương xa có đám mây đen bay đến. Đám mây từ từ biến đổi thành người thanh niên tà dị. Ánh mắt người này u, nhìn chòng chọc vào Vương Lâm ở trong Truyền Tống Trận.

      Trong lòng Vương Lâm cảm thấy trầm xuống, tốc độ của đối phương so với phán đoán của trước đó, còn nhanh hơn gấp mấy lần. Hơn nữa, thần thức Vương Lâm cũng kiểm tra được tu vi của . tia khí tức vô cùng nguy hiểm, lập tức bao phủ khắp bốn phía.

      Nếu chỉ đơn thuần dựa vào cực phẩm Linh Thạch để mở Truyền Tống Trận, phải cần khoảng thời gian mười lần hít thở. Nhưng bây giờ là thời khắc nguy hiểm, Vương Lâm cũng nhiều mà điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể, nhanh chóng từ dưới chân truyền vào trong trận pháp. Tốc độ mở Truyền Tống Trận, đột nhiên được tăng tốc.

      Cuối cùng, trong nháy mắt khi người thanh niên tà dị đuổi đến, trong trận pháp đột nhiên lộ ra khe hở, thân ảnh của Vương Lâm liền biến mất.

      Người thanh niên tà dị đột nhiên nổi giận gầm lên tiếng, Hai tay bấm quyết, cơ thể đột nhiên phóng thẳng về phía trước. Khoảnh khắc khi Vương Lâm biến mất, cũng bước vào trong lỗ hổng của Truyền Tống Trận. Sau đó cũng biết sử dụng thủ đoạn gì, khiến cho Truyền Tống Trận mở ra lần nữa, rồi biến mất bên trong lỗ hổng.

      Trong lúc Vương Lâm xuyên qua Truyền Tống Trận, cảm giác nguy hiểm lại càng mạnh. có thể cảm giác được ràng, cổ thần thức khổng lồ vượt quá sức tưởng tượng của , giống như cơn cuồng phong quét về phía mình. Điều đó khiến cho Vương Lâm hoảng sợ. Nhìn thấy nó sắp xông thẳng về phía mình mà cắn nuốt, Cực cảnh thần thức của Vương Lâm đột nhiên khẽ động, hóa thành tia chớp màu đỏ lớn nhất từ trước đến nay, ầm ầm đâm thẳng về phía đối phương.

      Đạo thần thức kia chịu kích của Cực cảnh, khỏi chậm lại chút. Đúng lúc này, phía trước xuất ánh sáng, Vương Lâm giống như tia chớp từ trong chùm sáng lao ra ngoài.

      Sau khi xuất nhịn được phun ra ngụm máu. Phân thân hóa thành Nguyên bên trong cơ thể, lập tức trở nên uể oải, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể tán loạn. Nhưng Vương Lâm dám dừng lại, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ. Đến khi xuất , ở ngoài cả trăm dặm. Ngay sau đó, tiếp tục bỏ chạy, mà nâng tay phải lên. Từ tay , bay ra sợi tơ màu đỏ.

      Vương Lâm biết , cho dù có chạy thế nào, cũng thể bằng tốc độ của đối phương. Hơn nữa bây giờ nguyên tinh khí ở trong cơ thể hao tổn quá nhiều. Nếu như cứ tiếp tục, khỏi cần đối phương ra tay, chính nổ tung ra mà chết. Vì vậy lợi dụng thời gian thuấn di bay đến chỗ này, nhanh chóng lấy ra sợi tơ Thiên Kiếp.

      Đây là pháp bảo có uy lực mạnh nhất của bây giờ!

      Trong nháy mắt khi lấy ra Thiên Kiếp, Vương Lâm lại lôi ra bình đan dược trong túi trữ vật, rồi đổ tất cả vào miệng.

      Lúc này, người thanh niên tà dị lặng lẽ xuất ở trước người Vương Lâm mười trượng, nhìn chằm chằm vào sợi tơ Thiên Kiếp trong tay Vương Lâm, vẻ mặt trầm.

      - Thiên kiếp lực! ngờ ở cái tinh cầu tu chân nho vứt , lại có pháp bảo đẳng cấp như vậy! Người thanh niên tà dị nhìn chằm chằm vào sợi tơ trong tay Vương Lâm, chậm rãi .

      Vương Lâm từ nãy đến giờ vẫn nhìn đăm đăm vào đối phương. Đợi đến khi người này nhìn thấy sợi tơ Thiên Kiếp liền xuất chút do dự, mới thở phào nhõm.

      Nếu đối phương tỏ vẻ thờ ơ hoặc coi Thiên Kiếp lực vào trong mắt, Vương Lâm chỉ có thể tiến vào trong gian ngịch thiên, để tìm chỗ lánh nạn. Mặc dù đây cũng chẳng phải biện pháp tốt.

      Lúc này, trong lòng người thanh niên tà dị cũng có chút bực bội. hoàn toàn nghĩ tới có thể nhìn thấy Thiên Kiếp Lực ở nơi đây. Nếu như tu vi vẫn còn ở giai đoạn hưng thịnh, cho dù gặp phải Thiên Kiếp lực, nắm chắc mười phần, có thể hủy diệt nó.

      Nhưng bây giờ chỉ khôi phục lại được ba thành tu vi, tương đương với Biến sơ kỳ mà thôi. Như vậy, đối với Thiên Kiếp Lực, tuy cũng có thể chống đỡ được, nhưng cuối cùng tu vi cũng giảm xuống lần nữa. Nếu ngày nào đó rớt khỏi Biến kỳ, chỉ có thể ở lại tìm chỗ bế quan dưỡng thương, có cách nào rời khỏi tinh cầu này.

      Bởi vì tiêu chuẩn thấp nhất để sử dụng Tinh La Bàn là Biến kỳ!

      Cái này cũng chủ yếu lắm, mà quan trọng là vừa rồi ở trong Truyền Tống Trận, cảm nhận được sức mạnh khiến cho tâm thần chấn động. Sức mạnh đó vô cùng quen thuộc.

      Thanh niên tà dị hừ tiếng, nhìn Thiên Kiếp Lực, ánh mắt nhìn Vương Lâm, hét lên:

      -Tiểu bối! Đưa túi trữ vật ra đây, chuyện này coi như xong!

      -Cái tiền bối muốn, có phải là cái này ?

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 248: Tu tinh chi tinh

      Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào tên kia, rồi móc túi trữ vật từ trong ngực ra.

      Ánh mắt người thanh niên tà dị chuyển đến cái túi, gật đầu :

      - sai! Ném qua đây!

      Vương Lâm có chút do dự. Tốc độ của đối phương quá nhanh. Mặc dù, muốn đối phương rời xa chỗ này, hoặc cũng phải chờ rời khỏi chỗ này khoảng cách nào đó mới đưa túi trữ vật ra. Nhưng cũng vô ích, nếu như đối phương muốn đuổi theo, rất dễ dàng.

      Trầm mặc trong giây lát, Vương Lâm quyết định ném túi trữ vật ra.

      Thanh niên tà dị bắt lấy túi trữ vật, đảo thần thức qua, vẻ mặt hơi dịu lại. nhìn Vương Lâm, thấy được vẻ mặt là vui hay giận.

      Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đối phương, đưa sợi tơ Thiên Kiếp ra trước người, rồi chậm rãi :

      -Tiền bối! Túi trữ vật tiểu bối trả lại. Tại hạ cáo từ!

      xong, cẩn thận lui ra phía sau.

      Thanh niên tà dị nhìn Vương Lâm, trong mắt lóe lên vẻ quỷ dị. Ngay lập tức hai đạo ánh sáng năm màu, từ trong đôi mắt bay ra như tên bắn, lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng được, vọt thẳng về phía Vương Lâm.

      Vương Lâm rất cẩn thận. dường như chẳng chút do dự. Cực cảnh thần thức từ trong mắt lập tức bay ra, va chạm với luồng sáng năm màu của đối phương. Ngay sau đó, Vương Lâm phun ra ngụm máu, Cực Cảnh Thần Thức hóa thành tia chớp, vỡ vụn bên dưới luồng sáng năm màu.

      Cùng lúc đó thân thể Vương Lâm lập tức lui lại. Trong nháy mắt, vỗ vào túi trữ vật, lấy Cấm phiên cầm trong tay. Sau đó, tay phải vung lên, đánh ra đạo cấm chế vào Cấm phiến. Lúc này, thanh niên tà dị kia sắc mặt đại biến, vội vàng :

      -Dừng tay! Tiểu hữu, đừng kích động!

      Sau khi xong, nhanh chóng lui ra sau vài bước, nhìn Cấm phiên chằm chằm, mặt lộ ra hoảng sợ.

      cười khổ trong lòng. sợi tơ Thiên Kiếp, có thể làm cho tu vi của giảm mạnh, nhưng cùng lắm cũng chỉ bế quan hơn nghìn năm mà thôi.

      Nhưng vừa nhìn thấy lá cờ trong tay Vương Lâm, mới lập tức hiểu , vì sao tên tiểu bối trước mặt lại có Thiên Kiếp Lực. Tuy nhận ra lá cờ, nhưng liếc mắt cũng có thể nhìn thấy, đây là loại pháp bảo có thể làm vật dẫn cho Thiên Kiếp.

      Loại pháp bảo này, trong túi trữ vật của cũng có vài cái. biết nó có thể khơi ra sức mạnh của Thiên Kiếp. Lúc này nếu dây dưa vào tên tiểu bối kia, có thể chỉ hạ thấp tu vi, mà rất có khả năng, từ nay về sau thể khôi phục tu vi được nữa.

      Khóe miệng Vương Lâm vẫn còn dính lại vài vệt máu. nhìn chằm chằm vào nam tử tà dị. Bây giờ chỉ cần tâm khẽ động, đạo cấm chế cuối cùng rơi xuống Cấm Phiên. Đến lúc đó cho dù pháp bảo bị hủy cũng hấp dẫn Thiên Kiếp, tất nhiên có thể dùng Cấm Phiên có chút thành tựu này để làm vật dẫn cho Thiên Kiếp đánh lên người tên kia.

      -Tại hạ trả lại túi trữ vật. Thậm chí cũng chẳng động đến cái gì. Nhưng sao tiền bối lại lật lọng?

      Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đối phương, chậm rãi . Thanh niên tà dị có chút trầm mặc, đột nhiên :

      -Tia chớp màu đỏ ngươi vừa sử dụng, là Cực cảnh sao?

      Giọng của cũng chắc chắn lắm. Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, nhưng trong lòng lại dâng lên ngọn sóng lớn. nhìn đối phương, gì. Thanh niên tà dị nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, :

      -Chắn chắn đúng rồi! Vừa rồi ngươi dùng chính là Cực cảnh!

      Lúc này trong lòng cũng có cảm giác vô cùng phức tạp, Vương Lâm gây cho liên tiếp những nỗi khiếp sợ. tinh cầu vứt này, có Thiên Kiếp Chi Lực là chuyện khó tin. Mà người này chỉ có nó, còn có pháp bảo dẫn phát Thiên Kiếp, thậm chí lại còn xuất Cực Cảnh.

      Tia chớp Cực cảnh, làm sát khí của tiêu tán ngay lập tức. Thanh niên tà dị hít vào hơi sâu, trong mắt lộ ra vẻ cổ quái.

      Vẻ mặt Vương Lâm như thường, ánh mắt bình tĩnh, trầm mặc lúc lâu, :

      -Tiền bối nếu còn chuyện gì khác, vãn bối xin cáo từ!

      xong, cẩn thận lui ra phía sau, nếu có bất cứ hành động nào, dẫn phát Thiên Kiếp chút do dự. Thanh niên tà dị có chút do dự, :

      -Cực cảnh của ngươi… Chẳng lẽ muốn đột phá bình cảnh sao?

      Vương Lâm đứng khựng lại, nhìn về phía đối phương. Thanh niên tà dị lại có chút do dự, sau đó thở dài, :

      -Mà thôi! Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ, Cực Cảnh là loại sức mạnh cực đoan, nếu muốn đột phá sức mạnh này rất khó, cực kỳ khó! Nhưng cũng phải có biện pháp!

      Vương Lâm vẫn đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn.

      Trong mắt thanh niên tà dị lộ ra vẻ tán thưởng. Đột nhiên hai mắt lóe lên, ánh sáng năm màu từ từ bắn ra từ mắt , trở thành quả cầu năm màu, lơ lửng trong lòng bàn tay.

      Vương Lâm lúc này cảnh giác đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào quả cầu năm màu.

      Thanh niên tà dị nhìn xuống quả cầu năm màu, những ý nghĩ phức tạp cuồn cuộn trong lòng. có chút trầm mặc, và chán nản :

      -Ngươi dùng thần thức kiểm tra thử xem!

      Vương Lâm hơi trầm ngâm, đảo thần thức qua, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái, cảm thấy do dự, :

      -Đây là…

      ở trong quả cầu năm màu nhìn thấy tia Cực cảnh. Phát này, làm nội tâm chấn động.

      Thanh niên tà dị hít thở sâu, chậm rãi :

      -Phát được gì ? Quả cầu năm màu này, ở tinh cầu quê hương ta, được gọi là Cực cảnh ngũ sắc. Vốn nó cũng phải của ta, mà của người bạn tốt tặng ta trước khi chết.

      Vương Lâm hít mạnh vào hơi, ánh mắt chớp động nhìn vào quả cầu ngũ sắc. Thanh niên tà dị nắm chặt tay phải lại, quả cầu ngũ sắc biến mất. nhìn qua Vương Lâm, :

      -Cực cảnh chia thành rất nhiều loại. Cụ thể là có bao nhiêu người nào biết được. Nếu gom tất cả tu sĩ có Cực cảnh trong Liên Minh Tu Chân cũng có nhiều. Nên ta cũng thể nhìn ra được thuộc tính Cực Cảnh của ngươi được. Nhưng ta biết, dù loại Cực Cảnh nào, cũng có cực hạn của nó. khi đến mức cực hạn, rất khó đột phá.

      Ngừng lại chút, tiếp:

      -Ta biết phương pháp, có thể làm Cực Cảnh thần thức đột phá. Đó là trong những tinh cầu tu chân… Mỗi tinh cầu của lục cấp Tu Chân Quốc, sau khi được phong tước, được mấy lão thủ lĩnh trong Liên Minh Tu Chân cùng nhau tế thiên. Khi đó thiên uy tự động ngưng tụ mà tạo thành trấn quốc chi bảo của lục cấp Tu Chân Quốc.

      -Nếu tu sĩ nào nhận được bảo vật này, chắn chắn có được xác xuất phụ trợ để đột phá Cực Cảnh thần thức.

      Sắc mặt Vương Lâm trở nên khó coi. Trấn quốc chi bảo của lục cấp Tu Chân Quốc, ràng là vật thể có được.

      Thanh niên tà dị xong, nhìn Vương Lâm kỹ, rồi vỗ vào túi trữ vật. Từ bên trong lấy ra la bàn màu đen to bằng lòng bàn tay. Sau đó đưa tay vỗ lên mặt , la bàn lập tức trở nên to lớn, lơ lửng giữa trung. Từ la bàn chiếu xuống những chùm sáng êm dịu.

      -Nếu sau này ngươi có thể giành được tu tinh chi tinh, có tư cách rời khỏi tinh cầu vứt này, tới Ngũ Hành tinh tìm ta. Tên ta là Nạp Đa!

      xong, người này bay lên , chậm rãi biến mất trong la bàn. Ngay sau đó, la bàn nhanh chóng xoay tròn. Từ từ, tia chớp lóe lên, cái hắc động tối đen xuất giữa trung tiếng động. Bên trong hắc động là khoảng bầu trời lấp lánh, dày đặc sao, rất đẹp.

      La bàn chuyển động, bay vào trong cái lỗ đen. Sau đó, nó nhanh chóng thu hẹp lại, rồi biến mất tiếng động.

      Đối với chuyện người này truy cứu túi trữ vật, trong lòng Vương Lâm thầm kêu may mắn, bất kể là Cấm Phiên, hay sợi tơ Thiên Kiếp, đều là pháp bảo cuối cùng của . Đặc biệt là sợi tơ Thiên Kiếp, phải chuyện bất đắc dĩ, luyến tiếc dám sử dụng.

      nhìn hắc động biến mất trung, cảm thấy máu nóng trào dâng. Thời thiếu niên, mong muốn được bay lên trời cao. Nhưng bây giờ, muốn có tư cách di chuyển giữa các hành tinh.

      Vương Lâm hít thở sâu rồi xoay người rời khỏi.

      Tu tinh chi tinh của lục cấp tu chân quốc, ràng phải thứ mà bây giờ có thể đoạt được. Mặc kệ lời của thanh niên tà dị là hay giả, đây cũng là manh mối. Nếu như mình có thể lấy được nó, cũng ngại thử lần.

      Nhưng việc muốn làm bây giờ là làm thế nào để đạt đến Hóa Thần kỳ.

      Hóa Thần kỳ, chính là trạm kiểm soát để tam cấp Tu Chân Quốc lên tứ cấp, độ khó là rất lớn. Phải biết rằng toàn bộ tinh cầu Chu Tước, số lượng tam cấp Tu Chân Quốc rất nhiều. Nhưng tứ cấp Tu Chân Quốc, lại chỉ có tới hai mươi cái. Con số này có thể chứng minh, mức độ khó khăn khi tiến lên Hóa Thần kỳ.

      Muốn tu vi thăng cấp lên Hóa Thần, linh lực và hoàn cảnh của tam cấp Tu Chân Quốc, ràng thể thỏa mãn được cầu. Mục tiêu của Vương Lâm, là tìm tứ cấp Tu Chân Quốc, để tiến lên Hóa Thần kỳ.

      lấy từ trong túi trữ vật ra bản đồ ngọc giản. Sau khi nhìn lúc, để ý đến cái tứ cấp Tu Chân Quốc của Liên Minh Ngũ Phái, có khoảng cách gần nơi đây nhất.

      Nửa tháng sau, biên giới của Liên Minh Ngũ Phái, xuất trước mắt. Ở khu vực biên giới, có màn ánh sáng phòng ngự. Đây là trong những khác nhau của tứ cấp Tu Chân Quốc và tam cấp Tu Chân Quốc. Màn sáng này có tác dụng ngăn cản bất cứ người nào ở bên ngoài vào.

      Vương Lâm lại sát bên màn ánh sáng, nhìn lúc. Sau đó tay phải khẽ động, đánh ra đạo cấm chế tàn ảnh, đụng vào màn sáng. Ngay lập tức, màn sáng rồi lập xuất lỗ hổng.

      Vương Lâm chần chừ, chui vào.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 249: Hoá phàm

      Sau khi Vương Lâm vào tứ cấp tu chân quốc. phi hành, mà giả làm người bình thường bộ đường. Nhìn quang cảnh lạ lẫm ở bốn phía, Vương Lâm hít vào hơi sâu.

      Đột phá Nguyên tiến vào Hóa Thần, chẳng có thứ công pháp nào có tác dụng. Đối với đan dược, trừ khi có thể lấy được lục phẩm trở lên, nếu chẳng có bất kỳ tác dụng nào.

      Muốn đạt đến cảnh giới Hóa Thần, cần phải hiểu được thiên đạo, lĩnh hội được loại ý cảnh thuộc về mình. Đây cũng là phương pháp duy nhất.

      Vì hiểu được điều này, nên khi Vương Lâm đến tứ cấp Tu Chân Quốc, cũng có suy nghĩ gia nhập vào bất kỳ môn phái nào. Dù sao nếu thể trở thành để tử quan trọng của môn phái, đối với mục đích tiến lên Hóa Thần, có tác dụng lớn.

      Mà nếu muốn trở thành đệ tử hạch tâm môn phái, quá khó. Vương Lâm muốn lãng phí thời gian ở phương diện này.

      Căn cứ vào những hiểu biết của đối với việc tu chân trong bốn trăm năm qua, và kinh nghiệm giao đấu với những tu sĩ Hóa Thần kỳ. Vương Lâm biết , nếu muốn đột phá Nguyên , quan trọng nhất phải hiểu được thiên đạo.

      Vương Lâm tự mình giết chóc, hai tay đẫm máu, trong lòng căn bản chẳng có nửa điểm liên quan đến cảm nhận thiên đạo. có dự cảm, nếu vẫn tiếp tục như vậy nếu muốn đột phá Nguyên , sợ rằng cả đời này cũng chẳng có hy vọng.

      thực tế tu vi bây giờ của Vương Lâm, cũng là Nguyên kỳ. Bản tôn của , vẫn bị vây vào trong bình cảnh. Chẳng qua phân thân của , thành công đạt đến Nguyên sơ kỳ mà thôi.

      đường, thân thể của Vương Lâm từ từ có chuyển biến. Bản tôn vào trong, rơi vào trạng thái ngủ say. Mà phân thân lại dần lộ ra bên ngoài.

      Đối với Cực Cảnh, Vương Lâm hiểu rất . muốn cưỡng ép Cực Cảnh đột phá, cũng muốn ỷ lại vào nó. Theo thấy Cực Cảnh chẳng qua cũng chỉ là kiện pháp bảo mà thôi.

      Bây giờ cấp bậc của pháp bảo đủ, thể gây ra nguy hiểm với tu sĩ Hóa Thần kỳ. Nếu muốn thăng cấp pháp bảo, phải có cái thiên tài địa bảo hiếm có, ví dụ như trấn quốc chi bảo tu tinh chi tinh của lục cấp Tu Chân Quốc.

      Sau khi dứt khoát vứt bỏ Cực Cảnh, Vương Lâm chuẩn bị lấy trạng thái phân thân để bước lên con đường tu chân. Nếu có ngày phân thân đạt đến Biến kỳ, như vậy có lẽ có cơ hội chiếm được tu tinh chi tinh. Đến lúc đó, dựa vào phương pháp của Nạp Đa, Cực Cảnh có cơ hội đột phá.

      Vương Lâm hít hơi sâu, loại bỏ Cực Cảnh ra khỏi đầu. biết, chuyện quan trọng nhất của mình bây giờ là cảm ngộ được thiên đạo. Mà nửa cuộc đời trước của , giết chóc quá nhiều. Nửa cuộc đời đó hoàn toàn tàn khuyết. Nếu muốn cảm nhận thiên đạo, nhất định phải làm lại từ đầu, trở thành người phàm nhân.

      Nếu muốn Hóa Thần, trước tiên phải hóa phàm!

      Trong lúc vô tình, cõi lòng của Vương Lâm dần dần thay đổi. mơ hồ hiểu ra. Chỉ có điều nó lại giống như tia chớp xẹt qua trong đầu, nhanh đến mức Vương Lâm khó có thể nắm bắt ngay được.

      hơi suy nghĩ chút, rồi lại bật cười. Tu vi trong cơ thể tan ra như hoa tuyết dưới ánh nắng. Cuối cùng cả người nhìn qua giống như người phàm nhân bình thường.

      Trong mắt Vương Lâm toát ra ánh sáng kỳ dị thuận tay bứt lá cây ở ven đường, bỏ vào miệng, cảm nhận được vị chát bên trong, rồi dần dần về phương xa.

      Lãnh thổ của tứ cấp Tu Chân Quốc rất rộng, lớn hơn gấp mấy lần so với Triệu Quốc, nên tu sĩ cũng rất đông. Cũng giống như vậy, số lượng phàm nhân cũng đạt đến con số khổng lồ.

      Vương Lâm đường, nhìn thấy người thường qua lại, đều mang theo hành lý lưng. Chỉ riêng chẳng có gì, vì vậy bị người ta chú ý.

      Vương Lâm suy tính lại lúc liền bẻ cành cây ở hai bên đường, tự tay đan thành cái gùi, rồi đeo lên lưng. Sau đó, hái đống lớn lá cây, ném vào trong.

      đường vài canh giờ, thấy rất nhiều võ giả bình thường, cưỡi ngựa, hò hét phóng qua. Những người này cũng chẳng thèm để ý đến Vương Lâm đường.

      Mỗi lần có ngựa chạy qua, tạo ra đám bụi đất. Vương Lâm cũng thèm để ý, phủi phủi bụi bặm ở người xuống, rồi tiếp tục cất bước. Chẳng qua lần này vừa được đoạn xa, đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng hét lớn:

      -Tránh đường!

      Cùng lúc này, cơn cuồng phong từ phía sau đánh tới, Vương Lâm hơi nghiêng người, thấy con tuấn mã đen bóng, gần như áp sát vào người rồi phóng qua. Ngay sau đó, lại có rất nhiều tuấn mã, ầm ầm phóng tới.

      Trong đám đó có con sắp đâm vào Vương Lâm. Đúng lúc này, tráng hán ngồi ngựa lập tức kéo cương. Chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí dồn dập. con ngựa giơ cao hai chân trước, chạy lệch qua bên cạnh.

      Sau khi chạy lên trước vài bước, con ngựa mới ngừng lại, tráng hán kia trừng to mắt, vung roi ngựa tay, giống như muốn vụt vào đầu Vương Lâm, rồi hét lên:

      - Ngươi mù hay sao thế?.

      Vương Lâm nhướng mày. Nhưng khi cái roi kia vung xuống, người đàn ông trung niên ở bên cạnh thúc ngựa chạy lên, vung tay nắm lấy roi ngựa, bất mãn :

      -Trương Tam! Ngươi muốn thể uy phong sao?

      Tráng hán kia hừ , thu roi ngựa về, nhìn Vương Lâm cái hung tợn, rồi giật cương ngựa, chạy . Người đàn ông trung niên cũng chẳng thèm nhìn đối phương cái, xoay người nhìn Vương Lâm, ôm quyền :

      -Tiểu ca! Vừa rồi làm cậu hoảng sợ. Ta có chuyện quan trọng, xin thứ lỗi!

      Vương Lâm lắc đầu :

      - sao!

      xong, lại phủi đất người xuống. Trong mắt vị đàn ông trung niên tỏ ra kinh ngạc. thấy Vương Lâm cũng chỉ là người bình thường, có vết tích của người luyện võ. Nhưng can đảm của người này, lại có chút hơn người. Người đàn ông trung niên nhìn kỹ Vương Lâm lượt, cười :

      -Tại hạ là Lữ Hưng. Con đường này chỉ có phương hướng, là kinh thành. biết tiểu ca đây muốn kinh thành làm gì?

      xong đưa mắt nhìn cái gùi sau lưng Vương Lâm, cảm thấy kỳ lạ :

      -Tiểu ca là thầy thuốc sao? - Vương Lâm cũng giải thích, mà gật đầu.

      Người đàn ông trung niên mỉm cười, lại ôm quyền, rồi xoay người lên ngựa. Tay trái vỗ lên lưng ngựa, khiến nó hí lên tiếng, phải chạy về phía trước, mà phóng về phía sau.

      Vương Lâm ngoảnh lại nhìn, ở sau mười dặm, có đội xe ngựa, chậm rãi tiến lên.

      Nửa canh giờ sau, đội ngũ xe ngựa kia mới xuất phía sau Vương Lâm. Bốn phía xe ngựa có cả trăm tên đại hán cỡi tuấn mã. Đám người này hai mắt lấp lánh tinh quang, huyệt thái dương nhô cao, ràng đều là cao thủ trong chốn võ lâm.

      Lữ Hưng ở bên chiếc xe ngựa, thò đầu vào chuyện với người ngồi bên trong.

      Con đường cũng rộng, nên sau khi nhìn thấy xe ngựa, Vương Lâm phải đứng lại ở ven đường.

      Khi đoàn xe ngựa qua bên cạnh Vương Lâm, có bốn đại hán đến giữ đứng ở bên ngoài. Lúc này Lữ Hưng mới quay đầu lại nhìn Vương Lâm. Ánh mắt đột nhiên sáng lên, khẽ kéo cương, dừng lại. Đợi Vương Lâm tới, ôm quyền :

      -Tiểu ca! Đối với chứng trúng gió độc, cậu có thuốc chữa ?

      Vẻ mặt Vương Lâm rất bình tĩnh. biết đối phương tưởng mình làm nghề thầy thuốc. Với bản tính của , cũng để ý đến những chuyện này. Nhưng lòng khẽ động, nếu muốn đột phá Nguyên kỳ, phải cảm nhận thiên đạo, có lẽ đây là cơ hội tốt để gia nhập vào thế giới phàm nhân. Nghĩ vậy, Vương Lâm :

      -Có bệnh nhân sao?

      Người đàn ông trung niên hơi do dự, gật đầu :

      -Có nha hoàn bị bệnh. Nơi đây còn cách kinh thành bảy ngày đường, đại phu theo cũng bốc thuốc, nhưng thuyên giảm.

      Vương Lâm nhìn đoàn xe ngựa, :

      -Để ta lên xem bệnh nhân.

      Lữ Hưng cười khổ :

      -Tiểu ca! Trong người cậu có thuốc chữa ? Nếu có, khỏi cần xem cũng được.

      Đúng lúc này, trong xe ngựa truyền đến giọng của ông già:

      -Lữ Hưng! Cứ để đến xem . Người hành nghề y trong thiên hạ, cũng chừng có phương pháp.

      Lữ Hưng vội vàng vâng lệnh, từ lưng ngựa nhảy xuống, với Vương Lâm:

      -Tiểu ca! Làm phiền rồi!

      Vương Lâm theo Lữ Hưng, đến bên cạnh xe ngựa. Đúng lúc muốn leo lên, lão già trong xe lại ho khan tiếng. Lữ Hưng lập tức tiến lên ngăn cản, áy náy :

      -Tiểu ca, cứ như thế này mà xem, khỏi cần lên xe.

      Vương Lâm nhướng mày. dùng thần thức đảo qua sớm biết được trong xe có ba người. Ngoại trừ ông già, có hai thiếu nữ. Từ cách ăn mặc, ràng là hai người chủ tớ.

      Người bị bệnh, căn bản phải là nha hoàn, mà là người chủ. Dưới thần thức của Vương Lâm, vị tiểu thư kia cũng phải trúng gió độc. ràng máu huyết trong người có luồng khí màu xanh chứng tỏ nàng bị trúng loại độc nào đó.

      -Đưa tay ra đây! - Vương Lâm .

      Thiếu nữ trong xe hơi do dự, vươn cánh tay ngọc từ trong màn xe ra. Vương Lâm nắm lấy cổ tay lúc. Lát sau, lấy trừ trong gùi ở sau lưng ra nhành cây, linh lực trong cơ thể khẽ động, xoay chuyển vòng ở rồi rút vào lại cơ thể. Đưa cành cây cho Lữ Hưng, Vương Lâm :

      -Dùng để uống, ngày mai khỏi!

      Lữ Hưng cảm thấy quái lạ nhìn cành cây trong tay, ràng đây chỉ là cành cây hết sức bình thường. cười khổ, thầm nghĩ mình nhìn lầm người. Người này cũng phải thầy thuốc gì cả, ràng chỉ là tên điên mà thôi.

      Nếu cũng chẳng cần người đưa lá cây làm thuốc. Cái này là thuốc, hai bên đường đầy lá cây tha hồ hái bó to.

      muốn thuận tay ném cành cây xuống, lúc này đột nhiên rèm xe ngựa được vén lên. lão già vẻ mặt đầy nếp nhăn, vươn người đoạt lấy cành cây trong tay Lữ Hưng, cẩn thận nhìn hồi lâu, vẻ mặt biến đổi, thất thanh :

      - Bách niên thụ diệp!

      hít hơi sâu, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, đầy vẻ khó tin, vội vàng cung kính :

      - biết dùng để ăn, có gì kiêng kỵ ?

      Vương Lâm như cười như :

      -Ăn sống là được.

      Lão già vội vàng gật đầu, sau khi đánh ánh mắt về phía Lữ Hưng, mới kính cẩn lui vào trong xe.

      Lữ Hưng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Vương Lâm, cười khổ :

      -Tiểu ca! Cậu cũng muốn kinh thành. Hay là cùng với chúng tôi được ?

      Vương Lâm mỉm cười, :

      -Ta muốn con ngựa!

      Lữ Hưng nghe vậy lập tức hét lớn:

      -Tôn Lão Nhị, đem ngựa của ngươi lại đây!

      người thanh niên hơn hai mươi tuổi ở bên cạnh, vẻ mặt khổ sở, quay ngựa lại, rồi nắm cương chạy đến. Sau khi vài câu, lại xoay người bỏ .

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 250: Ngưng sát


      Vương Lâm nhìn con ngựa thấy nó rất đẹp, hai mắt như có linh tính. đưa tay vuốt ve, con ngựa liền lim dim đôi mắt cảm giác rất thích thú.

      Cảnh tượng trước mặt khiến cho Lữ Hưng phải sửng sốt. Đây là lần đầu tiên thấy con ngựa có vẻ mặt như thế. Tay trái Vương Lâm đặt lên lưng nó rồi nhảy lên.

      Lữ Hưng vội vàng bám theo phía sau, vừa chuyện với Vương Lâm vừa đưa mắt nhìn về xe ngựa.

      Vương Lâm cưỡi lưng ngựa, ánh mắt bình thản nhìn ra bốn phía. cái cảm giác chưa hề có chợt xuất trong lòng. Vào lúc này, linh lực trong cơ thể tự động lưu chuyển. Linh lực giống như bị thứ gì đó ở bên ngoài kích khích trở nên cuồn cuộn.

      Lúc này nếu tu sĩ có đại thần thông ở đây chắc chắn phải khiếp sợ. Bởi lúc này, bên ngoài thân thể Vương Lâm có làn hơi thở màu đỏ. Hơi thở dày đặc nhưng hề tản ra, cứ ngưng tụ xung quanh cơ thể Vương Lâm rất lâu tiêu tán.

      Cái làn sương mù màu đỏ đó, chẳng cần phải con người mà cho dù là phần lớn tu sĩ cũng thể nào nhìn thấy. Nó chính là sát khí của Vương Lâm sinh ra trong bốn trăm năm qua, sau khi giết biết bao nhiêu người mà tích tụ lại thành lệ khí. Cuối cùng khi số lượng người bị chết trong tay càng ngày càng nhiều liền hóa thứ sát khí khiến bất cứ vị tu sĩ nào cũng phải kinh hãi.

      Thứ sát khí này khi có thể sử dụng được nó cần phải chiến cũng có thể khuất phục được người, chẳng khác gì pháp bảo. Thậm chí trong lúc luyện chế pháp bảo có thể trộn thêm chút, chắc chắn uy lực của pháp bảo cũng phải tăng lên.

      cơn gió thổi tới quanh người Vương Lâm. tự chủ được hít hơi sâu, hai mắt liền trở nên sáng ngời. có thể cảm nhận được cách ràng linh lực trong cơ thể như biến hóa vi diệu. biến hóa diễn ra hết sức bé, nhưng lại chưa thứ lực lượng thần kỳ.

      Lúc này, sát khí màu đỏ quanh thân thể Vương Lâm có bộ phận chợt bay ra, hóa thành tia khí màu hồng, chui vào trong cơ thể Vương Lâm, dung hợp với linh lực của .

      Dần dần, quãng đường đội xe từ từ di chuyển, linh lực bốn phía càng lúc càng nhiều. Dưới bầu khí tràn ngập linh lực, tất cả các con ngựa cùng hí lên liên tục.

      Thậm chí ngay cả cặp mắt của những người luyện võ cũng trở nên sáng ngời. Bọn họ biết vì sao nhưng trong cơ thể lại có luồng chân khí chợt dâng lên. Nó lưu chuyển bên trong khiến cho mỗi người cảm thấy hết sức thoải mái.

      lúc sau, linh lực trong cơ thể Vương Lâm từ từ trở lại bình thường. Linh khí bốn phía chầm chậm biến mất. Những người bình thường tu luyện võ thuật đều tỉnh lại, ánh mắt có phần khó hiểu, giọng chuyện với nhau về cái cảm giác khó tin vừa rồi.

      Đoàn xe vẫn tiếp tục cho đến khi màn đêm phủ xuống. Lúc này, đoàn xe được xếp thành vòng tròn, trú chân quan đạo. số nữ tử từ xe ngựa xuống, nhanh chóng chuẩn bị ít thực vật để nấu ăn. Thi thoảng, vài đôi mắt đẹp lại liếc nhìn về phía Vương Lâm, cười duyên cái.

      Thực ra cũng chẳng thể trách được đám con đó kiềm chế được phải liếc mắt nhìn Vương Lâm. Lúc này, trong mắt các nàng, Vương Lâm tỏa ra thứ mị lực thể tả được. Tuy tướng mạo của bình thường, nhưng toàn thân lại có phóng khoáng.

      Vương Lâm dựa người vào gốc cây đại thụ, đưa mắt nhìn ngắm bầu trời. Tâm trạng suốt bốn trăm năm qua chưa có giây phút nào được bình thản. Những ánh sao đêm tỏa chút ánh sáng xuống mặt đất. Nhưng Vương Lâm biết rằng thực tế mỗi ngôi sao trời lại chính là cái tinh cầu.

      có được hiểu biết đó chính là nhờ ký ức của Cổ thần. Trong trí nhớ của vào năm đó, Đồ Ti khi chưa thể xuyên giữa sao trời, cũng thường xuyên nhìn lên bầu trời như thế này.

      Tâm trạng bình thản khiến cho linh khí xung quanh lại từ từ tụ tập. Nhưng lúc này, Vương Lâm cũng chẳng chú ý tới linh khí bởi đây là lần đầu tiên, có thể cảm giác được lớp khí màu đỏ bên ngoài thân thể.

      Cái thứ màu đỏ đó sau khi tâm tình của bình tĩnh liền tiêu tán chút. Vương Lâm suy nghĩ lúc liền biết rằng nếu tâm trạng cứ được bình thản như thế này chắc chắn năm sau, lớp khí màu đỏ bên ngoài thân thể biến mất toàn bộ.

      Đối với cái thứ màu đỏ này, trước đó Vương Lâm cảm ứng được. Nhưng thực tế tận mắt nhìn thấy đây là lần đầu tiên. biết cái này là do bản thân giết chóc trong bốn trăm năm qua mà tạo thành. Tuy nếu cái thứ này tiêu tán, đối với Hóa Thần kỳ có lẽ có được trợ giúp nhất định. Nhưng Vương Lâm lại cảm giác có chút nuối tiếc.

      suy nghĩ lúc, chợt nảy ra ý nghĩ. Lớp khí màu đỏ ngoài thân thể chợt bắt đầu dao động, từ từ ngưng tụ. Nhưng sau khi chúng ngưng tụ được phần mười, cho dù có làm như thế nào cũng thể ngưng tụ được tiếp.

      Vương Lâm hít hơi sâu, định thủ tiếp nét mặt chợt có thay đổi. ngẩng đầu nhìn về phía đám nữ quyến chỉ thấy chạc đôi mươi cầm trong tay tảng thịt hun khói cùng với bầu rượu về phía .

      mùi thơm thoang thoảng lan tới mũi . Thoáng cái, tới trước mặt. Sau khi đặt rượu thịt sang bên, nàng tò mò nhìn Vương Lâm rồi cười, :

      - Cám ơn ngươi.

      Nàng đúng là nha hoàn ngồi cùng xe ngựa với vị tiểu thư lúc ban ngày. Vương Lâm mỉm cười, cầm lấy bầu rượu. Sau khi dụng thần thức xem xét rồi đưa lên miệng uống ngụm.

      cảm giác cay, nóng nhất thời từ trong bụng Vương Lâm bốc lên. Bốn trăm năm qua, Vương Lâm có mấy lần uống rượu. nhớ rất năm đó, khi mình chưa tu tiên, chỉ có Tứ thúc của phụ thân là mới có thể lấy rượu ra uống. Mỗi lần như vậy, Vương Lâm đều len lén uống trộm hai ngụm. Sau đó, khuôn mặt nhắn của hồng lên, nhìn phụ thân và tứ thúc mà cười khúc khích.

      Mang theo nỗi buồn bã trong lòng, Vương Lâm lại uống thêm hớp nữa.

      mở cái miệng nhắn định gì đó đúng vào lúc này, cách đó khoảng xa, có tiếng người gọi nàng. lên tiếng trả lời, sau đó đôi mắt to xinh xắn khẽ liếc Vương Lâm cái rồi xoay người cất bước.

      Với tu vi của Vương Lâm, đạt tới cảnh giới Ích Cốc thực vật của người bình thường đối với cũng chẳng có gì hấp dẫn. Vì vậy mà chỗ thịt hun khói vẫn còn nguyên, chẳng hề đụng tới. Chỉ có bầu rượu là lôi cuốn tâm trạng của nên chỉ lúc là hết.

      Ban đêm, đám hộ vệ đốt lên đống lửa rồi ngồi chuyện. Tiếng cười của bọn họ vọng vào tai, khiến cho Vương Lâm phải mỉm cười.

      số hán tử sau khi uống chút rượu can đảm cũng tăng lên liền chạy tới tìm vài mà tâm (cái này là chuyện chứ phải là tâm cái kiểu kia đâu nhá).

      Chứng kiến cảnh sinh hoạt của mọi người, Vương Lâm bất chợt lại nhớ tới Lý Mộ Uyển.

      Lúc này, Lữ Hưng cầm hai bầu rượu tới cạnh Vương Lâm. Sau khi đưa cho bầu liền ngồi xuống, cười :

      - Tiểu ca! Lá thuốc của ngươi quả là thần kỳ. Tiểu thư nhà ta tốt hơn nhiều rồi. Nào! Ta kính ngươi chét.

      Vừa , nghiêng bầu rượu rót ra chén. Nhưng ngay lúc đó, Vương Lâm chẳng cần đến chén mà nâng bầu rượu uống hớp lớn. thấy vậy liền sửng sốt, sau đó cười ha hả đặt chén rượu xuống cũng làm như Vương Lâm mà uống hớp lớn.

      - Lúc trước ngươi nha hoàn bị bệnh sao bây giờ lại đổi thành tiểu thư? - Vương Lâm cười cười nhìn hán tử trước mặt mình.

      Lữ Hưng đỏ mặt, xấu hổ, vỗ vỗ bắp đùi, :

      - Tiểu ca! Việc này là ta sai. Thôi! Để tới kinh thành, nếu ngươi gặp phải chuyện gì rắc rối tới các cửa hàng của Thiên Nam tìm ta. Chỉ cần là chuyện Lữ mỗ có thể làm có gì phải lo lắng.

      Vương Lâm liền mỉm cười, . từ từ thưởng thức bầu rượu. Lữ Hưng nhìn cái bầu rượu rỗn mặt đất rồi lại nhìn bầu rượu tay Vương Lâm cũng chỉ còn có ít mà cười :

      - Tiểu ca! Tửu lượng của ngươi tốt đấy. Ban đêm ngồi cũng chán. Ngươi với ta, tới gặp mấy vị huynh đệ chuyện có được ?

      Tiềm thức của Vương Lâm định cự tuyệt, nhưng nghĩ nghĩ lại, liền mỉm cười mà gật đầu.

      Sau khi với Lữ Hưng tới bên đống lửa, thấy có vài hán tử ngồi quanh, chuyện với nhau về số việc hứng thú mà mình gặp. Lữ Hưng tiến tới, đá người ngồi, cười mắng:

      - Vương lão ngũ! Tiểu nương đó ta nghe ngươi biết bao nhiêu lần rồi. Được rồi! Lần này trở về, ta xem chút xem ngươi có thổi phồng lên .

      Người đó cũng quay sang cười :

      - Được rồi! Dù sao ngươi làm việc cũng nhanh. Chờ ngươi làm xong rồi đến cũng được.

      Dứt lời, hán tử ngồi quanh đều cười to. Lữ Hưng cười mắng vài câu rồi ngồi xuống. Vương Lâm tùy ý ngồi xuống chỗ, nhìn những người trước mặt mà trong lòng thêm cảm khái. Những người này tuy cuộc sống ngắn ngủi...thậm chí chỉ cần thổi hơi là có thể giết chết được hết bọn họ. Nhưng bọn họ lại có cuộc sống thoải mái mà thể có.

      Suốt đêm, Vương Lâm uống ít rượu. Tuy nhiều lắm, nhưng ngồi với mọi người cũng khiến cho dần trở nên vui vẻ. Sau đó cũng có số gan lớn tới tham dự. Trong đó cũng có cả mang rượu thịt tới cho Vương Lâm. Chỉ có điều nàng ngồi bên cạnh Vương Lâm chăm chú nhìn . Dưới ánh lửa bập bùng, chẳng biết trong lòng nàng nghĩ gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :