Chương 20: Cửu vân Vương Lâm thấy vui vẻ an nhàn, tuy là bị trục xuất khỏi chính viện, ngầm nghe ít những lời trêu chọc của đệ tử ký danh, nhưng cũng để trong lòng. tháng qua, với tu tiên hiểu được đại khái, tu tiên chia làm năm cấp: Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên , Hóa Thần. Toàn bộ Hằng Nhạc phái, Kết Đan cao thủ có hai người, bọn họ cao cao tại thượng, sống ở phía sau núi nơi có linh khí dầy đặc, cả ngày bế quan tiềm tu, trừ khi môn phái có đại nếu cũng tham dự. Bên trong môn phái Trúc Cơ kỳ cũng vượt quá mười người, đây là lực lượng trung kiên, được hưởng thụ đặc quyền sử dụng tiên thạch, pháp bảo. Trừ bỏ những người này , đại bộ phận đều dừng lại ở Ngưng Khí kỳ, tỷ như Tôn Đại Trụ, cũng chỉ là Ngưng Khí kỳ tầng thứ năm. Tu Tiên rất khó, cần hao phí rất nhiều thời gian, nếu thiên tư kém chút, cả đời phấn đấu vài chục năm căn bản đủ tu luyện, Ngưng Khí kỳ khó khăn gian khổ thế, ngoài ra còn phấn đấu tới Trúc Cơ kỳ, trừ phải có linh khí sung túc, thêm những cơ duyên lớn với ngộ tính cao, thiếu thứ cũng được. Vương Lâm biết linh khí trọng yếu, trong lòng vội vàng đem thần bí hạt châu giữ chặt. tuy đến bây giờ vẫn như cũ thể linh khí nhập thể, nhưng tin tưởng chỉ cần thường xuyên uống nước suối ngâm hạt châu. Tự nhiên khả năng tiến độ tăng cao, dù sao cái gọi là Ngưng Khí chính là tích lũy linh khí mà thôi. Với trình độ của Tôn Đại Trụ khi xem xét nước suối ngâm hạt châu có linh khí đậm đặc, nghĩ vậy rất kích động với nước suối này. Ở nơi dấu hạt châu, có cất ba hồ lô sương sớm, như vậy nhất định linh khí rất đậm. Nếu uống xong, tuyệt kém so với tháng ăn dược vật, chừng hiệu quả còn tốt hơn. Cho nên Vương Lâm đối với việc mình có thể rời khỏi chính viện, chịu giám thị của Tôn Đại Trụ, trong lòng tràn ngập vui sướng. làm nội môn đệ tử, tuy được ở chính viện, nhưng tùy ý tìm chỗ ở trong năm phó viện còn lại. Vương Lâm tìm chỗ ở gần đông môn nội viện, tìm chỗ phòng ốc khuất để ở. Nội môn đệ tử, căn cứ vào màu quần áo khác nhau mà được hưởng đãi ngộ khác nhau. Vương Lâm trong tháng thông qua Tôn Đại Trụ cũng biết ít thông tin, tỉ như mùng mười mỗi tháng có thể tới chính viện đan phòng lĩnh mẩu hạ phẩm linh thạch cùng với ít Đoạt Linh Đan để gia tăng linh khí. Tích lũy được mười mẩu linh thạch có thể từ bất kì sư phụ nào để đổi lấy khối hạ phẩm linh thạch nguyên vẹn. Vương Lâm sửa sang nhà mới xong, vẫn chưa lấy lại thần bí hạt châu, lo Tôn Đại Trụ thầm giám thị, cho nên giống như trước ban ngày thường tới lui chỗ sơn tuyền, ban đêm ngồi trong phòng thổ nạp. thực là Tôn Đại Trụ hề cam lòng nên giám thị suốt mười ngày liền, cuối cùng chán nản triệt tiêu hy vọng hoàn toàn. oIo tháng sau, Vương Lâm trong đêm lặng lẽ rời , tới khu vực núi rẽ ngang rẽ dọc vào nơi cất hồ lô, đem hạt châu cùng hồ lô trở về, đặt ở trong túi trữ vật, người bên ngoài có nhìn cũng nhìn ra manh mối. cẩn thận đợi vài ngày, phát có gì dị thường, Vương Lâm mới yên tâm. Ban ngày cũng sơn tuyền nữa mà ở nhà cả ngày nghiên cứu hạt châu. Vương Lâm vuốt hạt châu, liếc mắt nhìn theo hình đám mây hạt châu, từ bảy biến thành chín, chắc tại góc núi thấp nên hạt châu hấp thụ ít hơi nước. Về phần ba cái hồ lô, Vương Lâm mở ra phát sương sướm đông đặc lại, nhất là cái hồ lô đựng sương sớm, giống như nó bị đông lạnh vậy. Vương Lâm nhìn hạt châu, rồi nhìn ba cái hồ lô, trong lòng bỗng nhiên loét ra ý nghĩ, Thần bí hạt châu cần những giọt sương để gia tăng những đám mây. Như vậy nếu đem ba hồ lô sương sớm này ra dùng với châu tử, biết có thể khiến nó tạo nên mười đám mây hay ? Tim đập thình thịch, hạt châu vốn lớn, tại mặt đầy đủ chín đám mây, cơ hồ bao phủ toàn bộ mặt ngoài, chỉ để lộ phần như móng tay. Vương Lâm phân tích nơi này rất có thể là vị trí xuất của đám mây thứ mười. trầm tư chút, trong lòng rất háo hức, chờ biến thành đám mây thứ mười phát sinh biến cố gì. Dù sao theo bề ngoài, có nơi để xuất đám mây thứ mười , vậy thứ mười chính là mức cuối cùng. Nhưng mà hôm nay là ngày phải tới chính viện lĩnh linh thạch, nhìn sắc trời bên ngoài, Vương Lâm thận trọng đem hạt châu cùng hồ lộ đặt vào túi trữ vật, thu vào trong ngực rồi bước ra khỏi phòng. tại đối với nội đường của môn phái rất quen thuộc, chốc lát vào chính viện, thừa dịp trời còn chưa sáng, vội vàng thẳng tới đan phòng. Còn chưa tới gần nghe thanh tâm quen thuộc từ xa truyền tới: - Trương sư tỷ, sư phụ bắt ta bế quan ba tháng hướng vào Ngưng Khí tầng thứ nhất, nhưng ta trong lòng vẫn nghĩ tới nàng, dù thế nào cũng tĩnh tâm được. Ta nghĩ tu luyện nhanh để có thể gặp nàng, rôt cục đêm qua luyện thành tầng thứ nhất, suốt đêm ta lên núi hái hoa tặng nàng, nàng xem đóa hoa xinh đẹp này có con đại xà thủ hộ, ta vất vả lắm mới giết chết đại xà, nàng xem cánh tay ta bị thương này. Cước bộ Vương Lâm chậm lại chút, nhíu mày, trong lòng cười lạnh, từ từ giẫm chân tại chỗ. Lúc này giọng nữ trong trẻo như chim Bách linh truyền đến: - Vương sư huynh, nhà của ta nhiều thế hệ đều là trung y, hoa này ràng là loại bình thường, những ngày đẹp trời ta lên núi nhìn thấy ít, bất quá lần đầu tiên nghe rắn lại thích thủ hộ nó. Nếu như vậy, phỏng chừng cả ngọn núi của Hằng Nhạc phái chúng ta khắp nơi toàn rắn rồi. - Chu sư tỷ, người đừng tin lời . Lúc này Vương Lâm bước vào vườn của đan phòng, ánh mắt đảo qua , nơi đây có bốn người, hai nam hai nữ đều mặc hồng y. Hai nam người có bộ mặt tuấn, dáng vẻ đường hoàng, lúc này vẻ mặt xấu hổ, muốn phản bác lại. Bỗng nhiên ánh mắt nhìn thẳng ra cửa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, thất thanh : - Vương Lâm! Ngươi….Ngươi như thế nào lại ở trong này, ngươi tại phải nên ở cùng cha ngươi làm thợ mộc sống mới đúng a. - Vương Lâm? A, ngươi là Vương Lâm, cái tên ký danh đệ tử nhờ tự sát mà được nhận, dựa vào a dua nịnh hót trở thành đệ tử của Tôn sư thúc - chính là ngươi a!” Bên canh che miệng kinh hô. Nàng có mái tóc dài đen tuyền, lông mi rậm, đôi mắt đen sáng trong, thoạt nhìn có rất xinh đẹp. Mặt khác lúc này hai người bên cạnh cũng lộ vẻ giật mình biến sắc, ngừng đánh giá Vương Lâm. Trong đó mặt có hai núm đồng tiền, đôi mi dài với ánh mắt xinh đẹp tựa như trái nho thủy tinh, lúc này vụt sáng, lộ ra thần sắc hứng thú. Vương Lâm mặt thay đổi, liếc mắt nhìn mấy người cái, vừa , nghe được đó là vừa mới châm chọc Vương Trác. Nhưng xem bộ dạng nàng có chút quen mắt, Vương Lâm cẩn thận nhớ lại, nhận ra nàng mấy tháng trước có tham gia và thông qua trắc thí thiên tư. Nếu là nàng, còn lại kia, nhất định là Trương sư tỷ mà Vương Trác tặng hoa rồi.
Chương 21: Linh đan Người về đến sau cùng, trạc hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, khuôn mặt dài như mặt ngựa, có cái cằm hơi nhô ra phía trước. Ánh mắt láo liên : -Vương sư đệ! Đệ bế quan mấy tháng nên biết tới số chuyện nực cười trong Hằng Nhạc phái của chúng ta. Đúng như Từ sư muội , tên Vương Lâm dùng những thủ đoạn bỉ ổi để trà trộn vào hàng ngũ đệ tử. Vương Trác nghe xong, đắc chí cười lớn: - Vừa rồi, việc ngươi trở thành đệ tử đúng là khiến cho ta giật mình. Nhưng ngờ ngươi phải dùng tới thủ đoạn để vào đây. Tuy vậy, ngươi cũng có tư chất luyện thành tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ, hà tất phải làm những việc mất thể diện như vậy, còn mang tiếng xấu cho Vương gia. -Vương sư đệ! Ngươi sai rồi. Tư chất tuy quan trọng, nhưng nghị lực còn quan trọng hơn. Tu tiên vốn là việc nghịch thiên, nếu như có nghị lực cho dù tư chất có tốt như thế nào chăng nữa cũng chẳng ích gì.- Nữ tử họ Chu nhàng . -Vương sư huynh đúng! Thoáng nhìn biết Vương Lâm là tên ngốc, giống với người tu tiên. - Nữ tử họ Từ đứng gần Vương Trác xen vào. Vương Lâm mở miệng cười nhạt. hiểu quan hệ của mấy người đứng trước mặt mình rất phức tạp. Nhìn có vẻ như Vương Trác thích nữ tử họ Chu. Nhưng nữ tử họ Từ lại rất quan tâm tới Vương Trác, vì vậy mà nàng mới liên tiếp hùa theo. Nụ cười của khiến Vương Trác cảm thấy thoải mái. hừ lạnh tiếng, : -Vương Lâm! Ta khuyên ngươi tốt hơn hết là nên rời khỏi Hằng Nhạc phái. Bởi tới cuối năm có cuộc tỉ võ giữa các đệ tử trong môn phái. E rằng với trình độ như ngươi chết cũng thành người tàn phế. Khi ở với Tôn Đại Trụ, Vương Lâm từng nghe rằng cứ vào dịp cuối năm, môn phái đều tổ chức tỉ võ giữa đám các đệ tử. Người thắng cuộc được nhận món pháp bảo. Cuộc tỉ võ đó được chia làm hai bảng, bảng là chọn ra mười người xuất sắc nhất trong toàn bộ đám đệ tử nội môn. Bảng còn lại là tìm ra người ưu tú nhất trong số những người mới nhập môn của năm đó. bĩu môi : - Cám ơn ngươi quan tâm. Ta có tàn phế hoặc tử thương cũng liên quan gì tới ngươi. Vương Trác cười khẩy, : - Ta xem ngươi là người thân thích nên mới thế. Nếu như ngươi biết điều, đến lúc tỉ võ đừng trách ta nương tay! Vương Trác từ xem thường cả nhà Vương Lâm. Tuy trước đây chưa từng gặp Vương Lâm nhưng nghe cha kể rất nhiều. Đặc biệt là cha có kể rằng năm đó cha của Vương Lâm dùng lời lẽ ngon ngọt lừa gạt gia gia, còn đem lượng lớn tài sản của gia đình chia cho kẻ thù, lại còn nhiều lần sỉ nhục cha . Nhưng cũng may là những người thân thích cũng biết được việc đó nên giúp đỡ cha đòi lại số tài sản mất. Chính vì thế mà luôn cảm thấy cả nhà Vương Lâm là sỉ nhục của họ Vương. Tuy rằng sau khi lớn lên, cũng cảm thấy mọi chuyện dường như hoàn toàn giống với những điều mà cha mình . Tuy nhiên tính cách của vốn nhen, kiêu ngạo. Thậm chí có khi ngay đến cả cha , cũng coi ra gì chứ đừng đến những người xung quanh. Nữ tử họ Từ đứng bên cạnh Vương Trác : -Hai người là họ hàng với nhau à? Hai người còn lại cũng cảm thấy ngạc nhiên. Đến tận hôm nay, họ mới được biết chuyện này. ngờ hai người bọn họ có họ hàng với nhau. Nữ tử họ Từ thấy Vương Trác nóng mặt, vội : -Vương Trác ca ca! hiểu ý tốt của ngươi, ngươi cũng đừng giận. Ngươi là người tốt, thông minh hơn . Cứ để sau này, rồi hiểu được ý tốt của ngươi. Nhà ta cũng có những người họ hàng giống như thế này. Ta hiểu ngươi cảm thấy tiếc vì lòng tốt của mình đặt đúng chỗ có phải ? Vương Trác thấy nữ tử họ Từ vậy có chút ngượng ngùng. nhìn liếc nhìn đối phương cái, trong lòng biết là người ta hay châm chọc mình. Vương Lâm nghe thấy vậy, chợt cười, : -Vương Trác! Xem ra ta hiểu lầm người. Được rồi! Lòng tốt của ngươi, Vương Lâm ta xin ghi nhớ. Khi , đột nhiên cánh cửa phòng luyện đan hé mở, có thiếu niên mặc áo ngắn ra, dáng vẻ rất khỏe mạnh, thông minh lanh lợi ra. Người đó chính là Vương Hạo. Sau khi ra, ngừng ho khan, khiến cho mọi người phải chú ý, rồi đắc chí, : - Linh đan hôm nay còn chưa ra lò. Các vị xếp hàng đứng đợi nhé. Lát nữa chủ nhân luyện xong, ta gọi mọi người vào. Vương Trác trừng mắt nhìn Vương Hạo, nghiến răng ken két. Tuy nhiên, bây giờ, thể đắc tội với Vương Hạo được. Xét cho cùng cũng là đồng tử của tam sư huynh, chuyên làm những việc lặt vặt trong phòng luyện đan. Nếu như đắc tội với , sau này tam sư huynh hỏi tội lại bị trừ mất khẩu phần hàng ngày nguy. Vương Hạo xong, đưa mắt nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Vương Lâm, lộ vẻ vui mừng, vội vàng tiến lên kéo Vương Lâm sang bên, : -Thiết Trụ ca! Chúc mừng ngươi trở thành đệ tử của bổn môn. Những chuyện về ngươi, ta nghe hết rồi. Vốn định tìm ngươi để tâm , nhưng ở đây thể tùy tiện ra ngoài. Những lời người khác , ngươi đừng có để tâm. Đợi sau này tiên thuật luyện thành rồi. xem bọn họ thế nào nữa. Vương Lâm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười : -Vương Hạo, cảm ơn ngươi. Vương Hạo hắng giọng, tiếp: - Hôm đó, lúc ở tòa nhà lớn của Vương gia, ta định lên tiếng đỡ cho ngươi. Nhưng cha ta trừng mắt, ý ông ấy là muốn ta can dự vào chuyện đó. Thiết Trụ ca! Ngươi đừng để bụng nhé. Vương Lâm lắc đầu : -Chuyện qua rồi nhắc lại làm gì! Bây giờ, ta chỉ nghĩ tới tu luyện, nhanh chóng đạt tới tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ. Vương Hạo liếc mắt nhìn xung quanh, nhân lúc mọi người chú ý, lấy từ trong bọc ra vật gì đó nhét vào tay Vương Lâm, nháy mắt ra hiệu gì đó với . Bất chợt, từ trong đan phòng truyền ra thanh lãnh đạm. -Dược đồng, ngươi đâu rồi? Vương Hạo dạ tiếng rồi nhanh chóng chạy vào đan phòng. Vương Lâm nắm chặt vật đó trong tay. liếc mắt nhìn, thấy đó là ba viên dược hoàn. lặng lẽ đút nó vào túi, rồi ngồi bệt luôn xuống đất chờ đợi. Bốn người còn lại, ngoại trừ nam tử ước chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi nhìn Vương Lâm cái rồi cũng ngồi bệt xuống đất. Những người còn lại đều đứng ở bên. Vương Trác như muốn lấy lòng thầm trò chuyện với nữ tử họ Chu, còn nữ tử họ Từ có vẻ tức giận chỉ thỉnh thoảng xen vào. Thời gian chậm rãi trôi , bóng tối dần buông xuống. Khi ánh trăng từ từ lên cao cửa đan phòng lại mở, vẻ mặt Vương Hạo mệt mỏi bước ra, trong tay bưng chiếc khay. khay có năm viên hạ phẩm linh thạch và 5 viên dược hoàn long lanh trong suốt. Từng người bước lên phía trước nhận lấy. Vương Lâm là người lấy sau cùng. Sau khi nhận lấy phần của mình, mỉm cười với Vương Hạo rồi xoay người, ra. Tình cảm của Vương Hạo, khắc sâu trong lòng. Còn cái thứ mà Vương Hạo đưa cho lúc nãy chính là linh đan.
Chương 22: Tán công Trở về phòng, Vương Lâm lập tức đóng cửa lại. Cả bốn viên linh đan, vẫn chưa dùng ngay mà nhét vào trong túi trữ vật. Bây giờ, phải tiến hành thí nghiệm với hạt châu thần bí. Vương Lâm cẩn thận lấy hạt châu và cái hồ lô ra. Sau khi, trầm ngâm suy nghĩ: hạt sương chính là điểm mấu chốt trong việc tu luyện của . Nếu như có chúng quá trình tu luyện rất chậm. Nhưng những đám mây hạt châu thần bí lại kích thích lòng hiếu kỳ của Vương Lâm. Sau hồi, hạ quyết tâm, nếu như giọt sương có thể tích góp lại được, chẳng qua là phải tốn thêm chút thời gian mà thôi. Nhưng nếu hạt châu lại xuất thêm đám mây thứ mười, chưa biết chừng nó có những tác dụng khác. Đến khi đó, sau khi ngâm vào nước suối, nồng độ linh khí lại đạt đến cảnh giới lường trước được. Nghĩ đến đó, chẳng chẳng rằng lập tức đem hồ lô đựng nước sương (lộ thủy) đổ ra cái bát bằng đá. lúc sau, lộ thủy bên trong hồ lô được đổ hết ra, tất cả chưa được nửa bát. mùi thơm dìu dịu tỏa ra thơm ngát, Vương Lâm vừa ngửi thấy toàn thân cảm thấy thoải mái dễ chịu. lo lắng mùi thơm khiến những người xung quanh chú ý, nên vội vàng cho viên ngọc vào và quan sát cách chăm chú. Rất lâu sau, nước trong bát mới vơi chút. Vương Lâm có chút thất vọng. cứ tưởng rằng có thể đạt ngay được kết quả tốt. Nhưng cũng may là hương thơm từ trong bát biến mất, Vương Lâm trầm tư hồi lâu, đem chiếc bát đặt dưới giường rồi khoanh chân ngồi ở giường. cầm trong tay viên hạ phẩm linh thạch, bắt đầu hấp thu. Hơi thở dài ba ngắn dần dần trở nên đều đặn. Mặc dù trong hai tháng nay có hấp thu linh khí, nhưng đối với phương pháp hô hấp đó còn như trước đây nữa. Bây giờ quen với cách hít thở đó. Bình thường cho dù ngồi xuống, nhưng vẫn duy trì phương pháp hít thở như vậy. Sau đêm Vương Lâm mở mắt, vội vàng lấy bát dưới giường ra, thấy nước trong bát vơi nửa, nhưng đám mây thứ mười viên ngọc vẫn chưa xuất . cũng bực tức. Sau khi cất kỹ chiếc bát, do dự chút rồi lấy từ trong túi trữ vật ra viên linh đan mà nuốt. luồng khí nóng xuất chạy khắp cơ thể. tháng ở Tôn Đại Trụ, Vương Lâm đều phải trải qua những việc như vậy. tiếp tục thổ nạp mãi cho tới tận đêm khuya, sau đó chầm chậm nhả ra luồng khí màu trắng rất dài, chau mày cười khan, tự với mình: “Linh đan thực rất giống với thang thuốc ở chỗ Tôn Đại Trụ, đều được luyện chế từ những loại thảo dược có chứa rất nhiều linh khí. Mỗi khi ăn vào chỉ là cảm thấy cơ thể thư thái dễ chịu, thậm chí ngay cả cảm giác đói cũng còn nữa. Đáng tiếc là vẫn thể ngưng tụ được linh khí.” thở dài tiếng. Vương Trác có thể luyện được tầng thứ nhất của Ngưng Khí chỉ trong vòng tháng. Vẻ mặt Vương Lâm có biểu gì dị thường, nhưng trong lòng có chút vui, tố chất quả nhiên là vấn đề cốt lõi của việc tu tiên. Nhưng với tính cách của Vương Lâm, bao giờ cho phép mình từ bỏ. tự an ủi mình có được linh ngọc; linh khí thiếu. Tuy bây giờ chưa thể ngưng tụ linh khí, nhưng kiên trì luyện tập thành công thôi. “Thời gian…” Vương Lâm cắn môi, hít hơi sâu sâu. lấy chiếc bát từ dưới giường ra, nước trong bát chỉ còn chút. Tuy nhiên đám mây thứ mười viên ngọc vẫn chưa thấy đâu. lại vội vàng lấy chiếc hồ lô đựng lộ thủy ra. Lần này dịch thể hơi nhiều, đổ đầy bát mà vẫn còn chút. Vương Lâm tu hơi hết luôn chỗ dịch thể còn thừa, rồi tiếp tục thổ nạp. Lần này trong cơ thể trào dâng dòng khí nóng mãnh liệt hơn tất cả những lần trước. cảm thấy cổ họng khô rát liền tiếp tục thổ nạp theo phương thức luyện. lâu sau, Vương Lâm cảm thấy có gì đó ổn, luồng khí nóng trong cơ thể tiêu tan như những lần trước mà theo nhịp hô hấp ngày càng tích tụ nhiều, cảm thấy toàn thân đau nhức. Thân thể giống như quả bóng được bơm căng phồng lên tới đỉnh điểm của giới hạn cơ thể. Vương Lâm kinh hãi ngừng hít thở, nhưng cảm giác đau nhức vẫn hề mất . mở mắt ra và phát mạch máu khắp cơ thể nổi lên như những con sâu xanh khiến cho người khác nhìn thấy đều phải kinh sợ. Vương Lâm hề biết, thang thuốc mà uống trước đây cũng có nhiều linh khí. Vì vậy mà kết hợp với phương pháp hít thở dài ba ngắn, cộng với việc linh căn của bị khuyết thiếu khiến cho tốc độ tiêu tan linh khí cực nhanh. Thêm nữa mỗi khi tới những điểm quan trọng, hoá linh thảo đều phát huy tác dụng khiến cho linh khí ngưng tụ trong cơ thể mãi cũng thành công. Nhưng bây giờ khác, sau khi uống lộ thủy, linh khí liền ngưng tụ tới mức rất cao, nhiều hơn tốc độ tiêu tan của linh khí trong cơ thể . Lúc này hít thở cũng sao, đợi thời gian tiêu tan hết. Nhưng khi hít thở chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. biết mình gặp rắc rối, nhưng lại biết nên xử lý như thế nào. đành trơ mắt nhìn những mạch máu trong cơ thể căng phồng lên. Tới khi chúng muốn vỡ ra trong đầu chợt nảy ra sáng kiến, lập tức hít thở theo phương pháp ngược lại, ba dài ngắn. nghĩ hít thở bình thường là ngưng tụ linh khí, còn hít thở ngược lại rất có khả năng là giải toả linh khí. Vương Lâm đoán thế mà đúng, phương pháp hít thở ngược Tu Chân giới ai cũng biết, đấy là bước chuẩn bị cho việc tán công để trung tu. Theo nhịp hít thở của từng luồng linh khí qua những lỗ chân lông mà tán phát ra ngoài, sau đó nhanh chóng bị ngọc châu hấp thụ. Thời gian chậm chạp trôi , cảm giác đau nhức trong cơ thể dần dần mất , các mạch máu dần dần trở lại trạng thái bình thường. Lúc này trong cơ thể tiết phát ra phải là linh khí mà là những luồng khí độc. Đám khí độc này tiêu tan trong khí mà hề được viên ngọc hấp thụ. Vương Lâm cố hết sức ép Hoá Linh Thảo trong cơ thể ra ngoài. Muốn ép Hoá Linh Thảo ra ngoài có thể dùng hai cách, là lợi dụng linh khí để ăn mòn. Đây cũng chính là phương pháp mà Tôn Đại Trụ muốn dùng. Nhưng sau này do chán nản với Vương Lâm, lại thêm tiếc linh dược nên đành bỏ mặc. Phương pháp thứ hai chính là tán công, đem tất cả linh khí trong cơ thể tiêu tán ra bên ngoài rồi tu luyện lại. Sở dĩ Tôn Đại Trụ sử dụng phương pháp này là vì linh khí trong cơ thể Vương Lâm đủ, thể đạt tới cầu của tán công. Quá trình tán công mất ngày đêm, Vương Lâm chịu được ngã xuống giường. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì vẫn còn giữ được mạng . quyết định sau này được uống lộ thủy cách bừa bãi. Thấy đầu óc tỉnh táo, cơ thể mệt mỏi, liền lăn ra ngủ.
Chương 23: Thập Vân biết thời giời trôi qua bao lâu, Vương Lâm mở mắt ra nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài trời tối đen như mực. từ giường bước xuống, hoạt động thân thể chút cảm giác thấy có điều gì khác thường. cúi xuống cầm chiếc bát lên phát toàn bộ chất lỏng trong bát vẫn chưa biến mất, lấy hạt châu ở bên trong ra quan sát cẩn thận lúc. mặt Vương Lâm lên vẻ vui mừng, đám mây thứ mười xuất vào chỗ trống còn lại. Vương Lâm thấy tỉnh táo hẳn lên, cầm viên ngọc ngắm nghía lúc, rồi đóng cửa phòng lại. Sau đó, tới con suối núi múc bát đầy nước, rồi lại vội vã trở về phòng bỏ viên ngọc vào. Làm xong tất cả mọi thứ. thử uống ngụm nước suối. lúc sau, vẫn cảm thấy có gì khác thường. Vương Lâm nghi ngờ nhìn viên ngọc, rồi cho lên miệng cắn, ngờ nó vẫn cứng ngắc. chích giọt máu rồi lên, viên ngọc vẫn có gì khác thường. ngập ngừng lúc rồi lấy chiếc bát nện phát vào viên ngọc. cho rằng sau khi viên ngọc xuất đám mây thứ mười có những biến đổi. “Choang, choang” tiếng chiếc bát vỡ vang lên. Vương Lâm tê hết cả tay nhưng viên ngọc vẫn trơ trơ chút xây sát. Dùng hết mọi cách mà vẫn chưa thấy viên ngọc có gì thay đổi, Vương Lâm cảm thấy tiếc hai bình lộ thủy, bực tức ném viên ngọc sang bên. lát sau thấy đành lòng lại nhặt lên, tập trung tinh thần nhìn kỹ. cứ nhìn, cứ nhìn rồi tự nhiên xuất cảm giác buồn ngủ. Vương Lâm cảm thấy ngạc nhiên. ràng là mình vừa thức giấc sao lại buồn ngủ đuợc? dụi mắt rồi tiếp tục quan sát. Dần dần cơn ngủ vẫn dâng lên. Cuối cùng thể chịu nổi, lăn ra đất ngủ mà tay vẫn giữ khư khư viên ngọc. nằm mơ, trong giấc mơ thấy mình tới gian rộng lớn, hề nhìn thấy biên giới. Nơi đó phân biệt ngày đêm, nhưng bốn phía lại có rất nhiều vật phát sáng. Cho dù nằm mơ nhưng đầu óc vẫn hết sức tỉnh táo. Thậm chí còn thấy kỳ lạ là tại sao mình lại ở nơi như vậy. Ở đó có cảm giác rất thoải mái. Trong lòng hiểu mình nằm mơ, nhưng biết phải làm sao để tỉnh dậy. còn cách nào khác liền loanh quanh lúc. biết bao lâu sau, khi cảm thấy mệt mỏi. gian bốn phía đột nhiên rung động, thấy cơ thể như bị xé rách mà giật mình tỉnh giấc. nhìn quanh, thấy mình vẫn ở trong phòng. Vương Lâm hít thở sâu, xoa xoa mồ hôi trán, thầm nghĩ cuối cùng cũng tỉnh. Bất chợt vẻ mặt trở nên kỳ lạ khác thường. mở to mắt nhìn viên ngọc trong tay, toàn bộ những đám mây hạt châu đều biến mất, thay vào đó là mấy chữ . “Điều này…” Vương Lâm cảm thấy ngơ ngác, vội vàng cầm xem. Khi còn , đọc nhiều sách nên cũng biết được số loại văn tự. Suy nghĩ hồi lâu, rồi so sánh với những dạng chữ mà mình biết. Cuối cùng, cũng lờ mờ đoán được ý nghĩa của những chữ đó. “Những chữ đây hoàn toàn là con số, có ý nghĩa thực tế.” Vương Lâm nắm chặt hạt châu, thầm nhủ. Đột nhiên trong đầu xuất ý tưởng gì đó, nghĩ tới giấc mơ vừa xong. “Chẳng lẽ nó lại liên quan tới hạt châu này?” Vương Lâm trầm tư hồi lâu, lập tức nằm xuống giường và cố gắng chợp mắt. Nhưng đầu óc ráo hoảnh làm sao ngủ được. nghĩ lại trước khi ngủ nhìn viên ngọc rồi tự nhiên lăn ra ngủ. Thế là căng mắt ra nhìn viên ngọc, cơn ngủ lại kéo đến. cưỡng được lại tiếp tục ngủ. gian vô biên giới lại ra, Vương Lâm đứng đó ánh mắt lộ vẻ trầm tư. lần này lung tung như lần trước. Sau khi suy nghĩ chút nhảy lên nhảy xuống lặp lặp lại rất nhiều lần. Càng ngày nhảy càng cao. Mới đầu chỉ nhảy được khoảng nửa mét, bây giờ nhảy được hơn mét. Mãi cho tới lúc cơ thể mệt mỏi chịu được cảm giác đau đớn giống như cơ thể bị xé rách lại xuất . Tiếp đó liền tỉnh giấc. Mở mắt, bước xuống giường, nhảy lên cái. Thân thể của bay lên cao kết quả rất giống với những gì tập luyện trong mơ. Vương Lâm thể tin nổi vào mắt mình, ánh mắt lộ vẻ vui mừng. hít thở sâu, cố kìm nén sung sướng, lại lại trong phòng trầm tư suy nghĩ, mồ hôi trán ngừng tuôn ra. “Nếu như chỉ có thể luyện tập trong giấc mộng, vậy nó chẳng có ích gì. thực tế ta cũng có thể tập luyện, cần thiết phải như vậy.” Vương Lâm tự . “ đúng, viên ngọc này hấp thụ rất nhiều linh khí mới xuất đám mây thứ mười. Chắc chắn nó thể là điều vô nghĩa, nhất định là còn có tác dụng khác, nhất định còn! Nhưng rút cục là cái gì đây?” Ánh mắt Vương Lâm tỏ ra cứng rắn, quên hết mọi thứ xung quanh tập trung suy nghĩ. “Chẳng lẽ là…” ngừng bước, giường như nghĩ ra được điều gì đó, thất kinh : “Chẳng lẽ là thời gian?” Nghĩ tới đấy, thể kiềm chế được lòng mình muốn hét lên to. Hai nắm tay của nắm chặt lại, thân thể run run nhìn viên ngọc. “Nếu như đúng là có liên quan tới thời gian, ta…Thiết Trụ ta mặc dù tố chất yếu kém, cũng nhất định có thể trở thành tiên nhân!” Vương Lâm hít thở sâu mấy lần, lấy lại trạng thái bình thường. chẳng chẳng rằng lấy ngọn đèn trong phòng ra. Sau khi đổ đầy dầu, cầm viên ngọc ngồi thẫn thờ trong góc, trong lòng nhẩm tính thời gian. Năm giờ sau, ngọn đèn hết dầu tắt ngấm. Vương Lâm lại vội vàng đổ thêm dầu. Sau khi châm lửa, lại cầm viên ngọc và bước vào giấc mộng. Lần này luyện tập nhảy cao nữa mà khoanh chân ngồi dưới đất tính toán thời gian. giờ, năm giờ, mười giờ, hai mươi giờ, ba mươi lăm giờ, năm mươi giờ! Cảm giác đau nhức lại xuất , Vương Lâm mở mắt, ngọn đèn có dấu hiệu chuẩn bị tắt. “Mười lần! Thời gian trong giấc mộng trôi nhanh gấp mười lần thời gian thực tế!” Vương Lâm vui mừng đứng dậy, cầm chặt viên ngọc. Lần đầu tiên cảm thấy việc tu tiên chắc chắn thành công. Lúc này mặt trời lên cao, cố gắng trấn tĩnh, vội vàng dùng viên ngọc cho việc tu luyện. thừa hiểu nếu như ban ngày ban mặt mà sử dụng viên ngọc có lúc có người phát ra. Vì vậy, đành cất viên ngọc vào túi, đẩy cửa bước ra ngoài.
Chương 24: Tu Luyện Ở sơn tuyền, sau khi lấy về rất nhiều tuyền thuỷ, Vương Lâm trở về phòng bắt đầu luyện chế linh khí tuyền thuỷ. Buổi tối, khoá chặt cửa phòng, còn dùng sơi dây thừng buộc đầu vào cửa, đầu vào cánh tay. Nếu cửa phòng bị mở ra lập tức phát được ngay. Uống mấy ngụm lớn tuyền thuỷ, trong cơ thể nhiệt lưu xuất . Lập tức Vương Lâm cầm lấy hạt châu, tiến nhập mộng cảnh giới. Trong mộng cảnh vô biên, Vương Lâm khoanh chân ngồi thổ nạp. Trong khi tu luyện, vật sáng ở bốn bên toả ra chùm ánh sáng dìu dịu, khi chiếu đến cơ thể hoá thành nhiều điểm quang ban, lặng lẽ tan biến vào trong cơ thể . Đối với những việc này, Vương Lâm cũng cảm giác được. Ước chừng ngày sau, linh khí tuyền thuỷ tiêu tán gần hết. Tuy thế, ràng cảm giác được cơ thể mình giống như trước đây,khi uống các loại dược thang, cơ thể cũng xuất các dòng nhiệt lưu nhưng theo thời gian linh khí cũng tiêu tan toàn bộ. Nhưng lần này lại khác, tuy rằng cũng tiêu tan hết nhưng vẫn giữ lại trong cơ thể tia, tuy nhiều nhưng vẫn mang đến cho Vương Lâm tin tưởng rất lớn. suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn tìm ra được nguyên nhân là do đâu, cuối cùng đành quy kết vấn đề hẳn là do hạt châu thần bí. Bởi vì thể tự mình rời khỏi mộng cảnh giới, thể bổ sung thêm tuyền thuỷ, Vương Lâm đành tiếp tục thổ nạp. Sau đó phát mộng cảnh giới và thực tế bên ngoài giống nhau. Khi ở bên ngoài, khi thổ nạp, tuy có cảm giác linh khí nhập thể cách ràng nhưng kiên trì tháng, cũng nhận thấy sau mỗi lần tu luyện đều làm cho tinh thần sảng khoái, thân thể sung mãn. Nhưng ở nơi này, sau khi linh khí tuyền thuỷ tiêu tan hết, có cảm giác sảng khoái, ngược lại tu luyện theo thời gian làm cho cảm thấy hụt hơi, ngực đau nhức. Trầm ngâm chốc lát, Vương Lâm đoán rằng hết thảy có lẽ liên quan đến linh khí. Trong mộng cảng giới tồn tại linh khí. càng nghĩ càng cảm thấy đúng, cau mày lẩm bẩm: “Nếu có thể mang tuyền thuỷ vào trong này có lẽ tốt hơn rất nhiều.” Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong lòng vừa động, cúi xuống nhìn thân mình, mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc. mình mặc bộ hồng sắc y phục của nội môn đệ tử, điều này làm cho Vương Lâm rất nghi hoặc, vội vàng sờ vào chỗ đặt túi trữ vật để trong lồng ngực thấy nó biến mất. “Quần áo có thể vào mộng cảnh giới nhưng túi trữ vật …?” trầm tư lúc, sau đó quyết định sau khi rời khỏi đây phải thử nghiệm chút, rốt cục cái nào mới có thể tiến nhập mộng cảnh giới, cái nào . Thời gian trôi qua rất nhanh, năm mươi mấy giờ sau, cảm giác tê liệt xuất ,Vương Lâm thanh tỉnh trở về thực tại. trong lòng vẫn còn nghi vấn là tại sao mỗi lần chỉ có thể kiên trì được hơn 50 giờ. Mang theo nghi hoặc này, cho tuyền thuỷ vào trong hồ lô, đeo vào người chuẩn bị tiến nhập mộng cảnh. Nhưng lần này mặc cho cứ nhìn chằm chằm vào hạt châu nhưng đều có kết quả. Trong lòng Vương Lâm thất kinh, suy nghĩ rất lâu, sau đó đành áp chế lo lắng trong lòng, lại nhập định, tiếp tục tu luyện. Dần dần, hô hấp của vững vàng lại, thiên địa linh khí cũng theo đó bị hấp thu vào trong cơ thể, làm tiêu tan hết mệt mỏi. Tuy nhiên, khoảng cách đến tấng thứ nhất ngưng khí còn cần khoảng thời gian ngắn. ngày sau, thoát ra khỏi trạng thái thổ nạp, cầm lấy tuyền lan dạ hương ngừng uống linh khí tuyền thuỷ, bảo trì trạng thái linh khí sung túc trong cơ thể. Lại lần nữa nắm lấy thạch châu, muốn tiến vào mộng cảnh nhưng đáng tiếc vẫn được. Thêm buổi tối lại tới, mở hai mắt, có thể mơ hồ cảm giác được tia linh khí trong cơ thể nhiều thêm ít. Nếu là bình thường nhất định rất hưng phấn nhưng tại tâm thần lại cứ yên. Cầm lấy hạt châu, cứ nhìn chằm chằm, đột nhiên khốn ý xuất làm Vương Lâm lộ ra sắc mặt vui mừng, vội thu hồi ánh mắt, khốn ý cũng tiêu tan. đứng lên, vuốt cằm suy nghĩ cẩn thận, nhớ lại 4 lần tiến nhập mộng cảnh giới trước đó, rốt cục phát vấn đề. Hai lần đầu tiên tiến nhập là liên tục, lần thứ 3 là sau khi quan sát 5 ngọn đèn mới có thể, còn lần thứ 4 lại cách sau buổi ngày. Bởi vậy có thể thấy tiến vào mộng cảnh giới có nhất định hạn chế. Phương pháp ổn thoả là giữa hai lần cách nhau ít nhất 5 canh giờ trở lên, mới chắc chắn có thể tiến vào. Sau khi giải quyết được vấn đề này, Vương Lâm thử nghiệm xem có thể mang theo những vật gì tiến vào mộng cảnh giới. Để thử nghiệm, mang theo rất nhiều đồ vật.Trước hết là 3 cái hồ lô, chứa lộ thuỷ từ trước, cái trống , cái còn lại chứa tuyền thuỷ. Cái bát đá bị vỡ thành các mảnh cũng bị cho vào trong ngực áo. Ngoài ra cũng quấn lên người đồ ăn, quần áo rồi mới nhìn chằm chằm vào hạt châu, tiến nhập vào mộng cảnh giới. Ở trong mộng cảnh, Vương Lâm lập tức kiểm tra toàn thân, đồ ăn, quần áo, mảnh bát đá cũng còn, chỉ có 3 cái hồ lô còn. Trong lúc nghi hoặc, đột nhiên nhớ đến trong mộng cảnh có linh khí, trong đầu lập tức lên ý nghĩ rằng những thứ có thể tiến vào trong mộng cảnh đều là phàm vật, là những thứ có linh khí. Mà cả 3 cái hồ lô, túi trữ vật đều nhiều ít có chứa đựng linh khí cho nên thể mang vào trong này. Vương Lâm buồn rầu than lên tiếng. Nếu là thể đem hồ lô tiến vào nơi này, mà mỗi lần chỉ uống mấy ngụm tuyền thuỷ đủ cho bản thân mình tu luyện. Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên loé lên, dường như lên cái gì đó rất trọng yếu nhưng lại nắm bắt được. Loại cảm giác này khiến trở nên trầm tư, suy nghĩ miên man muốn tìm hiểu được điều vừa loé lên đó. Sau lúc lâu, sắc mặt trở vui mừng. Vấn đề mấu chốt là thể mang tuyền thuỷ tiến vào nơi này nhưng nếu uống vào trong bụng vẫn chưa biến mất. cách khác, phải mọi thứ đều tuyệt đối, chỉ cần nghĩ ra biện pháp, biết chừng lại có thể đem linh khí tuyền thuỷ mang vào mộng cảnh giới. Chờ cho hơn 50 giờ trôi qua, Vương Lâm lập tức rời khỏi phòng, tiểu đạo núi tìm kiếm thu thập mấy cái hồ lô dại rồi vội vã trở về. cho rằng mấy cái hồ lô trước thể mang vào được mộng cảnh là do đựng lộ thuỷ thời gian dài, làm cho bản thân nó chứa đựng nhất định linh khí. dùng mấy cái hồ lô mới kiếm được chứa linh khí tuyền thuỷ, biết đâu có thể qua mặt được, mang chúng tiến vào mộng cảnh giới. Năm canh giờ sau, Vương Lâm mang theo 4 5 quả hồ lô tiến nhập mộng cảnh giới. Ngay khi vừa vào, lập tức kiểm tra người, vui mừng phát toàn bộ số hồ lô đều còn. Mở ra thấy tuyền thuỷ bên trong vẫn còn, uống ngụm thấy vẫn còn linh khí. Vương Lâm hưng phấn uống luôn ngụm lớn, khoanh chân ngồi xuống tiến vào cảnh giới vô ngã, chuyên tâm tu luyện. Mỗi khi linh khí tiêu tan hết, lập tức uống tiếp mấy ngụm. Dần dần, tia linh khí chậm rãi tích luỹ trong cơ thể, dần thay đổi thể chất , ngừng tiếp cận tầng thứ nhất ngưng khí kỳ. Vật sáng bốn phía lại hoá thành những điểm quang ban, vô thanh vô tức hoà nhập vào cơ thể . Lấy thể chất linh căn của Vương Lâm, nếu có hạt châu thần bí, có linh khí tuyền thuỷ, phải cần đến mấy năm mới có thể thành công tu luyện tầng thứ nhất linh khí kỳ, nếu muốn tu luyện đến hoá linh thảo còn cần ít nhất ba năm mươi năm mới thành công. Sử dụng môth tháng dược thang của Tôn ĐạI Trụ giúp giảm bớt quá trình này. Vương Lâm trong khi vô ý tán công, bỏ mất hoá linh thảo. Nhưng dù vậy cũng phải mất đến khoảng 10 năm mới có thể tu thành. Nhưng tại, Vương Lâm thiếu linh khí, lại nắm giữ mộng cảnh giới, có thể làm gia tăng 10 lần thời gian. có thể thấy sắp thành công tu thành tầng thứ nhất ngưng khí kỳ.