Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 241: Vương Trác.


      Thôn hồn của Vương Lâm, sau khi giết sáu tộc nhân hạch tâm của Đằng gia, với tốc độ nhanh nhất bay trở về thân thể.

      Sau khi trở lại thân thể, Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt, hằn trầm mặc chút. Trong nháy mắt giết chết người đàn ông trung niên kia, thấy được bóng người khiến lòng chấn động.

      Nếu nhìn lầm, người này chính là Vương Trác.

      Người phụ nữ bên người Vương Trác là con của người đàn ông kia, nàng cùng với , hiển nhiên giữa hai người có quan hệ nhất định. Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, thu hồi Cấm Phiên, Cổ kính, thu hồi cả ma đầu, chân khẽ nhún cái, cả thân mình bay lên đứng đầu Văn thú, thần thức tỏa khắp gian, tức khắc tìm được nơi Vương Trác và nữ tử kia.

      Hướng nàng đến, phải là Đằng gia thành, mà là về phía biên cương nước láng giềng.

      Trầm ngâm lát, Vương Lâm quyết định đuổi theo.

      Đằng Tú Tú hai mắt đầy bi ai, mặc dù chạy chối chết nhưng nước mắt ngừng rơi lã chã. Giờ đây tình hình phụ thân thế nào nàng biết, nhưng trong lòng nàng có loại dự cảm xấu. Cảm giác này nàng chôn sâu dưới tận đáy lòng, nó đè nặng lên ngực nàng khiến nàng thể thở.

      Thâm tâm Vương Trác còn càng lúc càng phức tạp, nhìn thấy Đằng gia từng người từng người bị giết, tuy trong lòng dễ chịu vô cùng, nhưng lúc này, làm sao, nhưng cảm giác dễ chịu sảng khoái ấy còn nữa, ngược lại là mối sầu lo nặng trĩu.

      Cả thân mình Vương Trác chấn động, dừng bước chân, hai mắt nhắm lại, cảnh tượng kinh hoàng toàn bộ gia tộc bị Đằng Hóa Nguyên giết thảm năm đó lại lên mồn quẩn quanh lấp đầy tâm trí .

      Thấy phu quân dừng lại, Đằng Tú Tú cũng vội vàng dừng lại, cắn môi dưới, nhìn Vương Trác, lúc này nàng chỉ có thể dựa vào duy nhất mình y, chỉ có người nam nhân này – trượng phu của nàng.

      lát sau, Vương Trác mở mắt, hung hăng tự tát cho mình mấy tát đau. muốn tự đánh tỉnh mình, trong lòng lần nữa lại vang lên tiếng nhắc nhở suốt bốn trăm năm nay: Đằng gia là kẻ thù! Kể cả là Đằng Tú Tú. Đối với nàng, chưa bao giờ có lấy chút cảm tình.

      Chỉ cần là người Đằng gia. Đều- Đáng – Chết!

      Đằng Tú Tú lo lắng bước lên phía trước Vương Trác, nước mắt ngừng tuôn rơi.

      Vương Trác gắng hết sức tự bắt mình phải cứng rắn hạ quyết tâm. Cánh tay vung lên, nắm tay thê tử ném sang bên, lạnh như băng:

      - Ngươi ! Từ nay về sau, ngươi và ta có quan hệ!

      Ánh mắt Đằng Tú Tú tràn ngập tuyệt vọng và kinh ngạc nhìn Vương Trác, thậm chí môi dưới bị cắn nát đến chảy máu cũng biết. Nàng lúc này cũng là phụ nữ bình thường, bước tới muốn giữ lấy tay phu quân.

      Nhưng Vương Trác lại lần nữa lách thân tránh né, giọng vẫn lạnh băng:

      - Ngươi ? Ta !

      Dứt lời xoay người, chút lưu luyến chầm chậm bay về hướng ngược lại.

      Đằng Tú Tú ngơ ngác nhìn bóng lưng phu quân giữa trung vắng vẻ, tuyệt vọng lại càng đậm hơn, lòng nàng như ngàn dao băm nát, đau đớn vô hạn. Khuôn mặt đỏ nàng lên, phun ra ngụm tiên huyết, cả thân hình run rẩy lảo đảo, sắc mặt tái nhợt cố gắng đứng vững.

      Thực ra, Vương Trác vừa xoay người được khắc, lòng đau như bị xé rách, nhưng cảnh tượng cả tộc nhân bị chết thảm lại lên trước mắt, khiến thể lựa chọn. Lúc này, lòng Tú Tú đau vô hạn, lòng đau vô cùng.

      Đằng Tú Tú cười bi thảm, nàng nhìn phu quân giọng:

      - Đừng

      Cả thân hình Vương Trác run lên, hai bản tay nắm chặt, mạnh mẽ xoay người, quát thê tử:

      - Xéo!

      Dứt lời thân hình chớp động nhanh chóng bay , nháy mắt biến mất vô ảnh.

      Khóe miệng Tú Tú rỉ máu, nàng nhìn sâu theo hướng Vương Trác biến mất, cười thảm xoay người, hai mắt mờ mịt.

      Thiên hạ tuy lớn, nhưng nàng biết nên về đâu. Hai người đàn ông quan trọng nhất đời nàng, chết sống , người bỏ rơi nàng lại mình. Đối với người con đáng thương này, tất cả sụp đổ, nàng chẳng còn gì.

      Vương Trác nhắm mắt phi hành mạch hơn mười dặm dám quay đầu lại, hai nắm tay của nổi cả gân xanh chảy cả máu. Những cái chết của từng người trong tộc cứ mồn ra trước mắt như mới hôm qua, lại mờ dần, hình bóng độc đáng thương và đôi mắt tuyệt vọng của Đằng Tú Tú dần thay thế…

      Hồi lâu, Vương Trác rơi xuống mặt đất, hướng về phía trấn xưa kia của tộc nhân mà quỳ, khấu đầu đến dập máu, chua xót :

      - Cha, mẹ, con… bất hiếu!

      Dứt lời, lòng đau như cắt nhắm hai mắt, nước mắt chảy dài hai má, lặng lẽ đứng lên xoay người bây về phía thê tử.

      Ngay trong khắc khi xoay người, dường như nhìn thấy được cả tộc nhân, nhất là cha và mẹ, đau lòng nhìn , chỉ vào mặt , mắng là kẻ phản bội, là nghịch tử Vương gia.

      Nội tâm Vương Trác bị xé tan thành hai mảnh đấu tranh mãnh liệt, ngập tràn bi thương đuổi theo Đằng Tú Tú, thoáng chốc thấy bóng hình nàng mờ mờ ảo ảo yếu ớt phi hành. Như có linh tính, nàng quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn phu quân, ánh mắt tràn đầy thương.

      Chỉ có điều, trong nháy mắt hai người thấy nhau, ập đến cỗ sát khí từ chân trời tới. Chỉ thấy thú lớn, đầu nó là thanh niên tóc trằng bay lất phất, lạnh lùng chằm chằm nhìn họ lừ lừ tiến tới.


      Sau lưng núi thi thể người Đằng gia, mùi máu tanh theo người này tới gần đập vào mặt cực kỳ nồng đậm.

      Sắc mặt Đằng Tú Tú tái nhợt, theo bản năng nàng trốn sau lưng Vương Trác, thân thể mềm mại run rẩy.

      Vương Trác sững người nhìn nam nhân tóc trắng kia, thể tin.

      - Ngươi.. ngươi là Vương Lâm!!!

      - Vương Trác.

      Vương Lâm nhún mình nhảy xuống khỏi quái thú, đứng trước mặt Vương Trác, liếc nhìn nữ tử đứng sau lưng gã.

      Theo bản năng, gã cố gắng che chở cho thê tử sau lưng mình, nhìn Vương Lâm, ánh mắt vô cùng phức tạp, lúc lâu sau hạ giọng:

      - Ta cũng sớm đoán ra, chỉ có ngươi mới có đủ thực lực báo thù cho Vương gia.

      Vương Lâm trầm mặc giây khắc, giọng:

      - Vương Trác, xin lỗi.

      Vương Trác cười cay đắng lắc đầu:

      - Nếu năm đó ngươi với ta những lời này, ta tha thứ cho ngươi. Nhưng lúc này… Kẻ thù của chúng ta chỉ có – Đằng Hóa Nguyên.

      Mắt Vương Lâm tóe ra những tia băng lửa, chậm rãi gằn từng tiếng:

      - Đằng Hóa Nguyên: chạy được. Cả gia tộc họ Đằng, cũng ai chạy được.

      Cả thân mình Đằng Tú Tú run rẩy kịch liệt, mặc dù trong lòng sợ hãi vô cùng nhưng vẫn cố nén, cắn răng giọng hỏi:

      - Ta.. Cha ta… Cha ta…

      - Câm mồm!

      Vương Trác nhướn mày chặn họng Tú Tú, cố gắng trấn định với Vương Lâm:

      - Nàng là chị dâu của ngươi...

      đợi Vương Trác xong, Vương Lâm bình thản ngắt lời:

      - Cha ngươi nên mang họ Đằng.

      Cả thân thể Tú Tú càng run lên mãnh liệt, ánh mắt nhìn Vương Lâm mang theo nỗi hận thù sâu đậm.

      Nghe lời Vương Lâm , Vương Trác dĩ nhiên hiểu được biết thân phận của Tú Tú, lòng càng thêm rối loạn.

      Vương Lâm trầm ngâm, nhìn mặt trời xuống thấp dần ở phía xa xa, chậm rãi:

      - Vương Hạo, có còn ở Huyền Đạo Tông?

      Vương Trác lắc đầu cay đắng:

      - kết đan thành công… chết.

      Vương Lâm nhắm mắt khẽ thở dài, giọng:

      - Ngươi và nàng hãy rời khỏi Triệu quốc.

      Dứt lời thèm liếc Vương Trác lấy cái, xoay người nhảy lên mình quái thú.

      Từ lời đến hành động của đều thể rất ràng quyết định của : giết Đằng Tú Tú.

      Vương Trác nhìn theo thân ảnh Vương Lâm, ánh mắt càng thêm phức tạp, cảnh cha mẹ thân sinh cùng tộc nhân từng cái chết thảm thiết ra trước mắt , vẫn vướng vất trong lòng, dường như mỗi khắc đều theo dõi , mỗi khắc đều chửi mắng là kẻ phản bội.

      Vương Trác cười thảm, xoay người nhìn thê tử, bỗng nhiên lòng trùng hẳn xuống, nhìn vào mắt nàng, thấy tia thù hận sâu lẩn khuất.

      Lặng lẽ, ánh mắt Vương Trác đầy thương, dịu dàng lên tiếng:

      - Tú Tú, chúng ta thôi!

      Dứt lời, tay phải của nhàng vuốt mái tóc dài của thê tử.

      Đằng Tú Tú ngẩn người, hai hàng nước mắt lại chảy dài, nàng và sống với nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gọi nàng là Tú Tú.

      Nụ cười của nàng chưa kịp đọng, tay phải của Vương Trác đặt thiên linh cái của nàng dụng linh lực, lập tức chấm dứt sống của thê tử.

      Đằng Tú Tú chết thảm, nàng được chết trong lòng người mình

      Ôm lấy thi thể của thê tử bỏ mình, ánh mắt Vương Trác ngập bi ai thống khổ, nhìn theo hướng Vương Lâm biến mất, thầm lầm bẩm:

      - Vương Lâm, ta trở thành kẻ phản đồ của Vương gia, lại càng làm con cháu Đằng gia, chút cũng dính dáng.



      Dứt lời, hướng về phía gia hương quỳ sụp xuống, khấu đầu mấy cái mạnh. chưởng chụp mạnh vào trán mình, tự chấm dứt sống của bản thân, khóe miệng chảy ra dòng máu đỏ, đầy thương nhìn thê tử trong lòng, ôm thê tử trong lòng mà ngã.

      - Tú Tú, đừng sợ, ta cùng nàng…

      Vương Lâm đứng quái thú bỗng run bắn lên, thần thức của cảm giác được ràng quang điểm của Vương Trác biến mất. Thoáng chút suy nghĩ, cả người lóe sáng, từ người Văn thú biến mất.

      ra cạnh thi thể vợ chồng Vương Trác, kinh ngạc nhìn hai người, trong lòng dấy lên vô vàn suy nghĩ và cảm giác phức tạp. Lựa chọn của Vương Trác đương nhiên hiểu. Nhất định lâu này Vương Trác phải khổ sở giãy dụa sống trong đấu tranh giữa thân nhân và người . Cuối cùng, chỉ có thể tự tay giết nàng để đền tội với thân nhân.

      Hơn nữa, sau khi nàng chết rồi, cũng chỉ có thể chết mới có thể ở bên cạnh người mình , có được kết thúc trọn vẹn.

      Vương Lâm lặng lẽ điểm mi tâm Vương Trác, sợi hồn hỏa mỏng manh bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan theo trán bay ra, bị Vương Lâm bắt trong tay.

      Thở dài, biến mất.

      Triệu quốc kinh thành, phía đông bắc có tòa nhà lớn, nơi đây chính là Vương gia thành danh tiếng vang xa. Lúc này xuất thanh niên tóc trắng, thân thể dường như trong suốt, lững thững vào trong đình viện, người hầu ai thấy .

      Thanh niên tóc trắng vào trong, lát sau tới lầu các tận trong biệt viện, trong phòng có nữ tử, nàng nằm giường, bụng hơi nhô cao, ràng nàng mang bầu.

      Thanh niên nhìn nàng lát, trong tay vô thanh vô tức ra sợi bạch quang mỏng manh. than tiếng, tay phải vung lên, bạch quang xuyên qua lầu các tiến vào trong bụng nữ tử.

      Trong bụng nàng, hồn phách này cùng với hồn phách đứa trẻ còn thành hình dần dần dung hợp…

      - Ra đời rồi, nhất định phải bước vào Tu Chân Giới. Có lẽ ngày nào đó trong tương lai ta và ngươi gặp lại.

      Thanh niên tóc trắng thầm mình, xoay người rời .

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 242: Phác Nam Tử.

      Bên trong dãy núi Huyền Đạo Tông.

      Phía sau núi nơi năm đó Vương Lâm bế quan tu luyện là khu rậm rạp cỏ cây và vô số hang động. Nơi đây giữa thiên nhiên bao la chỉ có Phác Nam Tử khoanh chân ngồi tảng đá hình trụ trong động, nhắm mắt tu luyện.

      Dung mạo của lão, so với bốn trăm năm trước khác là mấy. Vẫn là khuôn mặt vuông rộng, thoạt nhìn toát ra vẻ uy nghiêm.

      nóc động, có mấy nhũ nham chắt chiu chút khoáng từng giọt nước rơi mặt đất ẩm thấp tóc…tóc… đều đều êm tai.

      Hồi lâu, chỉ thấy mặt Phác Nam Tử lóe sáng quỷ dị, biến hóa liên tục, lão chậm rãi mở hai mắt, thời khắc này, hai mắt lão như có mây mù , bao trùm cả nhật nguyệt.

      Phác Nam Tử giơ tay phải lên, chậm chậm bấm đốt ngón tay, sắc mặt lộ hỉ nộ, vung tay đánh về phía trước. Lập tức vách đá ở phía trước cách lão ngoài mấy trượng, bỗng nhiên gian sáng bừng lên.

      Ngay sau đó, mười đốm sáng dần xuất vách đá.

      Nhưng mười đốm sáng này gần như vừa mới xuất liền có sáu cái chợt lóe sáng chói rồi ngày càng ảm đạm, cuối cùng biến mất.

      Vẻ mặt Phác Nam Tử vẫn khó dò nhưng hơi nhăn lại chút. Sắc mặt mơ hồ sa sầm, lúc này, tứ phía khí ngưng trọng, thậm chí mấy giọt nước xuống từ đỉnh vách đá cùng dừng rơi.

      Nếu có Hóa Thần kỳ tu sĩ ở đây lúc này chắc chắn hai mắt sáng ngời. Có thể thay đổi dao động của linh lực bốn phía, tiến hành ít pháp thuật thần thông phức tạp chỉ có Hóa Thần kỳ tu sĩ mới có thể làm.

      tại Phác Nam Tử chạm tới sát Hóa Thần kỳ. “Hóa Thần kỳ” – với lão mà , hề xa, chỉ còn cách khung cửa sổ giấy, chỉ cần đâm cái nhất định xông qua.

      Phác Nam Tử nhìn chằm chằm đốm sáng vách lâu, thào lẩm bẩm:

      - Đằng Hóa Nguyên, ngươi rốt cuộc trêu chọc vào cường nhân phương nào? Để lại tai họa lớn như vậy… Ai…

      Nếu có chuyện sứ giả đại nhân chỉ định dùng người Đằng tộc làm chuột thí nghiệm, lão phu muốn quản việc của Đằng gia các ngươi!

      Phác Nam Tử sắc mặt trầm. Thực tế, cho đến giờ lão cũng vẫn chưa hiểu, rốt cuộc sứ giả đại nhân nhìn trúng điểm gì ở Đằng gia mà lại chỉ định họ làm đối tượng thí nghiệm.

      Nếu có chuyện này, chỉ xét tư chất của cả Đằng tộc, căn bản là có khả năng có đến chín Nguyên tu sĩ, Đằng Hóa Nguyên cũng làm sao có thể chỉ trong mấy trăm năm từ Nguyên sơ kỳ nhảy lên hậu kỳ cường nhân, sức mạnh gần bằng Phác Nam Tử lão.

      Trầm ngâm chút, lão đứng lên vung tay áo, thân thể lập tức biến mất.

      Lão ra ở đỉnh núi Huyền Đạo Tông, đứng nơi đây, Phác Nam Tử quỳ gối ngẩng đầu nhìn trời, hai nhanh chóng biến pháp quyết. Theo biến hóa của pháp quyết trong tay lão, bầu trời vốn trong vắt gợn mây, đột nhiên mây kéo tới mỗi lúc nhiều, cỗ uy áp mạnh mẽ vô cùng từ từ xuất .

      Phác Nam Tử vung hai tay quát to:

      - Hạ cấp tu chân quốc Phác Nam Tử mượn pháp khí dùng chút!

      thanh vừa phát ra, lập tức hai ngọn núi cao nhất dãy Hằng Nhạc sáng lên hai sắc xanh - hồng. Ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, lúc này, toàn bộ linh lực trong Triệu cảnh quốc đều điên cuồng ào ào trút về đây. Ngay sau đó, hai luồng sáng xanh – hồng từ từ bay lên, dừng hai bên Phác Nam Tử, hào quang dần tắt, lộ ra bản thể bên trong.

      Bản thể này là hai pháp luân, bên có bốn mũi dao nghiêng nghiêng, bắn ra từng tia sáng băng hàn. Thậm chí tứ phía quanh pháp luân còn ra khe nứt gian.

      Có thể thấy, pháp luân này hoàn toàn phải pháp bảo Nguyên cấp, chỉ có thể là pháp bảo do tu sĩ Hóa thần kỳ trở lên tự chế ra.

      Phác Nam Tử cung kính quỳ mặt đất dập đầu vài cái, mới cẩn thận hạ đạo linh quang lên hai pháp luân, cẩn thận thu vào túi trữ vật. Sau đó hít sâu hơi, cả người lập tức tản mát ra từng cơn sóng sát khí dào dạt, thầm:

      - Đằng Hóa Nguyên, đây là lần cuối cùng lão phu ra tay giúp ngươi. Trong vòng trăm năm nữa, nếu trong Đằng gia xuất tu vi Hóa Thần kỳ, đừng trách lão phu khách khí với Đằng gia.

      Dứt lời, cả người lóe sáng biến mất vô ảnh.

      Ngay trong chớp mắt linh lực cuồn cuộn biến đổi, Vương Lâm lập tức phát , sắc mặt vẫn bình thản như thường, nhưng thâm tâm cũng trầm xuống. lát sau, hừ lạnh, bay về phía chỉ có duy nhất đốm sáng của hạch tâm tộc nhân Đằng gia di động mà bay .

      Biên giới Triệu quốc. Nơi này vô cùng thần bí, bốn trăm năm nay, phàm nhân phụ cận dù là người luyện võ, chỉ cần nghe tới nơi đây đều tái mặt hết hồn. Thậm chí là người tu chân cũng vô cùng sợ hãi địa phương này.

      Nơi này là vũng bùn đen lớn!

      Từ vũng bùn to tướng sâu hoắm ấy bốc lên cái mùi nước bùn đậm đặc gay mũi, nơi này rốt cuộc sâu bao nhiêu, trừ mấy người cá biệt, còn ai biết.

      Chỉ có điều, cứ cách trăm năm, nơi này bùng nổ lần. Thanh thế mỗi lần cực kỳ kinh người.

      Bình thường đây cũng là vùng đất cấm, bất kể là phàm nhân, tu sĩ, hay chim bay dị thú, phàm là tới gần nơi này khoảng cách nhất định, bị lực hút khổng lồ nuốt lấy vào trong vũng bùn, chôn sống.

      Thời gian dài qua , ở bên ngoài vũng bùn vô tình xuất tầng lốc bụi, bao phủ hoàn toàn bốn phía.

      Nơi này, chính là đệ nhất hiểm địa của Triệu quốc suốt bốn trăm năm nay – Hắc Nê đàm.

      Tận cùng nơi sâu nhất trong Hắc Nê Đàm có bộ quan tài hắc tinh, xung quanh bốn phía ngập trong bùn đen, cũng có thể nơi đây tứ phía là bùn, bên trong là vô vàn bạch cốt.

      Đám xương cốt đó, có người, có thú. Tất cả đều là từ bốn trăm năm nay, qua đây, xui xẻo bị hút vào.

      Nơi đây là nơi tu luyện của người mà Đằng Bát sợ hãi nhất – Đằng Nhất!

      Đằng Nhất – là truyền kì.

      Người này phải hậu bối của Đằng Hóa Nguyên, mà chính là em ruột của lão.

      là đệ nhất hạch tâm tộc gia, là người duy nhất, từ xưa tới nay chưa ai dám khiêu chiến, cũng là người duy nhất, bốn trăm năm nay vẫn giữ cái danh xưng “Đằng Nhất”.

      Cách Hắc Nê Đàm chừng ngàn dặm, Vương Lâm phát giác đây là nơi vô cùng bất thường, cưỡi Văn thú nữa mà tự mình phi hành .

      Gần như trong nháy mắt tiến vào trong khoảng ngàn dặm, từ chiếc quan tài bùn đen dưới Hắc Nê Đàm, đột nhiên bàn tay dài lêu nghêu vươn lên. nam tử gầy như que củi, giống như bộ xương người, chầm chậm từ trong quan tài ngồi dậy.

      Người này toàn thân chỉ màu đen, gần như da bọc xương, có lấy chút máu thịt. Đỉnh đầu chỉ còn lơ thơ xơ xác vài sợi tóc, cả người , trông vô cùng kinh khủng.

      Trong mắt , dần dần sáng lên tia sáng u ám, chậm rãi ngẩng đầu.

      Lúc này, Vương Lâm bay vào khoảng bên Hắc Nê Đàm, thần sắc ngưng trọng, Cấm Phiên lấy ra phiêu động bên người. nhìn Hắc Nê Đàm cái, chút do dự, mắt lóe hồng quang, Cực Cảnh thần thức động, hóa thành vô số tia chớp liên tiếp bắn vào trong lớp bùn.

      Bên trong quan tài tận sâu trong lòng Hắc Nê Đàm, mắt gã xương khô kia hơi sáng lên u ám, chỉ thấy từng đợt tia chớp bay nhanh trong bùn hướng về phía mình, gã vươn bàn tay phải như bộ xương, nhàng bắt lấy tia chớp đỏ.

      “Phụt!” tiếng, tia chớp đỏ biến mất, ngón tay gã cũng vỡ vụn.

      Gã hơi nhếch khóe miệng, u quang trong mắt tràn đầy chiến ý, chậm rãi đứng lên. Lần lượt rất nhiều tia chớp đỏ từ bắn xuống, nhưng mỗi lần đều bị gã dùng ngón tay ngăn lại.

      Cuối cùng, sau khi tất cả tia chớp đều biến mất, tay phải của gã bị nứt chi chít. liếc con mắt nhìn tay phải của mình, khẽ rung cái, cánh tay hóa thành từng mảnh vụn rồi biến mất.

      thèm để ý, chiến ý trào dâng tỏa khắp toàn thân. nhếch môi, cả người nhoáng lên phóng về phía trước.

      Sắc mặt Vương Lâm hơi khó coi, mới rồi cảm giác được rất ràng, tia chớp Cực Cảnh thần thức hóa thành ngờ bị người này chỉ hy sinh cánh tay phải tiêu diệt tất cả.

      Mà trước đó, Vương Lâm có thể xác định cực kỳ chắc chắn, tu vi của người này, tuyệt chưa đạt tới Hóa Thần kỳ, nhưng, ngờ có thể ngăn cản Cực Cảnh thần thức.

      Khi bộ cốt khô kia bay ra từ Hắc Nê Đàm, Vương Lâm chút do dự biến Cấm Phiên thành tấm màn đen bao phủ bốn phía, hơn chín mươi đạo cấm khí giống như những con hắc long từ tấm màn đen lao ra. Tay phải bấm quyết, chỉ thẳng vào vũng bùn đen, linh quyết xé gió bay .

      Bộ cột khô kia đối với cấm khí lao thẳng đến, mặt ngây ngốc chút biểu tình, tránh né mặc cho cấm khí lao xuống đánh trúng người.

      Lập tức thân thể gã xuất nhiều vết nứt, Nhưng khi đạo cấm khí cuối cùng biến mất, thân thể gã tuy nứt toác như ruộng đồng mùa hạ nhưng thủy chung hề bị rời ra.

      Sắc mặt Vương Lâm sầm xuống, lui về phía sau, cùng lúc tay phải bấm quyết, ngón trỏ chỉ lên tấm màn đen , lập tức lại hơn mười con rồng cấm khí lên lao xuống.

      Gã đàn ông như bộ cốt khô kia cúi đầu nhìn những vết nứt thân mình, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, nhếch khóe miệng, đột nhiên biến mất.

      Vương Lâm gần như hề do dự, thân mình lóe lên biến sang bên. Chỉ nghe roạt tiếng, ống tay áo bị kéo mạnh xuống vũng bùn. Nơi biến mất, bộ cốt khô kia nắm góc vải áo, chiến ý trong mắt càng đậm.

      Da đầu Vương Lâm hơi run lên, nhìn chằm chằm gã, vừa rồi, nếu chỉ chậm phản ứng khắc thôi, lúc này nằm gọn trong tay đối phương.

      Ánh mắt u, cấm khí lại hạ xuống, ầm ầm lao về phía đối phương.

      Đôi mắt nam tử như bộ cốt khô lại lộ ra vẻ mê mang, tránh né, mặc cho cấm khí oanh tạc người, vết rạn càng nhiều.

      Mắt Vương Lâm lóe sáng, đợi cấm khí biến mất, tiếc linh lực lại xuất ra hàng chục cấm khí ầm ầm lao tới. Cùng lúc đó, thân thể hề đứng yên chỗ mà loang loáng biến mất rồi xuất khắp nơi, khống chế cấm khí hạ xuống ngớt, những tia chớp đỏ từ Cực Cảnh hóa thành cũng đánh ra ngớt.

      Nam tử gầy như bộ cốt khô kia vẫn nhúc nhích nửa phân, chỉ khi Cực Cảnh thần thức hạ xuống mới vươn tay trái đụng vào. Dần dần, vết rạn người ngày càng nhiều hơn nữa, thậm chí dưới công kích điên cuồng, tay trái của bị đập nát.

      Đây là trận chiến vô cùng kỳ quái mặc dù kinh nghiệm chiến đấu của Vương Lâm vô cùng phong phú, cũng mới thấy lần đầu.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 243: Đằng Nhất.


      Người này hề né tránh, mặc kệ pháp bảo công kích. Chỉ có điều, tấn công điên cuồng như thế, Vương Lâm cũng chịu nổi, nhất là Cực Cảnh thần thức, mỗi lần sử dụng là lần tạo thành hao tổn lớn cho Nguyên .

      Cả thân hình Vương Lâm chợt lóe lên, lại xuất ở ngoài trăm dặm, lập tức từ trong túi trữ vật xuất ra bình ngọc, đổ ộc tất cả vào miệng, nhanh chóng bổ sung linh lực cho cơ thể.

      Nhưng vào đúng lúc này, gã nam tử gầy như bộ xương khô kia bỗng nhiên ngẩng đầu, lại lần nữa động thân.

      Vương Lâm chấn động, cả người lập tức nhoáng lên, gần như ngay tại sát na bộ xương khô kia xuất , lại né được trong đường tơ kẽ tóc.

      Trán Vương Lâm lấm tấm mồ hôi lạnh, nhanh chóng tiêu hóa đan dược, bổ sung cho nguyên tiêu hao, cùng lúc vỗ túi trữ vật, vỏ kiếm kiểu cổ xuất trong tay. dùng tốc độ cực nhanh xuất ra phi kiếm đâm vào bên trong.

      Lập tức phi kiếm mạnh mẽ bay ra từ trong vỏ kiếm, hình thành đạo kiếm khí rất to lớn, ầm ầm lao tới bộ xương kia.

      Mắt nam tử đó lại trở nên ngây dại. Kiếm khí kia lao đến mạnh mẽ vô cùng, nhưng gã tránh né, tùy ý để cho kiếm khí đánh trúng vào thân thể. Cuối cùng, cả thân hình da bọc xương của chịu nổi đòn này, bắt đầu vỡ vụn tan nát.

      Nhưng ngay khi xương cốt toàn thân tan nát là lúc ánh mắt sáng rực lên, tay trái trúc trắc nâng lên, dường như có chút khó khăn. Cánh tay trái sắp dập nát đó bấm pháp quyết, trong miệng rít lên thanh giống như tiếng xương khô cạ vào nhau:

      - Ngưng!

      Lập tức, thân thể gã vốn là phải tan tành, bỗng nhiên toàn thân lóe kim quang, ngay sau đó lại khôi phục như thường, hoàn hảo hao tổn gì!

      Vương Lâm hít hơi sâu, chằm chằm nhìn gã nên lời.

      Mắt gã chớp sáng nhìn Vương lâm chằm chằm, ánh mắt rực lên chiến ý mãnh liệt, bàn tay nắm chặt, thân mình hóa thành đạo tàn ảnh, quyền đánh tới Vương Lâm.

      Hai mắt Vương Lâm sáng lên, lập tức lui về phía sau, nhưng đột nhiên nhận ra linh lực tứ phía quanh mình dường như bị lực lượng thần bí nào đó hút ra còn, thậm chí ngờ tứ phía còn dường như xuất lực lượng mang tính giam cầm. Bên trong đó, cảm thấy tốc độ của mình bị hạn chế vô cùng.

      Ngay thời khắc này, Vương Lâm lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng từ túi trữ vật xuất ra Thanh Đồng Cổ kính, lóe sáng chiếu đến đối phương. Có điều, thanh quang do Cổ kính phát ra, ngờ lại có chút tác dụng nào với gã, siết chặt tay ầm ầm đánh vào cổ kính. kính xuất vài khe nứt, từ trong đó ánh sáng lóe lên.

      Dưới ánh sáng này, lực lượng giam cầm tứ phía dường như hơi lỏng ra. chút do dự, Vương Lâm nhanh chóng bay thoát ra, cùng lúc đó, mặc dù ruột đau như cắt, vẫn thấp giọng quát :

      - Bạo!

      Thanh Đồng cổ kính bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói lòa, ầm tiếng nổ tung.

      Vụ nổ này hình thành trận gió lốc mạnh, điên cuồng càn quét bốn phía. Gió lốc tan , gã nam tử gầy như bộ xương khô kia phun ra ngụm máu màu vàng. Máu vừa ra khỏi miệng, cả người lập tức mềm oặt xuống, mặt đầy kinh hãi, lao nhanh về hướng ngụm máu bắn ra, muốn nuốt nó lại.

      Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, chẳng những lùi còn bắn người lao , hiển nhiên là đuổi theo cục máu vàng kỳ lạ đó.

      Gã kia thấy Vương lâm cũng lao tới, lại cố gắng vọt nhanh hơn, tay vươn ra chụp vào cục máu, Vương Lâm cũng dám chậm trễ vươn tay tóm lấy, hai người cùng phát lực, cục máu tách làm hai nửa bay về phía hai người.

      Bộ xương khô bắt được cục máu vội vàng nuốt vào bụng, u quang trong mắt lại lóe, quắc mắt nhìn đối thủ, nhanh chóng phóng .

      Vương Lâm bắt được nửa cục máu còn lại cũng chậm trễ lao chạy về phía xa.

      Hai người trước sau, loang loáng bay đuổi nhau, Vương Lâm cũng dại mà bay đường thẳng mà vòng vòng quanh Hắc Nê Đàm. Cảm giác đối phương có gì đó kỳ quái, lại nghĩ đến cục máu vàng, chớp mắt, bỗng nhiên đại ngộ.

      Cục máu vàng này biết, nhưng trong trí nhớ cổ thần Đồ Ti, lại có loại rất giống như vậy.

      Thực ra, cục máu vàng này cũng phải vật gì quý báu lắm, chẳng qua chỉ có tương tự như máu cổ thần thôi. Hoặc cũng có thể , nó có chứa tia máu cổ thần.

      Xem cách tấn công của gã kia, ngoại trừ ngưng tụ thân thể, gần như có pháp thuật hay linh lực dao động, mà là hoàn toàn lấy nắm đấm mà công kích.

      Kiểu tấn công này tất nhiên phải phương thức chiến đấu của Tu Chân Giới, người này giống như bộ thây khô bị luyện thành con rối, chỉ có sức mạnh tay chân.

      Hơn nữa, khi Vương Lâm thi triển pháp thuật, gã tỏ ra vô cùng ngây dại, nhưng con mắt mê man ngây dại lại phảng phất chút tia cảm xúc. Nên có thể người này là luyện công pháp quỷ dị nào đó, lại bị tẩu hỏa nhập ma mới bị biến thành bộ dạng thế này!

      Các loại công pháp của Tu Chân giới là vô vàn vô kể, Vương Lâm thể biết được toàn bộ. Nhưng những gì phán đoán là hoàn toàn chính xác, công pháp mà Đằng Nhất tu luyện là loại thần thông luyện thể cổ xưa.

      Thần thông này vốn phải pháp môn của Triệu quốc, mà là do vị sứ giả Thông thiên tháp kia mang đến.

      Thần thông này sau khi tu luyện, thần thức và thức hải tồn tại nữa mà được dung nhập khắp trong xương cốt toàn thân. Cho nên Cực Cảnh thần thức của Vương Lâm mới mất tác dụng của kích trí mạng.

      Vương Lâm chăm chú bắt tay vào nghiên cứu cục máu vàng kia, ánh mắt chớp động ngừng, trong đầu dần dần ràng, cử động của người này phải là con rối bằng thây khô, mà là mô phỏng theo cổ thần.

      Mắt lóe ra tia sáng sắc bén, vỗ túi trữ vật, lập tức màn sương đen bay ra, hóa thành hai con rối thây khô. Đây là con rối được luyện thành từ hạch tâm tộc nhân Nguyên kỳ của Đằng gia.

      Tay phải bắn ra hai giọt máu trúng mi tâm con rối, hai con mắt nó lập tức mở trừng trừng lóe hồng quang, gào rít đánh về phía Đằng Nhất, điên cuồng vung quyền vung cước chém giết ầm ầm, ý đồ ngăn cản bước chân đối phương.

      Hai mắt gã lóe lên u quang, siết chặt nắm tay, ầm ầm đánh vào ngực con rối, lập tức thân mình nó run rẩy rồi ầm ầm vỡ vụn.

      Tuy đồng bạn bỏ mình, nhưng con rối còn lại dường như biết sợ là gì, lao tới đánh tiếp.

      Vương Lâm mượn cơ hội này nhanh chóng dừng lại, ném cục máu vàng trong tay , hai tay bấm pháp quyết cổ quái, miệng lẩm nhẩm tràng những chú ngữ phức tạp.

      Lúc này kể cả là người thông kim bác cổ cũng thể nghe ra thứ tiếng gì, vì đây là ngôn ngữ của cổ thần, để tạo ra thuật thần thông.

      ra trong đầu Vương Lâm biết rất nhiều phép thuật liên quan đến ngôn ngữ của cổ thần, có điều lại có truyền thừa lực lượng của cổ thần nên có khả năng sử dụng.

      Bây giờ thần thông thi triển cũng cần cổ thần lực nhiều lắm, ít cổ thần lực trong cục máu vàng vẫn đủ để phát ra. Nhìn đến nó, quyết định thi triển pháp thuật này.

      Theo chú ngữ Vương Lâm niệm ra, cục máu vàng rất nhanh sôi lên, sợi khí màu trắng thoát ra. Khí thể thoát ra ngày càng nhiều, cục máu vàng càng bị nén ép kịch liệt, cuối cùng hóa thành ký hiệu kiểu cổ xứa.

      Trong nháy mắt ký hiệu cổ này xuất giữa trung mờ mịt những mây, chớp mắt biến mất. Ngay sau đó, đạo kim quang từ trời giáng xuống, giữa kim quang là thân ảnh hoàn toàn được tạo thành từ linh lực dần dần xuất .

      Thân ảnh ấy lớn, gần như đầu đội trời, chân đạp đất. Thân thể dần ngưng tụ, ba phần trong số năm phần linh mạch Triệu quốc lập tức biến thành những ngọn núi bình thường.

      Linh lực bên trong thân thể đó tăng cao điên cuồng.

      Còn lại hai phần năm lượng linh mạch, linh lực bên trong tiêu tan sạch. Có điều, máu cổ thần để dẫn phát ra được thần thông lần này vẫn còn quá ít, đủ cho thân ảnh khổng lồ này ngưng tụ hoàn toàn, chỉ có thể duy trì trạng thái hư ảo.

      Trán Vương Lâm đổ mồ hôi, thôi động thần thông khổng lồ này thân thể phải chịu đựng lớn. Mi tâm lóe sáng rực rỡ sắc tím, tay phải Vương Lâm gian nan chỉ vào nam tử kia. Người này thấy chuyện ổn co cẳng bỏ chạy.

      Lập tức hư ảnh kia gật gật đầu, vung cánh tay khổng lồ lên, vô thanh vô tức lẳng lặng biến mất. ngờ Đằng Nhất ở rất xa, thân hình hề biến hóa gì lại biến mất cách quỷ dị.

      Trong thần thức Vương Lâm, điểm sáng của người này cũng tối sầm lại theo.

      Ngay sau đó, giọt máu màu vàng chậm chậm xuất ở nơi Đằng Nhất biến mất. Vương Lâm chụp vào khoảng cái, giọt máu liền bay vào trong tay .

      Lúc này, hư ảnh lớn kia xoay người lại phía Vương Lâm, hướng về phía chân trời biến mất. Cùng lúc đó, ký hiệu do cục máu vàng kia hóa thành cũng chậm rãi tiêu tan.

      Lúc này, khắp Triệu quốc, phàm là Nguyên tu sĩ trở lên, tất cả đều cảm thấy được chuyện dị thường.

      phi hành giữa trung, Phác Nam Tử sắc mặt tái nhợt, lập tức dừng thân, dùng thần thức đảo qua, cố gắng cảm nhận.

      Đồng thời, ở Triệu quốc, trung tâm Thông Thiên tháp, trung niên béo mập ngồi tĩnh tọa đột nhiên mở trừng trừng hai mắt nhìn ra xa. Ánh mắt lộ vẻ thể tin nổi.

      - Đây… đây là thông thiên thuật của Cự Ma tộc!

      Lại đến Vương Lâm, cẩn thận thu hồi cục máu vàng, khoanh chân ngồi xuống, xuất ra bình đan dược ném vào miệng, cấp tốc vận chuyển cổ thần quyết tiêu hóa. Con khôi lỗi bị giết ngu ngơ đứng im bên cạnh , nhưng lúc này chỉ cần bốn phía có gió thổi cỏ lay nó lập tức lao ra.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 244: Diệt Đằng.

      ngày sau, Vương Lâm mới từ từ mở mắt, hít sâu. Nếu nhờ ăn nhiều đan dược trước đó, lần này thi triển thần thông của cổ thần, sợ là đủ nửa tháng rất khó khôi phục như thường.

      đứng lên, liếc nhìn khôi lỗi bên cạnh, thân thể nó bị tổn thương mấy chỗ, dựa theo ngọc giản miêu tả khôi lỗi có thể tự chữa thương. bấm quyết đặt mi tâm của nó, lập tức khôi lỗi hóa thành màn sương đen chui vào trong túi trữ vật. Sau đó Vương Lâm lại ngoái đầu, phức tạp nhìn nam tử gầy như xương khô kia. Tộc nhân Đằng gia này mãnh mẽ hơn hẳn tưởng tượng của . Nếu như thần thông của cổ thể thi triển ra cuối cùng cũng chỉ có thể dùng đòn sát thủ.

      Sợi tơ thiên kiếp, đến lúc vạn bất đắc dĩ, Vương Lâm muốn dùng đến. bởi khi dùng ra, kế hoạch báo thù lần này của có thể bị ngưng hẳn.

      Bởi sợi tơ thiên kiếp là Vương Lâm chuẩn bị để đối phó với thượng cấp sứ giả Thông Thiên tháp năm đó.

      Lần này, chẳng những sợi thiên kiếp phải sử dụng, ngược lại còn thu được giọt máu cổ thần – mặc dù giọt máu cổ thần này phải tinh khiết lắm, nếu dùng nhiều hết, nhưng chứng minh, có thể thi triển ra lần thần thông của cổ, tuy chỉ là lần, cũng đủ cứu mạng Vương Lâm lần.

      Tay phải Vương Lâm triệu Cấm Phiên, nhìn nó cái, trong lòng hạ quyết tâm, sau khi xử lý xong việc Đằng gia phải kiếm lấy chỗ có thể chống đỡ được thiên kiếp, hạ đạo cấm chế cuối cùng lên Cấm Phiên, cho nó đạt tới được cảnh giới mới. Lúc ấy uy lực của nó tăng rất nhiều, để xảy ra chuyện như hôm nay, tấn công liên tục mà đối phương chẳng lo ngại gì.

      Lần đầu tiên, Vương lâm phát , pháp bảo của mình rất thiếu.

      Thanh Đồng cổ kính phát nổ, khiến cho số pháp bảo của vốn nhiều lắm, giờ lại mất .

      Cho đến bây giờ, pháp bảo của có thể lấy ra, trừ Cấm Phiên ra, cũng chỉ có vỏ kiếm thần bí kia. Còn phi kiếm, uy lực quá kém, cần tế luyện lại.

      Ngoài ba thứ này ra, còn có mấy thứ, chẳng qua cũng chỉ có thể sử dụng trong những trường hợp đặc biệt. Ví dụ như Khu thú quyển. Thứ này, trừ phi gặp ít dị thú thực hùng mạnh, nếu chỉ là thứ vô tác dụng.

      Còn cuốn tranh huyền bí kia nữa. Vương Lâm tuy chưa bao giờ mở ra, nhưng mỗi lần xuất ra đều cảm thấy cảm giác rất kỳ lạ. Dường như bên trong cuốn tranh phong ấn sinh linh hùng mạnh. Trực giác cho biết, quyết thể dễ dàng mở ra.

      Đương nhiên còn ít pháp bảo nữa, nhưng uy lực cũng đủ.

      Trầm mặc lúc, lấy ra ba túi trữ vật cất trong ngực. Trước nguy cơ đủ pháp bảo, thể đem mục tiêu đặt lên ba túi trữ vật này.

      Qua trận chiến này, biết, Cực Cảnh thần thức cũng phải vô địch. thế gian này còn rất nhiều thứ khác có thể đối kháng thậm chí chừng còn có thể khắc chế. Nếu tu luyện Cực Cảnh lên đến đỉnh cao cũng cần quá lo lắng, nhưng tu luyện Cực Cảnh rất khó khăn.

      Do vậy, pháp bảo trở nên vô cùng quan trọng. Vương Lâm nghĩ đặt tất cả hy vọng vào Cực Cảnh. Nếu như vậy, khi Cực Cảnh thần thức của thể sử dụng vô cùng nguy hiểm.

      Chăm chú nhìn ba túi trữ vật, Vương Lâm thở dài, Cấm Phiên rung lên hóa thành tấm màn đen bao phủ bốn phía. Từ mi tâm của , hai ma đầu bay ra thủ hộ xung quanh.

      Do dự lát, triệu hoán khôi lỗi. Nó vừa mới trải qua trận chiến với nam tử gầy như xương khô kia bị thương, lúc này thích hợp dùng để phòng thủ.

      Chuẩn bị xong đâu đó, Vương Lâm ngưng thần, dò tìm túi trữ vật. Túi trữ vật này chính là của Cổ Đế.

      đó có chữ “Lam”.

      Trầm ngâm lúc, linh lực trong người điên cuồng chuyển động, phân thân hóa thành Nguyên mở hai mắt, tia linh lực uy áp tràn ra từ người . Thần sắc Vương Lâm ngưng trọng, tay phải chậm rãi chạm vào cái túi.

      Khi tay đụng tới túi trữ vật, đó liền xuất lực cản mãnh liệt. Đáy lòng Vương Lâm trầm xuống. biết, Cổ Đế vẫn chưa chết!

      Hít sâu, Vương Lâm dứt khoát ấn tay, liên tiếp ngừng, mỗi lần thần thức của Cổ Đế lại ít chút. Có điều Vương lâm cũng phải chịu linh lực phản chấn cũng ngày càng kịch liệt.

      Sau nửa nén hương, trán Vương Lâm đầy mồ hôi. thở hổn hển, xuất ra vài viên đan dược, rồi ăn vào. Sau khi điều chỉnh nội tức xong, Vương Lâm lại cắn răng cái, Cực Cảnh thần thức thoáng động lần nữa, xuất tay phải , cùng với linh lực trong cơ thể hướng về túi trữ vật.

      Tốc độ lúc này ràng nhanh hơn ít, chẳng qua tiêu hao của Vương Lâm cũng lớn lên theo. Sau khi liên tiếp dùng hết cả bình đan dược, bên ngoài túi mới dần dần xuất tầng bạch quang. Bạch quang càng ngày càng nhạt, cuối cùng rung động chút rồi biến mất.

      Vương Lâm thở phào nhõm, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn. Túi trữ vật của Cổ Đế bị mở ra. Thần thức tiến vào bên trong dò xét nhưng rất nhanh vẻ mặt liền trở nên cổ quái.

      Trong túi trữ vật của Cổ Đế rất ít đồ vật, ngoài hai khối cực phẩm linh thạch ra cũng chỉ có vỏ kiếm cổ kính.

      Thần niệm của Vương Lâm hơi động, vỏ kiếm liền xuất trong tay . nhìn kỹ lúc lâu, lông mày nhíu chặt. Vỏ kiếm này và vỏ kiếm của ngờ lại rất giống nhau, chỉ khác ở ký hiệu mà thôi.

      Do dự lúc, Vương Lâm liền đem vỏ kiếm của mình ra. Hai cái vỏ kiếm vừa mới cùng xuất , đột nhiên ký hiệu đó bỗng lóe sáng.

      lúc lâu sau ánh sáng mới dần dần biến mất. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào hai vỏ kiếm, trong lòng loại cảm giác, trong vỏ kiếm này ràng chứa bí mật to lớn.

      Quan sát lúc nữa, Vương Lâm thu hồi hai vỏ kiếm lại. Túi trữ vật của Cổ Đế vỗ cái liền nát vụn.

      Vương Lâm thở dài. Phí hết tâm huyết mở túi trữ vật này ra, ngờ lại lấy được thứ cổ quái này. Vương Lâm chẳng biết là mình may mắn hay xui xẻo đây.

      do dự chút, ánh mắt nhìn về phía hai cái túi trữ vật khác. Bên trong cái là di vật của thi hài thần bí trong Chiến Thần điện ở Hỏa Phần quốc.

      Cái còn lại chứa mười pháp khí. Những pháp khí đó vốn là của thượng cổ tu sĩ ở nơi của cổ thần. Chẳng qua tu vi của bọn họ quá cường đại, Vương Lâm trải trăm cay ngàn đắng cũng chỉ may mắn khống chế được mỗi kiện pháp khí là Thanh Đồng cổ kính mà thôi.

      Nhưng cổ kính này thấy uy lực cũng phải mạnh lắm, còn kém xa mới xứng là pháp khí hàng đầu. Điều này khiến thấy hơi khó hiểu.

      cầm lấy túi trữ vật, dùng thần thức xem xét bên trong hồi. Những quầng sáng phòng ngự mấy pháp khí này vẫn như trước, với tu vi tại của còn lâu mới mở được.

      Lúc này Vương Lâm khác gì ở trong tòa núi bạc, nhưng bản thân lại tài nào nhặt lấy đồng.

      Thở dài tiếng, Vương Lâm cầm lấy cái túi trữ vật cuối cùng, thần thức đảo qua. Bên ngoài túi này lại có từng đợt lực cản. Vương Lâm cắn răng cái, lời liền thúc dục linh lực trong cơ thể, kết hợp với cực cảnh thần thức xóa thần thức đó.

      Nhưng ngay trong nháy mắt khi thần thức của vừa đụng tới cái túi trữ vật này, đột nhiên thân thể Vương Lâm chấn động. cảm thấy ý thức bản thân trong nháy mắt xuyên gian. Trước mắt ra là khung cảnh mặt đất rộng lớn, người thanh niên tà dị phi hành. Tốc độ của nhanh tới khó mà tin nổi, cả đời này Vương Lâm chưa từng gặp qua.

      Người thanh niên này phi hành, đột nhiên thân thể dừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ lãnh, chậm rãi :

      - Ngươi đừng hòng chạy thoát!

      Ý thức Vương Lâm chợt hỗn loạn, lập tức trở lại thân thể. Thân hình khẽ run rẩy, hai mắt lóe hàn mang. Thanh niên nọ tuy nhìn thấu tu vi nhưng cứ từ tốc độ mà đoán hiển nhiên là thấp, rất có thể vượt xa .

      Nhất là quang cảnh nơi vừa nhìn thấy, Vương Lâm chỉ liếc mắt là nhận ra, ràng là tu ma hải. Hiển nhiên người này chính là khối thây khô nọ ở Hỏa Phần quốc. Mình cầm túi trữ vật của , bây giờ tỉnh dậy liền truy tìm mình.

      Nếu người này còn chưa lộ sát khí, Vương Lâm rất có khả năng đem túi trữ vật trả lại. Nhưng giờ sát khí của đối phương dày đặc như vậy, cho dù có trả lại cũng chẳng bỏ qua cho mình.

      Do đó, lòng Vương Lâm khỏi trầm xuống. Do dự hồi, lập tức gia tăng thần thức vào linh lực, ngừng xóa dần thần thức túi trữ vật.

      Thời gian chầm chậm trôi qua. Thần thức túi trữ vật dần dần giảm bớt. Nhưng với tốc độ này, phải tới mấy trăm năm may ra mới có thể hoàn toàn xóa hết.

      Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt lóe lên, nội tâm có ý tưởng. Chẳng qua giờ chưa có thời cơ thi triển. biết thời gian bản thân của mình gấp gáp, lập tức đứng lên, ánh mắt hướng về phía Đằng gia thành dần dần trở nên lạnh như băng. thào: - Đằng Hóa Nguyên, ta tới đây!

      Đằng gia thành, những ngày gần đây cơ hồ tất cả tộc nhân Đằng gia đều tập trung lại đây. Bọn họ cho rằng chỉ có ở nơi này mới có thể an toàn.

      Đằng Hóa Nguyên mắt thấy tộc nhân toàn bộ chạy tới, trong lòng càng trầm hơn. biết, Vương Lâm giờ hẳn tiến tới.

      Cả Đằng gia thành bây giờ bị vây trong khủng hoảng. Những tộc nhân từ bên ngoài ùn ùn chạy tới rốt cục cũng biết vì sao lão tổ lại xuất ngăn cản giết chóc này.

      phải muốn ra ngoài mà là cả Đằng gia thành trong vòng ngàn dặm bị tầng cấm chế bao phủ, chỉ có thể vào, thể ra.

      Bởi vậy khủng hoảng lập tức bùng lên bốn bề. Đồng thời những tin tức về kẻ thần bí tàn sát Đằng gia dần dần truyền , phát tán khắp Đằng gia thành.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 245: Diệt Đằng gia (2).

      Cơ hồ mỗi tộc nhân của đằng gia đều liên tục thảo luận cách bất an, rốt cục kẻ này có thù hận gì mới đằng gia mà lại ác độc như vậy, muốn diệt cả Đằng gia.

      Đủ loại tin đồn thất thiệt được tung ra trong Đằng gia. Trong số đó, ngờ lại có mấy tin đồn tới được gần với .

      Tuy rằng Đằng Hóa Nguyên cố gắng ngăn cản, nhưng trong thời khắc nguy ngập này, những tin đồn đó làm sao sức người có thể ngăn cản nổi. Dần dần khủng hoảng trong tộc nhân Đằng gia càng ngày càng tăng.

      Tới hôm, mới sáng tinh mơ, ánh ban mai tươi sáng, trời trong xanh ngàn dặm. Hôm này là ngày thứ chín Đằng gia bị tàn sát.

      Cả triệu quốc hễ là người có huyết mạch đằng gia nếu tử vong tụ tập hết ở đằng gia thành.

      Ngày hôm nay là ngày đằng gia tanh máu, là ngày đằng gia bị giệt tộc. Dù là mấy trăm năm sau, khi nhắc tới ngày này, ít tu sĩ triệu quốc cũng vẫn chấn động tâm thần, mặt mày biến sắc.

      Ngày hôm nay là ngày thế cục cả triệu quốc thay đổi, là ngày mà triệu quốc máu chảy thành sông.

      Ngày hôm nay, mặt đất cả đằng gia thành tràn ngập máu tươi, ướt đẫm tường thành.

      Đó cũng là ngày mà cả triệu quốc ai biết tới cái tên Vương Lâm. Thân ảnh lạnh lùng với mái tóc bạc tung bay kia khiến cho đông đảo tu sĩ rét buốt cả ruột gan.

      Đồng thời cái tên Vương Lâm này cũng thay thế Phác Nam Tử trở thành đệ nhất nhân nơi triệu quốc. Trong ngày này rất nhiều đại tu sĩ của triệu quốc cũng mất .

      Sáng sớm, ở ngoài đằng gia thành ngàn dặm, Vương Lâm cưỡi Văn thú, chậm rãi bay tới. Phía sau thân thể , dưới pháp thuật duy trì cho phân hủy là núi thi thể được bảo tồn hoàn hảo.

      Bởi vì, Vương Lâm muốn xếp tháp đầu người nhà họ Đằng!

      Tốc độ phi hành của Vương Lâm, cũng phải là nhanh. nhìn Đằng Gia thành ở phía trước, mà trong lòng cảm khái. Bốn trăm năm trước, bị Đằng Hóa Nguyên bức phải tự bạo thân thể, suýt chết.

      Bốn trăm năm sau, quay trở lại, mang theo sát khí và lòng thù hận quay trở về. bốn trăm năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay!

      Vương Lâm hạ xuống vùng đất trống cách Đằng Gia thành cả ngàn dặm. lạnh lùng nhìn Đằng Gia thành, nhanh chậm tháo Long Cân từ miệng Văn thú ra, sau đó thả đám thi thể bị trói chặt lên mặt đất.

      Hễ là thi thể, đều bị chặt bỏ đầu. Động tác của rất nhanh gọn và sạch , nét mặt lạnh như băng hề có chút tình cảm.

      Dần dần, số lượng đầu người ở bên cạnh càng lúc càng nhiều. Nét mặt của mỗi cái đầu mang theo những vẻ khác nhau, nhưng cùng có điểm chung duy nhất, là hoảng sợ và cam lòng trước khi chết.

      Khi đầu người ngày càng nhiều, oán khí cũng trở nên mạnh mẽ tỏa ra xung quanh. Từng con gió lạnh nổi lên, bầu trời dường như trở nên u ám.

      Chỉ thấy cái tháp bằng đầu người rất lớn, từ từ xuất mảnh đất trống. Đây chính là cái tháp được xây bằng đầu của người Đằng gia. Bất kể ai nhìn thấy cũng đều ớn lạnh trong lòng.

      Vương Lâm đặt cái đầu người cuối cùng lên đỉnh tháp. Sau đó tay phải nâng lên, nhất thời cái tháp được xây bằng cả ngàn cái đầu người bay thẳng lên trời, nhàng lơ lửng ở sau lưng Vương Lâm. Cái tháp bay theo , từ từ tiến vào bên trong trận pháp cấm chế của Đằng Gia thành.

      -Đằng Hóa Nguyên, ngày hôm nay Vương mỗ đến đây, đừng mong có ai chạy thoát. Tất cả chỉ có chết mà thôi!

      giọng tràn ngập căm hận, đột nhiên vang vọng trong Đằng Gia thành.

      Trong nháy mắt, Đằng Gia thành lúc này đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng cũng rất nhanh, gian yên ắng bị những tiếng thét kinh hoàng thay thế.

      Gần như cùng lúc, số cao thủ của Đằng gia nhìn thấy tháp đầu người cao vút từ từ tiến vào.

      Dần dần, càng ngày lại càng có nhiều người nhìn thấy cái tháp. Bầu khí sợ hãi, lập tức tràn ngập gian.

      Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên u đứng ở thành. Bên cạnh , có bốn người. Bốn người đó là nhóm Nguyên tu sĩ cuối cùng còn sót lại của nhà họ Đằng.

      Bất chợt, Đằng Hóa Nguyên chỉ vào bốn người. Trong nháy mắt họ lập tức biến mất ngay tại chỗ. Đến khi xuất , đứng ở trước mặt Vương Lâm cách khoảng trăm trượng. Bốn người vừa mới xuất , lập tức lấy ra đủ loại pháp bảo.

      Nhưng đứng con đường phục thù cuối cùng của Vương Lâm, bốn người này sao có thể ngăn cản được. Mặc dù tận đáy lòng Vương Lâm nguội lạnh, nhưng ánh mắt lại có tia điên cuồng. Ngày hôm nay muốn phát tiết tất cả những oán hận của bốn trăm năm trước. Ngày hôm nay muốn trở thành người điên, người điên khát máu.

      Dường như có chút do dự, trong nháy mắt khi bốn người kia xuất , Cực Cảnh Thần Thức đột nhiên khẽ động. Những tia chớp màu đỏ bắn ra liên tục. Bốn tu sĩ Nguyên Kỳ, còn chưa kịp lấy pháp bảo, la thảm tiếng. Bên ngoài cơ thể bọn họ, Cực Cảnh Thần Thức hóa thành cái lồng nhốt cả bốn vào trong.

      Cùng lúc này, cơ thể Vương Lâm khẽ động, nhảy vào trong cái lồng, giơ tay chém xuống. Cái đầu của người đầu tiên bị đá bay vào trong tháp. Tháp đầu người, lại có thêm cái đầu!

      Máu từ xác chết phun ra như suối. Thi thể từ trời rơi xuống mặt đất.

      Vương Lâm mạnh mẽ xoay người, trong tay đột nhiên xuất thanh phi kiếm. đường kiếm hạ xuống, lại có đầu người bay lên.

      Tháp đầu người, lại có thêm cái nữa!

      Tất cả những chuyện này xảy ra cực nhanh, bốn người chỉ còn lại hai. Hai người còn lại bị Cực Cảnh giam giữ, ngay cả sức phản kháng cũng chẳng còn. Khi Vương Lâm hét lên tiếng “Giết!”, Cực Cảnh thần thức đột nhiên co rút lại, giống như những đường tơ , cắt qua thân thể hai người đó.

      Máu tươi giống như mưa, từ trời rơi xuống, trong đó còn mơ hồ có lẫn cả những miếng thịt nát nhừ. Nhưng dưới cố gắng của Vương Lâm, hai cái đầu người vẫn còn nguyên vẹn.

      Tháp đầu người, lại có thêm hai cái!

      Sau khi giết chết cả bốn, Vương Lâm đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn Đằng Hóa Nguyên đứng Đằng Gia thành, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

      Nhìn thấy nụ cười đó, Đằng Hóa Nguyên có cảm giác ớn lạnh. Bốn tu sĩ Nguyên ngờ lại dễ dàng bị giết chết như vậy. Tu vi của Vương Lâm cuối cùng đến mức nào rồi?

      Da đầu của Đằng Hóa Nguyên trở nên tê dại. thấy chính mình phạm sai lầm. Trận pháp cấm chế ở bốn phía, ràng phải người nào khác bày ra, mà chính là tên sát tinh đến lấy mạng ở trước mặt.

      -Đằng Hóa Nguyên! Ngươi vẫn khỏe chứ?

      Ánh mắt của Vương Lâm chỉ có duy nhất căm thù. Nhưng thần thái, lại rất bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười.

      Trong lúc chuyện, tay phải của Vương Lâm cách đưa lên, lập tức hóa thành bàn tay lớn, úp xuống Đằng Gia thành. Lại có hơn mười người hét lên những tiếng kêu kinh hoàng từ trong Đằng Gia thành bay lên. Trong đám người đó có nam có nữ, có tu sĩ, có cả người thường.

      Trong nháy mắt khi Vương Lâm vừa dứt lời, tay phải liền nắm chặt lại. Lập tức vang lên mấy tiếng “Ầm! Ầm!”. Những người đó ngoài cái đầu ra, toàn bộ cơ thể đều nổ tung ra, hóa thành những cơn mưa máu rơi xuống Đằng Gia thành. giọt máu bắn lên mặt Đằng Hóa Nguyên khiến cho càng thêm run rẫy.

      Cái tháp lại có thêm mười cái đầu người!

      -Vương Lâm!

      Sát khí người Đằng Hóa Nguyên mạnh mẽ tỏa ra. Tay phải khẽ vung lên, cây cờ màu vàng lập tức xuất trong tay. Cầm cây cờ trong tay vung lên cái, lập tức từ trong lá cờ bay ra làn sương mù. Ngay sau đó, sương mù hóa thành bộ xương khổng lồ, phát ra những tiếng gầm gừ trong cổ họng, quay về phía Vương Lâm mà gầm rống.

      Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, vỗ vào túi trữ vật. Lập tức lấy ra là hồn kỳ. phất tay lên, hơn ngàn linh hồn mang theo những tiếng gào thê thảm từ trong lá cờ bay ra.

      -Đằng Hóa Nguyên! Năm đó ngươi lấy linh hồn của những người trong gia tộc bức bách ta. Ngày hôm nay Vương mỗ cũng trả lại cho ngươi. Số linh hồn này, mặc ngươi tùy ý cắn nuốt, Vương mỗ cũng chẳng đau lòng đâu.

      Giọng Vương Lâm rất bình thản. Trong lúc , tay phải lại chộp cái, hơn trăm người nhà họ Đằng, từ trong Đằng Gia thành bay lên.

      Những người này, dù có vùng vẫy thế nào, cũng có tác dụng. Lúc này, Đằng Hóa Nguyên khẽ quát tiếng, tay áo vung lên. Nhất thời luồng gió lạ đột nhiên xuất , muốn chặt đứt pháp thuật của Vương Lâm.

      Khóe miệng Vương Lâm nhếch lên lộ ra nụ cười mỉa mai. Cực cảnh thần thức trong mắt lóe lên, hóa thành tia chớp màu đỏ chui vào bên trong ngọn gió lạ kia, khiến cho nó biến mất ngay lập tức.

      Sau đó, Vương Lâm nắm chặt tay lại. Hơn trăm người, lập tức phát nổ. Máu thịt giống như cơn mưa, từ trời rơi xuống.

      Lúc này, tất cả tộc nhân bên trong Đằng Gia thành, thể chịu nổi những đợt tấn công liên tục như vậy nữa. Cũng biết ai là người mở đầu, chỉ thấy từng đạo kiếm quang, từ trong thành tản ra khắp bốn phương tám hướng.

      Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Tay phải chỉ cái, lập tức trung lên hơn ngàn linh hồn. Chúng nhanh chóng tản ra, bay về phía bọn tộc nhân của Đằng gia mà thôn phệ.

      Thân thể Đằng Hóa Nguyên chợt lóe. cắn chặt răng, phất lá cờ màu vàng trong tay. Bộ xương màu vàng đứng ở phía trước lập tức lóe lên, chia thành hơn ngàn phần, bay về phía những linh hồn mà thôn phệ.

      Việc làm của Đằng Hóa Nguyên so với việc tự tay giết chết tộc nhân, cũng chẳng có gì khác biệt.

      Cơ thể Vương Lâm lóe lên, biến mất tại chỗ. Lúc xuất , ở bên cạnh người của Đằng gia bay như tên bắn. Đây là người thanh niên, tu vi chỉ đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ. Mười ngày trước, còn tự hào vì là người của nhà họ Đằng. Nhưng bây giờ, hận thể vứt cái chữ Đằng , rồi cắt đứt tất cả quan hệ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :