Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 10: Nhập môn


      Lão giả mặt hồng nhướng mày, bất mãn :


      - Lý trưởng lão, Hằng Nhạc Phái chúng ta chẳng lẽ hạ lưu đến mức như thế? Chỉ vì sống chết của phàm nhân mà phá lệ?


      Lý trưởng lão mở hai mắt, thanh lạnh dần, :


      - Mã trưởng lão, chưởng môn , việc này giao cho ta toàn quyền phụ trách, nếu xử lý tốt, tiểu tử phế vật kia thực tự sát lần thứ hai, đến lúc đó cha mẹ truyền bá ra ngoài, Hằng Nhạc Phái chúng ta bức tử đứa nhà , chuyện khó xử lý này, chẳng lẽ hạ lưu? Ngươi có thể phụ trách sao? Nếu ngươi phụ trách, việc này ta quản nữa.


      Trung niên nhân vội vàng giảng hòa, :


      - Được rồi, chúng ta cần vì điểm việc ấy mà tranh cãi, thế này, trước hết đem thu làm ký danh đệ tử, chờ thêm tám năm mười năm, tu tiên thành lại tống trở về, kể từ đó cũng có phiền toái về sau, chẳng phải là tuyệt ư?


      Cẩm bào lão giả ở bên bỗng nhiên :


      - Nếu này những đứa khác được thu nhận cũng bắt chước, chúng ta nên làm gì bây giờ?


      Trung niên nhân cười khẽ, :


      - Như vậy cũng dễ xử lý, trải qua chuyện lần này, chúng ta cũng coi như có bài học, về sau tất cả đứa trắc thí hợp cách, đều lần lượt dùng Hóa Thần Thuật chỉ điểm phen, hạ xuống ý nghĩ được coi thường mạng sống, nguy hiểm nữa. Về phần Vương Lâm kia, nếu ầm ỉ đến như vậy, cứ thu nhận , dù sao ký danh đệ tử, cũng liên quan nhiều đến môn quy.


      Trừ bỏ Lý trường lão ra, còn lại hai trưởng lão đều dùng ánh mắt thâm ý sâu sắc nhìn trung niên nhân, lời nào.


      Trung niên nhân mặt mang mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:


      - Vương Lâm a Vương Lâm, có thể giúp ta đều giúp rồi, khối tinh thiết mà Tứ thúc ngươi cho ta, nếu ta từ chối bất kính. Trái lại ta rất kỳ quái, phàm nhân, lại có thể kiếm được tài liệu bực này.


      Trung niên biết, khối tinh thiết kia, là Tứ thúc Vương Lâm trong lần ngẫu nhiên từ trong thợ rèn nọ mua đến, kiến thức rộng rãi, liếc mắt liền nhìn ra chỗ bất phàm, lần này vì để cho Thiết Trụ gia nhập Hằng Nhạc Phái, vì thế ôm hy vọng thử lần lấy ra, về phần tác dụng bảo bối này, cũng hề biết được.


      khối tinh thiết, cải biến vận mệnh Vương Lâm, khi tin tức này rơi vào trong tai , Vương Lâm cũng dám tin tưởng, chính mình lại biết vì sao được nhận làm ký danh đệ tử.


      Hai ngày sau, đưa cha mẹ tiễn xuống Hằng Nhạc Phái, nhìn vẻ mặt hưng phấn của phụ mẫu, Vương Lâm trong lòng cũng có chút vui sướng, thầm quyết định phi thường cố gắng ở trong này tu tiên.


      Bất quá ý nghĩ là như vậy, sau khi phụ mẫu xuống núi, liền thay đổi, Vương Lâm bị gọi vào tòa nhà chuyên môn an bài ký danh đệ tử công tác, hoàng y thanh niên khuôn mặt gian xảo, mặt mang vẻ khinh thường, đánh giá từ xuống dưới lần, cười nhạo :


      - Ngươi chính là Vương Lâm kia dựa vào tự sát mới trở thành ký danh đệ tử sao?


      Vương Lâm nhìn , trầm mặc , thanh niên lông mày nhíu lại, cười lạnh :


      - Tiểu tử, từ ngày mai bắt đầu mỗi ngày mặt trời vừa mọc lên đến nơi này của ta báo cáo, công tác của ngươi chính là nấu nước, đủ mười vại lớn, có cơm ăn, nếu như liên tục bảy ngày vẫn hoàn thành, ta bẩm báo trưởng lão, đem ngươi trục xuất Hằng Nhạc Phái. Đây là quần áo của ngươi, nhớ kỹ, ký danh đệ tử chỉ có thể mặc áo xám, chỉ có trở thành đệ tử chính thức, mới có thể phân phát quần áo màu sắc khác.


      xong, bực mình đem bộ quần áo cùng với thắt thẻ bài còn bên, nhắm mắt dưỡng thần hề để ý tới đối phương.


      Vương Lâm cầm lấy quần áo, hỏi:


      - Ta nghỉ ngơi ở đâu?


      Thanh niên mắt cũng mở, chút để ý


      :- hướng Bắc, tự nhiên nhìn đến loạt phòng ốc, đem thẻ bài đưa cho đệ tử nơi đó, liền an bài phòng cho ngươi.


      Vương Lâm ghi tạc trong lòng, xoay người hướng bắc đến, đợi rồi, thanh niên mở to mắt, miệt thị lẩm bẩm:


      - Lại có thể dựa vào tự sát mới gia nhập vào đây, phế vật.


      ở bên trong Hằng Nhạc Phái, Vương Lâm dọc theo đường nhìn thấy phần lớn đệ tử đều là mặc áo xám, đám bộ dạng hấp tấp, sắc mặt lãnh đạm, có số trong tay còn cầm công cụ lao động, vẻ mặt lộ chút mệt mỏi.


      Vẫn hướng bắc được hồi lâu, rốt cục nhìn đến loạt phòng ốc lớn, ở đây áo xám đệ tử phải so với nơi khác nhiều hơn ít, nhưng vẫn như cũ vẫn cứ làm việc của bọn họ, rất ít chuyện với nhau.


      Sau khi đem thẻ bài giao cho hoàng y đệ tử phụ trách nơi đây, đối phương cũng chưa từng câu, kiên nhẫn chỉ căn phòng.


      Vương Lâm cũng quen với biểu tình lãnh đạm của mọi người ở đây, đến phòng ở, đẩy cửa vào nhìn thấy, căn phòng lớn, hai chiếc giường gỗ, bàn, quét dọn rất sạch , mức độ mới cũ cùng trong nhà sai biệt lắm.


      chọn lấy giường gỗ thoạt nhìn người sử dụng, đem hành lý để lên, lúc này mới nằm ở giường trong lòng suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng cuối cùng vào được Hằng Nhạc Phái này, nhưng cũng phải như tưởng tượng như vậy có thể tu luyện tiên thuật, lúc trước nghe ý tứ của thanh niên hoàng y kia, công tác của mình là nấu nước.


      Nghĩ đến đây, than tiếng, sờ sờ thạch châu trong ngực dùng dây thừng cột vào trước ngực, bảo bối này là thứ cực kỳ lưu ý, Vương Lâm đọc sách nhiều, biết rất nhiều truyện xưa, trong đó bao gồm chuyện thất phu vô tội hoài bích có tội, thầm hạ quyết tâm, thể để cho bất luận kẻ nào biết bản thân có bảo bối này.


      lâu sau, màn đêm buông xuống, thiếu niên áo xám thân thể gầy yếu vẻ mặt mang thần sắc mệt mỏi, đẩy cửa phòng ra vào, sau khi nhìn thấy Vương Lâm ngẩn ra, đánh giá cẩn thận phen, cũng hề để ý tới trực tiếp nằm ở giường, ngủ say như chết.


      Vương Lâm cũng để ý, biết ngày mai phải dậy sớm, sờ sờ bụng, từ trong bọc lấy ra ít khoai lang, đồ ăn này là cha mẹ mang đến, chuẩn bị đường tìm kiếm mà ăn, sau khi tìm được Vương Lâm thấy được Hằng Nhạc Phái thu nhận, vì thế liền đem khoai lang còn thừa đều lưu lại cho .


      Khoai lang rất ngọt, Vương Lâm ăn vài miếng, lúc này thiếu niên nằm ở đối diện thân thể khẽ động, đứng dậy mắt cố định nhìn chằm chằm khoai lang, nuốt mấy nước bọt, thấp giọng :


      - Cho ta củ được ?


      Vương Lâm lập tức đem ra mấy củ ném tới giường đối phương, cười :


      - Ta nơi này có rất nhiều, ngươi thích ăn ăn nhiều chút.


      Thiếu niên lập tức nắm lên, ăn ngấu nghiến nuốt vào trong bụng, sau đó vội vàng chạy đến bàn bên cạnh rót chén nước, uống ngụm, thở dài:


      - Con mẹ nó, tiểu gia ta hai ngày cũng chưa ăn gì, bạn hữu, cám ơn. Đúng rồi, ngươi tên gì?


      Vương Lâm tên ra, thiếu niên nghe xong, nhất thời ngạc nhiên, thất thanh :


      - Ngươi chính là Vương Lâm hả, phế… kia dựa vào tự sát mới tiến vào Hằng Nhạc Phái.


      đến đây, cảm thấy ngượng, cười :


      - Bạn hữu, ta gọi là Trương Hổ, đừng để trong lòng, tại trong phái hầu như ai là biết ngươi, ngươi cũng đừng trách ta vừa rồi như vậy, thực ra ta rất bội phục ngươi, lại có thể sử dụng như vậy phương pháp tiến vào.


      Vương Lâm cười khổ, cũng thanh minh, lại đưa qua mấy củ khoai lang.


      Trương Hổ vội vàng tiếp nhận, sau ăn mấy khẩu ngượng ngùng :


      - Vương Lâm, ngươi vẫn là chừa cho mình chút , ngươi mới tới đây, biết con chồn tạp vụ ở đây trong lòng tâm địa gian xảo, chờ ngày mai ngươi làm việc biết , con mẹ nó, quả thực nhìn những đệ tử ký danh chúng ta như con người!
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 11: Trương Hổ


      Vương Lâm giật mình, người thứ nhất nghĩ đến chính là người thanh niên áo vàng lúc trước cười nhạo mình, cảm thấy có vẻ phù hợp với danh hiệu này, nhưng trong lòng biết rốt cuộc đối phương có đúng là ta hay .


      - A? Ngươi chưa nhìn thấy ? Chính là thằng cha phụ trách an bài công tác của ký danh đệ tử, cũng là ký danh đệ tử, chẳng qua đạt được tư cách tu luyện tiên pháp, mặc áo vàng, vừa nhìn thấy phải là người tốt gì, giống như con chồn con, chúng ta thường ở đằng sau vụng trộm gọi như vậy.


      Trương Hổ nuốt nước miếng, nghiến răng nghiến lợi giải thích.


      Vương Lâm ăn miếng khoai lang, :


      - Ta biết người ngươi là ai, hôm nay ta nhìn thấy rồi, với ta từ ngày mai bắt đầu mỗi ngày gánh đầy mười vại nước, nếu có cơm ăn.


      Trương Hổ chết lặng người, nhìn chằm chằm Vương Lâm hồi lâu, đột nhiên hỏi:


      - Bạn thân, ngươi phải trước kia cùng có thù oán chứ?


      Vương Lâm lắc đầu, hỏi:


      - Làm sao vậy?


      Trương Hổ dùng ánh mắt đáng thương nhìn Vương Lâm, hỏi:


      - Vương Lâm, có phải ngươi cho rằng cái vại lớn chứa nước mà cũng lớn như cái vại dùng trong nhà chúng ta?


      xong, còn dùng tay ra dấu cái.


      Vương Lâm trong lòng dâng lên dự cảm tốt lành, gật gật đầu.


      Trương Hổ cười khổ, :


      - Ngươi nhất định là đắc tội con chồn rồi, vại lớn mà lớn xấp xỉ với phòng ở chúng ta. Ôi! Cả mười vại nước...... Vương Lâm, ta ăn khoai lang này nữa, ngươi giữ , ta ước chừng sai có thể bốn năm ngày ngươi có cơm ăn đấy. Ngươi mới tới, vài cái địa phương trong núi có quả dại đều bị người khác chiếm lấy, chỉ có người già mới có thể hái vài trái, ngày mai ta vẫn còn ăn quả dại của ta .


      xong, đặt mấy củ khoai lang còn lại ở bàn, thở dài rồi lại nằm xuống giường ngủ .


      Đáy lòng Vương Lâm bốc lên tia lửa giận, cắn chặt răng, nghĩ đến ánh mắt cha mẹ tràn đầy kỳ vọng, mạnh mẽ đè xuống cơn tức, nghẹn bụng bực bội nằm ngủ ở giường.


      Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, liền từ giường bò dậy, Trương Hổ còn ngáy khò khò, Vương Lâm thay áo màu xám, vội vàng về phía phòng tạp vụ, phút chốc đến chỗ này, mặt trời dần dần từ hướng Đông xuất , thanh niên áo vàng đẩy cửa phòng ra, liếc con mắt nhìn Vương Lâm, với giọng ái ái cổ quái:


      - Coi như đúng giờ, vào lấy thùng nước rồi theo cửa Đông ra ngoài, ở giữa núi có con suối, tới đó gánh nước.


      xong, ở để ý tới Vương Lâm khoanh chân ngồi dưới đất, quay về mặt trời mọc chậm rãi thổ nạp, từng tia khí trắng nhàn nhạt từ mũi tỏa ra, như hai con Bạch Long cuộn mình.


      Vương Lâm mắt lộ vẻ hâm mộ, vào gian phòng nhìn vòng, rốt cục ở chỗ phía sau cửa thấy được mười cái vại nước khổng lồ kia, cười khổ tiếng, xách lên hai cái thùng nước về phía cửa Đông.


      đoạn đường rất xa, lúc này mới đến con suối mà đối phương , nơi đây phong cảnh rất xinh đẹp, tiếng nước vang lên ào ào, giống như thanh của tự nhiên tràn ngập lòng người.


      Vương Lâm rảnh ngắm cảnh đẹp này, múc đầy thùng nước rồi vội vàng xách lên về phía núi.


      Mãi cho đến hoàng hôn, mới đổ đầy vại, nếu phải buổi trưa có khoai lang lấp đầy bụng căn bản là có sức lực tiến hành công việc còn lại. Mặc dù như thế, tại hai chân tay của tê mỏi, vừa cố sức liền đau đớn khó chịu.


      do dự lát rồi mang theo nửa thùng nước tìm được chỗ người, cẩn thận ở bốn phía quan sát lát, sau khi xác định có người, từ trong ngực lấy ra hạt châu, đặt ở trong trong thùng lắc lắc phen, lát sau vớt hạt châu rồi cất kĩ, lấy nước trong thùng nước uống, trong bụng tức khắc xuất chút cảm giác ấm áp dào dạt, cảm giác đau nhức ở bắp thịt toàn thân chậm rãi biến mất.


      Mặc dù hiệu quả bằng hạt sương, nhưng Vương Lâm lại cực kỳ hưng phấn, sờ sờ ngực nơi để thạch châu, lại quyết định quyết thể để cho người khác biết bản thân có bảo bối này!


      Sau khi uống sạch nửa thùng nước, bắp thịt còn đau nhức, tinh thần sảng khoái, lập tức tiếp tục công việc gánh nước.


      ngày này, đổ đầy vại rưỡi, lại uống nửa thùng nước suối sau khi ngâm hạt châu thần bí, vì sợ người khác hoài nghi, giả bộ vẻ mặt cực kỳ mỏi mệt mới trở về nơi ở.


      lâu sau đó, Trương Hổ trở lại, mặt vẫn là cái vẻ mặt mệt mỏi quá độ như cũ kia, hai người chuyện với nhau vài câu, Trương Hổ do dự nửa ngày, ấp a ấp úng xin hai củ khoai lang, sau khi ăn xong liền nhào lên giường rồingủ say khò khò.


      Thời gian rất nhanh trôi qua, trong nháy mắt Vương Lâm ở Hằng Nhạc Phái được tháng rồi.


      Vương Lâm tại biết, công việc của Trương Hổ là đốn củi, mỗi ngày phải chẻ đủ số lượng củi mới có thể ăn cơm, từ lúc bắt đầu trở thành ký danh đệ tử Hằng Nhạc Phái vẫn luôn đốn củi, ba năm rồi, ba năm trước đây vẫn thường ba bốn ngày mới có thể ăn bữa cơm, toàn dựa vào uống nước lấp đầy bụng, nay rút ngắn thời gian lại, hai ngày có thể ăn bữa cơm.


      Theo lời , ký danh đệ tử phải làm tạp vụ mười năm, làm đến mỗi ngày ba bữa cơm đều chẳng có, chỉ có đồng thời thỏa mãn hai cái cầu này mới có thể được truyền thụ ít tiên pháp trụ cột.


      Nội môn đệ tử bất đồng với bọn họ, chúng đều có sư phụ riêng và cần làm bất cứ tạp vụ gì, mỗi người có gian phòng riêng, công việc chủ yếu của bọn họ chính là tu luyện.


      Trừ những cái đó ra, còn có loại người ở chính giữa nội môn đệ tử và ký danh đệ tử, đó chính là giống như Vương Hạo trở thành đồng tử cho người khác, thực ra cái gọi là đồng tử, trắng ra chính là người hầu.


      Loại người này cũng cần làm tạp vụ, nhưng lại có thể tu luyện ít tiên pháp cấp thấp, bọn họ chỉ cần hoàn thành công việc ông chủ giao cho là được rồi, nhưng mà thông thường tư chất tự nhiên của loại người này đều rất bình thường, cả đời có tiền đồ quá lớn, chỉ có thể làm người hầu suốt đời.


      Cái gọi là tư chất tự nhiên, Vương Lâm cũng từ nơi Trương Hổ mà hiểu biết đại khái, đơn giản mà , tư chất tự nhiên chính là linh căn, trong cơ thể mỗi người đều có nhiều hoặc ít. Nhưng mà trọng điểm là nếu linh căn sung túc, cùng loại tiên pháp nếu như năm có thể luyện thành, như vậy người khuyết thiếu linh căn, khả năng cần mười năm thậm chí trăm năm.


      Sinh mệnh con người là có hạn, người tố chất bình thường cả đời cũng có phát triển quá lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà khi môn phái tu tiên thu đệ tử coi trọng linh căn.


      tháng nay, Vương Lâm mỗi ngày khi gánh nước đều phải uống ít nước suối dùng để ngâm hạt châu thần bí, cơ thể càng ngày càng cường tráng, giống như chưa dùng hết sức lực toàn thân, từ lúc bắt đầu sáu ngày mới gánh đầy mười vại, đến bây giờ chỉ cần ba ngày là có thể làm được.


      Nhưng mà vì để người nào hoài nghi, mỗi ngày đều là lúc mặt trời còn chưa mọc lên rời giường, nhanh chậm cầm thùng nước ở đường giữa núi, cứ như vậy, trong mắt mọi người mặc dù kinh ngạc trong ba ngày có thể hoàn thành công việc, nhưng đều cho là những chuyện này là do việc sớm về khuya.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 12: Tiên phù


      Qua tháng này, hầu như tất cả ký danh đệ tử đều biết Vương Lâm, cả đám nhìn thấy đều lộ ra vẻ mặt cao quý, ngôn ngữ châm chọc ác độc.


      Vương Lâm đối với việc này đều là coi thường, biết trong lòng mỗi người trong số những đệ tử ký danh này đều biến thái, khi chưa tới những người này nằm ở tầng dưới cùng của môn phái, người thừa nhận đau khổ mệt mỏi cách nào phát tiết, tại đến đây, dựa vào tự sát để tiến vào môn phái thân phận chắc chắn còn phải thấp kém so với đệ tử ký danh, cho nên trở thành đối tượng để mọi người có thể bắt nạt.


      Trong lòng cười lạnh lùng, biết loại chuyện này phải phản kháng là có thể giải quyết, bên trong môn phái quan niệm cường giả vi tôn, những đệ tử ký danh này nhập môn sớm hơn so với , thân thể từng người đều rất cường tráng, thậm chí cũng có người còn học được ít tiên pháp đơn giản, nếu như phản kháng người chịu thiệt nhất định là .


      Tuy nhiên Vương Lâm cũng phải cái loại người tính cách yếu đuối, nhớ kĩ tất cả diện mạo những kẻ châm chọc ở trong lòng, chờ đợi sau này thực lực tăng cường trả thù từng tên.


      Mang theo ý nghĩ như vậy, liền giống như kẻ điếc người mù, mặc kệ người khác thế nào, vẫn như cũ chuyện ta ta làm, mỗi ngày ngoài việc gánh nước ra chính là lén lút nghiên cứu hạt châu thần bí.


      thử nghiệm dùng các loại chất lỏng để ngâm hạt châu: nước suối, hạt sương, mồ hôi, thậm chí ngay cả máu đều dùng tới, cuối cùng phát trong những thứ này hiệu quả tốt nhất vẫn là hạt sương.


      Nhưng mà hạt sương cũng có phân chia, hạt sương sáng sớm xuất thạch châu có hiệu quả tốt nhất, hạt sương ban đêm thứ hai, nếu như từ vật thể khác thu thập hạt sương để ngâm hạt châu hiệu quả càng kém.


      Dùng cách này suy rộng ra tiếp theo là nước suối, có hiệu quả nhất chính là máu và mồ hôi, gần như chút công hiệu cũng có.


      Để làm người khác chú ý, chỉ ở trong núi tìm được vài chiếc hồ lô hoang dại, sau khi lấy hết hạt bên trong chia ra dùng để đựng các hạt sương khác nhau.


      Những hồ lô này mang ở người, mà là tìm được chỗ vắng vẻ, phân ra các vị trí khác nhau rồi chôn sâu ở dưới lòng đất, trừ mỗi ngày thu gom hạt sương ra, cũng cầm về môn phái.


      mang theo bên người hồ lô chứa nước suối, khi mệt mỏi uống mấy ngụm, lập tức tinh thần phấn chấn.


      Trừ việc này ra, Vương Lâm cũng phát cái tượng kỳ quái, đó chính là mỗi khi ban đêm hoặc là sáng sớm, thạch châu ra hạt sương, bình thường mặt ngoài hạt châu nhìn giống như là bọt nước, nhưng thực tế khi thu gom lại có hơn phân nửa hạt sương hiểu vì sao mà biến mất, nhiều nhất cũng chỉ lưu lại đến phần mười.


      Đối với tượng kỳ quái này, Vương Lâm chỉ có thể quy cho những hạt sương đó bị hạt châu hấp thu, tuy lời giải thích này có chút hoang đường, nhưng mà trừ việc này, Vương Lâm nghĩ ra cái đáp án khác.


      Vào hoàng hôn hôm, Vương Lâm đem ba vại nước còn lại đổ đầy, với thanh niên áo vàng ngồi tu luyện:


      - Lưu sư huynh, ta muốn về nhà chuyến, ngày mai đến đây.


      Thanh niên họ Lưu ánh mắt khẽ đảo, liếc mắt quét qua Vương Lâm, trong lỗ mũi thở “hừ” tiếng.


      Vương Lâm cũng để ý, từ nơi Trương Hổ biết được, đệ tử ký danh hàng năm có thể có ba lượt cơ hội về nhà thăm người thân, bất cứ lúc nào cũng có thể xin phép với trưởng lão họ Tôn, để có thể quay lại thoải mái cũng được xin tiên phù tiên thuật của môn phái.


      Vương Lâm nhớ sinh nhật cha sắp tới, cũng phải trở về chuyến, vì thế sau khi rời phòng tạp vụ, chạy về chỗ trưởng lão chuyên môn phụ trách ký danh đệ tử.


      Hằng Nhạc Phái chia làm lục viện: năm phụ chính, năm phụ chia ra là kim mộc thủy hỏa thổ, mỗi nơi có ký danh đệ tử ở. Nội môn đệ tử cùng trưởng lão đều là ở tại chính viện, bình thường lúc gánh nước, cũng từng ở rất xa nhìn kỹ nơi này, trong lòng tràn ngập ý nghĩ hâm mộ, lần này đến nơi đây, cẩn thận quan sát lát, đứng ở ngoài cửa chính viện cao giọng :


      - Ký danh đệ tử Vương Lâm cầu kiến Tôn trưởng lão.


      người trẻ tuổi mặc áo trắng, loạng choạng từ chính viện ra, liếc mắt nhìn Vương Lâm với vẻ mặt cao ngạo, :


      - Ngươi chính là Vương Lâm?


      Nhìn thấy đối phương mặc áo trắng, Vương Lâm giật mình trong lòng, gật gật đầu.


      tại biết, các đệ tử Hằng Nhạc Phái dựa theo cấp bậc mà phân chia màu sắc quần áo. Ký danh đệ tử chia làm áo xám cùng áo vàng, trong đó áo vàng đại biểu đạt được tư cách tu luyện tiên pháp. Nội môn đệ tử lại căn cứ vào thực lực từng người, từ cao đến thấp mà quần áo chia làm tím, đen, trắng, hồng bốn loại.


      Thanh niên áo trắng khóe miệng nhếch lên, lãnh đạm quét mắt nhìn Vương Lâm rồi xoay người về phía trong sân, Vương Lâm mặt chút thay đổi, bước thong thả theo sau.


      tới bên trong chính viện, lâu sau, bị dẫn tới bên cạnh vườn trồng cỏ và hoa, thanh niên áo trắng lười biếng :


      - Tôn sư thúc, có ký danh đệ tử tới tìm ngươi.


      xong, hỡ hững đứng ở bên.


      cái giọng già nua từ trong vườn truyền đến:


      - Ngươi xuống , ký danh đệ tử tiến vào.


      Thanh niên áo trắng cười khẽ tiếng, cáo lui.


      Vương Lâm trong lòng khẩn trương, đẩy cổng vườn thuốc ra, vừa vào lập tức mùi thuốc nồng đậm phả vào mặt, Vương Lâm giật mình, quay đầu nhìn cổng vườn hoa, trong lòng hiểu chỉ là cách nhau cánh cổng, vì sao ở bên ngoài cũng ngửi được chút mùi thuốc nào.


      - Đứng ở nơi đó làm gì, còn báo tên ra?


      Giọng lộ vẻ bất mãn truyền tới từ góc trong phòng giữa vườn hoa.


      Vương Lâm vội vàng cung kính :


      - Đệ tử Vương Lâm, bái kiến Tôn trưởng lão, ngày mai là sinh nhật của cha ta, đệ tử muốn về nhà chuyến.


      - Ngươi kêu là Vương Lâm? Hóa ra chính là ngươi, hừ, người tu tiên chú ý chặt đứt phàm trần, ngươi vướng bận thế tục như vậy, cả đời cũng đừng mong bước vào tiên môn!


      Thanh già nua khiển trách.


      Vương Lâm nhíu mày, nhịn được :


      - Đệ tử vẫn chưa học tiên pháp gì, làm sao có thể xem như người tu tiên?


      Đối phương trầm mặc lúc, sau hồi lâu bực mình :


      - Kỳ hạn là ba ngày, nhanh về sớm, đây là Thiên Lý Phù có thể sử dụng hai lần, dán ở đùi là có thể làm tốc độ của ngươi tăng lên.


      xong, lấy ra tờ giấy vàng nhìn như tờ giấy bình thường hiếm thấy, nó từ cửa sổ trong phòng bay ra, nhàng rơi ở dưới chân Vương Lâm.


      Vương Lâm nhặt lên rồi thận trọng đặt ở trong ngực, từ chỗ Trương Hổ biết tất cả ký danh đệ tử ra ngoài thăm người thân, đều cũng được tặng tiên phù như vậy, mục đích của Hằng Nhạc phái rất đơn giản, từ việc những đệ tử về nhà thăm người thân rồi thể ra chút tiên gia pháp thuật hấp dẫn càng nhiều đứa đến đây tiến hành nhập môn trắc thí.


      Tiên phù này kỳ thực ra là vô cùng thấp kém, chỉ có ưu điểm đó là sử dụng đơn giản, mỗi lần chỉ cần dán ở đùi, là có thể sử dụng. Đối với phàm nhân mà , nó có thể đề cao tốc độ.


      Nhưng mà trong hàng đệ tử nội môn cũng có ít người nhiệt tình tích góp, nghe dùng nó giao dịch ở bên ngoài đổi lấy ít đồ vật, những ký danh đệ tử như bọn họ, từng người xem như lấy được vật rất quý, lại có người muốn sử dụng, mượn lý do thăm người thân mà tích góp được ít.


      ra chính viện, Vương Lâm trầm ngâm chút, về phía chỗ, thu dọn ít hành lý ở trong phòng, tạm biệt với Trương rồi liền xuống núi .


      Lúc này bầu trời ánh sao lóng lánh, Vương Lâm vốn định ngày mai mới nhưng sau khi tìm đượccách điều chỉnh tốc độ tiên phù, sợ bỏ lỡ sinh nhật cha , vì thế dự định chạy suốt đêm.


      Lúc Vương Lâm rời lâu, bên trong chính viện, trưởng lão họ Tôn đẩy cửa phòng ra, chuẩn bị thu dọn ít thảo dược, bỗng nhiên sắc mặt ngẩn ra, nhìn chằm chằm tới vị trí gần cổng vườn dược, nơi đó trồng mấy nhánh Lam Tuyến Thảo, chúng lại toàn bộ héo rũ.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 13: Trưởng lão


      Trong cơn buồn bực, đến nhìn kỹ, phát chỉ là Lam Tuyến Thảo, thậm chí ngay cả Tử Dạ Hoa đối diện cũng héo rũ nhưng có mức độ khác nhau, chẳng qua có nghiêm trọng như Lam Tuyến Thảo thôi.


      nhớ ràng buổi trưa những thảo dược này còn xanh mượt tràn đầy sức sống, thế mà mới buổi chiều, làm sao có thể biến thành như vậy. cầm lên nhánh Lam Tuyến Thảo héo rũ rồi tập trung quan sát, nhìn từ bên ngoài Lam Tuyến Thảo mất toàn bộ nước, cho nên khô héo, mặt lộ ra vẻ trầm tư, sờ sờ bùn đất mặt đất, phát bùn đất rất ẩm ướt, môi trường hoàn toàn phù hợp để thảo dược sinh trưởng, điều này làm cho bắt đầu nghi ngờ và ngạc nhiên.


      Hồi lâu sau bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, thào lẩm bẩm:


      - Buổi chiều hôm nay, nơi này của ta chỉ có người đến, nhưng cái ký danh đệ tử, làm sao có thể làm cho những thảo dược này khô héo chứ?


      Nghĩ đến đây, quyết định điều tra phen, lời nào vung tay áo, thân mình lập tức bay lên, dưới chân lên đám mây bảy màu, nhanh chóng rời chính viện, lâu sau, đến phòng tạp vụ của ký danh đệ tử.


      - Người đệ tử nào phụ trách nơi đây?


      Tôn trưởng lão khẽ quát tiếng, lập tức hóa thành từng thanh như tiếng sấm, đệ tử áo vàng họ Lưu phụ trách nơi đây vội vàng từ giữa phòng chạy nhanh ra, bị dọa tới mức mặt có chút máu, quỳ phịch tiếng mặt đất, dập đầu ngừng.


      Tôn trưởng lão nhíu mày, kiên nhẫn :


      - Nơi này của ngươi có ghi chép về Vương Lâm ?


      Đệ tử họ Lưu trong lòng “hồi hộp” chút, thể tưởng tượng được trưởng lão cao quý lại đích thân tới đây hỏi về tên phế vật, hoảng sợ nhớ đến trước kia làm khó dễ đối với Vương Lâm, nhất thời sắc mặt trắng bệch, sợ hãi cả kinh :


      - Đệ tử...... có...... có ghi chép về Vương Lâm sư đệ, Vương sư đệ siêng năng hiếu học, mỗi lần làm việc đều rất chăm chú, đệ tử...... đệ tử trong lòng vẫn lấy làm tấm gương...... mẫu mực...... đệ tử......


      Tôn trưởng lão dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại cực kỳ thoải mái, đối phương càng là khẩn trương, chứng minh càng kính sợ , phải biết rằng thực ra trưởng lão Hằng Nhạc Phái có giá trị, tất cả Nhị đại đệ tử đều là trưởng lão, đương nhiên xưng hô này là đối với ký danh đệ tử mà thôi, nếu như là nội môn đệ tử đều là xưng hô sư thúc.


      Tuy ở trong mắt ký danh đệ tử là trưởng lão, nhưng thực ra ở trong thế hệ Nhị đại đệ tử có địa vị gì, thực lực cũng thuộc loại cuối bậc, đến ngay cả trong lòng Tam đại đệ tử cũng đều coi thường .


      Bằng cũng an bài phụ trách công việc quan trọng là cho phép ký danh đệ tử về nhà thăm người thân.


      Xụ mặt, Tôn trưởng lão trầm giọng :


      - Chỗ ở của Vương Lâm ở viện nào?


      - Ở...... ở góc Bắc viện phụ chữ thổ......


      đợi xong, thân mình Tôn trưởng lão khẽ động, hóa thành cầu vồng bay về phía Bắc, trong chớp mắt nhìn thấy bóng dáng.


      Trong lòng đệ tử họ Lưu càng khẩn trương, trong lòng rất hối hận, thầm thề về sau nếu nhìn thấy Vương Lâm, nhất định thể châm biếm giống như trước mà phải nịnh nọt tốt, hầu hạ như là ông nội mình, người ta chính là người tâm phúc mà trưởng lão đích thân hỏi đến a.


      Sau khi Tôn trưởng lão vào viện phụ chữ thổ, thần thức đảo qua, có phát Vương Lâm, hơi chút trầm ngâm, tiến vào nơi ghi chép xem xét lần, tìm được số phòng Vương Lâm ở, liền thẳng đến, Trương Hổ khò khò ngủ, có phát gì với việc Tôn trưởng lão đến.


      Thần thức cẩn thận tra xét lần ở trong phòng, Tôn trưởng lão chau mày, thào lẩm bẩm:


      - mau, hừ, chờ sau khi trở về, lại kiểm tra cũng được.


      Vương Lâm ở giữa núi, đùi dán tiên phù, quả nhiên tiên phù này thần kỳ, sau khi dán ở người dòng khí nóng hầm hập từ phía tiến vào trong cơ thể, tụ tập ở hai chân, bạch quang lóng lánh chói mắt, từ xa nhìn lại, giống như là tiên nhân chân chính.


      Nhất là dã thú bên trong núi rừng, vừa nhìn thấy bạch quang này thìcả đám nhanh chóng rời xa, dám tiếp cận.


      Gió tạt vào mặt, khí giữa núi tươi mát, trong lòng Vương Lâm vui vẻ, bước chân rất nhanh, dựa theo phương hướng trong trí nhớ ngừng chạy .


      đêm có gì đáng kể, sáng sớm ngày hôm sau trời vừa sáng, uống nước suối trong hồ lô, chờ tinh lực tràn đầy rồi quay đầu nhìn lại, phát ra núi rừng, ước chừng thêm ít lộ tŕnh có thể đến thị trấn, đến lúc đó theo đường là có thể trở lại thôn.


      Cũng dừng lại, sải bước nhanh chóng về trước, khi sắc trời sáng vào thị trấn, lúc này đúng lúc có chợ phiên, mọi người qua lại vô cùng náo nhiệt, Vương Lâm bộ chung quanh vòng để mua ít lễ vật cho cha mẹ rồi vội vàng rời .


      Khi mặt trời lên cao, cuối cùng Vương Lâm về tới thôn, ở xa thấy trong nhà treo lên cao giấy màu đỏ, mặt viết chữ thọ to.


      Ngoài cửa xe ngựa rất nhiều, người đến người rất náo nhiệt.


      Vương Lâm giật mình rồi nhanh chóng đến gần, ngừng lại ở ngoài cửa chính, cảnh tượng xuất quá mức kinh người, các thân thích tụ tập ở nhà Vương Lâm đểđến chúc thọ, chỉ thấy được đạo bạch quang chớp lên, tiếp theo Vương Lâm xuất ở trước mặt bọn họ.


      Tất cả mọi người mặt lộ vẻ hâm mộ, đều bắt đầu ào ào ca ngợi.


      - Nhị ca, Vương Lâm trở lại, ngươi nhìn xem đứa này, là tuấn tú, xem ra đúng là có khiếu làm tiên nhân.


      - chỉ có vậy đâu, lúc trước tiên nhân nhìn nhầm, về sau cũng hối hận rồi, trực tiếp đem Vương Lâm thu làm đệ tử, về sau toàn bộ Vương gia chúng ta dựa vào ba đứa bọn chúng.


      - Là ta mắt mờ, nhìn ra ưu điểm đứa này, tại thấy, đứa Vương Lâm có thua kém chút nào Vương Trác và Vương Hạo, ràng chính là rồng trong loài người, giỏi, giỏi, giỏi!


      Tam thúc có vai vế cao nhất của gia tộc họ Vương, vuốt chòm râu bạc phơ, lớn tiếng tán thưởng , tựa hồ quên sắc mặt ác độc tháng trướccủa .


      - Vương Lâm đứa này từ bé thông minh, ta từng từ lâu, có thể được tiên nhân thu nhận, lần trước chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn thôi, tiên nhân đều có thể nhìn nhầm, huống chi chúng ta là phàm nhân, Vương Lâm, ngươi cũng đừng oán hận Ngũ thúc a, Ngũ thúc ở chỗ này xin lỗi ngươi.


      Mọi lời loạn xạ, tất cả thân thích thay đổi sắc mặt, cả đám đều mang vẻ mặt tươi cười, lộ ra vẻ mặt thân thiết.


      Vương Lâm thầm hừ cái trong lòng, lúc này cha vui mừng từ cửa chính ra, lôi kéo tayVương Lâm, quan tâm hỏi:


      - Thiết trụ, làm sao ngươi lại trở về, phải ta với ngươi sao, phải an tâm ở Hằng Nhạc Phái, cần nhớ nhung gia đình.


      Vương Lâm nhìn cha , thấy được nếp nhăn mặt ràng ít rất nhiều, hiển nhiên mấy ngày nay cực kì cao hứng, vì thế cười :


      - Cha! Người yên tâm, năm, mỗi người đệ tử trong phái đều có ba cơ hội về thăm người thân, chờ cho sinh nhật người qua , ta lập tức trở về gấp.


      Cha Vương Lâm đắc ý nhìn thân thích chung quanh, kéo Thiết Trụ vào cửa chính, lớn tiếng :


      - Mẹ nó à, ngươi nhìn xem ai trở về.


      Mẹ Vương Lâm bị đám nữ quyến vây quanh, chuyện thường ngày sôi nổi với nhau, nghe tiếng của chồng mình, vừa vội vàng ngẩng đầu nhìnthì lập tức vui mừng chạy tới giữ chặt tay Vương Lâm, hỏi thăm ân cần.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 14: Dị biến


      Vương Lâm trong lòng cực kỳ ấm áp, tháng qua quen nhìn người khác châm chọc khiêu khích, tại về đến trong nhà, lập tức cảm nhận được quan tâm của cha mẹ đối với .


      - Nhị ca, Vương Lâm là đệ tử tiên nhân rồi, lúc trước lục đệ mắt mù, lời ta có vài câu khó nghe, Nhị ca ngươi đừng để bụng, ngươi cũng biết loại người như ta, năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ(1), đều là muốn tốt cho Vương Lâm.


      - Nhị tẩu, con của nhà ta lúc trước vừa nghe ta cho nàng đính hôn, lúc ấy liền nổi nóng với ta, dù gì cũng phải gả cho Thiết Trụ nhà tẩu, ngươi xem chúng ta quyết định việc hôn nhân này được hay chưa?


      - Lão Nhị, ngũ thúc già rồi, về sau Vương gia toàn bộ phải dựa vào các ngươi, cả đời này của Ngũ thúc coi trọng nhất chính là em bé nhà ngươi, cuộc đời này của rất có tiền đồ, ra, ta thấy Thiết Trụ so với tiểu tử nhà Đại ca ngươi có lẽ có triển vọng hơn.


      Cha mẹ Vương Lâm đều mặt mày hồng hào, lâu sau, tiệc thọ bắt đầu, tất cả thân thích tới đây đều miệng khen ngừng đối với Vương Lâm, cũng có nhiều kẻ sau khi uống vài chén rượu, lớn tiếng bất bình vì chuyện gia sản năm đó của cha Vương Lâm, dù sao cũng phải đoàn kết lại giúp tranh đoạt lại phần gia tài vốn thuộc về , cha Vương Lâm cười cười, cho là , rất hiểu những thân thích này.


      Quan trong hơn là tại thèm để ý chuyện năm đó, chỉ hy vọng con mình, có thể càng ngày càng tốt lành, còn mong gì khác.


      Náo nhiệt cả ngày, đến lúc hoàng hôn, tất cả thân thích lục tục rời , Vương Lâm nhìn quà tặng lớn có có trong sân nhà mình, trong lòng có phần cảm động, trong sách thường người làm quan cả họ được nhờ, tại hoàn toàn hiểu lời này.


      Ban đêm, cha mẹ Vương Lâm tán gẫu hỏi về cuộc sống trong môn phái, Vương Lâm nhìn ánh mắt kỳ vọng của cha mẹ, lần đầu tiên dối với cha mẹ, đem chính mình miêu tả nổi tiếng ra sao trong môn phái, tu luyện ra sao, nghe xong cha mẹ cao hứng cười khép miệng.


      Vì cha mẹ, dù là làm ký danh đệ tử lại vất vả khổ sở, chẳng sợ người khác châm biếm chế giễu, đều cắn răng nhẫn nhịn, dù sao từ đến lớn, cha mẹ chưa từng có hôm nào cao hứng giống như hôm nay.


      - phải là mười năm sao, ta nhịn thôi!


      Vương Lâm thầm hạ quyết tâm.


      Vương Lâm ở nhà cùng cha mẹ hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba, lúc cha mẹ cùng mọi người trong thôn tiễn đưa, đem tiên phù dán ở đùi rồi rời .


      Mãi cho đến rất xa, bên tai vẫn còn quanh quẩn lời hâm mộ của người trong thôn trong mấy ngày nay.


      Hôm nay sắc trời u, mây đen dầy đặc, đám mây đen nghịt giống như tảng đá lớn ở đỉnh đầu, thỉnh thoảng bầu trời nổ vang tiếng sấm, độ ẩm giữa núi tăng nhiều, cũng có hơi nước xuất .


      Vương Lâm đành phải gia tăng tốc độ, đến lúc đêm khuya rốt cục cũng chạy về đến Hằng Nhạc phái. Nằm ở giường, Trương Hổ vẫn còn ngủ say như trước, Vương Lâm trở mình liên tục, làm sao ngủ được, nửa đêm, bên ngoài vang lên tiếng sấm, trong nháy mắt tia chớp quét qua chiếu sáng mọi thứ ở trong phòng, Vương Lâm vuốt hạt châu trong ngực, lần về nhà này bảo mẫu thân may cho cái túi ở bên trong áo rồi đặt hạt châu ở bên trong.


      Từ trong túi lấy ra thạch châu, Vương Lâm dựa vào ánh đèn để nhìn, bỗng nhiên giật mình, xoa xoa con mắt rồi tập trung nhìn chằm chằm hoa văn hình đám mây hạt châu.


      - đúng a, ta nhớ lần trước quan sát, mặt hạt châu có khắc năm đám mây, nhưng sao bây giờ lại biến thành sáu đám chứ?


      Vương Lâm kinh ngạc, ngồi dậy cẩn thận đếm lại, đúng là sáu đám mây trắng.


      Trong lòng kinh ngạc, nghĩ ra nguyên nhân, càng cảm thấy tò mò ít đối với hạt châu này, thận trọng thả vào túi áo, Vương Lâm thổi tắt ngọn đèn, mang theo nghi vấn chìm vào giấc ngủ.


      Bên ngoài gió to mãnh liệt, tia chớp liên tục, tiếng sấm ầm vang, mưa lớn như hạt đậu từ trời rơi xuống lốp bốp, cửa sổ trong phòng bị gió thổi vang lên lách cách, trong lúc ngủ mơ, Vương Lâm bị từng đợt khí rét lạnh làm cho thức tỉnh, khoảng khắc mở mắt bỗng nhiên trợn mắt há hốc mồm.


      Liên tục vài tia chớp chiếu sáng mọi thứ, trong phòng tràn ngập hơi nước dày đặc. bàn, mặt, thậm chí ngay cả chăn đệm giường đều ướt, nhưng mà toàn thân Vương Lâm trừ ngực có hơi ẩm ướt ra, chỗ khác vẫn chưa ướt, vội vàng nhìn về phía Trương Hổ, chỉ thấy toàn thân Trương Hổ lên hơi sương trắng xóa, quần áo ướt đẫm, toàn thân dưới đầy sương giá, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tím tái, khớp hàm run lên.


      - Trương Hổ, Trương Hổ!


      Vương Lâm kinh hãi, vội vàng bò lên, đẩy lúc mà Trương Hổ chút dấu hiệu thức tỉnh, thậm chí ngay cả hô hấp đều dường như có.


      Trong cơn lo lắng, Vương Lâm muốn ra ngoài tìm kiếm đệ tử hỗ trợ , đúng lúc này, bỗng nhiên bước chân dừng lại, sờ sờ quần áo mình, trong lòng bắt đầu nghi hoặc.


      - Vì sao cùng ở trong căn phòng, hơn nữa chăn đệm đều có thể vắt ra nước mà ta nằm ở , trừ quần áo chỗ ngực ra chỗ khác lại ướt?


      Vương Lâm suy nghĩ trong lòng, cúi đầu nhìn trước ngực, ánh mắt chớp chớp, lập tức lấy ra hạt châu thần bí rồi đặt ở nơi này.


      Ngay trong nháy mắt này, tất cả giọt nước mưa ở trong phòng bắt đầu rung rung rồi chậm rãi bay lên, thậm chí ngay cả người Trương Hổ cũng tỏa ra tia sương mù màu trắng, hình thành giọt nước mưa bay ở giữa trung.


      Lúc này lại tia chớp xẹt qua, Vương Lâm kinh ngạc phát những giọt nước mưa phát ra ánh sáng lấp lánh này bỗng nhiên hóa thành từng điểm sáng, rồi tụ tập nhanh chóng về phía thần bí hạt châu trong tay .


      Vương Lâm vội vàng ném hạt châu ra, ngồi xổm mặt đất để tránh thoát giọt nước mưa bắn tới.


      Thần bí thạch châu bay theo đường cong ở giữa trung, cuối cùng rơi mặt đất rồi lăn sang bên cạnh, tất cả giọt nước mưa bắn rất nhanh vào mặt rồi hòa tan hết vào hạt châu.


      lâu sau đó, toàn bộ nước ở trong phòng trôi hết, thậm chí ngay cả chăn đệm ẩm ướt lúc này cũng trở nên khô ráo, nhịp hít thở của Trương Hổ cũng từ từ khôi phục bình thường, quần áo nhăn nhúm dính ở người.


      Hồi lâu sau, bên ngoài vẫn có từng cơn dông tố như trước, nhưng sắc trời cũng tối đen nữa, thỉnh thoảng có ánh trăng chiếu xuống, Vương Lâm đứng lên, do dự lát rồi cẩn thận tiến tới nhặt lên thần bí hạt châu, nhìn kỹ, ngay lập tức phát khác biệt.


      Đám mây mặt biến thành bảy đám!


      Cảnh tượng vừa rồi làm cho nội tâm đối với thần bí hạt châu, trừ tò mò ra cũng có chút sợ hãi, nếu phải tỉnh lại đúng lúc rồi lấy ra hạt châu rất có thể Trương Hổ bị ảnh hướng tới mà đông chết.


      Về phần vì sao bản thân có việc gì, Vương Lâm trầm ngâm chút, quy cho chính mình thường xuyên uống nước suối dùng hạt châu ngâm với sương sớm.


      Nhưng mà đối với đám mây hạt châu, Vương Lâm lại bắt đầu hứng thú mãnh liệt, rất muốn biết, rốt cuộc đám mây này có tác dụng gì, lo lắng hồi lâu, xóa bỏ ra khỏi đầu ý nghĩ tiếp tục làm cho hạt châu hấp thu nước mưa, lo lắng xuất cảnh tượng quá lớn khiến cho người bên ngoài chú ý.


      Do dự chút, vẫn cẩn thận đem hạt châu đặt ở trong túi áo, lâu sau đó, sắc trời dần sáng, Vương Lâm muốn đến phòng tạp vụ, lúc này Trương Hổ té ngã từ giường, bò dậy, kêu to:


      - Nước, nước, ta khát nước chết mất!.






      (1)Nguyên văn “đao tử chủy đậu hủ tâm”: (bên ngoài chuyện chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hủ)
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :