Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 116: Khiên cưỡng

      Đằng Hóa Nguyên cũng nóng lòng ra tay, nội tâm dao động.

      Từ tâm lý mà , căn bản tin Vương Lâm có tu vi Nguyên kỳ. Nhưng cảnh tượng trước mắt làm thể tin. Khí tức của đối phương, thần thức đều là biểu của Nguyên kỳ. Hơn nữa đối phương lại còn nắm giữ khả năng thuấn di mà chỉ Nguyên kỳ cao thủ

      mới làm được, bằng đó dấu hiệu đủ minh chứng đối phương quả

      Nguyên kỳ cao thủ.

      Nếu chỉ là Nguyên sơ kỳ , Đằng Hóa Nguyên còn dám liều mạng phen để xem tu vi của đối phương. Tuy nhiên tu vi của biểu lại là Nguyên trung kỳ, điều này làm cho Đằng Hóa Nguyên thể

      cẩn thận.

      Ngay lúc này, toàn bộ lực chú ý của mọi người bên ngoài Quyết Minh Cốc đều tập trung ở người thanh niên, cho nên ai phát ra trận pháp thông đạo đột nhiên lóe lên chút, từ trong trận pháp thanh niên ra, sau đó lập tức trốn ở chỗ tối bên ngoài thông đạo. nhìn chằm chằm về phía Đằng Hóa Nguyên, nhất là chiếc tiểu kỳ màu đen tay đối phương.

      Toàn bộ lực chú ý của Đằng Hóa Nguyên nhìn chằm chằm vào đối phương, tuy nhận thấy được Trớ Chú chi lực có chút ba động, nhưng để ý vẫn nhìn lên cao. Tay phải vung chiếc tiểu kỳ lên, linh hồn bị hút ra. Đằng Hóa Nguyên cười lạnh tiếng, nhất thời linh hồn đó lập tức bị hồn phi phách tán. Sau đó, tiểu kỳ màu đen trong tay chợt lóe lên được thu hồi lại vào túi trữ vật.

      Đúng lúc này, cả bầu trời đột nhiên tối sầm lại, thiên địa uy áp ba tháng trước lần nữa xuất , cả bầu trời bị mây đen bao phủ.

      Ngay sau đó, đôi bàn tay to lớn từ trong mây lộ ra, tách ra hai bên tạo thành thông đạo, chiếc đầu lâu to lớn từ bên trong lộ ra, dò xét bên dưới chút, người khổng lồ này đúng là người tới đây ba tháng trước.

      Sau khi xuất , đầu tiên ánh mắt nhìn thanh niên trung chút, gương mặt nhất thời trở nên cổ quái, thầm vài câu. Sau đó mở miệng với đám tu chân giả Triệu quốc ở dưới mặt dất:

      - Thời gian ba tháng chấm dứt, thông đạo Vực Ngoại chiến trường được mở ra.

      xong, hai mắt bắn ra hai đạo hắc quang giống như hai con giao long chạm vào chỗ. Ngay sau đó hình thành chiếc động khẩu hình tròn lớn.

      Khi động khẩu này xuất , thiên địa xung quanh mất hết ánh sáng, trở

      nên tăm tối. Tất cả mọi ánh sáng đều bị hai chiếc thông đạo do hai con giao long tạo ra hút hết. Giờ phút này, chút ánh sáng duy nhất trong thiên địa chỉ tỏa ra từ thông đạo hình tròn giữa trung.

      Người khổng lồ vung tay lên, ném ra hòn đá. Hòn đá vừa xuất lâp tức vỡ nát hóa thành những phù văn cổ xưa nhanh chóng bay về phía thông đạo hình tròn. Ngay sau đó, toàn bộ linh khí của Triệu quốc đều tụ tập về phía nơi này.

      Linh khí biến mất mắt thường thể thấy được. Mọi người chỉ cảm nhận được linh khí từ bốn phương tám hướng tụ tập lại đây, chúng bị

      thông đạo hình tròn hấp thu toàn bộ.

      Khi bắt đầu hấp thu, phù văn ở bên trong thông đạo hình tròn dần sáng lên, cuối cùng xuất tấm màng mỏng gần như trong suốt. Phía sau đó là mảnh gian hư vô, có vô số thi thể bị nghiền nát, pháp bảo bị tàn phá, những tài liệu vứt , từ phía bên kia mảng mỏng chậm rãi bị đẩy ra.

      Lúc này, Vương Lâm đứng ở góc tối trong thông đạo vào Quyết Minh

      Cốc, vẫn chẳng thèm nhìn bầu trời sinh ra dị biến, mà chăm chú nhìn vào phần eo của Đằng Hóa Nguyên, nơi đó lộ ra chiếc túi trữ vật màu đen.

      Bầu trời sinh ra dị biến vượt ra ngoài dự đoán, làm cho kế hoạch trước mắt của bị rối loạn. Nhưng ngay sau đó, nhanh chóng tính toán. Từ từ, miệng lộ ra nụ cười thâm trầm.

      Lúc này, bàn tay phải của người khổng lồ đột nhiên chuyển động, từ đầu ngón tay trỏ bị chích ra giọt máu. Giọt máu tươi đó ở trong mắt tu chân giả Triệu quốc giống như lưu tinh, cấp tốc bắn lên chiếc màng mỏng ở trong thông đạo hình tròn.

      Giống như nước nóng chảy vào trong tuyết, chiếc màng mỏng nhanh chóng tan ra với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.

      Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, tay phải nắm chặt lại, linh lực nhanh chóng từ trong lòng bàn tay tiến vào trong kiện pháp bảo của quái nhân A Ngốc, thầm :

      - Công kích!

      Pháp bảo này Vương Lâm phải bế quan mất thời gian hai tháng để nghiên cứu, phát ra nó có thể biến thành hình người, tướng mạo có thể điều chỉnh theo ý mình. Sau khi hấp thu linh lực của mình, kể cả tia trớ

      chú cũng bị rút ra.

      Thanh niên ở giữa trung lập tức vung song thủ lên, con cự long từ trong cơ thể bỗng xuất . Vừa nhìn giống như hóa thân thành con cự long. Ngay sau đó cự long điên cuồng gào thét làm cho bốn phía xuất trận ba động.

      Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên rốt cuộc thay đổi, lúc này hoàn toàn tin đối phương là Nguyên trung kỳ cao thủ, nếu làm sao có thể

      phát huy ra được khí tức mạnh như thế.

      Thân thể con cự long vừa đảo lộn lập tức giống như thiểm điện lao về

      phía Đằng Hóa Nguyên. Răng nanh nó lộ ra, từ trong chiếc miệng đỏ tươi như máu của nó phóng ra cỗ hơi thở tanh tưởi ập tới.

      Đằng Hóa Nguyên nhanh chóng rút lui về phía sau, đồng thời cắn chót lưỡi, phun ra búng máu. Búng máu vừa xuất lập tức hóa thành con muỗi to lớn cố gắng ngăn chặn lại cự long.

      kịp nghỉ ngơi, Đằng Hóa Nguyên vội vàng vỗ vào túi trữ vật bên người, nhất thời xuất chiếc đại kỳ cao bảy thước.

      Trong nháy mắt khi đại kỳ lập tức hút vào đạo phong, chỉ thấy trong đám phong có vô số gương mặt, khi cờ xí xuất đám mặt người lộ ra vẻ thống khổ, điên cuồng kêu gào.

      Đằng Hóa Nguyên vung thanh đại kỳ tay, vô số mặt người từ bên trong chiếc đại kỳ bay ra. Đám mặt người chút do dự lao về phía cự

      long, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ điên cuồng muốn chết.

      Lâm Dịch sờ sờ chiếc cằm của mình, ánh mắt đảo qua chiếc cờ xí trong tay Đằng Hóa Nguyên lắc đầu :

      - Hồn Phiên hỏa hầu còn chưa đủ, mới chỉ có nhiều hơn ba vạn hồn phách, ngay cả chút thành tựu cũng có.

      Phác Nam Tử ở bên cạnh nghe thấy được cũng đồng ý :

      - Sứ giả đại nhân đúng. Năm đó, ta ở trong Vực Ngoại chiến trường chứng kiến thấy qua Hồn Phiên có thể tụ tập ngàn vạn hồn phách, uy lực....của nó đáng sợ.

      Lâm Dịch khẽ cười lắc đầu :

      - Hồn Phiên đó cũng chỉ là thành tựu của tứ cấp tu chân quốc mà thôi. Ở

      ngũ cấp tu chân quốc Bì Lô quốc Luyện Hồn Tông, trấn phái chi bảo chính là cây Hồn Phiên. Nghe có khả năng chứa hơn mười triệu hồn phách ra. Phải trải qua mấy ngàn năm mới tạo ra nó.

      Đằng Hóa Nguyên vung chiếc hồn kỳ lên, ba vạn tinh hồn liên tục lao về

      phía cự long. chậm mà thực chất việc xảy ra rất nhanh. Chỉ

      trong nháy mắt tinh hồn vây quanh cự long tầng tầng lớp lớp, chúng điên cuồng chui vào cơ thể cự long. Ngay lúc này, chuyện quái dị xảy ra.

      Tinh hồn hề gặp chút ngăn cản nào, chúng dễ dàng chui vào trong cơ thể cự long, giống như chui vào khoảng vậy. Tiến vào ở mặt này liền ra ở mặt kia.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 117: Vương Lâm bỏ mạng

      Nhìn cảnh ba vạn tinh hồn tiến vào trong cơ thể cự long rất náo nhiệt. Thoáng cái Đằng Hóa Nguyên nhanh chóng ngẩn người ra vì cự long xuyên qua tinh hồn lao về phía .

      Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên thay đổi cực nhanh, kịp nghĩ thêm chút nào nhanh chóng lui lại phía sau. Đồng thời, cũng ném ra mấy cái pháp bảo phòng ngự để ngăn cản bước tiến của cự long. Nhưng những pháp bảo đó dù biến hóa thành hình gì cũng đều thể ngăn cản cự long. Cự long giống như nhìn thấy pháp bảo trực tiếp xuyên qua, điên cuồng há chiếc miệng tanh tưởi của mình nhằm về phía Đằng Hóa Nguyên.

      Sắc mặt Lâm Dịch có chút cổ quái, nhìn người người khổng lồ ở giữa trung, phát ra vẻ mặt cũng cổ quái giống mình. Hai người nhìn nhau lúc, người khổng lồ cười ha hả, nhìn về phía cự long với vẻ mặt chơi đùa.

      Đằng Hóa Nguyên nhìn thấy chiếc miệng máu của cự long chưa tới gần mà hơi thở máu tanh của nó ập tới, uy thế của cự long vô cùng hung hãn,

      nhưng khi đụng phải thân thể lão, long đầu biến mất vô thanh vô tức.

      Đằng Hóa Nguyên lâu rồi có cảm giác mồ hôi lạnh chảy ra, nhưng vừa rồi chỉ trong nháy mắt sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

      - Huyễn thuật..... - Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên sau hồi trắng xanh liền hồng trở lại, nhịn được mắng tiếng. từ sau khi tiến vào cảnh giới Kết Đan kỳ mấy trăm năm rồi chưa từng thất thố như vậy.

      Ở trước mặt toàn bộ tu chân giả của Triệu quốc, bị màn huyễn thuật hí lộng làm cho cả người dính toàn bụi đất. Lửa giận trong lòng Đằng Hóa

      Nguyên trong nháy mắt bùng phát. trầm vỗ vào túi trữ vật bên người muốn lấy ra chiếc tiểu kỳ màu đen, bóp chết hết linh hồn trong đó.

      Khiến cho toàn bộ thân nhân của giết còn mống. Nhưng đúng vào lúc này vệt lốm đốm xuất ở giữa trung, sau đó chúng dung hợp lại chỗ, thanh niên nhân lại lần nữa xuất .

      hai lời, tay phải vung lên, đạo lục quang chợt lóe sáng, mang theo khí tức băng hàn phóng về phía Đằng Hóa Nguyên, trong nháy mắt tới bên người lão.

      Đằng Hóa Nguyên cười lạnh tiếng, thân hình chẳng những lui lại mà còn tiến lên trước bước, bàn tay hóa thành trảo, ngoại miệng châm chọc :

      - Lần đầu tiên là huyễn , lần thứ hai cũng chưa chắc .

      Vương Lâm chẳng nhẽ ngay cả chút kỹ xảo này cũng biết?

      Vừa , tay lão vừa chộp vào thanh phi kiếm. Lục quang chợt lóe lên,

      thanh phi kiếm biến mất, sau đó ra đằng sau Đằng Hóa Nguyên, mũi kiếm đâm về phía sau lưng .

      Chỉ nghe tiếng đinh vang lên, phi kiếm phảng phất như bị đâm vào khối kim loại vậy, trực tiếp văng ra xa. Từ chỗ góc áo vị phá hỏng của

      Đằng Hóa Nguyên người ta có thể nhìn thấy bộ nội giáp màu vàng.

      Ánh mắt Đằng Hóa Nguyên lóe lên hàn quang, sắc mặt cực kỳ trầm. Khi thân hình lão xuất ở trước người thanh niên, tay phải hóa thành trảo, đầu ngón tay được mấy đạo hắc ti bám lấy chộp về phía thanh niên.

      Cùng lúc đó tay trái lão vung lên, tám đạo quang trụ màu đỏ nhất thời xuất ở bên hai bên người. Tám đạo quang trụ màu đỏ như máu sau khi chiếu sáng cùng chỗ lập tức hình thành chiếc lồng giam.

      Lúc này, thanh niên ở giữa trung lộ ra nửa điểm kinh hoảng,

      ngược lại còn có tia châm chọc. Khi bàn tay Đằng Hóa Nguyên chộp tới thân thể lập tức hóa thành hư ảnh, chậm rãi tiêu biến tại chỗ.

      Khi thanh niên biến mất, từ trong thân thể ra hai đốm ánh sáng màu xanh, hai đốm sáng này rất nhanh tụ họp lại chỗ.

      Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên nhanh chóng thanh đổi, đúng lúc này, từng gợn sóng màu lam dần khuếch tán ra, trong nháy mắt bao trùm phương viên mấy ngàn thước. Trong mấy ngàn thước vuông lúc này đều bị đóng lớp băng màu lam.

      Hai mắt Lâm Dịch hơi híp lại, nội tâm thầm:

      - thú vị. Tiểu gia hỏa này vừa có Thiên Huyễn của Huyễn thành,

      lại còn có cả Lam Băng Thiểm của Hoàng Tuyền Tông. Ý! Thanh phí kiếm kia cũng đơn giản, mặc dù chỉ là mô phỏng theo nhưng uy lực cũng .

      Lúc này người khổng lồ cũng tỏ vẻ sửng sốt, liếc mắt nhìn thoáng qua về phía thông đạo Quyết Minh Cốc, hé miệng lộ ra nụ cười cổ

      quái.

      bầu trời, cái thông đạo hình tròn do hai con giao long tạo thành với lớp mảng mỏng cũng tan rã bảy tám phần.

      Bốn phía thân thể Đằng Hóa Nguyên đều là cột sáng màu đỏ. Trong nháy mắt chúng phát ra thanh "ca ca", đông lạnh thành tám tòa băng điêu.

      Ngoại trừ tác dụng của lồng giam ra còn lại đều mất hiệu quả.

      Cùng lúc đó, tầng tầng lam băng theo hai chân nhanh chóng lan dần lên. Đằng Hóa Nguyên ràng cảm giác được từng trận hàn khí nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể. Tay chân dần cứng ngắc, bất quá cũng tỏ vẻ kinh hoảng, mức độ hàn khí này đối với

      ảnh hưởng lớn. Linh lực trong cơ thể nhanh nhanh chóng được điều động, chân tay dần khôi phục lại cảm giác ban đầu.

      Đúng lúc này, ở chỗ tối trong thông đạo Quyết Minh Cốc, ánh mắt

      Vương Lâm chợt lóe lên, thân thể phút chốc tiêu biến tại chỗ, hai lần thuấn di còn sót lại cũng được tiếp tục sử dụng thêm lần nữa.

      Khi những gợn sóng mà lam xuất , trong nháy mắt Vương Lâm nhờ vào thân có thể chống cự lại với hàn chi khí cho nên bị ảnh hưởng mà vô thanh vô tức đến bên người Đằng Hóa Nguyên.

      biết thực lực bản thân, căn bản là thể chống lại Nguyên kỳ cao thủ. Chỉ cần đối phương nhấc tay cái có thể giết vô số lần. Cho nên Vương Lâm cũng có ý định muốn báo thù. Dù trong đáy lòng tràn ngập sát khí nhưng vẫn bị cưỡng chế. Trong nháy mắt khi thân, tay phải tìm tòi chút, sau đó chụp vào túi trữ

      vật lưng Đằng Hóa Nguyên.

      Đằng Hóa Nguyên khi nhìn thấy Vương Lâm xuất , thấy hành động của đối phương, nội tâm lập tức hiểu được tình. Tuy nhiên tay chân dần khôi phục, hành động vẫn còn cứng nhắc. Hơn nữa do Vương Lâm xuất đột ngột, đợi khi Đằng Hóa Nguyên nhìn thấy hành động của đối phương, tay của đặt lên túi trữ vật.

      Gương mặt Đằng Hóa Nguyên lộ vẻ dữ tợn, khẽ quát lên:

      - Bạo!

      Tay Vương Lâm trong nháy mắt đặt lên túi trữ vật, đột nhiên cảm nhận được cỗ năng lượng mang tính chất hủy diệt từ bên trong túi trữ vật truyền ra. Sau đó nó theo cánh tay của truyền vào cơ thể, tiếng nổ vang lên. "Bùm" tiếng, từ đầu ngón tay của bắt đầu nổ mạnh,

      tiếp đó dần lan ra. Vương Lâm cắn chặt răng, tiểu kiếm màu xanh biếc trong nháy mắt tới bên người. Nó chút do dự chém xuống cánh tay phải của . Thân thể nương theo dư chấn của vụ nổ nhanh chóng lui lại phía sau.

      Cùng lúc đó, tay trái hóa thành trảo, Dẫn Lực Thuật nhanh chóng được điều động tóm lấy túi trữ vật.

      Lúc này thân thể Đằng Hóa Nguyên khôi phục lại hành động như trước,

      bước lên bước rời khỏi băng quyển màu lam, đuổi theo Vương

      Lâm.

      Trong nháy mắt đuổi theo, bàn tay Đằng Hóa Nguyên hóa thành trảo, miệng quát:

      - Vương Lâm! Ngươi cho rằng lấy được túi trữ vật của lão phu là có thể

      mở ra sao? Lúc trước ngươi giết chết cháu ta, hôm nay ta muốn bắt hồn phách của ngươi để luyện thành hồn phiên, cho ngươi chịu cực hình thảm khốc nhất của thế gian mà chết.

      Tay phải Vương Lâm bị đứt đoạn. Trong lúc lui về sau nhanh chóng điều chuyển linh lực làm đông cứng vết thương, tránh cho máu trong người bị thất thoát. Túi trữ vật của Đằng Hóa Nguyên cũng dám trực tiếp cầm, mà dùng Dẫn Lực Thuật khống chế lấy cách mình đoạn.

      Trong lòng Đằng Hóa Nguyên có chút căm tức. Làm nhiều trò như vậy trước mặt bao nhiêu đồng đạo chỉ để đối phó với tiểu tử Trúc Cơ kỳ, đây vốn là chuyện rất tổn hại tới thân phận. Nếu có thể bắt sống hoặc giết chết đối phương cũng tạm được. Nhưng lúc đầu bị màn huyễn thuật lừa gạt, làm cho bụi đất bám đầy người trông rất vất vả. Cuối cùng lại bị băng tinh màu lam lan tới, khiến cho bản thân lão xuất tình trạng tạm thời bị đóng băng. Tuy có thể khôi phục lại bình thường cách nhanh chóng, nhưng cũng bị Vương Lâm đoạt mất túi trữ vật.

      Loại cảm giác này thua gì bị người ta tát thẳng vào mặt , làm cho vô cùng căm tức. Mà ràng đối phương thể chịu nổi kích của , nhưng lại nắm giữ Thuấn Di thuật, khiến cho trong lòng phải giật mình. Phải biết rằng Thuấn Di là pháp thuật sở hữu độc quyền của cao thủ Nguyên kỳ trở lên.

      Trừ những điều đó ra, làm cho Đằng Hóa Nguyên cũng cảm thấy kinh hãi là đối phương vô cùng quyết đoán và cứng cỏi, dám chặt đứt cánh tay phòng ngựa vụ nổ tiếp tục lan tràn. Về điểm ấy Đằng Hóa Nguyên tự chủ

      được cũng phải tán dương. Nhưng chỉ chút tán thưởng đó trong nháy mắt bị cừu hận trong mắt lão bao phủ.

      Đối phương càng quyết đoán, Đằng Hóa Nguyên lại càng muốn giết hơn.

      - Vương Lâm, lúc trước ngươi giết cháu ta kết quả hôm nay nên oán người khác. Bất quá ngươi yên tâm, đợi sau khi ta giết được ngươi,

      ta để cho Đằng Lệ truy sát cả nhà Tức Mặc lão nhân, để cho bọn chúng làm bạn đồng hành với ngươi. - Nội tâm Đằng Hóa Nguyên cười lạnh. Bàn tay của lão chút do dự vung lên. Nhất thời từng cơn gió nổi lên từ

      bốn phía, ba vạn linh hồn phiêu đãng xung quanh lập tức lao về

      phía Vương Lâm.

      Vì phòng ngừa Vương Lâm lần nữa sử dụng thuấn di, Đằng Hóa Nguyên vỗ

      ngực cái. Nguyên lập tức từ bên trong người thoát ra, kêu lên tiếng. Nguyên nhanh chóng thu ít. Ngay sau đó,

      Nguyên phun ra quả huyết cầu. Khi huyết cầu xuất lập tức biến thành tấm lưới máu bao phủ lấy bốn phía.

      Hai người nhanh chóng bị tia Trớ Chú bao phủ. Thân thể Vương Lâm lập tức bị giam cầm trong chỗ thể di động. Trong lòng thầm thất kinh, muốn thuấn di đột nhiên nhìn về phía trước thân hình nhịn được run lên. nhìn chằm chằm vào phía ba vạn tinh hồn lao tới. linh hồn ở phía trước rơi xuống hai hàng huyết lệ, gương mặt thống khổ - Người đó là phụ thân của .

      Đằng Hóa Nguyên chú ý tới vẻ mặt của Vương Lâm nên cũng nóng nảy đuổi theo, cười u :

      - Thấy được sao? Ngươi tưởng rằng lão phu đem hồn phách cả nhà ngươi đặt ở trong hồn kỳ sao? Vương Lâm. Ngươi quá ngây thơ rồi.

      Vừa , ngón tay phải của giơ lên, ba vạn linh hồn ở bốn phía nhanh chóng ngưng lại. Tiếp theo đó hồn phách phụ thân Vương Lâm mình bay ra lao về phía .

      Vương Lâm cắn chặt hàm răng, vòi máu tươi từ khóe miệng chảy ra, nhìn hồn phách phụ thân lọt vào trong cơ thể, chịu đựng từng cơn đau từ bên trong cơ thể lan ra. ngửa mặt lên trời cười bi thảm,

      tiếng cười càng lúc càng lớn, miệng liên tục chảy ra máu tươi, ngẩng đầu nhìn trời, cười to :

      - Tu tiên. Nguyên lai đây chính là tu tiên. Được. Được!

      Dứt lời đưa tay vỗ mạnh lên trán, tia linh khí hàn tràn vào bên trong, hồn phách phụ thân của nhanh chóng bị bao vây lại, dưới tình huống hề tổn hại mà dần đóng băng lại.

      Đằng Hóa Nguyên nhìn Vương Lâm, trong lòng đột nhiên xuất tia hàn ý. Nhưng ngay sau đó, cảm thấy có chút buồn cười, mình mà lại phải sợ hãi tên tu luyện giả Trúc Cơ kỳ sao? Đằng Hóa Nguyên hít sâu hơi linh khí, tay phải đưa lên cao. Từ ba vạn tinh hồn xung quanh lần nữa xuất hồn phách. - Đó chính là mẫu thân Vương Lâm.

      Thân hình Vương Lâm khẽ run rẩy, Dẫn Lực Thuật được điều khiển bắt lấy túi trữ vật cũng được buông ra. Đồ vật này bây giờ đối với mất tác dụng.

      Trí nhớ lúc còn , khi tiến vào Hằng Nhạc phái, nhanh chóng như thủy triều tràn về trong ký ức.

      - Vương Lâm. Ngươi xem ta đối với ngươi rất nhân từ, cho ngươi cùng phụ

      mẫu được đoàn tụ. - Đằng Hóa Nguyên vừa , đầu ngón tay hơi điểm, hồn phách mẫu thân Vương Lâm chui vào trong cơ thể của .

      Đau đớn của thân thể làm sao có thể sánh được với đau đớn về tinh thần.

      Vương Lâm có thể cảm giác được, trong lòng mình chảy máu. nhìn chằm chằm về phía Đằng Hóa Nguyên, sau đó lần nữa đem linh khí hàn đóng băng hồn phách của mẫu thân lại.

      Đằng Hóa nguyên cười lạnh :

      - Được rồi. Trò chơi tới đây kết thúc. Ta biết ngươi có ý định nhờ vào chiến trường ngoại vực để đảo tẩu. Bất quá ta cũng sớm đoán ra, cho nên ý nghĩ này của ngươi hãy bỏ .

      Vừa , tay phải hóa thành trảo, túi trữ vật của Vương Lâm nhanh chóng bay lên rơi vào trong tay Đằng Hóa Nguyên. Dùng tinh thần quan sát chút, nhất thời túi trữ vật vỡ nát, toàn bộ vật phẩm ở bên tỏng, kể

      cả lệnh bài tư cách cũng bị tiêu hủy.

      Cùng lúc đó, ba vạn tinh hồn ở bốn phía bắt đầu điên cuồng chui vào trong cơ thể Vương Lâm. Cắn nuốt cơ thể và linh lực của , người lên vô số gương mặt.

      Có rất nhiều hồn phách nhằm vào băng tinh - Nơi bảo vệ hồn phách phụ mẫu Vương Lâm, nhưng đều bị dùng thân thể bảo vệ.

      Ngay sau đó, cánh tay trái Vương Lâm nhanh chóng bị cắn nuốt còn chút gì, tiếp theo tới hai chân của . Cả quá trình cắn nuốt ngay cả

      tiếng hừ Vương Lâm cũng thốt ra, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt Đằng Hóa Nguyên. Ánh mắt của làm cho đáy lòng của Đằng Hóa

      Nguyên tràn ngập hàn ý.

      Người khổng lồ ở vốn luôn quan sát tình hình bên dưới, trong mắt lên vẻ cuồng nhiệt, trong lòng thầm nghĩ:

      - Lệ khí. Đây chính là lệ khí a.

      Ba vạn tinh hồn cắn nuốt cơ thể của Vương Lâm khiến cho cơ thể của dần tiêu tán . Gương mặt Đằng Hóa Nguyên lộ vẻ dữ tợn, miệng thào :

      - Lệ nhi. Thái gia gia vì cháu mà báo thù. Ngươi xem , còn chưa có hết, chờ cho thân thể của sau khi bị ăn hết hoàn toàn, thái gia gia rút hồn phách của ra....

      Vương Lâm cười thảm tiếng, thân thể đau đớn nhưng hề cảm giảm được, thừa dịp khi còn thở vẫn bao vệ cho hồn phách của phụ

      mẫu. Dùng Dẫn Lực Thuật khống chế lấy thân hình mình, đây là điều duy nhất mà có thể làm được vào lúc này. Cho dù có chết cũng phải cùng với phụ mẫu chết ở chỗ.

      cũng hối hận mình từ Quyết Minh Cốc ra. biết nếu mình còn tiếp tục nấp có lẽ thoát được kiếp nạn. Nhưng dù là tia hy vọng cũng bỏ qua. ra ngoài, có lẽ còn có khả

      năng đoạt hồn phách phụ mẫu về.

      Thế nhưng được, chút cơ hội cũng có. Thân thể của bị

      giam cầm trong huyết võng, vừa rồi định thuấn di thử lần mới phát ra có tác dụng. Ngay lúc này, trong lòng Vương Lâm chỉ có hận ý.

      - Phụ thân. Mẫu thân. Thiết Trụ bất hiếu. Nếu có kiếp sau hy vọng con làm con của hai người. Bởi vì.... xứng....nếu có con,

      hai người phải chịu độc thủ của đối phương.... - Hai mắt Vương

      Lâm chảy ra từng giọt huyết lệ, nhắm lại hai mắt.....

      Đúng lúc này, tiếng thở dài từ trong ngực Vương Lâm truyền ra, ngay sau đó thân thể Vương Lâm bỗng nổ mạnh. Ba vạn hồn phách phía sau bị đây ra, ngay sau đó, đạo ánh sáng mang theo hồn phách của phụ mẫu Vương

      Lâm trong nháy mắt bắn ra, xuyên qua quang võng ở bốn phía bay vào thông đạo Vực Ngoại chiến trường.

      Người khổng lồ cùng Lâm Dịch trong nháy mắt nhìn thấy ánh sáng biến mất,

      đột nhiên thần sắc đại biến. Lâm Dịch thất thanh kêu lên:

      - Là....

      Vừa tới đây lập tức ngậm miệng lại, hai lời, thân thể

      trực tiếp lao vào phía bên trong thông đạo tiến vào ngoại vực. Nhưng ngay khi tiến vào cửa thông đạo bị đẩy ngược trở lại.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 118: Ngoại Vực chiến trường

      Hai mắt người khổng lồ lộ vẻ tham lam, cười lớn, :

      - Được, được! Bao nhiêu công lao hôm nay là của lão tử. Lần này thu hoạch được rất nhiều thứ. Đầu tiên là nhìn thấy lệ khí, sau đó là lại thấy được hạt châu đó. Lâm Dịch! Nếu tranh đoạt, ngươi có tin ta dám giết ngươi hay ? - xong, người khổng lồ liền lộ hẳn thân hình cao hơn mười trượng của , tỏa ra áp bức.

      Từ thân thể phát ra những tiếng răng rắc, nhanh chóng thu lại,

      cho đến khi đạt tới độ cao như người bình thường. mi tâm của có hình cây búa.

      - Ý của ngươi là gì? - Lâm Dịch lạnh lùng .

      trừng mắt nhìn Lâm Dịch cái, rồi vào trong vòng tròn bao quanh thông đạo tiến vào ngoại vực. Sau khi bước chân vào đó, vung tay phải lên, trong nháy mắt thông đạo lại hóa thành hai con giao long,

      trong chớp mắt biến mất vô tung, vô ảnh. Bầu trời sáng trở lại như cũ.

      Toàn bộ mây đen tiêu tán còn mảnh.

      Nét mặt Lâm Dịch cực kỳ khó coi. Hàn quang trong mắt lóe lên, quay đầu lại nhìn Đằng Hóa Nguyên ngơ ngác, cười lạnh vài tiếng. Chân khẽ động cái, thân thể nhanh chóng bay lên, hóa thành đạo cầu vồng, biến mất phía chân trời.

      Đám tu sĩ Triệu quốc bên ngoài Quyết Minh cốc, bất kỳ người nào cũng nhớ

      kỹ thanh niên chiến đấu cùng với cao thủ Nguyên kỳ kia. Ngoại hình và cái tên Vương Lâm in sâu vào trong lòng mọi người.

      Lần này, tư cách tiến vào chiến trường ngoại vực của Triệu quốc bị hủy bỏ cho dù có lệnh bài hay cũng chẳng còn giá trị. Sứ giả phụ

      trách mở ra thông đạo cũng bỏ còn gì để nữa.

      Lâm Dịch vô cùng tức giận. phải trơ mắt nhìn vật phẩm nhiệm vụ bay qua trước mắt mình, lại bị người khác cướp mất. Cái cảm giác đó khiến cho tức muốn hộc máu. Nhất là nghĩ đến hạt châu đó ngờ vẫn ở

      Triệu quốc mà lại là sứ giả giám sát ở đây...việc này mà để truyền ra ngoài đúng là mất mặt.

      Nét mặt Đằng Hóa Nguyên trầm. xác định được Vương Lâm chết hay chưa. Nhưng chẳng biết tại sao trong lòng vẫn có cảm giác sợ hãi.

      Tất cả mọi người bắt đầu tản . Chuyện có liên quan tới Vương Lâm từ từ

      được lan truyền. Trong khoảng thời gian ngắn, người tu chân Triệu quốc gần như đều biết tới .

      Phác Nam Tử dẫn đám đệ tử trở về Huyền Đạo tông. sát sau nữ tử. Đó chính là Liễu Mi. Lúc này, trong lòng nàng hết sức đau khổ.

      Đối với Vương Lâm, biết tại sao nàng luôn có chút hảo cảm. Từ

      trước đến nay, cảm giác đó hề phai nhạt mà cứ ngày càng đậm hơn.

      Đêm đến, khi gian hoàn toàn yên tĩnh, hình bóng của lại lên trong lòng nàng.

      Vương Trác và Vương Hạo cũng dần biết tất cả những chuyện xảy ra ngoài

      Quyết Minh cốc. Nguyên trong lòng vẫn oán hận Vương Lâm rước lấy tai họa, dần biến mất.

      Hai người bọn họ tự hỏi đều có đủ can đảm như Vương Lâm dám quyết đấu với Nguyên kỳ cao thủ. Nhưng việc đó cũng có nghĩa là hai người bọn họ bỏ qua việc báo thù. Vương Trác và Vương Hạo cùng đặt mục tiêu giết chết Đằng Hóa Nguyên.

      Sau khi trở về Phác Nam Tử mới biết được bi kịch của Vương gia. Suy nghĩ lúc, dưới cầu khẩn của Liễu Mi, liền thu Vương Hạo làm đệ

      tử. Liễu Mi biết đó là chuyện duy nhất nàng có thể giúp đỡ Vương Lâm vào lúc này. Mặc dù, chuyện đó có thể Vương Lâm vĩnh viễn bao giờ

      biết.

      Đằng Hóa Nguyên mang theo cảm giác sợ hãi. Sau khi về tới Đằng Gia thành, bắt đầu bế quan. Thề đạt tới Nguyên hậu kỳ chịu xuất quan.

      Khắp Triệu quốc thoáng cái trở nên an tĩnh.

      Chiến trường ngoại vực luôn có những cơn cuồng phong và các vết rách gian tồn tại vô số năm. Lúc này, trong đó có hơn mười nước tam tam cấp tu chân quốc, với số lượng đạt tới hơn ngàn người.

      Trong số những người đó, cao nhất chính là Trúc Cơ hậu kỳ. Theo lý mà với tu vi như vậy mà vào chiến trường ngoại vực bước được nửa bước cũng khó, làm sao có thể hoàn thành được mục tiêu.

      thực tế, khi tiến vào chiến trường ngoại vực, sứ giả giám sát của mỗi nước đều phát cho mỗi người cái ngọc phù. Cái ngọc phù đó có tác dụng chắn gió, đồng thời cũng là tín vật sau năm mươi năm, truyền tống quay về quốc gia của mính.

      Nhưng đối với những vết rách gian thần bí khó lường, thường xuất cách bất ngờ trong chiến trường ngoại vực tác dụng của ngọc phù cũng rất .

      Vì vậy, chiến trường ngoại vực đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ là chuyện cực kỳ

      nguy hiểm. Nhưng nếu cẩn thận chút, công thêm chút may mắn,

      chắc chắn có thể bình yên vô .

      Đại khái, xác suất ở chiến trường ngoại vực là ba mươi phần trăm.

      Tuy cao lắm nhưng so với việc ở đây vào lúc cuối cùng chiếm được rất nhiều tài liệu và pháp bảo, có nguy hiểm đến mấy cũng sao. Người tu tiên vốn luôn phải đấu lại với trời, nguy hiểm càng cao lại càng đạt được nhiều lợi ích.

      Hơn nữa, trong những tông phái, bất cứ người nào có thể trở về từ ngoại vực chiến trường địa vị cũng đều cao hơn bậc. khi có thể trở

      về, tu vi tăng lên nhanh hơn so với việc tu luyện ở môn phái rất nhiều.

      Dù sao chiến trường ngoại vực có linh khí rất nồng hậu lại phải luôn đối mặt với sinh tử nên tu vi hiển nhiên tăng lên cách nhanh chóng.

      Cơ bản, mỗi lần kết thúc, cũng có người kết đan thành công. Điểm đó cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ sợ sinh tử vẫn đến đây.

      Lúc này, ở góc đông bắc của chiến trường ngoại vực, có thanh niên với khuôn mặt trắng bệnh, ở bên cạnh cái thi thể, dùng con dao mà bới móc. Nếu nhìn kỹ có thể phát người đó chỉ chọn số vị

      trí xung quanh cái áo giáo cái xác mà xuống đao. Hiển nhiên là rất quan tâm tới bộ giáp đó.

      Bộ áo giáp đó có rất nhiều tổn hại. Có nhiều vị trí còn dấu vết bị lửa thiêu. Nhất là ngực của thi thể có vị trí bị vỡ vụn, lộ ra vết thương bằng nắm tay người thường. Ngoại trừ việc đó, mi tâm người khổng lồ cũng có đồ án hình cây búa. Cái đồ án rất mờ, nếu nhìn kỹ rất khó nhận ra được.

      Người thanh niên đó tên là Mã Lương, tu sĩ của Chiến Thần điện thuộc tam cấp tu chân quốc Hỏa Phần quốc. Người đó ở chiến trường ngoại vực hơn ba mươi năm, nên có rất nhiều kinh nghiệm.

      Cần phải chút: Chiến trường ngoại vực là địa phương thần bí. Ở đây, dung nhan con người giữ nguyên. Chỉ khi rời khỏi mới nhanh chóng thay đổi.

      đào bới, chợt biến sắc ngã xuống đất. Từ xa, đạo ánh sáng nhanh chóng lao tới, vọt qua bên cạnh . Thanh niên ngẩn người. Vừa rồi, thoáng nhìn thấy trong làn ánh sáng đó có hạt châu. Vì vậy tiếng nào, vứt bỏ bộ giáp của người khổng lồ, nhanh chóng đuổi theo.

      gian ngoại vực ba mươi năm. Ngoại trừ người sống ra, cũng thấy được vài cái pháp bảo biết bay. Nhưng lần nào cũng khiến cho vô số người tới tranh đoạt. Có lần, Mã Lương chứng kiến có ít nhất trăm tu sĩ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ tranh nhau thanh phi kiếm.

      Cuối cùng tuy ai cướp được nhưng Mã Lương có nghe người ta , những vật có thể tự bay như vậy đa phần là có linh hồn. Những bảo bối như thế đều có uy lực rất mạnh.

      Mã Lương triển khai tốc độ nhanh nhất đuổi. Càng đuổi theo, trong lòng càng hưng phấn. Nơi này rất hẻo lánh, ở đây năm vẫn chưa nhìn thấy ai. Nghĩ tới việc đó, trái tim lại đập thình thịch,

      thầm kêu may mắn. Nếu có thể chiếm được bảo bối đó, sau này trở lại môn phái, tiểu sư muội chắc chắn nhìn ta bằng ánh mắt mới. Đến lúc đó, đưa cái bảo bối này cho chưởng môn, khiến cho đem sư muội gả cho làm đạo lữ song tu với mình, chẳng phải là rất tốt hay sao? Mang theo viễn cảnh trong đầu, Mã Lương xuất ra toàn bộ khí lực đuổi theo.

      Nhưng tốc độ của hạt châu lại quá nhanh. Mã Lương càng đuổi lại càng tụt lại phía sau. cắn chặt răng lấy từ trong túi trữ vật ra cái vật phẩm. Nó là cái thoi màu đỏ. Từ thân nó tỏa ra luồng khí nóng.

      Đây là thứ tốt nhất mà Mã Lương tìm kiếm trong chiến trường ngoại vực thu hoạch được. Bình thường vẫn dám lấy ra vì sợ bị người khác chiếm đoạt. Nhưng bây giờ thấy tốc độ của tia sáng quá nhanh, sắp sửa biến mất, mới bất chấp tất cả lấy ra con thoi ném về phía trước.

      Kích thước con thoi tăng lên mấy lần, vù tiếng nhanh chóng lao về

      phía trước. Trong nháy mắt, ngay khi con thoi hóa lớn, Mã Lương ôm chặt lấy nó. chỉ cảm thấy cuồng phong cuồn cuộn thổi quanh mình. Cố

      gắng lắm mới mở được hai mắt. Trong nháy mắt khoảng cách với ánh sáng được kéo lại chút.

      Mang theo tâm trạng hưng phấn, Mã Lương ôm chặt lấy con thoi, đuổi theo.

      Thời gian nhanh chóng trôi , sau khi có con thoi, tuy Mã Lương vẫn có thể bám theo tia sáng nhưng nếu muốn đuổi theo hoặc chặn nó lại đó là chuyện thể. chỉ có thể duy trì khoảng cách đổi mà thôi.

      Cho đến ngày thứ ba, Mã Lương nhìn khung cảnh xa lạ của chiến trường ngoại vực, trong lòng muốn lui lại. Phải biết rằng chiến trường ngoại vực có rất nhiều cuồng phong và vết nứt gian nguy hiểm ở

      những vị trí xa lạ.

      Xa lạ có rất nhiều ý nghĩa. Nơi đó có thể đột nhiên xuất rất nhiều vết rách gian, nuốt chửng mọi thứ. Trước kia, Mã Lương nghe lão nhân , chiến trường ngoại vực rất lớn. Bọn họ mới chỉ tìm kiếm được trong phạm vị mà thôi. Mà trong phạm vi đó rất ít nơi xuất nhiều vết rách gian.

      do dự, Mã Lương chợt phát thấy phía trước xuất vô số

      những vết mỏng màu trắng. Vừa nhìn thấy những vết đó, Mã Lương biến sắc,

      chế con thoi dừng lại, nhanh chóng lui về phía sau.

      Những dấu vết màu trắng đó, rất quen thuộc. Đó chính là những vết rách gian. Khi chúng vừa mới xuất liền có dấu hiệu như thế.

      Sau đó, những vệt đó càng lúc càng lớn, cuối cùng ra vết rách gian thực , cắn nuốt tất cả mọi thứ.

      Mã Lương tái mặt nhìn quanh. Sau khi thấy chỉ có ở phía trước mới có vết rách gian, thở phào nhõm, cười khổ :

      - Thôi! Vì cái pháp bảo biết tác dụng mà vất bỏ tính mạng chẳng đáng. Ta còn chưa được song tu với tiểu sư muội. Nếu như vậy mà chết ta chết được nhắm mắt. Thôi, đuổi theo nữa.

      Đúng lúc này, phía trước tia sáng chợt xuất vết mảnh. Tia sáng hề dừng lại, chui vào trong vết rách biến mất.

      Mã Lương thở dài, mắng:

      - Vết rách gian khốn kiếp! Ngươi lại nuốt của lão tử cái bảo bối. Lão tử ở đây hơn ba mươi năm thấy ngươi nuốt biết bao nhiêu thứ. phải vạn cũng tới tám ngàn. Nhiều như thế mà ngươi để lại cho lão tử cái nào hay sao?

      vừa mới mắng xong, chợt cảm thấy toàn thân lạnh toát. bàn tay chợt vỗ lên vai .

      Mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy ra. Thân thể run run, từ từ quay người lại. Chỉ thấy sau lưng trung niên hán tử đứng. Nét mặt hán tử rất khó coi, nhìn Mã Lương :

      - Tiểu tử kia! Ngươi nhìn thấy tia sáng đó?

      Mã Lương liếc mắt nhìn trung niên nhân thấy ở mi tâm của cái đồ án hình cây búa. Hít hơi sâu. ở chiến trường ngoại vực ba mươi năm, nhiều lần nhìn thấy đồ án đó. Thậm chí vài ngày trước, còn gặp cái.

      Loại đồ án đó, từng nghe số người nhắc đến. Đó chính là dấu hiệu của Cự Ma tộc ở ngũ cấp tu chân quốc. Tộc nhân của Cự Ma tộc trời sinh có linh lực. Bọn họ chính là những kẻ tu chân tốt nhất, đồng thời cũng là tông phái duy nhất trong ngũ cấp tu chân quốc.

      Tộc nhân của Cự Ma tộc đạt tới Biến kỳ mới có thể tùy ý thay đổi kích thước thân thể. Trung niên trước mặt này có vóc dáng của người bình thường hiển nhiên là cường giả Biến kỳ của Cự Ma tộc.

      Mã Lương sợ hãi, dám giấu diếm, vội gật đầu :

      - Tiền bối! Ta có thấy tia sáng đó bay về phía đằng kia, bị vết rách gian nuốt chửng.

      Hán tử trung niên này chính là người đuổi theo từ Triệu quốc. Dọc đường , càng đuổi, càng cảm thấy kinh hãi. Tốc độ của hạt châu ngờ

      sánh ngang với tốc độ của . Hơn nữa, mỗi lần bị chặn lại nó đều tránh được. Thậm chí, tốc độ hề giảm xuống mà còn tăng lên. Cuối cùng cũng bị bỏ rơi.

      Hơn nữa, đường thỉnh thoảng lại xuất vết rách gian.

      Mặc dù sợ, nhưng nếu bị dính phải nó đúng là hơi có chút rắc rối. Với tu vi Biến kỳ của đối mặt với vết rách gian cũng chỉ làm cho bản thân bị hút vào mà thôi. Sau mỗi lần gặp vết rách gian, tốc độ của lại bị giảm xuống. Mặc dù còn có thể

      thuấn di, nhưng cũng thể bám sát được nữa.

      Truy đuổi được nửa đường, chợt phát thấy Mã Lương. ngờ,

      sau khi Mã Lương sử dụng con thoi, tốc độ lại còn nhanh hơn cả .

      Sau khi nghe Mã Lương lại, nét mặt trầm, trong lòng vô cùng căm tức. gian ngoại vực rất lớn. Nhưng biết, nó cũng có giới hạn. Nhưng trong vết rách gian lại vô cùng vô tận. Mặc dù có quay về tộc, tìm cường giả Biến hậu kỳ cũng chỉ sợ là tìm kim dưới đáy biển.

      Nghĩ tới đây, liếc mắt nhìn Mã Lương . Tay phải khẽ chộp cái,

      hút lấy con thoi vào tay. Sau khi nhìn qua chút, liền quát:

      - Vật này từ nay thuộc về lão tử.

      xong, thân thể thoáng động cũng chẳng nhìn Mã Lương cái, bay theo đường cũ trở về. Đợi đối phương rồi, Mã Lương lau mồ hôi trán, hít hơi sâu. Sau đó vội vàng bỏ .

      cũng biết rằng người đó có danh tiếng rất lớn tại ngũ cấp tu chân quốc. Thanh danh của gắn liền với tính cách chiếm đoạt độ vật của người khác. Bản thân mới chỉ ở tam cấp tu chân quốc, tất cả đều phải thông qua cột sáng của Thông Thiên tháp mà làm sao có thể

      nghe thấy.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 119: Thần Long thức tỉnh

      Vết nứt ở vực ngoại gian xuất là do nơi này trải qua vô số lần chiến đấu, làm cho nó gần đến rìa sụp đổ. Nếu phải là

      Liên Minh Tu Chân mỗi đoạn thời gian đều phải dùng đại pháp thuật để gia cố lần, sợ rằng nó biến mất còn dấu vết.

      Nối tiếp với vết nứt gian này, chính là phiến tinh hải, chỗ đó có thể có giới hạn, tràn ngập năng lượng tàn bạo và có rất nhiều những sinh vật thần bí.

      phài là có người từng vào và ra khỏi vết nứt gian. Nhưng những cao thủ Biến Kỳ đó thường vừa tiến vào ngay lập tức ra. Cả quá trình này lực hút khủng bố được hình thành ở bên trong cái khe kia vẫn chưa kịp tác động hoàn toàn.

      Vết nứt gian ở bên trong Chiến trường ngoại vực. đáng sợ của nó, cho dù là cao thủ Biến Kỳ cũng phải biến sắc vì lực hút. Dưới tác dụng của lực hút, ngay của linh lực trong cơ thể cũng có thể

      bị hút ra ngoài, lại càng phải là muốn thoát thoát đâu.

      Mà đó mới chỉ là chuyện thứ nhất. điều nữa chính là ai biết được ở bên trong rốt cuộc dẫn đến chỗ nào. Nhưng từ trong miệng của vài cao thủ biết được, trong vết nứt này là mảng tối đen, cái gì cũng nhìn , toàn bộ thần thức lại bị cấm cố bên trong cơ thể,

      thể nào lan ra.

      Lúc này, trong vết nứt gian, đột nhiên xuất cái điểm sáng, chậm rãi trôi nổi bập bềnh ở . Nhìn kỹ có thể thấy ở

      bên trong điếm sáng, có linh hồn hệ hỏa, lấp lánh cách yếu

      ớt.

      Thời gian chầm chậm trôi qua, cũng biết qua bao nhiêu lâu, điểm sáng kia vẫn bồng bềnh ở bên trong hư vô. Linh hồn chi hỏa dần dần có dấu hiệu tiêu tan.

      Năm tháng trôi qua trong nháy mắt. Điểm sáng kia hoàn toàn trở nên ảm đạm, linh hồn chi hỏa bên trong, chỉ còn lại ngọn lửa.

      ngày, đột nhiên có cái bóng ma lớn, từ phương xa bay về

      phía điểm sáng. Khi nó đến gần mới biến được đó chính là cái thây ma khổng lồ.

      Cái thi thể này to lớn nhìn giống như tộc nhân của ma tộc vậy, nhưng nếu nhìn kỹ, lại thấy trán của thi thể, phải dấu ấn của cây búa,

      mà là cái đầu búa. cái đầu búa màu đen! Nếu như có tộc nhân của cự ma tộc xuất ở đây, chắc chắn lập tức nhận ra, cái đầu búa này đó chứng tỏ người này là tổ ma của Cự Ma tộc. Cũng có thể , là thượng cổ ma tộc.

      Trong nháy mắt khi đến gần điểm sáng, đột nhiên làn khói từ bên trong thây ma chợt lan ra, ở giữa trung tạo thành con sinh vật hư ảo đầu có hai sừng. Nó tham lam nhìn chằm chằm về phía điểm sáng. Cơ thể nó khẽ động, đánh về phía đó. Thứ sinh vật này là loài thần bí đặc biệt có ở bên trong vết nứt gian. Nó cắn nuốt tất cả

      mọi vật chất, kể là thi thể, pháp bảo, hoặc linh hồn.

      Trong nháy mắt khi toàn bộ cơ thể của nó vọt về phía quang điểm, chợt kêu lên những tiếng quái dị muốn vùng vẫy chạy trốn. Nhưng chỉ trong phút chốc, cơ thể của nó lập tức bị điểm sáng hút vào, biến mất còn tăm tích, chỉ để lại cái thi thể khổng lồ kia, lơ lửng giữa trung. Sau khi hấp thu sinh vật kia, điểm sáng dần dần sáng lên.

      Linh hồn chi hỏa ở bên trong, cũng trở nên ràng.

      Trong khoảng khắc đó, Vương Lâm tỉnh lại. cách chính xác, là linh hồn của , tỉnh lại.

      Trong nháy mắt khi thức tỉnh, hề có chút ý thức. Chẳng qua chỉ là cái linh hồn chi hỏa. loại cảm giác rất “Lạnh”, từ

      trong thần thức của Vương Lâm truyền đến.

      Lúc này, ở trong thần thức của , có ngọn lửa rất lớn. Mặc dù nó tản ra từng trận khí tức tà ác, nhưng Vương Lâm cũng chút do dự,

      lao thẳng tới.

      Chỉ thấy điểm sáng, từ cái trán của thi thể to lớn kia, chui vào trong, dần bình tĩnh trở lại.

      Bị thứ giống như lửa ma bao quanh, thần thức của Vương Lâm, dần dần cũng hề có cảm giác lạnh, từ từ bình tĩnh trở lại. Thời gian cứ

      chậm rãi trôi qua, lúc này so với trước đó lại càng lâu hơn nữa Chẳng biết bao nhiêu lâu, Vương Lâm náu thân vào bên trong cái thi thể kia,

      vẫn nhàng trôi nổi ở bên trong hư vô.

      biết có phải vì nguyên nhân có thần thức của Vương Lâm ký sinh hay , vô số sinh vật có hình dạng giống như làn khói trước kia, ở bốn phía xuất , lao đầu vào mà cắn nuốt. Nhưng cuối cùng, cả đám đều bị

      Vương Lâm hấp thu. Thần thức của , càng ngày càng lớn mạnh, linh hồn chi hỏa cũng càng lúc càng vượng.

      Càng như vậy, lại càng có nhiều sinh vật, từ trong hư vô xuất , điên cuồng mà tấn công đến nơi này. Vương Lâm biết, trong mắt chúng,

      thi thể mà Vương Lâm nương tựa, giống như là cái vật phát sáng cực lớn ở bên trong cái thế giới quanh năm tối tăm này.

      Vương Lâm cũng biết thời gian trôi qua bao lâu, từ khi tỉnh lại, vẫn gần như là vô thức. chỉ nhớ chính mình cắn nuốt số lượng lớn sinh vật. Mỗi lần cắn nuốt con, cảm thấy thần thức càng trở nên mạnh mẽ hơn.

      Cuối cùng đến ngày, Vương Lâm nhớ ra những chuyện trước kia của mình, nhớ đến khoảng thời gian mười sáu năm sống với cha mẹ, nhớ đến thời gian ở phái Hằng Nhạc…Cuối cùng, nhớ đến Đằng Hóa Nguyên.

      nỗi đau đớn, chấn động ở bên trong thần thức của . Trong nháy mắt, hiểu ra tất cả mọi chuyện. Tư Đồ Nam vào giờ khắc cuối cùng,

      mạo hiểm cứu , đồng thời cũng đem vào chiến trường ngoại vực,

      đến vết nứt gian.

      Trong nháy mắt khi tiến vào cái vết nứt gian, hạt châu thiên nghịch, đột nhiên xảy ra chút thay đổi quỷ dị. cách chính xác, nó biến mất, biến mất còn chút tăm tích.

      Nhưng Vương Lâm lúc này có thể cảm giác được ràng, Nghịch Thiên châu cũng có tan biến, mà lấy loại cách thức thể giải thích được, dung nhập vào bên trong linh hồn của Vương Lâm. Thậm chí có thể , Nghịch Thiên châu cùng với linh hồn của Vương Lâm, dung hợp vào nhau.

      Cũng chính vì vậy, những loài thần bí và mạnh mẽ kia, mới bị cắn nuốt từng cái .

      Tư Đồ Nam cũng chưa chết, mà rơi vào giấc ngủ sâu vĩnh viễn. Vào lúc cuối cùng khi chuẩn bị lâm vào ngủ say, đem linh hồn của cha mẹ

      Vương Lâm, bao bọc vào trong Nguyên của .

      Cha mẹ của Vương Lâm cũng phải người tu đạo, có khả năng sống lại và đoạt xá được. Điểm này Vương Lâm biết , chẳng qua chỉ muốn đem linh hồn của cha mẹ giữ lại ở bên người, muốn để cho bọn họ hồn bay phách lạc.

      Sau khi khôi phục toàn bộ trí nhớ, phát , thần thức của mình, trở nên vô cùng mạnh. Thi thể của người khổng lồ, còn chịu nổi nữa, bắt đầu tan vỡ. Rơi vào đường cùng, thần thức của Vương Lâm khẽ

      động, rời khỏi cơ thể khổng lồ. Loại cảm giác lành lạnh, lại xuất ,

      trôi nổi trong hư vô, tìm kiếm cái thi thể khác để gửi thân.

      Khoảng thời gian đó diễn ra rất lâu. Vương Lâm ở bên trong hư vô, mỗi khi tìm thấy cái thi thể, đều gửi thân vào bên trong. Cũng như vậy, những loài sinh vật thần bí kia, vẫn ngừng nhào tới, lại bị

      cắn nuốt.

      Thần thức của lại càng trở nên mạnh mẽ. Dần dần, cắn nuốt những loài sinh vật đó trở thành cái thói quen của Vương Lâm. từ cắn nuốt cách bị động, trở thành chủ động xuất kích.

      Cũng có thể , Vương Lâm ở chỗ này, đợi lâu lắm rồi, lâu đến mức đem trí nhớ của mình, soát lại rất nhiều lần. thậm chí đem mỗi kiện mà trước đây mình làm ra, tiến hành phân tích cách tỉ

      mỉ. Cuối cùng ngay cả phân tích cũng xong hết rồi, chẳng còn việc gì để làm. Đột nhiên sức nhớ tới trước kia từng lấy được quyển sách trận pháp.

      lập tức nhớ lại nội dung bên trong quyển sách, bắt đầu suy diễn ngừng. Cho đến khi thấu hiểu hết toàn bộ cơ sở trận pháp của quyển sách, lại lâm vào tình cảnh chẳng có việc gì để làm.

      Ở đây trong rất nhiều năm tháng, Vương Lâm cũng chỉ lần nhìn thấy miệng của vết nứt gian xuất . Nhưng thần thức của quá lớn, lớn đến mức thể chia ra mà chui ra khỏi cái vết nứt.

      Nhưng thấy, theo lớn mạnh ngừng của thần thức, tuy là thể từ bên trong khe hở kia chui ra, nhưng mỗi lần va chạm, đều làm cho cái khe hỡ kia xuất dấu hiệu tan vỡ. Nhưng mà loại va đập này tối đa cũng chỉ có thể liên tục được 1 hoặc 2 lần, sau đó cái khe nứt kia

      tự động biến mất.

      Va đập hai lần, có cách nào khiến cho cái khe nứt đó tan vỡ.

      Vương Lâm biết, đây là vì thần thức của , vẫn còn chưa đủ mạnh. Thế

      là, vì để đánh vào khe nứt, Vương Lâm bắt đầu điên cuồng cắn nuốt.

      hoàn toàn vứt bỏ cái ý nghĩ tìm kiếm cái thi thể để gửi thân,

      mà ở bên trong hư vô có giới hạn này, nhanh chóng di chuyển, mỗi khi phát có vật chất thần bí kia, đều tới, trực tiếp cắn nuốt.

      Cuộc sống cứ như thế này mà duy trì rất lâu. Mỗi khi phát có khe nứt, đều thử nghiệm đánh vào, dấu hiệu tan vỡ càng ngày càng thấy . Vương Lâm biết, chỉ cần mình kiên trì thêm, nhất định ngày sau hai lần va chạm có thể khiến cho cái vết nứt vỡ ra.

      Nhưng theo thời gian trôi qua, Vương Lâm phát những loài sinh vật thần bí ở bên trong hư vô, dường như hoàn toàn biến mất, mặc kệ tìm kiếm như thế nào, cũng thấy được con.

      Vì vậy, liền mở rộng phạm vi tìm kiếm. Đột nhiên ngày, có cổ

      thần thức tương đương với Vương Lâm, cùng gặp . Đây là lần đầu tiên

      Vương Lâm phát , lại có thần thức xấp xỉ với mình ở đây.

      -Ngươi vượt qua ranh giới rồi! – Có thanh mơ hồ, truyền vào bên trong thần thức của Vương Lâm. ngẩn ra, lập tức dùng cái cách thức giống như vậy, truyền ra đạo thần thức.

      -Làm sao mới có thể rời khỏi nơi này được?

      -Rời khỏi sao? Tại sao lại phải rời chứ? Nơi này thể chạy thoát đâu được… …

      Đối phương truyền thần thức xong, sau đó chậm rãi rút lui, rồi biến mất.

      Từ trong lời của đối phương, hiểu được chút hàm ý trong đó. Bên trong vết nứt gian, thần thức giống như , chỉ có ít,

      thậm chí có thể có thần thức còn mạnh hơn. Giữa hai bên hẳn là có tồn tại loại tương tự như lãnh thổ. ngày vượt qua giới hạn, có khả

      năng xảy ra tràng ác đấu, phải ngươi chết, ta cũng bị

      cắn nuốt mà chết.

      Sau lần gặp gỡ bất ngờ, Vương Lâm quay ngược phương hướng, kết quả là ở

      bốn phía phát tổng cộng có ba cái thần thức khổng lồ giống như . Qua trao đổi, Vương Lâm biết, với thực lực của mình, là thể

      chỉ trong hai lần va đập mà làm vỡ được cái vết nứt gian.

      Nhưng quyết tâm của Vương Lâm lại trở nên cực kỳ kiên định. yên lặng lúc lâu, nghĩ đến cái kế hoạch điên cuồng. ngày, thần thức của toàn bộ tản ra, rất nhanh bao trùm toàn bộ lãnh thổ của ,

      thần thức khuếch tán càng rộng, những chấn động lại ngày càng kịch liệt.

      Vương Lâm quan sát tỉ mỉ mỗi phạm vi mà thần thức lan đến. Đột nhiên

      vị trí xuất cái vết nứt gian rất . Vương Lâm chút do dự, thần thức lập tức vào dò xét. Trong nháy mắt khi tiến vào, liền kiên quyết chặt đứt tia thần thức đó. Ngay lập tức thần thức thuận lợi vào bên trong vết nứt gian, rồi biến mất trong vết nứt, mất cảm ứng.

      Tâm tình của Vương Lâm cũng biến đổi, tiếp tục chờ đợi cái vết nứt tiếp theo xuất .

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 120: Vương Lâm trở về.

      Hứa Hạo là đại đệ tử thứ sáu của Linh Vũ Tông ở tam cấp tu chân quốc -

      Cự Lộc Quốc. Lúc này ngồi ở tảng đá cực lớn tự di chuyển, kiểm tra lại chiến lợi phẩm mấy năm nay của bản thân. Đúng lúc này, đột nhiên ngọc giản truyền của chớp động dữ dội.

      Hứa Hạo nhíu mày, lấy ngọc giản ra đặt ở trán. Ngay lập tức thanh gấp gáp vang lên trong thần thức của .

      -Nhanh chóng đến vị trí bốn mươi tám độ phía Tây Bắc. Chỗ đó xuất cái thần thức có chủ!

      Người truyền đến cho vị bằng hữu tốt tên là Cát Dương ở

      chiến trường ngoại vực. Hai người bọn đều là người có tu vi Trúc Cơ

      Hậu Kỳ. Thường xuyên liên thủ để giết người đoạt bảo, phối hợp rất ăn ý.

      Hứa Hạo nghe xong, sắc mặt khẽ biến. Ngay sau đó lộ vẻ vui mừng như điên. Thần thức là vật quý giá nhất ở chiến trường ngoại vực, so với tất cả những pháp bảo khác ít hơn rất nhiều.

      Chỉ có những tu chân hùng mạnh, lúc bị phá hủy thân xác liền khiến cho

      Nguyên rời khỏi cơ thể. Hơn nữa Nguyên khi bị tiêu diệt, mới có xác suất cực , có tia thần tức bay ra.

      Hứa Hạo biết những tác dụng cụ thể của thần thức. Nhưng nhớ

      , trong khoảng khắc khi bước vào chiến trường ngoại vực, thượng cấp tu chân quốc có đưa ra cái bảng, mặt có mười vị xếp hạng, ngờ trong số đó thần thức là cao nhất. Tất cả những gì cái bảng kia, khi nhặt được phải nộp lên , hơn nữa chắc chắn được ban thưởng.

      Nghĩ tới đây, Hứa Hạo cảm thấy quả tim điên cuồng đập loạn. nhiều mà khẽ động thân thể, hướng về góc Tây Bắc mà bay tới. Khi bay đến, ở đây tụ tập rât nhiều người. Ở xa có cái lồng lớn đậy lại, ở bên trong cái lồng có cái vệt sáng màu lam rất lớn. Vệt sáng kia nhàng nổi trong trung, chút nhúc nhích.

      Hai mắt Hứa Hạo lộ ra vẻ tham lam, nhiều vỗ lên túi trữ vật, lấy ra cái xoa màu đen, vọt tới thành.

      Lại đến Vương Lâm lặng lẽ chờ đợi vết nứt gian xuất .

      Sau rất lâu, trong phạm vi thần thức của , đột nhiên xuất tám cái vết nứt. Thần thức của Vương Lâm lập tức vào. Cắt đứt. Xuất ra tám đạo thần thức. Quá trình như vậy, liên tục được duy trì, thần thức của Vương Lâm, càng ngày càng ít . Số lượng thần thức xuất ra, càng lúc càng nhiều.

      Chiến trường ngoại vực, trong khoảng thời gian ba năm ở đây, lâm vào trong cảnh tượng điên cuồng. Từ cách đây ba năm đột nhiên xuất thần thức vô chủ bị hai người Hứa Hạo và Cát Đằng lấy . Làm cho tất cả

      những người thu dọn chiến trường ngoại vực trở nên điên cuồng. Sau đó gần như mỗi ngày, đều có thần thức xuất ở chiến trường ngoại vực.

      Số lượng thần thức nhiều đến mức thể tưởng tượng được. màn quái dị này, nếu như thường thường, tất nhiên dẫn đến chú ý của thượng cấp tu chân quốc. Nhưng trong ba năm này, thượng cấp tu chân quốc cũng phái ra bất kỳ người nào đến điều tra.

      Trong chiến trường ngoại vực, bây giờ cực kỳ bất ổn. Vì chút nguyên nhân hiểu nổi, người bên trong ra ngoài được, mà người bên ngoài cũng chẳng thể vào trong.

      Việc này đến cùng, vấn đề có lẽ là do xuất của vết nứt gian. Mười năm nay, toàn bộ chiến trường ngoại vực, vết nứt gian xuất rất nhiều, nhất là vài chỗ cửa vào, lại càng có nhiều.

      Đám tứ cấp, ngũ cấp tu chân quốc cấp bốn phân tích ra được chính là chiến trường ngoại vực sắp đến bờ sụp đổ. Lúc này cho dù có cao thủ

      Nguyên Kỳ vào, cũng có khả năng vãn hồi được đại cục sụp đổ

      nữa.

      Còn chuyện mời người ở lục cấp tu chân quốc đến để sửa chữa chi phí này lại quá cao. Mặc dù biết ở trong chiến trường ngoại vực có rất nhiều thần thức, cũng chẳng đủ để trả tiền cho những chi phí sửa chữa bên dưới. Những thứ này vẫn là do vài ngũ cấp tu chân quốc cùng nhau gánh chịu.

      Hơn nữa quan trọng nhất là, chiến trường ngoại vực cũng phải chỉ

      chỗ. cũng cần phải sửa chữa cái chiến trường sắp sụp đổ. Cho nên nếu như chiến trường ngoại vực dưới gia cố pháp thuật được hiệu quả bỏ được rồi.

      Nhưng khó có thể giải thích chính là cái chiến trường này ràng được dự đoán tối thiểu có thể sử dụng được mấy nghìn năm nữa, nhưng vì sao chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, lại đột nhiên nhanh chóng có chuyển biến xấu thế này.

      Bọn họ biết, tất cả những nguyên nhân này, thực ra phải tìm đến

      Vương Lâm đầu tiên. Nếu phải trong khoảng thời gian dài liên tục công kích những vết nức cũng trở nên như thế này được.

      Thời gian trong vết nứt gian, và chiến trường ngoại vực có khác biệt ràng. Ở bên trong hư vô của vết nứt gian trải qua trăm năm, bên ngoài Chiến trường ngoại vực chỉ là mười năm mà thôi.

      cách chính xác, thời gian Vương Lâm ở bên trong gian của vết nứt đánh vào cái khe hở, đối với bên ngoài, là bảy năm, nhưng thực tế, lại là bảy mươi năm.

      Bảy trăm năm liên tục công kích, làm cho Chiến trường ngoại vực nhanh chóng chuyển biến xấu. Bây giờ, có tu sĩ nào ở tứ cấp, ngũ cấp tu chân quốc dám vào cái chiến trường ngoại vực này. Bọn họ chỉ có thể

      truyền vào, cho những tu sĩ của tam cấp tu chân quốc, hủy bỏ công việc dọn dẹp lần này, toàn lực tìm kiếm thần thức. Sau đó thống nhất mở

      truyền tống trận ra, để tất cả mọi người rời khỏi.

      Vương Lâm quên thời gian. Thần thức của càng ngày càng yếu, càng lúc càng . bây giờ, thể tiếp tục chặt đứt thần thức, mà đợi, chờ cái vết nứt lớn hơn xuất .

      Vào ngày, ở trong phạm vị thần thức của Vương Lâm, xuất cái vết nứt gian lớn hơn gấp nhiều lần so với những cái trước kia.

      Vương Lâm chút do dự, chui vào.

      Mã Lương tìm được kiện pháp bảo vừa ý. Nó giống như Đạo Mặc Quang năm đó tìm được, đều là vật có thể tự động phi hành. Vì kiện pháp bảo này, Mã Lương dùng hết sức, đuổi theo trong ba ngày.

      cười khổ nhìn phi kiếm kia ở phía trước tỏa ra tử quang. Thầm nghĩ năm đó nếu Toa Tử bị cướp mất, bây giờ nhất định dễ dàng đuổi theo, cũng đến mức cực nhọc thế này.

      Nhớ đến Toa Tử, Mã Lương lại nhịn được mà liên tưởng đến Mặc

      Quang. Mười mấy năm qua, phải chỉ lần mơ tưởng, bên trong

      Mặc Quang kia rốt cuộc là cái pháp bảo gì, lại có thể bị những tộc nhân của Cự Ma Tộc truy đuổi và chiếm đoạt. Chắn chắn nó phải là kiện pháp bảo nghịch thiên. Mỗi lần nghĩ đến đây, cũng nhịn được mà phải than ngắn thở dài.

      -Truyền tống thông đạo sớm mở, muộn mở, hết lần này đến lần khác kỳ hạn năm mươi năm của ông mày còn chưa hết, lúc này lại mở ra.

      Nhưng bất kể là thế nào, cuối cùng cũng có thể trở về nhà. Mấy năm gần đây ở nơi này quá nguy hiểm. Đều vì những thứ thần thức này đột nhiên xuất mà làm náo loạn. Chờ khi nào đem cái phi kiếm này lấy vào tay, trở về chỗ tập kết. Hì hì, tiểu sư muội, muội nhất định phải đợi huynh về nhé, ngàn vạn lần đừng nhận lời của đại sư huynh, chỉ

      tên súc sinh mặt người tâm thú. Chỉ có huynh mới lòng dạ

      với muội thôi. - Mã Lương thầm trong lòng, tiếp tục đuổi theo về

      phía trước.

      -Nhưng năm mươi năm trôi qua, tiểu sư muội biết bây giờ như thế nào rồi? Ách…Nàng tu luyện Chiến Thần quyết, nghe có thể bảo trì được nhan sắc. Thoạt nhìn chỉ mới ba mươi tuổi thôi, nếu như nàng trở thành bà già, ta cũng buông tay được rồi. Hừ hừ, lần này

      Chiến Thần điện có hơn mười người đến đây, chỉ còn lại có mười người sống sót. Khi trở về, chắc chắn ta được tông chủ chú trọng bồi dưỡng.

      Hơn nữa trước kia ta còn có bình đan dược kia, ăn vào viên có thể giữ được tuổi xuân. Vì vậy, cho dù quay trở về, ta cũng vẫn là chàng trai hai mươi tuổi. Đến lúc đó thích nữ tử thế nào, mà chẳng tìm được chứ?

      Mã Lương cười ha ha, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy động lực, tốc độ lại càng nhanh hơn được vài phần. Mã Lương toan tính, đột nhiên từ xa bay đến hai đạo cầu vồng, trong nháy mắt đến sát bên người . Trong đó có đạo lập tức bay lên trước mặt Mã Lương. Phi kiếm ở phía trước nhoáng lên cái, lập tức lộ ra thân hình. Chỉ thấy đó là người thanh niên khoảng ba mươi mấy tuổi. Ánh mắt trầm, bàn tay to trảo cái, sau khi nắm lấy phi kiếm chẳng thèm nhìn cái nào mà ném nó vào túi trữ vật. Sau đó, xoay người, trầm nhìn chằm chằm vào Mã

      Lương.

      Lúc này đạo cầu vồng kia hạ xuống, xuất người trung niên mặc quần áo màu đen, đứng ở phía sau Mã Lương, cười nhạo nhìn về phía . Mã Lương biến sắc, thất thanh :

      -Hứa Hạo, Cát Dương!

      Mã Lương than khổ, hai người đối phương trước đây rất lâu từng gặp qua. Cho nên lúc này mới liếc mắt nhận ra ngay. Thanh danh của hai người này rất xấu, chuyên giết người đoạt bảo.

      Mã Lương quyết định kéo túi trữ vật xuống, trực tiếp ném cho Hứa Hạo ở phía trước, cầu xin :

      -Hai vị đạo hữu, tất cả những thu hoạch của ta mấy năm nay, đều ở chỗ

      này. Hai vị cứ việc lấy , ta chỉ mong có thể giữ được tính mạng thôi. -

      Hứa Hạo ngẩn ra, mở miệng túi trữ vật ra nhìn qua, rồi nhìn Mã Lương cái, cười :

      -Ngươi là người có khí phách mà ta được gặp, nhưng cũng rất thức thời. Được thôi, ngày hôm nay tha cho ngươi mạng. Cút.

      Mã Lương thở phào nhõm, muốn rút lui… Đột nhiên, biến sắc,

      phun ra ngụm máu tươi. thanh phi kiếm xuyên qua ngực của . Cơ thể của run rẩy, cảm giác được ràng sinh mệnh của mình dần biến mất. giãy dụa xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Cát Dương, giữ

      lại ngụm máu ở trong miệng, mơ hồ :

      -Ngươi… …

      Cát Dương vẫy tay, phi kiếm bay trở về. lãnh đạm :

      -Ta chưa tha ngươi.

      xong, cơ thể của khẽ động, cũng chẳng thèm nhìn Mã Lương cái, bay về nơi xa. Hứa Hạo cũng chẳng biết gì, đối với Mã Lương hấp hối chỉ biết lắc đầu, rồi lên đường. Lòng hiểu , đây là

      Cát Dương hận Mã Lương đưa túi trữ vật cho mình. Hai người và Cát

      Dương có thỏa thuận, túi trữ vật đến tay ai, của người đó, được tranh đoạt nữa. Nếu như vừa rồi Mã Lương đưa túi trữ vật cho Cát

      Dương, Hứa Hạo cũng làm như vậy.

      Ý thức của Mã Lương trở nên mơ hồ, trước mặt lên bóng dáng của tiểu sư muội, rồi dần dần nhắm hai mắt lại. Đúng lúc này, đột nhiên ở

      bên cạnh thi thể của Mã Lương xuất cái vết nứt gian cực lớn. đạo thần thức khổng lồ vọt ra. Khi đạo thần thức xuất , hơi dừng lại chút, rồi lập tức chui vào trong cơ thể của Mã Lương. Rất lâu sau, Mã Lương lại mở mắt. Từ trong ánh mắt của lóe lên hai đạo tinh quang.

      Vết thương ở trước ngực , lấy mắt thường có thể nhìn thấy được bằng tốc độ rất nhanh mà liền lại. mở miệng phát ra thanh lạnh lẽo:

      -

      Đằng Hóa Nguyên. Vương Lâm ta trở về! Thần thức! Quay về!

      Đột nhiên lúc này, khắp chiến trường ngoại vực, tất cả những thần thức trước kia của Vương Lâm, bất kể là trong túi trữ vật của người nào, hoặc bị người ta luyện hóa vào bên trong cơ thể, hoặc bị

      người ta tranh giành đều rung lên.

      Từng đạo thần thức, từ tất cả phương hướng của chiến trường ngoại vực,

      nhanh chóng từ pháp bảo, túi trữ vật, từ bên trong cơ thể điên cuồng bay về chỗ Vương Lâm, tụ tập lại.

      Cảnh tượng đó khiến cho trong lòng mỗi vị tu sĩ lấy được thần thức ở chiến trường ngoại vực, trở nên rung động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :