Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 111

      Có tổng cộng bảy cái lệnh bài. Trước mắt, lấy được từ trong tay Lý

      Sơn hai cái. Huyền Đạo tông cái. Phiêu Miễu tông cái. Hợp Hoan tông cái. Tổng công là năm cái lệnh bài. tính đến cái của Thi

      tông bẩy cái lệnh bài chỉ còn .

      Vương Lâm suy nghĩ chút. Tất cả các môn phái trong Quyết Minh cốc,

      đều tìm qua. Nhưng vẫn thể phát được cái cuối cùng. Tất nhiên cũng loại trừ khả năng có người giấu ở chỗ nào đó. Mà Vương Lâm cũng chẳng có ý định cố gắng tìm kiếm. Bẩy cái lệnh bài chiếm được năm cái là cũng đủ rồi. Chỉ cần như vậy cũng đủ

      đảm bảo cho vào ngoại vực chiến trường.

      Gạt chuyện lệnh bài qua bên, Vương Lâm liền lo nghĩ chuẩn bị cho trận chiến vào hai tháng sau.

      Đầu tiên là pháp bảo như hạt gạo kia. Sau khi bổ sung thêm những hạt mất, lại có tất cả ba hạt. Trong ba hạt đó chỉ có cái vẫn chưa dung hợp. Hai cái còn lại đều dung hợp trở thành pháp bảo siêu cường. Sau khi xuất ra ba cái pháp bảo, Vương Lâm trầm ngâm chút,

      rồi mở túi trữ vật, sắp xếp lại.

      Mấy ngày hôm nay, giết người cũng ít. Vì vậy mà túi trữ vật nhiều hơn chút. Bây giờ phải kiểm tra xem cái nào nên để, cái nào nên bỏ . Sau khi kiểm tra lúc, Vương Lâm chợt lấy ra hạt châu.

      hơn Nghịch Thiên châu rất nhiều, chỉ bằng phần mười nắm tay.

      Tuy nhiên mặt lại bóng loáng, hề có chút hoa văn, chỉ có vài vết nứt.

      Cầm lấy hạt châu, Vương Lâm khỏi nhớ tới quái nhân a Ngốc. Hạt châu này chính là do a Ngôc đưa cho và nó trở thành pháp bảo đầu tiên của . Vương Lâm than tiếng, nghĩ nữa, nhìn hạt châu trong tay, hai mắt chớp chớp.

      lúc sau, hơi nhếch mép, mỉm cười. Thả hạt châu vào trong túi trữ

      vật sau đó, hít hơi sâu, há mồm phun ra đạo lục quang.

      Phi kiếm màu xanh biếc, phiêu phù trước người , hề nhúc nhích.

      Mấy ngày qua, Vương Lâm cảm thấy linh lực biến dị trong cơ thể mình,

      khống chế phi kiếm luôn có chút được tùy tâm như trước. Mặc dù, nhờ linh lực biến dị, phi kiếm có uy lực mạnh hơn trước kia vô số

      lần. Nhưng việc trở ngại khi khống chế phi kiếm đối với Vương Lâm là chuyện thể cho phép. Vì vậy Vương Lâm quyết định nhân khoảng thời gian này, tế luyện lại phi kiếm chút.

      Hai tay bắt quyết, Vương Lâm đánh ra vài đạo linh lực, vây lấy phi kiếm.

      Sau đó, Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, cái hồ lô liền xuất tay. Đối với việc huyết luyện pháp bảo, bây giờ Vương Lâm có chút kinh nghiệm. cắn răng cái, sau đó mở hồ lô, rót ra phần ba dịch thể bên trong.

      Vương Lâm hất tay cái, dịch thể tràn ngập linh lực hàn, bay lên trung dung hợp lại chỗ thành khối nước to bằng nắm tay.

      làn hơi lạnh hàn từ trong đó phát ra, lan đến vách tường, hóa thành tầng sương mỏng.

      Vương Lâm chỉ tay cái, khối nước liền bay tới, phủ lên tiểu kiếm. Sau đó, màu xanh biếc tiểu kiếm nhanh chóng trở nên trong suốt, long lanh.

      Vương Lâm hít hơi sâu, cắt lưỡi, phun ra tia máu. Máu tươi vừa ra khỏi miệng, tay phải khua cái, liền hóa thành màn sương máu, bay tới đám chất lỏng bám tiểu kiếm. Huyết vụ từ từ

      thẩm thấu vào trong dịch thể. Thoáng cái, dịch thể chứa đầy linh khí bao lấy phi kiếm biến thành màu đỏ nhạt.

      Vương Lâm thở hổn hển vài hơi lại cắn lưỡi cái, phun máu ra ngoài.

      Ngón tay của nhanh chóng sử dụng máu tươi vẽ vô số phù chú lên phi kiếm. Từ từ, số lượng phù chú càng lúc càng nhiều. Thoáng cái, hết sạch chỗ máu tươi. Vương Lâm nhìn phi kiếm, tiếng nào, vỗ

      ngực cái. Nhất thời, linh lực trong cơ thể dâng lên, phun ra ngụm tinh huyết.

      Nét mặt Vương Lâm tái nhợt. nhanh chóng dùng tinh huyết vẽ tiếp vô số phù chú.

      Dưới tác dụng của tinh huyết và đám phù chú, dịch thể bao lấy phi kiếm hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm, mơ hồ còn có chút ánh tím. Khi giọt máu cuối cùng được dùng nốt, Vương Lâm ngưng thần, quát khẽ tiếng:

      - Hợp.

      Phi kiếm lập tức run rẩy, với tần suất càng lúc càng cao. Ánh mắt Vương

      Lâm đổi, nét mặt nghiêm túc, hai tay ngừng đánh ra vô số thủ

      ấn.

      Ngay sau đó, chất lỏng bao bên ngoài phi kiếm, giống như bị ngọn lửa nung nóng, phát ra những thanh xèo xèo, tỏa ra làn khói trắng. Làn khói trắng càng lúc càng đậm, chất lỏng cũng từ từ ít dần.

      Cuối cùng, toàn bộ chất lỏng biến mất. Màu sắc của phi kiếm lúc này mặc dù vẫn là màu xanh biếc, nhưng ngoài thân kiếm lại có thêm mấy đạo huyết sắc. Ngoại trừ cái đó ra, kích thước của nó cũng ít, chỉ

      bằng nửa ban đầu.

      Khiến Vương Lâm càng thêm kinh ngạc chính là cái chuôi của nó gần như biến mất. Trước kia, tỷ lệ giữa chuôi và lưỡi của phi kiếm là phần năm bây giờ phải tới phần mười lăm. Gần như còn chút nào nữa.

      Vương Lâm cũng biết, thanh huyết luyện chi kiếm của được

      Cực cảnh củng cố, nên từ từ lột xác. lột xác đó, sau khi đạt tới

      Cực cảnh, ngoài thuộc tính của phi kiếm, tất cả những mặt khác đều đạt tới cực hạn.

      Như bây giờ, Vương Lâm mới kiểm tra chút, tốc độ của nó nhanh hơn trước rất nhiều. Nếu dùng toàn lực, với nhãn lực của Vương Lâm vẫn thể nhìn thấy dấu vết của phi kiếm. Hơn nữa, mức độ thuấn di của nó lại càng vô cùng đáng sợ.

      Ít nhất, tu sĩ Kết Đan kỳ nếu có pháp bảo phòng ngự hay hộ giáp,

      mà bị trúng kiếm cũng chẳng biết sống chết thế nào. Đây chính là uy lực của pháp bảo có thêm tác dụng của Cực cảnh. Nó đột phá uy lực hạn chế của bản thân, phát huy thuộc tính đến mức cao nhất.

      Có điều, đối với Nguyên kỳ vẫn chưa có nhiều tác dụng lắm. Dù sao tu vi của Vương Lâm vẫn chỉ là Trúc Cơ kỳ mà thôi. Cho dù là Cực cảnh vẫn còn quá yếu. Cực cảnh chỉ khi tu vi đạt tới Nguyên kỳ

      mới có thể phát huy uy lực đáng sợ của nó.

      Lúc này, tiểu kiếm màu xanh lại càng thêm tinh xảo. chút ánh sáng màu lam thi thoảng lại xuất thân kiếm, thoáng nhìn có chút quỷ

      dị. Nuốt phi kiếm vào trong người, ánh mắt Vương Lâm lóe lên cái,

      giơ tay tính toán. Lần này, bế quan hết tổng cộng tháng. tháng còn lại, Vương Lâm dự định dùng Nghịch Thiên châu để tu luyện. tự tin tới ngày xuất quan có thể đột phá Trúc Cơ trung kỳ đạt tới Trúc

      Cơ trung kỳ.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 112

      khi tới Trúc Cơ trung kỳ, có thêm vài pháp thuật có thể thi triển. Nhất là ngọc giản của Thi tông có giới thiệu về loại quỷ hồn thuật. Sử dụng pháp thuật đó có thể gọi lệ hồn ra chiến đấu.

      Vì nghênh chiến Đằng Hóa Nguyên, đoạt lấy hồn kỳ, Vương Lâm vắt hết óc, có bao nhiêu thủ đoạn đem ra dùng hết. Sau khi có quyết định, liền lấy hồ lô linh lực ra. Sau đó xoa cái lên Nghịch Thiên châu rồi tiến vào Mộng Cảnh gian.

      thời gian, Vương Lâm vào trong Mộng Cảnh gian để tu luyện. Ánh sáng trong gian mờ mờ. Phía tầng vật chất màu xám. Đưa mắt nhìn quanh, cảm giác áp lực liền xuất ngay tức khắc.

      Bốn phía có những vệt sáng dài, tỏa ra chút ánh sáng. Trước kia, khi tiến vào trong Mộng Cảnh gian, nhưng vệt sáng đó đều đứng yên.

      Nhưng từ sau khi Thủy thuộc tính viên mãn, những vệt sáng đó như có thêm linh hồn, bắt đầu di chuyển theo quy tắc nào hết.

      Vương Lâm đứng trong gian, vươn tay chạm vào vệt sáng. Bàn tay nhàng xuyên qua nó. Vệt sáng đó giống như ở trong cùng gian với Vương Lâm, mặc cho làm thế nào cũng thể

      chạm tới.

      Tuy nhiên, vẫn có thể sử dụng ý niệm để khống chế. Trong lòng thoáng động, ánh sáng bốn phía liền chuyển động theo. Chúng có thể tụ

      lại thành bộ đồ án, hoặc tản ra xung quanh. Bất cứ trong đầu Vương

      Lâm nảy ra ý muốn nào là chúng phản ứng theo.

      Chuyện này, Vương Lâm từng hỏi Tư Đồ Nam. Nhưng lão cũng .

      Theo lời lão bây giờ bên trong Nghịch Thiên châu rất quỷ dị.

      Mộng Cảnh gian chỉ là tác dụng của nó mà thôi. Còn về thời gian thay đổi trong đó Tư Đồ Nam tìm hiểu được. Lão chỉ biết với thân phận cường giả lục cấp tu chân quốc của mình, khi cướp được

      Nghịch Thiên châu, thế giới tu chân có người nào dám động vào.

      Nhưng ngờ từ đâu lại chui ra mấy cường giả có thực lực mạnh đến khó tin. Đám tu sĩ đó điên cuồng đuổi giết Tư Đồ Nam, khiến cho phải bỏ thân thể, trốn vào trong Nghịch Thiên châu mới có thể trốn thoát.

      Tư Đồ Nam từng với Vương Lâm, đám tu sĩ đuổi giết chắc chắn phải là người tu chân tinh cầu này. Tư Đồ Nam có thể chắn chắn điều, tới cảnh giới của lão cơ bản là biết hết những cường giả

      tinh cầu. Hơn nữa, Tư Đồ Nam được mọi người xưng là đệ nhất cao thủ

      tu vi phải rất mạnh.

      Cơ bản tu vi của đối phương cũng chỉ tương đương với lão. Nhưng chỉ có người, Tư Đồ Nam có thể khẳng định vượt qua mình. Nếu phải có người đó ra tay lão cũng phải bỏ thân thể. Phải biết rằng bằng hữu của Tư Đồ Nam cũng ít. Mặc dù tu vi của đối phương tương đương với lão, nhưng dù sao Tư Đồ Nam cũng là cường giả tinh cầu nên chiếm được địa lợi và nhân hòa.

      Nhưng sau khi người đó ra tay, Tư Đồ Nam biết được cho dù có tìm đến người khác cũng thế. Tới người là chết người. Tu vi của người đó so với phải chỉ có cấp độ. Trong lòng Tư Đồ Nam thầm đoán, người đó chắc chắn phải đến từ thất cấp tu chân quốc.

      Nghĩ tới điều đó, Nghịch Thiên châu trong mắt lão lại càng trở nên thần bí hơn. Có thể khiến cho thất cấp tu chân quốc xuất tranh đoạt chắc chắn nó phải là loại bảo bối hiếm thấy.

      Những việc đó, Tư Đồ Nam đều hết cho Vương Lâm. Hơn nữa, lão luôn dặn dò Vương Lâm rằng nhất định phải cẩn thận. khi để lộ ra Nghịch

      Thiên châu, chắc chắn cả hai chỉ có kết quả đó là thi cốt thành tro mà hồn phi phách tán. Tư Đồ Nam phân tích, nếu đối phương đến từ thất cấp tu chân quốc, phát ra cái lệnh truy tìm đồ vật ở lục cấp tu chân quốc là chuyên hết sức đơn giản. Vì vậy phải cẩn thận đề phòng.

      Vương Lâm nhớ tới chuyện đó, trong lòng thầm chấp nhận. biết

      Nghịch Thiên châu có tác dụng gì khác nhưng chỉ riêng thời gian thay đổi cũng là chuyện nghịch thiên rồi. Mỗi người tu chân đều luôn chạy đua với thời gian. thẳng ra, tu vi chính là tuổi thọ. Mỗi lần nâng cao thực lực tuổi thọ tăng lên theo.

      Ngoại trừ việc đó, tu vi tăng cao cũng đồng nghĩa với địa vị tăng lên.

      Phải biết rằng cấp bậc trong tu chân giới rất quan trọng. Trong mắt tu sĩ Trúc Cơ kỳ Ngưng Khí kỳ là cái gì? Nếu dùng hai chữ chó lợn hơi khó nghe chút. Nhưng nó chính là .

      Đồng dạng, trong mắt tu sĩ Nguyên kỳ Trúc Cơ kỳ và Kết Đan kỳ

      cũng hoàn toàn như thế. Tương tự, trong mắt lão quái Biến kỳ, tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ cũng chẳng bằng chó lợn, muốn giết là giết.

      Ánh mắt Vương Lâm lộ kiên định. Đến bây giờ, thực

      cảm nhận được sinh tồn trong tu chân giới còn khốc liệt hơn nhân gian rất nhiều. Mạnh được yếu thua. Nếu muốn sinh tồn, nhất định phải có được thực lực mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức mà tất cả mọi người đều sợ hãi mới bị bắt nạt.

      - Nếu tu vi của mình mà đạt tới Hóa Thần kỳ hoặc là Biến kỳ có giết chết Đằng Lệ, cho dù là Đằng Hóa Nguyên cũng dám câu,

      lại càng dám tìm cha mẹ ta. Thực lực! Tất cả đều dựa vào thực lực. Chỉ có trở thành cường giả mới có thể quyết định sinh tử của người khác. - Trong lòng Vương Lâm quặn đau, ánh mắt lộ ra hàn quang.

      hít hơi sâu, nhắm hai mắt lại, đem thần thức tỏa ra khắp

      Mộng Cảnh gian. Hai tay bắt quyết, tay phải đưa về phía trước.

      Ánh sáng xung quanh liền lập tức tập trung lại hình thành cái cánh cửa.

      Đây là tác dụng mà Tư Đồ Nam tìm được, sau khi Thủy thuộc tính của

      Nghịch Thiên châu viên mãn. Đó là lợi dụng ánh sáng trong đó tạo thành cái pháp trận. Lợi dụng trận pháp đó, Vương Lâm có thể ra vào Mộng

      Cảnh gian cách tự nhiên.

      Vương Lâm bước vào trong cánh cửa. Khi xuất , vẫn là khung cảnh của

      Mộng Cảnh gian. Chỉ có điều cảnh tượng xung quanh hơi có khác biệt. Phía trước Vương Lâm có người khổng lồ cao chừng ba trượng.

      khoanh chân ngồi giữa trung. Vô số luồng sáng chiếu tỏa ra từ thân thể .

      Chăm chú nhìn kỹ, tướng mạo của người khổng lồ hoàn toàn bình thường,

      tuy nhiên có nét trầm. Thân thể của cũng phải là thực ngưng tụ mà hơi trong suốt. Nhất là phần ngực gần như là trong suốt từ trước ra sau. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy được linh khí nồng nặc dao động. Lúc này, người khổng lồ nhắm nghiền hai mắt. Thân thể lúc sáng lúc tối, thèm để ý tới Vương Lâm.

      Đây phải là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên của Tư Đồ Nam.

      Nhưng mỗi lần nhìn thấy lại hết sức rung động. Trong đầu cứ nghĩ rằng nếu Nguyên mà lớn như vậy thân thể của Tư Đồ Nam trước kia chẳng khác nào người khổng lồ.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 113

      Tư Đồ Nam cho biết, Biến kỳ chính là thay đổi về

      Nguyên . Sau thời gian dài, Nguyên phát triển càng lúc càng lớn, nhưng thân thể con người lại thể thay đổi. Vì vậy mà chỉ

      có khiến Nguyên xuất thể mới có thay đổi.

      Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, lấy ra hồ lô chứa linh khí, uống hớp. Sau đó, bắt đầu thổ nạp, đột phá tới Trúc Cơ trung kỳ. Sở dĩ tu luyện ở đây là bởi vì Tư Đồ Nam từng như thế có thể giúp lão khôi phục.

      Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, nháy mắt thời điểm tiến vào chiến trường ngoại vực tới. Trong vòng tháng qua, ngoài Quyết Minh cốc có vô số tu sĩ kéo đến. Bọn họ đều tìm kiếm những vị trí tốt nhất để nhìn vào

      Quyết Minh cốc.

      Số lượng tu sĩ tới đây tăng lên, khiến chokhông gian bên ngoài Quyết

      Minh cốc dần trở nên náo nhiệt. Trong đó hiển nhiên cũng có những người thù oán với nhau liền tiến hành giải quyết.

      Trong phạm vi ngàn dặm bên ngoài Quyết Minh cốc, do cứ trăm năm lần lại có hồi náo nhiệt nên có thị trấn lớn mọc lên. Phải biết rằng đây chính là khu vực bên ngoài của ngoại vực chiến trường nên có rất nhiều tu sĩ của Triệu quốc tập trung lại đây.

      Cứ trăm năm, thị trấn đó cơ bản trở thành nơi giao dịch lớn nhất của

      Triệu quốc. Trong mỗi khu phố đều xuất bóng dáng tu sĩ, vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều tài liệu, pháp bảo hiếm có cũng chợt xuất .

      Vào ngày, bên ngoài Quyết Minh cốc tụ tập số lượng đông đảo các tu sĩ. Bọn họ đến từ tất cả các môn phái tu chân lớn trong Triệu quốc. Ngoại trừ những đại phái độc chiếm vị trí, những người còn lại tụ tập với nhau. Trong số đó có ít những môn phái , tiểu gia tộc còn lại là tán tu.

      Những môn phái , gia tộc và tán tu có tư cách vào chiến trường ngoại vực. Bọn họ tới đây cũng chỉ muốn xem cho biết. Cứ trăm năm, chiến trường ngoại vực mới mở ra lần. Nghe , vào thời điểm mà nó mở

      ra, từ cửa thông đạo tỏa ra lượng lớn linh khí. Có thể hấp thu được chút cũng bằng bao nhiêu ngày tu luyện. Mắt thấy thời gian

      Quyết Minh cốc mở ra sắp đến, tất cả mọi người từ trong thị trấn đều tới bên ngoài mà chờ.

      ngày này, vào lúc buổi trưa, bầu trời xanh ngăn ngắt gợn mây. Ánh nắng chiếu thẳng đỉnh đầu, tỏa ra hơi nóng gay gắt.

      Nhiệt độ xung quanh vô cùng nóng bức. Nhưng đám tu sĩ bên ngoài Quyết

      Minh cốc vẫn chẳng hề để ý. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cốc khẩu. Bất cứ vị tu sĩ có kinh nghiệm nào cũng đều biết, giữa trưa hôm nay chính là thời điểm mà Quyết Minh cốc mở ra.

      Nếu từ cao nhìn xuống, Quyết Minh cốc giống hệt như cái hồ lô.

      Miệng của hồ lô chính là cốc khẩu. Phía bên trong, có hai ngọn núi cao vút. Giữa hai ngọn núi có con đường , dẫn tới cái trận pháp hình bát giác. Lúc này, trận pháp đột nhiên tỏa sáng.

      Cách đó xa, đám Nguyên kỳ cao thủ của ma đạo cùng tụ lại chỗ. Vào lúc trận pháp phát sáng, ánh mắt bọn họ đều chăm chú nhìn về

      đây. Thân hình gày đét của Đằng Hóa Nguyên cũng lẫn trong đó. Hai mắt lộ ra hưng phấn, nhìn chằm chằm vào thông đạo trong trận pháp.

      Trận pháp càng lúc càng tỏa sáng. Có tám người chậm rãi từ bên trong ra.

      Hai mắt Đằng Hóa Nguyên lộ vẻ thất vọng. Tay khẽ phất cái, lấy ra ngọn cờ màu đen. khẽ miết cái, nhất thời hồn phách bị phong ấn trong đó bị tan biến.

      Nhìn thấy tám người ra, đám tu sĩ Triệu quốc đứng bên ngoài Quyết Minh cốc, xì xào thảo luận, chỉ chỉ trỏ trỏ.

      - ra rồi. Nhìn xem kìa. Bình thường tông phái có người ra đầu tiên mười phần mất tư cách. Lần này biết là môn phái nào?

      - ngờ lần này lại nhiều người như vậy. Theo tục lệ từ trước, môn phái có người ra đầu tiên nhất định là nhân số ít nhất.

      - Kia chính là Chu Du! chính là đệ tử của Phiêu Miễu tông.

      - Lần trước, Phiêu Miễu tông tham gia tranh đoạt tư cách thi đấu nhưng cũng thất bại. Lần này cũng thế. Xem ra, mấy đại phái trong chính đạo cũng chỉ có vậy. Nếu Phúc Điền phái chúng ta được vào, chừng còn mạnh hơn bọn chúng.

      - Trương huynh! Người có tu vi cao nhất tông phái ngươi mới chỉ tới Kết

      Đan sơ kỳ. Phiêu Miễu tông tùy tiện phái vị sư tổ là đủ tiêu diệt các ngươi. Lần này, Phiêu Miễu tông thất bại chẳng lẽ là do đệ tử ma đạo quá mạnh?

      Vào lúc này, tám đại tông phái của chính ma lưỡng đạo, ngoại trừ Tịch

      Diệt tông vì cao thủ Nguyên kỳ tọa hóa nên chưa thể có được lệnh bài ra. Lão tổ của bảy môn phái khác cũng đều tới nơi này.

      Lúc này, lão tổ Tân Hải của Phiêu Miễu tông trầm nhìn chằm chằm vào

      Quyết Minh cốc, tiếng nào. Từ cốc khẩu, tám người của Phiêu

      Miễu tông ánh mắt cổ quái ra. Nhìn thấy biển người đông đúc cùng với những tiếng xì xào bàn tán, tám người đó mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu, ủ

      tới bên cạnh Tân Hải.

      Tân Hải cố nén lửa giận. Lần này, lão xuất ra lượng vốn liếng rất lớn, hai mươi lăm đệ tử. Trong đó có ba người đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ,

      tám người trung kỳ. Còn lại đều là Trúc Cơ sơ kỳ. Đồng thời, lão cũng xuất ra vô số pháp bảo, ý định bằng mọi giá phải đạt được tư cách. Nhưng vào lúc này, hai mươi lăm người chỉ còn lại tám người.

      Tân Hải liếc nhìn tám người mấy cái. trong những vị lão tổ đứng bên cạnh là Thượng Quan Vân cười :

      - Tân huynh! chiếm được tư cách cũng chẳng sao. Cái việc này vốn hết sức nguy hiểm. Trước đây mười người có thể về được người là tốt lắm rồi. Vì thế Tân huynh cũng cần phải để ý. Chờ thêm trăm năm nữa là được mà.

      Tân Hải cười lạnh :

      - Thượng Quan lão đệ! Ngươi cần phải châm chọc lão phu. Thua chính là thua. Ước định lúc trước, lão phu hiển nhiên tuân thủ. - Dứt lời,

      lão nhìn chằm chằm vào tám tên đệ tử, trầm giọng :

      - Đại sư huynh của các ngươi chết?

      người trong số đó, quỳ xuống đất, thấp giọng :

      - Lão tổ! Tất cả chết...Ngoại trừ chúng ta ra, tất cả những đệ tử khác đều chết.

      Bảy người còn lại cũng quỳ xuống, mặt lỗ vẻ sợ hãi.

      Thượng Quan Vân cười lạnh trong lòng, nhưng nét mặt lại làm ra vẻ thương xót, lắc đầu .

      Nét mặt Tân Hải trầm, cười lạnh :

      - ngờ lại chết nhiều người như vậy. Tốt lắm. Là môn phái nào?

      tên đệ tử quỳ mặt đất, hơi do dự chút. Thấy thế, Tân

      Hải liền vung tay lên, phát ra cái vòng sáng bao phủ quanh đám đệ tử

      Phiêu Miễu tông. Thượng Quan Vân liếc măt nhìn cái, cười lạnh trong lòng.

      Sau khi ngăn cản thần thức của người khác dò xét, Tân Hải mở miệng bảo đám đệ tử chuyện. Tên đệ tử há miệng, phát ra số thanh. Sau khi Tân Hải nghe xong, hai mắt lóe lên hàn quang, hừ lạnh tiếng,

      :

      - Các ngươi lui ra phía sau. Ta muốn xem xem, cuối cùng là thần thánh phương nào. - xong, lão vung tay cái, vòng sáng liền biến mất.

      Thượng Quan Vân chợt :

      - Tân huynh! biết tại sao Hư Mi đạo hữu lại tới?
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 114

      [​IMG]
      Tân Hải liếc mắt nhìn Thượng Quan Vân cái, :


      - Sư huynh nghênh đón Thông Thiên tháp sứ giả đại nhân. lúc nữa đến đây.


      Lúc này, trận pháp lại sáng lên lần nữa. Tất cả mọi người đứng bên ngoài đều đưa mắt nhìn. Đằng Hóa Nguyên nắm chặt tay lại, trầm nhìn vào trận pháp. thầm quyết định chỉ cần Vương Lâm vừa xuất , lập tức sử dụng mối liên hệ của trớ chú mà thuấn di tới bên cạnh. Sau khi để bắt được, nhất định phải cho Vương Lâm chịu hết cực hình thế gian.


      Ánh sáng chói mắt tỏa ra từ trận pháp. Có mười ba người lần lượt ra.


      Nét mặt Đằng Hóa Nguyên càng thêm trầm. Tay lại bóp nát cái linh hồn nữa hồn kỳ. Trong lòng cười lạnh :


      - Vương Lâm! Nếu ngươi sống chết vẫn để ý đến tình thân, kiên quyết chịu ra ngoài Đằng Hóa Nguyên ta đúng là xem thường ngươi. Nhưng cho dù lần này ngươi có thể chạy thoát, chờ sau khi ta đạt tới Nguyên trung kỳ, làm cho trớ chú mạnh lên. Đến lúc đó, ta chắc chắn tìm được ngươi.


      Đám tu sĩ ở bên ngoài lại bắt đầu bàn tán với nhau.


      - Lần này tranh đoạt tư cách thi đấu ở chiến trường ngoại vực rất cổ


      quái. Theo tục lệ bao giờ môn phái ra đầu tiên cũng đông nhất.


      Sau đó số lượng người càng lúc càng ít. Nhưng lần này tại sao lượt thứ hai lại nhiều hơn lượt thứ nhất?


      - Quái lạ! Ta có dự cảm lần này mọi chuyện rất khác.


      - Lượt này là môn phái nào? Ai nhận ra nhanh xem nào.


      - Là Hợp Hoan tông. Ta nhận ra Vương Dĩnh. Nàng chỉ cần xuất trong khoảng mười trượng là ta có thể ngửi thấy mùi thơm của nàng...


      - Đúng thế! Là Hợp Hoan tông.


      Trong lúc mọi người bàn bạc với nhau, hai vị Nguyên kỳ cao thủ của


      Hợp Hoan tông là Trần Hoan và Trần Nghiên đều tối mặt lại. Hai người bọn họ nhìn nhau, thầm than trong lòng. Ngay sau đó, sắc mặt cả hai liền trở lại bình thường. Đám đệ tử Hợp Hoan tông cúi đầu ủ rũ, tới trước mặt Trần Hoa và Trần Nghiên. Nữ đệ tử Vương Dĩnh dẫn đầu nhanh chóng ném ra cái ngọc giản truyền .


      Trần Hoan nhướng mày, nhận lấy sau đó đặt lên trán, lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm Vương Dĩnh, trầm giọng :


      - Chuyện đó là ?


      Vương Dĩnh cung kính :


      - Lão tổ! Tất cả chúng ta đều tận mắt nhìn thấy.


      Những đệ tử phía sau hiển nhiên là biết nội dung ngọc giản, liền lập tức gật đầu. Trần Nghiên liếc mắt nhìn mọi người cái, sau đó cầm lấy ngọc gian trong tay Trần Hoan. Sau khi ngưng thần nhìn lúc, nàng liền cười lạnh, xoa tay cái, ngọc giản nhất thời biến thành tro bụi.


      Đột nhiên từ trong số môn phái chính đạo có ánh mắt nhìn tới. Trần


      Hoan và Trần Nghiên liền quay đầu lại. Chỉ thấy Tân Hải nhìn bọn họ


      rồi gật đầu.


      Khi đám đệ tử Phiêu Miễu tông ra, Trần Hoan và Trần Nghiên cũng chú ý tới cử động của Tân Hải, nhưng đoán được nguyên nhân. Lúc này,


      sau khi cả hai xem xong ngọc giản mới biết được.


      Đằng Hóa Nguyên cau mày, nhìn Trần Hoan, Trần Nghiên và Tân Hải chút, trong lòng chợt có cảm giác ổn. Nhưng cũng biết là ổn ở đâu. Suy nghĩ chút, thực nghĩ ra đầu mối. Trong lòng hừ lạnh tiếng, lại bóp nát cái linh hồn trong ngọn tiểu kỳ.


      Lúc này chỉ có Đằng Hóa Nguyên mà cơ bản mấy môn phái khác cũng đều nhận ra quái dị. Trong lòng bọn họ đều tự hỏi, biết đám đệ


      tử Phiêu Miễu tông và Hợp Hoan tông gì mà nét mặt ba vị cao thủ


      Nguyên kỳ đều trầm như thế.


      Thậm chí ngay cả những môn phải , tiểu gia tộc, tán tu cũng đều nhận thấy khác lạ. Tất cả đều thấp giọng thảo luận.


      Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, vòng tròn giống như cái lồng vô thanh vô tức xuất . Vầng ánh sáng đứng vững trong trung, từ từ to dần lên. Cuối cùng, khi đường kính của nó đạt tới mười thước, có bốn người từ bên trong ra.


      Người đầu tiên có thân thể béo tròn, giống như quả bóng, nét mặt tươi cười. Nhưng khi vừa xuất , tất cả cao thủ Nguyên kỳ


      liền bay lên, khom người đứng thành hai hàng. Người này đúng là sứ giả


      phụ trách ở Triệu quốc, Lâm Dịch.


      Lâm Dịch cười ha hả, :


      - Các vị! Hôm nay, Lâm mỗ tới đây là để hỗ trợ thượng cấp sứ giả mở


      thông đạo vào ngoại vực. Ta can thiệp vào việc tranh đoạt tư cách của mọi người. Chư vị cứ yên tâm.


      Ba người phía sau Lâm Dịch, ngoại trừ Phác Nam tử cùng với đạo nhân tóc bạc của Phiêu Miễu tông ra, người còn lại là lão nhân có thân hình gầy đét của Thiên Đạo môn.


      Ba người đó theo Lâm Dịch, từ trời hạ xuống, đứng mảnh đất trống. Lúc này, tất cả các vị cao thủ Nguyên kỳ đều theo, đứng bên.


      Tân Hải nhân cơ hội, đứng bên cạnh lão nhân tóc bạc, giọng truyền . Bạch phát đạo nhân đúng là đệ nhất cao thủ của Phiêu Miễu tông - Hư


      Mi chân nhân. Sau khi nghe Tân Hải truyền , nét mặt lão nhân vẫn thản nhiên, gật đầu.


      Lúc này, trận pháp lại lần nữa phát sáng. Có năm người ra. Năm người đó vừa xuất , lập tức tỏa ra luồng khí hàn. Cặp mắt của cả năm người đỏ như máu, khi ra tiếng nào, nhìn xung quanh rồi ra góc, khoanh chân ngồi xuống gì.


      - Bọn họ thuộc môn phái nào? - Tất cả mọi người lại lần nữa dò hỏi.


      lúc sau, vẫn có người nào đoán ra, năm người đó là môn phái nào. Hư Mi chân nhân đứng bên cạnh Lâm Dịch, chợt cười :


      - Sứ giả đại nhân! Ngài xem đám đệ tử Thi tông này người nào cũng nồng nặc lệ khí. Nghe Thi tông có bí pháp, có thể làm cho đệ


      tử và thi khôi dung hợp với nhau. Năm người này chắc chắn là nhân khôi.


      Lâm Dịch gật đầu, cười :


      - Năm người này đúng là nhân khôi.


      Lão nhân gày gò của Thiên Đạo môn, cau mày :


      - Dạ đạo hữu tới...


      Lâm Dịch lắc đầu, :


      - Thi tông có lệnh bài theo quy định coi như mất tư cách. Có đến hay cũng chẳng quan hệ. - xong, tùy ý liếc về đám người đó, trong lòng thầm nghĩ:


      - Thi tông...Thông đạo ngoại vực mở ra lần này, sợ rằng lại có mấy người đoạt xá thành công, khôi phục tu vi.


      Nghĩ tới đây, Lâm Dịch chợt nhìn về phía cao thủ Nguyên kỳ của Vô Phong Cốc, nét mặt thản nhiên, :


      - Vô Phong cốc cũng có lệnh bài ở lại Quyết Minh cốc nên hủy bỏ tư cách. Có điều, do các ngươi đưa lệnh bài cho môn phái khác, nên số


      lượng lệnh bài mà môn phái có được bị hạn chế. Cho phép có được hai cái lệnh bài.


      Cao thủ Nguyên kỳ của Vô Phong cốc là lão nhân mặt đen. Lão nghe thấy vậy cũng gì, chỉ liếc mắt nhìn Đằng Hóa Nguyên. Đằng Hóa


      Nguyên cũng im lặng gì. Mặc dù, là khách khanh lão tổ của


      Vô Phong cốc, những cũng cố gắng hết sức mới nắm được cái lệnh bài.


      Lúc này, trận pháp lại sáng lên lần nữa. Trong lòng Đằng Hóa Nguyên chợt động. cảm giác được tia trớ chú đến gần. Khuôn mặt hơi hồng lên, hai mắt nheo nheo, nhìn chằm chằm vào trận pháp. Chỉ cần


      Vương Lâm xuất , thuấn di ngay lập tức.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 115: ??????

      Trận pháp lóe lên, người từ bên trong ra. Đằng Hóa Nguyên muốn thuấn di áp sát lại, nhưng đột nhiên ngẩn người ra, nhìn chằm chằm về phía thân ảnh trong đó. Lửa giận trong lòng lão vô ý dâng lên. Người đó phải là Vương Lâm, mà là tên đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ của Vô

      Phong Cốc.

      Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên trầm hơn, tay phải liên tục bóp vỡ hơn mười đạo linh hồn, sau đó mới thu tay, trầm mặc đứng.

      Tên đệ tử này sau khi xuất vội vàng chạy tới trước mặt Đằng Hóa

      Nguyên cùng lão giả mặt đen, thủ phục mặt đất, thanh tràn ngập sợ hãi :

      - Lão tổ, bọn họ chết hết rồi. Vương Bằng đại sư huynh chết, đệ tử may mắn đứng ở xa nên chạy thoát được....

      Lão giả mặt đen nhìn chằm chằm vào đệ tử, bỗng nhiên đưa tay chụp lên đầu , trầm giọng :

      - Nếu bọn họ chết, ngươi cũng nên sống mình.

      xong, đầu tên đệ tử đó lập tức bị kình lực của lão đánh cho vỡ nát.

      trận gió nhàng thổi tới xua mùi máu tanh. Mấy tên đệ tử của môn phái tu chân bên ngoài cốc sắc mặt đều có chút cổ quái. Thậm chí ngay cả những tiếng bàn luận về Vô Phong Cốc cũng còn vang lên.

      Tất cả đều đột ngột đình chỉ, còn người nào dám đàm luận về Vô

      Phong Cốc.

      Trong chốc lát bốn phía đều yên lặng. Đúng lúc này trận pháp lại sáng lên. Lần này, nhân số có nhiều hơn trước, người lại tiếp người ra, Đằng Hóa Nguyên nhìn lướt qua lập tức phát đều là đệ tử

      Huyền Đạo Tông, nhưng vẫn ngưng thần chăm chú nhìn.

      Bỗng nhiên, thần sắc Đằng Hóa Nguyên hơi động, mặt lên tầng sát khí, thân thể lập tức lay động, trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Khi xuất đứng bên cạnh đệ tử Huyền Đạo Tông, nhe răng cười quát:

      - Cuối cùng ngươi ra.

      Vừa , bàn tay hóa thành trảo, chụp lên đỉnh đầu thanh niên.

      Ánh mắt thanh niên lóe lên quang mang, trước khi Đằng Hóa Nguyên chộp tới biến mất khỏi chỗ. Lần xuất sau đó là ở giữa trung, nhưng ngay khi vừa xuất , bốn phía đột nhiên truyền tới mấy đạo kinh hô.

      - Chính là , giết Đại sư huynh.

      - đoạt lệnh bài của chúng ta. Lão tổ, chính là .

      - Ta còn nhìn thấy giết người của Vô Phong Cốc.

      Hễ là đệ tử các môn phái từ bên trong ra lập tức đều trở nên kích động. Khi còn ở bên trong, bọn họ ai cũng e ngại Vương Lâm. Ba tháng nay tất cả mọi người đều phải nhẫn nhịn từng chút , thế nhưng bây giờ có trưởng bối bên cạnh, lòng can đảm của bọn họ lớn hơn rất nhiều.

      Đằng Hóa Nguyên nghĩ tới đối phương có thể thuấn di, sau khi sửng sốt chút vì bị đối phương tránh thoát được, nhưng ngay sau đó, vẻ

      mặt u, cuồng vọng :

      - Vương Lâm, ta xem ngươi có thể chạy thoát được đâu!

      Đúng lúc này, tiếng hét chói tai từ phía Hợp Hoan Tông truyền ra.

      - Tất cả lệnh bài bên trong cốc đều ở trong tay , người có ít nhất năm khối lệnh bài.

      Lời này vừa vang lên, các tu chân giả Triệu quốc tụ tập ngoài cốc đều vang lên tiếng nghị luận xôn xao, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào thanh niên ở giữa trung. Ngay cả Lâm Dịch cũng lộ ra vẻ hứng thú. Sau khi ngưng thần nhìn vài lượt, mặt lộ ra vẻ

      kinh ngạc, lập tức khẽ cười, lắc đầu .

      - Chư vị đạo hữu, người này giết cháu của ta. cùng với Đằng mỗ có mối thù đội trời chung. Hôm nay ta phải giết chết . người có những vật phẩm gì ta cần. Nhưng nếu có ai đứng ra gây trở

      ngại, đừng trách Đằng mỗ trở mặt - Đằng Hóa Nguyên tức giận quát to tiếng.

      Lâm Dịch lúc này đột nhiên cười :

      - Được. Các tu chân giả của Triệu quốc nên nhúng tay vào việc này,

      ta muốn xem Đằng Hóa Nguyên có dám ra tay giết .

      Lâm Dịch vừa những lời này, mọi người xung quanh đều sửng sốt chút. Mặc dù ải mở miệng nhưng trong lòng mỗi người đều đoán thử xem ý nghĩa lời của là gì.

      Đằng Hóa Nguyên ở trước mặt Lâm Dịch dù sao vẫn dám kiêu ngạo,

      nhưng hơi nhíu mày chút, đoán được ý tứ trong lời của đối phương.

      Ánh mắt Phác Nam Tử chợt lóe lên, thần sắc có chút cổ quái nhìn thanh niên , càng nhìn lại càng quen mắt. Tuy nhiên lão cũng đoán được ra đối phương là ai. Bất quá đối với lời của Lâm Dịch, cũng hiểu . Thanh niên này tu vi cũng chỉ mới đạt Trúc Cơ kỳ,

      Đằng Hóa Nguyên vì sao lại dám ra tay chứ?

      Chẳng những là , cơ hồ tất cả các Nguyên kỳ cao thủ đều có chút mê hoặc.

      Đúng lúc này, ánh mắt giữa trung của thanh niên trở nên lạnh lùng,

      đối mặt với tu chân giả ở bốn phía có nửa điểm sợ hãi. ngẩng đầu, cỗ hơi thở mạnh mẽ từ trời giáng xuống. Luồng hơi thở đó rất mạnh, giống như thiên uy hàng lâm. Tóc và quần áo người thanh niên có gió mà động, tia linh lực từ cơ thể lan ra.

      Tu chân giả ở bốn phía nhất là những Nguyên kỳ cao thủ của hai phái chánh đạo và ma đạo mặt đều lộ vẻ nghi ngờ. Thậm chí Đằng Hóa

      Nguyên vốn chuẩn bị thuấn di lại gần thanh niên cũng lập tức ngưng lại.

      Ở trong mắt bọn họ, tu vi của thanh niên này từ từ tăng lên, trong suốt cuộc đời bọn họ chưa từng chứng kiến chuyện này.

      Tu vi của thanh niên nọ từ Trúc Cơ kỳ sơ cấp, nhanh chóng đạt tới trung kỳ, rồi hậu kỳ. Tiếp theo đó lại đột phá Trúc Cơ, tiến vào cảnh giới kết đan, dần dần tiếp tục tăng lên Kết Đan sơ kỳ, Kết Đan trung kỳ,

      Kết Đan hậu kỳ.....

      Đến đó vẫn còn chưa hết, khi tới Kết Đan hậu kỳ, đạo sóng vô hình từ

      chỗ thanh niên làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh. Ngay sau đó

      Nguyên bất ngờ xuất đầu thanh niên, sau đó nó nhanh chóng thu lại.

      Bốn phía xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người há hốc mồm nhìn màn quỷ dị này. Bọn họ thể tưởng tượng được, dĩ nhiên lại có người ở trước mặt bọn họ, tu vi lúc đầu là Trúc Cơ kỳ dần dần tăng lên tới Nguyên kỳ.

      Nhưng vẫn chưa hết, thanh niên giơ hai tay lên cao, thân thể trở nên thẳng tắp đường, tu vi vừa mới đạt tới Nguyên sơ kỳ lại tiếp tục tăng lên, cuối cùng đạt tới Trung kỳ mới dừng lại.

      Lúc này, vẻ mặt thanh niên đầy tà khí, tóc đầu tung bay cách quỷ dị, đưa cánh tay lên chỉ vể phía Đằng Hóa Nguyên, mở miệng từng chữ :

      - Ngươi, có dám cùng ta đánh trận ?

      Ngay lúc này, người thanh niên tản mát ra uy áp vô cùng, ở trong mắt mọi người xung quanh đó chình là cao thủ tuyệt thế a. Thậm chí kể cả

      cao thủ Nguyên kỳ cao thủ cũng phải rung động, ánh mắt lộ vẻ thể tin nổi.

      Lâm Dịch sờ sờ chiếc cằm đầy thịt của mình, cười cười đánh giá trung niên nhân ở , đáy lòng thầm nghĩ:

      - Tiểu tử này là người nhà ai mà lại đến địa bàn của ta dạo chơi? Nắm giữ Thiên Huyễn Biến của ngũ cấp tu chân quốc hẳn là lai lịch .

      Thiên Huyễn pháp bảo mặc dù là ở Huyễn thành cũng hay gặp. Mình nhớ loại pháp bảo này được chia làm ba cấp: từ Nguyên kỳ đến

      Biến kỳ, cấp bậc càng cao lên rằng thân phận đối phương càng tôn quý.

      Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên có chút khó coi. nhìn chằm chằm vào thanh niên ở giữa trung, đột nhiên nhớ tới lời Lâm Dịch vừa , do dự

      chút, sau đó hừ lạnh :

      - Vương Lâm, ta tin ngươi có tu vi Nguyên kỳ, nếu ngươi làm sao có thể vào Quyết Minh Cốc? Phải biết rằng trận pháp tiến vào Quyết Minh Cốc có hạn chế, tu vi từ Kết Đan kỳ trở lên

      vào được.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :