Chương 106: Lô đỉnh. Để thăng cấp bậc của Tu chân quốc, ngoại trừ số kiện đặc thù ở ngoài, chỉ có loại phương pháp dành cho các quốc gia dưới ngũ cấp đó là nếu có vị tu sĩ tu luyện tăng lên cảnh giới kết đan, nguyên , hoá thần, biến cấp bậc của quốc gia đó cũng tăng lên bậc. Nếu quốc gia có tu sĩ của mình đạt đến tu vi Kết đan kỳ cấp bậc của quốc gia đó là nhị cấp tu chân quốc. Nếu có Nguyên kỳ tu sĩ thăng lên tam cấp tu chân quốc. Theo quy luật này, nếu có Hoá Thần kỳ tu sĩ đạt cấp bậc tứ cấp tu chân quốc, có Biến kỳ tu sĩ thành ngũ cấp tu chân quốc. Như thế, nếu muốn thăng cấp, ngoại trừ thời gian cũng cần có cơ duyên rất lớn. Càng lên cao lại càng gian nan. Thường ngàn năm cũng xuất lần. Còn từ tứ cấp lên ngũ cấp đến vạn năm cũng chưa chắc thành công. Dù rằng khó khăn nhưng đây lại là cách duy nhất có thể. Bất kỳ thời đại nào đều có người hoặc là có được cơ duyên xảo hơp, hay thiên tư xuất chúng, hoặc có người tương trợ. chung, vẫn có lúc nào đó, tu chân sĩ có tu vi tăng tiến, làm cho cấp bậc của quốc gia đó được kéo lên. Những người này đều trở thành trụ cột của tu chân quốc. Sau khi tu chân quốc đạt đến tứ cấp có tư cách tham gia chiến trường ngoại vực. Nhưng nếu luận về thực lực tứ cấp tu chân quốc thể nào so sánh được với ngũ cấp tu chân quốc. chênh lệch về cảnh giới thể lấy số lượng đền bù được. Đơn giản như tuyệt đỉnh cao thủ của tứ cấp tu chân quốc là Hoá Thần hậu kỳ tu sĩ nhưng nếu đặt ở ngũ cấp tu chân quốc, trước Biến kỳ cao thủ chỉ như đứa trẻ bình thường mà thôi. Thậm chí khoa trương chút nào khi nếu có gì bất thường Biến kỳ cao thủ có thể tiêu diệt tứ cấp tu chân quốc cách dễ dàng. Trong lịch sử của Tu Chân Giới, chuyện như thế chỉ xuất có lần. Cho nên có thể rằng tại chiến trường ngoại vực, tứ cấp tu chân quốc chỉ là quân cờ của ngũ cấp tu chân quốc mà thôi. Chân chính quyết định thắng bại ở chiến trường ngoại vực chính là cuộc đọ sức giữa ngũ cấp tu chân quốc. khi đạt tới ngũ cấp tu chân quốc, vấn đề quan trọng đầu tiên phải giải quyết đó là tài nguyên và tài liệu. Với thực lực khổng lồ của quốc gia, có số lượng tu chân giả rất lớn, thể giải quyết vấn đề này sớm chiều được. Nếu vấn đề này kéo dài quá, như vậy chắc chắn dẫn đến kết quả quốc gia tan rã, người tu chân phân tán. Mặc dù có thể dựa vào việc cướp bóc của các quốc gia cấp thấp nhưng cũng thể bổ sung được tiêu hao của tài liệu và linh khí. Muốn giải quyết vấn đề này chỉ có thể thăng cấp lên lục cấp tu chân quốc. Ngũ cấp thăng lên lục cấp phải chỉ là đơn giản đề thăng tu vi tu chân giả. Liên minh các tu chân quốc cao cấp quy định, chỉ có phương pháp đó là thông qua chiến trường vực ngoại. Chiến trường ngoại vực là cái gian vô cùng rộng. Ở đó có vô số những trận cuồng phong và các vết rách gian có thể dễ dàng tiêu diệt Hoá Thần kỳ tu sĩ. khi bị cuồng phong quét đến, trừ phi đạt đến Biến kỳ tu sĩ, nếu lập tức bị luyện thành tro. Ngoại trừ cuồng phong, nơi này còn có những vết rách gian khó lường. Chúng xuất đặc biệt bất ngờ, có quy luật. Nếu bị nó cuốn vào mặc dù là Biến kỳ lão quái cũng khó thoát kiếp. Chỉ có những cường giả của lục cấp tu chân quốc mới có thể chắc chắn từ chiến trường ngoại vực bình yên trở về. Cứ cách trăm năm lại có lần chiến tranh ở chiến trường ngoại vực, giao phong đều là các tứ cấp tu chân quốc trở lên. Loại đại chiến này được Tu Chân Liên minh cho phép và thúc đẩy tiến hành. Nếu là có thể chiến thắng ngàn lần, tu chân quốc đó lập tức được thăng lên lục cấp, đạt được đại lượng tài liệu, công pháp. Ngoài ra còn được cử đại biểu, tiếp nhận truyền công của Tu chân Liên minh, trực tiếp đề thăng đến Biến kỳ với tu vi siêu việt. Đương nhiên, giải thưởng mấu chốt nhất làm cho các ngũ cấp tu chân quốc điên cuồng tham gia chiến đấu đó là được Liên minh ban thưởng cho tinh cầu để cho tu chân quốc chiến thắng làm căn cứ. Đối với tu chân giả, thiên địa linh khí và các loại thiên tài địa bảo cực kỳ quan trọng, chính là cơ sở của việc tu tiên. Nắm giữ tinh cầu, đây chính là biểu tượng của lục cấp tu chân quốc. Nhưng Tu chân Liên minh cũng đem cho lục cấp tu chân quốc những khảo hạch rất nghiêm khắc. Đầu tiên là có thể thắng lợi hơn nghìn lần ở ngoại vực chiến trường, thu được tinh cầu. Thứ hai là trong thời gian quy định phải tạo ra được ngũ cấp tu chân quốc tinh cầu đó để hình thành vòng tuần hoàn. Chiến trường ngoại vực là cách duy nhất để thăng cấp cho ngũ cấp tu chân quốc. Đồng dạng như thế, lục cấp tu chân quốc can thiệp vào chiến đấu của ngũ cấp tu chân quốc tinh cầu mình. Nhưng vẫn có thể có ngoại lệ, nếu bị lục cấp chèn ép cơ bản thể có khả năng xuất lục cấp tu chân quốc. Chẳng qua, loại tình huống này cực kỳ ít khi xảy ra. Căn cứ theo trình tự này, có thể suy ra rằng nếu lục cấp muốn thăng cấp lên thất cấp chắc có liên quan đến những lục cấp tu chân quốc mà xuất phát từ cùng tinh cầu. Cũng lấy phương pháp này suy ra, dựa theo mục đích của các ngũ cấp tu chân quốc đứng sau lưng các tứ cấp tu chân quốc, chiến trường bị chia thành mấy khu vực. Bất luận tu chân quốc có cấp bậc như thế nào, dù là tam câp tu chân quốc Triệu quốc, đều có đấu tranh giành tư cách tiến vào chiến trường ngoại vực để thu dọn chiến trường. Do đó mới có tồn tại của Quyết Minh cốc. Bên ngoài Quyết Minh cốc có trận pháp phong ấn rất lớn. Đó là do mấy ngàn năm trước, Hoá Thần kỳ cao thủ của tứ cấp tu chân quốc phụng mệnh đến bày bố. Phàm là những tu sĩ đạt từ Kết Đan kỳ đến Hoá Thần Kỳ thể tiến vào. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đằng Hóa Nguyên, từ thiên toán chi đạo của vị tu sĩ tiên phong đạo cốt biết được Vương Lâm ở trong cốc nhưng thể vào để giết được. Quyết Minh cốc chỉ là nơi diễn ra tranh đoạt tư cách tiến vào chiến trường ngoại vực, mà cũng là nơi duy nhất để tiến vào chiến trường ngoại vực ở Triệu Quốc. cầu của lục cấp tu chân quốc đối với công tác dọn dẹp chiến trường ngoại vực là chỉ có nhưng quốc gia dưới tam cấp ra, các tu sĩ vượt quá Kết Đan kỳ tu vi có thể tiến vào. Như thế, sau khi đoạt được tư cách những Trúc Cơ kỳ tu sĩ được truyền tống đến chiến trường ngoại vực luôn, năm mươi năm sau mới có thể đồng loạt trở lại. Bởi vì nguyên nhân này mà Đằng Hoá Nguyên mới giết toàn tộc Vương gia, thu lấy hồn phách, bức bách Vương Lâm ra khỏi Quyết Minh cốc. Nếu , muốn giết Vương Lâm phải chờ tới năm mươi năm sau. Lúc này đây, toàn bộ Quyết Minh cốc hầu như biết rằng có sát nhân ác ma, tu vi cao lường được ở trong cốc. Có người còn rằng đạt đến tu vi Kết Đan kỳ, biết thông qua biện pháp gì mà có thể tiến nhập vào trong cốc này. Trong Quyết Minh cốc, Vương Lâm vẫn hướng về phía bắc đến. Linh lực trong cơ thể càng thêm quay cuồng kịch liệt. Trong mấy ngày qua liên tục giết người làm cho sát khí trong lòng giảm mà ngược lại càng thêm nồng đậm. Trong đầu trống rỗng, cũng biết rốt cục mấy ngày qua giết mất bao nhiêu người, càng biết những người may mắn còn sống sót khi nghe đến tin tức của sợ hãi khôn cùng, sắc mặt lập tức biến sắc. Nhiều ngày qua , Vương Lâm vẫn rơi vào tình trạng thần trí mơ hồ, đến cực bắc của Quyết Minh cốc. Nơi này là là mảnh sơn nhai, nếu ra khỏi đây là thoát ra Quyết Minh cốc nhưng do tác dụng của trận pháp nên những ai có ý đồ ra đều nháy mắt bị trận pháp truyền tống trở về trong cốc. Mấy ngày này, chỉ cần nghĩ đến Phụ Mẫu, tim quặn thắt, đau đến độ muốn xé rách lồng ngực. Mỗi lần như thế đều phun ra ngụm tâm huyết. Theo thời gian, sau mấy lần như thế thân thể ngày càng suy yếu, linh lực của lại càng hướng tiến tới cực cảnh. Đứng mỏm đá, Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn trung, bỗng nhiên quỳ gối, vái mấy cái sâu, hai mắt ứa ra hai hàng huyết lệ. Trong lòng thầm mặc niệm: “Phụ thân, Mẫu thân, Thiết Trụ bất hiếu…” “Ai…” tiếng thở dài quanh quẩn trong đầu Vương Lâm. Vương Lâm quỳ hồi lâu, đột nhiên đứng lên, hai mắt đầy hàn khí, trầm giọng hỏi: “Ngươi tỉnh lại khi nào?” “Năm ngày trước. Lời nhắn của Đằng Hoá Nguyên ta cũng nghe được. Hồn kỳ là loại pháp bảo mà chỉ có Nguyên kỳ tu vi mới có thể chế tạo được, nó có thể phong ấn hồn phách. Chỉ cần hồn phách tiêu tán, đợi ta khôi phục được tu vi có biện pháp giúp họ sống lại.” Tư Đồ Nam an ủi. Vương Lâm trầm mặc lúc, gật mạnh đầu. “Đằng Hoá Nguyên sở dĩ giết người thân của ngươi là bởi vì sợ ngươi chạy trốn mất. làm thế là muốn ép ngươi xuất . Vương Lâm, tinh hoa Nguyên của ta còn lại nhiều, chỉ có thể giúp ngươi thuấn di được 3 lần nữa thôi, ngươi phải sử dụng cẩn thận. Ta cần phải ngủ tiếp. Ta đề nghị ngươi hãy chiến trường ngoại vực, ở đó thời gian hồi phục của ta nhanh hơn. Thanh của Tư Đồ Nam càng lúc càng yếu, cuối cùng tiêu thất. “Ba lượt…” Đầu óc tỉnh táo trở lại, cau mày, thào .
Chương 107: Mễ Lạp chi quang. Trong ba tháng tại Quang Minh Cốc, hai bên chính – ma triển khai rất nhiều cuộc chiến. Nhưng nếu song phương tu sỹ thấy Vương Lâm đều lập tức dừng tay, mở ra con đường, đợi Vương Lâm qua mới lại tiếp tục đánh nhau. Sau khi Vương Lâm tế bái cha mẹ, thần trí tỉnh táo lại. tìm được chỗ vách núi, tạo ra sơn động, khoanh chân ngồi xuống, trở nên trầm tư, Trước tiên phải đến linh lực trong cơ thể. Trước kia linh lực của cũng có khả năng đóng băng, nhưng thể so với uy lực của linh lực biểu trong mấy ngày qua. Vương Lâm cảm thấy rất khó hiểu, dù cho Tư Đồ Nam cũng tìm ra đáp án. Bởi vậy có thể thấy được ba cảnh giới cực, đạo, thủy thất truyền ở lục cấp tu chân quốc. Linh lực đột nhiên trở nên mạnh mẽ làm cho đáy lòng Vương Lâm lại có thêm mấy phần tin tưởng. Bỗng nhiên lại có cảm giác kỳ quái, linh lực trong cơ thể có cái gì đó tốt hơn nhiều. Dường như trong linh lực có chứa thứ gì đó rất thần kỳ, vì có tồn tại của nó mà uy lực của linh lực đột nhiên bạo tăng. Trước kia phát ra vì nó có hàm lượng cực , nhưng giờ đột nhiên hàm lượng nó tăng lên rất nhiều. ý nghĩ chợt xuất . Vương Lâm nhíu mày, ngưng thần cảm ứng biến hóa của linh lực trong cơ thể. Linh lực bắt đầu từ đan điền, lưu chuyển trong kinh mặc toàn thân, rồi lại trở về đan điền, cứ lặp lặp lại như thế. Nhìn kỹ, dần nhìn ra số manh mối. Bây giờ, linh lực trong cơ thể có màu thâm lam, nhưng đó phải là màu sắc cơ bản của nó mà là do vô số tơ tằm màu thâm lam tạo nên. Vô số sợi tơ mảnh đó là nguyên nhân dẫn đến linh lực biến dị. Vương Lâm vung tay phải lên, đạo linh lực từ trong bàn tay tràn ra, hình thành trong trung quả cầu màu lam to chừng nắm tay người lớn. Phía trong quả cầu này có vô số tơ tằm màu thâm lam. Trầm ngâm lát, vương lâm giơ tay chộp cái, mặt lên vẻ ngưng trọng. Quả cầu dần dần thu , mỗi lần thêm tấc trán Vương Lâm lại thoát ra rất nhiều mồ hôi. Khi mà quả cầu phần ba, bỗng nhiên những tơ tằm bên trong quả cầu có phần tiêu tan mất. Ngay sau đó, lại có ít tơ tằm dường như chịu nổi áp lực, cũng dần tan rã. Vương Lâm nhướng mày, lại xuất ra đạo linh lực, dung nhập vào quả cầu đó, bổ sung số lượng tơ tằm, tiếp tục luyện hóa. Theo thời gian, Vương Lâm lại xuất ra mấy đạo linh lực, mỗi lần đều là tiêu tan hơn phân nữa, chỉ có thể giữ lại nhiều lắm. Nhưng dưới liên tục xuất ra linh lực, dần dần tốc độ tiêu tan của những sợi tơ bên trong quả cầu bằng tần suất đưa thêm linh lực vào trong. Cuối cùng sau mấy canh giờ, rốt cục luyện hóa thành công. Mặc dù thần thái Vương Lâm rất mệt mỏi, nhưng hai mắt lại sáng ngời. Quả cầu thu đến mức chỉ bằng hạt gạo, màu sắc cũng còn là màu thâm lam nữa mà biến thành màu xanh. Bên trong hạt gạo màu xanh này chỉ toàn những sợi tơ, tản mát ra cỗ hơi thở nguy hiểm. Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, hút hạt gạo này về phía mình, rồi bay ra khỏi sơn động. dừng lại ở giữa trung lát, rồi bay về phía khu rừng gần nhất. Đứng ở bìa rừng, tay phải vung lên, hạt gạo bay ra, đụng vào thân cây to. Cùng lúc đó, mảnh thanh quang lóe lên, lập tức đại thụ biến thành bông tuyết, đạo gợn sóng màu thâm lam bỗng nhiên xuất . Vương Lâm biến sắc, chút suy nghĩ nhanh chóng lui lại. Nháy mắt trong phạm vi ba trăm thước trở thành khu vực đầy màu thâm lam. Trong vòng ba trăm thước, bất kể là cây cối, hoa cỏ, côn trùng, ngay cả số loại sinh vật sống trong nền đất đều toàn bộ tử vong. Ngay cả là Vương Lâm cũng bị ánh sáng màu lam quét qua chút, thân mình lập tức cứng ngắc, tia hàn ý từ dưới chân truyền lên. May mà nó có đồng nguyên với linh lực trong cơ thể nên dần bị dung hợp. cũng khôi phục lại được hành động của bản thân. Nét mặt trầm, nhìn cảnh tượng trước mắt. Vương Lâm tự hỏi biết nếu ở trung tâm của của gợn sóng màu lam, bị nó trực tiếp quét qua có thể bình yên vô được hay ? Phải biết rằng hạt gạo màu xanh này chính là bản thân linh lực của áp súc, tinh luyện những sợi tơ trong đó mà thành. Nếu về chất linh lực của có thể so sánh được. “Hạt gạo màu xanh này đúng là thứ pháp bảo rất tốt!” Vương Lâm thào . Đứng yên lặng tại chỗ lúc, Vương Lâm xoay người rời , trở lại sơn động. Sau khi hao phí khá nhiều thời gian và linh lực của bản thân, rốt cục cũng tinh luyện ra được hạt gạo màu xanh như thế nữa. Nhìn như hạt gạo trước mắt, hít sâu, cẩn thận thu lại. Lúc này, cơ thể của có cảm giác yếu ớt. Tinh chế hạt là có chút hết sức, tại tinh luyện thêm hạt làm linh lực trong cơ thể ràng khô kiệt. Uy lực của hạt gạo này lớn nhưng tinh luyện ra nó lại cũng tiêu hao rất nhiều linh lực. Vương Lâm cười khổ, uống vào ngụm lộ thủy hàn, ngồi xuống bổ sung linh lực tiêu hao. Mãi cho đến nửa đêm, Vương Lâm mở hai mắt, linh lực trong cơ thể cũng khôi phục được bảy, tám phần. Ánh mắt chớp động, lại xuất ra linh lực, ngưng thần tế luyện. Ba ngày sau, trước mặt Vương Lâm có ba hạt gạo màu xanh trôi nổi. Vẻ mặt của lúc này rất nghiêm túc. Ba hạt gạo này là cực hạn của . muốn tinh luyện ra thêm nhưng cũng hiểu tại sao mỗi khi tinh luyện được hạt gạo thứ tư hạt tự động tiêu tan. Thử nghiệm vài lần, Vương Lâm cũng đành từ bỏ ý định. Trải qua ba ngày này quan sát, uy lực của hạt gạo này tuy lớn nhưng đối với Nguyên kỳ cao thủ mà nó cũng đạt được hiệu quả như mong muốn. Nếu là có thể ném ra mười mấy hạt gạo lúc tự nhiên có thể nắm chắc thắng lợi. Nhưng đáng tiếc, Vương Lâm làm như thế nào cũng thể tinh luyện được hạt thứ tư. Sau hồi lâu thầm nhủ, trong đầu Vương Lâm nảy ra ý tưởng là đem mấy hạt gạo dung hợp làm , như vậy uy lực có thể tăng lên gấp bội. Quan trọng hơn, nếu có thể dung hợp ba hạt làm lại có thể chế tác thêm ba hạt như thế nữa. Nghĩ đến đây, Vương Lâm do dự đôi chút. dùng đá vụn bày ra trận pháp phòng ngự đơn giản, sau lại xuất ra ngọc phù có tính phòng ngự từ trong túi trữ vật. Xong xuôi mới cắn chặt răng, định khí ngưng thần, khống chế hai hạt gạo chậm rãi ép vào với nhau. Lúc này đây, Vương Lâm chuẩn bị sẵn sàng. Nếu tình hình tốt lập tức bỏ chạy. Từ từ, hai hạt gạo cũng dính vào chỗ với nhau. Trong nháy mắt, Vương Lâm có cảm giác thời gian như ngừng lại. Tại thời khắc hai hạt gạo va chạm với nhau, mọi vật như bị đông cứng. Ngay sau đó, hai hạt gạo lại vô thanh vô tức dung hợp lại với nhau, hề có gì đặc biệt. Ngoại trừ có vẻ thâm đen hơn chút, bề mặt cũng thay đổi. Vương Lâm ngẩn ra, trầm ngâm chút, rồi lại khống chế nốt hạt gạo còn lại, hướng đến hạt gạo mới dung hợp này. Ngay tại khi va chạm, đạo thanh quang chợt lóe lên. Vương Lâm biến sắc, chút do dự sử dụng lần thuấn di, biến mất tại chỗ. Trong nháy mắt, đạo ánh sáng màu xanh bạo xạ, trong phạm vi khoảng dặm trở thành mảnh băng tuyết. Thân ảnh của Vương Lâm ra cách đó khoảng dặm. Tuy thoát hẳn ra ngoài phạm vi của quầng sáng nhưng đứng ở chỗ này Vương Lâm vẫn có thể cảm giác được hàn ý từ dưới bàn chân tiến vào cơ thể. S au khi suy nghĩ cẩn thận, dù mất lần thuấn di nhưng Vương Lâm cho là đáng giá. Xem ra chỉ có thể dung hợp được hai hạt gạo mà thôi, dung hợp thêm hạt thứ ba lập tức tự bạo. Hiển nhiên là thể trở về sơn động nữa. Vương Lâm cười khổ, lại tìm vách đá khác, tạo ra cái động lớn rồi bước vào. Mất đến mấy ngày, Vương Lâm lại tinh luyện ra ba hạt gạo mới. Sau khi đem hai hạt dung hợp với nhau xong, Vương Lâm thành công tinh luyện thêm hạt nữa. Có thể thành công tinh luyện ra hạt thứ tư cũng chứng minh cho suy đoán ban đầu của , nếu dung hợp thành công cũng có thể coi như hạt gạo mà thôi. Vương Lâm lại đem hạt thứ ba và thứ tư dung hợp lại với nhau. Cuối cùng, trong túi trữ vật của có ba hạt gạo. Trong đó, hai hạt có màu sắc đậm hơn chút. Sau khi làm xong hơn tháng thời gian trôi qua, khoảng cách đến lúc mở ra phong ấn của Quyết Minh cốc cũng đến. Vương Lâm đả tọa thổ nạp, lúc sau phun ra đạo lục quang. Thanh phi kiếm màu xanh bay lơ lửng trước mặt , lưu quang tỏa ra bốn phía, hơi có chút linh tính. Vương Lâm phất tay, phi kiếm rơi vào lòng bàn tay . Lúc này, thanh phi kiếm tỏa ra hơi lạnh thấu xương. Lục sắc tiểu kiếm này là vật mà huyết luyện, nên khi linh lực trong cơ thể Vương Lâm dị biến cũng khiến cho phi kiếm có thêm thuộc tính cực hàn. lúc muốn đem linh lực biến dị để tế luyện thêm phi kiếm, thần sắc VƯƠNG LÂM hơi động. lập tức tỏa thần thức ra xung quanh liền cảm ứng được ở bên ngoài động phủ có hơn trăm đạo kiếm quang hướng phía bay tới, như là đuổi theo ai đó. Khuôn mặt Vương Lâm lạnh như băng lẩm bẩm: “Là ?”
Chương 108: Cố nhân. Vương Lâm ra cửa động, nhìn quanh, thấy có hơn trăm người chia làm năm phe vây quanh người thanh niên. Trong số những người bao vây, người trung niên bước ra, ôm quyền : “ Lý Sơn sư đệ, lệnh bài đại biểu tư cách Huyền Đạo Tông ngươi chỉ cần cái đủ, ngươi lại giữ nhiều như thế làm gì? Ngươi cứ đưa ra đây, chúng ta cũng gây khó dễ cho ngươi.” Trong số các đệ tử của Vô Phong Cốc vang lên tiếng hừ lạnh: “Lý Sơn, giao ra lệnh bài, nếu ngươi chết chắc!” Người bị bao vây đúng là Lý Sơn. Khi ở Hằng Nhạc phái, Vương Lâm cũng có đôi chút giao tiếp. Lần này đại biểu cho Huyền Đạo tông tiến vào. Trong đội ngũ cũng chỉ có mình là có tu vị Ngưng Khí kỳ. Tại Quyết Minh cốc có quy định đó là chỉ cho phép mỗi môn phái có Ngưng Khí kỳ tu sĩ tiến vào mà thôi. Nhưng đại đa số các môn phái cũng chẳng cho Ngưng Khí kỳ đệ tử vào nơi này làm gì. Sở dĩ Lý Sơn có thể theo vào là vì ngoại trừ có khả năng chế tạo dược hoàn pháp bảo cũng là kỷ có biệt tài đó là thâu kỹ. Bởi vì có biệt tài đó nên Phác Nam Tử phá lệ cho tiến vào, đồng thời còn cho pháp bảo có thể che dấu bản thân, để người khác có thể phát . Tuy thế, pháp bảo này nếu dùng lâu từ từ mất tác dụng. Lý Sơn cũng có đôi chút bản lĩnh, dưới yểm hộ của đồng môn, nhiều lần thừa dịp chiến đấu, chiếm được ít đồ tốt, trong đó lệnh bài đại biểu tư cách kiếm được đến hai cái. Tổng cộng trong tay Huyền Đạo Tông có ba cái. Mấy môn phái mất lệnh bài đương nhiên điên lên, thường xuyên công kích người khác, hy vọng có thể đoạt lại khối lệnh bài. Do đó, ở thời gian trước mới có vô số lần chiến đấu diễn ra. Tuy vậy, cũng có thể rằng Lý Sơn quá tham lam. Sau khi tiến nhập Quyết Minh cốc, cứ gặp người nào là sử dụng pháp bảo thân, ăn cắp rất nhiều thứ làm hiệu quả của pháp bảo trở nên kém . Cuối cùng khi trộm cái lệnh bài thứ tư pháp bảo hoàn toàn mất hiệu lực làm bị phát . Cũng may đúng lúc đó Huyền Đạo Tông cứu ra, nhưng vẫn bị lộ danh tính. Việc này bị đồn đại ra ngoài, những môn phái mất lệnh bài hiểu ra nguyên nhân, lập tức cùng nhau đánh đến nơi Huyền Đạo Tông tập kết ở trong Quyết Minh cốc. Khi các đệ tử của Huyền Đạo Tông bị khốn trụ, Lý Sơn thấy việc ổn liền lấy lý do hợp lý để thoát . Ai ngờ vừa mới chạy ra bị người ta phát , liền cuống quýt chạy trốn. Chạy được lát, Lý Sơn nhìn lại ngờ phía sau có hơn trăm người đạp phi kiếm đuổi theo , hơn nữa tu vi của bọn họ toàn là Trúc Cơ kỳ. Vì thế mới có cảnh tượng như bây giờ. Lý Sơn quỳ gối mặt đất, do đem hai khối lệnh bài đặt xuống mặt đất. Bốn phía lập tức an tĩnh lại. Hai môn phái mất lệnh bài lập tức lao lên mấy người, hòng trước lấy được nó. Nhưng hai môn phái còn lại làm sao có thể để họ thành công, liền ra tay ngăn cản. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào hai khối lệnh bài mặt đất, thân hình vừa động, lấy tốc độ cực nhanh vọt tới. Bên kia lập tức có người ra tay ngăn cản nhưng đợi cho pháp bảo của đối phương ập tới, hữu thủ Vương Lâm vung lên, sử dụng dẫn lực thuật bắt lấy đối phương ném về phía sau. Cứ như thế, chỉ mất vài giây, Vương Lâm sắp đến gần hai khối lệnh bài. Đúng lúc đó, mấy phương giao chiến đều phát ra Vương Lâm, trong đó ít người gặp trong Qunag Minh Cốc, lập tức chấn động, đáy lòng thầm kêu khổ, dừng chân lại, hề tiến thêm nữa. Nhưng vẫn có nhiều tu sỹ mới chỉ nghe chuyện về Vương Lâm, chưa biết diện mạo nên chút do dự lao tới. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lục sắc phi kiếm bỗng nhiên xuất phóng ra. Cứ mỗi tu sỹ bị phi kiếm này chém trúng lập tức chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ. Vương Lâm thầm than tiếng. Mấy ngày trước cảm thấy phi kiếm có chút vấn đề. Sau khi linh lực bị biến dị, khống chế phi kiếm như trước đây. May mà cảm giác này cũng quá nặng nề, Vương Lâm gia tăng thêm chút lực khống chế mọi việc cũng khồng còn vấn đề gì đáng kể nữa. Dưới Cực cảnh linh lực, có Trúc Cơ kỳ tu sỹ nào có thể ngăn cản được Vương Lâm. Dù họ cũng nắm trong tay những pháp bảo mà trưởng bối giao cho nhưng dưới uy lực của Cực cảnh linh lực, chúng đều bị đóng băng. Linh lực của Cực cảnh tu sỹ chính là pháp bảo lớn nhất của họ. Vương Lâm bước ra năm bước, mỗi bước đều có mấy người chết dưới phi kiếm của . Xung quanh giờ còn lại rất ít người, đại bộ phận nhanh chóng thối lui, đứng từ xa nhìn lại, dám tiến lên nữa. Dễ dàng, Vương Lâm đến trước người Lý Sơn. Lý Sơn cúi đầu, cũng dám ngẩng đầu lên. Tay phải Vương Lâm vẫy cái, hai khối lệnh bai bay lên, rơi vào tay mình. Vương Lâm hơi trầm ngâm lúc rồi thu chúng vào trung túi trữ vật, ánh mắt đảo qua, lãnh đạm : “Đem hết những lệnh bài ngươi có ra đây, nếu , tử!” Lý Sơn quỳ rạp mặt đất, nghe giọng có chút quen tai, liền to gan ngẩng đầu nhìn lên. Lập tức sững sờ, thất thanh : “Ngươi… Vương Lâm?” Ánh mắt Vương Lâm hơi liếc cái, Lý Sơn rùng cả mình, vội vàng ngậm miệng, trong tim lại nổi lên phong ba. Cái tên Vương Lâm này ở Huyền Đạo Tông cực kỳ nổi danh. Khi còn cùng Hằng Nhạc phái giao đấu, Vương Lâm đột ngột xuất , khiến cho số đệ tử quan trọng của Huyền Đạo Tông lấy làm mục tiêu phấn đấu. Mà cũng chính là mục tiêu mà Lý Sơn muốn vượt qua nhất. từng vô số lần nguyền rủa cái tên Vương Lâm này. Tuy thế, vẫn tin tưởng bản thân có thể vượt qua đối phương, nhất là khi đạt đến tầng thứ mười bốn Ngưng Khí kỳ, niềm tin của càng thêm chắc chắn. Nhưng tại, nhận ra chênh lệch giữa mình và Vương Lâm cách trời vực. Chỉ mới mấy năm qua , ngờ tu vi của Vương Lâm đạt đến độ này, tuỳ ý chém giết Trúc Cơ kỳ tu sỹ. Trong mắt của Lý Sơn, tiến bộ của Vương Lâm quả là kinh người. Nghe Vương Lâm ra mấy câu, mọi người đều nghĩ lại cảnh chém giết vừa rồi của Vương Lâm, cùng với những đồn đại về , đáy lòng phát lạnh. lúc sau, bạch y thanh niên hít sâu, nhìn Vương Lâm hỏi: “Đạo hữu, có thể cho ta biết tu vi của ngươi bây giờ ?” Vương Lâm thản nhiên : “Trúc Cơ.”
Chương 109 Người nọ ngẩn người, lắc đầu cười khổ. Hiển nhiên trong lòng nghĩ là Vương Lâm muốn . vỗ túi trữ vật, ném ra cái lệnh bài, xoay người lớn tiếng : - Phiêu Miễu tông xin bỏ cuộc. Đợi ngày khai cốc, chúng ta rời . - xong, dẫn theo đội tu sĩ, nhanh chóng bay về phía Tây Nam, từ từ biến mất còn thấy bóng dáng. Có người dẫn đầu, mấy môn phái khác mất lệnh bài cũng tiến lên, giải thích ràng. Bọn họ còn cho đám đệ tử mở túi trữ vật để chứng tỏ có thừa lệnh bài. Sau đó cả ba môn phái liền bỏ . Hợp Hoan tông là môn phái cuối cùng có lệnh bài. Nữ đệ tử dẫn đầu chần chừ lúc, vẫn chưa đưa ra mà nhìn sang môn phái khác - Vô Phong cốc. Người dẫn đầu Vô Phong cốc là lão già cổ lai hy. Hai mắt lão lóe lên tinh quang, tu vi đạt tới cảnh giới giả đan. Chỉ cần bế quan tiềm tu thêm mấy năm có lẽ có thể kết đan. Lão nhìn Vương Lâm chằm chằm, cười lạnh : - Tiểu oa nhi! Lão phu muốn cám ơn ngươi giúp ta chuẩn bị lệnh bài. Để lệnh bài lại, ngươi có thể . Nữ đệ tử dần đầu Hợp Hoan tông liền quay sang người bên cạnh thầm vài câu. Sau đó, có hơn mười người chầm chậm triệt thoái. Vương Lâm liếc nhìn bọn họ cái, rồi lại quay sang nhìn lão nhân cuồng ngạo. tiếng nào, vỗ túi trữ vật cái, nhất thời hạt gạo bé màu xanh xuất , trôi nổi trong trung. Ánh mắt lão nhân lộ vẻ khinh miệt. Lão cho rằng vừa rồi Vương Lâm giết mấy người như thế, mình cũng có thể làm được. Trong mắt lão, Vương Lâm chắc chắn giấu thực lực, nhưng cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong mà thôi. Lão nghĩ tu vi của mình cũng tương đương với đối phương. Hơn nữa trong tay lão còn có trọng bảo của Vô Phong cốc - Thiên Lôi Phong Hỏa tán, chắc chắn có thể chiến thắng. Khi thấy đối phương xuất ra đốm sáng bé , lão cười khinh miệt sau đó quay lại, quát những người đứng sau: - Các ngươi lui lại, xem lão phu tiêu diệt tên tiểu tử cuồng vọng này. Dứt lời, tay phải lão khẽ lật cái, lấy ra cái tiểu tán dài khoảng ba tấc. Cái tán quay tròn trong tay lão. tiểu tán có vẽ bức tranh toàn lửa, thoáng nhìn cũng rất đẹp. Đám đệ tử của Vô Phong cốc, sau khi nghe thấy lão nhân , lại nhìn thấy tiểu tán liền biến sắc, tự chủ được lui lại phía sau mấy bước. Thậm chí có người còn lui lại hơn mười bước mới thở phào nhõm. Thân thể Vương Lâm thoáng động liền nắm lấy Lý Sơn đứng há hốc mồm bên cạnh, nhanh chóng lui lại sau. Đồng thời, tay phải dùng Dẫn Lực thuật khống chế quang điểm màu xanh, đánh về phía lão nhân. Nét mặt lão nhân lộ vẻ khinh thường, vỗ tiểu tán cái. Nhất thời từ tiểu tán phát ra tiếng vang, sau đó mở ra. đạo kim quang từ trong tiểu tán bắn nhanh ra ngoài. luồng gió cổ quái chợt xuất , bao quanh tiểu tán. Sau đó, bức họa tiểu tán trở nên sống động giống như , tỏa làn hơi nóng ra xung quanh. Vào lúc này, quanh điểm màu xanh chạm ngọn gió bao quanh tiểu tán. Lập tức có ngọn lửa màu vàng xuất xuất vây lấy quang điểm. Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên. thầm mặc niệm trong lòng: - Bạo! Nhưng điểm sáng bị quái phong cùng với ngọn lửa màu vàng vây quanh nhất thời tỏa ra ánh sáng chói mắt. Có tiếng nổ vang lên, vô số con sóng màu lam sẫm như thủy triều, điên cuồng tỏa ra bốn phía. Cảnh tượng lúc này giống như có có vạn con ngựa chồm tới. Nháy mắt, phạm vi của con sóng tỏa ra hơn ba trăm thước. Phong vốn là thứ vô hình. Nhưng vào lúc này, dưới uy lực của Cực cảnh, nó chợt hóa thành mảnh màu lam, từ trời rơi xuống. Ngay sau đó, ngọn lửa màu vàng còn lại, chưa kịp tắt bị đóng băng. Từ bên ngoài nhìn vào, ngọn lửa như vẫn thiêu đốt trong đám băng màu lam. Còn về pháp bảo Thiên Lôi Phong Hỏa ô, vẫn giữ nguyên hình đạng, bị bao trùm bởi lớp băng màu lam. Lão nhân có tu vi giả đan của Vô Phong cốc chẳng kịp phản ứng. Nét mặt vẫn giữ nguyên đắc ý và khinh thường. Toàn thân bị lớp băng màu lam bao phủ, hóa thành pho tượng băng. Phía sau lão, mười bảy đệ tử của Vô Phong cốc, cho dù là kẻ lui lại xa nhất cũng tránh khỏi. Tất cả đều hóa thành băng điêu. Trong phạm vi ba trăm thước, hề có người sống. Bất cứ là thứ gì có tính mạng cũng đều bị diệt sát. Đầu óc Lý Sơn hoàn toàn trống rỗng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt. Trong lòng vô cùng sợ hãi, miệng cứ há hốc được tiếng nào. Tuy nhiên, ánh mắt khi nhìn Vương Lâm lại có tôn kính. Hợp Hoan tông kịp thời lui lại nên tránh được. Tuy nhiên lại. Tuy nhiên lúc này bọn họ đứng ngoài năm trăm thước trợn mắt há mồm, dám cử động. Bởi ánh mắt Vương Lâm lãnh lẽo nhìn về phía họ. Toàn bộ đệ tử Vô Phong cốc, hóa thành băng điêu cách quỷ dị. Nhìn đống băng điêu với các tư thế khác nhau phía trước, nữ đệ tử dẫn đầu Hợp Hoan tông, sắc mặt tái nhợt còn chút huyết sắc, lấy ra lệnh bài, ném mặt đất. Vương Lâm chợt trầm giọng : - Lệnh bài này có bao nhiêu cái? Thân thể nữ đệ tử run lên, cố gắng kìm chế sợ hãi, run run : - Tổng cộng có bảy cái. Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, trong lòng thầm tính toán. Lúc này, trong tay tính cả Hợp Hoan tông là bốn cái. Vẫn còn thiếu ba cái. Trước khi đến Quyết Minh cốc, Dạ Tự Tại từng , tranh đoạt trong đó chính là cướp đoạt lệnh bài của đối phương. Hơn nữa, khi Tư Đồ Nam thức tỉnh từng giới thiệu sơ lược làm thế nào để vào chiến trường ngoại vực. Trong lòng Vương Lâm mơ hồ có câu trả lời. liếc nhìn nữ đệ tử cái, : - Có bao nhiêu danh ngạch tiến vào chiến trường ngoại vực? Nữ tử ngẩn người, do dự chút, nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh lùng của Vương Lâm, lại rùng mình, vội vàng : - Ba cái...chỉ có ba cái danh ngạch. - xong, nàng lo lắng mình , rất có thể làm cho đối phương nổi sát tâm, vì vậy vội vàng bổ sung: - Tổng cộng có bảy cái lệnh bài. Nhưng khi thông đạo vào ngoại vực chiến trường mở ra, nếu có quá ba cái lệnh bài bị tiêu hủy Triệu quốc mất tư cách vào chiến trường. Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương. Nữ đệ tử sợ hãi, nhanh: - Đạo hữu! Ba cái lệnh bài còn lại, ta biết cái ở chỗ nào. Nếu ngươi bỏ qua cho ta, ta .
Chương 110: Liễu Mi. - . - Vương Lâm vẫn thản nhiên, lạnh lùng . Nữ tử cắn răng, nhanh: - Nó ở chỗ Huyền Đạo tông tập kết. Ở đó chắc chắn có số người vây công. Vừa rồi, chúng ta vội đuổi theo Lý Sơn nên cũng để ý lắm. Có điều, ta khẳng định bọn họ chắc chắn có lệnh bài. Nét mặt Lý Sơn tái nhợt. Nhưng ngay sau đó, lại cười rộ lên bởi Vương Lâm nhìn mình. - Nó nằm trong tay Liễu Mi trưởng lão. - Lý Sơn vốn định dối. Nhưng biết tại sao, nhìn vào hai mắt của Vương Lâm, cảm giác ớn lạnh lại xuất . Cái cảm giác đó, cho dù khi gặp lão tổ Phác Nam Tử cũng chưa hề có. - Liễu Mi trưởng lão? - Vương Lâm hơi trầm ngâm. Trong đầu dần lên khuôn mặt kiều mỵ của nữ tử. Nhìn Lý Sơn, Vương Lâm mở miệng : - Nàng đạt tới Trúc Cơ? Lý Sơn ngưỡng mộ, gật đầu : - Nàng được lão tổ Phác Nam tử thi pháp trợ giúp trúc cơ. Vương Lâm suy nghĩ chút, khỏi nhớ tới cảnh tượng ở Hằng Nhạc phái khi đó. Khuôn mặt hiền lạnh của cha mẹ lại lên khiến cho đáy lòng Vương Lâm cảm thấy quặn đau. Tay chộp cái, cách nắm lấy nữ tử và Lý Sơn bay lên trời. Nữ tử sợ hãi, nhất thời quần hơi ươn ướt. Lập tức, khuôn mặt nữ tử trở nên ửng hồng. - cho ta biến vị trí của Huyền Đạo tông. - Vương Lâm nhíu mày, đưa nữ tử ra xa chút. Nữ tử liền vâng dạ, chỉ về hướng. Lý Sơn hề chống cự, đứng bên chi tiết thêm. Vương Lâm tiếng nào, nhanh chóng bay . lúc sau, dưới chỉ dẫn của hai người, tới được vị trí tập kết của Huyền Đạo tông. mặt đất vô cùng hỗn loạn, hiển nhiên ở đây vừa trải qua trận quyết đấu. Vương Lâm vừa mới tới liền vung tay lên cái, nữ tử và Lý Sơn ngã xuống đất. - Ngươi có thể . - Vương Lâm liếc mắt nhìn nữ tử cái rồi quay đầu nhìn về phía tập kết của Huyền Đạo tông. Nữ tử từ từ lui lại phía sau hơn hai trăm thước, mới tế xuất phi kiếm. Sau đó, nhanh chóng đạp kiếm quang, bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất. - Lý Sơn! Ngươi gọi người của Huyền Đạo tông tới đây . Ta chỉ muốn lệnh bài, muốn giết người. - Vương Lâm lạnh lùng . trán Lý Sơn đầy mồ hôi, cười khổ lấy từ trong túi trữ vật ra cái ngọc giản, đặt lên trán. lúc sau, ném nó về phía trước. Ngọc giản hóa thành tia sáng, trong nháy mắt biến mất lát sau, mặt đất chợt tỏa ra quầng sáng trắng. Từ từ, quầng sáng đó càng lúc càng sáng, cuối cùng hình thành cây cột sáng cao tới tận trời. Xung quanh cây cột sáng có khoảng mười người khoanh chân ngồi. Mỗi người đều bắt quyết. Trong mười người đó có nữ tử, ánh mắt trang nghiêm, hai tay nâng cái bình. đỉnh đầu của nàng có cây phất trần. Những sợi tơ đó trắng muốt như ngọc. Có vòng tròn bao lấy bọn họ. Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, liếc mắt nhìn khuôn mặt của mười người. Trong giây lát, nữ tử liền mở hai mắt, thấy Lý Sơn, nàng cũng để ý. Nhưng khi bất ngờ nhìn thấy Vương Lâm đứng bên cạnh , liền ngẩn người. Sau khi nhìn kỹ vài lần, hai mắt liền lộ ra thần thái khác thường. Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, tay phải vung lên, cây phất trần liền hạ xuống, cầm trong tay. Ngay sau đó, bốn cây cột sáng liền chậm rãi biến mất. Trong mười người có thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi. Ánh mắt bối rối nhìn Vương Lâm, sau đó đứng dậy ôm quyền, : - Vương...sư huynh! lâu gặp. Người này chính là ca ca Liễu Mi, Liễu Phong. Thần thức của Vương Lâm khẽ đảo qua cái, liền phát được đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ. Có điều linh lực trong cơ thể vẫn chưa ổn định, chứng tỏ là mới đột phá lâu. Vương Lâm nhìn bọn họ, than tiếng, : - Huyền Đạo tông...Thôi! Đưa lệnh bài cho ta, ta làm khó dễ các ngươi. - Tiểu bối nơi nào mà khẩu khí lớn như vậy? Dám mở miệng hỏi lệnh bài của Huyền Đạo tông. Liếu Phong! Ngươi biết ? - Trong mười người của Huyền Đạo tông chợt có lão nhân đứng dậy. Sắc mặt trầm nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, cười lạnh hỏi. Liễu Phong cười khổ, : - Mã sư huynh! ... chính là Vương Lâm. Lão nhân họ Mã ngẩn người, rồi cười lạnh : - ra là ngươi! Có điều, cho dù ngươi đạt tới Trúc Cơ kỳ cũng có tử cách tới trước mặt ta xuất ngôn cuồng loạn. Cút! - xong, vung tay, cơn lốc chợt xuất mặt đất bằng phẳng. Trong nháy mắt, cơn gió ập đến trước người Vương Lâm. Vương Lâm cũng chẳng thèm tránh né. Khi cơn lốc tới cách năm thước trước mặt Vương Lâm liền hóa thành đống băng, rơi mặt đất. Cùng lúc đó, luồng lục quang chợt lóe lên. Thân thể lão nhân họ Mã hơi run, ngực xuất vết thương to bằng miệng bát. Toàn thần biến thành băng điêu, tuyệt khí mà chết. Vương Lâm có cảm giác được từ sau khi linh lực trong cơ thể biến dị, trong lòng như có luồng sát ý. Có nhiều lần suýt thể khống chế được. Lục quang lại lóe lên, phi kiếm tỏa hơi lạnh ra chung quanh. Mũi kiếm vẫn hướng về phía Huyền Đạo tông. Nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy trong lúc phi hành, thi thoảng phi kiếm lại có chút dừng lại. Có điều, mỗi lẫn đều bị Vương Lâm cố gắng khống chế. Đám đệ tử Huyền Đạo tông đều biến sắc. Liễu Phong đứng im mà lòng phát lạnh. trán chảy đầy mồ hôi. Trong lòng vẫn lặng lẽ lấy Vương Lâm làm mục tiêu để mà vượt qua. Hơn năm trước, dưới trợ giúp của Phác Nam Tử, Trúc Cơ thành công, nghĩ rằng mình vượt qua Vương Lâm. Nhưng đến bây giờ, đối phương chẳng những đạt tới Trúc Cơ kỳ, hơn nữa tu vi lại càng thêm khó lường. Mặc dù, Mã sư huynh có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng vẫn bị đối phương dùng chiêu giết chết. biết, bây giờ tu vi của Vương Lâm đạt tới mức độ nào? Cứ nghĩ tới điều đó, Liễu Phong lại càng cảm thấy sợ hãi. Liễu Mi chẳng biểu gì ra ngoài nét mặt. Sau khi liếc Vương Lâm cái sâu liền lấy lệnh bài trong túi trữ vật ném cho Vương Lâm. Từ đầu tới cuối, nàng vẫn tiếng. Nhưng hai mắt nàng vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt . Sau khi thu lấy lệnh bài, Vương Lâm liếc mắt nhìn Liễu Mi cái, sau đó xoay người bay lên trời. Thoáng cái biến mất vô tung vô ảnh. lúc sau, Liễu Mi mới thu hồi ánh mắt, thở dài. Mặc dù phong thái của nàng vô cùng hấp dẫn, nhưng trước mặt Vương Lâm lại có chút tác dụng. Sau khi về tới động phủ, Vương Lâm lấy ra năm cái lệnh bài. Sau khi suy nghĩ chút, chẳng hề do dự, bóp nát bốn cái. chỉ để lại cái, cất vào trong túi trữ vật. Làm xong, sử dụng Dẫn Lực thuật, chế những tảng đá xung quanh, lấp kín của động. Sau khi bố trí ít trận pháp dự phòng, Vương Lâm bắt đầu bế quan. Còn hai tháng nữa mới bắt đầu đại chiến. Tốt nhất nên chuẩn bị chút từ lúc này.