Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 5: Đường về
      [​IMG]

      Mười người, cuối cùng người thông qua, trừ bỏ Vương Lâm ra, còn có cũng như vậy bước đến vị trí hai trượng, nhưng kết quả vẫn như cũ.


      Ngay hôm đó trắc thí xong, đám thiếu niên liền bị trao trả đến chân núi, được đệ tử Hằng Nhạc Phái lần lượt đưa , đưa Vương Lâm về nhà tộc, vẫn là thanh niên họ Trương dẫn bọn tới đây, ở bên người , mang theo Vương Trác cùng Vương Hạo.


      - Vương Trác sư đệ, chúc mừng ngươi trở thành đệ tử Đạo Hư sư thúc, về sau tiền đồ bất khả hạn lượng*.(*: thể đo đếm, rất có tiền đồ)


      Thanh niên mỉm cười, ôm quyền .


      mặt Vương Trác lộ ra vẻ mặt ngông cuồng tự đại, ngạo nghễ :


      - Đó là tự nhiên, sư phụ cũng , chỉ đợi ta lần này về nhà xử lý hết chuyện thế tục, liền truyền ta pháp thuật tu tiên.


      Vương Hạo ở bên bĩu môi, :- Ta từ nhìn cái nét mặt tiểu nhân đắc chí của ngươi liền chướng mắt, phải là có sư phụ sao, có cái gì ghê gớm chứ, ta còn có thể luyện đan đây.


      Vương Trác khinh miệt nhìn vào mắt Vương Hạo, để ý tới , mà ánh mắt chuyển động, nhìn Vương Lâm bên cạnh trầm mặc , khẽ cười :


      - Thiết Trụ, thế nào, lúc trước ta với ngươi, ngươi thích hợp, ngươi cùng cha ngươi đều tin, tại biết kết quả rồi chứ.


      Vương Lâm ngẩng đầu, thản nhiên nhìn vào mắt Vương Trác, đối Hằng Nhạc Phái thanh niên :


      - Thượng tiên, phụ mẫu ta đều đợi ta, còn thỉnh ngài mau chút đưa ta đưa trở về .


      Vương Trác thấy Vương Lâm ràng để ý tới mình, lại cười lạnh :


      - Thằng nhà quê, đời này hãy sống ở trong thôn giống như cha ngươi cùng nhau làm thợ mộc .


      Giữa khuôn mặt thanh niên lộ ra biểu tình cười như cười, nhìn nhìn ba cái thiếu niên trước mắt, cũng chuyện, vung tay áo cái, mang theo ba người biến mất ở sơn môn Hằng Nhạc Phái.


      đường trở về, gió mạnh như trước, nhưng nỗi lòng Vương Lâm, nhưng là có khác trời đất, lúc đến kỳ vọng, khi về tuyệt vọng.


      lâu sau, có thể nhìn thấy tòa nhà lớn Vương thị gia tộc, Vương Lâm mở hai mắt, xa xa nhìn lại chỉ thấy bên trong tòa nhà lớn đầy người, náo nhiệt như hội, từng bàn yến hội cấp bậc vượt xa cha mấy ngày trước đây chiêu đãi thân thích, đem toàn bộ cái sân lớn đều phủ kín.


      Tất cả người Vương thị gia tộc, thậm chí ngay cả những tộc nhân bên ngoài mua gỗ cũng đều trở về, tề tụ nhà chúc mừng lẫn nhau, ăn uống linh đình, rộn ràng.


      Nhân vật chính yến hội lần này là ba người, đại ca của Vương Thiên Thủy, Vương Thiên Thủy, cùng với Tam đệ của , tại bên cạnh ba người này, tất cả thân thích đều tiến lên chúc mừng lẫn nhau, khí phi thường náo nhiệt.


      Trong mắt bọn họ cũng ngoại lệ đều là lộ ra vẻ hâm mộ, trong miệng lại a dua nịnh hót, cố gắng chọn lời hay, nhất là đối phụ thân Vương Lâm, lại ca ngợi ngừng, thổn thức chuyện xưa.


      - Nhị ca, lần này tiểu tử nhà ngươi nhất định được lựa chọn, về sau ngươi cần làm thợ mộc sinh sống, trong nhà người nào thấy ngươi thể kêu tiếng Nhị gia a. Lục đệ phụ thân Vương Lâm, cái trung niên nhân bụng phệ, lớn tiếng khen.


      - Lão Nhị, năm đó ta liền nhìn ra ngươi đời này tuyệt đối giống như thế, thế nào, thấy ta ta nhìn đúng rồi chứ, ngươi đời này ở người Thiết Trụ a, Thiết Trụ trở thành tiên nhân, làm cha như ngươi, kia có thể khó lường. Ngũ thúc của Vương Thiên Thủy, cái đôi mắt hí, ngồi ở bên người phụ thân Vương Lâm, nâng chén a dua .


      - Nhị ca, Thiết Trụ nhà ngươi cùng tiểu tử nhà của ta, lần này đều có thể được lựa chọn, em ta có có hai mươi mấy năm gặp, lần này cái gì cũng phải say về. phụ thân Vương Hạo, Tam đệ của Vương Thiên Thủy, bưng chén rượu đến trước mặt, mặt mang tiếu ý, lớn tiếng .


      Phụ thân Thiết Trụ nhìn đám thân thích bốn phía này lúc trước xem thường , cảm thấy hãnh diện, nở mày nở mặt vô cùng, nhiều năm tối tăm trở thành hư , bất quá thủy chung lại có tảng đá lớn đặt ở trong lòng.


      - Thiết Trụ a, nhất định phải được lựa chọn!


      - Nhị tẩu, ngươi theo nhị ca ta đời này xem như hưởng phúc rồi, có Thiết Trụ đứa này, về sau chúng ta mười dặm tám thôn , ai nhận thức ngươi a.


      - Đúng vậy, nhị tẩu, oa nhi nhà ngươi có thể sánh bằng tiểu tử nhà của ta có bản lĩnh, Thiết Trụ đứa này từ minh thông, là cái đứa tốt a.


      - Mẹ Thiết Trụ, chúng ta tuy là cùng tộc, nhưng nay đồng tộc thông hôn cũng nhiều, con nhà của ta cũng đến tuổi, Thiết Trụ đứa này dáng vẻ đường đường, ta từ thích, bằng chúng ta hai nhà kết cái thân gia?


      Cùng Thiết Trụ phụ thân giống nhau, bên cạnh mẫu thân Thiết Trụ cũng quay chung quanh đám nữ quyến, lẫn nhau trò chuyện nhiệt tình chuyện thường ở quê.


      Đại ca của cha Thiết Trụ, mắt lạnh nhìn này hết thảy, trong lòng thầm nghĩ chờ xem, chờ tiên nhân đem đứa đưa về, biết kết đươc kết quả rồi, đến lúc đó nếu là Thiết Trụ được lựa chọn, xem lão Nhị ngươi có kết cục thế nào.


      Nghĩ đến đây, mặt ha ha cười, bưng lên chén rượu cùng thân thích bên người khích lệ đứa nhà , trả lời vài câu.


      khí ồn ào huyên náo, nhộn nhịp thôi. Đúng lúc này, bỗng nhiên đạo cầu vồng theo phía chân trời xẹt qua, dừng ở giữa sân rông, xuất bốn người.


      Bốn phía nháy mắt an tĩnh lại, tất cả tộc nhân Vương thị đều căng thẳng sợ hãi, dám lời nào.


      Thanh niên Hằng Nhạc Phái ánh mắt đảo qua, thầm cảm thán, ngày đó bị Hằng Nhạc Phái thu làm đệ tử khi, người quê hương cũng là chúc mừng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút cảm khái, quay đầu nhìn vào mắt Vương Lâm sâu, biết thiếu niên này chuyện tình kế tiếp phải đối mặt, là người trưởng thành đều thể thừa nhận.


      - Đại đạo vô tình...... Thanh niên lắc đầu, thân thể khẽ động, phát ra kiếm quang rời nơi đây.


      - Người tu đạo thể có vướng bận thế tục, các ngươi đều tự xử lý tốt, ba ngày sau, ta lại đến đón các ngươi. Rất xa, truyền đến thanh của .


      Đại ca phụ thân Thiết Trụ, vừa thấy đến tiên nhân rời , lập tức ra kích động nhìn con mình, hỏi:


      - Đạo Hư thượng tiên có thu ngươi làm đồ đệ ?


      Vương Trác vẻ mặt tự đắc, kiêu ngạo :


      - Đó là tự nhiên, sư phụ ta trong vòng mười năm, trở thành nhân tài kiệt xuất trong hàng đệ tử Hằng Nhạc Phái.


      Phụ thân Vương Trác mừng rỡ, vỗ vỗ mạnh bả vai con mình, thoải mái :


      - Tốt! Vương Trác ngươi về sau chính là tiên nhân rồi, chúng ta Vương gia, có tiên nhân rối, ha ha.


      Phụ thân Vương Hạo, lúc này cũng là vẻ mặt lo lắng, nhìn chằm chằm Vương Hạo, muốn hỏi, Vương Hạo ngáp cái, đắc ý :


      - Cha, cần hỏi, con ngươi là đệ tử Hằng Nhạc Phái rồi.


      Vương Hạo phụ thân mừng như điên, cầm lấy chén rượu hung hăng uống ngụm, Vương Trác mắt lộ ra vẻ khinh miệt, giọng dương quái dị :


      - Tam thúc, ngươi sinh đứa con tốt, đem chúng ta mặt mũi Vương gia đều mất hết , trước mặt mọi người nhân làm trò nịnh nọt tâng bốc thượng tiên, cuối cùng lại tặng lễ, lúc này mới miễn cưỡng đạt được cái tư cách dược đồng.


      Vương Hạo hất lông mi cái, châm chọc :


      - Ta tình nguyện, như thế nào, đến lúc đó nhìn xem ai tiên pháp lợi hại liền biết ai làm Vương gia mất mặt .


      Phụ thân Thiết Trụ, vẫn nhìn oa nhi nhà mình, theo Thiết Trụ mặt nhìn đến tia sa sút, trong lòng run lên, dâng lên cỗ dự cảm hay.


      - Thiết Trụ, ngươi...... ngươi thế nào? Mẹ Thiết Trụ, cõi lòng đầy kỳ vọng hỏi.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 6: Lợi thế

      Thiết Trụ trầm mặc, Vương Trác ở bên châm chọc :


      - Ta sớm mà, tiểu tử này thích hợp, tại thế nào, ràng vô ích mà mất mặt, ta là lần đầu tiên trắc thí được thu nhận, thấy được phía sau vài lần trắc thí, nhưng mà nghe là ba hạng trắc thí cái đủ tư cách, sớm nghe lời ta, thà là , ta ước chừng Hổ Tử nhà Tứ thúc đều mạnh hơn .


      Tứ thúc Thiết Trụ, nhướng mày, quát:


      - Vương Trác, cho dù ngươi trở thành tiên nhân, cũng đừng ở trước mặt ta làm càn. Hổ Tử nhà ta có thích hợp hay , cũng liên quan gì tới ngươi, kẻ biết lớn .


      Vương Trác trong mắt hàn quang chợt lóe, cười lạnh vài câu gì.


      Phụ thân của Thiết Trụ, thoáng cái dường như già nua hơn mười tuổi, ngồi phịch ghế. Mẫu thân của Thiết Trụ, cũng là giật mình, dường như thể tin được, hỏi:


      - Thiết Trụ...... là...... là sao?


      Thiết Trụ cắn chặt môi dưới, chút cảm giác được chảy máu, phịch tiếng quỳ mặt đất, dập đầu vài cái mạnh, thấp giọng :


      - Cha, mẹ, Thiết Trụ được tiên nhân thu nhận, thực có lỗi với các người...... Ta...... ta kiếp sau báo đáp ơn dưỡng dục của các người.


      Mẹ Thiết Trụ cảm nhận thấy được niềm tuyệt vọng đến trong giọng con mình, lập tức chạy tới, ôm lấyThiết Trụ, nghẹn ngào :


      - Đứa , sao, cần buồn, chỉ là được tiên nhân thu nhận thôi, chờ sang năm chúng ta tham gia đại khảo trong huyện, cũng là như nhau, con ả, ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ, nghĩ thông suốt chút, cha con và mẹ về sau còn trông cậy vào con lo ma chay đó.


      Cha Thiết Trụ lúc này cũng khôi phục lại, nhìn thần sắc Thiết Trụ, trong lòng chấn động, vội vàng qua ôm Thiết Trụ, lo lắng :


      - Thiết Trụ, ngươi cũng đừng làm chuyện điên rồ, hết thảy có cha đây, nghe lời cha, ta về nhà đọc sách, sang năm đại khảo cũng là giống nhau.


      Thân thích chung quanh, đám sắc mặt biến hóa cực nhanh, đều rời xa cha mẹ Thiết Trụ, mặt cùng bộ dạng lộ ra vẻ xem náo nhiệt, ngừng chỉ chỏ này nọ.


      - Thiết Trụ đứa này, ta trước đây cảm thấy là được, làm sao có thể so sánh với Vương Trác nhà đại ca, lần này xem như mất thể diện gia đình rồi. Lục đệ của phụ thân Thiết Trụ, châm biếm .


      - Đúng vậy, sớm biết là như thế này, cũng đừng làm cho giống như được thu nhận, dọa người a, lão Nhị, ngươi là người lớn tuổi như vậy, như thế nào làm những chuyện ngu xuẩn, khó trách trước đây cha ngươi đem gia sản phân cho ngươi. Tam thúc phụ thân Thiết Trụ, mặt lộ vẻ chán ghét, châm chọc .


      - Ta phải , chuyện đứa này từ bé thông minh, tám chín phần mười là giả, phỏng chừng là lão Nhị cảm thấy cuộc đời này của mình có tiền đồ gì, cho nên đem con của mình thổi phồng chút, tại thế nào, bị vạch trần rồi. Ngũ thúc vừa mới còn ngồi ở bên cạnh phụ thân Thiết Trụ, sắc mặt lập tức biến hóa, thay đổi vẻ mặt a dua vừa rồi.


      - Ba đứa con trắc thí, chỉ người thất bại, Thiết Trụ đứa này, là người kém cỏi nhất trong Vương gia chúng ta, mất mặt a, Nhị tẩu a, vừa rồi ta còn ngươi cùng Nhị ca cùng chỗ hưởng phúc, tại nhìn thấy, ngươi đời này cũng cứ như vậy, có cái phúc khí kia. Trong đám nữ quyến có người châm biếm .


      - chỉ có vậy, mấy ngày hôm trước ta còn đến trong thôn bọn họ nhìn thấy Thiết Trụ, lúc ấy ta liền suy nghĩ đứa này ngu ngốc vô cùng, làm sao có thể cùng Vương Trác cùng Vương Hạo hai đứa trẻ kia so sánh được, nhất định là thể. Vợ của Ngũ thúc Thiết Trụ, cũng thay đổi sắc mặt, bắt đầu châm chọc.


      - Ta sớm nhìn ra Thiết Trụ đứa này được, các ngươi xem cha mẹ , sao có thể sinh ra đứa con giỏi giang được chứ, Vương gia chúng ta, cũng chỉ có con của Đại ca và lão Tam gia có tiền đồ, Thiết Trụ, phi, ngay cả cái tên cũng nghe ngu ngốc. Trong đám nữ quyến những người còn lại, cũng chịu thua kém châm biếm .


      - Ta vừa rồi đúng là mắt bị mù rồi, còn muốn đem con của mình đẩy vào trong hố lửa, may mắn Thiết Trụ này được tiên nhân thu nhận, bằng con ta về sau phải hận ta cả đời a, mẹ Thiết Trụ, việc thông gia này, chúng ta cũng quên thôi, con nhà ngươi nếu được làm tiên nhân, ai đem con hứa gả cho a, này phải cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao.


      Trong khoảng thời gian ngắn, hầu như tất cả thân thích đều lộ ra sắc mặt nịnh bợ, đủ loại ngôn ngữ ác độc càng ngày càng nghiêm trọng, vô tình đả kích cả nhà Thiết Trụ.


      màn này, cùng nịnh hót ban nảy so sánh, khác biệt như trời và đất vậy. Cũng có lắm kẻ, chút lưu tình mở miệng liền đòi lại lễ vật lúc trước biếu tặng, cha mẹ Thiết Trụ nghe xong mặt có chút máu, Vương Lâm nắm chặt nắm tay, trong lòng đau xót, càng thêm dữ đội, dường như có loại cảm giác muốn chết, bên tai truyền đến lời lộ vẻ châm biếm.


      Phụ thân Vương Trác, trong lòng cười lạnh, chút để ý :


      - Lão Nhị, lúc trước ta rồi, tiên nhân thu đồ đệ chú trọng duyên phận, cầu rất nghiêm khắc, trừ phi vĩ đại như con ta, bằng căn bản là có nửa điểm cơ hội, nhưng ngươi sao, chẳng thèm để ý, tại khiến cho đứa tuyệt vọng muốn sống nữa, sao phải vậy chứ?


      Phụ thân Thiết Trụ thể nhịn được nữa, đột nhiên quay đầu, trợn mắt nhìn, quát:- Vương Thiên Sơn, ngươi câm miệng cho ta, năm đó cha trước khi lâm chung ràng đem gia sản lưu cho ta phần, ngươi hao hết tâm sức liên hệ thân thích cướp phần của ta, hôm nay còn ở nơi này châm chọc khiêu khích, ngươi thực khi ta Vương Thiên Thủy sao!


      Còn có các ngươi những thân thích này, vừa rồi a dua nịnh hót, bây giờ châm chọc khiêu khích, con nhà của ta như vậy, các ngươi chính ở chỗ này lạc tỉnh hạ thạch(1), chẳng lẽ vốn chút nhân tính sao!


      Vương Thiên Sơn giọng bị kiềm hãm, tức giận :


      - Chuyện trước kia đề cập nhiều như vậy làm gì, con nhà ngươi vốn là thích hợp, ta hảo tâm khuyên ngươi, ngươi những cảm tạ, ngược lại còn nổi giận với ta, hừ, thượng bất chính hạ tắc loạn(3), cha cái dạng này, con cũng được tốt lành gì!


      Chung quanh truyền đến tiếng cười nhạo cùng với châm chọc, rơi vào trong tai Vương Lâm vốn ngơ ngác đứng ở tại chỗ, thoáng như cây gai sắc bén hung hăng đâm vào trái tim, cố nén đau nhức do nội tâm xé rách, trầm tĩnh nhìn tất cả, nhớ kỹ diện mạo mỗi cái thân thích.


      - Ngươi!! Ta liều mạng với ngươi!


      Cha Thiết Trụ vớ lấy băng ghế bên cạnh, muốn xông lên, Tứ thúc Thiết Trụ vội vàng lao ra, sau khi ngăn lại thấp giọng :


      - Nhị ca, ngươi đừng kích động, lão đại trong nhà người hầu rất nhiều, đừng chịu thiệt, có ta đây, ngươi xem ta.


      xong, trừng mắt nhìn Vương Thiên Sơn, :


      - Đại ca, ngươi có lời như vậy, ta lão Tứ nghe nổi nữa, ngươi nếu còn dám ở trước mặt ta nhục mạ Nhị ca, đừng trách ta để ý tình cảm huynh đệ, Vương gia tuy lớn, nhưng lão Tứ ta này vài năm kết giao bằng hữu giang hồ cũng ít, coi chừng bị lửa thiêu rụi sạch !


      Vương Thiên Sơn ậm ừ vài câu, trong lòng đối với việc Tứ đệ kết bạn rộng khắp nơi rất là kiêng kị


      - Lão Tứ, ngươi lời này đúng rồi, con nhà lão Nhị, vốn giỏi, chúng ta chút chẳng lẽ là sai sao? Đứa này được, còn cho phép chúng ta trưởng bối chút, này rất có đạo lý. Tam thúc tổ vai vế cao nhất, bất mãn .






      (1): Lạc tỉnh hạ thạch: bỏ đá xuống giếng, thừa cơ hãm hại


      (2): Thượng tắc chính hạ tắc loạn: người bề nhân phẩm tốt, người bề dưới mô phỏng học theo cái xấu.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 7: Lưu thư

      thể như vậy được, Tứ ca, ngươi đem danh ngạch cho lão Nhị, chúng ta là thay ngươi cảm thấy đáng giá, Vương Trác đứa kia vừa rồi rất đúng, Hổ Tử nhất định so với Thiết Trụ cường, chừng có thể đuọc tiên nhân thu nhận.



      Ngũ đệ của cha Thiết Trụ ở bên tiếp lời .


      Vương Trác cười đắc ý, thêm mắm thêm muối :


      - Này hết thảy đều là bọn họ cả nhà tự tìm phiền toái, ta cùng cha ta lúc trước từng khuyên, cũng vô dụng a, bọn họ cả nhà đều là tính cách con lừa, thô lỗ, tại gặp trở ngại rồi, lại dựa vào ai đấy.


      Vương Hạo mặt lộ vẻ đành lòng, :


      - Thiết Trụ ......


      đợi xong, cha Vương Hạo hung hăng trừng mắt nhìn cái, Vương Hạo ngữ khí bị kiềm hãm, than tiếng, hề chen vào.


      Tứ thúc Thiết Trụ thầm than, trầm giọng :


      - Ai nhắc lại việc này, chính là nể mặt lão Tứ ta, việc này cứ như vậy kết thúc, Thiết Trụ đứa này được tuyển trúng, chỉ có thể có phúc phần, Thiết Trụ, ngươi cũng đừng đặt ở trong lòng, được liền cùng tứ thúc ra ngoài, hắc hắc, tiên nhân môn phái Tứ thúc thể , nhưng nếu là phàm nhân môn phái giang hồ, Tứ thúc cầu, vẫn là có thể, đến lúc đó ngươi cùng đệ đệ ngươi Hổ Tử cùng , ta vốn là dự tính đem đưa đến môn phái giang hồ lịch lãm phen.


      Vương Trác vừa nghe lời này, lập tức cười to, khinh miệt :


      - Thiết Trụ, ta xem tứ thúc đúng, ngươi , đến lúc đó liền cùng người ta , ngươi là phế vật bị tiên nhân đào thải xuống, chừng người ta vừa nghe lời này, lập tức thu nhận ngươi đấy.


      Vương Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi tối đen thẫn thờ ở người những thân thích châm biếm chung quanh đảo qua, cuối cùng đặt ở người Vương Trác, chữ chữ :


      - Vương Trác, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta Vương Lâm cuộc đời này, tuyệt đối bước vào tiên nhân môn phái, ngươi cùng cha ngươi đối cả nhà chúng ta châm biếm, ta từng cái ghi tạc trong lòng.


      Vương Trác cười lạnh, muốn châm chọc, Tứ thúc nhướng mày, đối với Vương Trác quát:


      - Thằng nhãi con, ngươi mẹ nó dong dài, ta tại liền phế ngươi, đem ngươi biến thành ngu ngốc, ta cũng tin đến lúc đó tiên nhân còn có thể cần ngươi!


      Phụ thân Vương Trác sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên đem Vương Trác kéo ra phía sau mình, thần sắc giận dữ :


      - Lão Tứ, ngươi dám!


      Thân thích bốn phía, tất cả đều mang vẻ mặt cười lạnh, nhìn màn trước mắt.


      Tứ thúc Thiết Trụ cười ha ha, trong mắt hàn quang lóe ra, trầm giọng :


      - Nga? Đại ca, ngươi ta dám?


      Phụ thân Thiết Trụ vội vàng tiến lên giữ chặt lão Tứ, vội la lên:


      - Lão Tứ, nghe Nhị ca, trong nhà ngươi có lão bà đứa , chẳng đáng vì Nhị ca làm như vậy, tâm ý ngươi Nhị ca đời này ghi nhớ trong lòng, lão Tứ, ngươi tiễn ta đoạn, ta và chị dâu ngươi mang Thiết Trụ về nhà.


      Tứ thúc Thiết Trụ nhìn chằm chằm phụ thân Vương Trác, cười lạnh vài tiếng, theo sau nhìn sâu nhị ca mình cái, gật gật đầu, lôi Thiết Trụ , cùng phụ mẫu Thiết Trụ ly khai tòa nhà lớn.


      Xa xa, Vương Lâm bên tai loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng châm biếm của đám thân thích trong viện.


      Ngồi ở trong xe ngựa Tứ, cả nhà bước con đường về nhà.


      Bên trong xe ngựa hồi yên tĩnh, phụ thân Thiết Trụ trong lòng cảm thán, thất vọng đó là giả, nhưng Thiết Trụ dù sao cũng là con của , thầm than tiếng, mở miệng :


      - Thiết Trụ, này tính là gì, sao, thời gian lúc trước cha ngươi bị đuổi ra gia môn, so với ngươi còn chán nản hơn, sau lại cũng như vậy kiên trì xuống sao, ngươi nghe lời cha, về nhà đọc sách tốt, sang năm kì thi lớn tranh thủ thi thành tích tốt, nếu là thích đọc sách nữa, cùng ngươi Tứ thúc ra ngoài giải sầu.


      Mẹ Thiết Trụ thương nhìn con mình, khuyên giải an ủi :


      - Thiết Trụ, ngươi cũng đừng làm chuyện điên rồ, mẹ chỉ có ngươi cái đứa , ngươi nếu có chuyện may xảy ra, mẹ cũng muốn sống nữa, oa nhi, ngươi phải kiên cường a. xong, nước mắt bà ấy liền chảy xuống dưới.


      Vương Lâm nhìn cha mẹ, gật đầu :


      - Cha, nương, các ngươi yên tâm , ta làm chuyện điên rồ, ta có tính toán, các ngươi cần quan tâm .


      Mẹ Thiết Trụ đem Thiết Trụ ôm vào trong ngực, thấp giọng :


      - Thiết Trụ à, hết thảy đều trôi qua, ta nghĩ việc này nữa.


      Mẫu thân ôm ấp trong ngực, làm cho Vương Lâm vết thương tâm hồn dần dần có dấu hiệu khép lại, Vương Lâm mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi, tâm lực tiều tụy, mệt mỏi chịu nổi, theo xe ngựa thoải mái lên xuống, dần dần ngủ .


      cái giấc mơ, mơ thấy chính mình trở thành tiên nhân, mang theo cha mẹ ở bầu trời bay tới bay lui......


      Đêm khuya, Thiết Trụ thức dậy, nhìn phòng bốn phía quen thuộc, than tiếng, ánh mắt chớp động, tính toán trong lòng càng thêm kiên định. Ra khỏi phòng , hướng về gian phòng cha mẹ liếc mắt nhìn sâu, cầm lấy giấy bút lưu lại phong thư, lấy đủ lương khô, ly khai gia môn.


      - Con đường cầu tiên, ta bỏ cuộc, Hằng Nhạc Phái, ta nhất định phải lại nếm thử lần nữa! Cho dù vẫn cứ thu, cũng nhất định phải nghe được vị trí tiên nhân môn phái khác ở đâu.


      Vương Lâm ánh mắt kiên định, vác cái bọc lưng, ly khai sơn thôn, hướng bên ngoài đến.


      Lúc này ánh trăng mở đường, tinh ngân chỉ hướng, đem bóng lưng Vương Lâm kéo ra rất dài, rất dài......


      Ba ngày sau, Vương Lâm sơn đạo hẻo lánh, ngày đó được thanh niên họ Trương kẹp ở bên hông, khoảng khắc mở to mắt mơ hồ nhìn được phương hướng đại khái.


      Vẫn hướng đông, Vương Lâm để ý cỏ dại cắt rách hai chân, kiên trì ngừng tới.


      tuần sau, hoàn toàn vào bên trong thâm sơn, may mà nơi đây dã thú ăn thịt người nhiều lắm, Vương Lâm dọc theo đường cẩn thận, rốt cục tại sáng sớm hôm nay, đứng ở đỉnh tòa núi trọi rất xa thấy được kia quen thuộc đỉnh núi bị mây mù lượn lờ.


      Lúc này kiệt sức, ngồi ở đỉnh núi lấy ra lương khô, cắn vài miếng, nhìn sơn môn Hằng Nhạc Phái, ánh mắt kiên định, đúng lúc này, tiếng thở dốc của dã thú từ phía sau truyền đến, Vương Lâm toàn thân tóc gáy dựng lên, quay đầu nhìn lại nhất thời sắc mặt tái nhợt.


      con hổ trắng cực lớn, trừng mắt hai mắt màu đỏ, mắt lộ ra dày đặc hàn ý, khóe miệng lại chảy xuống nước dãi, rơi mặt đất phát ra thanh “Lạch cạch, lạch cạch”.


      Gầm lên tiếng, hổ trắng vồ tới, Vương Lâm cười chua sót, chút do dự từ bên vách núi nhảy xuống, rơi xuống gió mạnh thổi vào mặt, Vương Lâm trong đầu nhịn được hồi tưởng lại ánh mắt cha mẹ cùng với lời châm biếm của thân thích.


      - Cha, mẹ, Thiết Trụ bất hiếu, xin vĩnh biệt.


      Nhánh cây mọc lan tràn ở vách núi, xen kẽ lung tung, thân thể Vương Lâm lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống, nhánh cây từ xuống dưới lần lượt đứt gẫy, trong nháy mắt rơi đến giữa vách núi, bỗng nhiên cỗ lực hút khổng lồ đột nhiên xuất .


      Vương Lâm thân bất do kỷ bị lực hút này lôi , túm vào chỗ bên trong huyệt động ở khe hở vách núi, gắt gao dán tại vách tường bên trong huyệt động, Vương Lâm lúc hôn mơ chỉ cảm thấy thân thể giống như bị nguồn gió điên cuồng bị phía sau hút vào, rất lâu sau đó, lực hút này mới dần dần biến mất, thân thể từ vách tường ngã xuống.


      Kéo dài nửa ngày, mới giãy dụa bò lên, toàn thân quần áo bị nhánh cây vét thành mảnh vải, thân thể vết thương càng dày đặc, nhất là cánh tay phải, đau nhức ngừng, sưng lên to. Đau đớn bức rức như thủy triều từng trận vọt tới, hột mồ hôi to như hạt đậu ào ào chảy xuống, sờ cái, xương cốt có hay rạn nứt, nhưng hiển nhiên vết thương này là vừa mới va đập vào vách tường mà tạo thành.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 8: Thạch châu


      sắc mặt tái nhợt, cắn răng đứng lên, quan sát bốn phía, phát nơi này là thiên nhiên huyệt động lớn, ánh mặt trời theo cửa huyệt động chiếu vào, khắp nơi đều có hài cốt chim thú.


      vách tường phía sau , có hắc động lớn bằng nắm tay, bên trong tối như mực nhìn thấy sâu bao nhiêu, làm cái phân tích đơn giản, mơ hồ nhận được đáp án, ban nảy lực hút kia đột nhiên xuất , hiển nhiên chính là từ bên trong lỗ này truyền ra, hài cốt các loại chim mặt đất, hẳn là cùng giống nhau bị hút vào đây rồi ngã chết.


      Lực hút này hẳn là biết khi nào xuất , đúng lúc khoảng khắc té xuống đột nhiên xuất , lúc này mới cứu mạng, Vương Lâm cố nén cánh tay phải đau đớn, muốn hướng ngoài động đến, đột nhiên hài cốt mặt đất có gió tự động, về phía sau vọt , Vương Lâm lời nào vội vàng lăn đến bên góc.


      Tại đây trong nháy mắt, khó có thể tưởng tượng lục hút khổng lồ từ bên trong lỗ vách tường xuất , hài cốt chim thú mặt đất rung động ào ào, ngừng mà bị hút vào bên trong lỗ , có xương cốt diện tích trọng đại, giống như bị dính vào sinh sôi vách tường, lấp kín lỗ .


      Mặc dù như vậy, nhưng lực hút vẫn cứ dữ dội, lúc này con phi điểu từ bên ngoài cửa huyệt động bị hút vào, lấy tốc độ cực nhanh tiếng bộp đánh vào vách tường, máu tươi văng khắp nơi.


      Ước chừng qua canh giờ, lực hút biến mất, Vương Lâm kinh hãi nhìn thi thể phi điểu mặt đất, hề nhúc nhích thân thể, mà là lẳng lặng ngồi ở tại chỗ, trong lòng tính toán thời gian.


      Sau nửa canh giờ, lực hút lại lần nữa xuất , như thế lặp lặp lại mấy lần, Vương Lâm nắm quy luật, lực hút kỳ quái này duy trì thời gian cái canh giờ, mỗi lần đình chỉ nửa cái canh giờ lại xuất lần.


      Thừa dịp lần lực hút biến mất, Vương Lâm vội vàng nhịn đau tới cửa huyệt động, xuống phía dưới vừa nhìn khỏi cười khổ, phía dưới là mảnh cây cối, mơ hồ có thể thấy được mặt đất quái thạch cao chót vót, vách núi cực kỳ dốc đứng, tại cánh tay bị thương, căn bản thể leo lên. Khoảng cách vách núi đến đáy ước chừng có hơn chục trượng sâu, nếu như nhảy xuống, chắc chắn ngã chết.


      Hành trang người có cái bọc lương thực, cũng đặt ở đỉnh núi vẫn chưa cầm lấy, tại thực vật là chuyện duy nhất phải giải quyết, Vương Lâm trầm ngâm chút, tính toán lực hút tới, vội vàng lui về huyệt động sát góc tường ngồi xuống.


      Thời gian ngày rất nhanh trôi qua, sắc trời dần tối, Vương Lâm cảm giác được ràng thân thể từ từ suy yếu, cánh tay hoàn toàn tê liệt còn cảm giác, càng nghĩ, cười khổ lẩm bẩm:


      - Vây ở chỗ này đúng là chỉ có đường chết, nhưng nhảy xuống lại tuyệt đường sống, ai.


      nhìn góc tường cách đó xa thi thể phi điểu huyết nhục mơ hồ, do dự chút, cắn răng cái tới nhặt lên, đặt ở bên miệng, cỗ hương vị mùi hôi tanh đập vào mặt mà đến, Vương Lâm than tiếng, lời nào đặt ở miệng gặm ăn miếng thịt tươi lớn.


      hình như có nhai mà trực tiếp nuốt vào, dạ dày co rút lại quay cuồng dâng lên từng dòng nước ấm, nuốt ngấu nghiến rất nhanh liền đem phi điểu ăn sạch nửa, từng trận cảm giác buồn nôn ngừng bốc lên, Vương Lâm vội vàng đứng lên, hít ngụm lớn khí, lúc này mới đè ép xuống.


      Thuận tay đem thi thể con chim ăn thừa để ở bên, Vương Lâm dựa vào vách tường ngồi xuống, trong đầu suy nghĩ nhiều chuyện, hồi nghĩ đến phụ mẫu, hồi nghĩ đến Tứ thúc, hồi nghĩ đến vẻ mặt châm biếm của thân thích, hồi nghĩ đến ánh mắt vô tình của hắc y trung niên nhân Hằng Nhạc Phái.


      Lúc thần sắc hoảng hốt, bỗng nhiên trực tiếp nhào đến bên cạnh thi thể con chim ăn nửa nhìn chằm chằm, mắt cũng chớp cái nào cầm lại đây nhìn kỹ, chỉ thấy ở trong nửa khúc thi thể con chim có hạt châu màu đỏ to cỡ nắm tay trẻ con, Vương Lâm đem hạt châu này móc ra, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.


      Trong cơ thể phi điểu này như thế nào có hạt châu? Trong long nổ vang tim đập mạnh, nghĩ đến ở thôn dạy học tiên sinh nơi đó từng nhìn đến quyển thần thoại tạp văn tên là Sơn Hải Kinh, bên trong nó giới thiệu rất nhiều động vật nếu như sống lâu nhiều năm, trong cơ thể hình thành loại bảo bối tên là nội đan.


      Bảo bối này nếu người ănvào, có được lực lượng lớn vô cùng, kéo dài tuổi thọ, thậm chí ngay cả tay chân đứt đều có thể mọc lại.


      Lúc ấy nhìn đến đoạn miêu tả này khi đó còn có chút tin, thầm nhạo báng, nhưng tại ngay cả tiên nhân đều gặp được rồi, trong lòng đối với ít thần thoại truyền thuyết trong Sơn Hải Kinh, khỏi tin vài phần.


      Vương Lâm trong lòng kinh hoàng, nếu hạt châu này là nội đan trong Sơn Hải Kinh miêu tả, vậy nếu như ăn vào, chẳng phải là thương thế lập tức khỏi hẳn, rời nơi này càng dễ như trở bàn tay, thậm chí bái nhập tiên nhân môn phái hẳn là vấn đề lớn, ít nhất ở trong nghị lực trắc thí, nhất định làm bản thân hợp cách.


      Nhưng cầm hạt châu này cảm thấy cứng rắn, giống vật có thể ăn, nhíu long mày lại, dùng mảnh vải quần áo người đem bên ngoài nó lau sạch , khôi phục bản sắc.


      Đây là cái thạch châu màu xám, mặt khắc họa năm đóa mây trắng, thoạt nhìn rất có niên đại, Vương Lâm cảm thấy thất vọng, chưa từ bỏ ý định dùng răng cắn cái, cuối cùng sờ sờ thạch châu, cười khổ lẩm bẩm:


      - Thiết trụ, ngươi rất mơ mộng hão huyền, đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, tùy tiện phi điểu ngã chết ở trước mặt liền có nội đan.


      Thở dài, lúc này bên ngoài sắc trời tối, mang theo ủ rũ mãnh liệt, lui trong góc dần dần ngủ , thạch châu bị tùy ý đặt ở bên cạnh thú cốt.


      Lúc này là mùa thu, mặt đất tỏa nhiệt rất nhanh, nhất là giữa núi, lại càng như thế, cảm giác lạnh nhè ngừng dũng mãnh vào thân thể Vương Lâm, trong lúc ngủ mơ gắt gao ôm thân mình, thời gian đêm rất nhanh trôi qua.


      Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời mọc từ ngoài động chiếu vào, chiếu xạ ở bên trong huyệt động, ít hạt sương lấp lánh từ thạch châu bên cạnh Vương Lâm tiết ra, theo hạt sương nhiều dần, chậm rãi chảy tới thú cốt.


      Chừng hồi, Vương Lâm thức dậy, cánh tay vẫn như cũ sưng tấy, chẳng những có chuyển biến tốt mà có dấu hiệu ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, Vương Lâm ngồi dưới đất, trong lòng phiền muộn.


      - Chẳng lẽ cả đời này của mình bị nhốt ở trong này sao?


      thào tự , ánh mắt vừa chuyển, bỗng nhiên phát thú cốt bên cạnh có sương sớm, vừa lúc ngủ dậy khát nước, vì thế cầm lấy thú cốt cẩn thận, đem hạt sương đọng lại mặt đặt ở bên miệng liếm sạch .


      Này sương sớm có chút ngọt uống rất ngon, cũng biết có phải là ảo giác hay , sau khi uống xong toàn thân cực kỳ thoải mái ấm áp dào dạt.


      Nhất là chỗ cánh tay bị thương, lại truyền đến từng đợt cảm giác ngứa ngáy, sưng phù ràng dần xẹp xuống, Vương Lâm dụi dụi con mắt, nhìn kỹ, lập tức kinh hỉ phát cánh tay xác thực có chút bớt sưng. tập trung suy nghĩ, lập tức tìm kiếm thú cốt khác bên người , đáng tiếc khối mặt có hạt sương.


      Còn nghi hoặc, bỗng nhiên đem ánh mắt đặt ở thạch châu bên cạnh, chăm chú nhìn kỹ, ở mặt nhìn đến giọt giọt sương sớm, rất , nhớ lại vừa rồi thú cốt đúng là có hạt sương xiết chặt lấy thạch châu. nhàng cầm lấy thạch châu, trái tim chỉ ngừng đập lên rất nhanh, do dự chút lời nào đặt ở cánh tay lăn , đem hạt sương mặt đều đều đến bôi lên ở vị trí sưng tấy.


      tia cảm giác mát lạnh từ cánh tay truyền đến, Vương Lâm mắt chớp cái nào, nhìn chằm chằm cánh tay, hồi lâu sau đó mắt lộ ra vẻ vui mừng, cánh tay sưng tấy thần kỳ xẹp xuống, vung tay động chút, mặc dù vẫn còn có chút đau đớn, nhưng mất trở ngại.


      - Thạch châu này nhất định là cái bảo bối!” Vương Lâm kinh hỉ thôi.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 9: Hạ nhai

      Mấy ngày kế tiếp, đói bụng liền lấy phi điểu bị hút vào nơi đây chàng chết làm thức ăn, mỗi ngày phần lớn thời gian đều cẩn thận quan sát thạch châu, mỗi lần đều là dung hạt sương xuất mặt lau cánh tay, dần dần cánh tay hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, đối với hạt sương này, cực kỳ lưu ý, dùng đầu lâu phi điểu tích lũy ít.


      ngày này, đem hạt sương đều đặn tích lũy nhiều ngày đổ vào trong mảnh quần áo, thận trọng đem thạch châu bọc ở trong đó, đeo ở cổ túm vài, sau khi xác định rơi xuống, thừa dịp thời gian hấp lực gián đoạn đến cửa động, hung hăng cắn răng , đem phần lớn quần áo người đều xé rách, cột lại với nhau, đầu cố định ở hòn đá bên cạnh, đầu cột vào lưng, cẩn thận hướng phía dưới bò xuống.


      Ước chừng hạ xuống năm sáu trượng, đột nhiên bị trợt tay, thân thể nhanh chóng rơi xuống, cũng may quần áo hơi chắc chắn, thân mình lay động, rất nhanh chộp vào cây khô mọc lan ra, lúc này mảnh quần áo từ chính giữa đứt , đoạn kia buộc ở lưng lảo đảo ở giữa trung phất phơ.


      trán Vương Lâm toát ra mồ hôi lạnh, nhìn xuống phía dưới, ước chừng còn có hai mươi trượng cao, tay nắm lấy nhánh cây, tay kia nhanh chóng nắm mảnh quần áo, gian nan buộc chặt ở nhánh cây, lúc này mới thở hơi.


      Nhúc nhích thân thể cẩn thận, hồi lâu sau rốt cục lại tới gần tường vách núi, tiếp tục hướng phía dưới bò xuống. Mãi cho đến khoảng cách chân núi mấy trượng , mảnh quần áo của dùng đến cực hạn, Vương Lâm cần nghĩ ngợi nhanh chóng hướng phía dưới nhảy xuống.


      Mảnh quần áo chịu nổi sức nặng lần nữa đứt , bất quá cũng thoáng giảm bớt chút tốc rơi xuống độ của Vương Lâm, gió mạnh đập vào mặt, lại là nhánh cây khô liên tiếp gãy đứt, trong nháy mắt lúc rơi xuống đất, khó khăn khống chế thân thể, đầu ngón chân chạm đất đầu tiên, thân thể nương theo lực đẩy mạnh mẽ vọt tới trước như bao lăn mặt đất vòng.


      Tảng đá mặt đất giống như thanh đao nhọn, đều đâm vào bên trong thân thể , ngăn cách vết thương với từng dòng máu. Nhất là đùi phải lại bị hòn đá sắc nhọn đâm trúng, theo miệng vết thương có thể thấy được dày đặc bạch cốt.


      Vương Lâm hô hấp dồn dập, ánh mắt buông lỏng, gian nan đem thạch châu bọc ở trong mảnh vải từ cổ ngậm ở miệng, đầu lưỡi hút lấy hạt sương ẩm ướt ở mặt, lát sau đó, giãy dụa ngồi dậy, hai tay run run cởi bỏ mảnh vải, đối với vết thương đùi phải dùng sức vắt , vài giọt chất lỏng rơi xuống.


      Miệng vết thương truyền đến từng trận cảm giác mát, làm xong tất cả chuyện này, suy yếu té mặt đất, thầm cầu nguyện ở trước khi chính mình khôi phục đừng có dã thú nào lại đây.


      Đúng lúc này, bỗng nhiên từ nơi xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.


      - Thiết Trụ, ngươi ở đâu?


      Vương Lâm ngẩn ra, cẩn thận nghe lại, này ràng là thanh của cha , kịp suy nghĩ, lập tức dùng sức lực toàn thân hô lên:


      - Cha, ta ở đây!


      đạo cầu vồng nhanh chóng từ phía xa đến đây, ở vách núi phía Vương Lâm quanh quẩn vòng tốc độ nhanh như chớp hạ xuống, sau khi kiếm quang tiêu tán, đệ tử Hằng Nhạc Phái họ Trương kẹp bên hông mang theo cha Thiết Trụ, cau mày nhìn về phía Vương Lâm.


      Cha Thiết Trụ nhìn đến con mình, lập tức thương tâm rơi lệ, chạy đến bên cạnh Vương Lâm ôm lấy , khóc ròng :


      - Thiết Trụ a, ngươi đây là tội gì, ngươi như thế nào nghĩ thông chứ, ngươi có hay nghĩ tới nếu như ngươi chết , cha mẹ làm sao sống a.


      Vương Lâm ngẩn ra, suy nghĩ chút, hiểu được cha đúng là hiểu lầm mình muốn tự sát, lại nhìn thấy vết thương người cùng với bộ dạng chật vật, khỏi cười khổ đứng lên.


      Đệ tử họ Trương ánh mắt đảo qua Vương Lâm, ngẩng đầu nhìn chút phía , phát mảnh vải quần áo, thân mình khẽ động nhảy lên, vài lên xuống liền trèo đến vị trí mỏm đá huyệt động, lúc này lực hút đột nhiên xuất , sắc mặt cả kinh, nhưng lập tức liền khôi phục như thường, cũng để ý lực hút kia, ở bên trong nhìn qua nhàng hạ xuống, trầm giọng :


      - Đứa nhà ngươi là muốn tự sát, kết quả bị phong nhãn thiên nhiên hình thành hút vào, lúc này mới ngã chết, tại tìm được Vương Lâm, chờ trở lại môn phái việc này do trưởng lão định đoạt.


      xong, vung tay áo, bắt lấy phụ tử Vương Lâm hai người, nhanh chóng rời khỏi nơi đây, lâu sau đó hạ xuống đỉnh núi Hằng Nhạc Phái, theo thềm đá nhàng lên đỉnh.


      Trở lại nơi cũ, Vương Lâm tâm tình phức tạp, đỉnh núi mấy người đứng thẳng, cũng đều mang vẻ mặt chán ghét, đệ tử họ Trương vội vàng tiến lên ở bên tai người trong đó vài câu, người nọ chau mày, thanh lạnh lùng :


      - Người nếu tìm trở về, liền đưa đến phòng khách cùng mẫu thân gặp mặt .


      Ở trong phòng khách, mẫu thân Vương Lâm nhìn thấy con mình, lập tức lệ rơi đầy mặt, ôm lấy nức nở oán trách, trải qua cha mẹ kể lại, Vương Lâm lúc này mới biết đầu đuôi việc.


      Sau khi bỏ nhà trốn , cha mẹ lập tức trở lại Vương thị gia tộc tìm Tứ thúc , ba người lo lắng an nguy của , tìm đến phụ thân Vương Trác, ngại cho Tứ thúc cường ngạnh, phụ thân Vương Trác tình nguyện liên hệ gia tộc tất cả thân thích, liên hợp kêu oan Hằng Nhạc Phái, khẩn cầu trợ giúp tìm kiếm.


      Hằng Nhạc Phái cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, vốn muốn để ý tới, nhưng Vương Lâm dù sao cũng bởi vì được thu nhận mà bỏ nhà , nếu như thực có chuyện hay xảy ra, bọn họ tuy rằng thèm để ý sinh tử của phàm nhân, nhưng việc này nếu truyền bá ra ngoài, tất cả thôn dân chung quanh miệng truyền miệng, sợ rằng sau này có bao nhiêu cha mẹ để đứa đến trắc thí, cân nhắc nhiều lần, bọn họ phái ra mấy người ở phụ cận tìm kiếm, phụ thân Vương Lâm lo lắng, liền theo.


      Thế nên mới có màn trước đó.


      qua bao lâu, có người đưa tới chén thuốc, mẹ Thiết Trụ vội vàng cảm ơn, cẩn thận đưa đến trong miệng Vương Lâm, thuốc này thẹn là tiên nhân môn phái làm ra, hiệu quả vô cùng tốt, sau khi uống xong Vương Lâm cảm giác thân thể thoáng liền khôi phục ít, vết thương đau đớn cũng dịu rất nhiều.


      Lời quan tâm của cha mẹ ngừng truyền vào trong tai Vương Lâm, vốn định giải thích, nhưng nghĩ lại cha mẹ hẳn tin tưởng.


      Giờ này khắc này, ở trong đại điện Hằng Nhạc Phái, vài nội môn trưởng lão ngồi ở bên, nghe nam tử họ Trương kể lại quá trình tìm được Vương Lâm, sau hồi lão giả mặt hồng vỗ bàn, bất mãn :


      - Sinh tử của phàm nhân cùng người tu đạo chúng ta có quan hệ gì đâu? Nhìn xem tu chân môn phái Triệu quốc, có người nào giống chúng ta như vậy ra thể thống gì, vì đứa nhóc được tuyển trúng ầm ỉ tự sát lại còn phái người tìm. là mất mặt a!


      Bên cạnh trung niên nhân sắc mặt lạnh như băng, thầm than tiếng, trầm giọng :


      - Mã trưởng lão rất đúng, nhìn về Triệu quốc các phái, chỉ có Hằng Nhạc chúng ta lố bịch nhất, nhưng đứa kia nếu chết ở phụ cận Hằng Nhạc Phái chúng ta, tất nhiên ảnh hưởng đến việc thu đệ tử sau này, đến lúc đó phụ mẫu người ta lại nghĩ đứa được thu nhận liền có thể ôm ý niệm tìm chết trong đầu, vậy còn dám đem đứa tới đây.


      cẩm bào lão giả, cầm lấy chén trà uống ngụm, nhanh chậm :


      - Kỳ trắng ra là, cũng phải bởi vì Hằng Nhạc Phái chúng ta xuống dốc sao, cần từ trong số lượng lớn phàm nhân lựa chọn đệ tử thích hợp tu tiên sao, hắc hắc, nếu là đặt ở 500 năm trước, quản sống chết, chúng ta cũng cần để ý tới ý kiến của phàm nhân.


      Cuối cùng lão giả mặt đầy nếp nhăn, thở dài tiếng, chậm rãi :


      - Thiếu niên kia có thể tự sát lần, rất có thể còn tự sát lần thứ hai, mà thôi, để tiết kiệm phiền toái về sau, cũng phá lệ thu làm ký danh đệ tử . xong, liếc xéo nhìn trung niên nhân, nhắm lại hai mắt thèm nữa.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :