Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 91: Cực linh lực



      Đằng Hóa Nguyên cẩn thận hành tẩu trong đám cây cối. Thần thức mạnh mẽ


      của Nguyên kỳ tản khai ra xung quanh. Chợt lộ nét vui vẻ, khi phát ra vị trí của Vương Lâm. thuấn di ra sau lưng, trận gió thổi tới. giọng u vang lên.


      - Lăn ra ngoài.


      Nét mặt Đằng Hóa Nguyên đại biến, hề do dự liền lui lại phía sau vài bước, ngưng thần nhìn xem.


      Chỉ thấy làn hắc vụ từ xa bay tới. Từ trong hắc vụ tỏa ra từng trận phong. cánh tay khô héo vươn ra, hướng thẳng về phía Đằng Hóa


      Nguyên.


      Thần thức Đằng Hóa Nguyên đảo qua cái liền cảm thấy hoảng sợ. Tu vi của đối phương ngờ lại là Nguyên trung kỳ. Lão hề do dự


      lui lại.


      Cánh tay khô héo thoáng giơ lên cái, hóa thành bàn tay to, chụp vào Đằng Hóa Nguyên.


      Đằng Hóa Nguyên cười khổ tiếng, lời nào, xoay người bỏ


      chạy. Nguyên trung kỳ, lão thể chống lại. Tuy biết trong đám cây có cường giả, nhưng ngờ đối phương lại là Nguyên trung kỳ.


      Thân thể lóe lên cái, Đằng Hóa Nguyên biến mất vô tung vô ảnh. Từ


      trong làn hắc vụ phát ra tiếng hừ lạnh, sau đó bàn tay to trong trung chợt lóe len cái rồi biến mất.


      Giữa trung bên đám cây, thân ảnh Đằng Hóa Nguyên chợt xuất . Bỗng nhiên, lão chợt biến sắc. Bàn tay to lớn vô thanh vô tức xuất sau lưng , vồ cái.


      Đằng Hóa Nguyên thầm kêu khổ, vỗ vào túi trữ vật cái, lấy ra tấm da thú. Ngón tay phải khẽ lướt cái, từ tấm da thúc chợt lóe lên tia sáng màu vàng, bao lấy thân thể , nhanh chóng vọt ra xa. lần nữa thoát khỏi bàn tay to.


      Tuy nhiên, vẫn bị bàn tay sượt qua chút. vừa bay vừa phun bụm máu, sắc mặt tái nhợt, chẳng thèm quay đầu lại, nhanh chóng bỏ .


      làn hắc vụ chợt xuất giữa trung. Sau đó, nó co lại, xuất bóng người. Đó là nam tử trông giống như bộ xương khô.


      nhìn theo hướng Đằng Hóa Nguyên bỏ chạy nhưng đuổi theo, xoay người về trong đám cây.


      thong thả bay đám cây cối như tìm vật gì đó. lúc sau, liền dừng lại ở chỗ đất trống. Nét mặt thản nhiên nhìn chằm chằm lên mặt đất. Hai tay vung lên, từ mặt đất phát ra những tiếng nổ ầm ầm, sau đó tách ra làm hai, lộ ra cái khe dài.


      Từ dưới cái khe, phát ra tiếng giận dữ. đạo thân ảnh màu đen nhanh chóng lao ra, định bỏ chạy. Nam tử như cái thây khô hừ


      tiếng, gian mười trượng xung quanh chợt biến thành cái lồng giam. Bóng đen lao ra sợ hãi hét lên tiếng, đâm vào vách lồng, bắn ngược trở lại. chạy trốn nữa mà quỳ mặt đất,


      cuống quít dập đầu.


      Nam tử như cái thây khô, chậm rãi mở miệng:


      - Trăm năm gặp, ngờ thân thể của chủ nhân lại tu luyện thành thi mị. Ngươi nảy sinh thần trí, cũng có thể coi như con người. Ta có thể muốn giúp ngươi, nhưng ngươi phải dựa theo cảm


      ứng của mình với chủ nhân mà giúp ta tìm kiếm nguyên của .


      Thi mị liên tục gật đầu, kinh sợ nhìn nam tử giống như cái thây khô.


      Nam tử vung tay lên, gian giam hãm xung quanh chợt biến mất. nhìn thi mị chằm chằm, :


      - thôi! Ta mang ngươi tìm. Nếu ngươi có thể tìm được nguyên của chủ nhân sau khi ta nuốt nó, chiếm được tự do, giúp ngươi tiến hóa thành thi ma.


      Thi mị ngẩn người, sau đó vừa vui mừng, vừa sợ hãi, gật đầu liên tục. Sau đó nó đứng lên, chạy sâu vào trong đám cây cối.


      Nét mặt nam tử vẫn hề thay đổi, theo.


      Lúc này, ở vị trí hề có ánh nắng mặt trời, quái nhân có làn da nhìn về phía Vương Lâm, trong mắt có chút chần chừ.


      Hôm qua, Vương Lâm hấp thu lượng lớn khí hàn, nhưng phẩm chất của nó lại quá đỗi bình thường. Phẩm chất của nó như vậy cho dù hấp thu được số lượng nhiều sau khi kết hợp với linh lực biến dị cũng tăng lên được nhiều lắm. Hơn nữa, nó hề thích hợp cho việc tu luyện trùng khiếu. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn sâu vào trong đám đổ


      nát.


      chuẩn bị sâu vào đó thăm dò xem chỗ nào khí hàn có chất lượng cao nhất.


      Chất lượng càng cao, xác suất trùng khiếu thành công càng lớn.


      Chờ đến lúc nửa đêm, Vương Lâm tay bắt quyết, đánh ra quang cầu kiểm tra chất lượng khí hàn, sau đó sâu vào trong đống đổ nát.


      Sau khi được đoạn đường, quang cầu bay trong trung,


      chợt biến thành màu hồng, lóe lên mấy lần. Sau đó chợt phân thành hai.


      Sau khi hai quả cầu màu đỏ xuất , Vương Lâm vui vẻ biết rằng chất lượng khí hàn ở đây vượt qua mức bình thường, lên tới thượng giai.


      tiếp tục tới, hai quang cầu màu hồng chợt lóe lên, màu sắc từ từ đậm lên.


      Thượng giai nhị phẩm, tam phẩm...Mãi cho đến khi đạt tới ngũ phẩm, Vương


      Lâm mới dừng lại. Trước mặt con đường rộng rãi. Hai bên toàn là những đống đổ nát. Có điều nhìn quanh nơi này chắc chắn phải là vị trí phồn vinh trong ngôi thành trước đây.


      Vương Lâm tính toán khoảng cách chút, thấy mới tiến được phần ngàn diện tích của ngôi thành. Vì vậy lại tiếp tục cất bước.


      Quang cầu tỏa ra ánh sáng màu hồng, giữa khu đổ nát lại càng thêm chói mắt. Dọc theo đường , Vương Lâm tỏa ra thần thức, ánh mắt hết sức tập trung.


      Phẩm chất do hai quang cầu thể càng lúc càng tăng lên: Thượng giai lục phẩm, thất phẩm, bát phẩm.


      Mặt trời mọc rồi lại lặn. Tới ngày thứ tư, Vương Lâm sâu vào trong ngôi thành đổ nát. dự tính vị trí của mình bây giờ cho dù phải là trung tâm của ngôi thành nhưng cũng chẳng xa lắm. Dù sao theo con đường thẳng tắp.


      Dọc theo đường , mặt đất rải rác những cái hố sâu mấy chục thước,


      ngập đầy nước mưa. Trong đó có số con quái xà sinh sống. Thỉnh thoảng chúng lại nhảy lên, nhìn Vương Lâm giận dữ, phun ra nọc độc.


      Ngoại trừ việc đó ra, những căn nhà sụp đổ xung quanh rất nặng nề. Trong mắt hề nhìn thấy bức tường nào cao quá mười thước.


      Cỏ dại mọc thành từng bụi, mặt đất xuất ít ao đầm đầy bùn.


      Trong lớp bùn cũng có số sinh vật kỳ dị. Có lần, Vương Lâm bị


      thứ sinh vật đó đánh lén. Từ đó về sau, lại càng cảnh giác.


      Cho dù thêm nữa, chất lượng của khí hàn cũng tăng lên nhiều lắm, thủy chung vẫn vượt qua thượng giai, đạt tới trầm .


      Vào đêm ngày thứ năm, Vương Lâm tới chiểu trạch. Trước mặt xuất khu kiến trúc rộng lớn. Toàn bộ khu kiến trúc đó sụp đổ


      những vẫn có thể nhận thấy phồn hoa trước đó.


      Ở trong kiến trúc đó vẫn còn có cái hố đường kính khoảng chừng ngàn thước.


      Cái hố hết sức kỳ lạ. Theo lý mà trong đó trong hố phải ngập nước mưa mới đúng. Nhưng trong đó lại hề có chút chất lỏng nào hết.


      Vương Lâm vừa vừa nhìn. Mặc dù trong bóng đêm mông lung, khí hàn ngập trong gian làm ảnh hưởng tới cảm giác, nhưng vẫn thấy được vô số cái hố lỗ chỗ mặt đất như tổ ong.


      Khi Vương Lâm tới đó, hai cái quang cầu bay trong trung chợt lóe lên hồng quang chói mắt. Chúng nhanh chóng từ hai biến thành ba. Điều đó chứng tỏ chất lượng khí hàn ở đây đạt tới trầm .


      Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp cũng nóng vội nhảy ngay vào bên trong.


      vào quanh cái hố lớn vòng. Vừa , vừa nhìn chằm chằm vào quang cầu, phát , khi đến vị trí đối diện, quang cầu lại dung hợp lại biến thành hai cái.


      Vương Lâm hiểu được nơi có chất lượng cực tăng cao chính là cái hố sâu này.


      Vương Lâm sờ sờ cằm cũng nhảy ngay xuống dưới kiểm tra mà tĩnh tọa chờ trời sáng.


      lúc sau, sắc trời sáng dần. Khi khí hàn tiêu tán, Vương Lâm liền đứng lên, nhảy xuống. Tiểu kiếm màu xanh biếc chợt lóe lên cái, lập tức xuất dưới chân.


      Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Theo nguyên tắc cái hố này có từ lâu như vậy chắc chắn phải ngập nước mưa.


      Hai mắt Vương Lâm híp lại. Trong tầm mắt của có thể thấy được dưới đáy cái hố có vô số cái động , lỗ chỗ như tổ ong.


      Mặc dù biết những cái động đó có sâu hay . Nhưng hiển nhiên,


      nước mưa chảy hết vào trong đó. Vương Lâm ngồi xổm mặt đất, sờ


      sờ những cái động cảm giác ươn ướt. Trong lòng càng thêm khẳng định.


      Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh liền phát có gì nguy hiểm. khoanh chân ngồi đó đợi đêm xuống.


      Mặt trời từ từ chui xuống nơi chân trời, bóng đêm dần bao phủ khắp các đống đổ nát. Các loài chim chóc đều bay , muốn ở lại đây.


      Màu hồng của quang cầu trước mặt Vương Lâm lại tăng thêm chút, cuối cùng biến thành hai, sau đó hai biến thành ba.


      Cứ thế, chất lượng của cực nhanh chóng tăng lên từ tứ phẩm, lục phẩm,


      bát phẩm, thập phẩm, thượng giai nhất phẩm, tam phẩm, lục phẩm, thập phẩm rồi đột phá tiến vào trầm .


      Lúc này chưa tới giờ tý mà chất lượng của khí hàn đạt tới trầm nhất phẩm.


      Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi. Thần thức tỏa ra quan sát khu vực dưới hố. Dần phát được điều, chất lượng của hàn khí bay lên cũng với những cái lỗ mặt đất có quan hệ với nhau.


      Chỉ thấy tia khí hàn từ mặt đất bay lên hòa nhập vào với xung quanh.


      Theo thời gian trôi qua, ba cái quang cầu màu hồng lại lóe lên lần nữa, đạt tới trầm nhị phẩm. Cuối cùng khi giữa giờ tý, chất lượng của hàn khí đạt tới trầm ngũ phẩm.


      Vương Lâm hề do dự lập tức dựa theo phương thức hô hấp đặc biệt mà hấp thu khí hàn.


      Theo tia khí hàn ngưng tụ tại huyệt Khí Hải, Vương Lâm phát so với chất lượng khí hàn ở ngoài ở đây hoàn toàn khác biệt. Làn khi hàn lưu động trong lồng ngực của tinh thuần hơn trước mấy chục lần.


      Biến đổi về chất khiến cho lượng cũng biến đổi (cái này theo triết học, mọi người nhé). Lúc trước mất thời gian chục lần hấp thu khí hàn bây giờ chỉ cần phần năm lúc trước là có thể đạt được hiệu quả tương tự.


      Rất nhanh, trong huyệt Khí Hải, khí hàn hình thành dòng suối.


      Dòng suối chảy càng lúc càng nhanh, dị biến xảy ra với huyệt Đan Điền lại xuất lần nữa.


      Trong phương viên trăm trượng, khí hàn lập tức cuồn cuộn chảy vào trong thân thể Vương Lâm.


      Dòng suối nơi huyệt Khí Hải càng lớn phạm vi và tốc độ hấp thu của càng lúc càng điên cuồng. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vượt qua khoảng cách cực hạn lúc trước, đạt tới phạm vi ngàn trượng.


      Sau đó phạm vi còn tiếp tục mở ra, ngàn hai trăm trượng, ngàn bốn trăm trượng, ngàn năm trăm trượng.


      Khí hàn trong phạm vi mười dặm bắt đầu chuyển động. Như có sinh vật nào đó thao túng, chúng điên cuồng tràn xuống hố, bị Vương Lâm cắn nuốt.


      Dòng suối hàn nơi huyệt Khí Hải ngừng mở rộng. Vương Lâm dần có cảm giác thể khống chế được nữa. liền nắm chắc thời gian,


      toàn lực đột kích vào huyệt Khí Hải, bắt đầu trùng khiếu.


      Dòng suối hàn như mũi khoan nhọn lần lượt đâm vào huyệt Khí Hải. Từ từ, huyệt Khí Hải có dấu hiệu được khai thông.


      Dấu đó càng lúc càng lớn. Nếu như việc khai thông huyệt Khí Hải giống như đập vỡ bức tường rắn lúc này bức tường đó bị thủng lỗ chỗ, sắp sập đến nơi.


      Thời gian trôi , lúc sau, huyệt Khí Hải còn chịu nổi nữa, hoàn toàn được khai thông.


      Tiềm lực cơ thể con người từ huyệt Khí Hải bộc phát như núi lửa nhanh chóng dung hợp với khí hàn, hình thành tia hàn lực có chất lượng rất cao.


      Lúc này, linh lực trong đan điền của Vương Lâm cũng trở nên dao động.


      bị khống chế, nó thừa dịp hàn linh lực chưa hình thành mà lao ra, bắt đầu cắn nuốt.


      Mỗi tia hàn lực được hình thành liền bị linh lực của Vương Lâm nuốt chửng. Sau đó, nó dần trở nên lớn mạnh. Từ từ, sau khi linh lực của


      Vương Lâm cắn nuốt càng lúc càng nhiều, chất lượng linh lực hàn của lại tăng lên.


      cái tinh vân chợt xuất tại vị trí của huyệt Khí Hải. Nó chuyển động cách chậm rãi. luồng linh lực màu lam chẫm rãi khuếch tán ra ngoài.


      Vương Lâm cảm nhận được thứ linh lực xa lạ đó trong cơ thể. Ánh mắt khẽ chớp cái, nhàng điểm vào hòn đá ở bên.


      Nháy mắt, lam quang lóe lên, hòn đá liền bị đóng băng, tỏa ra hơi lạnh.


      Vương Lâm hít hơi sâu, lập tức đá cước vào hòn đá, làm cho nó vỡ ra thành vô số mảnh.


      Vương Lâm nhìn kỹ, nhất thời hít hơi sâu. khiếp sợ khi phát thấy kết cấu bên trong hòn đá hoàn toàn thay đổi. Trong đó còn dáng vẻ của hòn đá nữa mà chính là những cục băng mỏng.


      cách khác, cú chạm của khiến cho linh lực trong cơ thể


      chỉ đóng băng hòn đá mà còn thay đổi cả kết cấu bên trong biến thành tảng băng thực .


      Vương Lâm biết rằng linh lực của sau khi cắn nuốt dung hơp với nhau sinh ra biến hóa quái dị. Loại biến hóa này cho dù Tư Đồ


      Nam có tỉnh dậy cũng hiểu được.


      Vào thời thượng cổ, ngoại trừ phân chia cảnh giới theo tu vi, còn có loại liên quan đến cảnh giới linh lực. Linh lực được chia thành ba cảnh giới thần bí là Cực, Đạo và Thủy.


      Ba cái cảnh giới đó liên quan tới nhau. Nhưng khi hình thành cả đời cũng thay đổi. Trừ khi tán công tu luyện lại từ


      đầu.


      Mà đạt được ba cảnh giới đó vô cùng khó khăn. lớn cũng chẳng phải lớn mà cũng chẳng phải . Chỉ có thể do cơ duyên mà vô ý có được.


      Vào thời thượng cổ, trong ba cảnh giới linh lực đó, bất kỳ người nào có chút kinh nghiệm tu luyện cũng lựa chọn Cực cảnh. Bởi vì mặc dù


      Cực cảnh có lực công kích cao nhưng lại có quá nhiều khuyết điểm. Trong đó có khuyết điểm trí mạng bởi nó là đỉnh cao của vạn vật. Từ nay về


      sau, thuộc tính của linh lực chỉ có thể theo con đường, thể dung hợp với bất cứ thuộc tính nào khác. Mà điều này khi đột phá


      Nguyên tiến vào Hóa Thần kỳ mới thành vấn đề quan trọng.


      Hóa Thần kỳ phải cùng với thiên địa dung hợp, hình thành lên tuần hoàn, chứ phải theo con đường cực đoan.


      như thế nhưng Cực cảnh giới mặc vẫn có rất nhiều ưu điểm. Bất cứ


      người nào có được linh lực thuộc Cực cảnh, trong những người cùng đẳng cấp ai có thể chống lại.


      khi tu vi đạt tới Nguyên hậu kỳ đỉnh phong, mặc dù thể


      tiến vào Hóa Thần kỳ nhưng vẫn là đệ nhất nhân dưới Hóa Thần.


      Quan trọng nhất là theo tu vi tăng lên, cường giả Cực cảnh linh lực cần bất cứ pháp bảo gì. Bởi linh lực của hăn cũng chính là pháp bảo mạnh nhất.


      Còn về Đạo cảnh giới, chính là cảnh giới mà tất cả người tu luyện đều mơ tưởng. Trong truyền thuyết, khi thuộc tính linh lực đạt tới cảnh giới này con đường đột phá lên Hóa Thần kỳ ở ngay trước mắt.


      Cũng bởi vì điều đó mà Đạo cảnh trở thành giấc mộng lớn nhất của người tu luyện thời thượng cổ.


      Về phần Thủy cảnh giới, nếu như Cực cảnh là tử Thủy cảnh chính là sinh. Nó phải là thứ mà người tu luyện dưới Hóa Thần có thể mơ tưởng. Thậm chí đối với cao thủ Hóa Thần kỳ, Thủy cảnh cũng là cảnh giới vô cùng khó gặp.


      Ba loại cảnh giới linh lực đều hư vô mờ mịt. Nhất là từ sau khi thời thượng cổ biến mất, nhưng lời đồn liên quan tới ba loại cảnh giới đó cũng chậm rãi biến mất.


      Bây giờ, người tu tiên có bất cứ ai để ý tới linh lực của mình. Bọn họ chỉ để ý tới tu vi cảnh giới mà thôi.


      Vương Lâm cũng biết rằng linh lực của do cắn nuốt quá nhiều khí hàn mà phát sinh dị biến theo hướng Cực cảnh.


      Tất cả nguyên nhân, quan trọng nhất chính là do Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết là loại công pháp ó ít người có thể tu luyện tới việc xuất ra cực cảnh linh lực.


      Chỉ có điều, Tư Đồ Nam truyền thụ công pháp này cho Vương Lâm, cùng với


      Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết thời thượng cổ có điểm khác nhau. Nó do thời gian trôi mà bị thất bản. Phần lớn được hậu nhân sửa sang lại.


      Về phần linh lực theo Cực cảnh giới nguyên nhân mấu chốt là từ Nghịch Thiên châu.


      Vương Lâm nhìn đầu ngón tay mình, hai mắt chớp chớp. Đúng lúc này, chợt ngẩng đầu, nhàng nhảy lên, bay ra khỏi hố. Lúc này, nhìn thấy quái nhân có làn da màu lam giống như tia chớp lao đến.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 92: Thi tông (1)



      Vương Lâm mỉm cười. Đối vói quái nhân bây giờ cũng có nhiều địch ý. Mắt thấy tốc độ của đối phương quá nhanh, Vương Lâm nhịn được cũng muốn thử sức chút. Vì vậy hai lời, sử dụng tốc độ cực hạn của bản thân, nhanh chóng phóng .

      Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt thu ngắn. Quái nhân có làn da tay màu lam thấy Vương Lâm vọt về phía mình, trong mắt chứa chiến ý liền cười cạp cap. Lão thấy trong tay đối phương có thanh tiểu kiếm màu xanh, trong mắt cũng nổi lên chiến ý. Vì vậy, lão quên mất mục đích của mình, nhanh chóng dừng lại, kéo ngay tấm phù màu vàng người xuống. Trong nháy mắt, làn khí màu xanh ra bên ngoài cơ thể.

      Quái nhân há mồm hít cái, làn khí màu xanh liền chui vào trong thân thể. Trong nháy mắt khí thế người quái nhân bộc phát.

      Hai mắt lão lộ vẻ ngưng trọng, há miệng phát ra mấy thanh quái dị, giống như định với Vương Lâm cái gì đó.

      Vương Lâm biết chín tấm phù vàng người quái nhân rất cổ quái.

      Nếu bị trọng thương, đối phương chỉ cần kéo nó xuống lập tức khỏi ngay.

      Từ sau lần dó, Vương Lâm cảm thấy rất hiếu kỳ đối với mấy tấm phù màu vàng đó.

      Bây giờ, đối phương vừa mới kéo tầm phù xuống, thực lực lập tức tăng gấp đôi.

      Vương Lâm hai lời, vung hai tay lên, linh lực phân khắp toàn thân. Vào lúc này, khí thế của Vương Lâm có thay đổi rất lớn.

      chút năng lượng màu lam lượn lờ quanh thân thể . Từ người tỏa ra hơi thở hàn nồng nặc, lộ ra vạn vật chung cực băng hàn.

      Trong mắt quái nhân có da tay màu lam chợt lóe lên tinh quang, miệng khẽ nhúc nhích. Vương Lâm nghe có thể hiểu được chữ:

      - Kính. - xong, quái nhân nắm chặt hai tay lại. Ký hiệu quỷ dị cánh tay chợt lóe lên, những mạch máu nổi lên chằng chịt. dùng tốc độ nhanh như lưu tinh, đánh ra quyền.

      Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên chút, linh lực hàn tuôn ra, hóa thành nắm tay to, va chạm với quái nhân. Lúc hai bên tiếp xúc với nhau, quái nhân sử dụng tư thế cổ quái, chân đứng mặt đất, trọng tâm toàn thân lệch sang bên trái. Hô hấp đồng nhất. Bất chợt từ bốn phía, cuồng phong gào thét tạo thành con suối. Tất cả

      những hòn đá ở xung quanh đều bị thổi dạt ra xa, tạo thành khoảng trống.

      Nét mặt Vương Lâm ửng hồng, thân thể tự chủ được lùi lại ba thước. ngẩng đầu nhìn về vị trí của quái nhân.

      Trong lòng quái nhân so với Vương Lâm còn khiếp sợ hơn nhiều. có thể

      cảm giác được linh lực của đối phương theo nắm tay chui vào trong cơ thể, sau đó lan ra toàn thân, tỏa ra hơi lạnh kinh người.

      Nếu nhờ đám ký hiệu thân thể lóe lên mấy lần mới có thể khống chế được hơi lạnh đó chỉ sợ lúc này toàn thân bị đóng băng.

      Nhìn xuống cánh tay màu lam của mình, sợ hãi phát huyết nhục cánh tay hoàn toàn thay đổi. nhìn cánh tay, mặt tái nhợt,

      liếc mặt nhìn Vương Lâm cái rồi phun ra câu... Vương Lâm chỉ có thể nghe thấy chữ

      - Cực.

      Vương Lâm gì. cũng hiểu ý của quái nhân là gì nên lắc đầu.

      Quái nhân ngẩn người sau đó kéo tấm phù người xuống, hai luồng khí xanh trắng lên, rồi biến mất khi cánh tay phải trở lại bình thường.

      Nhưng Vương Lâm vẫn nhận ra, tay phải của vẫn còn run nhè .

      Quái nhân liếc mặt nhìn Vương Lâm cái, hừ tiếng rồi rống loạn lên, sau đó nhanh chóng rời . Vương Lâm nhìn theo bóng của đối phương liền khoanh chân ngồi xuống, nhớ lại cuộc chiến đấu vừa rồi.

      Trong quyền của quái nhân chứa thứ lực đạo hết sức cổ quái.

      Nó tựa như phải linh lực, mà là loại năng lượng đặc biệt nào đó.

      - Kính? - nhớ tới trước khi quái nhân xuất quyền chữ đó.

      quan tâm tới lực đạo của quái nhân nữa, Vương Lâm cảm thấy rất hài lòng đối với uy lực của linh lực biến dị. Đối với thứ linh lực biến dị

      có thể làm thay đổi kết cấu của vật chất, Vương Lâm đặt tên cho nó là

      Cực linh lực.

      - Cực? - Là từ mà sau khi quái nhân nhìn thấy linh lực của , ra.

      - Có lẽ đến lúc rời . Sau khi Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết của mình đạt tới tầng thứ năm rời khỏi đây. - Vương Lâm thào .

      - Địa chi địa nhất định phải tìm được. - Vương Lâm biết bản thân phải tìm được Địa chi địa Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết mới có thể tu luyện tiếp được. Nếu chỉ dựa vào bản thân để trùng khiếu, xác suất thành công quá thấp. Chỉ có thể tìm được cực chi địa có phẩm chất cao mới tăng được xác suất thành công.

      Nơi đây, mặc dù khí hàn dầy đặc nhưng Vương Lâm đoán nơi này cao nhất cũng chỉ tới được trầm thập phẩm mà thôi. Cho dù có sai cũng chỉ đạt tới tuyệt phẩm , hai phẩm là cùng.

      Phải biết rằng Thiên Địa Huyền Hoàng, tứ đại cực chi địa Huyền,

      Hoàng chi địa chênh lệch với nhau nhiều. Nhưng hai cái Thiên, Địa lại hoàn toàn khác. Địa chi địa ở nơi thượng giai nhất phẩm tương đương với Huyền, Hoàng chi địa Tuyệt nhất phẩm.

      Còn về Thiên chi địa, cho dù là phổ thông nhất phẩm cũng vượt qua Huyền, Hoàng chi địa tuyệt .

      Trong lúc suy nghĩ, Vương Lâm chợt ngẩng đầu lên, thấy quái nhân quay lại. Sau khi tới đây, nhìn Vương Lâm lúc rồi chỉ vào bốn phía, làm động tác hít thở sau đó lắc đầu liên tục.

      Tiếp sau đó, lại chỉ vào Vương Lâm, vừa chỉ vào chính mình. Vương

      Lâm dần dần hiểu được đối phương muốn mình làm theo ý . Vương Lâm liền gật đầu.

      Tốc độ của quái nhân rất nhanh. hoàn toàn thuộc đường nên né tránh những chỗ nguy hiểm rất dễ dàng.

      Thậm chí có lúc, đối phương tiến vào vết nứt dài mặt đất. Sau khi ra khỏi đầu bên kia, Vương Lâm chợt phát ra mình vừa qua vùng đầy xương thú.

      Hai ngày sau, hai người tới được nơi vô cùng hẻo lánh của ngôi thành đổ nát. Lúc này, hai người mới dừng chân tạm nghỉ.

      Vương Lâm đưa mắt nhìn xung quanh. Cách đó xa có tòa kiến trúc hình tháp còn nguyên vẹn. đỉnh tháp có viên thạch châu đường kính khoảng hai thước.

      Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, viên thạch châu của cùng với cái trong đống đổ nát kia giống nhau như đúc.

      Lúc này, quái nhân nhanh chóng leo lên đứng bên cạnh thạch châu. Hai tay nhanh chóng kết ấn, đặt bên ngoài. lúc sau, từ thạch châu,

      quang mang tỏa ra bốn phía. cột sáng thẳng tắp lập tức chiếu về phía trung tâm của đống đổ nát.

      Từ xa nhìn lại, cột sáng nhìn thấy đầu hay cuối ở đâu.

      Làm xong việc đó, quái nhân nhảy xuống, vung tay lên với Vương Lâm cái, sau đó hai người rời .

      Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Vương Lâm theo quái nhân tới chỗ viên thạch châu khác. Phần lớn nơi này bị sụp đổ, nhưng viên thạch châu vẫn còn nguyên vẹn.

      Sau đó, thạch châu lại được mở ra, phát lên cột sáng chỉ về hướng trung tâm thành thị.

      Sau khi cái thạch châu cuối cùng được mở ra, dưới con mắt của Vương Lâm, cả thành thị trong nháy mắt trở nên bất đồng.

      đường , Vương Lâm thầm tính toán có tất cả tám viên thạch chau.

      Quái nhân ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, lộ vẻ lo lắng sau đó tốc độ tăng lên nhanh hơn, dẫn Vương Lâm về hướng trung tâm của đống đổ nát. Hai người ngừng nghỉ, cuối cùng tới chiều ngày thứ tư tới được khu vực trung tâm của thành thị.

      Tám cột sáng từ xa chiếu lại, hội tụ tất cả tại đây. Khi đến chỗ này,

      quái nhân liền dừng lại, phủ phục mặt đất. Ánh mắt có phần tang thương, trong miệng phát ra những tiếng ngâm xướng.

      Thanh của càng lúc càng cao, mặt đất dần có chút rung rung. Sau đó pho tượng cao ước chừng trăm thước chầm chậm nhô lên từ dưới lòng đất.

      Đó là pho tượng của nam tử có mái tóc dài, tướng mạo chân chất. Ánh mắt lên cơ trí. Trong tay pho tượng nắm thanh trường thương dài chừng trăm thước. con cự long quấn quanh thân thể

      pho tượng, cái miệng há ra, nét mặt dữ tợn. Lân phiến người nó nửa nửa ảo khiến cho người ta thấy mà giật mình.

      Tám cột sáng hội tụ vào pho tượng, phản xạ hàng vạn tia sáng. Hai mắt pho tượng dần sáng lên. Trong nháy mắt, Vương Lâm có cảm giác nam tử tóc dài đó như sống lại.

      ra sau lưng pho tượng, ánh mắt của quái nhân càng thêm tiều tụy. phất phất tay với Vương Lâm, chỉ vào đầu cự long, tỏ ý thúc dục.

      Vương Lâm trầm ngâm chút rồi nhanh chóng leo lên. Thoáng cái, tới đỉnh đầu cự long. Vừa đặt chân lên đó, liền cảm nhận được dưới chân truyền tới luồng khí hàn.

      Vương Lâm lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt quyết, đanh ra cái quang cầu. Quang cầu vừa mới xuất liền lập tức biến đổi. Hồng quang đậm đặc đến cực hạn. Cuối cùng tiếng nổ vang lên, quang cầu liền biến mất. Vương Lâm giật mình. biết điều đó chứng tỏ phẩm chất của

      Cực chi địa tại đây đạt tới cực hạn của Hoàng chi địa - Tuyệt thập phẩm.

      Vừa vui mừng, vừa sợ hãi, lập tức thổ nạp. Dòng suối trong cơ thể

      nhanh chóng tăng trưởng. Nhưng có điều lần nay có cũng có khuếch tán diện tích hấp thu mà chi bao phủ trong phạm vi vài thước. Từ xa nhìn lại, xung quanh Vương Lâm, xuất cái vòng tròn màu đỏ, bao lấy cả đầu cự long.

      Thoáng cái, Vương Lâm ngồi đó được năm ngày.

      Trong năm ngày đó, quái nhân vẫn đứng ở dưới ngẩng đầu lên theo dõi.

      Thời gian trôi , lo lắng của càng lúc càng nhiều, giống như pho tượng mang tới điều rắc rối gì đó. Chín là phù người có gió, chợt động.

      Vào ngày thứ ba cuối cùng huyệt Khí Hải cũng bị đột phá, sau đó tái lập. Vào rạng sáng ngày thứ năm, Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết tầng thứ

      năm đại thành.

      Chỉ cần tiến thêm bước nữa là có thể ngưng kết được quả hàn đan thứ

      hai. Đến lúc đó, cho dù là Trúc Cơ hậu kỳ, Vương Lâm cũng dám đánh trận. Còn bây giờ, Trúc Cơ trung kỳ bình thường, Vương Lâm cũng thèm để ý.

      Kế tiếp, bắt đầu thử nâng phẩm chất linh lực, dung hợp với khí hàn của Tuyệt thập phẩm.

      vừa khống chế dung hợp, vừa quan sát linh lực. Dần dần, phát màu sắc của linh lực càng lúc càng đậm. Trước đó là màu lam nhạt bây giờ hóa thành màu lam đậm.

      biết rằng, linh lực của mình gần tới Cực cảnh.

      Lúc này, ngoại giới đột nhiên biến đổi, mặt đất trở nên u. Những đám mây vần vũ bầu trời. làn hắc vụ lên dần ngưng tụ lại chỗ, hình thành cái quan tài to, từ từ hạ xuống.

      bóng người hư ảo, chẫm rãi xuất quan tài.

      thanh khàn khàn vang vọng trong trời đất.

      - Ngươi là Nguyên của chủ nhân trốn trong pho tượng này?

      Sắc mặt quái nhân đứng mặt đất đại biến...
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 93: Thi tông (2)

      Quái nhân đứng mặt đất liền biến sắc, chút do dự kéo tất cả chín tấm phù xuống. Chín loại khí liền lên quanh thân thể .

      nhanh chóng từ dưới đất vọt lên, nhảy tới vị trí của Vương Lâm,

      thèm để ý, xuyên qua vòng sáng màu đỏ, ôm lấy Vương Lâm, nhanh chóng hạ xuống.

      Khi đối phương xuất , trong nháy mắt, Vương Lâm tỉnh táo lại. thấy sợ hãi trong mắt của quái nhân, đồng thời cũng phát ra dị

      biến bầu trời nên cũng tiếng nào, để mặc cho đối phương kéo xuống.

      Sau khi hai người xuống đến đất, quái nhân lập tức kết ấn. dòng suối đen chợt xuất bên ngoài pho tượng, quái nhân liền kéo Vương Lâm nhanh chóng chui vào bên trong.

      Cùng lúc đó, tám luồng ánh sáng biến mất, pho tượng từ từ chui xuống lòng đất.

      Lúc này, từ cái quan tài giữa trung, thân ảnh nam tử giống như cái xác khô dần dần ngưng tụ. Nét mặt lạnh như băng. Bên cạnh , thi mị đứng cạnh, toàn thân nó tỏa ra mùi xác thối, ánh mắt lộ

      vẻ tham lam.

      Nam tử nhìn chằm chằm cái pho tượng từ từ chui xuống lòng đất. Thần thức mạnh mẽ của nháy mắt bao trùm toàn bộ đống đổ nát, dò xét chút. Cuối cùng, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào pho tượng.

      Lúc này, Vương Lâm bị quái nhân kéo vào trong pho tượng, ánh mắt chớp chớp, sử dụng thần thức đảo qua lượt, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

      gian bên trong pho tượng cũng lớn. Bên trong có những tinh thể màu trắng đáng trôi nổi. Ở giữa có pho tượng người bằng đá, màu đen khoanh chân ngồi.

      Diện mạo của pho tượng đó cũng giống hệt như pho tượng to lớn. Quanh pho tượng có làn quang mang màu tím phát ra ánh sáng, chiếu vào vài vị trí bên trong pho tượng to.

      Ngay sau đó, bức màn sáng chợt xuất bên trong pho tượng. Màn sáng chớp chớp vài cái, rồi lên quang cảnh bên ngoài pho tượng.

      Thông qua bức màn sáng, Vương Lâm thấy được tất cả những thứ bên ngoài. Nhìn sang, nét mặt quái nhân lúc này rất sợ hãi, nhưng trong mắt lại lộ cừu hận.

      Nam tử đứng ở ngoài, nhìn chằm chằm vào pho tượng, bình thản :

      - Chủ nhân! Trăm năm thoáng cái qua. Lần này, ngươi chạy thoát được nữa đâu.

      Vương Lâm hít hơi sâu, quay đầu lại, nhìn quái nhân chằm chằm, :

      - Ngươi là chủ nhân của ?

      Ánh mắt quái nhân ngơ ngác nhìn Vương Lâm. Đúng lúc này, ánh mắt Vương

      Lâm chợt lóe lên tia sáng. há mồm phun ra đạo lục quang. Đạo lục quang vừa xuất liền lóe lên cái lao thẳng về phía người đá.

      Trong nháy mắt, luồng tử khí từ trong tượng đá lan ra. Tiểu kiếm màu xanh chợt thuấn di, xuyên qua tử khí, đâm trúng vào người đá.

      Nhưng tiếng động vang lên liên tiếp, cái quang cầu nhanh chóng từ

      trong người đá bay ra. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải điều khiển phi kiếm lần nữa thay đổi phương hướng, đuổi theo quang cầu.

      Lúc này, quái nhân mới có phản ứng. Ánh mắt nó lộ vẻ lo lắng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm có chút phẫn nộ, chỉ phi kiếm rồi kêu oa oa vài tiếng.

      Vương Lâm ngẩn người. Đúng lúc này, giọng gấp gáp từ trong quang cầu truyền ra.

      - Tiểu hữu chớ nên xúc động. Lão phu có ác ý. Ta mới là chủ nhân của kẻ bên ngoài. - Cùng lúc đó, vô số quang điểm từ bốn phương tám hướng tụ lại, dung hợp vào trong quang cầu, hình thành người chỉ cao khoảng chừng thước, xuất trước mặt Vương Lâm.

      Thần thái người đó suy yếu, ánh sáng toàn thân ảm đạm. Thoạt nhìn giống như tên đồng tử. Lúc này, vừa cố gắng né tránh phi kiếm vừa chắp tay thi lễ với Vương Lâm.

      Quái nhân phẫn nộ hét lớn tiếng, tiến lên chặn lấy phi kiếm.

      Trong lúc đối phương mở miệng chuyện, Vương Lâm liền lui lại sau vài bước, vung tay lên, tiểu kiếm bay về phía sau lưng , mũi kiếm vẫn chỉ về phía đối phương.

      Quái nhân tới bên cạnh người đó, quay đầu căm tức nhìn Vương Lâm, trong miệng oa oa vài tiếng, rồi lại gầm rú lên mấy câu, ánh mắt lộ vẻ

      thất vọng.

      Người đó cười khổ, thân thể nhàng bên lên, ngồi vai quái nhân. Vỗ vỗ quái nhân cái, :

      - A ngốc! được vô lễ với khách nhân.

      Ánh mắt quái nhân lập tức hòa hoãn, nhưng vẫn cảnh giác nhìn Vương Lâm.

      Người đó thở dài, nhìn Vương Lâm, ôn hòa :

      - Tiểu hữu cần phải động thủ, lão phu...

      Lão chưa dứt, bên ngoài pho tượng, nam tử lẩm bẩm mấy từ cổ

      quái. Trong nháy mắt toàn thân pho tượng chấn động, dừng lại chui xuống nữa.

      Nét mặt người đó khẽ biến, hai tay bắt quyết, phun ra đạo tử khí.

      Luồng khí vừa xuất liền lập tức dung nhập vào bốn phía quanh vách pho tượng.

      Hai mắt của pho tượng liền tỏa ra quang mang màu tím, tiếp tục chui xuống.

      Nam tử hừ lạnh tiếng, bàn tay cách chộp cái. Pho tượng lại chấn động, từ từ đứng im. Ngay sau đó, liên tục xuất ra vô số thủ

      ấn phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Nhưng pho tượng vẫn đứng sừng sững tại chỗ.

      Lúc này, trong pho tượng, người đó thở phào nhõm, nét mặt có vẻ uể oải với Vương Lâm:

      - Dưới công kích của a Mộc, pho tượng này có thể chịu được nửa canh giờ. Cũng đủ cho ta với tiểu hữu.

      Vương Lâm tiếng nào, nhìn chăm chú vào đối phương.

      - Lão phu là Ngô Vũ! biết tiểu hữu có nghe tới Thi tông hay ? - Người đó thở dài, .

      Vương Lâm thản nhiên, nhìn thanh tiểu kiếm bay quanh mình, lắc đầu.

      Ngô Vũ cười khổ, :

      - Tiểu hữu cần phải để phòng như thế. Nguyên của lão phu xuất thể, qua mấy trăm năm ngừng hao tổn nguyên khí nên yếu lắm rồi. Vì vậy cũng chẳng có gì uy hiếp đối với ngươi. Nhưng vừa rồi,

      thanh phi kiếm của ngươi suýt chút nữa lấy tính mạng của lão phu rồi đấy.

      Vương Lâm chớp chớp hai mắt, trầm ngâm chút :

      - Người bên ngoài là ai? Ngươi là chủ nhân của ?

      Ánh mắt Ngô Vũ có chút bất đắc dĩ, :

      - là thi khôi của lão phu. Lão phu vốn là trong những lão tổ của

      Thi tông. Thi tông có phương pháp tu luyện đặc biệt. Tất cả

      đệ tử nhập môn phải tìm kiếm cái thi thể để luyện thành thi khôi của bản thân. Cùng với tăng tiến của bản thân, thi khôi cũng trở nên mạnh mẽ hơn.


      Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, :

      - Thi khôi của ngươi phản bội?

      Ngô Vũ cười khổ, gật đầu :

      - Đúng thế. Nếu có công pháp tu luyên khống chế thi khôi cả đời

      phản bội. Nhưng đáng tiếc ba trăm năm trước, lão phu mang nó tới đây vốn định dựa vào khí hàn ở nơi này để đột phá Nguyên . Nhưng đáng tiếc lại bị thất bại trong gang tấc. Thi khôi nhân lúc ta bị trọng thương, tâm thần bị chấn động chạy thoát khỏi khống chế của ta.

      Lúc này, rung động của pho tượng càng lúc càng mạnh. Ánh mắt Ngô Vũ có phần lo lắng, nhanh hơn:

      - Lúc đó, do ta muốn bế quan trị thương nên thể đuổi theo. Hơn trăm năm sau, khi thương thế của ta chuyển biến tốt đẹp liền tìm nó.

      Nhưng biết, nó có được cơ duyên gì mà lại sinh ra thần trí. Thậm chí còn vượt qua ta đạt tới Nguyên trung kỳ.

      Ta địch lại nên phải để Nguyên ly thể, may mắn chạy thoát.

      Nguyên bị trọng thương nên chỉ nấp trong pho tượng này dám ra ngoài. Cái thi mị bên ngoài kia chính là thân thể của ta. ngờ dưới tác dụng của khí hàn cũng có thể sinh ra thần trí. Ôi!

      Vương Lâm cười lạnh :

      - Ngươi định lừa ta phải ? Như ngươi nếu thi khôi sinh ra thần trí, tại sao bỏ mà lại vẫn muốn tìm ngươi?

      Ngô Vũ cười khổ, do dự chút, :

      - Tiểu hữu biết. Thực ra chuyện này có liên quan đến bí mật của

      Thi tông chúng ta. Mặc dù thi khôi có thể thoát khỏi khống chế

      của, nhưng dù sao nó bị ta tế luyện mấy trăm năm, tâm thần tương thông. Nếu rời khỏi ta quá trăm dặm lập tức tan thành mây khói.

      Chỉ có phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề này đó chính là nuốt Nguyên của ta, phá phong ấn của ta trong cơ thể. Từ đó, mới có thể thoát được trói buộc của ta.

      Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, :

      - Mấy trăm năm qua, vẫn tìm được ngươi?

      Ngô Vũ sờ sờ bức vách của pho tượng, :

      - Trong lúc ta bỏ chạy vô tình vào trong pho tượng này. pho tượng có chứa thứ lực lượng thần kỳ, có thể che giấu hơi thở của ta. Vì vậy, dưới che chở của pho tượng, ta mới có thể sống sót.

      Mặt khác, sau khi thi khôi đột phá tới Nguyên trung kỳ, biết vì sao, sau mỗi lần ra ngoài hoạt động lại phải nghỉ ngơi lần. Mỗi lần nghỉ ngơi đều phải tới trăm năm. Đó cũng là trong những nguyên nhân, mà ta bị cắn nuốt nguyên .

      - Vậy tại sao ngươi nhân lúc nó nghỉ ngơi mà bỏ ? - Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình thản, hỏi.

      - Ta thử vô số lần, nhưng trong rừng cây bị làn sương mù bao phủ.

      Thứ sương mù đó với thân thể của Nguyên có tác dụng ăn mòn. Cho dù ta chỉ dính vào chút cũng thể chịu nổi. Vốn thi khôi thể

      tìm được ta. Nhưng đáng tiếc, lần này thân thể của ta lại nảy sinh thần trí, nên bằng vào cảm ứng của thân thể, nó mới tìm được đến đây.

      Hơn nữa, a Ngôc tốt bụng vì ngươi mới mở pho tượng ra. Từ đó, mới dẫn đối phương tới đây. Ôi! Đây đúng là kiếp số, thể trách được ai. -

      Ngô Vũ mỉm cười nhìn Vương Lâm tiếp.

      - Tiểu hữu! Ngươi và a Ngốc gặp nhau, cho ta biết rồi. Nếu là ba trăm năm trước, ta mới bị nhốt ở đây khi nhìn thấy ngươi, chắc chắn tìm mọi cách để đoạt lấy thân thể. Nhưng bây giờ, ta lãng phí cơ hội đoạt xá người a Ngốc. Trừ khi có thể đạt tới Nguyên trung kỳ, nếu thể đoạt xá lần nào nữa.

      Vương Lâm đối với những điều người đó cũng chẳng hề tin tưởng. Nhưng nét mặt vẫn thản nhiên, liếc mắt nhìn quái nhân cái, :

      - là a Ngốc?

      Ngô Vũ gật đầu :

      - Tiểu hữu! Ta phát được a Ngốc ở bên trong pho tượng. Lúc đó, ngủ say, ta vốn muốn đoạt xa. Nhưng đáng tiếc, trong cơ thể lại có thứ lực lượng hủy thiên diệt địa. Ta đoạt xá thất bại nên mới để

      lại trong cơ thể a Ngốc phân nửa tinh khí của Nguyên , cố gắng thoát ra. Có điều, cũng nhờ như thế, khi a Ngốc tỉnh lại chợt sinh ra cảm giác khó hiểu đối với ta. Vì vậy mà cùng ta nương tựa lẫn nhau để sống.

      Từ sau lần đó, ta biết rằng cả đời này của ta chỉ sợ còn cơ hội để

      bỏ nữa. Mãi cho đến khi a Ngốc với ta là gặp ngươi...

      tới đây, hai mắt Ngô Vũ lên hưng phấn.

      Vương Lâm gì, lẳng lặng nhìn đối phương.

      Nét mặt Ngô Vũ lộ vẻ cầu khẩn, :

      - Lão phu khẩn cầu tiểu hữu, giúp ta...
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 94: Thi tông (3)



      - Ta thể rời khỏi đây. Khẩn cầu tiểu hữu chuyến tới Thi tông, tìm sư huynh Dạ Tự Tại tới cứu ta. - Nét mặt Ngô Vũ lỗ vẻ cầu khẩn, cuống quít chắp tay thi lễ.

      Vương Lâm vẫn thản nhiên :

      - Ngươi có phương pháp giúp ta tránh khỏi thi khôi rời khỏi đây?

      Ngô Vũ vội vàng gật đầu, thành khẩn :

      - Ta sử dụng chút tinh khí Nguyên cuối cùng, sử dụng bí pháp mở truyền tống trận tới Thi tông cho ngươi. Khi đó, ngươi có thể trực tiếp tới tông môn của ta.

      Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đối phương, nhếch mép cười :

      - Ô! Ngươi có thể mở được truyền tổng trận tại sao tự mình trở về?

      Ngô Vũ thở dài, :

      - Thi khôi thể rời khỏi ta quá trăm dặm mà ta cũng vậy. Nếu như giữa hai chúng ta mà cách nhau quá trăm dặm lập tức tử vong mà lúc đó ta vẫn còn thân thể thần hồn bị hao tổn. Nhưng bây giờ, ta chỉ còn nguyên thể, chỉ có kết quả tiêu tán Nguyên mà chết.

      Ta muốn chết vì vậy nếu chưa tới mức vạn bất đắc dĩ, ta muốn cùng với thi khôi đồng quy vu tận.

      Lúc này, pho tượng chấn động càng lúc càng mạnh, có chiều hướng còn chịu đựng được nữa. Ngô Vũ thấy nét mặt Vương Lâm vẫn thay đổi liền cắn răng cái, :

      - Ta Ngô Vũ xin lấy nguyên ra thề, nếu có chút nào lừa dối tiểu hữ

      chắc chắc bị thi khôi nuốt. Tiểu hữu! Giúp lão phu lần . A Ngốc có thể theo ngươi. Chín tấm phù người khi ta gặp cũng có, bên trong chúng chứa thứ lực lượng khó lường.

      Mặt khác, ta phát ra linh lực của ngươi mang thuộc tính hàn.

      Công pháp tu luyện của Thi tông chúng ta cũng mang thuộc tính đó. Nếu ngươi tới đây chắc chắn là muốn mượn khí hàn ở đây mà tu luyện. Khí hàn ở đây trong Thiên Địa Huyền Hoàng thuộc về Hoàng chi địa.

      Nếu ngươi tới Thi tông, chắc chắn đối với ngươi có nhiều lợi ích. Bởi

      Thi tông có chỗ bế quan chính là Địa chi địa.

      Hai mắt Vương Lâm khẽ nhắm lại, mở miệng hỏi:

      - Nếu ở Thi tông có Địa chi địa tại sao ngươi còn đến đây để đột phá?

      Ngô Vũ liếc mắt nhìn Vương Lâm cái. nhận thấy tính cách của

      Vương Lâm rất cẩn thận, mặc cho thể nào, đối phương vẫn hết sức bình tĩnh.

      Nghe thấy câu hỏi của Vương Lâm, cười khổ, :

      - Tiểu hữu! Lão phu vừa mới lấy nguyên ra thề. Ôi! Thi khôi khác với người sống. Khi thực lực đạt tới trình độ nhất định phải hấp thu khí hàn của Hoàng chi địa. Vì vậy mà lão phu mới phải dẫn tới đây.

      Đúng lúc này, pho tượng chấn động mãnh liệt, xuất vô số vết nứt.

      Từng tiếng rắc rắc phát ra, vết nứt càng lúc càng nhiều. Mắt thấy nó sắp bị hủy, Ngô Vũ biến sắc, lo lắng :

      - Tiểu hữu! Nếu ngươi muốn tới Thi tông tu luyện có thể là đệ

      tử của ta. Ta dùng bí thuật khắc lên lưng ngươi. Đến lúc đó, Thi tông hoài nghi. Tiểu hữu! Thời gian còn nữa, ngươi còn suy nghĩ cái gì?

      vừa xong, pho tượng lại rung mạnh lần nữa. Vết nứt trải khắp pho tượng. Thậm chí có số chỗ bắt đầu bị thủng.

      Trong đầu Vương Lâm vô số suy nghĩ thay đổi. biết , nếu rời khỏi đây, khi thi khôi tiến vào chắc chắn bị nguy hiểm.

      Nghĩ tới đây gì nữa, gật đầu với Ngô Vũ.

      Ngô Vũ hít hơi sâu, hai tay bắt quyết đánh ra vô số pháp ấn.

      cái vàng sáng hình ngũ giác từ từ ra trước mặt .

      Từ quầng sáng léo lên quang mang bảy màu, phát ra luồng hấp lực.

      Đúng lúc đó, tiếng nổ vang lên, pho tượng vỡ vụn ra làm vô số mảnh. Thanh thi khôi lạnh lùng truyền đến:

      - Chủ nhân! Lần này xem ngươi chạy trốn đâu.

      Nét mặt Ngô Vũ hoảng sợ, đợi truyền tống trận đả thông hết, hét lên tiếng:

      - Tiểu hữu! mau! Lão phu có thể thoát hiểm hay đều dựa hết vào ngươi. - xong thân thể biến mất, chui vào trong người đá.

      Cùng lúc đó, thân thể Vương Lâm thoáng động, nhằm phía Truyền Tống trận lao tới. Lúc này, Truyền tống trận dao động, có dấu bị biến mất.

      Quái nhân hơi do dự chút rồi cũng theo Vương Lâm, vọt vào truyền tống trận.

      Đúng lúc này, pho tượng ầm ầm sập xuống. Ánh mắt nam tử lộ vẻ châm chọc,

      định chuyện chợt cứng người nhìn chằm chằm vào truyền tống trận, mà biến sắc.

      Sau khi Vương Lâm tiến vào trong truyền tống trận liền cảm giác như bước vào cái thông đạo. Thân thể như bị kéo dài ra vô hạn. Bên người vô số điểm sáng lóe lên.

      nhìn về phía sau, quái nhân a Ngốc cũng kinh ngạc sau , ngừng ngó nghiêng xung quanh. Sau khi thấy Vương Lâm nhìn mình, liền nhe răng cười, còn cảnh giác, ánh mắt chi có ngơ ngác.

      Cũng biết trải qua bao lâu, cuối cùng cũng xuất vùng ánh sáng sáng ngời. Ở đó, quang mang càng lúc càng nhiều, gần như bao phủ cả

      thông đạo. Ngay sau đó, lực hút mạnh mẽ chợt xuất , thân thể

      Vương Lâm và a Ngốc nhanh chóng bị hút vào.

      Thi tông là tông phải ma đạo trong Triệu quốc. Thực lực tuy kém hơn so với Ma Đạo đệ nhất tông - Thiên Đạo môn. Nhưng lại hơn ở thần bí khó lường.

      Tông môn có bao nhiêu đệ tử, nằm ở đâu, hay trong tông môn có bao nhiêu cao thủ Nguyên kỳ, người nào ở ngoài lại biết được.

      Thậm chí còn có lời đồn Thi tông bị diệt môn từ nhiều năm trước.

      Tóm lại đây là môn phái có rất nhiều tiếng đồn. Nhưng nó lại là môn phái mà người ta thể nào quên được. Mà điều này hậu thế có thể hiểu được...

      Đó chính là công pháp tu luyện của Thi tông.

      Đệ tử Thi tông cả đời chỉ có cơ hội tế luyện cái thi thể. khi tế luyện thành công cả đời thay đổi.

      Đây là công pháp có rất nhiều kỳ tích.

      Đệ tử Thi tông ngoại trừ tu vi của bản thân tu vi của thi khôi cũng rất quan trọng. công pháp này có nhiều kỳ tích chính là bởi vì năm trăm năm trước, đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ của Thi tông lại có thể

      mang theo thi khôi có thực lực Nguyên kỳ.

      Mặc dù, cuối cùng tên đệ tử đó biến mất. Nhưng xuất của khiến cho cả tu chân giới Triệu quốc rung động. Nhất là những người có tu vi thấp đều mơ tưởng được vào Thi tông.

      Có điều, mặc cho mọi người tìm kiếm, sơn môn của Thi tông vẫn giống như đám mây khói mờ ảo, người nào tìm thấy.

      Ở cực tây của Triệu quốc có cái bình nguyên rộng lớn. Nơi này hàng năm bị khí hàn bao phủ. Cho dù là người tu tiên cũng có ít người tới đây.

      Bởi vì nơi này ngoài việc bị hàn khí bao phủ cao thủ Nguyên kỳ

      cũng muốn tiếp xúc với làn khí đó. Dưới Nguyên mà chạm vào chắc chắn bị thương.

      Ở đây có thứ cấm chế lợi hại, chắc chắn có loại bảo vật nào đó. Ý

      nghĩ đó đều có trong đầu cả mỗi người tu chân. Vì vậy mà mấy tên ma đầu dẫn theo ma đạo cao thủ tiến vào. Mất mấy tháng, cuối cùng cũng phá được cấm chế, vào.

      Nhưng mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên khi bình nguyên hoàn toàn trống trải, chẳng có gì đặc biệt. Đám người trong ma đạo tìm tòi xuống tận dưới lòng đất, cuối cùng cũng tìm được cái gì.

      Lần tầm bảo này biến thành việc hài hước, bị liên minh chính đạo cười nhạo.

      Dần dần, bởi vì nơi đây có cấm chế lợi hại mà lại có bảo vật gì nên nó bị mọi người lãng quên.

      Tại trung tâm của bình nguyên có chỗ bị sương mù bao phủ.

      Trong đám sương mù đó có cái chiểu trạch rộng lớn. Dưới chiểu trạch chính là cái động khổng lồ. Bên trong động có vô số nhánh thông các nơi. Mỗi nhánh lại thông với cái động . Từ những cái động đó lại có vô số thống đạo. Gần như dưới nền đất của toàn bộ bình nguyên có vô số cái động.

      Nơi này chính là sơn môn của môn phái ma đạo thần bí nhất Triệu quốc, Thi tông.

      Cái động chính giữa, rộng bằng mấy cái đại điện của Hằng Nhạc phái. Xung quanh động có tám cây cột bằng gỗ màu tím, dựng thẳng đứng, hợp thành cái pháp trận. tia linh lực từ bên trong chầm chậm lan ra.

      tám cây cột gỗ có khắc vô số ký hiệu cổ quái và đồ án. Xung quanh tám cây cột gỗ tỏa ra ánh sáng màu vàng. Từ nhìn xuống, những vòng sáng đó giao hòa với nhau tạo thành cái lồng sáng, che kín nơi đây.

      tám cây cột gỗ, có tám thanh niên khoanh chân ngồi. Phía sau mỗi người đều có cái quan tài.

      Lúc này, trong vòng sáng của tám cây cột gỗ, chợt có năm người xuất . trong năm người là thiếu niên mặc áo màu lam. Ngay cả quan tài cũng màu lam, xuất trong trận pháp.

      trong những thanh niên ngồi tám cây cột gỗ chợt mở mắt, lãnh đạm nhìn những người mới đến, lạnh lùng :

      - Từ đâu đến?

      Lam y thiếu niên vội khom người, cung kính :

      - Nhị cấp tu chân quốc, Thi tông LỖ quốc, Lâm dịch tới tham gia kiểm tra tấn cấp.

      Thanh niên liếc mắt nhìn đối phương cái, lạnh nhạt :

      - Động thứ mười tám bên phải. .

      Thiếu niên cung kính ôm quyền, ra khỏi trận pháp. Sau khi tính toán lúc liền chui vào trong những thông đạo xung quanh.

      Thanh niên gật đầu, tiếng nào, nhắm mắt lại.

      Mấy canh giờ tiếp theo lại có mấy người lần lượt ra từ trong trận pháp. Trong đó, người có tu vi cao nhất, khi xuất , vòng sáng liền nháy lên mười ba lần. Trong tám thanh niên có hai người liền mở mắt.

      Thời gian cứ thể trôi , đột nhiên quang mang trận pháp lại nháy lên sáu cái.

      cự mộc, thanh niên liền mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trận pháp. Đúng lúc này, quang mang lại lóe lên bảy cái.

      - A? - Lại có thanh niên nữa mở mắt. Cả hai người chăm chú nhìn vào trận pháp.

      Ngay sau đó, trận pháp lại lóe lên, số lần chớp sáng nháy mắt đạt tới hai mươi tám cái.

      - Xem ra lại có vị tiền bối tới đây. - Thêm hai thanh niên nữa mở mắt. Bốn cặp mắt có chút tôn kính, nhìn vào trận pháp.

      Lời vừa dứt, linh khí bên ngoài trận pháp thu lại trong giây lát.

      Những tiếng ầm ầm từ trong trận pháp phát ra, số lần chớp sáng của quang giới nhanh chóng tăng lên, cuối cùng tỏa ra ánh sáng liên tục.

      Bốn người còn lại cũng đều mở mắt. Khi số lượng chớp sáng của quang giới đạt tới bốn mươi mốt cái, tám người nhanh chóng đứng dậy. Tất cả quỳ

      gối xuống, hay tay tạo thành thủ ấn quỷ dị, cao giọng hô lên:

      - Cung nghênh tiền bối...
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 95: Tiến vào tông.


      - Tiền bối - Hai chữ này vừa thoát ra khỏi miệng ánh sáng trong trận pháp lóe lên, bốn mươi ba đạo ánh sáng, hề thấp hơn đạo nào,

      cùng nhau tỏa ra ánh sáng chói mắt.

      Sắc mặt tám người ở tám cọc gỗ lớn càng thay đổi, ánh mắt hơi đảo qua chút, hai mắt lập tức tràn ngập cuồng bái nồng nhiệt. Thân thể vốn trước chỉ quỳ chống gối lúc này thủ phục xuống mặt đất, ngước đầu lên nhìn chằm chằm vào pháp trận. Phải biết rằng, trận pháp này nếu ánh sang bên trong trận pháp lóe lên lớn hơn bốn mươi mốt đạo, như vậy địa vị của người đó đại biểu cho Nguyên lão tổ.

      Ý nghĩa như vậy, tám người bọn họ tự nhiên biểu ra hành động như thế.

      Từ từ, hai thân ảnh xuất trong trận pháp dần dần ngưng tụ lại.

      Trong đó có người mới hai mươi tuổi, tướng mạo lạnh lùng, thần thái thong dong, người mặc bộ áo choàng màu đen càng làm tôn lên khí chất kiên cường của .

      Phía sau lưng quái nhân có da dẻ màu lam, toàn bộ thân hình có vô số các ký hiệu kỳ quái, hơn nữa có thể thấy được người còn gán chín đạo phù.

      Khi hai người này xuất , trong nháy mắt khí hàn phát tán ra xung quanh.

      Trong tám người đột nhiên có người thở tiếng, sau đó những người khác cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt chớp động nhìn hai người trong truyền tống trận.

      Người này chính là Vương Lâm, khi xuất , lập tức há miệng phun ra đạo lục quang, lục quang lóe lên rồi xoay quanh thân thể của ,

      hàn khí bức người tỏa ra bốn phía.

      Hơi đảo thần thức qua chút, trong lòng Vương Lâm có chút yên tâm,

      tám người ở bốn phía xung quanh đều có tu vi Ngưng Khí kỳ tầng thứ mười lăm. Nếu là trong lòng xuất tia sát khí, chỉ trong nháy mắt có thể giết chết cả tám người.

      Quái nhân A Ngốc cũng biết vì sao lúc thay đổi truyền tống thông đạo động tác có chút rối loạn, nhưng lúc này nó đứng yên ở phía sau lưng Vương Lâm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phù văn những cọc gỗ,

      như suy nghĩ tới người nào đó, trầm mặc gì.

      Tám người ở xung quanh đứng lên, trong đó người thanh niên có ánh mắt cổ quái ôm quyenf :

      - Tiền bối, ngài là?

      Vương Lâm đường tới đây, trong lòng suy nghĩ rất nhiều tới những từ ngữ , cho nên lúc này thần sắc vô cùng thong dong, ánh mắt quét qua đối phương cái, lạnh nhạt :

      - Tại hạ Vương Lâm, làm phiền thông báo tiếng với Dạ Tự Tại sư thúc, Vương mỗ có chuyện quan trọng cần .

      Thanh niên sửng sốt chút, đưa mắt nhìn những người xung quanh mới :

      - Tiền bối, việc này ta thể tự mình làm chủ, bằng ngài theo ta gặp chấp trưởng lão được chứ?

      Vương Lâm gật đầu, ra bên ngoài trận pháp, A Ngốc lúc này cũng bám sát theo sau.

      Thanh niên nhân nhún nhảy từ cọc gỗ xuống, phía sau có chiếc quan tài bay theo.

      - Tiền bối, thỉnh.- Vừa , thân thể thanh niên lập tức di động bay về phía cái động khẩu gần đó.

      Vương Lâm hai lời theo vào.

      Dọc đường thanh niên thầm đánh giá Vương Lâm, càng đánh giá thái độ của càng cung kính, tu chân giới lấy thực lực để chuyện,

      mà lúc này tu vi của Vương Lâm tiến vào Trúc Cơ kỳ, hiển nhiên đạt được lòng tôn kính của thanh niên.

      Nhất là A Ngốc phía sau Vương Lâm lại càng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của thanh niên.

      Đồng dạng, Vương Lâm cũng ở đằng sau đánh giá đối phương, nhất là vài lần đánh giá chiếc quan tai ở đằng sau. Từ bên trong quan tài tản mát ra từng đạo hàng khí, chứa có tầng sương mù ngăn cản thần thức của người khác. Nhưng lấy tu vi gần trung kỳ của Vương Lâm, chỉ

      cần ngưng thần chút là phát ra được mánh khóe ở bên trong.

      Trong quan tài có cỗ thi thể, bộ dạng khô gầy như que củi, giống như nó ngủ say vậy. Khi Vương Lâm chú ý tới nó trong nháy mắt, cỗ thi thể mở hai mắt ra, ánh mắt đục ngầu chứa chút sát khí.

      Thanh niên giống như cảm giác được điều gì, vỗ vỗ lên quan tài, cỗ thi thể ở bên trong lập tức nhắm mắt lại, thanh niên nhìn Vương Lâm cười :

      - Tiền bối, cỗ thi khôi này của ta do gia sư tặng cho, nghe là trong lúc quét dọn chiến trường mà có được. Năm giác quan của nó cực kỳ linh mẫn, hơn nữa sát khí quá nặng, ta phải hao tổn rất nhiều tâm lực mới có thể thành công tế luyện.

      Vương Lâm gật đầu :

      - Thi khôi này của ngươi có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ quả tồi.

      Thanh niên vừa nghe thấy vậy trong lòng khỏi giật mình, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm cũng giống trước. Phải biết rằng quan tài chứa thi khổi có tác dụng ngăn cản thần thức, nhưng đối phương lại chỉ

      cần liếc mắt cái có thể nhìn ra tu vi của thi khôi. Điều này tu luyện giả Trúc Cơ kỳ thể làm được, chừng đối phương đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ.

      Nghĩ tới đây, thái độ của càng thêm cung kính, do dự chút hỏi:

      - Tiền bối, phía sau của ngài chính là thi khôi sao?

      Vương Lâm nghe thấy đối phương hỏi vậy bình tĩnh gật đầu.

      mặt thanh niên lộ vẻ tò mò, cẩn thận nhìn A Ngốc hồi lâu, kinh ngạc :

      - Tiền bối, thi khôi này của người có linh tính dồi dào như vậy làm cách nào tế luyện được? Thi khôi có linh tính như vậy chỉ có Phi Thiên La

      Sát của Thủy lão tổ mới có thể so sánh.

      Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương từ chối cho ý kiến.

      Thanh niên vẫn ngừng đánh giá A Ngốc, A Ngốc bị nhìn lúc có chút khó chịu, nhe răng ra dọa thanh niên nhân, trong miệng ngừng kêu lên vài tiến "oa lạp oa lạp"

      Thanh niên vừa nghe thấy A Ngốc chuyện, nhất thời bị nó làm cho kinh hãi, thất thanh :

      - Tiền bối, thi khôi này của người tiến hóa tới cấp độ nào rồi?

      Vương Lâm nhíu mày, đối phương là nhiều chuyện, vẫn im lặng trả lời.

      Thanh niên coi như nhận ra ý tứ muốn chuyện, dọc đường ngừng hỏi các vấn đề khác nhau.

      tới thời gian khắc, từ lúc A Ngốc lên tiếng, thanh niên hết về đông môn lại về sư phụ, xong lại quay sang về các vị sư tổ. Dù Vương Lâm muốn nghe nhưng thanh niên vẫn tiếp tục , tuy nhiên qua những lời của đối phương có thể hiểu đại khái tình hình

      Tông nay.

      - chung Tông chúng ta ở Triệu quốc rất khó , tu chân quốc đẳng cấp bốn, đẳng cấp năm, cho tới cấp , cấp hai, cơ hồ đều lấy chúng ta làm trạm trung chuyển. Tỷ như tu chân quốc cấp , cấp hai, đệ tử

      Tông tiến hành tấn cấp đều do chúng ta tiến hành....

      Thông đạo xung quanh càng lúc càng rộng, mãi cho tới khi đa nhìn thấy lối thoát khỏi thông đạo mà thanh niên nhân vân ngừng tự lẩm bẩm.

      Lúc này, Vương Lâm chịu được nữa, mắt thấy lối ra ở

      phía trước lập tức gia tăng tốc độ lao ra khỏi thông đạo, ra trước mắt chính là cái huyệt động rộng rãi hơn so với huyệt động trước.

      Trong động này có năm cột đá rất lớn, mỗi cây cột đều có hỏa cầu màu lam bay lơ lửng, từng tia nhiệt lượng từ đó phả vào mặt

      Vương Lâm.

      Cột đá ở chính giữa, bên đó ngồi ngay ngắn vị lão giả, lão giả

      này sắc mặt hồng nhuận, gió thổi mà tóc tự động bay lên. Theo như từng đạo hô hấp của lão hỏa cầu ở bốn phía đều phóng da tia khí thể màu xanh biếc chui vào trong thất khiếu của lão. Trong nháy mắt tia khí thể này vừa chui vào trong cơ thể lão giả ngay lập tức chui ra,

      nhanh chóng dung nhập vào bên trong cột đá mà lão ngồi.

      tượng đó cứ liên tục tuần hoàn, quỷ dị cách khó lường.

      Khi Vương Lâm phi vào trong động, hai mắt lão giả lập tức mở ra, ánh mắt lấp lánh tinh quang, lão nhìn Vương Lâm cẩn thận đánh giá qua chút.

      Thần thức Vương Lâm hơi đảo qua, lập tức biết được tu vi của lão giả là Trúc Cơ trung kỳ.

      Lúc này thanh niên phía sau cũng bay tới, vừa nhìn thấy lão giả, lập tức ôm quyền cung kính :

      - Trưởng lão, vị tiền bối này mới vừa từ truyền tống trận ra, mở ra bốn mươi ba đạo ánh sáng. Ngài ấy muốn gặp Dạ lão tổ.

      Nghe đến đó, lão giả biến sắc, thái độ lãnh đạm của bản thân hơi thay đổi, đưa ánh mắt tò mò nhìn Vương Lâm, trầm giọng :

      - Vị đạo hữu này, là ai cho ngươi mở ra Tông trận pháp?

      Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường :

      - Ngô Vũ.

      Nghe thấy tên này, sắc mặt lão giả lập tức thay đổi, thân hình đứng bật dậy, hỏi:

      - Ngô Vũ lão tổ mất tích mấy trăm nay? Ngươi.... Ngươi là gì của .

      Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương cái :

      - Đệ tử.

      Lão giả hít hơi khí lạnh, Ngô Vũ ở trong Tông của Triệu quốc có bối phận cực cao, nếu đối phương , lão thể đắc tội được. Nghĩ tới đây, lão vội vàng cười :

      - Nguyên lai là sư thúc về tông, vãn bối Mộc Ngung, biết đại danh của sư thúc là gì?

      Vương Lâm khẽ cười :

      - Tại hạ là Vương Lâm. Danh xưng sư thúc dám nhận.

      Mộc Nhũng cười ha hả, liếc mắt nhìn thanh niên phía sau , nghiêm mặt quát:

      - Ở đây còn chuyện của ngươi, mau trở về vị trí. Vương sư thúc do ta đưa đến chỗ Dạ lão tổ.

      Thiên niên vội vàng đáp ứng rời , lúc rời trong miệng khỏi thầm vài câu.

      Đợi cho thanh niên rời , Mộc Nhũng nhiệt tình mời Vương Lâm lên cột đá, cười :

      - Vương huynh, biết lần này vì sao lão tổ cùng trở về?

      Vương Lâm thâm ý nhìn đối phương cái, tùy ý :

      - Thi khôi của lão nhân gia có vần đề, nên cẩn phải mau chóng xử lý.

      Mộc Nhũng gật đầu, :

      - Thi khôi của của Ngô Vũ lão tổ chỉ thấp hơn Phi Thiên La Sát của Dạ

      lao tổ, càng là thi khôi có đẳng cấp cao càng dễ xuất vấn đề. Bất quá với tu vi của Ngô Vũ lão tổ xử lý chuyện này rất dễ dàng.

      Vừa , lão ngừng đánh giá Vương Lâm, muốn từ mặt của đối phương nhìn ra được chút mánh khóe.

      Đáng tiếc, Vương Lâm từ đầu tới cuối đều bộ dạng thong dong, tự tại, Mộc Nhũng trầm ngâm :

      - Vương huynh chờ chút, để ta liên lạc với Dạ lão tổ.

      xong, vỗ vào túi trữ vật, lấy ra đạo ngọc giản, cầm ở tay ngưng thần chút rồi ném về phía trước.

      Ngọc giản lóe lên vài cái, nhanh chóng chui vào cái thông đạo ở trong huyệt động.

      Làm xong hết thảy, Mộc Nhũng đánh giá chút A Ngốc ở phía sau Vương

      Lâm, muốn chuyện, lúc này sau khi Vương Lâm quan sát bốn cây cột có hỏa cầu màu lam ở bên , kinh ngạc hỏi:

      - Mộc huynh, hỏa cầu màu lam này tản mát ra hơi thở trong có dương, phải là phàm vật a.

      Mộc Nhũng cười ha hả, :

      - Vương huynh, Lam Viêm Ma hỏa này do kim đan của cao thủ kết đan kỳ của chánh đạo liên minh biến thành. Sau đó được Dạ Tự Tại lão tổ tế luyện qua cho nên bây giờ trở thành bảo vật của Thi Tông chúng ta. Nó đối với tu luyện của chúng ta có rất nhiều chỗ tốt, nhất là thi khôi lại càng chiếm được nhiều lợi ích hơn.

      Vương Lâm nhìn hỏa cầu màu lam này, tay phải hơi đưa lên, nhất thời đại khói màu lam tử hỏa cầu tỏa ra, bay tới lòng bàn tay của Vương

      Lâm. ngưng thần quan sát chút, linh lực hàn vừa phóng ra nhất thời khói màu lam phát ra những tiếng xèo èo, trong nháy mắt nó thu lại, cuối cùng biến thành tiểu cầu lam sắc, tung bay ở giữa trung.

      Sắc mặt Mộc Nhũng khẽ thay đổi, liếc mắt nhìn Vương Lâm cái, cười :

      - Vương huynh, kỹ thuật ngưng khói thành này hàn chi khí thâm hậu dễ dàng làm được. Xem ra Ngô sư thúc đối với huynh rất ưu ái a.

      tia hoài nghi cuối cùng của Mộc Nhũng bị hành động này của Vương Lâm triệt tiêu . cũng biết, Tông tu luyện ra hàn khí,

      cùng với hàn linh lực trong cơ thể vương lâm nhìn tương tự, nhưng thực tế lại rất khác biệt.

      Đúng lúc này, hỏa cầu màu lam ở bốn cây cột đá tối sầm lại, từ nó tỏa ra từng đợt khói xanh, chúng nhanh chóng tụ lại chỗ. Hình thành bống người hư ảo, từ bóng người đó cũng tỏa ra uy áp khổng lồ.

      Đồng tử Vương Lâm có rút lại, dưới uy áp của đối phương, nhất thời cảm giác được chút sợ hãi, nhìn Mộc Nhũng lúc này, thấy đáng quỳ

      mặt đất, ánh mắt cực kỳ cung kính.

      - Ngươi chính là đệ tử của Ngô Vũ sư đệ? - thanh lạnh lẽo từ trong bóng người truyền ra.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :