Chương 76: Phi kiếm cổ quái Liễu Tam quay đầu lại phía sau, nghiến răng nghiến lợi : - Ngươi quả nhiên là gian tế. Sắc mặt Dương Sâm lộ ra vẻ phẫn nộ, nhìn chằm chằm Vương Lâm, nắm chặt tay. Về phần hán tử mặt đen thu hồi lại ánh mắt của mình, vừa rồi nhìn ra thủ đoạn cầm lấy hộp gấm của Vương Lâm. Nó giống như hành động của con người. Trung niên thư sinh ngẩn người ra, đưa ánh mắt phức tạp nhìn Vương Lâm, thở dài tiếng. - Lớn mật! - Tống Hành biến sắc, quát to tiếng. Ngay sau đó thân thể nhảy lên, tay phải hóa thành trảo chộp về phía đầu của Vương Lâm. Cử động của Tống Hành nhất thời làm cho đám người Liễu Tam hiểu vì sao. Liễu Tam do dự chút, vẫn ngăn trở, về phần đám người Dương Sâm lui lại phía sau vài bước, làm lộ ra thân ảnh của Vương Lâm. Ánh mắt Vương Lâm cũng hề chú ý tới hành động của đối phương, mở hộp gầm ra nhìn, chỉ thấy bên trong là cây nhân sâm con. Cây nhân sâm này tuy bé, nhưng những sợi râu xung quanh của nó tinh mịnh dị thường, thân cây bị tấm giấy vàng dán lên, nó che linh khí của cây nhân sâm. Lúc này Tống Hành tới gần, cười hiểm muốn vặn gẫy cổ Vương Lâm, đột nhiên thân thể run lên, phảng phất như bị bàn tay vô hình túm được. Thân thể bị vứt về phía sau, nằm xõng xoài mặt đất hồi lâu vẫn thể dứng dậy. màn quỷ dị trước mắt làm cho mọi người đều ngây người ra, Vương Lâm khẽ tách những tua của nhân sâm ra, nhìn kỹ lúc mới thở dài : - Nhìn thấy lão bằng hữu, sao còn ra gặp mặt? trận tiếng vang sàn sạt vang lên, từ cây cổ thụ cách đó xa, người thanh niên lạnh lùng chậm rãi xuất , thân thể giống như có cỗ khí lưu vô hình đỡ lấy, đám hắc y nhân đường tới đều bị đẩy ra xa. Trừ những thứ đó ba hỏa cầu bay trung cũng quay trở lại bên người thanh niên. Hắc y nhan vừa thấy thanh niên này đều cung kính : - Tham kiến Đại đương gia. Thanh niên lạnh lùng cũng thèm nhìn Tống Hành miệng phun máu ở bên, mà nhìn chằm chằm Vương Lâm, trầm giọng : - Ta biết ngươi sao? mất thời gian mười năm dung mạo có nửa điểm biến hóa, ngươi rốt cục là ai? Vương Lâm nhìn thanh niên, cũng gì, mà từ trong túi trữ vật hé ra chút tấm giấy vàng. Thanh niên nhân nhìn hoàng chỉ, thần sắc hơi biến ảo, cẩn thận nhìn Vương Lâm chút rồi cau mày : - Đây là cái gì? Ta nhận ra. Bằng hữu, xin đưa cho ta củ nhân sâm, thứ này đối với ta có tác dụng rất lớn. Vương Lâm ngẩn người ra, nhìn chằm chằm vào đối phương lúc, trong lòng tràn ngập vẻ nghi hoặc. Thần thức hơi đảo qua chút, lập tức phát có chút khác thường, cười lạnh tiếng, cầm nhân trâm trong tay ném ra : - Thôi. Vương mỗ nhận lầm người. Trong mắt thanh niên lóe lên quang mang phức tạp, đón lấy nhân sâm, trầm giọng : - Cám ơn. Cáo tử! xong, xoay người định rời lúc này bầu trời đột nhiên xuất mảng mây đen. Khi những áng mây đen này xuất khiến cho gió bắt đầu nổi lên, làm cho đám người Uy Vũ tiêu cục nhanh chóng lui về phía sau. Mây đen vừa động, rất nhanh xuống gần mạnh đất, gió ở bên dưới cũng càng trở nên mãnh liệt, bạch y trung niên từ đám mây đen xuất , đáp xuống mặt đất. vừa xuất , nhất thời đám hộ vệ tiêu cục đều kêu thảm tiếng, thân thể nhanh chóng bạo phát hóa thành từng đạo huyết vụ. Huyết vụ sau khi bắn ra tung tóe khắp nơi lập tức ngưng kết lại chỗ, hình thành viên huyết châu. Trung niên nhân há mồm hút hơi, huyết châu bắn vào trong miệng của , sắc mặt hơi hồng lên, khẽ vuốt miệng, ánh mắt lóe lên quang mang kỳ lạ : - Trương Hổ, nếu gặp người quen vì sao lại dám nhận? Gương mặt Trương Hổ hơi thay đổi chút, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, cung kính : - Sư tôn. Đệ tử nhận ra người này. Thần sắc Vương Lâm như thường, thần thức hơi đảo qua chút, nội tâm thầm giật mình, trung niên nhân này có tu vi đạt tới tầng thứ mười lăm đại viên mãn của Ngưng Khí kỳ. Trung nien nhân mỉm cười, quay sang Vương Lâm này : - Vị đạo hữu này, ngươi nhận thức đồ nhi của ta sao? Vương Lâm bình tĩnh : - Nhận thức sao? Mà nhận thức thế nào? Trung niên nhân hơi ngẩn ngươi ra, cẩn thận đánh giá Vương Lâm lần, đột nhiên nhe răng cười: - có gì khác nhau. Ngươi tuy tu vi mới chỉ đạt tầng thứ tám của Ngưng Khí kỳ, nhưng nếu uống được máu của ngươi cũng làm cho tu vi của ta tăng thêm môt chút. Trương Hổ biến sắc, đứng ra trước mặt trung niên nhân ngăn cản lại : - Sư tôn. Người này là bạn tốt của đồ nhi. Mong... người hãy buông tha cho . Ánh mắt trung niên nhân lóe lên hàn quang, u : - Biến. Đem huyết tinh mà ngươi lấy của con người giao cho ta. Nơi này đối với ngươi còn chuyện gì nữa. Trương Hổ muốn mở miệng chuyện, trung niên nhân cười lạnh tiếng, trong miệng lập tức phát ra những từ ngữ khó hiểu. Gương mặt Trương Hổ lập tức còn chút máu, toàn thân co quắp lại, thất khiếu chả máu, mồ hôi từ trán ào ào tuôn ra. Vương Lâm khẽ nhăn mặt, Dẫn Lực Thuật tùy ý động, hóa thành bàn tay vô hình to lớn chụp về phía trung niên nhân. Thần sắc trung niên nhân hơi biến, hừ lạnh tiếng, há miệng phung ra đạo lục quang, đạo lục quang này sau khi thoát ra hóa thành thanh tiểu kiếm chém về phía Vương Lâm. Dẫn Lực Thuật của Vương Lâm đạt tới tình trạng lô hỏa thuần thanh, nó lập tức chia ra làm hai, trong đó cái lao về phía Trương Hổ, đón đỡ thanh phi kiếm. Thanh tiểu kiếm lập tức rung động, quang mang nó lóe lên lúc sáng lúc tối, sắc mặt trung niên nhân hơi thay đổi. nhanh chóng từ trong túi trữ vật lấy ra vỏ kiếm màu đen, hai lời tung lên, hai tay đánh ra hóa thành vài đạo hồng quang. Nó vừa mới bay ra lập tức khiến cho Dẫn Lực Thuật đón đỡ thanh tiểu kiếm chấn động, trong nháy mắt tiêu biến. Sau khi thoát khỏi khống chế của Dẫn Lực thuật thanh tiểu kiếm bay ngược lại phía sau hợp với vỏ kiếm tạo thành . Bề ngoài Vương Lâm có biểu gì, nhưng trong nội tâm lại cảm thấy chấn động, Dẫn Lực Thuật lần đầu tiên mất hiệu lực. Hàn quang trong mắt lóe lên, vỗ vào túi trữ vật bên người, nhất thời từ trong đó liên tiếp bay ra Hắc Mộc Điều, mộc điều vừa xuất lập tức ở giữa trung ghép lại với nhau tạo thành chiếc roi rắn, nhanh như chớp đánh về phía trước. - Vương Lâm, thanh phi kiếm này có chút cổ quái! - Thanh của Ti Đồ Nam vang lên bên tai Vương Lâm. Chỉ thấy thanh phi kiếm nọ sau khi ghép với vỏ kiếm lập tức phát ra thanh ong ong, phảng phất như tạo thành lực cản rất lớn. Ngay sau đấy, màu sắc xanh biếc tên thanh phi kiếm đổi thành màu lam, thanh phi kiếm bay ra ở trung chém lên chiếc roi rắn. Chiếc roi rắn là được Vương Lâm chế luyện mà thành, trong lúc bế quan đường Ti Đồ Nam chỉ đạo luyện chế thành vật tùy thân. Vương Lâm điều khiển roi rắn thoát khỏi công kích của thanh phi kiếm đánh về phía trung niên nhân. Trung niên nhân cười lạnh tiếng, cũng thèm để ý tới chiếc roi đánh tới, cánh tay hơi vẫy lên vài cái, lầm bầm vài tiếng, sau đó thanh phi kiếm hơi rung lên rồi biến mất quỷ dị. Chỉ trong nháy mắt nó xuất ở bên cạnh trung niên nhân, kiếm chặt xuống đón đỡ chiếc roi rắn. Trung niên nhân cười lạnh, há mồm phun ra quả huyết châu màu vàng, hạt châu này vừa xuất lập tức hóa thành kim tuyến chui vào bên trong phi kiếm.
Chương 77: Tức Mặc Lã Nhân Vương Lâm nhíu mày, định thu lại roi rắn, đột nhiên đạo hư ảnh màu đỏ từ trong phi kiếm thoát ra, lấy tốc độ nhanh hơn bản thể chém xuống. Roi rắn lập tức bị phân làm hai, hóa thành hai khối mộc điều màu đen rơi xuống mặt đất. Ánh mắt trung niên nhân lộ ra tia sát khí, tay phải hơi lộn, đánh ra đạo hồng quang, sau đó hai ngón tay chập lại với nhau điểm về phía Vương Lâm. Phi kiếm như nhận được lệnh ngưng lại giữa trung, chỉnh mũi kiếm hướng về phía Vương Lâm phát ra hàn khí u, lao nhanh tới. Vương Lâm nhướng mày, điều khiển bàn tay vô hình đưa Trương Hổ về phía sau, cùng lúc đó thân hình cũng nhanh chóng lui về. Phi kiếm lúc này bỗng nhiên phát ra hồng quang lóng lánh, hư ảnh lần nữa xuất , phi kiếm hơi rung lên nó lập tức thoát ra khỏi mũi kiếm. Vương Lâm chỉ cảm thấy đạo điện quang chợt xuất , hư ảnh của phi kiếm nhanh chóng tới trước người . Vương Lâm biến sắc, tay phải hơi đảo cái, từ trong túi trữ vật tung ra khối ngọc giản, ngọc giản này xuất lập tức hóa thành tấm chắn màu lam nửa trong suốt. Tấm chắn này vừa xuất lập tức hư ảnh của phi kiếm chém xuống, sau đó tấm chắn rung lên, bên đó vết rách, hiển nhiên chịu nổi. Vương Lâm hít sâu hơi khí lạnh, há mồm phun ra linh khí, tấm chắn ánh sáng màu lam dần dần bị linh khí bao phủ lấy. Vết rách ra hư ảnh phi kiếm tạo ra cũng nhanh chóng khôi phục, nó khó khăn lắm mới ngăn chặn được công kích của phi kiếm, nhưng ngọc giản lại vang lên tiếng "ca", đó xuất vết rách rất . - Ý? - Trung niên nhân mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Vương Lâm, dùng giọng dương quái khí : - Xem ra tu vi của ngươi cũng phải là Ngưng Khí kỳ tầng thứ tám. Bất quá cho dù là ngươi có tiến vào Trúc Cơ kỳ cũng đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi thanh phi kiếm này. xong, trung niên nhân nắm chặt bàn tay lại, lộ ra ngón tay, nét mặt tỏ vẻ ngưng trọng, phi kiếm rung lên vài lần và phát ra tiếng kêu ong ong. Nó nhanh chóng bay ngược lại phía sau, lần nữa chui lại vào bên trong vỏ kiếm, lần này so với lần trước nó chui vào sâu hơn, màu sắc cũng từ lam chuyển thành đen. Bỗng nhiên, trung niên nhân quát to tiếng, phi kiếm lập tức rời vỏ. Hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên, đây là trận chiến gian nan nhất kể từ khi bắt đầu tu tiên, tu vi của hai bên chênh lệch nhiều, nhưn pháp bảo của đối phương lại có chút quỷ dị. Thời gian giao chiến tuy dài, nhưng liên tiếp rơi vào thế hạ phong, tùy thời có thể nguy hiểm tới tính mạng. Lúc này, chứng kiếm lam sắc phi kiếm chuyển sang màu đen, hiển nhiên uy lực của nó lại tăng thêm mấy phần, nếu chỉ giựa vào ngọc giản để phòng ngự có khả năng chống đỡ. hề do dự, vỗ lên túi trữ vật, ngọc phù cổ xưa từ bên trong bay ra. Nó lơ lửng ở trước người Vương Lâm, khi ngọc phù này xuất tản mát ra hơi thở mát lạnh. Ngọc phù này chính là do Lưu Văn Cử đưa cho Vương Lâm để làm pháp bảo bảo vệ tính mạng. Ánh mắt Vương Lâm hề chớp lấy cái, há mồm phun ra ngum linh khí, hai tay bắt quyết. Từ ngón tay xuất phù văn màu vàng, sau đó ngọc phù bay lên cao. Thần sắc Vương Lâm hề thay đổi, ánh mắt lạnh như bằng nhìn chằm chằm vào trung niên nhân, bên trong ánh mắt còn bao hàm cả sát khí. Đồng tử của trung niên nhân co rút lại, do dự chút, cuối cùng hung hăng cắn chặt răng, há mồm pun ra hai khỏa kim châu. Kim châu này trong nháy mắt biến thành những sợi chui vào trong phi kiếm. Lúc này thanh phi kiếm màu đen hơi pha chút vàng vào bên trong, ở giữa trung nó xoay quanh vòng. Rồi thanh phi kiếm mang theo tiếng rít gió chói tai phá bay về phía Vương Lâm. Hàn quang trong mắt Vương Lâm càng thêm đậm hơn, để ý tới thanh phi kiếm màu đen vọt tới, ngọc phù ở trước người ngừng phát sáng ra những phù văn màu vàng, những phù văn này vừa xuất , lập tức sắp thành hàng tổng cộng có chín cái phù văn. Phi kiếm màu đen lúc này phá bay tới, Vương Lâm tay bắt pháp quyết, chỉ thấy ba phù văn nhanh chóng lóe lên ánh sáng chói mắt, sau đó nó xuất ở bốn phía của phi kiếm ngăn cản thế công của nó. Thanh phi kiếm giống như dã thú bị vây lấy, phát ra những tiếng ong ong, ở bên trong ngừng lao tới phía trước, mỗi lần va chạm vào phù văn ba phù văn còn lại đều lóe lên kim quang. Sắc mặt trung niên nhân rốt cục thay đổi, kêu lên thất thanh: - Đây....đây là Đan bảo? Đan bảo - Vương Lâm từ Ti Đồ Nam nghe qua, hế là cao thủ Kết Đan kỳ chế tạo ra pháp bảo thống nhất gọi là đan bảo, hiển nhiên nếu do Nguyên kỳ cao thủ chế tạo ra pháp bảo gọi là Nguyên bảo. Ánh mắt trung niên nhân lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, bàn tay hóa thành trảo, cách hút vỏ kiếm quay trở về, sau đó thân hình nhanh chóng thối lui lại phía sau. Vương Lâm cười lạnh tiếng, pháp quyết tay lập tức thay đổi, nhất thời sáu cái phù văn còn lại, từng phù văn bắt đầu triển khai nhằm về phía đối phương lao tới. Ánh mắt trung niên nhân vô cùng sợ hãi, mặt nhanh chóng lui lại phía sau, mặt từ trong túi liên tục lấy ra ngọc phù muốn tranh thủ cho mình cơ hội thoát thân. Những đạo ngọc phù đó vừa xuất , còn chưa kịp phát huy công hiệu bị phù văn màu vàng triệt tiêu, có nẳ điểm tác dung. Gương mặt trung niên nhân lộ ra vẻ tuyệt vọng, hét lên tiếng: - Đạo hữu, tại hạ là đệ tử của Tức Mặc lão nhân.... đợi kịp xong, phù văn thứ nhất nhanh chóng tới gần khảm lên ngực . Sắc mặt trung niên nhân ngay sau đó đó bừng lên, trong miệng lập tức phun ra ngụm máu tươi. Phù văn thứ hai vẫn tiếp tục lao tới đánh lên người trung niên nhân, làm cho thất khiếu của chảy máu, lồng ngực vô thanh vô tức bị xuyên thủng. Đến khi phù văn thứ ba lao tới thân thể trung niên nhân lập tức vỡ vụn, kể các túi trữ vật của cũng theo đó mà biến thành tro bụi. Chỉ có thanh phi kiếm hề hao tổn chút nào, nó ở giữa trung lập tức rơi xuống đất. Vương Lâm hít sâu hơi, ngọc phù ở trước mặt chỉ còn lại ba cái phù văn, chúng nó lập tức lui lại phía sau rồi tan biến vào trong ngọc phù.. Mặt khác, ba phù văn vây lấy thanh phi kiếm màu đen, sau khi trung niên nhân bỏ mình, thanh phi kiếm có người dùng linh lực tác động tới rơi xuống đất, chúng cũng chậm rãi ngừng lại. Vương Lâm đưa tay ra, ba chiếc phù văn run rẩy vài cái, hai trong ba cái lập tức tiêu tán , chỉ có cái phù văn được Vương Lâm gọi về ngọc phù. Vương Lâm trân trọng đem ngọc phù cất vào trong túi trữ vật, ngọc phù này vốn chỉ có tác dụng lần công kích, nhưng bế quan bốn năm, lại có Ti Đồ Nam chỉ đạo, đem công kích ngọc phù chia làm chín lần. Mặc dù uy lực của nó còn như trước nữa, nhưng lại có thể đem ra sử dụng nhiều lần. Làm xong hết thảy mọi việc, mới thở dài hơi, hồ môi trán vẫn chảy dài xuống, trận chiến ác đấu này lần đầu tiên từ khi Vương Lâm tu tiên tới nay có. Tâm ý hơi động, Dẫn Lực Thuật hóa thành bàn tay to cầm lấy thanh phi kiếm lên, cầm nó trong tay cẩn thận xem xét. - Vương Lâm. phải là vừa rồi lão phu muốn ra tay, mà là Nguyên của lão phu có hạn, thể tùy tiện lãng phí. Hơn nữa, ngươi dù sao ngày sau cũng phải trưởng thành, cho nên phải trải qua số trận chiến sinh tử, như thế đối với ngươi mới có ích. - Thanh của Ti Đồ Nam hiếm khi thấy nghiêm túc vang lên. Vương Lâm gật đầu, gì, lúc này hứng thú của đặt lên thanh phi kiếm ở tay. - Thanh phi kiếm này có chút cổ quái, tiểu oa nhi vừa rồi thể phát huy ra uy lực chính thức của nó. Bất quá, bảo bối chính thức lại là vỏ kiếm của nó chứ phải thanh phi kiếm. - Tư Đồ Nam giải thích.
Chương 78: Đằng Gia Thành Vương Lâm định nghiên cứu chút, đột nhiên từ phía sau truyền tới tiếng than , tay phải lập tức bắt quyết bắn đạo kim quang lên thanh phi kiếm. Sau đó mới xoay người lại nhìn thấy Trương Hổ mở to hai mắt, sau khi chứng kiến thấy Vương Lâm hơi ngẩn ngơ chút, rồi cũng đứng dậy, đánh giá bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lên thanh phi kiếm và vỏ kiếm ở trong tay Vương Lâm, mặt lên sắc mặt vui mừng : - ..... chết? Vương Lâm khẽ cười gật đầu : - Đúng. Trương Hổ ngươi mới nãy nhận ta chính vì cố kỵ sao? Trương Hổ đưa tay sờ lên ngực mình, nhắm mắt ngưng thần chút mới hưng phấn : - quả nhiên chết. Vươgn Lâm, nơi này phải là chỗ chuyện, đợi ta giải quyết những người này sau đó mới ôn lại chuyện cũ. xong,, nhấc tay lên, nhất thời ở giữa trung xuất hỏa cầu. Đám ngươi Liễu Tam ở xun quanh nhất thời chấn động, màn vừa rồi bọn họ nhìn thấy hết thảy, cả đời này cũng nằm mơ cũng nghĩ gặp phải, lúc này vừa nhìn thấy hóa cầu mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi. Về phần hắc y nhân ở bốn phía, đám người này cẩn thận đưa mắt nhìn Trương Hổ, trong mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Vương Lâm nhướng mày, muốn lên tiếng ngăn cản, Trương Hổ tiến lên từng bước, ba chiếc hỏa cầu nhanh chóng tản ra, mục tiêu cũng phải đám người Liễu Tam và Uy Vũ tiêu cục mà là hắc y nhân ở bốn phía. Dưới lực lượng tuyệt đối, sinh mạng con người giống như con kiến hôi vậy. Căn bản có chút năng lực nào phản kích, kể cả Tống Hành ngã mặt đất trong nháy mắt cũng còn gì. Sóng nhiệt tỏa ra bốn phương tám hướng, kim sắc huyết châu quỷ dị cũng hề bị tiêu tán theo thi thể, mà nhàng bị Trương Hổ hút vào trong người. Đám người Liễu Tam bị sóng nhiệt làm cho cháy hết lông tay, da dẻ hơi nứt ra, nhưng ai dám cử động. Mắt thấy Trương Hổ tiếp tục tế xuất ba hỏa cầu, Vương Lâm trầm giọng : - Trương Hổ, nên tiếp tục giết người. Trương Hổ quay đầu lại nhìn Vương Lâm, : - Những người này nếu giết, sợ rằng bọn họ quay về lung tung. Ngươi vừa rồi giết chết sư tôn ta, là đệ tử thứ sáu của Tức Mặc lão nhân, nếu bị truy hỏi, ngươi và ta khó thoát khỏi cái chết. Trung niên thư sinh và mấy người xung quanh nãy giờ vẫn bảo trì tỉnh táo, vội vàng cắn chặt răng : - Hai vị tiên trưởng, chúng ta nhất định lung tung. Ta.... đợi xong, Trương Hổ nhướng mày cười lạnh : - ? Đến lúc đó phải là chuyện ngươi muốn hay . Chỉ cần đem hồn phách các ngươi tế luyện chút, mọi chuyện đều có thể biết . tuy với trung niên thư sinh nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Vương Lâm. Vương Lâm trầm mặt chút, song thủ khẽ động, nhất thời thanh niên thư sinh và sáu người còn lại đều bị khống chế thân thể đưa tới trước mặt Vương Lâm. Trương Hổ thu hỏa cầu của mình xuống, đứng bên lời nào. Vương Lâm từ trong túi trữ vật lấy ra khối ngọc giản, ngọc giản này chính là khi còn ở Hằng Nhạc phái cùng với Vương Hạo tham gia hội giao dịch, bản thân phải liều lĩnh sử dụng mấy đoạn khẩu quyết Ngưng Khí Kỳ để trao đổi. Lúc đầu từng lật qua xem lần, mơ hồ nhớ rằng bên trong đó ghi lại thuật pháp là Hóa Thần pháp, nó có tác dụng xóa trí nhớ của đối phương. Ngưng thần kiểm tra lại chút, cuối cùng kìm được ngọc giản ghi lại Hóa Thần thuật, Vương Lâm nhìn thoáng qua thu hồi lại ngọc giản. Ánh mắt lóe lên quang mang, đám người trước mặt lập tức rơi vào mê mang, chỉ lát sau cả đám đều thừ người ngã xuống mặt đất. Trương Hổ thầm than tiếng, há miệng định gì nhưng cuối cùng cũng im lặng. Vương Lâm sau khi thi triển Hóa Thần thuật, liếc mắt nhìn Trương Hổ cái, sau đó thân thể nhanh chóng động hướng lên bay . Trương Hổ hít sâu hơi, trong miệng phun ra viên kim châu, đạp lên kim châu rồi đuổi theo. Hai đạo hồng quang ở trung bay hồi lâu, tới khi Trương Hổ thở hổn hền còn tiếp tục được nữa mới hạ xuống đỉnh núi, lúc này thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, nhàng hạ xuống theo. Trương Hổ điều hòa lại hô hấp chút mới tìm nơi ngồi xuống, từ trong túi trữ vật xuất ra hai củ khoai, đưa cho Vương Lâm củ : - Đây là do ta nương, ngươi nếm thử xem thế nào. Vương Lâm tiếp nhận củ khoai, giờ phút này phảng phất như nhớ lại thời gian mười năm về trước, hai thanh niên đều ở trong căn phòng của ký danh đệ tử làm quen với nhau. - Năm đó sau khi ta rời khỏi Hằng Nhạc phái, cũng lập tức quay về mà lưu lãng ở chung quanh đoạn thời gian, định tìm môn phái tu tiên khác để xin vào. Cuối cùng nhờ cơ duyên xảo hợp ăn vào loại cây linh thảo, làm cho bản thân đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất. Sau đó ta gặp Bạch Triển - Sư phụ của ta. thấy ta mới tu luyện tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất, cho nên gi ta, mà nhận ta làm đệ tử, bắt ta giúp sưu tầm máu huyết của con người. Cùng lúc đó Bạch Triển hạ độc dược vào trong cơ thể ta, sinh tử do điều khiển. dừng lại chút, sau đó tiếp: - Vừa rồi ta sở dĩ coi như nhận ra ngươi chính là bởi vì ở bốn phía, may mắn là ngươi giết . vừa chết độc vật trong cơ thể của ta cũng theo đó mà được tiêu trừ. Ta cuối cùng cũng được giải thoát rồi. Trương Hổ cắn miếng khoai, đem kinh nghiệm mười năm qua kể lại lần. Vương Lâm có chút cảm khái, Trương Hổ giản lược, nhìn qua rất hời hợt, nhưng ánh mắt của mang chút phiền muộn, lộ ra mười năm lận đận. Ánh mắt Trương Hổ lập tức đổi thành vẻ hâm mộ, : - Vương Lâm, mười năm gặp, ngươi có thể giết chết sư tôn ta, vậy là đạt tới Trúc Cơ kỳ? Phi kiếm của sư tôn ra hết sức lợi hại, qua bản thây mới chỉ phát huy được năm thành uy lực của phi kiếm, nhưng dù có như thế dưới Trúc Cơ kỳ cũng ai có thể thoát nổi. Vương Lâm lắc đầu : - Còn chưa tới Trúc Cơ kỳ, thanh phi kiếm này có lai lịch gì? Ngươi biết ? Trương Hổ kinh dị liếc mắt nhìn Vương Lâm cái, vẫn chưa hỏi tiếp mà cẩn thận suy nghĩ chút, : - Hình như đề cập qua lần, ở bên trong sơn động nhờ vào cơ duyên mà có được, luôn rất coi trọng nó. Được rồi. Còn thanh kiếm kia sao? Nó là bảo bối, sư tôn ta đối với vỏ kiếm còn coi trọng hơn thanh phi kiếm mấy lần. Hai đồ vật này ta nghe sư tôn qua, ngoại trừ ra, trừ phi là cao thủ kết đan kỳ nếu đừng người nào mong có thể lần nữa tế luyện. Vương Lâm tìm hòn đá ngồi xuống, trầm ngâm chút, : - cho ta chuyện có liên quan tới Tức Mặc lão nhân kia, để chúng ta đề phòng chút. Trương Hổ há miệng ra nuốt miếng khoai xuống cổ, : - Tức Mặc lão nhân là tán tu giả, nghe đạt tới Kết Đan kỳ, lần này Bạch Triển chết, nhất định điều tra. Ngươi tốt nhất nên lập tức quay về Hằng Nhạc phái , ta sao cả, cùng lắm trốn trong Đằng Gia thành. Tức Mặc lão nhân mặc dù là kẻ kiêu ngạo nhưng cũng dám ở trong Đằng Gia thành làm loạn, chỉ cần ta ở trong đó ra hẳn là có gì nguy hiểm. Vương Lâm cười kh : - Hằng Nhạc phái bây giờ chỉ là danh tồn vong mà thôi. Trương Hổ ngẩn người ra, cười : - Ta nghe , bốn năm trước Huyền Đạo Tông đoạt sơn môn của Hằng Nhạc phái. Bất quá đệ tử Hằng Nhạc phái phải đều di dời sao? Tại sao ngươi lại ở trong nhóm di dời? Vương Lâm muốn tiếp tục đàm luận vấn đề này, hỏi: - Đằng Gia thành là nơi nào?
Chương 79: Tế luyện phi kiếm Trương Hổ vừa cầm củ khoai tây vừa đút vào trong miệng, : - Đằng Gia thành là trọng địa tu chân của gia tộc phương bắc, nghe có cả Nguyên kỳ cao thủ. Người tu chân nếu muốn vào trong thành đều phải nộp khối hạ phẩm linh thạch. Nếu ở lại tháng phải nộp khối trung phẩm linh thạch. Mấy năm nay ta tích trữ linh thạch cũng được ít, hẳn là đủ sống ở đó nửa năm. Vương Lâm sờ sờ cằm : - Trương Hổ, Đằng Gia thành này có hội giao dịch ? Trương Hổ gật đầu : - Có a. Mỗi mội tháng đều có hội giao dịch rất lớn, lúc đó các tu chân giả ở phụ cận đều đến. Ngươi muốn tới đó đổi đồ vật sao? Vương Lâm gật đầu, cười : - Sao? chào đón ta cùng ngươi à? Linh thạch của ta cũng nhiều, chỉ có thể dựa vào ngươi thôi. Đằng Gia thành mà địa phương ở phía bắc Triệu Quốc, ở đó có gia tộc tu chân danh tiếng, gia tộc này mới chỉ được thành lập trong năm trăm năm gần đây, cho nên vẫn chưa được tham dự cuộc chiến vơi các tu chân ngoại quốc. Đồng thời bọn họ còn là khách khanh của Vô Phong Cốc, địa vị vô cùng cao quý. Đằng Gia thành bởi vì có gia tộc như thế, cho nên mặc dù phải đại môn phái tu chân nhưng phải ai cũng nguyện ý trêu vào. Hội giao dịch của Đằng Gia thành lại càng được các tu chân giả coi trọng, hàng tháng Đằng Gia thành đều vô cùng náo nhiệt vào các ngày trăng tròn. Nhiều người tới đây hiển nhiên phát sinh ra số xung đột, thậm chí những người có ân oán từ trước vừa mới gặp mà là lập tức động thủ. Vì chuyện này làm ảnh hưởng tới trận tự trong thành, cho nên Đằng gia lão tổ Đằng Hình Sâm mới đưa ra lệnh cấm. Phàm là những người ở trong thành, nghiêm cấm đánh nhau. Lệnh cấm này vừa được đưa ra, Đằng Gia thành áp dụng rất nghiêm túc, hơn nữa Đằng Hình Sâm mấy lần ra tay tiêu diệt hai cao thủ kết đan kỳ. Hễ là người của Đằng Gia thành ai cũng đều tuân thủ lệnh cấm này rất nghiêm khắc. ngày nọ, bầu trời bên ngoài Đằng Gia thành bay tới hai đạo trường hồng, hai đạo trường hồng này hạ xuống trước Đằng Gia thành, người trong đó : - Vương Lâm, bên trong Đằng Gia thành nghiêm cấm phi hành cùng đánh nhau. Cho nên chúng ta từ đây bộ vào. Hai người này chính là Vương Lâm và Trương Hổ. Vương Lâm đảo mắt qua, đánh giá lần Đằng Gia thành trước mặt. Đằng Gia thành này kỳ phải là tòa thành lớn, còn xa mới bằng được quy mô của thành thị, nó là cái thôn trấn cũng có gì sai. Ngoài cửa thành có hai người đệ tử của Đằng gia tươi cười đánh, bọn họ phụ trách tiếp đón, phát cho người ta thông hành lệnh bài. Thần thức hơi đảo qua chút, tu vi của hai người này trong mắt Vương Lâm hề có chút gì bí mật, đều là Ngưng Khí kỳ tầng thứu ba, cùng Trương Hổ giống nhau. Nhìn đoàn dài xếp hàng vào trong thành, trong lòng Vương Lâm cũng có chút nóng nảy, hai người cùng nhau xếp hàng đứng ở cuối hàng. Vương Lâm nhàn hạ dùng thàn thức đảo qua dò xét những người đnwgs trước, mọi người đều là Ngưng Khí kỳ, cao nhất cũng chỉ mới tầng thứ mười ba. Đợi hồi lâu, mắt thấy sắp đến phiên hai người Vương Lâm vào thành, đúng lúc này từ phía chân chời đằng xa có đạo thân ảnh cấp tốc bay tới. Từ nhân ảnh này tản mát ra hơi thở cường đại, thần thức Vương Lâm hơi đảo qua, lập tức trong lòng giật mình, người này thoạt nhìn tuổi cũng lớn, vẻ mặt trầm ước chừng ba mươi tuổi, thế nhưng đạt tới Trúc Cơ kỳ. Trong nháy mắt người này tới trước cửa thành, tay áo hơi phất lên, luồng gió xuất , đại bộ phận mọi người bị luồng gió thổi trúng đều tự chủ được mà tản ra xung quanh. Những tu luyện giả có tu vi thấp lập tức ngã ngồi mặt đất. Thân hình của Trương Hổ cũng như thế, nếu phải do Vương Lâm đỡ lấy, cũng bị đẩy bắn xa rồi. Vương Lâm bị luồng gió thổi trúng cũng chỉ lui lại phía sau vài bước, thần sắc vẫn như thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương. Người nọ hừ tiếng, chân vừa đạp vào cửa thành liền đưa ra cái lệnh bài, hai tên đệ tử Đằng Gia nhìn thấy lập túc tỏ vẻ cực kỳ cung kính. người trong đó lập tức cùng người này vào bên trong thành. - Người này có tu vi như thế nào? Mà chỉ cần vung tay áo lên có uy lực như thế? - Trương Hổ lộ ánh mắt hâm mộ hỏi. - Trúc Cơ kỳ. - Vương Lâm lạnh nhạt . Lúc này tới phiên hai người bọn tiến vào trong thành, Trương hổ lên trước nộp ra hai khối hạ phẩm linh thạch, cùng với Vương Lâm tiến vào trong thành. Trương Hổ hiển nhiên tới nơi này nhiều lần, cho nên dẫn theo Vương Lâm tìm khách điếm, nộp ra hai khối trung phẩm linh thạch, hai người lập tức được an bài hai gian phòng. - Linh thạch cũng có nhiều lắm, chỉ hy vọng vào căn nhân sâm năm trăm năm này, nếu có thể bán với giá tốt, đến lúc đó hai ta mỗi người nửa. - Trương Hổ quay sang Vương Lâm cười . Hai người hàn huyên với nhau vài câu rồi ai tự về phòng của người đó. Vương Lâm khoanh chân ngồi ở trong phòng, lấy ra phi kiếm và vỏ kiếm của sư phụ Trương Hổ, nhìn hồi lâu, ánh mắt hợi động ném thanh phi kiếm ra ngoài, tay phải bắt quyết, đạo kim quang từ trong phi kiếm lao ra tiêu tán còn. Thanh phi kiếm lập tức như được khôi phục lại sức sống, lập tức phát ra thanh ong ong. Phi kiếm vừa lao như đánh vào vác tường vô hình, sau đó nhanh chóng lộn trở lại phương hướng khác. Liên tục mấy lần bị bức tường vô hình ngăn trở, phi kiếm lập tức phát ra tiếng kêu ong ong liên tục, mũi kiếm lập tức hướng về phía Vương Lâm lao tới. Thần sắc Vương Lâm giống như có chuyện gì xảy ra, chút hoang mang từ trong túi trữ vật lấy ra ngọc phù bảo vệ tính mạng tế xuất lên. Hai tay bắt quyết, ngọc phù nhất thời lóe lên quang mang, vừa gặp phải quang mang từ ngọc phù phát ra, phi kiếm giống như cực kỳ sợ luồng quang mang đó, nó nhanh chóng lui trở về phía sau. Vương Lâm đưa tay phải lên vẫy, kim quang tiếp tục truy kích phi kiếm nữa, nó quay trở lại lơ lửng xung quanh thân hình . Lại đưa mắt nhìn thanh phi kiếm, nó dám tiến lên mà quay về bốn phương tám hướng tấn công, tần suất càng lúc càng nhanh. Ánh mắt Vương Lâm chút lo sợ, há miệng phun ra linh lực, nó nhanh chóng lao tới vây lấy thanh phi kiếm. Thanh phi kiếm lóe lên lập tức biến mất tại chỗ, xuất ở cửa phòng muốn lao ra ngoài. Màu sắc của nso nhanh chóng từ đen chuyển thành lam, quang mang ảm đạm hơn trước rất nhiều, thậm chí ngay cả tiếng kêu ong ong cũng kém ít. Vương Lâm hai lời chỉ tay về phía trước, kim quang ở bên người lập tức lao , trong nháy mắt đuổi tới chỗ thanh phi kiếm. Phi kiếm kịch liệt dao động, bị kim quang áp bức nó chậm rãi lui lại phía sau nhưng rất nhanh lập tức lại lóe lên biến mất tại chỗ, xuất ở bên cửa sổ. Màu sắc của nó lúc này cũng từ lam biến thành lục, giống như lúc trước khi Vương Lâm giao thủ với Bạch Triển khi chưa tiến vào trong vỏ kiếm. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hình như hơi hiểu chút, mỗi lần phi kiếm tiến hành thuấn di, hiển nhiên có liên quan tới màu sắc của nó, nếu có linh lực của chủ nhân điều khiển, mỗi lần thuấn di làm cho nó tiêu hao rất nhiều linh lực. - Càng là pháp bảo có linh tính lại càng khó tế luyện, mặc dù ngươi giết chết chủ nhân của nó, nhưng c phải hao phí rất lớn khí lực mới có thể tế luyện được món pháp bảo đó a. - Thanh Ti Đồ Nam vang lên đầy vẻ lo âu. Vương Lâm híp hai mắt lại, phi kiếm có linh tính, hơn nữa còn có năng lực thuấn di, chỉ bằng những điều này càng làm cho có quyết tâm muốn tế luyện nó. Mắt thấy phi kiếm định bay ra khỏi cửa sổ, Vương Lâm tiếng nào, đưa tảy phải lên đỉnh đầu chỉ vào ngọc phù, lập tức đạo kim quang từ trong đó bắn ra. Hai đạo kim quang trước sau nhanh chóng ngăn chặn phi kiếm. Mặc cho thanh phi kiếm có thể thuấn di lần nữa cũng thể thoát khỏi kim quang.
Chương 80: Huyết Luyện Pháp Trương Hổ vừa cầm củ khoai tây vừa đút vào trong miệng, : Sau ba lần thuấn di, màu sắc của thanh phi kiếm trở thành xanh nhạt, vô luận quang mang tỏa ra từ nó hay tiếng kêu do nó phát ra cũng ràng có thể nhìn ra nó ở trạng thái cực kỳ suy yếu. qua bao lâu, phi kiếm thể tiếp tục ti hành thuấn di, nó bị hai đạo quang mang bức lui lại phía sau. Vương Lâm chăm chú nhìn thanh phi kiếm, lần nữa há miệng phun ra ngụm linh khí, phi kiếm do suy yếu nên có khả năng tránh khỏi bị linh khí bao phủ lấy. Hai đạo kim quang giống như hai con giao lòng xoay quanh ở bên ngoài linh khí, khi nó phát phi kiếm muốn thoát ra ngoài là lập tức áp sát lại gần, uy hiếp cho phi kiếm thể thoát ly. Theo thời gian, phi kiếm tuy giãy dụa có tác dụng nhưng nó cũng có ý định ngừng lại, mà ngược lại càng ngày càng kịch liệt. Linh khí bao quanh nó chậm rãi tiêu tán, Vương Lâm cắn răng lần nữa phun ra linh khí, tay bắt quyết, tiếp tục quá trình tế luyện. Thời gian đêm lặng lẽ trôi qua, phi kiếm rôt cuộc cũng có dấu hiệu an tĩnh, lúc này sắc mặt Vương Lâm tái nhợt . Thời gian đêm ngừng thổ ra mười đạo linh khí. Mặc dù với tu vi của là Ngưng Khí kỳ tầng thứ mười lăm rất khó có thể duy trì, nhưng bản thân còn có chất lỏng linh khí trợ giúp, có thể khiến cho tinh thần và thể xác có thể miễn cưỡng duy trì. Ánh sáng ban mai rực rỡ từ cửa sổ truyền vào, Vương Lâm vẫn tiếp tục tế luyện, phi kiếm lúc này tiếp tục giãy dụa nữa, nó lơ lửng ở giữa trung, tia linh khí mang theo thần thức của Vương Lâm chậm rãi tiến vào trong thanh phi kiếm. Đúng lúc này, đột nhiên thần sắc Vương Lâm hơi thay đổi, mất bao nhiêu thời gian ngoài cửa truyền tới thanh đập cửa. - Vương Lâm. Ngươi có muốn cùng ta tới khí cụ điếm của Đằng Gia thành ? Vương Lâm hít hơi sâu, cao giọng : - Trương Hổ, ta luyện công tới giai đoạn mấu chốt, mình ngươi . Trương Hổ đứng ở bên ngoài phòng hơi ngẩn người ra, trầm ngâm chút, lời nào mà khoanh chân ngồi xuống bên ngoài phòng Vương Lâm. Vương Lâm cũng để ý tới Trương Hổ nữa, tiếp tục tế luyện, thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm lần nữa phủ xuống. uống hết ba hồ lô chất lỏng linh khí, nhưng vẫn thể tế luyện phi kiếm. Bất đắc dĩ, Vương Lâm chỉ có thể thỉnh giáo Ti Đồ Nam. - Tiểu tử. Cuối cùng ngươi cũng phải tìm ta rồi sao? Hừ. Ta vẫn chờ mi. Phi kiếm này nếu ngươi đồng ý bế quan mười năm, lại sử dụng số lượng lớn chất lỏng linh khí có lẽ có thể thành công tế luyện. Ta đấy là thuận buồn xuôi gió, mà trong thức.... - Ti Đồ Nam nhanh chậm. - Lâu như vậy sao? - Vương Lâm nhướng màu hỏi. - Đương nhiên. Đây chính là kiện đan bảo. Hơn nữa lại là kiện thượng phẩm đan bảo, hẳn là do tên Kết Đan hậu kỳ bị điên, trong lúc chuẩn bị hóa để ý tới an nguy của bản thân, thậm chí đánh cược với quá trình kết . Lợi dụng khoảnh khắc kết thiên địa dung hợp trong nháy mắt hao phí đại lượng linh khí bản thân mà chế tạo ra kiện vũ khí này. Đây thực là tên điên. Năm đó lão phu cũng muốn làm như thế, nhưng cuối cùng do dự và đủ dũng khí. Phải biết rằng nếu kết thất bại đành, nhưng nếu sai lầm dẫn tới thân thức tiêu tán, chết có chỗ chôn thây. Bạch Triển nhất định là do được người chế tác phi kiếm trợ giúp, cho nên mới thành công tế luyện thành vật phòng thân. Nếu lão phu còn có thân thể tự nhiên có thể dễ dàng tế luyện, chỉ là bây giờ có cách nào khác.... Bất quá.... - Ti Đồ Nam chậm rãi . Vương Lâm bây giờ ràng tính tình của Ti Đồ Nam, lão gia hỏa này đặc biệt thích khơi gợi tò mò của người khác, cũng nóng nảy, bình tĩnh chờ đối phương nốt. lát sau, Ti Đồ Nam thở dài, giọng : - Quên . Ta cho ngươi biết, nếu sử dụng phương pháp bình thường để tế luyện thanh phi kiếm này hao tốn thời gian rất lớn. Ta dạy ngươi phương pháp khác, gọi là Huyết Luyện thuật, chỗ tốt chính là nó làm cho thanh phi kiếm ngay lập tức trở thành vật của mình. Khuyết điểm chính là nếu thanh phi kiếm bị hao tổn, như vậy ảnh hưởng tới tính mạng của ngươi. Loại phương pháp tế luyện này so với các phương pháp khác nghiêm trọng hơn mấy lần. Vương Lâm hơi trầm ngâm chút, ; - . Phương pháp Huyết Luyện thuật này thi triển như thế nào? Ti Đồ Nam vừa định thu hút hứng thú của Vương Lâm, nhưng tiểu tử này lại chút chú ý tới . Vì vật dứt khoát ra phương pháp, nhưng cuối cùng lại đưa ra điều kiện kèm theo. - Lão tử rất nhiều năm chưa được chạm vào nữ nhân, ngươi kiếm cách nào đó làm cho ta nghiền chút, dù là nhìn thôi cũng được. Vương Lâm từ chối cho ý kiến, dựa theo phương pháp của Ti Đồ Nam để thực , hai tay lần lượt bắt quyết theo phương pháp quỷ dị, sau đó cắn lưỡi phun ra chút máu tươi rồi dùng linh lực bao lấy. Pháp quyết tay lại được thay đổi, lập tức ở xuất loại phù văn kỳ quái. Loại phù văn này vừa mới ra lập tức ập tới đám máu lơ lửng ở trung, huyết vụ ở giữa trung ngừng xoay chuyển, nó bị những phù văn hút vào bên trong. Dần dần, phù văn có màu đỏ như máu, càng lúc càng đậm, ánh mắt Vương Lâm hơi lóe lên quang mang, tay trái cách vỗ chưởng, phù văn màu đỏ nhất thời án lên phi kiếm. Phi kiếm bị phù văn chạm phải lập tức rung lên, từ thân kiếm thoát ra bạch khí nhè . Vương Lâm lại tiếp tục phun ra búng máu tươi, ánh mắt lô vẻ uể oải, nhưng ánh mắt lại càng thêm kiên định. Tay phải tiếp tục bắt quyết, phù văn kỳ dị ngừng xuất hút lấy máu tươi rồi dung nhập vào thanh phi kiếm. Quá trình này liên tục xảy ra trong mấy canh giờ, mãi cho tới sáng sớm ngày thứ ba, tiếng kiếm minh từ phòng Vương Lâm truyền ra. Ngay sau đó nó liền tiêu tán, Trương Hổ khoanh trân ngồi ở ngoài cửa đứng bật lên. Vươgn Lâm mở cánh cửa phòng ra, mỉm cười nhìn Trương Hổ, tâm tình cực kỳ vui sướng, : - Trương Hổ. Đa tạ. Trương Hổ đưa ánh mắt kỳ quái nhìn Vương Lâm, : - Ngươi tu luyện công pháp gì là ta lại có thể nghe thấy cả tiếng kiếm minh? Vương Lâm há miệng ra, thanh tiểu kiếm màu xanh biếc từ bên trong miệng bay ra, từ đó tỏa ra hàn ý kinh người. Kiếm này vừa xuất cũng lập tức khiến cho bốn phía tràn ngập cỗ hơi thở như máu tanh. Trương Hổ ngẩn người ra, thất thanh : - Đây....đây là thanh phi kiếm của sư phó ta sao? Ngươi thành công tế luyện? Ý. Như thế nào mà từ nó lại xuất ra mùi máu tươi nồng nặc như vậy? Vương Lâm hơi gật đầu, tay phải vẫy lên cái, thanh phi kiếm lần nữa trở lại bên người, bị nuốt vào trong miệng. Đối với cỗ khí tức tang máu này, Vương Lâm cũng cảm giác hơi tức giận, sau khi quá trình huyết luyện thành công Ti Đồ Nam cho biết. Bất kỳ pháp bảo này trải qua quá trình huyết luyện đều nồng nặc mùi máu, hơn nữa ngày sau nếu nó giết người càng nhiều mùi đó càng trở nên nồng đậm. Trương Hổ ngơ ngác nhìn thanh phi kiếm biến mất, lúc lâu sau mới : - Vương Lâm, ta xe như phục ngươi rồi. Có thanh phi kiếm này rất ít người có thể thương tổn được ngươi, năng lực hay nhất của thanh phi kiếm này là nó có thể thuấn di. Tùy theo năng lực của chủ nhân khoảng cách thuấn di càng lúc càng gia tăng. Hơn nữa dưới tình huống xuất kỳ bất ý, tuyệt đối là vũ khí giết người trong nháy mắt. Hai người hàn huyên vài câu, Trương Hồ liền cáo từ, trước khi cho Vương Lâm biết, ba ngày sau chính là ngày bắt đầu hội giao dịch, để cho kịp thời chuẩn bị. Trương Hổ rồi, Vương Lâm từ trong túi trữ vật lấy ra chiếc vỏ kiếm, chiếc vỏ kiếm này ngay cả Ti Đồ Nam cũng thấy làm kỳ lạ, biết làm pháp bảo thuộc dạng gì. Vương Lâm trước đây vốn tưởng vỏ kiếm và phi kiếm là thể, nhưng sau khi tế luyện xong thanh phi kiếm mới phát ra nó là hai loại bất đồng. Vỏ kiếm này trông cổ kính, từ bên trong nó lộ ra sát khí, càng nhìn kỹ, luồng sát ý đó càng lớn hơn, dần dần Vương Lâm rơi vào trong thế giới kỳ lạ, ở trong đầu ngoại trừ vỏ kiếm ra là khoảng trống rỗng.