Chương 61: Sư Tổ Sau khi trở về phòng, Vương Lâm khoanh chân ngồi giường, thần thức đảo qua, bốn phía căn phòng đều để lại tia dấu vết, nếu có kẻ nào dò xét lập tức phát ra. Làm xong xuôi, xuất ra hạt châu thần bí, trầm tư đứng lên. Ba ngày trước, văn tự bên bề mặt hạt châu hoàn toàn biến mất, lại xuất hình lá cây nhàn nhạt. Đối với điều này, Tư Đồ Nam rằng đó do là thuỷ nguyên tố trong ngũ hành nguyên tố viên mãn, bây giờ đến lượt mộc nguyên tố. Nhân việc này, chỉ lần thúc giục Vương Lâm rời Hằng Nhạc phái, tìm tài liệu có mộc thuộc tính, nhanh chóng bổ sung mộc thuộc tính cho hạt châu nghịch thiên này. Đối với tu vị của chính mình, Vương Lâm bây giờ có những kiến giải nhất định. biết giờ đạt tới tầng thứ 14 Ngưng khí kỳ. Nhưng điểm kỳ lạ là mặc dù có khẩu quyết mà vẫn có thể tu luyện đến cấp bậc này. Điều này có quan hệ rất lớn đến Tư Đồ Nam. Nắm hạt châu, tiến nhập mộng cảnh giới, ngay khắc trước khi tiến nhập, lập tức đem hạt châu cất vào túi trữ vật bên người. Trong mộng cảnh giới, Vương Lâm vừa xuất nghe thấy thanh bất mãn của Tư Đồ Nam vang lên: “Trong trận tỷ thí sao ngươi giết luôn mấy tên đó? Với tính cách của ta, nam giết, nữ dâm, con rết khổng lồ đó nếu đem ngâm rượu nhất định đại bổ. Hừ. Tuy vậy, tiểu tử ngươi cũng làm được việc hợp ý lão phu, đó là giết cái tên Tôn Đại Trụ, đúng với phong phạm của lão phu. Vương Lâm, ngươi phải nhớ rằng Tu Chân giới là nơi rất thảm khốc, nhược nhục cường thực. Với tâm tính thuần phác trước kia của ngươi thể sống lâu được đâu.” Vương Lâm trầm mặc hồi lâu rồi : “Tiền bối, trước khi tiếp tục tu luyện có nên làm đôi chút chuẩn bị cho Trúc cơ kỳ ? Vãn bối vẫn chưa được quan khán chút khẩu quyết nào của Trúc cơ kỳ cả.” Tư Đồ Nam hừ lạnh tiếng, : “Ta biết là được. Tuy thế, để đột phá Trúc cơ kỳ, chính thức bước vào tu tiên chi liệt quả thực rất khó khăn. Tốt nhất ngươi hãy tìm chỗ u tĩnh để bế quan, như thế xác suất thành công cũng tăng lên rất nhiều. Bên cạnh đó, linh khí tuyền thuỷ còn tác dụng đối với ngươi nữa. Tại lúc quá quan cần đại lượng khổng lồ linh khí, ngươi nên chuẩn bị ít lộ thuỷ.” Vương Lâm gật đầu: “Lộ thuỷ tốt rồi nhưng lại cần nhiều thời gian mới thu thập được.” “Linh động kỳ, cũng là ngưng khí kỳ, thực tế chính là sử dụng thiên địa linh khí để cải tạo cơ thể, đều là để chuẩn bị cho Trúc cơ kỳ. Ngươi bây giờ có thể trùng quan nhưng ta đề nghị ngươi hãy tu luyện đến tầng thứ 15 ngưng khí kỳ hãy bắt đầu Trúc cơ. Tư chất của ngươi được tốt, dù ta hao phí tinh hoa trong 10 năm qua để giúp ngươi cải tạo cơ thể nhưng loại việc nghịch thiên này nếu nhục thân của ta còn tồn tại còn miễn cưỡng làm được nhưng bây giờ chỉ có thể trông cậy vào chính bản thân ngươi thôi. Tư Đồ Nam thở dài . “Hơn nữa, thủ đoạn công kích của ngươi tại chỉ có tiên pháp cơ bản nhất là “dẫn lực thuật”, như thế ổn lắm. Đáng tiếc ta chỉ nắm giữ những công pháp mà chỉ khi tiến nhập Trúc cơ kỳ mới có thể tu luyện. Ngươi mau tiến nhập Trúc cơ kỳ, ta truyền cho ngươi Hoàng tuyền thăng khiếu quyết.” Vương Lâm ngẩn ra, hỏi: “Hoàng tuyền thăng khiếu quyết?” “ sai, haha, công pháp này tại lục cấp tu chân quốc của chúng ta cũng được tính là công pháp tuyệt đỉnh. tiếc khi tu luyện phải tìm nơi chí chí hàn, nếu tiến bộ rất chậm. Tuy thế, nếu tu luyện ra hàn linh lực uy lực kinh khủng vô cùng, luyện đến cảnh giới viên mãn nếu gặp được cao thủ của thất cấp tu chân quốc cũng có khả năng liều mạng. Như thế này , ngày mai ngươi tiến vào bản môn Tàng kinh các nhìn qua. Tuy vậy thể tu luyện Hoàng tuyên thăng khiếu quyết nếu chưa đạt đến Trúc cơ kỳ.” Tư Đồ Nam đắc ý . Vương Lâm trầm ngâm lúc rồi gật gật đầu. “Còn nữa, Vương Lâm, ngươi nên đặt hạt châu nghịch thiên này trong túi trữ vật, tốt nhất là treo trước ngực. Như thế cần ngươi tiến nhập mộng cảnh giới ta cũng có thể trao đổi với ngươi, và ngươi cũng có thể thông qua ta tiến nhập mộng cảnh giới.” Thời gian mà Tư Đồ Nam giảng giải cho Vương Lâm chậm rãi trôi qua, trong mộng cảnh giới hai ngày sau Vương Lâm tỉnh lại. khoanh chân ngồi giường, lấy ra thần bí hạt châu, lại uống ngụm linh khí tuyền thuỷ, tiếp tục tu luyện. Ngày thứ hai, Vương Lâm đẩy cửa phòng bước ra, thân thể vừa động nhàng thăng , hoá thành vệt sáng phóng về hướng chính điện. Bầu trời chính điện, Hoàng Long chân nhân bước ra thấy Vương Lâm tiến đến, mặt lên nụ cười hoà ái, so với hôm qua càng rạng rỡ, ôn nhu đạo: “Vương Lâm, theo ta.” xong, tụ tử nhất súy đạp mây bay về phía trước, Vương Lâm vội vàng đuổi theo. lúc sau đến Thương Tùng phong, ngọn nhị phong của Hằng Nhạc phái. qua thạch thai ngày hôm qua tỷ thí, Hoàng Long chân nhân vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bay về phía chỗ sâu bên trong Thương Tùng phong, đến trước chỗ đầy đá nhô lên lởm chởm dừng lại. : “Vương Lâm, đây là cấm địa của Hằng Nhạc phái chúng ta, là nơi Trúc cơ kỳ Trưởng lão và Kết đan kỳ Tổ sư bế quan. Thần thức của ngươi nên dò xét lung tung, lại xúc phạm đến các vị trưởng bối.” Vương Lâm vội vàng bảo vâng. Hoàng Long chân nhân hít sâu hơi, lấy ra khối tử sắc ngọc bội, kết thủ ấn, niệm pháp quyết rồi quát khẽ: “Khai!” Ngọc bội ngay lập tức loé lên quang mang, đạo quang cầu lấy ngọc bội làm trung tâm khuếch tán ra, hình thành quang quyển hình bán nguyệt đủ cho người qua. Hoàng Long chân nhân gì thêm, cước bước vào. Vương Lâm do dự chút rồi cũng lập tức theo. Ngay khi vừa tiến vào, ràng chứng kiến toà lầu các cực kỳ lâu đời. tia uy áp từ trời giáng xuống làm cảm thấy chút áp lực, huyết khí thông. Cùng lúc đó, 7 8 đạo thần thức cường hãn ập đến, quét qua người rồi nhanh chóng được thu hồi. Ngay sau đó thanh chứa chút tang thương từ toà lầu truyền đến: “Khá lắm, ngươi là Vương Lâm đúng ?” Vương Lâm trong lòng thất kinh, cung kính đáp: “Đệ tử Vương Lâm, tham kiến trưởng lão.” Lúc này đây, thanh của Tư Đồ Nam vang lên trong đầu : “Nơi đây cũng có thể coi như là cái tiểu môn phái, có 12 Trúc cơ kỳ, 2 Kết đan kỳ. Cũng được!” Hoàng Long biến sắc quát khẽ: “Đây phải là Trưởng lão mà là Tổ sư!” Vương Lâm ngẩn ra, thanh lúc nãy lại vang lên: “Thôi, lễ tiết của thế tục cũng có tác dụng gì cả! Lần này người vì bổn môn mà lập được công lớn. Tất cả các pháp thuật bên trong Tàng kinh các cho phép ngươi tuỳ ý lựa chọn. Tàng kinh các bên trong chính điện thể so sánh với nơi này, đây chính là nơi cất giữ những điển tịch quý giá nhất. Bên trong có vô cùng nhiều các loại công pháp, cho dù khắp tất cả các môn phái ở Triệu quốc Tu chân giới, cũng nơi nào có được Tàng kinh các toàn diện như của Hằng Nhạc phái chúng ta. Nhưng ngươi hãy nhớ chớ có tham nhiều! Hoàng Long, ngươi mang .” Trong đầu Vương Lâm lại vang lên thanh khinh thường của Tư Đồ Nam: “Chỉ là Kết đan kỳ mà cũng là Tổ sư! Lúc lão tử danh chấn thiên hạ đầy kẻ tiểu bối Kết đan kỳ cung phụng, còn có ít Kết đan nữ tu sỹ muốn được thoát áo quần xin ngủ với lão tử đêm!” Vương Lâm sắc mặt như thường, coi như hề nghe thấy thanh của Tư Đồ Nam. Hoàng Long chân nhân cung kính vâng dạ, lôi kéo Vương Lâm về phía toà nhà trong đó. Từ bên ngoài nhìn vào, toà nhà này tràn ngập vẻ uy nghiêm, dường như tồn tại từ rất lâu rồi!
Chương 62: Lai Kiếp Đến trước toà nhà, Hoàng Long chân nhân dừng lại, thấp giọng với Vương Lâm: “Đây chính là Tàng Kinh Các, ngươi tiến vào , tầng thứ nhất là các loại pháp thuật dành cho Ngưng khí kỳ, ngươi có thể tuỳ ý tham khảo. Tầng thứ hai là trọng tâm của nơi này, chứa các loại pháp thuật của Trúc cơ kỳ. Ta ở bên ngoài chờ ngươi.” Trong lòng Vương Lâm cũng có đôi chút khẩn trương, hít sâu hơi, cất bước vào. Toà nhà này có bốn tầng, tầng thứ nhất chứa mấy trăm cái ngọc giản phát ra nhũ bạch sắc quang mang. “ cần quan tâm, toàn bộ số này đều là hạ giai công pháp, cơ bản ta cần liếc mắt.” Tư Đồ Nam cười nhạo . Vương Lâm lại nóng lòng tiến nhập tầng hai, cũng nghe Tư Đồ Nam , mà ở tầng thứ nhất này xem qua tất cả các ngọc giản này. Ở nơi này, hầu như có tất cả các loại pháp thuật của Ngưng khí kỳ. Vương Lâm dần chìm đắm vào trong đó, vừa nhìn tay vừa biến hoá các loại pháp quyết thử tập luyện. “Tiên pháp đính giai – hoả vân thuật.” Vương Lâm cầm lên cái ngọc giản, đọc nhãn ghi phía . “Đính giai cái con khỉ, đây chỉ có thể là hạ giai khống hoả thuật mà thôi, hồn hoả thuật của lão tử mới là đính giai chân chính!” Tư Đồ Nam lập tức lên tiếng. Vương Lâm ngẩn ra, đặt nó xuống rồi lại cầm lên cái khác. “Tiên pháp đính giai – Địa độn thuật” “Đáng chê cười, đáng chê cười, thứ này ở chỗ chúng ta có đầy cả đống, lại còn bảo là đính giai, đại ngũ hành độn thuật của lão tử mới là đính giai.” “Tiên pháp đính giai – Phong nhận phá” “Quả thực nực cười, cuồng phong túng vân thuật của lão tử còn mạnh hơn nó gấp trăm lần.” “Cửu thiên hoá lôi thuật.” “Nực cười quá mất, ràng phải chân chính lôi điện thuật lại đặt cái tên kêu như thế!” “Hoán tiên thuật.” “Này tiên pháp coi như có chút đặc sắc, nhưng vẫn chỉ là đồ bỏ, đại hoán tiên thuật của lão tử còn lợi hại hơn nó gấp ngàn lần!” Trong khi Tư Đồ Nam phê phán gay gắt những loại tiên thuật này, Vương Lâm cũng nhíu hết da đầu, cuối cùng thể tu luyện được đành trực tiếp tiến lên tầng hai. Số ngọc giản ở tầng hai này cũng nhiều, chỉ khoảng hơn 10 cái phiêu phù tại trung. “Đều là đê cấp công pháp, cần phải xem đâu!” Tư Đồ Nam lại khinh bỉ . Vương Lâm cười khổ thầm nghĩ: Ngài là tiền bối của lục cấp tu chân quốc, tự nhiên là coi trọng những loại pháp thuật này rồi. “Vương Lâm à, ngươi cần phải quan khán những cái này đâu, nhanh tìm được nơi yên tĩnh để bế quan, đột phá đến Trúc cơ kỳ rồi rời bỏ cái tiểu môn phái này thôi.” Tư Đồ Nam thúc giục . Trải qua những gì Tư Đồ Nam , tâm lý chờ mong của Vương Lâm tan tành mây khói, Vương Lâm cau mày rời khỏi Tàng Kinh Các. Hoàng Long chân nhân thấy Vương Lâm ra, ngẩn người lúc rồi hỏi: “Nhanh như thế mà ngươi chọn được công pháp như ý rồi sao? Hãy suy nghĩ cẩn thận, nơi đây chứa tất cả các loại tiên pháp đính cấp của Triệu quốc Tu chân giới, người ngoài muốn cũng có tư cách để tiến vào đây, ngươi nên vội vã quá mà có điều sơ suất đó!” Vẻ mặt Vương Lâm có chút cổ quái, Tư Đồ Nam khinh thường còn chưởng môn nhân lại trọng thị, đành gật đầu : “Đệ tử chọn được rồi.” Hoàng Long chân nhân nhíu mày, muốn hỏi lựa chọn được loại tiên pháp nào đột nhiên cả ngọn Thương Tùng Phong rung lên rầm rầm giống như bị động đất. “Lão phu Phác Nam Tử của Huyền Đạo Tông, mấy tên tiểu bối Hằng Nhạc phái nhanh nhanh tiến ra đây.” Hoàng Long chân nhân sắc mặt đại biến. Ngay lúc đó, hơn mười thân ảnh nhanh chóng từ các toà nhà bên trong phóng ra. Đặc biệt là hai người dẫn đầu rất là bắt mắt, trong đó có người ánh mắt hữu thần, hạc phát đồng nhan. Bên cạnh còn có lão phụ nhân. mặt bà có nhiều nếp nhăn, thần sắc trầm, lãnh đạm liếc qua Hoàng Long chân nhân và Vương Lâm, rồi sau đó nhìn lên bầu trời, trầm mặc . Phía sau hai người có mười lão giả, vẻ mặt đều mang nét già cỗi, khổ sáp. “Vương Lâm, bên ngoài có vị cao thủ nguyên kỳ. Hằng Nhạc phái lần này gặp phiền toái lớn rồi. Ngươi tìm cơ hội thoát ra , có lão phu ở đây, tạm thời có thể làm cho phát ra ngươi. Hừ, nếu lão phu còn nhục thể, làm sao có thể sợ hãi tên nguyên kỳ nho được.” Tư Đồ Nam vội , hiếm khi thấy có ngữ khí nghiêm túc như thế. Vương Lâm hít sâu hơi khí lạnh, mặt lên nét tình bất định. Hạc phát đồng nhan lão giả cao giọng : “Phác Nam Tử tiền bối, biết ngài đến Hằng Nhạc phái của chúng ta là có chuyện gì, mời ngài ?” thân ảnh cao lớn xuất ở bầu trời, tai to mặt lớn, nhìn qua rất là uy nghiêm. trầm giọng : “Nếu là 500 năm trước, lão phu còn có chút cố kỵ Hộ san đại trận của Hằng Nhạc phái các ngươi. Nhưng bây giờ hẳn, đợi lão phu phá trận xong cùng đán tiểu bối các ngươi trực tiếp đối diện đàm thoại.” xong, hai tay vung lên, toà hắc sơn xuất , đón gió phóng to lên, trong nháy mắt hoá thành ngọn cự phong. Hai tay kết thành thủ quyết, trong miệng phát ra mấy câu chú ngữ cổ quái. Cự sơn đó ngay lập tức nện xuống. Ầm tiếng, đạo quang mạc xuất ở phía Thương Tùng phong và Hằng Nhạc phong. Quang mạc này bảo vệ cả Hằng Nhạc phái, ngăn cản cự sơn. hỗ là thương thiên đại phái của 500 năm về trước, đại trận vô hình hoá hư này có thể phân hoá được tất cả công kích. Tuy thế, lão phu thực muốn nhìn xem nếu có nguyên kỳ tu sỹ toạ trấn, trận pháp này có thể thừa nhận được mấy lần công kích của lão phu?!” Phác Nam Tử cười lạnh, tiếp tục thúc giục của pháp quyết cự, phong lại xoay tròn, ngừng nện xuống. Sắc mặt của hác phát đồng nhan lão giả đại biến. Giữa trung, trảo của xé mở đạo liệt ngân, rồi nhanh chóng bước vào, mấy người phía sau cũng nhanh chóng tiến vào. Hoàng Long chân nhân vội thấp giọng : “Vương Lâm, nhanh đuổi theo.” xong, thân thể như mũi tên rời khỏi cung, nhanh chóng tiến vào bên trong khe nứt. Vương Lâmcũng bước tới, nhanh chóng đuổi kịp. Lúc này cự phong lại nện xuống, quang mạc phát ra những tiếng nổ long trời lở đất. Thất thải quang mang lại kịch liệt loe lên, khó khăn lắm mới ngăn cản được cự sơn. Vương Lâm theo vết rách tiến vào, tiến đến thạch thai Thương Tùng phong. Lúc này hạc phát đồng nhan lão giả, lão phụ nhân khoanh chân đả toạ 2 trong số 8 khối bạch ngọc, thủ ấn pháp quyết liên tục biến hoá. Mà 6 vị trưởng lão trúc cơ kỳ khác chia nhau ngồi 6 khối bạch ngọc còn lại, mặt họ cũng lộ ra thần sắc bất an. “Hoàng Long, nhanh gọi tất cả bổn môn đệ tử đến đây. Hôm nay chắc chắn là trường hạo kiếp lớn nhất trong 500 qua của Hằng Nhạc phái chúng ta.” xong lão phụ nhân vội vàng hướng bạch ngọc thạch phun ra ngụm chân khí, thủ ấn pháp quyết lại biến hoá càng nhanh. Thân thể Hoàng Long chấn động, lập tức lao ra, theo thạch kiều trực chỉ Hằng Nhạc phong bay . “Hừ, có thể thừa nhận đến hai lần công kích của lão phu, lần thứ 3 này hãy phá cho ta!” Phác Nam Tử hừ lạnh tiếng, phun ra ngụm nguyên khí, ngay sau đó ngọn cự sơn rung lên, phóng to đến gấp mười lần, tựa như có thể che kín bầu trời, hung hăng nện xuống. Ầm tiếng, trong số 8 khối bạch ngọc vỡ tan, vị trưởng lão Trúc cơ kỳ ngồi khối đó thất khiếu đổ máu, thân thể run lên, đổ xuống nền đất.
Chương 63: Cường thế -Phá cho ta! Phá! Phá! Khuôn mặt Phác Nam Tử trở nên dữ tợn, bàn tay vung lên điên cuồng, cự phong ngừng nện xuống. Những tiếng nổ ầm ầm truyền khắp chân trời. Toàn bộ dân chúng ở những thôn làng, thị trấn, thành thị xung quanh đều đóng chặt cửa, dám ra khỏi nhà. Những kẻ hơi to gan hé mở cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy ngọn núi khổng lồ bay lơ lửng giữa trung, ngừng nện xuống. Lại khối bạch ngọc vỡ vụn, thêm trúc cơ kỳ trưởng lão phun ra ngụm máu tươi, đổ ập xuống. Phác Nam Tử xuất ra cái hồng sắc hồ lô, trong miệng thào mấy từ, hai tay ngừng kết ấn. Hồ lô khẽ rung lên, bắn ra đạo chất lỏng màu đỏ sậm. Lập tức đoàn hoả quang bao vây lấy ngọn cự phong. “Phá!” Phác Nam Tử quát lên tiếng, ngọn cự hoả phong lại nện xuống. Ầm tiếng, những vết nứt xuất quang mạc, lan nhanh ra bốn phía. Lại có thêm 2 khối bạch ngọc vỡ tan, hai người trưởng lão khác ngã xuống. Lúc này, trong 8 khối bạch ngọc chỉ còn lại 4 mà thôi. Ngoài hai vị Kết đan kỳ Tổ sư hai Trúc cơ kỳ trưởng lão còn lại khuôn mặt như tro tàn, mồ hôi túa ra như mưa, thân thể ngừng run rẩy, tới mức chịu đựng cực hạn. Lúc này đây, Hoàng Long chân nhân đem tất cả bổn môn đệ tử gọi đến, mặt ai cũng lên nét kinh hoàng. Vương Hạo cũng ở trong số đó, sắc mặt tuy vẫn còn tái nhợt nhưng so với trước đây tốt hơn nhiều lắm. Thấy Vương Lâm, bước lại đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn cảnh tượng giữa trung, thốt lên được câu nào. Phác Nam tử ở bầu trời sắc mặt càng trở nên trầm, độ ương ngạnh của vô hình hoá hư đại trận vượt qua tưởng tượng của . Trong lòng hiểu , uy lực của đại trận này chỉ có như vậy. Chỉ khi do Nguyên kỳ tu sỹ điều khiển mới có thể phát huy cao nhất uy lực của nó. Đó là còn đến giờ đây đại trận này chỉ có phòng thủ mà thể công kích. Chỉ khi có Nguyên kỳ tu sỹ toạ trấn mới có thể phát huy lực công kích kinh khủng của đại trận này. Lúc này, hạc phát đồng nhan lão giả thấy từng vị Trúc cơ kỳ trưởng lão ngã xuống, trong tim như rỉ máu, lớn tiếng hô lên: -Phác Nam Tử tiền bối, Huyền Đạo Tông và Hằng Nhạc phái chúng ta luôn có quan hệ tốt đẹp, ngài chẳng lẽ muốn đuổi tận giết tuyệt mới hài lòng ư? Phác Nam Tử hừ lạnh tiếng, lạnh lẽo đáp: -Lưu Văn Cử, 500 năm gặp, tên tiểu bối như ngươi giờ là trụ cột của Hằng Nhạc Phái rồi, cũng đạt đến Kết đan kỳ tu vị. Ngươi cũng có thể xem như là cố nhân, huỷ Hộ sơn trận pháp này cũng đáng tiếc, ngươi nếu tự mở ra đại trận, hết thảy đều dễ đàm luận. khuôn mặt của Lưu Văn Cử lên vẻ do dự. Lão phụ nhân bên cạnh giận dữ : -Phác Nam Tử tiền bối, thứ lỗi cho thể nghe theo mệnh lệnh của ngài được Phác Nam Tử cười lớn tiếng, sắc mặt trầm xuống, quát: -Được, vậy Hộ sơn đại trận này huỷ trong tay ta vậy. xong vung tay phải lên, cự phong chậm rãi bay lên cao. hít vào hơi sâu, sắc mặt đỏ lên, mở miệng phun ra ngụm nguyên khí, cự phong lại lớn hơn mấy lần. “Xuống!” Phắc Nam Tử pháp quyết biến đổi, chỉ vào cự phong, chậm rãi ép xuống. Cự phong phát ra những thanh ông ông, từ từ đè xuống từng tấc . tiếng rắc lại vang lên, mặt Hô sơn đại trận, vết nứt xuất càng nhiều. Lại thêm khối bạch ngọc vỡ vụn, thêm trúc cơ kỳ trưởng lão ngã xuống. Cự phong lại ép xuống thêm tấc, trúc cơ kỳ trưởng lão cũng phún xuất ngụm máu tươi, mặt trắng bệch ngã xuống. “Phá!” Phác Nam Tử hét lớn, cự phong lại áp xuống thêm 3 tấc. Thương Tùng Phong lập tức chấn động, đất đá vỡ tan, bụi bay mù mịt. Đỉnh núi bị ép xuống hơn 10 thước. Ngay cả thạch kiều nối với Hằng Nhạc phong cũng cũng bị gãy đôi, rơi xuống khe núi. Cùng lúc đó, Hộ sơn đại trận của Hằng Nhạc phái rốt cục ngăn cản được, phát ra thanh như thuỷ tinh gãy vỡ, trong nháy tất cả quang mạc mắt đều phá toái, tiêu tán còn. Hai khối bạch ngọc còn lại cuối cùng cũng bạo vỡ, Lưu Văn Cử và lão phụ nhân đều ngã xuống mặt đất, khuôn mặt đau đớn, ra lời. Phác Nam Tử hừ lạnh tiếng, thân thể nhàng từ bầu trời hạ xuống, cự phong vẫn dừng lại ở giữa trung, phát ra từng trận uy áp. Sau khi hạ xuống, Phác Nam Tử vẻ mặt lạnh như băng, thản nhiên hỏi: -Kẻ nào là Vương Lâm? Vương Lâm vốn lùi vào bên trong giữa đám đệ tử. thể ngờ rằng vị nguyên kỳ tuyệt đỉnh cao thủ này lại đầu tiên là muốn tìm mình. Những đệ tử xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía . Ánh mắt Phác Nam Tử đảo qua, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nhíu mày thầm nghĩ: -Tên tiểu tử này hẳn là Vương Lâm . Trước đó nghe Âu Dương tiểu bối nhiều lần nhắc tới , lần tỷ thí này hoàn toàn là thua dưới mình , rất muốn lôi kéo gia nhập vào môn phái. Phác Nam Tử vốn luôn thèm muốn thôn tính Hằng Nhạc Phái. Tưởng rằng lần này có Chu Bằng dẫn đầu ra mặt, đương nhiê cần phá hư quan hệ cũng có thể dễ dàng thành công cướp lấy Hằng Nhạc Phái. Nhưng xuất của Vương Lâm làm đảo lộn kế hoạch của mình, do đó đành tự mình xuất thủ, dùng thực lực cường đại cướp lấy Hằng Nhạc phái. -Ngươi là Vương Lâm? Phác Nam Tử lạnh giọng hỏi. Vương Lâm hít hơi sâu, cung kính ôm quyền : -Đệ tử Vương Lâm bái kiến Huyền Đạo Tông Phác Nam Tử tiền bối. Phác Nam Tử gật gật đầu, xoay người nhìn về Lưu Văn Cử là lão phụ nhân : -Mấy tên Nguyên kỳ của Hằng Nhạc phái các ngươi bỏ mình khi tranh đoạt lẫn nhau ở ngoài Vực ngoại Tu chân tinh. Các ngươi có năng lực bảo vệ được Hằng Nhạc sơn này đâu. Cũng bị người khác cướp lấy, bằng cho Huyền Đạo Tông ta . Lưu Văn Cử đau khổ liếc nhìn lão phụ nhân thấp giọng : -Tiền bối, mong ngài nể tình mối quan hệ tốt đẹp giữa hai phái ta trong quá khứ, … đợi Lưu Văn Cử xong, Phác Nam Tử ngắt lời nóng nãy : -Cút! Ngoại trừ thân thể các ngươi, thứ gì có thể bị mang , còn sách, lão phu cũng ngại diệt sạch cả Hằng Nhạc phái các ngươi. Lão phụ nhân vẻ mặt tức giận, muốn mở miệng, Lưu Văn Cử vội vàng giữ bà lại, hít sâu hơi, cung kính : -Vãn bối tuân mệnh! Nhưng Hằng Nhạc Sơn là sơn môn của Hằng Nhạc phái chúng ta, vãn bối có quyền đem dâng cho tiền bối, chỉ có thể ước định cho mượn, ngày sau nếu… Phán Nam Tử cười lạnh tiếng, lại ngắt lời , ngạo mạn : -Mượn? Được, cho Huyền Đạo Tông chúng ta mượn mười vạn năm . Tất cả nội môn đệ tử chỉ đành nén giận, dám gì, mặt lên nét đau thương, rơi vào trầm mặc. Còn có số ánh mắt loé lên, bắt đầu tính toán cho bản thân mình. Ánh mắt của Phác Nam Tử đảo qua, dừng lại người của Hoàng Long, : “Ngươi, để thanh Tử Nhạc Kiếm tiên đó lại, Âu Dương sư điệt của ta nhìn trúng thanh kiếm này rồi.” Hoàng Long uỷ khuất, siết chặt quyền đầu, nhìn qua Lưu Văn Cử và lão phụ nhân, thấy hai người cũng lời nào đành thở dài, bất đắc dĩ xuất ra Tử Nhạc Kiếm tiên, ném sang bên. Tay phải của Phác Nam Tử vung lên, thanh kiếm này nhàng bay đến tay . Lập tức đạo tử vân theo thân kiếm tràn ra, ngưng tụ thành hình, hoá thành con tử sắc cự long.
Chương 64: Rời Phái Cự long này quay về phía Phác Nam Tử kia gào lên tiếng, rồi cắn trả lại. Phác Nam Tử cười nhạt, lấy tay chỉ lên thân kiếm bắn ra, quát: -Súc sinh, thu lại! Thân thể cự long chấn động, lập tức nhụt chí, cam lòng trở lại bên trong Tử Nhạc Kim kiếm, toàn bộ tiên kiếm lập tức trở nên ảm đạm ánh sáng. Lưu Văn Cử và lão phu nhân liếc nhau cái, đều thở dài, lão phu nhân vẻ mặt ảm đạm, : -Thôi, tất cả đệ tử phái Hằng Nhạc nghe lệnh, theo ta rời khỏi nơi này. xong, nàng lưu luyến nhìn thoáng qua bốn phía, lại thở dài tiếng, cơ thể nhàng bay lên trung. Phác Nam Tử nheo mắt lại, đột nhiên : - Huyền Đạo tông ta ở đây đại chiêu nạp môn đồ, người nào muốn gia nhập, có thể ở lại chỗ này. Mười người trưởng lão Trúc Cơ Kỳ, cả đám sắc mặt kỳ quái, ngoại trừ hai người đứng ở bên cạnh lão phu thân, còn tám người khác đưa mắt nhìn nhau, theo. Lưu Văn Cử ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến, muốn cái gì đó, nhưng cuối cùng lại ra lời, thầm than tiếng, lắc đầu bay lên , đứng cùng chỗ với lão phu thân. -Mỗi người đều có chí hướng, muốn theo, ép. Lão phu thân tận đáy lòng cố gắng áp chế phẫn nộ, trầm giọng . Lão già Hoàng Long Nhất Bối, cả đám người do dự phen, sau cùng ngoại trừ Hoàng Long, Đạo Hư, Hồng Kiểm lão giả ngoài ba người này, tất cả những người còn lại đều di chuyển, chỉ có ba người này, bay lên đứng ở phía sau hai người sư tổ Kết Đan Kỳ. Hơn mười người trong hàng ngủ đệ tử của môn phái, ngoài mười người bay lên rồi, phần lớn đều đứng ngay tại chỗ. Vương Trác do dự hồi lâu, dám nhìn vào mắt của Đạo Hư, chân giơ lên lại hạ xuống, cuối cùng cũng theo. Nữ tử họ Chu cũng có chút do dự, cũng theo. Còn họ Từ, thấy Vương Trác , có chút trầm mặc, chân giơ lên lại hạ xuống. Vương Hạo có thể , cười khổ lúc, với Vương Lâm: -Thiết Trụ ca, ta cũng , phải ở lại giúp đỡ cha ta. ngươi ở đó yên tâm , có ta chiếu cố rồi. Vương Lâm do dự chút, người có rất nhiều bí mật. Nếu như theo Huyền Đạo Tông, chắc chắn có rất nhiều nguy hiểm, vì vậy hơi trầm ngâm, mà bay lên. Lúc này, ánh mắt Phác Nam Tử lóe lên, nhìn chằm chằm vàoVương Lâm, đột nhiên : -Vương Lâm, ngươi ở lại! Vương Lâm ngẩn ra, cung kính : -Phác Nam Tử tiền bối, biết gọi vãn bối lại có chuyện gì? Phác Nam Tử ngẩng đầu, lạnh lùng : -Bảo ngươi ở lại ở lại, đâu cần phải nhiều như vậy. Lưu Vân Cử do dự chút, đột nhiên : -Phác Nam Tử tiền bối, Vương Lâm này là đại đệ tử của phái Hằng Nhạc ta, mong rằng nên làm khó, để theo chúng ta rời khỏi đây. Chuyện của Vương Lâm cũng nghe được rất nhiều, cũng từng quan sát, đối với người đệ tử có tương lai là Trúc Cơ Kỳ, thực nỡ bỏ. Phác Nam Tử hừ tiếng, với Vương Lâm: -Phái Hằng Nhạc bây giờ hữu danh vô thực, ngươi theo bọn họ lang thang chân trời góc biển sao? Ngươi nếu muốn gia nhập vào Huyền Đạo Tông của ta, tương lai chắc chắn tươi sáng hơn rất nhiều so với việc theo phái Hằng Nhạc. Lựa chọn thế nào, tùy ngươi định đoạt , tránh việc này truyền ra ngoài, Huyền Đạo Tông ta lên chùa đoạt sư. Trong lòng Phác Nam Tử nhận định, Vương Lâm này chỉ cần phải thằng ngốc, theo phái Hằng Nhạc. Vương Lâm trầm mặc chút, hai lời mà trực tiếp ôm quyền, chuyển thân bay lên , tới bên cạnh Hoàng Long chân nhân. Phác Nam Tử ánh mắt chớp động, giọng lạnh lẽo: - là biết điều! Lưu Văn Cử và lão phu thân, cùng nhìn Vương Lâm cái sâu, lại đợi lúc, thấy đám đệ tử phái Hằng Nhạc cúi đầu ở mặt đất, có ý muốn theo. Hai người thở dài, lão phu nhân : -Thôi, ta ! xong, bà dẫn đầu bay về phương xa, còn lại mười người, cả đám sắc mặt đau khổ, bay theo. Mọi người phái Hằng Nhạc, dưới dẫn đầu của hai vị sư tổ Kết Đan Kỳ, giống như chó nhà có tang, lặng lẽ hóa thành mấy đạo cầu vồng, từ rất xa rời khỏi phái Hằng Nhạc. đường có bất kì người nào câu, mặt ngoại trừ phẫn nộ, cũng là mờ mịt. Sau hồi lâu bay , đến khi sắc trời dần tối, Lưu Văn Cử và lão phu nhân bàn bạc với nhau chút, dừng lại ở ngọn núi đơn độc, mọi người cũng ào ào đáp xuống. Lão phu nhân thầm than tiếng, nhìn những người này chút, ngoại trừ hai người trưởng lão Trúc Cơ Kỳ, những người khác đều là Ngưng Khí Kỳ, đồng lứa với Hoàng Long chỉ có bốn người, đồng lứa với Vương Lâm chỉ có mười hai người. Nàng cay đắng cười, cố gắng tự trấn tĩnh : -phái Hằng Nhạc của ta hôm nay gặp đại nạn, các ngươi cũng nên nản lòng. Những chuyện Tu Chân Giới này, từ trước đến giờ đều tồn tại những chuyện xấu. Ngày hôm nay Huyền Đạo Tông của có thể cưỡng bức đoạt lấy sơn môn của phái Hằng Nhạc ta, ngày nào đó ta cùng với các ngươi và Lưu sư tổ kết thàng công, nhất định đoạt trở lại. Hai vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ còn lại, người chính là lão già Thượng Quan mấy ngày trước ở bên trong đại điện quan sát Vương Lâm, vội ho lên tiếng, : -Vương sư tổ rất đúng, càng như vậy, chúng ta lại càng phải hiên ngang chiến đấu, nhất định phải đem mối nhục lớn này ghi khắc trong lòng, ngày nào đó nếu có thành tựu, nhất định phải đoạt lại sơn môn! Vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ kia có bộ mặt to béo, ông ấy lúc này đăm chiêu ủ dột, nhìn những đệ tử còn lại, : -Đại nạn ập đến làm mọi người phải bay , nghĩ tới phái Hằng Nhạc to lớn, cuối cùng đồng ý theo, chỉ có những người các ngươi, ôi! Những đệ tử môn phái theo, ngoại trừ Trương Tính sư huynh và Lữ Tung mà Vương Lâm biết. Tất cả những người còn lại đều biết tên, nhưng ít nhiều cũng rất quen mắt. Trong đó có người mập, chính là vị mà gặp được ở bên ngoài Kiếm Linh các. Lưu Vân Cử hít sâu hơi, vẻ mặt nghiêm túc, : -Chuyện qua cần nhắc lại, việc quan trọng trước mắt chính là tìm sơn môn, nhiều năm trước ta từng trong mấy nghìn dặm ở Tượng Xà sơn này tìm được môn phủ. Tạm thời, định cư ở nơi này . Lão phu nhân có chút trầm ngâm, gật đầu, : -Cũng tốt, đến đó, ta và ngươi hai người lập tức bế quan, tranh thủ trong trăm năm phải kết thành công. Lưu Văn Cử xoay chuyển ánh mắt, với hai vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ: -Thượng Quan, Tống Dục, hai người các ngươi bảo vệ bốn phía, ta và Vương tổ sư của các ngươi tĩnh tọa để khôi phục linh lực, đợi khi chúng ta đem linh lực hao tổn của Hộ Sơn đại trận bổ sung, ta mang hai người các ngươi bay , như vậy tốc độ cũng có thể nhanh hơn chút. Thượng Quan, Tống Dục vội vàng nghe lệnh. Lưu Văn Cử lấy ra vài miếng ngọc giản, ném lên trời, tạo ra đạo ánh sáng màu xanh, hai tay đơn giản tạo ra vài cái pháp quyết, lập tức từng trận ngọc giản, hóa thành tầng ánh sáng, bao bọc trong phạm vi hai mươi mét. Làm xong những việc này, ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, tay cầm Linh Thạch, nhắm mắt thổ nạp. Lão phu nhân họ Vương, cũng ngồi xếp bằng giống như vậy, thổ nạp khôi phục linh lực.
Chương 65: Tang Môn Hoàng Long chân nhân sờ sờ túi trữ vật, ngẩng đầu nhìn về phía phái Hằng Nhạc, vẻ mặt oán hận. Đạo Hư đứng ở bên cạnh thở dài : -Chưởng môn sư huynh, cuối cùng cũng có ngày, chúng ta có thể quay trở lại phái Hằng Nhạc. Hoàng Long chân nhân cười khổ, : -Tử Nhạc tiên kiếm, là của Lưu sư tổ giao cho khi ta chấp chưởng môn phái. Khi đó ta từng , kiếm còn người còn, mà bây giờ …Ôi! Bên cạnh là lão già mặt đỏ họ Mã, trầm giọng : -Chưởng môn sư huynh, Huyền Đạo Tông có lão quái Nguyên Kỳ, chúng ta địch lại là phải. Loại chuyện này, thể tự trách mình được. Nước Triệu này trong Tu Chân Giới, từ trước đến nay đều là như thế này, mạnh được yếu thua, nhớ năm đó lúc phái Hằng Nhạc chúng ta nhà làm mưa làm gió, cũng phải trải qua ít chuyện tương tự thế này rồi. Hoàng Long chân nhân thầm than tiếng, ngơ ngẩn . Vương Lâm ở góc bên cạnh khoanh chân ngồi xuống, nhìn về phía phái Hằng Nhạc ở xa, biến đổi lớn này đột nhiên phát sinh, làm cho trở tay kịp, trong lòng lo lắng nhất chính là cha mẹ của mình. Trầm Ngâm chút, tận đáy lòng cảm thấy bất an. sợ những tên đệ tử kia của Huyền Đạo Tông, tìm được chỗ ở của cha mẹ mà báo thù. Nghĩ tới đây, trong mắt Vương Lâm hàn quang chợt lóe. muốn giết người, nhưng những tên này nếu dám động đến cha mẹ , ngại mà giết chết bọn họ. -Việc này được, Vương Lâm, ngươi phải sớm nên làm như vậy , ha ha. phải là giết người sao? Có cái gì đáng ngại đâu, lão phu có vạn phương pháp có thể làm cho người ta muốn sống được mà muốn chết cũng xong đây. Tư Đồ Nam ở trong đầu của Vương Lâm, kêu gào ầm ĩ . -Giết người phải là phương giáp giải quyết vấn đề, giết người còn có người thứ hai, trừ khi ta có thể đem tất cả đám đệ tử Huyền Đạo Tông bị ta đánh bại mà giết chết. Vương Lâm cau mày, với Tư Đồ Nam ở trong lòng. -Chuyện này có gì là khó đâu, ta truyền cho ngươi cái pháp thuật, gọi là thuật Khôi Lỗi, ngươi chỉ cần bắt được người của đối phương, có thể luyện hóa tươi sống, chế tạo thành con Khôi Lỗi chỉ nghe theo lệnh ngươi. Thế nào, như vậy ngươi có thể yên tâm chẳng cần lo lắng nữa rồi, thôi nào. Tư Đồ Nam lập tức giật dây . , tên mập ở Kiếm Linh các chạy lại, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, cười khổ với Vương Lâm: -Đại sư huynh, đệ là Hoàng Đại Sơn, sau này chiếu cố sư đệ chút nhé. Vương Lâm nhìn đối phương cái, còn chưa kịp , đệ tử họ Trương mặc đồ đen ở bên cạnh tới, : -Hoàng Đại Sơn, ngươi có thời gian tu luyện lâu hơn, còn bảo người ta chiếu cố nhiều tới ngươi nữa à! Hoàng Đại Sơn mặt mày nhăn nhó, : -Môn phái mất, trong đám đệ tử của chúng ta bây giờ chỉ có Vương Lâm đại sư huynh là lợi hại nhất, ta có tu luyện thế nào, cũng bằng được huynh ấy, còn nhanh làm tiểu đệ à. Đệ tử Trương Tính xoay người nhìn Vương Lâm, nhịn được mà nhớ đến cảnh nhiều năm về trước đem theo ba người thiếu niên lên núi, rồi thở dài, : -Vương Lâm, ngươi tiến bộ là bất ngờ, Trương mỗ bội phục. Vương Lâm cười khổ , đối với Trương sư huynh, trong lòng vẫn rất kính trọng. Huynh ấy là trong những người mà từ trước tới giờ chưa từng trêu chọc câu nào, mà lại là đồng môn thường hay đốc thúc tu luyện. Lúc này, Lữ Tung cau mày về phía ba người, : -Trương Đức Khôn, mấy năm gặp, ngươi đến tầng thứ sáu Ngưng Khí Kỳ rồi, còn nhớ ước hẹn mười năm trước ? Ánh mắt sư huynh họ Trương lóe lên, nhìn chằm chằm Lữ Tung, : -Đương nhiên là nhớ . Lữ Tung thở dài, ngồi ở bên cạnh, vỗ vỗ vào vai Vương Lâm, : -Vương Lâm, phái Hằng Nhạc hữu danh vô thực rồi, ta câu khó nghe, nếu ngươi ở lại Huyền Đạo Tông, có nhiều cơ hội phát triển hơn là theo ra đây. xong, lại cười khổ với đệ tử họ Trương: -Trương Đức Khôn, tính nóng của ngươi vẫn còn như trước, cái ước hẹn chó má gì mười năm trước chứ, bây giờ môn phái mất, chúng ta cũng lưu lạc chân trời góc biển, ôi. Vương Lâm nhìn vào mắt Lữ Tung, vai khẽ động, né tránh tiếp xúc với đối phương, : -Lữ Tung sư huynh cũng ở lại với Huyền Đạo Tông sao? Lữ Tung lắc đầu, : -Đừng gọi ta là sư huynh nữa, dựa theo quy củ, ta phải gọi ngươi là sư huynh mới đúng. Ta thể ở lại Huyền Đạo Tông, hì hì, nếu ta ở lại chỗ đó, cả đời này có tiền đồ gì cả. Huyền Đạo Tông, ta đắc tội với nhiều người lắm! Trương Đức Khôn lạnh lùng : -Ngươi đâu chỉ đắc tội với nhiều người của Huyền Đạo Tông, ở phái Hằng Nhạc cũng đâu có ít. Lữ Tung ngẩng đầu, nhìn Trương Đức Khôn, bình thản : -Trương sư đệ, trước khi ta trở thành đệ tử nòng cốt, quả là chọc giận rất nhiều người. Nhưng đây đều là những chuyện qua, còn nhắc lại làm gì. Năm đó số người đệ tử nòng cốt chỉ có , ta cũng là bất đắc dĩ, Trương sư đệ, ta ở đây xin lỗi ngươi. Trương Đức Khôn mặt lạnh như băng, gì cả. Năm đó trong cuộc tỉ thí tuyển chọn đệ tử nòng cốt, và đối phương là người quen cùng tranh đoạt. Nhưng cuối cùng trước khi thi đấu Lữ Tung xuất , dễ như bỡn mà đánh bị thương, đó là trận đấu ở ngày thứ hai lại thua. Khi đó Lữ Tung có với , nếu phục, mười năm sau có thể tìm thử lại lần nữa. Lữ Tung thành khẩn : -Trương sư huynh, những chuyện qua ta nhất định tìm biện pháp đền bù. Bây giờ môn phái xảy ra chuyện, những đệ tử chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, những người đệ tử khác từ tầng năm Ngưng Khí Kỳ trở xuống . Trong bốn người chúng ta, Hoàng Đại Sơn là tầng năm Ngưng Khí Kỳ, Trương Đức Khôn là tầng sáu, ta tầng tám, Vương Lâm ngươi là? Vương Lâm thấy tất cả mọi người đều nhìn về mình, hơi trầm ngâm, thản nhiên : -Tầng mười bốn Ngưng Khí Kỳ. Lời vừa ra, ba người ở bên cạnh đều hít sâu hơi, ra lời. Bọn họ biết Vương Lâm rất mạnh, nhưng ngờ lại mạnh mẽ đến mức như vậy. Lữ Tung miệng lưỡi khô cứng, khổ tâm : -Chúc mừng Vương sư huynh, có thể tiến vào Trúc Cơ Kỳ, đến lúc đó ta phải gọi huynh là trưởng lão rồi. Trương Đức Khôn nhìn Vương Lâm lâu, rồi thở dài. Tên mập Hoàng Đại Sơn, hai mắt tỏa sáng. Những đệ tử khác ở xung quanh, thỉnh thoảng chú ý đến bốn người bọn họ, có người thính tai, nghe được câu vừa rồi của Vương Lâm, nhất thời biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, lại càng tôn kính. Lữ Tung thở sâu, : -Vương Lâm sư huynh, bốn người chúng ta bây giờ xem như là đỉnh cao nhất ở trong hàng ngũ đệ tử của môn phái. Sau này huynh chính là đại sư huynh của bốn người chúng ta. Ta thứ hai, Trương Đức Khôn tiếp theo, sau cùng là Hoàng Đại Sơn, chúng ta trao đổi tu luyện lẫn nhau là được rồi, cùng nhau tạo thành khối, ngươi thấy thế có được ? Vương Lâm trầm ngâm chút, còn chưa kịp , Hoàng Đại Sơn lập tức tán thành hai tay, : -Nhị sư huynh rất đúng, nên làm như vậy. Trương Đức Khôn có chút do dự, cũng gật đầu : -Trong hàng ngũ đệ tử môn phái, cũng cần có người đầu lĩnh. Như vậy mới có thể trợ giúp trưởng bối khỏi ưu sầu, để cho bọn họ an tâm tu luyện. Vương Lâm nhìn thấy hai người bọn họ đồng ý, đối với việc này vốn là có khả năng, trong lòng cũng có dự định nào khác, vì vậy cũng từ chối, gật đầu đồng ý. Đúng lúc này, Lưu Văn Cử và lão phu nhân họ Vương, mở hai mắt ra.