Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 56: Xuất trận (6)


      Đáng tiếc, điều cầu khẩn có tác dụng, tinh quang trong mắt


      Vương Lâm chợt lóe lên, Dẫn Lực Thuật lập tức được sử dụng hóa thành bàn tay vô hình bao quanh tứ phía Dương Nghị. Phích Lịch Đạn trong tay ở


      cao giống xếp lại cong cong nện thẳng xuống đầu Dương Nghị.


      Dương Nghị cảm giác được thân thể bỗng trở nên căng thẳng, gian bốn phía bị loại lực lượng thần kỳ chèn ép thân hình khiến cho bản thân thể làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn Phích Lịch Đạn đánh xuống.


      tiếng nổ phát ra, tóc tai Dương Nghị bù xù, gương mặt cháy đen, mùi hôi từ người tỏa ra bốn phía.


      bất chấp gương mặt cháy đen và mùi hôi từ người mình tỏa ra, ngay khi thân thể cảm giác được lực ép từ bốn phía giảm bớt liền dụng toàn bộ linh lực còn lại của mình để thoát ra. Đáy lòng thầm kinh hoảng nghĩ: "Cầm Long Thủ là lợi hại, đằng nào cũng phải thua, liều mạng phen."


      Vương Lâm nhếch mép như cười như liếc mắt nhìn đối phương :


      - Còn có mười giây, ngươi có thể tiếp tục.


      Dương Nghị cắn răng cái, há mồm phun ra đạo hồng quang, hồng quang này gặp gió lập tức trở nên lớn hơn trước, cối cùng hóa thành dải trường hồng mang theo khi hàn khí bức người nhanh chóng lao về phía


      Vương Lâm.


      Cùng lúc đó thân thể cũng động, từ trong người lấy ra xấp ngọc phù tung lên cao, từ những đạo ngọc phù đó xuất tiên pháp Thất


      Thải Nhan Sắc với khí thế phô thiên cái địa bay tới chỗ Vương Lâm.


      Vương Lâm cười lạnh tiếng, Dẫn Lực Thuật lại lần nữa hóa thành bàn tay vô hình cự đại tùy ý phá tan tiên pháp ngọc phù. Về


      phần hàn khí bức người của đạo trường hồng, ánh mắt chớp động với ý định nhất tâm nhị dụng, Dẫn Lực Thuật lập tức bao quanh, khống chế đạo trường hồng đó.


      Sau lát đạo trường hồng tiêu biến, bên trong lộ ra thanh phi kiếm màu đỏ. Thanh phi kiếm này ở giữa trung, ngừng giãy dụa.


      Thần thức Vương Lâm hơi đảo qua phát thanh phi kiếm này cùng với


      Phích Lịch đạn giống nhau. Ở bên đó cũng lưu lại thần thức của đối phương, điều khiển cho Dẫn Lực thuật ngưng tụ lại, "ca" tiếng vang lên, phi kiếm đó bị bẻ gãy rơi xuống mặt đất.


      Sắc mặt Dương Nghị đại biến mồm phun ra ngụm máu tươi, hai chân lảo đảo lui lại phía sau vài bước. đau khổ ôm quyền :


      - Vương sư huynh, thượng cổ kỳ thuật Cầm Long thủ quả nhiên lợi hại,


      nhưng tại hạ phục, ta thua huynh, mà là thua do thượng cổ kỳ


      thuật.


      Vương Lâm ngẩn người ra, cười :


      - Thượng Cổ kỳ thuật Cầm Long thủ? Ta lần đầu nghe thấy.


      - Hừ! Ngươi cần phải phủ nhận. Cầm Long thủ của ngươi bị sư thúc của ta nhìn ra. - Dương Nghị vừa hậm hực vừa bước xuống thạch thai, đám đệ tử Huyền đạo lập tức tránh sang hai bên, dù sao mùi ở người tỏa ra quả quá khó ngửi.


      Sắc mặt Âu dương lão giả hơi hồng lên, vội vàng ho khan tiếng, :


      - Vương sư điệt, ngươi sử dụng quả là Cầm Long thủ. Thượng cổ tiên pháp này có uy lực quỷ thần khó dò, phải chuyện đùa, ta cũng vậy.


      Trong điển tịch của các môn phái cổ xưa có ghi lại về loại thượng cổ kỳ


      thuật này, nghĩ tới loại tiên thuật thất truyền mấy ngàn năm lại xuất trong Hằng Nhạc phái. hổ là môn phái đứng đầu ở năm trăm năm trước, lão xin phu bội phục!


      những lời này ra đến ngay cả lão cũng có chút tin là , thầm nghĩ, mặc dù pháp thuật này phải là Cầm Long thủ nhưng cũng nhất định là thượng cổ kỳ thuật, nếu có uy lực cường đại như vậy.


      Vương Lâm dở khóc dở cười, Dẫn Lực thuật này dù sao cũng được tu luyện ở bên trong mộng cảnh hai mươi năm, uy lực của nó phải chuyện đùa.


      Hơn nữa, Vương Lâm đối với tu vi của bản thân rất hiểu , Ti Đồ Nam từng qua, bản thân đạt tới Linh Động Kỳ viên mãn cảnh giới,


      cũng chính là tương đương với tầng thứ mười bốn của Ngưng Khí Kỳ. Chỉ


      còn bước nữa thôi là tiến vào cảnh giới đại viên mãn của Ngưng


      Khí kỳ.


      Về phần tại sao cảm giác bản thân vẫn là ở tầng thứ ba bản thân


      Ti Đồ Nam cũng đoán ra. Vương Lâm từng nhắc tới việc này có lẽ


      liên quan tới Trương sư huynh giúp chặt đứt duyên phàm trần với Ti


      Đồ Nam, nhưng nghe xong tỏ vẻ khinh thường. cho Vương


      Lâm biết, căn bản có loại tiên pháp nào như thế, chỉ là do tu chân tiểu quốc dùng ngôn luận để lừa dối nhau mà thôi. Tu tiên vốn là việc làm nghịch thiên, hết thảy đều tùy tâm, làm sao lại có nhiều hạn chế như thế.


      đưa ra ví dụ, ở đế quốc bọn họ từng có tu luyện giả Hóa Thần kỳ,


      người đó nỡ rời bỏ tộc nhân của mình cho nên vẫn ở lại trong gia tộc hưởng thụ cuộc sống phàm trần, sau đó mấy năm tu luyện giả đó thành công tiến vào Biến kỳ.


      Chỉ bất quá có số việc xảy ra khiến cho sau thời gian dài bản thân trở nên lãnh đạm với mọi chuyện. Dù sao người tu tiên có cuộc sống lâu hơn người thường rất nhiều khiến cho bản thân thấy được rất nhiều chuyện, cho nên người ngoài nhìn vào cảm thấy người ta hề bị chuyện phàm trần bị ảnh hưởng.


      Cuối cùng Ti Đồ Nam phân tích, tượng người Vương Lâm cùng với


      Thiên Nghịch châu có liên quan, thực lực khi ở bên trong gian tu luyện của hạt châu cùng với thực lực bên ngoài bản thân giống nhau, cho nên đạt tới thực lực của tầng thứ mười bốn, nhưng nhìn qua vẫn chỉ ở tầng thứ ba.


      Với tu vi tầng mười bốn Ngưng Khí kỳ, hơn nữa bản thân khổ luyện Dẫn Lực thuật hai mười năm hiển nhiên khiến cho nó có uy lực lớn hơn rất nhiều,


      làm cho người ngoài nhìn lướt qua cũng nhịn được mà đoán lung tung chút.


      Hoàng Long chân nhan nheo nheo hai mắt lại, hòa ái hỏi Vương Lâm:


      - Vương Lâm, ngươi sử dụng thuật pháp kia quả là Cầm Long thủ sao?


      bây giờ có tâm tư tìm hiểu xem loại thuật pháp đó tên là gì,


      mà là lòng dạ muốn lấy lại chút thể diện từ Huyền đạo tông.


      Vương Lâm lắc đầu, cười :


      - Chưởng môn sư bá, ta mới rồi sử dụng chính là Dẫn Lực thuật mà thôi,


      còn về Cầm Long Thủ gì gì đó, đệ tử chưa bao giờ nghe tới.


      Hoàng Long chân nhân thầm khen Vương Lâm thông minh, lão quay sang ba người trưởng lão Huyền đạo tông :


      - Âu Dương đạo hữu, ta cho đạo hữu thuật pháp này phải là


      Cầm Long Thủ mà chính là trụ cột tiên pháp Dẫn Lực thuật của Hằng Nhạc phái. Mấy đứa đệ tử của Huyền đạo tông ngay cả trụ cột tiên pháp của


      Hằng Nhạc phái cũng thể chịu nổi, nên nghĩ nó là Cầm Long thủ, đật là hoang đường a.


      Âu Dương lão giả có chút xấu hổ trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn ướng ngạnh :


      - Hoàng Long đạo hữu, ngươi phải thừa nhận. Hừ! Ta sớm nhìn ra đó chính là Cầm Long thủ.


      Đạo Hư cười ha hả mấy tiếng, ở bên cạnh chưởng môn Hoàng Long :


      - Chưởng môn sư huynh, đệ thấy tên này cũng tồi, nếu chúng ta sau này đổi tên Dẫn Lực Thuật thành Cầm Long thủ .


      Ánh mắt Hoàng Long chân nhân sáng lên, tán thưởng nhìn Đạo Hư chân nhân, gật đầu :


      - Tốt. Bắt đầu từ hôm nay trở , trụ cột tiên pháp Dẫn Lực Thuật của


      Hằng Nhạc phái chúng ta đổi tên thành Cầm Long thủ. Đa tạ đạo tông Huyền


      Đạo tông ban tên.


      Gương mặt Âu Dương lão giả cùng hai vị trưởng lão khác có chút khổ sở, lắc đầu .


      Vương Lâm đứng ở thạch thai trầm ngâm chút, thông qua hai trận tỷ thí vừa rồi đối với thực lực của bản thân mình cảm thấy rất tin tưởng. Nhưng do đối thủ quá yếu khiến cho thể kiểm tra được thực lực chính thức của mình, dù sao linh lực ở trong cơ thể tương đương với tầng thứ mười bốn Ngưng Khí kỳ, nhưng nếu về tiên pháp lại chỉ am hiểu có mỗi Dẫn Lực thuật mà thôi.


      Vì để kiểm tra xem mình có tu vi như th nào, Vương Lâm đột nhiên :


      - Các vị sư huynh Huyền đạo tông, các ngươi cùng tiên lên đây .

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 57: Xuất trận (7)


      Đám đệ tử Huyền Đạo tông nghe thấy thế đều vô cùng tức giận, trong lòng cả đám ngừng mắng Vương Lâm cuồng vọng, nhưng lại ai dám tiến lên. Âu Dương lão giả cùng hai vị trưởng lão khác đều hơi cau mày, ánh mắt bất thiện nhìn chăm chằm về phía Vương Lâm.


      Vương Lâm ngẩng đầu cười, vẻ mặt cùng thần thái của lúc này so với vẻ khinh bỉ vừa nãy của bọn họ đối với Hằng Nhạc phái giống nhau, :


      - Đệ tử Huyền đạo tông chẳng lẽ ngay cả cùng tiến lên cũng dám?


      Đám đệ tử nội môn Hằng Nhạc phái lúc này vô cùng hưng phấn, la hét đầy trời.


      - Huyền đạo tông rác rưởi, các ngươi dám ra sao? Lòng kiêu ngạo của các ngươi đâu rồi? ra .


      - Vương Lâm sư huynh vô địch! Quyền đánh Huyền Đạo tông, cước đá Huyền


      Đạo tông, đến nước bọt phun ra cũng có thể khiến Huyền Đạo tông chết đuối.


      - Đại sư huynh các ngươi cũng được, nhị sư huynh cũng , có tam sư huynh ? Hay tất cả cùng tiến lên .


      - Liễu Phong, mau ra đánh trận!


      Tiếng mắng chửi của nội môn đệ tử càng lúc càng lớn, vẻ tươi cười của


      Hoàng Long chân nhân càng lúc càng thịnh, cuối cùng đệ tử Huyền đạo tông nhịn được lớn tiếng :


      - Vương Lâm. Tiểu tử ngươi ngông cuồng, đây là ngươi bảo chúng ta cùng lên, ngươi đừng có hối hận! Các sư huynh, chúng ta cùng xông lên đánh cho trận.


      - sai. Cùng tiến lên, đây là cầu của , chúng ta cũng tính là phạm quy, trưởng lão, để chúng đệ tử cùng tiến lên giáo huấn .


      - Trưởng lão, Vương Lâm tiểu tử này quá ngông cường, ngài để cho bọn đệ tử cùng tiến lên a.


      Đám Huyền Đạo tông đệ tử đều xin chiến, Âu Dương lão giả cắn răng quát:


      - Nếu Hằng Nhạc phái cầu như vậy, các ngươi hãy cùng lên đài .


      Lời này vừa ra nhất thời có ba đệ tử thượng đài, kéo theo đó là bảy tám người, cùng cùng là mấy nữ đệ tử. Đại bộ phận đệ tử Huyền Đạo tông đều tụ tập ở thạch thai. Cùng biết người nào hô lên tiếng, tất cả mọi người đều đồng loạt nắm giữ pháp bảo tay.


      Vương Lâm cũng thèm để ý tới, triển khai Dẫn Lực thuật hóa thành bàn tay vô hình to lớn quét vòng đài.


      Trong khoảng thời gian ngắn tiếng kêu thảm thiết từ bốn phía vang lên, những người xem xung quanh chỉ thấy đám đệ tử Huyền Đạo tông người rồi lại nối tiếp người bay ra khỏi thạch thai.


      Vương Lâm càng đánh càng điều khiển như ý, Dẫn Lực Thuật biến hóa khó lường, mất bao nhiêu thời gian thạch thai chỉ còn lại ba người, trong đó người chính là Liễu Phong.


      Vương Lâm cười lớn tiếng cuối cùng xuất ra Phích Lịch Đạn.


      Sắc mặt Liễu Phong đại biến, để ý tới hai người còn lại, vội vàng cao giọng hô:


      - Vương Lâm sư huynh hạ thủ lưu tình, Liễu mỗ nhận thua, nhận thua!


      Vừa tới đây, thân hình nhanh chóng lui lại phía sau rời khỏi thạch thai, rất sợ hãi với Phích Lạn đạn, cho nên bản thân hề


      muốn dẫm vào vết xe đổ của Dương Nghị.


      Hai người còn lại, người là Hứa Mộc, còn người kia là Lý Sơn.


      Hứa Mộc thấy tình thế bất hảo vội vàng học theo Liễu Phong hô to tiếng nhận thua, chật vật nhảy xuống khỏi thạch thai.


      Lý Sơn vẻ mặt bi thương, hét lớn:


      - Vương Lâm đến đây , đem quả Phích Lịch đạn cuối cùng của ngươi dùng người ta nè.


      Với thực lực của vốn nên làm người cuối cùng ở lại, khi tiến lên thạch thai lập tức nằm rạp xuống mặt đất giả chết. Tuy là bị những người khác giẫm đạp lên mấy lần, nhưng vì an nguy ngày sau của môn phái đành nhịn.


      Lý Sơn có chút tính toán, cho hằn nếu mình cùng với đại sư huynh và nhị sư huynh giống nhau, đều bị Phích Lịch đạn đánh trúng tối thiểu có thể đồng bệnh tương liên, chừng ngày sau có thể thân cận thêm chút.


      Vương Lâm như cười như liếc mắt nhìn cái, chút do dự thu lại Phích Lịch đạn, cười :


      - Đây chính là bảo bối a. thể dùng loạn được, ngươi xuống dưới .


      Dẫn Lực thuật hóa thành trảo nắm lấy Lý Sơn ném xuống khỏi thạch thai.


      Âu Dương lão giả cùng với hai vị trưởng lão khác tức giận tới mức xì khói, hận nỗi mặt đất xuất cái lỗ để ba người nhảy xuống.


      Gương mặt Hoàng Long chân nhân tươi cười, cao giọng :


      - Âu Dương đạo hữu, lần trao đổi này thắng bại của hai phái chúng ta như thế nào?


      Âu Dương lão giả hừ lạnh tiếng :


      - Hằng Nhạc phái ngươi có vận khí tốt, lần trao đổi này các ngươi thắng.


      Bất quá, những lời tại hạ vừa đều là , tất cả Nguyên lão tổ


      của Hằng Nhạc phái bỏ mạng. Những vật ngươi muốn đều ở trong chiếc túi này, lời ta muốn hết, cáo từ!


      xong, lão vung tay áo lên, từ trong đó bay ra cái trữ vật, Hoàng


      Long chân nhân lập tức nhận lấy, mặt lão ra vẻ suy tư.


      Từ miệng Dương lão giả phát ra tiếng huýt vang trời, ngay sau đó có đám mây đen từ Hằng Nhạc sơn lao xuống.


      Vương Lâm nhìn kỹ thấy đó chính là con Thiên Túc Ngô Công.


      Âu Dương lão giả hai lần, nhún chân nhảy lên, sau đó, đám đệ


      tử Huyền Đạo tông với sắc mặt phong phú đủ loại bay lên lưng con


      Ngô Công.


      Mắt thấy Huyền Đạo tông sắp rời , ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nội tâm lập tức đưa ra quyết định, cao giọng :


      - Chư vị đồng đạo Huyền Đạo tông, trưởng lão, tại hạ có việc thỉnh cầu.


      Vừa , thân thể bay lên , khống chế Dẫn Lực thuật làm cho bản thân lơ lửng ở trước mặt con Thiên Túc Ngô Công.


      Sắc mặt Âu Dương lão giả chút cảm tình, nếu là đệ tử khác của Hằng


      Nhạc phái lão để ý tới, nhưng thực lực của Vương Lâm quá kinh người, vì vậy lão nén lại bất mãn trong lòng, lạnh giọng :


      - .


      Vương Lâm đưa mắt nhìn con Thiên Túc Ngô Công, thành khẩn :


      - Đệ tử muốn mượn con Thiên Túc Ngô Công dùng lát, mong Âu Dương sư thúc đồng ý.


      Âu Dương lão giả còn chưa kịp , đám đệ tử Huyền Đạo tông tức giận, trong đó có người quát:


      - Vương Lâm, ngươi nên khinh người quá đáng.


      - Vương Lâm, Thiên Túc Ngô Công là linh thú hộ sơn của Huyền Đạo Tông chúng ta, há có thể cho ngươi mượn.


      - Ngươi quá kiêu ngạo, trưởng lão, người này đối với Huyền Đạo Tông chúng ta quá bất kính, xin trưởng lão ra tay giáo huấn.


      Hai vị trưởng lão khác lúc này cũng lộ ra vẻ cười lạnh khóe môi.


      Âu Dương lão giả nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lão cười lạnh :


      - Tiểu bối, lăn xuống cho ta, lão phu so đo với ngươi.


      Hoàng Long chân nhân cùng với đám trưởng bối của Hằng Nhạc phái đều đạp phi kiếm bay lên, đứng xung quanh Vương Lâm, Hoàng Long chân nhân cao giọng :


      - Âu Dương đạo hữu, Huyền Đạo tông quá hẹp hòi a. phải chỉ là mượn con Ngô Công sao? Chứ có phải là muốn mạng con Ngô Công đâu.


      Sắc mặt Âu Dương lão giả trầm hơn, nhìn bốn phía chút, cuối cùng ánh mắt lão dừng ở người Hoàng Long chân nhân :


      - Hoàng Long đạo hữu, tên tiểu bối này quá mức kiêu ngạo, để Huyền Đạo Tông của chúng ta vào trong mắt.


      Hoàng Long chân nhân do dự chút, kỳ cũng muốn làm cho


      Huyền Đạo Tông khó sử. Dù sao nếu theo như lời của đối phương quá mức kinh người, khi là ngày sau tu chân giới của


      Triệu Quốc chắc chắn xảy ra lần thanh trừ.


      Vương Lâm chần trừ chút, con Ngô Công này nhất định phải mượn, vì vậy :


      - Âu Dương sư thúc, đệ tử chỉ muốn mượn con Ngô Công dùng lúc,


      làm nó bị thương, nếu người đồng ý đệ tử nguyện dùng đồ vật để


      đổi.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 58: Kết Thúc

      [​IMG]
      Âu Dương lão giả khinh miệt liếc nhìn Vương Lâm, :


      - tiểu bối như ngươi có cái gì mà trao đổi? Hừ! Nếu ngươi có thể


      xuất ra pháp bảo Tử Nhạc Tiên Kiếm của Hằng Nhạc phái ta còn miễn cưỡng đổi lại cho người giọt.


      Vương Lâm nhíu chặt mày, nội tâm thoáng lạnh , Dẫn Lực thuật được vận dụng tới cực hạn, trảo trực tiếp đánh tới.


      Âu Dương lão giả biến sắc, quát:


      - Tiểu bối ngươi là to gan!


      Vừa tới đây, ông tay áo lão vung lên, chiếc phi kiếm nhất thời xuất . Phi kiếm này vừa ra lập tức lớn dần lên, chỉ trong nháy mắt hóa thành thanh cự kiếm phát ra khí thế thiên quân vạn mã.


      Khi kiếm này xuất , ánh mắt lão lộ ra tia sát ý, đệ tử của đối phương có thực lực kinh người, nếu giữ lại sau này khẳng định trở


      thành mối uy hiếp với Huyền Đạo tông, bằng nhân dịp này hủy diệt tu vi của .


      Sắc mặt Hoàng Long chân nhân hơi trầm xuống, lão nhìn ra tâm cơ của đối phương, Tử Nhạc kiếm trong tay lập tức được huy động muốn ngăn cản đối phương. Chính lúc này, Vương Lâm cười dài tiếng, Dẫn Lực thuật được vận dụng tới cực hạn, vôn là đôi bàn tay vô hình lập tức biến thành vật hữu hình.


      Hai bàn tay phát ra quang mang màu trắng xuất ở giữa trung xua tan tất cả những mây ở xung quanh.


      Phương hướng của bàn tay hề thay đổi, cánh tay ôm lấy đầu con


      Thiên Túc Ngô Công, còn cánh tay kia hướng lên đón đỡ thanh cự


      kiếm chém xuống.


      Tốc độ chém xuống của cự kiếm nhất thời bị kiềm hãm, sau đó dần dần đứng lại ở giữa trung thể ép xuống tiếp, sắc mặt của Âu Dương lão giả ửng hồng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.


      Hai vị trưởng lão còn lại cắn chặt rang liều mạng đồng thời ra tay, đạo ánh sáng màu hồng từ trong miệng người xuất , ở giữa trung nó hóa thành dải lụa nhanh chóng đánh về phía Vương Lâm.


      Cùng lúc đó, vị trưởng lão còn lại tế xuất quả ngọc giản từ bên trong tỏa ra quỷ hỏa, rồi quỷ hỏa lại tiếp tục phân ra làm bảy tam cái vây lấy Vương Lâm vào bên trong sau đó lập tức thu hẹp phạm vi bao vây lại.


      cỗ khí thế nóng bừng ập tới, nhưng thần sắc Vương Lâm vẫn hề


      thay đổi, Dẫn Lực thuật lại được tiếp tục phân ra bàn tay. Bàn tay đó liên tục xoay quanh người Vương Lâm, từ nó sinh ra những đạo khí lưu mà mắt thường có thể thấy được, những đạo khí lưu này làm cho quỷ


      hỏa ở bốn phía lúc sáng lúc tối.


      Những biến hóa liên tục xảy ra rất nhanh, Hoàng Long chân nhân tức giật quát lên tiếng, tay bắt quyết, Tử Nhạc tiên kiếm nhanh như điện lóe lên cái phát ra thanh xé gió lao tới dải lụa của vị trưởng lão còn lại.


      Mượn cơ hội này, thân thể Vương Lâm di chuyển với tốc độ cực nhanh vọt tới bên cạnh Thiên Túc Ngô Công. Dẫn Lực thuật được sử dụng để khống chế con Thiên Túc Ngô Công làm cho nó thể giãy ra. Tay phải Vương


      Lâm đặt lên đầu con rết, linh lực từ tay nhanh chóng truyền sang làm cho con Ngô Công cảm thấy đau nhức, từ miệng nó phun ra ít chất lỏng màu đen.


      thi lâu nhưng những việc đó chỉ xảy ra trong thời gian vài giây,


      những người còn lại chưa kịp phản ứng hai bên va chạm với nhau.


      Đạo Hư chân nhân nhìn thấy con Ngô Công thổ ra chất độc, lo lắng Vương


      Lâm phân biệt được độc chất vì vậy vung tay áo lên ném ra chiếc bình ngọc, cao giọng :


      - Vương Lâm sư điệt, dùng cái này lấy độc.


      xong, lão huy động phi kiếm của mình cùng với quỷ hỏa vây lấy Vương Lâm dây dưa cùng chỗ.


      Ba vị trưởng lão Huyền Đạo tông tức giận gầm lên tiếng, bị đám người


      Hằng Nhạc phái cuốn lấy cho nên thể ngăn cản Vương Lâm.


      Vương Lâm nhìn thấy cong Ngô Công nôn ra dịch độc của nó, thân hình nhanh chóng lui lại phía sau, tiếp lấy bình ngọc rồi sử dụng linh lực bao quanh lấy dịch độc của Ngô Công thu nó vào bên trong bình.


      Âu Dương lão giả nội trận lôi đình hét lớn:


      - Hằng Nhạc phái, các ngươi khinh người quá đáng!


      Hoàng Long chân nhân thầm than tiếng, lão thu hồi Tử Nhạc tiên kiếm,


      những người còn lại cũng đồng loạt thu hồi bảo kiếm của mình, hai phái phân ra hai bên đứng giữa trung.


      Vương Lâm dùng ánh mắt xin lỗi nhìn đám người Huyền Đạo tông, dịch độc của con Thiên Túc ngô công này là dược vật để trị liệt tật của phụ thân , cho nên thể sử dụng hạ sạch này để lấy nó. ôm quyền :


      - Âu Dương sư thúc, dịch độc của con Ngô Công này đối với đệ tử rất trọng yếu. Vãn bối ở đây có vật dùng để đổi lấy dịch độc của nó.


      Dứt lời ném ra chiếc bình ngọc nhìn qua rất bình thường, bên trong đó chính là nước sông ở phía hậu sơn.


      Sắc mặt Âu Dương lão giả trầm lại, sau khi tiếp nhận chiếc bình ngọc định tiếp đột nhiên thần sắc hơi thay đổi. Lão đánh giá lại chiếc bình ngọc trong tay, cau mày :


      - Nghe Hằng Nhạc phái năm trăm năm trước có mấy vị Nguyên lão tổ


      chuyển môn phái tới đây. Ngoại trừ linh khí ở đây nhiều hơn bên ngoài mấy lần, chất lỏng này sợ rằng cũng xuất từ nơi này.


      Mở chiếc bình ngọc ra, linh khí chứa bên trong nhất thời phát tán ra xung quanh, Hoàng Long chân nhân nhìn chiếc bình ngọc, vuốt chòm râu cười :


      - Tiểu tử này dĩ nhiên lại mang theo lọ nước sông tới đây.


      Âu Dương lão giả hừ tiếng, cầm chiếc bình ngọc tay suy nghĩ chút, :


      - Hoàng Long đạo hữu, Hằng Nhạc phái các ngươi có đệ tử rất tốt a! Cáo từ!


      xong, lão liếc mắt nhìn Vương Lâm, trầm ngâm chút rồi truyền :


      - Vương sư điệt, chuyện dịch độc của con Ngô Công này ta truy cứu,


      nhưng Hằng Nhạc phái nếu có Nguyên lão tổ tọa trấn cũng còn tồn tại được lâu, ngươi tự thu xếp !


      xong, lão vỗ lên đầu con Ngô Công, Thiên Túc Công Ngô trừng mắt nhìn


      Vương Lâm cái, sau đó thân thể nó lay động lập tức bay nhanh về


      phía bắc.


      Trong lúc Vương Lâm chú ý tới con Thiên Túc Ngô Công, mơ hồ cảm thấy có đôi mắt đẹp nào đó nhìn mình/


      ngẩn người ra lúc, trong đầu nhanh chóng nhớ lại lời Âu


      Dương lão giả vừa , về phần chủ nhân của đôi mắt đó, Vương Lâm cũng chỉ nhìn lướt qua chứ để ở trong lòng.


      Sau khi Huyền Đạo Tông rời , Thương Tùng phong liền trở nên yên tĩnh, ánh mắt Hoàng Long chân nhân đảo qua lượt, cười :


      - Cuộc tỷ thí hôm nay, Hằng Nhạc phái của chúng ta toàn thắng! Tất cả


      các nội môn đệ tử đều có phần thưởng, mỗi người đều được tới đan phòng lĩnh mộ lọ linh đan. Tất cả đều phải cố gắng tu luyện, lấy Vương Lâm làm tấm gương!


      Đám nội môn đệ tử nhất thời đều vui mừng, ai cũng muốn nhìn kỹ Vương Lâm chút, giờ phút này dang xưng phế vật giành cho còn ai nhắc tới nữa.


      Nội tâm Vương Trác rất phức tạp, hít sâu hơi, thấp giọng :


      - Sư phụ. Đệ tử muốn đóng cửa tu luyện, từ nay về sau hỏi tới thế nữa.


      Đạo Hư thở dài hơi, Vương Trác là đệ tử đắc ý nhất của lão, cho nên lão hiểu rất mâu thuẫn của với Vương Lâm, trầm ngâm chút gật đầu :


      - Thôi được. Ngươi mượn cợ hội này tránh gặp mặt Vương Lâm thời gian.


      Vương Trác cười khổ tiếng, cúi đầu gì.


      Hoàng Long chân nhân lúc này lại tiếp tục mở miệng :


      - Tất cả đều tản . Vương Lâm, ngươi theo ta tới đến đây.


      Vương Lâm gật đầu, ánh mắt hơi đảo qua chút rồi dừng lại người tam sư huynh Lữ Vân Kiêt, đột nhiên :


      - Tam sư huynh, huynh chờ chút!

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 59: Chất Vấn


      Thân thể Lữ Vân Kiệt hơi run lên, quay lại mỉm cười :


      - Vương.... Sư huynh, huynh có chuyện gì phân phó? Hay huynh muốn linh đan? Ở đây tiểu đệ còn ít, trước tiên đưa cho huynh.


      - Tam sư huynh, đệ muốn hỏi huynh người, là Vương Hạo dược đồng ở


      đan phòng của huynh. - Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Lữ Vân Kiệt, trước đây đối với tu vi của mình luôn cảm thấy thiếu tự tin, bản thân đối với chuyện của Vương Hạo có lòng mà có lực giúp. Nhưng bây giờ sau khi trải qua vài trận chiến, Vương Lâm đối với tu vi của bản thân hiểu khá .


      Lữ Vân Kiệt biến sắc, nội tâm thầm kêu khổ, gương mặt tình bất định, đột nhiên cắn chặt răng cái, lui lại phía sau vài bước :


      - Vương Lâm. Vương Hạo là dược đồng của ta, đối với việc luyện đan của ta vô cùng trọng yếu, Lữ mỗ thể đồng ý.


      Hoàng Long chân nhân ở bên cảm thấy nghi hoắc, lão nhướng mày quát:


      - Lữ Vân Kiệt, chỉ là tên dược đồng, đối với ngươi có cái gì mà quan trọng.


      Sắc mặt Lữ Vân Kiệt hơi cau có lại, cắn răng lắc đầu :


      - Chưởng môn sư bá, đệ tử khó có thể tuân lệnh, Vương Hạo......... ....


      Sắc mặt Vương Lâm thay đổi, thân thể vừa động lập tức hóa thành dải hồng, nhằm về phía Hằng Nhạc Phong lao .


      Hoàng Long chân nhân và mấy vị trưởng bối bên cạnh đều cảm thấy nghi hoặc, cả đám người đều lao theo, Đạo Hư chân nhân còn ôm theo Lữ Vân


      Kiệt, chân đạp mây bay về phía Hằng Nhạc Phong.


      Rất nhanh sau đó, Vương Lâm tới trước mặt đan phòng của Lữ Vân Kiệt,


      thần thức hơi đảo qua lập tức phát được hơi thở yếu ớt của


      Vương Hạo. bình tĩnh lao nhanh về phía cửa phòng, chân đá văng cánh cửa đan phòng ra, sau khi vào chứng kiến tình trạng bên trong,


      lửa giận trong nháy mắt bốc lên tới cực hạn.


      Chỉ thấy ở phía trong có chiếc lò luyện đan rất lớn, Vương Hạo khoanh chân ngồi ở bên trong lò, gương mặt còn chút máu, tính mạng dần mất .


      Ánh mắt Vương Lâm chút dao động, huy động cánh tay, Dẫn Lực thuật theo đó tùy ý động, hướng về phía lò luyện đan chộp đến. Từng đạo ngũ thải quang mang từ trong lò luyện đan xuất , tạo thành chiếc màn che va chạm với bàn tay vô hình do Dẫn Lực thuật tạo ra.


      Vương Lâm hừ lạnh tiếng, linh lực trong cơ thể được vận chuyển nhất thời uy lực của Dẫn Lực Thuật tăng lên so với trước rất nhiều lần, nó lập tức nghiền nát tấm màn che do ngũ thải quang mang tạo thành. Vương


      Lâm lao vào ôm lấy Vương Hạo, đưa ra khỏi lò luyện đan đặt lên mặt đất.


      Tay phải Vương Lâm đặt lên trán Vương Hạo, trầm tư gì.


      Hoàng Long chân nhân và các vị trưởng bối trong môn phái lúc này cũng tới đây, Hồng Kiểm lão giả nhìn thoáng qua lò luyện đan rồi lại nhìn


      Vương Hạo chút, sắc mặt hơi thay đổi, thất thanh kêu:


      - Lô Hỏa Khai Đỉnh.


      Đạo Hư cẩn thận nhìn thoáng qua chút, sau đó lão vứt Lữ Vân Kiệt lên mặt đất, lão trầm giọng :


      - Lữ Vân Kiệt, ngươi là to gan, Lô Hỏa Khai Đình tuy là cấm thuật, nhưng chỉ có thể sử dụng với người ngoài, thể thi triển đối với đồng môn, ngươi quên rồi sao?


      Sắc mặt Lữ Vân Kiệt còn chút máu, quỳ rạp mặt đất, thấp giọng :


      - Đệ tử mười lăm tuổi lên núi bái làm môn hạ của sư phụ, đến nay trải qua hai mươi lăm năm, tu vi của đệ tử vãn dừng lại ở tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Đệ tử cam lòng, Lô Hỏa Khai Đình khi luyện ra được đan dược ngoại trừ tăng tuổi thọ ra còn có cơ hội trợ giúp tăng lên cảnh giới, cho nên đệ tử muốn thử lần. Vương Hạo là dược đồng do đệ tử thu nhận, dựa theo quy củ của môn phái vốn phải là đồng môn đệ tử, mà là người hầu tư nhân của đệ tử, giúp đệ tử luyện chế đan dược có gì sai sao?


      Lúc này Vương Lâm mới mở hai mắt, sinh cơ của Vương Hạo lúc mới rồi mất dần quay trở lại, cuối cùng kéo được tử quỷ môn quan trở


      về. Nghe thấy Lữ Vân Kiệt , lạnh giọng hừ vài tiếng gì.


      Hoàng Long chân nhân chau mày, bên là Vương Lâm như mặt trời giữa trưa, còn bên là đệ tử Lữ Vân Kiệt vào môn phái hai mươi lăm năm, trong khoảng thời gian ngắn rất khó định đoạt. lúc lâu sau,


      lão mới quyết định, quay sang Đạo Hư chân nhân :


      - Đạo Hư sư đệ, đệ là người chưởng quảng hình phạt, Lữ Vân Kiệt ngươi xem nên xử lý thế nào?


      Đạo Hư nghe được những lời này, nội tâm lập tức sáng tỏ ý của chưởng môn sư huynh, vì vậy hơi trầm ngâm :


      - Lữ Vân Kiệt diện bích hai mươi nắm.


      Hoàng Long chân nhân gật đầu, xoay người nhìn Vương Lâm hòa ái :


      - Vương Lâm, Vương Hạo này từ nay về sau được xem là nội môn đệ tử của chúng ta. Xem như đây là đền bù đối với , ngươi sau này nên tìm


      Lữ Vân Kiệt gây phiền toái, dù sao các ngươi cũng là sư huynh đệ đồng môn.


      Vương Lâm liếc mắt nhìn Lữ Vân Kiệt cái :


      - Đệ tử tuân lệnh.


      Hoàng Long chân nhân vung tay áo lên, :


      - Tốt. Chuyện này coi như giải quyết xong, Đạo Hư ở lại xử ý những việc này, đệ an bài chỗ tu dưỡng cho Vương Hạo. Vương Lâm, ngươi theo ta đến đây.


      xong, lão bước ra khỏi đan phòng, thân thể hơi động nhàng bay lên .


      Đạo Hư đưa mắt nhìn Vương Lâm, mỉm cười :


      - Vương Lâm sư điệt. Vương Hạo hãy giao cho ta, chỉ cần sinh cơ của còn chưa đứt đoạn, ta chắc chắn có phương pháp làm cho khôi phục.


      Vương Lâm nhàng gật đầu, nhìn gương mặt Vương Hạo khôi phục chút huyết sắc, cũng rời khỏi đan phòng theo Hoàng Long chân nhân.


      Dọc theo đường , Vương Lâm khỏi suy nghĩ, về mục đích chưởng môn sư bá gọi biết như lòng bàn tay. mất nhiều thời gian, Hoàng Long chân nhân mang theo Vương Lâm tiến vào nội điện,


      tiếp theo đó lão đột nhiên xoay người lớn tiếng quát:


      - Vương Lâm, ngươi to gan!


      Sắc mặc Vương Lâm vẫn bình thường, bình thản :


      - Chưởng môn sư bá, có chuyện gì xin người cứ thẳng.


      Hoàng Long chân nhân hừ lạnh tiếng :


      - Vừa rồi trong lúc tỷ thí, ngươi sử dụng loại tiên pháp gì?


      Vương Lâm khẽ cười :


      - Chính là Dẫn Lực Thuật, chưởng môn sư bá nếu tin có thể cẩn thận xem lại chút.


      xong, dùng Dẫn Lực thuật khống chế tất cả các bàn trong đại điện lên rồi nâng lên , sau đó di chuyển vài vòng đầu mới hạ


      xuống.


      Hoàng Long chân nhân cẩn thận theo dõi hồi, sau đó trầm mặc gì, lúc lâu sau mới mở miệng:


      - Ngươi ràng là Ngưng Khí kỳ tầng thứ ba, thậm chí bây giờ nhìn cũng vẫn là Ngưng Khí kỳ tầng thứ ba, vì sao đột nhiên lại có thể thi triển ra uy lực như thế? Ngươi rốt cuộc đạt tới cấp độ gì? Vương Lâm, ngươi hãy thành trả lời cho ta.


      Gương mặt Vương Lâm vẻ đau khổ :


      - Đệ tử cũng . Đề tử cứ liên tục tu luyện theo cách tự


      nhiên, về phần bây giờ đạt tới cấp độ gì đệ tử cũng biết.


      Hoàng Long chân nhân nhìn chằm chằm vào Vương Lâm :


      - Vương Lâm, bây giờ ngươi còn chịu sao?


      Vương Lâm cười khổ :


      - Đệ tử biết, làm sao có thể được?


      Hoàng Long chân nhân thầm than tiếng, cũng muốn bức bách


      Vương Lâm, dù sao vô luận thế nào vẫn là đệ tử Hằng Nhạc phái. Hơn nữa hôm nay còn vì môn phái mà lập công lớn, ngày sau rất có thể


      trở thành ngôi sao sáng trong đám đệ tử. Nghĩ tới đây, sắc mặt lão hơi hòa hoãn lại, :


      - Ngươi đưa cho Huyền Đạo tông cái bình đó, bên trong có chứa cái gì vậy?


      Vương Lâm khẽ cười, cổ tay hơn , chiếc bình ngọc xuất tay, đưa cho Hoàng Long chân nhân, cười :


      - Chưởng môn sư bá chính là thứ này sao? Ngài so với đệ tử hẳn là phải quen thuộc hơn mới phải. Đó phải là nước sông phía sau núi sao?

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 60: Trưởng Lão

      Hoàng Long chân nhân tiếp nhận chiếc bình, lão hừ tiếng, :


      - Nước sông phía sau núi cho phép mang ra, hai bình này ta thu lấy, sau này có ngoại lệ. Ngươi trước tiên lui xuống, nhớ kỹ sáng mai tới đây, ta dân ngươi tới Tàng Kinh Các để ngươi lựa chọn tiên pháp thích hợp.


      Vương Lâm nghe thế, tâm lý sinh ra chút mông chờ, khom người cáo lui. bây giờ có tu vi rất cao, nhưng tiên pháp lại chỉ có mỗi Dẫn


      Lực Thuật.


      Vương Lâm rồi, Hoàng Long mới xoay người cung kính khom lưng :


      - Thượng Quan trưởng lão, ngài xem những lời Vương Lâm vừa rồi có vài phần là , nên xử lý chuyện này thế nào?


      người mặc bộ lam bố với gương mặt khô gầy từ phía trong đại điện ra, lão trầm giọng hừ tiếng :


      - Có lời nào là ? Hoảng Long, chẳng nhẽ ngươi nhận ra những lời nào là sao? Tiểu gia hỏa này câu .


      mặt Hoàng Long chân nhân ra vẻ xấu hổ, đối phương là trong mười vị trưởng lão của môn phái, ở tu chân giới hết thảy đều dựa vào thực lực để chuyện. cùng chưởng môn vốn là sư huynh đệ cùng bối phận, chỉ bất quá do thực lực chênh lệch mà dần trở nên cách xa nhau hơn.


      Hằng Nhạc phái có quy củ chỉ cần tiến vào Trúc Cơ kỳ liền có thể trở


      thành trưởng lão, hưởng số đặc quyền. Nếu đạt tới Kết Đan kỳ trở


      thành trong những người chèo lái cho môn phái. Còn đạt tới Nguyên


      kỳ vậy cơ bản trở thành tổ sư của Hằng Nhạc phái.


      Mười vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ ngày thường đều tiến hành bế quan, lần này bởi vì trao đổi tiên thuật với Huyền Đạo Tông, cho nên Hoàng Long chân nhân mới thông tri cho các vị trưởng lão, để trưởng lão thông tri cho hai người có tu vi Kết Đan kỳ.


      Vương Lâm xuất khiến cho Hoàng Long chân nhân rất bất ngờ bởi vì có trưởng lão Trúc Cơ kỳ xuất quan, cho nên mới mang Vương Lâm tới đây chất vấn chút, để cho trưởng lão của bổn môn theo dõi.


      Thượng Quan trưởng lão cầm lấy chiếc bình ngọc tay Hoàng Long chân nhân, hơi đảo qua thần thức chút, gật đầu :


      - Tiểu tử này có chút. Nước trong chiếc bình này đích xác là lấy từ nước sông ở phía sau núi. Nếu thường xuyên uống nó đúng là có khả năng làm cho tu vi tăng tiến nhanh hơn.


      Hoàng Long chân nhân do dự chút mới cung kính hỏi:


      - Thượng Quan trưởng lão, ngài thấy tiên pháp Vương Lâm sử dụng có đùng là Dẫn Lực thuật của chúng ta ?


      Thượng Quan trưởng lão liếc mắt nhìn thoáng qua Hoàng Long chân nhân :


      - Vài trận tỷ thí của ta xem qua, có thể khẳng định đó chính là Dẫn Lực thuật.


      Thần sắc Hoàng Long chân nhân hơi thay đổi, kinh ngạc :


      - Đúng là Dẫn Lực thuật sao? Nhưng Dẫn Lực thuật đâu có uy lực lớn như vậy? Ngay đến cả pháp bảo của người khác cũng có thể bắt được,


      Thượng Quan trưởng lão hừ lạnh tiếng, :


      - Bất cứ loại pháp thuật gì nếu tu luyện trong thời gian dài đều


      sinh ra chút tác dụng thần diệu. Bất quá, đối với Trúc Cơ kỳ mà ,


      điều ấy cũng tính là cái gì to tác, Dẫn Lực thuật là trụ cột trong tu chân giới, càng là trụ cột nó càng được truyền lưu từ rất xưa, đạo lý này ngươi đến bây giờ vẫn hiểu sao?


      Hoàng Long chân nhân vội vàng gật đầu.


      Thượng Quan trưởng lão trầm ngâm chút :


      - Tu vi của đứa này đích xác là tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, chỉ


      bất quá linh lực của nó vô cùng khổng lồ, ta cũng thể nhìn thấu.


      Nhưng có thể đoán nó hẳn là vào khoảng tầng thứ mười bốn của Ngưng Khí kỳ, trong tương lai có khả năng tiến vào Trúc Cơ kỳ. đệ tử như vậy tuy có chút bí mật nhưng vẫn trong khả năng cho phép. Bây giờ môn phái chúng ta lâm vào tình trạng nguy cơ tứ phía, Huyền Đạo Tông hổ danh là môn phái cổ xưa, chỉ tùy tiện lấy ra tiểu bối Ngưng Khí kỳ mà tương xứng với mấy vị trưởng lão, lại còn truyền cho Vương


      Lâm để lung lạc tinh thần của . Đây là quá m hiếp người a!


      Hoàng Long chân nhân ngẩn người ra, cũng hỏi chi tiếc việc truyền mà cung kính :


      - Hoàng Long tuân mệnh. Thượng Quan trưởng lão, Huyền Đạo Tông mấy việc liên quan tới các tổ sư của phái ta....


      Thượng Quan trưởng lão thở dài, mặt vẻ lo lắng, lắc đầu :


      - Tổ sư của chúng ta ba trăm năm truyền lại tin tức gì, sợ


      rằng.... Ôi. Việc này ngươi cần phải xen vào, nếu Huyền Đạo Tông muốn cướp lấy Hằng Nhạc phong của chúng ta chuyện đó thể tránh được. Triệu Quốc vô cùng rộng lớn, chúng ta tự có chỗ khác dung thân. Hừ. khi hai vị sư tổ đột phá kết đan tiến vào Nguyên hết thảy mọi nhục nhã có thể đòi lại.


      Hoàng Long chân nhân cười khổ tiếng, sau đó gật đầu tiếp.


      Vương Lâm sau khi rời khỏi đại điện, dọc theo đường đều bị các nội môn đệ tử chú ý tới, thái độ của bọn họ vô cùng cung kính, so với hôm trước căn bản là trời vực.


      - Thực lực, tu chân giới dựa vào thực lực để chuyện với nhau, điều này sai a. - Vương Lâm có chút cảm khái, về tới dược viên của Tôn Đại Trụ.


      Vừa mới tiến vào trong sân, lập tức nhìn thấy gương mặt hòa ái mỉm cười của Tôn Đại Trụ, lão nhanh chóng tiến lại gần, :


      - Hảo đồ nhi, vi sư chờ ngươi nửa ngày, mau tới đây. Đây là do thầy tự mình pha ấm cực phẩm dược trà, uống cốc lấy lại tinh lực nào.


      Vừa , từ chiếc bàn ở giữa sân cầm lên chén trà, tự mình rót ra đưa cho Vương Lâm.


      Ánh mắt Vương Lâm trở nên cổ quái, Tôn Đại Trụ biến hóa quá nhanh, làm cho có chút phản ứng kịp.


      Tôn Đại Trụ vừa nhìn vẻ mặt Vương Lâm lập tức xấu hổ cười, ánh mắt có chút thành khẩn :


      - Vương Lâm. Ta làm sư phụ quả làm hết chức trách, trước kia chúng ta có rất nhiều hiểu lầm.


      Vương Lâm vẫn chưa tiếp nhận chén trà trong tay lão, thần thức của hơi đảo qua, phát bên trong chén trà đích xác có chứa bộ


      phận linh lực :


      - Đệ tử có chút mệt mỏi, trà này uống.


      Tôn Đại Trụ vội vàng :


      - Mệt mỏi? Vậy cần phải nghỉ ngơi, nơi ở trước kia của ngươi quá , như vậy , từ nay ngươi bắt đầu ở trong phòng của ta.


      Thần sắc Vương Lâm vẫn bình thường, nhưng nội tâm của lại thầm cảnh giác, nếu trong môn phái có người nào khiến cho đề phòng nhất chính là Tôn Đại Trụ. Vì vậy lắc đầu :


      - nên. Đệ tử cũng ở lại mấy ngày, qua đoạn thời gian lại tiếp tục tiến vào hậu sơn để bế quan tu luyện.


      Tôn Đại Trụ há mồm gì đó, nhưng Vương Lâm vội vàng cáo lui, nhanh chóng quay về phòng. Ánh mắt Tôn Đại Trụ thay đổi, liếc mắt nhìn chén trà trong tay, ánh mắt hàn quang.


      Vương Lâm quay đầu lại, mặt lộ nụ cười mỉm, thâm ý nhìn Tôn Đại Trụ.


      Gương mặt Tôn Đại Trụ có chút cứng đờ, lão cười :


      - Hảo đồ nhi. Còn có chuyện gì sao?


      Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ châm chọc, tiến lên phía trước vài bước, :


      - Sư phụ, người hình như rất khẩn trương.


      Tôn Đại Trụ thầm giật mình, lui lại sau mấy bước, mạnh mẽ trấn an tinh thần :


      - Vi sư đích xác có chút khẩn trương, thực lực của đồ nhi vượt qua ta rất nhiều, mà bản thân vi sư lại chỉ có thực lực tầng thứ năm của Ngưng


      Khí kỳ mà thôi.


      Vương Lâm đưa mắt nhìn chén trà, đột nhiên :


      - Sư phụ, nước trà này, người uống giúp đệ tử .


      Sắc mặt Tôn Đại Trụ nhanh chóng thay đổi, cười :


      - Điều này sao có thể? Đồ nhi uống ta chỉ đành....


      Vừa tới đây, lập tức vứt chén trà tay xuống, thân thể nhanh chóng lui lại phía sau vài bước, thân hình lập tức tiến lại chỗ cửa dược viên.


      - Sư phụ, uống nó . - Sắc mặt Vương Lâm khác thường, Dẫn Lực thuật được sử dụng đón đỡ lấy chén trà sắp chạm mặt đất, đưa tới trước mặt Tôn Đại Trụ. thở dài tiếng, Tôn Đại Trụ hiển nhiên có hảo ý, nước trà này xem ra có chút vấn đề a.


      Sắc mặt Tôn Đại Trụ thay đổi bất định, sau đó đột nhiên nhíu mày :


      - Vương Lâm. Xem ra đồ nhi đối với vi sư có chút hiểu lầm, chén trà này ngươi cho rằng có gì khác thường sao? Được. Ta uống.


      Tôn Đại Trụ cầm lấy chén trà ở , liếc mắt nhìn Vương Lâm sau đó đỡ lấy, lão uống cạn chén trà rồi ném xuống đất, bất mãn :


      - Được rồi. Chưởng môn sư bá tìm ta có chuyện để bàn, nếu ta đến chậm chính là bất kính, có chuyện gì trở về hãy . - Lão vừa vừa thối lui lại phía sau.


      Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân thể nhanh chóng động, sắc mặt


      Tôn Đại Trụ đại biến, muốn lui lại phía sau, nhưng tu vi của lão mới chỉ là tầng thứ năm của Ngưng Khí kỳ, như thế nào có thể so sánh được với Vương Lâm.


      Trong nháy mắt, Vương Lâm tới bên người Tôn Đại Trụ, ánh mắt lóe lên hàn quang, đưa tay vỗ lên ngực Tôn Đại Trụ. Mới vừa rồi sau khi lão uống xong chén trà, Vương Lâm lập tức chú ý tới xem đối phương chính thức uống chưa, hay là dùng linh lực ở trong cơ thể bao lấy nước trà.


      Sau vỗ lại, linh lực của Tôn Đại Trụ lập tức phân tán, nước trà lộ ra, nhanh ch phân bố trong cơ thể Tôn Đại Trụ.


      Sắc mặt Tôn Đại Trụ xám như tro, hơi có vẻ tức giận, nghiêm nghị :


      - Vương Lâm, ngươi muốn làm gì? Ngươi định khi sư diệt tổ sao? Ngươi nếu giết ta Hằng Nhạc phái bỏ qua cho ngươi đâu.


      Vương Lâm có ý định đáp lại, thần thức hơi đảo qua xem xét nước trà trong cơ thể của Tôn Đại Trụ, sau khi nó tán ra lập tức chuyển hóa thành luồng khí màu bạc theo mạch máu đối phương bắt đầu lan ra.


      Ngay khi Tôn Đại Trụ cảm giác được ổn, muốn chuyện, nhưng chậm, nó nhanh chóng tiến vào não bộ, trong nháy mắt vẻ mặt dữ tợn của lão chạm rãi thư thái trở lại.


      Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Tôn Đại Trụ, lập tức phát ra có điều thích hợp, ánh mắt đối phương ràng còn chút tự chủ nào.


      trầm ngâm chút :


      - Sư phụ, đệ tử cũng phải muốn khi sư giệt tổ, mà đối với hành động ác ý của người, nước trà này nếu người uống xong ta cũng thể làm gì bất nghĩa với người.


      Ánh mắt Tôn Đại Trụ có chút thẫn thờ, đột nhiên :


      - Nước trà thể uống.


      Vương Lâm ngẩn người ra, đánh giá lại lần nữa Tôn Đại Trụ, đột nhiên hỏi:


      - Tại sao thể uống?


      - Trong nước trà có Tam Thi Tuyến Trùng thảo. - Ánh mắt Tôn Đại Trụ có chút mê man .


      Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, hỏi:


      - Tam Thi Tuyến Trùng Thảo có tác dụng gì?


      - Trong thời gian ngắn có thể khống chế mọi hành vi của người uống,


      trong những vật phẩm cần thiết để luyện chế khôi lỗi.


      Ánh mắt Vương Lâm lộ ra tia sát khí, nhưng vẫn bình thàn :


      - Tại sao muốn cho ta uống nó?


      - Từ khi phát ngươi có linh khí hồ lô, trong lòng ta luốn có nghi hoặc, cho nên mới nhận người làm đệ tử, vốn định chưof sau khi ngươi tiến vào Ngưng Khí kỳ thực Sưu Hồn thuật với ngươi. Nhưng bởi vì trước đó cho ngươi ăn Hóa Linh thảo, cho nên cảm giác ngươi trong vòng mười năm thể đạt tới Ngưng Khí kỳ. Việc này mới bỏ qua, nhưng ngờ trong trận tỷ thí hôm qua, thực lực của ngươi đột nhiên tưng mạnh, vẻ mặt ta tuy rất vui mừng, tuy nhiên trong lòng lại càng cảm thấy nghi hoặc. Suy nghĩ chút liền cho rằng ngươi nhất định có tư tàng tàng linh khí hồ lô, thậm chí còn có chút bí mật, ta cũng muốn đề


      cao tu vi cho nên mới chuẩn bị chén trà này cho ngươi.


      Vương Lâm hít sâu hơi khí lạnh, hỏi:


      - Hóa Linh thảo có tác dụng gì? Chuyện của ta ngươi có qua với người khác hay ? Còn có Tam Thi Tuyền Trùng Thảo ngươi vì sao lúc đầu sử dụng với ta?


      - Hóa Linh thảo là vật phẩm cần thiết khi muốn tán công, nó có tác dụng làm tiêu tán linh khí trong cơ thể. Chuyện liên quan tới ngươi, ta vẫn chưa cho người nào biết, trước tiên là bởi vì sợ hãi ngươi ta


      đoạt hồ lô của ta, sau bởi vì chuyện quá mức đột ngột, ta nếu ra đối với mình cũng có chỗ tốt bằng chính mình tự hành động.


      - Tam Thi Tuyến Trùng thảo lúc đầu ta có, mà năm ngoái khi xuống núi, lấy trộm điển tịch của môn phái để trao đổi với vị bằng hữu. Vị


      bằng hữu đó từng qua, dưới Trúc Cơ kỳ xác xuất có thể thành công là mười thành. Hơn nữa loại dược thảo này màu mùi, khó có thể


      phát giác được, ta vôn định dùng người cảm tam sư điệt để chuẩn bị


      luyện chế Tạo Hóa đan.


      Vương Lâm giận giữ, cười lạnh :


      - Ngươi sợ bị người ta phát sao?


      - Vì muốn có bị mật người ngươi, ta cố gắng chút cũng sao. Tuổi của ta lớn, nếu tiến bộ thêm được bước, cuộc đời này có khả năng tiến vào Trúc Cơ kỳ. Kỳ ta cũng nắm chắc thành công, ta đánh cược lần, cho nên mới chuẩn bị sẵn chén trà. Ngươi nếu trờ về ta cố gắng để cho ngươi uống, còn nếu ngươi trở về chắc chắn được chưởng môn sư bá an bài ở chỗ khác, từ


      nay về sau ta có cơ hội xuống tay.


      Hàn quang trong mắt Vương Lâm chượt lóe lên, giọng lạnh như băng :


      - Ngươi vừa rồi chưởng môn tìm ngươi, có chuyện này ?


      - Khôn có.


      Tôn Đại Trụ vừa mới hết, cánh tay của Vương Lâm nhoáng lên cái đập xuống đầu , từ thất khiếu lập tức chảy ra máu, rồi ngã xuống đất.


      Vương Lâm nhìn thi thể Tôn Đại Trụ, nội tâm có cảm giác nên lời, dù sao đây cũng là lần đầu tiên giết người, hơn nữa lại giết chính sư phụ của mình.


      Trầm mặc hồi lâu, Vương Lâm thu hồi thi thể Tôn Đại Trụ sau đó nhanh chóng tìm đường rời khỏi Hằng Nhạc phái, tới mộ chỗ khe núi liền vứt thi thể vào trong đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :