Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Q.2 – Chương 521: Sơn Cốc.


      – Chẳng qua hết thảy nếu đem so sánh với khối lệnh bài mà ta thấy cuối cùng. Khối lệnh bài đó rốt cục là vật gì mà có thể khiến đám người Thiên Vận Tử và Lăng Thiên Hậu phải biến sắc. Chuyện bí Thiên Vận Tinh quá nhiều, ta thể đoán ra nổi.

      Vương Lâm than , trầm ngâm .

      – Thôi, việc tới đâu hay tới đó vậy, vội vàng cũng được. Lúc này bổn tôn ở tinh cầu nọ, dễ gì bị người khác phát . Hơn nữa Thác Sâm cũng chỉ tập trung vào ta, biết được bổn tôn. Lúc này ta mượn thời gian năm trăm năm khiến tu vi tăng nhanh, chuẩn bị tốt cho hành trình sau này!

      Vương Lâm thu hồi tâm tư. Dọc đường vừa vừa nghĩ, ngờ bay qua vô sốặm đường. Lúc này thần thức vẫn quét quanh, thấy bất cứ điều gì kỳ dị. Khắp nơi mặt đất đều là bình nguyên hoang vu.

      Bình nguyên này cũng rất yên bình, chẳng có chút tiếng động. Trong phạm vi thần thức của Vương Lâm, trừ ra có bất cứ sinh mạng nào khác.

      Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, tiếp tục phi hành.

      Thời gian chầm chậm trôi qua. Mười ngày sau, Vương Lâm phi hành đột nhiên sắc mặt thay đổi, ánh mắt như điện nhìn về phía xa. lập tức dừng bước, sững lại chút rồi thân thể như lưu tinh, tốc độ nhan hơn trước vô số lần, đột nhiên thuấn di.

      Ngoài bình nguyên hoang vu là vùng núi non trùng điệp, cây cối xanh biếc màu.

      Lúc này bên trong rừng cây có người nửa thân thể xích lõa, lấy ít nhựa cây vẽ loạn lên người, lên tầng sắc xanh nhàn nhạt.

      nằm im nhúc nhích, thậm chí cả hô hấp cũng rất , như có như . lúc sau, thân thể người này hầu như hoàn toàn biến mất, người bình thường căn bản thể phát ra .

      lâu sau, đột nhiên trong đám cây phía xa truyền tới tiếng chạy loạt xoạt. Ngay sau đó con dã thú lớn cỡ con chó, khóe miệng có hai cái răng năng sắc bén g

      ào thét chạy tới.

      Bề ngoài con thú này trông chẳng khác gì con lợn rừng, nhưng cơ thể nó lại có luồng hung khí, hiển nhiên là loài thú hung mãnh bạo ngược. Tuy vậy nhưng thân thể nó lại có chút linh lực nào.

      Con dã thú gào thét phóng ra từ lùm cây. Chẳng qua ngay trong nháy mắt khi nó lao ra, người nọ vẫn nằm yên mặt đất nhúc nhích đột nhiên nhảy lên, tay biết từ lúc nào nắm cái gậy dài màu đen. Ở đầu gậy này còn có lưỡi dao phát ra u quang.

      Tốc độ người nọ cực nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt cái gậy trong tay hung hăng đâm về phía con dã thú. Dã thú nọ ràng trước đó phát ra nơi này có người, hoảng sợ nhưng lại càng phẫn nộ. Nó gào thét nhưng né tránh mà lao thẳng vào cây gậy trong tay người kia.

      Chỉ nghe rắc rắc mấy tiếng, cây gậy gẫy vụn. Người toàn thân vẽ nhựa cây xanh biếc kia nhún người xoay cái, tay bắt được lưỡi dao đầu gậy, chút do dự nhảy lên người con thú, tay trái nắm chặt lấy lông gáy nó, tay phải cầm dao mạnh mẽ đâm tới, ngờ trực tiếp đâm thẳng vào cổ con thú.

      Con dã thú bị đau, phát ra tiếng gào thê lương, cố sức giãy dụa, mang theo người lưng lao húc lung tung.

      Thân ảnh Vương Lâm xuất giữa trung. Đôi mắt lên ánh sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào người thú phía dưới!

      người thú nàu là những sinh vật đầu tiên gặp trong mười ngày nay.

      Chỉ thấy đôi mắt dã thú lúc này đỏ bừng phát ra tiếng gầm rú thê lương. Nhưng người lưng ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, tay trái nắm chặt lông gáy nó, thân thể áp sát vào lưng dã thú, tay phải giữ chặt con dao đâm sâu vào cổ con thú.

      lúc sau, ánh mắt con thủ ảm đạm dần. Máu từ vết thương cổ chảy xuống còn màu đỏ mà lộ ra u quang. Cuối cùng con thú này ngã phịch xuống mặt đất, nhúc nhích nữa.

      Người lưng dã thú lúc này mới thở phào nhõm, rút con dao ra. Nhưng đúng lúc này đột nhiên biến sắc, xoay vụt người lại ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt ộ vẻ mê mang.

      Vương Lâm nhướng mày nhìn về người này, trong lòng thầm kinh ngạc. Trong cơ thể người này có linh lực nhưng lại có linh tính kinh người như vậy, ngờ lại có thể mơ hồ phát ra xung quanh có người.

      Trong lòng vừa động, thân thể ở giữa trung từ từ ra, ánh mắt lạnh như bưng nhìn người này.

      Người toàn thân vẽ thứ nhựa cây màu xanh biếc kia khi thấy Vương Lâm ra giữa trung nhất thời ngẩn ra. Ánh mắt lộ vẻ kỳ dị. hầu như lập tức nhảy dựng lên, đứng thân thể dã thú kia, tay phải cầm con dao, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, dùng thanh khàn khàn bay nhanh lên :

      – Thú, ta!

      Ánh mắt Vương Lâm sững lại, tức cười :

      – Ta tranh đoạt với ngươi!

      Người nọ nhìn Vương Lâm lúc, sau đó chậm rãi ngồi xuống, cố hết sức nắm lấy lông mao của con thú, hướng về phía đám cây cối kéo . Vừa vừa nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ đề phòng.

      Mãi cho tới khi người này vào trong lùm cây, Vương Lâm vẫn động thân. cảm thấy người này có chút thú vị.

      Người nọ kéo dã thú xa, phát Vương Lâm theo sau, lúc này mới thở phào nhõm, nắm lấy lông con thú, tiếp tục kéo .

      quanh quẩn hồi lâu, mãi tới khi mặt trời sắp lặn mới tiến vào trong sơn cốc.

      Sơn cốc này khi vừa tiến vào liền làn sóng gợn lờ mờ lên. Chẳng qua làn sóng này cực kỳ , hơn nữa trong nháy mắt là tiêu tan, rất khó có thể phát . Trong nháy mắt khi thân ảnh người này tiến vào sơn cốc, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, chậm rãi ra trong hư . Ánh mắt chớp động, cẩn thận nhìn bốn phía, trong mắt lộ vẻ kỳ dị.

      – Bên ngoài sơn cốc này được người ta dùng đại thần thông bố trí trận pháp có thể dấu hết mọi khí tức sinh mạng. Nếu phải ở gần thể nào phát ra tồn tại của trận pháp này. ràng trận pháp này tồn tại vô số năm, thủ pháp bố trí hoàn toàn bất động với tu sĩ trong liên minh tu chân, hẳn là tu sĩ thời kỳ thượng cổ bố trí.

      Ánh mắt Vương Lâm rực sáng. vẫn chưa nóng lòng tiến vào trong sơn cốc mà ở bên ngoài cẩn thận xem xét, cuối cùng đưa ra được kết luận đó.

      – Nơi này thú vị. Bên trong cánh cửa Đông Hải linh này so với những nơi ta tới tìm bảo vật ràng hoàn toàn bất đồng!

      Ánh mắt Vương Lâm lóe ra những tia sáng lạ lùng, nhìn về phía sơn cốc được trận pháp bảo vệ.

      lúc sau, tay phải Vương Lâm điểm về khoảng phía trước cái. Nhất thời đầu ngón tay linh quang chợt lóe lên, bắn ra nhanh chóng bay tới sơn cốc.

      Chẳng qua khi linh khí vừa mới tiến vào sơn cốc đột nhiên trận pháp bên ngoài sơn cốc lập tức truyền ra những tiếng ầm ầm. luồng khí màu xanh bỗng nhiên từ trong trận pháp ra, lập tức thôn phệ linh quang do Vương Lâm phóng ra.

      Ngay sau đó, loạt tiếng huyên náo từ trong sơnốc lập tức truyền tới.

      Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lui lại vài bước, thân thể lập tức biến mất.

      Bên trong sơn cốc lóe lên những trận quang mang sáng ngời, sau đó ba người ra!

      Ba người này đều là nửa người xích lõa, thân thể có thứ chất lỏng xanh biếc bao trùm, trong tay cầm những vũ khí loang lổ. Trong nháy mắt khi ba người ra khỏi sơn cốc, ánh mắt lập tức lộ vẻ cảnh giác, cẩn thận quan sát bốn phía.

      lúc sau, ánh mắt ba người này lộ vẻ nghi hoặc, nhìn lần nhau rồi xoay người quay trở lại sơn cốc.

      Trong nháy mắt thân ảnh họ biến mất trong sơn cốc, thân hình Vương Lâm lại hóa thành làn khói xanh theo sát họ. Chẳng qua khi vừa chạm vào trận pháp bảo vệ sơn cốc trận pháp liền lập tức chuyển động, ánh sáng xanh lại lập tức lóe lên.

      cảm giác nguy hiểm mãnh liệt lập tức tràn ngập bốn phía. Vương Lâm nhướng mày, thân ảnh lui lại mấy bước. vừa lùi lại, ánh sáng xanh trận pháp liền lập tức tiêu tan.

      – Thú vị!

      Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng hẳn.

      Tác dụng của trận pháp này hiển nhiên là để bảo vệ, bảo vệ tất cả những gì ở trong sơn cốc này. Nếu phải là người trong này, nếu mạnh mẽ xông vào trận pháp triển khai toàn bộ uy lực, đem tất cả những người xông vào giết sạch.

      Trận pháp này cực kỳ xảo diệu. Vương Lâm nhận thấy trong thời gian ngắn căn bản có khả năng phá giải. Ánh mắt trầm xuống, đơn giản ngồi khoanh chân xuống ngoài sơn cốc, bình tĩnh nhìn trận pháp này chẳng lời.

      Thân ảnh vừa lộ ra lập tức khiến những người trong sơn cốc chú ý. Hầu như ngay khi vừa khoanh chân ngồi xuống lâu, trong sơn cốc lập tức lóe lên ánh sáng, ngay sau đó có bốn người ra.

      Trong bốn người này có ba người vừa rồi xuất . Còn người mới vẻ mặt đầy sát khí, trong tay cầm cây trường côn màu đen, bên ngoài cũng có u quang lập lòe.

      Trong nháy mắt ra, lời liền hung hăng ném trường côn về phía trước, bay thẳng về phía Vương Lâm. Cùng lúc đó khóe miệng người này lộ nụ cười khát máu, chân bước nhanh, xông tới.

      Ba người phía sau cũng gào thét, cầm vũ khí loang lổ trong tay phóng về phía Vương Lâm.

      Ánh mắt Vương Lâm bình thản, đảo qua cái, cây côn lao tới lập tức tan nát.

      Người cười đầy vẻ khát máu kia nhất thời ngẩn ra, ngơ ngác nhìn cây côn tan tành giữa trung, há miệng được nên lời. Ba người phía sau cũng dừng chân.

      Vương Lâm nhảm với bọn họ, tay phải chụp cái. Bốn người này kêu lên kinh hãi. Thân thể họ lập tức bị lực lượng vô hình vây lại, nắm tới đưa sang bên, bị Vương Lâm giam lại, thể nhúc nhích.

      Đối với những người trong thân thể có chút linh lực, lấy thân phận của Vương Lâm vốn đối phó với họ. Nhưng nơi này quá mức quỷ dị, chỉ sơn cốc lại có thứ trận pháp thượng cổ bậc này tồn tại. Vì muốn biết mọi nguyên nhân, Vương Lâm chỉ có thể lần ra đầu mối từ những người bên trong sơn cốc này.

      Thuận tay bắt giữ bốn người này, thần sắc Vương Lâm như thường, tiếp tục ngồi xuống.

      Chẳng bao lâu, trong sơn cốc vang lên những tiếng ồn ào, sau đó mấy luồng ánh sáng lóe lên. Lúc này bên trong sơn cốc ra hai người.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Q.2 – Chương 522: Trưởng Lão Trong Cốc.


      thân thể hai người này vẽ thứ chất lỏng xanh biếc kia nhưng lại có cỗ khí tức kỳ dị toát ra. Bọn họ hầu như vừa rời khỏi sơn cốc liền lập tức cắn chót lưỡi, phun ngụm máu tươi về phía trước.

      Máu tươi phải phun về phía Vương Lâm mà rơi xuống mặt đất phía bên ngoài sơn cốc.

      Sau đó hai người này lập tức quay đầu chạy vào trong sơn cốc. Ánh mắt Vương Lâm bình thản, hai tay chụp vào hư cái liền bắt được hai người này, ném sang bên.

      nhìn lại chỗ máu tươi hai người này phun mặt đất, lúc này chỉ thấy nơi đó đột nhiên dâng lên làn sương mù đỏ như máu. Sương mù lúc mới đầu dày nhưng càng về sau lại sôi trào lên, bao phủ dày đặc toàn bộ bên ngoài sơn cốc.

      Vương Lâm vẫn ngồi khoanh chân ở đó, ảnh mắt bình thản nhìn về phía sơn cốc, thi triển bất cứ pháp thuật gì.

      Đợi tới sau khi huyết vụ cực kỳ dày đặc rồi, đột nhiên bên trong sơn cốc truyền ra những tiếng rít gào cực kỳ mãnh liệt. Trong tiếng gào thét này, bóng đen từ bên trong sơn cốc ra. Người này trong huyết vụ, nhất thời khiến Vương Lâm cảm thấy rất quỷ dị.

      – Trả lại tộc nhân cho ta, ngươi, cút ngay khỏi bộ tộc ta! Nếu , chết!

      thanh lạnh như băng từ trong miệng bóng đen nơi huyết vụ vang lên.

      Thần sắc Vương Lâm như thường, hừ tiếng, thân thể đứng lên, bỗng nhiên bước về phía trước bước. Dưới bước này, lập tức bốn phía xung quanh Vương Lâm xuất vô số đợt sóng khí, chấn động kịch liệt, theo bước chân của Vương Lâm ầm ầm đánh tới.

      Từng bước tới, làn sóng ầm ầm đánh ra. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt huyết vụ bao trùm sơn cốc lập tức như băng tuyết dưới ánh mặt trời, lập tức phát ra những tiếng xèo xèo, sau đó với tốc độ mắt thường có thể nhận thấy tan biến .

      Cả quá trình này diễn ra chưa tới ba nhịp thở. Sau đó, huyết vụ hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại ngoài toàn thân mặc hắc bào đứng ngoài sơn cốc, đôi mắt lộ vẻ khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Vương Lâm từng bước tới.

      Thân thể lùi lại phía sau, nhưng lúc này tay phải Vương Lâm chụp vào hư cái. Người này tự chủ được liền bay về phía trước, rơi xuống trước người Vương Lâm.

      Lạnh lùng nhìn người này, Vương Lâm phất tay phải, ném vào chỗ sáu người còn lại.

      Xong việc, Vương Lâm lại đánh giá trận pháp chút rồi khoanh chân ngồi xuống, chẳng lời.

      Thần thông như sấm sét ấy khiến đám người trong cốc yên tĩnh lại. yên tĩnh này kéo dài tới ba ngày!

      Ba ngày này Vương Lâm cũng chẳng làm gì, chỉ ngồi im lặng bên ngoài cốc.

      Sáng sớm ngày thứ tư, bên ngoài trận pháp đột nhiên vang lên những tiếng ầm ầm, sau đó lão giả tóc bạc trông đầy vẻ tang thương, trong tay cầm cây quải trượng màu đen từng bước từ trong cốc ra.

      Phía sau là mười sinh vật thân trâu mình người, toàn thân xích lõa. Những người này đều xanh xao vàng vọt nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh hữu thần.

      – Tu sĩ từ bên ngoài tới. Ngươi ở đây mấy ngày rồi. lỗ mãng trước đây của chúng ta mong ngươi để ý tới. Lão phu tên là Âu Dương Hoa, chính là trưởng lão của sơn cốc. Hay là ngươi thả tộc nhân của chúng ta ra, ta và người cùng chuyện cặn kẽ có được hay ?

      Thân thể lão giả hiển nhiên là cực kỳ yếu ớt, ra khỏi cốc liền giọng .

      – Từ khi lão phu có thể nhớ sinh hoạt ở nơi này, tới bây giờ biết trải qua bao nhiêu năm tháng rồi.

      Âu Dương Hoa ngồi ở ngoài sơn cốc. Trước người đặt chiếc bàn do xương cốt chế thành, bên đặt chút hoa quả.

      Vương Lâm khoanh chân ngồi đối diện, thần sắc như thường.

      Những người bắt đều được thả ra, trở lại bên trong sơn cốc.

      – Nơi này rốt cục lớn thế nào, ta cũng biết, nhưng lão phu biết ngoài ba ngàn dặm có tòa thành trì rất lớn. Nơi đó là Cổ thành. Lão phu khi còn được ở đó học tập, vì thế mới đạt được tuổi thọ cao như thế. Tu sĩ từ bên ngoài tới, ta biết ngươi muốn gì, nhưng ta nghĩ thứ ngươi muốn thể ở bộ tộc ta được.

      Âu Dương Hoa bình tĩnh .

      – Ngươi biết ta đến từ đâu sao? Ánh mắt Vương Lâm bình thản, chậm rãi .

      – Từ khi ngươi xuất bên ngoài sơn cốc ta biết ngươi phải là người của vùng đất này. Phải ngươi cũng như những người khác cứ bốn trăm năm lại tới lần. Mỗi lần tới đây lại khiến nơi này tràn ngập gió tanh mưa máu. Cho nên chúng ta cũng chào đón ngươi!

      Âu Dương Hoa than .

      Thần sắc Vương Lâm như thường, :

      – Trừ ta ra ngươi có tin tức của những người khác từ bên ngoài tới ?

      – Tạm thời có. Ta hy vọng sau này cũng có. Người từ bên ngoài tới, nơi này có vật ngươi cần, mọi chuyện ta cũng xong, vậy xin ngươi hãy rời . Ngươi có thể tới Cổ thành kia. Ở nơi đó ngươi tìm thấy thứ cần tìm.

      Âu Dương Hoa kiên quyết .

      – Ngươi hai lần tới vật ta cần tìm, vật ấy là gì?

      Vương Lâm bình thản .

      Sắc mặt Âu Dương Hoa trầm xuống, đứng dậy nhìn Vương Lâm :

      – Người từ bên ngoài tới, những điều ngươi muốn biết ta trả lời xong. Tuy rằng ngươi có chút thần thông nhưng nếu phải ta muốn dây dưa với ngươi bỏ qua cho chuyện ngươi bắt giữ tộc nhân của chúng ra. Ngươi có có lầm lẫn. Nếu trong vòng ba nhịp thở mà ngươi còn rời khỏi nơi này chớ trách lão phu trở mặt vô tình!

      Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào lão giả, tay phải vỗ vào hư cái. Lập tức đạo thanh quang ngưng tụ trước người , sau đó lóe sáng liên hồi, gào thét lao thẳng tới phía sơn cốc.

      Trận pháp bên ngoài sơn cốc lập tức vận chuyển, trong nháy mắt khi thanh quang này đánh tới liền phát ra những tiếng ầm vang dội.

      Vương Lâm hừ lạnh, tay phải vỗ túi trữ vật. Cấm Phiên liền xuất trong tay . phất tay cái, chín trăm chín mươi chín tổ cấm chế lập tức hóa thành những đạo cấm khí màu đen, tràn ngập bốn phía. Lúc này phía trước thân hình Vương Lâm có vô số hắc khí, trông chẳng khác gì ma tôn.

      Ánh mắt lạnh như băng của có thêm uy áp vô tận.

      – Phá trận!

      Tiếng của Vương Lâm như truyền từ nơi cửu u tới. Vừa dứt lời, lập tức chín trăm chín mươi chín đạo cấm khi điên cuồng lao ra, ngừng đánh sâu vào trận pháp.

      Sắc mặt Âu Dương Hoa đại biến, trở nên trầm cực độ. nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lúc sau liền cười lạnh, thân thể nhoáng lên, trước mặt Vương Lâm hóa thành vài điểm sáng rồi tan biến.

      Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng. sớm nhận ra Âu Dương Hoa trước mặt cũng phải là thân thể thực mà chỉ là thế thân hư ảo mà thôi. Nếu phải quan sát ngoài sơn cốc hồi lâu, lại tỉ mỉ nghiên cứu cổ cấm chế, mơ hồ cảm thấy có thể phá trận được sao có thể dễ dàng thả mấy người kia ra chứ?

      Hai tay Vương Lâm bắt quyết, điểm vào trận pháp sơn cốc cái, miệng quát khẽ:

      – Bạo!

      Những tiếng ầm ầm vang lên quanh quẩn trong thiên địa. Cả sơn cốc rung động kịch liệt, giống như địa long cuộn mình. Thượng cổ trận pháp lúc này lóe lên quang mang sáng ngời.

      Cùng lúc này, trong sơn cốc truyền ra tiếng tang thương của Âu Dương Hoa:

      – Người từ bên ngoài tới, ta cho ngươi thời gian ba nhịp thở, nếu ngươi vẫn lão phu mở trận pháp công kích! Đến lúc đó ngươi chắc chắn phải chết!

      – Ngưng!

      Vương Lâm lại quát khẽ.

      Lời vừa dứt, nhất thời chín trăm chín mươi chín đạo cấm khí lập tức truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, từng đạo cấm khí điên cuồng tự bạo, sinh ra lực tấn công cường đại, điên cuồng đánh lên trận pháp.

      Trận pháp lại run rẩy kịch liệt lần nữa.

      Tiếng của Âu Dương Hoa lập tức bị cắt đứt. Từ trong sơn cốc truyền ra những tiếng gầm thét phẫn nộ. Lúc này bên ngoài sơn cốc, thanh quang ra chói sáng.

      Thanh quang này trong nháy mắt dày đặc cực kỳ. Những đạo thanh quang như sóng gợn bao phủ toàn bộ mọi vật ngoài sơn cốc, từ hoa cỏ cây cối tới những tảng đá, mặt đất.

      Những gợn sóng này vừa mới xuất , lập tức tạo nên lực hút kỳ dị, hút mọi thứ về phía thanh quang bên trong cốc.

      Lúc này thanh quang bên trong sơn cốc đột nhiên lóe lên, giống như ngọn lửa bùng cháy, sau đó nhanh chóng hình thành bóng người hư ảo màu xanh.

      Hư ảnh này trông giống người nhưng cao mấy trượng, mờ mờ ảo ảo, tướng mạo. Bên ngoài hư ảnh này bao phủ bởi ánh sáng màu xanh.

      Hư ảnh này vừa lên, bên trong cốc liền truyền ra tiếng của Âu Dương Hoa.

      – Người từ bên ngoài tới, mọi chuyện đều là do ngươi tự chuốc lấy! Thanh ảnh, giết ! Lấy hồn phách của làm tế phẩm cho linh tối nay!

      Vừa dứt lời, thanh ảnh liền truyền ra thanh giống như tiếng người gầm thét. Tiếng gầm gừ này lớn nhưng lại khiến bầu trời đột nhiên biến sắc, khiến đại địa chấn động.

      Việc này diễn ra trong nháy mắt nhưng lại làm Vương Lâm sững lại. Miệng lộ nụ cười khó nhận ra, giơ tay phải bắt quyết, điểm vào hư cái, trong miệng khẽ:

      – Cấm pháp chi mâu!

      Tay phải của Vương Lâm chụp cái vào hư . Những đạo cấm khí màu đen như du long từ phía chân trời bay tới, lao về dày đặc khiến toàn bộ thiên địa như như bị bao phủ bởi đám du long màu đen.

      Nhất là từ trong đó còn truyền ra những tiếng gào khóc. Cảnh tượng này giống như ma quân từ nơi địa phủ tràn tới. Hắc khí gào thét chói tai, nhanh chóng ngưng tụ lại tay phải Vương Lâm.

      Cuối cùng thanh trường mâu đen kịt dài ba trượng xuất trong tay .

      thanh mâu này có những gợn sóng màu đen quanh quẩn, lại có cả tiếng sấm đừng, lợn lờ xunh quanh cây mâu, khiến uy thế của nó tăng lên.

      Nhất là ở lưỡi mâu có đạo u quang hiển , ở dưới ánh mặt trời giữa trưa lại càng chói mắt vô cùng.

      Ngay khi thanh của Âu Dương Hoa vừa dứt, trường mâu trong tay Vương Lâm vung ra, hóa thành tia chớp màu đen hướng thẳng tới hư ảnh màu xanh do trận pháp tạo thành.

      Tia chớp này cắt ngang chân trời, như đạo cầu vồng, nét bút của thần linh ầm ầm lao tới hư ảnh, khí thế như thể xé trời rạch đất, như bạch vân bay qua ngàn dặm trong chớp mắt.

      Nó gào thét phá lao , như dẫn dụ cả sấm sét trời, khiến bốn phía xung quanh ầm ầm vang động.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Q.2 – Chương 523: Phá Trận.


      Trường mâu phá lao tới, giống như sấm sét từ chín tầng trời cao giáng xuống, trực tiếp đánh thẳng vào thanh ảnh do trận pháp tạo thành. Thanh ảnh kia trông mơ hồ, ngũ quan, chỉ có thể thấy hình dạnh như như mà thôi.

      Chỗ hai mắt của nó lúc này lên vẻ kỳ dị. Nó giơ tay phải lên, ngờ lại bắt quyết như tu sĩ, miệng mấp máy như đọc khẩu quyết.

      Nhất thời những ánh sáng xanh cây cỏ, mặt đất bốn phía lập tức lóe lên. Cơ hồ trong nháy mắt, bốn phía đều tràn ngập ánh sáng xanh.

      Những chuyện này đều diễn ra trong thời gian cực ngắn. Vương Lâm khi vừa thấy thanh ảnh lại có động tác giống tu sĩ, hai mắt sững lại, sau đó quản tới trường mâu, thân thể lập tức lui lại phía sau hơn mười trượng.

      Thân hình Vương Lâm còn lùi lại, trường mâu nhanh như chớp đánh thẳng tới thanh ảnh.

      Cùng lúc này, trong mắt Vương Lâm lộ ra tia sáng kỳ dị. Hai tay bắt quyết, thân thể sau khi lùi ra khỏi vị cốc, trong đầu liền lên đám cấm chế.

      Tổ hợp cấm chế này lóe lên từng đạo phù văn tỏa ánh sáng kỳ dị. Những phù văn này hợp lại chỗ, sau đó lại lập tức tản ra, rồi lại hợp lại.

      Chẳng qua sau vài lần những phù văn cấm chế này liền tách ra mỗi nơi cái.

      Nếu nhìn kỹ thấy những phù văn tách riêng ra này bao gồm mấy chục cấm chế giống nhau trong đó. Chuyện này liên tục diễn ra, cứ như là vòng tròn luân hồi vậy.

      Đối với Vương Lâm mà , thứ này là kiểu tính toán.

      Việc tính toán này thực ra ngay khi Vương Lâm thấy trận pháp thượng cổ này lần đầu tiên, khi khoanh chân ngồi xuống bắt đầu. Sở học của Vương Lâm cũng phải cấm chế tầm thường mà là thượng cổ cấm chế của cổ thần năm xưa. thực tế loại thủ pháp này ra đời từ thời kỳ cực xa xưa, cho dù là thượng cổ tu sĩ cũng chỉ nắm được chứ sáng tạo thêm được.

      – Năm mươi bảy cái rồi….vẫn phải tiếp tục!

      Ánh mắt Vương Lâm sững lại.

      Trường mâu do cấm khí tạo thành phóng tới thanh ảnh. Ngay khi thân thể Vương Lâm lui lại phía sau mấy trượng, trường mâu tới sát thanh ảnh trong vòng trượng.

      Tốc độ quá nhanh, mang theo tiếng kêu xé gió, sau đó đánh sâu vào bên trong thanh ảnh.

      Trong nháy mắt, thanh ảnh nọ như bị gió mạnh thổi qua, tan nát.

      Chẳng qua chỉ trong nháy mắt khi nó tan nát, ánh sáng xanh tỏa ra khắp bốn phía đột nhiên tối sầm lại.

      Nhưng ngay lập tức nó lại phát sáng chói lòa.

      Bên trong phạm vị ngàn trượng ngoài sơn cốc, tất cả thứ ánh sáng xanh lúc này đều phát sáng chói mắt, dày đặc. Từng luồng ánh sáng lơ lửng bay lên. Chúng phát sáng và kết hợp lại với nhau.

      Chuyện này dường như xảy ra ngay trong chớp mắt khi thanh ảnh kia tan nát, sau đó hoàn toàn biến mất. Biến hóa này xảy ra quá nhanh, căn bản ai có thể kịp phản ứng.

      Thậm chí với tốc độ của trường mâu cấm khí cũng chỉ bay ra được vài trượng mà thôi.

      Nhưng đúng lúc này, Vương Lâm lùi lại bỗng dưng mở to đôi mắt.

      Lúc này trong đầu vẫn tính toán liên tục, hơn nữa gần hoàn thành tính toán ra tổ hợp cấm chế. Tuy vậy hai mắt vẫn luôn chăm chú nhìn trận pháp.

      Giờ phút này trong mắt , trong phạm vi ngàn trượng bên trong trận pháp bị thanh quang dày đặc bao vây. Ở ngoài sơn cốc ngàn dặm hình thành cái lồng bằng thanh quang lớn.

      Thân thể Vương Lâm hiển nhiên bị cái lồng này vây lại.

      Chỉ thấy ánh sáng xanh lóe lên. Lúc này biết bao nhiêu luồng sáng đồng thời lóe lên ngừng.

      Dưới ánh sáng ấy, trường mâu do cấm khí tạo thành oanh tiếng liền bị phân thành hai.

      Trường mâu do cấm khi tuy bị hủy nhưng Vương Lâm hề có vẻ đau lòng. Dù sao trường mâu này cũng chỉ là do cấm khí biến ảo ra mà thôi. Còn chuyện nó thể phá vỡ trận pháp này Vương Lâm sớm tính trước. Trừ phi tìm đúng địa phương có gì bảo vệ mà phóng trường mâu này may ra mới thể được công kích cực mạnh của nó.

      Vương Lâm sử dụng trường mâu này thực ra mục đích chính là để có thêm thời gian tính toán. Lúc này tính gần xong, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn thành việc tính ra phương pháp phá trận.

      Trường mâu do cấm khi tạo thành bị hủy, bốn xung quanh là lồng giam do thanh mang tạo nên. Vương Lâm bị nhốt trong đó nhưng thần sắc của vẫn như thường, chẳng có nửa điểm hoảng hốt.

      Những tính toán trong đầu lại càng được đẩy nhanh.

      Trong sơn cốc lúc này truyền ra tiếng cười lạnh của Âu Dương Hoa.

      – Người từ bên ngoài tới. Trận pháp của tộc ta ngươi thấy thế nào? Ngươi bây giờ rời khỏi đây cũng muốn. Chỉ cần tự cắt tay chân, lấy nguyên thần để ta hấp thu ba phần ta thả ngươi rời !

      Vương Lâm ngẩng đầu nhìn sơn cốc, trong mắt lúc này ngờ lại lóe ra những hư ảnh của phù văn. Cuối cùng hư ảnh đó đột nhiên điên cuồng ngưng tụ trong mắt .

      – Thứ tám mươi ba! Đây là cực hạn rồi, hẳn là cũng đủ để phá vỡ trận này!

      Trong khắc cuối cùng, tính toán trong đầu Vương Lâm cũng có đáp án.

      Giờ phút này trong hai mắt tỏa ra ánh sáng như từ địa ngục đưa tới, khiến người ta nhìn vào mà nội tâm run rẩy. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào sơn cốc, giọng lạnh như băng:

      – Càn rỡ, những lời ngông cuồng như vậy mà cũng dám !

      Trong cốc lại truyền ra tiếng cười điên cuồng của Âu Dương Hoa:

      thế lão phu phải xem ai mới là kẻ càn rỡ! Thanh ảnh, bắt rồi giết !

      Vừa dứt lời, quang võng hơn ngàn trượng trong nháy mắt liền thu lại phía sơn cốc, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt chỉ còn cách Vương Lâm hơn mười trượng.

      Thanh mang chỉ lóe lên cái hoàn thành.

      – Người từ bên ngoài tới, ngươi trở thành ảnh thứ hai của sơn cốc chúng ta!

      thanh của Âu Dương Hoa truyền ra từ trong sơn cốc đầy vẻ tàn nhẫn.

      Thân thể Vương Lâm cũng động đậy, nhưng trong hai mắt liền lên đạo phù văn kỳ dị. Những luồng ánh sáng quỷ dị từ trong phù văn phát ra. Mỗi đạo phù văn đều lập lòe đầy dị.

      Đồng thời phù văn trong mắt Vương Lâm tỏa ra, hướng về bốn phía đánh tới.

      Đạo phù văn thứ nhất tỏa ra ánh sáng dị, trực tiếp từ trong mắt Vương Lâm lóe ra, rơi vào khoảng hóa thành từng đợt sóng lăn tăn, trong chớp mắt liền biến mất.

      Nhưng thanh mang từ xa điên cuồng tiến lại, những nơi nó qua hết thảy mọi sinh vật đều héo rũ toàn bộ. Dường như thanh quang này có thể thôn phệ vạn vật vậy. Nó từ ngoài hướng vào trung tâm, phạm vi ngày càng lại. Đồng thời khí tức của nó phát ra càng lúc này mạnh.

      Chỉ lát sau, thanh mang lóe lên, tới chỉ còn cách Vương Lâm ba trượng.

      Chẳng qua chính vào lúc này, phù văn cấm chế đầy đủ từ trong mắt Vương Lâm lóe ra, tan vào hư vô, tạo thành những đạo sóng gợn, va chạm với thanh mang.

      Chẳng có thanh kinh thiên động địa gì vang lên, nhưng chỉ thấy thanh võng bốn phía điên cuồng co lại lập tức…..

      Truyền ra những tiếng xèo xèo, xu thế thu lại cũng tự dưng chậm hẳn.

      Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Lúc này mười cái phù văn cấm chế đầy đủ đột nhiên xuất , trực tiếp hóa thành hư vô, tạo ra những đợt sóng gợn, tản ra khắp nơi.

      Thanh võng chậm lại lúc này vang lên tiếng xèo xèo càng kịch liệt. Lúc này những vết nứt đột nhiên xuất , răng rắc lan ra khắp thanh võng.

      – Ba mươi đạo cấm chế tổ hợp!

      Hai mắt Vương Lâm lóe sáng. Lúc này ba mươi đạo cấm chế tổ hợp từ trong mắt Vương Lâm lên, tan vào trong khí.

      Thanh võng bên ngoài ba trượng lập tức tan tành, hóa thành những điểm sang màu xanh, trông giống như bầu trời đầy sao, cực kỳ đẹp mắt.

      Thần sắc Vương Lâm như thường, nhìn về phía sơn cốc. Lúc này trong mắt lóe lên những tổ hợp cấm chế phù văn dị!

      Lập tức hơn bốn mươi tổ hợp cấm chế thoáng lên.

      Tay phải Vương Lâm điểm vào hư trước mặt cái, ánh mặt lạnh như băng. Tổ hợp cấm chế vừa thoáng ra lập tức nhoáng lên, toàn bộ nhằm hướng sơn cốc đánh tới, dung nhập với tổ hợp cấm chế đầy đủ trong trung, hóa thành đạo sóng gợn.

      Đến giờ tổng cộng có tám mươi ba tổ hợp cấm chế được đánh ra. Đây là kết quả do Vương Lâm sau thời gian dài quan sát trận pháp nọ mới nghĩ được biện pháp phá giải.

      cả sơn cốc trong chớp mắt lập tức lên lượng lớn thanh mang. Thanh mang này toàn bộ đều từ trong sơn cốc tỏa ra.

      Chẳng qua thanh mang vừa xuất trong nháy mắt bị những phù văn cấm chế kia lóe lên đó. Mỗi lần phù văn lóe lên là lại có lượng lớn thanh mang vô thanh vô tức ảm đạm , sau đó biến mất.

      Ánh mắt Vương Lâm như điện, bước lên hướng về sơn cốc tới.

      Theo bước chân của , càng có nhiều thanh mang trong sơn cốc gào thét lao ra. Chúng tụ lại chỗ, hình thành cột sáng màu xanh lớn cỡ mấy trượng, điên cuồng lao ra, ầm ầm đánh thẳng về phía Vương Lâm!

      Thần sắc Vương Lâm như thường, bước chân hề dừng lại, vẫn điềm tĩnh bước tới.

      Cột sáng màu xanh ầm ầm đánh ra nhưng khi còn cách Vương Lâm hơn mười bước chân liền bị những đạo phù văn cấm chế lên cản lại.

      Cột sáng này liền lập tức ảm đạm , sau đó bị đánh tan nát phần. Vương Lâm vẫn bước tiếp, từng bước về phía sơn cốc.

      Cột sáng màu xanh cùng với bước chân của Vương Lâm liên tiếp lùi lại, ngừng bị đánh tan dần.

      Khi Vương Lâm chỉ còn cách sơn cốc hơn mười bước thanh quang hoàn toàn tiêu tan. Cùng lúc đó, cả sơn cốc bỗng nhiên chấn động, lực lượng bảo vệ bên ngoài đó điên cuồng tiêu tán.

      – Thượng tiên lưu tình, lưu tình…… Âu Dương Hoa biết sai rồi!!

      Tiếng của Âu Dương Hoa từ phía trong sơn cốc truyền ra.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Q.2 – Chương 524: Hoàng Long.


      Tiếng của Âu Dương Hoa vội vã, mang theo vẻ khổ sở. Chỉ thấy trừ trong sơn cốc dẫn theo mười người ra. Những người này tuy tuổi tác giống nhau nhưng đều là đàn ông, thân thể vẽ đầy thứ chất lỏng màu xanh biếc.

      Âu Dương Hoa sau khi thân, nhìn Vương Lâm ở ngoài mười bước, trong mắt lên tia phức tạp, sau đó thầm than tiếng, cung kính vái cái, dùng ngữ khí thần phục :

      – Âu Dương Hoa biết ngài là thượng tiên, mọi chuyện trước đây xin nguyện mình gánh chịu. Xin thượng tiên nể trời cao có đức hiếu sinh mà đừng phá hủy trận pháp, khiến cho tất cả tộc nhân bại lộ dưới linh, trở thành thức ăn của bọn chúng.

      Phía sau Âu Dương Hoa, mười người kia cũng nhìn về phía Vương Lâm, mặt lộ vẻ sợ hãi.

      Vương Lâm liếc nhìn đám người này cái, tay phải giơ lên, điểm cái lên hư . Lập tức trong trung truyền ra từng đợt sóng gợn. Những đợt sóng gợn này giống như tấm vải, xuất uốn lượn trong thiên địa lúc rồi từ từ tiêu tan.

      còn sóng gợn này tồn tại, trận pháp phía ngoài sơn cốc liền hồi phục chút. Tốc độ tiêu tán của thứ lực lượng bảo vệ kia từ từ chậm lại, sau đó ngừng hẳn.

      Âu Dương Hoa cuối cùng cũng thở phào hơi, ánh mắt nhìn về Vương Lâm vừa phức tạp nhưng mang theo tia tôn kính.

      – Thượng tiên, thời gian còn sớm nữa, chỉ e đêm linh tới, xin mời vào trong cốc chuyện.

      Âu Dương Hoa vội vàng , sau đó cắn đầu ngón tay, vẩy giọt máu lên vách đá ở bên sơn cốc.

      Lập tức cả sơn cốc như người khổng lồ ngủ say bừng tỉnh giấc. Những thanh ầm ầm từ bên trong truyền ra. Cùng lúc đó, hai bên vách đá giống như tấm màn, xuất những chuyển động, sau đó giống như bị thanh đao chém rách, đột nhiên phân thành hai!

      thông đạo thẳng tắp bỗng nhiên xuất từ bên trong sơn cốc, kéo dài xuyên qua chỗ mấy người Âu Dương Hoa, tới chân Vương Lâm.

      – Xin mời thượng tiên!

      Âu Dương Hoa tỏ vẻ cung kính .

      Vương Lâm cũng gì thêm. Đối với nơi này thực có rất nhiều chuyện muốn biết ràng. liền cất bước tiến thẳng vào.

      Bên trong sơn cốc có cảm giác mùa xuân tràn ngập. Nơi này giống như phường thị của tu sĩ, bên trong san sát những phòng ốc đơn sơ, chẳng qua trong đó có bán ngọc giản, pháp bảo như phường thị của tu sĩ mà thôi.

      Quang cảnh trong cốc khá ưu nhã, cây cối nhiều. Lúc này mặt trời sắp lặn nhưng trong cốc vẫn rợp bóng cây xanh mát.

      Trong mấy căn phòng, Vương Lâm liếc mắt nhìn qua liền thấy có mấy người trong đo.

      Hầu như trong mỗi căn phòng đều có người. Những người này đều là nữ tử và hài đồng.

      Trang phục của các nàng giống như nam nhân, nửa xích lõa mà toàn thân kín đáo.

      Còn những hài đồng vài đứa thừa dịp mẫu thân ở bên cạnh, len lén thò qua cửa sổ nhìn ra. Ánh mắt của chúng lộ hắc bạch phân minh, đầy vẻ ngây thơ.

      Trong nháy mắt thấy cảnh này, bước chân Vương Lâm sững lại.

      Mọi chuyện trước mắt so với suy nghĩ của khác nhau quá xa. Vương Lâm nhướng mày. tuy rằng phần biệt được chính tà, tùy tâm mà làm nhưng lúc này cũng khỏi cảm thấy xấu hổ.

      Lấy tu vi Biến trung kỳ của mình, hao hết tâm thần phá trận để rồi ngờ lại thấy thôn xóm bên trong.

      Mọi người nơi này trừ người được gọi là trưởng lão Âu Dương Hoa kia ra toàn bộ đều là phàm nhân. Thần thức của Vương Lâm đảo qua lượt khắp cả sơn cốc.

      Âu Dương Hoa và tộc nhân nơi này thấy bước chân Vương Lâm đột nhiên dừng lại, cau mày đánh giá bốn phía lập tức trong lòng run lên. Thậm chí có số tộc nhân cắn cắn môi, nắm chặt tay.

      Bọn họ nghĩ nơi này chính là nhà mình. Vì nơi này bọn họ có thể từ bỏ tất cả, kể cả tính mạng!

      Âu Dương Hoa bước ngay lên phía trước, đứng sau Vương Lâm khổ não :

      – Thượng tiên có chuyện gì sao?

      Vương Lâm xoay người, ánh mắt nhìn về mấy người phía sau Âu Dương Hoa. Với tâm trí của Vương Lâm hiển nhiên chỉ liếc mắt là hiểu được suy nghĩ của bọn họ.

      Vương Lâm trầm mặc hồi lâu, hướng về phía mấy người này ôm quyền giọng :

      – Vương Lâm quấy rầy rồi, thôi vào cốc nữa!

      xong hơi trầm ngâm, tay phải vuốt túi trữ vật, lấy ra ba bình ngọc, ném ra phía trước. Ba bình ngọc này liền nhàng hạ xuống mặt đất.

      – Ba cái bình ngọc này có chứa mấy chục viên đan được, có thể cố bổn bồi nguyên. Lần này Vương Lâm quấy rầy, đây coi như là tạ lỗi.

      Vương Lâm thầm than, lắc đầu ra phía ngoài sơn cốc.

      Ánh mắt Âu Dương Hoa lóe lên ánh sáng chưa từng có. vẫy mấy cái bình ngọc này, tiến lên vài bước cầm lấy, sau khí mở ra hít sâu hơi, sắc mặt tự chủ được đại biến, sau đó lập tức cất vào trong lồng ngực.

      xoay người lại, hướng về mấy tộc nhân phía sau liên tục thứ ngôn ngữ khác. Mấy người này gật đầu, số người còn hướng về phía Vương Lâm cười đầy thiện ý, cuống quýt ôm quyền.

      Sau khi Âu Dương Hoa xong toàn bộ, hơn mười người này đều tản ra, trở về nhà. lâu sau những thanh náo nhiệt dần dần xuất .

      Bên trong sơn cốc, hài đồng đều chạy ra chơi đùa. Những nữ tử trốn trong phòng cũng đều ra.

      Hầu như chỉ trong nháy mắt, bên trong sơn cốc trước đó vắng lặng giờ tràn ngập sinh cơ.

      – Thượng tiên xin dừng bước, dừng bước.

      Âu Dương Hoa tiến lên mấy bước, cuống quýt . Vẻ mặt cực kỳ chân thành.

      Vương Lâm gì, vẫn bước , thấy gần tới bên ngoài cốc. muốn rời khỏi nơi này, tiếp tục phi hành về hướng tây. muốn thấy thần bí của nơi đây. Nhất là Cổ thành ở ngoài ba ngàn dặm, Vương Lâm càng muốn mau mau tới xem.

      Về phần chuyện định hỏi đối phương Vương Lâm còn hứng thú. Đôi mắt hồn nhiên trong sáng của những hài đồng kia, nỗi sợ hãi trong ánh mắt của nữ tử, những điều đó khiến Vương Lâm nhớ lại rất nhiều chuyện.

      – Thượng tiên, tối nay là đêm linh, ngươi nếu ở bên ngoài mình pháp lực có thông thiên cũng thể đối kháng được với số lượng linh đông đảo được. bằng hãy ở lại nơi này. Nếu muốn mai cũng muộn!

      Âu Dương Hoa dám lại quá gần, cao giọng . Đây là lần thứ hai Vương Lâm nghe thấy Âu Dương Hoa nhắc tới ngày linh. Bước chân dừng lại, xoay người nhìn về phía Âu Dương Hoa.

      – Đêm linh là cái gì?

      – Thượng tiên, việc này lão hủ kể chi tiết với ngài. Hay ngài tới nhà lão hủ được ?

      Âu Dương Hoa vội vàng .

      Vương Lâm hơi trầm ngâm chút, sau đó gật đầu.

      Nhà của Âu Dương Hoa ở phía bắc sơn cốc. Nơi này trong vòng mười trượng bốn xung quanh đều có nhà cửa khác, do vậy trông có vẻ tầm thường.

      Căn nhà này hình tròn, trông như cây nấm mặt đất, màu sắc bên ngoài chủ yếu là màu xanh.

      Trong nhà cũng lớn, chỉ kê cái giường và cái bàn gỗ. Bốn xung quanh có vài linh vật vỡ, tường treo vài vật trang trí, trong đó có bức tranh đặt ở vị trí bắt mắt.

      Đứng trong phòng, ánh mắt Vương Lâm rơi bức tranh đó, trầm ngâm .

      Bức tranh này ố vàng, nhiều chỗ nứt nẻ, mặt giấy nhăn, hiển nhiên là do thời gian quá lâu rồi.

      bức tranh có nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Nam tử này mặc trang phục kỳ dị, ánh mắt nhìn về phía xa xa giống như trầm tư. Tay phải tùy ý đặt trước ngực, tạo ấn ký cổ quái.

      vị trí khác bức tranh, chính là nơi nam tử này nhìn, bầu trời có hư ảnh trong màn sương đen.

      Chẳng qua bức tranh này quá lâu rồi nên thể nhìn rốt cục hư ảnh trong hắc vụ đó là vật gì.

      Âu Dương Hoa cung kính đứng bên. Ánh mắt theo ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía bức tranh, trong đó lại lộ ra tia nhu tình.

      – Trận pháp bên ngoài cốc tồn tại từ bao giờ?

      Ánh mắt Vương Lâm vẫn dừng lại bức tranh. chậm rãi trầm giọng hỏi.

      – Trận pháp này tồn tại từ rất xa xưa, sớm còn ai nhớ nổi. Từ khi hiểu biết tới này, ta chỉ biết rằng vô số năm trước có người tên là Hoàng Long, mang theo tộc nhân tổ tiên ta tới nơi này, định cư ở đây. Nghe khi đó trận pháp này tồn tại qua vô số năm tháng.

      Âu Dương Hoa trầm mặc lúc rồi chậm rãi .

      – Là người này sao?

      Ánh mắt Vương Lâm vẫn dừng bức tranh.

      – Đúng vậy, chính là Hoàng Long thượng tiên!

      Ánh mắt Âu Dương Hoa lộ ra tình cảm nồng đậm.

      – Hoàng Long gọi là Hoàng Long!

      Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ kỳ dị. Hồi lâu than , tay phải vuốt vuốt mi tâm.

      – Hoàng Long này rốt cục xảy ra chuyện gì.

      Vương Lâm dường như quên hẳn Âu Dương Hoa ở bên cạnh, ánh mắt thủy chung vẫn rời khỏi bức tranh. Nam tử đó tướng mạo đường đường, đầy vẻ tiên phong đạo cốt, có cỗ tiên lực lượn lờ. Nếu là tiên nhân nhất định có người tin tưởng.

      – Hoàng Long!

      Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ mê man. Loại ánh mắt này cực kỳ hiếm thấy xuất người Vương Lâm!!

      Tâm tính Vương Lâm luôn luôn kiên định. Nhưng ngay vừa rồi khi tiến vào đây, nhìn thấy bức tranh vách tường này, trong nháy mắt nguyên thần của chấn động!

      – Ngươi vì sao biết tên là Hoàng Long?

      Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi hỏi.

      Vấn đề này khi Âu Dương Hoa nghe thấy liền cảm thấy khó hiểu, do dự chút liền cẩn thận hỏi:

      – Ngài, chẳng lẽ ngài biết Hoàng Long thượng tiên?

      Vương Lâm nhướng mày.

      Âu Dương Hoa vội vàng :

      – Mọi chuyện ta biết đều là do tổ tiên kể lại. Cái tên Hoàng Long này cũng vậy.

      Vương Lâm lại trầm ngâm. nhìn lên bức tranh, trong mắt lộ vẻ nhớ lại. Tâm thần dường như xuyên qua Đông Hải linh, xuyên qua gian, trở lại quê nhà Chu Tước tinh của .

      Tâm thần cũng xuyên qua mấy trăm năm, trở về tuổi thiếu niên từ sơn thôn ra, được tiên nhân thu nhận, bị cả tộc nhân cười nhạo. Thiếu niên đó ngờ cuộc đời biến đổi, lại có thể tiến vào trong môn phái, môn phái này tên là Hằng Nhạc phái……
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Q.2 – Chương 525: Thiên Quận


      Trong Hằng Nhạc phái có vị tên là Hoàng Long chân nhân, là người trong môn phái ấy.

      Chẳng qua vị Hoàng Long chân nhân này chỉ có tu vi Trúc Cơ mà thôi, tướng mạo so với người trong bức tranh này tuy giống nhau nhưng thể là người được! Vương Lâm hơi trầm ngâm. Truyện “Tiên Nghịch ”

      – Chẳng qua tướng mạo giống nhau, tên gọi cũng giống nhau, việc này đúng dị. Khó trách nơi này được gọi là Đông Hải linh. Chữ này cũng rất thỏa đáng!

      Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía mảnh hắc vụ lớn ở góc của bức tranh.

      – Hắc vụ trong bức tranh chính là đại biểu cho những đêm linh. Mỗi khi trăng tròn chính là đêm linh, chỉ có ở trong trận pháp mới được bình an.

      Âu Dương Hoa đứng bên cạnh cung kính .

      – Đêm linh vào lúc trăng tròn, vậy là thế nào?

      Ánh mắt Vương Lâm sững lại.

      – Nơi này chính là chỗ của linh, hiển nhiên có ngày linh săn mồi. Mà ngày đó chính là đêm trăng tròn.

      Âu Dương Hoa nhìn ra bầu trời ngoài cửa cốc. Lúc này là hoàng hồn, sắc trời tối dần. Truyện “Tiên Nghịch ”

      – Tối nay chính là ngày trăng tròn. Đến lúc đó có thể thấy linh săn mồi.

      Âu Dương Hoa thu lại ánh mắt.

      Thần sắc Vương Lâm như thường, có vẻ gì biến đổi. trầm ngâm chút rồi hỏi:

      – Trước đây ngươi nhắc tới Cổ thành có vật ta cần là vật gì?

      Âu Dương Hoa nghe thế hơi do dự chút, sau đó cắn răng :

      – Thượng tiên nếu hỏi tại hạ cũng dài dòng nữa. Chỗ linh này phạm vi quá lớn. Nghe đồn rằng trong thiên hạ có tổng cộng chín quận. Nơi chúng ta ở là Thiên quận! Lão hủ cả đời xa nhất cũng chỉ tới được Cổ thành. Đó chính là trong những thành trì của Thiên quận.

      Chuẩn xác mà nó nằm trong phạm vi của Thiên quận nhưng vẫn chỉ thuộc về nơi man hoang mà thôi. Lão hủ sau khi được học tập ở Cổ thành mới chỉ đạt được trình độ nhất tinh, thể có quyền được ở lại, thế nên liền trở lại bộ lạc trong sơn cốc, trở thành trưởng lão ở đây, phụ trách dạy dỗ tộc nhân.

      Trong Thiên quận có đế Tai Hư, ngoài ra còn có bát đại soái, thiên vạn binh, thành trì có tới hơn trăm cái, nắm giữ phương!

      Về phần thứ mà lão hủ tới, việc này ra cũng khá dài dòng. Phải biết rằng cứ khoảng năm trăm năm lại có người từ bên ngoài vào trong nơi linh này. Việc này cơ hồ người nào ở đây cũng biết.

      Mỗi lần có người ngoài tiến vào nơi này cũng đều gây gió tanh mưa máu. Những người này khi tiến vào đều gia nhập những quận khác nhau, lấy chiến công để đảm nhiệm những chức vị bất đồng. Chiến công càng cao địa vị càng cao! Thậm chí nghe đồn trong bát đại soái của Thiên quận cũng có vị trí là người bên ngoài trước đây nhiều năm nắm giữ!

      Người bên ngoài sau khi tiến vào nơi này tựa hồ đều có những biến hóa thần kỳ. Bọn họ thường xuyên phát sinh xung đột với nhau, trong lúc đó thường xuyên phát sinh chém giết, tựa hồ phải giết chết đối phương mới được. Chuyện này cuối cùng đem lại cho họ lợi ích gì lão hủ biết. Thượng tiên ngài cũng là trong những người từ bên ngoài tới, hẳn là hiểu hơn ta. Âu Dương Hoa cung kính .

      Vương Lâm nhíu mày. mơ hồ hiểu ra chút nhưng cũng chưa phải chính xác lắm. Trầm ngâm lúc, chậm rãi :

      – Ngươi vẫn chưa trả lời ta vật ngươi tới là vật gì?

      Thân thể Âu Dương Hoa cứng đờ, trầm mặc .

      Vương Lâm an tĩnh chờ đợi. Ánh mắt vẫn đặt bức tranh nọ.

      lúc sau, Âu Dương Hoa than , :

      dám dấu thượng tiên. Nơi này tuy có vật người cần nhưng tác dụng của nó quá trọng yếu, lão phu thể giao cho người. Người nếu cố tình cướp đoạt mọi người trong sơn cốc lâu sau chết hết!

      Ánh mắt Vương Lâm sững lại, lần đầu tiên từ bức tranh hướng về phía Âu Dương Hoa.

      Âu Dương Hoa nhìn Vương Lâm, ánh mắt hai người lần lượt trao đổi. Dần dần Âu Dương Hoa cúi đầu. Nhưng lập tức ngẩng mạnh đầu lên nhìn về phía Vương Lâm :

      – Chẳng qua nếu thượng tiên còn có đan dược như vừa rồi lão phu có thể dâng lên cho người vật mà người cần.

      Tay phải Vương Lâm vuốt lên túi trữ vật cái, lấy ra bình ngọc. Từng trận bạch quang lóe lên, ngờ dưới mười bình ngọc ra.

      Sau khi bay vòng trong trung, những bình ngọc này lại trở về túi trữ vật.

      Ánh mắt Âu Dương Hoa vẫn theo sát chuyển động của những bình ngọc này. Mãi cho tới khi chúng biến mất bên trong túi trữ vật, ánh mắt mới chậm rãi thu hồi.

      Nuốt nước bọt cái, hít sâu hơi :

      – Đan dược của những người từ bên ngoài tới luôn luôn là trọng bảo ở nơi này. Những loại đan dược này chúng ta ở đây căn bản có tài liệu để luyện chế. Thượng tiên, mời theo ta, ta dẫn người xem vật người cần lấy!

      Âu Dương Hoa hạ quyết tâm lớn, cung kính ôm quyền, xoay người trước dẫn đường.

      Vương Lâm lời, theo sau, nhanh chậm rời khỏi căn phòng.

      Bên trong sơn cốc trời xẩm tối nhưng đống lửa được đốt lên. Trong ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối, cư dân bên trong sơn cốc ngồi cạnh đống lửa, chuyện với nhau, ai nấy đều lộ vẻ thoải mái. Nữ tử ngồi bên cạnh nam nhân của mình, trong lòng ôm hài động, nghe nam nhân chuyện, khóe miệng lộ nụ cười thỏa mãn.

      Bên trong sơn cốc tràn ngập khí yên bình.

      Loại khí này đầy cảm giác ấm áp, tràn ngập bốn phương. Vương Lâm và Âu Dương Hoa xuất liền khiến những cư dân trong cốc ngồi bên đống lửa ngừng chuyện, trong nháy mắt yên tĩnh hẳn.

      Cái loại cảm giác ấm áp kia tựa hồ trong nháy mắt liền biến mất. Những nữ tử ở nơi này lo lắng ôm chặt hài đồng, nhìn Vương Lâm.

      Chẳng qua cũng phải ai cũng đều lộ vẻ lo lắng. số người nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ cảm kích.

      Âu Dương Hoa dừng chân, ngang qua đống lửa, sâu vào trong sơn cốc. Vương Lâm nhanh chậm theo, khi ngang qua đống lửa, những người xung quanh liền tránh đường cho .

      Trong đó có nữ tử khi tránh đường, hài đồng cẩn thận ngã xuống đất. Sắc mặt nàng tái nhợt, muốn tới ôm lấy hài tử nhưng lại phát ra Vương Lâm tới.

      Hài đồng nọ tự mình bò dậy, để ý chút nào tới ánh mắt lo lắng của mẫu thân mà tò mò nhìn Vương Lâm.

      Vương Lâm qua bên cạnh hài đồng này. hơi dừng lại, cúi đầu nhìn đứa bẻ. Đứa cũng rất gan dạ, Vương Lâm nhìn thấy liền nhớ tới Đại Ngưu lúc , miệng mỉm cười, tay phải xoa đầu đứa bé, sau đó qua.

      Vương Lâm rời , mẫu thân đứa bé vội vã xông tới, ôm lấy nó nhanh chóng lùi ra, từ xa vọng lại thanh khiển trách.

      Cho mãi tới khi Vương Lâm rời rất lâu, bốn phía xung quanh đống lửa mới khôi phục lại dần dần cái khí ấm áp kia. Âu Dương Hoa mang Vương Lâm rất nhanh vào sâu trong sơn cốc. Sơn cốc ở nơi này hình dạng như hồ lô, miệng hồ lô chính là cửa cốc.

      Lúc này Âu Dương Hoa đứng ở đáy hồ lô. Cây cối nơi đây rất ít, mặt đất mọc thứ cỏ biết tên, dẫm lên có cảm giác rất êm ái.

      – Thượng tiên, xin mời xem!

      Bước chân Âu Dương Hoa dừng lại, tay phải chỉ về phía trước.

      Thần thức Vương Lâm quét ngang, lập tức liền sững người lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía vách đá sơn cốc.

      Mặt vách đá này có màu xanh thẫm, so với vách đá bốn phía hề thấy ăn khớp với nhau. Nhưng điều này cũng phải thứ khiến Vương Lâm sững người. Thứ làm chấn động chính là ở trung tâm của vách đá có khối màu trắng như thủy tinh.

      Thứ đó hình lục giác, được khảm chắc chắn vào vách đá.

      Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm. Lúc trước thần thức cũng từng quét ngang nơi này nhưng để ý lắm. Lúc này khi tới gần, lấy mắt tường cẩn thận quan sát liền phát ra điều kỳ quái.

      Thủy tinh màu trắng kia ngờ lại có tiên lực ba động. Nhưng sau khi nhìn kỹ, trong đầu Vương Lâm liền xuất ý nghĩ kỳ quái.

      – Đây, đây phải là tiên lực!

      Trong mắt Vương Lâm lên những tia sáng kỳ dị. tiến lên vài bước, ngón trỏ tay phải điểm về phía trước cái về phía viên thủy tinh màu trắng ở cao kia.

      Nguyên thần theo đầu ngón tay kéo dài ra, cảm thụ khí tức viên thủy tinh đó. lúc sau, sắc mặt Vương Lâm biến đổi, thu tay phải, trở nên trầm ngâm.

      Âu Dương Hoa đứng bên cạnh giọng :

      – Thượng tiên, vật đó theo như tổ tiên tại hạ kể lại là thứ mà người bên ngoài các ngươi muốn lấy. Các ngươi gọi nó là kết tinh tiên lực. Mà nơi này chúng ta gọi nó là ngọc linh !

      Tác dụng của ngọc linh chính là khi tộc nhân bị thương có thể chữa trị, cho nên trước đó tại hạ mới , nếu có vật ấy tộc nhân tử vong hết.

      Nhưng chẳng qua phẩm bậc của ngọc linh này cao, hiệu quả trị liệu tốt lắm, kém xa so với đan dược của ngươi. Truyện “Tiên Nghịch ”

      Vương Lâm gì, lại giơ tay phải lên, chụp vào khoảng cái. Lập tức vách đá phát ra những tiếng động ầm ầm. thanh này lúc đầu còn , nhưng hầu như trong nháy mắt liền lớn lên, chẳng khác gì tiếng sấm ầm vang, truyền khắp sơn cốc.

      Ngoài ra những tiếng động này còn khiến vách đá bốn phía chấn động kịch liệt, run rẩy như địa long cuộn mình vậy.

      Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải hung hăng chụp cái. Chỉ nghe những thanh răng rắc vang lên, tinh thạch màu trắng vách đá đột nhiên rời ra, hóa thành đạo bạch quang trực tiếp rơi xuống bàn tay Vương Lâm.

      Trong nháy mắt khi đụng tới tinh thạch màu trắng này, Vương Lâm lập tức cảm nhận được thứ khí tức cực kỳ lạnh lẽo từ bên trong tinh thạch tỏa ra, theo tay phải trực tiếp chui vào trong cơ thể. Thứ khí tức màu trắng này trong kinh mạch mà chạy theo các khớp xương, nhanh chóng chạy trong cơ thể Vương Lâm vòng, sau đó tụ lại tại đan điền, cuối cùng hóa thành tinh thể lớn cỡ hạt gạo. Từng đợt khí tức màu trắng từ trong tinh thể xoay tròn bốn phía, trông như tinh vân vậy.

      Thứ khí tức màu trắng này trông như tiên lực nhưng thực tế lại khác hoàn toàn. Tiên lực ôn hoà nhưng thứ khí tức này trong ôn hòa lại lộ vẻ dị cực kỳ.

      Sau khi hấp thu lực, Vương Lâm cảm thấy toàn thân dưới có biến hóa cực kỳ ràng.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :