Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Q.2 – Chương 516: Hành Trình Của Tham Lang


      Tôn Vân Sơn còn chưa kịp dứt lời đạo cầu vồng tử quang từ chân trời xa phá phóng đến với tốc độ cực nhanh giống như sấm sét. Trong nháy mắt đến bên cạnh rồi rơi xuống mặt đất hóa thành Vương Lâm.

      đường có vài chuyện làm trì hoãn thời gian, nghĩ đến Tôn huynh vẫn ở chỗ này chờ tại hạ!

      Vương Lâm mỉm cười rồi ôm quyền .

      Tôn Vân Sơn cười ha ha, :

      sao, vốn ngày hôm qua ta định đến Đông Hải Linh, chẳng qua nghe Vương huynh lần này là người được Thiên Vận Tử tiền bối cử . Cho nên tại hạ cân nhắc đợi thêm vài ngày để hai người chúng ta cùng cho có bạn, chẳng phải vui vẻ hơn sao?

      Vương Lâm cười nhã nhặn, gật đầu :

      – Làm phiền rồi!

      xong ánh mắt đảo qua mấy người đứng bên cạnh Tôn Vân Sơn.

      Tôn Vân Sơn cười :

      – Ba người này là trưởng lão Huyền Uyên phái của ta, chuyến này phụ trách an toàn cho tại hạ. Dù sao tu vi của ta cũng được cao thâm như Vương huynh, mà lần này lên Đông Hải lại có rất nhiều nguy hiểm. Ôi! Nếu phải gia phụ nhất định bắt ta , ta cũng muốn đến Đông Hải!

      Vương Lâm cười khẽ, :

      chuyện với Tôn huynh cũng rất thú vị!

      Lúc này người con mặc áo hồng bên cạnh lại chuyển ánh mắt quan sát Vương Lâm, trong mắt nàng đột nhiên lóe lên tia kinh ngạc.

      Tôn Vân Sơn chỉ sang người con bên cạnh, :

      – Vương huynh! Đây là xá muội Tôn Nhược Nam!

      xong, trừng mắt lên nhìn về phía người con , quát lớn:

      – Vị này là Vương Lâm Vương đạo hữu, là đệ tử của Thiên Vận Tử tiền bối, muội mau ra mắt !

      Tôn Nhược Nam nhăn mũi, hướng về phía Vương Lâm thi lễ, dùng giọng giống như chim Bách Linh :

      – Nhược Nam ra mắt Vương đại ca!

      Vương Lâm mỉm cười gật đầu, chỉ đảo mắt sang nàng lần rồi chuyển ánh mắt nhìn vào trong trận pháp.

      Tôn Vân Sơn rất nhanh nhạy, tất nhiên hiểu ý Vương Lâm, vì vậy :

      – Vương huynh! Thời gian cũng còn sớm, chúng ta thôi!

      Vương Lâm gật đầu, hai người cùng nhau bước vào trong trận pháp.

      – Huyền Nhất! Ngươi quay lại !

      Trong lúc Tôn Vân Sơn cất bước, quay đầu lại chậm rãi .

      Huyền Nhất nhiều lời lập tức xoay người vào trận pháp, hai lão già còn lại cũng tiến vào bên trong. Lúc này bên ngoài trận pháp chỉ còn lại mình mặc áo hồng. Nàng hung hăng dậm chân cái rồi hướng về phía Tôn Vân Sơn nũng nịu hô lớn:

      – Ca ca! Huynh cho muội với!

      được!

      Tôn Vân Sơn chút do dự .

      – Mở trận pháp!

      Dưới tiếng quát khẽ của Tôn Vân Sơn, mấy trăm đệ tử bên ngoài trận pháp lập tức mở hai mắt rồi vận chuyển linh lực trong cơ thể. luồng linh lực khổng lồ từ trong cơ thể bọn họ điên cuồng lao ra dung nhập vào trong trận pháp.

      Trận này phải loại thường mà là trận pháp trong tinh , muốn mở nó phải dùng số lượng tinh thạch và tiên ngọc khổng lồ.

      trận pháp truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, lực lượng to lớn từ trong trận pháp điên cuồng truyền ra bên ngoài tạo thành con sóng lớn khuếch tán ra khắp bốn phía.

      Quần áo của mấy trăm người đệ tử lập tức bị cuồng phong thổi tung lên phát ra những thanh phần phật, vẻ mặt đám người trở nên tái nhợt nhưng cơ thể lại động đậy.

      Sau khoảnh khắc, cầu vồng cao trăm trượng đột nhiên xuất trong trận pháp rồi điên cuồng phóng lên trời ngập thẳng vào những tầng mây, những luồng sáng từ cầu vồng liên tục tỏa ra khắp bốn phía. Dần dần nửa bầu trời bị bao phủ bởi những cơn sóng.

      Những con sóng này duy trì liên tục nửa nén hương mới chậm rãi tiêu tán.

      Nhưng trong nháy mắt khi cầu vồng trận pháp đâm thẳng vào khoảng , trong ánh mắt của nãy giờ vẫn đứng bên ngoài trận pháp đột nhiên lóe lên vẻ đắc ý. Tay phải nàng khẽ vuốt vào túi trữ vật, trong lòng bàn tay lập tức xuất khối ngọc giản.

      – Hừ! Huynh cho ta lén theo. Miếng truyền tống ngọc giản bám theo của cha bị ta lén lấy ra. Có vật này ta cũng có thể theo các người, chừng lần này ta có thể tìm được bảo vật gì đó ở Đông Hải Linh đấy!

      Ngọc giản kia vừa mới xuất trong tay nàng lập tức phát ra những luồng bạch quang, gần như chỉ trong nháy mắt bao quanh toàn thân này lại. Chỉ thấy đạo bạch quang lóe lên, cơ thể hóa thành sợi tơ màu trắng, nó trực tiếp phóng vào trong đạo cầu vồng đâm vào khoảng rồi lập tức biến mất.

      Tinh phía đông bên ngoài Thiên Vận Tinh, ở cửa Đông Hải Linh.

      Thời gian Đông Hải Linh mở ra chỉ còn ba ngày!

      Số lượng tu sĩ đứng khắp bốn phía rất đông, sợ rằng cũng dưới vạn. Nhưng đám người này cũng phải tất cả đều quyết định vào, trong đó có bộ phận chỉ đến đây xem tượng thủy triều mà thôi.

      Dù sao rất nhiều năm mới có tượng này lần, có khi là cả đời tu sĩ chỉ có thể thấy lần.

      Dù sao cũng thể tiến vào Dương Hư Thực Nhị Ý nên tuổi thọ cũng thể đột phá được tầng hạn chế, thọ nguyên thể thăng hoa tất nhiên thể sống lâu hơn năm nghìn năm.

      Rất nhiều lão quái ngày thường rất ít khi xuất , bây giờ cũng lần lượt đến cửa Đông Hải Linh. Những lão quái này có khi tới mình nhưng cũng có khi dẫn cả đệ tử tới. Nhưng mỗi khi những người này xuất lại cực kỳ ngang ngược chiếm lấy vị trí.

      Nhưng như vậy cũng chẳng có người nào dám đụng vào.

      May mà những người này cũng có quen biết lẫn nhau, cho dù chiếm lấy vị trí cũng rất ít khi xuất xung đột. Chẳng hạn như bây giờ ở phạm vi trăm trượng bên cạnh con Huyết Tổ Diêu Tích Tuyết có người nào dám tiến vào nửa bước, mà thời gian đến khi cửa Đông Hải Linh được mở ra chỉ còn lại hai ngày.

      tinh đột nhiên xuất luồng sáng khổng lồ giống như tinh quang, luồng sáng này rất mạnh. Nhìn qua giống như tất cả những ngôi sao tinh điên cuồng phóng tới chỗ này dung hợp lại.

      Khi ánh hào quang xuất lập tức tạo ra lực lượng uy áp thể tưởng tượng nổi, giống như cơn bão khổng lồ phá vỡ khoảng phóng tới.

      Giờ khắc này ngoại trừ số lão quái thành danh, tất cả tu sĩ ở đây đều biến sắc. Ngay cả con Huyết Tổ Diêu Tích Tuyết cũng phải mở hai mắt nhìn vào chùm sáng trong hư vô gào thét phóng tới như vô cùng vô tận.

      – Kiếm Tôn!

      Diêu Tích Tuyết khẽ than .

      Trong nháy mắt, tinh quang từ xa phóng tới lại hóa thành thanh kiếm cổ, đột nhiên từng đạo kiếm khí phóng ra mang theo luồng thiên uy nồng đậm. Khi thanh kiếm này đến gần tất cả tu sĩ bên ngoài cửa Đông Hải Linh vội vàng tránh ra tạo thành con đường.

      Cảnh tượng này còn long trọng hơn so với bất cứ lão quái nào tới đây.

      Trong luồng kiếm mang khổng lồ có đầu thú cực lớn gầm rống rồi phóng ra. Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu ngồi khoanh chân Hùng Lân thú, ánh mắt lão sáng như đuốc.

      Sau lưng lão là bốn đạo kiếm quang hư ảnh, chúng lấp lánh dữ dội làm cho người này càng thêm uy phong!

      Có mười hai người theo Kiếm Tôn!

      Mười hai người này sau lưng đều đeo những thanh đại kiếm rất cổ, những thanh kiếm này có đủ loại thú được huyễn hóa ra, tạo thành mười hai con thú với những hình dạng khác nhau.

      – Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử!

      Trong tu sĩ khắp bốn phía lập tức có người nhận ra thân phận của mười hai người này.

      Những người Thiên Vận Tinh đều biết Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu cả đời chỉ đối lập với Thiên Vận Tử. Cuộc chiến giữa hai người liên tục kéo dài biết bao nhiêu năm tháng, bây giờ vẫn còn tiếp tục.

      Chẳng qua Kiếm Tôn này lúc nào cũng bị người ta đè đầu nhưng lão lại bao giờ thỏa hiệp, vẫn luôn đứng vào thế đối lập.

      Thiên Vận Tông có Thiên Vận Thất Tử, Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu lại tạo ra Đại La Kiếm Tông Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử!

      Thiên Vận Thất Tử có tiên thuật truyền thừa, Đại La Kiếm Tông Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử của lão cũng có Linh thủ hộ.

      Kiếm Tôn vừa đến, ngoài cửa Đông Hải Linh lập tức lộ ra khoảng trống có chu vi trăm dặm, trong đó chỉ có Kiếm Tôn và Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử.

      Lúc này vẻ mật Lăng Thiên Hậu trở nên trầm, lão vốn muốn đến đây sớm, chẳng qua chuyến này vào cửa Linh đối với lão lại cực kỳ trọng yếu. Ánh mắt Lăng Thiên Hậu nhìn về phía mặt biển bập bềnh ở phía trước, trong mắt lại lên chút hồi ức.

      Năm xưa khi lão từ tiên giới quay về đạo kiếm hồn kia cứ liên tục làm phiền, nghĩ đến uy lực của kiếm hồn lại làm lão kinh hãi đến như vậy. Cuối cùng lão đem đạo kiếm hồn kia bỏ vào bên trong Đông Hải Linh, dùng bí thuật nhốt nó vào bên trong.

      Lần này muốn mượn tượng thủy triều năm nghìn năm mới có lần để kiếm hồn hoàn toàn bị hút vào sâu trong Đông Hải, làm nó vĩnh viễn bao giờ quay trở lại được.

      – Kiếm hồn này là vật của vị nữ quân tiên giới. Vật này tuy thể coi thường, nhưng nếu lão phu thể sử dụng được quyết thể để nó rơi vào tay người khác, đặc biệt là Thiên Vận lão tặc!

      Lăng Thiên Hậu hừ tiếng, mặt lão lộ ra vẻ trầm.

      Lăng Thiên Hậu trầm tư đột nhiên vẻ mặt khẽ động. Lão ngẩng đầu nhìn chỗ xa trong hư vô, trong ánh mắt lộ ra tia kỳ dị.

      Chỉ thấy trong hư đột nhiên xuất luồng hàn khí u có màu xanh, nó bay đến như tên bắn. Khi nó dừng lại hóa thành những bộ xương khô khổng lồ, những bộ xương này cũng dưới mấy nghìn cái.

      Thậm chí còn có số bộ xương vẫn còn dính máu thịt, trong đám xương khô này có cái cực lớn, ràng là bộ xương khổng lồ của con mãnh thú thượng cổ nào đó, có người đàn ông trung niên ngồi đống xương cốt dày đặc này.

      Toàn thân người này được bao phủ bên trong mảnh tử khí nhìn diện mạo. Những hư ảnh của đám khô lâu ở bốn phía quanh cơ thể lấp lóe cách quỷ dị, chúng xếp lại với nhau dày đặc và vô cùng vô tận giống như cánh rừng xương cốt.

      xông thẳng đến giống như vào chốn người. trực tiếp phá toái hư , xuất trong phạm vi trăm dặm của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu mà trước đó ai dám tiến vào.

      – Lăng Thiên lão hữu!

      Người đàn ông trung niên toàn thân bao phủ đầy tử khí khoanh chân ngồi đầu bộ xương cự thú đột nhiên cất giọng khàn khàn rồi cười lớn .

      Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu mỉm cười :

      – Tham Lang!

      Tham Lang này ngờ lại chính là tên muốn thôn phệ thượng cổ tu sĩ để khôi phục tu vi Chu Tước Tinh, đồng thời còn muốn truy tìm sợi tơ Thiên Kiếp, muốn tìm Vương Lâm.

      Người này năm xưa chính là trong những chủ hung muốn cướp đoạt Hạt Châu Thiên Nghịch của Tư Đồ Nam.

      vì tránh mặt Tư Đồ Nam mà rời khỏi Chu Tước Tinh, tìm đến nhờ vả lão hữu Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu ngày xưa!

      – Thương thế của ngươi vì sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy?

      Với tu vi của mình, Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu liếc mắt nhìn ra những vết thương chưa lành thân thể Tham Lang.

      – Việc này rất khó trong chốc lát được. Trước đó ta đến Đại La Kiếm Tông tìm ngươi, biết được ngươi đến chỗ này mới vội vàng chạy theo. Ta muốn tặng ngươi cơ duyên cực lớn, nếu lần này hai người chúng ta nắm chắc cơ hội, ngươi muốn đè đầu lão nhi Thiên Vận Tử dễ như trở bàn tay!

      Ánh mắt Tham Lang lấp lóe tia u quang, chậm rãi .
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Q.2 – Chương 517: Tâm Tư Của Tham Lang


      Ánh mắt Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu chợt lóe lên, lão chậm rãi :

      biết là cơ duyên gì mà Tham Lang ngươi lại để ý đến như vậy?

      Tham Lang trầm ngâm giây lát, cắn răng ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu rồi khẽ :

      – Kiếm Tôn ngươi nghe mấy vạn năm trước Tu Chân Liên Minh từng phát ra thông cáo để tìm loại vật phẩm, vật đó chính là hạt châu. Đồng thời còn dùng bộ thượng phẩm tiên thuật hoàn chỉnh để làm phần thưởng! Thượng phẩm tiên thuật đấy, đây chính là phần thưởng lớn chưa từng có của Tu Chân Liên Minh từ khi thành lập đến nay. Căn cứ vào những manh mối ta biết được thượng phẩm tiên thuật hoàn chỉnh này trong Tu Chân Liên Minh tuyệt đối quá mười bộ!

      Ánh mắt Lăng Thiên Hậu trở nên ngưng trọng, lão ung dung :

      – Ngươi bị thương có liên quan đến hạt châu đó sao?

      Tham Lang gật đầu rồi cười khổ :

      – Chuyện năm xưa nhắc đến nữa, tu vi của ta đủ, nhưng nếu như Kiếm Tôn ngươi chịu xuất thủ chắc chắn dễ như trở bàn tay!

      Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu ngẩng đầu nhìn lên hư , hồi lâu sau mới chậm rãi :

      – Việc này đợi sau khi chuyện Đông Hải Linh kết thúc, ngươi và ta bàn bạc lại cũng muộn. Nhưng trước đó Tham Lang ngươi phải giúp ta làm chuyện!

      Ánh mắt Tham Lang chợt lóe, :

      biết Kiếm Tôn có chuyện gì mà phải cần ta làm?

      – Ngươi tiến vào trong cửa Đông Hải Linh bảo vệ cho mười hai tên đệ tử của ta được bình an, để bọn họ hoàn thành những nhiệm vụ bí mật ta giao. Nếu ngươi làm được, ta giúp ngươi phen!

      Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu ung dung .

      Vẻ mặt Tham Lang trầm hẳn xuống, phất tay áo :

      – Lăng Thiên Hậu, ngươi giúp ta sao? như vậy là có ý gì?

      Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu nghiêng người nhìn về phía Tham Lang, mặt lão chút thay đổi, bình thản :

      – Tham Lang, khi Lăng Thiên Hậu ta oai phong tinh ngươi còn chưa bước tinh cầu tu chân. Tâm cơ của ngươi trước mặt ta, nếu phải ngươi bị người giữ hạt châu bức bách có thể chạy quãng đường xa đến Thiên Vận Tinh tìm ta sao?

      – Sợ rằng nếu ngày hôm nay ta đuổi ngươi , bao lâu sau ta và ngươi sinh tử cách biệt rồi!

      Tham Lang trở nên trầm, khoảnh khắc sau khẽ mỉm cười, :

      – Kiếm Tôn đại nhân quá đa nghi rồi! Chuyến này nếu có thêm Tham Lang ta tất nhiên bảo vệ đệ tử của Kiếm Tôn được bình an! Chẳng qua ta nghe cửa Đông Hải Linh có chút huyền diệu, với tu vi của ta biết có được tiến vào … ….

      – Chuyện này ngươi cứ yên tâm . Lần này ngươi bị thương mà ta lại là người mở cửa Linh, tất nhiên cho ngươi vào!

      Lăng Thiên Hậu bình thản .

      Tham Lang gật đầu, thêm gì nữa.

      Trong lúc hai người chuyện với nhau, có đám mây bảy màu từ phương xa trong tinh chậm rãi bay tới.

      Ánh mắt Tham Lang chợt lóe, cả người đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Nếu nhìn kỹ lúc này hóa thành bóng ma đứng sát phía sau Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu chút nhúc nhích.

      Đám mây bảy màu còn chưa đến gần luồng cảm giác hòa bình và tốt lành lập tức bao phủ khắp khoảng . Dưới những luồng sáng bảy màu lấp lóe, Thiên Vận Tử mặc quần áo màu trắng bước đến từ trong hư .

      Thiên Vận Tử vừa đến lập tức hướng về bốn phía gật đầu và mỉm cười với những tu sĩ có giao hảo, sau lưng lão có chín người theo.

      Chín người này mặc người những bộ quần áo khác biệt, nhưng những ánh mắt đều như điện, tu vi rất cao.

      Trong đó cũng có lão lục Trần Đào đệ tử Tử hệ từng cùng Vương Lâm tranh đoạt phong hào Thiên Vận Thất Tử.

      Lúc này Trần Đào mặc quần áo màu tím, từng luồng uy áp mạnh mẽ từ người liên tục tỏa ra khắp bốn phía. Cả người lúc này nhìn qua giống như thanh kiếm sắc chuẩn bị xuất ra ngoài.

      Nhóm mười người Thiên Vận Tử ung dung đến, tu sĩ khắp bốn phía đều phải ôm quyền cung nghênh rồi tự giác đứng tránh ra tạo thành con đường. Tình cảnh này còn long trọng hơn khi Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu đến.

      Khoảnh khắc khi nhóm người Thiên Vận Tử đến bên ngoài cửa Đông Hải Linh cách chỗ của Kiếm Tôn quá trăm trượng. Lúc này tất cả ánh mắt của tu sĩ khắp bốn phía đều tập trung lại đây.

      Ngoại trừ những người này, có rất nhiều lão quái thành danh từ chỗ của mình dùng loại ánh mắt xem náo nhiệt nhìn về phía Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu và Thiên Vận Tử.

      Lúc này có thể là tất cả những người có bản lĩnh cao cường khắp Thiên Vận Tinh và toàn bộ những tinh cầu xunh quanh đều tập trung ở nơi đây, ngoài cửa Đông Hải Linh. Lúc này ở đây tập trung tất cả lực lượng mạnh mẽ nhất của toàn bộ Thiên Vận Tinh thất cấp Tu Chân Quốc.

      Thời khắc hoàng kim năm nghìn năm mới có lần chỉ còn ngày nữa là bắt đầu triển khai!

      Đến lúc đó khi cánh cửa Linh được mở ra, khoảnh khắc đó chắc chắn rất khó quên đối với tất cả những người lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy tượng thủy triều. Nó làm cho tất cả những người muốn vào Đông Hải Linh điều ngạc nhiên cao độ, rồi mọi người bắt đầu cuộc thí luyện tàn khốc.

      Vẻ mặt Thiên Vận Tử vẫn như thường, đứng ở chỗ đó có rất nhiều tu sĩ đến bái kiến. Trong lúc chuyện và cười đùa, ánh mắt Thiên Vận Tử đảo qua khắp bốn phía giống như tìm kiếm cái gì đó.

      Chín người đệ tử của Thiên Vận Tông đứng ở phía sau cũng ồn ào chuyện với những người khác, trong số đó chỉ có Trần Đào dùng ánh mắt bình tĩnh đảo qua khắp bốn phía.

      – Vì sao tới?

      Trần Đào hơi nhíu mày.

      Ngày cuối cùng trước khi cửa Đông Hải Linh được mở ra chậm rãi trôi qua.

      Hôm nay chính là ngày hoàng kim năm nghìn năm mới có lần, khi cửa Đông Hải được mở ra.

      Vùng đất được gọi là Đông Hải kia trôi nổi trong hư vô, khoảnh khắc này cũng trở nên có chút khác biệt. Tốc độ chuyển động của những vật trôi nổi trong vô cùng vô tận ràng nhanh hơn chút.

      Những biến hóa này lập tức gây ra chú ý ở tu sĩ khắp bốn phía.

      Đúng lúc này đột nhiên ánh mắt Trần Đào chợt lóe, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phương xa, khóe miệng dần lộ ra nụ cười.

      Chỉ thấy ở phương xa có mấy đạo cầu vồng gào thét phóng tới. Bọn họ đến cũng gây ra nhiều chú ý của tu sĩ, nhưng ánh mắt Trần Đào lại tập trung đến thân ảnh trong luồng tử sắc.

      – Lão Thất… ….

      Trong mắt Trần Đào lộ ra tia sáng kỳ dị.

      Thiên Vận Tử đảo mắt nhìn thoáng qua thân ảnh trong đạo tử sắc từ phương xa phóng tới, lão khẽ mỉm cười cũng câu nào.

      Vương Lâm từ rất xa nhìn thấy đám người Thiên Vận Tử. Trong lúc phi hành, liền ôm quyền hướng về Tôn Vân Sơn ở bên cạnh, :

      – Tôn huynh! Tại hạ phải đến chỗ sư môn, chúng ta tách ra ở đây, nếu có cơ hội gặp lại trong Đông Hải Linh!

      Vẻ mặt Tôn Vân Sơn có chút trầm, ràng vì phải vội vàng lên đường, lúc này vào đến ngày cuối cùng mới chạy kịp đến đây. Sau khi nghe thấy lời của Vương Lâm, nở nụ cười rất ôn hòa, :

      – Sau khi vào bên trong, mong rằng Vương huynh chiếu cố cho chút!

      – Tôn huynh nên khách khí!

      Vương Lâm mỉm cười, tiến bước về phía trước trong nháy mắt hóa thành ngọn khói xanh rồi trực tiếp phóng thẳng về chỗ Thiên Vận Tử.

      Vương Lâm hóa thành thân ảnh tử sắc rồi phóng tới như điện, chưa đến gần nghe thấy những tiếng rít gào. Vẻ mặt rất bình thản, trong ánh mắt lóe lên tia khí xám, nhìn qua kém chút nào so với Trần Đào.

      vừa động lập tức thu hút được ánh mắt của số tu sĩ. Những tu sĩ này vừa nhìn thấy Vương Lâm mặc quần áo màu tử sắc, bên hông lại có tử sắc lệnh bài, những người thông thạo tin tức lập tức đoán được thân phận của Vương Lâm.

      – Thiên Vận Tông Tử Hệ Lão Thất, Vương Lâm!

      Diêu Tích Tuyết ngồi huyết sắc ngọc thạch đột nhiên cũng phải mở rộng hai mắt. Lúc này ánh mắt nàng chuyển lên người Vương Lâm phóng tới ở phương xa, sau khi quan sát cẩn thận vài lần nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

      – Phụ thân bảo ta phải lưu ý nhiều hơn tới tên đệ tử mới được thu nhận của Thiên Vận Tử. Cũng biết vì sao với tu vi của người này thoạt nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng vừa mới gia nhập vào Thiên Vận Tông lại được Thiên Vận Tử chỉ đích danh cho tiến vào trong Đông Hải, điều này quả làm người ta cảm thấy kinh ngạc.

      Diêu Tích Tuyết thầm nghĩ trong lòng. Vương Lâm phóng thẳng tới, rất nhanh đến chỗ Thiên Vận Tử. cung kính đứng thẳng người, bình thản :

      – Đệ tử Vương Lâm, tham kiến sư tôn!

      Thiên Vận Tử mỉm cười, :

      – Ngươi ra đứng ở phía sau vi sư. Hôm nay là việc trọng đại năm nghìn năm mới có lần, ngươi cần phải xem trọng, chừng trong lúc thủy triều lên xuống lấy được số bảo vật.

      Thiên Vận Tử xong, lại nhìn Vương Lâm cái đầy thâm ý, sau đó lão thêm lời nào.

      Vương Lâm gật đầu vâng dạ, ra phía sau Thiên Vận Tử rồi đứng vào thành hàng với chín đồng môn khác.

      Ánh mắt của chín người này đều đảo qua người Vương Lâm. Trong những ánh mắt đó, ngoại trừ Trần Đào là có chút kỳ dị, những người còn lại có bất cứ sắc thái tình cảm nào giống như nhìn người xa lạ.

      Tất nhiên Vương Lâm cũng chẳng thèm nhìn kỹ chín người này. chỉ đảo mắt qua, biết được trong đó có ba nữ sáu nam mà thôi.

      Khi Vương Lâm xuất ánh mắt Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu khẽ trở nên ngưng trọng. Dù sao lão cũng cảm thấy người này có chút quen mặt. Trước đây khi mừng thọ Thiên Vận Tử lão cũng có loại cảm giác này, nhưng lão lại nghĩ ra gặp người này ở đâu.

      – A!

      Phía sau Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu truyền ra tiếng kinh hô của Tham Lang.

      – Ngươi biết người này sao?

      Lăng Thiên Hậu khẽ hỏi.

      – Người này ta biết, nhưng người lại sinh ra loại cảm giác rất quen thuộc giống như cố nhân năm xưa!

      Tham Lang giấu người trong chỗ tăm tối, ánh mắt chợt lóe lên tia tinh quang, nhưng lại lập tức thu hồi ánh mắt.

      Vương Lâm vừa xuất lập tức dẫn tới chú ý của những lão quái thành danh khắp bốn phía. Chỉ có nguyên nhân để những người này chú ý đến Vương Lâm, đó là người được Thiên Vận Tử thu làm đồ đệ tuyệt đối đơn giản. Tất cả mọi thứ đều được Thiên Vận Tử xem cơ duyên, khi thu đệ tử nếu người nào có cơ duyên bao giờ được lão nhìn trúng.

      Cho dù biết cơ duyên này phù hợp với mình hay phù hợp với những đệ tử khác.

      Đúng lúc này đột nhiên toàn bộ Đông Hải truyền ra những tiếng nổ ầm ầm rất , thanh này xuất giống như hòn đá được ném xuống mặt nước tạo ra những đợt sóng lăn tăn.

      Khoảnh khắc này, tất cả ánh mắt của hơn vạn tu sĩ đều tập trung vào Đông Hải Linh, tập trung vào những vật vô cùng vô tận trôi nổi bồng bềnh bên trong. Lúc này bốn phía trở nên cực kỳ yên tĩnh, trong đám tu sĩ bốn phía có số người phải là lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy tượng thủy triều năm nghìn năm mới có lần này, nhưng mỗi lần nhìn thấy cảm giác chấn động trong tâm thần lại bao giờ giảm mà càng ngày càng thêm kịch liệt.

      Hầu như tất cả những tu sĩ được nhìn thấy tượng thủy triều này trong lòng đều khẳng định chuyện, Đông Hải này trước đây biết bao nhiêu năm chắc chắn là mảnh đất làm người ta cực kỳ chấn động.

      Nếu tuyệt đối thể nào tạo ra tượng thủy triều làm người ta chấn động như vậy. Tất cả mọi chuyện giống như đám mây bí bao phủ đỉnh đầu của tất cả mọi người ở Thiên Vận Tinh.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Q.2 – Chương 518: Thủy Triều.


      Cửa Đông Hải Linh, tượng thủy triều càng ngày càng nhanh theo tốc độ chuyển động bập bềnh của những vật bên trong, những tiếng nổ ầm ầm cũng càng lúc càng kịch liệt. Cuối cùng những tiếng nổ vang lên liên tục rồi vang vọng về phía chân trời, truyền vào trong hư vô, mặt nước bập bềnh vang lên những tiếng nổ ầm ầm vô cùng vô tận.

      Lúc này mặt biển bập bềnh giống như dòng nham thạch nóng bỏng sắp phun trào. Có rất nhiều vật cuồn cuộn trôi nổi mặt nước, giống như đám u hồn được chôn cất nhiều vạn năm đột nhiên bây giờ lại cố gắng giãy dụa muốn thoát ra khỏi những trói buộc ở chỗ này.

      Những tiếng nổ ầm ầm ngập tràn trời đất rồi vang vọng trong tinh hư vô, những thanh này mạnh mẽ đến mức gì so sánh được, truyền vào trong tai tất cả tu sĩ giống như những tiếng sấm động vang dội trong vô tận.

      Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, cẩn thận nhìn về phía mặt biển bập bềnh trong vô cùng vô tận.

      Đây là lần đầu tiên Vương Lâm nhìn thấy nơi đây, tất cả mọi việc ở đây cực kỳ xa lạ đối với . Tất cả những gì biết về Đông Hải Linh đều được người khác ra và được Tôn Vân Sơn cho biết đường .

      Ngay cả tượng thủy triều cũng chỉ nghe người ta , nhưng trong đầu lại có bất cứ hình tượng nào.

      – Thủy triều năm nghìn năm lần, phải cẩn thận quan sát xem có những gì kỳ dị!

      Trong mắt Vương Lâm lóe lên tia tinh quang.

      Lúc này tất cả ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ lên mặt biển vô tận bập bềnh kia, những tiếng nổ ầm ầm ở bên trong càng lúc càng dữ dội. Cuối cùng trong mặt biển đột nhiên truyền ra những thanh rít gào kịch liệt.

      thanh này cực kỳ chói tai giống như tiếng quỷ khóc sói gào. Nhưng trong nháy mắt khi thanh này xuất , đột nhiên tất cả những vật trôi nổi bập bềnh khẽ run lên rồi chậm rãi xoay tròn, giống như có lực lượng kỳ dị nào đó điều khiển.

      Chuyển động xoay tròn này đúng là long trời lở đất, nó vừa chuyển động toàn bộ bầu trời cũng chuyển động theo. Trong đám tu sĩ ở bốn phía có số người tu vi đủ, cơ thể họ tự chủ được bị hất văng về phía trước. Nếu có những người ở bên cạnh giữ lại trong lúc ngỡ ngàng chắc chắn liều lĩnh phóng thẳng về phía trước rồi chui vào trong vòng xoáy. Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, đạo tâm của rất kiên định tất nhiên bị ảnh hưởng bởi những thần thông xoay tròn này. lạnh lùng nhìn lại cũng tiếng nào.

      Chỉ thấy mặt biển trong Đông Hải Linh xoay chuyển, những thanh sắc nhọn càng lúc càng chói tai thậm chí còn lớn hơn những tiếng nổ ầm ầm từ trong truyền ra. Đúng lúc này luồng khí thanh sắc đột nhiên bốc lên những vật bập bềnh trong Đông Hải Linh rồi chậm rãi khuếch tán ra ngoài.

      Chất khí này vừa mới xuất lập tức khuếch tán về khắp bốn phía. Hầu như chỉ trong nháy mắt, những vật cuộn trào trong mắt tất cả mọi người ở đây hoàn toàn bị luồng khí màu xanh này bao phủ.

      Nhưng những luồng thanh khí này lại điên cuồng bốc lên rồi ngưng tụ lại ở vị trí trung tâm. Cảnh tượng này xảy ra giống như được lực lượng vô hình ở bốn phương tám hướng thúc đẩy, làm cho tất cả thanh khí và những vật trôi nổi mặt biển đều phải hướng về vị trí trung tâm ngưng tụ lại.

      Trong nháy mắt!

      Toàn bộ tinh đột nhiên chấn động mạnh, tất cả thanh khí, tất cả những vật bập bềnh mặt biển đều ngưng tụ lại ở cùng chỗ tạo thành vật kỳ dị giống như mắt quỷ.

      Mắt quỷ này cũng hề đứng yên mà liên tục ngưng tụ lại từ bốn phương tám hướng. Dần dần nó càng ngày càng cao, càng lúc càng lớn, cuối cùng đạt đến độ cao ngàn trượng.

      – Bắt đầu rồi!

      Trong ánh mắt Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu lộ ra tia sáng kỳ dị, lão lẩm bẩm.

      – Lần này biết những vật gì bị hút đến!

      Trong ánh mắt bình tĩnh của Thiên Vận Tử ngầm lấp lánh tia sáng bảy màu.

      Giờ khắc này trong đám tu sĩ, hễ là người nào từng được nhìn thấy Đông Hải Linh mở ra lần đều bắt đầu ngưng thần định khí. Ánh mắt bọn họ như điện nhìn chằm chằm vào cột thanh khí giống như con suối liên tục tăng độ cao kia.

      Lúc này cột khí thanh sắc giống như cánh tay giơ lên tinh ra sức chống đỡ tất cả mọi thứ. Nó sừng sửng giữa tinh , độ cao của nó được kéo dài vô tận. Hầu như chỉ trong nháy mắt nó đến phạm vi mà dùng thần thức có thể thăm dò được.

      Lúc này trong mắt Vương Lâm ra vẻ kinh ngạc, thấy cột khí thanh sắc liên tục được kéo dài này chậm rãi tản ra cổ uy áp còn nồng đậm hơn thiên uy gấp nhiều lần.

      Chỉ là tia uy áp mà lập tức làm cho Vương Lâm cảm thấy giống như bị Thập Vạn Đại Sơn đè lên người. Thậm chí còn nghe thấy trong cơ thể phát ra những tiếng rắc rắc giống như sắp tan vỡ tới nơi.

      – Quá mạnh!

      Trong mắt Vương Lâm lộ ra cái nhìn chịu khuất phục. đạo khí xám đột nhiên lóe ra mi tâm , nó hóa thành ký hiệu rồi lập tức bao trùm khắp toàn thân. Lúc này cổ áp lực kia mới chậm rãi đạt đến mức cực hạn mà có thể chịu đựng được.

      Vương Lâm như vậy nhưng số lượng lớn tu sĩ ở khắp bốn phía lại thua kém hơn rất nhiều. Vẻ mặt mỗi người trong số bọn họ đều trở nên trắng nhợt rồi đồng loạt rút lui về phía sau. Thậm chí có nhiều người nếu được sư môn trưởng bối giúp đỡ sợ rằng dưới tia uy áp lập tức vỡ nát người ra mà chết.

      Đúng lúc này hình ảnh có thể làm cho tất cả tu sĩ cả đời khó quên đột nhiên ra!

      Chỉ thấy cột khí thanh sắc khổng lồ lúc này đột nhiên vang lên những tiếng nổ ầm ầm rồi tan vỡ. Từng luồng hào quang hồng sắc từ trong những chỗ sụp đổ liên tục lóe ra. Luồng sáng này vừa lan ra lập tức điên cuồng tản ra khắp bốn phía, thậm chí còn xuyên qua thân thể của những tu sĩ rồi trực tiếp đâm sâu vào trong gian.

      Cột khí thanh sắc liên tục sụp đổ hồng quang càng ngày càng nhiều. Nó điên cuồng lao ra rồi tràn ra khắp bốn phía với tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi.

      Lúc này nếu ở góc độ khác có thể ràng nhìn thấy cửa Đông Hải Linh trong tam đại cấm địa ở phía đông Thiên Vận Tinh bị bao phủ trong hai màu xanh đỏ.

      Thanh quang dần tiêu tán, thay vào đó là hồng quang vô tận, nó phải có màu như máu, mà là màu đỏ chói sáng như những tia nắng gắt.

      Hồng quang tỏa ra giống như ánh mặt trời, từ vị trí trung tâm Đông Hải Linh tràn ra khắp bốn phía như vô cùng vô tận.

      Hồng quang cụ thể lan xa đến nơi đâu, ngoại trừ vài người tất cả những người khác đều thể biết được.

      Nhưng ở số tinh cầu hoang ở bên ngoài Thiên Vận Tinh biết bao xa, lúc này chúng cũng bị luồng hồng quang này bao phủ. Thậm chí ngay cả Chu Tước Tinh ở rất xa, lúc này Chu Vũ Thái ngồi khoanh chân tĩnh tọa đột nhiên mở hai mắt, chỉ thấy toàn bộ bầu trời Chu Tước Tinh đột nhiên trở nên đỏ rực.

      Những tinh cầu ở rất xa cũng bị luồng hồng quang từ trong cửa Đông Hải Linh phía đông Thiên Vận Tinh bao phủ, cứ năm nghìn năm đạo hồng quang này lại được phát ra lần, rốt cuộc nó bao phủ cự ly bao nhiêu thể nào tính toán cho ràng được.

      Đạo hồng quang này đột nhiên dừng lại tràn ra nữa, giống như đạt đến mức độ cực hạn. Nhưng trong nháy mắt khi hồng quang ngừng lại, tất cả những nơi được hồng quang bao phủ đột nhiên xuất dị biến kinh thiên động địa.

      Trong tinh , trong tinh cầu, trong hư vô, tất cả mọi thứ, pháp bảo, ngọc giản, linh thạch, tiên ngọc, thi hài, cổ kiếm, tàn bảo, tiên quyết, thượng cổ tu bảo…Tất cả mọi vật chất, tất cả mọi của cải, bất kể có hư hại hay , chỉ cần là vật vô chủ mà nằm trong phạm vi của hồng quang đều trở nên rung động.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Q.2 – Chương 519: Lệnh Bài.


      Loại rung động này duy trì liên tục trong khoảng thời gian dài nhưng sức ảnh hưởng của nó lại vượt quá sức tưởng tượng. Trong khoảnh khắc này, hễ là những vật vô chủ nằm trong hồng quang đều chấn động kịch liệt.

      Giờ khắc này, tất cả tu sĩ những tinh cầu tu chân bị hồng quang đảo qua, phải tất cả đều hiểu nguyên nhân sinh ra nó. Thậm chí hầu như tuyệt đại bộ phận đều tự nghĩ ra những suy đoán hoàn toàn khác biệt về luồng hồng quang bầu trời mỗi năm nghìn năm lại xảy ra lần này.

      Chỉ có số rất ít những người chân chính có đại thần thông mới nhận ra lai lịch của luồng hồng quang này. Đồng thời cũng biết cửa Đông Hải Chi Linh bên ngoài Thiên Vận Tinh mở ra.

      Khi Những luồng hồng quang này tản ra phải tượng thủy triều kết thúc, chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.

      Luồng hồng quang kia ngừng lại sau khoảnh khắc đột nhiên lại lấp lánh cách dữ dội. Lần này nó lan ra bên ngoài mà điên cuồng rút lại bằng với tốc độ khếch tán trước đó.

      Nó rút về giống như thủy triều với khí thế thể chống đỡ nổi, lấy lực lượng kỳ dị thể tưởng tượng nổi nhanh chóng thu hồi lại Đông Hải ngoài Thiên Vận Tinh.

      Nếu như chỉ có hồng quang rút cũng được, nhưng theo nó còn có số lượng vô tận các loại pháp bảo, linh thạch, ngọc giản, tiên ngọc…Tất cả mọi thứ pháp bảo vô chủ.

      Thậm chí còn có số thú kỳ dị, hoặc những linh vật cường đại sinh tồn trong tinh .

      Tất cả những vật và pháp bảo này đều bị tượng thủy triều do cửa Đông Hải Linh ngoài Thiên Vận Tinh thôn phệ trở về. Chúng nó được bao bọc bên trong hồng quang, dùng tốc độ khó mà tưởng tượng được điên cuồng rút về làm tinh vang lên những tiếng nổ ầm ầm.

      Tốc độ quay về chậm hơn chút so với tốc độ khuếch tán của hồng quang nhưng cũng sai biệt nhiều lắm. Nếu như từ góc độ khác nhìn lại có thể thấy, lấy cửa Đông Hải Linh bên ngoài Thiên Vận Tinh làm điểm trung tâm, trong phạm vi vô cùng vô tận, hồng quang nhanh chóng rút về giống như thủy triều.

      Giờ khắc này, hồng quang xuyên qua gian, xuyên qua tinh , xuyên qua tất cả hành tinh tu chân, giống như trước mặt hồng quang có tồn tại bất cứ cái gì tồn tại. Chỉ qua ba nén hương, tất cả tu sĩ khắp bốn phía bên ngoài cửa Đông Hải Linh đều nhìn thấy nơi cuối chân trời hoặc những nơi xa khắp bốn phía, hồng sắc cuồn cuộn quay về giống như vạn mã bôn đăng.

      Những con sóng hồng quang này cuộn lại thành hình tròn cuốn sạch mọi thứ vào bên trong rồi phóng về cửa Đông Hải Linh.

      Hai mắt Vương Lâm mạnh mẽ co rút lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng. Cảnh tượng thủy triều vừa rồi làm sinh ra cảm giác đặc biệt chân . Nhưng lúc này sau khi nhìn thấy loạt hồng quang cuộn tròn lại rồi phóng về ở bốn phương tám hướng, lại thầm thở ra hơi sâu.

      thực tế vào giờ khắc này chỉ có Vương Lâm mà trong đám tu sĩ ở bốn phía hễ là người nào lần đầu tiên được nhìn thấy cửa Đông Hải Linh được mở ra rồi thủy triều xuất ngay sau đó, nổi kinh hãi trong lòng cũng kém Vương Lâm là mấy. Có số người hoàn toàn lạc bước vào trong những chấn động, mất cảm ứng với đạo tâm.

      Khoảnh khắc khi nhìn thấy hồng quang là những cơn sóng ở tận phía chân trời, nhưng sau khi hít vào hơi rồi nhìn lại, ngọn sóng hồng quang lại gào thét phóng qua. Cả đám chúng nó trực tiếp phóng thẳng qua bên cạnh những tu sĩ.

      Cùng lúc này, những đám ngọc giản, khối khối tinh thạch, đống tiên ngọc, cả núi pháp bảo…Rất nhiều vật làm cho mắt người nhìn vào phải long lên sòng sọc đều được bọc vào trong hồng quang rồi dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua những tu sĩ ở khắp bốn phía.

      số thú với thân hình khổng lồ, thi hài, và những pháp bảo cực lớn cũng phóng thẳng qua nhóm tu sĩ, nhưng những bảo vật này đều có hồng quang bao bọc. Trong luồng hồng quang này chứa lực lượng kỳ dị có thể điều khiển được những bảo vật ở bên trong. Khoảnh khắc này những bảo vật kia giống như mất ngưng hình, nó trực tiếp xuyên thấu qua thân thể của những tu sĩ mà tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với những người này.

      Giống như vào giờ khắc này, tất cả mọi thứ trước mặt đều là ảo giác.

      Vương Lâm tận mắt nhìn thấy con thú sừng toàn thân phát ra những tia sấm sét màu đen, tu vi của nó kém gì tu sĩ Vấn Đỉnh với thân thể khổng lồ gào thét phóng tới. Vương Lâm căn bản thể né tránh được loại tốc độ này, nó trực tiếp xuyên thấu qua thân thể .

      Trong nháy mắt khi nó xuyên thấu qua, Vương Lâm hít vào hơi sâu, mạnh mẽ xoay người lại, hai mắt như điện cẩn thận nhìn vào trong luồng hồng quang. có thể nhìn thấy được ở bên trong có rất nhiều bảo vật đủ loại cấp độ.

      – Thiên Kim Thượng…Quỳnh Hoa Dịch…Thủy Mặc Thạch…Linh Tê Giác… ….

      Chẳng qua Vương Lâm chỉ đảo mắt qua nội tâm lập tức chấn động mạnh. Những tài liệu này đều là số vật luyện khí tương đối tốt trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti.

      – Còn có…Cái này…Đây là… ….

      Ánh mắt Vương Lâm đột nhiên trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào trong đạo hồng quang được hút về ở phương xa, trong đó ngờ lại có thanh đại kiếm.

      Thanh kiếm này giống như cánh cửa, bên lấp lánh kim quang nhưng lại mơ hồ có chút rỉ sét. thanh kiếm này còn có số chỗ bị vỡ nát.

      Thanh kiếm này vừa lóe lên biến mất trong luồng hồng quang.

      Trong mắt Vương Lâm mạnh mẽ tuôn ra những đạo tinh quang.

      Vương Lâm nhìn những tu sĩ khắp bốn phía, cả đám người ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào các loại bảo vật trong hồng quang, trong lòng đều có những tâm tư khác nhau.

      Giờ phút này tượng thủy triều sắp kết thúc. Đúng lúc chuẩn bị kết thúc ở phương trời xa lại có cơn sóng hồng quang gào thét phóng tới.

      Con sóng này có tốc độ siêu nhiên, gần như chỉ trong nháy mắt phóng thẳng đến.

      Trong nháy mắt khi con sóng này xuất , sắc mặt Thiên Vận Tử vốn vẫn như thường lại đột nhiên khẽ biến. Lão mạnh mẽ xoay người lại, ánh mắt như điện nhìn về phía con sóng hồng quang.

      Hai mắt Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu lại càng tuôn ra luồng tinh quang khó có thể tưởng tượng. Hai mắt lão như đuốc nhìn chằm chằm vào sâu trong con sóng nhanh chóng phóng đến với tốc độ muốn cuốn sạch tất cả.

      Giờ phút này chỉ có hai người bọn họ, đột nhiên số thân ảnh già nua từ trong đám tu sĩ khắp bốn phía điên cuồng lao ra với tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn kịp.

      Những hình bóng già nua này chính là số lão quái thành danh Thiên Vận Tinh. Mục đích của bọn họ đến đây là mang đám tiểu bối đến kiến thức phen. Nhưng lúc này, họ nhìn thấy con sóng kia, hơn nữa sau khi nhìn thấy vật thể trong con sóng cả đám người lại đột nhiên lao ra giống như trẻ vạn tuổi.

      Cảnh tượng chấn động này lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả tu sĩ. Ánh mắt Vương Lâm trở nên lấp lánh, gắt gao nhìn chằm chằm vào con sóng nhanh chóng phóng đến.

      Tốc độ của con sóng này quá nhanh, gần như vừa mới lóe lên xuyên qua thân thể của rất nhiều tu sĩ, từ xa nhìn lại giống như nó chồm lên rồi phóng thẳng về cửa Đông Hải Linh.

      Nếu chỉ có tốc độ nhanh cũng bình thường, quỷ dị của luồng hồng quang này chính là nó ngăn cản thần thức vào thăm dò, ngăn cản ánh mắt nhìn vào. Tất cả mọi thứ thần thông vào bên trong dò xét đều bị ngăn cản ở bên ngoài, căn bản có cách nào nhìn ở bên trong rốt cuộc có thứ gì. Ngay cả những người như Thiên Vận Tử và Lăng Thiên Hậu cũng phải biến sắc.

      Trong nháy mắt khi thần thức Vương Lâm đụng vào luồng hồng quang kia đột nhiên sinh ra loại cảm giác giống như tiến vào bên trong mê cung, thần thức của lại lập tức sụp đổ. Nếu quả quyết vứt bỏ nhất định thần thức tan vỡ gây ra thương tích.

      Vương Lâm nhìn về những tu sĩ khác ở khắp bốn phía, vẻ mặt của bọn họ đều trở nên tái nhợt, có số người còn phun ra máu tươi, ánh mắt ảm đạm, ràng là họ thu hồi thần thức quá chậm rồi bị thương.

      nên dùng thần thức để xem, vật này phải những tiểu bối các ngươi có thể nhìn thấy được!

      Lúc này lão già gầy đét trong đám lão quái thành danh từ từ truyền giọng ra.

      Lúc này, mắt thấy con sóng kia xuyên qua mọi người rồi sắp sửa biến mất trong cửa Đông Hải Linh ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, mi tâm đột nhiên xuất ba đạo khí xám rồi điên cuồng vận chuyển. Chúng lập tức hóa thành ba cái ấn ký phức tạp rồi nhanh chóng lấp lánh trán Vương Lâm.

      Cùng lúc đó, ba đạo ấn ký này giống như hòa tan ra. Trong lòng Vương Lâm khẽ động, chúng lập tức theo hai mắt tỏa ra bốn phía rồi lập tức cuộn lại tạo thành vòng tròn rất mịn.

      Trong nháy mắt khi vòng sáng được hình thành, hai mắt Vương Lâm đột nhiên phát ra những luồng sáng giống như ánh trăng, luồng sáng lập tức lan ra tạo thành vệt sáng dài nửa thước.

      Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của Vương Lâm giống như thần quang có thể nhìn trời đất, trực tiếp xuyên qua hư vô rồi đuổi theo luồng hồng quang sắp tiêu tán. Khí thế của ánh mắt mạnh như vũ bão trực tiếp chui vào trong hồng quang.

      Vương Lâm muốn nhìn xem ở bên trong rốt cuộc có vật gì!

      Ánh mắt Vương Lâm xuyên thẳng qua hồng quang rồi kéo dài ra vô tận. Nhưng thấy trước mắt chỉ là màu đỏ, hơn nữa còn có lực lượng kỳ dị ngừng xâm nhập vào trong mắt . Từng cơn đau nhức lấy loại cách thức kỳ dị truyền vào trong cơ thể .

      Hai mắt Vương Lâm lập tức đỏ bừng, nước mắt chảy xuống thành từng dòng, trong đó còn lẫn cả máu tươi.

      Vương Lâm cắn răng rồi gầm tiếng, những ấn ký cuộn tròn và xoay chuyển bên ngoài bốn phía hai mắt lập tức phát ra những luồng khí xám nồng đậm. Nhưng những luồng khí xám này cũng khuếch tán ra mà vừa mới xuất lập tức hóa thành những sợi tơ rồi nhanh chóng chui vào trong đồng tử của hai mắt Vương Lâm.

      Gần như chỉ trong nháy mắt, mảnh đỏ hồng trong hai mắt Vương Lâm mang theo những luồng sắc xám nồng đậm.

      Sau đó ánh mắt Vương Lâm ở trong đạo hồng quang sắp tiêu tiêu tán kia lập tức giống như được bơm vào luồng sức sống mới. Ánh mắt điên cuồng phóng thẳng về phía trước rồi trực tiếp phá vỡ từng tầng hồng quang, nó kiên cường đập mạnh vào từng luồng lực lượng kỳ dị có tác dụng hạn chế cho thăm dò ở trước mặt.

      Cuối cùng trong nháy mắt khi đạo hồng quang biến mất trong cửa Đông Hải Linh, ánh mắt Vương Lâm cuối cùng cũng nổ ầm tiếng phá vỡ toàn bộ luồng hồng quang. nhìn thấy ở sâu bên trong có vật làm cho vẻ mặt của Thiên Vận Tử và những người khác đại biến.

      Đó là khối lệnh bài!

      khối lệnh bài lấp lánh kim quang, bên có khắc ký hiệu.

      Trong nháy mắt khi Vương Lâm nhìn lệnh bài này, trong hai mắt lập tức chảy ra hai dòng máu lớn. Những cơn đau nhức khó có thể tượng tượng được đột nhiên tuôn trào trong tim, Vương Lâm nhắm chặt hai mắt lại.

      Khi Vương Lâm mở mắt ra, con sóng màu hồng biến mất trong cửa Đông Hải Linh.

      Lúc này hai mắt Vương Lâm dày đặc những sợi tơ máu. Nhưng điều quỷ dị là bên trong những sợi tơ máu lại có những luồng khí xám giống như những sợ tơ lấp lánh, mắt mang theo loại cảm giác cực kỳ dị.

      Lúc này Diêu Tích Tuyết ngồi huyết ngọc ở phương xa, nàng vô ý đảo mắt nhìn qua Vương Lâm. Trong nháy mắt khi nhìn thấy ánh mắt của , cơ thể nàng lập tức bị tự chủ được mà chấn động. Vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên tái nhợt, nàng vội vàng cúi đầu, trong lòng dậy sóng!

      – Ánh mắt này…Ta biết vì sao phụ thân bảo ta phải chú ý đến người này… ….
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Q.2 – Chương 520: Đông Hải Linh


      Ánh mắt kiếm tôn Lăng Thiên Hậu lóe lên, tay phải hướng về phía Đông Hải điểm cái, lập tức bốn kiếm ảnh hư ảnh phía sau lưng lập tức rít gào, hóa thành bốn đạo cầu vồng sắc bén, trực tiếp lao .

      Bốn tiếng ầm ầm vang vọng đất trời truyền tới. Cánh cửa Đông Hải linh trôi nổi , ở giữa cái vật khổng lồ lơ lửng ấy bị bốn đạo kiếm ảnh như lốc xoáy liên tục đánh vào, bỗng nhiên có bốn điểm dừng lại, từ trong khối nước lơ lửng kia nứt ra lối vào trông có vẻ chẳng có quy tắc gì.

      Hai màu xanh đỏ ngừng từ trong lối vào này lóe ra, bên trong đó còn truyền ra ngừng những tiếng gào khóc nức nở của quỷ vật.

      Lối vào này vốn là hư vô, nhưng lúc này mọi người nhìn lại mới thấy sâu trong đó lại có thế giới khác.

      – Cánh cửa Đông Hải linh mở ra, người nào tiến vào nhanh lên!

      Kiếm tôn Lăng Thiên Hậu rất gọn gàng, nhưng trong giọng tràn ngập vẻ lạnh lùng.

      vừa dứt lời, Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử phía sau lập tức bay ra, hóa thành mười hai đạo kiếm quang sắc bén, bay thẳng tới phía lối vào.

      Mười hai người này lần lượt tiến vào. Đến khi người cuối cùng bước vào, ánh mắt kiếm tôn Lăng Thiên Hậu sững lại, điểm vào hư cái. Lập tức đạo kiếm khí từ đầu ngón tay phóng ra, lao thẳng tới người đệ tử cuối cùng đó.

      – Cầm lấy đạo kiếm khí này của ta. Nó giúp mười hai người các ngươi bảo vệ tính mạng.

      Lăng Thiên Hậu xong, đạo kiếm khí đó liền được đệ tử cuối cùng cung kính tiếp nhận. hướng về kiếm tôn Lăng Thiên Hậu khom lưng cái, sau đó tiến vào trong.

      Lúc này phía sau kiếm tôn Lăng Thiên Hậu, Tham Lang cũng sớm biến mất. Thân ảnh của hóa thành đạo kiếm khí vừa nãy, theo Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử của Đại La kiếm tông tiến vào trong cánh cửa Đông Hải linh.

      Ánh mắt Thiên Vận Tử bình tĩnh, đầy thâm ý nhìn kiếm tôn Lăng Thiên Hậu, chậm rãi :

      – Đệ tử Thiên Vận Tông cũng vào !

      Mười người bao gồm cả Vương Lâm đều dạ ran, trong nháy mắt liền đứng lên bay về phía lối vào.

      Chẳng qua tốc độ Vương Lâm chậm hơn, tranh vào trước mà chờ người bên ngoài tiến vào hết lúc này mới từng bước bước vào.

      Toàn bộ đệ tử của Đại La kiếm tông và Thiên Vận Tông tiến vào cánh cửa linh, sau đó là tới đệ tử của các tông phái và các lão quái vật khác. Tất cả đều hóa thành những đạo cầu vồng bay thẳng tới cánh cửa đó.

      Diêu Tích Tuyết huyết ngọc, lúc này đôi mắt lộ vẻ suy tư, cắn răng cái, cả người hóa thành đạo huyết quang, bay thẳng tới lối vào.

      Sau nửa canh giờ, tu sĩ bốn phía cũng lục tục tiến vào. Đến người cuối cùng từ khoảng chừng có cả trăm người, trong đó ít người là đệ tử của những lão quái thành danh.

      Sau nửa canh giờ, kiếm tôn Lăng Thiên Hậu vẫy tay phải cái, lập tức bốn điểm cánh cửa lập tức chấn động, sau đó đột nhiên hóa thành bốn đạo kiếm quang, nhanh chóng bay trở lại bên cạnh Lăng Thiên Hậu, lên ở sau lưng , lần nữa lại hóa thành những đạo kiếm quang hư ảo lấp lóe ngừng.

      Bốn đạo kiếm ảnh biến mất, lối vào cánh cửa Đông Hải linh cũng nhanh chóng lóe lên hai màu xanh đỏ. Hầu như chỉ trong nháy mắt, lối vào đó liền biến mất còn bóng dáng.

      Tu sĩ bốn phía lúc này liền tản ra rời , mặc dù vẫn có người chưa đỉ những cũng chẳng nhiều lắm. Chỉ lúc sau, ở giữa bầu trời Đông Hải chỉ còn lại vài tu sĩ.

      Những tu sĩ này đều là những lão quái thành danh. Đám người này tu vi thông thần, chẳng xa lạ gì nhau. Bọn họ sở dĩ rời chỉ có nguyên nhân duy nhất, đó là vật còn lại ở trong tầng sóng khí màu đỏ kia.

      Chuyện này có liên quan tới đại bí mật của Thiên Vận Tinh. Lúc này bên trong gian, mọi người đều trầm mặc, câu nào.

      Ánh mắt kiếm tôn Lăng Thiên Hậu sững lại, nhìn về phía Thiên Vận Tông phía xa xa, quát:

      – Thiên Vận Tử, vật cuối cùng trong tầng sóng khí ấy là lệnh bài!

      Ánh mắt Thiên Vận Tông bình tĩnh nhìn kiếm tôn, sau đó liếc qua lão hữu bốn phía. mỉm cười :

      sai, đúng là lệnh bài, hơn nữa có tất cả ba cái! ngờ tới lần này cánh cửa Đông Hải linh mở ra ta lại gặp được lệnh bài này. Nếu lúc này lệnh bài bị hút vào Đông Hải, ta đợi chút cũng sao. Đông Hải mỗi lần mở ra, đệ tử đều phải vào trong đó thí luyện năm trăm năm. Vì thế chúng ta cứ ước định là năm trăm năm nữa tụ tập lại đây. Đến lúc đó chúng ta lại tiến vào nơi ấy lần nữa. Chẳng qua chuyện năm đó các vị chắc đều biết, cho nên lúc này nhất định phải chuẩn bị cẩn thận. Ta nghĩ thời gian năm trăm năm cũng đủ đều chuẩn bị rồi.

      Thiên Vận Tử xong ôm quyền hướng về bốn phía, vung tay áo cái, cả người bước vào hư bước. gian như giao động lăn tăn, sau đó thân ảnh từ từ tiêu tán.

      Kiếm tôn Lăng Thiên Hậu hừ tiếng, quay đầu nhìn sâu vào cánh cửa Đông Hải linh, sau đó sau người hóa thành đạo kiếm quang, biến mất hoàn toàn.

      Hai người vừa rời , những lão quái vật thành danh bốn xung quanh đều chia thành từng nhóm năm ba người, dần dần tản cả.

      Bên ngoài cánh cửa Đông Hải linh lúc này lại khôi phục yên tĩnh. Từ xa nhìn lại, cả khối nước biển lơ lửng , trong đó có vô số vật chậm rãi chuyển động, tỏa ra khí tức kỳ dị.

      Hai màu đỏ xanh thỉnh thoảng lại lóe lên ngừng. Kiếm tôn Lăng Thiên Hậu hóa thành đạo kiếm quang lao qua hư . Đại La kiếm tông cũng phải ở Thiên Vận Tinh, phải ở năm đại phó tinh mà là ở đại tinh cầu mà Lăng Thiên Hậu đưa từ tinh tới.

      Tinh cầu này tuy lớn hơn Thiên Vận Tinh nhưng lại lớn hơn gấp mấy lần năm đại phó tinh. Linh lực này rất sung túc, cực kỳ thích hợp cho tu sĩ tu luyện.

      Đại La kiếm tông được đặt ở nơi này.

      Tinh cầu này, Lăng Thiên Hậu đặt tên là Đại La tinh!

      Lăng Thiên Hậu bay ào ào đường, trực tiếp phá vỡ cương phong bên ngoài của Đại La tinh, tiến nhập vào trong đông bộ của Đại La tinh nơi bế quan.

      – Trong thời gian hai trăm năm, lão phu nhất định hoàn toàn luyện hóa Tiên kiếm kia, lấy chín chín linh quy nhất, đem tiên kiếm này luyện thành kiếm. Tới khi đó, việc thu lệnh bài của ta nắm chắc hơn gấp đôi!

      Ánh mắt kiếm tôn Lăng Thiên Hậu lóe lên, thân hình biến mất ở bên ngoài nơi bế quan.

      Lại về Thiên Vận Tử. sau khi trở lại Thiên Vận Tinh lập tức vào trong bảo tháp bảy màu trong dãy núi tam sắc. Ở nơi đó, khoanh chân ngồi xuống, bên cạnh đặt vài mẩu xương thú đen kịt!

      Mấy cái xương thú này cực kỳ sáng, tràn ngập thứ khí tức tà dị.

      – Đệ tử Vương Lâm này của ta người may mắn. Chỉ biết là vận may của còn lại được bao nhiêu.

      Thần sắc Thiên Vận Tử như thường, tay phải chụp cái. Đám xương thú bên cạnh lập tức bay lên, dưới cái khoát tay của liền rơi xuống bốn xung quanh.

      Ánh mắt Thiên Vận Tử lóe sáng, cẩn thận quan sát, khóe miệng dần dần lộ nụ cười.

      Bên trong cánh cửa Đông Hải linh là thế giới hỗn độn. Thậm chí có thể nơi này là thế giới tự hình thành!

      Có lẽ cũng có người biết tuổi thọ của nơi này, nhưng Vương Lâm hiển nhiên phải là trong số đó. sau khi bước vào cánh cửa linh này liền cảm thấy dường như xuyên qua mặt nước, tiến vào dưới đáy biển vậy. Trước mặt bây giờ là hoang nguyên rất lớn.

      Nơi này có trời, có đất, thậm chí có cả đại dương. Nhưng nơi này lại chẳng giống bất kỳ tu chân tinh nào.

      Bốn phía xung quanh Vương Lâm lúc này chẳng có bóng người, chỉ là mảnh hoang nguyên. Chín người khác của Thiên Vận Tông trong nháy mắt khi bước vào đây liền bị lực lượng kỳ dị đẩy tản nhau ra, lúc này chẳng biết đâu cả.

      – Cánh cửa Đông Hải linh này hề giống với bất cứ nơi nào ta từng qua trước đây. Nơi này giống như thế giới của phàm nhân, chẳng hề giống với nơi thí luyện có trọng bảo.

      Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thần thức tản ra, thân thể nhoáng lên liền bay lên , từ từ bay .

      – Người của những tông phái khác hẳn là cũng giống ta bây giờ, đều bị tản ra khắp nơi, đường khác nhau. Tôn Vân Sơn từng , hành trình Đông Hải này có thời gian năm trăm năm. cách khác ta phải ở lại đây trong thời gian đó rồi…….

      Thần sắc Vương Lâm như thường, vừa phi hành ánh mắt vừa lộ vẻ suy tư.

      – Thời gian năm trăm năm đối với con người có thể cả thế giới thay đổi, nhưng đối với người tu đạo chỉ trong nháy mắt. Chẳng qua trong năm trăm năm này ta muốn làm rất nhiều việc, Sát lục tiên quyết phải tu luyện tới đại thành! Đó là việc thứ nhất! Hơn nữa ở nơi này, nếu Thác Sâm ở Chu Tước tinh thoát khốn cũng tuyệt đối thể đoán ra ta ở nơi này! Do vậy ta lại có thêm thời gian năm trăm năm chuẩn bị.

      Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, khóe miệng mỉm cười.

      trước đó nghe Tôn Vân Sơn , bên trong cánh cửa Đông Hải linh có thời hạn năm trăm năm, trong lòng liền thầm hạ quyết tâm phải chuyến này.

      Phải biết rằng giờ người Vương Lâm kiêng kỵ nhất chính là Thác Sâm ở chỗ cổ thần. Người này khi thoát khốn lập tức tìm Vương Lâm đầu tiên. Với tu vi giờ của Vương Lâm, muốn chiến thắng quá khó khăn!

      Đó cũng là lý do Vương Lâm điên cuồng học tập Sát lục tiên quyết, luyện hóa sinh cơ, lạc ấn. Vương Lâm biết bản thân mình có khả năng chiến thắng Thác Sâm. Bởi vậy muốn học được phương pháp bảo vệ tính mạng!

      Sát lục tiên quyết này sau khi đại thành có thể ngưng kết lượng lớn lạc ấn sinh mệnh, do đó đây là cơ hội để có thể chống lại Thác Sâm!

      – Thời gian năm trăm năm biết tu vi của ta có thể đạt tới mức nào đây?

      Ánh mắt Vương Lâm lộ ánh sáng kỳ dị, ầm thầm trầm tư.

      – Chuyện của Chu Dật tiền bối cũng là trong những nguyên nhân khiến ta tiến vào nơi này. Lấy ý cảnh trong bảo tháp của Chu Dật tiền bối tìm được nơi phong ấn của kiếm tôn Lăng Thiên Hậu kia hẳn là khó. Nếu có thể cứu được Chu Dật tiền bối ra, với tu vi của trước đây, phối hợp với tiên kiếm chắc chắn khiến cho ta trong khoảng thời gian ngắn đạt được công kích cực mạnh!

      Mặt khác còn có thanh đại kiếm bên ngoài cánh cửa Đông Hải linh ta thấy giống hệt như Cự Phú.

      Vẻ suy tư trong ánh mắt của Vương Lâm càng đậm.

      – Trong Cự Phú có chứa kiếm kỹ của kiếm hồn. Nếu tìm được Cự Phú, học được kiếm kỹ của kiếm hồn uy lực của tiên kiếm nhất định tăng lên gấp bội.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :