Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 496: Gặp lại Lăng Thiên Hầu


      - Thiên Vận Tử tiền bối, người đó là ai???

      - Thiên Vận lão hữu, có thể ràng được ?

      Mới đầu chỉ vài người hỏi, càng về sau càng nhiều, toàn bộ đều hướng về Thiên Vận Tử hỏi về "".

      - Đủ rồi, Thiên Vận đừng nhắc tới nữa!

      Tôn trưởng lão sắc mặt khó coi, trầm giọng .

      Thiên Vận Tử nhìn Tôn trưởng lão, cười :

      - Kỳ ta rất may mắn, trong cuộc đời này lại có thể gặp được . Kẻ này tuyệt đối bước vào bước thứ ba!!!!

      Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, những người xung quanh cũng đều nhìn chằm chằm vào Thiên Vận Tử, cùng chờ đợi câu tiếp theo của lão.

      Tôn Trưởng lão trầm mặc lát, thở dài rồi xua tay :

      - Thôi, tính tình của Thiên Vận lão nhi ngươi khi nào cũng quái đản, luôn !

      Thiên Vận Tử cười :

      - Vô số năm qua, Tu Chân Liên Minh chỉ phải nếm đau khổ lần duy nhất trong tay người này. Việc này cũng có gì, chẳng qua, là người duy nhất trong số những người ta từng biết trong đời mình đạt tới bước thứ ba. Đáng tiếc, cũng như đoá phù dung, sớm nở tối tàn, có chút tung tích gì nữa!

      Lần Thiên Vận Tử giảng đạo này vẫn tiếp tục. Chẳng qua, tuyệt đại bộ phận tu sĩ đều đặt tâm tư vào người mà trong miệng Thiên Vận Tử gọi là “”.

      Nhưng Thiên Vận Tử lại thêm nữa. Lần giảng đạo này tiến hành được ba ngày. Ba ngày sau, việc giảng đạo kết thúc.

      Vương Lâm vẫn im lặng lắng nghe, dần dần có chút lĩnh ngộ.

      - Sau lần giảng đạo nhân đại thọ vạn năm này, lão phu mang đến cho chư vị hồi tạo hoá. Bây giờ ta thi triển trung phẩm Tiên thuật lần. Chư vị đạo hữu, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu đó là tuỳ các vị!

      Thiên Vận Tử khẽ mỉm cười, chậm rãi .

      Lời của Thiên Vận Tử vừa xong, những người xung quanh lập tức ngưng thần định khí. Gần như thất cả mọi người, dù là số tu sĩ có đại thần thông, cũng thua kém Thiên Vận Tử bao nhiêu, nhưng ánh mắt đều loé lên, cẩn thận quan khán!

      Phải biết rằng Tiên thuật rất ít, trung phẩm Tiên thuật lại càng ít hơn!

      Lễ mừng đại thọ của Thiên Vận Tử sở dĩ có nhiều người đến như vậy, ngoại trừ do danh khí và giao lưu rộng khắp của Thiên Vân Tử và buổi giảng đạo ra chính là do sau khi giảng đạo, Thiên Vận Tử thi triển Tiên thuật mới khiến cho tất cả mọi tu sĩ đều phải động tâm.

      Vương Lâm thở sâu, nhìn Thiên Vận Tử chuyển mắt. Cuộc đời chưa từng thấy qua Tiên thuật. Thứ cao nhất mà chứng kiến chính là Cấm pháp, bắt chước từ hạ phẩm tiên thuật mà thôi.

      Uy lực của Cấm pháp cường đại như thế, Vương Lâm cũng tưởng tượng ra được, rốt cục Tiên thuật cường đại đến độ nào nữa.

      Ngay tại khi toàn bộ mọi người đều chăm chú nhìn Thiên Vận Tử, chờ đợi thi triển trung phẩm Tiên thuật bỗng nhiên từ chân trời phía xa truyền đến từng trận sét đánh. Chỉ thấy đạo đạo kiếm quang, như vô số sao băng điên cuồng bắn đến.

      Những tu sĩ có đại thần thông ở nơi này sớm phát ra tượng này, lúc này ánh mắt bình thản nhìn lại.

      Kiếm quang từ phía chân trời số lượng nhiều thể tưởng được,vô cùng vô tận, lấy già thiên cái nhật để hình dung có lẽ cũng quá đáng.

      Đạo đạo kiếm quang đồng thời truyền ra thanh gào rít, tiếng ầm ầm ngừng vang xa.

      Cảnh tượng này trong đời Vương Lâm cũng chỉ mới gặp qua lần. Đó là lúc ở Tiên giới, sau khi nữ tử áo trắng trong Bảo tháp tỉnh dậy, triệu tập kiếm hồn của vũ chi kiếm tiên. Toàn bộ Tiên giới như bị kiếm bao phủ.

      Thần sắc của Thiên Vận Tử như thường, hướng về phía xa xa.

      Lúc này, vô số phi kiếm điên cuồng bay đến, từng trận kiếm khí lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén, lao thẳng về phía này.

      Những tu sĩ đủ tu vi dám cản trở phía trước, nhanh chóng tản ra tạo thành cái thông đạo rất rộng.

      - Thiên Vận lão nhi, ngày đại thọ của ngươi, lão phu sao có thể đến!!!

      thanh cương liệt bỗng nhiên quanh quẩn giữa trời đất. Cùng lúc đó, chỉ thấy những phi kiếm từ xa bay đến nhanh chóng di động, cùng lúc tách ra, lão già mặc áo xanh xuất .

      Lão già này râu trắng tự động bay bay, cả người dù rất gầy nhưng lại mang đến cho người ta cỗ khí tức như thiên uy. Nhất là sau lưng lão có đến bốn bóng kiếm hư ảo, mỗi lần loé lên, từ trong hư vô vang lên tiếng sấm đánh.

      Dưới chân lão là thanh xà hình bảo kiếm (1), tràn ngập cỗ khí thế hung ác. thanh bảo kiếm này lộ đầy vẻ máu tanh, biết bị Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu sử dụng phương pháp nào đó tế luyện, ngờ khiến người ngoài khi nhìn vào tâm thần đại chấn.

      (1) xà hình bảo kiếm: thanh bảo kiếm hình con rắn.

      ít những tu sĩ xung quanh sắc mặt lập tức tái nhợt, lui lại phía sau.

      Vương Lâm nhìn chằm chằm thanh xà hình bảo kiếm kia, đó chính là Vũ chi đệ nhị kiếm do Lăng Thiên Hầu cướp ở Tiên giới năm đó.

      - Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu!!!

      Từ đám tu sĩ xung quanh, có người kinh hô.

      Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu, Tông chủ của Đại La Kiếm Tông, môn phái Thiên Vận Tinh mà bất kể là tu vị của cá nhân hay thực lực của môn phái đều gần tương đương với Thiên Vận Tông, xuất !

      Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu, hai tay đan vào nhau, lộ ra sắc thái trầm. Phía sau có vô số phi kiếm, rậm rạp trải rộng ra cả bầu trời, phát ra tiếng kiếm minh ông ông.

      - Các đệ tử, ra bái kiến Thiên Vận Tử tiển bối!

      Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu quát lớn.

      Lời của vừa ra, lập tức đám phi kiếm phía sau phát ra tiếng kiếm minh càng lớn hơn. Cuối cùng những tiếng bang bang bang liên tiếp vang lên. Chỉ thấy từng thanh phi kiếm lập tức hoá thành sương mù. Lúc này, phía sau Lăng Thiên Hầu, sương mù đầy trời, gần như che kín cả nửa bầu trời, khiến cho thiên địa cũng phải biến sắc.

      Cùng lúc đó, từ bên trong sương mù loạt ánh mắt lạnh như băng dần dần xuất . Cuối cùng sương mù tiêu tán, phía sau Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu bỗng nhiên xuất vô số đệ tử chân đạp phi kiếm.

      Những đệ tử này đều mặc những bộ đồ màu đen, phía sau lưng đều đeo những thanh kiếm với vỏ kiếm có phong cách cổ xưa. Cả đám ánh mắt như điện nhìn hướng Thiên Vận Tử.

      Rậm rạp! Ánh mắt Vương Lâm nhìn ra, phía sau Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu sợ rằng có ít hơn vạn đệ tử.

      - Ha ha, ít lão bằng hữu đều ở đây! Ah, Tôn Trưởng lão ngờ cũng tới!

      Ánh mắt của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu đảo qua, cuối cùng dừng lại người Tôn Trưởng lão.

      Tôn Trưởng lão khẽ mỉm cười :

      - Đại thọ của Thiên Vận lão hữu, tại hạ sao có thể đến!

      Lăng Thiên Hầu cười vang lên, nhìn về phía Thiên Vận Tử :

      - Thiên Vận lão nhi, sao thế? chào đón lão phu sao?!

      Thần sắc của Thiên Vận Tử vẫn như thường, cười :

      - Thôi, hôm nay ngươi đến là đúng lúc. Ta dùng ngươi làm đối tượng để thi triển Tiên thuật, để cho chư vị đạo hữu quan khan chút, được chứ?

      Ánh mắt của Lăng Thiên Hầu trở nên lạnh lẽo, cười :

      - có ý này!

      Thiên Vận Tử khẽ mỉm cười, tay phải đưa lên bóp quyết, trong miệng từ từ :

      - Chư vị đạo hữu! Tiên thuật mà hôm nay lão phu thi triển chính là trung phẩm Tiên thuật. Tiên thuật này tên là Dẫn Tiên thuật, lão phu vô ý đạt được từ tinh cầu bị bỏ hoang! Dưới nghiên cứu của lão phu phát ra năm đó người của Tiên giới sử dụng để đưa tu sĩ của chúng ta lên Tiên giới. khi thi triển có đại thần thông xuất , mong chư vị đạo hữu chú ý!

      Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu hừ lạnh tiếng, đôi mắt lộ ra hàn mang, nhìn chằm chằm Thiên Vận Tử.

      Thiên Vận Tử mỉm cười, tay bấm quyết, lập tức đạo ánh sang màu đỏ từ trong tay ngưng hình. Theo Thiên Vận Tử nâng tay trái lên, kết ấn quyết, ánh sáng màu đỏ này sáng bừng lên.

      Thần thái của Thiên Vận Tử vẫn như thường, hai tay điểm vào hư , lập tức xích mang trong tay phóng ra, bay thẳng lên bầu trời.

      - Trung phẩm Dẫn Tiên thuật!

      Thanh của Thiên Vận Tử như từ trong hư phát ra. Từ giữa bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng nổ, toàn bộ trung lập tức xuất mảnh màu đỏ.

      Bên trong mảnh màu đỏ này, tầng mây quay cuồng, như có con rồng phẫn nộ gào rít, tiếng sấm bỗng nổi lên. Đúng lúc đó, từng trận sét đánh xuyên thấu tầng mây, như hàng vạn con rắn bạc, điên cuồng khuếch tán ra bốn phía.

      Lúc này giữa trung giống như là sóng dữ mặt biển, cỗ thiên uy vô thanh vô tức từ trời giáng xuống.

      Dưới thiên uy này, bộ phận lớn trong số những tu sĩ xung quanh lập tức sắc mặt tái nhợt, từ giữa trung hạ xuống, khoanh chân mà ngồi.

      Vương Lâm nhìn lên trung, tiên lực trong cơ thể dần dần hỗn loạn. Dường như trung có cỗ lực lượng thần kỳ nào đó dẫn dắt, khiến cho thân thể tự chủ được phải run lên.

      Chỉ duy nhất bên trong cánh tay trái, cỗ tam chuyển kim tiên lực lặng lẽ vận chuyển.

      Đáy lòng Vương Lâm khẽ động, lập tức đem tam chuyển kim tiên lực từ trong cánh tay trái thả ra, lưu chuyển toàn thân. tận lực khống chế cỗ kim tiên lực này để cùng tiếp xúc với cỗ tiên lực vốn có trong cơ thể mà lẫn nhau thay đổi. Đợi cho kim tiên lực lưu chuyển được vòng, thân thể run rẩy của Vương Lâm mới dần dịu lại, cuối cùng tuy sắc mặt vẫn hơi tái nhợt nhưng đứng thẳng lại.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 497: Dẫn Tiên thuật!



      Còn Bạch Vi, kiên trì thêm được chút rồi than thầm tiếng, thân mình rơi xuống, ngồi lại mặt đất. Toàn bộ Tử hệ, ngoại trừ Vương Lâm chỉ còn có vị Tứ sư tỷ là thần thái vẫn như thường, bình tĩnh nhìn trung.

      Ngoại trừ hai người , những đệ tử tầm thường của Tử hệ sớm chịu đựng được, từ giữa trung hạ xuống.

      chỉ có mỗi Tử hệ, ngay cả sáu hệ khác, tuyệt đại bộ phận những đệ tử bình thường cũng đều hạ xuống. Chỉ có những người có tu vi cao thâm mới miễn cưỡng đứng thẳng được.

      Tuy nhiên, trong số đệ tử của Thiên Vận Tử trong sáu hệ khác, ngờ người nào từ giữa trung hạ xuống, đều đứng tại chỗ. Mặc dù sắc mặt cũng hơi chút tái nhợt như Vương Lâm nhưng vẫn kiên trì.

      Sắc mặt của Vương Lâm, sau khi kim tiên lực vận chuyển được ba vòng khôi phục lại như thường. Tứ sư tỷ liếc mắt nhìn Vương Lâm cái đầy thâm ý, gì cả.

      Ánh mắt của Thiên Vận Tử lộ ra quang manh bình thản, tay phải điểm cách hướng về Lăng Thiên Hầu. Nhưng lập tức, tay phải lão chỉ chếch sang chút, khi hạ xuống điểm về phía sau Lăng Thiên Hầu, lên đám đệ tử đạp phi kiếm.

      Sắc mặt của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu trầm xuống, thân mình khẽ động, muốn lên phía trước. Nhưng đúng lúc này, Thiên Vận Tử mỉm cười, trong miệng thốt lên:

      - Dẫn độ!

      Lời này vừa ra, từ tầng mây trong trung lập tức truyền ra từng tiếng nổ ầm ầm. Toàn bộ trung như bị đôi tay vô hình xé mở ra, lộ ra mảng trống rỗng lớn. Trận trận ánh sáng bảy màu bỗng nhiên từ trời giáng xuống, bao lấy toàn bộ đệ tử phía sau Lăng Thiên Hầu.

      Vẻ mặt băng lãnh

      của đám đệ tử Đại La Kiếm Tông biến mất, thay vào đó là từng trận mê man. Thân thể bọn họ chịu chế, ngừng chậm rãi bay hướng về bầu trời phía , nơi phát ra ánh sang bảy màu.

      Lăng Thiên Hầu hét lớn tiếng, thân mình khẽ động, thanh xà hình phi kiếm dưới chân như tia chớp bay thẳng lên trời.

      Khoé miệng Thiên Vận Tử mỉm cười, tay phải chụp cái vào hư , tốc độ của xà hình phi kiếm lập tức chậm lại, truyền ra tiếng kiếm minh kịch liệt dãy dụa và hoảng sợ.

      Phía mi tâm của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu lập tức xuất đạo quang mang màu hồng. Quang mang này loé lên, bỗng nhiên từ mi tâm bay ra, lơ lửng giữa trung, nhoáng lên cái hoá thành con Kỳ Lân thú lớn. Con thú này cực kỳ thần võ, bốn chân đạp mặt đất, cái đầu cực lớn nhìn chằm chằm vào Thiên Vận Tử. Nó gầm lên tiếng rồi lao thẳng tới.

      Tại nháy mắt khi Kỳ Lân thú xuất , từ Tôn Hồn Phiên trong nguyên thần của Vương Lâm cũng truyền ra tiếng gầm rít tương tự.

      Tiếng gầm rít bên trong Tôn Hồn Phiên thấu ra khỏi Hồn Phiên, quanh quẩn bên trong nguyên thần của Vương Lâm. Tuy thanh này vẫn chưa truyền ra ngoài thân thể nhưng con Kỳ Lân thú đánh về phía Thiên Vận Tử lại như nghe được, thân mình nó bỗng nhiên run lên, ngờ lập tức dừng lại. Cái đầu cực lớn của nó quay ngoắt lại, đôi mắt hung hãn lộ ra quang mang khó có thể tưởng tượng được, ngừng quét mắt về đám người xung quanh!

      Chẳng qua, nháy mắt khi tiếng gầm rít trong Tôn Hồn Phiên vang lên, Vương Lâm liền vận chuyển Tôn Hồn Phiên, đem tất cả tàn hồn che dấu kỹ. Lúc này, dưới tìm kiếm của Kỳ Lân thú quả thực thể cảm giác được thêm chút nào nữa.

      Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu nhướn mày.

      Lúc này, Kỳ Lân thú đột nhiên dừng lại, xà hình kiếm tiên bị Thiên Vận Tử hư bắt lấy, khiến cho trung phẩm Tiên thuật giữa trung phát huy ra toàn bộ uy lực.

      Chỉ thấy từng trận ánh sáng bảy màu từ mảnh trống rỗng giữa bầu trời điên cuồng phát ra. Cùng lúc đó, những thanh như những khúc nhạc của trời chậm rãi quanh quẩn khi những tầng mây ma sát nhau giữa trung.

      đám hư ảnh kỳ dị bỗng nhiên xuất quẩn giữa trung. Trong đó có đạo hư ảnh đứng chính giữa, mặc trường bào màu vàng, tản mát ra cỗ Tiên khí ngập trời. Dù chỉ là hư ảnh nhưng cũng có cỗ thiên uy từ người khuếch tán ra.

      đứng ở giữa trung, ánh mắt nhìn vọng xuống dưới, dừng người những đệ tử của Đại La Kiếm Tông, vẫn chưa mở miệng gì. Nhưng rồi thanh đầy uy nghiêm từ từ quanh quẩn khắp đất trời.

      - Ta chính là hư ảo thân vĩnh hằng, sứ giả tiếp dẫn của Tiên giới, tới để mở ra cho những tu sĩ của hạ giới!

      Thanh này như được lại vô số lần. Sau khi hư ảnh kia xong, bàn tay khổng lồ ấn xuống phía dưới chưởng. Lập tức, hư nơi có hơn vạn đệ tử của Đại La Kiếm Tông lập tức nhoáng lên cái, đạo kim sắc hào quang lập tức phong kín toàn bộ nơi đó.

      Cảnh tượng này khiến cho tất cả những tu sĩ đến mừng thọ đầy kinh hãi. Trong đó những tu sĩ có chút đại thần thông trong mắt lại ánh lên vẻ khiếp sợ.

      - Tiên giới nếu bị huỷ diệt vì sao dưới Dẫn Tiên thuật này còn có thể tiếp dẫn Tiên quân giáng lâm? Những người này nếu bị tiếp dẫn mà đâu??? Chẳng lẽ là Tiên giới bị phá toái kia? Hay là đến nơi mà chưa có tu sĩ vào???

      Vô số nghi vấn nổi lên trong lòng phần lớn những tu sĩ này.

      Cùng với đó, trong lòng những tu sĩ này Thiên Vận Tử lập tức trở thành vô cùng thần bí.

      - Tiếp dẫn thuật này là Trung phẩm Tiên thuật, sao Thiên Vận Tử lại có thể tìm được trong tu chân tinh hoang phế. Việc này nhất định có vấn đề!

      Ngay tại khi trong lòng đám tu sĩ này đều đoán già đoán non, ánh mắt của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu lập tức trở nên vô cùng trầm, lạnh lùng :

      - Thiên Vận lão nhi, lão phu mang đệ tử tới chúc thọ nhà ngươi, ngờ ngươi lại để ý thân phận, trực tiếp hướng đệ tử của ta ra tay. Ngươi có ý gì?

      Tay phải phất lên, xà hình kiếm tiên lập tức nhoáng lên cái, từ giữa trung bay trở lại bên người . đơn giản cũng muốn ngăn cản, mà muốn nhìn xem rốt cuộc hôm nay Thiên Vận Tử muốn làm gì?

      Thần sắc của Thiên Vận Tử vẫn như thường, cười :

      - Khiến cho đệ tử của ngươi cảm thụ chút Tiên giới năm đó chẳng phải là chuyện tốt sao?!

      Khi hai người bọn chuyện, những đệ tử của Đại La Kiếm Tông đều thể tự khống chế, lần lượt bay lên biến mất trong gian trống rỗng giữa trung kia.

      Từ trước tới sau sắc mặt của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu luôn trầm, cũng có động tác gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thiên Vận Tử.

      Đợi cho đệ tử cuối cùng của Đại La Kiếm Tông biến mất trong hư trống rỗng giưa bầu trời. kỳ dị giữa trung mới chậm rãi tiêu tan, khôi phục lại bình thường.

      Thiên Vận Tử ngẩng đầu nhìn trung, ôn hoà :

      - Trung phẩm Tiên thuật của lão phu tuy có lực công kích nhưng sau khi Tiên giới còn mà vẫn có thể đem người đưa , còn đến nơi nào lão phu cũng biết!

      - Ngươi!

      Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu nhìn chằm chằm vào Thiên Vận Tử, sắc mặt càng trở nên trầm!

      - Thiên Vận Tử nhìn Lăng Thiên Hầu :

      - Kiếm Tôn đừng vội, ba ngày sau những đệ tử của Đại La Kiếm Tông ngươi quay trở về. Đến lúc đó, lão phu cũng muốn mượn mấy người, để hỏi xem rốt cục bọn đến nơi nào, nhìn thấy cái gì?!

      Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu trầm lát, câu nào!

      Trong lòng biết rằng với thân phận của Thiên Vận Tử quyết thể làm trò trước mặt nhiều đạo hữu như thế, dùng thủ đoạn này để đối phó với đệ tử của mình. Nếu thế mặt mũi của Thiên Vận Tử mất hết. Lúc này nếu ba ngày nhất định là ba ngày.

      Động thái hôm nay của Thiên Vận Tử chẳng qua chính là làm nhục mình mà thôi.

      Lúc này đây, trong số những tu sĩ xung quanh, có những người thông minh nhìn về phía trung như suy nghĩ điều gì…

      Vương Lâm ngẩng đầu nhìn trung, trở nên trầm tư. Dưới con mắt của , Trung phẩm Tiên thuật này cực kỳ thần kỳ, chỉ nhìn lần căn bản có khả năng học được, nhưng cũng khiến cho có thêm tầng hiểu biết sâu sắc hơn về Tiên thuật.

      Tiên thuật này tạo thành từ trong hư ảo nhưng phải do Thiên Vận Tử sáng tạo ra mà thưc tế nó tồn tại vĩnh hằng. Chỉ cần có khẩu quyết và phương pháp, có đủ tư cách có thể thi triển ra ở bất kỳ chỗ nào, trực tiếp mang người mà mình muốn tiếp dẫn lên Tiên giới. Sau khi thi triển Dẫn Tiên thuật, Thiên Vận Tử vẫn chưa tuyên bố lần giảng đạo này chấm dứt mà hai mắt loé ra quang mang kỳ dị, từ từ :

      - Lần này ngoại trừ đại thọ vạn năm tuổi của lão phu ra còn có việc khác nữa muốn được chư vị đạo hữu làm chứng. Thiên Vận Tử ta có bảy hệ đệ tử, trong đó chỉ có hai hệ là Hoàng hệ và Tử hệ là có người nào nắm giữ phong hiệu Thiên Vận Thất tử. Hôm nay là ngày trong số các đệ tử của hai hệ này xuất người mang phong hiệu Thiên Vận Thất tử!

      Lời này vừa ra, ánh mắt của những tu sĩ xung quanh lập tức nhìn về phía những đệ tử của Hoàng hệ và Tử hệ. Chẳng qua tuyệt đại bộ phận mọi người đều nhìn về phía Hoàng hệ, còn Tử hệ có mấy người chú ý.

      Dù sao gần như mọi người đều biết Tử hệ quá yếu.

      Hoàng hệ có sáu người. Ba mươi năm trước, lão Tam đạt được phong hiệu Thiên Vận Thất tử nhưng lần ra ngoài tinh mất tích cách thần bí, từ đó đến nay có chút tin tức nào cả.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 498: Triệu Hân Mộng.

      Lúc này đây, đám sáu người đệ tử của Hoàng hệ sắc mặt đều bình tĩnh, nổi lên chút ba đào nào. Trong số đó, vị nữ tử đứng hàng cuối cùng tiến lên bước nhìn về phía Thiên Vận Tử, cung kính :

      - Đệ tử bỏ cuộc!

      Lời của nàng vừa ra lập tức trong Hoàng hệ lục tục có người ra công khai bỏ cuộc. Cuối cùng chỉ còn lại có hai người chưa hệ động thân.

      Trong số hai người này chỉ có người là Vương Lâm còn có chút ấn tượng, chính là người vừa được Thiên Vận Tử ban cho Trung phẩm Tiên khí, Côn Bằng Tử.

      Ngoài Côn Bằng Tử bên cạnh còn có lão già. Thoạt nhìn mặt người này có nhiều nếp nhăn, dung mạo xấu xí. Dù là mặc đồ màu vàng nhưng vẫn là như lão nhân già cả bình thường mà thôi.

      chính là lão đại của Hoàng hệ, Vận Đường! hơn tám trăm năm làm Thiên Vận Thất tử nhưng cuối cùng bị lão Tam đoạt mất. Nhưng người này quả thực có tâm tư tranh đoạt, chỉ cả ngày tu luyện, cũng rất nhàn nhã.

      Lúc này đây nhìn về phía Thiên Vận Tử, tiến lên bước cung kính :

      - Sư phụ đại nhân, đệ tử cũng bỏ cuộc, phong hiệu Thiên Vận Thất tử của Hoàng hệ ta chỉ có Nhị sư đệ vừa đạt được Tiên khí của sư phụ mới là người thích hợp nhất!

      Thiên Vận Tử thâm thuý nhìn Vận Đường cái. Vận Đường vội vàng cúi đầu, gì.

      - Côn Bằng Tử!

      Thiên Vận Tử khẽ quát tiếng.

      - Có đệ tử!

      Thân mình Côn Bằng Tử run lên, lập tức bước lên phía trước mấy bước, cung kính đứng thẳng.

      - Ngươi chính là người đạt phong hiệu Thiên Vận Thất tử của Hoàng hệ. Nếu ngươi có thể duy trì ngàn năm sư phụ truyền cho ngươi bản Hạ phẩm Tiên thuật đầy đủ. Thiên Vận Thất tử thân phận , chính là dấu hiệu thân phận của Thiên Vận Tông ta, cũng chân chính có danh hiệu đệ tử của Thiên Vận Tử ta. Ngươi có thể làm tốt ?

      Thanh của Thiên Vận Tử đầy vẻ uy nghiêm.

      Những tu sĩ xung quanh có vấn đề gì nhưng khoé miệng của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu cũng lộ ra tia khinh thường, như là tự rằng:

      - Thiên Vận Thất tử …. Hừ… Hừ…

      Thân mình Côn Bằng Tử quỳ sập xuống cái giữa hư , hướng về Thiên Vận Tử lễ bái, trầm giọng :

      - Đệ tử nguyện khắc ghi lời dạy của sư phụ!

      Thiên Vận Tử gật đầu, tay phải hư điểm cái vào mi tâm, lập tức mặt lão dâng lên đoàn hoàng mang, trong ánh mắt của Thiên Vận Tử, hoàng mang cực kỳ sáng chói. lúc sau, khối tinh thể màu vàng từ mi tâm bay ra, dừng lại trong lòng bàn tay.

      - Vật này hẳn người còn lạ gì, chính là dấu hiệu của phong hiệu Thiên Vận Thất tử. Ngươi hãy bế quan cảm thụ nó. Khi ngươi xuất quant a truyền cho ngươi kiện bảo mệnh pháp bảo.

      Côn Bằng Tử thở sâu, đè nén kích động trong lòng. Tuy sớm biết mình là Thiên Vận Thất tử của Hoàng hệ nhưng cho tới bây giờ vẫn có cảm giác như nằm mơ.

      thực tế, trong lòng hiểu rằng, mỗi người trong Hoàng hệ đều có tu vị kém, hơn nữa lại am hiểu cách che dấu. Nếu chân chính động thủ tuyệt đối thể từ bên ngoài mà đoán ra được tu vi chân chính của họ.

      Cho nên, nếu mà diễn ra tranh đoạt Côn Bằng Tử căn bản có cách gì nắm chắc hoàn toàn thủ thắng. Trọng yếu nhất chính là tồn tại của Đại sư huynh trong Hoàng hệ.

      Côn Bằng Tử theo sư phụ hơn hai ngàn năm nhưng khi bái sư Đại sư huynh tồn tại. biết được rốt cục Đại sư huynh theo sư phụ được bao lâu.

      Tuy nhiên Đại sư huynh ngày thường có thể có chút quái gỡ, muốn tiếp xúc với người khác nhưng cũng tranh giành thế , đối với tranh đoạt Thiên Vận Thất tử phong hiệu cũng chút muốn tham gia.

      Vương Lâm ở bên yên lặng nhìn chăm chú. Ánh mắt chủ yếu nhìn lại người của Vận Đường.

      Nhưng chân chính khiến Vương Lâm cảm giác có chút quỷ dị chính là sau khi tinh thể màu vàng tử mi tâm của Thiên Vận Tử xuất ra hai mắt của Vận Đường có chút co rút lại. Song ánh mắt ngay lập tức bình tĩnh lại, như chưa hề phát sinh hết thảy điều gì cả.

      Nếu phải Vương Lâm chăm chú nhìn quả thực thể phát ra được chi tiết này.

      Có lẽ do nhìn quá lâu, Vận Đường ngẩng đầu quét mắt nhìn cái, khoé miệng lộ ra chút mỉm cười.

      Bạch Vi gật đầu cung kính :

      - Đệ tử bỏ cuộc!

      Tứ sư tỷ, Triệu Hân Mộng, ánh mắt nhíu lại, nhìn về phía Vương Lâm, hạ giọng :

      - Lão Thất, nếu là ta cũng bỏ cuộc việc ngươi đạt được phong hiệu này khỏi cũng quá đơn giản. Ngay hôm nay, ta và ngươi chiến trận !

      Trong đầu Vương Lâm lên ánh mắt sợ hãi của Vận Đường trước đó, đáy lòng khỏi xuất chút do dự.

      - Đệ tử, bỏ cuộc!

      Vương Lâm thở sâu, nhìn về phía Thiên Vận Tử .

      Thiên Vận Tử đột nhiên ngẩn ra. Loại vẻ mặt này gần như là lần đầu tiên Vương Lâm thấy xuất người lão. Thiên Vận Tử nhướn mày nhìn về phía Vương Lâm, trầm giọng :

      - Vì sao bỏ cuộc?

      Vẻ mặt bình tĩnh mặt của Triệu Hân Mộng cũng biến mất, lộ ra tia cổ quái. Nàng nhìn Vương Lâm trầm mặc .

      Trong đầu Vương Lâm, ánh mắt sợ hãi của Vận Đường thuỷ chung vẫn tiêu tán, lúc này nghe được Thiên Vận Tử hỏi, trầm tư chút :

      - Tu vi của đệ tử đủ, thể cướp đoạt được với Tứ sư tỷ…

      - Vương Lâm!

      Thiên Vận Tử cắt ngang lời của Vương Lâm, nhìn cái sâu, trầm giọng :

      - Vi sư hy vọng ngươi tranh đoạt lần! Đệ tử của ta có loại người yếu đuối. Ngươi cũng đừng để người ngoài mê hoặc, làm trong lòng nổi lên tạp niệm. Ngươi chỉ cần nhớ , hết thảy tuỳ tâm mà làm. Ta cho ngươi thời gian nửa nén hương, ngươi cần thận suy xét kỹ càng. Nếu ngươi vẫn bỏ cuộc, ta cũng khuyên bảo thêm nữa!

      Thiên Vận Tử cau mày, sau khi xong ánh mắt dừng lại người lão đại của Hoàng hệ. Trong ánh mắt lão loé lên tia trầm rồi biến mất.

      Vận Đường nhận thấy ánh mắt của sư phụ lập tức đáy lòng run lên, vội vàng cúi đầu.

      Lời của Thiên Vận Tử rơi vào trong tai những đệ tử của sáu hệ còn lại đều khiến bọn họ đổ dồn về Vương Lâm. Trong ánh mắt của bọn họ phần nhiều chính là kinh ngạc, lại nhìn kỹ lần nữa.

      Bởi vì trong suy nghĩ của những người này, người có thể được sư phụ khuyên giải cực kỳ hiếm. Ngoại trừ Tử hệ Tôn Vân năm đó, Vương Lâm chính là người thứ hai.

      Nửa nén hương dần trôi qua. Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, nhìn về phía Thiên Vận Tử, cung kính ôm quyền :

      - Đệ tử tranh đoạt lần!

      Ánh mắt của Thiên Vận Tử lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu :

      - Tốt!

      Triệu Hân Mộng nhìn về phía Vương Lâm, hạ giọng :

      - Lão Thất, bắt đầu !

      xong, thân mình nàng khẽ động, cả người như phượng vũ điệp yến, lướt về phía sau, giật ra khoảng cách hơn mười trượng với Vương Lâm. Chính trong lúc này, ngọc thủ của nàng nâng lên, bấm quyết điểm cái về phía trước.

      Lập tức vô số tinh quang màu tím từ trong hư vô đột nhiên xuất , vờn quanh thân thể của nàng, rời .

      Vương Lâm nhìn chằm chằm những tinh điểm này. Ở Thiên Vận Tinh, lúc đấu pháp dường như rất ít khi sử dụng pháp bảo, xuất thủ chủ yếu sử dụng pháp thuật thần thông. Tính đến hôm nay, tuy cũng nhiều lần chiến đấu cùng người khác, nhưng bất kể là ai đều lấy thần thông pháp thuật là thủ đoạn công kích chủ yếu.

      Chỉ thấy những tinh quang xoay quanh bên người Triệu Hân Mộng, dưới ngón tay nàng xẹt qua, bỗng nhiên toàn bộ đều ngưng tụ lại đầu ngón tay. Gần như chỉ trong chớp mắt, toàn bộ tay phải của nàng liền bị bao bọc bởi cỗ màu tím nồng đậm.

      Ngay có tướng mạo của nàng cũng bị màu tím làm cho thêm nổi bật, tạo ra cảm giác lạ lẫm.

      - Lão Thất, đạo của sư tỷ ngươi vẫn biết được, hôm nay ta liền cho ngươi. Đạo của ta chính là ảnh đạo. Hết thảy thần thông thế giới này, chỉ cần tu vi vượt cao hơn bản thân ta chỉ cần xem qua lần, tuy thể thi triển ra hoàn toàn nhưng nhiều ít ta có thể bắt chước được phần! Pháp thuật này chính là ta bắt chước Hoá Ma chỉ của ngươi mà sáng chế ra, ta gọi nó là Tử Ma thủ.

      xong, tay phải của Triệu Hân Mộng vỗ cái vào hư phía trước. Lập tức tử quang vơn quanh tay nàng loé lên lao ra. Khi rời tay nó mang theo trận gào rít, nhanh chóng lao ra về phía Vương Lâm.

      Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, thânh mình bỗng nhiên lui về phía sau, cùng lúc đó, ngón trỏ tay phải nâng lên, tiên lực trong cơ thể vận chuyển. Bỗng nhiên đốm lửa màu tím xuất phía đầu ngón tay.

      Nháy mắt khi đốm lửa xuất , cỗ ma khí ngập trời lập tức gào rít xông ra, bao phủ bốn phía.

      - Người này có phù hợp với số phận của ta hay ?! Năm đó, “” từng lưu lại cho ta câu. Đạo của ta chính là Thiên Vận đạo, chỉ có thể tìm được người phù hợp với số phận của ta ta mới có thể tiến tiếp bước thứ ba.

      Thần sắc của Thiên Vận Tử vẫn như thường, chăm chú nhìn vào ngón trở tay phải của Vương Lâm.

      - Nếu chính là người này Thiên Vận Tử ta tiếc trả giá hết thảy, cũng muốn thử lần. Sau khi gặp “”, ba vạn năm qua, ta thất bại vô số lần. Nguyên bản đệ tử rất đông nhưng đến lúc này đây cũng là tổn thất hơn phân nửa. Ta làm thế là đúng hay sai?!

      Thiên Vận Tử nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra tia chán nản!
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 499: Tử hệ Lão Lục.

      .

      - Hoá Ma chỉ!

      Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, ngâm khẽ!

      Đốm lửa màu tím đầu ngón tay trỏ bỗng nhiên loé lên lao về phía trước, va chạm với Tử Ma thủ của Triệu Hân Mộng.

      Tử quang hoàn toàn dung nhập vào trong tinh điểm màu tím, dưới tiếng ầm vang lập tức điên cuồng tràn ra. trận biến hoá kỳ dị ngừng diễn ra bên trong.

      Biến hoá này diễn ra đến mấy tức thời gian liền sụp đổ. Chỉ thấy đạo quầng sáng màu tím từ bên trong phát ra, hoá thành cỗ ma khí, ầm ầm tản ra xung quanh.

      Ma lực chứa bên trong quầng sáng phát ra so với ma lực bên trong Hoá Ma chỉ của Vương Lâm phải cao hơn mấy lần. Hiển nhiên sau khi trải qua biến hoá kỳ dị kia nghịch chuyển mà sản sinh ra.

      Thân mình Triệu Hân Mộng lập tức lui ra phía sau, tay phải vỗ lên túi trữ vật, trong tay nàng xuất hạt châu, ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt, trong miệng thốt :

      - Thu!

      Lời này vừa ra, ma lực khuếch tán ra bốn phía đột nhiên dừng lại, sau đó lấy tốc độ cực nhanh, điên cuồng hướng về hạt châu trong tay của Triệu Hân Mộng. Nháy mắt bị hạt châu hấp thu hoàn toàn.

      Hạt châu nguyên bản trắng tinh chút bụi trở nên màu tối đen, giống như chứa oan hồn bên trong, ngừng tản mát ra từng trận hàn khí.

      - Lão Thất, sư tỷ cùng ngươi tranh đoạt phong hiệu Thiên Vận Thất tử nhưng ma lực sau khi dị hoá này cũng phải thuộc về ra!

      Triệu Hân Mộng cầm hạt châu, khẽ cười .

      Vương Lâm nhìn vào hạt châu kia, trầm giọng :

      - Ngươi bắt chước Tử Ma thủ chính là nhằm khiến ta sử dụng Hoá Ma chỉ, sau đó hấp thu ma lực bên trong phải ?! Sư tỷ, nếu ngươi trực tiếp ra sư đệ cũng phản cảm. Nhưng thế này ngươi nếu muốn cũng có khả năng đạt được ma lực kia.

      Nháy mắt khi Vương Lâm ra, ma khí đen đặc trong hạt châu tay Triệu Hân Mộng lập tức tiêu tan, như chưa từng bao giờ xuất quá. Hạt châu tối đen nhanh chóng trở nên trắng bạch trở lại.

      Ma lực này cũng phải chân chính là tu ma lực mà là tia hư ảo do Vương Lâm lấy tiên lực chuyển hoá mà thành. Do đó tuỳ tâm sở dục, tâm niệm khẽ động liền có thể khiến nó sụp đổ.

      Loại tiên lực nghịch hoá này thể cho người khác. Nếu dưới nghiên cứu của đối phương tự nhiên có thể tìm ra phương pháp chân chính tu luyện Hoá Ma chỉ. Vương Lâm từng đáp ứng Tư Đồ Nam, ba thức sát chiêu này tuyệt đối thể truyền ra ngoài.

      Sắc mặt của Triệu Hân Mộng trầm xống, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nhìn hạt châu trong tay, hạt châu này lập tức vỡ vụn. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lâm, hạ giọng :

      - Lão Thất, ta chỉ muốn tia ma lực của ngươi, ngươi nếu cho ta ta lập tức bỏ cuộc rời . Nếu

      Vương Lâm nhìn Triệu Hân Mộng. và nàng cũng có chút liên quan nhưng tổng thể mà cũng ai nợ nần gì ai cả. Lúc này đây nghe vậy, Vương Lâm bình thản :

      - Tứ sư tỷ, việc này tại hạ giúp được!

      Triệu Hân Mộng nhìn về phía Vương Lâm, lúc nay nâng tay phải lên, trong miệng thốt :

      - Cửu chuyển luyện tiên quyết!

      Lời này vừa ra cỗ kim quang mênh mông từ trong cơ thể của Triệu Hân Mộng điên cuồng lao ra. Cùng với đó sắc mặt của nàng cũng bị kim quang bao phủ, cảm giác đầy vẻ quỷ dị.

      Tay phải của nàng lúc này cũng giống như tạo thành từ kim chúc, phát ra từng trận kim mang.

      cỗ tiên lực có kim thuộc tính từ trong tay phải chậm rãi ngưng tụ, hình thành đạo kim sắc lốc xoáy, chậm rãi chuyển động phía tay phải.

      vòng..hai vòng..ba vòng..bốn vòng..năm vòng … Tổng cộng quay tròn năm vòng, kim sắc lốc xoáy mới dừng lại chút, xoay tròn ngược hướng. Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, đưa tay trái lên, tam chuyển kim tiên lực bị giữ trong tay này đột nhiên phát ra ngưng tụ trong lòng bàn tay.

      Chỉ thấy lốc xoáy dồng dạng, vô thanh vô tức xuất tay trái Vương Lâm, chậm rãi xoay tròn. vòng, hai vòng, ba vòng!

      Trong mắt Triệu Hân Mộng lên tia kinh ngạc. Nàng giao cho Vương Lâm Cửu chuyển luyện tiên quyết cũng chỉ có mấy ngày, nhưng ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế mà đối phương tuy luyện ra tam chuyển lực. Điểm này vượt quá khả năng tưởng tượng của nàng!

      - Lão Thất, tam chuyển lực đối với ta cũng vô dụng!

      Triệu Hân Mộng thu hồi vẻ kinh ngạc trong mắt, bình thản .

      Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường. Tiên lực trong cơ thể đột nhiên vận chuyển, đạo trong đó theo tay trái dung nhập vào tam chuyển kim tiên lực. Bỗng nhiên, tam chuyển lực lại chuyển động mạnh, ngờ lại xoay tròn thêm vòng.

      - tại là tứ chuyển!

      Vương Lâm xong, đạo tiên lực trong cơ thể lại bay ra, tiến vào trong tay trái!

      Tứ chuyển kim tiên lực lại chuyển!

      - tại là ngũ chuyển!

      Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, nhưng trong cơ thể cũng phải chịu đau đớn cực lớn. Kim tiên lực tay trái có chút thể khống chế được. Nhưng vẻ tiêu sái của Vương Lâm khiến Triệu Hân Mộng cũng thể biết được. Dù sao hết thảy những việc trải qua ở Chu Tước Tinh, loại đệ tử danh môn chính phái như Triệu Hân Mộng từ trước tới nay có khả năng nếm trải.

      Lúc này đây, dưới con mắt của Triệu Hân Mộng, thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, sắc mặt thong dong, căn bản nhìn ra chút manh mối nào.

      Vương Lâm khẽ mỉm cười, nhìn về phía Triệu Hân Mộng, :

      - Ngươi có muốn nhìn chút lục chuyển kim tiên lực của ta ?

      Sắc mặt của Triệu Hân Mộng trầm xuống, nhìn Vương Lâm chậm rãi :

      - Mặc dù ngươi thực có lục chuyển lực cũng phải là đối thủ của ta!

      Vương Lâm cười lớn, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức chiến phủ của Cự Ma Tộc hoá thành đạo hắc mang lao ra, trực tiếp phiêu phù giữa hư .

      Cùng lúc đó, Khu Thú quyển nơi cổ tay Vương Lâm bay ra, phịch tiếng hoá thành Xạ Thần xa.

      - Có thêm hai thứ này nữa, đánh với ngươi như thế nào?!

      Triệu Hân Mộng nhìn Vương Lâm, trầm mặc lúc, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, hạ giọng :

      - Ta xem thường ngươi. Lão Thất, sư tỷ bỏ cuộc!

      xong, thân mình Triệu Hân Mộng lui lại, phiêu phù phía trước chỗ Tử hệ.

      Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên từ phía chân trời đạo vòng cung màu tím điên cuồng gào rít xông tới.

      Những đệ tử của sáu hệ kia đều đưa mắt nhìn về chỗ tử khí bay đến. Trong đó ít người liếc mắt cái, biểu tình liền trở nên cổ quái.

      Thần thái của Thiên Vận Tử vẫn như thường, thèm liếc nhìn tử khí này cái, chắp tay sau đít, sắc mặt rất bình thản.

      Tử khí gào rít xông tới, bỗng nhiên dừng lại ở trăm trượng bên ngoài. Tử khí tán ra, thân mình người đàn ông trung niên xuất . Người này thái dương trắng bệch, khuôn mặt gầy yếu. Cả người thoạt nhìn như thanh lợi kiếm, tản mát ra từng trận hàn mang.

      Loại khí tức này ra có chút tương tự như những đệ tử của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu.

      mặc tử y, quần áo giống như đúc với của đám người Vương Lâm và Bạch Vi. đứng đó, hướng về Thiên Vận Tử ôm quyền trầm giọng :

      - Đệ tử Trần Đào bái kiến Sư phụ!

      - Là !

      Bạch Vi ánh mắt ngưng trọng.

      Tứ sư tỷ Triệu Hân Mộng cũng chăm chú nhìn về phía người này, bỗng nhiên trong mắt lên tia phức tạp.

      - Tử hệ Lão Lục!

      - Người đạt phong hiệu Thiên Vận Thất tử trước thời Tôn Vân!

      - Nghe người này theo Sư phụ rất lâu. Năm đó, sau khi thua Tôn Vân cùng của Tử hệ rời khỏi Thiên Vận Tông, ra tinh ngoại rèn luyện!

      Từng trận nghị luận nho từ trong hàng đệ tử của Lục hệ truyền đến.

      Ánh mắt Thiên Vận Tử nhìn lại người Trần Đào, trong mắt lên vẻ tán thưởng, :

      - Ngươi có thể sớm trở về là tốt rồi!

      Vẻ mặt Trần Hào đầy phong trần :

      - Nguyên bản đệ tử về trễ nhưng khi ngang qua Hắc Mặc Tinh nơi đó xuất loại bảo vật. Đệ tử rất vui mừng, muốn tới tay để dâng lên cho Sư phụ nên mới có chút trì hoãn!

      Thiên Vận Tử cười lớn :

      - Bảo vật như thế nào mà có thể hợp ý ngươi?

      Thần sắc của Trần Đào như thường, vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức xuất thứ.

      Đó chính là đoá hoa có sáu cánh. Nhan sắc của đoá hoa này là màu trắng nhưng sáu cánh hoa cũng có sáu màu đỏ, da cam, hồng, lục, xanh lam, tím.

      Dưới phụ trợ của sáu màu nay, đoá hoa màu trắng những có cảm giác lộn xộn, ngược lại có cỗ xuất trần, như thăng hoa từ sáu màu ánh sáng vậy, rất xinh đẹp.

      - Chính là đoá kỳ hoa này. Kiến thức của đệ tử hạn hẹp, biết loài hoa này rốt cuộc là gì nhưng tại Hắc Mặc Tinh, nó bị ba con thượng phẩm hoang thú chém giết tranh đoạt với nhau. Đệ tử cũng phải hao phí phen tâm tư mới có thể cướp đoạt được nó!

      Trần Đào đưa đoá hoa về phía trước, cung kính .

      Đoá hoa này từ từ bay về phía Thiên Vận Tử, dừng lại trước người lão. Thiên Vận Tử nhìn đoá hoa này, trầm ngâm chút rồi :

      - Đoá hoa này chính là Thất thải lưu ly quang. Mười năm mọc rễ, trăm năm ra lá, ngàn năm khởi quang, vạn năm nở hoa lần! Mỗi lần nở hoa chỉ có loại nhan sắc, liên tục nở hoa đến sáu lần, lần thứ bảy mới có thể tản mát ra ánh sáng bảy màu.

      - Vật này chính là thứ mà thú cực kỳ thích. Nếu là nuốt vào bảy màu này, đối với thú cực kỳ có lợi. Nó được coi là trong thiên địa kỳ bảo. Trong Tu Chân Liên Minh, nó được xếp thứ chín mươi ba trong số các thiên tài địa bảo. Lão phu có đúng , Tôn Trưởng lão?

      Thiên Vận Tử xong, nhìn về phía Tôn Trưởng lão.


      o0o


      Tôn Trưởng lão khẽ mỉm cười gật đầu, :

      - Đúng vậy! Đây chính là Thất thải lưu ly quang. Chỉ có điều hoả hậu hơi kém chút, chưa xuất ra cánh hoa thứ bảy. Tuy nhiên với thần thông của Thiên Vận đạo hữu, mất quá nhiều thời gian, có thể khiến bảy cánh hoa cũng xoè ra.

      Thiên Vận Tử nâng tay lên, nắm lấy đoá hoa trước người, cười :

      - Được, vật này vi sư nhận lấy!

      Ánh mắt Trần Đào chợt loé lên, nhìn về phía ba người Vương Lâm của Tử hệ, bình thản :

      - Người của Tử hệ ta quả là ngày càng ít. Bạch Vi, Triệu Hân Mộng, lâu gặp!

      Sắc mặt của Bạch Vi có chút quá tự nhiên, gì cả.

      Còn về phía Triệu Hân Mộng, đôi mắt lộ ra vẻ phức tạp, giọng :

      - Ta biết là đại thọ vạn năm tuổi của Sư phụ ngươi nhất định trở về!

      Trần Đào nhìn Triệu Hân Mộng lúc, dời ánh mắt sang Vương Lâm. Chẳng qua chỉ dừng lại người Vương Lâm cái liền chú ý thêm nữa.

      - Tôn Vân đâu?

      Triệu Hân Mộng than thầm, giọng truyền mấy câu. Trần Đào biến sắc, quay ngoắt về phía Triệu Hân Mộng, sau đó đảo qua nhìn về phía Vương Lâm, chậm rãi :

      - Ngươi chính là lão Thất sao? Hãy xưng tên !

      - Vương Lâm!

      Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhìn lại người này. Tu vi của Trần Đào cũng chút che dấu. Từ khi ngươi này tiến đến, Vương Lâm có thể nhìn ra tu vi của tuyệt đối vượt qua Biến kỳ, hẳn là đạt tới Vấn Đỉnh.

      Còn là cảnh giới nào của Vấn Đỉnh Vương Lâm nhìn thấu.

      - Ngươi xứng là Thất sư đệ của ta! Thất sư đệ của ta chỉ có Tôn Vân!

      Ánh mắt Trần Đào bình tĩnh, rời mắt khỏi Vương Lâm.

      Thuỷ chung Thiên Vận Tử vẫn quan sát đệ tử của mình, mỉm cười .

      - Sư phụ, lần này đệ tử trở về là muốn lần nữa đạt được phong hiệu Thiên Vận Thất tử. Mong sư phụ đáp ứng!

      Trần Đào nhìn về phía Thiên Vận Tử, cung kính nhưng cũng rất kiên quyết .

      Thiên Vận Tử khẽ mỉm cười :

      - Thiên Vận Thất tử, trong Tử hệ, trước mắt chỉ còn lại ngươi và Thất sư đệ của ngươi là có tư cách. Nhưng chỉ người đạt được mà thôi!

      Khoé miệng Trần Đào lộ ra tia hàn ý, gật đầu. chút do dự, thân mình tiến về phía trước bước, liền tới trước người Vương Lâm. Tay phải so với tia chớp còn nhanh hơn mấy lần, nhoáng cái đánh ra đạo ấn quyết, với khí thế như sét đánh, bỗng nhiên rơi vào trước người Vương Lâm trượng.

      Chỉ nghe trận tiếng nổ ầm ầm vang lên. Thân mình Vương Lâm lập tức bạo lui, Chiến phủ của Cự Ma Tộc xuất trước người ngăn trở lực công kích của ấn quyết. Cùng lúc đó, kim tiên lực tay phải của Vương Lâm hơi phóng ra phía trước mới có thể khiến cho thân mình Vương Lâm chỉ thối lui hơn mười trượng phía sau. Khi thân mình dừng lại, sắc mặt của Vương Lâm trở nên trầm, chăm chú nhìn về phía Trần Đào.

      vừa rồi hết sức chăm chú. cái ấn quyết của đối phương cũng phải công kích vào người mà chỉ có tác dụng chấn nhiếp. Dù nó chỉ dừng lại ở giữa hư nhưng uy lực của dư ba vẫn khiến cho thân mình Vương Lâm bị đẩy lui. Loại lực lượng này hiển nhiên Vương Lâm thể địch lại.

      Vương Lâm cũng biết lúc này đây đáy lòng Trần Đào cũng hết sức kinh ngạc. thức thần thông vừa rồi của uy lực rất lớn, tuy chỉ rơi xuống hư nhưng uy lực của dư ba ít nhất có thể khiến tiểu tử Biến trung kỳ này bị đẩy lui hơn trăm trượng bên ngoài. Do đó có tác dụng chấn nhiếp, cần động thủ cũng trực tiếp đạt được phong hiệu Thiên Vận Thất tử.

      Nhưng tại lại chỉ có thể khiến đối phương lùi ra hơn mười trượng mà thôi. Khoảng cách này tất nhiên có tác dụng đe doạ như trước mà ngược lại, chính mình đẩy ra dường như làm muốn đánh trận với mình vậy.

      - Ngươi, bỏ cuộc !

      Trần Đào nhướn mày, lãnh đạm nhìn về phía Vương Lâm, với giọng điệu hết sức chắc chắn, chậm rãi .

      Vương Lâm nhìn Trần Đào, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo. hống hách của người này là cực kỳ ràng. thốt ra lời nào, ngũ chuyển kim tiên lực tay trái bỗng nhiên nâng lên, tống về phía trước.

      Ngũ chuyển kim tiên lực lập tức xoay ngược lại, mang theo tiếng động kỳ dị, gần như chỉ trong chớp mắt tới trước người Trần Đào.

      Trần Đào liếc mắt nhìn con lốc ngũ chuyển kim tiên lực, hạ giọng :

      - Pháp thuật này phải dùng như thế!

      xong, tay phải đẩy về phía trước cái, con lốc kim tiên lực gào rít mà đến bỗng nhiên dừng hẳn lại trước ngón trỏ tay phải của Trần Đào, truyền ra từng trận vù vù.

      Ngón trỏ tay phải của Trần Đào bắn về phía cơn lốc này. Con lốc kim tiên lực này ngờ dừng chút rồi nó lại chậm rãi tăng thêm vòng, uy lực của nó lớn hơn nữa. Lúc này đây, nó đạt đến sáu vòng.

      Ngón tay của Trần Đào vẫn chưa dừng lại, liên tiếp bắn ra ba lần. Bỗng nhiên, cỗ khí tức như có thể huỷ thiên diệt địa từ con lốc này điên cuồng truyền ra. Lúc này đây, con lốc này đạt tới chín vòng!

      Trần Đào ngẩng đầu nhìn Vương Lâm với ánh mắt khinh miệt. Tay phải ấn về phía trước cái, cơn lốc cửu chuyển kim tiên bỗng nhiên thay đổi phương hướng, gào rít lao đến Vương Lâm.

      Sắc mặt của Vương Lâm rất trầm, thân mình lập tức lui về sau, tay phải hư bắt lấy chiến phủ, thân mình nhảy lên bổ xuống cái.

      Chỉ nghe thấy trận ầm ầm vang lên, bên chiến phủ có đạo phủ mang dài chừng mười trượng, điên cuồng gào rít xông ra, trực tiếp bổ xuống cơn lốc cửu chuyển gào rít lao tới.

      Phủ mang loé lên xông qua, nhưng cơn lốc cửu chuyển cũng chỉ nhoáng lên cái, hơi dừng chút, rồi lại cực nhanh xông đến thẳng chỗ Vương Lâm.

      Vương Lâm lâm nguy bất loạn, tay phải đưa ra vẽ lên giữa trung. Lập tức đạo ngân mang bọc lấy phía cơn lốc cửu chuyển lao đến kia. Cùng lúc đó, Vương Lâm thi triển thuấn di. Chẳng qua mục tiêu thi triển phải là bản thân mà là ngân mang bao bọc lấy cơn lốc cửu chuyển kia.

      Từng đạo Thuấn di thuật bị hai tay Vương Lâm huy vũ cực nhanh. Gần như chỉ trong chớp mắt hoàn thành tất cả, trong miệng thốt :

      - Đại Na Di!

      - Lời này vừa ra, cơn lốc cửu chuyển bị ngân mang bao bọc lấy kia tới trước người, cách Vương Lâm ba trượng. Từng trận khí tức huỷ diệt điên cuồng ập tới người Vương Lâm, nhưng thần sắc của vẫn có nửa điểm hoảng hốt.

      Cơn lốc cửu chuyển điên cuồng mà đến nhưng ngay lúc chỉ còn cách trượng là đánh tới Vương Lâm bỗng nhiên ngân mang bao bọc bên ngoài nó loé lên kịch liệt, cuối cùng ngờ ở trước mặt Vương Lâm biến mất sạch , như chưa từng xuất vậy!

      Cảnh tượng này khiến cho những tu sĩ xung quanh nhìn thấy lập tức hai mắt ngưng trọng.

      Trong mắt Thiên Vận Tử lên tia tán thưởng, hơi gật đầu.

      Ánh mắt của Trần Đào chợt loé, đối với Vương Lâm đáy lòng còn khinh thường như trước nữa.

      Hết thảy những điều này đều phát sinh cực nhanh. Gần như nháy mắt khi cơn lốc cửu chuyển biến mất, chiến phủ trong tay Vương Lâm thu lại, kết ấn quyết, điểm cái về phía Xạ Thần xa cách đó xa, trong miệng hét lên:

      - Hồn thú, !

      Xạ Thần xa kia, Trần Đào chỉ có hơi liếc mắt nhìn, cũng quá mức chú ý, lúc này mới quay ngoắt người lại nhìn về phía chiếc xe này. Chỉ thấy cỗ ý niệm bất khuất bỗng nhiên phóng lên cao.

      Cùng lúc đó Hồn thú khổng lồ điên cuồng ngưng hình lao ra, phát ra tiếng gầm rít dữ dội.

      Thanh này xuyên thấu thiên địa, những đệ tử của sáu hệ còn lại lập tức đều lâm vào khiếp sợ, bọn họ chưa bao giờ gặp qua con Hồn thú nào như thế. Sau khi nghe được tiếng gầm rít bất khuất của nó, trong lòng đệ tử của sáu hệ khác, thực lực của Vương Lâm lập tức được đẩy lên cao.

      Cho dù ánh mắt của những tu sĩ từ khắp nơi đến mừng thọ cũng đều lộ ra quang mang kỳ dị. Nhất là vài vị lão quái có tu vi cao thâm lại nhìn chằm chằm Hồn thú này, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.

      Ngay cả Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu sau khi nhìn thấy Hồn thú này trong mắt cũng lên vẻ kinh ngạc.

      Vương Lâm ở giữa trung quát khẽ:

      - Nuốt !

      Hồn thú gầm rít nhảy lên, tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt tới trước Trần Đào.

      Trong mắt Trần Đào lên tia chiến ý, hai tay nhanh chóng bấm quyết, đạo tử sắc quang cầu lập tức hình thành ở trước người . Ngay khi Hồn thú lao tới, nó lập tức nổ tung.

      tiếng nổ ầm vang lên, khiến cho đại bộ phận tu sĩ xung quanh bị chấn động nổ cả màng nhĩ. Chỉ thấy giữa trung, thân mình Trần Đào cũng chưa bị đụng tới nhưng quần áo người có nhiều chỗ đa bị phá nát, bộ dáng có chút chật vật.

      Về phần Hồn thú bị lực công kích đẩy lùi ra sau mấy trăm trượng, thân mình nó lúc lắc cái, lại điên cuồng vọt tới. Lúc này đây nhiều chỗ toàn thân nó xuất dấu vết của thiết liên. Thiết liên kia thẳng tắp, đầu là thân thể nó, đầu kia chính là Xạ Thần xa.

      Chiến ý trong mắt của Trần Đào càng thịnh, ngẩng đầu cười điên cuồng, quát:

      - đầu súc sinh khá lắm, cũng khiến ta có chút hứng thú!

      xong, xé phang quần áo người, lộ ra nửa thân người trần trụi. Hăn vỗ túi trữ vật, trong tay xuất trường thằng (1) màu đen. Sợi dây này giống như sợi gân của sinh vật nào đó bị Trần Đào rút ra. Lập tức có cỗ mùi vị chứa đầy khí tức hoang dã tràn ra, ập thẳng vào mặt.

      (1) trường thằng: sợi dây thừng dài.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 500: Chiến Vấn Đỉnh!



      - Súc sinh, Long cân của ta chính là do ta mình ở Tinh hơn năm trăm năm, từ người con long chết rút ra. Để xem ngươi có thể từ trong Long cân này chạy thoát được hay ?!

      xong, thân mình tiến về phía trước bước, ngờ để ý đến Vương Lâm mà lại vung Long cân quất thẳng về phía Hồn thú.

      Hồn thú gầm lên tiếng, thân mình nhoáng lên cái ngờ lách khỏi Long cân, loé ra xuất bên cạnh Trần Đào, há mồm cắn tới.

      Trần Đào cười vang lên, thân mình khẽ động, loé cái thoát ra, Long cân lại vung lên, từ góc độ khó có thể tin được buộc lấy cổ của con Hồn thú này.

      Cùng lúc đó, thân mình Trần Đào lại nhoáng lên cái, trực tiếp đứng đầu của Hồn thú, Long cân trong tay hung hăng siết chặt. quát lớn:

      - Nghiệt súc, ta xem ngươi làm thế nào mà thoát ra!

      Sắc mặt của Vương Lâm thuỷ chung vẫn bình thản, nâng tay phải lên, kết ấn quyết trước người. lúc sau điểm về hư . Miệng thốt :

      - Xạ Thần xa, phong ấn thứ năm, giải!

      Lời này vừa ra, chỉ thấy hắc mang từ tay phải Vương Lâm bấm quyết bỗng loé ra rồi biến mất. Cùng lúc đó, thân hình khổng lồ của Hồn thú bị Long cân khốn trụ bỗng nhiên phát điên lên. Ngay sau đó, từ đôi mắt của nó lập tức tản mát ra cỗ tuyệt thế hung mang chưa từng xuất .

      Nó ngẩng phắt đầu lên, rống tiếng điên cuồng. Trong thanh này, ngoại trừ lộ ra ý chí bất khuất còn có cỗ ý niệm vui sướng như bị áp chế vô số năm cuối cùng được thả ra.

      Năm đó, khi Vương Lâm đạt được Xạ Thần xa, đồng dạng đạt được phương pháp truyền thừa sử dụng Xạ Thần xa. Chẳng qua tu vi của đủ, khi thi triển ra, có thể Xạ Thần xa còn chưa đả thương địch thủ quay lại cắn ngụm.

      Cho nên phong ấn của Xạ Thần xa vẫn chưa từng mở ra lần nào.

      Hôm nay, chính là lần đầu tiên mở ra đạo phong ấn thứ nhất trong năm đạo phong ấn, khiến cho uy lực của Xạ Thần xa bạo tăng!

      Xạ Thần xa là pháp bảo có thể bắn hạ thần tiên, uy lực há có thể chỉ như tại. khi cả năm đạo phong ấn hoàn toàn mở ra uy lực của nó thể tưởng tượng được.

      Chẳng qua với tu vi tại của Vương Lâm, dù chỉ là mở ra đạo phong ấn thứ nhất cũng phải chịu đựng hậu quả lớn. Nếu cuối cùng thể thu hồi Xạ Thần xa cái chờ đợi chính là chiến xa này cắn trả như thế nào!

      Nương theo tu vi đạt tới Biến trung kỳ, đáy lòng Vương Lâm cũng có ít nhiều vài phần nắm chắc. Nếu , dễ dàng mở ra phong ấn.

      Mở ra đạo phong ấn thứ nhất, Xạ Thần xa chỉ có biến hoá trong khí tức của Hồn thú, mà ngay cả những chiếc lợi thứ dữ tợn Xạ Thần xa cũng nháy mắt bắt đầu biến hoá.

      Chỉ thấy những lợi thứ này ngờ trở nên mấp máy, nhanh chóng kéo dài, so với trước đây lại dữ tợn hơn mấy lần. Hơn nữa tại căn lợi thứ lại loé ra từng trận hắc mang.

      Những hắc mang này loé ra, theo thiết liên nhanh chóng tiến vào trong cơ thể của Hồn thú.

      Hồn thú điên cuồng gào rít. Thân thể nó bỗng nhiên bành trướng lên mấy lần. Nguyên bản ban đầu chỉ có khoảng chừng mười trượng, nháy mắt hoá thành hơn trăm trượng, như pho tượng cự thú, chân đạp mặt đất, thân mình hung hăng lắc cái.

      Lập tức, sắc mặt của Trần Đào lần đầu tiên đại biến.

      Chỉ thấy từng trận hắc mang từ trong cơ thể của Hồn thú điên cuồng khuếch tán ra, nhất tề phóng về hướng Trần Đào lưng nó.

      tay Trần Đào nắm lấy Long cân, tay bấm quyết. Chỉ thấy đám tử sắc quang cầu bỗng nhiên xuất xung quanh thân thể.

      Khi hắc mang vọt tới, những quang cầu này đều lập tức nổ lên. Chỉ nghe từng trận thanh ầm ầm vang lên. Trần Đào truyền ra tiếng kêu đau đớn.

      Nháy mắt, hắc mang thân mình khổng lồ của Hồn thú dày đặc. Bỗng nhiên nó nhoáng lên cái, ngờ hoàn toàn hoá thành hắc mang, như là bị sụp đổ, điên cuồng hướng về xung quanh tản ra.

      Giữa trung chỉ để lại Long cân buộc lấy khoảng cùng Trần Đào đứng đó với sắc mặt rất khó coi.

      Xung quanh là những đạo hắc mang nhanh chóng xoay tròn. Gần như chỉ trong chớp mắt, trăm trượng trước người Trần Đào, toàn bộ hắc mang ngưng tụ cùng chỗ, cuối cùng biến ảo ra bộ dáng của Hồn thú!

      Sau khi mở ra đạo phong ấn thứ nhất, Hồn thú tấn công còn chỉ có thủ đoạn đơn giản là cắn nuốt nữa mà có thể sử dụng số thiên uy thần thông.

      Tuy sắc mặt của Trần Đào khó coi nhưng chiến ý trong đôi mắt cũng càng thêm nồng nặc. xoay ngoắt người lại, nhìn Vương Lâm trầm :

      - Tiểu sư đệ. Ngươi tại có tư cách làm sư đệ của ta rồi! Tuy nhiên loại tư cách này lại phải trả cái giá rất đắt!

      Vương Lâm nhìn chằm chằm Trần Đào, chậm rãi :

      - Ngươi, có tư cách trở thành sư huynh của ta!

      Trần Đào liếc mắt nhìn Vương Lâm, cười lớn :

      - Đánh nhau với con súc sinh này tốn chút thời gian. Tuy nhiên, chỉ cần bắt được ngươi con thú này cũng chạy thoát được! Ngươi hãy coi ta rốt cuộc có tư cách làm sư huynh của ngươi !?!

      xong, thân mình đột nhiên hoá thành đạo tàn ảnh lao thẳng tới chỗ Vương Lâm.

      Đối phương chính là Vấn Đỉnh kỳ tu sĩ, Vương Lâm tự nhiên hiểu rằng chính mình phải là đối thủ. Nhưng nếu khiến đơn giản như thế từ bỏ thể. Mặc dù thua, Vương Lâm cũng muốn cho người này hiểu rằng nên trêu chọc tới bản thân mình!

      Lúc này đây, Trần Đào loé tới, thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, chút tránh né mà nâng tay phải lên. Lúc này chỉ ngón út ra.

      thức cuối cùng trong ba sát chiêu của Tư Đồ Nam, sau khi do dự lâu mới quyết định, truyền thụ cho Vương Lâm. Sát chiêu này Tư Đồ Nam từng nghiêm túc rằng nếu đến Biến hậu kỳ thể dễ dàng đưa ra sử dụng. Nếu lấy tu vi Biến sơ kỳ để thi triển trước khi đả thương được địch thủ, tự thân nhất định bị cắn trả. Biến sơ kỳ tu sĩ căn bản thể tiếp nhận được.


      Chỉ khi đạt tới Biến trung kỳ mới có thể miễn cưỡng sử dụng được, nhưng thể đem nó hoàn toàn sử ra nếu bị cắn trả.

      Mặc dù là Biến hậu kỳ, sử dụng sát chiêu thứ ba này cũng phải rất cẩn thận!

      Chỉ sau khi đạt tới Vấn Đỉnh mới có thể tuỳ tâm sở dục thi triển chiêu thức này!

      Ngón út tay phải Vương Lâm điểm về phía Trần Đào. Giờ khắc này, thân thể chút tiên lực dao động, thậm chí ngay cả khí tức của sinh mạng đều chậm rãi tiêu tan. Chỉ trong thời gian rất ngắn, cả người còn chút sức sống nào!

      Cảnh tượng này lập tức khiến tuyệt đại bộ phận tu sĩ trở nên sững sờ.

      Ngay cả Thiên Vận Tử ánh mắt cũng ngưng trọng, nhìn kỹ!

      Thuỷ chung vẫn luôn quan khan, ánh mắt của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu chớp lên, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, khoé miệng lộ ra nụ cười kỳ dị.

      - Tên này, tồi!

      Trong số những người đến chúc thọ có lão già mặt đỏ, sau lưng lão có cái hồ lô màu đỏ rất lớn. Lúc này đây, uống ngụm rượu, nhìn kỹ Vương Lâm, thầm nhủ:

      - chiêu này thi triển sao lại giống như đúc với người điên kia, khi lão tử đến nơi này như thế?!

      Thân hình Trần Đào đến trước người Vương Lâm năm trượng bên ngoài, cảm giác nguy hiểm mà những năm gần đây, ngoại trừ khi đối mặt với lão quái kia, gần như xuất bỗng nhiên chợt loé lên trong lòng.

      Lúc này đây, toàn thân sức sống của Vương Lâm đột nhiên hoàn toàn tiêu tan, duy chỉ có đôi mắt là sáng lên dị thường. Trong sáng ngời này lại có loại lạnh lùng tịch. Khi rơi vào mắt Trần Đào cũng khiến cho nội tâm chấn động!

      - Đây là ánh mắt như thế nào? Dù là tu luyện Vô tình đạo cũng quyết thể có khả năng có được ánh mắt loại này!

      - Hoàng tuyền chỉ!

      Trong miệng Vương Lâm thốt .

      Hoàng tuyền chỉ chính là chiêu cuối cùng trong ba sát chiêu của Tư Đồ Nam.

      Tu luyện chiêu này cũng phải như hai chiêu trước đó, có thể do cảm ngộ mà đạt được. Muốn học được chiêu này trước đó tất cần thiết phải học được Hoàng tuyền thăng khiếu quyết, thông qua sinh mệnh tiến nhập vào Hoàng tuyền, sinh ra biến chuyển giữa sống và chết mới có khả năng cảm ngộ ra được.

      Năm đó, Tư Đồ Nam giữa lúc sống chết ở Hoàng tuyền, cuối cùng mới có chút cảm ngộ, lại kết hợp với bản hạ phẩm tiên thuật tàn khuyết rốt cục bắt chước tạo ra sát chiêu này!

      Thần thông này xuất , Tư Đồ Nam từng cuồng ngạo rằng uy lực của nó dù bằng được với chân chính Tiên thuật tàn khuyết kia nhưng tuyệt đối thua kém nhiều!

      Nguyên nhân chính là vì thế nên chỉ khi đạt tới Vấn Đỉnh mới có thể tuỳ ý sử dụng.

      chỉ điểm ra, cùng lúc đó bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, từng đạo sét đánh bỗng nhiên xuất . Cùng lúc đó toàn bộ trung như bị bàn tay đẩy ra, bức tranh cuốn sơn thuỷ xuất từ phía chân trời.

      Nó biểu thị Hoàng tuyền, cũng chính là đem ý cảnh thần thông của Vương Lâm hiển lộ. Từng trận bụi khí từ trong bức tranh sơn thuỷ giữa trung điên cuồng khuếch tán ra, với tốc độ khó có thể tưởng tượng được, dung hợp với nhau chỗ biến ảo tạo thành Hoàng tuyền chỉ!

      -Sinh tử luân hồi ý cảnh!

      Những tu sĩ xung quanh lập tức có người hô lên.

      Lúc này đây ánh mắt của tất cả những tu sĩ đều đổ dồn về chỗ Vương Lâm.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :