Chương 45: Đê tiện Nghĩ đến đây, mắt bắn ra tinh quang, bắt đầu gào to lên. -Các vị sư huynh phái Hằng Nhạc, có câu châm ngôn là, giết người được đầu chỉa xuống đất, ngày hôm nay ta cho các ngươi, việc giết người chỉ sảng khoái đối với những tên ác nhân. Người ác tâm, phải làm cho đối phương tiếng xấu để muôn đời. Các ngươi có thể nghĩ ra được, khi ngươi và kẻ thù đánh nhau, đột nhiên dùng tới chiêu này, cho dù ngươi đánh lại , nhưng về mặt thể diện tuyệt đối chiếm được ưu thế khó mà tưởng tượng được a. -Hoặc khi chạy trốn, có chiêu này, tuyệt đối có thể thu được hiệu quả lớn. Đối phương cả người đen đúa và hôi thối, bốc ra mùi tanh tưởi, ngươi nếu chuyên chạy vào chỗ đông người, chẳng lẽ vẫn còn biết xấu hổ mà chạy theo ngươi chứ. -Còn nữa, nếu như gặp phải tình địch, chiêu này lại càng có hiệu quả lớn trong ván mà quyết định thắng thua. Khà khà, ai dám đoạt phụ nữ của ngươi, ngươi dùng chiêu này, bảo đảm tiểu muội muội từ nay về sau bao giờ cùng đối phương tới lui nữa. Nàng chịu nổi mùi thối này… Lý Sơn ngừng hét, đúng là làm rung động quả tim của rất nhiều đệ tử, nhất là cái đoạn mà đến những công hiệu khi đối phó với tình địch, càng làm cho quả tim của ít đệ tử rung động ngừng. Chơi chiêu này, thực là đòn sát thủ có thể nhìn tình địch bằng nữa con mắt! Lúc này Lý Sơn xoay chuyển ánh mắt, chú ý đến Vương Lâm ở cách đó xa. biết được đối phương là phế vật của phái Hằng Nhạc. Loại phế vật thế này trong mắt , chính là khách hàng lớn có thể khuynh gia bại sản cũng cam lòng. Huyền Đạo Tông có vài tên phế vật, đều bị ép, bây giờ vừa nhìn thấy Vương Lâm, Lý Sơn lập tức mở cờ trong bụng, tiếp tục : -Đặc biệt là đối với những sư đệ có tu vi thấp, phích lịch đạn đối với các ngươi, lại càng có hiệu quả tốt nhất. Có viên đạn này tay, sau này ai dám ức hiếp các ngươi nữa chứ, ai dám ăn hiếp các ngươi, các ngươi ném cho viên, Lý Sơn ta đảm bảo sau này các ngươi ở trong môn phái lại ngang dọc, cũng có người nào dám dây vào! đến đây, Lý Sơn trong bụng cười thầm, thầm nghĩ có lỗi quá, người nào dám tới trêu chọc có khả năng rồi, ngược lại bị người ta cho ăn đòn hiểm, khó tránh khỏi. -Phích lịch đạn này, lợi hại đối với các đệ tử có tu vi thấp, là lợi khí phòng thân! Ngày hôm nay ta đại hạ giá, mua hai tặng , vừa cho vừa tặng, sau này gặp nhau trong Tu Chân Giới, đừng quên chiếu cố ta chút nhé! Lý Sơn nhìn thấy có rất nhiều người động tâm, vội vàng tăng khuyến mãi. Bên trong những người đệ tử bị những lời ba hoa chích chòe của làm động tâm, có người : -Cái này dùng chơi có là hiệu quả thần kỳ như vậy ? Ngươi lấy ra vài cái, để ta chọn cái thử nghiệm, nếu thự là như vậy, ta mua vài cái. Lý Sơn hai lời, từ trong túi lấy ra hơn mười cái phích lịch đạn, nhàng đặt mặt đất, hình như sợ chúng nó nổ ra vậy, : -Nhất định phải nhớ kỹ bảo bối này, cầm lấy nhàng thôi, khi sử dụng chỉ cần ném ra, nó gặp lực cản tự động nổ. Đệ tử ở bên trong chuyện, Vương Lâm biết, chính là Tôn Hạo. Tôn Hạo lên, cẩn thận từ trong đống phích lịch đạn lấy lên cái, đặt ở trong lòng bàn tay quan sát kỹ lưỡng. Lý Sơn vẻ mặt vẫn như thường, lòng thầm mỉa mai nghĩ: -Thằng này, dựa vào ngươi có thể nhìn ra mánh khóe bên trong được sao? Ngoại trừ trưởng lão tông phái, ngay cả đại sư huynh cũng nhìn ra bí mật ở chỗ nào! Tôn Hạo nhìn cả nửa ngày, cũng thấy phích lịch đạn này có gì khác lạ. hơi trầm ngâm, ném về bãi đất trống phía xa, phích lịch đạn vẽ ra đường cong , trong nháy mắt rơi xuống đất, Lý Sơn trong lòng thầm đọc: “Nổ!” “Ầm!” tiếng, phích lịch đạn nổ ra, bụi đen bay đầy đất, bốn phía tanh tưởi. Ánh mắt Vương Lâm chớp động, thần thức của bao trùm chỗ này, có người nào phát , trong nháy mắt vừa rồi khi phích lịch đạn rơi xuống đất, cảm giác được ràng trong cơ thể Lý Sơn truyền ra tia linh khí ba động. Khi lần đầu tiên thử nghiệm, cũng là như vậy. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào phích lịch đạn, khẽ cười tiếng, cũng vạch trần, mà tiếp tục nhìn. -Thế nào, vị sư huynh này, phích lịch đạn của ta lợi hại , nhưng Lý Sơn ta là người cẩn thận, ta cũng phải trước, cái bảo bối này, cũng phải là lúc nào cũng nổ, ở phương diện này cần phải có cái kỷ thuật ném. Khi các ngươi mua, các ngươi từ từ tìm ra được. Đến lúc đó nếu nổ, ta lừa gạt các ngươi. Lý Sơn cười tủm tỉm . Tôn Hạo hai lời, trực tiếp tiến lên thầm với Lý Sơn vài câu, cũng kéo đối phương đến bên cạnh, lấy ra cái gì đó ít. Lý Sơn bối rối suy nghĩ hồi lâu, lấy ra mười cái phích lịch đạn bán cho đối phương. Trong miệng thầm : -Mua sáu cái, tặng ba cái, mà thôi. Nhưng ngươi là người đầu tiên mua của ta, ta tặng ngươi cái là được rồi. Có người mở đầu, lại thí nghiệm ngay tại chỗ, thế là lại có vài người đệ tử ra, rỉ tai thầm với Lý Sơn, đổi chút. Lý Sơn mỗi lần mua bán xong với người khác, đều phải dặn dò câu, là thứ này dám bảo đảm nhiều lần thành công. Nếu lần thành, luyện tập vài lần. Nếu có gì cần hỏi, lúc nào cũng có thể tìm , chỉ cho cách ném. Khi những lời này, Lý Sơn cười thầm trong lòng. Thầm nghĩ các ngươi sau vài lần ném thành công, đến chỗ này tìm ta chỉ bảo, thành công hai lần, dù sao ở phái Hằng Nhạc cũng chỉ vài ngày, đến lúc đó mặc dù cái ngươi có nghi ngờ, ta sớm chạy mất rồi. Nhưng mà vẫn còn số đệ tử, với thái độ cẩn thận, vẫn mua. hồi lâu sau, chỉ còn thừa lại hơn mười cái phích lịch đạn, Lý Sơn hài lòng đưa mắt nhìn những đệ tử của phái Hằng Nhạc này, trong lòng thầm nghĩ: “ đám ngu, hư hừ, ba ngày sau các ngươi dùng cũng được, tối đa là bị ta lừa lần, chỉ khi nào dùng, đến lúc đó mới có trò hay để xem. Phích lịch đạn này, chính là hoàn toàn do ta khống chế, người khác cho dù dùng dùi để khoan, cũng thể nổ được! là con mẹ nó rất chờ mong ba ngày sau tỉ thí!” Ánh mắt của đảo qua, đột nhiên chú ý đến vẻ mặt hình như cười của Vương Lâm. lập tức ngẩn ra, chớp mắt cái, tiến lên : -Sư đệ, có muốn mua vài cái để chơi ? Ta cho sư đệ biết, với tu vi bây giờ, phích lịch đạn này rất thích hợp. Có nó trong tay, ai muốn chọc giận ngươi, ngươi quăng ra cái. Vương Lâm nhìn Lý Sơn cái, lộ ra vẻ châm chọc như có như . Lý Sơn cả kinh, cái nhìn này của đối phương, lại làm cảm thấy giống như bị nhìn những chuyện bí mật ở tận đáy lòng. cẩn thận đánh giá Vương Lâm vài lần, đối phương ràng chỉ là tầng thứ ba Ngưng Khí Kỳ, có khả năng giả bộ, vì vậy mới thầm nghĩ mình bị ảo giác. -Được, đổi cho ta hai cái , nhưng ta cũng có bảo bối gì, chỉ có chút linh phù trong môn phái thôi. Vương Lâm khẽ cười, gật đầu . Lý Sơn lần đầu tiên cảm thấy có chút do dự, lại nhìn kỹ Vương Lâm hồi lâu, khi chắc chắn đối phương đúng là tầng ba Ngưng Khí Kỳ, lúc này mới yên tâm, lấy ra ba cái phích lịch đạn, cười : -Sư đệ, sư huynh cho ngươi cái ân huệ, tiên phù tiên phù, mua hai tặng , đây là ba cái phích lịch đạn, chắc chắn đem đến cho ngươi cảm giác khác thường, ha ha. xong, Đáy lòng thầm nghĩ: -Quả là tầm thường, điều này ta cũng lừa ngươi, hừ hừ. Chỉ cần người ngươi có phích lịch đạn, mặc dù tỉ thí lần này ngươi lên đài, sau này gặp lại, cũng tìm cơ hội cho ngươi cảm nhận chút cái gì được gọi là tầm thường! Chắc chắn làm cho ngươi cả đời ghi khắc trong lòng, ha ha!
Chương 46: Lão quái Vương Lâm cầm lấy phích lịch đạn, nhìn đối phương cái, : -Lý Sơn sư huynh, làm phiền huynh tiếp tục buôn bán, Vương mỗ cáo từ! Lý Sơn vội vàng gật đầu, vẻ mặt ôn hòa, : -Sư đệ, khi ngươi sử dụng phích lịch đạn, nhất định phải cẩn thận chút. Huynh vừa rồi , cách ném có vấn đề, cho nên cũng dám cam đoan mỗi lần đều thành công. Đừng đến lúc thành công, sư huynh ta lừa ngươi nhé! xong, lại tiếp tục quay qua những người khác mà hét lên. -Các vị sư huynh, ta đây còn có vài cái bảo bối, là tín vật của Hợp Hoan Tông. Ai có cái này, có thể đến Hợp Hoan Tông tìm được người đẹp để song tu. Thứ này, ta phải dốc sức mới có được vào tay. Lần này cắn răng bỏ những thứ thích, các sư huynh phái Hằng Nhạc, cần phải nắm lấy cơ hội lần này a! Vương Lâm cười khẽ, xoay người về phía Dược Viên Tử, sau lúc về đến nơi ở. Thần thức của đảo qua, phát Tôn Đại Trụ có ở đây, vì vậy bèn khoanh chân ngồi ở trong phòng mình, lấy ba cái phích lịch đạn ra, cẩn thận xem xét. Sau lúc lâu, vẻ mặt Vương Lâm lộ ra cảm giác hứng thú, phích lịch đạn này ở dưới thần thức của , giống như trong suốt vậy, có bất kì cái bí mật nào đáng . trắng ra là, ở bên trong có lưu lại đạo thần thức của Lý Sơn. có thể dựa vào điểm này, mà kiểm soát việc nổ hay . Vương Lâm trước nay cũng biết, ra thần thức có thể sử dụng như thế này. Sau lúc cẩn thận mô phỏng, dễ dàng đem thần thức của mình bao phủ phích lịch đạn. vẫn chưa bóc thần thức của đối phương ra, mà bao nó vào bên trong. Nếu muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra được. Sử dụng thần thức ở phích lịch đạn này, gợi ý cho Vương Lâm rất nhiều. suy nghĩ chút, lấy ra Thạch Châu thần bí. -Thần thức nếu có thể sử dụng như vậy, vậy có thể ngưng tụ ở hạt châu này ? Ánh mắt của Vương Lâm chớp động, thần thức lập tức ngưng trụ Thạch Châu thần bí. lúc lâu sau, Vương Lâm nhíu mày, Thạch Châu này cũng có chút biến hóa nào, trong thần thức nhìn thấy cũng giống như ngày trước vậy, bình thường có gì đặc biệt cả. Suy nghĩ lúc, vẻ mặt Vương Lâm khẽ động, cầm hạt châu đứng lên rồi nhanh chóng rời khỏi Dược Viên tử. Dùng tốc độ nhanh nhất để đến giữa núi, tìm được chỗ bí mật, sau khi khẳng định an toàn, lập tức tiến vào gian Mộng Cảnh. Trong nháy mắt khi tiến vào, Vương Lâm biết mình thời gian cấp bách, lập tức khuếch tán ra toàn bộ thần thức. phút, ba phút, mười phút, ba mươi phút… … Bốn phía có biến hóa gì, Vương Lâm buồn rầu sờ sờ quai hàm, lẩm bẩm tự : - thể lưu lại thần thức ở trong hạt châu sao? Đúng lúc này, đột nhiên ở gần Vương Lâm có cái vật sáng rất dài, đột nhiên ánh sáng lấp lóe, sau đó từ từ mờ . Vương Lâm ngẩn ra, ngay sau đó, như phản ứng dây chuyền, cái rồi lại cái nữa phát sáng rồi tắt. Cuối cùng toàn bộ gian Mộng Cảnh, tất cả những vật phát sáng, toàn bộ đều lần lượt tối sầm lại. bao lâu, bốn phía là bóng tối, có chút ánh sáng nào. Vương Lâm sợ hãi đến tận đáy lòng, cẩn thận và dè dặt quan sát rất lâu, cũng thấy được có gì dị thường. -Khỏi cần quan sát, dựa vào cảnh giới Linh Động Kỳ viên mãn của ngươi, muốn biết những dị thường của hạt châu ngày hôm nay, căn bản là hy vọng hảo huyền! thanh của người già nua, đột nhiên vang lên, giọng đầy thương tang. Vương Lâm đột nhiên cả kinh, đồng tử mạnh mẽ co rút lại, ở trong Mộng Cảnh tu luyện vài chục năm, đây chính là lần đầu tiên nghe thấy giọng của người thứ hai, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi ngất trời. -Vãn bối Vương Lâm, biết tiền bối là? Vương Lâm thở sâu, đè nỗi sợ hãi xuống tận đáy lòng, cung kính chắp tay . Vương Lâm vốn là người thông minh, lúc này trong lòng khỏi nghĩ đến, đối phương bên kia có khả năng là đột nhiên xuất , ràng luôn ở bên trong Thạch Châu này, mình ở trong đây gần ba mươi năm, sợ rằng đều nằm trong theo dõi của đối phương. -Tên của lão phu, ngươi chỉ là tên tiểu bối trong Tu Chân Quốc cấp ba, có tư cách để biết. Ngươi mất ba mươi năm, lại được lão phu thầm trợ giúp, còn có giúp đỡ ngày hôm nay của hạt châu, lại chỉ mới tu luyện đến cảnh giới viên mãn của Linh Động Kỳ Giả, là khiến người ta thất vọng. Đặc biệt là ngộ tính của ngươi, lại đến bây giờ mới có thể nghĩ đến chuyện dùng thần lực để quan sát hạt châu, hừ! Vương Lâm trầm mặc , trước kia cũng dùng thần thức quan sát hạt châu, nhưng mà giống như lần này, chỉ là quan sát lâu hơn mà thôi. -Nhất là phương pháp làm việc của ngươi, làm cho ta gai mắt, người tu chân vốn có hành động nghịch thiên. Ai chọc giận ngươi, ngươi phải giết kẻ đó, ngươi ở trong môn phái rắm chó này mấy năm, ta cũng thầm quan sát. Nếu như là ta, hừ! Cái môn phái này bây giờ sợ rằng sớm bị ta giết sạch rồi. Tất cả những người sỉ nhục, ta nhất định cho bọn nó hồn bay phách lạc! Nhất là cái tên Vương Trác kia, với tính cách của ta, sớm bị ta lấy linh hồn ra ném vào trong luyện ngục cho luân hồi rồi, sau đó giết cả nhà , giết sạch cả cái môn phái này. Ôi! Cái môn phái này của các ngươi nhìn giống như hổ, ta rất thích, rất ác độc, còn có tên tiểu bối họ Lưu kia, ta lại càng thích, phù hợp với khẩu vị của lão phu. Vẻ mặt Vương Lâm cổ quái, cười khổ : -Tiền bối, ta… … -Ngươi đừng ngắt lời, ta còn chưa xong. Hừ! Môn phái này của các ngươi coi như có mấy nàng lớn lên cũng tệ, tiểu tử ngươi là biết hưởng thụ. Nếu như đổi lại là lão phu, sớm đem các nàng bỏ vào trong cái nồi lớn, để tươi sống mà hút khô nguyên ,??,mùi vị đó, là khiến cho người ta phải nhớ nhung a, lão tử ba mươi tuổi nếm qua cảm giác đó rồi. Vương Lâm trợn mắt há mồm, rất lâu mà ra lời. -Tiểu tử, ngươi cho ta chút khí được , ngươi tu luyện nhanh lên chút , ra sức đến Biến Kỳ sớm, lão phu cũng có thể ra ngoài rồi, ai. Vương Lâm do dự chút, nghe thấy có chút mơ hồ, hỏi: -Tiền bối, cái gì gọi là Biến Kỳ? Còn nữa người vừa là ta bây giờ là Linh Động Kỳ Giả viên mãn, những thứ này có nghĩa gì? -Ngươi biết tự nghĩ ra à, cái gì cũng phải hỏi hỏi. Quên , ngươi chỉ là em bé trong Tu Chân Quốc cấp ba. Cho dù muốn bổ đầu ra cũng thể đạt được câu trả lời. Hừ! Nghe cho , tiểu tử, ta chính là năm cấp cảnh giới của tu chân quốc. thế này, ba cấp tu chân quốc của các ngươi, cảnh giới chỉ là Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Tứ Cá, còn như Hóa Thần Kỳ, trong mắt các ngươi, đó là cảnh giới trong truyền thuyết. khi ba Tu Chân Quốc cấp ba xuất người Hóa Thần Kỳ, như vậy quốc gia của các ngươi đẳng cấp được nâng cao, đến Tu Chân Quốc cấp bốn. tương ứng nhận được đủ loại giúp đỡ của Liên Minh Tu Chân, cũng có tư cách tranh đoạt đất đai ở bên ngoài hành tinh Tu Chân. Đồng thời cũng phải đảm nhận sứ mệnh bảo vệ Liên Minh Tu Chân. -Giống như vậy, Tu Chân Quốc cấp bốn, nếu có người Biến Kỳ, thăng lên Tu Chân Quốc cấp năm. Như vậy mà suy rộng ra, còn như Linh Động Kỳ, là cái tên gọi chung cảnh giới của tu luyện giả Tu Chan Quốc cấp bốn, tương đương với Ngưng Khí ở đây của các ngươi, nhưng phạm vi rộng hơn rất nhiều.
Chương 47: Tỷ thí (1) Vương Lâm cười khổ, : - Biến kỳ...đối với vãn bối mà vẫn còn quá mơ hồ. - Thối lắm! Có tuyệt thế cao thủ của Lục cấp Tu Chân quốc như ta giúp đỡ ngươi Biến là cái gì? Tuy lão tử thể ra, nhưng trong mấy chục năm qua, mỗi lần ngươi ngồi xuống ta lại dùng tinh hoa nguyên của bản thân giúp ngươi củng cố trụ cột. Nếu với thiên tư của ngươi, cho dù là ba mươi năm cũng đừng hòng đạt tới được đẳng cấp này. Hơn nữa ngươi hấp thu tinh hoa nguyên của ta. Nếu gặp phải cao thủ có đẳng cấp tương đương với ta chẳng người nào có thể nhìn thấu tu vi của ngươi. Hơn nữa, có hạt châu đó ở trong tay, ngươi còn sợ cái gì hả? Mẹ nó chứ! Lúc đầu, lão tử chính vì việc xuất của nó mà mấy bao nhiêu công sức, còn bị người ta phá hủy thân thể, suýt chút nữa hồn phi phách tán. Vất vả lắm mới chui vào trong hạt châu để trốn. Vốn định tìm thân thể để đoạt xá, nhưng cái hạt châu chết tiệt này lại có thân thể nào chui vào được mà ta cũng thể ra ngoài. Lão tử cũng chẳng muốn lừa tên tiểu bối như ngươi. Lúc đầu, sau khi thấy ngươi vào, ta vốn định chiếm lấy thân thể ngươi. Nhưng khi đó mới phát ra là thể làm được việc đó. Nó giống như cái lồng giam làm cho ta thể rời khỏi. Ta nghiên cứu bao nhiêu năm cuối cũng mới biết được phải sau khi hạt châu này nhận chủ mới nay sinh ít tác dụng. Đến khi đó ta mới có thể ra ngoài. Năm đó, sau khi ta có được hạt châu, chưa kịp tìm hiểu bị người ta đuổi giết. Phải có đủ năm loại nguyên tố ngũ hành hạt châu này mới có thể nhận chủ. Mà như vậy ít nhất tu vi cũng phải đạt tới Biến kỳ mới có thể giúp ta ra. Ôi! Tiểu tử! Ngươi coi như nảy sinh lòng tốt, tu luyện nhanh lên chút . Đến lúc đó, giúp lão tử tìm thân thể tốt để cho ta đoạt xá. Đại ân đại đức của ngươi, Tư Đồ Nam ta xin khắc ghi cả đời. Sau này, có ta bảo vệ cho, tiểu tư ngươi có thể thoải mái cả ngày. xong, giọng của Tư Đồ Nam còn cứng rắn như trước nữa mà có vẻ muốn khóc. Vương Lâm trầm mặc chút. Vừa định chuyện, đột nhiên thanh của Tư Đồ Nam lại vang lên. - Tiểu tử! Có người tới. Ta cho ngươi ra ngoài. Đột nhiên, cảm giác bị xé rách lại xuất . Thân thể Vương Lâm chấn động cái, liền mở mắt ra. dụng thần thức đảo qua vòng liền phát có hai tên nội môn đệ tử, bao gồm nam nữ lén lút đến. Khi cách Vương Lâm khoảng chừng mười trượng, bọn họ dừng lại, ôm chặt lấy nhau, vài lời ngọt ngào. lúc sau, có tiếng rên rỉ từ phía hai người phát ra xung quanh. Hai người này Vương Lâm nhìn rất quen mắt, hình như cùng tham gia tập huấn phải. cảm thấy tò mò nhìn lúc, ngắm nghía thân thể nữ tử lúc lâu rồi mới luyến tiếc bỏ . Sau khi về đến phòng, Vương Lâm mới nghĩ tới những lời của Tư Đồ Nam. Mặc dù, cũng tin lắm, nhưng những điều liên quan tới cấp bậc quốc gia tu chân lại khiến cho mở mang thêm đầu óc. Những điều như thế chắc chắn đối phương cũng chẳng dối làm gì. Ba ngày sau, tỷ thí giữa Hằng Nhạc phái và Huyền Đạo tông chính thức bắt đầu. Đây là truyền thống diễn ra trong thời gian dài giữa hai phái. Vì vậy cũng chẳng có gì quá phô trương. Địa điểm tỷ thí là ở Thương Tùng phong, trong những ngọn núi thuộc Hằng Nhạc sơn. cây cầu bằng đá nối giữa hai ngọn núi. Trước đây, Vương Lâm từng ngắm Thương Tùng phong mấy lần. Nhưng xung quanh ngọn núi vốn có mây mù che khuất nên thể nhìn . Thương Tùng phong là trong những địa điểm quan trọng của Hằng Nhạc phái. Linh khí nơi đây vô cùng sung túc, kém gì vị trí hai vị sư tổ Kết Đan kỳ bế quan tu luyện. Ở vị trí bằng phẳng đỉnh Thương Tùng sơn, có chỗ được làm phục vụ cho cuộc tỷ thí. Bốn bên dựng tám cây cột to bằng đá trắng. mỗi cây cột lại có khắc những gì huy hoàng trong lịch sử của Hằng Nhạc phái. Khi đến đây có thể cảm nhận luồng hơi thở nhè chậm rãi tỏa ra từ tám cây cột đá. Khi luồng hơi thở đó vừa xuất lập tức chuyển thành sát ý ngập trời, hơi lạnh thấu xương, chấn nhiếp lòng người. - Hoàng Long đạo hữu. Mỗi lần nhìn thấy tám cây cột này của tệ phái, tại hạ lại có cảm xúc khác nhau. xứng danh với hai chữ trọng bảo của tu chân giới Triệu quốc. - Âu Dương lão nhân thở dài, . Lão vung tay áo lên, nét mặt nghiêm túc hóa giải luồng sát khí do cây cột đá phát ra đập đến mặt. Phía sau , nét mặt đám đệ tử Huyền Đạo tông liền trở nên thoải mái hơn. Lúc vừa rồi, luồng hơi thở do tám cây cột đá tỏa ra, khiến cho bọn họ suýt nữa chịu nổi. Mãi cho đến khi Âu Dương lão nhân hóa giải, cảm giác đó mới từ từ biến mất. - Âu Dương đạo hữu. Đây là bảo bối do đích thân tổ sư Hằng Nhạc phái chúng ta chế tạo. Trong phạm vi trăm trượng xung quanh nó, nếu phải là đệ tử của Hằng Nhạc phái chúng ta đều bị ảnh hưởng của sát ý. Điều đó chắc Âu Dương lão hữu cũng biết. Vì vậy mà xin thứ lỗi. - Hoàng Long chân nhận lạnh nhạt xong, hai tay liền kết thành pháp ấn, mặc niệm khấu quyết. Bất chợt từng chùm ánh sáng nhu hòa từ tám cây cột đá tràn ra xung quanh. Đám mây mù vẫn bao phủ Thương Tùng sơn như bị bàn tay của con quái vật to lớn xua tan, để lộ ra khung cảnh vốn có của nó. Sát ý ngập trời cũng hoàn toàn biến mất. Phía sau , tất cả đám đệ tử nội môn đều siết chặt tay lại. - sao! Như vậy cứ theo quy định từ trước đến giờ. Trận đầu tiên do Huyền Đạo tông phái người. Liễu Phong! Ngươi ra . - Âu Dương lão nhân xoay người, cùng với hai vị trưởng lão đứng đằng sau, trao đổi chút. Sau đó lão mới mở miệng . Liễu Phong chính là người có Thủy linh căn của Huyền Đạo tông. hơi mỉm cười, hít hơi sâu. Bàn chân điểm cái, thân thể liền giống như tia chớp lao lên, đứng giữa đài, cao giọng : - Huyền Đạo tông Liễu Phong, xin lãnh giáo Hằng Nhạc phái. Vương Lâm theo sau Tôn Đại Trụ. lưng có đeo thanh phi kiếm rất to lóe lên kim quang. người mặc bộ quần áo màu đỏ của đám đệ tử, nhìn qua cũng rất uy phong. Đối với trang phục của đồ đệ, Tôn Đại Trụ rất hài lòng. Từ sau khi Vương Lâm đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, cũng còn chán ghét với tên đồ đệ này nữa. Tuy chưa hẳn là thích nhưng ít nhân cũng đối đãi giống như tên đệ tử rồi. Tất nhiên, tất cả cũng còn phải xem tu vi của Vương Lâm thế nào. Nếu qua thời gian mà vẫn ở tầng thứ ba có lẽ Tôn Đại Trụ lại ghét như cũ. Trong ba ngày qua, Vương Lâm gần như hề ra ngoài. Phần lớn thời gian của đều ở trong Mộng Cảnh trao đổi với Tư Đồ Nam. Qua nhiều lần chuyện với nhau, cũng hiểu thêm được chút về Tư Đồ Nam. Theo biết Tư Đồ Nam chính là cường giả của Chu Tước quốc, lục cấp tu chân quốc. Tu vi của lão sâu thể lường được. Lão vốn là người vô cùng kiêu ngạo ngang ngược, động tí là giết người đoạt bảo. Lúc này, gian xung quanh vì xuất của Liễu Phong mà hết sức im ắng. Hoàng Long chân nhân liếc mắt nhìn Liễu Phong cái sau đó trầm giọng : - Triệu Long! Ngươi ra . Bình thường, trong số đám đệ tử nội môn, Triệu Long vẫn trầm mặc ít . Trải qua tập huấn là trong những đệ tử hiếm hoi đạt tới tầng thứ sáu. Ngay trận đầu tiên, Hằng Nhạc phái cho đệ tử đạt tới tầng thứ sáu Ngưng Khí kỳ ra để giao chiến là chuyện rất ít khi xảy ra. Âu Dương lão nhân cũng chẳng để ý, mỉm cười : - Liễu Phong! Trận này, ta cho phép ngươi sử dụng năm thành tu vi.
Chương 48: Tỷ thí (2) Nét mặt đám sư thúc của Hằng Nhạc phái đều trầm, hề tiếng nào. Tuy nhiên ánh mắt bọn họ có chút hậm hực nhìn về phía Huyền Đạo tông. Tôn Đại Trụ cười hắc hắc, với Vương Lâm: - Đồ nhi! Xem cho kỹ. Lần giao lưu này có thể sôi động hơn trước rất nhiều. Đây là lần đầu tiên Huyền Đạo tông kiêu ngạo như thế. Vương Lâm nhìn quanh, để ý nét mặt phẫn nộ của đám đồng môn rồi lại cẩn thận liếc mắt nhìn Liễu Phong cái. người đối phương như có lớp sương mù ngăn cản thần thức, thể nhìn tu vi. Liễu Phong đứng đài cao, lịch cười : - Triệu sư huynh! Trưởng lão của tệ tông nhắc nhở nên lần này ta chỉ dùng có năm thành tu vi mà thôi. Triệu Long có vóc người trung bình, da mặt ngăm đen. Thoạt nhìn có chút hùng tráng, giống như người tu tiên mà trông giống như vũ giả trong các môn phái giang hồ. cẩn thận đánh giá Liễu Phong chút rồi ôm quyền noi: - Liễu sư huynh! Xin mời. - xong, chân dẫm cái, những đoa hoa sen màu trắng liền xuất , nhanh chóng bay lên, bay quanh xung quanh người. Từng tia kiếm khí từ từng đóa sen tỏa ra xung quanh. Vào lúc này, quần áo người Triệu Long hề có gió nhưng vẫn bay phần phật. Hoàng Long chân nhân mỉm cười, : - Liên Hoa kiếm ý của Triệu Long đạt tới uy lực bậc trung rồi. - Ha ha! Chưởng môn sư huynh. Triệu Long là đệ tử đắc ý nhất của ta. Thiên tư của vốn rất tốt, lại chịu khó tu luyện. Liên Hoa kiếm khí này chính là do tự chọn từ trong Tàng Kinh các. Tu luyện năm năm cuối cùng đạt tới cảnh giới bậc trung. - Lão nhân mặt đỏ đứng bên, đắc ý . - Liên Hoa kiếm khí có lực công kích rất mạnh. đám đệ tử nội môn các ngươi xem kỹ mà học tập. Đạt tới mức này là rất đáng khen. - Đạo Hư sư thúc, mỉm cười với đám đệ tử xung quanh. Vương Trác nheo mắt, ngoài mặt vâng dạ, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: - Liên Hoa kiếm khí? Hừ! Chờ ta tu luyện năm năm nữa, nhất định so với xem ai lợi hại hơn. - Triệu sư huynh bình thường ít . ngờ tu luyện được Liêm Hoa kiếm khí tới mức độ này. - Tôn Hạo thầm ngưỡng mộ, chăm chú quan sát. Lúc này, đài cao, Triệu Long hét lớn tiếng: - Liễu sư đệ! Liên Hoa kiếm khí của ta có uy lực rất mạnh. Ngươi phải cẩn thận đấy. Trong chớp mắt, những đóa sen lượn quanh người chợt chuyển động nhanh hơn. Từng đạo kiếm khí màu xanh, bắn về phía Liễu Phong. Nét mặt Liễu Phong vẫn thản nhiên, thân thể nhanh chóng lui lại sau, hai tay kết ấn, quát khẽ: - Thủy mạc! (Cái màn chắn bằng nước) Trong chớp mắt, cả bầu trời đột nhiên hơi tối lại chút. Ngay sau đó, vô số điểm tinh quang từ bốn phương tám hướng ra. Nhìn kỹ, những điểm tinh quang đó ràng là những giọt nước. Những giọt nước đó nhanh chóng tụ lại trước mặt Liễu Phong, hóa thành bức tường nước. Dưới ánh mắt trời chiếu rọi, bức tường bằng nước lập tức xuất cái cầu vồng bảy màu đẹp mắt. Âu Dương lão nhân mỉm cười, với đám đệ tử phía sau: - Liên Hoa kiếm khí của Hằng Nhạc phái rất khó tu luyện. Thế mà Triệu Long có thể tu luyện đến cảnh giới này, uy lực của nó rất mạnh. Sau này các ngươi có gặp phải nhớ kỹ Liên Hoa kiếm khí này. Nếu thể địch lại được lui ngay. Còn muốn thủ thắng trừ khi các ngươi có được Thủy linh căn giống như Liễu Phong. Khi đó Thủy thuộc tính trong thiên địa do các ngươi tùy ý điều động. Đám đệ tử đều gật đầu. Chỉ có trung niên nam tử đứng cuối là tỏ vẻ khinh thường. đài cao, Liên Hoa kiếm khí giống như cơn mưa, trút xuống bức tường nước. Nét mặt Triệu Long hơi trầm lại. Bức tường nước quá mức quỷ dị, khi kiếm khí chạm phải liền hề phát huy tác dụng mà vô thanh vô tức biến mất. nhướng mày, định thi triển pháp thuật tiếp đúng lúc này... Liễu Phong chợt mỉm cười, : - Triệu sư huynh! đến mà tiếp đúng là phi lễ. Liên Hoa kiếm khí ngươi cũng thử tiếp chút xem. Ánh sáng bức tường nước chợt xuất rung động. Liên Hoa kiếm khí do Triệu Long vừa phát ra lập tức từ trong đó phản lại. Triệu Long biến sắc, nhanh chóng lui lại. Nhưng tốc độ của kiếm khí rất nhanh. Khi tháy kịp né tránh, Triệu Long cắn răng cái, nhanh chóng ném từ trong túi trữ vật ra mười cái tiên phù. Đám tiên phù đó vừa mới xuất liền lóe lênh ánh sáng màu vàng, sau đó bốc cháy hóa thành mấy làn hắc vụ. Mấy đạo kiếm khi chạm phải hắc vụ nhanh chóng tiêu tán mà hắc vụ cũng lập tức biến mất. Tuy có thể chặn lại phần lớn kiếm khí nhưng vẫn còn có chút từ trong hắc vụ vọt ra, xuyên qua thân thể Triệu Long. Thân thể Triệu Long bị kiếm khí đánh trúng, văng về phía sau. Miệng liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi. Nét mặt tái nhợt, ngã xuống đất, lúc lâu cũng thấy đứng dậy. người có lỗ xuyên qua. Cũng may chưa trúng vào chỗ nguy hiểm nên ảnh hưởng tới tính mạng. Liễu Phong đắc ý xoay người nhảy xuống, đối diện với Âu Dương lão nhân, : - Đệ tử may mắn nhục mệnh. Chỉ dùng có nửa uy lực của Thủy Mạc phản lại. Thân thể lão nhân mặt đỏ thoáng động, hóa thành đám mây đỏ, vọt tới bên cạnh Triệu Long. Nét mặt lão trầm, hai tay nhanh chóng đánh ra vài chưởng, sau đó nhét vào miệng vài viên dược hoàn. Làm xong tất cả, lão trầm giọng : - Hay cho Thủy Mạc chiết xạ. Nếu có thực lực đạt tới tầng thứ tám của Ngưng Khí kỳ thể phá giải. Đệ tử của ta học nghệ chưa tinh, thất bại cũng hoàn toàn bình thường. Đám đệ tử Huyền Đạo tông vui mừng quay sang bàn tán với nhau. - Vừa rồi là người có tu vi đạt tới tầng thứ sáu tỉ thí với Liễu Phong sư huynh. Ngay từ đầu ta biết, trấn đấu này chúng ta nhất định thắng. - ngờ Thủy Mạc của Liễu sư huynh lại có uy lực lớn đến vậy. Ngay cả trưởng lão cũng phải khen bọn họ làm sao có thể phá giải được? - Chắc chắn là có. Mấy ngày nay ta quan sát đám đệ tử của Hằng Nhạc phái thấy có người nào có tính uy hiếp đối với chúng ta. - Cũng chưa chắc. Đệ tử Tử y của Hằng Nhạc phái vẫn chưa xuất . Ta nghe trưởng lão , những người đó mới là đệ tử hạch tâm của Hằng Nhạc phái.
Chương 49: Tỷ thí (3) Cũng giống như đám đệ tử của Huyền Đạo tông. Đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái cũng hoàn toàn kinh sợ. Bọn họ ít nhất cũng có hai mươi năm là đệ tử nội môn, nhưng ít khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Tất cả đều trầm mặc , trong lòng cảm thấy bất an. Nét mặt của Hoàng Long chân nhân lại càng trở nên trầm, tiếng nào. Tên đệ tử Liễu Phong của đối phương cũng mới chỉ đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Nhưng ngờ lại có được pháp thuật thần kỳ như vậy. Thủy Mạc gặp phải lực công kích mạnh phản lại càng mạnh. Nếu đạt tới tầng thứ tám của Ngưng Khí kỳ cơ bản thể phá được. Mới trận đấu đầu tiên như thế, khỏi khiến lão lo lắng. Chẳng lẽ Hằng Nhạc phái phải xống dốc hay sao? Lão quay sang nhìn mấy vị sư đệ đứng bên. Bọn họ cũng đều trầm mặc . Tôn Đại Trụ hít hơi, lẩm bẩm: - Mẹ kiếp! ngờ lại có được tên đệ tử lợi hại như vậy. Huyền Đạo tông có được quả là quá may mắn. Vương Lâm nhìn sâu vào trong mắt của Liễu Phong. Vừa mới rồi, tuy Liễu Phong chỉ thi triển Thủy Mạc trong phút chốc, nhưng cũng có thể nhìn thấu tu vi của đối phương. Tuy chưa trực tiếp đối mặt nhưng Vương Lâm đối với pháp thuật đó vẫn cảm thấy khiếp sợ. Huyền Đạo tông, Âu Dương lão nhân mỉm cười, cao giọng : - Hoàng Long đạo hữu. Trận thứ hai, các ngươi đưa người xuất thủ. Ánh mắt Hoàng Long chân nhân đảo qua đám đệ tử nội môn. Phần lớn mọi người đều cúi đầu, trong lòng thầm mong bị chỉ định. Đến lúc này, Hoàng Long chân nhân cảm thấy tức giận, định mở miệng trách mằng Tôn Hạo cắn rằng cái, tiến lên : - Chưởng môn! Đệ tử bất tài cũng xin được lên trận này. Nét mặt đám sư thúc vẫn hề thay đổi. Đạo Hư nhăn mặt, : - Tôn Hạo! Ngươi mới chỉ đạt tới tầng thứ tư. được hồ đồ. Tôn Hạo ngập ngừng chút, : - Đệ tử...đệ tử có được pháp thuật mới. Mặc dù thể chắc thắng nhưng cũng có thể chiến đấu. - Trong lòng thầm nghĩ: - Bây giờ, người nào cũng muốn lên. Ta tự thân ứng chiến chắc chắn có được hảo cảm của chưởng môn. Mặc dù thể thắng được, nhưng Phích Lịch đạn trong tay cũng có thể dành lại được chút mặt mũi. Lý Sơn huynh đệ! Xin lỗi ngươi. Phích Lịch đạn mua được từ tay ngươi lạ phải dùng để đối phó các ngươi. Mấy hôm nay cảm thấy có thể sử dụng Phích Lịch đạn vô cùng xảo diệu. Tuy mấy lần đầu đều bị thất bại, nhưng cuối cùng cũng có thể thành công mấy lần. Bởi thời gian quá gấp nên cũng tiếp tục luyện tập. Nhưng vẫn tự tin chỉ cần sử dụng mấy lần chắc chắn thành công. Hoàng Long chân nhân thầm than tiếng, suy nghĩ chút rồi gật đầu, : - Ngươi lên ! Cho ta thấy pháp thuật mới của ngươi thế nào. Tôn Hạo nhấc mình, nhảy lên đài cao, : - Đệ tử Tôn Hạo của Hằng Nhạc phái xin lãnh giáo Huyền Đạo tông. Lý Sơn thấy Tôn Hạo liền cười thầm trong bụng. thấy Âu Dương lão nhân chọn người lên trận liền bước lên : - Sư phụ! Đệ tử Lý Sơn nguyện lên trận này, trao đổi với đối phương chút. - xong, nháy nháy mắt, đứng chờ. Âu Dương lão nhân vẫn luôn đau đầu đối với Lý Sơn. Nhưng lão cũng biết Lý Sơn rất tinh quái, bao giờ chịu thiết. Lần này xin ra trận chứng tỏ hoàn toàn chắc chắn. Vì vậy lão hơi trầm ngâm chút rồi gật đầu. Lý Sơn hưng phấn lên đài. Trong lòng thầm cười trộm. Tôn Hạo ơ là Tôn Hạo, lần này là ngươi tự tìm người đến cướp lấy mặt mũi của ngươi đấy nhé. Tôn Hạo nhìn thấy Lý Sơn xuất trận, nét mặt khỏi thay đổi. - Tôn Hạo sư huynh! Hãy sử dụng tiên thuật đắc ý nhất của ngươi . Lý Sơn ta tận tình tiếp đón. - Lý Sơn lớn tiếng . Tôn Hạo do dự chút. Bây giờ, có thể sử dụng phi kiếm vì vậy bắt quyết cái. Thanh phi kiếm màu đỏ nhanh chóng từ phía sau bắn ra, lượn xung quanh người vòng. - ! - Thanh phi kiếm nhằm thẳng về phía Lý Sơn. Cùng lúc đó, Tôn Hạo lập tức lấy ra bốn năm quả Phích Lịch đạn, quát to: - Xem tiên thuật của ta. Lý Sơn cười ha hả, dễ dàng né tránh phi kiếm, trong lòng thầm nghĩ chữ: "Bạo". Phích Lịch đạn trong tay Vương Hạo chưa kịp ném ra liền lập tức phát nổ. mùi thối ngập trời tỏa ra bốn chung quanh. Toàn thân Tôn Hạo lúc này bám đầy bụi, ngơ ngác đứng đó, được tiếng nào. thể hiểu được tại sao Phích Lịch đạn chưa ném ra phát nổ? Chẳng lẽ vừa rồi mình dùng sức mạnh quá? Lý Sơn chẹp cái rồi lớn tiếng : - Chiêu này của Tôn Hạo sư huynh quả là quá lợi hại. Đây là chiêu gì biết? Tự bạo đại pháp phải ? Ôi... Lúc trước ta chẳng với ngươi Phích Lịch đan phải cầm mà ném ra. Ngươi lại la ó mà dùng sức như vậy làm gì mà nó chẳng phát nổ. Đám đệ tử Huyền Đạo tông cười phá lên. Ngay cả đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái cũng cố nín cười, chỉ sợ lỡ mà cười ra bị đám trưởng bối trừng trị. Hoàng Long chân nhân phất tay áo cái, nhất thời xuất luồng gió, thổi tan làn khí thối. Đồng thời mang Tôn Hạo ném thẳng về Hằng Nhạc phong. Âu Dương lão nhân cười : - Hoàng Long đạo hữu. Tôn Hạo sử dụng tiên pháp xem như trận này coi như hai bên hòa . - xong, lão vui vẻ nhìn Lý Sơn. Nét mặt của Hoàng Long chân nhâm trầm : - Thua chính là thua. Làm gì có chuyện hòa. Tiếp tục. Âu Dương lão nhân cười ha hả, : - hổ là đại môn phái hơn năm trăm năm. Được rồi! Hứa Mộc! Ngươi lên trận. Từ trong đám đệ tử của Huyền Đạo môn, tể đệ tử ước chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, da mặt trắng trẻo, mi thanh mục tú lên đài. ôm quyền thi lễ, hề lời nào. Lần này, Hoàng Long chân nhân cũng chưa gọi tên đệ tử nội môn nào xuất trận. Lão lấy ra cái ngọc giản, vuốt cái miếng ngọc giản liền nát thành bụi phần. Nhất thời cái pháp trận màu lam lóe lên, xuất đài cao. Tiếp theo đó, quang mang thoáng động cái liền có ba người từ trong đó ra. Ba người này đều mặc tử y, hơi thở rất mạnh khiến cho tinh thần của đám đệ tử nội môn chợt run run. Âu Dương lão nhân biến sắc cẩn thận đánh giá ba người này. Ánh mắt tên đệ tử đứng cuối cùng của Huyền Đạo tông chợt lóe lên quang mang, trong lòng xuất chiến ý. Sau khi ba người đó xuất , lạnh lùng nhìn xung quanh. người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi trong ba người, trầm giọng : - Huyền Đạo tông? Hai mươi năm trước Lữ mỗ bị thua. Lần này thể có chuyện đó. Ánh mắt Vương Lâm có chút căng thẳng. Trong ba người đó, nhận ra người đó chính là Nhị sư huynh Trương Cuồng. - Lữ Tung! Lần này tới phiên ngươi. - Hoàng Long chân nhân lạnh nhạt . Lữ Tung gật đầu cái. Hai người bên cạnh tung người nhảy xuống đứng bên cạnh Hoàng Long chân nhâ. - Lữ Tung? Ngũ sư huynh Lữ Tung. Ta nghe hai mươi năm trước đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Lần này xuất trận, Hằng Nhạc phái của ta tất thắng.