1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên Hôn Hậu Ái - Mặc oanh (166c+PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 35: Quà cưới





      Lâm Lệ thực ăn rất khỏe, sau khi mang thai lại càng ăn được nhiều hơn, bàn đồ ăn kia, An Nhiên động đũa nhiều lắm, cơ hồ toàn bộ đều do Lâm Lệ giải quyết.




      Trước khi về, An Nhiên lấy cớ vệ sinh, lặng lẽ cầm hóa đơn đến thẳng quầy thanh toán, mặc dù Tô Dịch Kiều , từ nay về sau miễn hóa đơn, nhưng mà dù sao vẫn cảm thấy hay lắm.




      Khi trở về Lâm Lệ gọi điện cho Trình Tường, dáng vẻ e thẹn, khiến An Nhiên thể liên hệ với Lâm Lệ có tính cách tùy tùy tiện tiện mạnh mẽ kia, và cười duyên động lòng người đứng trước mặt.




      Thấy An Nhiên quay về, Lâm Lệ thêm mấy câu với Trình Tường sau đó mới cúp điện thoại. với An Nhiên: “tiểu An tử, tối hôm nay tiểu Tường tử nhà chúng ta có tiệc xã giao, cho nên tối nay mi phải hầu hạ lão phật gia ta ăn uống vui chơi.”




      “Vậy ăn ăn, uống uống, tiếp theo lão phật gia muốn đâu?” An Nhiên phụ họa lời của .




      Cặp mắt to đen láy chuyển động vòng, : “ siêu thị , ăn no phải tiêu hóa, Trình Tường nhà ta khi về mang cho ta sôi gà bọc lá sen đấy.”




      An Nhiên đảo cặp mắt trắng dã, cả giận với ấy: “mi nha điều độ chút, coi chừng bội thực con của ta.”




      chết , dạ dày con ta cũng mạnh mẽ giống ta.” Lâm Lệ đắc ý nhìn .




      An Nhiên tức giận cười cười, hai người cùng ra khỏi Du Nhiên Cư.




      xe, An Nhiên mở khúc dương cầm nhàng, Lâm Lệ mở nửa cửa sổ xe để gió đêm thổi vào trong xe.




      “Đúng rồi, mi và Tô, Tô Dịch Thừa đăng ký kết hôn rồi, vậy tính lúc nào làm đám cưới a?” xe, Lâm Lệ đột nhiên nghĩ đến điều này liền thuận miệng hỏi.




      “Chúng ta định làm đám cưới.” An Nhiên nhàn nhạt trả lời, ánh mắt chuyên tâm nhìn phía trước.




      “Tại sao? ta muốn làm?” Lâm Lệ nhìn khó hiểu, thấy, dù cho đám cưới chỉ là hình thức thức, nhưng cũng rất quan trọng.




      có đám cưới, hôn nhân có lời chúc phúc, cứ như là lén lét lút lút, mất mặt lắm.




      An Nhiên lắc đầu: “ phải, là ta muốn làm, rất phiền phức.”




      “An tử, đây là chuyện cả đời của con lại còn sợ phiền phức, ít nhất cũng phải cho bản thân ngày mặc áo cưới xinh đẹp, nhận lời chúc phúc của mọi người, có cha nắm tay đặt vào tay người đàn ông dấu.” Lâm Lệ .




      An Nhiên nhìn , gượng cười : “Lâm Lệ, ta giống mi, ta và Tô Dịch Thừa phải là mi và Trình Tường.”




      “An Nhiên, mi quá vô trách nhiệm với mình rồi.” Lâm Lệ nhìn chằm chằm , vẻ mặt thực nghiêm túc.




      An Nhiên nhìn , cười cười: “Nếu có ngày ta và Tô Dịch Thừa cũng được như mi và Trình Tường tại, ta nhất định bắt ấy bổ xung lễ cưới này.” Nhưng mà ngày như thế sao? Ai cũng biết.




      Lâm Lệ im lặng lúc lâu, xe đến siêu thị, trước khi xuống xe, mới lên tiếng: “An tử, sắp xếp thời gian để ta và Tô Dịch Thừa nhà mi gặp mặt .” An Nhiên là bạn tốt nhất của , phải xem Tô Dịch Thừa rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, nếu tốt, chắc chắn để ta bắt nạt An Nhiên.




      An Nhiên đỗ xe ở bãi đỗ ven đường xong, quay đầu nhìn Lâm Lệ cười cười, gật đầu : “Được.”




      Lâm Lệ cũng cười, vừa mở cửa xuống xe vừa : “An tử, cùng lão phật gia, lão phật gia xem có gì thích hợp làm quà tân hôn cho mi.”




      “Hmm, vậy phải cảm ơn lão phật gia trước rồi, ngài tốn kém quá.” An Nhiên cười .




      sao, đến khi ta và Trình Tường kết hôn, mi cũng tặng ta là được, cần gì nhiều, chỉ cần giá trị dưới 5, 6 con số là được.” Lâm Lệ chút nào khách khí .




      chết , đánh cướp đấy à.”




      An Nhiên vốn định mua cái gì, nhưng mà sáng ngày kia có lẽ phải gặp cha mẹ Tô Dịch Thừa nên liền kéo Lâm Lệ mua hai cái khăn lụa, cái khá chín chắn, cái toát ra hoạt bát.




      Lâm Lệ nhìn hai cái túi An Nhiên xách theo, ngừng gật đầu: “ừ, quan hệ mẹ chồng nàng dâu là quan hệ khó khăn nhất, phải xử lý cẩn thận. Hôm nào ta cũng phải mua cho mẹ chồng ta gì đó, lấy lòng bà a.”




      Nghe vậy, An Nhiên quay đầu liếc nhìn bụng , cười : “ta thấy mi cần mua gì cả, cứ nuôi tốt là được. Đúng lúc phải làm việc, mi cứ an tâm ở nhà chuẩn bị lấy chồng và dưỡng thai thôi.”




      Vừa hai người vừa vào gian đồ ngủ, An Nhiên nghĩ đến mấy cái áo ngực của mình có chút biến dạng rồi, liền đến mấy quầy bên kia chọn áo ngực, Lâm Lệ ở tại quầy này quấn hỏi người bán hàng cái gì đó.




      An Nhiên chọn mấy cái mình thường mặc có kiểu dáng đơn giản, cũng mặc thử, cầm lấy thẳng đến quầy tính tiền, qua thấy quầy hàng bày hai túi đồ, Lâm Lệ hình như mua xong, thấy đến, lấy đồ ngủ ở trong hai túi đó để ở trước người khoa tay múa chân: “thế nào, đẹp ?”




      Kiểu dáng cũng cởi mở, cái dây đeo bằng lụa tơ tằm bình thường, nhưng phần hoa trước ngực lại được làm tinh tế xinh đẹp.




      An Nhiên gật đầu, : “rất đẹp.”




      Lâm Lệ hài lòng gật đầu, bỏ đồ ngủ vào túi, cầm cái túi kia đưa cho , : “Ta nhìn liền thích, này, quà mua cho mi.”




      An Nhiên đưa tay nhận lấy, liếc vào túi, cũng hoa hồng như thế, cầm túi buồn cười nhìn Lâm Lệ, : “Lâm Lệ, mi là keo kiệt, mua cho ta có bộ đồ ngủ, còn muốn ta sau này mua cho mi 5, 6 con số nữa.”




      “Ha ha, hôm nay mi gần người giàu có rồi, đâu có thể tính toán chi lí với dân chúng bé chúng ta, hơn nữa, đừng thấy nó là đồ ngủ nho , chừng có thể gây ra bước ngoặt kinh người đó.” Vừa vừa quay sang nhìn đứng quầy bên cạnh hỏi: “ đúng ?”




      “Đúng.” Chỉ thấy kia cười cười vẻ mặt mờ ám liếc An Nhiên, gật đầu.




      An Nhiên cũng suy nghĩ nhiều, liền để người bán hàng tính tiền cái áo ngực sau đó mới cầm túi ra ngoài.




      Hai người quanh trong siêu thị, Lâm Lệ mua cho Trình Tường nhà cái áo sơ mi, thấy thời gian kha khá, hai người mới về nhà.




      Để đồ vào ghế sau, An Nhiên lái xe đưa lão phật gia Lâm Lệ trở về.




      đường về, An Nhiên nhìn Lâm Lệ ngồi bên cạnh tràn đầy thỏa mãn thích thú nhìn đồ ngủ, trong đầu đột nhiên nghĩ đến vấn đề. Sắc mặt đỏ bừng, có phần xấu hổ mở miệng: “Lâm, Lâm Lệ.”




      “Ừ?” Lâm Lệ lên tiếng trả lời, nhưng cũng quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào áo ngủ tinh sảo trong tay, thích hoa ở ngực rất tinh sảo xinh đẹp.




      An Nhiên mở miệng hồi lâu nhưng mãi có hỏi ra khỏi mồm.




      Mãi thấy có câu trả lời, Lâm Lệ có chút kiên nhẫn rồi, ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì a?”




      An Nhiên nhìn , cuối cùng đỏ mặt hỏi ra miệng: “cái kia, lần đầu tiên đều đau lắm hả?” có kinh nghiệm, nhưng nghe là rất đau, biết, nên muốn hỏi Lâm Lệ chút, dù sao ấy cũng là người từng trải, kinh nghiệm phong phú.




      “Cái gì lần đầu tiên? Cái gì rất đau?” Lâm Lệ phản ứng luôn chậm hơn nửa nhịp, nhưng mà chậm nửa nhịp như vậy khiến An Nhiên muốn phát điên.




      “Chính là, chính là cái kia a, mi, lần đầu tiên của mi và Trình Tường có đau ?” Khuôn mặt nóng bừng như bị thiêu đốt, An Nhiên cảm thấy ngượng muốn chết, hận đào được cái hố chôn mình luôn.




      Lâm Lệ sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nóng nảy hô lên: “kháo, hai người còn chưa làm sao!”




      An Nhiên chỉ thấy mặt mình còn nóng hơn nước sôi rồi, có lẽ, căn bản nên hỏi Lâm Lệ vấn đề này.




      “Lần đầu tiên tất nhiên là rất đau rồi, lúc ấy ta và Trình Tường đều là lần đầu tiên, có kinh nghiệm, ta đau đến suýt ngất .” Lâm Lệ nhớ lại, đó đúng là “chiến trường đẫm máu”, là kinh nghiệm đầy máu và nước mắt!




      An Nhiên nghe thế có phần sợ hãi, hỏi: “Vậy, vậy có phải đàn ông có kinh nghiệm đau như vậy a?” Tô Dịch Thừa năm nay 32 tuổi, dù biết trước đây có bao nhiêu người phụ nữ, nhưng bằng điều kiện của , cũng có thể là thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đầy mình .




      Lâm Lệ tức giận liếc trắng , : “Ta làm sao biết được, ta lại chưa thử.”
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 36: Nội y gợi cảm





      Tiết trời bắt đầu nóng lên, xuân dần lui , mùa hè lặng lẽ đến.




      Đưa Lâm Lệ về rồi trở lại nhà Tô Dịch Thừa hơn 10 giờ, trong phòng khách đen kịt mảnh. giơ tay bật đèn, xách đồ trong tay để vào phòng ngủ.




      mua sắm tối với Lâm Lệ, bây giờ An Nhiên cảm thấy thân thể dinh dính khó chịu, nên cũng quan tâm đến chiến lợi phẩm mua lúc tối, liền mở tủ quần áo lấy đồ ngủ thẳng vào phòng tắm.




      Cũng tại giây phút An Nhiên bước vào phòng tắm, cửa phòng được mở ra, Tô Dịch Thừa cầm theo tập công văn vào, sắc mặt hơi hốc hác, đầu tóc có chút lộn xộn, quần áo có phần nhăn nhúm.




      “Về, về rồi.” An Nhiên sững sờ nhìn , ràng nhớ bảo hôm nay có thể về.




      Tô Dịch Thừa gật đầu, để cặp công văn ở ngăn tủ, “Công việc tiến hành tương đối thuận lợi.” Nhìn vẫn mặc trang phục công sở, hỏi: “vừa về?”




      An Nhiên gật đầu, đúng : “Buổi tối ăn cơm với Lâm Lệ, thuận tiện mua sắm.” Nhìn cầm áo khoác cởi xuống, An Nhiên nhanh nhẹn từ phòng tắm ra, “Muốn tắm à? Vậy tắm trước




      Tô Dịch Thừa cười cười với , lấy đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, : “ cần, em vào tắm , ra phòng tắm bên ngoài.” xong cầm quần áo ra ngoài.




      An Nhiên nhìn chằm chằm cửa phòng đến ngẩn người, lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, xoay người vào phòng tắm.




      Đến khi Tô Dịch Thừa tắm rửa xong, trở lại phòng ngủ, An Nhiên còn chưa ra ngoài, nhìn hai túi giấy bày giường, vì tò mò, tiện tay lấy cái nhìn vào, sắc mặt phiếm hồng, lập tức để cái túi lại chỗ cũ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.




      Tô Dịch Thừa ngờ tới đồ trong túi kia là áo ngực, cầm tay có cảm giác lạ lùng.




      “A!” Đột nhiên tiếng kêu sợ hãi của An Nhiên truyền ra từ trong phòng tắm.




      Tô Dịch Thừa xoay người, chạy về hướng phòng tắm, đứng gõ trước cửa, hỏi: “An Nhiên, có chuyện gì vậy?”




      “Ách … có, có chuyện gì.” Trong phòng tắm truyền đến tiếng của An Nhiên, nghe kỹ đúng là có chuyện gì.




      Nhưng mà tiếng thét chói tai vừa rồi cũng là xác thực, Tô Dịch Thừa có chút lo lắng: “An Nhiên, mở cửa ra.”




      “Chờ, chờ chút, tôi, tôi còn chưa xong.” Trong phòng tắm, An Nhiên trùm khăn tắm trừng mắt nhìn bộ đồ ngủ ướt mảng lớn kia, cảm thấy vô lực. Vừa rồi, biết lúc nào mà cẩn thận va vào cái giá treo đồ ngủ, lúc tắm xong chuẩn bị mặc đồ mới thấy đồ ngủ rơi xuống đất ướt sũng.




      Áo ngủ này thể mặc rồi, nhưng mà đêm nay làm thế nào bây giờ, đột nhiên nhớ đến quà cưới mà Lâm Lệ mua ở siêu thị vừa rồi, giờ phút này An Nhiên vô cùng bái phục sáng suốt của Lâm Lệ, bộ độ ngủ kia hơi gợi cảm hơn bộ tay mình nhưng cũng coi như là bảo thủ, nhưng mà bây giờ bộ đồ đó ở bên ngoài, làm sao lấy để mặc là cả vấn đề.




      “An Nhiên?” Thanh của Tô Dịch Thừa lần nữa truyền vào từ ngoài cửa.




      “Cái kia, cái kia.” Tay cầm chặt khăn tắm người, An Nhiên có phần do dự mở miệng: “Tô, Tô Dịch Thừa, , có thể đưa cho tôi bộ đồ ngủ giường , tôi, đồ ngủ của tôi rơi vào nước rồi.”




      “Được.” Nghe thấy đúng là sao, lúc này Tô Dịch Thừa mới yên tâm, xoay người lấy bộ đồ ngủ đặt giường kia, trực tiếp bỏ qua cái túi chứa áo ngực, để ý đến cái khác, đưa tay vào trong lấy quần áo ra, sau đó hộp đồ rơi từ trong đống quần áo, rơi xuống chân .




      Khom lưng nhặt lên cái hộp, nhìn chữ viết cái hộp, ánh mắt đột nhiên trợn to, hộp ràng viết “Bao Cao Su”! Quay đầu nhìn cửa phòng tắm đóng kín kia, Tô Dịch Thừa có phần mất bình tĩnh.




      Trải bộ đồ ngủ kia ra, nhìn còn tốt, vừa nhìn, Tô Dịch Thừa chỉ cảm thấy cả người mình như bị lửa đốt, luồng khí nóng xông thẳng lên chỗ nào đó của cơ thể, hô hấp bắt đầu dồn dập, trong đầu kiềm chế được mà tưởng tượng đến dáng điệu An Nhiên mặc đồ ngủ này ra, thân thể lại càng nóng thêm hơn nữa.




      An Nhiên nắm chặt khăn tắm tựa vào cạnh cửa phòng tắm, nhưng mãi thấy bên ngoài có động tĩnh gì, trực giác cho là tìm được, thốt ra: “Tô, Tô Dịch Thừa? , có tìm được sao?” Theo lý thuyết , túi để giường, rất nổi bật mới phải.




      “Khụ …” Ngoài cửa, Tô Dịch Thừa lấy lại tinh thần, ho cái, cầm chặt đồ ngủ, bước về phía phòng tắm: “Tìm, tìm được rồi.”




      “Vậy, vậy làm phiền đưa cho tôi chút.” An Nhiên tay nắm chặt khăn tắm, tay nhàng hé mở cửa phòng tắm, vươn tay ra lấy.




      Tô Dịch Thừa đưa bộ đồ ngủ voan mỏng vào tay , nhưng buông tay lập tức mà cực kỳ rối rắm hỏi: “Em khẳng định muốn mặc cái này?” từng câu từng chữ chậm.




      An Nhiên cầm lấy áo ngủ sửng sốt, nhìn vẻ mặt có gì đó là lạ, lại thêm hiểu ý của , đành phải có phần lúng túng : “tôi, tôi, tôi vừa rồi làm rơi đồ vào nước, ướt hết cả rồi.”




      Tô Dịch Thừa nhìn ánh mắt vô tội của , sau khi tắm xong, khuôn mặt trắng mịn, tươi mát như quả mật đào vừa hái xuống, lúc này dụ dỗ . Cảm thấy nơi nào đó căng thẳng đau dữ dội, tay buông bộ đồ ra, rồi đột nhiên xoay người sang chỗ khác.




      An Nhiên nghĩ nhiều, lấy đồ ngủ xong rụt tay lại, đóng chặt cửa phòng tắm. Khi An Nhiên vui mừng cầm quần áo chuẩn bị mặc vào vừa mở ra, bỗng dưng bị sợ đến hóa đá, cái cái cái này và cái thấy Lâm Lệ khoa tay múa chân, ngoại trừ màu sắc giống nhau, còn kiểu dáng làm gì có nửa điểm tương đồng, cái dây đeo tinh xảo, phía dưới là voan mỏng mềm mại, trong suốt và rộng rãi, quần ngủ kèm theo kia căn bản thể gọi là quần, chỉ là sợi dây xuyên qua hai mảnh vải mỏng, che kín được rất ít chỗ.




      Giờ phút này mới hiểu ra ý nghĩa câu vừa rồi của Tô Dịch Thừa! Mặt đỏ rực, cực kỳ nóng bỏng.




      Trời! lúc này An Nhiên hận đào được cái động dưới đất để chôn vùi bản thân mình chết cho rồi, còn mặt mũi gặp người rồi!




      Trong phòng tắm, An Nhiên trực tiếp hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Lâm Lệ, bản thân biết làm gì có lỗi với ấy, thế mà ấy lại chỉnh như thế này, mệt tối nay còn để ấy ăn uống thả phanh, còn đưa ấy về nhà, cái này, là muốn hại chết mà!




      Nhìn bộ nội y gợi cảm tay, lại nhìn bộ đồ ngủ hoàn toàn ướt sũng nằm mặt đất, An Nhiên cảm thấy khóc ra nước mắt.
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 37: Đêm, rất mê người





      Sau khi bộ đồ ngủ đặc biệt được đưa vào, qua 10 phút đồng hồ, cửa phòng tắm vẫn chưa hề được mở ra.




      Tô Dịch Thừa đứng ở ngoài cửa phòng tắm, dục hỏa cũng biến mất mà ngược lại càng mạnh mẽ hơn rồi, trong đầu ngừng ra dáng vẻ An Nhiên sau khi mặc bộ đồ ngủ thiếu vải kia, vẻ thanh lệ kèm theo tia quyến rũ chọc người. Nghĩ vậy, ham muốn trong cơ thể lại càng mãnh liệt.




      “An Nhiên.” Tô Dịch Thừa gọi, thanh cực kỳ khàn khàn. Lúc này đây xúc động muốn đẩy thẳng cửa vào, sau đó ôm chặt vào lòng.




      Lại qua biết bao lâu, “két…” cửa phòng tắm rốt cuộc được mở ra, An Nhiên cuốn chặt cái khăn tắm lớn lắm kia, từ phòng tắm ra ngoài, khăn tắm trùm được đường cong lả lướt của nhưng lại để lộ đôi chân thon dài.




      Nhìn thấy Tô Dịch Thừa đứng ngoài cửa, khuôn mặt nhắn của bỗng dưng đỏ lên, giống như là quả táo chín đỏ mọng, mà tất cả rất là dễ thương trong mắt Tô Dịch Thừa.




      Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm, hề chớp mắt, dường như nhìn thấy vật báu nào đó vậy, nếu như nháy mắt cái có thể vuột mất cái gì.




      An Nhiên bị nhìn như vậy rất là xấu hổ, tránh ánh mắt của , đồng thời trong lòng cực lực hỏi thăm dưới tổ tông nhà Lâm Lệ mấy lần.




      ra , tôi … cái áo ngủ này phải của tôi —” Tay nắm chặt cái khăn tắm.




      “An Nhiên.”




      An Nhiên thử muốn giải thích cái gì lại bị ngắt lời, sau đó im lặng, ngẩng đầu, sững sờ nhìn .




      Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm, sau đó về phía , chăm chú nhìn hồi lâu, rồi đưa tay ôm chặt vào trong lòng, giọng hỏi bên tai : “An Nhiên, em chuẩn bị xong chưa?”




      Vì dục vọng hành hạ mà thanh của trở nên đặc biệt ám ách nhưng giàu từ tính, thậm chí nghe vào lúc này lại có loại cảm giác mị hoặc, mê người, khiến An Nhiên hoàn toàn biết phản ứng như thế nào, chỉ ngây ngốc đứng đó tùy ôm.




      Tô Dịch Thừa ôm lấy , thân thể mềm mại xương lúc này được ôm chặt, dường như từ giây phút bước ra từ phòng tắm, lý trí của hoàn toàn biến mất, hô hấp ngắn rồi nặng, cuối cùng cực kỳ dồn dập.




      An Nhiên bị nhiệt độ người hù dọa, cả người bị ôm gắt gao,giữa thân thể hai người hề có kẽ hở.




      “An Nhiên…” Thanh trầm thấp vô cùng ám ách của lại vang lên bên tai .




      có phần sợ sệt, dường như biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, nhưng muốn đẩy ra, lại căn bản có sức lực từ chối, chống cự lại.




      Tô Dịch Thừa hôn lỗ tai , để lại dấu đỏ nhợt nhạt gáy trắng ngần của , đó là ấn ký dành cho .




      ra trước đó An Nhiên chuẩn bị tốt, ngày này sớm muộn gì cũng đến, tối nay coi như là ý trời, thể nổi lời từ chối rồi, mặc dù còn hơi hồi hộp, hơi lo lắng, nhưng giờ phút này An Nhiên cũng chậm chạp học tiếp nhận.




      Nghĩ thế An Nhiên nhắm mắt lại, quên lo lắng và sợ hãi trong lòng mình, giao bản thân mình cho , là chồng , là người kề vai sát cánh với trong tương lai. Tay từ từ đưa lên cổ , chậm rãi học đáp lại nụ hôn của .




      Cảm nhận được đáp lại của , đó như là lời khích lệ, Tô Dịch Thừa ôm càng chặt hơn, động tác hôn càng thêm điên cuồng.




      Mặc dù An Nhiên theo kịp , nhưng cũng có gắng khiến mình phối hợp với .




      Trong lúc vặn vẹo, khăn tắm để trùm biết bị kéo xuống như thế nào, bộ nội y khêu gợi kia mặc người An Nhiên như như , da thịt trắng ngần hồng hào lộ ra càng khiến An Nhiên mềm mại, gợi cảm mê người.




      Tô Dịch Thừa si mê nhìn, ánh mắt rời khỏi . còn đẹp hơn so với tưởng tượng của , quần áo này mặc người giống như là muốn câu người trăm lần!




      Cảm giác lạnh lẽo khiến An Nhiên phục hồi tinh thần lại, mở mắt ra, thấy hai mắt Tô Dịch Thừa chứa dục vọng mãnh liệt, nhìn chăm chú vào , đột nhiên cúi đầu, mới phát khăn tắm sớm rơi xuống chân, lúc này người mặc cái mà Lâm Lệ gọi là “quà cưới”.




      Vội vàng đưa tay che ngực mình, e thẹn trừng to mắt có chút mất tự nhiên nhìn , trong nháy mắt khuôn mặt nhắn đỏ bừng, nóng rực, bị nhìn chăm chú rất tự nhiên, cuối cùng có chút thẹn quá hóa thành giận mà nũng nịu : “Sắc lang, đừng nhìn nữa!”




      Tô Dịch Thừa hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời mắng mỏ tức giận của , hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cảnh đẹp trước mắt, đàn ông quả nhiên là động vật có nửa người dễ dàng bị kích thích.




      An Nhiên che phía lại che được phía dưới, cuối cùng dứt khoát nghiêm khắc che lại ánh mắt của Tô Dịch Thừa, gắt giọng: “, cho nhìn.”




      Bị bịt mắt, khóe miệng Tô Dịch Thừa từ từ cong lên thành nụ cười, trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra dáng điệu mặc bộ quần áo kia, lấy tay bịt mắt làm sao có thể che được.




      Đưa tay dùng sức ôm vào lòng lần nữa, thân hình đẫy đà mềm mại kề sát vào lồng ngực , môi cọ sát vào vành tai , hơi thở ấm áp kia phả vào lỗ tai .




      An Nhiên nhịn được mà run rẩy, trái tim cũng thình thịch đập dồn dập.




      “An Nhiên.” Tô Dịch Thừa giọng gọi, thanh trầm trầm ám ách vang lên bên tai : “Em định cám dỗ sao?” Giọng kia còn mang theo mùi vị khiêu khích.




      An Nhiên mãnh liệt lắc đầu, ra sức muốn giải thích: “tôi, tôi có, đồ ngủ là Lâm Lệ mua, tôi căn bản là —”




      Sau đó, cũng được gì nữa.




      Đôi môi khát khao của Tô Dịch Thừa như phát cuồng mà đặt lên môi đỏ mọng của , khẽ thở gấp, cái lưỡi nóng bỏng bá đạo xâm nhập vào trong miệng , trượt qua hàm răng lại cuốn lấy cái lưỡi của , An Nhiên than thở gấp, tay nắm chặt đồ ngủ.




      “Tô … Tô Dịch Thừa.” ưm , còn êm tai hơn nhiều so với tưởng tượng.




      Tô Dịch Thừa ôm , hai người cùng ngã vào giường lớn phía sau.




      Nhiệt độ trong phòng từng chút từng chút tăng lên, trong khí có nhiệt độ nóng cháy người. Sau đó tiếng đàn bà thở gấp, đàn ông gầm từ từ vang lên trong màn đêm.




      Trong phòng là cảnh xuân kiều diễm, ngoài cửa sổ, đêm, rất mê người.
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 38: Sáng sớm





      Trời hửng sáng, ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, gió sớm theo khe cửa sổ chưa đóng kĩ len lỏi vào bên trong, làm chiếc rèm cửa màu trắng nhàng lay động.




      An Nhiên chậm rãi tỉnh lại, vẻ mặt có chút mờ mịt, nhìn người đàn ông ôm mình ngủ say bên cạnh, rồi sau đó mặt đỏ lên ngượng ngùng, mọi thứ xảy ra đêm qua như giấc mộng chân thực mà mất tự nhiên. chứng minh đàn ông có kinh nghiệm có thể làm giảm bớt đau đớn trong đêm đầu tiên của phụ nữ, tối qua vào khoảnh khắc tiến vào dù có xé rách, nhưng đau đớn đến ngất như Lâm Lệ .




      An Nhiên nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh hề chớp mắt, ánh mắt rất suồng sã và lớn mật, đây là lần đầu tiên nhìn chăm chú như vậy. nhìn rất đẹp trai, lông mày thô dày, sống mũi cao thẳng, thậm chí lúc này An Nhiên mới phát ra lông mi của rất dài như của vậy, đen đậm dài mảnh, nhưng có điểm khác biệt là lông mi dài nhưng bị cong lên, cho nên khiến người khác có cảm giác nữ tính.




      An Nhiên nhìn lát, bất chợt có chút đùa dai, đưa tay ra nhàng đụng vào hàng mi dài kia, chỉ thấy mí mắt Tô Dịch Thừa khẽ động, nhưng tỉnh lại ngay lập tức, An Nhiên thấy đùa rất vui liền đưa tay đụng đụng, cứ lặp lặp lại như thế, như là biết chán, thế nên phát ra khóe miệng người nào đó cong lên thành độ cung rất đẹp.




      Vì sợ tỉnh lại, An Nhiên lè lè lưỡi dám táy máy nữa. Trải qua buổi tối hôm qua, An Nhiên da mặt mỏng, sợ tỉnh lại, hai người bốn mắt nhìn nhau lúng túng cái kia… Nên nhàng muốn rời khỏi cái ôm của .




      nâng cái tay để thắt lưng ra, động tác dịu dàng hết sức có thể, chống tay muốn ngồi dậy, nhưng mà giây tiếp theo người đàn ông ở phía sau nhàng kéo cái, lại ôm vào ngực, cằm đặt trán , “ đâu.”




      Cái ôm của Tô Dịch Thừa và bề ngoài của có phần tương xứng, khác với bề ngoài nhã nhặn, ôn hòa, cái ôm của có tham vọng chiếm giữ rất mạnh, tay ôm , tay đặt ở thắt lưng phía mông , bàn tay to ma sát cái mông vểnh ra của , chân tay lại càng ép vào như là muốn đem hòa tan vào trong thân thể vậy.




      gắn bó da thịt thân mật thế này khiến mặt An Nhiên thoáng chốc đỏ bừng, “Trời, trời sáng.” An Nhiên cố .




      “Ừ.” Tô Dịch Thừa giọng đáp, bàn tay từng chút từng chút vỗ sống lưng nhẵn mịn của : “Còn sớm, ngủ thêm lát.”




      An Nhiên làm sao còn ngủ được, xấu hổ, e thẹn, ngay cả chính mình cũng tâm tình mình lúc này là thế nào. Ngửa đầu nhìn chỉ thấy vẫn nhắm hai mắt, đoán chừng căn bản là chỉ có ba phần tỉnh: “Em, em làm bữa sáng.”




      Nghe vậy, Tô Dịch Thừa chợt mở mắt ra, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của , mặt An Nhiên bỗng chốc đỏ bừng, cúi đầu dám nhìn , tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua còn mồn trước mắt, những cảnh xấu hổ kia khiến cảm thấy lúng túng.




      Khóe miệng Tô Dịch Thừa nở nụ cười, thấy bộ dáng mặt đỏ bừng của hết sức đáng , cúi đầu hôn lên trán , cười hỏi: “Đói bụng?”




      ra làm gì có khẩu vị mà quan tâm là có đói hay , An Nhiên chẳng qua chỉ thầm nghĩ nhanh chóng đứng lên, rời khỏi căn phòng này, rời khỏi người đàn ông này. Vội vàng gật đầu, : “ừ, để em dậy, đói bụng.”




      “Ừ.” Tô Dịch Thừa thuận miệng đáp lại, bàn tay đỡ thắt lưng , kéo gần hơn vào ngực mình, để sót kẽ hở nào. Sau đó thanh ám ách vang lên bên tai , : “Ừ, cũng đói bụng.”




      Thân thể An Nhiên bỗng dưng căng thẳng, cứng ngắc dám nhúc nhích, ràng cảm nhận được cái cứng rắn đặt giữa hai chân mình là cái gì, theo bản năng trong lòng dâng lên loại dự cảm xấu. miệng, nở nụ cười miễn cưỡng, “Em em em, em dậy nấu cho .”




      Tô Dịch Thừa cười cong cong lông mày, nơi đó có mê hoặc khi vừa tỉnh lại, nhìn chăm chú vào An Nhiên, dưới chăn, cơ thể nghiêng nghiêng về phía , thân thể được ôm ràng cảm giác được hưng phấn sáng sớm của . Xấu xa cong môi, cười : “ cần, có sẵn rồi.”




      “Ách….ở, ở đâu.” An Nhiên giả vờ hồ đồ, cười khan, thân thể ngừng lùi ra phía sau.




      Tô Dịch Thừa cười, tay giam giữ có buông lỏng, chỉ cười : “em!”




      An Nhiên có chút hoang mang, vội vàng : “Tô Tô Tô Dịch Thừa, sáng rồi, chúng ta ô—”




      An Nhiên có cơ hội mở miệng nữa, Tô Dịch thừa xoay người đè lên , bắt đầu hưởng thụ “bữa sáng” xinh đẹp.




      Vào thời điểm An Nhiên tỉnh lại lần nữa bên ngoài trời sáng choang, hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng chiếu vào làm căn phòng sáng trưng, Tô Dịch Thừa ở bên cạnh từ lâu. An Nhiên nửa chống người muốn dậy, lúc này mới phát cả người đau nhức như là bị cái gì đó đè lên, toàn thân có sức lực. Dưới đáy lòng lại cực lực mắng chửi Lâm Lệ lần, nhưng mà lần này Tô Dịch Thừa cũng thoát khỏi liên quan.




      Đưa tay lấy cái điện thoại di động đặt tủ đầu giường, 9h 50p. Nhìn cái, rồi mệt mỏi đặt di động xuống, nhắm hai mắt lại, nằm đợi cơ thể trở lại bình thường, nhưng sau khi vừa nhắm mắt lại giây, An Nhiên bất thình lình mở to mắt ra, cũng quan tâm đến thân thể đau nhức mà ngồi bật dậy, lần nữa lấy điện thoại ra xem, “9h 50 rồi!” Trời, buổi sáng còn có cuộc họp đấy.




      có thời gian quan tâm cái gì khác nữa, vội vàng xuống giường, gấp chăn, mở tủ lấy quần áo rồi vọt vào phòng tắm, vội vả tẩy rửa rồi đeo trang sức trang nhã, khi cuống cuồng chuẩn bị làm đột nhiên liếc thấy dấu hôn cổ mình, rất sửng sốt, sau đó xoát cái đỏ bừng mặt lên, lấy phấn che khuyết điểm bôi mạnh lên cổ, trong lòng thầm mắng chửi Tô Dịch Thừa.




      Nhưng bôi phấn mãi cũng che hết được dấu hôn còn sót lại sau khi hoan ái, cuối cùng An Nhiên đành phải lấy cái khăn lụa vốn định mua làm quà cho Tô Dịch Kiều quấn quanh cổ, cũng may tại thời tiết khá lạnh, nên buộc khăn lụa cũng quá đột ngột.




      Chỉnh trang mình xong, An Nhiên cầm túi xách vội vã thẳng ra cửa, thế nên nhìn thấy bánh mỳ sandwich và tờ giấy nhắn lại bàn ăn trong phòng bếp.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 39: Tiếu Hiểu





      Khi An Nhiên vội vàng chạy đến công ty hội nghị thường kỳ kết thúc, Tiếu Hiểu đầu ra khỏi phòng họp, thấy An Nhiên sững sờ sau đó cười hỏi: “An Nhiên, phải chị xin nghỉ rồi sao?”




      “Ách.” An Nhiên sửng sốt, có chút kịp phản ứng, xin nghỉ! gọi điện xin nghỉ lúc nào?




      Vào lúc An Nhiên vẫn ngớ người Lăng Lâm ôm tài liệu cũng ra khỏi phòng họp, bên cạnh còn có hai tốp trong phòng thiết kế, gì đó, vừa thấy An Nhiên liền bước lên quan tâm hỏi: “chị Cố, chị vẫn khỏe chứ?”




      An Nhiên được hỏi lại càng chẳng hiểu ra sao, hoàn toàn hiểu tình hình gì nhìn bọn họ.




      Cuối cùng Hoàng Đức Hưng ra thấy An Nhiên bị mọi người vây quanh, mở miệng : “Đều cần làm việc sao?”




      Mọi người nghe vậy, tất cả đều tản ra.




      An Nhiên nhìn Hoàng Đức Hưng có phần xấu hổ, vừa định mở miệng, lại bị ông đoạt trước.




      “An Nhiên, đến tới phòng làm việc của tôi.” Hoàng Đức Hưng nhìn , sau đó xoay người về phía phòng làm việc của mình.




      An Nhiên theo phía sau ông đến phòng tổng giám đốc, Hoàng Đức Hưng để tài liệu trong tay lên bàn, còn mình ngồi vào cái ghế xoay bằng da rộng rãi, ra hiệu cho An Nhiên để ngồi xuống đối diện mình.




      Hoàng Đức Hưng bưng chén trà đặt bên cạnh khẽ nhấp cái : “An Nhiên, có phải gần đây phiền lòng về công việc ?”




      “Ách, có.” An Nhiên phủ nhận, : “Buổi sáng, buổi sáng là tôi có chút việc đột xuất, cho nên mới đến muộn, xin lỗi, lần sau tôi chú ý.” An Nhiên xin lỗi vì mình đến muộn, nhưng còn về phần nguyên nhân bị muộn, mặt mũi nào để ra.




      Hoàng Đức Hưng gật đầu, “Nguyên nhân cố lần trước chúng tôi điều tra, mấy ngày nữa là có kết quả, ra tôi nghĩ bản thiết kế của rất hợp lý, nhưng mà trước khi có kết quả điều tra, tôi cũng tiện gì, điều này, hi vọng cũng hiểu.”




      An Nhiên gật đầu, : “Tôi biết.” ra có thể hiểu chỗ khó xử của ông, tất nhiên, vẫn luôn chờ báo cáo kết quả của cố, nếu là bản thiết kế của có vấn đề chấp nhận mọi hậu quả.




      “Ừ.” Hoàng Đức Hưng lên tiếng, lại hỏi tiếp: “Về bản thiết kế tòa nhà chính phủ vẽ thế nào rồi? Có vấn đề gì, có thể trực tiếp hỏi tôi, tính ra, tôi cũng như là nửa thầy giáo của .”




      “Cám ơn Tổng giám.” An Nhiên cười cảm ơn, “Bản vẽ qua mấy ngày nữa là có thể xong.”




      “Ừ, vẫn là người tôi xem trọng, rất có tài trong phương diện thiết kế. Hi vọng lần này cũng làm tôi thất vọng.”




      An Nhiên gượng cười gật đầu, có cảm giác, cảm thấy Hoàng Đức Hưng hôm nay thoạt nhìn có chút kỳ lạ, ông hầu như khen ngợi ai bao giờ, theo bên cạnh ông hơn sáu năm, cho tới bây giờ đều thấy chuyện bản thảo thiết kế bị trả lại, thế mà hôm nay lần đầu tiên khen , cảm giác khó thích ứng.




      “Tổng giám còn có việc ư, có chuyện gì nữa tôi ra ngoài trước.” An Nhiên hỏi dò, hai ngày này phải nhanh chóng hoàn thành bản thiết kế tòa nhà chính phủ kia, đến bây giờ mới chỉ phác thảo sơ sơ bản vẽ, có lẽ mấy ngày nay phải tăng ca rồi.




      “Ừ.” Hoàng Đức Hưng gật đầu.




      An Nhiên đứng lên ra cửa, khi tay đặt lên cái chốt cửa, chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên bị Hoàng Đức Hưng gọi lại.




      “Đợi , An Nhiên.”




      An Nhiên quay người lại, khó hiểu nhìn ông, hỏi: “Tổng giám, còn có chuyện gì sao?”




      Hoàng Đức Hưng đột nhiên nhớ tới cú điện thoại buổi sáng kia, ông nhớ mã số kia là của lãnh đạo thị ủy, nên khỏi hỏi: “ quen biết người của thị ủy?”




      “Ách.” An Nhiên sửng sốt, theo bản năng lắc đầu, “ quen biết.” Cái đầu của hoàn toàn quên mất người hại muộn giờ sáng nay, cũng xem chuyện mình ra kết hôn, còn gả cho vị quan lớn chức vị thấp, là quan phu nhân danh phù kỳ thực (*danh phù kỳ thực: danh nghĩa đúng như thực tế).




      Nghe vậy Hoàng Đức Hưng giọng thầm: “Thế sao. Chẳng lẽ tôi lầm rồi?”




      “Sao? Tổng giám, ngài cái gì.” Tiếng ông quá , An Nhiên cũng chưa nghe .




      “a, có gì, ra ngoài .” Hoàng Đức Hưng kịp phản ứng lại, cười cười với An Nhiên. Có lẽ ông nhầm rồi.




      An Nhiên hỏi nhiều, xoay người ra khỏi phòng tổng giám đốc.




      Khi An Nhiên trở lại phòng làm việc của mình, hai tay Tiếu Hiểu ôm trước ngực, mặt cười cười dựa vào tường.




      An Nhiên nhìn ta, “Có việc?” Lấy chìa khóa mở cửa vào.




      Tiếu Hiểu vào theo , đóng cửa lại, trêu chọc gây chuyện, gãi móng tay, ngồi xuống trước bàn làm việc của An Nhiên, : “Khăn lụa của chị hôm nay tệ, em nhớ chị chưa bao giờ đeo, hôm nay thế nào lại đeo vậy?”




      An Nhiên sửng sốt, mặt hơi đỏ ửng mất tự nhiên, đặt túi xách trong tay lên bên của bàn làm việc, tránh ánh mắt của , rồi đưa tay mở máy tính ra, tránh né đề tài của , hỏi ngược lại: “Tìm tôi có việc gì?”




      Tiếu hiểu cũng còn níu lấy chuyện khăn lụa tha, chủ đề kia vốn chỉ để mở màn, quan trọng hơn là lời tiếp theo, ra biết An Nhiên phải là người thích vòng vo, vậy nên cũng thẳng thắn, thẳng vào vấn đề, hỏi: “Hỏi chị chuyện này, người chờ chị ở cổng hôm trước, người đàn ông lái xe đến đầu tiên là ai?”




      Động tác cầm giấy tờ của An Nhiên ngừng lại chút, khẽ nhíu nhíu mày, nhìn , “ hỏi cái này làm gì?”




      Tiếu Hiểu vuốt vuốt tóc quăn, cũng giấu diếm, thẳng: “Em có hứng thú với ta, định ra tay.”




      Nghe vậy, chân mày An Nhiên nhíu chặt hơn chút ít, chỉ : “muộn rồi, ta có vợ.”




      “Có vợ thế nào, bây giờ ly hôn rất phổ biến.” Tiếu Hiểu phớt lờ .




      An Nhiên nhìn , mặc dù nghe mấy lời đồn đại về ta từ đồng nghiệp, tất nhiên là biết ít lời phê bình tác phong của ta, nhưng thân là đồng nghiệp, nỗ lực của ta cũng nhìn thấy, chung quy, cảm thấy những lời phê bình bên ngoài kia quá công bằng với ta, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên thấy biết kiên định của mình lúc trước có phải sai lầm rồi hay .




      Thấy gì, Tiếu Hiểu cười lại : “Thế nào? Chị cũng có ý với người ta? Có điều xem ra ta cũng có ý với chị .”




      An Nhiên rời mắt chỗ khác, nhìn ta, “Chuyện này tôi giúp được , tìm người khác .”




      giúp, Tiếu Hiểu cũng tức giận, lại hỏi: “An Nhiên, ta là bạn trai cũ của chị sao? phải mấy năm nay chị chuyện đương là vì ta đấy chứ?”




      bậy bạ gì vậy.” An Nhiên bị hỏi có phần buồn bực, nhìn ta : “Tiếu Hiểu, tôi vậy còn chưa bỏ cuộc sao, Mạc Phi động lòng với , càng ly hôn vì .” ta hồi đó có thể vì lợi ích, vì tiền mà lựa chọn chia tay với mình, làm sao lại vì người đàn bà mà buông tha tất cả những gì mà ta tha thiết có được, ra ta là người đàn ông ích kỷ, điều ta nhất từ đầu đến cuối chính là bản thân ta.




      “Làm sao chị biết .” Tiếu Hiểu nhìn , “Em nhìn ra ta có hứng thú với chị, mà em, cũng tự nhận là hề kém chị, em tự tin là sớm muộn gì ta cũng động lòng với em.”




      An Nhiên bình tĩnh nhìn lúc lâu, cuối cùng gì.




      Tiếu Hiểu vẫn cười, đứng dậy, “Đúng rồi, người đàn ông cùng chị ngày đó tệ, nhưng mà điều kiện hình như hơi bình thường.” xong, cười cười, xoay người ra ngoài.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :