1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên Hôn Hậu Ái - Mặc oanh (166c+PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 30: Vì sao bị thương?





      Thích hợp, đúng vậy, bọn họ đều cảm thấy lẫn nhau thích hợp cho nên mới nhanh chóng quyết định kết hôn.




      An Nhiên hỏi thêm nhiều nữa, ra tình hình tại của bọn họ tốt hơn nhiều so với nguyện vọng ban đầu của , chỉ có điều ngoài ý muốn là thân phận của , xem ra vô tình trèo cao rồi, cũng may mẹ thoạt nhìn cũng phải là người chỉ nhìn vào gia cảnh, thấy may mắn!




      An Nhiên còn muốn mở miệng chuyện nghiêm túc với về cuộc sống sau này của hai người chút, may lúc này điện thoại của vang lên, là trưởng ban nào đó chuyện gì mà phê duyệt giấy tờ gì đó.




      An Nhiên từ thư phòng ra ngoài, trở lại phòng khách mở hành lý ra bắt đầu sắp xếp. Mở ra tủ quần áo sát sàn tính là to kia, thấy quần áo của được sắp xếp chỉnh tề. An Nhiên nhìn các bộ âu phục và áo sơ mi trắng kia, trong lòng chỉ cảm thấy khó tin, từ nay về sau, trong tủ quần áo chỉ có quần áo của , mà nửa là thuộc về người đàn ông chung sống với sau này, phải chỉ có bộ đồ công sở và váy áo sặc sỡ, mà còn có âu phục và áo sơ mi trắng có chút đơn điệu trầm lắng, cảm giác này kỳ diệu. Đương nhiên thay đổi này nhanh chóng nhưng tự với mình phải cố gắng thích ứng.




      An Nhiên đẩy quần áo của sang bên cạnh, sau đó treo mấy bộ công sở và áo váy mình thường mặc làm ở bên cạnh, đồ lót của để vào ngăn tủ là vừa vặn, cuối cùng để giầy đặt vào trong tủ giày.




      Đến khi sắp xếp xong tất cả, An Nhiên nhìn mặt đất còn túi sách tham khảo và bản vẽ của , nhìn quanh căn phòng, có chút ảo não, có lẽ nên tìm Tô Dịch Thừa chuyện chút, xem có thể đặt bàn làm việc cho trong thư phòng , như vậy có thể thuận tiện cho thiết kế về sau. Nghĩ thế, An Nhiên mở cửa phòng, thẳng đến thư phòng, đẩy cửa vào, thấy đầu kẹp điện thoại, tay nhanh chóng tìm kiếm giấy tờ, miệng gì đó. Thấy thế An Nhiên biết điều ra ngoài, nghĩ đến thân phận và địa vị của , bận bịu là điều tất nhiên.




      Quay trở lại căn phòng, An Nhiên nhìn quanh căn phòng này, chăm chú nhìn chiếc giường đôi hồi lâu, sau đó khẽ thở dài, xoay người lấy ra bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo vào phòng tắm.




      Vì sợ Tô Dịch Thừa về phòng, An Nhiên cũng dám tắm lâu, cọ rửa qua loa rồi thay quần áo ra ngoài.




      Nhưng mà đời luôn có những chuyện ngẫu nhiên như vậy, càng muốn gặp lại càng tránh khỏi, An Nhiên vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm Tô Dịch Thừa mở cửa phòng vào. Bốn mắt nhìn nhau, hai người tránh khỏi sững người.




      Thực ra đồ ngủ của An Nhiên rất bảo thủ, lộ đùi và ngực, là lộ chỉ có lộ chút bả vai, chung quy coi như là bộ đồ ngủ rất truyền thống.




      An Nhiên lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhắn thoáng chốc đỏ bừng, bước làm thành hai bước trực tiếp vén chăn giường, quấn mình kín như bưng, đầu giấu vào trong chăn, ấp úng : “Tôi ngủ trước.” Sau đó liền nằm đó nhúc nhích.




      Lúc này Tô Dịch Thừa mới lấy lại tinh thần, bất ngờ vì chính mình vừa mới thất thần trong chốc lát, ra đồ ngủ của hề gợi cảm, thất thần chỉ vì vẻ trắng mịn sáng sủa của sau khi tắm rửa, khoảnh khắc kia trái tim đúng là rung động rồi.




      Nhìn lại bộ dạng quấn chặt mình, Tô Dịch Thừa khỏi bật cười, hai mươi tám nhưng thỉnh thoảng lại hành động như đứa trẻ vừa mới mười bảy, chưa thoát khỏi vẻ ngây thơ, đáng , dễ thương.




      Nhìn đồng hồ, gần 11h, vừa mới bị phó cục trưởng cục xây dựng làm phiền gần tiếng, sau đó phải sửa sang lại tư liệu cần dùng cho hội nghị ngày mai, ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy. Tháo đồng hồ đeo tay để tủ đầu giường, sau đó xoay người mở tủ quần áo, chuẩn bị lấy đồ ngủ vào tắm, trong nháy mắt mở tủ ra lại sững người, quay đầu liếc nhìn An Nhiên ở giường, khóe miệng cong lên đẹp đẽ.




      An Nhiên rất muốn ngủ, bởi vì chỉ cần ngủ thiếp cũng cần khó xử rồi, trằn trọc suy nghĩ giúp ngủ, nhưng càng muốn ngủ lại càng tỉnh táo, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, ra tiếng lớn nhưng nghe rất .




      Đột nhiên tiếng nước chảy dừng lại, dường như Tô Dịch Thừa tắm xong rồi, An Nhiên chợt nghiêng người đưa lưng về phía phòng tắm, nhưng vì động tác quá mạnh, cẩn thận tay đập mạnh vào góc tủ đầu giường, đau đến cắn răng, đưa tay vào trong chăn nắm chặt lại, cũng dám kêu ra tiếng.




      Khi Tô Dịch Thừa trở ra đổi lại áo ngủ, đứng ở cửa phòng tắm nhìn An Nhiên cong lưng giường, thậm chí vì “hồi hộp” mà chăn hơi run rẩy.




      Tô Dịch Thừa cảm thấy biết làm sao, là người đàn ông bình thường, có cầu sinh lý cũng là bình thường, nhưng tự xem mình là quân tử, nếu phản đối, nhất định ép buộc.




      Vén chăn lên giường, Tô Dịch Thừa tắt đèn đầu giường, trong bóng tối, dịch người vào gần An Nhiên, thậm chí tay còn chưa động vào , cũng cảm thấy thấy thân thể cứng đờ, cả người căng thẳng.




      Tô Dịch Thừa đưa tay ôm từ phía sau, ràng cảm giác được thân thể căng thẳng như khối sắt vậy, vô cùng cứng ngắc. Khẽ thở dài, Tô Dịch thừa có phần bất đắc dĩ bên tai : “An Nhiên, em còn hướng sang bên kia nữa ngã xuống đấy.”




      An Nhiên gì, nhắm chặt mắt, thậm chí cũng dám hít thở mạnh, mu bàn tay đau dữ dội, đoán là bị sưng lên, nhưng bây giờ cũng quan tâm có sưng hay , chỉ muốn Tô Dịch Thừa nghĩ là ngủ, như vậy, tối nay có thể tránh thoát. Mặc dù biết ngày này sớm muộn gì cũng đến nhưng mà còn chưa chuẩn bị xong, ít nhất, ít nhất cũng phải qua mấy ngày nữa, để có thể xây dựng đầy đủ tư tưởng.




      Thấy gì, Tô Dịch Thừa lại hỏi: “ đáng sợ thế sao?” Tay đặt lên tay , nhưng vừa đụng vào, chợt nghe thấy hô lên, như là làm đau .




      Tô Dịch Thừa cau mày, đột nhiên cảm thấy có gì đó bình thường, tay nắm tay , còn chưa dùng sức. “á…” nghe thấy bị đau kêu lên.




      Lần này là chắc chắn, Tô Dịch Thừa buông ra, ngồi dậy bật đèn trong phòng lên, nhìn cong người đưa lưng về phía , nhíu chặt chân mày. Lạnh lùng : “An Nhiên xoay người lại.”




      An Nhiên động đậy, tiếp tục giả vờ nằm cứng đơ giả chết.




      Thấy thế, Tô Dịch Thừa cũng mở miệng lần nữa, trực tiếp đưa tay kéo lại, dưới ánh mắt hoảng sợ yên của An Nhiên, thò tay vào trong chăn, kéo tay ra, nhìn mu bàn tay sưng đỏ thành khối lớn, chân mày càng nhíu chặt lại, mặt lạnh hỏi: “Vì sao bị thương?”
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 31: Chẳng qua chỉ ôm em





      “Vì sao bị thương?” Tô Dịch Thừa nghiêm mặt hỏi, vẻ mặt kia có vẻ ôn nhuận bình thường mà có nhiều phần nghiêm nghị hơn, thấy thế An nhiên khỏi có phần sợ hãi.




      An Nhiên chợt rút tay lại, cố gắng ngồi dậy, nhìn , ngượng ngùng đáp: “, cẩn thận va đập.” mới dám cho biết, ra là vì sợ đến đây làm gì cho nên mới giả bộ ngủ, mà trong quá trình giả vờ ngủ này, rất bi kịch là tay đập vào góc tủ để lại khối sưng đỏ và máu ứ đọng này.




      Tô Dịch Thừa nhìn , lúc lâu cũng gì, An Nhiên bị nhìn có chút đứng ngồi yên, định mở miệng xoay người cái, vén chăn lên xuống giường. Để lại An Nhiên mình sững sờ ngồi đó, trong chốc lát hiểu tình hình như thế nào.




      Đến khi Tô Dịch Thừa quay về, tay có thêm lọ thuốc mỡ, vẫn vẻ mặt có gì thừa thãi như trước, mạch kéo cái ghế trong phòng đến đầu giường, ngồi xuống, đưa tay kéo tay đến, sau đó nhàng bôi thuốc mỡ lên khối sưng tấy tay .




      Có lẽ khống chế được sức lực, dù động tác của Tô Dịch Thừa rất nhàng, nhưng khi đụng vào An Nhiên vẫn bị đau, tay bị nắm vô ý thức khẽ run lên, “a—!” bậc ra tiếng xong, liền cắn chặt răng.




      Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, hỏi: “Đụng đau?”




      An Nhiên mím môi, cực lực lắc đầu, gương mặt khẽ đỏ lên.




      Tô Dịch Thừa thu hồi ánh mắt, lại bóp thêm chút thuốc mỡ lên đầu ngón tay, lần này động tác của càng hơn, vẻ mặt càng chăm chú.




      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , bỗng An Nhiên thấy hình ảnh có chút lẫn lộn, hình ảnh lúc này và hình ảnh trong trí nhớ đột nhiên chồng chéo lên nhau, còn nhớ sáu năm trước cũng từng có người thiếu niên chu đáo thoa thuốc cho như vậy, nhưng mà cứng rắn cắn răng chịu đựng đau như tại, mà làm nũng, khóc lóc kể lể mình đau như thế nào, thảm như thế nào với người thiếu niên đó, rồi đổi lại ánh mắt đau lòng thương của người đó, sau đó trong lòng chê cười ngu ngốc, dễ mắc lừa như vậy.




      Tô Dịch Thừa bôi xong thuốc mỡ, sau đó đậy nắp lại, để sang bên, quay đầu lại thấy An Nhiên cúi đầu ngây ngốc nhìn tay mình, ánh mắt mờ mịt, như là suy nghĩ cái gì.




      “An Nhiên?” Tô Dịch Thừa khẽ gọi, chỉ thấy vẫn duy trì tư thế đó, như là nghe được.




      “An Nhiên?” Tô Dịch Thừa nhìn gọi lần nữa, lần này An Nhiên nghe thấy, ngẩng đầu, sững sờ nhìn , trong hốc mắt còn hàm chứa nước mắt do vừa nhớ lại quá khứ.




      “Sao vậy?” Tô Dịch Thừa bị nét mặt của dọa sợ, ràng thấy động tác của rất rồi, chẳng lẽ lại làm đau rồi?




      An Nhiên lấy lại tinh thần, giơ tay lên lau nước mắt, lắc đầu: “ có gì, cảm ơn.”




      Tô Dịch Thừa nhìn ra là có tâm , đoán là nghĩ đến điều gì nên nghĩ đến, nhưng hỏi, có những vết thương mà phải đợi thời gian chậm rãi làm lành, đạo lý này hiểu .




      Ngồi xuống, nhìn chằm chằm lúc lâu, Tô Dịch Thừa mới mở miệng: “An Nhiên, chúng ta chuyện chút.”




      An Nhiên nhìn , hỏi: “ chuyện gì?”




      “An Nhiên, muốn cho em , cũng là người đàn ông bình thường, có dục vọng cũng là bình thường, điều này em hiểu chứ?” Tô Dịch Thừa nhìn vào mắt .




      Mặt An Nhiên bỗng đỏ rực, tất nhiên hiểu dục vọng kia có nghĩa là gì, cũng biết đây là nghĩa vụ vợ chồng mà nên ra sức hoàn thành, cầu cũng quá đáng. Lúc này nếu ra rồi, như vậy có chuyện còn tiếp tục từ chối, nhưng mà… Nhưng mà , chưa chuẩn bị xong!




      Nghĩ thế, thân thể An Nhiên bất giác nghiêng .




      Tô Dịch Thừa nhìn gương mặt hồng như quả cà chua, là vừa bực mình vừa buồn cười, hình tượng của xấu xa thế sao, mà làm hoang mang và sợ sệt như vậy.




      Bất đắc dĩ khẽ thở dài, đột nhiên thấy biết nên tiếp tục cuộc chuyện này nữa, ràng là chuyện là công việc chạm trán nhiều nhất, nhưng lúc này có phần biết làm sao để mở miệng. Có lẽ nên tìm người cha là ủy viên chính ủy của để ông truyền thụ mấy kỹ xảo chuyện.




      Cuối cùng nhìn , bất đắc dĩ lắc đầu, “Quên , sao cả.” Đứng dậy cất cái ghế vào chỗ cũ, sau đó vòng sang bên kia giường vén chăn, lên giường. An Nhiên sững sờ nhìn loạt động tác của , trong lòng thấy có chút áy náy, muốn mở miệng gì đó, rồi lại biết như thế nào, cuối cùng thầm hạ quyết tâm, lần sau, nếu lần sau có đòi hỏi, dù bản thân mình chuẩn bị chưa xong cũng từ chối, né tránh nữa.




      “Ngủ .” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt , sau đó tắt đèn nằm xuống. An Nhiên gật đầu, cũng nghiêng người nằm xuống.




      Trong bóng tối, hai người nằm hai bên giường, ở giữa chừa ra khoảng trống lớn.




      An Nhiên nắm góc chăn ở mép giường, mở to mắt, ngủ được. Ngủ cùng người xa lạ, vẫn hồi hộp. Đương nhiên trừ hôm qua ra, vì lúc đó ngủ say rồi nên biết .




      Nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông bên kia giường dần dần ổn định. Lòng bất an của An Nhiên cũng dần yên tâm lại, buồn ngủ, ánh mắt cũng từ từ khép lại, hô hấp cũng từ từ nhàng.




      Vào thời điểm An Nhiên suýt chút nữa là ngủ, đột nhiên Tô Dịch Thừa ở bên cạnh xoay người cái, tay khoác ngang lên hông , tay khác vắt qua cổ để gối đầu lên cánh tay của .




      loạt động tác này của , mà theo bản năng thân thể An Nhiên cứng đờ, ý niệm buồn ngủ cũng dần tiêu tan, cả người giật mình cái, dám nhúc nhích, nhắm mắt lại, khi chuẩn bị “xả thân vì nghĩa” nghe bên tai là hơi thở ấm áp của , sau đó tiếng ôn nhuận vang lên bên tai .




      “An Nhiên, nếu em muốn ép buộc, chẳng qua chỉ muốn ôm em ngủ, yên tâm .”




      Trong bóng tối, An Nhiên mở mắt ra, sững sờ, vì lời của khỏi cảm động, trong lòng càng có cảm giác áy náy, lúc lâu sau mới ấp úng mở miệng: “ xin lỗi, tôi còn chưa chuẩn bị xong.”




      Tô Dịch Thừa gật đầu, ôm chặt người hơn nữa, “ biết, biết, vội, ép em, chờ em chuẩn bị xong cho là được rồi, sao cả.”




      “Vâng…” An Nhiên ấp úng đáp lại, thân thể trong lòng cũng từ từ thả lỏng.




      Tô Dịch Thừa ôm , chỉ thấp giọng : “Ngủ .”




      Ý niệm buồn ngủ vây lấy, bao lâu sau, An Nhiên ngủ ngon lành trong lòng .
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 32: ta kiên quyết





      Hôm sau khi An Nhiên tỉnh lại, Tô Dịch Thừa rời , nửa giường bên cạnh trống rỗng.




      An Nhiên nằm giường, nghiêng đầu nhìn cái gối khác, khuôn mặt khẽ phiếm hồng, nghĩ là có quen, có thói quen bị người đàn ông xa lạ ôm ngủ, nhưng xem ra, tại việc hình như hoàn toàn như vậy, cũng chán ghét cái ôm của , thậm chí có cảm giác an toàn, tĩnh lặng chưa từng có.




      Đến khi An Nhiên làm vệ sinh xong, thay quần áo ra ngoài, vừa mở cửa phòng ngửi thấy làn hương thức ăn thơm nức.




      Quay đầu nhìn về phía phòng bếp, thấy Tô Dịch Thừa mặc tạp dề đưa lưng về phía chiên cái gì đó, lò nướng bên cạnh có hai miếng sandwich nướng xong. An Nhiên sững sờ nhìn cái, rồi tự giác mà đến phòng bếp, nhìn thấy bàn ăn bày hai phần trứng ốp lết, bộ dáng chín năm phần, lòng đỏ lòng trắng phân biệt ràng.




      Vào lúc An Nhiên thất thần, Tô Dịch Thừa nhấc nồi xoay người, gặp ánh mắt của An Nhiên, khẽ cười: “Dậy rồi à, vừa vặn ăn sáng.” xong, đặt nồi giò chiên lên mâm.




      …” An Nhiên nhìn , mở miệng định gì đó lại biết gì.




      “Muốn uống sữa tươi hay nước hoa quả?” Tô Dịch Thừa hỏi, rồi xoay người mở tủ lạnh lấy đồ uống, vừa : “Hay là uống sữa tươi , buổi sáng uống sữa tươi rất tốt.” xoay người nhìn lại An Nhiên, chỉ thấy vẫn nhìn chằm chằm vào mình, liền khó hiểu hỏi: “sao vậy?”




      An Nhiên lắc đầu, vòng qua tường bếp, sau đó ngồi xuống trước bàn ăn.




      Tô Dịch Thừa đưa sữa tươi hâm nóng cho , còn rót cho mình ly nước hoa quả, ngồi xuống ở đối diện , đưa bữa ăn sáng cho xong, : “Nếm thử xem có hợp khẩu vị .”




      Nghe thế, An Nhiên gật đầu, miệng cắn miếng trứng ốp lết, cười cười với , “ăn ngon.”




      Tô Dịch Thừa mỉm cười, cắn miếng bánh sanwich, uống ly nước hoa quả. “Ăn xong đưa em làm, hôm nay phải công tác ở huyện Quế Châu, chắc buổi tối về được, buổi tối tự em lái xe về có vấn đề gì chứ.”




      An Nhiên nhìn , tức giận thầm: “Tôi cũng phải trẻ con.” Năm nay 28 tuổi rồi, ra xã hội độc lập dưới sáu năm, toàn là về nhà mình a!




      Tô Dịch Thừa liếc nhìn cái, rồi cười cười, lấy ra cái chìa khóa từ trong ví tiền đặt bàn ăn, “Đây là chìa khóa nhà, hôm qua làm thêm cái nhưng quên đưa cho em.”




      An Nhiên gật đầu, bỏ cái chìa khóa vào trong túi áo.




      Ăn sáng xong Tô Dịch Thừa khăng khăng đưa An Nhiên làm, An Nhiên từ chối được, đành để đưa , nhưng cách công ty ngã rẽ bảo dừng lại, muốn lại bị người cùng công ty bắt gặp, nếu mỗi người đều nghĩ như Tiếu Hiểu có cách nào sống nổi.




      Chẳng qua là An Nhiên ngờ Mạc Phi lại chờ ở cửa công ty, đứng trước cửa, gương mặt tuấn tú, vóc người có tỷ lệ hoàn mỹ, tựa như là chiếc xe sang trọng bắt mắt, thường thu hút ánh mắt của ít trẻ của công ty An Nhiên cùng những công ty khác.




      An Nhiên vẫn biết Mạc Phi là người đàn ông đẹp trai hơn người, điều này từ khi mới vào đại học biết , nếu chiếm lấy danh hiệu gương mặt điển trai nhất trường Đại Liên trong bốn năm liền, mà Trình Tường nhà Lâm Lệ chỉ có thể đứng thứ hai. An Nhiên thừa nhận từng có thời gian ngắn bị gương mặt tuấn tú này mê hoặc, nhìn thế nào cũng chán ghét, nhìn thế nào cũng đẹp đẽ. Nhưng mà chính gương mặt này từng mang đến cho tổn thương sâu sắc nhất.




      An Nhiên hít sâu, cứ gặp hết lần này đến lần khác, khiến lòng từ kích động ban đầu, đến ngày hôm qua giả vờ bình tĩnh, đến giờ phút này lại đối xử với như có gì, tin mình rời bỏ tình bốn năm, cùng với sáu năm chưa quên được, từ từ quên lãng những vướng mắt suốt mười năm với người đàn ông này.




      Chia tay gặp lại vẫn làm bạn bè, lời này rất khó áp dụng vào trường hợp của An Nhiên, có cách nào đối xử với Mạc Phi như đối với Lâm Lệ, cũng thể coi như đồng nghiệp trong công ty, cuối cùng lựa chọn duy nhất chính là làm người xa lạ.




      Hít sâu hơi, về phía trước, mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt hề dừng lại người , dù chỉ 0.01 giây. Nếu có cách nào trở thành người thân thiết nhất, cũng muốn trở thành người đáng hận nhất, có lẽ, chỉ có thân phận người xa lạ mới thích hợp cho nam nữ chia tay.




      Mạc Phi nhìn từ từ qua trước mặt mình, ánh mắt kia hề nhìn lấy cái, trái tim giống như là thủy tinh rơi xuống nát vụn.




      “An Nhiên.” Đúng là vẫn chịu được, khi qua đưa tay ra nắm tay chặt.




      An Nhiên xoay người, nhìn cái, chỉ : “Làm phiền buông tay.” Là ngữ điệu của người xa lạ, hề pha trộn cảm xúc gì.




      “An Nhiên, chúng ta chuyện chút, có lời muốn với em.” Mạc Phi nắm tay chặt hơn nữa, dám buông tay, dù biết mình có tư cách nắm tay , nhưng biết, nếu lúc này buông tay, giành được nữa, người đàn ông xuất sắc ngày hôm qua khiến có phần sợ hãi.




      An Nhiên nhắm mắt lại, có ý định khiến tình huống quá ồn ào, khó xử. Hít hơi sâu, xoay người, cố gắng khiến mình bình tĩnh nhìn ta, rồi : “Nếu có gì cần vậy chúng ta ràng ở đây, nhưng mà, trước tiên buông tay tôi ra.”




      Mạc Phi buông tay, nhìn sâu, : “Chúng ta đổi chỗ .” có lời với , nhưng mà tất nhiên ở đây, nhiều người lại phải là địa điểm thích hợp.




      “Xin lỗi, đến giờ tôi phải làm rồi.” Mặt có biểu tình gì, An Nhiên xong liền muốn rút tay ra, nhưng bị nắm chặt, làm thế nào cũng rút ra được. An Nhiên có chút bực bội, tức giận nhìn chằm chằm , lớn tiếng hỏi: “Đến tột cùng là muốn làm cái gì!”




      chỉ muốn chuyện ràng với em chút.” Mạc Phi nhìn chằm chằm, nhưng cũng buông tay.




      “Chị Cố?” Phía sau, Lăng Lâm mặc bộ đồ công sở thời trang Channel màu hồng cùng túi xách đồng màu, nhìn An Nhiên và Mạc Phi, cười cười có phần mờ ám: “Chị Cố, bạn trai chị hả, rất đẹp trai.” xong, cản bản đợi An Nhiên trả lời đúng hay , liều nghiêng đầu chào hỏi Mạc Phi: “Xin chào, em tên là Lăng Lâm, là thực tập sinh của chị Cố.”




      Mạc Phi chỉ cười cười với ta, nhưng giải thích nhiều cũng muốn giải thích. Tay vẫn nắm chặt An Nhiên, hôm nay, phải với , nếu , sợ thực còn cơ hội.




      “Lăng Lâm, giúp tôi xin tổng giám đốc cho nghỉ tiếng.” An Nhiên với Lăng Lâm xong, rồi quay đầu với Mạc Phi: “Quán cà phê đối diện, tôi chỉ có tiếng.”
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 33: Xa lạ như ta





      Lúc này trong quán cà phê hầu như có ai, người đến mua rồi gói mang tương đối nhiều nhưng ngồi uống chỉ có An Nhiên và Mạc Phi.




      An Nhiên ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn người đường, có người thong thả, có người bước như bay, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.




      “Xin hỏi, hai vị dùng gì a?” Nữ nhân viên phục vụ cầm thực đơn đến đây, còn mang theo hai ly nước lọc.




      Mạc Phi gật đầu, gọi cà phê đen, gọi cho An Nhiên trà sữa hoàng gia.




      Nhân viên viết danh sách chuẩn bị cầm thực đơn lui xuống An Nhiên gọi lại: “Chờ chút.”




      Người nhân viên đeo huy hiệu tươi cười, mặc áo sơ mi trắng quấn tạp dề màu đen, bộ ngực to, quay lại, nở nụ cười, hỏi: “Xin hỏi còn cần gì sao?”




      “Đổi trà sữa hoàng gia thành cà phê sữa.” An Nhiên .




      “Được.” Nữ nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu, lặp lại danh sách lần nữa, “ ly cà phê đen và ly cà phê sữa phải ?”




      An Nhiên gật đầu xác nhận ấy sai.




      “Lập tức đưa lên cho các vị.” Nhân viên phục vụ mỉm cười rời .




      An Nhiên lần nữa quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn .




      “Trước kia em thích uống nhất trà sữa hoàng gia, còn cà phê đắng, cho bao nhiêu đường và sữa đều che lấp được vị đắng.” Mạc Phi nhìn , chậm rãi .




      An Nhiên quay đầu, nhìn , chỉ : “ ai, hay có chuyện gì là vĩnh viễn đứng yên chỗ, ví dụ như là công việc, qua thời gian cũng lên chức, ví dụ như là khẩu vị, thời gian lâu dài cũng thay đổi, trước kia thích, e rằng tại thích nữa, lại ví dụ như tình cảm, qua thời gian rồi phai nhạt.”




      Mạc Phi cảm thấy trái tim mình đau nhói, đau đến mức khiến thể hô hấp! tất nhiên hiểu hàm ý trong lời của , chẳng qua là muốn tin tưởng. nhìn vào mắt của , nghiêm túc từng câu từng chữ: “Có số việc, vĩnh viễn thay đổi, trước đây như thế, tại cũng vậy!”




      An Nhiên né tránh tầm mắt , cúi đầu bưng cái ly bàn lên khẽ nhấp chút, dù còn sao, cuối cùng cũng thể thay thế được thực tế, đạo lý này, dùng sáu năm để hiểu nọ, tại học được rồi, cho dù thể ngay lập tức nhưng quên lãng từng chút từng chút .




      Người nhân viên phục vụ mang theo nụ cười chuẩn mực mang cà phê lên, sau đó mang theo nụ cười lui xuống.




      Mạc Phi nhấp hớp cà phê, vị đắng kia giống như tâm tình của lúc này, biết lựa chọn hồi đó của làm tổn thương, nhưng có biết vượt qua sáu năm này như thế nào , mỗi đêm, đều nhớ nhung .




      Trầm mặc như vậy khiến An Nhiên có chút đứng ngồi yên, nhìn đồng hồ chút, có phần kiên nhẫn : “Có gì mau, tôi còn phải về làm.”




      Mạc Phi nhìn chằm chằm , đột nhiên đưa tay cầm lấy tay , nắm chặt.




      , buông tay.” Dùng sức muốn rút tay về lại bị nắm chặt, An Nhiên có chút phát cáu: “Mạc Phi, bỏ tay ra!”




      Mạc Phi nghe lời thả tay, mà ngược lại nắm chặt thêm chút ít, hơi nghiêng người, : “An Nhiên, cho nửa năm, cho thêm thời gian nửa năm nữa!”




      buông tay.” An Nhiên giãy dụa.




      “An Nhiên, em, cả đời này chỉ em, ! Chỉ cần nửa năm nữa, nửa năm nữa là được rồi, lần nữa chúng ta quay lại với nhau được .” Mạc Phi nắm tay , ra theo kế hoạch, định sớm với như vậy, chẳng qua là người đàn ông ngày hôm qua khiến hơi sợ, sợ nếu , kịp rồi.




      An Nhiên sững sờ nhìn , chỉ : “ có ý gì?” Cái gì nửa năm, cái gì quay lại, chẳng lẽ ta quên ta còn có vợ sao?




      “Em cần quan tâm, tin em còn , cho nên, đợi thêm nửa năm nữa, nửa năm sau, chúng ta lại quay lại với nhau giống như sáu năm trước.”




      lần nữa quay lại?” An Nhiên cười lạnh, chỉ thấy người đàn ông trước mắt này có chút xa lạ: “Thân phận gì? quên trong nhà còn có người vợ sao? Đến lúc đó, muốn tôi làm tình nhân à?”




      phải.” Mạc Phi phủ nhận, sao có thể để làm tình nhân của được, người con này là người duy nhất , sao có thể cam lòng để tủi thân chịu thân phận dám gặp người.




      phải, vậy tính ly hôn với Đồng Tiểu Tiệp? Mà tôi lại trở thành người thứ ba giữa hai người?” An Nhiên nhìn ta lạnh lùng, giọng rét lạnh có nhiệt độ.




      “An Nhiên, đừng tự bản thân kinh khủng như vậy, em cũng biết, em chưa bao giờ là người thứ ba cả!” Hồi đó, bọn họ nhau trước, muốn kẻ thứ ba, cũng là người khác, chưa bao giờ là .




      “A.” An Nhiên cười khẩy, “là khiến tôi nghĩ đến chính mình như vậy.”




      “An Nhiên, ta có thỏa thuận, nửa năm nữa hết hạn, đến lúc đó, ly hôn với ta.” Mạc Phi .




      An Nhiên mắt lạnh nhìn người đàn ông trước mắt, trước kia ở cùng nhau cảm thấy mọi mặt đều tốt, nhưng sáu năm gặp, gặp lại chỉ cảm thấy xa lạ, đâu còn bóng dáng của năm đó, dùng sức rút tay từ trong tay ra: “Mạc Phi, ích kỷ, tại sao muốn tôi chờ ?”




      “An Nhiên, em còn , đúng ? Những năm gần đây, em cũng thể quên được quá khứ của chúng ta, đúng ?” điều tra, sáu năm, chưa đương lần nào, chỉ tập trung tất cả vào công việc, biết, trong lòng chưa từng quên được .





      Dù là như thế, chẳng lẽ những thứ này để cho ta có tư cách làm tổn thương sao? Nếu thế, cảm thấy đau xót cho chính tình của mình.




      Thấy , Mạc Phi cho là tự hỏi bản thân, lần nữa nắm chặt tay , giọng dịu lại, dụ dỗ : “An Nhiên, đợi thêm nửa năm, nửa năm nữa, được ?”




      An Nhiên nhắm mắt lại, khóe miệng cười trào phúng, lại mở mắt ra lần nữa, trong mắt có thêm vài phần dứt khoát, phẫn nộ hất tay ta ra: “Tôi chờ , từ thời điểm cho tôi biết muốn kết hôn với Đồng Tiểu Tiệp sáu năm trước, chúng ta có khả năng nữa rồi, tôi mặc kệ giữa các người có thỏa thuận gì, cũng quan tâm nửa năm sau các người có ly hôn hay , chuyện đó liên quan gì đến tôi.” xong, đứng dậy, lấy túi xách ghế, : “Ngoài ra sau này đừng tới tìm tôi nữa, tôi kết hôn rồi, như thế này gây rắc rối cho tôi, tôi muốn chồng tôi hiểu lầm cái gì.” xong, xoay người chuẩn bị bỏ .




      “Em kết hôn?” Mạc Phi vọt lên chắn trước mặt , khó tin nhìn , thám tử tư cung cấp thông tin cho chưa lập gia định, thậm chí hẹn hò cũng .




      “Đúng.” An Nhiên gật đầu.




      Mạc Phi lắc đầu, “ tin.” lừa , khẳng đinh.




      “Tùy .” Có tin hay là ý nghĩ chủ quan của mỗi người, thể chi phối ý nghĩ của người khác. qua cạnh , giây sau tay bị bắt lấy.




      “Là người đàn ông ngày hôm qua?” Thanh trầm thấp vang lên bên tai.




      “Đúng.” An Nhiên trả lời, gọn gàng dứt khoát, hề phân vân chần chừ chút nào.




      Mạc Phi gì, chẳng qua chỉ nắm chặt tay .




      An Nhiên có phần đau nhức, hít sâu hơi, lạnh lùng : “Mạc Phi, đừng làm tôi hận .”




      Mạc Phi nghe suy sụp, có chút đau đớn, nhắm mắt lại, cuối cùng thả tay ra.




      Thu tay về, An Nhiên quay đầu lại, thẳng ra ngoài cửa.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 34: Lâm Lệ tức giận





      Trước khi tan tầm Lâm Lệ gọi điện thoại bảo An Nhiên ăn cơm tối với , giọng điệu có vẻ tốt.




      An Nhiên vốn định từ chối, vì gần đây đồng ý với Hoàng Đức Hưng về bản thiết kế phòng khách của tòa nhà chính phủ kia, tại mới bắt đầu phác thảo còn chưa xong, phải tranh thủ mấy đêm nữa. Nhưng mà còn chưa ra khỏi miệng, “lão phật gia” Lâm Lệ bên kia , cho từ chối. Cuối cùng lời từ chối của An Nhiên chỉ có thể để lại trong lòng.




      Sau khi Lâm Lệ tốt nghiệp đại học liền làm nhân viên bán hàng ở công ty bất động sản, bình thường đều vô dục vô cầu, hơn nữa thu nhập của Trình Tường rất ổn, nên Lâm Lệ cũng quá chú trọng công việc, nên đó là lý do, dù làm ở công ty này sáu năm, các đồng nghiệp cùng thời với làm quản lý, giám đốc, chỉ có vẫn là nhân viên bán nhà nho , công việc bình thường chỉ đạt chỉ tiêu hàng tháng.




      Lúc tan việc An Nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Lệ ấy đợi ở dưới cổng công ty, bảo nhanh chóng xuống, An Nhiên biết xảy ra chuyện gì, chỉ đoán có thể ấy và Trình Tường cãi nhau, nhưng mà theo thấy từ giọng điệu của Lâm Lệ bây giờ, việc còn nghiêm trọng hơn tưởng, nghĩ thế, An Nhiên vội vàng thu dọn, cầm túi xách liền ra ngoài, ngay cả cửa phòng làm việc cũng quên đóng.




      An Nhiên lái xe từ nhà để xe ra thấy Lâm Lệ đứng ở cổng công ty, sắc mặt rất kém, cạnh chân còn có cái thùng.




      An Nhiên hạ cửa xe gọi ấy tiếng, thấy Lâm Lệ ôm lấy cái thùng về phía , kéo cửa sau xe ra, trực tiếp ném thùng giấy vào, sau đó tức giận vòng qua đầu xe mở cửa lên xe. Mặt thay đổi : “Lái xe.”




      An nhiên thấy sắc mặt bình thường, hỏi nhiều, liền khởi động xe lên đường.




      Xe lên đường lúc lâu, An Nhiên mới mở miệng hỏi Lâm Lệ: “Lão phật gia, chúng ta đâu?”




      “Du Nhiên Cư.” Lâm Lệ oán giận .




      “Khụ…” An Nhiên sặc nước miếng của mình, quay đầu nhìn Lâm Lệ : “Hay là, hay là đổi chỗ khác , nhiều rồi ăn cũng chán.”




      Lâm Lệ ngoảnh mặt lại, trợn mắt nhìn , : “Đổi cái gì mà đổi, đổi chỗ có thể ăn cơm mất tiền sao?”




      An Nhiên toát mồ hôi, ra là muốn ăn cơm chùa a!




      Khi tới Du Nhiên Cư, An Nhiên liền tìm nơi xó xỉnh để ngồi, Lâm Lệ hình như rất bực bội, lấy thực đơn mỗi món gọi lần, khiến nhân viên phục vụ đứng bên há hốc mồm, hỏi An Nhiên có phải còn người đến nữa , có cần đổi lên gian phòng tầng .




      An Nhiên hơi lúng túng lắc đầu, đoạt lại tờ thực đơn trong tay Lâm Lệ, liền trả lại cho người phục vụ, vội cứ như vậy , rồi bảo nhanh đem thức ăn lên.




      Người phục vụ gật đầu lia lịa, lấy lại thực đơn, thuận tiện đưa nước lọc lên.




      An Nhiên nhìn vẻ mặt khó coi của Lâm Lệ, cố gắng thoải mái hỏi: “Làm sao thế, tên nô tài kia trêu chọc lão phật gia của chúng ta vui rồi?”




      “Hừ, có mấy người biết xấu hổ, ta nghĩ ta là thứ gì, ta nghĩ là ta muốn làm việc dưới quyền ta a, cũng nhìn lại chính bản thân mình, cái đồ tham mộ hư vinh bám váy đàn bà, ra sợ mất mặt.” Lâm Lệ oán hận .




      An Nhiên nghe như lọt vào sương mù, hoàn toàn hiểu gì: “Chuyện gì a, cho ta chút.”




      Lâm Lệ quay đầu, nhìn An Nhiên : “An Nhiên may mà hồi đó mi ở cùng chỗ với ta, tên đó căn bản phải là thứ gì tốt!”




      “Mi đến Mạc Phi?” An Nhiên thử hỏi.




      phải ta còn ai.” Lâm Lệ càng nghĩ càng giận, căn bản biết ông chủ mới của công ty chính là Mạc Phi, hơn nữa vừa đến, liền tung tin lười làm, đủ tích cực trong công việc, công ty tuyển dụng nữa.




      “Rốt cục có chuyện gì xảy ra?” An Nhiên có chút mơ hồ, vì sao Mạc Phi liên quan đến Lâm Lệ, hơn nữa lại liên quan đến công việc.




      Lâm Lệ uống hớp nước rồi , ra là trước đó lâu, công ty Lâm Lệ bị công ty kiến trúc lớn của Mỹ mua lại, mà hôm nay là ngày ông chủ mới đến tiếp nhận, Lâm Lệ ngờ người đó là Mạc Phi. Vừa trông thấy ta liền mắng ta là kẻ giả nhân giả nghĩa, may bị những người qua lại nghe thấy, Lâm Lệ là người trắng đen ràng, tốt là tốt, tốt là tốt, nhìn thấy ta, cũng chút khách khí lườm nguýt, yếu thế chút nào.




      Ngay tại chỗ Mạc Phi cũng tức giận, nhìn cái rồi quay đầu lên. Lâm Lệ quay về chỗ ngồi bắt đầu đánh đơn xin từ chức, nhưng có người tốc độ nhanh hơn, Mạc Phi vừa lên chưa đầy 10 phút đồng hồ, người ở bộ phận nhân liền gọi cho Lâm Lệ, báo rằng bộ phận nhân thúc dục, Lâm Lệ đành bỏ lại cái đơn từ chức mới đánh được nửa, rồi bộ phận nhân . ngờ vừa vào bộ phận nhân , quản lý bộ phận nhân liền ném giấy sa thải vào mặt , lười biếng, tích cực liền sa thải .




      Lâm Lệ gì, trực tiếp cầm giấy đến ầm ĩ phòng tổng giám đốc, đẩy cửa vào mắng Mạc Phi trận, sau đó ném giấy vứt lên bàn ta, nghĩ đến ta còn tuyệt tình hơn, gọi thẳng bảo vệ kéo ra ngoài, cuối cùng còn giao cho bảo vệ giám sát thu dọn đồ đạc, xác nhận lấy gì của công ty mới để rời .




      Lâm Lệ chưa bao giờ bị đối xử như thế, cơn giận trong lòng kia vẫn dâng lên hừng hực, cuối cùng gọi điện cho An Nhiên, sau đó đón xe đến trước cổng công ty .




      “Kẻ giả nhân giả nghĩa, chính là kẻ bỉ ổi, có mặt mà đáng làm người, phải thứ gì tốt.” Lâm Lệ tức giận , tay hoạt động ngừng, cầm đũa gắp miếng sườn xào chua ngọt to, nhét vào miệng nhưng vẫn quên với An Nhiên: “May mắn, may mắn năm đó các ngươi ở cùng nhau.”




      An Nhiên nhìn phản bác, cũng có vạch trần năm đó Lâm Lệ khen ngợi với cả phòng kí túc xá là Mạc Phi và Trình Tường là hai cực phẩm của T Đại, đẹp trai nhất, thành tích hạng nhất, tướng mạo hạng nhất, nhân phẩm hạng nhất. Nếu là trước kia, chắc chắn tin Mạc Phi là người tuyệt tình như thế, nhưng qua buổi sáng hôm nay, hiểu được đạo lý, qua thời gian, cái gì cũng thay đổi, nhất là người, trước kia quen thuộc như vậy nhưng gặp lại cũng chỉ là người xa lạ.




      Lâm Lệ uống hớp nước, nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó lại vươn đũa gắp miếng tôm rim, vừa : “Ta thấy a, tại ông xã của mi bây giờ tệ, ít nhất mạnh hơn ta rất nhiều.”




      An Nhiên sửng sốt, nhìn nghi hoặc: “mi gặp Tô Dịch Thừa?” nhớ giới thiệu cho bọn họ gặp nhau lúc nào a!




      “Tô Dịch Thừa? Ai là Tô Dịch Thừa?” Chiếc đũa gắp rau dừng lại, Lâm Lệ rơi vào trạng thái ngây dại.




      An Nhiên đảo mắt trắng dã, có loại cảm giác vô lực.




      Thấy như thế, Lâm Lệ nhanh chóng phản ứng lại, “nga, chồng mi a, ta chưa từng gặp a, mi giới thiệu cho chúng ta gặp mặt sao?”




      An Nhiên toát mồ hôi, bưng nước lên uống ngụm lớn, mới hỏi: “Gặp cũng chưa gặp, vậy sao mi biết là ta có tốt hay .”




      Lâm Lệ nhìn bàn đầy thức ăn này, sững sờ : “Ăn uống thả cửa nhiều như thế này mà phải trả tiền, còn tốt!”




      An Nhiên hết chỗ rồi, nhìn bàn đầy đồ ăn kia, ra được nửa lời.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :