1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên Hôn Hậu Ái - Mặc oanh (166c+PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 25: Bị chất vấn





      Những người tới đây đòi giải thích cuối cùng đều do Hoàng Đức Hưng ra mặt dàn xếp trong tuần nhất định cho họ câu trả lời hợp lý, họ mới miễn cưỡng gật đầu rời .




      Sau khi tiễn bọn họ , Hoàng Đức Hưng gọi tổng phụ trách công trường Hậu Chính Văn và An Nhiên vào phòng làm việc.




      Trong phòng, An Nhiên và chủ quản thi công công trình Hậu Chính Văn ngồi trước bàn làm việc của của Hoàng Đức Hưng, bản thiết kế kiến trúc được mở ra ở bàn, Hoàng Đức Hưng với vẻ mặt nghiêm túc ngồi ghế xoay lớn màu đen, giọng lộ ra tâm tình: “Về việc ngoài ý muốn công trường lần này, người ầm ĩ đến công ty rồi, tôi muốn nghe ý kiến của các bạn.”




      Hậu đốc công nhìn An Nhiên cái, lại quay đầu nhìn Hoàng Đức Hưng : “Việc thi công của tôi hoàn toàn dựa theo bản thiết kế, nếu tin, công ty có thể cử người điều tra.” Ý của ông quá ràng rồi, tuyên bố chính bản vẽ có vấn đề, ông chỉ là thi công theo đồ án mà thôi, trách nhiệm liên quan đến ông ta.




      Hoàng Đức Hưng nhìn ông ta, rồi quay đầu nhìn An Nhiên, hỏi: “An Nhiên, nhận định của sao? là vấn đề của bản thiết kế?”




      An Nhiên hơi đau nhức huyệt thái dương, chỉ : “Nhận định của tôi là phải đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho gia đình của người chết.”




      “Giải thích?” Hậu đốc công ngồi bên cạnh liếc nhìn , cười lạnh : “Trước khi giải thích phải làm trách nhiệm, nếu giải thích ở đâu ra.”




      An Nhiên hít sâu hơi, muốn ầm ĩ gì với ông ta, cũng muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng ông ta cứ nhất định gây như vậy, thái độ mực cho rằng bản vẽ của có vấn đề khiến người ta chán ghét, quay đầu nhìn Hậu Chính Văn, : “Nếu là trách nhiệm của tôi, tôi nhất định trốn tránh, nên giải thích, nên xin lỗi, nên bồi thường, mình tôi gánh chịu, làm liên lụy đến công ty.” Rồi chỉ vào bản thiết kế: “Nhưng tôi cho ông biết, bản thiết kế phần ban công này, tất cả cường độ lực chịu đựng tôi tính toán rất tỉ mỉ, điểm này tôi tin là bằng kinh nghiệm thi công hai năm của mình, ông còn biết hơn tôi là bản thiết kế này có vấn đề gì hay !”




      Hậu Chính Văn nhìn , vẫn mực phủ nhận: “Tôi biết, tôi chỉ thi công theo bản thiết kế của , về phần có vấn đề gì hay , tôi hiểu.” Bây giờ xảy ra vấn đề, nếu phải vấn đề từ bản thiết kế chính là vấn đề khi ông tiến hành thi công, trách nhiệm nặng như vậy, làm sao ông chịu gánh!




      An Nhiên nhìn ông ta, quay đầu với Hoàng Đức Hưng: “Tổng giám, tôi đề nghị tiến hành điều tra chuyên trách cố lần này, nếu kết quả thực là bản thiết kế của tôi có vấn đề, như vậy cá nhân tôi gánh chịu trách nhiệm cố này, tuyệt đối để liên lụy đến công ty cùng những người khác.” xong, đứng dậy xoay người ra khỏi phòng làm việc.




      Từ phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng ra ngoài, An Nhiên có chút buồn bực thẳng đến phòng vệ sinh, mở van nước bồn rửa mặt, táp nước lên mặt, cố gắng làm mình tỉnh táo lại.




      Trong phòng vệ sinh hình như sớm có người ở đó, nghe thấy tiếng xả nước, sau đó tiếng Tiếu Hiểu vang lên ở phía sau An Nhiên: “Buồn phiền vì cố lần này?” Cùng với tiếng , đưa ra chiếc khăn giấy.




      An Nhiên ngẩng đầu, khóa van nước, nhận lấy khăn giấy lau nước đọng mặt mình, nhưng cũng gì.




      Tiếu Hiểu cầm son môi hé miệng về phía gương, vừa : “tôi , lần này cũng xui xẻo, ở công ty chúng ta Hậu đốc công nổi tiếng là người gặp chuyện may liền trốn tránh trách nhiệm, đây là lần đầu tiên các người hợp tác sao?” xong, cất son môi vào túi, rồi quay lại gương gẩy mấy sợi tóc lộn xộn, lộ ra dáng vẻ quyến rũ.




      An Nhiên gì, ném thẳng khăn giấy vào sọt rác, xoay người ra khỏi phòng vệ sinh.




      Tiếu Hiểu nhìn thân ảnh biến mất sau cánh cửa, khóe miệng khỏi cười lạnh, hừ lạnh có chút khinh thường: “Ra vẻ thanh cao.”




      An Nhiên về thẳng phòng làm việc, ở chỗ ngồi nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ bàn, nhưng nhúc nhích.




      Gõ gõ gõ…




      An Nhiên phản ứng, vẫn ngồi nhúc nhích.




      Gõ gõ gõ




      Tiếng gõ cửa kia lại vang lên lần nữa, có quy luật tiết tấu đều đặn.




      Lúc này An Nhiên mới lấy lại tinh thần, hít sâu hơi, ngẩng đầu nhìn về phía cửa cất giọng : “Vào .”




      Theo trực giác An Nhiên cho là Lăng Lâm, nhưng ngờ lại nhìn thấy Hoàng Đức Hưng.




      Nên có phần mất tự nhiên, đứng lên: “Tổng giám?”




      Hoàng Đức Hưng giơ tay lên ý bảo ngồi xuống, còn mình ngồi ở đối diện , mở miệng: “Hậu Chính Văn là người so đo chút, đừng để bụng.”




      An Nhiên lắc đầu, gì.




      “Về cố lần này, nhất định công ty điều tra ràng nguyên nhân và trách nhiệm cụ thể, đến lúc đó có giải thích với gia đình người bị hại và cả với .” Hoàng Đức Hưng tiếp tục .




      An Nhiên sửng sốt, nhìn chăm chú vào ông, hỏi: “Ý của tổng giám là ngài tin tưởng bản thiết kế của tôi có vấn đề?”




      “Tôi xem bản thiết kế của , các tính toán, tỷ lệ đều chính xác, nhưng kết quả và nhận định trách nhiệm về cố phải điều tra xong mới biết được, tôi tìm chủ yếu là mong đừng vì việc này mà chậm trễ công việc, đừng để việc này ảnh hưởng đến công việc khác của .” Hoàng Đức Hưng nhìn .




      An Nhiên gật đầu, hiểu ông ám chỉ đến chuyện đấu thầu tòa nhà chính phủ, “Tôi biết, tôi để mình bị ảnh hưởng, cuối tuần này tôi giao bản thiết kế cho ngài.”




      Hoàng Đức Hưng hài lòng gật đầu, lại : “ừ, nhưng mà đối với bản thiết kế lần này công ty có ý định hướng đến cuộc cạnh tranh lành mạnh, tất cả mấy nhà thiết kế trẻ tuổi các đều tham gia, mỗi người nộp bản vẽ về dự án này, điều đó chỉ giúp bản vẽ của công ty có sức cạnh tranh khi đấu thầu vừa có thể huy động tích cực của mọi người trong công ty, thấy thế nào?”




      “Có cạnh tranh là chuyện tốt, tôi có ý kiến gì.” Khôn sống mống chết (khôn ngoan sống, dại dột đần độn chết), An Nhiên hiểu được đạo lý này, cho nên có ý kiến gì với chuyện cạnh tranh, có so sánh mới biết hay dở.




      “Ừ.” Hoàng Đức Hưng vừa lòng gật đầu, đứng dậy chuẩn bị dời , “Vậy tiếp tục làm việc , công ty điều tra về cố, cứ làm tốt việc của mình là quan trọng nhất.”




      An Nhiên gật đầu đồng ý, “tôi biết rồi.” đứng dậy đưa ông ra ngoài.




      Lúc này Tô Dịch Thừa gọi điện đến , nửa tiếng trước khi tan tầm tới đón cùng về, buổi tối bọn họ phải về nhà An Nhiên cùng ăn cơm, thuận tiện chuyển đồ của An Nhiên đến căn hộ của Tô Dịch Thừa.




      cần, tự tôi lái xe về, xe để ở bãi đỗ xe nhiều ngày rồi.” An Nhiên từ chối , ra ban đầu khi chọn lấy giấy chứng nhận kết hôn, chẳng qua là muốn tìm người thích hợp cùng hoàn thành nhiệm vụ kết hôn này, cho rằng giữa bọn họ chẳng qua chỉ nhiều hơn tờ giấy, còn lại cũng có nhiều ảnh hưởng, vẫn sống cuộc sống cũ của , thế nhưng cũng trốn tránh trách nhiệm và nghĩa vụ cần thiết, nhưng mà muốn làm phiền người khác, dù người đó là chồng .




      “Ngày mai rồi lấy, ngày mai rảnh tới đón em.” Bên kia điện thoại, Tô Dịch Thừa như thế.




      “Tôi thực …”




      “An Nhiên, em chờ chút.” An Nhiên còn muốn gì nhưng bị Tô Dịch Thừa ngắt lời. nghe thấy với người bên cạnh gì đó nhưng nghe nội dung cụ thể.




      Đợi khoản hai phút như thế, mới nghe thấy Tô Dịch Thừa : “Bây giờ còn có việc, tan tầm em đứng chờ ở cửa công ty, đến đón em, cứ như thế.” xong liền cúp điện thoại, căn bản đợi An Nhiên mở miệng trả lời.




      An Nhiên nhìn điện thoại phát sáng, có phần đành chịu lắc đầu, người chồng này hình như khác xa so với tưởng tượng của , hơn nữa mọi chuyện hình như hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của , biết cuộc hôn nhân này thực đúng hay sai?




      Mặc dù muốn để Tô Dịch Thừa đến đón thế này, nhưng vẫn nhớ cuộc điện thoại trước đó, nên sau khi tan việc An Nhiên vẫn đến cửa công ty đúng giờ, nhìn thấy chiếc xe rất phong cách kia, An Nhiên ngửa đầu nghĩ buổi tối có nên thẳng thắn chuyện với chút .




      suy nghĩ chiếc xe BMW màu đen dừng lại ven đường, người đàn ông tuấn tú từ xe bước xuống, nhìn , thốt ra: “An Nhiên.”




      An Nhiên đột nhiên hoàn hồn, nhìn Mạc Phi đứng trước mặt mình, sửng sốt và có chút kịp phản ứng.
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 26: Lại gặp nhau





      Mạc Phi đứng đối diện với , nhìn gương mặt mà hai nghìn đêm đều xuất trong mỗi giấc mơ của trong sáu năm qua, tâm tình của cũng bình tĩnh như vẻ mặt lúc này, kích động, muốn điên cuồng chạy đến, ôm chặt , nhưng mà dám bởi vì thể.




      An Nhiên lấy tinh thần lại, liếc nhìn chỗ khác cũng nhìn ta, giờ phút này, ngược lại muốn Tô Dịch Thừa nhanh chóng xuất , thế nhưng trái với mong đợi, Tô Dịch Thừa đến muộn.




      “An Nhiên.” Mạc Phi bình tĩnh đứng trước mặt , gọi tên , cái tên nhớ thương sáu năm qua. lần nữa đứng trước mặt , thậm chí thấy ân hận về quyết định hồi đó, có lẽ khi đó, nên ở lại.




      “Trùng hợp vậy.” An Nhiên cố gắng khiến mình cư xử tự nhiên, nhưng mà cánh tay nắm chặt tiết lộ cảm xúc căng thẳng của lúc này.




      Mạc Phi nhìn , bình tĩnh : “ phải, là tới tìm em.”




      “Tìm tôi?” An Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, “Tìm tôi làm gì?” Giữa bọn họ còn có cái gì để sao?




      “An Nhiên, —”




      Mạc Phi vừa định , lại bị Tiếu Hiểu đến phía sau An Nhiên ngắt lời, “An Nhiên!”




      An Nhiên quay đầu, nhìn Tiếu Hiểu giày cao gót 7 phân đột ngột bước tới đây, ánh mắt đánh giá Mạc Phi đứng bên cạnh, rồi đến gần An Nhiên, cười hỏi: “An Nhiên, người đẹp trai này là bạn chị sao?”




      “Chỉ là bạn học.” An Nhiên đáp, có bất cứ tình cảm nào.




      “Xin chào, em là đồng nghiệp của An Nhiên, Tiếu Hiểu.” Tiếu Hiểu trực tiếp chìa tay về phía Mạc Phi.




      Mạc Phi cũng nhìn Tiếu Hiểu cái nào, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm An Nhiên, vẻ mặt kia có phần đau đớn vì câu của .




      An Nhiên tránh ánh mắt của ta, giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi nhìn xung quanh, nắm chặt điện thoại di động trong tay, cân nhắc xem có nên gọi điện cho Tô Dịch Thừa hay , nếu có việc đến liền trực tiếp lái xe về.




      Vẻ mặt thờ ơ và coi nhẹcủa Mạc Phi khiến Tiếu Hiểu nhìn cánh tay đưa ra của có phần nén được giận, tốt xấu gì cũng là mỹ nữ, ra ngoài có nhiều đàn ông lôi kéo làm quen, chưa bao giờ bị đối xử như vậy, điều này làm cực kỳ tức giận.




      Tuy rằng lửa lan tràn trong lòng song vì hoàn cảnh gia đình, sớm va chạm xã hội nhiều, Tiếu Hiểu sớm học được cách quan sát sắc mặt người khác, giấu giếm tâm tình như thế nào, cho nên dù trong lòng có bất mãn với Mạc Phi hơn nữa, trước sau vẫn cười, sau đó nhắc nhở : “ quý ông để quý bà đưa tay lâu như vậy, còn tiếp nhận a.”




      Lúc này Mạc Phi mới lấy lại tinh thần, mặt cũng nở nụ cười, chỉ đụng tay vào cho có lệ, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng chưa rời khỏi An Nhiên.




      Tiếu Hiểu hơi giật mình sửng sốt cùng lúng túng, trong mắt dần có tia lạnh lùng, rồi mới từ từ thu tay về.




      An Nhiên biết Mạc Phi nhìn mình chằm chằm, cái cảm giác bị người nhìn chằm chặp này khiến thấy có chút thoải mái, nhìn đồng hồ chút, 17h 42p rồi, Tô Dịch Thừa còn chưa đến, đợi nữa hít sâu hơi, xoay người chuẩn bị về bãi đỗ xe.




      Đúng lúc An Nhiên xoay người, chiếc xe màu đen thường dân từ từ chạy đến phía này, cửa xe chỗ ghế lái mở ra, người đàn ông tao nhã bước xuống, nhìn An Nhiên chuẩn bị muốn xoay người định , cất giọng gọi: “An Nhiên!”




      An Nhiên quay lại, thấy Tô Dịch Thừa đặt tay cửa xe mỉm cười với , thấy ngoảnh lại, đóng cửa xe, chuẩn bị đến đây.




      An Nhiên thấy muốn đến, nên vội vàng xách túi bước xuống bậc thang, chạy tới chỗ , chạy vội, hiểu sao muốn Tô Dịch Thừa và Mạc Phi chạm mặt chính thức, hỏi lý do, chính cũng thể ra, dù thế nào cũng muốn, rất muốn!




      Mạc Phi nhìn An Nhiên chạy về phía người đàn ông kia, hai tay bên sườn nắm chặt, khi trở về biết còn chưa kết hôn, ra, có khoảnh khắc, từng vì thế mà mừng thầm, nghĩ đến tuổi này còn chưa kết hôn là vì còn chưa quên mình, trong lòng , cũng giống đều chưa từ bỏ tình cảm năm đó.




      Nhưng giờ phút này, khi chạy về phía người đàn ông khác trước mặt , mà người đàn ông kia thoạt nhìn xuất sắc như thế. đột nhiên tự tin vào dự đoán lúc trước.




      An Nhiên rất vội, kỳ muốn nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của Mạc Phi, mặc dù muốn buông tay nhưng trong chốc có cách nào đối mặt ta như đối mặt người bình thường. bởi vì vội lại nhìn dưới chân, đột nhiên, dưới chân hụt cái, làm thân thể An Nhiên súy chút nữa ngã xuống, cũng may Tô Dịch Thừa tinh mắt, bước nhanh về phía trước tay đỡ lấy An Nhiên, nửa ôm vào lòng.




      sao chứ?” Tô Dịch Thừa quan tâm hỏi.




      An Nhiên lắc đầu, chui ra khỏi lồng ngực , nhìn chân chút, bị trật khớp, nhưng mà trong lòng vẫn hơi sợ hãi.




      “Lần sau đừng vội như vậy, từ từ đến, nếu đứng tại chỗ chờ , tới.” Tô Dịch Thừa nhìn , trong lòng chỉ thấy bé này có chỗ nào giống như 28 tuổi, hoàn toàn chững chạc và trưởng thành của cái tuổi này.




      Nghe vậy, An Nhiên sững sờ nhìn , cuối cùng gật đầu.




      Tô Dịch Thừa gật đầu, ngẩng đầu nhìn Mạc Phi và Tiếu Hiểu đứng ở cửa lớn công ty, hỏi An Nhiên: “Đồng nghiệp của em sao? có cần qua chào hỏi ?”




      An Nhiên cũng quay đầu, rồi trực tiếp lắc đầu, vội : “ cần!” Giọng vừa nhanh vừa gấp, từ chối rất ràng dứt khoát.




      Tô Dịch Thừa nhìn , ánh mắt có phần khó hiểu.




      Ý thức được tâm tình mình quá đáng, An Nhiên tự chủ sờ sờ tóc, giải thích: “ách, vừa rồi, vừa rồi mẹ gọi điện tới thúc giục, hỏi bao giờ chúng ta về, chúng ta, chúng ta cứ về trước thôi.”




      “Ừ, được.” Tô Dịch Thừa đáp, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, gật đầu với Mạc Phi và Tiếu Hiểu. Rồi mới xoay người vươn tay về phía An Nhiên.




      An Nhiên ngẩn người, cuối cùng có phần ngại ngùng đưa tay vào lòng bàn tay .




      Tô Dịch Thừa hài lòng cong cong khóe miệng, nắm tay : “ thôi.”




      Hai tay Mạc Phi nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt nhưng cảm giác được đau đớn, ánh mắt gắt gao nhìn tay An Nhiên bị người đàn ông kia nắm lấy, sau đó nhìn người đàn ông kia săn sóc mở cửa xe cho lên xe rồi đóng cửa xe, còn ta lần nữa vòng qua đầu xe lên bên khác, sau đó khởi động xe rời , cuối cùng chỉ còn lại làn khói bụi bay giữa trung.




      Tiếu Hiểu nhìn xe của hai người An Nhiên biến mất giữa dòng xe cộ, lại quay đầu nhìn người đàn ông đặc biệt xuất sắc bên cạnh này, khóe miệng nửa cong lên, hỏi: “ chỉ là bạn học cũ chứ.” Nhìn vẻ mặt là biết phải người bạn học cũ đơn giản. Nhưng mà gần đây, Cố An Nhiên này sao lại gặp may như vậy, ràng ta thiết kế tòa nhà xảy ra cố, nhưng hai ngày nay còn được xe sang trọng đưa , tan việc còn có mấy người đàn ông tuấn tú, xuất sắc đến đây đón ta về, là cái số chó má gì vậy.




      Mạc Phi nhìn ta, nhưng gì, xoay người thẳng đến chiếc xe màu đen rời .




      Tiếu Hiểu thấy ta muốn , cũng vội vàng đuổi theo, khi đưa tay mở cửa xe, từ bên sườn chui vào, ngăn cách với chiếc xe, trừng mắt quyến rũ với , : “Em đường Tân Hoa, chở em đoạn đường được ?”




      Mạc Phi nhìn lạnh lùng, lăn lộn nhiều năm như vậy, hạng người gì đều gặp rồi, bây giờ ta chỉ cần liếc mắt cái là biết người phụ nữ này muốn làm gì.




      Mạc Phi trả lời chứa ngữ khí gì: “ tiện đường.” xong liền kéo ta ra khỏi cửa xe, sau đó khởi động xe rời .




      Tiếu Hiểu đứng ở ven đường, giận đến mặt đỏ bừng lên, trong miệng chửi rủa: “hừ, thứ gì vậy.”
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 27: Thực phẩm chức năng





      Tô Dịch Thừa mở khúc dương cầm nhàng, cái đĩa nhạc này là Dịch Kiều đưa cho , bởi vì thỉnh thoảng Du Nhiên Cư thay đổi nhạc lần, nhiều đĩa nhạc như vậy thỉnh thoảng Dịch Kiều cầm về cho mấy cái. ra lúc bình thường ít khi nghe nhạc, nhưng hôm nay thấy cảm xúc của người nào đó tốt, cho nên muốn mở chút nhạc để giải tỏa. Mà người nào đó trong mắt Tô Dịch Thừa phải ai khác, chính là người vừa lên xe liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, An Nhiên.




      “An Nhiên.” Tô Dịch Thừa chuyên tâm lái xe, khẽ gọi.




      An Nhiên quay đầu lại, nhìn , chờ lời kế tiếp của .




      Tô Dịch Thừa ngay lập tức mà dừng xe trước cửa hàng thực phẩm chức năng, rồi tắt máy, sau đó quay đầu với An Nhiên: “Chúng ta xuống mua ít đồ .”




      “Muốn mua cái gì?” An Nhiên mờ mịt.




      Tô Dịch Thừa đáp, mà trực tiếp mở cửa xuống xe, sau đó vòng qua bên kia mở cửa ra, mỉm cười vươn tay với .




      Khuôn mặt An Nhiên khẽ hồng, nghĩ lại từ lúc biết đến giờ, dù lâu, nhưng cũng ngồi xe này nhiều lần, mỗi lần hầu như đều là mở cửa, phong độ quý ông là phát huy đến cực hạn, khiến có phần ngượng ngùng.




      Mặc dù ngượng nhưng An Nhiên vẫn đỏ mặt đặt tay vào tay . Ngẩng đầu nhìn cửa hàng trước mắt, quay đầu hỏi : “ muốn mua thực phẩm dinh dưỡng sao?”




      Tô Dịch Thừa gật đầu, cười : “Tối nay coi như là chính thức đến nhà em thăm hỏi, làm sao có thể đến tay được.”




      “Ách, ra cha mẹ tôi để ý những điều này.” Bọn họ để ý nhất chính là hạnh phúc của , điều này biết .




      “Ừ, biết cha mẹ phải loại người như vậy, nhưng có những lễ nghi phải hoàn thành, muốn lưu lại ấn tượng tốt nhất với họ.” Tô Dịch Thừa nắm tay cùng bước vào, vừa vừa : “ ra mua những thứ này ngoài xuất phát từ lễ phép, còn muốn hai ông bà khỏe mạnh, có lẽ trước kia họ chỉ là cha mẹ em, nhưng bây giờ, họ cũng là cha mẹ , cho nên cũng muốn quan tâm đến sức khỏe của họ.”




      An Nhiên có chút xúc động, quay đầu nhìn bên má của , chu đáo của người đàn ông này khiến cảm thấy thua kém, đột nhiên thấy vui mừng vì dở hơi ngày đó, đột nhiên thấy may mắn vì người mình lấy là , phải Lâm An Kiệt lúc trước, cũng phải Mộ Phong vô duyên kia. biết cuộc hôn nhân của sau này như thế nào, cũng biết đối xử với mình ra làm sao, nhưng mà vui mừng vì có thể tôn kính và suy nghĩ đến cha mẹ như thế.




      Nhận thấy được ánh mắt của , Tô Dịch Thừa dừng lại, ngoảnh đầu nhìn , cười hỏi: “Sao thế, mặt có gì sao?”




      An Nhiên lắc đầu, mỉm cười quay đầu, cũng có nhìn , chỉ khẽ : “Mẹ tôi có lượng đường trong máu cao, còn cha tôi bị cao huyết áp.”




      Tô Dịch Thừa cười: “ biết mua cái gì rồi.” sau đó nắm tay đến kệ hàng trong cửa hàng, lấy mấy hộp hấp thu đường trong máu và thực phẩm chăm sóc người bị cao huyết áp, mỗi loại hai phần, ngoài ra, còn đến giá hàng lấy mấy hộp kẹo cho người bị tiểu đường, rồi mới đem những thứ này đến quần thu ngân.




      An Nhiên nhìn hộp lớn hộp trong tay , vội : “ mua nhiều như vậy làm gì, phần là đủ rồi, còn có cái này, cái này tôi xem quảng cáo TV là kẹo cho người bị tiểu đường, cha mẹ tôi bị bệnh tiểu đường, cần ăn cái này.”




      “Ừ, biết, cái này là mua cho ông.” Tô Dịch Thừa cười trả lời.




      “Ông…” An Nhiên phản ứng chậm nửa nhịp, lúc lâu mới nghĩ ra ông trong miệng chính là ông của . hơi đỏ mặt, đưa tay ra cầm lấy hộp đó trong tay , : “Vậy, vậy để em trả tiền.” muốn tận hiếu cũng muốn, theo lễ nghĩa vật này phải do mua.




      Tô Dịch Thừa cười, tùy ý xách, cũng gì.




      Đến quầy thu ngân, nhân viên thu tiền hỏi có muốn tính chung , đợi An Nhiên trả lời, Tô Dịch Thừa cầm lại thực phẩm chức năng trong tay , đưa thẻ của mình ra, gật đầu : “Tính chung.”




      Để những túi lớn túi vào chỗ ngồi phía sau, trở lại ghế lái, Tô Dịch Thừa chuẩn bị khởi động xe , An Nhiên cầm túi, cúi đầu lấy ví tiền ra, sau đó đưa mấy tờ tiền giá trị lớn màu đỏ ra trước mặt , nhìn thẳng vào , nhưng gì.




      Tô Dịch Thừa buồn cười nhíu màu, hỏi: “Làm sao vậy?”




      rồi cái đó do tôi mua.” chỉ vào thực phẩm chức năng cho cha mẹ và ông mà vừa mua.




      Tô Dịch Thừa nhìn bộ dáng bướng bỉnh của , nụ cười khóe miệng càng lớn, chìa tay ra nhưng nhận tiền có giá trị lớn trong tay , mà là nắm chặt bàn tay bé của , kéo xuống đặt lên đùi mình, nhìn hỏi: “An Nhiên, em luôn tính toán ràng với người khác thế sao?”




      An Nhiên có chút hiểu , chau chân mày, nhìn .




      Tô Dịch Thừa cười, cúi đầu ngắm nghía bàn tay bé của , lúc lâu mới ngẩng đầu hỏi: “An Nhiên, em xem bây giờ chúng ta có quan hệ gì?”




      An Nhiên hơi đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng mà lầy này cũng lảng tránh vấn đề này, rũ mắt xuống nhìn , giọng : “Vợ chồng.”




      “Đúng, cho nên em là bà xã của , là chồng em, như vậy giữa chúng ta cần phân biệt ràng như vậy sao?” Tô Dịch Thừa lại hỏi.




      “Nhưng mà tôi, tôi cũng muốn hiếu kính cha mẹ và ông, nếu , nếu tôi chẳng làm được cái gì a.” An Nhiên , giọng và vẻ mặt có chút ngượng ngùng được tự nhiên. là người biết ơn nghĩa, đối xử với cha mẹ như thế, dĩ nhiên cũng đối xử với thân nhân của như người nhà mình.




      “Hiếu kính cũng phải để ý đồ do ai mua, ai trả tiền, chủ yếu là tấm lòng, có lòng là tốt rồi, đồ vật có tình cảm, con người mới có tình cảm, em có tấm lòng này tất nhiên cha mẹ và ông cảm nhận được.”




      “Vậy, vậy …” An Nhiên còn muốn gì, lại bị ngắt lời.




      “Chúng ta là vợ chồng, là chồng em, trả chi phí gia đình là chuyện hiển nhiên, ra nên phân biệt và em, đúng sao?”




      An Nhiên nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn có lời nào để , chiếm hết mọi lý lẽ, còn gì hơn để đây, hơn nữa cũng tự nhận là người miệng lưỡi vụng về, đúng là lại , cuối cùng đành phải đem mấy tờ tiền nhét lại vào trong ví. Nhưng trong lòng vẫn có phần phục, chẳng qua phục cũng chỉ có thể ở bên cạnh lẩm bẩm: “căn bản là chủ nghĩa đàn ông.”




      Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cất giọng cười to, nhưng cũng phản bác lại thêm gì, lái thẳng xe hướng về Cố gia.
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 28: Bầy chim lạc





      Khi An Nhiên và Tô Dịch Thừa đến, Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn còn bận rộn trong bếp, thấy họ về, Lâm Tiểu Phân đuổi Cố Hằng Văn ra ngoài ngồi cùng Tô Dịch Thừa, mà An Nhiên xung phong vào bếp nhận trợ thủ cho mẹ, tất nhiên là nhân tiện hai mẹ con tâm riêng.




      Nhìn chút Cố Hằng Văn và Dịch Thừa ngồi ghế sô pha bên ngoài chuyện gì đó, Lâm Tiểu Phân đóng cửa phòng bếp, lôi kéo con giọng hỏi: “An Nhiên, đối xử với con tốt chứ?” Là người mẹ, điều lo lắng nhất phải là gả con như thế nào mà là quan tâm xem con rể đối xử với con như thế nào, chỉ có đối tốt với mới coi như gả cho đúng người, nếu cho dù điều kiện gia đình tốt hơn nữa mà chồng thương mình làm gì có hạnh phúc đây.




      An Nhiên gật đầu: “ ấy đối xử với con rất tốt.” Lời này cũng phải là an ủi mẹ, ngắn ngủi vài ngày sống chung, Tô Dịch Thừa đối với còn gì để .




      “Vậy là tốt rồi, tốt rồi.” Nghe vậy, Lâm Tiểu Phân vui mừng gật đầu, năm đó nhìn con vì Mạc Phi mà đau khỏ, bà sợ dẫm vào vết xe đổ của mình, nhưng mà Cố Hằng Văn sai, bà có thể gặp được người đàn ông như Cố Hằng Văn, dĩ nhiên An Nhiên cũng có thể gặp được người đàn ông biết quý trọng .




      “Mẹ, trong nồi của mẹ là canh gì a, thơm quá!” An Nhiên muốn đưa tay mở nắp xem chút, lại bị tay Lâm Tiểu Phân giữ lại.




      “Còn chưa chín, được mở. Củ mài hầm gà ác mà con thích ăn nhất.” Vừa , vừa đẩy sang bên, “Con ra ngoài , trong này nhiều dầu mỡ, con cũng giúp được cái gì, ra ngoài với Dịch Thừa .”




      An Nhiên thè thè lưỡi, : “Để cho ấy và cha chuyện , chủ đề của đàn ông, đàn bà tham gia.” ra chủ yếu là cũng biết ra ngoài chuyện gì với , mặc dù họ là vợ chồng, nhưng cuối cùng cũng quá quen thuộc.




      “Vậy con vào phòng con xem , mẹ thu dọn xong đồ của con rồi, con xem còn sót cái gì .” Lâm Tiểu Phân mở nắp nồi canh nhìn chút, thấy màu canh chắc chỉ còn mười phút nữa.




      An Nhiên ôm lấy mẹ từ phía sau, có chút làm nũng để cằm bả vai của mẹ, bĩu môi bên tai bà: “mẹ, con muốn dọn.”




      Lâm Tiểu Phân tức giận, vỗ tay , cười mắng: “bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như trẻ con, con kết hôn rồi còn dọn lúc nào dọn a!”




      “Con muốn dọn, mẹ cho con ở nhà suốt đời .” An Nhiên đùa giỡn .




      “Thôi thôi thôi, ở nhà 28 năm còn chưa đủ hả.”




      “Chưa đủ, muốn ở cả đời.”




      “Con đủ còn mẹ thấy con chán lắm rồi, ước gì con nhanh chóng gả ra ngoài.” Lâm Tiểu Phân cười : “đừng làm nũng nữa, mau kiểm tra xem còn quên cái gì, để còn ăn cơm.”




      An Nhiên gật đầu, từ phòng bếp ra ngoài.




      Tô Dịch Thừa trò chuyện với Cố Hằng Văn ngoài phòng khách, khi Cố Hằng Văn biết Tô Dịch Thừa cũng luyện viết thư pháp, liền kéo đến thẳng thư phòng rồi, muốn xem chữ .




      Thấy từ chối được, Tô Dịch Thừa cũng từ chối nữa, đề bút viết lên trang giấy Tuyên Thành chữ “Nhiên”, cầm bút vô cùng khỏe khoắn, thích hợp.




      “Dịch Thừa, con luyện chữ bao lâu?” Cố Hằng Văn nhìn chữ bàn kia, nhịn được liên tục gật đầu, chữ viết của Tô Dịch Thừa đích thực vô cùng đẹp, dù ông luyện chữ hơn ba mươi năm, cũng dám mình viết đẹp hơn .




      “Khiến cha chê cười rồi, từ tiểu học con bắt đầu luyện chữ, nhiều năm rồi mà chẳng tiến bộ.” Tô Dịch Thừa khiêm tốn .




      , chữ con viết rất đẹp, mạnh mẽ lại có hồn, mỗi nét bút đều vô cùng thích hợp.” Cố Hằng Văn tán thưởng. Trong lòng lại càng vừa ý với người con rể này.




      Lâm Tiểu Phân đẩy cửa vào, nhìn hai người họ, : “ra ngoài ăn cơm thôi, cơm nước xong lại nghiên cứu chữ.”




      “Đúng đúng đúng, ra ngoài ăn cơm, ra ngoài ăn cơm.” Cố Hằng Văn cười .




      Ba người từ thư phòng ra ngoài, dường như An Nhiên vẫn còn ở trong phòng, Lâm Tiểu Phân cất giọng gọi An Nhiên: “An Nhiên, ra ăn cơm .”




      Đến khi ba người ngồi xuống cũng thấy An Nhiên ra ngoài.




      “Con bé này ở trong phòng làm cái gì, đến lúc ăn cơm cũng biết ra.” xong, Lâm Tiểu Phân định đứng lên gọi An Nhiên, lại bị Tô Dịch Thừa ngăn cản.




      “Mẹ, để con .”




      Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn trao đổi ánh mắt, mỉm cười gật đầu, “được, con , phòng An Nhiên là phòng đầu tiên bên trái.”




      Tô Dịch Thừa gật đầu, đứng dậy đến phòng An Nhiên. Gõ cửa, thấy trong phòng có động tĩnh gì, liền đẩy cửa thẳng vào, nhìn thấy An Nhiên bất động ngây ngốc ngồi ở đầu giường, trong tay cẩm quyển sách, có xem nhưng lại xuất thần, thậm chí có phát giác được Tô Dịch Thừa vào.




      Tô Dịch Thừa đến trước mặt , lấy quyển sách trong tay ra, là tập “Bầy chim lạc” của Tagore.




      Đến khi quyển sách tay bị lấy , An Nhiên mới phục hồi tinh thần, nhìn Tô Dịch Thừa đứng trước mắt, nhưng hoàn toàn biết vào từ lúc nào.




      Tô Dịch Thừa lật xem tập thơ, : “Tập thơ này từng học hồi học cao trung, bao nhiêu năm rồi cũng chưa động vào, đoán là ném vào thư phòng của lão đầu tử .”




      An Nhiên đứng lên, lấy quyển thơ từ trong tay , tiếp lời , hỏi ngược lại: “Sao lại vào.”




      Tô Dịch Thừa cười cười, quay đầu quan sát phòng An Nhiên, căn phòng được bố trí vô cùng đơn giản và trang nhã, vách tường màu trắng thuần, phối hợp với tủ quần áo đồng màu, ga giường màu hồng nhạt, có bàn trang điểm như con bình thường, gần ban công có bàn đọc sách lớn. Phía bày biện số bộ sách chuyên ngành kiến trúc, cùng giấy vẽ và thước to. tủ đầu giường đặt cái đèn bàn , ngoài ra còn có khung ảnh , trong ảnh là An Nhiên tóc dài xõa ngang vai, mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào rất đẹp.




      Tô Dịch Thừa khom lưng cầm lấy tấm ảnh kia, nhìn An Nhiên trong tấm ảnh, : “Em hẳn nên cười nhiều hơn, em cười rất đẹp.”




      Da mặt An Nhiên ửng đỏ, đoạt lại tấm ảnh từ trong tay , từ da mặt rất mỏng, chịu được lời khen ngợi cũng chịu được lời cười nhạo.




      Tô Dịch Thừa mỉm cười, lấy quyển sách và tấm ảnh trong tay để lên tủ đầu giường bên cạnh, kéo tay ra ngoài, mở miệng : “Cơm chín rồi, mẹ bảo vào gọi em ra ăn cơm.”




      Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn nhìn bọn họ nắm tay nhau ra ngoài, gương mặt An Nhiên còn đỏ rực, hai người nhìn nhau cười mờ ám.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 29: Quan phu nhân





      Từ Cố gia về nhà Tô Dịch Thừa gần 21h, ông bà Cố lo lắng họ quay về còn mất phải nhiều thời gian thu xếp túi lớn túi , nên cũng giữ bọn họ ở lại lâu, mà trực tiếp bảo bọn họ mau về, ngoài ra khi tiễn họ ra cửa còn đặc biệt dặn dò Tô Dịch Thừa nhanh chóng sắp xếp thời gian để hai bên thông gia gặp mặt. Tô Dịch Thừa gật đầu lia lịa đồng ý, rồi mới xách theo quần áo và đồ dùng của An Nhiên lên xe.




      Ngồi lên xe, lúc này An Nhiên mới phát xe của Tô Dịch Thừa tối nay khác biệt với xe buổi sáng, buổi sáng ràng là Porche, bây giờ lại thành xe thường dân.




      “Ách, đổi xe?” Vừa rồi căn bản là chú ý, bây giờ nhìn đến nhãn hiệu kia thay đổi, cách kết cấu trong xe cũng khác biệt.




      Tô Dịch Thừa cười cười, khởi động xe ổn định lên đường, rồi giải thích: “ có, buổi sáng nghe em vậy cũng thấy xe kia quá lộ liễu rồi, ảnh hưởng tốt, xe này đơn giản hơn, bình thường đều do thư ký Trịnh .”




      “Ách, phải là trợ lý ư, công ty của các sao lại có xe dành cho thư ký nữa, công ty gì a, rất lớn sao?” Nhắc đến, lúc này An Nhiên mới nhớ chưa từng hỏi nghề nghiệp của , công việc là gì, công ty gì, tất cả đều biết.




      Tô Dịch Thừa nhìn , cười thần bí: “ à, làm ở đơn vị rất lớn.”




      “500 tập đoàn lớn nhất toàn cầu?” An Nhiên phản ứng theo trực giác, sau đó trong đầu nhanh chóng tìm kiếm các công ty thuộc 500 tập đoàn lớn nhất toàn cầu ở Giang Thành mà biết.




      “Ha ha…” Tô Dịch Thừa cười to, sau đó : “ chưa với em ư, làm việc ở chính phủ.”




      “Ách, chính phủ? Trong chính phủ có trợ lý đặc biệt sao?” An Nhiên kịp phản ứng chút nào, bình thường quan tâm nhiều chuyện, cũng hiểu cách phân chia cấp bậc nhân viên công vụ, thậm chí phòng ban nào là cấp bậc gì, cũng lắm.




      Tô Dịch Thừa chỉ cười gì, thoáng nhìn thấy tâm tình đặc biệt tốt, dọc đường luôn mỉm cười lái xe về gara dưới nhà, sau đó mở cửa xuống xe, lấy những hòm đồ của An Nhiên ở cốp xe ra, An Nhiên xách theo mấy hộp thực phẩm chức năng mua đường để tặng cho bố mẹ chồng và ông nội khi về ăn cơm ngày mai.




      Tô Dịch Thừa xách đồ qua bên cạnh An Nhiên, cười tiến lên bên tai : “Là trợ lý thị trưởng.”




      Bất ngờ nghe thấy, An Nhiên bất động tại chỗ, sững sờ nhìn , có chút kịp phản ứng, trợ lý thị trưởng, vừa là trợ lý thị trưởng!




      Tô Dịch Thừa đến cầu thang, thấy An Nhiên vẫn còn ngây ngốc đứng đó, khỏi buồn cười lắc đầu, xoay người quay lại, đến bên người , cầm cái tay rảnh rỗi của dắt , lúc này hai người mới rời khỏi tầm hầm, vào thang máy.




      Đến khi Tô Dịch Thừa cầm chìa khóa mở cửa vào nhà, An Nhiên vẫn nhìn bằng vẻ thể tin được, đột nhiên Tô Dịch Thừa có cảm giác thất bại, chẳng lẽ hình tượng của và trợ lý thị trưởng trong lòng khác nhau vậy sao?




      Trong lúc Tô Dịch Thừa cân nhắc xem có nên giải thích gì đó thêm hay An Nhiên đột ngột mở miệng, hỏi: “ làm quan?”




      Khóe miệng Tô Dịch Thừa có phần tự nhiên co rúm lại, chỉ : “Có thể hiểu như vậy.”




      An Nhiên cảm thấy thần kỳ, vậy mà ù ù cạc cạc biến thành Quan phu nhân!




      Tô Dịch Thừa thấy như vậy, nghĩ còn phải ngây ngốc lúc, buổi tối ăn hơi nhiều, bây giờ thấy hơi khát nước, nên liền xoay người vào bếp rót cho bản thân cốc nước lọc, cốc nước hoa quả cho An Nhiên rồi đặt bàn ăn, cất giọng gọi: “An Nhiên, đến đây uống nước hoa quả.”




      An Nhiên sững sờ đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào , nhận lấy cốc nước hoa quả đưa cho trong tình trạng có linh hồn.




      Tô Dịch Thừa có chút xấu hổ, có cần thiết phải tỏ vẻ thể tin được điều này như thế , uống hớp nước xong, định mở miệng giải thích thêm gì đó, đột nhiên câu làm sặc đến ra lời.




      ra phải là kề cận người giàu có mà là kề cận quan lớn rồi.” An Nhiên thầm, rồi sau đó bất thình lình như nghĩ đến cái gì đó, nhìn chằm chằm , lại hỏi: “Cái xe sang trọng sáng nay của là người khác hối lộ cho ?”




      “khụ khụ khụ…” hớp nước kia sặc thẳng vào cổ họng của , khiến khó chịu ngừng ho.




      Lúc này linh hồn An Nhiên mới trở lại, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho : “, sao chứ?”




      Tô Dịch Thừa ho lúc lâu cuối cùng mới dừng lại, nhưng khuôn mặt đặc biệt tuấn tú kia cũng bị sặc đỏ lên.




      An Nhiên nhìn ngừng lại, lúc này mới có chút ngại ngùng : “Xin lỗi, tôi hỏi quá trực tiếp.” ra nghĩ, người nào làm quan mà tham nhũng cũng là được hối lộ, leo lên cao như vậy, chẳng qua là muốn vơ vét nhiều tiền, nếu dựa vào tiền lương hàng tháng của nhân viên công vụ, họ lấy đâu ra khu nhà cấp cao, mua đâu được xe thể thao.




      Tô Dịch Thừa nhìn nét mặt của là có thể đoán được suy nghĩ trong lòng lúc này, có cảm giác thất bại, vẫn thấy hình tượng của mình là chính trực, lại nghĩ đến lọt vào mắt lại thành tội phạm tham nhũng lớn như vậy, nếu lời này truyền tới đại viện quân khu, chừng ông cụ nhà cách chức .




      Nước cũng uống, Tô Dịch Thừa trực tiếp vòng qua bàn ăn, lấy ly nước hoa quả trong tay để sang bên, kéo tay : “ cho em xem thứ này.” Vì vừa mới bị sặc nên thanh của lúc này ấm nhuận như bình thường mà có thêm chút khàn khàn.




      “Cái gì?” An Nhiên có chút tình hình, nhưng vẫn tùy ý để kéo vào thư phòng.




      Tô Dịch Thừa tới phía sau bàn công tác trong thư phòng, mở máy tính ra, sau đó mở phần mềm giao dịch cổ phiếu, nhập số tài khoản và mật mã, sau đó kéo An Nhiên lên trước, : “ hề tham ô, xe buổi sáng là tiền kiếm được từ cổ phiếu, phải là người khác hối lộ, hơn nữa, trước đây khi Dịch Kiều mở “Du Nhiên Cư” có tìm vay tiền, tuy là về sau có làm ăn khởi sắc hơn muốn chia cổ phần cho những nghĩ đến vị trí của , tại số cổ phần của cũng do nó tiếp quản, chẳng qua là hàng năm “Du Nhiên Cư” chia lợi nhuận nó đều đưa ít tiền cho .”




      An Nhiên nhìn cổ phiếu và số dư tài chính của tài khoản màn hình, có chút kịp phản ứng, ban đầu Lâm Lệ chỉ đúng nửa, bây giờ nghĩ lại, chỉ tiếp cận người có món tiền lớn mà còn gần vị quan lớn giàu có, nếu nhớ nhầm trợ lý thị trưởng là vị thị trưởng kế nhiệm, cho nên, cho nên , Tô Dịch Thừa chỉ có tiền, lại còn có quyền!




      “An Nhiên, em vẫn chưa tin?” thấy phản ứng gì, Tô Dịch Thừa nghĩ là vẫn chưa tin.




      An Nhiên lắc đầu, phải tin, chỉ là : “Điều kiện của tốt như vậy, tại sao, tại sao lại đồng ý kết hôn với tôi?”




      Tô Dịch Thừa nghiêm túc nhìn vào mắt , chỉ : “Em thích hợp.”
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :