1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên Hôn Hậu Ái - Mặc oanh (166c+PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 20: ấy nghiêm túc





      An Nhiên có chút hiểu ý nghĩa cái nhìn của , gọi về nhà là muốn làm gì?




      “Ách.” Bên kia, Lâm Tiểu Phân vẫn có chút quen với người con rể đột nhiên xuất này, sửng sốt lúc lâu mới kịp phản ứng, vội hỏi: “là Dịch Thừa hả, con công tác về rồi?”




      “Vâng, về rồi, ra con gọi điện đến là muốn tiếng với mẹ, bây giờ An Nhiên ở cùng con, buổi tối có lẽ về, sáng sớm mai con đưa ấy về.” Tô Dịch Thừa .




      “Ách.” Lời của Tô Dịch Thừa khiến Lâm Tiểu Phân khỏi ngẩn người, nhưng mà lúc này nhanh chóng kịp phản ứng, dù sao con cũng kết hôn, cười : “ha ha, được được được, mẹ biết rồi, các con đều là người trẻ tuổi thôi. An Nhiên cũng là, ở cùng con có gì mà phải giấu giếm chứ. Các con vốn chính là vợ chồng, phải sinh hoạt chỗ, nhưng mà các con kết hôn cũng vội vàng, mẹ suy nghĩ có phần chu đáo, như vậy , ngày mai, ngày mai mẹ lập tức giúp An Nhiên thu dọn đồ đạc, để nó dọn đến nhà con , đều kết hôn rồi, làm gì còn chuyện còn ở nhà mẹ đẻ, nếu truyền ra ngoài lại khiến người ta chê cười.”




      “Ha ha, dạ dạ dạ, mẹ rất đúng, ngày mai tan tầm, con đến chuyển đồ của An Nhiên đến đây, có điều là làm mẹ vất vả rồi.” Tô Dịch Thừa như vậy.




      cái gì vậy, tối mai tan việc các con cứ đến đây, sau đó cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, đúng rồi, các con thưa chuyện với thông gia bên kia chưa, nếu lúc nào các con sắp xếp thời gian để hai gia đình cùng ăn cơm.” Mặc dù tổ chức hôn lễ nhưng hai gia đình phải gặp mặt, ăn bữa cơm với nhau, nếu đính ước thông gia sau này mà gặp đường cũng nhận ra nhau.




      “Mẹ nghĩ rất đúng, hai ngày nữa con bố trí.” Tô Dịch Thừa đồng ý, bật cười nhìn An Nhiên trừng lớn hai mắt ở trước mắt, nhịn được đưa tay sờ sờ đầu .




      “Ừ, vậy ấn định thời gian rồi báo cho chúng ta biết là được.” Lâm Tiểu Phân , sau đó mấy chuyện quan trọng, rồi mới cúp máy.




      Tô Dịch Thừa ngắt điện thoại rồi mới trả di động cho An Nhiên, chỉ thấy An Nhiên sững sờ ngây ngốc nhìn chằm chằm , cũng đưa tay ra nhận, cười : “còn u mê nữa?”




      Lúc này An Nhiên mới lấy lại tinh thần: “ …” Chỉ tay vào , ra lời.




      Tô Dịch Thừa cười cười, hỏi: “ làm sao?”




      …làm sao có thể gọi điện thoại cho mẹ tôi!” Nghẹn lúc lâu cuối cùng An Nhiên chỉ thốt ra được câu như vậy.




      “Em xem?” Tô Dịch Thừa hỏi ngược lại, khóe miệng cong lên mang theo tia giảo hoạt.




      “Là tôi hỏi , sao có thể gọi điện cho mẹ tôi những cái kia!” An Nhiên có phần tức giận, cái gì ở lại, cái gì chuyển đến, đến bây giờ gì a!




      Tô Dịch Thừa cười cười, cũng gì, xoay người trở lại bàn ăn lần nữa, cầm lấy bát đũa ăn mì, mặc dù hơi nguội và mềm nhưng mùi vị vẫn tồi, thậm chí Tô Dịch Thừa còn cảm thấy đây là bát mì ngon nhất từ trước đến nay của , mặc dù bản thân nó ngon lắm.




      “Tô Dịch Thừa!” An Nhiên đến bên cạnh , nhìn , có chút bốc hỏa, mặt đỏ rực lên rồi.




      Chỉ bằng mấy hớp, Tô Dịch Thừa ăn xong hết bát mì, thậm chí cả nước cũng uống hết nhẵn, đứng dậy cho bát vào trong bồn rửa, thậm chí xả nước, rửa sạch . Sau đó mới xoay người nhìn An Nhiên, chăm chú hỏi: “Đây là đâu?”




      “Nhà .” An Nhiên đáp, vẻ mặt vẫn lạnh lùng tỏ tức giận của mình lúc này.




      là gì của em?” Tô Dịch Thừa lại hỏi.




      là … tôi” An Nhiên ngừng lại, hai chữ ông xã kia nên lời.




      là gì của em?” Tô Dịch Thừa truy hỏi, vẻ vẫn nghiêm túc như thế.




      An Nhiên nhìn hồi lâu, cuối cùng ra được, có chút tức giận xoay người sang chỗ khác, nhìn .




      Tô Dịch Thừa thở dài, đưa tay ra giữ . An Nhiên hơi khó chịu giãy dụa, lại bị giữ chặt. Tô Dịch Thừa kéo đến ngồi ghế sô pha trong phòng khách, xoay người lại để hai người đối mặt nhau. Mở miệng : “An Nhiên, hiểu mối quan hệ của chúng ta bây giờ chứ?”




      An Nhiên gật đầu, lại nhìn , tầm mắt rơi vào bàn trà bên cạnh.




      “Chúng ta là vợ chồng, từ giờ phút chúng ta lấy giấy chứng nhận kết hôn kia, nơi này là nhà của cũng là nhà của em, mẹ của em chỉ là mẹ của em mà cũng là mẹ của , cũng phải gọi bà là mẹ, chẳng lẽ phải sao?”




      An Nhiên gật đầu, những điều này đều biết, chỉ là chưa thích ứng được mà thôi.




      “An Nhiên.” Tô Dịch Thừa khẽ gọi , đưa tay lên nhấc cằm nhưng dùng sức, chỉ : “ngẩng đầu nhìn .”




      An Nhiên có chút được tự nhiên với động tác như thế này, nhưng mà vẫn ngẩng đầu, giương mắt nhìn . Ánh mắt rất thâm thúy, bên trong như là có nhiều thứ mà nhìn cũng hiểu .




      Tô Dịch Thừa nhìn ánh mắt của , quả quyết: “đối với cuộc hôn nhân này, rất nghiêm túc!”




      An Nhiên nhìn , hình như có phần bị mê hoặc.




      Thậm chí biết bản thân mình trả lời như thế nào, chẳng qua là khi An Nhiên phản ứng được môi của nhàng, trằn trọc hôn lên môi , An Nhiên sững sờ, biết làm sao mà chỉ trừng to mắt nhìn khuôn mặt phóng đại mấy lần trước mắt mình. nhắm hai mắt, lông mi dài, thậm chí có thể cọ xát vào da thịt .




      Vào thời điểm An Nhiên hơi ngẩn người sững sờ, Tô Dịch Thừa mở mắt ra, nhìn bộ dạng ngây ngốc của vừa bực mình vừa buồn cười, xấu xa há mồm cắn môi , dùng lực vừa đủ, rách nhưng cũng rất đau.




      An Nhiên bị đau đớn, lấy lại tinh thần, ánh mắt lóe ra e thẹn, đưa tay muốn đẩy ra, hiển nhiên vẫn thích ứng được với thân mật như vậy.




      Tô Dịch Thừa giơ tay lên giữ lại , môi kề sát vào môi của , thanh hơi khàn khàn mờ ám, khẽ : “đừng cử động, nhắm mắt lại.”




      “Tôi … ngô ngô…” An Nhiên mở miệng định từ chối, tuy nhiên vừa vặn tạo cơ hội cho công thành chiếm đất, vừa há mồm, cái lưỡi kia liền chui vào, chút khách khí cướp đoạt tất cả của .




      Tô Dịch Thừa hôn môi , lưỡi dài dây dưa, làm cho bắt đầu hưng khởi, môi rất mềm mại và ngọt ngào giống như mùi vị hôn ngày hôm qua, khiến khỏi bị mê muội, nghĩ tham luyến nhiều hơn.




      Hôn môi có chút xa lạ đối với An Nhiên, hồi trước dù hẹn hò với Mạc Phi ba năm nhưng khi đó bọn họ đều ngây thơ, cái gì cũng hiểu, cũng lắm cũng chỉ là dắt tay nhau dạo phố, còn tính là hôn cũng chỉ là thơm cách hời hợt khuôn mặt, chỉ như thế hai người cũng xấu hổ cả buổi.




      An Nhiên biết kỹ thuật hôn của Tô Dịch Thừa có tốt hay , nhưng thực bị hôn đến đầu óc có phần choáng váng rồi, lý trí gì đó cũng dần dần rời khỏi đầu , cánh tay vốn muốn phản kháng giãy dụa cũng dần mất sức lực, chậm rãi buông lỏng xuống.
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 21: Ý loạn tình mê





      Tô Dịch Thừa buông việc giữ ra, hai tay theo bản năng thân thể nhàng ôm , sau đó theo sống lưng xuống, từ từ tìm tòi vào trong vạt áo , tay chạm vào da thịt , cảm giác mịn màng kia khiến than , nghĩ nếu có đủ lý trí mà tại nên dừng lại, biết nhất định còn chưa chuẩn bị xong.




      Nhưng mà Tô Dịch Thừa hiển nhiên còn thiếu lý trí, lưu luyến ở da thịt của , muốn buông tay, thậm chí phía dưới nhanh chóng nổi lên phản ứng. phải là người ham dục, thậm chí tự nhận là tự chủ rất tốt. Ở vị trí này, gặp rất nhiều hạng người, gần như từng quen biết tất cả, như là tính đặc thù của xã giao, mặc dù thích nhưng vẫn phải ít, chưa từng cự tuyệt.




      An Nhiên chỉ cảm thấy hồi choáng váng, sau đó bên tay như có gió thổi qua, nhưng nhớ ở trong phòng sao lại có gió?




      Ý thức được điều này, An Nhiên bất thình lình mở mắt ra, ra biết từ lúc nào, bị ôm lên giường, lúc này Tô Dịch Thừa chăm chú và dịu dàng nhìn , chẳng qua là ánh mắt của hơi kỳ lạ, như là có ngọn lửa bùng cháy, khóe miệng nhàng cong lên, sau đó vào lúc An Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần đột nhiên cúi đầu phủ lên môi , lần này còn nhiệt tình hơn vừa rồi, hôn rất vội vàng, dịu dàng như trước, giống như muốn cấp tốc tìm tòi, tay cũng nhanh chóng tìm tòi vào áo lót của , đặt lên gò núi của , cảm giác khác thường này An Nhiên chưa từng trải qua, đột nhiên ngẩng ra, cả người giật mình cái, cũng biết lấy sức lực ở đâu ra mà mạnh mẽ đẩy ra Tô Dịch Thừa. Dưới chân mất thăng bằng, Tô Dịch Thừa thẳng tắp ngã xuống mặt đất.




      An Nhiên cuống quýt ngồi dậy, hơi hoảng sợ nắm chặt quần áo mình, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm , hít thở, cũng biết là vì hồi hộp hay sợ hãi mà mạnh mẽ thở dốc.




      cú ngã đau này khiến Tô Dịch Thừa thanh tỉnh, tia tình dục trong mắt từ từ tan , lý trí lần nữa trở về, ngay cả chính mình cũng thấy có chút khó tin, bật cười lắc đầu, nhiều năm qua chưa từng xúc động như vậy rồi.




      An Nhiên nhìn , trong lòng có chút áy náy nhưng hối hận. Áy náy là vì dù sao cũng là chồng , hoan ái cũng là bình thường, nhưng mà tình huống của bọn họ có chút đặc biệt, thoáng chốc còn chưa chuẩn bị đầy đủ tâm lý.




      xin lỗi.” Để lại câu xin lỗi, An Nhiên đứng dậy chuẩn bị bỏ . Vừa rồi suýt nữa nổ súng, nếu còn quá lúng túng rồi.




      Tô Dịch Thừa đứng dậy, kéo lấy tay vào lúc qua , nắm chặt, hỏi: “ đâu?”




      “Tôi… tôi về trước.” An Nhiên quay đầu lại, có chút lúng túng . Hôm nay vốn định tìm chuyện về cuộc sống sau này chút, mà nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành như vậy.




      Tô Dịch Thừa khẽ thở dài, trong nháy mắt ôm lấy An Nhiên từ phía sau, An Nhiên đột nhiên cứng đờ, vùng vẫy muốn trốn khỏi cái ôm của .




      “Đừng động.” Tô Dịch Thừa ôm chặt hơn, thể hai người kề sát nhau, thậm chí An Nhiên có thể cảm giác được phần hông cứng rắn kia, làm sợ đến nỗi thoáng chốc dừng lại tất cả các động tác, ngay cả hô hấp cũng quên mất.




      Tô dịch Thừa sít sao ôm , để đầu vào bả vai ,chịu đựng có phần đau đớn, kề sát vào tai , : “Dọa đến em rồi?”




      An Nhiên dám thở mạnh, gì, lắc đầu, lại gật đầu, thực bị dọa, bây giờ, hoàn toàn biết làm sao rồi.




      Tô Dịch Thừa buồn cười, ôm như vậy lúc lâu, mới bên tai : “ xin lỗi, dọa em rồi.”




      An Nhiên cũng gì, thân thể vẫn hơi cứng ngắc để mặc ôm.




      Tô Dịch Thừa thở dài, thả ra, vỗ vào thân thể cứng ngắc của , nhìn , gọi: “An Nhiên?”




      Lúc này An Nhiên như mới lấy lại tinh thần, tránh khỏi ánh mắt , vội : “tôi, tôi vẫn là về trước.” xong muốn .




      “Ở lại.” Tô Dịch Thừa cũng buông tay.




      “Tôi…” An Nhiên nhìn , trong lòng hơi luống cuống, hốc mắt phiếm hồng: “Tô Dịch Thừa, tôi, tôi, tôi còn chưa chuẩn bị tốt.”




      Đáy lòng Tô Dịch Thừa khỏi cười khổ, xem ra đạo đức tu dưỡng lâu như vậy tan biến trong khoảnh khắc, sợ là trong lòng từ nay về sau, chính là kẻ siêu cấp háo sắc rồi.




      biết.” Tô Dịch Thừa cố gắng thay đổi hình tượng của bản thân trong lòng .




      “Thế, vậy còn ….” An Nhiên có phần luống cuống rồi, đỏ mắt nhìn , nguyên tưởng là là chính nhân quân tử, ngờ, ra là quạ đen giữa ban ngày, đàn ông có ai háo sắc!




      Tô Dịch Thừa bật cười, ôm vào ngực, dù giãy giụa cũng buông, bên tai : “Ở lại, đảm bảo như vậy với em nữa. !”




      cần, tôi muốn về nhà.” An Nhiên , thanh nghẹn ngào.




      “Nơi này chính là nhà em.” Tô Dịch Thừa .




      “Tôi —” An Nhiên cứng họng, rồi nhanh chóng mở miệng: “Vậy, tôi muốn về nhà mẹ đẻ!”




      được, cha mẹ vợ lo lắng, vừa em về tối nay rồi, bây giờ đột nhiên em lại trở về, sợ là hai ông bà phải lo lắng.” Tô Dịch Thừa rất hợp tình hợp lý.




      An Nhiên gì, chẳng qua chỉ đỏ mắt nhìn chằm chằm .




      Tô Dịch Thừa có chút mệt mỏi, thở dài, : “An Nhiên, ở lại được , vừa ngồi xe 6 tiếng đồng hồ trở về, là có phần kiệt sức, còn sức lực đưa em về.”




      An Nhiên nhìn , nhìn ra trạng thái mệt mỏi của , nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, khẽ : “tôi tự mình về…”




      Tô Dịch Thừa gì, chỉ nhìn .




      Hai người cứ đứng im lặng hồi lâu như vậy, An Nhiên thua trận trước, hỏi: “ có phòng khác ?”




      “Có thư phòng.” Tô Dịch Thừa .




      “Vậy tôi, tôi —” An Nhiên muốn gì, lại bị Tô Dịch Thừa ngắt lời.




      thư phòng, nếu em mệt rồi tắm rửa chút rồi nghỉ ngơi , quần áo trong tủ quần áo, nhưng mà có đồ ngủ của con , chỉ có thể làm ủy khuất em mặc áo phông hoặc áo sơ mi của .” Tô Dịch Thừa .




      An Nhiên nhìn lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu.




      Tô Dịch Thừa gật đầu, cũng gì nữa, xoay người thẳng ra khỏi căn phòng.
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 22: Cùng ngủ





      An Nhiên nhìn bóng dáng biến mất sau cánh cửa, trái tim nảy lên liên hồi, cuối cùng cũng thả lỏng.




      Xoay người nhìn lại gian phòng này, vách tường trắng như tuyết dùng giấy dán tường hay đồ trang trí gì khác, giường rộng thước tám chỉ dùng ga trải giường màu xám tro, tất cả các ngăn tủ góc cạnh ràng, ban công căn phòng đặt bàn trà cùng với ghế dựa bằng mây, cả căn phòng mang đậm hơi thở lãnh đạm của phái nam.




      An Nhiên mở tủ quần áo màu trắng đen kia ra, loạt âu phục và áo sơ mi cùng màu được treo chỉnh tề, An Nhiên tìm được áo phông mặc ở nhà, màu sắc vẫn đơn điệu nhàm chán như thế. Tiện tay cầm cái áo phông màu đen so ở trước ngực, xác thực là quá cỡ người, có thể nhìn ra vóc dáng Tô Dịch Thừa rất tốt, béo gầy, chẳng qua là rất cao, mét tám, ràng cao hơn nửa cái đầu so với An Nhiên với mét sáu bảy.




      An Nhiên tìm tiếp, hầu như tất cả áo phông đều cùng cỡ, chọn nữa cũng có cái nào thích hợp, cuối cùng chỉ có thể lấy cái, coi như tạm được.




      Phòng tắm rộng lắm, có bồn tắm, chỉ có gian tắm rửa nho , ngoài buồng tắm rửa là Lavabo được thu dọn vô cùng sạch , Lavabo chỉ bày cốc cùng bàn chải đánh răng và lọ sữa rửa mặt cho nam giới, nhìn thấy đồ dùng nữ giới.




      An Nhiên chỉ tắm rửa qua loa, thay cái áo phông của Tô Dịch Thừa, cái áo phông kia rộng rãi đến nỗi có thể để mặc làm váy, mà còn thoải mái hơn so với tưởng tượng của .




      ra hôm nay An Nhiên hơi mệt, hầu như ngủ cả đêm hôm qua, chiều nay bên công trường lại xảy ra chuyện như vậy, mệt mỏi và vô lực làm hơi buồn ngủ, mặc dù thời gian cũng tính là muộn.




      Vén chăn, nằm dài giường, trong chăn hình như còn thoang thoảng hương vị bạc hà vô cùng tươi mát, dễ chịu. nhắm mắt lại, lâu sau An Nhiên liền ngủ thiếp .




      Trong thư phòng, Tô Dịch Thừa còn xử lý công văn, chồng văn kiện chi chít chữ, xem thôi cũng có chút nhức đầu, nhưng mà từ lúc ban đầu bước từng bước đến bây giờ, sớm luyện được bản lĩnh đọc nhanh như gió.




      Điện thoại bàn vang lên, là điện thoại từ trong đại viện quân khu, chưa nghe cũng biết người gọi là bà già trong nhà.




      “Alo, mẹ.” Tô Dịch Thừa cầm di động lên nghe, người có chút mệt mỏi tựa vào ghế, tay vuốt mi tâm.




      “Dịch Thừa a, buổi tối mẹ nghe Dịch Kiều chị dâu gì đó, con có đối tượng rồi?” Bên kia điện thoại Tần Vân trực tiếp hỏi thẳng. Hôm qua bà còn tưởng rằng đùa, dù sao từ sau kiện kia cũng chuyện đương gì nữa, thậm chí cũng ít tiếp xúc với phái nữ, lại càng kéo dài hôn , bà dùng mọi cách giới thiệu đối tượng cho nhưng chính tiếp nhận làm bà sốt ruột muốn chết.




      Tô Dịch Thừa thầm than, sớm nên kỳ vọng gì con bé Dịch Kiều kia có thể giữ kín chuyện này, quả nhiên buổi trưa còn thề son sắt đảm bảo, bây giờ mới nửa ngày bán đứng rồi, nhưng may mà chuyện của An Nhiên cũng định giấu giếm.




      “Vâng, có đối tượng rồi, cho nên sau này mẹ cần phải hao tổn tinh thần vì hôn của con rồi.” Tô Dịch Thừa .




      Tần Vân vừa nghe liền vui vẻ, lại vội hỏi: “ai u, đúng a! là con nhà ai a? mấy tuổi? làm gì? Xinh đẹp ?”




      “Mẹ.” Tô Dịch Thừa bật cười, hơi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ : “Chẳng qua là con nhà bình thường, là tốt.”




      “Nhà bình thường bình thường, cũng sao cả, chủ yếu là gia thế trong sạch, nhân phẩm tốt.” Tần Vân dặn dò.




      “Vâng, con biết.” Tô Dịch Thừa gật đầu.




      “A Thừa, con về chưa a, nếu , nếu bây giờ đưa kia về thẳng nhà cho mẹ xem chút.” Tần Vân thực có chút chờ được rồi, nghĩ đến nhà người khác ở trong viện, lúc con trai ba mươi hai tuổi có cháu để đưa học, mà nhà bà , dù bà nhọc lòng nhiều năm như vậy cũng thấy bóng dáng nào.




      “Mẹ!” Tô Dịch Thừa có cách với mẹ, gió nhất định phải có mưa, “Mẹ, mẹ xem bây giờ là lúc nào rồi, con mệt mỏi cả ngày hôm nay, cũng vừa về, vả lại, tại An Nhiên mệt mỏi, ngủ rồi, ngày mai , ngày mai con đưa An Nhiên về nhà.” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh lại : “ách, tối mai con còn có hoạt động, như vậy , ngày kia, ngày kia con nhất định đưa ấy về gặp cha mẹ và ông, lần này mẹ yên tâm con —”




      “Từ từ, đợi .” đợi Tô Dịch Thừa xong, Tần Vân hình như nghe ra có cái gì đúng, vội vàng ngắt lời , hỏi: “Con nó mệt mỏi? Ngủ rồi?”




      Tô Dịch Thừa nghe vậy, tức khắc biết bà muốn hỏi cái gì, nhưng mà là dở khóc dở cười, sao lại biết từ bao giờ mà mẹ lại trở nên tân tiến như vậy, tư tưởng còn nhanh hơn thanh niên nhiều, cười khổ, hỏi: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi?”




      “Ai nha, mẹ nghĩ gì, là con tự a.” Tần Vân cười to giải thích, lại hỏi: “Con trai, con bây giờ kia ở trong nhà con?”




      “Dạ, nhưng mà phải như mẹ nghĩ.” Mặc dù suýt chút nữa là đúng nhưng cuối cùng lại thành.




      “Được được được, mẹ biết, mẹ nghĩ nhiều.” Tần Vân cười ha ha , tâm tình rất tốt, “Được rồi được rồi, còn sớm nữa, mẹ cũng muốn ngủ, con cũng nghỉ sớm chút , đừng làm mình mệt quá.”




      Khóe miệng Tô Dịch Thừa có chút co quắp, nhất là cái câu đừng làm mình mệt của mẹ, ai, muốn đây!




      Ngắt điện thoại xong, còn tâm tư xem văn kiện, nghĩ tới mấy câu mập mờ của mẹ vừa rồi, lại nhớ tới mềm mại khi ôm vào trong ngực, luồng khí nóng từ dưới bụng dâng lên, “đáng chết!” Tô Dịch Thừa khẽ nguyền rủa, bỏ giấy tờ trong tay ra, thẳng ra phòng tắm bên ngoài, bây giờ, như rơi vào đống lửa vậy.




      Tắm xong, lần nữa trở lại phòng ngủ, đẩy cửa vào, thấy An Nhiên nằm nghiêng bên, ngủ yên tĩnh, hô hấp đều đặn. Tô Dịch Thừa vén chăn ở phía khác của giường, khẽ nâng đầu lên, đưa tay qua cổ , để gối đầu lên mình, sau đó cánh tay khác vòng đến thắt lưng , kéo vào trong ngực mình.




      An Nhiên hình như thực mệt mỏi, ngủ rất say, cho dù Tô Dịch Thừa làm loạt động tác này cũng làm tỉnh.




      Trong bóng tối khóe miệng Tô Dịch Thừa khẽ cong lên, cúi đầu hôn lên trán , sau đó ngửi mùi hương tóc , nhắm mắt cùng ngủ.




      đêm này An Nhiên ngủ vô cùng yên ổn, mơ cũng tỉnh lại. Có điều người ngủ say bị đánh thức là chuyện rất kinh khủng.




      Tiếng chuông cửa vang vọng ầm ĩ, thậm chí còn xen lẫn tiếng gõ cửa “thùng thùng…”, An Nhiên thoắt cái chồm dậy. Mắt cũng chưa mở ra, vén chăn, chuẩn bị xuống giường.




      Phía sau có lực đạo kéo , kề sát tai : “Em ngủ tiếp , ra mở cửa.”




      Nghe vậy, tất cả mơ màng do vừa ngủ dậy lập tức tiêu tan, chợt mở mắt ra, nhìn người đàn ông cười như cười trước mắt kia, khỏi trợn trừng mắt, hoảng sợ hỏi: “Tô Dịch Thừa, sao lại ở đây!”
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 23: Lần đầu gặp mẹ chồng





      “Tô Dịch Thừa, sao lại ở đây!”




      An Nhiên nhìn chằm chằm , tất cả ý thức đều trở về, tất cả ký ức tối hôm qua đều như mới, mặt ửng đỏ, kéo chăn nắm trước ngực, nhớ là tối hôm qua bảo ngủ ở thư phòng, làm sao bây giờ lại ở đây!




      “Đây là phòng của , ở đây ở đâu?” Tô Dịch Thừa có chút vô tội hỏi ngược lại.




      ràng thư phòng!” An Nhiên phân trần, nếu phải chủ động thư phòng, an tâm ngủ ở đây như vậy.




      Tô Dịch Thừa gật đầu, cũng phủ nhận : “ừ, đúng là muốn thư phòng.”




      “Vậy, vậy sao nửa đêm lại trở lại.” An Nhiên oán hận nhìn , vốn tưởng là chính nhân quân tử, sao lại có thủ đoạn tiểu nhân như vậy!




      thư phòng là vì phải xử lý chút ít công việc, cũng là muốn ngủ ở thư phòng.” Tô Dịch Thừa đúng , tự nhận là dối nửa câu.




      …” An Nhiên bực bội, sững sờ nhìn chằm chằm ra được nửa chữ.




      Tô Dịch Thừa cười lắc đầu, vén chăn bên kia lên, xuống giường, : “Em thay quần áo trước , mở cửa.” xong liền mở cửa thẳng ra ngoài.




      An Nhiên ảo não trợn mắt nhìn cửa phòng lúc lâu, rồi mới vội vàng lấy quần áo ngày hôm qua của mình thay.




      Tô Dịch Thừa vừa mới mở cửa ra, thấy Tần Vân cười mị mị vào, rồi quan sát con trai từ xuống dưới phen, sau đó rướn cổ lên nhìn vào phòng ngủ chút giống như tìm cái gì.




      “Mẹ, sáng sớm tới đây để tìm cái gì?” Tô Dịch Thừa khoanh hai tay trước ngực, buồn cười nhìn mẹ, biết mẹ nóng lòng nhưng nghĩ tới bà sốt ruột đến mức này, sáng sớm tới nhà , bây giờ mới 7 giờ, phải biết rằng lái xe từ đại viện quân khu đến đây ít nhất phải mất tiếng, bà dậy sớm a!




      Tần Vân cười cười quay đầu lại, đến bên cạnh con trai, giọng hỏi: “A Thừa, mẹ có phải đến sớm a?”




      “Mẹ xem có phải ? Hôm nay mẹ theo cha con luyện tập a, dậy sớm như thế.” Tô Dịch Thừa hỏi.




      “Thôi , hôm nay mẹ còn dậy sớm hơn cha con.” Tần Vân có chút đắc ý , rồi quay đầu lại nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt kia, hỏi: “ kia còn chưa dậy?”




      Tô Dịch Thừa nhìn mẹ cái, lắc đầu cười có chút bất đắc dĩ, về phía phòng bếp, nhưng trả lời vấn đề của bà mà hỏi: “uống nước hoa quả hay nước lọc?”




      “Uống nước hoa quả cái gì, mẹ mua bữa ăn sáng ở cổng tiểu khu của các con, bây giờ sữa đậu nành và bánh bao vừa mới ra lò, con gọi người ta ra ngoài ăn điểm tâm, nếu nguội.” xong, Tần Vân trực tiếp vào phòng bếp, lấy bát ra đựng.




      “Mẹ, mẹ như vây hù dọa người ta.” Thế này cũng quá đột ngột rồi, bé kia còn chưa chuẩn bị chút nào.




      Tần Vân tức giận lườm con trai cái, : “Làm sao mà hù dọa, mẹ con cũng phải là bà mẹ chồng hung ác gì, thể gặp.”




      chuyện, cửa phòng đột nhiên mở ra, An Nhiên thay đổi quần áo từ trong phòng ra, nhìn thấy Tần Vân đứng trong phòng bếp, thoáng chốc khuôn mặt đỏ bừng, ngại ngùng gật đầu với bà.




      Thấy ra, Tần Vân cũng rất vui mừng, lấy bữa sáng trong tay nhét thẳng vào tay Tô Dịch Thừa, vội vàng từ phòng bếp ra ngoài, cười cười nhìn An Nhiên, bà bước lên, tay cầm tay An Nhiên, chăm chú quan sát từ xuống dưới, trong miệng nhịn được : “ xinh đẹp, dáng dấp này là thanh tú.”




      An Nhiên có chút tình huống, chẳng quả là đỏ mặt, vội vàng nhìn về phía Tô Dịch Thừa.




      Như là cảm nhận được tia cầu cứu của An Nhiên, Tô Dịch Thừa về phía này, nắm tay An Nhiên từ trong tay mẹ, : “Mẹ, chúng ta ra phòng khách ngồi .”




      Tần Vân nhìn bọn họ nắm tay, miệng cười đến mức thể khép lại rồi, lập tức gật đầu được.




      “A Thừa, giới thiệu cho mẹ chút, này là ai a.” Ngồi ghế sô pha ở phòng khách, Tần Vân ngừng nhìn chăm chú vào An Nhiên, với Tô Dịch Thừa.




      “An Nhiên, đây là mẹ, mẹ, đây là An Nhiên.” Tô Dịch Thừa giới thiệu đơn giản.




      An Nhiên đỏ mặt, cười cười với Tần Vân, gọi : “Mẹ.” Vẫn hơi bất ngờ lại lần đầu ra mắt mẹ chồng như thế này, , cũng chưa chuẩn bị xong.




      Lần này đến lượt Tần Vân sửng sốt chút, đến mức gọi mẹ như thế này hù dọa bà rồi. Sững sờ quay đầu nhìn con trai chút: “A Thừa?”




      Tô Dịch Thừa sờ sờ lỗ mũi, ho , : “Mẹ, cuối tuần vừa rồi con và An Nhiên lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.”




      Nghe vậy Tần Vân lại sửng sốt, lúc lâu cũng kịp phản ứng, rồi nhìn An Nhiên chút, lại quay đầu nhình con trai chút, có phần dám tin hỏi: “?”




      .” Tô Dịch Thừa nghiêm túc gật đầu, nghĩ có nên cầm giấy kết hôn ra cho mẹ xem chút , để bà tin hề lừa gạt bà.




      Trầm mặc lúc lâu, Tần Vân mới oán hận mở miệng: “Thằng bé này cũng là, chuyện kết hôn lớn như vậy cũng tiếng với cả nhà, đến lúc này mẹ làm sao thông báo với bạn bè thân thích a!”




      Tô Dịch Thừa cười, nhanh chậm : “Vậy tại mẹ thông báo , thông báo cho từng người từng người là được.”




      là, nhiều chuyện cần phải chuẩn bị cho chuyện kết hôn lắm, cũng chịu sớm cho mẹ chút.” Tần Vân tức giận nhìn con trai cái, xong, liền đứng dậy, “ được, mẹ phải nhanh chóng trở về thông báo chuyện này cho cha con biết, đoán rằng ông ấy cũng phải giật mình.” Vừa vừa quay đầu nhìn An Nhiên, mặt cười vui tươi hớn hở, giọng cũng dịu dàng rất nhiềui: “An Nhiên a, buổi tối cùng Dịch Thừa về nhà ăn cơm nhé?”




      “Ách.” An Nhiên nhìn Tô Dịch Thừa chút, gì mà chỉ cười khan.




      “Con đồng ý với cha mẹ vợ rồi, tối nay con và An Nhiên qua đó ăn cơm.” Tô Dịch Thừa đúng .




      “Nga, như vậy a.” Tần Vân gật đầu, lại : “Vậy ngày mai, ngày mai hai con đến đây, con gọi con bé Dịch Kiều kia về, mọi người họp mặt.” xong, như nghĩ đến cái gì, liền dặn dò Tô Dịch Thừa: “Con sắp xếp thời gian, hẹn bên thông gia ăn bữa cơm, đến lúc đó hai nhà chúng ta cùng bàn bạc chuyện hôn lễ của các con.”




      “Vâng, con biết rồi.” Tô Dịch Thừa gật đầu đồng ý.




      Hai người tiễn Tần Vân ra ngoài, đợi bà vào trong thang máy hai người mới xoay người trở về nhà.




      An Nhiên nhìn , mặt còn hơi đỏ ửng, rút tay từ trong tay ra, làm khí có phần lúng túng.




      Vẻ mặt Tô Dịch Thừa thong dong, tự nhiên, cười khẽ nhìn , : “Ăn điểm tâm , mẹ vừa mang đến, ăn xong đưa em về thay quần áo.”




      An Nhiên gật đầu, có ý kiến, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, liền nhìn , cân nhắc mở miệng: “cái kia…”




      “Ừ?” Tô Dịch Thừa ngoảnh đầu, dò xét nhìn .




      “Cái kia, hôn lễ…hôn lễ có thể tổ chức ?” An Nhiên nhìn .




      ra từ cũng có giấc mơ công chúa, tưởng tượng ngày nào đó bạch mã vương tử thuộc về cầm bó hoa tươi tới cưới , sáu năm trước bạch mã hoàng tử là Mạc Phi, khi ta, từng mong đợi ngày cầm bó hoa tươi đến cưới , nhưng cuối cùng đợi được lúc đó, sau ba năm thương bọn họ mỗi người ngả. Hôn nhân của và Tô Dịch Thừa ra chỉ có thể coi là thỏa hiệp, thực tế, đến tuổi thể cưới, cũng đến tuổi cưới vợ sinh con, ra cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là cuộc hợp tác đôi bên cùng có lợi, cũng được, cũng thế. Hôn lễ phải thiêng liêng, hôn lễ mà có tình , sợ đến lúc đó được ba chữ trái lương tâm kia.




      Tô Dịch Thừa nhìn , chăm chú hỏi: “Tại sao muốn tổ chức hôn lễ?”




      “Tôi, tôi sợ phiền phức.” An Nhiên quay đầu, tránh ánh mắt của .




      Im lặng hồi lâu, Tô Dịch Thừa cũng gì nhiều, chỉ gật đầu, : “Được.”
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 24: Kề cận người giàu có





      Ăn sáng xong, Tô Dịch Thừa trực tiếp lái xe đưa An Nhiên về nhà, hai người cùng nhau về, và Cố Hằng Văn ra mở cửa, nhìn thấy hai người, khóe mắt tràn đầy ý cười, vội vàng nghiêng người để bọn họ vào, Lâm Tiểu Phân chuẩn bị bữa sáng, nấu cháo và hấp bánh bao trong phòng bếp, thấy họ về, vội vàng ló đầu ra bảo họ chờ lát, mấy phút nữa bánh bao mới chín.




      An Nhiên ăn ở chỗ Tô Dịch Thừa rồi, để mẹ cần gấp rút, sau đó xoay người vào phòng mình, thay quần áo, buổi sáng hôm nay dự tính phải tổ chức hội nghị về cố công trường ngày hôm qua, cũng muốn nhanh chóng biết nguyên nhân.




      Đến khi An Nhiên trở ra, thấy Tô Dịch Thừa và cha mẹ Cố gia ngồi quanh bàn ăn vừa cười vừa ăn cháo, cắn bánh bao, thấy ra ngoài, ngoảnh người cười với : “An Nhiên, đến đây ăn thêm chút nữa, mẹ làm bánh bao ngon hơn nhiều so với bánh bao vừa mua.”




      “Đúng vậy a, An Nhiên, đến đây cùng ăn chút.” Lâm Tiểu Phân cũng .




      An Nhiên nhìn đồng hồ, lắc đầu, : “ được, mọi người ăn , con phải công ty luôn.” xong liền cầm túi ghế sô pha chuẩn bị ra ngoài.




      Thấy thế, Tô Dịch Thừa cũng để bát đũa trong tay xuống, đứng dậy cười với cha mẹ Cố gia: “Con đưa An Nhiên trước, nếu mẹ cứ để lại bánh bao cho con , buổi tối con đến ăn nữa.”




      Nghe những lời này khiến Lâm Tiểu Phân vui mừng, vội : “Nếu Dịch Thừa thích ăn, sau này ngày nào mẹ cũng làm cho con.” Trong lòng bà cảm thấy người con rể này tệ, đối xử tốt với An Nhiên, lại biết chuyện, càng nhìn càng thích.




      Hai ông bà tiễn bọn họ rời , nhìn bọn họ vào thang máy mới đóng cửa lại.




      “Tôi thấy Tô Dịch Thừa này tệ.” Lâm Tiểu Phân nhìn chồng .




      Cố Hằng Văn ôm bả vai vợ vào trong, ông gì, nhưng khóe miệng nở nụ cười, hiển nhiên là đồng ý câu của vợ.




      Ngồi trong xe, lần này An Nhiên nghiêm túc đánh giá chiếc xe này, ra cũng chẳng đánh giá cái gì, An Nhiên thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ký hiệu tay lái, hơi há hốc mồm, phải là lần đầu tiên ngồi nhưng là lần đầu tiên nhìn chăm chút dấu hiệu đó, cũng biết nhiều hãng xe, trừ những hãng xe nổi tiếng như BMW và Audi, còn biết Porche và Bingley mà lúc này mới ý thức được, chính mình ngồi Porche!




      Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn , thấy ngây ngốc nhìn chằm chằm tay lái, có chút khó hiểu hỏi: “sao thế?”




      “Lâm Lệ sai.” An Nhiên chậm rãi mở miệng.




      Tô Dịch Thừa cười, hỏi: “ ấy gì?” Lại nghe nhắc đến cái tên này, bắt đầu có chút hiếu kỳ người này là người như thế nào!




      “Nó tôi kề cận người giàu có rồi.” An Nhiên , nghĩ thầm, Lâm Lệ là nhất ngữ thành chân. ( câu trở thành )




      Tô Dịch Thừa khỏi ngẩn người, ngay sau đó cười : “Em là xe của sao?”




      An Nhiên nhìn , đáp chỉ hỏi ngược lại: “Tại sao đồng ý kết hôn với tôi?” Với điều kiện của , hẳn chỉ cần muốn, nhất định là muốn bao nhiêu đàn bà là có bấy nhiêu mới đúng! Nhưng lại đồng ý kết hôn với như vậy, thể tưởng tượng nổi rồi, bây giờ nghĩ lại chính mình cũng thấy có chút khó tin.




      “Vậy em sao lại quyết định kết hôn với ?” Tô Dịch Thừa cũng đáp mà hỏi ngược lại .




      An Nhiên suy tư, nhìn hồi lâu, : “thích hợp!” Ban đầu chỉ cảm thấy điều kiện của tệ, tìm làm chồng thích hợp cực kỳ, chỉ là ngờ nhận sai người, bày ra cuộc hiểu lầm dở hơi.




      giống em.” Tô Dịch Thừa cười, đánh tay lái, xe vững vàng dừng lại trước cổng công ty An Nhiên.




      Ngồi xe, An Nhiên nhìn chăm chú vào mắt hồi lâu, cuối cùng câu cảm ơn rồi xuống xe.




      Tô Dịch Thừa vốn cũng định xuống xe, đúng lúc này điện thoại để trong túi áo vang lên, là điện thoại của thư ký Trịnh, đoán là từ S thị trở về, có việc muốn báo cáo với .




      An Nhiên xuống xe, liếc nhìn Tô Dịch Thừa xe, rồi gật đầu, xoay người vào tòa nhà.




      Xách cặp giấy tờ đứng chờ trước thang máy, trong đầu nghĩ đến cái câu trước khi xuống xe kia “ giống em.”




      “Hắc, An Nhiên.”




      Bất thình lình có người vỗ vỗ bả vai, đột nhiên hoàn hồn, thấy Tiếu Hiểu cùng phòng làm việc đứng sau lưng biết từ khi nào.




      “Nghĩ gì thế, gọi chị hồi lâu cũng phản ứng gì.” Tiếu Hiểu hỏi, vừa vừa ngừng đưa tay ra vén vén lọn tóc lòa xòa. ràng là kém hai tuổi, nhưng thấy thế nào cũng có ý vị phụ nữ hơn .




      có gì.” An Nhiên cười cười, lắc đầu. Đừng Tiếu Hiểu tuổi hơn , tính đúng ra Tiếu Hiểu và gia nhập công ty cùng lúc, ấy vốn phải là kiến trúc sư chuyên ngành, nhưng từ khi còn chưa tốt nghiệp đại học, bắt đầu đến làm việc lặt vặt ở công ty, rồi từng bước tiến lên địa vị kiến trúc sư ngày hôm nay, ấy phải trả giá nhiều hơn người khác, ít nhất theo An Nhiên biết, trừ tổng giám đốc ra, ấy vĩnh viễn là người làm muộn nhất.




      Tiếu Hiểu quay đầu nhìn bên ngoài chút, chỉ thấy cỗ xe Porche đẹp mắt quay đầu xe, sau đó dứt khoát rời . Xoay người lại mập mờ chớp mắt với An Nhiên vài cái, hỏi: “Vừa rồi có ông chủ lớn đưa chị đến đây hả?”




      An Nhiên ngẩn người, sau đó mới phản ứng được ấy đến Tô Dịch Thừa, nghĩ đến lúc xuống xe bị ấy nhìn thấy. Nên mặt đỏ hồng, liếc nhìn phía cửa, phủ nhận: “ linh tinh gì đó a!”




      “Đinh—”




      Lúc này thang máy mở ra, hai người sóng vai vào, bởi vì để kịp quét thẻ, nên có nhiều người ở trong thang máy.




      Tiếu Hiểu chưa từ bỏ ý định, tiếp đến bên tai An Nhiên hỏi: “ôi chao, bạn trai hả, có gia đình chưa?”




      phải như nghĩ.” An Nhiên tức giận nhìn , cho rằng chuyện kết hôn là chuyện hai người, bạn bè thân thích mình biết là được rồi, định chuẩn bị hôn lễ nên muốn rêu rao cho những người có giao tình gì.




      hỏi ra kết quả gì, Tiếu Hiểu có phần vui, vô vị, bĩu môi, : “Hẹp hòi như vậy làm gì, sợ em đoạt của chị hả!”




      An Nhiên cũng giải thích nhiều, im lặng chờ thang máy lên.




      Cùng Tiếu Hiểu vào công ty, An Nhiên ràng có cảm giác khí có chút bình thường, hỏi mấy sinh viên làm công ở tiền sảnh mới biết người nhà của người hôm qua bị đè chết đến công ty ầm ĩ, có mấy người đàn ông thô lỗ tại chờ trong phòng họp, muốn công ty cho lời giải thích.




      Trái tim An Nhiên chùng xuống, cầm túi vào trong công ty. Lúc mới vào, đột nhiên người đàn ông từ trong phòng họp lao ra, chỉ vào An Nhiên kêu to: “Chính là ta, chính là người đàn bà này, đốc công ta chính là kiến trúc sư của tòa nhà, chính là ta thiết kế tòa nhà đúng tiêu chuẩn mới đè chết người!” Vừa vừa xông về phía An Nhiên, sau đó, hai người đàn ông cao lớn trong phòng họp kia nghe thấy thế cũng chạy ra, nổi giận đùng đùng chạy về phía An Nhiên, các nam đồng nghiệp có mặt thấy tình huống ổn vội bước lên ngăn cản bọn họ.




      “Các có chuyện gì từ từ chuyện, có gì từ từ , nguyên nhân việc còn chưa được điều tra ràng, còn chưa biết trách nhiệm của ai, chưa chắc là bản thiết kế của kiến trúc sư Cố có vấn đề.” nam đồng nghiệp giải thích với bọn họ.




      phải ta! phải trách nhiệm của ta cũng là của công ty các người, tại em chúng tôi chết, trong nhà còn có già có trẻ, hôm nay dù như thế nào, các người cũng phải cho chúng tôi lời giải thích thỏa đáng.”
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :