1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên Hôn Hậu Ái - Mặc oanh (166c+PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 15: Lâm Lệ kỳ nhân





      Buổi sáng thứ bảy, Lâm Tiểu Phân dậy sớm như mọi ngày,hai cha con vẫn bận rộn làm bữa sáng trong phòng bếp, có điều khác dĩ vãng là hôm nay phòng bếp náo nhiệt lạ kỳ, Cố Hằng Văn và An Nhiên dậy sớm, giúp việc cho Lâm Tiểu Phân.




      Bữa sáng phong phú, nhưng rất bổ dưỡng, Lâm Tiểu Phân hầm cháo trắng, Cố Hằng Văn ra ngoài mua bánh bao, An Nhiên cũng chăm chỉ chiên trứng mặc dù hình dạng nhìn tốt lắm.




      bàn ăn, ba người ăn ý là nhắc lại chuyện xảy ra khi trở về ngày hôm qua, nhưng mà hiển nhiên Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn có quên chuyện tự nhiên có thêm người con rể.




      “Nhiên Nhiên, hôm qua quên hỏi rồi, Dịch Thừa nó làm nghề gì a?” Lâm Tiểu Phân hỏi, bà cảm thấy hài lòng với Tô Dịch Thừa.




      “Ách.” An Nhiên sửng sốt, có phần trả lời được, đừng đến công việc của , chính là trong nhà có những ai, cũng biết lắm.




      “Con hỏi nó?” Nhìn vẻ mặt kỳ lạ, Lâm Tiểu Phân suy đoán hỏi.




      , phải, , ấy làm trợ lý cho công ty nước ngoài khá lớn, còn tên công ty con nhất thời nhớ .” An Nhiên vội vàng giải thích, nhớ được Đồng cục trưởng kia thấy còn rất khách kí, còn gọi là Tô trợ lý gì đó, đoán là công ty kia hẳn là tương đối lớn, chức vị có thể thấp.




      Cố Hằng Văn gật đầu: “công việc gì, chức vị gì cũng sao cả, chủ yếu là nhân phẩm tốt.”




      An Nhiên cười gật đầu, cúi đầu chuyên tâm húp cháo.




      “Nếu lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, các con tính toán khi nào làm đám cưới?” Lâm Tiểu Phân lại hỏi.




      An Nhiên quả thực là sửng sốt, đám cưới, cũng nghĩ tới, hơn nữa hôm qua khi “cầu hôn” Tô Dịch Thừa cũng làm đám cưới. “Mẹ, chúng con định làm đám cưới.”




      làm!” Lâm Tiểu Phân nhíu mày, quay đầu liếc nhìn chồng.




      Cố Hằng Văn đặt đũa xuống, cầm khăn giấy lau miệng, nhìn An Nhiên hỏi: “An Nhiên, con thành cho cha mẹ, đồng ý kết hôn với Tô Dịch Thừa có phải là do trong lòng con còn chưa quên được Mạc Phi , chúng ta hỏi Lâm Lệ rồi, nó Mạc Phi trở lại.”




      An Nhiên sửng sốt, trong lòng vẫn có tia đau thương xẹt qua, ánh mắt trốn tránh: “ có, con và Mạc Phi còn gì từ sáu năm trước.” xong né tránh, cúi đầu múc thìa cháo lớn.




      Phản ứng của rất ràng, liếc mắt cái bị người ta nhìn ra.




      Cố Hằng Văn nhàng thở dài, : “đường này là của con, chọn như thế nào, như thế nào chỉ có mình con có thể quyết định, ta và mẹ con chẳng qua chỉ hy vọng sau này con hối hận.”




      An Nhiên ngẩng đầu, nhìn cha, gật đầu.




      Ăn điểm tâm xong An Nhiên trở về phòng, cân nhắc hồi lâu rồi gọi điện thoại cho Lâm Lệ, An Nhiên cảm thấy thái độ nhận lỗi là vô cùng quan trọng.




      Điện thoại vang lên lâu mới được nhận máy, giống dĩ vãng, lần này giọng Lâm Lệ có chút lạnh, có chút u.




      “Hắc hắc, bé con, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm .” An Nhiên sợ hãi, cười nịnh nọt.




      rảnh.” Lâm Lệ lạnh lùng cự tuyệt, còn chưa nguôi giận.




      “Cùng nha, ta biết đường chỗ công viên mới mở tiệm cơm tây, nghe thịt bò bít tết ở đó đặc biệt ngon.” An Nhiên dụ dỗ .




      Lâm Lệ nổi tiếng thích ăn, khẩu vị tốt, nhưng mà ăn cứ ăn mà cũng thấy béo lên. Nhớ hồi đó các ở trong kí túc xá trong trường đại học, ngày ăn cơm muộn, thức ăn ở căn tin bị dọn dẹp sạch , chỉ còn cơm, hai người nhớ đến còn ít nước sốt ăn vặt trong kí túc xá, bàn bạc rồi xới cơm dự định ăn với món nước sốt kia. Các ở tầng năm kí túc xá, cách căn tin xa, hai người mỗi người xách túi cơm chuẩn bị lên tầng, Lâm Lệ liếc nhìn từng bậc cầu thang mà kêu đói bụng phải biết, An Nhiên nhìn vào mắt , dù sao cũng xách cơm, mi cứ vừa vừa ăn . Dọc đường , vừa đến tầng năm, nghe thấy Lâm Lệ gọi gọi phía sau, phải lấy cơm, An Nhiên khó hiểu nhìn hai tay trống của , hỏi: cơm của mi đâu?. Lâm Lệ nhìn kỳ lạ, ăn nha. xong, xoay người vội vàng chạy xuống, trong miệng còn thầm biết trong căn tin còn cơm hay .




      Bên kia điện thoại, Lâm Lệ im lặng nửa ngày, cuối cùng lạnh lùng : “buổi trưa tới đây đón ai gia, nếu ai gia .”




      An Nhiên cười, nếu nghe lầm, hình như nghe được tiếng nuốt nước miếng của Lâm Lệ, nhưng mà dĩ nhiên thức thời ra, vội vàng đáp: “được, lão phật gia.”




      Buổi trưa lúc An Nhiên đến nhà Lâm Lệ Trình Tường ra mở cửa, Trình Tường là người trắng trẻo, tuấn, nhã nhặn, đặc biệt đeo cặp kính lại càng có dáng vẻ thư sinh, trước đây Lâm Lệ bị mê hoặc choáng váng đầu óc chính là bởi vẻ thư sinh này, còn háo sắc truy đuổi người ta rất lâu, cuối cùng vào đêm trăng thanh gió mát, thành công bắt được.




      “Đến rồi.” Trình Tường cười ôn hòa với An Nhiên.




      “Đúng thế a, lão phật gia nhà đâu?” An Nhiên hỏi, , Trình Tường và Lâm Lệ cũng là bạn học, tốt nghiệp lâu như vậy cũng chỉ còn liên lạc với hai người bọn họ.




      thay quần áo.” Trình Tường để ngồi trong phòng khách, mình vào phòng bếp rót chén nước. Vừa rót nước vừa : “ ra có thể cần ra ngoài ăn cơm, hai người muốn ăn gì làm cho.”




      “Được.” từng nếm thử tay nghề của Trình Tường, tuyệt đối kém những đầu bếp nhà hàng kia.




      “Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, ta cho mi có cơ hội nô dịch tiểu Tường tử nhà ta.” Lâm Lệ thay quần áo từ trong phòng ra, nhìn thấy Trình Tường bưng nước cho An Nhiên, đưa tay chặn ngang đón lấy, ngửa đầu uống ngụm lớn, trả lại cái chén cho Trình Tường, liếc nhìn An Nhiên : “sau này người này đến nhà, cần phục vụ trà nước.” Lâm Lệ cũng là mỹ nhân, chỉ cần câu nào tuyệt đối phù hợp là mỹ nữ truyền thống Trung Quốc, mắt to, da trắng nõn, vóc người cao gầy, khí chất an nhàn bẩm sinh, nếu lời nào tuyệt đối là tiểu thư khuê các, nhưng mà vừa mở miệng, dù chỉ câu, khí chất tiểu thư khuê các liền biến mất, giống như nữ thổ phỉ phương.




      Trình Tường có chút bất đắc dĩ, cười cười với An Nhiên, còn An Nhiên cong cong khóe miệng hiểu .




      thôi, còn ngồi làm gì, đúng là tự mình làm khách a!” Lâm Lệ tức giận với An Nhiên.




      An Nhiên vội vàng đứng dậy, “dạ dạ dạ, lão phật gia, tiểu nhân mở cửa cho ngài.” Vừa vừa bước lên phía trước mở cửa.




      Lâm Lệ hài lòng gật đầu: “thế còn được.” Xoay người về phía Trình Tường tươi cười dịu dàng, : “ông xã, em ra ngoài nha.” xong liền tiến lên trước hôn lên gương mặt Trình Tường. Chỉ có ở trước mặt Trình Tường mới biểu thái độ của , suýt chút nữa khiến An Nhiên buồn nôn chết. Nhưng mà dưới ánh mắt uy hiếp của Lâm Lệ lần lại lần, An Nhiên từ từ có thói quen. Cho nên tại qua mười năm bị đầu độc, khi lại chứng kiến những cảnh này, An Nhiên có thể bình tĩnh như thấy gì hết rồi.
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 16: là Tô phu nhân





      Xuống tầng dưới nhưng thấy xe An Nhiên, khỏi quay đầu nhìn : “Xe của mi đâu rồi, bị đâm hay là bị trộm rồi?”




      An Nhiên đảo cặp mắt trắng dã, sớm nên mong đợi có thể nghe được lời hay ho nào từ trong miệng , “xe để ở công ty, lái về, chúng ta thuê xe , thuê xe cho tiện.”




      Lâm Lệ gật đầu, chớp mắt cái, bất thình lình : “a, như vậy , mi khởi động xe Trình Tường, sau đó trực tiếp đưa ta .”




      Khóe miệng An Nhiên co rúm, té ra là biến thành tài xế rồi! nhưng mà hôm nay là đền tội, là xin lỗi, mới ngốc đến mức cãi lại lão phật gia này, thái độ phải nghiêm chỉnh, cười tiếp: “lão phật gia, ngài xem, xe là vợ bé của tiểu Tường tử nhà ngài, ta là người bất cẩn, đến lúc đó mà khiến chị em ngài va chạm ít nhiều thích hợp a.”




      Lâm Lệ nhìn chút suy nghĩ, lúc lâu mới gật đầu: “câu này có lý, đúng là có chút cẩn thận.”




      An Nhiên tức giận vỗ , cười mắng: “cho mi chút thể diện là mi được nước lấn tới, chút khách khí nào.”




      “ê ê ê, chú ý thái độ của mi.” Lâm Lệ nghiêm túc . Nhìn vẻ mặt kia khiến An Nhiên bật cười, thấy cười, Lâm Lệ cũng nghẹn cười được, cuối cùng hai người cười vang lên ở lề đường cái.




      Đón chiếc xe, An Nhiên báo địa chỉ, nhưng xe được nửa đường lão phật gia lại lên tiếng muốn ăn cá hoa vàng hấp ở Du Nhiên Cư, xét thấy hôm nay là tới nhận lỗi rồi, lại xét thấy cảm xúc của phụ nữ có thai thay đổi bất chợt, ổn định là chuyện thường, nên An Nhiên chút do dự bảo tài xế thay đổi đường , ngược trở lại Du Nhiên Cư.




      Lúc vào An Nhiên cầu gian phòng mà chỉ tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nhân viên phục vụ tươi cười cầm thực đơn đưa cho , An Nhiên để Lâm Lệ gọi, Lâm Lệ liếc nhìn thực đơn, khóe miệng khẽ vểnh lên, ánh mắt thoáng lộ ra ý xấu.




      An Nhiên bưng ly nước lên uống, trong lòng có dự cảm tốt, thậm chí bắt đầu tưởng niệm cái ví tiền mấy đầy ắp của mình. Trong lúc An Nhiên thầm đau buồn cho cái ví tiền sắp mất , ánh sáng bên cạnh thoáng tối sầm lại, bóng người tới cạnh An Nhiên, đợi An Nhiên ngẩng đầu thấy người nọ : “Tô phu nhân đến dùng cơm à.”




      “Phốc!” An Nhiên chợt bị sặc nước, “khụ khụ…khụ khụ…” Nước uống còn chưa đến khoang miệng mà trực tiếp xộc lên mũi, An Nhiên sặc đến mặt đỏ rực lên, ngừng ho khan.




      “An tử?” Lâm Lệ sợ hết hồn, vội vàng cầm khăn giấy đưa cho , lại lập tức đứng dậy vòng qua cái bàn đến ngồi cạnh, vỗ lưng , vừa : “mi sao chứ! Sao lại uống nước cũng sặc được!”




      “Khụ khụ khụ …” phần nước kia vào xoang mũi, phần còn tắc ở cổ họng, An Nhiên cực kì khó chịu.




      “Tô phu nhân, , sao chứ!” Trương quản lý đứng bên có chút áy náy nhìn An Nhiên, vừa rồi ông ở đại sảnh phân công công việc cho nhân viên, thấy các từ ngoài vào, hôm qua Tô tiên sinh trực tiếp muốn đến Hoa Ngữ hiên, ông gọi điện hỏi ý kiến Tô tổng, nghe thấy Tô tổng vị Tô tiên sinh kia là trai , bảo bọn họ tiếp đãi chu đáo. Cho nên hôm nay An Nhiên tới nữa, ông muốn lên tiếng chào hỏi, lại ngờ mình quá mức hấp tấp khiến sặc rồi.




      Nghe tiếng Tô phu nhân kia, An Nhiên ho càng kịch liệt.




      Thấy thế, Lâm Lệ quay đầu trừng mắt nhìn Trương quản lý, tức giận : “ông có phải là nhận lầm người rồi hay , Tô phu nhân cái gì, Tô phu nhân ở đâu ra.”




      “Ách.” Trương quản lý nhà hàng sửng sốt, ông có phần hiểu rồi, chỉ vào An Nhiên sững sờ : “ ấy phải là Tô phu nhân sao?”




      ấy là …” Lâm Lệ định gì, đột nhiên nghĩ ra cái gì, chợt quay đầu hỏi An Nhiên: “người đàn ông mà mi kết hôn cùng mang họ Tô?”




      An Nhiên vất vả mới thuận khí, ngừng ho, nhưng mà mặt vẫn đỏ rực như cũ, nhìn Lâm Lệ gật đầu.




      “Tô phu nhân, , sao chứ, vẫn khỏe chứ?” Trương quản lý quan tâm hỏi.




      An Nhiên gật đầu, khoát tay với ông, có chút khó khăn : “ sao, có chuyện gì.”




      Trương quản lý lúc này mới gật đầu, trước khi vẫn quên : “vậy Tô phu nhân có cầu gì trực tiếp tìm tôi.”




      Đợi Trương quản lý , rốt cục An Nhiên rất nhanh ngừng ho, lúc này Lâm Lệ mới xoay người trở về chỗ ngồi của mình, cầm thực đơn, nhìn An Nhiên như có điều suy nghĩ, nhưng cũng chuyện.




      An Nhiên bị nhìn có chút sợ hãi: “mi, mi muốn cứ , muốn hỏi gì trực tiếp hỏi, đừng nhìn ta như vậy, là lạ.”




      lâu sau, Lâm Lệ mới : “An tử, chồng mi là ai a, xem ra hẳn là người có tiền có thế nha!”




      An Nhiên lắc đầu: “ta biết.” quả thực biết, tối hôm qua vốn định chuyện với chút, sau lại vì chuyện của mẹ cũng chưa được gì, nghe hôm nay phải công tác, ước chừng là ngày mai mới chuyện được.




      Lâm Lệ thẳng thừng gác lại thực đơn, ngồi nghiêm trang, dạy dỗ: “ta chỉ có mi mới vừa gặp mặt liền chạy theo người đăng ký kết hôn, mi như vậy đúng là có trách nhiệm với bản thân rồi.”




      ra giống nhau sao? Mục đích của xem mắt là vì kết hôn, hai người nhìn thích hợp kết hôn, ta sợ là tiếp tục như thế, chừng ngày nào đó lại nhảy ra Lâm An Kiệt nữa.” An Nhiên .




      “Nhưng mi như vậy cũng quá qua loa , ít nhất hai người cũng phải hiểu nhau trước, nhanh hơn nữa hẹn hò tháng cũng được, coi như mà tuần cũng có thể a, mi giỏi rồi, đến ngày, mới chỉ hai tiếng đồng hồ lấy giấy chứng nhận rồi, mi lại sợ gặp phải phần tử ngoài vòng pháp luật có ý đồ bất chính a!” Lâm Lệ có chút tức giận, giận gì khác, chỉ bực bội quá mức tôn trọng mình.




      An Nhiên chẳng qua là cười, phản bác, ra bây giờ ngẫm lại đúng là quá xúc động rồi.




      Lâm Lệ tức giận nhìn , bưng chén nước bàn lên miệng uống, thở dài, nhìn lại An Nhiên, trong mắt nhiều phần đau lòng và tự trách: “An tử, có phải vì chuyện về Mạc Phi hôm đó ta cho nên mi mới …”




      phải.” An Nhiên phủ nhân, cũng bưng nước lên uống. “hôm đó, ta gặp ta rồi, ta tới tìm ta.”




      “Dựa vào, ta còn có mặt mũi đến tìm mi!” Lâm Lệ hơi kích động.




      “Ngày hôm đó, sau khi chuyện với ta, ta hiểu được đạo lý.” An Nhiên : “cho dù sáu năm trước, ta bỏ , cho dù ta có thể níu giữ lại ta nhưng thể níu giữ ta được cả đời, lý tưởng ta quá lớn, những gì ta muốn khi đó ta cho được, tại sau sáu năm ta cũng vẫn cho nổi.”




      “Hừ, loại đàn ông này chỉ khiến người ta khinh thường, ham mộ hư vinh.” Lâm Lệ oán giận , chứng kiến cả quãng đường của An Nhiên đến bây giờ, đoạn đường này có bao nhiêu uất ức và khó chịu, đều thấy cả, cảm thấy đáng giá thay cho An Nhiên.




      An Nhiên mỉm cười yếu ớt, đẩy thực đơn đến trước mặt Lâm Lệ, “gọi thức ăn , phải là muốn trấn lột ta trận sao, hay là đột nhiên nghĩ thông suốt biết thương hại tiểu nhân, chuẩn bị hồi phủ?”




      “Mi tưởng tượng tốt đẹp quá đấy, buổi sáng ta còn chưa ăn gì đâu, định buổi trưa trấn lột mi bữa.” Lâm Lệ hung hăng , cầm tờ
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 17: Tô Dịch Kiều





      Trái tim Lâm Lệ đen và thâm hiểm, tuyệt đối là thâm hiểm!




      Nhìn bàn la liệt món ăn, An Nhiên ngừng oán thầm trong lòng.




      Nhìn liên tục gắp thức ăn vào bát, An Nhiên vân vê cái ví, có chút phẫn hận hỏi: “mi ăn xong chưa?”




      Lâm Lệ nhìn mắt , tiếp tục chiến đấu hăng hái với thức ăn ngon, tâm tình rất tốt : “bây giờ ta giống trước, tại là người ăn hai người tiêu hóa, ăn nhiều hơn cũng sợ.” rồi gắp miếng cá thơm ngon vào bát An Nhiên, khách khí : “mi cũng ăn chút , cá hoa vàng hấp ở đây là ngon nhất Giang Thành đó.”




      An Nhiên nhìn thịt cá trong bát, trái tim từng giọt máu, tan nát ưu thương, ví của cũng tan nát ưu thương, thẻ tín dụng của cũng vô cùng tan nát ưu thương!




      Tục ngữ đau thương hóa thành thèm ăn, nghĩ đến tiền bạc bỗng rời , An Nhiên bất thình lình giác ngộ, cầm đũa chuẩn bị tiến công bàn thức ăn ngon.




      Lúc chuẩn bị ăn điện thoại trong túi vang lên, nhạc chuông là khúc nhạc của nhạc khí biết tên, mang theo nhàn nhạt thương cảm.




      An Nhiên lấy điện thoại di động ra, là Tô Dịch Thừa gọi tới, An Nhiên nhìn Lâm Lệ cái, chậm chạp nhận máy. ra biết nên với cái gì, mặc dù là vợ chồng nhưng cũng quen thuộc.




      “Ai vậy, sao nghe máy?” Lâm Lệ nhìn kỳ quái, dường như như nhìn ra điều gì, suy đoán: “Tô tiên sinh?”




      An Nhiên gật đầu, cuối cùng nhấn nút nghe: “Alô.”




      “Bây giờ bận bịu công việc sao? quấy rầy em?” Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa ôn hòa hỏi, thanh đặc biệt dễ nghe.




      , có, ăn cơm rồi.” An Nhiên trả lời đúng , muốn gì, rồi lại biết nên cái gì.




      “Nha.” Tô Dịch Thừa hiểu đáp, thoáng lộ ra mệt mỏi, lại : “Từ sáng hôm nay đến giờ còn chưa ăn đây.” Giọng như tìm kiếm đồng tình của người khác, mang theo vài phần mùi vị đáng thương.




      “ách, làm sao còn chưa ăn, công tác bận thế sao?” An Nhiên quan tâm đúng lúc.




      “Ừ, bận rộn.” Tô Dịch Thừa thấp giọng đáp.




      An Nhiên biết nên cái gì, người bị động, tìm đề tài chuyện chưa bao giờ là điểm mạnh của , hai người cứ cầm điện thoại im lặng như vậy, đến lúc An Nhiên muốn mở miệng cúp điện thoại, đột nhiên Trương quản lý dẫn theo người tới bên này.




      An Nhiên sững sờ nhìn, suýt nữa quên mất mình vẫn còn chuyện điện thoại.




      Người đẹp kia dưới hướng dẫn của Trương quản lý tới trước mặt An Nhiên, cẩn thận, tỉ mỉ đánh giá An Nhiên, khóe miệng mơ hồ mang theo nụ cười. Trực giác An Nhiên mách bảo khuôn mặt tươi cười này hình như gặp ở đâu rồi, nhất thời lại nghĩ ra là ở đâu.




      “Tô phu nhân, vị này là Tô tổng của Du Nhiên Cư chúng tôi.” Trương quản lý giới thiệu.




      Người đẹp kia nhìn , gật đầu, trong miệng có nhiều ý vị ba chữ “Tô phu nhân” kia, sau đó nhìn An Nhiên, nụ cười mặt càng ràng.




      An Nhiên nhìn người đẹp trước mắt, rất đẹp, rất cao, da trắng nõn, sóng tóc lọn to biểu lộ già dặn mà ngược lại mang vài phần hoạt bát và dễ thương.




      “An Nhiên, An Nhiên?” bên kia điện thoại, Tô Dịch Thừa gọi.




      An Nhiên vội vàng lấy lại tinh thần : “ách, đây, tôi đây.”




      “Em ở bên ngoài?” Tô Dịch Thừa hỏi, vừa rồi nghe thấy tiếng Trương quản lý.




      “Ừ, Tôi và Lâm Lệ ăn cơm ở Du Nhiên Cư.” An Nhiên chi tiết.




      “Ừ, tốt, em đưa điện thoại cho Dịch Kiều.”




      “Dịch Kiều? Dịch Kiều cái gì?” An Nhiên khó hiểu, cái gì Dịch Kiều, ràng vừa rồi là cùng ăn cơm với Lâm Lệ a!




      “Chị dâu, ấy là em đấy, em là Dịch Kiều.” Người đẹp bên cạnh cười duyên .




      An Nhiên sửng sốt, tiếp đó Lâm Lệ ở phía đối diện cũng sững sờ, có chút kịp phản ứng tình huống này.




      “Đưa cho nó , để với nó mấy câu.” Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa như vậy.




      An Nhiên nhìn Tô Dịch Kiều đứng bên cạnh, gì, sững sờ gật đầu, Tô Dịch Thừa cách cái điện thoại, căn bản nhìn thấy gật đầu, đưa điện thoại di động cho Tô Dịch Kiều.




      Tô Dịch Kiều khách khí nhận lấy, cầm di động : “, đây là có thiên lý nhãn hay là thính tai a, hoặc là có ngón tay thần kỳ của Quan m Bồ Tát, Trương quản lý vừa mới dẫn em đến cạnh bàn chị dâu mà biết.”




      Dưới gầm bàn, Lâm Lệ dùng chân đá đá An Nhiên, nhìn , ánh mắt tựa như hỏi tột cùng là chuyện gì xảy ra.




      An Nhiên nhíu nhíu mày, lắc đầu, tại chính cũng hồ đồ, ràng.




      Cũng biết bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa cái gì, chỉ nghe thấy tiếng Tô Dịch Kiều cười duyên: “yên tâm , làm chị dâu sợ, em cũng vừa mới đến, nghe Trương quản lý người khách hôm qua ở Hoa Ngữ Hiên hôm nay đến, cho nên em liền tới đây xem chút, nhưng mà , tốc độ của cũng rất nhanh , hôm qua em về, mẹ vẫn còn lải nhải chuyện hôn của , hôm nay em liền có chị dâu rồi.”




      An Nhiên ngồi bên cạnh nghe thấy, khuôn mặt nhắn đỏ lên, cũng nghĩ nhanh như vậy, hôm qua cũng là độc thân quý giá, hôm nay nhảy vào hàng ngũ phụ nữ có chồng, cùng sóng vai với Lâm Lệ rồi.




      “Được được rồi, chị ấy là chị dâu em, em ở đâu thế nào với chị ấy, trông coi bảo bối của cho.” Tô Dịch Kiều vừa , quay đầu nhìn về phía An Nhiên, cười nháy nháy mắt với .




      An Nhiên cười cười có chút lúng túng, có chút biết làm sao.




      “Được, tự với mẹ là được rồi, em mới lắm lời.” xong gật đầu cái, sau đó cười duyên trả lại di động cho An Nhiên, “ em muốn với chị dâu đây.”




      An Nhiên da mỏng, liền đỏ bừng, nhận lấy điện thoại di động từ tay : “Alo.”




      “Dịch Kiều dọa đến em sao?” bên kia điện thoại, tiếng Tô Dịch Thừa vẫn ôn hòa như cũ.




      An Nhiên liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Dịch Kiều, lắc đầu, “, có.”




      “Nó là em , cũng là bà chủ Du Nhiên Cư, nghe em ở đó, cho nên tò mò đến gặp, chứ có ác ý gì.” Tô Dịch Thừa giải thích.




      “Ừ, tôi biết.” Những câu Tô Dịch Kiều vừa , nghe thấy.




      “Buổi tối về, nếu về sớm gọi cho em, chúng ta ra ngoài chuyện chút.” Tô Dịch Thừa .




      “Ừ, được.” An Nhiên gật đầu, bọn họ nên có cuộc chuyện ràng.




      Cúp điện thoại, quay đầu thấy Tô Dịch Kiều vẫn chưa mà mỉm cười nhìn An Nhiên hỏi: “chị dâu, ý gì với chị vậy?”




      “Ách, , có gì.” Trong lòng An Nhiên toát mồ hôi, đâu ra là cái gì a!




      “Quên , lời ngon tiếng ngọt của hai người các chị cũng cần cho em biết.” Tô Dịch Kiều khách sáo ra, khóe miệng cười mập mờ.




      , có!” An Nhiên giải thích, hận thể thề độc đảm bảo.




      Tô Dịch Kiều cười duyên, cũng nhiều lời, quay đầu liếc nhìn Lâm Lệ, gật đầu với , lại nhìn thức ăn bàn, : “chị dâu, phòng bếp chúng em hôm nay mới sáng tạo món ăn mới, em bảo bọn họ mang lên cho các chị nếm thử.” xong xoay người về hướng phòng bếp.
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 18: cố





      Lâm lệ trấn lột được An Nhiên, mặc dù được ăn bữa hải sản nhưng vì hai người các ai cũng biết Du Nhiên Cư lại là nhà hàng của em Tô Dịch Thừa, cho nên bữa ăn này Tô Dịch Kiều trực tiếp vung bút miễn thanh toán, lại hào phóng với nhân viên Du Nhiên Cư, lần sau An Nhiên tới nữa cũng miễn toàn bộ hóa đơn. An Nhiên ngượng ngùng từ chối, Tô Dịch Kiều cười to, chỉ đạo lý người trong nhà đến ăn cơm, lại còn dùng tiền. An Nhiên miễn cưỡng cười, nghĩ thầm nhất định lần sau thể đến đây rồi.




      Cơm nước xong vốn định dạo phố với Lâm Lệ, nhưng tiếc rằng thức ăn ở Du Nhiên Cư quá ngon, khiến Lâm Lệ ăn quá no, cuối cùng trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Tường để lái xe tới đón người.




      Đợi hai người ngồi lên xe Trình Tường, vừa mới đóng cửa xe, Lâm Lệ lôi kéo tay An Nhiên lời thấm thía: “An tử, mi kề cận người giàu có rồi!”




      An Nhiên nhìn vào mắt , ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài lẩm bẩm: “ta cũng có cảm giác như vậy…” Theo thấy mọi mặt của Tô Dịch Thừa đều tệ, ngờ điều kiện của tốt như vậy, vừa rồi Tô Dịch Kiều Tô Dịch Thừa có phần trong Du Nhiên Cư, ban đầu khi bắt đầu gây dựng vốn, cũng có công sức trong đó. An Nhiên hỏi nhiều nữa, biết tại sao lại đồng ý kết hôn với , có lẽ như , cũng cần người vợ mà đúng lúc thích hợp thôi.




      Trình Tường đưa An Nhiên về nhà trước, sau đó mới quay xe vòng về nhà mình. Khi An Nhiên về đến nhà chỉ có mình Lâm Tiểu Phân ngồi ghế sô pha, Cố Hằng Văn dạy cao trung, lại sắp đến kỳ thi tốt nghiệp cao trung nên dù là thứ bảy, cũng phải lên lớp.




      An Nhiên để túi tủ, gọi mẹ, mà Lâm Tiểu Phân phản ứng gì, gọi tiếp câu nữa, Lâm Tiểu Phân vẫn phản ứng, An Nhiên nhàng nhíu mày, đến chỗ bà, chỉ thấy Lâm Tiểu Phân lặng yên ngồi đó, trong tay cầm tấm ảnh, hai mắt nhìn về phía trước vô thần.




      “Mẹ?” An Nhiên gọi lần nữa, lúc này Lâm Tiểu Phân nghe thấy được, giật mình hoàn hồn, thấy An Nhiên có chút mất tự nhiên, tay vội vàng vòng ra phía sau như sợ nhìn thấy cái gì.




      “Nhiên, Nhiên Nhiên, con, con về rồi!” Lâm Tiểu Phân nhìn , như che giấu.




      “Vâng.” An Nhiên gật đầu, nhìn mẹ có phần yên, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao chứ?”




      , sao, mẹ có thể sao chứ, ha ha.” Lâm Tiểu Phân cười, dùng nụ cười để che giấu tâm tình của mình, như là sợ An Nhiên hỏi đến, vội vàng đứng lên, : “Nhiên Nhiên, còn chưa ăn , mẹ làm cơm.”




      An Nhiên nhìn đồng hồ tay chút, sắp đến hai giờ, kéo tay mẹ, : “mẹ, con ăn rồi, buổi sáng lúc con ra ngoài, con với mẹ là buổi trưa con ăn cơm với Lâm Lệ, mẹ quên sao?”




      Lâm Tiểu Phân sửng sốt, nhưng ngay sau đó bật cười, lắc đầu : “đúng vậy a, lúc ra khỏi cửa con ăn cơm với Lâm Lệ, con xem mẹ, mẹ nhiều tuổi rồi, là vô tích rồi.”




      An Nhiên ôm lấy mẹ, : “mới có, mẹ vẫn giống hai mươi năm trước, vẫn xinh đẹp, trẻ trung như thế, hề già hơn chút nào.”




      Lâm Tiểu Phân vỗ vỗ con , cười : “con a, chỉ biết trêu chọc mẹ.”




      An Nhiên cười cười, ôm mẹ lúc lâu, sau đó mới buông bà ra, : “mẹ, con nấu cơm cho mẹ.”




      Lâm Tiểu Phân gật đầu, nhìn con vào phòng bếp, cúi đầu nhìn lại tấm ảnh trong tay, đó là bức ảnh cũ, trong đó có người thanh niên mặc áo sơ mi trắng, đeo kính, tác phong nhanh nhẹn.




      Khi Lâm Tiểu Phân ăn cơm, có điện thoại từ bên công trường tới là có tình huống ngoài ý muốn, có người ở công trường bị khối bê tông đè xuống, bị thương, tại được đưa tới bệnh viện rồi.




      An Nhiên vội vàng cầm túi ra ngoài, hoảng hốt loạn, đến nhà xe mới nhớ ra xe vẫn để ở công ty, căn bản lái xe về, vội vàng nhanh chóng chạy đến bên đường bắt xe thẳng đến công trường. Địa điểm xảy ra chuyện may, chỉ thấy tổng giám độc Hoàng Đức Hưng đến, đó là người đàn ông trung niên, đầu hói, bụng phệ. ra Hoàng Đức Hưng có thể coi như là thầy giáo của An Nhiên, hồi xưa khi An Nhiên mới tốt nghiệp ra ngoài thực tế cùng ông ta, hơn nữa trong sáu năm này, ông cũng cũng dạy An Nhiên rất nhiều.




      An Nhiên đội mũ bảo hộ tới chỗ tổng giám đốc: “Tổng giám.”




      Hoàng Đức Hưng quay đầu nhìn , sau đó xoay người: “nghe họ khối bê tông đột nhiên rơi từ xuống, lúc đó người kia vừa vặn ở phía này.”




      An Nhiên ngửa đầu nhìn lên, thấy cao cách mười mét chỗ ban công trước cửa sổ có khoảng trống lớn, nhìn dưới chân, đá vụn tán loạn, mặt đất còn nhìn thấy vết máu đỏ lòm.




      “Người đó như thế nào?” An Nhiên hỏi. mặt đất có nhiều máu chảy như vậy, nhìn cũng khiến người ta sợ hãi.




      Hoàng Đức Trung lắc đầu, thở dài : “ tốt, bệnh viện vừa gọi điện thoại, chưa cấp cứu xong, mới vào phòng giải phẫu trước.”




      An Nhiên ngẩn ra, trong ngực có loại cảm giác đau đớn khó tả.




      “Là bản thiết kế có vấn đề?” An Nhiên hỏi, bản thiết kế khu vực vườn hoa này là do tay thiết kế, từng bản, từng khâu đều tính toán tỉ mỉ, theo lý mà hẳn phải có vấn đề gì mới đúng.




      “Nguyên nhân cố chúng ta điều tra.” Hoàng Đức Hưng , xoay người, “ thôi, trước khi nguyên nhân cố được điều tra ràng phải tạm dừng toàn bộ thi công.” xong, nhìn lại An Nhiên, quay đầu thẳng.




      mình An Nhiên ở lại công trường hồi lâu, cuối cùng khi mặt trời ngả về phía tây, chân trời từ từ chìm vào bóng tối, An Nhiên mới xoay người rời khỏi công trường.




      mình đường, có mục đích, có phương hướng, trong đầu ngừng lên cảnh tượng vừa nhìn, tầng cao bị đổ nát, đá vỡ vụn đất cùng với vết máu loang lổ.




      mình An Nhiên đứng đường quốc lộ, chưa bao giờ nghĩ tới bản thiết kế mình vẽ làm người bị thương.




      Điện thoại di động trong túi điên cuồng vang lên, An Nhiên để ý đến, còn đối phương dường như rất kiên nhẫn, gọi lần lại lần, khi di động vang lên lần thứ ba, rốt cuộc An Nhiên cầm lấy nhấn nút nghe.




      “Ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại vẫn là thanh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chẳng qua lần này giọng có chút nóng nảy.




      “Bên ngoài.” An Nhiên chậm rãi trả lời.




      “Xảy ra chuyện gì?” Tô Dịch Thừa nhạy cảm hỏi.




      An Nhiên gì, sững sờ nhìn về phía trước, ánh đèn lấp lánh, Giang thành vào ban đêm càng mỹ lệ hơn so với ban ngày.




      Thấy đáp, Tô Dịch Thừa lại : “ cho biết địa chỉ, bây giờ em ở đâu.”




      An Nhiên nhìn đường phố chút, cuối cùng cho địa chỉ.




      Tô Dịch Thừa lái xe tới đây là chuyện của nửa tiếng sau rồi, lúc này trông có chút nhếch nhác, đầu tóc vốn chỉnh tề lúc này có phần lộn xộn, sắc mặt cũng lộ ra chút mệt mỏi, chỉ có cặp mắt kia vẫn thâm thúy hữu thần như cũ.




      “An Nhiên?” Tô Dịch Thừa giọng gọi.




      An Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn , đứng lên, đáp: “ừ, đến rồi.”




      Tô Dịch Thừa gật đầu, kéo lên xe, quan tâm tự tay thắt dây an toàn cho .




      An Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô thần, có tiêu cự.




      “Có chuyện gì xảy ra?” Tô Dịch Thừa có phần lo lắng hỏi, thấy có cái gì đúng.




      Im lặng lúc lâu, lúc Tô Dịch Thừa cho là muốn mở miệng, : “xế chiều nay ở công trường, khối bê tông sân thượng tầng ba đột nhiên rơi xuống, đè chết người rồi.”




      “Là bản thiết kế có vấn đề?” Tô Dịch Thừa hỏi.




      An Nhiên lắc đầu, : “ biết.”




      Tô Dịch Thừa hỏi nhiều nữa, trực tiếp khởi động xe , chưa đâu, An Nhiên cũng hỏi.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 19: Mì rưới sốt cà chua





      Xe chậm rãi tiến vào tiểu khu sa hoa, cuối cùng dừng lại ở bãi đỗ xe tiểu khu, Tô Dịch Thừa tắt máy xuống xe, vòng qua đầu xe mở cửa cho .




      Lúc này An Nhiên mới trở lại bình thường, nghi hoặc nhìn , hỏi: “đây là đâu?”




      Tô Dịch Thừa cười cười, lấy cặp công văn ở chỗ ghế ngồi phía sau, sau đó nắm tay về phía cửa.




      “Là muốn đâu?” nhận được lời đáp, An Nhiên lại hỏi.




      Tô Dịch Thừa cười cười, quay đầu với : “nhà chúng ta.”




      Trong lúc An Nhiên còn có chút chưa kịp phản ứng, Tô Dịch Thừa dắt tay lên thẳng tầng 10, mở cửa vào, toàn bộ căn nhà có màu sắc trang nhã, gian phòng lấy đen trắng làm màu chủ đạo rất nam tính. Nhưng lại lôi thôi của người đàn ông sống độc thân, cả căn nhà sạch lạ thường, thậm chí trong gian còn có hương bạc hà nhàn nhạt.




      Tô Dịch Thừa để An Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, còn mình vào phòng bếp rót cốc nước hoa quả cho , sau đó xoay người vào phòng tắm, hôm nay khảo sát, phần lớn thời gian đều là chạy đến từng công trường, cả người bụi bặm.




      Sau mười lăm phút suy nghĩ, An Nhiên mới hoàn toàn phản ứng được, có chút ảo não sao mình bị dẫn đến đây, ngồi ở ghế sô pha, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xả nước tắm trong phòng tắm, đột nhiên cả người có chút đứng ngồi yên.




      Tô Dịch Thừa ra từ trong phòng tắm, đổi lại bộ đồ ở nhà tiện lợi, áo T-shirt rộng thùng thình và quần đùi rộng rãi, cộng thêm buông nửa tóc, cả người nhìn trẻ hơn dưới mười tuổi, y hệt như là sinh viên đại học.




      Tô Dịch Thừa thong dong mở tủ lạnh trong phòng bếp, lấy cái bánh bao, sau đó rót cho mình cốc nước hoa quả, hành trình ngày hôm nay được sắp xếp vô cùng bận rộn, thậm chí chẳng bố trí chỗ ăn cơm trưa cho cán bộ, cứ hết chỗ này đến chỗ kia kiểm tra, sáng sớm gấp nên cũng lo liệu bữa sáng, buổi tối chỉ lòng nghĩ đến trở về sớm nên đường cũng cho thư ký Trịnh dừng lại, tại là có chút đói bụng.




      Ngồi xuống đối diện An Nhiên, trực tiếp xé bánh bao ăn vừa uống nước hoa quả.




      An Nhiên nhìn , đừng được quan tâm hỏi: “ còn chưa ăn?”




      Tô Dịch Thừa gật đầu, vừa cắn bánh bao vừa : “ừ, hành trình hôm nay rất gấp gáp.”




      Đột nhiên An Nhiên đưa tay ra lấy cái bánh bao trong tay , ra lúc làm xong động tác này An Nhiên lại hối hận rồi, nhưng mà vẫn kiên quyết : “đừng ăn, bụng đói ăn những thứ lạnh như băng này hại dạ dày.”




      Tô Dịch Thừa nhíu mày, cười hỏi: “vậy nên ăn cái gì?”




      “Ăn đồ nóng gì đó.” An Nhiên , gương mặt bất giác nóng lên, phiếm hồng.




      Tô Dịch Thừa bật cười nhìn , chỉ : “ ở nhà ngày.”




      An Nhiên trầm mặc lát, hỏi: “trong nhà có mì ?” Tô Dịch Thừa gật đầu, : “có.”




      “Vậy tôi nấu chút mì cho ?” An Nhiên nhìn , giọng điệu hỏi ý kiến .




      “Được.” Tô Dịch Thừa sảng khoái đồng ý, mặt vô cùng vui vẻ.




      An Nhiên nhìn , hơi nghiêm mặt, về phía phòng bếp. Đến nhà bếp nhìn những nồi niêu, bát đũa, bồn rửa kia mới ý thức được đây phải nhà , cũng biết mì ở đâu, có chút bất đắc dĩ quay đầu, lại nhìn thấy vào phòng bếp biết từ khi nào, ngồi trước bàn ăn, chống tay, mỉm cười nhìn .




      “Cái kia, mì ở đâu?” An Nhiên có phần xấu hổ hỏi.




      tủ bát, bên trái.” Tô Dịch Thừa hào phóng , mặt vẫn cười, tâm tình rất vui vẻ.




      An Nhiên gật đầu, lấy mì từ trong tủ bát ra, cho nước vào nồi, đợi đun nóng, trong lúc này, An Nhiên lại xoay người mở tủ lạnh ra, chỉ thấy trong tủ lạnh to như thế mà chỉ có mấy quả cà chua và trứng gà, ngoài ra chỉ còn lon bia và đồ uống.




      An Nhiên lấy cà chua và trứng gà, rửa sạch cà chua cắt lát, sau đó đập trứng gà, rồi bật bếp, cho vào nồi xào lên.




      Tô Dịch Thừa mỉm cười nhìn tất cả động tác của , nhìn bộ dạng chuyên tâm, trong lòng có loại cảm giác thể diễn tả thành lời, cảm giác này thậm chí có chút ít xa lạ.




      Lúc này, điện thoại để bàn trà vang lên, là điện thoại của An Nhiên, Tô Dịch Thừa đứng dậy lấy điện thoại di động, màn hình điện thoại chữ nhà, hẳn là điện thoại từ nhà .




      “Là ai a?” An Nhiên gắp mì vào trong bát, sau đó rưới đều cà chua xào xong lên mặt, xoay người hỏi.




      “Hẳn là điện thoại từ nhà.” Tô Dịch Thừa , đưa điện thoại cho .




      An Nhiên gật đầu, nghe ngay, : “mì xong rồi, tự bưng .” xong mới cầm điện thoại ra phòng khách.




      “Alo, mẹ.” An Nhiên nhấn nút nghe, bây giờ mới nhớ tới chiều nay vội vàng ra ngoài mà gì với mẹ, có lẽ bà ở nhà thấy muộn thế này mà chưa về nên lo lắng rồi.




      “An Nhiên, có phải xảy ra chuyện gì , sao muộn thế này còn chưa về?” Bên kia điện thoại, Lâm Tiểu Phân hơi lo lắng hỏi.




      có gì, là chuyện công việc, con đợi xong về.” An Nhiên chuyện công trường xảy ra cố, muốn vì mà mẹ lo lắng.




      “Ừ, vậy con về sớm chút.” Lâm Tiểu Phân nghi ngờ gì, dặn dò mấy câu rồi cúp điện thoại.




      Quay đầu lại, thấy Tô Dịch Thừa ngồi vào bàn ăn ăn rồi, nghe thấy chuyện điện thoại xong, xoay người, vừa vặn đối diện với ánh mắt của , cười : “mùi vị rất ngon.”




      An Nhiên hơi xấu hổ cười cười, ra biết tay nghề của cùng lắm chỉ được coi là bình thường, ăn ngon nhưng cũng khiến người ta khó nuốt. Vì bình thường toàn ăn cơm nhà, lúc về mẹ làm thức ăn thơm ngào ngạt rồi, cũng có nhiều cơ hội tự mình nấu, cho nên tài nấu nướng chỉ coi là tạm được.




      cứ ăn từ từ, tôi về trước.” An Nhiên với , xong, cầm lấy túi ghế sô pha chuẩn bị ra về.




      “Chờ chút, An Nhiên.” Tô Dịch Thừa gọi lại, chỉ chỉ bát cơm trước mặt mình, : “có thể chờ ăn mì xong ? Ít nhất cũng để đưa em về.”




      , cần phiền phức như vậy, tôi có thể tự mình về.” An Nhiên vội vàng cự tuyệt, tóm lại là hai người có chút xa lạ, cố gắng hết sức để mình làm phiền , giơ tay lên nhìn đồng hồ chút, “bây giờ mới hơn tám giờ, phải quá muộn, tự tôi về nhà là được rồi.”




      Nghe vậy, Tô Dịch Thừa để bát đũa xuống, đứng dậy, về phía .




      An Nhiên khó hiểu, định làm gì.




      “Em là về nhà?” Tô Dịch Thừa nhìn , bình tĩnh hỏi.




      An Nhiên sững sờ gật đầu, là về nhà sai a!




      Tô Dịch Thừa cau mày, đưa tay về phía , : “đưa di động cho .”




      An Nhiên khó hiểu nhưng vẫn lấy di động trong túi đưa cho : “sao vậy?”




      Tô Dịch Thừa gì, chẳng qua chỉ cười cười, cầm điện thoại di động mở lịch sử cuộc gọi sau đó trực tiếp nhấn số vừa gọi đến.




      Điện thoại được nhận vô cùng nhanh chóng, đến hai tiếng được nghe: “uy?”




      “Mẹ, con là Dịch Thừa.” Tô Dịch Thừa với điện thoại, nhìn An Nhiên, mặt hàm chứa nụ cười.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :