1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên Hôn Hậu Ái - Mặc oanh (166c+PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 10: Nụ hôn bất ngờ





      Mặc dù biết Tô Dịch Thừa có biết chỗ để đến đón mình , nhưng tan việc An Nhiên vẫn đặc biệt chạy đến cửa công ty nhìn xem, đương nhiên thấy cái xe nào lạ, cũng thấy ta. Xoay người chuẩn bị vào nhà xe công ty để lái xe về, mới bước được hai ba bước, cuối cùng vẫn thở dài lấy di động ra gọi cho .




      Điện thoại được bắt máy rất nhanh, thậm chí An Nhiên còn chưa mở miệng, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng , : “Đứng ở cửa, lập tức tới ngay.”




      , biết tôi làm ở đâu sao?” An Nhiên khỏi hoài nghi hỏi.




      Bên kia Tô Dịch Thừa chỉ cười gì, cứ yên lặng mười giây, lại nghe : “ đến rồi, An Nhiên, em ra chưa? thấy em.”




      “Ách.” An Nhiên sửng sốt, sau đó xoay người chạy đến cửa lớn công ty, quả nhiên thấy ta xuống xe, cầm điện thoại di động, nhìn cười.




      An Nhiên cúp điện thoại, sững sờ đến chỗ , chăm chú nhìn thẳng lúc lâu, mới bật thốt lên hỏi: “Làm sao biết tôi làm ở đây!”




      Tô Dịch Thừa cười cười, đưa tay vén mấy sợi tóc lộn xộn trán , : “Em là bà xã của , đương nhiên phải biết em làm ở đâu rồi.”




      “Nhưng là tôi a!” Đây mới là trọng điểm, chưa gì, thậm chí nhà mình ở đâu, nghề nghiệp là gì cũng , rốt cuộc ta làm sao mà biết được?




      tự nhiên có cách.” Tô Dịch Thừa cười , ra với vị trí của bây giờ muốn điều tra người cũng khó, đưa tên của cho thư ký Trịnh, bảo cậu ta điều tra hồ sơ của thông qua bộ quản lý nhân , cho nên muốn biết làm việc ở đâu căn bản thành vấn đề.




      Tô Dịch Thừa đưa tay cầm túi sách của , với An Nhiên: “ thôi, buổi tối em đặt chỗ ở đâu, bây giờ đến đó, thuận tiện ăn chút.”




      Động tác của rất tự nhiên, giọng cũng rất đương nhiên, An Nhiên nhất thời phản ứng kịp, sửng sốt chút mới kịp phản ứng, vội vàng đoạt lại túi sách trong tay , mặt cũng hơi đỏ ửng, : “ách, cái kia, cái kia tôi tự lái xe đến đây.”




      Tô Dịch Thừa thu hết vào mắt thẹn thùng và được tự nhiên của , ngược lại nụ cười mặt càng đậm, : “ sao, ngày mai cuối tuần em cần làm, nếu có chuyện gì có thể lái xe của , sau đó thứ hai đưa em làm.”




      “Ách…” An Nhiên nghe sửng sốt, có chút phản ứng kịp, ngày mai, ngày kia, thứ hai, ý của là từ nay về sau, mỗi ngày họ cũng sống cùng chỗ sao? có phải là quá nhanh ! còn chưa chuyện với ta về vấn đề sống chung của hai người, dù sao cuộc hôn nhân này có chút đặc thù, “cái kia, tôi, tôi cảm thấy chúng ta hẳn nên chuyện ràng chút.”




      Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nở nụ cười nhìn , hỏi: “ chuyện gì?”




      chuyện sau này chúng ta sống chung như thế nào.” An Nhiên .




      Tô Dịch Thừa cười cười, nhìn đồng hồ tay chút, hỏi ngược lại: “buổi tối em đặt chỗ ở đâu, mấy giờ?”




      “Du Nhiên Cư, sáu giờ rưỡi, sao vậy?” Theo bản năng, An Nhiên trả lời.




      Tô Dịch Thừa chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay, : “ tại là năm giờ bốn lăm, từ đây đến Du Nhiên Cư đại khái mất khoảng hơn hai mươi phút đường, hơn nữa bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, khó đảm bảo bị tắc đường, cho nên em cảm thấy chúng ta còn thời gian để thảo luận phương thức sống chung sao?”




      “Ách.” An Nhiên sửng sốt, nhìn điện thoại di động chút, đúng như , quả thực còn nhiều thời gian, ngẩng đầu định hỏi ta lúc nào có thời gian, bọn họ hẹn nhau chuyện ràng chút, lại thấy ta mở cửa xe, nhìn mỉm cười: “lên xe .”




      Nụ cười của thân thiết và có chút mị hoặc lòng người, làm người ta có cảm giác thoải mái như được tắm gió xuân.




      Thấy chậm chạp động đậy, Tô Dịch Thừa khẽ nhíu mày, hỏi: “Sao thế?”




      …cũng muốn cùng?” An Nhiên hỏi, biết cha mẹ biết kết hôn nhanh chóng như thế kinh ngạc thế nào, ra muốn trong hai ba ngày này thăm dò ý của cha mẹ trước rồi sau thời gian ngắn nữa mới sắp xếp cho bọn họ gặp mặt.




      “Có vấn đề?” Tô Dịch Thừa nhíu mày, hỏi ngược lại.




      An Nhiên há miệng, ra muốn cho ta , dù sao đây là cuộc gặp gia đình, người ngoài như ta xuất cũng thích hợp, nhưng mà lời đến miệng lại nghẹn lại, An Nhiên nhớ tới tờ giấy chứng nhận kết hôn, từ “người ngoài” này so với tờ giấy kia hình như hề thích hợp, mà trong trường hợp này, với thân phận của ta bây giờ đúng là nên tham dự.




      “Ừ?” Tô Dịch Thừa quan tâm nhìn .




      An Nhiên đột nhiên nhớ ra lúc cùng ta xem mắt buổi trưa nay, nghe thấy ta tối nay phải về nhà gì đó, vội vàng hỏi: “, phải buổi trưa gọi điện thoại buổi tối phải về nhà đấy sao? Cho nên, buổi tối hẳn là có thời gian rồi.”




      Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cười : “ biết phân chia nặng , về nhà ngày nào cũng được, hôm nay là sinh nhật của mẹ vợ, tất nhiên phải đến rồi. Được rồi, lên xe , chậm trễ nữa có lẽ kịp rồi.” Vừa vừa trực tiếp đẩy An Nhiên lên xe, đóng cửa xe lại, sau đó mới vòng qua đầu xe lên bên khác.




      Liếc nhìn An Nhiên, hình như vẫn ở trạng thái lơ lửng, sững sờ nhìn ngay cả dây an toàn cũng chưa thắt. Tô Dịch Thừa bật cười lắc đầu, khom người giúp thắt dây an toàn.




      Khi tới gần, An Nhiên mới phục hồi tinh thần lại, thân mật như thế còn chưa thích ứng được, hơi ngượng ngùng muốn đẩy ra, vội : “tôi tôi tôi, tôi tự mình làm, tự mình là được rồi.”




      “Đừng động đậy.” Thanh trầm thấp của Tô Dịch Thừa vang lên bên tai An Nhiên.




      Hai người kề sát gần nhau, Tô Dịch Thừa có thể ngửi thấy mùi thơm ngát tự nhiên, có bất kỳ nước hoa nào người , còn thấy khuôn mặt nhắn của khẽ đỏ ửng vì xấu hổ, nhưng mà thấy bộ dạng thẹn thùng của lúc này càng vô cùng đáng , cũng đặc biệt mê người.




      An Nhiên thực cũng dám động đậy, ngồi nghiêm chỉnh, nín thở nhìn , chỉ mong nhanh chóng thắt xong rồi xoay người sang chỗ khác.




      Bộ dáng thận trọng dám nhúc nhích chọc cười Tô Dịch Thừa, nhưng mà như vậy lại hình như hấp dẫn hơn, tự chủ rất tốt của lúc này lại hoàn toàn tan rã, nghiêng người lên trước, đôi môi thoáng cái chuẩn xác phủ lên môi , môi rất mềm mại, hôn lên còn mang theo vị ngòn ngọt, biết trước đấy có ăn đường hay , nhưng mà thích mùi vị như vậy.




      Nụ hôn này kéo dài quá lâu, khi Tô Dịch Thừa buông ra An Nhiên vẫn còn u mê vì cái hôn vừa rồi, ánh mắt trợn to, vẻ mặt sững sờ như khúc gỗ.




      Nhìn bộ dáng ngây ngốc của , Tô Dịch Thừa khỏi bật cười, khẽ lắc đầu, xoay người dứt khoát khởi động xe rời .
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 11: Du Nhiên Cư





      May mắn đoạn đường này bị tắc đường gì đó, mạch chạy đến “Du Nhiên Cư” lúc mới sáu giờ mười phút.




      Tô Dịch Thừa đưa xe vào chỗ dừng xe, chiếc xe vừa dừng lại ổn định, bên ghế phụ An Nhiên tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, động tác liền mạch, gọn gàng.




      Tô Dịch Thừa sửng sốt, nhìn thận trọng đứng cạnh cửa xe, ánh mắt nhìn xung quanh. khỏi lắc đầu bật cười, biết vẫn ngượng ngùng vì cái hôn vừa rồi, dọc đường mặt vẫn đỏ rực.




      An Nhiên thực bị cái hôn kia dọa đến, thân thiết giúp thắt dây an toàn như thế đủ làm giật mình và ngoài ý muốn, cũng đủ làm được tự nhiên rồi, hoàn toàn ngờ còn hôn , nụ hôn mà chỉ có người mới có thể có, kinh ngạc, kịp phản ứng. Đến khi thực phản ứng được xe lên đường, có chút tức giận quay đầu lại vặn hỏi tại sao lại hôn như vậy, mà quay đầu liếc nhìn cách vô tội, hỏi ngược lại: “Chồng hôn vợ, phải là chuyện chính đáng sao?”




      Những lời này làm ra lời, đúng vậy a, bọn họ là vợ chồng, dù hôn hay có hành động thân mật cũng là bình thường!




      Đến khi Tô Dịch Thừa xuống xe, hai người mới vào “Du Nhiên Cư”, An Nhiên nhìn xung quanh, nhưng nhìn , Tô Dịch Thừa cười , tâm tình khá vui vẻ.




      An Nhiên đặt chỗ ở tầng hai, trước đây xem qua, gian phòng có bố cục rất tốt, có cửa sổ, dưới cửa sổ là mô hình vườn hoa mini của Du Nhiên Cư, từ đây có thể nhìn toàn cảnh các loại hoa trong vườn hoa, khi mở cửa sổ ra thậm chí có thể ngửi thấy mùi hoa trong vườn hoa phía dưới.




      An Nhiên và Tô Dịch Thừa được nhân viên phục vụ dẫn lên tầng, ở chỗ rẽ cầu thang, còn chưa tới gian phòng, thấy mấy người đứng vây ở cửa như là muốn gì.




      “Gian phòng này rất tốt, dù hơi chút nhưng điều kiện tệ, thế này , bỏ gian phòng vừa rồi, đổi lại cái này .” Ở cửa An Nhiên chỉ nghe thấy thanh như thế.




      đợi An Nhiên vào, người nịnh hót phụ họa lên tiếng: “Đồng cục trưởng thích gian phòng này tôi lập tức đổi lại cho ngài, các báo cho phòng bếp, các món ăn của Đồng cục trưởng đổi đến gian phòng này.”




      “Dạ, quản lý.” Người phục vụ trong phòng lên tiếng nhận lệnh.




      An Nhiên cau mày, vừa định vào thấy nữ phục vụ ra ngoài, “ chờ chút.” An Nhiên gọi lại, cho ấy , sau đó xoay người vào gian phòng, thấy người đàn ông khoảng sáu mươi đưa lưng về phía cửa sổ, Trương quản lý của “Du Nhiên Cư” cười làm lành đứng bên cạnh.




      Trong phòng có ít đôi nam nữ khác, ngoài ra còn người phụ nữ khá phúc hậu ngồi vị trí chủ trì. Mọi người thấy An Nhiên vào đều khỏi sửng sốt, có phần biết muốn làm gì.




      An Nhiên nhìn bọn họ, xoay người với Trương quản lý đứng đó: “Quản lý, gian phòng này tôi đặt từ trước rồi.”




      Trương quản lý kia sửng sốt, liếc nhìn An Nhiên, lại quay đầu nhìn người phục vụ phía sau An Nhiên chút, ánh mắt như là hỏi An Nhiên hay .




      Người phục vụ kia có phần khó xử gật đầu, đáp lại: “Đúng vậy quản lý, Cố tiểu thư đặt gian phòng này từ tuần trước, bàn sáu giờ rưỡi tối nay.”




      Trương quản lý hiểu gật đầu, xoay người mỉm cười với An Nhiên: “ ngại quá Cố tiểu thư, đây là sơ xuất của chúng tôi, tôi nghĩ là gian phòng này được đặt trước cho nên vừa mới đồng ý cho Đồng cục trưởng, xem thế này được , tôi lập tức sắp xếp phòng khác cho Cố tiểu thư, chúng tôi giảm giá toàn bộ các món ăn tối nay.”




      An Nhiên lắc đầu, : “Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, bà thích hoa, tôi đặt phòng này cũng vì từ cửa sổ ở đây có thể nhìn thấy vườn hoa, cho nên tôi muốn đổi phòng.”




      “Vậy…” Trương quản lý hơi khó xử, theo lý thuyết vị Cố tiểu thư này có lý do đổi phòng, dù sao người ta cũng đặt trước tuần lễ, nhưng đây là Đồng cục trưởng của cục xây dựng thành phố, bình thường có giao tình tốt với bà chủ, ông cũng thể làm mất lòng được a!




      “Vị tiểu thư này, như vậy , chúng ta cũng đừng làm khó Trương quản lý, tôi bao hết chi phí tối nay của các , tặng gian phòng này cho chúng tôi, thấy thế nào?” Người đàn ông đứng bên cạnh .




      An Nhiên quay đầu, nhìn người đàn ông kia : “xin lỗi, đây phải là vấn đề tiền, nếu là bình thường tôi tặng cho các ông cũng sao, nhưng hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, là con cái, tôi cho bà được cái gì nhiều, cho nên trong dịp đặc biệt này mong bà được hưởng thụ bữa cơm vui vẻ trong điều kiện thoải mái nhất, cho nên tôi thể nhượng lại phòng này cho các vị được.”




      , cái này sao lại nước đổ lá khoai thế hả, bữa cơm hôm nay cũng là đón gió tẩy trần cho chị tôi, chị ấy thích hoa, mẹ tôi cũng thích hoa, nhượng lại chút có sao đâu, chúng tôi bao hết chi phí của các hôm nay, còn muốn thế nào.” đứng bên cạnh khinh thường , thậm chí đợi An Nhiên mở miệng, trực tiếp với Trương quản lý: “Trương quản lý, chúng tôi nhất định lấy gian phòng này rồi, còn ta muốn thế nào tự ông lo liệu , hơn nữa mấy món ăn mà chúng tôi vừa gọi, mười phút nữa các ông mang lên .”




      , sao lại ngang ngược, lý lẽ như vậy.” An Nhiên có chút tức giận, bọn họ như thế ràng là ỷ thế ức hiếp người khác.




      kia nhìn An Nhiên, vô vị : “Tôi cứ như thế đấy, muốn thế nào.”




      …” An Nhiên có phần tức giận, nhấc chân muốn tiến lên lý với ta, đột nhiên tay bị Tô Dịch Thừa nắm lại từ phía sau, quay đầu khó hiểu nhìn , chỉ thấy mỉm cười, lắc đầu với , giọng : “Để .”




      “Tiểu Mẫn.” Người đàn ông đứng bên cửa sổ quay đầu, hơi nghiêm túc gọi con .




      “Cha…” tên tiểu Mẫn bị gọi, hô lên làm nũng, tiến vào vòng tay của ông ta nũng nịu : “cha, con muốn đổi, khí gian phòng này rất thơm, con thích chỗ này.”




      “Con a.” Đồng cục trưởng kia có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ tay , xoay người định với An Nhiên cái gì, nhưng nhìn thấy Tô Dịch Thừa đứng bên cạnh sửng sốt, kịp phản ứng.
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 12: Người đàn ông này là con rể (1)





      Tất nhiên Tô Dịch Thừa cũng nhìn thấy ông ta, nên nét mặt thủy chung vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, tao nhã ôn hòa gọi: “Đồng cục trưởng, trùng hợp.”




      “Tô…Tô trợ lý!” Đồng cục trưởng nhìn hơi bất ngờ.




      “Người nhà Đồng cục trưởng cũng đến đây ăn cơm a.” Tô Dịch Thừa , nhìn quanh phòng chút, lại cười : “Gian phòng này quả thực rất tốt, khó trách Đồng cục trưởng cũng hài lòng.” Vừa , vừa xoay người với Trương quản lý đứng bên: “Ông hẳn là nên phản ánh lại với giám đốc, để ấy thay đổi bố cục, chuẩn bị nhiều gian phòng có điều kiện như thế này, có lẽ việc làm ăn tốt hơn chút ít.”




      “Ách.” Trương quản lý ngẩn người, vội vàng gật đầu: “dạ dạ dạ, tôi nhất định lại với giám đốc.”




      cần, tôi với nó.” Tô Dịch Thừa thẳng.




      “Ách, vị tiên sinh này biết Tô tổng chỗ chúng tôi?” Trương quản lý có phần bất ngờ.




      “Ừ, rất quen.” Tô Dịch Thừa cười cười gật đầu, ra Du Nhiên Cư là của em Tô Dịch Kiều, con bé này thường ngày chỉ thích ăn ăn uống uống, cũng đặc biệt xem trọng lĩnh vực này, trước kia mỗi lần sắp xếp công việc lần nào làm quá ba tháng là ầm ĩ muốn từ chức, là thích tự do, ghét bị trói buộc, cho nên ông già giúp đỡ tài chính, liền mở ra Du Nhiên Cư này, ngờ việc kinh doanh cũng tệ lắm.




      Đồng Văn Hải cười cười nhìn Tô Dịch Thừa, : “ách, là khiến Tô trợ lý chê cười rồi, con tôi ngang ngược từ , bị chúng tôi nuông chiều hư hỏng rồi, gian phòng này vốn là của Cố tiểu thư đặt trước, đương nhiên chúng tôi có lý do gì chiếm đoạt được.” Vừa , vừa xoay người với Trương quản lý đứng bên cạnh: “Trương quản lý, chúng tôi vẫn là dùng gian phòng vừa rồi , cần thay đổi, còn có, chi phí gian phòng này tối nay cũng tính vào của tôi.”




      “Vâng, được được tốt, tôi sắp xếp.” Trương quản lý vội vàng gật đầu, vừa định ra lệnh xuông dưới.




      cần, cả nhà Đồng cục trưởng đều thích gian phòng này vậy đừng hủy bỏ, chúng tôi đổi lại gian phòng là được.” Tô Dịch Thừa , quay đầu liếc nhìn An Nhiên, cười cười trấn an.




      “Mọi chuyện đều có thứ tự trước sau, đạo lý này chúng tôi hiểu được, vừa rồi biết nên mới nghĩ là phòng này có người, tiểu Mẫn bị chúng tôi làm hư rồi, Tô trợ lý đừng trách móc.” Đồng phu nhân vẫn ngồi ở vị trí chủ trì lúc này cũng đứng lên , mắt mày cười cười, vừa nhìn biết là người khôn khéo.




      “Đúng vậy a.” Đồng Văn Hải phụ họa, nhìn An Nhiên đứng bên cạnh , hỏi: “Tô trợ lý và Cố tiểu thư là…”




      Nghe vậy, Tô Dịch Thừa quay đầu, đưa tay cầm lấy tay An Nhiên, : “Bà xã tôi, Cố An Nhiên.”




      “Hả, Tô trợ lý kết hôn?” Đồng Văn Hải có chút bất ngờ, ông chưa từng nghe Tô lão gia gần đây có chuyện vui a, hơn nữa cũng nhận được thiệp mừng gì a.




      “Vâng, vừa mới kết hôn.” Tô Dịch Thừa cười cười, giơ tay lên nhìn đồng hồ, : “Đồng cục trưởng ngồi lại đây , chúng tôi đổi lại gian phòng.”




      , cần, sao lại có chuyện để Tô trợ lý phải nhường cho tôi.” Đồng Văn Hải từ chối , ông nào dám để nhường mình, chưa đến địa vị của cao hơn mình, chính là thế lực của Tô gia, cũng phải để ý đến thể diện của .




      sao.” Tô Dịch Thừa cười cười, xoay người với Trương quản lý: “Trương quản lý, ông đưa vợ tôi đến Hoa Ngữ Hiên trước được chứ.”




      “Ách, Hoa Ngữ Hiên là Tô tổng chúng tôi….” Giữ lại cho người nhà cho khách ngoài.




      Tô Dịch Thừa cũng đợi ông xong, liền ngắt lời: “Tôi với Tô tổng của ông.” xong liếc nhìn An Nhiên, cười : “em với Trương quản lý trước , sau đó gọi điện thoại xem cha mẹ đến chưa.”




      “Nhưng mà…” An Nhiên còn muốn gì, lại bị Tô Dịch Thừa ôm lấy ra ngoài, rỉ tai : “Nghe lời, khung cảnh ở “Hoa Ngữ Hiên” cũng tệ, mẹ thích.”




      An Nhiên nhìn mắt , cuối cùng chỉ có thể sững sờ gật đầu, theo người phục vụ “Hoa Ngữ Hiên”.




      “Hoa Ngữ Hiên” ở tầng cạnh vườn hoa của “Du Nhiên Cư”, gian căn phòng lớn vô cùng, nhưng mà trang trí rất ấm áp, câu đối ở hai bên cánh cửa sổ sát đất thủy tinh, cần ra ngoài vẫn có thể thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, bên cạnh cửa sổ sát đất có cửa cũng làm bằng thủy tinh trong suốt, mở cửa ra ngoài là con đường rải đá cuội, phía là giàn hoa Tử Đằng, xung quanh là các loại hoa rất đẹp, hương hoa xông vào mũi, tràn ngập trong khí, đèn trong vườn hoa sáng lên, nhìn cảnh vật lúc này lại có ý vị khác.




      An Nhiên vừa vào gian phòng này liền thích luôn, quả khác biệt so với gian phòng vừa rồi, biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.




      Khi An Nhiên gọi điện cho mẹ vợ chồng Lâm Tiểu Phân đến cửa, An Nhiên trực tiếp ra ngoài đón họ, vào gian phòng, Lâm Tiểu Phân cũng ưa thích, là nhắm hai mắt cũng có thể ngửi thấy hương hoa.




      Lúc Tô Dịch Thừa tiến vào, An Nhiên dạo cùng Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn trong vườn hoa, ba người vừa vừa cười, hình ảnh kia đặc biệt ấm áp tốt đẹp. Tô Dịch Thừa đứng cạnh cửa nhìn lúc lâu mới gọi: “An Nhiên.”




      Lúc này ba người mới chú ý tới Tô Dịch Thừa đứng ngoài cửa, An Nhiên sửng sốt, khuôn mặt nhắn đột nhiên nhăn lại, có chút ảo não sao mình lại quên mất , càng buồn bực hơn là làm sao giới thiệu thân phận của cho cha mẹ.




      So với An Nhiên, giờ phút này cha mẹ Cố gia hiếu kỳ chính là về thân phận của người đàn ông này, tò mò quan hệ của và An Nhiên.




      “An Nhiên, ta là?” Cố Hằng Văn mở miệng trước, nhìn con chút, lại nhìn người đàn ông trước mắt chút.




      ấy là….” An Nhiên còn vướng mắc làm thế nào để giới thiệu mà dọa cha mẹ sợ hãi.




      “An Nhiên, trước tiên để cha mẹ vào , món ăn đem lên rồi.” Tô Dịch Thừa cười , gọi cha mẹ cực kỳ tự nhiên, như là gọi cả trăm ngàn lần rồi, có chút nào đột ngột, tự nhiên.




      đột ngột cũng mất tự nhiên rồi, nhưng câu này thực khiến Cố Hằng Văn và Lâm Tiểu Phân giật mình, sững sờ nhìn ra lời.




      An Nhiền thấy khí có phần bất thường, liếc mắt Tô Dịch Thừa sau đó với cha mẹ: “Cha mẹ, chúng ta vào .”




      Cố Hằng Văn suy cho cùng vẫn là phần tử trí thức, liếc nhìn con , gì, thẳng vào phòng.




      Thấy thế Lâm Tiểu Phân cũng vội vàng theo sau.
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 13: Người đàn ông này là con rể (2)





      An Nhiên mơ hồ có dự cảm xấu, đến bên cạnh Tô Dịch Thừa, tức giận trắng mắt nhìn , vốn muốn tự mình uyển chuyển giải thích chút, ngờ ta cứ thẳng thừng gọi cha mẹ như thế.




      Tô Dịch Thừa mỉm cười, kéo bả vai , giọng bên tai : “yên tâm, có chuyện gì.”




      Hai người ngồi xuống trước mặt Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, An Nhiên có chút được tự nhiên, cười gượng muốn giải thích, lại bị Tô Dịch Thừa ở bên cạnh cắt ngang: “Để giải thích với cha mẹ .”




      Đứng dậy cúi người rót tra cho hai vị trưởng bối: “Đây là trà Long Tĩnh thanh lọc, rất tinh khiết, ba mẹ nếm thử xem.”




      Cố Hằng Văn nhìn trà, mà nhìn chằm chằm mở miệng.




      Tô Dịch Thừa cười cười, mở miệng : “Con tên là Tô Dịch Thừa, chiều hôm nay còn và An Nhiên đăng ký kết hôn, cũng lấy giấy chứng nhận rồi.”




      “Này, này, An Nhiên đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, kết hôn, sao trước giờ cũng nghe con đến!” Lâm Tiểu Phân hỏi con , giọng có chút nóng nảy, đứa bé này kết hôn sao lại qua với bà, ràng hôm qua còn…




      “Mẹ, con … ra …” An Nhiên muốn giải thích, lại nhất thời biết giải thích từ đâu.




      “An Nhiên, hai người quen biết bao lâu?” Cố Hằng Văn hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.




      An Nhiên há miệng, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Chúng con, buổi trưa mới gặp.”




      “An Nhiên, con!” Lâm Tiểu Phân trừng lớn mắt, bà quả thực thể tin được An Nhiên lại kết hôn với người đàn ông mới quen biết, lấy giấy chứng nhận luôn!




      “Các người nghĩ kết hôn là trò đùa ư, lại qua loa như thế!” Cố Hằng Văn có chút tức giận, giọng điệu nặng nề rất nhiều.




      “Cha, mẹ, chúng con phải là coi hôn nhân làm trò đùa, mặc dù thời gian quen biết dài, có lẽ cũng chưa hiểu biết tính cách đối phương, nhưng mà, chúng con đều rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, muốn cố gắng, quyết tâm trải qua cuộc hôn nhân này tốt. Con có lẽ thể cam đoan sau này có thể cho An Nhiên được mọi thứ, nhưng con cố gắng hết sức mang lại hạnh phúc cho An Nhiên, có lẽ sau này chúng con có nhiều tiền, nhưng con tin rằng ba mươi, bốn mươi năm sau, con và An Nhiên giống cha mẹ, nắm tay cùng vui, cùng cười.” Tô Dịch Thừa vừa , vừa nắm tay An Nhiên, nhìn , cười cười đầy tình ý.




      An Nhiên sửng sốt nhìn , những lời vừa mới …, sao lại nghe giống như là hai người bọn họ phải cưới đột xuất mà như là nhất kiến chung tình vậy!




      Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn nhìn nhau, cũng chuyện.




      Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Trương quản lý tự mình mở cửa, đến gặp,hỏi: “Tô tiên sinh, đem món ăn được chứ?”




      Tô Dịch Thừa nhìn Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, mở miệng.




      “Tô tiên sinh?” Trương quản lý nhận được câu trả lời, được mà cũng được.




      Tô Dịch Thừa làm như nghe thấy, thậm chí cũng quay đầu, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, nắm chặt tay An Nhiên.




      lúc lâu, khi Trương quản lý lúng túng biết nên làm thế nào cho phải, Cố Hằng Văn vẫn ngồi nghiêm túc rốt cục mở miệng với Trương quản lý: “mang thức ăn lên .”




      Nghe vậy, Trương quản lý vội vàng gật đầu, rồi xoay người ra ngoài.




      Món ăn được dọn lên vô cùng nhanh chóng, mỗi món ăn được chế biến vô cùng tinh tế, mùi vị cũng tương đối hấp dẫn. Bị mấy câu của Tô Dịch Thừa thuyết phục, thái độ của Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn đối với Tô Dịch Thừa ràng thay đổi, mặc dù quá nhiệt tình, nhưng ôn hòa hơn ít so với vừa rồi, tùy ý hỏi thăm mấy câu, mà Tô Dịch Thừa có hỏi có đáp, rót trà, cũng quên gắp thức ăn, như thế, khóe miệng Cố Hằng Văn cũng hơi hơi giương lên nụ cười, mà Lâm Tiểu Phân thay đổi càng rệt, được Tô Dịch Thừa mở miệng gọi mẹ thoáng cái liền thích ứng, miệng vui mừng, gật đầu lia lịa khen ngon, hơn nữa biết được những món ăn này là do vừa mới bảo phòng bếp đặc biệt chế biến, lại càng thân thiết khen , biết cách lấy lòng người.




      chuyện điện thoại Tô Dịch Thừa vang lên, là điện thoại từ nhà, Tô Dịch Thừa cười cười xin lỗi cha mẹ Cố gia, xoay người ra ngoài.




      Đợi Tô Dịch Thừa ra ngoài, Lâm Tiểu Phân thu lại nụ cười, nhìn An Nhiên : “các con làm thế nào quen biết a, mới ngày mà con dám lấy chồng kết hôn, mặc dù mẹ muốn gả con nhưng cũng thể qua loa như vậy a!”




      An Nhiên kể lại tỉ mỉ, nhấn mạnh chuyện Lâm An Kiệt nổi lên thú tính suýt chút nữa khinh bạc mà Tô Dịch Thừa kịp thời giúp đỡ lần đó, lại kể sơ sơ chuyện xem mắt ngày hôm nay, sau đó hùa theo lời của Tô Dịch Thừa vừa rồi, hơi hơi tranh thủ đồng tình.




      Nghe vậy, Cố cha Cố Hằng Văn mở miệng, nhiều, chỉ hỏi An Nhiên câu: “ hối hận chứ?”




      An Nhiên sửng sốt, lúc lâu mới nặng nề gật đầu, : “ hối hận.”




      Cố Hằng Văn gật đầu, : “con là người trưởng thành, đây là lựa chọn của con, chọn như thế nào như thế , dù cho có sai lầm, đó cũng là trải nghiệm của người trưởng thành.”




      Tô Dịch Thừa tiếp cuộc điện thoại này khá lâu, hơn mười phút sau mới trở vào, mấy người ngồi ăn lát, đợi ăn xong điểm tâm, đoàn người mới đứng dậy chuẩn bị ra về, An Nhiên muốn tính tiền trước, lại bị Tô Dịch Thừa ngăn lại, mình thanh toán rồi.




      Vợ chồng Cố gia đều nhìn thấy hết thảy, khóe miệng hơi hơi mỉm cười.




      Khi đoàn người ra cửa lớn Du Nhiên Cư, đúng lúc gặp nhà Đồng Văn Hải vừa tranh giành gian phòng với An Nhiên cũng từ bên trong ra ngoài, Đồng Văn Hải nhanh nhạy nhìn thấy Tô Dịch Thừa đằng trước, thấp giọng với vợ câu gì đó, sau đó vội vàng bước nhanh lên trước, gọi: “Tô trợ lý.”




      Nghe vậy Tô Dịch Thừa dừng bước, ngoảnh lại nhìn ông ta, chào hỏi khách sáo mà có phần hời hợt: “Đồng cục trưởng.”




      “Tô trợ lý cũng dùng cơm xong rồi? Hai vị này —” Đồng Văn Hải nhìn Cố Hằng Văn và Lâm Tiểu Phân đứng bên cạnh, vừa định gì, nhưng khi nhìn Lâm Tiểu Phân, sắc mặt hoàn toàn biến đổi, thậm chí ngừng lui ra phía sau vài bước, ngón tay chỉ vào bà, run rẩy : “Tiểu Phân!…”




      Lâm Tiểu Phân cũng nhận ra ông ta, sau khi kinh ngạc qua , vội vàng quay mặt nhìn ông ta. Cố Hằng Văn bên cạnh như là nhận thấy điều gì, liếc nhìn Đồng Văn Hải, quay đầu với Tô Dịch Thừa: “Dịch Thừa, con còn có việc bận bịu, mẹ con thoải mái lắm, cha và An Nhiên đưa bà về trước.”




      An Nhiên liếc nhìn Đồng Văn Hải, nhưng hỏi nhiều, tiến lên dìu Lâm Tiểu Phân.




      ngại quá, Đồng cục trưởng, mẹ vợ tôi có chút khỏe, tôi trước .” Tô Dịch Thừa với Đồng Văn Hải, xoay người bước nhanh đến mở cửa cho Cố Hằng Văn và Lâm Tiểu Phân lên xe. Trước khi lên xe, An Nhiên lại nhìn Đồng Văn Hải cái, ông vẫn đứng đó với vẻ mặt bất ngờ cùng khiếp sợ, rồi mới lên xe.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 14: Bà xã của con, con dâu của mẹ





      An Nhiên đọc địa chỉ cho Tô Dịch Thừa, đường , khí yên tĩnh đến có chút quỷ dị, Lâm Tiểu Phân nhắm hai mắt dựa vào bả vai Cố Hằng Văn, môi mím chặt, nhìn kỹ, còn hơi run rẩy như là đè nén nỗi lòng. Cố Hằng Văn ở bên, mặt lộ ra tâm tình, nắm chặt tay vợ, gì.




      Xe được nửa đường, cuối cùng An Nhiên nhịn được, hỏi: “Mẹ … mẹ quen biết người vừa rồi sao?” ra cần nhận được câu trả lời, An Nhiên cũng biết được đáp án khẳng định, vì phản ứng của họ xác nhận điểm này.




      Lâm Tiểu Phân vốn nhắm mắt phút chốc mở ra, lúc lâu sau lại nhắm lại, giọng có phần vô lực: “ quen.”




      Thấy thế, An Nhiên cũng hỏi nhiều nữa, quay đầu nhìn cảnh vật vút qua ngoài cửa xe, suy nghĩ miên man.




      Đến Cố gia, Cố Hằng Văn đỡ Lâm Tiểu Phân xuống, Tô Dịch Thừa vốn định lên nhà, mẹ gọi điện thoại tới, vốn là tối nay về mà đến bây giờ chưa về, núi lửa của bà cũng nhanh bộc phát rồi.




      An Nhiên nhìn mắt , : “Nếu có việc trước , cần lên đâu.”




      Tô Dịch Thừa nhìn điện thoại di động chút, gật đầu, trước khi quên : “Có chuyện gì gọi điện cho .”




      An Nhiên gật đầu, tỏ vẻ hiểu. Trong lòng còn lo lắng, chưa thấy mẹ như thế bao giờ.




      Tô Dịch Thừa nhìn , tiến lên ôm , : “Lên , ngày mai gọi điện cho em.”




      An Nhiên sững sờ nhìn chút, gật đầu, xoay người lên.




      Khi An Nhiên lên đến nhà Lâm Tiểu Phân ngủ, An Nhiên nhàng vào, thấy Cố Hằng Văn đắp chăn cẩn thận cho bà.




      “Cha.” An Nhiên giọng gọi.




      Cố Hằng Văn xoay người, đưa tay tạo động tác đừng lên tiếng, sau đó xoay người kéo An Nhiên ra ngoài.




      Trong phòng khách, An Nhiên nhìn cha, hỏi: “Cha, mẹ biết người đàn ông kia phải ?”




      Cố Hằng Văn nhìn cái, mở miệng : “An Nhiên, có số việc cha mẹ muốn cho con vì những việc kia chứa quá nhiều đau khổ và vui, cha mẹ muốn con sống vui, con hiểu ?”




      “Cha…” An Nhiên nhìn ông.




      “Sau này đừng hỏi những vấn đề này nữa, đặc biệt là trước mặt mẹ con, có số tổn thương mà thời gian cũng thể chữa lành, con còn hỏi bà lần nữa, chỉ là nhắc nhở bà ấy vết thương hồi đó nặng nề như thế nào, sâu đậm như thế nào.” Cố Hằng Văn vỗ vỗ tay , như vậy.




      An Nhiên gật đầu, hỏi nhiều nữa. đêm này, An Nhiên sao ngủ được, biết cha ngồi mình trong phòng khách cả đêm, mẹ và người đàn ông kia từng có ân oán gì, nhưng những điều đó quan trọng, quá khứ qua rồi, lại hỏi nhiều nữa, chờ cho mẹ quên lãng toàn bộ tổn thương và đau đớn này.




      Khi trở lại đại viện quân khu, Tần Vân đặc biệt ngồi ở phòng khách chờ , mặt vô cùng khó coi. Tô Dịch Thừa sờ sờ cái mũi, từ ngoài vào, gọi: “Mẹ còn chưa ngủ ư.”




      Tần Vân nhìn cũng nhìn , giọng lạnh lùng cứng rắn: “Còn biết có người mẹ này sao, mẹ còn tưởng con quên ai là người sinh ra mình rồi đấy.”




      Tô Dịch Thừa cười, tiếp lời bà, biết bây giờ bà nổi nóng, nếu còn đổ thêm dầu vào lửa nữa đúng là đường cùng, cởi áo khoác ngồi xuống đối diện bà, cầm tờ tạp chí quân bàn lật xem, cũng chuyện.




      Thấy gì, Tần Vân ngược lại có chút đứng ngồi yên, nghiêng người sang rút tờ tạp chí trong tay , còn ít cơn giận còn sót lại, chưa bình ổn, : “Mẹ chuyện với con đấy, con thế này là thái độ gì.”




      Nghe vậy, Tô Dịch Thừa ngồi thẳng người, nhìn chăm chút vào mắt bà.




      Tần Vân sửng sốt, tưởng là muốn gì, nhưng đợi lúc lâu cũng thấy từ nào, nhịn được hỏi: “con làm cái gì vậy?”




      “Khụ.” Tiếng Tô Dịch Thừa ho , thái độ có chút nghiêm túc : “chân thành lắng nghe mẹ dạy dỗ.”




      Tần Vân vừa bực mình vừa buồn cười vỗ vào người con trai: “thôi , đứng đắn gì cả, con muốn nghe mẹ là được, lại còn lắng nghe dạy dỗ nữa.”




      Tô Dịch Thừa cười cười, ôm bả vai mẹ, : “tối nay con muốn trở về cùng ăn cơm với mẹ, nhưng vừa rồi tạm thời có chuyện, dứt ra được.”




      “Con đừng lấy có việc ra lừa mẹ, tháng về lấy lần, mỗi lần đều phải có việc được.” Tần Vân tức giận .




      Tô Dịch Thừa sờ sờ lỗ mũi, chuyện, nghĩ kĩ, quả như thế!




      được gì sao.” Tần Vân nhìn , cười lạnh .




      Tô Dịch Thừa đuối lý, vội vàng rời đề tài, hỏi: “cha và ông đâu rồi ạ, đều ngủ rồi sao?”




      “Ông con ngủ, cha con ở trong thư phòng, vốn là vui mừng chờ con trở lại cùng ăn cơm, nào ngờ con gọi cú điện thoại về, làm cho cả buổi tối ông con cười nổi.” Tần Vân oán giận .




      Nghe vậy, Tô Dịch Thừa đứng dậy, “con thăm ông và cha chút.” Vừa vừa định tới thư phòng.




      “Này, đợi .” Thấy muốn , Tần Vân vội vàng kéo lại, : “ngồi xuống , mẹ còn có chuyện với con.”




      “Chuyện gì a?” Tô Dịch Thừa hỏi, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.




      “Hôm qua, phu nhân của Lý tham mưu trưởng quân khu đặc biệt đến nhà đó, bảo là muốn giới thiệu đối tượng cho con, bé là nghiên cứu sinh, vô cùng xinh đẹp, tài giỏi, con xem lúc nào sắp xếp thời gian, con gặp mặt, ăn bữa cơm gì đó với con nhà người ta.” Tần Vân vội vàng .




      Tô Dịch Thừa thở dài, quả nhiên ngoài dự đoán của , khi bà vòng vo, bà nhất định muốn giới thiệu đối tượng cho , nhiều lần như thế, thực là có phần sợ về nhà.




      “Như thế nào a, nếu , ngày mai mẹ thay con hẹn thời gian với bé?” Tần Vân chủ động .




      “Đừng mẹ.” Tô Dịch Thừa sợ mẹ rồi, vội lắc đầu : “Hôn nhân của con mẹ cần sốt ruột nữa, cũng đừng giới thiệu nào nữa, ngày mai con phải S thị chuyến đến ngày kia mới về, như thế này , ngày kia hoặc là thứ hai, con dẫn người đến gặp mẹ.” Trực tiếp đưa An Nhiên đến gặp bà, để bà đỡ tốn thời gian quan tâm chuyện hôn nhân đại của .




      “Người? người nào?” Trong chốc lát Tần Vân có chút kịp phản ứng.




      “Bà xã của con, con dâu của mẹ.” Tô Dịch Thừa cười cười thần bí, xoay người đến thư phòng, để lại Tần Vân sững sờ ngồi đó nhất thời chưa kịp phản ứng.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :