1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên Hôn Hậu Ái - Mặc oanh (166c+PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 05: ta trở lại rồi





      Lâm Lệ là người thuộc trường phái hành động, giới thiệu là lập tức sắp xếp thời gian gặp mặt cho hai người, thời gian ấn định vào buổi trưa ngày thứ sáu, cũng chính là ngày mai.




      ra An Nhiên muốn khước từ, nhưng lại chịu nổi dài dòng cộng với “uy hiếp” của Lâm Lệ nên đành đồng ý. ra gần đây rất bận bịu, vừa mới xong dự án “Bích Hồ Viên”, vốn tưởng là có thời gian nghỉ ngơi, ngờ lúc này công ty phá lệ tiếp nhận thực tập sinh, là tốt nghiệp trường danh tiếng, từng đạt được giải thưởng gì đó, Tổng giám đốc mở miệng vàng sắp xếp, tại do An Nhiên trực tiếp dẫn dắt.




      Người thực tập sinh này tên là Lăng Lâm, vóc người đẹp, chỉ là tiếng chuyện làm người khác nổi da gà. Nàng vừa đến, các đồng nghiệp nam trong công ty đều phấn khởi, lén lút gọi chị , ngừng ân cần, nhưng mà các nữ đồng nghiệp buồn bực, ngầm giọng nghị luận chua ngoa, ngoài mặt cũng cố ý lập ta.




      Buổi trưa hôm nay, chờ sau khi An Nhiên hết bận rộn rồi, liền nhanh chóng tiến thẳng đến nhà ăn công ty, bên trong chỉ còn lác đác mấy người, đương nhiên đồ ăn cũng đều lạnh tanh rồi, tùy tiện chọn vài món, bưng khay tìm chỗ ngồi xuống, buổi chiều còn phải khảo sát tiến trình thi công ngoài công trường, ra cũng có nhiều thời gian ăn cơm, chẳng qua là buổi sáng vội làm còn chưa ăn sáng, bây giờ thực là rất đói.




      An Nhiên ăn rất nhanh, thức ăn hơi khô, thiếu chút nữa bị nghẹn, may mà có bát canh, vội vàng nhấp hớp, khó khăn nuốt xuống, ăn cơm tập thể ở nhà ăn công ty là như thế, cơm khô, cơm nhão, món mặn, món nhạt, chỉ có canh là giống hệt nhau, đó là cho ít tảo tía vào nước sôi, cần cho muối, mì chính, hoàn toàn nhạt nhẽo, có mùi vị gì cả.




      An Nhiên lắc đầu, tiếp tục ăn thức ăn lạnh.




      Đột nhiên có người cầm hộp cơm ngồi xuống cạnh , biết hộp cơm kia chính là từ “Du Nhiên cư” nổi tiếng của thành bắc, giá tiền rẻ. An Nhiên ngẩng đầu, thấy Lăng Lâm ngồi trước mặt , mỉm cười nhìn , ngọt ngào gọi: “chị Cố.”




      An Nhiên gật đầu, hỏi: “Sao bây giờ em mới ăn a, phải sớm xong việc rồi sao?”




      “Vừa rồi nhiều người quá, em thích ầm ĩ, nên đợi đến bây giờ mới đến.” Lăng Lâm cười , tay mở hộp cơm ra, bên trong là thức ăn tinh tế, gạo Thái Lan nấu lên rất thơm cùng với mùi thơm đồ ăn hấp dẫn, dĩ nhiên là đối lập hẳn so với cơm của An Nhiên.




      An Nhiên gật đầu, nhìn món ăn của ta chút, rồi lại nhìn đồ ăn của mình, càng nhìn càng muốn ăn. Nhưng mà cũng có chút tức giận, thực tập sinh như ta sao lại có thể có bưa trưa sang trọng như vậy, nên mở miệng hỏi: “Nhà hàng này rất xa a, mua về bằng ăn luôn ở đó rồi về tiết kiệm thời gian hơn.”




      “Ba em sợ em quen ăn thức ăn trong công ty nên cho tài xế nhà em trực tiếp đưa tới.” Lăng Lâm cười, gắp miếng sườn xào chua ngọt, làm bộ muốn gắp cho An Nhiên, : “chị Cố cũng nếm thử , mùi vị thức ăn nhà hàng này tệ.”




      An Nhiên vội khoát tay từ chối, : “ cần, chị no rồi.”




      Nghe thế, Lăng Lâm ngượng ngùng đặt lại vào trong chén, như muốn tìm đề tài, lại hỏi: “chị Cố nếu muốn đổi khẩu vị ngày mai em bảo tài xế nhà em mang cho chị thêm suất, , em quen thức ăn trong nhà ăn.”




      An Nhiên cười khan, nghĩ tới cũng có phúc hưởng thụ a, bữa trưa mà mất nửa ngày lương, qua tháng, hơn nửa tiền lương đều ném vào việc ăn uống, vậy còn làm làm gì, trực tiếp về nhà để Lâm Tiểu Phân nuôi tốt hơn.




      An Nhiên nhìn đồng hồ chút, định mở miệng tạm biệt điện thoại reo, lại là Lâm Lệ, chắc là dặn đừng quên buổi xem mắt ngày mai.




      Gật đầu với Lăng Lâm, rồi cầm điện thoại đứng lên rời , nhấn nút nghe, vừa vừa chuyện: “uy, đại tiểu thư của ta, mi lại làm sao nữa.”




      “An tử, ta vừa …” bên kia điện thoại, Lâm Lệ chuyện điên điên khùng khùng như xưa mà ấp a ấp úng ngoài ý muốn.




      “Ừ?” An Nhiên đáp hỏi, sao lại cảm thấy hôm nay Lâm Lệ hơi là lạ, hỏi: “mi vừa làm sao?”




      “Ta vừa …” Lâm Lệ ấp a ấp úng như là cân nhắc, cuối cùng như là hạ quyết tâm, nhanh chóng : “Ta vừa mới trông thấy Mạc Phi rồi!”




      Tốc độ nhanh chóng đến mức suýt nữa An Nhiên nghe ra cái gì, nhưng là tốc độ đó cuối cùng vẫn đủ nhanh, An Nhiên nghe được, hiểu được, trông thấy Mạc Phi rồi!




      An Nhiên im lặng, đáp lời gì mà chỉ im lặng, chính cũng để ý tới sức tay nắm điện thoại di động vô ý tăng lên.




      “An tử?” Bên kia điện thoại Lâm Lệ nghe thấy An Nhiên đáp lại, khỏi sốt ruột mà kêu lên. hối hận, có lẽ căn bản nên cho ấy biết.




      “Ừ, ta vẫn nghe.” An Nhiên trả lời, giọng bình tĩnh đến bất ngờ, chẳng qua Lâm Lệ biết, giờ phút này nắm điện thoại di động mạnh đến thế nào.




      “An tử … mi sao chứ?” Lâm Lệ vẫn có chút lo lắng, hối hận, trong lòng hận đến tự mắng mình mấy trăm, mấy ngàn lần, biết người đàn ông kia làm tổn thương ấy sâu sắc như thế nào, chỉ trách mồm miệng mình, chuyện gì cũng giấu được.




      “Ha ha, ta có thể có chuyện gì?” An Nhiên cười khan, chính cũng cảm thấy nụ cười kia giả tạo như thế nào, nhưng còn muốn cậy mạnh tiếp: “thế nào, mi chuyện với ta ư, nhiều năm như vậy rồi, ta có thay đổi gì a.”




      “Ta mới chuyện với người tham mộ hư vinh, thấy lợi quên nghĩa như thế, quả là làm nhục chính mình.” Lâm Lệ tức giận .




      An Nhiên cười gượng, gì. ra Lâm Lệ cho biết cũng tốt, đúng là trái đất tròn, hồi đó ta tốt nghiệp liền Mỹ, cho nên sáu năm qua chưa từng gặp lại, nhưng mà bây giờ ở cùng thành phố, nếu ta trở lại, còn gặp được Lâm Lệ, đoán chắc cũng có thể đụng phải mình, thay vì đến lúc đó mình biết làm sao, tại biết rồi, cứ coi như là có chuẩn bị.




      “An tử, buổi tối chúng ta quán bar chứ, ta và mi uống rượu, say về!” Lâm Lệ năng hùng hồn, ra là yên tâm , sợ suy nghĩ lung tung.




      An Nhiên cười, phải là cười gượng, lần này là vui vẻ, cảm giác có người bạn quan tâm như vậy là tốt. Tâm tình cũng buông lỏng hơn chút, : “ta thực sao, còn say về, cũng nghĩ tình cảnh của mình tại, mi thương tiếc bản thân ta cũng mặc kệ, nhưng mi đừng làm hại oan con ta, nếu ta lo lắng, ngày mai ta còn phải gặp con rùa vàng kia nữa, ta thực muốn thành công đó.”




      “Ai, mi có chuyện gì chứ, đừng có miệng đó.” Đầu dây bên kia, Lâm Lệ thầm .




      An Nhiên đến cuối hành lang, nhìn ra bầu trời bao la ngoài kia, thở dài : “Lâm Lệ, trước đây ta buông tay được là ta ngu ngốc, nhưng bây giờ sáu năm rồi, cũng đủ rồi, ta để mình ngu ngốc như vậy nữa, phải vì mình, cũng vì cha mẹ mà học thông minh hơn chút.”




      Bên kia đầu dây Lâm Lệ im lặng lát, lúc lâu sau mới mở miệng, ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “mi nha, nên sớm học thông minh tí .”
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 06: Mạc Phi





      An Nhiên biết Mạc Phi trở lại bọn họ sớm muộn cũng gặp nhau, nhưng ngờ lần gặp mặt này lại đến sớm như thế, đột nhiên như thế. Dù buổi trưa khi chuyện với Lâm Lệ, đảm bảo mình sao, mình buông tay, gặp mặt lần nữa cũng có thể ung dung mà đối mặt với người đàn ông kia, nhưng cuối cùng vẫn có phần rối loạn, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, có phần rối bời biết làm sao.




      An Nhiên nhìn Mạc Phi đứng trước mắt, mặt ta thay đổi bao nhiêu, vẫn đẹp trai tuấn như cũ nhưng khí chất thay đổi rất nhiều, người thanh niên tuổi trẻ rực rỡ như ánh mặt trời, giờ này thêm phần trưởng thành, chững chạc, còn có thêm thâm thúy nơi đáy mắt mà thấy .




      Trong lòng An Nhiên biết mình phải làm như quen biết, sau đó mặt lạnh thờ ơ qua, thèm nhìn ta cái. Nhưng hai chân lại chịu ra lệnh của bộ não mà như ghim chặt xuống mặt đất, muốn dịch chuyển nhưng nhúc nhích được, mắt nhìn chằm chằm vào ta, tự hồ muốn nhìn toàn bộ thay đổi người ta trong sáu năm qua.




      Mạc Phi nhìn , khóe miệng nhếch lên, hai tay nắm chặt như là đè nén cái gì. thay đổi, được là thay đổi ở đâu, dù sao cũng giống trước đây, An Nhiên hôm nay còn là An Nhiên thường tựa vào lồng ngực cười vui vẻ trước kia.




      Giang Thành cũng lớn, nếu là sáu năm trước muốn tìm người khó như lên trời, nhưng bây giờ chỉ cần câu, đơn giản đến thể đơn giản hơn nữa, lâu sau có đáp án.




      Mạc Phi bước từng tiến lên, sau đó dừng lại trước ở mắt , mở miệng: “An Nhiên!” thầm gọi trong lòng cái tên này sáu năm, nhưng có cơ hội gọi ra miệng.




      An Nhiên lấy lại tinh thần, có phần bối rối. Cuối cùng có cách nào ung dung đối mặt được, nên xoay người, chuẩn bị rời .




      “An Nhiên.” Thấy muốn , Mạc Phi bước lên bước, bắt lấy tay , hỏi: “Em … vẫn khỏe chứ?”




      An Nhiên có chút đau đớn nhắm mắt lại, khóe miệng từ từ cong lên thành nụ cười, quay đầu nhìn , cười lạnh hỏi: “Có khỏe hay , còn liên quan gì đến sao?”




      Mạc Phi mím chặt môi, nhìn , hồi lâu mới lên tiếng: “ xin lỗi …” Câu xin lỗi này, chậm sáu năm, cũng nợ sáu năm!




      An Nhiên đau lòng, tan nát giống như khi nhìn bóng lưng xoay người quyết tuyệt của hồi đó.




      Ngửa đầu ép về dòng nước mắt muốn chảy xuống, kiên cường, nhưng cho phép mình yếu đuối trước mặt , bởi vì còn là người đàn ông mà có thể dựa vào nữa rồi, bởi vì nắm tay người con khác, người có thể trao cho tất cả những gì muốn.




      Mở mắt lần nữa, ánh mắt An Nhiên trở nên lãnh đạm, gật đầu, : “Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của .” Sau đó nhìn tay mình bị nắm kia, lạnh lùng mở miệng: “Mạc tiên sinh bây giờ có thể buông tay ra chứ? Tôi muốn bị người khác hiểu lầm!”




      Mạc Phi hậm hực buông tay, nhìn , hỏi: “Những năm qua, em có khỏe ?”




      An Nhiên quay đầu, mắt nóng lên, tầm mắt dường như trở nên mơ hồ, giờ phút này, nàng khỏi muốn khóc. Những tủi thân và khó chịu trong lòng sáu năm nay đổi lấy câu “những năm qua, em có khỏe ?” tức cười, quá tức cười.




      Ra sức ép dòng nước mắt kia về, quay người lại, gật đầu, với ta: “Rất khỏe!” Lòng kiêu ngạo và tự ái của cho phép yếu thế.




      Mạc Phi gật đầu, nữa, chỉ nhìn như vậy. buông tay được, cho dù tại có vợ, vẫn buông tay được Cố An Nhiên, luôn nhớ nhung sáu năm nay, từng hứa hẹn cho tất cả điều tốt đẹp nhất đời. Cho nên lần này trở về, dù biết thể nào, vẫn muốn gặp , xem có sống tốt .




      Hai người nhìn nhau như vậy, cũng biết bao lâu, An Nhiên nở nụ cười xoay người trước, tuy nhiên, giây sau, nước mắt từ hốc mắt theo gương mặt lăn xuống…




      Mạc Phi nhìn bóng lưng của , nhìn biến mất ở góc đường, chỉ có thể đứng tại chỗ, chỉ có thể nhìn, muốn tiến lên ôm lại biết mình mất quyền lợi đó rồi.




      An Nhiên cũng biết mình làm thế nào về nhà, cả người mơ mơ màng màng, chỉ nhớ khi về nhà, Lâm Tiểu Phân làm bữa tối, với câu gì đó, đáp lại, thẳng vào phòng, khóa trái cửa, sau đó Cố Hằng Văn về, gõ cửa gọi , cũng chỉ hờ hững đáp mình sao, cũng mở cửa.




      Ngày hôm sau ra lại giống ngày thường, như là chưa xảy ra chuyện gì, chẳng qua là Lâm Tiểu Phân vẫn lưu ý thấy đôi mắt dùng kem và phấn che vết sưng đỏ kia, nhưng cũng hỏi nhiều, ra ngày hôm qua, bà gọi điện cho Lâm Lệ rồi, sau khi im lặng lâu, Lâm Lệ chỉ câu, Mạc Phi trở lại.




      Vừa ra đến cửa, An Nhiên nhắc mẹ rằng đặt chỗ vào sáu rưỡi tối, tan việc xong trực tiếp đến đó. Lâm Tiểu Phân vẫn có chút lo lắng cho , : “Nhiên Nhiên, chúng ta về nhà ăn cơm , con muốn ăn gì, mẹ làm cho con ăn.”




      An Nhiên cười, ôm mẹ : “Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ, muốn làm cũng phải là do con và cha làm, sao có thể để mẹ tự tay nấu được, đối với cả mẹ và cha đều được, cho nên bây giờ chỉ có thể ăn ngoài.”




      “Mẹ đòi hỏi gì, chỉ cần nhà chúng ta ở chung chỗ vui vẻ là tốt rồi.” Lâm Tiểu Phân nhìn , đưa tay vén sợi tóc rũ xuống trán nàng lên.




      “Mẹ, năm chỉ có lần.” An Nhiên hôn lên trán mẹ, câu sinh nhật vui vẻ bên tai bà, rồi mới cầm túi xoay người ra cửa.




      Lâm Tiểu Phân nhìn bóng lưng biến mất ở cửa, ngầm thở dài.




      Hôm nay An Nhiên có chút bận rộn, buổi sáng hai công trường, còn phải trích ra thời gian mua quà cho mẹ, quan trọng nhất là, buổi xem mắt buổi trưa với “cực phẩm” mà Lâm Lệ hẹn cho .




      Buổi xem mắt hẹn vào giờ ăn cơm trưa ra có gì là lạ nhưng hẹn vào buổi trưa ngày làm việc dường như có phần kỳ quái.




      ra lúc đầu Lâm Lệ và An Nhiên định thời gian là vào buổi tối thứ tư nhưng ngày đó An Nhiên phải làm thêm giờ để thiết kế dự án, dứt ra được, nguyên là muốn chuyển sang thứ năm, may, cái cực phẩm ở trong miệng Lâm Lệ kia sớm có hẹn vào thứ năm, cũng đành phải thôi, như vậy chỉ còn buổi tối thứ sáu, cũng còn cách nào khác. Nhưng mà nơi này là Trung Quốc, mà Trung Quốc có câu ngạn ngữ – việc tốt thường gian nan, câu ngạn ngữ này thực ứng nghiệm, thứ sáu tuần này là sinh nhật Lâm Tiểu Phân, tuần trước An Nhiên đặt chỗ ở nhà hàng rồi, chuẩn bị nhà cùng ra ngoài ăn cơm, coi như là ăn mừng. Giằng co qua lại như thế, hai người bọn họ xem mắt làm gì, Lâm Lệ vất vả đến buồn bực, trực tiếp ấn định thời gian vào buổi trưa, tránh việc càng kéo dài càng có việc.




      Vốn là Lâm Lệ và Trình Tường dự định đến cùng, nhưng đột nhiên Lâm Lệ hơi đau bụng, hai người vội vàng đến bệnh viện, mang thai, nên ai cũng dám khinh thường.




      An Nhiên đặc biệt đến trước nửa giờ, tưởng rằng mình đến sớm, ngờ lúc đó người đàn ông kia đến, nhìn từ xa An Nhiên chỉ nhìn thấy bóng lưng, cầm điện thoại gì đó.




      An Nhiên vuốt quần áo, hít sâu hơi, nghĩ kỹ, thứ tình cảm này rất tổn thương người rồi, ra bọn họ đến tuổi này, lại xem mắt cũng phải là để tìm kiếm tình nữa, mà là muốn tìm người bầu bạn, mục đích rất là ràng.




      Nghĩ thông suốt, lúc này An Nhiên mới qua chỗ hẹn ước, sau đó trực tiếp ngồi xuống trước mặt người đàn ông, rồi ngẩng đầu, định mở miệng, nhưng khỏi sửng sốt, nhớ, người đàn ông này phải là người lên tiếng “cứu” ở ngõ hẻm đêm đó sao?
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 07: có kết hôn với tôi ?





      Tô Dịch Thừa đợi thư ký Trịnh bà già trong nhà gọi điện thoại tới, bảo về nhà ăn cơm tối, biết nhất định chỉ đơn giản là ăn cơm như vậy, đoán chắc là lại muốn nhắc lại chuyện xưa, chuyện xưa đó đơn giản chính là bắt xem mắt gì đó. suy nghĩ làm sao để tạm thời đùn đẩy lại đột nhiên người ngồi xuống trước mặt, nghĩ là thư ký Trịnh đến, giương mắt lên nhìn mới biết là người phụ nữ, trực giác cảm thấy người phụ nữ này quen mặt, ngẩn người mới nhớ ra gặp người phụ nữ này, hơn nữa gặp chỉ lần!




      “A Thừa, con có nghe mẹ a!” bên kia điện thoại, mẹ Tô lâu nghe thấy con trai đáp lại, có phần vui hỏi.




      Tô Dịch Thừa lấy lại tinh thần, vào điện thoại di động: “Mẹ, ở đây con có chút việc, tối nay gọi điện cho mẹ.”




      “Đừng có mà lấy cớ qua loa tắc trách với mẹ, trước tiên ràng , buổi tối có về hay .” Mánh khóe này của con trai trước kia chơi nhiều rồi, theo bản năng mẹ Tô tin tưởng lời . “Ông và Cha con dù ra miệng nhưng trong lòng vẫn nhớ con, con a, chuyển ra ngoài là chuyển luôn, tháng cũng phải trở về lần chứ, suốt ngày công việc bận rộn, trợ lý thị trưởng bận rộn gì chứ, mẹ thấy ông Trương vẫn rất nhàn rỗi, thường tìm cha và ông con đánh cờ, chuyện phiếm, chẳng lẽ thư ký thị ủy như ông ấy còn bận hơn con? Mẹ thấy là con toàn kiếm cớ về nhà.”




      Tô Dịch Thừa có phần thua mẹ, cười cười xin lỗi với An Nhiên, sau đó hướng về điện thoại thỏa hiệp : “Được, được rồi, con biết rồi, buổi tối con có về, như vậy !”




      được sai đâu đấy” Lúc này mẹ Tô mới hài lòng, sau đó dặn dò mấy câu, rồi cúp điện thoại.




      Tô Dịch Thừa cúp điện thoại, định mở miệng hỏi An Nhiên tìm có việc gì, ngờ lại bị An Nhiên đoạt trước.




      “Cố An Nhiên, Mộ tiên sinh phải , tôi là Lâm Lệ, , là đồng nghiệp của , Trình Tường giới thiệu tới, xin chào.” Vừa An Nhiên vừa vươn tay ra. ra về người đàn ông trước mắt này, lúc đầu Lâm Lệ chỉ với ta đẹp trai thôi, mà gì khác, cho nên tại chỉ biết ta tên là Mộ Phong, là đồng nghiệp của Trình Tường, làm ở công ty chứng khoán, ngoài ra biết gì cả.




      Tô Dịch Thừa sững sờ vươn tay ra bắt tay nàng, nhưng mà nghe những gì vừa như lọt vào sương mù, cái gì Cố An Nhiên? Cái gì Mộ tiên sinh? Cái gì Lâm Lệ? Cái gì Trình Tường? Cái gì và cái gì a!




      “Cố tiểu thư, ra tôi —” Vừa định mở miệng, điện thoại lại vang lên lần nữa, Tô Dịch Thừa cười cười xin lỗi An Nhiên, nghe điện thoại, là thư ký Trịnh gọi điện thoại đến là bây giờ là giờ tan tầm, xe còn cách bốn phố nữa, ước chừng phải nửa giờ nữa mới đến, sợ chờ lâu nên gọi điện tiếng.




      Đặt điện thoại xuống, vừa định mở miệng, chuông lại vang lên, là Lý thị ủy gọi tới, thông báo rằng hội nghị xây dựng phát triển kinh tế thành phố kia bị hoãn lại sang sáng thứ hai rồi.




      Đợi đến khi đặt điện thoại xuống lần nữa, đợi mở miệng, đối diện An Nhiên cười : “ có vẻ bề bộn công việc.” Từ khi đến đây, hầu như ngừng nghe điện thoại.




      Tô Dịch Thừa cười cười, cũng muốn nhiều về vấn đề này.




      “Tôi sơ lược tình hình của tôi trước nhé.” An Nhiên đoan trang nhìn mở miệng : “ tại tôi hai mươi tám tuổi, có công việc khá ổn định, kinh tế độc lập, trong nhà còn có cả cha mẹ, cha là giáo sư cao trung, mẹ là kế toán cho xí nghiệp quốc doanh, tôi là con , hơn nữa thân thể khỏe mạnh, cũng có bệnh di truyền gì.”




      Tô Dịch Thừa nghe đến đây xem như hiểu , lời dạo đầu như vậy, ra là tới đây xem mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, khóe miệng từ từ cong lên thành nụ cười như như , trước đây gặp người con này ba lần, tính lần này là lần thứ tư, cũng là lần thứ ba thấy xem mắt, trong đó lần duy nhất phải mà là cùng đối tượng xem mắt kia tiến thêm bước hẹn hò, nhưng mà kết quả có vẻ như tốt đẹp. Tuy nhiên lần này có chút bi ai là dường như nhận nhầm đối tượng rồi. Bưng tách cà phê bàn lên, uống ngụm, tiếp tục nghe .




      Thấy , An Nhiên tiếp tục: “ ra đến cái tuổi này rồi, những nam nữ trưởng thành như chúng ta xem mắt với mục đích rất ràng, đơn giản là muốn tìm người bầu bạn sống chung với mình, về phần tình , hình như chúng ta qua cái tuổi điên cuồng rồi. Cho nên, nếu thích hợp, có muốn kết hôn với tôi ?” có phần mệt mỏi, muốn đợi thêm nữa, nếu hôn nhân là cái đích cuối cùng, như vậy trực tiếp đến kết cục là được, quá trình kia, cần.




      “Khụ, khụ …khụ khụ khụ…” Tô Dịch Thừa ho sặc lên vì câu của , khuôn mặt đỏ lên nhìn , trong mắt là vẻ thể tin được.




      An Nhiên rút khăn giấy đưa cho , hỏi: “ sao chứ?”




      Tô Dịch thừa nhận lấy, lắc đầu, nhìn : “, vừa mới gì?” Vì sặc nên tiếng trở nên có chút kỳ lạ.




      An Nhiên nhìn vào mắt , : “Vì tôi có kinh tế độc lập, cho nên tôi cần dựa vào mà sống, giặt quần áo, nấu cơm, ít việc nhà này tôi cũng có thể đảm nhiệm, tôi cần hôn lễ gì lớn cả, thậm chí cần mở tiệc mời khách, nếu có thể, ngày mai chúng ta đăng ký kết hôn luôn.”




      Tô Dịch Thừa nhìn , đầu tiên chân mày nhíu chặt lại, rồi từ từ giãn ra, cười khẽ lắc đầu, : “Ngày mai tôi rảnh.”




      An Nhiên ngẩn người, nhưng nhanh chóng hiểu ý, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.” xong liền đứng dậy chuẩn bị . Nghĩ lại cũng đúng, mới gặp mặt lần đầu mà chuyện kết hôn với người ta, ai mà đồng ý chứ.




      “Cố tiểu thư.” Thấy muốn , Tô Dịch Thừa cũng đứng lên gọi lại, hỏi: “Chúng ta mới gặp mặt lần đầu tiên, căn bản chưa hiểu gì về nhau, cảm thấy cuộc hôn nhân như vậy quá qua loa sao?”




      An Nhiên quay đầu lại, : “như thế nào mới tính là hiểu đây? Có số người cố ý giấu diếm, cho dù là mấy năm, thậm chí là cả đời cũng chắc chắn hiểu được bản chất của người đó, hiểu tính tình ta, cho nên cần để ý thời gian dài ngắn. Với lại nhìn thấu số việc lại cảm thấy nó lộ ra vẻ xấu xí, đôi khi mơ hồ nhìn mới có cảm giác tốt đẹp mông lung.”




      Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, Tô Dịch Thừa nhìn , như là suy tư cái gì, An Nhiên thấy vẫn gì, xoay người, nhấc chân chuẩn bị rời .




      Đột nhiên thanh có chút từ tính từ phía sau truyền đến: “Chiều nay tôi rảnh.”




      Bước chân bỗng dưng dừng lại, An Nhiên sững sờ quay đầu, đối diện với cặp mắt cười mà cười kia, thấy mở miệng : “Bây giờ có thể cùng tôi ăn bữa cơm chứ?”




      Sau lát sửng sốt, An Nhiên mới kịp phản ứng lại, xoay người, lần nữa trở lại chỗ ngồi.
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 08: Lấy giấy kết hôn





      An Nhiên ăn bữa cơm này có chút kỳ lạ, ta hình như bận nhiều công việc, bữa cơm mà ta chẳng động đũa mấy, thời gian còn lại hầu như để nghe điện thoại, những cuộc điện thoại này chẳng liên quan đến chứng khoán hay tài chính, toàn là những thứ nghe hiểu lắm. Nhưng mà trong đó cũng có cuộc mà nghe hiểu , chắc hẳn là gọi cho thư ký của , cần đến đón mà đến nhà cầm sổ hộ khẩu, sau đó thẳng đến cục dân chính chờ .




      Sau khi ăn cơm xong, đầu tiên hai người đến nhà An Nhiên, An Nhiên để ta chờ dưới lầu, còn mình chạy lên nhà lấy sổ hộ khẩu xuống, ra lúc An Nhiên cầm sổ hộ khẩu chạy xuống, chính bản thân mình cũng cảm thấy sững sờ, cứ thế này là kết hôn rồi sao? Chính mình nghĩ cũng thấy khó tin.




      ra tối qua suy nghĩ rất nhiều chuyện từ khi ở cùng chỗ với Mạc Phi, rồi chuyện sáu năm qua. Trước kia buông xuống được là vì từ đầu đến cuối vẫn lưu luyến đoạn tình cảm này, quên được người đàn ông kia, trong tiềm thức, thậm chí còn mong ta trở về tìm , rồi đúng là ngày hôm qua gặp lại Mạc Phi, tất cả mọi chuyện nghĩ kỹ rồi, ta vẫn là Mạc Phi của sáu năm trước, những gì ta muốn chắc chắn cho được, cho nên kết cục sáu năm sau và sáu năm trước đều giống nhau, bọn họ chắc chắn thể đến kết cục tốt.




      tại hai tám tuổi rồi, bây giờ đối với hôn nhân là vô cùng cấp bách, chỉ cha mẹ yên lòng mà cả Lâm Lệ cũng lo lắng thay , trong thời gian này, xem mắt đủ loại người, cao thấp gầy béo đều đủ, gặp nữa cũng đảm bảo được là gặp đến Lâm An Kiệt thứ hai. biết người đàn ông tên Mộ Phong này tột cùng là người như thế nào, nhưng trực giác mách bảo, cảm thấy ta giống người xấu, hơn nữa so với những người trước kia, có ấn tượng tốt với ta.




      Đến khi bọn họ đến cửa cục dân chính thư ký Trịnh đến, Tô Dịch Thừa để đợi ở đây, còn mình đến chỗ thư ký Trịnh gì đó, thậm chí An Nhiên cảm thấy người nọ trợn mắt nhìn , trong mắt là vẻ khiếp sợ, thể tin được.




      Trong cục dân chính cũng có nhiều người, hai người đến điền vào bảng kê khai, An Nhiên nhận thấy ta là người lịch thiệp, ít nhất hiểu được thế nào là chăm sóc con , tất cả chuyện phô tô copy vụn vặt đều do tay ta làm, cần làm quá nhiều, đến khi hai người nhận được giấy chứng nhận đỏ hồng ra ngoài, là chuyện của nửa tiếng sau rồi.




      Đứng ở cửa An Nhiên cầm giấy chứng nhận kết hôn kia, hơi có phần choáng váng, ra kết hôn lại đơn giản như vậy!




      Mở giấy chứng nhận ra, nhìn tấm ảnh phía vẫn còn hơi ấm, trong ảnh hai người cười cũng ngọt ngào, thậm chí ở giữa còn có khoảng cách, An Nhiên cười khẽ, trong chớp mắt khép lại giấy chứng nhận chợt thấy cái tên phía kia, bỗng dưng mắt hạnh trợn tròn, phía kia ràng viết Tô Dịch Thừa!




      An Nhiên quay đầu nhìn, chỉ vào tên giấy chứng nhận kết hôn, vặn hỏi: “sao lại tên là Tô Dịch Thừa?”




      Tô Dịch Thừa cười, cười trước phản ứng chậm chạp của bé này, ánh có chút vô lại : “Từ cha mẹ tôi đặt tên tôi như vậy, cho nên tên tôi là như vậy chứ sao.”




      phải tên là Mộ Phong sao? ràng Lâm Lệ với tôi tên là Mộ Phong a!” An Nhiên , nhớ sai, ngay cả đường đến, Lâm Lệ còn gọi điện nhắc nhở đến, ràng gọi là Mộ Phong, sao lúc này lại thay đổi cả họ tên đây!




      lúc An Nhiên có chút ngổn ngang Lâm Lệ gọi điện đến, vừa nhận điện thoại, đợi An Nhiên mở miệng, Lâm Lệ oanh tạc: “Cố An Nhiên, mi chết ở đâu rồi, vừa nãy gọi điện, phải mi đường đến ư, mi đến đầu bên kia Thái Bình Dương rồi hay sao, lâu như vậy còn chưa đến cho ta, Mộ Phong nhà ta chờ mi ở đây hai giờ đồng hồ rồi…”




      An Nhiên có phần lộn xộn, cầm điện thoại di động sững sờ nhìn người đứng trước mặt cười như cười, Tô Dịch Thừa, câu cũng nên lời, sau đó nghe thấy tiếng Trình Tường truyền đến từ đầu điện thoại bên kia: “Bà xã, em đừng kích động, còn mang thai đó, bác sĩ vừa em được xúc động quá, để chuyện với An Nhiên.”




      “An Nhiên, em ở đâu, có phải xảy ra chuyện gì , Mộ Phong ta vẫn thấy em đến.” Đầu điện thoại bên kia, Trình Tường hỏi.




      “Em … em rồi, cũng, cũng gặp được người…” An Nhiên nhìn Tô Dịch Thừa, sững sờ ngây ngốc . Bây giờ là chuyện gì, cái gì và cái gì a!




      “Ách, em gặp, nhưng vừa rồi Mộ Phong gọi tới có a, cậu ấy vẫn chờ nhưng thấy em tới a, phải là em đến nhầm chỗ chứ!” Trình Tường suy đoán hỏi.




      “Em, em đúng là đến “cà phê Tả Ngạn” đường Quế Lâm.” An Nhiên chi tiết.




      “Trời!” Nghe vậy, Trình Tường khỏi kêu lên, rồi : “Thế nào lại là đường Quế Lâm, phải là “cà phê Tả Ngạn” đường Quế Châu mới đúng a!”




      “Cố An Nhiên, sao mi lại ngu ngốc như vậy a, ràng ta là “cà phê Tả Ngạn” đường Quế Châu, mi chạy đến đường Quế Lâm làm cái gì a!” bên kia dường như điện thoại lại bị Lâm Lệ đoạt lại, chỉ nghe thấy giận giữ : “bây giờ mi nhanh đến “cà phê Tả Ngạn” đường Quế Châu , biết đường gọi xe đến, Mộ Phong còn ở đó, vẫn ở đó chờ mi!”




      “Lâm Lệ.” An Nhiên giọng gọi: “ kịp nữa rồi.”




      “Cái gì mà kịp nữa, bây giờ mi là kịp được, ta cho mi biết, Mộ Phong thực tệ, nếu mi bỏ lỡ, mi phải hối hận!” tại Lâm Lệ rất tức giận, thực là bị Cố An Nhiên làm tức điên rồi!




      An Nhiên nhìn người đàn ông đứng trước mặt chút, lại nhìn tờ chứng nhận trong tay, : “Lâm Lệ, ta…ta lấy giấy chứng nhận rồi.”




      “giấy chứng nhận gì, lấy cái chứng nhận gì, ta còn lấy ta đây.” Lâm Lệ tức giận đến hồ đồ.




      An Nhiên thở dài, nhắm mắt lại, : “lát nữa ta gọi cho mi.” xong lập tức cúp điện thoại, chí tắt máy luôn, hiểu rất tính tình Lâm Lệ, cúp máy thế này mà tắt nguồn, nhất định là lại gọi tới, nhưng mà hiển nhiên bây giờ thể với ấy được, ngay cả chính còn lộn xộn vô cùng.




      Nhìn Tô Dịch Thừa trước mắt, An Nhiên quát hỏi: “ phải Mộ Phong, sao lại muốn lừa tôi!” Trong mắt chứa phẫn nộ do bị lừa gạt.




      “Tôi có ý lừa gạt .” Tô Dịch Thừa nhàng cong khóe miệng, thậm chí thấy mình có phần thích bộ dạng tức giận như vậy, ánh mắt trừng to, rất đáng .




      An Nhiên nhìn chằm chằm , hiểu sao đến bây giờ ta vẫn còn bịa đặt được, ta còn lừa gạt sao, đừng ta còn có biệt hiệu hay nhũ danh gọi là Mộ Phong nha.




      Tô Dịch Thừa nhún vai, : “thứ nhất, tôi chưa bao giờ mình họ Mộ, mấy lần tôi muốn giải thích nhưng cho tôi cơ hội mở miệng. Thứ hai, là mạch ngồi vào chỗ của tôi, thậm chí còn chưa có đồng ý của tôi. Thứ ba, về việc kết hôn, cũng là mình ra, tôi hề uy hiếp hay dọa dẫm gì cả.”




      “Tôi …” An Nhiên cứng họng, nhất thời tìm được lời phản bác, đúng là như , chính xác là có, bây giờ nhớ lại, đúng là do nhớ nhầm chỗ, sau đó cho rằng ta là người Lâm Lệ giới thiệu cho . Nhưng mà, ta đâm lao theo lao, ràng là tiếp tay cho tiếp tục làm sai a! Nhìn giấy chứng nhận mình nắm chặt trong tay, đột nhiên An Nhiên nghĩ đến vấn đề, người đàn ông này ràng biết nhầm người, vì sao lại vẫn đồng ý kết hôn với ? Ngẩng đầu, nhìn , hỏi: “Sao lại đồng ý đăng ký kết hôn với tôi!”




      Tô Dịch Thừa cười, đáp mà hỏi ngược lại: “Vậy lúc đó hi vọng tôi từ chối sao?”




      “Người bình thường cũng mấy ai đồng ý !” An Nhiên thầm.




      “Ha ha.” Tô Dịch Thừa sang sảng cười ra tiếng, mở giấy chứng nhận kết hôn trong tay ra chút, : “Tôi cũng cần người vợ, tôi thấy , rất thích hợp.”
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 09: Phụ nữ có chồng





      An Nhiên cảm thấy bản thân mình bất hạnh, xem mắt nhầm người ra đủ để người cười chết rồi, mà lại trực tiếp cho ra kết quả lấy người ta làm chồng nữa!




      Đứng ở cửa cục dân chính, An Nhiên cúi đầu nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Tô Dịch Thừa : “Vậy tại chúng ta vào trong ly hôn .” Trước đây xem tivi, đọc báo chí gì mà cưới nhanh, ly nhanh, còn cảm thấy thể tin được, hiểu được, ngờ mình cũng có ngày như thế, còn chưa cầm giấy chứng nhận này về nhà mà muốn đổi lại quyển khác rồi.




      Tô Dịch Thừa nhìn , hỏi: “ nhất định phải lấy Mộ Phong kia sao?”




      An Nhiên sửng sốt, vô thức lắc đầu, sao nhất định phải lấy Mộ Phong!




      “Vậy từng gặp ta, nhận biết sao?” Tô Dịch Thừa lại hỏi.




      An Nhiên cau mày, lại lắc đầu lần nữa, sao có thể gặp Mộ Phong, nếu gặp, nhận nhầm ta thành Mộ Phong, gây ra chuyện buồn cười lớn như thế.




      “Như vậy cách khác, hôm nay, dù đối tượng xem mắt phải là Mộ Phong, nếu cảm thấy thích hợp, cũng đưa ra đề nghị kết hôn, cũng phải là muốn đăng ký kết hôn với người đàn ông tên Mộ Phong kia phải ?” Tô Dịch Thừa cười, lại hỏi.




      An Nhiên ngẩn người, cuối cùng gật đầu.




      “Vậy sao lại được, hôm nay và tôi xem mắt, rồi cảm thấy tôi thích hợp, như vậy chúng ta sao lại thể kết hôn?” Tô Dịch Thừa dứt khoát đưa ra kết luận hỏi ngược lại.




      An Nhiên có phần bị luẩn quẩn, nhìn nửa ngày cũng nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới hiểu, quả có gì khác nhau cả, có gì thể.




      Tô Dịch Thừa nhìn bộ dạng sững sờ còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn thấy thư ký Trịnh xuống xe, giơ đồng hồ đeo tay lên ý nhắc đến giờ rồi, cúi đầu nhìn lại thời gian, quả vậy, xế chiều còn có cuộc hội nghị, phải về thị ủy chuyến. Quay đầu với An Nhiên: “Đưa điện thoại cho tôi.”




      “Ách…” An Nhiên sửng sốt, mặc dù biết ta cần lấy điện thoại di động của mình làm gì nhưng vẫn lấy điện thoại trong túi ra đưa cho .




      Tô Dịch Thừa cầm lấy, ấn phím mở điện thoại, nhanh chóng nhấn mấy nút, sau đó điện thoại trong tay vang lên khúc piano du dương, tinh tế. Rồi trả lại điện thoại cho An Nhiên, : “Tôi lưu số của tôi vào rồi, bây giờ tôi có việc phải trước, buổi tối mấy giờ tan ca?”




      “Năm giờ rưỡi.” An Nhiên vô thức trả lời.




      “Tốt, buổi tối tôi đón , chờ điện thoại của tôi.” Tô Dịch Thừa gật đầu, xong liền quay đầu đến chỗ thư ký Trịnh.




      Mãi đến khi Tô Dịch Thừa lên xe rời , chiếc xe chạy càng xa, cuối cùng chỉ còn lại dấu chấm , An Nhiên mới kịp phản ứng, thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn giấy chứng nhận kết hôn bị mình nắm trong tay, lại mở điện thoại di động nhìn họ tên ta, lúc này mới muộn màng ý thức được mình kết hôn, mà chỉ biết chồng mình tên là Tô Dịch Thừa, thậm chí biết tuổi tác, công việc của ta!




      Nhưng mà cũng chưa kịp nghĩ nhiều điện thoại như truy hồn đoạt mệnh của Lâm Lệ vang lên, An Nhiên nhìn cái điện thoại ngừng ầm ĩ kia, hít sâu hơi, trốn tránh được rồi, chuyện này cũng giấu giếm được, cầm điện thoại di động, nhấn nút trả lời, quả nhiên, trong nháy mắt tiếp điện thoại, bên kia truyền đến tiếng quát tháo của Lâm Lệ nổi giận: “Cố An Nhiên, mi muốn chết phải , cúp điện thoại, lại còn tắt máy, sao mi tắt cả đời , đừng mở nữa a, tắt năm, mười phút đồng hồ tính gì là hùng!”




      “Ta muốn làm hùng…” An Nhiên cố gắng để điện thoại cách xa lỗ tai chút, tiếc rằng Lâm Lệ kia, trời sinh lớn tiếng, dù cách xa vẫn nghe ấy gầm thét.




      hùng, hừ, ta thấy mi khỏi phải nghĩ đến rồi, cả đời mi đoán chắc chỉ sống vô dụng.” Lâm Lệ chỉ lớn tiếng, mà thính giác cũng tốt kinh người, dù An Nhiên nghĩ tiếng mình to, nhưng dù cách điện thoại, vẫn lọt vào tai Lâm Lệ.




      An Nhiên xấu hổ, nhưng biết là Lâm Lệ mới chỉ mở đầu thôi, nên cũng chỉ có thể cố gắng cười lên, thuận theo lời ấy : “dạ dạ dạ, ngài cái gì là cái đó.”




      “Hừ.” Lâm Lệ hừ lạnh, nhưng mà thấy An Nhiên nhận sai rồi, lửa giận ràng cũng giảm bớt rất nhiều, nhớ đến câu trước khi cúp điện thoại, hỏi; “mi vừa mới chứng nhận, cái gì chứng nhận a? chứng nhận bản vẽ hay là chứng nhận tốt nghiệp a!”




      An Nhiên nhìn giấy chứng nhận kết hôn có phần chói mắt trong tay, nuốt nuốt nước miếng, : “ phải chứng nhận bản vẽ, cũng phải chứng nhận tốt nghiệp, Lâm Lệ, ta …ta vừa kết hôn, vừa mới lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.”




      Bên kia điện thoại đột nhiên im bặt, im lặng khiến lòng An Nhiên có chút sợ hãi. thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng phát điên của Lâm Lệ bây giờ.




      “Cố An Nhiên, bây giờ mi ở đâu!” Bất thình lình, bên kia điện thoại truyền đến thanh giận dữ, suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ An Nhiên, rồi sau đó nghe thấy tiếng Trình Tường, nhìn như trấn an Lâm Lệ, bảo ấy kiêng dè đứa con trong bụng, tiếp đó dập điện thoại chỉ để lại tiếng tút tút tút. cũng lo lắng cho Lâm Lệ, vì biết Trình Tường chăm sóc tốt cho ấy.




      An Nhiên thở dài, cất điện thoại vào trong túi, sau đó lại nhìn giấy chứng nhận kết hôn tay, ngẩn ngơ lúc, sau đó mới bỏ vào túi. Trở lại công ty gần ba giờ rồi, mới ngồi trong phòng làm việc lâu, tổng giám đốc trực tiếp gọi điện tới bảo vào phòng, đến khi ra từ phòng tổng giám đốc, tay ôm chồng tài liệu, hơn nửa là tiếng Nhật, là gần đây chuẩn bị xây dựng hệ thống cao ốc khổng lồ, lần này là đấu thầu công khai, đương nhiên công ty cũng muốn giành được dự án này.





      Cả buổi chiều, An Nhiên ngồi nghiên cứu, xem xét phong cách thiết kế các công trình cao ốc chính phủ từ trước đến giờ, nhưng bởi vì trong lòng buồn bực nên xem được nội dung gì vào đầu cả.




      Nhắm mắt ngửa đầu tựa vào lớp da ghế xoay, hai tay khẽ vuốt hai bên thái dương, đột nhiên, điện thoại bàn vang lên, híp mắt chưa mở ra, liền với tay tìm tóm được điện thoại, nhấn nút nghe, có chút uể oải : “Alo…” thanh kèm theo vẻ mỏi mệt.




      “Tan việc chưa?” Giọng bên kia điện thoại vừa xa lạ lại có chút quen thuộc, An Nhiên đột nhiên mở mắt, cầm điện thoại đặt trước mắt nhìn chút, —-Tô Dịch Thừa, khẽ sửng sốt giây mới phản ứng lại, hơi thận trọng có chút mất tự nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?”




      “Buổi tối cùng về nhà được chứ, dẫn em đến gặp cha mẹ.” bên kia điện thoại, Tô Dịch Thừa .




      “Ách, hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, cả nhà chúng tôi đặt chỗ tốt ở bên ngoài ăn cơm rồi.” An Nhiên đáp, thực ra nghe cùng về nhà gặp cha mẹ, vẫn có chút thích ứng được thân phận của mình bây giờ, chủ yếu là chuyển biến quá nhanh, buổi sáng vẫn còn độc thân, hơn nữa còn là thặng nữ, chớp mắt cái bây giờ tiến vào hàng ngũ phụ nữ có chồng rồi.




      “Nga, như vậy a.” Tô Dịch Thừa , cuối kéo dài chút.




      An Nhiên gật đầu, đột nhiên nhớ tới cách điện thoại, nên vội vàng “ừ”. Lại nghĩ đến cái gì, mở miệng : “cái kia, cái kia ngày mai có thời gian rảnh , tôi, tôi nghĩ chúng ta nên chuyện chút?”




      “Ngay mai phải công tác, buổi tối chúng ta chuyện , tại nghĩ đến chuyện, như vậy , tan việc chờ ở cửa công ty, đón em.” xong, đợi An Nhiên mở miệng, liền cúp điện thoại.




      An Nhiên sững sờ nhìn, khỏi nghi ngờ nghĩ, đón , ta biết công ty ở đâu sao?
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :