1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên Hôn Hậu Ái - Mặc oanh (166c+PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 45: Dấu hôn cổ (2)





      Cũng là đến hôm nay An Nhiên mới biết được ra là Tô Dịch Thừa có thói quen dậy sớm luyện tập, thói quen này hoàn toàn do tiếp nhận giáo dục quân hóa từ , vì sinh ra trong gia đình quân nhân như vậy, nên từ khi còn bé, Tô Dịch Thừa theo ông nội và cha cùng thể dục buổi sáng, làm huấn luyện, thế cho nên qua nhiều năm như vậy, sớm cần cha bắt buộc như ban đầu mà dưỡng thành thói quen, vẫn mực giữ gìn đến bây giờ.




      Ăn cơm sáng xong, bởi vì hôm nay là ngày làm việc, Tô Dịch Thừa chở An Nhiên về thành phố.




      xe, An Nhiên cứ có cảm giác, cảm thấy buổi sáng, lúc ăn cơm vừa rồi, ánh mắt mọi người nhìn có chút kỳ lạ, buồn cười rồi lại cười lên tiếng.




      Tô Dịch Thừa liếc nhìn người ngồi bên tay lái phụ cau mày suy tư gì đó, rồi lại nhìn ấn ký được mình lưu lại khi hoan ái tối hôm qua cái cổ trắng như tuyết của , nụ cười khóe miệng càng đậm.




      Dường như cảm nhận thấy được ánh mắt của , An Nhiên xoay người, nhìn nụ cười khóe miệng , khỏi nghi hoặc, hỏi: “ cười cái gì?” Vừa vừa đưa tay sờ sờ mặt mình, cũng có dính thứ gì a.




      Tô Dịch Thừa chẳng qua là cười, quay đầu nhìn chăm chú tình hình giao thông phía trước, chỉ : “Buồn ngủ ngủ tiếp chút , đến nơi gọi em.”




      Nghe vậy, An Nhiên quả còn có chút buồn ngủ, tối hôm qua bị dày vò đêm quả ngủ được bao lâu. Lại nghĩ còn thêm gần tiếng đường nữa, cho dù thức mà tiếng nào hai người cũng quá lúng túng là lạ, chi bằng ngủ cần lo lắng lúng túng hay lúng túng nữa.




      Nghĩ như vậy, An Nhiên dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhắm hai mắt lại.




      Xe từ từ dừng lại trước cổng công ty An Nhiên, nhìn người chợp mắt bên cạnh, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn nên lời.




      Xem đồng hồ đeo tay chút, 8 giờ 50 biết nếu đánh thức , đến muộn. Nhìn bộ dạng ngủ say của , Tô Dịch Thừa đột nhiên có chút hối hận, có lẽ là cầu quá độ, liền hai đêm, quản là làm mệt mỏi quá rồi. Nhưng nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực mà bắt loạn tâm chí hình như hơi hà khắc rồi. cho mình là quân tử, có thể ngồi mà vẫn loạn, nhưng tin chắc năng lực tự hạn chế của bản thân, ít nhất bị dục vọng khống chế, nhưng mà mỗi lần ôm lấy , cái loại khát vọng trong cơ thể kia lại bức thiết như thế, phảng phất như thời thiếu niên ngày xưa, tràn đầy nhiệt tình, ngang ngược.




      Nghĩ đến đây, Tô Dịch Thừa khỏi bật cười lên tiếng.




      Tiếng cười của làm An Nhiên ngủ say thức tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn cảnh kiến trúc quen thuộc bên ngoài, thanh nhã ngáp cái, hỏi: “đến rồi a?”




      Tô Dịch Thừa cười gật đầu, nhìn vẻ mơ mở màng màng vừa mới tỉnh ngủ của dễ thương.




      An Nhiên lắc lắc đầu, xoa xoa đôi mắt còn hơi mệt mỏi: “em trước.” xong, đưa tay mở cửa chuẩn bị xuống xe.




      “An Nhiên.”




      Khi tay cầm cái nắm cửa chuẩn bị mở cửa xuống xe, phía sau Tô Dịch Thừa đột nhiên lên tiếng gọi lại, đợi An Nhiên có chút khó hiểu ngoảnh đầu lại, vừa mới xoay người, thấy nghiêng người đến đây, đặt môi chính xác lên môi , nụ hôn nóng bỏng làm người ta hít thở thông theo đến, tốc độ cực nhanh, nụ hôn nóng bỏng được báo trước khiến cho An Nhiên có cơ hội chuẩn bị.




      Cũng biết qua bao lâu, vào lúc An Nhiên bị hôn đến có chút khó thở Tô Dịch Thừa rốt cục thả ra, ôm lấy nhàng vuốt theo sống lưng .




      An Nhiên ở trong ngực thở hổn hển, nhưng cũng vô cùng tham lam hưởng thụ bình yên và an tâm khi ở trong lòng .




      “An Nhiên.” Tô Dịch Thừa ôm , tay ôm , tay xoa xoa nàng cái cổ trắng như tuyết kia.




      “Ừ.” An Nhiên lên tiếng, cổ bị xoa xoa thậm chí có chút ngứa, nhịn được cười ra tiếng, “Ha hả, là nhột.”




      Tô Dịch Thừa cũng cười, nhưng buông ra ngay mà : “cái khăn lụa hôm qua đâu?”




      “Ách, ở trong túi xách.” An Nhiên sửng sốt, mặc dù biết hỏi cái này để làm gì, nhưng mà vẫn trả lời theo thực.




      Tô Dịch Thừa buông ra, lấy cái túi ở bên kia, mở túi, lấy cái khăn lụa ngày hôm qua từ bên trong ra, sau đó đặt ở đùi gấp gấp, lại nghiêng người quấn quanh cái cổ tuyết trắng của , thắt lại thành hình cái nơ con bướm tính là đẹp, sau đó nhìn lúc lâu, gật đầu, thấp giọng : “như vậy nhìn thấy nữa rồi.”




      An Nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng lại ý tứ trong câu của , khỏi trợn tròn mắt, “ cổ em có dấu hôn?”




      Tô Dịch Thừa nhìn , chuyện, chẳng qua chỉ cười.




      “Trời ơi, sao sớm a.” An Nhiên mặt đỏ rực, giờ này mới hiểu được ánh mắt mập mờ sáng nay của mẹ chồng, sợ là tất cả đều nhìn thấy, nghĩ tới đây, khỏi có chút oán giận : “Đều tại , để mọi người nhìn thấy rồi.”




      sao, đều là người nhà, bọn họ cười em.” Tô Dịch Thừa cười .




      cười.” An Nhiên tức giận thầm, từ kính trang điểm từ trong túi xách ra, đưa tay muốn cởi khăn lụa ra xem thế nào.




      Tô Dịch Thừa kéo tay , giơ tay lên xem đồng hồ, : “đừng nhìn nữa, 8h 58 phút rồi, lên , nếu đến muộn.”




      “A.” An Nhiên thét chói tai, “sao sớm.” xong, vội vàng cầm túi mở cửa chạy lên.




      xe, Tô Dịch Thừa nhìn bóng lưng của lúc lâu khỏi buồn cười lắc đầu, hình như trở nên xấu xa, lại thích ngắm bộ dạng phát điên của .




      Ngay lúc Tô Dịch Thừa khởi động xe chuẩn bị rời , điện thoại đặt ở trong túi áo vang lên, là Diệp Tử Ôn gọi điện thoại đến, tên kia tuần trước bay Châu u nghỉ ngơi, tại gọi điện đến, xem ra trở lại.




      “Alô.”




      “A Thừa, buổi tối đến nhà cậu uống rượu .” Bên kia điện thoại Diệp Tử Ôn vừa mở đầu .




      được.” Tô Dịch Thừa quyết đoán cự tuyệt, tại khác với quá khứ, buổi tối An Nhiên ở nhà.




      “Ách.” Bên kia điện thoại Diệp Tử Ôn sửng sốt, có chút phản ứng kịp, bởi vì thân phận của cậu ta, cũng tiện quán ăn đêm hoặc quầy rượu, cho nên nhà cậu ta uống rượu cũng là chuyện rất bình thường, “Tại sao?”




      tiện.” Tô Dịch Thừa lời ít mà ý nhiều.




      “Có biến?” Diệp Tử Ôn nghe được chút manh mối từ trong lời của .




      “Ừ.” Tô Dịch Thừa đáp, cũng phủ nhận.




      “Ha ha, hay giả, mang ra cho các em xem.” Diệp Tử Ôn cười lớn , kể từ sau chuyện của Lăng Nhiễm, những năm gần đây chưa từng nghe cậu ta chuyện tình cảm, nếu phải biết cậu ta từ , dường như cùng lớn lên với nhau, cũng khỏi hoài nghi giới tính của cậu ta bị thay đổi vì chịu đả kích từ việc đó.




      “Hôm nào , mình phải hỏi ấy trước.” Tô Dịch Thừa cười .




      “A Thừa, cậu càng như vậy mình càng tò mò đó là người phụ nữ như thế nào.” Khơi ra hứng thú của người khác chuyện vô đạo đức.




      “Ha hả.” Tô Dịch Thừa chẳng qua là cười, đột nhiên nghĩ đến cái gì, : “Đúng rồi, Tử Ôn, căn hộ của mình ở Cảnh Viên kia, hôm nào cậu giúp mình sửa sang lại , càng nhanh càng tốt.” tại căn hộ này quá rồi, với tính chất công việc của An Nhiên cần giúp chuẩn bị phòng làm việc riêng mới được.




      “A Thừa, mình châu u chỉ có nửa tháng sao?” Diệp Tử Ôn khỏi hoài nghi mình có phải rời quá lâu rồi , làm sao có số việc lại thay đổi nhanh như vậy!




      “Ha hả, được rồi, hôm nào rồi sau, tại mình phải chạy đến thị ủy, buổi sáng còn có hội nghị.” xong, Tô Dịch Thừa cúp điện thoại, khởi động xe chuẩn bị rời .




      “Cốc cốc.”




      Cửa sổ xe đột nhiên bị người gõ vang, quay đầu, thấy người đàn ông trung niên béo mập đứng ở bên ngoài. Nếu như nhớ lầm người đàn ông này là tổng giám đốc thiết kế của “Kiến trúc Chân Thành”, cấp trực tiếp của An Nhiên, Hoàng Đức Hưng.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 46: ta muốn thế nào?





      Tô Dịch Thừa mở cửa xuống xe, mỉm cười với Hoàng Đức Hưng.




      “Hoàng tổng giám.”




      “A, là Tô trợ lý a, tôi còn tưởng rằng tôi nhận lầm rồi.” Hoàng Đức Hưng cũng cười, vừa rồi đến đây còn cảm thấy chiếc xe này có chút quen thuộc, lúc qua khỏi nhìn kỹ hơn chút, thấy người ngồi trong xe quen quen, ngờ là Tô Dịch Thừa. Mà càng làm cho ông bất ngờ chính là ông và Tô Dịch Thừa trước đó chỉ gặp mặt lần ở hội nghị đất đai, nghĩ tới cậu ta lại vẫn nhớ được tên của ông, bất ngờ, là bất ngờ.




      “Tô trợ lý tới đây có việc?” Hoàng Đức Hưng cười hỏi.




      “Nga, có, qua mà thôi.” Tô Dịch Thừa , mặt ung dung thoải mái.




      “Cái kia Tô trợ lý, tôi nghe gần đây thị ủy định xây mới khu khoa học công nghệ thành phố, vậy… có đối tượng hợp tác chưa?” Hoàng Đức Hưng dò hỏi, kiến thiết ban khoa học kỹ thuật thành phố chính là hạng mục lớn, nếu có thể giành được, mấy năm tới cũng cần làm hạng mục nào khác rồi.




      Tô Dịch Thừa nhướng mi, biết ông ta muốn hỏi cái gì, tình huống như thế này gặp nhiều, phương pháp ứng đối rèn luyện quen, có những chuyện nên tự nhiên : “trước mắt tôi còn chưa nhận được thông báo nào, cho nên tôi chuyện Hoàng tổng giám vừa lắm, ngài nghe từ đâu vậy?”




      “Ách, có, tin đồn, tin đồn.” Hoàng Đức Hưng cười khan.




      Tô Dịch Thừa cũng có ý trò chuyện nhiều, giơ tay lên nhìn đồng hồ chút, : “buổi sáng thị ủy còn có hội nghị, tôi trước đây”




      “Nga, ngài đường cẩn thận, đường cẩn thận, biết hôm nào có cơ hội mời Tô trợ lý ăn bữa cơm hay ?” Hoàng Đức Hưng thử hỏi.




      Tô Dịch Thừa nhíu mày, chỉ cười ngồi vào xe, có thể, cũng thể, làm cho người ta nhìn ra là thái độ gì.




      Hoàng Đức Hưng nhìn khởi động xe rời , suy nghĩ nhưng hiểu ý nghĩa nụ cười vừa rồi của .




      “Tổng giám.” biết Tiếu Hiểu đứng sau từ khi nào, vẫn thân bộ đồ công sở đắt tiền, phác họa thân thể lả lướt kích tình của ta, đường cong trưởng thành cùng với bộ mặt được trang điểm hoàn mỹ, tản ra sức hấp dẫn khó cưỡng lại.




      “Tổng giám, người vừa rồi là ai vậy a?” Tiếu Hiểu hỏi, người đàn ông kia hình như là người tới đón An Nhiên hôm trước, chẳng qua hiểu vì sao lão Hoàng Đức Hưng lại có vẻ mặt nịnh hót ta.




      Hoàng Đức Hưng nhìn cái, sắc mặt hơi trầm xuống, trả lời vấn đề của , chỉ lạnh lùng : “Việc điều tra cố lần trước có kết quả.”




      “Nga, phải , là thiết kế của An Nhiên có vấn đề hay là việc thi công của Hậu Chính Văn kém chất lượng?” Tiếu Hiểu nhìn có chút hả hê, nhìn cả hai đều vừa mắt, bất luận là lỗi của bên nào, kết quả cũng đều làm vui sướng.




      “Đều phải, kết quả có lẽ khiến thất vọng.” Hoàng Đức Hưng cười lạnh .




      “Ách, có ý gì?” Tiếu hiểu hiểu.




      “Xi măng của công trình lần này là do cậu chịu trách nhiệm cung ứng , lần này bê tông ban công sụp xuống phải do thiết kế đủ cũng phải do thi công sai sót, mà hoàn toàn do xi măng đạt tiêu chuẩn, vậy mới khiến cho bê tông sụp xuống gây ra cố này, cho nên tôi nghĩ tốt nhất là nên báo cho cậu chuẩn bị tinh thần, công ty nhất định truy cứu trách nhiệm pháp lý, nhưng mà vô cùng may mắn là tiến độ thi công công trình lần này nhanh, nếu đến lúc đó, nạn nhân của công trình xây dựng cẩu thả như thế chỉ có người bất hạnh như vậy rồi.” xong, Hoàng Đức Hưng cũng thèm nhìn tới khuôn mặt nhắn trắng bệch của ta, xoay người về phía tòa nhà công ty.




      Giờ phút này Tiếu Hiểu cũng chẳng quan tâm gì khác, vội vàng lấy di động từ trong túi ra gọi điện cho cậu mình, vốn là muốn mở đường cho ông ta kiếm chút tiền, đâu nghĩ đến ông ta lại gây tai họa lớn như thế cho , là tức chết .




      Trong phòng làm việc, An Nhiên nhìn bản thiết kế mà Lăng Lâm vừa đưa đến, đột nhiên thấy đau đầu. Đây là lần thứ ba trong tháng này rồi, khỏi hoài nghi cái Lăng Lâm này là người tốt nghiệp trường danh tiếng, giành được nhiều giải thưởng lớn trong nước sao? Tại sao bản thảo thiết kế của ta lại trẻ con như thế, thậm chí ngay cả tỷ lệ đơn giản nhất cũng tính sai.




      Lắc đầu bất đắc dĩ, ném bản vẽ lên bàn, đứng dậy về phía phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng.




      “Cốc cốc cốc...”




      “Vào .” tiếng từ bên trong vọng ra.




      An Nhiên đẩy cửa vào, mở miệng : “tổng giám, chuyện của Lăng Lâm, với năng lực của tôi, tôi thể dẫn dắt được, xin ngài đổi lại nhà thiết kế cho ấy học tập .” xong mới chú ý đến trong phòng làm việc, trừ Hoàng Đức Hưng còn có người đàn ông khác, hai người dường như thảo luận cái gì đó. Mà khi An Nhiên nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sô pha, khuôn mặt nhắn bỗng dưng tái , tay tự giác nắm chặc, ngờ tới người đàn ông kia dĩ nhiên là Mạc Phi.




      “An Nhiên, đến vừa đúng lúc, vị này là Mạc tổng của Thành Khai, chúng ta vừa rồi có nhắc đến , ra và Mạc tổng là bạn học a!” Hoàng Đức Hưng nhìn An Nhiên cười .




      An Nhiên nhìn Mạc Phi, vì sao ta lại đến đây, nghĩ là qua việc lần trước, bọn họ gặp lại nữa.




      Mạc Phi đứng dậy, mỉm cười với An Nhiên, vươn tay, giống như hai người lâu gặp, cười : “An Nhiên, lâu rồi gặp.”




      An Nhiên kinh ngạc nhìn ta, nhưng cũng có vươn tay ra bắt tay với ta, tột đến cùng ta muốn làm cái gì, cũng muốn biết, bởi vì dù ta muốn làm cái gì, tất cả đều liên quan đến .




      Ánh mắt lướt qua ta trực tiếp nhìn về Hoàng Đức Hưng phía sau, : “Tổng giám có khách ở đây, tôi liền quấy rầy nữa.” xong, xoay người muốn ra ngoài.




      “An Nhiên, đợi chút, tôi và Mạc tổng bàn chuyện hợp tác hạng mục, cũng ở lại nghe .” Hoàng Đức Hưng mở miệng .




      An Nhiên lấy cớ , “ được, tôi còn phải công trường chuyến, Ngụy công gọi điện thoại nhiều chỗ bản thiết kế, tôi phải xem chút.” xong cũng quay đầu lại ra khỏi phòng tổng giám phòng.




      Mạc Phi nhìn chằm chằm thân ảnh biến mất sau cánh cửa, hai tay nắm chặt, An Nhiên, lần này buông tay nữa!




      Hoàng Đức Hưng dường như nhìn ra chút manh mối gì đó, liền thử dò hỏi: “Mạc tổng và kiến trúc sư Cố của chúng tôi có quan hệ đơn giản?”




      Mạc Phi quay đầu, cười cười với Hoàng Đức Hưng, nhưng trả lời.




      Thấy có ý nhiều, Hoàng Đức Hưng dù sao cũng là lão hồ ly, lăn lộn nhiều năm đến vị trí bây giờ, tất nhiên là biết nhìn sắc mặt người khác, nếu ta muốn nhiều lời ông cũng hỏi nhiều, chuyển đề tài, : “về chuyện đầu tư xây dựng ban khoa học kỹ thuật thành phố, tin tức của Mạc tổng có tin được , theo tôi biết hình như chưa có thông báo xuống, đến tột cùng là có chính xác hay đây.”




      Mạc Phi cười, lười biếng : “Hoàng tổng dường như quên bố vợ tôi là cục trưởng cục xây dựng sao.”




      Hoàng Đức Hưng sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười : “về chuyện hợp tác, tôi báo cáo cho hội đồng quản trị, tôi nghĩ, nếu có gì ngoài ý muốn chúng ta nhất định hợp tác vui vẻ.”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 47: loại thích nhàn nhạt





      Chiếc bút trong tay trượt mạnh cái, nét vẽ vượt ra khỏi phạm vi quy định của bản vẽ, thậm chí vì lực cầm bút quá lớn mà đầu bút khiến bản vẽ bị rách vệt dài.




      An Nhiên thở dài tiếng, cầm chiếc bút trong tay để lên bàn, ngồi ghế xoay ngửa đầu, nhắm mắt lại, những hình ảnh thể khống chế được cứ nhảy ra trước mắt, có vui vẻ, có nước mắt. còn nhớ lần đầu tiên hẹn hò, ta và sóng vai ven hồ trong sân trường, ta cười với kế hoạch tương lai sau này, cười ta nhất định phải mở công ty kiến trúc, xây nhiều nhà cao tầng, về lý tưởng, hoài bão của bọn họ, càng hai người càng gần nhau, cũng biết là tay người nào chạm phải tay đối phương trước, mặt trời chiều ngả về tây, cuối cùng tay của ta nắm được , sau đó mười ngón tay hai người đan xen nhau, cũng là dưới ánh nắng chiều hôm đó, trong cái bóng phản chiếu của cái hồ , ta hôn lên môi , khi đó cả hai đều ngây thơ đơn thuần, chỉ có môi kề môi mà mặt đỏ rực lên như quả táo chín, tim đập đến 180 nhịp.




      muốn bị ký ức dẫn dắt, An Nhiên chợt mở mắt ra, vò bản vẽ bàn thành cục, dùng sức ném vào trong sọt rác. Mà trong sọt rác có bảy, tám viên giấy, đây chính là kết quả phấn đấu cả chiều nay của An Nhiên.




      Cửa thư phòng được mở ra, Tô Dịch Thừa mặc tây trang chỉnh tề cầm cặp công văn từ bên ngoài vào. Thấy thế, An Nhiên vội vàng đứng lên, “, về rồi, muốn dùng thư phòng ư, em, em lập tức ra ngoài.” xong, đứng dậy thu dọn bản vẽ chuẩn bị ra ngoài.




      “An Nhiên.” Tô Dịch Thừa gọi lại, lắc đầu, : “ cần dùng thư phòng, làm xong việc ở phòng làm việc rồi, em dùng cứ dùng, chúng ta là vợ chồng, em là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, thể lúc nào cũng khách khí như vậy.”




      An Nhiên dừng lại, nhìn ra lời, chẳng qua còn chưa quen.




      Tô Dịch Thừa cười cười với , để cặp công văn xuống, nới lỏng cà vạt cổ: “ tắm .” xong, rời thư phòng.




      An Nhiên lại ngồi xuống, lần nữa trải bản vẽ ra bàn sách rộng rãi, cầm thước và bút vẽ chăm chú kẻ vẽ. Nhưng mà đầu óc luôn kiềm chế được mà nhớ lại cảnh trong phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng chiều nay, biết tột cùng Mạc Phi muốn làm gì, trước kia chưa bao giờ cảm thấy ta là người buông tay được như vậy, hồi đó ta có thể xoay người quay đầu lại, thoải mái mà buông tay tình cảm bốn năm, như thế đến hôm nay cần gì phải dây dưa ngừng như thế. ta là quá để ý vì khinh thường ta sao, chẳng lẽ có ai ngoài ta nên ngu ngốc đến mức vui mừng vì ta quay đầu lại rồi làm lại từ đầu với ta sao? Chẳng lẽ ta hiểu đời này tình cảm đánh mất giống như thời gian trôi qua, bao giờ có thể quay ngược lại được nữa.




      Thở dài tiếng, An Nhiên để cây bút trong tay xuống, tối nay sợ là thể hoàn thành được bản vẽ này rồi, suy nghĩ dứt, thể tĩnh tâm mà vẽ được, để bút vẽ xuống, cuộn bản vẽ lại, cho cả vào trong tập tài liệu.




      Đem đồ thu dọn xong vào phòng ngủ, đúng lúc gặp Tô Dịch Thừa tắm rửa xong chỉ cuốn cái khăn tắm từ trong phòng tắm ra, bốn mắt nhìn nhau, An Nhiên thoáng chốc đỏ mặt lên, mặc dù có những hành động thân mật rồi nhưng khi nhìn trần truồng An Nhiên vẫn có chút xấu hổ, ánh mắt né tránh, để đồ thu dọn xuống, cảm thấy hai người ở trong phòng như vậy có chút lúng túng, ngẩng đầu, ánh mắt dám dừng người , hỏi: “Ăn tối chưa? có muốn em làm chút mì cho ?”




      Tô Dịch Thừa nhìn ra tự nhiên, ra buổi tối ăn rồi, cùng ăn với mấy cán bộ cơ sở, nhưng mà nhớ lại bộ dạng món mì ngày đó làm cho , là nhớ nhung, liền gật đầu : “được, cứ làm món mì rưới sốt cà chua lần trước




      An Nhiên gật đầu, ra phòng bếp. ra có ý kiến gì cả, trừ mì rưới sốt cà chua, biết làm món gì khác, dĩ nhiên, món này làm cũng ngon cho lắm.




      Khi Tô Dịch Thừa mặc đồ xong ra ngoài An Nhiên vẫn bận rộn trong phòng bếp. Tựa vào bàn ăn nhìn bận bịu vì mình, trong lòng ánh có loại cảm giác bình yên nên lời.




      Nhìn An Nhiên bận rộn xào nấu, nhớ lại trước kia cũng từng có người con làm tất cả vì . từng cho là người con kia là người nắm tay đến hết cuộc đời, nhưng ngờ lại có kết cục như thế. từng cho là cả đời này kết hôn, nhưng biết xúc động thế nào lại lựa chọn kết hôn chớp nhoáng như vậy. Hồi đó từng cầm chiếc nhẫn chuẩn bị để đeo lên cho người đó, ngờ lại đổi lại phản bội đau đớn nhất. Từ đó bắt đầu từ chối tình , thậm chí từ chối tình bạn, chứ đừng đến hôn nhân.




      Gặp được An Nhiên, mới biết ra hôn nhân có thể rất đơn giản, cần nhau, thích hợp mới là quan trọng nhất, thậm chí cần đám cưới, cũng cần nhẫn cưới.




      Nghĩ đến đó, Tô Dịch Thừa thậm chí biết mình vào phòng bếp như thế nào, như thế nào mà ôm từ sau lưng, cằm đặt lên bả vai , hô hấp ấm áp phả vào vành tai , thậm chí có thể cảm giác được thân thể trong lòng bị ôm trở nên có chút cứng ngắc. Nhìn mặt từ từ nóng lên, khỏi có chút buồn cười, da mặt người phụ nữ này khỏi quá mỏng rồi, chịu được chút trêu chọc, bây giờ nghĩ lại, thậm chí khó có thể tin được chính là người mở miệng cầu kết hôn ngay lần đầu tiên gặp mặt. cảm thấy có phần hiếu kỳ, lúc đó lấy đâu ra dũng cảm đó.




      “Mì, mì rất nhanh là xong, , ra ngồi bên kia , lập tức, lập tức ăn được.” Bị ôm từ phía sau, An Nhiên lắp bắp, trong lòng bản lãnh, nên cũng hồi hộp muốn chết.




      “Ừ.” Tô Dịch Thừa lên tiếng trả lời, nhưng có buông ra, cái mũi ngửi da thịt của , người có mùi thơm mát dễ chịu sau khi tắm xong giống của .




      Động tác của An Nhiên có chút cứng ngắc, đưa tay tắt bếp, sau đó lấy bát trút mì trong nồi ra.




      “Nha!” Cái bát mì kia suýt nữa rơi từ tay xuống, .. cái tay của để ở đâu thế!




      “Tô, Tô Dịch Thừa!” An Nhiên gọi , nhắc nhở , tay của nên có chừng mực chút.




      Tô Dịch Thừa lời nào, ôm lấy , tay bắt đầu thăm dò, giờ phút này đâu quản được cái bát mì này nữa, tìm được bữa ăn khuya tốt hơn nhiều, mà còn khẳng định là món ăn ngon. chỉ lần, An Nhiên từng hỏi tại sao lại đồng ý lời cầu hôn hoang đường kia của , ra cũng chỉ lần tự hỏi mình, mỗi lần đáp án của và của đều giống nhau, thích hợp, ra đúng là thích hợp. Nhưng mà người thích hợp làm vợ chồng đâu chỉ có mình ?




      nghĩ có lẽ ngay lần đầu tiên nhìn thấy , thích, loại thích nhàn nhạt, tính là thích.




      Đêm nay bát mì rưới sốt cà chua của An Nhiên cuối cùng đến nửa đêm mới vào bụng của người khác, mà khi đó An Nhiên sớm mệt mỏi đến mức cả người vô lực, ngủ mê man giường rồi.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 48: Kết quả điều tra





      Trong phòng hội nghị của “Chân Thành kiến trúc”, Hoàng Đức Hưng ngồi ở chủ vị, An Nhiên và Tiếu Hiểu chia ra ngồi ở hai bên trái phải của ông, những người khác trong công ty ngồi bên cạnh An Nhiên và Tiếu Hiểu.




      Hoàng Đức Hưng bưng chén trà bàn nhấp ngụm, : “Hôm nay triệu tập mọi người đến hội nghị đặc biệt này để thông báo hai việc.”




      An Nhiên cầm lấy bút vẽ linh tinh giấy, biết mục đích của Hoàng Đức Hưng khi mở hội nghị hôm nay, nhưng đoán hẳn là về cố công trường lần trước. biết kết quả như thế nào, nhưng mà nhìn vẻ mặt đắc ý của Hậu Chính Văn ngồi đối diện, đoán rằng liên quan đến ông ta.




      “Về nguyên nhân trường thi công “Bích Hồ Viên” xảy ra cố đổ sụp, công ty điều tra ràng.” Hoàng Đức Hưng , lúc , liếc mắt An Nhiên cùng Hậu Chính Văn, cuối cùng nhìn về phía Tiếu Hiểu bên tay trái mình.




      “Tôi thi công theo đúng như bản vẽ của kiến trúc sư Cố, nếu có vấn đề phải là vấn đề của tôi.” Hậu Chính Văn nhìn An Nhiên lành lạnh , giọng có chút khiêu khích.




      An Nhiên nhìn ông ta cái, lời nào, cầm bút vẽ lòng vòng. Nếu là trách nhiệm của , cũng có gì để .




      Hoàng Đức Hưng nhìn Hậu Chính Văn, mở miệng : “Bản thiết kế của An Nhiên có vấn đề, công ty mời chuyên gia nghiên cứu cặn kẽ bản thiết kế, bản thiết kế đó được tính toán hợp lý, tạo thành cố.”




      Hậu Chính Văn bốc chốc mở to mắt, “tôi dựa theo bản thiết kế, nếu bản thiết kế sai, vậy việc thi công của tôi cũng tuyệt đối thành vấn đề.”




      “Lão Hầu, ông thể nghe người ta xong sao, ông căng thẳng, kích động cái gì, tôi còn chưa là thi công của ông có vấn đề.” Hoàng Đức Hưng nhìn ông ta, trêu ghẹo .




      Hậu Chính Văn sờ sờ lỗ mũi, giọng thầm, “ phải trách nhiệm của tôi là được.”




      Hoàng Đức Hưng liếc nhìn Tiếu Hiểu lần nữa, sau đó mở miệng : “nguyên nhân chuyện lần này phải ở thiết kế, cũng ở thi công, nguyên nhân chủ yếu là vì phần xi măng đạt tiêu chuẩn tạo thành khối bê tông chất lượng kém, theo tiêu chuẩn xây dựng hành cường độ chịu nén của bê tông phải là 32.5, trong thực tế đo đạc được cường độ chịu nén của bê tông ở đây chỉ đạt 4.8 và 4.3 Mpa, kém tiêu chuẩn quy định tới 6.8 và 7.6 lần, như vậy, bê tông mất giá trị sử dụng. Đây là nguyên nhân chủ yếu của tai nạn lần này.”




      An Nhiên ngẩng đầu, có phần bất ngờ vì kết quả như thế, xi măng đạt tiêu chuẩn hay , có liên quan rất lớn đến việc xây dựng nhà cửa có kiên cố hay , có sụp xuống hay , có biến thành công trình xây dựng cẩu thả hay , vấn đề này quan hệ đến tính mạng của hơn trăm nghìn hộ gia đình.




      Bên dưới, mọi người cũng rối rít nghị luận, kiến trúc sư sợ nhất tình huống như vậy, thiết kế hợp lý, thi công chính xác có thể sửa đổi, nhưng nếu rút lõi chi phí nguyên liệu, làm giảm chất lượng nhà ở, liên quan đến mạng người, bây giờ ngẫm lại may mắn là việc được phát sớm, nếu muộn, mọi việc xong xuôi sợ rằng chỉ có cái ban công sụp xuống, chỉ người bị thương vong.




      Hoàng Đức Hưng khoát tay để mọi người im lặng, : “được rồi, về vấn đề chất lượng xi măng, công ty phối hợp với bên cung ứng để giải quyết, chuyện này chúng tôi thông báo cho mọi người, vì thế mọi người làm việc với nhau đừng vì chuyện này mà thoải mái.”




      “Chuyện này là tốt rồi, tôi có ý kiến.” Hậu Chính Văn thầm tiếng.




      “Nếu như là nguyên vật liệu có vấn đề, bản thiết kế dù tốt hơn nữa thi công cũng uổng phí, cá nhân tôi cho rằng về cố lần này, công ty chúng ta cần kiện bên cung ứng ra tòa để có trừng trị của pháp luật, suy cho cùng chính chúng ta là bên xây dựng, cung cấp nhà cửa cho người ta ở, chúng ta thể đảm đương được chuyện mạo hiểm như vậy.” An Nhiên khách quan .




      Hoàng Đức Hưng gật đầu, liếc nhìn Tiếu Hiểu, : “chuyện này công ty xử lý, tuyệt đối nhân nhượng.”




      An Nhiên gật đầu, quay lại đúng lúc đối diện với ánh mắt của Tiếu Hiểu, thấy ta cười như cười nhìn mình, trong mắt còn có ngoan. An Nhiên nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn ta, thấy ta nhìn sang chỗ khác, cười hỏi chuyện khác với Hoàng Đức Hưng.




      Hoàng Đức Hưng gật đầu, : “Mặt khác về việc đấu thầu tòa nhà thị chính mấy ngày nữa phải bắt đầu, công ty chúng ta còn chưa xác định bản thiết kế, thứ ba tới, tôi muốn tổ chức cuộc bình xét công khai trong công ty, mấy nhà thiết kế nộp thiết kế lên , sau đó mọi người bỏ phiếu công khai, ai giành được nhiều phiếu dùng bản thiết kế của người đó. Tất nhiên mấy người thực tập sinh nếu có hứng thú cũng có thể tham gia, đây cũng coi như cơ hội rèn luyện.”




      Nghĩ đến bản thiết kế An Nhiên cũng có chút nhức đầu, mấy ngày nay bận rộn mà cũng biết bận cái gì, bản vẽ tòa nhà thị chính đến bây giờ mới hoàn thành được bản phác thảo, còn chưa có chi tiết gì. Vốn muốn tranh thủ mấy buổi tối đẩy nhanh tốc độ, nhưng mà mỗi đêm Tô Dịch Thừa đều quấn lấy quýt lấy , giằng co đến nửa đêm, nhiều khi sáng sớm cũng cho xuống giường, lấy đâu ra nhiều thể lực như vậy.




      Nghĩ tới những thứ này, An Nhiên khỏi vừa xấu hổ vừa bực bội, mặt cũng tự giác nóng lên.




      “An Nhiên?” Hoàng Đức Hưng hơi cau mày, thấp giọng gọi.




      Lúc này An Nhiên mới kịp phản ứng, sững sờ nhìn ông, lại nhìn mọi người, căn bản nghe vừa rồi mọi người thảo luận cái gì.




      suy nghĩ gì vậy, mặt đỏ rần lên, tổng giám gọi chị mấy tiếng cũng phản ứng gì.” Tiếu Hiểu ngồi đối diện lành lạnh hỏi.




      An Nhiên bất giác sờ sờ gương mặt hơi hơi nóng lên, gật đầu xin lỗi Hoàng Đức Hưng: “ xin lỗi, mới vừa thất thần.”




      Hoàng Đức Hưng nhìn , : “buổi tối Đồng cục trưởng cục xây dựng có bữa tiệc, tan việc đừng vội về, đến lúc đó cùng Tiếu Hiểu đến bữa tiệc.”




      An Nhiên vội vàng gật đầu, “Được, tôi biết rồi.” Những cuộc xã giao như vậy rất phổ biến, mặc dù thích thú cho lắm, nhưng cũng có cách nào từ chối.




      Hoàng Đức Hưng gật đầu, sau đó thu lại tài liệu bàn, đứng dậy, : “Được rồi, cuộc họp hôm nay dừng lại ở đây, mọi người quay về với công việc .”




      An Nhiên khẽ thở dài, nửa người dựa vào ghế ngồi cũng chưa đứng dậy, mí mắt có chút mệt mỏi, thân thể đau nhức, cảm thấy phải chuyện ràng với Tô Dịch Thừa về cuộc sống vợ chồng sau này chút, nếu , thể nào cũng bị vắt kiệt sức.





      “Chúc mừng chị a, là may mắn.”




      Lúc An Nhiên nghĩ chuyện với Tô Dịch Thừa thế nào, giọng lành lạnh truyền đến từ đỉnh đầu, ngữ điệu rất lạnh lùng, hề vui vẻ gì. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiếu Hiểu cười như cười nhìn , trong mắt hề có ý cười.




      “Có ý gì.” An Nhiên cau mày, ý nghĩa những lời này của ta, chúc mừng, ở đâu ra việc mừng?




      Tiếu Hiểu nhìn cười quỷ dị, nhưng chuyện, xoay người ra khỏi phòng họp.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 49: Bữa cơm xã giao





      Trong phòng làm việc, An Nhiên chuyên tâm thiết kế tòa thị chính, qua buổi trưa, tuy là vẫn là bản phác thảo nhưng có thể nhìn ra được diện mạo sơ bộ.




      An Nhiên cầm bút quan sát cẩn thận, vừa cầm cái tẩy, tẩy bức vẽ chút, lại lấy thước đo đo lại lần nữa, qua hồi lâu mới hài lòng gật đầu. định vẽ mục khác có tiếng gõ cửa vang lên, ngẩng đầu, thấy Tiếu Hiểu trang điểm hoàn mỹ, mái tóc xoăn lọn to cùng với bộ quần áo người kia hình như khác lúc sáng, đôi khi An Nhiên hiểu, cùng làm nơi, cùng chức vị, làm cùng việc, lẽ ra ta làm gì có nhiều thời gian đến chỗ mình, hơn nữa lại còn phải thay đổi trang phục và túi xách. ta sống rất sang nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi thay ta.




      “Xong chưa, tổng giám bảo em đến báo cho chị, gần đến giờ rồi.” Tiếu Hiểu đứng ở cửa , khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn ra là cười hay là cười.




      An Nhiên nhìn thời gian màn hình máy tính chút, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời tối sầm, bây giờ mới cảm thán thời gian trôi qua nhanh.




      Gật đầu với Tiếu Hiểu, thu dọn đồ bàn, với ta: “được rồi, đến ngay, tổng giám ở đâu thế, tôi tự lái xe đến.”




      Tiếu Hiểu liếc nhìn , cười hỏi: “chị có ý định phòng vệ sinh trang điểm lại sao?”




      Lúc này, An Nhiên mới kịp phản ứng, từ buổi trưa đến giờ vẫn vùi đầu vào thiết kế, mà luôn vẽ quên trời đất, mái tóc vốn được buộc gọn gàng giờ phút này lại nhếch nhác, rối bù, nhìn đồng hồ, đem bản vẽ sửa được nửa nhét vào bên, cầm túi xách vội vàng vào phòng vệ sinh, qua Tiếu Hiểu, quên : “ luôn cho tôi địa chỉ, tự tôi lái xe đến.”




      Tiếu Hiểu nhướng nhướng mày, : “Du Nhiên Cư.”




      An Nhiên ngừng lại, trong lòng khỏi kêu khổ, tại sao lại là “Du Nhiên Cư” Giang Thành lớn thế này, chẳng lẽ thể tìm chỗ khác có thể ăn cơm sao?




      Nhìn hơi nhíu chân mày, Tiếu Hiểu có chút khinh thường hỏi: “làm sao, chị thích chỗ đó?”




      có.” An Nhiên cười nhạt lắc đầu, chỉ cầu nguyện đừng gặp Tô Dịch Kiều là được.




      Tiếu Hiểu cũng nhiều, chẳng qua là nhìn nhíu mày.




      An Nhiên tránh ánh mắt của , chỉ : “ cần chờ tôi, tôi tự lái xe đến.” xong liền phòng vệ sinh.




      Tiếu hiểu nhìn thân ảnh của biến mất ở chỗ rẽ vào phòng vệ sinh, sau đó quay đầu nhìn bản vẽ đặt bàn làm việc, chân mày khẽ nhướng lên, ánh mắt tỏa sáng.




      An Nhiên phòng vệ sinh, chải tóc qua loa, sau đó trang điểm nhàn nhạn, khi quay ra phòng làm việc Tiếu Hiểu rời , thu dọn bàn làm việc dở dang, sau đó cầm cặp tài liệu và điện thoại bàn, liền ra khỏi phòng làm việc.




      Trong lúc về phía bãi đỗ xe dưới hầm công ty, ánh mắt An Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay, cảm giác, cảm giác có gì đó thích hợp, lại biết thích hợp ở chỗ nào. Đợi đến khi ngồi vào trong xe, An Nhiên mới nghĩ ra hôm nay hình như Tô Dịch Thừa chưa gọi điện cho , cũng đến đón , sau đó khởi động xe chuẩn bị rời , mới nhớ ra sáng nay khi đưa đồ ăn sáng cho , Tô Dịch Thừa hôm nay phải trụ sở thị sát, buổi tối có khả năng về muộn, có thời gian đón , bảo tự lái xe về.




      Xe khởi động khẽ rung, An Nhiên nhìn chằm chằm điện thoại di động lúc lâu có chút thất thần, sau đó điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, là Tiếu Hiểu gọi điện thoại tới, sau khi kinh sợ An Nhiên vội vàng mở máy, chưa kịp mở miệng, nghe thấy bên kia điện thoại, Tiếu Hiểu hỏi: “An Nhiên, chị đến chưa vậy, em và tổng giám đường , đợi ở tầng 2 phòng 208, Đồng cục trưởng sắp đến, đừng đến muộn.”




      “Ừ, tôi biết rồi.” An Nhiên lên tiếng, sau đó cúp điện thoại. Sau đó nhìn điện thoại di động khỏi lắc đầu, thầm cười khổ, mới bao lâu thế mà có quen với việc có người đàn ông kia gọi điện hằng ngày, thậm chí quan tâm đưa đón.




      Thói quen, là đáng sợ.




      Khi An Nhiên lái xe đến nơi, đúng lúc gặp Trương quản lý ở đại sảnh, vì trước đó Tô Dịch Kiều dặn dò, Trương quản lý thấy An Nhiên, thái độ phải gọi là cực kỳ nồng nhiệt, khuôn mặt tươi cười chào hỏi , hỏi đặt chỗ chưa, có bạn đến , v.v.. khiến An Nhiên suýt nữa chịu nổi, vội là còn có công việc, đến cùng lãnh đạo công ty đến ăn bữa cơm xã giao, tiện nhiều lời, liền vội vàng lên tầng. Gõ cửa vào, thấy Tiếu Hiểu và Hoàng Đức Hưng ngồi sát bên, mái tóc xoăn của Tiếu Hiểu có phần lộn xộn, sắc mặt cũng hơi hồng hào, khóe môi hơi bị nhòe màu son. Mà Hoàng Đức Hưng ở bên vẫn ngồi nghiêm chỉnh, xem xét mở máy điện thoại, thấy An Nhiên vào, cũng chỉ mỉm cười gật đầu, cũng nhiều. Mà Tiếu Hiểu đột nhiên đứng dậy bụng có chút thoải mái, sau đó cầm túi xách trực tiếp phòng vệ sinh.




      An Nhiên cảm giác hình như có chuyện mập mờ bình thường, nhưng dù sao đó cũng là chuyện của người khác, có tư cách nhiều, chỉ cúi đầu nhìn khăn trải bàn được chế tác tinh xảo kia.




      Buổi tối Hoàng Đức Hưng mời vị Đồng cục trưởng kia và Tiếu Hiểu đến trước, chẳng qua điều khiến An Nhiên ngoài ý muốn chính là vị Đồng cục trưởng cũng phải là ai khác, mà là người gặp mặt ở đây lần trước, dường như còn có quen biết mẹ mình.




      Đồng Văn Hải cũng nhận ra An Nhiên, sở dĩ ông có ấn tượng với An Nhiên đầu tiên vì là bà xã của Tô Dịch Thừa, thứ hai là con Lâm Tiểu Phân, bất kể là gì trong hai thân phận này, cũng khiến ông cách nào xem .




      …” Đồng Văn Hải vừa định mở miệng gì, lại bị Hoàng Đức Hưng ở phía sau đứng lên ngắt lời.




      “Đồng cục trưởng, lâu gặp, phong độ vẫn nhanh như cũ.” Hoàng Đức Hưng cười với Đồng Văn Hải.




      Đồng Văn Hải lấy lại tinh thần, liếc nhìn Hoàng Đức Hưng, cười : “Hoàng tổng giám đùa.”




      “Đâu có đâu có, là Đồng cục trưởng quá khiêm tốn rồi.” Hoàng Đức Hưng xong, liền xoay người với An Nhiên: “An Nhiên, vị này là Đồng cục trưởng cục xây dựng mới nhậm chức, phải cố gắng kính Đồng cục trưởng mấy chén.”




      An Nhiên cười cười, gật đầu với Đồng cục trưởng, gọi: “xin chào Đồng cục trưởng.”




      Đồng Văn Hải gật đầu, nhìn ánh mắt hơi phức tạp.




      Sau đó cửa phía sau lại bị đẩy ra, Tiếu Hiểu cười cùng người khác tiến vào, mà đến khi An Nhiên nhìn người tiến vào cùng Tiếu Hiểu kia, mắt bỗng trợn trừng, vẻ mặt rất là bất ngờ và khiếp sợ.
      piipp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :