1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 38: Hoàng lan hương

      Editor: VinJR


      đến cảnh tượng trong Lâm Giang lâu, trong Lạc Tuyết các bầu khí học tập là căn thẳn. Bàng Lạc Tuyết trái lại có thiên bẩm học y, đối với việc nhận thức huyệt vị rất nhạy bén. Sở Mộc Dương biết ở kiếp trước Bàng Lạc Tuyết từng nỗ lực học tập châm cứu vì để giảm chứng đau chân của Tấn vương khi đông tới. Mặc dù Bàng Lạc Tuyết có trí nhớ tốt, học lần là quên được, thế nhưng đối với chuyện nhận biết huyệt vị quả nhiên là nàng bị làm khó, l.q.d lần nàng cũng từng bỏ cuộc, nhưng khi nhìn thấy Tấn vương bởi vì chân đau muốn chết sống lại, lại cắn răng, hạ quyết tâm học tập.


      Nghĩ tới kiếp trước nàng nỗ lực học tập y thuật vì để cứu người, kiếp này nàng học y là vì muốn lấy mạng của , đúng, chỉ là muốn tính mạng của , l.q.d điều nàng muốn nhất chính là sống bằng chết. Nghĩ đến điều này, nàng lại cầm ngân châm lên tay, tùy tiện châm vào thiên linh huyệt của Sở Mộc Dương.


      Sở Mộc Dương sợ đến mức muốn nhảy dựng, nha đầu này cũng quá ngoan độc, tay tự chủ vò đầu mình cái, hình như cây kim kia cắm thiên linh huyệt của mình.


      Bàng Lạc Tuyết như cảm nhận được động tác của liền ngẩng đầu, Nở nụ cười xinh đẹp tươi như hoa, mặt mày cong cong cười : “Sư phụ đừng sợ, Tuyết nhi biết chỗ huyệt vị này rất lợi hại, dùng để đối phó sư phụ.”


      Sở Mộc Dương nghe như vậy trong lòng vừa mới có chút an ủi, mặt lộ ra biểu tình ôm an ủi làm người ta nhìn khó chịu.


      Bàng Lạc Tuyết câu, lại chống tay lên cằm, nhíu mày : “Bất quá...”


      Trong lòng Sở Mộc Dương nhảy dựng, khẩn trương nhìn về hướng tiểu nha đầu này.


      Bàng Lạc Tuyết nhìn bộ dáng khẩn trương cố ý đùa giỡn : “Bất quá cũng tốt a, vạn nhất sư phụ làm chuyện gì đó thể tha thứ, Tuyết nhi sợ là cũng thể khi sư diệt tổ.”


      Sở Mộc Dương nhìn vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết biểu tình rối rắm : “Vậy sư phụ cần phải kiềm chế chút, bằng trở thành kẻ địch với đồ nhi thông minh đáng này, sư phụ cũng chịu thấu.”


      Hai người nhìn nhau cười, hai đôi mắt giảo hoạt.


      "Được rồi, hôm nay cũng còn sớm, hôm nay học đến đây thôi, Thích Dao muội phi phi tiêu rất tốt, vừa lúc sư phụ nơi này có bộ phát tinh đưa cho Tuyết nhi xem như quà gặp mặt." Sở Mộc Dương từ trong ngực lấy ra hộp gỗ .


      Bàng Lạc Tuyết thân thủ nhanh nhẹn nhận lấy mở ra xem, quả nhiên là phát tinh trong truyền thuyết, nếu châm vào trong người, trừ phi cho người lóc thịt xuống, l.q.d bằng lấy ra được. Nếu khổ luyện thời gian, chắc chắn uy lực càng cao . Ngẩng đầu : “Đa tạ sư phụ, nếu sư phụ ngay cả bảo bối này cũng tiếc tặng cho Tuyết nhi, Tuyết nhi nhất định hiếu kính với sư phụ tốt, nếu như sư phụ còn có bảo bối gì khác, ngại lấy ra để Tuyết nhi đánh giá, để Tuyết nhi cũng mở mang tầm mắt.”


      Sở Mộc Dương bị nàng dụ dỗ, cảm giác như lông mày của bị rút lại thành hàng, trọng yếu nhất là cảm thấy nửa thân thể đều toát mồ hôi lạnh, giống như bị thôi miên. Bất đắc dĩ từ trong ngực lấy ra hai bình sứ, đặt vào tay Bàng Lạc Tuyết : “Đây chính là đồ gia truyền của ta, muội cần phải trân trọng sử dụng a.”


      Bàng Lạc Tuyết nhìn hai bình hỏi: "Sư phụ, cái này là cái gì?”


      Sở Mộc Dương cười thần bí: “Đây là bí dược trong nhà ta, bình bên trái là Thực Cốt, bên phải chính là Tiêu Hồn, hai loại dược này được điều chế từ cây thảo dược, loài hoa này chỉ có ở trong hoàng cung Nam Chiếu quốc mới có, lần sau cho Tuyết nhi hạt giống, chỉ là hoa này trưởng thành dễ, bất quá Nam Chiếu cũng chỉ có mấy cây mà thôi.”


      Bàng Lạc Tuyết cất mấy món bảo bối vào, quả nhiên người này người có bảo bối, độc thuật Nam Chiếu cực mạnh, cho nên sau này nhiều thứ tốt. Thế là bộ dạng chân chó : “Sư phụ cần phải nghĩ ngơi, hôm nay cũng trể, l.q.d sư phụ muốn bay tới bay lui rất phiền toái, lát muội gọi Liên Diệp, Liên Ngẫu mang thức ăn cho sư phụ. Sư phụ cũng tránh được phiền phức. Phí thuê phòng cũng được giảm, nhân tiện làm phiền sư phụ có việc gì nhổ chút hoa hoa cỏ cỏ ở trong tiểu viện này tốt, cũng làm cho viện này đẹp đẽ.”


      Sở Mộc Dương lắc lắc đầu, nha đầu này lừa đảo quá khôn khéo. E là sau này phải vì bữa cơm mà kiếm tiền, bôn ba mệt nhọc rồi.


      Tuyết nhi thu dọn đồ vật, trở lại trong viện của nàng, trong phòng Thích Dao uống trà, bình thường Thích Dao rất bận rộn, có đại chạy tới đây.


      Bàng Lạc Tuyết : “Dao tỷ tỷ, ăn cơm chưa?”


      Thích Dao lười biếng : “Đương nhiên là chưa, chờ đến đây ăn món ngon.”


      Bàng Lạc Tuyết thầm nghĩ, ở kinh thành, tửu lâu tốt nhất trừ Lâm Giang Lâu ra, tất cả cái khác đều ở trong tay tỷ ấy, món ngon nào mà chưa từng ăn qua. Tức giận : “Thức ăn chỗ của muội đều là tỷ đưa tới, thế nhưng lại đến đây khoe khoang.”


      Thích Dao cũng muốn nàng náo loạn: “Được rồi, có cái gì ăn ngon đều đưa tới cho muội, ta đây là thấy trò hay, muốn nhanh tới đây chia sẻ với muội, nên chưa kịp ăn cơm, bằng chúng ta vừa ăn vừa .”


      Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, gọi hạ nhân bày cơm, lại để cho Liên Diệp, Liên Ngẫu đóng cửa viện lại, bốn người chậm rãi ngồi ở bên cạnh bàn ăn.


      Mọi người đều ăn no, bắt đầu uống canh, Thích Dao nhìn mọi người ăn cũng vừa xong, thế là : “Hôm nay ta quan sát Lâm Giang lâu, nhìn thấy vị đại tiểu thư kia của muội đến đó gặp mặt cùng Tấn vương, biết Tuyết nhi có biết hay ?”


      Bàng Lạc Tuyết lắc đầu : “Muội đương nhiên nghe qua hai người lén có liên hệ, cũng nghĩ hai người thế mà gặp gỡ công khai, thế nhưng cũng chút tin gì truyền tới. Buổi chiều hôm nay chẳng qua là nghe đại tiểu thư thấp hương cầu phúc, ngờ lại lén lút gặp mặt Tấn vương.”


      Thích Dao : “Chuyện đó đương nhiên có tin truyền tới, chỉ bất quá ta để ý căn phòng trong Lâm Giang lâu kia, vừa lúc thấy có người thuê chung phòng cùng Tấn vương gia, thực khéo, nếu phải nhìn thấy nha đầu bên cạnh nàng, l.q.d ta cũng chú ý tới, bất quá hai người ngược lại thực xứng đôi, nếu có sư huynh tới, lục trong hành lý của tìm thấy Mê Tình dược cũng có trò hay hôm nay, có thể thấy ta là người rất thiện lương.”


      Bàng Lạc Tuyết nghe thấy Thích Dao như vậy, thịt viên trong miệng thiếu chút nữa làm sặc chết nàng, vất vả mới xuống : “Tấn vương là người có định lực điều khiển bản thân mạnh phi thường, tỷ là làm cái gì, mới có thể thành toàn cho đôi uyên ương này vậy?”


      Thích Dao : “Chỉ là xem bọn chịu đựng quá vất vả, cho nên ta liền đem Hoàng Lan hương bỏ vào lư hương trong phòng , dù cho định lực cường thịnh mấy chăng nữa cũng thể khống chế bản thân được, dược này do sư huynh của ta điều chế, ta đương nhiên biết rất lợi hại.”


      Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt nàng hưng phấn : "Sợ là Tấn vương tỉnh ngộ lại phát trong đó kỳ quái, cũng phải người dễ bị người khác gạt gẫm.”


      Thích Dao hoàn toàn thất vọng: “Chuyện này muội cần lo lắng, Hoàng Lan hương này màu vị, hơn nữa chỉ cần lượng phần ba ngón tay liền làm bọn họ chịu nổi, huống chi sau khi dược bị đốt, khác gì nắm tro tàn, có làm gì cũng tra được.”


      Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: “Xem tỷ náo loạn như vậy, sợ là Bàng Lạc Vũ cũng quấn lấy Tấn vương đòi lấy nàng, nhân tiện nhìn xem Tấn vương này có muốn chuyện này hay chưa .”


      Thích Dao cho là đúng, hừ lạnh tiếng: “Ta thấy hai người này lén lút, có thể thấy Tấn vương này muốn lấy, đáng thương cho Bàng Lạc Vũ.”


      Trong miệng Thích Dao đáng thương, mặt lại có bất luận ý gì là đáng thương cho Bàng Lạc Vũ.


      Bàng Lạc Tuyết lau khóe miệng, “Ngày mai đại ca của muội trở về, trong nhà có yến hội, muội cho người đưa thiếp mời đến cho tỷ, đến lúc đó cần phải nể mặt a, Dao lâu chủ.”


      Thích Dao nháy nháy mắt : “Vậy cứ tự nhiên, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu bảo ca vũ phường chuẩn bị.”


      Bàng Lạc Tuyết : “Làm phiền tỷ rồi.”


      Bốn người lại thân thân thiết thiết chuyện chút mới nghỉ ngơi.


      Ở trong phòng Bàng Lạc Tuyết nghĩ đến lời của Thích Dao lúc chiều, nàng cẩn thận suy nghĩ kêu lên: “Tử Quyên, ngươi đến đây chút.”


      Tử Quyên vẫn ở ngoài cửa canh gác. Nghe thấy Bàng Lạc Tuyết gọi nàng đẩy cửa tiến vào hỏi: “Tiểu thư có chuyện gì phân phó.”


      “Ngươi đến Thính Vũ hiên gọi đại tiểu thư, là đến chỗ mẫu thân thăm tam muội muội.”


      Tử Quyên cũng nghĩ nhiều, lập tức đến Thính Vũ hiên.
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39: Phượng hoàng hỏa thứ hai

      Editor: VinJR


      Trong phòng ở Lâm Giang lâu, đẩy mở cửa sổ, gió thổi vào phòng hương vị đầy mị hoặc.


      Bàng Lạc Vũ mở mắt ra, nhìn thấy Tấn vương mặc y phục tử tế, nhìn ra cửa sổ biết suy nghĩ gì.


      Bàng Lạc Vũ giật giật, dưới thân truyền đến đau đớn cho nàng biết tất cả chuyện vừa phát sinh đều là , đây phải là mộng. Bàng Lạc Vũ xấu hổ đỏ mặt, l.q.d hai tay siết chăn chặt, nhìn dấu lạc hồng phía dưới chăn, vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng.


      Tấn vương đứng phía trước cửa sổ lại suy nghĩ chuyện khác, mặc dù thích Bàng Lạc Vũ, thế nhưng cũng chưa có quyết định lấy nàng, thân phận của nàng chỉ có thể làm thứ phi, l.q.d nhưng hứa cho nàng làm vị trí chính phi, muội muội của mẹ Bàng Lạc Vũ là sủng phi của phụ hoàng, nếu như náo loạn chuyện này sợ là vô duyên với hoàng vị , hôm nay thực nên quá động tình. thể hoài nghi, chẳng lẽ Bàng Lạc Vũ động tay động chân?


      “Vương gia.” Bàng Lạc Vũ .


      Tấn vương cau mày, giờ khắc này vẫn thể bởi vì Bàng Lạc Vũ mà đắc tội với Quốc công phủ.


      Vì thế tươi cười : “ làm nàng mệt chết rồi.” qua vẻ mặt ôn nhu ôm Bàng Lạc Vũ.


      Bàng Lạc Vũ mặt đỏ có thể ra máu, ôm thắt lưng Tấn vương : “Khi nào Vương gia đến Bàng phủ cầu hôn đây?”


      Tay Tấn vương vuốt eo Bàng Lạc Vũ chấn động, nâng mặt của Bàng Lạc Vũ lên hôn như chuồn chuồn lướt nước. Vẻ mặt rối rắm : “Vũ nhi, nàng biết ta làm nàng ủy khuất, chỉ tiếc ý tứ của mẫu phi ta rất khó, mà nàng phải đích nữ của Bàng quốc công...”


      Bàng Lạc Vũ nghe thấy vậy trong lòng mất mát cũng càng thêm căm hận Bàng Lạc Tuyết, nếu phải vì hai mẹ con đó, xuất thân của mẫu thân nàng thấp, l.q.d nàng sao có thể cam tâm ở vị trí thứ nữ. Bàng Lạc Vũ cũng ngốc, biết thân thể mình cho Tấn vương, lúc này ép hứa hẹn, đến lúc đó sợ là ngay cả thứ phi cũng có.


      Bàng Lạc Vũ gắt gao siết ống tay áo của Tấn vương : “Vũ nhi cầu danh phận, chỉ mong vị trí có thể ở bên cạnh hầu hạ cho Vương gia.”


      Bàng Lạc Vũ rất lo lắng, khẩn trương chờ đợi câu trả lời của Tấn vương.


      Tấn vương thở dài : “Ta làm sao cam tâm để nàng ủy khuất, Vũ nhi là người hiểu ta. Ta nhất định phải cho nàng thứ tốt nhất, mới có thể làm thất vọng với những chuyện nàng làm cho ta, Vũ nhi, l.q.d nàng nguyện ý ở bên ta đúng , ta bảo đảm, chờ ta lên được vị trí kia nhất định phong nàng làm hoàng hậu của ta.” xong Tấn vương thâm tình nhìn Bàng Lạc Vũ.


      Đều chỉ số thông minh của nữ nhân khi chỉ là số lẻ, chút cũng sai. Bàng Lạc Vũ nghe thấy Tấn vương hứa hẹn, lo lắng trong lòng lập tức tan thành mây khói, ôm chặt Tấn vương, cảm nhận ấm áp người : “Vũ nhi nguyện ý chờ ngươi, nguyện ý vì người làm mọi chuyện.”


      Tấn vương như mới trút được gánh nặng : “Ủy khuất cho nàng rồi, sau này ta bồi thường tất cả, đúng rồi, hôm nay gọi nàng tới là có thứ muốn tặng nàng.”


      Tấn vương mở tủ quần áo, tự mình lấy đến cuộn vải : “Nghe nha hoàn Cúc Thanh nàng rất thích phượng hoàng hỏa, l.q.d da Vũ nhi thắng như tuyết, màu đỏ này rất thích hợp với nàng, nhất là họa tiết phượng hoàng này, rất tương xứng với nàng.”


      Bàng Lạc Vũ cảm động vì để tâm của Tấn vương, phượng hoàng hỏa, Bàng Lạc Tuyết, cái ngươi có ta nhất định có, cái ngươi có, ta cũng vẫn có.


      “Sắc trời tối, nàng nên quay về sớm, đừng để Quốc công gia lo lắng. Đến đây ta tự mình hầu hạ hoàng hậu của ta mặc quần áo.” Tấn vương cầm y phục của Bàng Lạc Vũ lên hầu hạ Bàng Lạc Vũ mặc y phục vào.


      Bàng Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn sắc trời cũng biết nếu quay về sớm xảy ra chuyện, an tĩnh để Tấn vương hầu hạ. Tấn vương phái ám vệ đưa nàng đến trước Quốc công phủ mới trở lại.


      Tấn vương nhìn thấy thị vệ phục mệnh trở về, gật đầu để lui ra, lập tức gọi quản gia đến, cảm thấy chuyện hôm nay đơn giản như vậy, thế là gọi quản gia kiểm tra cẩn thận tất cả đồ vật ở đây, khi vào cửa nghe thấy được hương hoa, mặc dù nhạt, l.q.d thế nhưng thoát khỏi mũi .


      Khi quay đầu lại nhìn thấy ga giường lưu lại dấu lạc hồng tựa như cánh hoa đỏ thẩm, chỉ tiếc cánh hoa này làm rối kế hoạch của , làm bực bội bất an. Bàng Lạc Vũ, l.q.d mặc dù từng động tâm với nàng. Thế nhưng chuyện quan trọng nhất đối với chính là hoàng vị, người ở địa vị cao nắm trong tay quyền lực, đó mới là mục tiêu cả đời của . cũng cần che giấu khác vọng của mình đối với quyền lợi.


      Quản gia đứng ở bên cạnh giọng : “Vương gia, cho người cẩn thận điều tra, tất cả đồ vật đều bình thường.”


      “Lư hương kia đâu.” Triệu Tấn hỏi.


      Quản gia cung kính : “ mời thái y xem qua, tất cả đều bình thường.”


      Tấn vương rơi vào trong suy nghĩ của mình, có khả năng, rốt cuộc là có sai lầm ở đâu đó?


      Quản gia nhìn sắc mặt Tấn vương : “Vương gia, hôm nay nhận được thiệp mời của Quốc công phủ, ngày mai đại công tử Quốc công phủ trở về, Quốc công phủ phái người đưa tới thiệp mời, l.q.d Nghi quý phi cũng phái người đến truyền lời, nàng tương đối hài lòng với nhị tiểu thư Quốc công phủ, cũng chính là Tuyết quận chúa.”


      Triệu Tấn gật gật đầu sai người dọn dẹp chăn đệm, đứng dậy hồi phủ.


      Tấn vương bực bội tức giận, còn tâm tình Bàng Lạc Vũ ngược lại rất vui mừng, dọc theo đường đều ảo tưởng khi mình mặc vào bộ phượng hoàng hỏa này xuất giá. Nhất là tân lang bên cạnh là người mình mến nhất, nghĩ đến hứa hẹn với mình, l.q.d làm hoàng hậu của , trong lòng Bàng Lạc Vũ tựa như được nếm mật đường ngọt ngào, ngay cả Cúc Thanh bên cạnh cũng có thể nhìn thấy người tiểu thư đều tràn đầy hạnh phúc.


      Bàng Lạc Vũ vuốt ve cuộn gấm, tạm thời vẫn thể để người khác nhìn thấy, bằng khó tránh phiền phức. Nhìn hai bên chút với Cúc Thanh: “Đợi đến nhà giấu nó mang vào, l.q.d đừng để người khác phát , mang tới phòng của ta, bất luận người nào cũng thể biết được, nếu để cho người khác nghe thấy, ngươi cũng tự biết hậu quả.”


      Cúc Thanh vội vàng : “Nô tỳ hiểu, tiểu thư yên tâm.”


      Bàng Lạc Vũ hài lòng gật gật đầu, : "Khi nhị phu nhân hỏi ta đâu, ngươi phải biết trả lời như thế nào rồi chứ?"


      Cúc Thanh : “Đại tiểu thư thấp hương cầu phúc.”


      Bàng Lạc Vũ hài lòng gật gật đầu, mặc dù thân thể nàng có chút đau đớn, thế nhưng cũng ảnh hưởng đến nội tâm vui vẻ của Bàng Lạc.


      Trong Thính Vũ hiên.


      Tử Quyên lo lắng chờ đợi Bàng Lạc Vũ trở về, hạ nhân Thính Vũ hiên tiểu thư thấp hương, còn chưa trở về, nàng cũng xác định được khi nào đại tiểu thư trở về, thấy sắc trời tối, l.q.d ngay lúc này đại tiểu thư trở về, biết Tử Quyên là nha đầu ở Thính Vũ hiên hầu hạ phu nhân nên dám tỏ vẻ khó chịu, dẫn nàng đến đình trong viện ngồi, nha hoàn kia rót ly trà, liền xin cáo lui làm việc.


      Tử Quyên biết nhị tiểu thư mặc dù tín nhiệm mình, thế nhưng dù sao mình được phu nhân lệnh trong nom nhị tiểu thư, mặc dù phu nhân là mẫu thân của nhị tiểu thư, thế nhưng nhị tiểu thư có rất nhiều chuyện muốn phu nhân biết, phu nhân thỉnh thoảng tìm nàng hỏi chút chuyện, nàng cũng chỉ có thể dựa theo lời tiểu thư phân phó, l.q.d dù sao nhị tiểu thư mới là chủ tử của nàng, gần đây nhị tiểu thư hình như có rất nhiều bí mật, mặc dù tín nhiệm đối với nàng, thế nhưng có rất nhiều chuyện đều phân phó Liên Diệp Liên Ngẫu làm, nàng cũng có ý định lập gia đình, xem ra phải với nhị tiểu thư, gần đây cảm thấy tiểu thư càng ngày càng cao thâm rồi.


      Có lẽ do cảnh đẹp tươi mát, Tử Quyên đợi hồi lâu, đại tiểu thư cũng chưa tới, nha đầu trong Thính Vũ hiên cũng có ở đây, nàng tới ghế gần nhà chính ngủ gật, vừa vặn hôm nay Tử Quyên mặc thân quần áo thanh bích sắc, thêm sắc trời tối sầm trái lại cùng màu sắc với cánh rừng này.


      Nha hoàn lúc nãy dắt Tử Quyên thấy trong đình ai tưởng rằng Tử Quyên rồi, cũng để ý, liền làm công việc của mình.


      Bàng Lạc Vũ mang theo Cúc Thanh hồi phủ, nhìn trái nhìn phải thấy ai liền vội vội vàng vàng đến Thính Vũ hiên.


      Cúc Thanh lấy khăn the của Bàng Lạc Vũ che lên vải, thêm sắc trời cũng trể. Hai người tới Thính Vũ hiên như trút được gánh nặng, Bàng Lạc Vũ phân phó nha hoàn chuẩn bị nước nóng, nàng muốn tắm rửa thay y phục.


      Cúc Thanh lặng lẽ theo lối mòn trong rừng để tránh mọi người, mang vải vóc đến bên trong phòng đại tiểu thư.


      Trùng hợp vào lúc này Tử Quyên tỉnh dậy, xuyên qua cây cối nàng nhìn thấy nha hoàn Cúc Thanh ôm cuộn vải màu trắng, vừa định chào hỏi, Cúc Thanh lại bị cành cây mắc vào, phượng hoàng hỏa đỏ sẫm như máu liền lộ ra. Tử Quyên dừng động tác lại, nhìn Cúc Thanh gỡ lụa trắng xuống vội vã vào nhà chính. Tử Quyên sợ ngây người, chẳng lẽ đại tiểu thư trộm sấp vải của nhị tiểu thư, nếu vì sao lại lén lút như vậy, được, việc này phải cho nhị tiểu thư biết.


      Thế là Tử Quyên cũng nhớ chuyện nhị tiểu thư gọi đại tiểu thư cùng nhau đến thăm tam tiểu thư, vội vàng chạy về Lạc Tuyết các.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40: Ngươi tới ta


      Editor: VinJR


      Tử Quyên trở lại Lạc Tuyết các, Bàng Lạc Tuyết trang điểm xong, thấy Tử Quyên trở lại còn tưởng rằng thông báo với Bàng Lạc Vũ, thuận tiện : “ làm xong rồi sao?”


      Lúc này Tử Quyên mới nhớ tới chuyện nhị tiểu thư phân phó, thế là : “Nô tỳ có chuyện quan trọng hơn muốn bẩm báo.”


      Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Tử Quyên cái, thầm nghĩ, chẳng lẽ mẫu thân phân phó chuyện gì, thế là phất tay để tất cả hạ nhân ra ngoài.


      , chuyện gì.”


      Tử Quyên liền kể tường tận chuyện xảy ra cho Bàng Lạc Tuyết nghe, nhìn vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết yên tỉnh, trong lòng khỏi bồn chồn, chẳng lẽ tiểu thư thực đưa cho đại tiểu thư, l.q.d như vậy chẳng phải mình giống như cố ý châm ngòi, vậy phải làm sao bây giờ.


      Bàng Lạc Tuyết như có điều suy nghĩ, quả nhiên, cuộn vải kia do Tấn vương đưa cho Bàng Lạc Vũ. Nhìn Tử Quyên quỳ mặt đất : “Chuyện này ngươi làm rất tốt, được cho người khác biết chuyện ngươi nhìn thấy mớ vải trong phòng đại tiểu thư, biết ?”


      Tử Quyên : “Vâng, nhị tiểu thư, Tử Quyên còn có chuyện, muốn cầu nhị tiểu thư.”


      Bàng Lạc Vũ : “Ngươi cứ .”


      Tử Quyên cắn cắn môi: “Tử Quyên muốn gả , mong rằng nhị tiểu thư đừng gả nô tỳ ra ngoài, nô tỳ nguyện ý phụng dưỡng tiểu thư trọn đời, tuyệt đối hai lòng.”


      Bàng Lạc Tuyết còn tưởng có chuyện đại gì, nghe vậy liền đỡ Tử Quyên dậy: “Ngươi cũng trưởng thành, mẫu thân chẳng qua là lo lắng cho ngươi, nếu ngươi muốn, chắc hẳn mẫu thân cũng miễn cưỡng, ta tự mình với mẫu thân, l.q.d khi nào ngươi gặp được ý trung nhân, ngươi muốn gả, ta nhất định để ngươi . Vừa lúc nhân thủ bên ta đủ, ngươi ở lại cũng có thể giúp ta nhiều việc.”


      Tử Quyên : “Nô tỳ tạ ơn tiểu thư.”


      “Được rồi, ngày mai ca ca trở về, hôm nay ta với ngươi cùng đến Thính Vũ hiên gọi tỷ tỷ cùng thỉnh an mẫu thân, thuận tiện thăm tam muội muội.”


      Tử Quyên biết, đây là nhị tiểu thư chấp nhận mình, vội vàng ở phía trước cầm đèn lồng chiếu sáng đường .


      Hai người chủ tớ cùng nhau đến Thính Vũ hiên, vừa lúc gặp được nha đầu cung kính : “Tham kiến nhị tiểu thư, Tử Quyên tỷ tỷ vừa nãy đâu, đại tiểu thư trở về.”


      Tử Quyên : “Đợi lâu chưa thấy đại tiểu thư trở về, Lạc Tuyết các có việc nên ta trở về, vừa lúc nhị tiểu thư tự mình qua đây, ngươi dẫn đường .”


      Tiểu nha hoàn gật gật đầu, ở phía trước dẫn đường.


      Bên ngoài nhà chính Cúc Thanh bưng trà rót nước hầu hạ, vừa thấy Bàng Lạc Tuyết đến, trong lòng liền khẩn trương.


      Bàng Lạc Tuyết chỉ làm như thấy nét mặt của nàng : “Tỷ tỷ có ở đây ?”


      “Đại tiểu thư vừa mới tắm rửa xong, ở trong thư phòng luyện chữ. Nô tỳ liền bẩm báo.”


      cần, ta tự mình vào là được rồi, ngươi cùng Tử Quyên ở chỗ này chờ .”


      Cúc Thanh dám phản bác, đành phải vâng vâng dạ dạ gật đầu.


      Bàng Lạc Tuyết tới thư phòng, liền nhìn thấy Bàng Lạc Vũ xõa tóc chuyên tâm viết chữ bàn. Bàng Lạc Tuyết tới bên cạnh, nàng cũng cảm giác được, l.q.d Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy giấy chữ Tấn to, đường nét sống động. ngờ ngón tay ngươi bị phế mà còn có thể viết ra chữ như vậy, quả nhiên thực công phu, thế là giọng : “Tỷ tỷ viết chữ này là đẹp.”


      Bàng Lạc Vũ kinh sợ, nhìn Bàng Lạc Tuyết : “Muội muội tới, nha đầu Cúc Thanh này là, muội muội tới cũng báo tiếng thực là thất lễ.”


      “Tỷ tỷ viết chữ Tấn này tệ.”


      Trong lòng Bàng Lạc Vũ khẩn trương, dùng giấy che lên : “Chỉ là đêm nay trong lúc rảnh rỗi, vừa lúc ngón tay bị thương, đại phu dặn ta luyện tập viết chữ nhiều hơn có thể khôi phục ít nhiều.” xong, bày rộ bộ mặt nhàn nhạt đau thương.


      Bàng Lạc Tuyết nhìn nàng làm bộ làm tịch, cũng thương tâm : “Đều là muội muội tốt, làm cho tỷ tỷ thương tâm, muội muốn định đến chỗ mẫu thân thăm tam muội muội, tỷ tỷ cũng cùng chứ?”


      Bàng Lạc Vũ thấy thành công dời lực chú ý của Bàng Lạc Tuyết, cũng thông thả : “Đây là có thể, lâu nhìn thấy tam muội muội, vừa lúc có thể cùng muội muội đến đó.”


      Trong thiên điện Cẩm Tú các.


      Tiểu Ngọc quở trách Bàng Lạc Băng: “Tam tiểu thư, mấy ngày nay, tam di nương mỗi ngày dễ chịu, người ở đây được hầu hạ no đủ, phu nhân bây giờ nhung nhớ tiểu thư đến sinh bệnh, l.q.d đại phu nhân tại cho người thăm tam di nương, đáng thương tam di nương bị thương nặng như vậy, còn tâm tâm niệm niệm người nha.”


      Bàng Lạc Băng nghe lời Tiểu Ngọc lòng giống như đao cắt, nàng làm sao muốn trở lại chỗ mẫu thân, mặc dù đại phu nhân đối xử với nàng tệ, nhưng đến cùng cũng phải là mẫu thân ruột thịt của nàng, mẫu thân bị thương nghiêm trọng như vậy, nàng lại thể tránh được, hỏi: “Mẫu thân ta khỏe ? Ta làm sao muốn trở lại bên cạnh mẫu thân. Tiểu Ngọc ngươi ta phải làm thế nào cho được đây.” xong che mặt mà khóc.


      Tiểu Ngọc chẳng qua là lo lắng tam tiểu thư còn , sợ nàng được đại phu nhân đối xữ tốt mà quên mẫu thân ruột thịt của mình, l.q.d tam di nương cũng lo lắng như vậy mới trăm kế ngàn phương để Tiểu Ngọc đến cùng nàng. Nhìn vẻ mặt tam tiểu thư bi thương cũng yên lòng : “Tam tiểu thư, nô tỳ cũng là do sốt ruột cho di nương, tại phu nhân cho tiểu thư gặp tam di nương, tiểu thư cần phải tìm cách mới được.”


      Bàng Lạc Băng bất quá cũng chỉ là đứa mười tuổi, mặc dù tâm tư nhiều lại biết phải làm thế nào, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tiểu Ngọc.


      Tiểu Ngọc chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn về phía Bàng Lạc Băng : “Tiểu thư đưa lỗ tai qua đây.”


      Bàng Lạc Băng nghe thấy, cắn răng, gật gật đầu. Vì mẫu thân, nàng cái gì cũng nguyện ý làm.


      Bàng Lạc Vũ cùng Bàng Lạc Tuyết cười cười tới Cẩm Tú các, đại phu nhân giường xem thư, cười đến toe toét.


      Bàng Lạc Tuyết phất tay cho hạ nhân xuống, cùng Bàng Lạc Vũ đến bên cạnh Dương thị : “Mẫu thân thế nhưng có chuyện gì vui? Lại cười vui vẻ như vậy.”


      Dương thị nhìn Bàng Lạc Vũ ở đây, tuy chuyện lần trước trong lòng có chút xa cách, mặt lại có biểu lộ ra: “Hai người tỷ muội các ngươi thế nào lại rãnh rỗi qua đây, l.q.d ca ca con gửi thư sáng sớm ngày mai về tới, lần này Sách nhi, Trạch nhi cũng đại thắng trở về.”


      Bàng Lạc Tuyết : “Quả là chuyện tốt, con cũng rất lâu chưa gặp Nam Cung ca ca, lúc này đại thắng trở về chắc hẳn được hoàng đế phong thưởng.”


      Bàng Lạc Vũ cũng ở bên nhanh nhẹn gật đầu : “ phải chứ, đại ca cùng Nam Cung ca ca lúc này trở về, chắc hẳn cũng có thu hoạch.”


      Dương thị gật gật đầu.


      Bàng Lạc Vũ : “Hôm nay con cùng Tuyết nhi qua đây là muốn vấn an Băng nhi muội muội.”


      Dương thị gật gật đầu : “Ngày mai có yến hội, thể thiếu xã giao, Băng nhi cũng nên học giúp chào hỏi khách khứa.” Thế là nháy mắt với Tử Tước.


      Tử Tước gật gật đầu, chỉ chốc lát sau liền dẫn thân quần áo cạn bích sắc cẩn thận từng li từng tí qua đây hành lễ : “Băng nhi thỉnh an mẫu thân. Tham kiến nhị vị tỷ tỷ.”


      Dương thị : “Hôm nay nhị vị tỷ tỷ tới thăm ngươi, ngày mai đại ca các ngươi trở về, buổi tối nhất định có yến hội, ngươi cũng ra giúp .”


      Bàng Lạc Băng gật đầu : “Đa tạ mẫu thân.”


      Mẹ và con bốn người thân thân thiết thiết chuyện, liền có hạ nhân đến báo lão gia cùng nhị phu nhân đến đây.


      Bốn người đứng dậy nghênh tiếp, quả thực thấy nhị phu nhân như chim nép vào người Bàng quốc công tiến vào.


      “Tham kiến lão gia.”


      “Tham kiến phụ thân.”


      Nhị phu nhân cũng nhàn nhạt hành lễ: “Tham kiến phu nhân.”


      Từ khi nhị phu nhân có quyền quản gia, càng bộc lộ cảm giác chướng mắt với đại phu nhân, bất quá tại có biện pháp diệt trừ nàng, mặc dù lòng cam lòng, thế nhưng nhị phu nhân là người hiểu chuyện, nên vẫn còn chút nhẫn nại.”


      Dương thị chỉ nhìn như thấy cười : “Muội muội khách khí, mấy ngày nay cũng làm phiền muội muội.”


      Nhị phu nhân chỉ là cười : “Làm sao lại như vậy, ta cũng là phần trong nhà, nên vì lão gia phu nhân mà gánh vác, tỷ tỷ cần khách khí.”


      Dương thị chỉ cười gì, Bàng quốc công : “Hôm nay sao mọi người đến đông đủ như vậy?”


      Bàng Lạc Tuyết : “ phần là sợ muội muội ở chỗ mẫu thân có chỗ bất tiện, cho nên mới đến thăm nàng. Phụ thân cùng nhị di nương thế nào qua đây.”


      Bàng quốc công : “Ngày mai đại ca con trở về, nhị di nương sợ mẹ của con bận rộn, cho nên đến đây xem có cái gì có thể giúp đỡ hay .”


      Trong lòng Bàng Lạc Tuyết khinh bỉ, quả nhiên, có quyền lợi trong tay càng muốn nhiều hơn, nhị di nương này thủ đoạn quả nhiên là lợi hại. Lúc này trong lòng Bàng Lạc Tuyết đối với Bàng quốc công có điều bất mãn, vợ chính của mình ở đây, tại lại thiên sủng thiếp thất.


      Thế là với Bàng quốc công: “Đại ca trở về, tất cả đều được mẫu thân chuẩn bị xong, l.q.d lại Tuyết nhi thân là tiểu thư con vợ cả Bàng quốc công phủ, tại cũng nên học tập quản gia. Tuyết nhi bố trí yến hội thỏa đáng, nhị di nương thế nhưng cảm thấy Tuyết nhi có chỗ nào làm tốt?”


      Trong lòng Nhị di nương khó chịu, mặt dám biểu ra ngoài, tươi cười : “Nhị tiểu thư làm sao lại như vậy, ta chẳng qua là lo lắng phu nhân bận nên mới đến mà thôi, sao dám chất vấn nhị tiểu thư.”


      Bàng Lạc Tuyết với Bàng quốc công: “Phụ thân cảm thấy bố trí thế nào?”


      Bàng quốc công : “Vừa ngang qua hoa viên, nhìn thấy Tuyết nhi bố trí tầm thường, tự nhiên mà hào phóng. có con giúp đỡ mẹ của con, như vậy là tốt nhất.”


      Bàng quốc công như thế, nhị di nương cũng còn cách nào xen mồm, dù sao Bàng Lạc Tuyết mới là tiểu thư chân chính của Quốc công phủ.


      Bàng Lạc Vũ nhìn biểu tình của mẫu thân, nàng càng thêm căm hận đại phu nhân và Lạc Tuyết : “Phụ thân, mẫu thân cũng là có ý tốt.”


      Bàng Lạc Tuyết : “Cái này đương nhiên, tỷ tỷ nghĩ sai rồi, muội muội chỉ là cảm thấy trách nhiệm của các di nương đa số chính là lo những việc vặt vãnh, nên quản đến những chuyện này, tốt nhất cần lo, chỉ sợ các di nương làm lộn xộn.”


      Bàng Lạc Tuyết xong hạ chân mày nhìn về phía Bàng Lạc Vũ tiếp tục : “Tỷ tỷ dù sao cũng là thứ nữ, có số việc vẫn là cần tham dự vào tốt, miễn bị người khác nghị luận, có suy nghĩ khác.”


      Bàng Lạc Vũ hận thể xé nát mặt Bàng Lạc Tuyết, lại chỉ có thể cắn răng cười : “Đa tạ muội muội nhắc nhở.”


      Bàng quốc công : “Ngày mai đại ca các ngươi trở về, lâu trong nhà có náo nhiệt. Hôm nay ta cùng phu nhân muốn thương lượng chút, các ngươi lui ra .”


      Mặc dù trong lòng Nhị phu nhân khó chịu nhưng cũng thể tránh được. Đành phải lui ra, Bàng Lạc Tuyết cũng : “Sắc trời còn sớm, phụ thân mẫu thân nghỉ ngơi sớm chút, chúng ta cũng lui xuống.”


      Bàng quốc công gật gật đầu. Ba người cáo lui ra.


      Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ khó chịu, vẻ mặt Bàng Lạc Băng u sầu, Bàng Lạc Tuyết : “Tỷ tỷ thoải mái sao, sao sắc mặt lại tệ như vậy?”


      Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ khẩn trương :” Có lẽ do nghỉ ngơi tốt, sắc trời cũng còn sớm, ta về trước.”


      Bàng Lạc Vũ đỡ tay Cúc Thanh đến Thính Vũ hiên, Bàng Lạc Vũ nhìn về phía Bàng Lạc Băng : “Nếu muội muội có cái gì thiếu có thể với ta, nên tự mình làm chủ, tránh làm hại chính mình.”


      Bàng Lạc Băng : “Đa tạ nhị tỷ tỷ, mẫu thân đối với Băng nhi vô cùng tốt, Băng nhi thiếu cái gì.”


      Bàng Lạc Tuyết : “ có?”


      Bàng Lạc Băng chột dạ , nàng đáp ứng Tiểu Ngọc, dù sao trở về chỗ mẫu thân mới là quan trọng nhất, cắn răng ngẩng đầu lên : “Đa tạ nhị tỷ tỷ quan tâm, có.”


      Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bàng Lạc Băng, ánh mắt dần dần sâu thẳm. Đưa tay sờ sờ đầu của nàng : “Trở về sớm chút .”


      Bàng Lạc Băng gật gật đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết rồi ra ngoài, nắm chặt nắm tay, người vì mình trời tru địa diệt.
      Last edited by a moderator: 18/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Công tử của Thương gia
      Editor: Vin


      Ngày thứ hai.


      Sáng sớm, trong phủ liền bắt đầu bận rộn. Biết đại công tử sắp trở về, lão phu nhân cũng vui cười toe toét. Vương ma ma bên cạnh lão thái thái sớm bị phái qua đây giúp bố trí yến hội vì sợ người phía dưới tận tâm.


      Sáng sớm Bàng Lạc Tuyết liền bị Dương thị phái Tử Tước đến gọi nàng dậy, yến hội vũ cơ, l.q.d khúc đàn đều do Bàng Lạc Tuyết phụ trách. có biện pháp đành phải mặc y phục tìm Thích Dao. Coi như là phí nửa ngày nhàn hạ. Nhưng so với nhiều việc ở trong phủ hơn rất nhiều.


      Bàng Lạc Tuyết cùng Liên Diệp Liên Ngẫu đến Thích phủ, mới vừa vào cửa liền bị Sở Mộc Dương bắt cánh tay : “Ngươi cái nha đầu này chạy cũng nhanh, nha đầu trong phủ vừa tên tiểu tử lần trước ta cứu tỉnh, nên chạy đến thăm sao?”


      Bàng Lạc Tuyết giãy từ trong tay ra : “Đây là đương nhiên.”


      Sở Mộc Dương buông tay Bàng Lạc Tuyết ra, đột nhiên cảm thấy có loại buồn bả.


      Bàng Lạc Tuyết quay đầu nhìn cùng nàng, nhíu mày hỏi: “Huynh sao?”


      Sở Mộc Dương giật mình tỉnh giấc, lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ : “Vi sư đương nhiên phải , nếu ai bắt mạch cho , chẳng lẽ trông chờ vào muội sao?”


      Bàng Lạc Tuyết phẫn hận giậm chân, người nhiều, hoàng đế Nam Chiếu quốc sao lại chọn người như thế ngồi lên vị trí thái tử, nàng tâm vì Nam Chiếu quốc mà lo lắng.


      Hai người đẩy cửa phòng ra, liền thấy vị thiếu niên kia nữa người dựa vào giường, tiểu gia hỏa mập mạp kia bưng ly trà như là định cho uống nước.


      Bàng Lạc Tuyết qua nhận lấy ly trà : “Để ta uy ca ca ngươi uống.”


      Tiểu gia hỏa quay đầu lại thấy là tỷ tỷ ngày đó, ôm hông của nàng cọ cọ, nâng mặt nhìn nàng tươi cười.


      Bàng Lạc Tuyết vươn tay sờ sờ đầu của : “Tỷ tỷ có lời muốn cùng ca ca ngươi, trước hết để cho tỷ tỷ Liên Diệp Liên Ngẫu ôm ngươi tham quan có được ?”


      Tiểu oa nhi nhìn nhìn người giường, thấy gật đầu, mới cẩn thận từng li từng tí gật gật đầu.


      Bàng Lạc Tuyết vẫy tay, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu vội vàng chạy tới ôm lấy tiểu gia hỏa mập mạp này, mấy ngày nay khẳng định là Thích Dao bồi bổ cho ít thứ tốt, cảm thấy nặng chút.


      Sở Mộc Dương bắt mạch cho : “Độc tố bên trong cơ thể ngươi được thải ra ngoài, còn vết thương ngoài da dưỡng mấy ngày tốt rồi. Những ngày này được dùng nội lực, bằng thương thế ngày càng nặng.”


      Thiếu niên gật đầu : “Đạ tạ đại phu.”


      Sở Mộc Dương nhíu mày, chẳng lẽ nhìn rất giống đại phu sao? Xem ra phải soi gương lại, sửa bộ dáng lại chút.


      Bàng Lạc Tuyết cũng mặc kệ Sở Mộc Dương rối rắm thế nào, chỉ : “Còn kê đơn thuốc để sắc thuốc, ở đây làm gì nữa a?”


      Sở Mộc Dương hận thể nhổ ra ngụm máu, tự mình còn phải phụ trách sắc thuốc, vừa định phân bua hai câu lại nhìn thấy vẻ mặt của Bàng Lạc Tuyết ghét bỏ nhìn , ôi, l.q.d xấu hổ và giận dữ, bị đồ đệ ghét bỏ, đều tại cái tên tiểu tử thối này, xem ta thu thập ngươi như thế nào, liền cười : “Vâng, tiểu thư, tiểu nhân này liền vì công tử tự mình sắc thuốc.”


      xong lẩm bẩm ra ngoài.


      “Ngươi bây giờ có thể .”


      Thiếu niên giường kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mắt này, chỉ cảm thấy toàn thân phát run, rốt cuộc là nguyên nhân gì lại làm cho vậy mà sợ hãi nương trói gà chặt.


      Mặt Bàng Lạc Tuyết chút nào thay đổi cứ nhìn về phía như vậy.


      Thiếu niên bình tĩnh thảnh thơi : “Trước tiên tại hạ đa tạ tiểu thư cứu giúp. Đa tạ chiếu cố xá đệ của ta, nếu tiểu thư cần gì, tại hạ nhất định muôn lần chết cũng từ chối.”


      Bàng Lạc Tuyết : “Ngươi câu tại hạ, bản thân ta muốn cho ngươi muôn chết từ cũng tìm đến ngươi làm bậy a.”


      Thiếu niên xấu hổ đỏ mặt, nước da màu mật ong khuôn mặt nổi lên hai đóa đỏ ửng.


      Bàng Lạc Tuyết tiếp: “Nếu như ngươi tiện đừng , cũng cần phí tâm tư diễn cảnh thê lương, ngươi suy nghĩ mệt, ta nghe cũng mệt.”


      Thiếu niên cúi đầu trầm tư hồi: “Mạng của tại hạ đều do tiểu thư cứu, có gì phải sợ. Chỉ là……”


      Bàng Lạc Tuyết tiếp: “Chỉ là sợ liên lụy tên tiểu tử kia đúng ?”


      Thiếu niên ngẩng đầu ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết.



      Bàng Lạc Tuyết tiếp: “Ta tuy học y thành thạo nhưng cũng có thể nhìn ra được các ngươi giống nhau, tiểu gia hỏa kia mập mạp mũm mĩm, có thể thấy là đứa bé được nuông chiều. Mà hai tay ngươi đầy những vết chai, l.q.d Thích Dao vừa nhìn liền biết nội công ngươi cao cường, là cao thủ dùng kiếm. Trọng yếu nhất là cổ tiểu gia hỏa kia có đeo ngọc bội, hình dạng con rồng kia trái lại có chút liên đến hoàng thất Bắc Yên quốc.”



      Bàng Lạc Tuyết vừa ánh mắt cẩn thận quan sát phản ứng của .


      Thiếu niên hai tay nắm chắc ga giường, trán đều đổ mồ hôi hột, thầm nghĩ này quả nhiên là lợi hại, nếu như, nếu như…..


      Bàng Lạc Tuyết : “Nếu như ngươi muốn , ta cũng hỏi, chờ thương thế của ngươi lành, tự mình quyết định, muốn hay ở, ta tuyệt đối ngăn trở. Chỉ là có chút đau tiếc tên tiểu gia hỏa kia, còn tuổi liền phải phiêu bạt.”



      Câu này của Bàng Lạc Tuyết đúng là trúng tâm can của , bản thân khổ cực vất vả cũng sao cả, mà tiểu thiếu chủ thế nào cũng thể bị thương tổn, l.q.d bé này nhìn tuổi lớn lắm, lại nhìn tâm tư người khác trái lại thực lợi hại, mà thôi, mạng của mình đều là nàng cứu, cùng lắm nếu như lòng nàng xấu xa, liều mạng dứt khoát mang tiểu thiếu chủ .



      Bàng Lạc Tuyết thấy suy nghĩ cũng lên tiếng quấy rầy, nàng biết, tên tiểu tử này liền là điểm yếu của . Quan trọng nhất là nàng và Thích Dao vô cùng thích tên tiểu tử này.


      Thiếu niên như là quyết tâm : “Tại hạ Thương Dực, là đích tử Thương gia, trong tứ đại gia tộc Bắc Yên quốc, cũng là người duy nhất còn sống sót.” rồi cúi đầu che giấu ưu thương ở trong mắt.


      Bàng Lạc Tuyết : “Thương gia? Chính là Thương hoàng hậu, sao có thể?”



      Thiếu niên cười : “Như thế nào thể chứ, hoàng đế thiên vị sủng phi tần, hoàng hậu nương nương bị thất sủng, buồn cười thay Thương gia ta nâng đỡ lên ngôi hoàng đế, nhưng lòng phòng ngừa Thương gia chúng ta công cao cứng rắn, dạ tin lời sủng phi vu khống tội danh, mà phi kia lại hãm hại hoàng hậu, người sử dụng Vu Cổ thuật sát hại long thể hoàng thượng, tỷ tỷ được ban cho ly rượu độc, mà Thương gia chúng ta cũng tránh khỏi bị lưu đày. Phụ thân chấp nhận thỉnh cầu của tỷ tỷ, nàng biết hoàng thượng có thể buông tha đứa bé này, nhưng đám kia phi tử kia nhất định . Cho nên phụ thân muốn ta mang theo hoàng tử rời xa Bắc Yên, ta cùng các tử sĩ Thương gia suốt đêm hộ tống hoàng tử ra khỏi thành, l.q.d lại bị sát thủ chặn giết, bây giờ còn lại biết mấy người, phụ thân cùng mọi người trong nhà cũng đều bị sát hại đường lưu đày.” xong quyền đánh lên cột giường, trong nháy mắt máu tươi nhễ nhại.



      “Ngươi chính là muốn trả thù?” Giọng Bàng Lạc Tuyết mang theo tia nhiệt độ nào.



      Thương Dực nghe thấy giọng này, nhờ đến lời phụ thân trước khi chết: “Cánh nhi, ngươi nhất định phải sống sót, mang theo hoàng tử rời xa Bắc Yên quốc, vĩnh viễn được trở về.” Thế nhưng sao có thể mắt mở trừng trừng nhìn toàn tộc chết thảm, l.q.d tỷ tỷ thân của mình ôm nỗi hận mà chết, muốn tự tay giết cái người bạc tình vô nghĩa kia, muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về Thương gia của . Ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết gằn từng chữ: “Ta muốn báo thù, ta muốn bọn họ phải trả giá lớn.” rồi thân thể quỳ mặt đất : “Cầu tiểu thư giúp ta báo thù, Thương Dực nguyện ý cả cuộc đời này theo tiểu thư nhất định hai lòng.”



      Thương Dực cũng hiểu chính mình vì sao lại nguyện ý quỳ gối trước mặt nữ tử so với mình còn hơn này, người nàng có loại sức mạnh, làm cho cảm thấy dựa vào loại sức mạnh này, liền có thể báo được thù lớn, đạt được tất cả nguyện vọng. Làm cho cam tâm nguyện trung thành.


      Bàng Lạc Tuyết : “Ngươi nguyện ý theo ta, ta đương nhiên giúp ngươi báo thù, nhìn công phu của ngươi cũng tệ, chờ thân thể ngươi lành rồi, triệu tập những người bên cạnh ngươi, ta đương nhiên có phân phó.”


      “Vâng, thuộc hạ hiểu.” Thương Dực .


      "Tiểu gia hỏa kia nếu là nhi tử của Thương hoàng hậu, tạm thời đừng để lộ diện, miễn cho người khác ám hại, yên tâm, ta cùng Thích Dao chiếu cố tốt, ta mời thầy dạy , nửa điểm thua kém, nếu như ngươi muốn dạy tập võ cũng có thể.”


      Thương Dực gật gật đầu, hoàng tử vẫn là nên lộ diện mới tốt: “Tiểu thư an bài thỏa đáng, l.q.d hoàng tử danh gọi là Vân Cẩn, là tứ hoàng tử của Bắc Yên. Mong rằng tiểu thư có thể trông nom tốt, là thân nhân duy nhất đời này của thuộc hạ.”


      Bàng Lạc Tuyết nâng Thương Dực quỳ mặt đất lên, trấn an : “Sau này chúng ta đều là thân nhân của ngươi. Nghỉ ngơi tốt , mau lành, mới có thể giúp ta.”


      Bàng Lạc Tuyết xong ra khỏi cửa, để lại mình Thương Dực ở trong phòng.


      Thương Dực hung hăng nắm chặt nắm tay, mỗi ngày khi nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy thân nhân của mình từng trận từng trận bị sát hại, máu chảy đầm đìa nhuộm đỏ nước sông, chẳng ngại mình mất mạng, cũng muốn chính tay đâm những kẻ kia, vì người trong gia tộc của mình báo thù.


      Bàng Lạc Tuyết mới vừa lâu, Sở Mộc Dương liền bưng thuốc tiến vào, cặn trong thuốc đen thùi còn chưa lộc sạch , rất xa cũng có thể cảm nhận được vị đắng.


      Vẻ mặt Sở Mộc Dương cười xấu xa, người Thương Dực nổi lên tầng da gà. Sở Mộc Dương thầm nghĩ, tiểu tử, ai bảo ngươi dám cướp đồ đệ bảo bối của ta.
      Last edited by a moderator: 18/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Bàng Sách trở về
      Editor: VinJR


      Lạc Tuyết tới phòng Thích Dao, hai lời liền cởi giầy ôm chăn nằm xuống phủ kín đầu.


      Thích Dao bưng ly trà : "Đây là chuyện gì a?" Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời lại : "Muội mới đến bao lâu, tại sao lại nằm xuống, làm sao lại lười như vậy nha."


      Bàng Lạc Tuyết lười biếng : "Hôm nay ca ca muội trở về, chuyện trong phủ bừa bộn, mẫu thân muội sáng sớm liền gọi muội tới tìm tỷ an bài ca múa, tiền bạc tỷ có thể thoải mái thu, l.q.d dù sao trong phủ bỏ tiền ra, muội thấy cha muội càng lúc càng tin nhị di nương, để ông ấy mất chút máu cũng tốt có thể thay mẫu thân muội xả giận."


      Thích Dao lắc đầu : "Muội bây giờ là người giàu nhất kinh thành này, mà phụ thân mình cũng buông tha."



      Bàng Lạc Tuyết bất mãn : " hiểu mẫu thân được coi là thanh mai trúc mã với phụ thân, vì sao phụ thân còn cưới nhiều vị di nương như vậy, mỗi người đều có tâm cơ, l.q.d nếu muội giúp mẫu thân ra tay chuyện tứ di nương sinh non chắc chắn người bị phạt chính là mẫu thân, để ông ấy mất chút tiền cũng là đương nhiên, muội ngại tiền nhiều, mỗi ngày xem sổ sách lần muội cảm thấy tâm ấm áp."



      Thích Dao nhìn vẻ mặt tham tiền của Bàng Lạc Tuyết cũng còn cách nào : "Tất cả nghe theo lời muội, ta dò là tin tức người kia ràng rồi, ta thấy trái lại là cao thủ, ta chưa chắc đánh thắng được , tiểu gia hỏa kia cũng rất đáng a."


      Bàng Lạc Tuyết : "Ánh mắt của tỷ cũng nhạy bén, tiểu gia hỏa kia chính là nhi tử của Thương hoàng hậu, là tứ hoàng tử của hoàng đế hồ đồ kia, tên kia chính là đích tử Thương gia, bây giờ làm thị vệ bên cạnh ta."


      Thích Dao : “Hai người kia đều xuất thân tầm thường, thế nhưng cũng rối rắm. Ngược lại ta rất thích tiểu gia hỏa kia, rất giống Thích Vĩ.” xong liền nước mắt lưng tròng.


      Bàng Lạc Tuyết thở dài, đứng dậy an ủi: "Chuyện đều qua, chúng ta bắt từng người từng người xuống phủ để thỉnh tội."


      Thích Dao ngẩng mặt lên: "Ừ, nhất định như vậy."


      Bàng Lạc Tuyết cảm thấy được an ủi, cuộc đời này dù cho gian nan hiểm trở cũng muốn những người ở kiếp trước từng ức hiếp nàng phải từng bước từng bước trả giá lớn, may nàng có tỷ muội tốt giúp mình.


      “Đúng rồi, buổi tối hôm nay ca vũ liền giao cho tỷ an bài.” Bàng Lạc Tuyết .


      "Đương nhiên, muội yên tâm , tỷ cũng cần phải trở về, muội phải chiếu cố tên tiểu bất điểm kia tốt."


      Hai người đẩy cửa ra liền thấy Liên Diệp Liên Ngẫu cùng nhóm nha hoàn vây cùng chỗ, mắt Vân Cẩn bị che mảnh vải chơi trốn tìm, vài người chơi đùa rất vui vẻ. Đứa bé này thực rất đáng .


      tới, tay của tiểu gia hỏa bắt được váy của Bàng Lạc Tuyết, nhanh tay tháo khăn che mắt xuống, nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết liền bày ra khuôn mặt nhắn cười tươi sáng. Bàng Lạc Tuyết ngồi xổm xuống : “Tỷ phải gọi ngươi tiểu gia hỏa này thế nào mới được đây?”


      Tiểu gia hỏa hé miệng : “Mẫu hậu gọi ta là tiểu Tứ tử.” xong vành mắt đỏ hoe.


      Bàng Lạc Tuyết ôm lấy giọng vỗ về. Mấy nha hoàn vừa thấy tiểu bảo bối khóc vội vàng đến dụ dỗ.


      Thích Dao tức giận : “Muội mau nhanh , làm tiểu bảo bối của chúng ta khóc rồi.”


      Bàng Lạc Tuyết : “Ôi, sao giờ muội lại thành tội nhân rồi, tiểu Tứ tử ngoan ngoãn nghe lời tỷ tỷ. Ta hôm khác trở lại thăm ngươi.”


      Liên Diệp cùng Liên Ngẫu cũng có biện pháp đợi thêm, ba người ngồi xe ngựa trở lại Bàng quốc công phủ.


      Quả nhiên, Bàng Lạc Tuyết vừa trở lại Bàng quốc công phủ, Tử Quyên liền chờ ở cửa, nàng vừa thấy Bàng Lạc Tuyết : “Tiểu thư, người trở về, đại thiếu gia về tới, phu nhân gọi ta chờ tiểu thư trở về đến chỗ lão phu nhân.”


      Trong lòng Bàng Lạc Tuyết vui vẻ : “ phải buổi chiều mới về đến sao, sao lại sớm hơn dự tính rồi, mau chút, cũng hơn năm có gặp ca ca rồi.”


      Liên Diệp cùng Liên Ngẫu cũng vội vàng chạy đến Hà Hương viện.


      Tới gần viện, liền nghe được tiếng cười bên trong truyền ra, Bàng Lạc Tuyết sửa sang lại y phục.


      Cửu ma ma vừa nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết vội vàng : “Nhị tiểu thư tới.”


      Dương thị vội vàng kéo nàng tiến vào: "Tuyết nhi trở về rồi đây, Sách ca cứ hỏi con đâu rồi."


      Bàng Lạc Tuyết tiến vào thấy nam tử thân mặc y phục gấm màu chàm, thắt lưng buộc cái đai Bát Bảo, đai lưng mang khối ngọc bội màu trắng, hình dáng trái lại có chút non nớt, l.q.d phối cùng áo xanh người thiếu niên cũng có….. chút nào ảnh hưởng đến khí chất của ca ca, khuôn mặt tuấn lãng lại có dấu vết bị gió sương làm phờ phạt.


      Mũi Bàng Lạc Tuyết đau xót chạy tới ôm lấy , lầm bầm : "Ca ca trở về trễ, cũng nhớ Tuyết nhi.”


      Bàng Sách thở dài : "Ca ca rất nhớ tiểu Tuyết nhi a, năm thấy tiểu Tuyết nhi, nay trở nên xinh đẹp thế này, ca ca thiếu chút nữa nhận ra, ca ca cho người đưa tới vải vóc cho muội, cuộn phượng hoàng hỏa kia chắc muội thích."


      Bàng Lạc Tuyết nghi ngờ : "Sao ca ca biết cuộn vải kia tay của muội chứ?"


      Vẻ mặt Bàng Sách cao thâm : "Cuộn vải kia chỉ có tiểu Tuyết nhi của ta mặc đẹp, trừ muội ra ta nghĩ tới người nào khác có thể mặc đẹp hơn."


      Bàng Lạc Tuyết làm tổ ở tong lòng Bàng Sách cười ngọt ngào. Bàng Lạc Vũ bên cạnh nghe như thế, nụ cười mặt vỡ nát đầy đất, hung hăng cắn nát môi.


      Bàng Lạc Tuyết bên này thân thân thiết thiết, Dương thị cũng là vui đỏ mắt. Bàng Quốc Công : "Ca ca con trở về cũng mệt mỏi rồi, con phải ôm lấy ca ca thả chứ."


      Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại : " biết, phụ thân."


      Lão thái thái : "Tuyết nhi của chúng ta là vì cao hứng nên mới như vậy, Sách ca xa nhà lâu như vậy, làm cho mẫu thân của ngươi cũng lo lắng, ta cũng ngày đêm dâng hương cầu phúc, trông ngươi sớm ngày trở về."


      Bàng Sách vội vàng : "Đều là tôn nhi tốt, làm cho tổ mẫu lo lắng, ngày sau tôn nhi nhất định hầu hạ dưới gối, để lão tổ tông phải lo lắng nữa."


      Mặt mày lão thái thái rạng rỡ, nhị phu nhân cũng chịu yếu kém: "Đại công tử trở về, lão thái thái cùng phu nhân cao hứng, mấy ngày nay trước khi ngủ lão gia đều nhắc tới mấy lần."


      Bàng Sách thế nào nghe hiểu, đây là nhị di nương ám chỉ bà ấy có được bao nhiêu sủng ái sao?


      Bàng Lạc Vũ : "Sau khi đại ca du học lâu trở về, có chuyện vui gì , ra cho mọi người được vui vẻ chút nha."


      Lúc này Bàng Sách mới chú ý tới Bàng Lạc Vũ, nhìn quần áo, vật trang sức mái tóc cũng cập kê, l.q.d : "Đáng tiếc Vũ nhi là nữ tử, nếu cũng có thể ra bên ngoài tìm hiểu chút, cũng để ta khỏi phải nhiều, có gì để ngươi phải hâm mộ."


      Bàng Lạc Vũ cười cười, Bàng Lạc Tuyết nhịn cười dàn xếp: "Muội thấy ca ca là ghét bỏ sợ Tuyết nhi quấn quít lấy ca ca hỏi chuyện nên mới như thế nha."


      Bàng Sách làm sao biết tâm tư của Bàng Lạc Tuyết.


      Dương thị cũng : "Sách ca vừa trở về, chắc hẳn đường xa cũng mệt mỏi rồi, bằng con về nghỉ trước, yến hội buổi tối nhất định là con tránh được."


      Vẻ mặt Lão phu nhân nhìn Bàng Sách cũng là thương tiếc: "Mau chút trở về nghỉ , đến tối phụ thân cùng mẫu thân chuẩn bị yến hội cho tôn nhi, thể thiếu xã giao."


      Bàng Sách : "Làm phiền phụ thân mẫu thân, nhi tử lần này cùng trở về Dự vương, vương gia về cung trước, l.q.d chắc hẳn buổi tối tới, làm phiền phụ thân mẫu thân lo liệu, đừng nên chậm trễ."


      Bàng Quốc Công nghe thấy đương nhiên vui mừng, kết giao của nhi tử nhà mình quả nhiên đều là nhân trung long phượng*, Dự vương chính là nhi tử của hoàng hậu, tài đức xuất chúng, l.q.d hoàng đế cũng là rất thương , nếu như có chuyện xấu gì, chắc hẳn vị trí thái tử này là của , vội vàng gật đầu : “Vi phụ trong lòng hiểu , con lui ra nghỉ ngơi .”


      Nhân trung long phượng*: Con cháu hoàng tộc.


      Bàng Sách lúc này mới lui ra.


      Bàng Lạc Tuyết vừa mới nhìn thấy ca ca chính là có nhiều điều muốn hỏi, bất đắc dĩ chỉ là sợ ca ca mệt, đành phải chờ đến yến hội. Mọi người ngồi lại chút chuyện xong đều trở về, l.q.d Dương thị dặn Bàng Lạc Tuyết buổi tối cần phải đến đúng giờ, nàng được lười biếng. Bàng Lạc Tuyết còn cách nào, đây là mẫu thân của mình, đành phải luôn mãi gật đầu đáp ứng mới được thả trở về.
      Last edited by a moderator: 18/2/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :