1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33: Thấm Hương uyển


      Editor: VinJR


      Dương thị cùng với nhị phu nhân tới trong viện tứ phu nhân, tứ phu nhân thập phần thích hoa sơn trà, cho nên lão gia tặng Thấm Hương uyển này cho nàng cư trú, lại vì nàng mang thai nên trong viện mua thêm ít đồ vật, lúc này hoa sơn trà trong viện nở, khí thế hừng hực, cùng tâm tình của chủ nhân là vừa vặn giống nhau.


      Vừa tới trước cửa phòng chính, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc la tê tâm liệt phế, loáng thoáng tiếng có tiếng liền biết khóc chỉ hồi.


      Dương thị liếc nhìn nhị phu nhân, nhị phu nhân gật đầu tự mình đẩy cửa ra, quả nhiên Bàng quốc công ngồi ở bên cạnh giường, tứ phu nhân khóc như ruột gan đứt từng khúc.


      Nghĩ đến cũng đúng, ở trong nhà này người cùng nàng giao hảo tốt nhất lại hại chết hài tử của nàng, chính mình xuất thân là ca vũ, có chỗ nương tựa mặc dù dùng gia pháp xử trí tam phu nhân, l.q.d nhưng nàng cảm thấy vẫn chưa hết giận, nàng hận xuất thân của nàng, thể thể vì hài nhi mất mà báo thù. Hai tay nắm chặt ga giường, hằng lên dấu vết sâu như vậy làm mọi người nhìn thấy mà giật mình.


      Dương thị tiến lên trấn an : “Tứ muội, ngươi bớt giận chút , có lẽ duyên phận của đứa quá cạn với ngươi, điều dưỡng thân thể tốt mới là trọng yếu nhất, đứa còn có thể tìm lại được.”


      Nhị phu nhân cũng phụ họa : “Đúng vậy, tứ muội, thân thể của mình mới là trọng yếu nhất.”


      Dương Dĩnh lộ vẻ sầu thảm cười: “Con của ta, con của ta có, các ngươi cũng rất cao hứng , ta biết các ngươi quen thấy lão gia sủng ái ta, cho nên trăm kế ngàn phương hại con của ta.” xong trợn mắt nhìn.


      Lúc này Bàng quốc công cũng có chút nhịn được, vốn vì tứ phu nhân mất đứa , chính mình cũng cảm thông với nàng, mình cũng xử trí tam phu nhân, thế nhưng nàng như cũ nhất quyết tha, nửa điểm quy củ cũng hiểu, ông vì chuyện nàymà kết tội oan cho phu nhân, bây giờ còn nhắc lại chuyện cũ.


      "Đủ rồi." Giọng Bàng quốc công tức giận làm cho trong lòng mọi người ở đây chấn động, "Dĩnh nhi nàng bảo dưỡng thân thể tốt , ta xử trí tam phu nhân, chuyện này cứ giải quyết như vậy, nếu nàng nửa điểm quy củ vẫn hiểu, vậy đến ngôi nhà cũ ở ngoại thành điều dưỡng .”



      Tứ phu nhân nghe thấy thế trong lòng cả kinh: ‘Đến ngôi nhà cũ ở ngoại thành, còn có thể trở về sao, lão gia a lão gia, Dĩnh nhi hầu hạ người lâu như vậy, nhưng nghĩ tới tình cảm của người lại ác như vậy.’ Nàng ở nơi này lâu nay, giỏi nhất là tùy mặt gởi lời, biết mình ở đây náo loạn chỉ làm lão gia phiền chán, ngẩng đầu : “Là dĩnh nhi thương tâm hồ đồ mới có thể hồ ngôn loạn ngữ, l.q.d mong nhị vị tỷ tỷ chớ nên trách tội.” Lại nhìn về phía Bàng quốc công : “Thiếp thân biết còn cách nào để thay đổi tâm ý của lão gia, nếu người quyết định, Dĩnh nhi nhất định vâng theo.” xong, chảy xuống hai hàng lệ.



      Dương thị : “Biết muội muội thương tâm hồ đồ, ta cùng với nhị muội muội để ở trong lòng, ngươi cứ dưỡng thân thể cho khỏe, sau này đứa còn có thể có lại. Lão gia cũng có nổi khổ của lão gia, mong rằng muội muội có thể thông cảm.”


      Tứ phu nhân gật gật đầu, vẻ mặt tuyệt vọng.


      Trong lòng nhị phu nhân đắc ý, lần này chèn ép được tam phu nhân, lại bởi vì vậy mà tứ phu nhân lại bị thất sủng, mặt cũng lộ ra biểu tình thân thiết: “Tứ muội muội yên tâm, bây giờ tỷ tỷ giúp đỡ phu nhân quản lý gia , ngươi cần cái gì cứ mở miệng. Hôm nay lão phu nhân thưởng hai cuộn vải cho ngươi, l.q.d mong rằng ngươi thích. Lại tam muội muội chắc hẳn cũng phải cố ý, tại Băng nhi cũng ở nơi đây, để Băng nhi tự mình lấy đồ vật tới xem như là thay tam muội muội bồi tội cho ngươi.”


      Nhị phu nhân xong lời này, trong lòng Bàng Lạc Băng cả kinh, chính mình vốn định núp ở phía sau nhị vị tỷ tỷ, lúc này cũng thể nhận lấy hai cuộn vải tự mình ôm lên.



      Vốn tứ phu nhân thân nóng giận, lại thấy nhi tử của cừu nhân ở trước mắt, chính nàng tự mình đưa tới vòng cổ làm hại mình mất đứa , nhưng lại phải ở trước mặt mọi người nhẫn, môi tái nhợt sớm bị cắn đến xuất huyết , trong lòng mắng nhị phu nhân trăm tám mươi lần, tiểu nhân đắc chí, tới nơi này khoe khoang, sớm muộn có ngày ngươi phải trả giá lớn. Dùng sức bài ra mặt tươi cười: “Ta biết việc này cùng tam tiểu thư có quan hệ, sao lại có thể giận chó đánh mèo với nàng, tam tỷ cũng xuất phát từ vô ý, ta đương nhiên ghi hận, làm cho lão gia khó xử.”



      Bàng quốc công hài lòng gật gật đầu: “Nàng chịu nghĩ như vậy là tốt rồi, hôm nay nàng nghỉ ngơi tốt, nàng còn trẻ, đứa còn khả năng có lại, ta còn muốn xử lý công vụ, trước, buổi tối trở lại thăm nàng.”


      Dương thị cũng : “Vậy lão gia mau chút, nơi này có thiếp cùng nhị muội muội rồi.”


      Bàng quốc công gật gật đầu, cùng quản gia rời .


      Trong phòng mọi người đều ôm tâm tư.


      Vẻ mặt tứ phu nhân suy yếu, dù cho thiên hận vạn hận tam phu nhân, cũng lo lắng chống lại địa vị của lão gia, nhà cao cửa rộng này luôn đầy những loại tính toán, làm cho nàng cảm giác mình giống như con rối, ngày kia dây thừng bị cắt đứt, tính mạng của mình cũng kết thúc.


      Bàng Lạc Tuyết ở bên nhìn thấy vẻ mặt tứ phu nhân tuyệt vọng tự giễu, nghĩ tới mình cũng chưa sinh ra được đứa , bản thân tuyệt vọng thua tứ di nương, nàng lòng cho , cũng mong lấy lại thứ gì. Nàng đối với như thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng đổi lấy chẳng qua chỉ là nắm tro tàn dư thừa.



      Dương thị khe khẽ thở dài: “Tứ muọi nên thông suốt chút, ta biết tứ muội muội có rất nhiều bất đắc dĩ, đời người chính là như thế, đâu có thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện đều hài lòng thuận ý. Lão gia cũng có khó xử của lão gia, việc này cũng kết thúc, l.q.d ta hi vọng tứ muội muội thông suốt chút, con đường sau này của ngươi còn rất dài. Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng mệt mỏi, tạm thời ngươi nghỉ ngơi tốt. Nhị muội muội cùng ta trở về Cẩm Tú các, ta giao công việc thu hoạch của điền trang, còn có chút việc cho ngươi làm, mấy người các ngươi cùng tiểu thư đều trở lại nghỉ ngơi , hôm nay mọi người đều mệt mỏi, cần phải đến Cẩm Tú các thỉnh an ta.”



      “Dạ, đa tạ phu nhân.”


      “Dạ, đa tạ mẫu thân.”


      Dương thị cùng nhị phu nhân trở lại Cẩm Tú các, Bàng Lạc Băng đương nhiên phải theo, Bàng Lạc Vũ cũng là bệnh nặng mới khỏi, hôm nay bởi vì đố kỵ càng cảm thấy thân thể còn chút sức lực nào, sớm đỡ tay Cúc Thanh trở lại Thính Vũ hiên. Chỉ có Bàng Lạc Tuyết còn ở trong phòng tứ di nương, nhìn tóc đen tán loạn giường, hai mắt sưng đỏ, nước mắt đầy hai má, trong hai mắt thể tránh được khọng thương cảm tứ di nương.


      "Nhị tiểu thư vì sao quay về? Thiếp thân rất yếu, sợ là thể chuyện cùng nhị tiểu thư." Tứ di nương nằm ở giường ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.



      Bàng Lạc Tuyết cười nhạt cái, phất tay để bọn nha hoàn xuống, đóng cửa lại: “Ta chỉ là thấy tứ di nương đáng thương, muốn chuyện cùng di nương mà thôi, phụ thân tuy giỏi chuyện, nhưng cũng phải loại người bạc tình vô nghĩa, chắc hẳn tứ di nương nhìn lòng người ấm lạnh dễ thay đổi. Cũng để ý thái độ của phụ thân đối với người.”



      "Ha ha, đúng vậy, nhớ xuất thân của ta là cầm các, dù cho có mỹ mạo, nhưng có bất kỳ ai để dựa vào, chỉ có thể dựa vào lão gia, tuy biết lòng người biến hóa, nhưng đến phiên chính mình, các loại tư vị quả nhiên là chỉ có tự mình biết. biết nhị tiểu thư với ta những lời này là bởi vì nguyên do ta từng vu tội cho phu nhân hay sao?” Tứ di nương nghi ngờ hỏi.



      "Di nương suy nghĩ nhiều rồi, ta có ý tứ này, mẫu thân đương nhiên lại càng có, nếu như mẫu thân ghen tị, sao có thể để các di nương sinh ra đứa , mẫu thân chỉ là có hảo tâm đưa tới thuốc dưỡng thai, di nương cảm kích là chuyện của mình. Chắc hẳn di nương thông tuệ, kết quả chuyện xạ hương xâm thể đương nhiên cần Tuyết nhi , Tuyết nhi cũng có câu gởi cho di nương, nếu như người muốn sinh tồn trong cái nơi ăn tươi nuốt sống này, nước mắt là được. Chỉ có chính mình đủ cường đại, mới có thể bảo hộ được người bên cạnh, l.q.d Tuyết nhi chỉ như thế, di nương nghỉ ngơi tốt. Tuyết nhi quấy rầy.”



      xong, Bàng Lạc Tuyết xoay người rời khỏi Thấm Hương uyển.


      Trong nháy mắt Tứ di nương đóng cửa lại, nước mắt cũng ngừng được, ủy khuất của chính mình ai có thể hiểu, tâm tư của mình lại bị bé xem thấu, nhị tiểu thư sợ là mặt ngoài thoạt nhìn đơn giản như vậy, vươn tay sờ lên bụng bằng phẳng của mình, lấy mu bàn tay lau khô nước mắt, nếu giữ được tình cảm của lão gia, chim khôn lựa cành mà đậu, chỉ có chính mình mới tạo ra lối thoát, mới có thể vì con của mình báo thù!
      Last edited: 6/1/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 34: Sở Mộc Dương


      Editor: VinJR


      Bàng Lạc Tuyết vừa ra khỏi viện liền nhìn thấy Tử Quyên chờ đợi ở đó, thế là cười cười: “Nhìn vẻ mặt tỷ sốt ruột, có chuyện gì sao?”


      Tử Quyên : “Là Liên Diệp trở về có chuyện tìm người, tiểu thư có lời muốn cùng tứ di nương sao, chẳng lẽ người quên ban đầu bà ấy vu tội cho phu nhân.”


      Bàng Lạc Tuyết cười cười: “Chỉ là thấy bà ấy đáng thương, vốn tứ di nương xuất thân tốt, mặc dù có chút thông minh, dù sao cũng có tâm tư gì lớn, chờ bà ấy nghĩ thông suốt, tự nhiên nguyện ý giúp mẫu thân phen.”


      “Nhị tiểu thư suy nghĩ là chu đáo, phu nhân biết nhất định hài lòng.” Tử Quyên .


      Bàng Lạc Tuyết cũng phủ nhận.


      “Nhị tiểu thư, phu nhân phái người đến đại công tử ngày mai trở về, chắc hẳn trong nhà muốn sớm chuẩn bị chút, người giúp xem lại bố trí, đại công tử trở về trong nhà nhất định tổ chức yến hội, cho nên trong nhà chỉnh chu lại, d.d.l.q.d phương diện bố trí nhờ nhị tiểu thư người.” Tử Quyên .


      “Ngày mai ca ca trở về, thế quá tốt, chắc hẳn mẫu thân cũng có thể phát tiết, cần nóng ruột nóng gan ở trong người. Chuyện bố trí lúc trở về mẫu thân cho ta biết, để cho mẫu thân ta chú ý nghỉ ngơi nhiều chút.”


      Bàng Lạc Tuyết đường trở lại Lạc Tuyết các, Liên Diệp đợi lúc lâu, vừa thấy Bàng Lạc Tuyết liền vội vàng tiến lên đón, Bàng Lạc Tuyết phất phất tay, Tử Quyên cung kính lui ra, tiểu chủ tử thế nhưng càng ngày càng có khí phách.


      Bàng Lạc Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn tự rót cho mình chén nước, lại rót cho Liên Diệp chén hỏi: “Thế nhưng Thích Dao tỷ có chuyện gì?”


      Liên Diệp trả lời: “Chỗ Dao tỷ tỷ trái lại có chuyện gì, Liên Ngẫu dựa theo lời tiểu thư phân phó bắt đầu thu mua lương thực, có hiệu quả. Còn có, Dao tỷ tỷ gọi tỷ hôm nay cần phải tới Thích phủ, còn là chuyện gì, Dao tỷ tỷ trái lại cũng .”


      Nàng gật gật đầu: “Gần đây vất vả cho hai người rồi, hôm qua lão phu nhân thưởng vòng tay phỉ thúy, ta nhìn thấy rất đẹp, liền cho ngươi với Liên Ngẫu. Đúng rồi ta bảo Liên Ngẫu thu mua tửu lâu thế nhưng làm xong chưa?”



      “Hồi tỷ tỷ, việc làm xong, mặc dù có người quấy rối, nhưng được Thích Dao tỷ tỷ tìm cách giải quyết, tửu lâu trong kinh thành danh nghĩa Dao tỷ tỷ thu được năm nơi, Đế Cư lâu chúng ta cũng bỏ vào túi, thêm việc Dao tỷ tỷ toàn lực hỗ trợ, đầu bếp tốt nhất đều ở tửu lâu của chúng ta, ngay cả đệ nhất Lâm Giang lâu cũng làm ăn phát đạt nữa, l.q.d bất quá Dao tỷ tỷ ông chủ Lâm Giang lâu phải người hiền lành, may mà có Lâm Thanh Lâm công tử, mấy lần ông chủ Lâm Giang lâu làm khó đều được Lâm công tử giúp giải quyết.” Liên Diệp từng chút từng chút trả lời.



      “Vậy bây giờ ta liền Thích phủ tìm Thích Dao, muội cùng ta, thuận tiện xem Liên Ngẫu.”


      “Vâng, tỷ tỷ.”


      Bàng Lạc Tuyết về phòng thay đổi y phục lại, mang sa lên mặt, cùng Liên Diệp từ cửa sau ra, ngồi lên xe lập tức đến Thích phủ.


      Bàng Lạc Tuyết nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ vài chuyện xảy ra mấy ngày nay, đột nhiên xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Liên Diệp vui : “Ngươi lái xe làm sao vậy, làm quấy nhiễu tiểu thư.”


      Người đánh xe vội vàng : “Có đứa nằm đường, hình như là bị thương.”


      “Vậy xuống xe cho đứa chút bạc, đừng làm chậm trễ hành trình của tiểu thư.” Liên Diệp vui .


      Bàng Lạc Tuyết vén rèm cửa sổ lên, nhìn thấy thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi nằm mặt đất, đùi đầy máu tươi, tư thế của đứa này kỳ quái, hình như ôm thứ gì trong lòng.


      Thế là nàng đỡ tay Liên Diệp xuống xe, ra ý bảo người đánh xe ôm đứa bé này đến, ai ngờ người đánh xe còn chưa động, liền thấy đứa bé này trong lòng giật giật, người đánh xe hoảng sợ, l.q.d dám tiến lên, Bàng Lạc Tuyết tự mình tiến lên, Liên Diệp vội vàng chặn ở phía trước : “Tỷ tỷ đứng bên , những chuyện nhặt này cứ giao cho muội. Tốt xấu gì cũng theo Dao tỷ tỷ học được vài chiêu.”


      Trong lòng Bàng Lạc Tuyết biết Liên Diệp là quan tâm đến an nguy của nàng, trong lòng ấm áp, giọng điệu chầm chậm: “ bị thương nặng như vậy, làm sao có khí lực thương tổn ta. Mau chút dìu đến đây, ta xem trong ngực tựa hồ là có thứ gì.”


      Liên Diệp tiến lên bước đỡ thiếu niên kia xoay người lại, chỉ thấy mặc dù toàn thân bẩn thỉu, thế nhưng xác thực ngũ quan tuấn lãng, chỉ là rất gầy yếu, trong ngực của ôm em bé khoảng chừng năm tuổi, nắm chặt y phục của , l.q.d trong đôi mắt to tràn đầy kinh hoàng, tiểu hài tử này trái lại đáng . Chỉ là thực nhát gan, nắm chặt y phục của thiếu niên hôn mê kia, câu cũng .


      “Tiểu hài tử, người nhà của ngươi ở đâu?” Liên Diệp hỏi.


      Tiểu hài tử ngẩng mặt lên nhìn Liên Diệp liếc mắt cái, lại chăm chú chôn mặt ở trong lòng thiếu niên kia.


      Bàng Lạc Tuyết với : “Chắc hẳn lời tỷ tỷ ngươi cũng nghe hiểu được, ca ca này bị thương, ngươi nếu muốn chết, cùng với chúng ta .”


      Tiểu hài tử nghe thấy vậy liền ngẩng đầu, mắt to chớp chớp, cuối cùng cái hiểu cái gật gật đầu, nàng đưa tay sờ sờ mặt đứa trẻ, nhìn đôi mắt đứa trẻ này trong suốt phản chiếu lại hình dáng của nàng, đột nhiên nhớ lại kiếp trước nàng thể sinh ra đứa , l.q.d mũi đau xót. Thân thủ ôm lấy đứa bé, đếm xỉa đứa bé bẩn thỉu tay cầm lấy sa y màu trắng của nàng, Liên Diệp cùng người đánh xe cùng nhau đỡ thiếu niên kia lên xe, nhanh chóng lái xe đến Thích phủ.


      Bàng Lạc Tuyết ôm thân thể mềm mại trong lòng, tiểu hài tử này tựa hồ thực nhát gan, đôi mắt chưa từng rời thiếu niên hôn mê kia, lại duỗi tay kéo mạng che mặt của Bàng Lạc Tuyết xuống.


      Bàng Lạc Tuyết cũng tức giận, lớn cứ yên tĩnh nhìn nhau như vậy.


      Tới Thích phủ, Liên Diệp gọi người tới giúp, tiểu hài tử trong lòng Bàng Lạc Tuyết giống như rất vội muốn giãy giụa chạy theo, Bàng Lạc Tuyết : “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn cứu sống . Ngươi ngoan ngoãn , mới có thể làm cho nhanh trị hết thương tích được.”


      Đứa ở trong lòng cũng lộn xộn nữa, hai mắt to chớp chớp, ôm chặt cổ Bàng Lạc Tuyết, thân thể run nhè , Bàng Lạc Tuyết dịu dàng vỗ vỗ lưng bé, động tác này là ở kiếp trước Bàng Lạc Tuyết ảo tưởng vô số lần mong chờ hài tử của mình như thế.


      Lúc Thích Dao ra nhìn thấy mặt Bàng Lạc Tuyết còn mà lại ra tình cảm của người mẹ dành cho con.


      Thích Dao cũng hoảng sợ, vội hỏi: “Tuyết nhi, đứa bé này là…?”


      Bàng Lạc Tuyết thấy vẻ mặt Thích Dao khiếp sợ, trừng nàng cái : “Đây là ta ở đường gặp được, người kia bị thương nghiêm trọng, ngươi mau chút mời đại phu đến đây trị thương cho . Còn đứa bé này cùng , chỉ có điều bị khiếp sợ.”


      Thích Dao lập tức thở phào nhõm : “ tốt tốt, ta còn tưởng rằng mấy ngày thấy, Tuyết nhi liền có đứa lớn như vậy.”


      Bàng Lạc Tuyết cũng bất đắc dĩ, Thích Dao này càng ngày càng đứng đắn, bản thân nàng bất quá chỉ mới mười ba tuổi, sao có thể có hài tử lớn như vậy, tức giận : “Tỷ mau chút, nếu có chuyện gì muội để yên cho tỷ.”


      mặt Thích Dao có chút bất đắc ý: “Muội yên tâm, dù cho chỉ còn hơi thở, ta cũng làm cho sống lại.”


      Bàng Lạc Tuyết nghi hoặc, vừa định hỏi, liền nghe thấy Thích Dao gọi vào: “Sư huynh, ngươi còn mau ra đây chút, nếu chết, muội đánh huynh sống lại.”


      Thích Dao luôn luôn trầm ổn, khó thấy được có lúc bướng bỉnh như thế.


      Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, nam nhân mặc cẩm y ngọc bào bước ra từ trong phòng, mắt hoa đào hẹp dài, môi mỏng, tóc đen chỉ dùng cây trâm ngọc tử bới lên, bộ dáng bất đắc dĩ.


      Người này là thái tử nước Nam Chiếu Sở Mộc Dương.


      Lần đầu tiên Sở Mộc Dương nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết là hình tượng như thế này: Tiểu sư muội nhe nanh múa vuốt kêu tên của , đứng bên cạnh là hình dáng tiểu nương ước chừng mười ba tuổi, áo trắng như tuyết, chân mày như núi xa, hai mắt to lại giống như suối sâu thăm thẳm, môi kinh ngạc khẽ nhếch, trong lòng ôm tiểu hài tử, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía sư muội của mình. Lúc này bộ dáng của Bàng Lạc Tuyết chiếu vào trong lòng Sở Mộc Dương cấm rễ sâu, cũng phai nhạt………
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 35: Bái sư học y

      Editor: VinJR


      Bàng Lạc Tuyết ôm tiểu oa oa nhìn về phía Sở Mộc Dương, trong trí nhớ của nàng ở kiếp trước, Sở Mộc Dương là thái tử nước Nam Chiếu, thế nhưng đệ đệ cùng mẹ sinh ra Sở Mộc Nguyệt cuối cùng lại ngồi lên ngôi vị hoàng đế, l.q.d mà Sở Mộc Nguyệt này thế nhưng là đồng minh với Tấn vương. Kết quả Sở Mộc Dương vì bệnh nặng mà chết. Độc thuật cùng vu cổ thuật của nước Nam Chiếu hữu danh bốn nước, chắc hẳn nguyên nhân cái chết cũng còn có nguyên nhân khác. ngờ Thích Dao lại có mối quan hệ sư huynh sư muội cùng Sở Mộc Dương, xem ra quan hệ của hai người rất tốt.


      Bàng Lạc Tuyết cười yếu ớt : “Dao tỷ tỷ, vị này là sư huynh của tỷ?”


      Thích Dao : “Đương nhiên, sư huynh là thái tử nước Nam Chiếu, tên là Sở Mộc Dương, độc thuật y thuật của nước Nam Chiếu đều rất lợi hại, sư huynh quen giản dị, nên khí chất hoàng gia chút cũng có, Tuyết nhi cần khách khí với huynh ấy.”


      Sở Mộc Dương giống như biết trước Thích Dao như vậy, chỉ đành phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu.


      Bàng Lạc Tuyết quay đầu nhìn về phía Sở Mộc Dương: “Tuyết nhi tham kiến Sở công tử.”


      Sở Mộc Dương gật đầu : “Bàng tiểu thư hữu lễ, Dao nhi chuyện với ta, tại biết, Bàng tiểu thư là trực tiếp muốn học điều chế hay là….?”


      “Sở công tử khách khí, tiểu nữ cùng với Dao tỷ tỷ tình cảm tỷ muội, nếu như Sở công tử chê Tuyết nhi trèo cao, liền giống như Dao tỷ tỷ gọi tiểu nữ Tuyết nhi là được. Tuyết nhi muốn bái Sở công tử làm thầy học tập y thuật, biết Sở công tử có tiện hay ?”


      Sở Mộc Dương còn chưa mở miệng, Thích Dao liền chen miệng : “Tiện, tiện, sư huynh, huynh , sư muội suy nghĩ nhiều giúp huynh, Tuyết nhi thông minh xinh đẹp như vậy, huynh là nên cảm tạ muội như thế nào đây?”


      Bàng Lạc Tuyết cũng kinh ngạc nhìn Thích Dao, Thích Dao bởi vì gia đình gặp biến cố, luôn luôn bình tĩnh, khó có được những khi vui vẻ, nghĩ đến Thích Dao dù sao cũng mới mười lăm tuổi, lại bị cừu hận phá hủy bầu trời hạnh phúc của nàng.


      Sở Mộc Dương nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết nghiêm mặt : “Học y phải luôn luôn trải qua khổ luyện, tiểu thư khuê các như muội sao có thể chịu được. Nếu như muội theo ta học tập y thuật, ta rất nghiêm khắc, cũng bận tâm đến mặt mũi của Thích Dao.”


      Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Sở Mộc Dương, ánh nắng chiếu vào da thịt , như là khoát lên tầng ánh sáng, l.q.d đến cùng là sống như thế nào, thái tử nước lại cam tâm gửi gắm tình cảm của mình cho sơn thủy, lúc này nàng : “Điều này Tuyết nhi đương nhiên biết , Sở công tử yên tâm.”


      Sở Mộc Dương hài lòng gật gật đầu: “Nếu ta gọi muội là Tuyết nhi, muội cũng cần phải gọi ta là Sở công tử, gọi ta là Mộc Dương được rồi.”


      “Sở….. Mộc Dương, muội có cầu quá đáng, mong rằng huynh có thể đáp ứng.”


      “Tuyết nhi cứ đừng ngại.” Vẻ mặt Sở Mộc Dương hào phóng .


      “Chuyện muội học y này, muội muốn cho người khác biết, cho nên, huynh có thể hay ....” Bàng Lạc Tuyết hơi lúng túng, nàng bái sư học y còn đòi hỏi cầu, sợ rằng mấy đồ đệ cũng chỉ có mình nàng là như vậy.


      Sở Mộc Dương nhìn khuôn mặt rối rắm của Bàng Lạc Tuyết, thoáng cái nhìn ngây dại.


      Bàng Lạc Tuyết cho là đáp ứng, hồi sốt ruột.


      Thích Dao lôi kéo , Sở Mộc Dương mới phục hồi tinh thần lại : “Việc này cứ tự nhiên, độc thuật Nam Chiếu lợi hại, mỗi ngày buổi tối ta đến dạy muội hai canh giờ, l.q.d có thể học thành bộ dáng gì phải xem tài trí của muội rồi.” xong lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ thêm câu: “Ta thấy tư chất của Tuyết nhi thông minh thế nào cũng mạnh hơn Thích Dao ngu ngốc này cả trăm lần.”


      Thoáng cái Thích Dao liền nổi giận: “Sư huynh, huynh tại sao có thể vạch trần muội như thế.”


      Bàng Lạc Tuyết thấy chuyện bái sư thành, cũng sợ chạy, vội vàng : “Hôm nay muội mang người thiếu niên kia đến, mong rằng Mộc Dương sư phụ có thể cứu chữa cho .”


      Sở Mộc Dương cũng cười với Thích Dao nữa: “ phân phó đại phu chẩn trị, ta tự mình đến xem.”


      Bàng Lạc Tuyết : “Muội cùng với huynh.”


      Thích Dao cũng theo hai người tới khách phòng, dù sao Bàng Lạc Tuyết cũng chỉ là nha đầu mới mười ba tuổi ôm tiểu oa oa mập mạp năm tuổi ít nhiều có chút khó khăn, nhưng tiểu gia hỏa này lại ôm Bàng Lạc Tuyết buông tay, nàng cũng có biện pháp.


      Thế giới của con nít rất đơn giản, nó tin người nào liền toàn tâm toàn ý ỷ lại vào người đó. Đừng nhìn bé tuổi , l.q.d thế giới của nó càng đơn thuần, cảm tình càng có tạp chất, nhìn càng ràng, bọn họ phải có mưu đồ mà là để tâm.


      Bàng Lạc Tuyết ôm đứa bé vào phòng khách, mùi máu dày đặc truyền đến, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, Bàng Lạc Tuyết nhàn vỗ lưng tiểu oa oa trong lòng, lại sợ dọa bé sợ, khẽ : “Ca ca bị thương rất nghiêm trọng, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi, chờ ngươi tỉnh ngủ, ca ca cũng tốt rồi.”


      Tiểu oa oa ở trong lòng giật giật, nâng đầu tròn tròn lên, trong đôi mắt to nước mắt lưng tròng lấp lánh, dùng sức gật gật đầu, Thích Dao cảm động nhớ lại lúc còn gặp biến cố, cho nên tiến lên tự mình ôm lấy đứa bé, trở lại trong phòng nàng.


      Trong phòng khách chỉ còn đại phu, Bàng Lạc Tuyết, Sở Mộc Dương còn có thiếu niên hôn mê kia, đại phu kiểm tra thân thể thiếu niên : “Lão hủ bất lực, hay là tiểu thư mời người khác cao minh hơn .” xong lui ra ngoài.


      Bàng Lạc Tuyết nhớ tới tiểu oa oa được Thích Dao ôm , nếu như thiếu niên này chết, l.q.d như vậy tiểu gia hỏa kia cũng khổ sở muốn chết . Nghĩ như vậy trong mắt liền mau nước mắt, nàng cho rằng kiếp này vì báo thù, lòng nàng có thể ngoan độc, ngờ chỉ chuyện này, nàng cũng có cách nào khống chế, chứ chi là thân tình, hữu tình, tín nhiệm.


      Sở Mộc Dương lấy khăn tay đưa cho Bàng Lạc Tuyết : “Ta còn chưa mở miệng, muội liền biến thành bộ dáng thương tâm như vậy, đứa bé này cùng với muội thân thích, muội đáng giá vì mà rơi nước mắt sao?” rồi thân thủ ngồi xuống giường của thiếu niên bắt mạch.


      Bàng Lạc Tuyết cầm khăn tay lau nước mắt, mặc dù ngực như cũ vẫn đau, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh : “Muội khổ sở cũng phải vì .”


      Nga? Vậy ngươi là bởi vì cái gì, Sở Mộc Dương vẻ mặt hiếu kỳ.


      “Muội khổ sở là vì vạn nhất huynh cứu được , Tuyết nhi cảm thấy bái sư thực là tự nhận thua thiệt.” Bản thân nàng thực khổ sở muốn chết. Bàng Lạc Tuyết còn giả vờ mạnh miệng .


      Sở Mộc Dương cũng vạch trần nàng: “Vậy ta cần phải nỗ lực, nếu đồ đệ như hoa như ngọc của ta liền ghét bỏ lão đầu sư phụ này.”


      Bàng Lạc Tuyết nhìn bộ dạng Sở Mộc Dương làm bộ như vô cùng đau đớn, khóe miệng nhếch cái, khổ sở trong lòng cũng giảm xuống ba phần.


      “Sư phụ người cảm thấy còn có thể cứu chữa sao?” Bàng Lạc Tuyết lo lắng .


      Sở Mộc Dương cũng đùa giỡn nữa, cau mày chạm vào mạch đạo yếu ớt của thiếu niên kia: “Đại phu sai, mạch đập của rất yếu ớt, cộng thêm thân thể mất máu quá nhiều, l.q.d vết thương người cũng rất nhiều, trọng yếu nhất là hẳn là bị người có võ công cao cường đánh chưởng, cho nên bị nội thương rất nghiêm trọng, trọng yếu hơn là, trong loại chưởng này có độc, cho nên tình huống tại thực ổn, tại khác gì người chết.”


      Bàng Lạc Tuyết nghe như vậy tâm lạnh nửa, hỏi: “Vậy còn có thể cứu được ?”


      Sở Mộc Dương ngẩng đầu, tà mị nhíu chân mày: “Muội đây là chất vấn năng lực của ta sao, ta diệu thủ độc y cũng phải hữu danh vô thực, loại chất độc này chỉ cần chút nhẫn nại, đợi ta tìm phương thuốc cho người bốc thuốc, ngâm trong canh dược, ta dùng nội lực đem dược hấp thụ vào trong mạch của , quá ba ngày tỉnh lại.”


      Bàng Lạc Tuyết nghe thấy thanh danh của cũng hoảng sợ. Kiếp trước nàng nghe qua danh hiệu diệu thủ độc y, độc chết người, Bạch Cốt. Thế nhưng tính cách người này lạnh nhạc, bệnh đơn giản ra tay, mỗi lần đến khám bệnh tại nhà đều mang theo mạng che mặt, cho nên ai biết được thân phận thực của độc y thế nhưng là thái tử nước, bản thân nàng cũng tiện nghi.


      Bàng Lạc Tuyết ở bên thầm cao hứng, Sở Mộc Dương cũng ngoắc ngoắc khóe miệng: “Tiểu tử này hai ba ngày nữa mới có thể tỉnh, ở chỗ ta có sách thuốc là tâm huyết đời của sư phụ ta, mấy ngày này nếu muội có việc gì đọc cái này , ba ngày sau ta hỏi lại muội, nếu muội trả lời được, vậy đừng trách ta trừng phạt muội. Mỗi ngày ban đêm ta cũng đến chỗ muội dạy y thuật.”


      Bàng Lạc Tuyết nhìn rành mạch mở ra phương thuốc, bên giáo dục nàng, trong lòng nàng cam lòng : “Ngươi yên tâm, ta nhất định học thuộc.”
      Last edited by a moderator: 6/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36: Thu phục Tứ di nương


      Editor: VinJR


      Bàng Lạc Tuyết tới trước giường, hành lễ : “Tứ di nương ở đây yên tĩnh, ngay cả tiếng hoa rơi cũng có thể nghe thấy.”


      Dương Dĩnh thản nhiên : “Làm phiền nhị tiểu thư tự mình đến thăm ta, thiếp thân sinh ra trong long đong vất vả, vốn tưởng rằng quen thấy thế gian ấm lạnh, nhân tình nhạt nhẽo, l.q.d lại ngờ rằng, khi bản thân gặp phải mới biết tư vị đó thế nào, ta làm sao có thể cam tâm, làm thế nào thông suốt.


      Trong lòng Bàng Lạc Tuyết khỏi trào phúng, mặt lại lộ ra tâm tư gì : “Tứ di nương cho nha hoàn đến mời ta qua đây, nhất định phải muốn cuộc sống muôn màu này cùng Tuyết nhi .”


      Dương Dĩnh nhấc chăn lên ngồi dậy, Bàng Lạc Tuyết vừa nhìn liền biết, biết ngươi sớm tính toán xong, lại ở đây giả vờ thương cảm, l.q.d chẳng qua là vì muốn nàng thương hại. Bằng hà tất gì phải mặc quần áo trang điểm tốt như vậy nằm ở giường giả bộ thương tâm.


      Bàng Lạc Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn, hai tay chống cằm, mắt cũng nháy cái nhìn chằm chằm tứ di nương.


      Dương Dĩnh cho rằng nhị tiểu thư chẳng qua cũng chỉ là tiểu nha đầu, làm sao có tâm tư sâu như vậy, coi như mình muốn nhờ vả bên phía phu nhân, cũng muốn tranh thủ nhiều điểm lợi ích, l.q.d lại bị nàng liếc mắt cái liền nhìn thấu, chính mình cần gì phải cố làm ra vẻ đây. Chẳng thà tìm kiếm nơi che chở, tâm tư khinh thường trái lại nửa điểm cũng dám. Thế là quỳ xuống trước mặt Bàng Lạc Tuyết : “Cầu nhị tiểu thư thương hại ta.”


      Bàng Lạc Tuyết nhìn bộ dáng của nàng liền biết, Dương Dĩnh là người thông minh, bất quá người thông minh mắc phải tật xấu là mình cho rằng mình rất thông minh nghĩ người khác là đồ ngốc, l.q.d nếu nàng cho bà ấy biết chút lợi hại, chắc chắn bà ấy cũng tình quy thuận, loại nữ nhân phong nguyệt này tâm kế thâm trầm, thể làm nàng thức tỉnh. Bằng bị nàng lừa cũng biết.


      Bàng Lạc Tuyết đứng lên, tự mình nâng tứ di nương dậy : “Di nương khách khí rồi, Tuyết nhi chẳng qua là đứa , làm sao mà thương hại chứ, di nương cười nhạo.”



      Dương Dĩnh : “Thiếp thân trải qua lần sinh non này, phần nào cũng hiểu tình cảm của lão gia đối với thiếp thân có thể có vài phần, chỉ tiếc ta xuất thân được cao quý, ngay cả hy vọng báo thù vì đứa cũng có. Tam di nương đối đầu cùng ta, nàng có tâm hay vô tâm ta có biện pháp phân biệt, chẳng qua là bởi vì nàng làm hại chết đứa của ta, nhị phu nhân xuất thân cao quý, hơn nữa tâm tư giả dối, thêm vào là mấy năm nay nhà mẹ đẻ của nàng càng lúc càng cường đại, chắc hẳn càng cam lòng ở phía dưới.”



      Dương Dĩnh xong, cẩn thận từng li từng tí nhìn Bàng Lạc Tuyết.


      Bàng Lạc Tuyết là ai chứ, nàng thế nhưng sống lại từ phủ, Bàng Lạc Tuyết cũng gì, cứ mỉm cười lắng nghe như vậy.


      Trong lòng tứ di nương chắc chắn, lại : “ tại lão gia cho nhị phu nhân quyền quản gia, chắc hẳn phu nhân cũng có băn khoăn, thiếp thân mặc dù bất tài, chỉ mong có thể giúp phu nhân tay.”


      Bàng Lạc Tuyết cười cười: “Tứ di nương hổ là nếm tất cả ấm lạnh, đối với chuyện trong phủ này trái lại phân tích ràng, bất quá di nương yên tâm, nhị phu nhân chính là nhị phu nhân, cuối cùng đến chết nàng cũng chỉ có thể là di nương, thể nhập tổ tông từ đường. Di nương cũng nhiều như vậy, Tuyết nhi muốn biết di nương muốn cái gì?”



      Trong lòng Tứ phu nhân cả kinh, nàng chính là có điều mong muốn, phu quân sủng ái chẳng qua là nhất thời, nàng còn có thể trông chờ cái gì đây, bản thân mình bị xạ hương xâm nhập, thụ thai lần nữa sợ rằng khó càng thêm khó, nhưng nàng cam lòng, nàng còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, nàng cam lòng giống như bị đày vào lãnh cung, cam lòng nhìn thấy tam phu nhân sống. Tứ phu nhân như là hạ quyết tâm : “Thiếp thân chỉ cần làm người nhoi trong phủ này, trọng yếu nhất là ta muốn mạng tam phu nhân, tế cho con của ta.” xong ánh mắt lấp lánh nhìn Bàng Lạc Tuyết.



      Bàng Lạc Tuyết : “Di nương muốn báo thù phải nghe theo ta, di nương xinh đẹp như vậy sao có thể thành phụ, nếu như chỉ cần báo thù mà được phụ thân sủng ái, cho dù đại phu nhân gì người, nhị phu nhân cũng chưa chắc bỏ qua cho người. Chắc hẳn đạo lý này trong lòng di nương biết ràng, dù sao cũng phải đợi thời gian. Phải biết rằng, chịu được khổ, mới có thể thấy được phồn hoa.



      Tứ di nương gật đầu : “Tiểu thư yên tâm, ta hiểu . Sau này mạng của ta chính là của tiểu thư, chắc chắn giống như Thiên Lôi tiểu thư sai đâu đánh đó.”


      Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: “Việc này đừng cho phu nhân biết, còn có hôm nay ta mang theo chút thuốc bổ qua đây, mong rằng thân thể di nương sớm ngày khôi phục. Trọng yếu nhất là cây tỳ bà này.”



      Dương Dĩnh vừa thấy mắt liền sáng, cây đàn này là vật thích của nàng trước lúc gả cho lão gia, sau đó coi như đồ cưới bị lão gia cất vào khố phòng, mà nàng cũng vì còn l.q.d làm công việc lúc trước nên cũng dùng nữa, ngờ nhị tiểu thư vậy mà tự mang đến cho nàng, nhàng dùng ngón tay gảy dây đàn, thanh dễ nghe liền truyền ra. Dương Dĩnh ôm chặt tỳ bà trong mắt lóe nước mắt lưng tròng : “Thiếp thân tạ ơn tiểu thư.”



      Bàng Lạc Tuyết : “Chỉ tiện tay mà thôi, di nương là cao thủ đàn tỳ bà, đều nhạc công coi kỳ cầm là mạng sống, chắc hẳn di nương cũng như thế. Năm đó phụ thân cũng là bị khúc đàn của di nương đả động. Di nương là người thông minh, tự biết làm thế nào. Được rồi, hôm nay cũng quấy rầy di nương ít thời gian, di nương cũng mau dưỡng tốt thân thể, Tuyết nhi chờ tin tức tốt của di nương.”



      Dương Dĩnh gật gật đầu tự mình đưa Bàng Lạc Tuyết tới cửa, mới trở lại trong phòng, ôm lấy tỳ bà khóc nức nở, làm bạn với nàng chẳng qua cũng chỉ có phong sương.


      Bàng Lạc Tuyết cùng với Tử Quyên trở lại Lạc Tuyết các, liền nhìn thấy Liên Diệp cùng Liên Ngẫu cầm sách xem gì đó.


      Bàng Lạc Tuyết : “Các ngươi nhìn cái gì thú vị đó, cũng cho ta nhìn xem.”


      Liên Diệp cùng Liên Ngẫu : “Tiểu thư mau chút đến xem, đây là tửu lâu mới của Dao tỷ tỷ gọi là Vọng Giang lâu, ngay đối diện Lâm Giang lâu, tại buôn bán rất tốt, có thể là mỗi ngày đều thu bạc. Những thứ này là sổ sách những ngày gần đây của Vọng Giang lâu, muội thấy tiểu thư bận, liền trước tiên xem thay tiểu thư, có cái gì đều làm ký hiệu, như vậy tiểu thư xem qua khó khăn nữa.”


      Lòng Bàng Lạc Tuyết tràn đầy cảm động, hai cái tiểu nha đầu này trái lại có tài kinh doanh, lại vất vả chịu khổ, giảm nhiều phiền phức cho nàng cùng Thích Dao.


      Liên Diệp tới trước người nàng thấp giọng : “Mộc Dương công tử tới, muội quét dọn phía sau sân Thính Phong lâu, cái sân đó rất yên tĩnh, Dao tỷ tỷ làm cái lò dược cho tỷ, phía trước còn có vườn hoa, Liên Ngẫu cho người nuôi trồng đến, là trồng nhiều dược cho tiểu thư, Phơi Cốc Tràng cũng chỉnh lý sạch , tiểu thư chỉ cần an tâm học tập là được.”


      Trong lòng Bàng Lạc Tuyết ấm áp, gập đầu với Liên Diệp Liên Ngẫu, : “ cho phép người khác đến Thính phong lâu.”


      Liên Diệp Liên Ngẫu : “Dạ.”



      Trong Thính phong lâu, Sở Mộc Dương ngồi ở phòng khách bưng ly trà, hoàn hảo chính mình khinh công tệ, bằng mình bôn ba như vậy cũng ăn tiêu. Tuy thu thập Bàng Lạc Tuyết là vì mặt mũi Thích Dao, mà thực ra chính là bị sức quyến rũ người Bàng Lạc Tuyết hấp dẫn. Sở Mộc Dương rất tò mò rốt cuộc là có lý do gì mà lại làm cho tiểu thư khuê các có dã tâm lớn như vậy, nữ nhân học y trái lại bình thường, thế nhưng là quận chúa, là nữ nhi tướng quân trái lại thiên cổ hiếm thấy, Dao nhi vì báo thù mà ngay cả mạng sống đều cần, vậy mà lại chịu nhịn xuống cừu hận này vì nữ nhi bằng tuổi, quả nhiên là hiếm lạ.



      Sở Mộc Dương bên này chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thế nhưng thân là cao thủ võ công, Bàng Lạc Tuyết vừa tiến vào liền cảm nhận được. nghĩ cho ngày sau như , mà bây giờ lại có đồ đệ như vậy, cảm giác cũng tệ lắm, có rất nhiều thời gian phát bí mật của nàng.



      Bàng Lạc Tuyết với Sở Mộc Dương: Hôm nay sư phụ đến sớm, Tuyết nhi chuẩn bị nơi này huynh hài lòng ?”


      Sở Mộc Dương : “Chỉ cần có nơi cư trú là được rồi, huống chi lại chuẩn bị nơi lớn thế này, nhưng mà trà của Tuyết nhi tệ, hương vị thấm vào sương tỷ.”


      Bàng Lạc Tuyết : “Đây là trà trong cung, sư phụ thích tốt quá.”


      Sở Mộc Dương gật đầu: “Đúng là tệ, đồ đệ ngoan, sư phụ thấy cây hải đường trong viện rất nhiều, để ý cho sư phụ mấy cây .”


      Bàng Lạc Tuyết biết sư phụ lấy để làm gì, cũng hỏi kỷ : “Người cứ tự nhiên, có chuyện gì trực tiếp phân phó Liên Diệp Liên Ngẫu là được rồi, hai nha đầu này bây giờ có thể thay muội làm chủ tất cả chuyện lớn .”


      Sở Mộc Dương xòe quạt lưu manh : “Ta phân phó rồi.”


      Bàng Lạc Tuyết mở to mắt thầm nghĩ: ‘Người an bài qua, lại ở đây trước trảm hậu tấu cái gì a.’ Bất đắc dĩ chuyển tầm mắt, ngồi xuống bên cạnh bàn.


      Sở Mộc Dương thấy vẻ mặt đáng của nàng, sờ sờ mũi che giấu lúng túng: “Được rồi, hôm nay ta dạy muội nhận biết huyệt vị.”


      Bàng Lạc Tuyết cũng chưa nghiên cứu kỹ, ngồi nghiêm chỉnh bắt đầu học tập.
      Last edited: 6/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37: Gặp gỡ


      Editor: VinJR


      Bên trong Quốc công phủ khung cảnh học tập hết sức nghiêm túc, mà bên ngoài phủ Bàng Lạc Vũ lại tình cảm nồng nàn chờ mong gặp gỡ với Tấn vương.


      Nhớ ngày đó ở Lâm An tự, nàng cùng mẫu thân thắp hương, lúc đó nàng còn lòng hâm mộ Nam Cung tướng quân, điều làm nàng cam lòng chính là Nam Cung tướng quân có quan hệ bà con cùng Bàng Lạc Tuyết, mà rất thương Bàng Lạc Tuyết, l.q.d làm cho nàng đố kị muốn phát điên, lúc đó nàng liền thề, nàng nhất định phải đoạt chú ý của Nam Cung tướng quân, chỉ tiếc lâu sau liền ra cửa theo đại ca du học. Hoàn hảo gặp được Tấn vương, tuấn mỹ như vậy, khí chất thông minh. Nàng còn nhớ lần đầu tiên thấy dáng vẻ của .



      Lúc đó mẫu thân muốn tụng kinh lễ Phật, nàng chờ buồn chán quá liền dạo xung quanh viện, Tụng Chi bị ra ngoài sao chép kinh Phật, mình nàng liền sâu vào rừng đào, giữa tháng sáu nên hoa đào chưa nở, chỉ có quả đào đáng mọc ở đầu cành, Bàng Lạc Vũ thân quần áo hồng nhạt, nhảy lên nhảy xuống ở trong rừng đào. Lại bị quả đào cây rơi xuống đập vào đầu, ngẩng đầu muốn tức giận, liền nhìn thấy người nằm cây, nhắm mắt nghỉ ngơi, l.q.d lửa giận trong lòng thoáng cái lắng lại, nàng chưa từng gặp qua người so với tướng quân càng thêm tuấn mỹ, người này đầu đội tử kim quan, lông mi dài tạo thành bóng râm khuôn mặt như ngọc của . Bàng Lạc Tuyết nhìn chút liền ngây dại.



      cây, Tấn vương như là cảm nhận được có người chăm chú nhìn mình, chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu nhìn thấy Bàng Lạc Vũ dưới gốc cây, giống như đóa hoa tươi tốt giữa rừng đào xanh um, khuôn mặt ửng hồng làm cho nàng thoạt nhìn càng thêm đáng .


      Tấn vương từ cây nhảy xuống, rơi xuống trước người Bàng Lạc Vũ, làm Bàng Lạc Vũ kinh động, lui về phía sau bước sắp ngã xuống đất.


      Thân thủ Tấn vương nhanh nhẹn ôm lấy eo nàng, xoay vòng, vững vàng ôm nàng vào trong lòng.


      Bàng Lạc Vũ vội vàng đẩy ra : “Ngươi là người nào, vì sao lại ở chỗ này.”


      Tấn vương chỉ cười : “Nghe hôm nay tiểu thư Quốc công phủ ra cửa thắp hương, liền muốn tiếp cận, ngờ thiếu duyên, tiểu thư chưa gặp được trái lại nhìn thấy mỹ nữ như đóa hoa đào phấn nộn.”


      Bàng Lạc Vũ xấu hổ đỏ mặt : “Người này biết xấu hổ. Nếu là nhìn tiểu thư Quốc công gia, vậy liền .”


      Tấn vương cũng giận: “Chỉ là nghe đại tiểu thư nhà Bàng quốc công xinh đẹp như hoa, cho nên mới đến đây đánh giá mà thôi, lại chưa tình nghĩ lại gặp được vị nương xinh đẹp hơn hoa ở chỗ này.”


      Bàng Lạc Vũ mặt đỏ giống như mây chiều : “Tiểu nữ tử chính là Bàng Lạc Vũ, đại tiểu thư Bàng quốc công gia, xin hỏi quý danh công tử?”


      Tấn vương ngẩng đầu nhìn Bàng Lạc Vũ: “Hóa ra người chính là đại tiểu thư Bàng quốc công gia, quả thực giống như đồn đại mạo mỹ xinh đẹp tầm thường, tiểu vương bất tài, vừa rồi va chạm trúng tiểu thư, mong rằng tiểu thư thứ lỗi. Tiểu vương là Tấn vương Triệu Tấn.”


      Trong lòng Bàng Lạc Vũ cả kinh vội vàng hành lễ : “Thần nữ tham kiến Tấn vương điện hạ.”


      Tấn vương cười rạng rỡ : “Bàng tiểu thư xin đứng lên , hà tất phải hành lễ như vậy.”


      Bàng Lạc Vũ : “Tấn vương điện hạ khách khí, nếu như Tấn vương điện hạ chê liền gọi thần nữ là Vũ nhi .”


      "Vũ nhi, Vũ nhi." Tấn vương lập lập lại mấy lần ở trong miệng.


      "Tiểu thư, tiểu thư. Người ở đâu a?" Xa xa truyền đến tiếng kêu lo lắng của Tụng Chi.


      Trong lòng Bàng Lạc Vũ cả kinh liền : “Thần nữ còn có việc nên trước, quấy rầy Tấn vương điện hạ nghỉ ngơi.”


      xong liền ra phía ngoài, cây trâm của nàng vướng nhành đào rơi mặt đất, cũng phát giác. Vội vội vàng vàng ra phía ngoài.


      Mới ra khỏi cánh rừng liền thấy vẻ mặt Tụng Chi sốt ruột, kịp quay đầu nhìn cái, liền trở lại bên cạnh mẫu thân, ngồi xe ngựa hồi phủ.


      Tấn vương tới dưới tàng cây, nhặt cây trâm mặt đất lên, thổi đất mặt, cây trâm hồ diệp tinh xảo, lấy khăn tay bao lại cất vào lòng.


      Bàng Lạc Vũ, hóa ra nàng chính là Bàng Lạc Vũ, nhìn cũng tệ lắm, chỉ tiếc thân phận lại là thứ nữ, mẹ đẻ Nghi quý phi của tuyệt đối chịu để cho nàng trở thành chính phi, thực là đáng tiếc.


      Nghĩ nghĩ liền khỏi rừng đào.


      Kể từ ngày đó Bàng Lạc Vũ thường hay mơ mơ hồ hồ, có ngày thị vệ bên cạnh Tấn vương lặng lẽ đưa thư của Tấn vương đến. Hai người lặng lẽ giấu giếm người nhà len lén gặp gỡ.


      Bàng Lạc Vũ chìm đắm trong ào tưởng ngọt ngào, xe ngựa ngừng lại. Cúc Thanh dám cắt ngang suy nghĩ của Bàng Lạc Vũ, lúc này cũng thể cắt ngang, vì đến nơi.


      Cúc Thanh xuống xe ngựa, đỡ Bàng Lạc Vũ liễu yếu đào tơ xuống, hai người chậm trễ trực tiếp thuê chung phòng tốt nhất lầu hai, Cúc Thanh đứng ở ngoài cửa, Bàng Lạc Vũ mình vào.


      Vừa mới đóng cửa, liền rơi vào vòng tay ấm áp, làm cho nàng quyến luyến cái ôm ấm áp này muốn ngừng mà được. Xoay người ôm thắt lưng tinh tráng củaTấn vương : “Mới mấy ngày gặp, người như vậy, ta phải làm thế nào mới tốt.”


      Tấn vương trong lòng ôm mỹ nhân : “ ngày thấy như cách ba thu, chúng ta mấy ngày gặp, đương nhiên nhớ nhiều.”


      Bàng Lạc Vũ xấu hổ đỏ mặt liếc Tấn vương cái: “Miệng lưỡi trơn tru nha, đều tại ta bị hoàng hậu trách phạt, vốn cho rằng có thể nỗi bật trong mẫu đơn yến, làm hoàng hậu vui vẻ, l.q.d ta cũng có thể sớm ngày gả cho chàng…” đến đó, liền khóc nức nở ngừng.


      Tấn vương cũng rất tức giận chuyện hoàng hậu phế ngón tay của người mình thương , thế là an ủi : “Lão phụ kia luôn luôn khó lấy lòng, làm khó Vũ nhi của ta chịu khó thêu thùa, l.q.d ta nghe người ta bức thêu kia tinh mỹ, đáng tiếc bị lão phụ kia dụng cực hình, sau này Vũ nhi của ta sợ là cũng thêu được hình dáng tinh mỹ như vậynữa.”


      Trong lòng Bàng Lạc Vũ băn khoăn, đương nhiên nàng biết mẫu thêu đó từ tay ai, bất quá việc này thể cho Tấn vương biết, thế là rơi lệ ngớt.


      Tấn vương đau lòng lau nước mắt mặt Bàng Lạc Vũ, ôn nhu , lại nhàng hôn xuống gương mặt nàng.


      Bàng Lạc Vũ ngồi trong lòng Tấn vương, vẻ mặt e thẹn. Dục hỏa chống đỡ bên dưới làm trong lòng Tấn vương ngứa ngáy khó nhịn.


      Nhiệt độ trong phòng lên cao, Tấn vương ôm thân thể mềm mại của Bàng Lạc Vũ chậm rãi hôn lên môi nàng, đôi môi hồng sắc mê người muốn ngụm liền nuốt vào trong bụng.


      Mặc dù Bàng Lạc Vũ cùng Tấn vương lén gặp mặt rất nhiều lần, thế nhưng hôn cũng chỉ là hôn , chưa có nhiệt tình như lần này. Chỉ biết nhiều ngày gặp người trong lòng, đối với mình nhung nhớ quá sâu, nghĩ vậy liền nâng hai tay ôm cổ Tấn vương, đáp lại nụ hôn của .


      Tấn vương được mỹ nhân trong lòng đồng ý, càng thêm ra sức hôn Bàng Lạc Vũ, hai tay nghe lời chạy loạn ở người nàng, làm cho người trong lòng trận rùng mình, Bàng Lạc Vũ kiều rên tiếng, hoàn toàn khơi dậy dục hỏa trong lòng Tấn vương. Ôm lấy Bàng Lạc Vũ đến bên giường.


      giường màn sa hạ xuống, mặt đất y phục rơi khắp nơi, giường tình ý triền miên, căm phòng đầy hơi thở kiều diễm.


      Ai cũng chú ý tới trong lư hương, toát ra làn khói trắng, hương thơm ngọt ngào tràn ngập toàn bộ gian phòng.


      Bên ngoài phòng mặt Cúc Thanh khẩn trương nhìn người qua lại, rất sợ gặp được người quen, để tiểu thư biết chắc chắn lột lớp da của nàng.


      Lúc này đối diện lầu Vọng Giang lâu, tay Thích Dao cầm cái chén dạ quang, nhìn gian phòng đối diện, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác.
      Last edited: 6/1/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :