1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24: Tìm ra chứng cứ.
      Editor: VinJR


      Lúc Bàng Lạc Tuyết ra tam di nương là tên đầu sỏ, phu nhân, lão gia, lão phu nhân đều ngây người.


      Vẻ mặt tam di nương ủy khuất, nước mắt rơi như mưa, khóc thành tiếng. Mà Bàng Lạc Băng mặt đầy oán hận lôi kéo gốc váy tam di nương.


      “Tuyết nhi có thể có chứng cứ sao?” Bàng quốc công .


      “Tỷ tỷ có thể mang chứng cứ mẫu thân ta hại tứ di nương ra, nếu như có, mong tỷ tỷ im miệng, tránh tự làm cho mình khó xữ.” Bàng Lạc Băng hung dữ .


      Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng cái, vốn là muốn tha cho nàng lần, nhưng nha đầu này lại biết sống chết như vậy, vậy ta cũng cần phải thủ hạ lưu tình.


      “Thái y cũng , xạ hương này là tích lũy nhiều ngày, hôm nay thuốc trong bát này cũng chưa uống, nếu ta có thể chứng minh tứ di nương chưa từng uống qua thuốc dưỡng thai mẫu thân đưa tới, có thể chứng minh mẫu thân ta chưa bao giờ hạ xạ hương hại hài tử của nàng?” Bàng Lạc Tuyết hỏi, vẻ mặt thành , lời này chính là muốn .


      “Việc này cứ tự nhiên, nếu ngươi có thể chứng minh, việc này có quan hệ cùng mẹ của ngươi” Lão phu nhân .


      Nàng cười cười: “Đa tạ lão phu nhân.” Lại hướng ra phía ngoài kêu “Tử Quyên, cho người đem đồ vật vào đây.”


      Tử Quyên trả lời “Vâng” Liền bắt đầu sai hạ nhân chuyển vào hơn mười chậu hoa sơn trà héo rũ đến.


      “Tuyết nhi, cái này là có ý gì?” Nhị di nương .



      “Mọi người đừng nóng vội, tứ di nương thích hoa sơn trà mọi người đều biết, đây là loại hoa mới được gây trồng trong vườn tên là hàn nhị tuyết, đặc điểm của hoa sơn trà này là cánh hoa trắng tinh như tuyết, hương khí tươi mát lại chứa khí lạnh nhàn nhạt. Vì vậy tên mới được gọi như vậy, hoa này ở trong vườn được trồng rất nhiều, bởi vì tứ di nương thích cho nên đưa rất nhiều đến đây.



      “Ngươi chuyện này làm gì?” Nhị di nương hiểu.



      Bàng Lạc Tuyết vứt cho nàng cái liếc mắt, “Hoa này trồng rất dễ, mà lại cũng rất khó. Nuôi dưỡng dễ là bởi vì nhu cầu của nó đối với lượng nước mưa lớn, khó nuôi trồng là bởi vì thể dùng nước nóng, thậm chí là nước ấm, khi nhiễm nước, nóng hoa này héo rũ chết . tại mọi người thấy chính là loại tình huống này. Thái y, dù cho thuốc ngấm vào trong đất, đại khái ngươi cũng có thể nhìn ra chứ?”



      “Bẩm báo nhị tiểu thư, việc này đương nhiên có thể, lão phu làm nghề y mấy chục năm nay, điểm này lão hủ vẫn có thể nhìn được.” Thái y tự tin trả lời.


      “Vậy mời thái y nhìn kỹ chút, đất trong chậu hoa này có gì ?”


      Nàng nháy mắt ra hiệu với Tử Quyên, Tử Quyên liền cho người lấy mấy chậu hoa này mang đến bên cạnh thái y, để cho người xem qua từng cái từng cái .


      Thái y cũng từ chối, dùng tay cầm lên mỗi chậu hoa cẩn thận xem xét, sai người lấy ra cái xẻng, đào đất trong chậu lên, nhìn về phía nhị tiểu thư.


      “Thái y cứ đừng ngại.”


      “Đúng theo như lời nhị tiểu thư, đất trong chậu hoa sơn trà này có mùi thuốc, ta sai người đào đất lên mới phát , lượng thuốc ở đây tầm tháng.”


      Bàng quốc công : “Thái y, thuốc bên trong đều là loại giống nhau sao?”


      Thái y lắc lắc đầu, “Giống nhau là thuốc dưỡng thai thượng hạng, chỉ bất quá bên trong chỗ thuốc này cũng có thêm xạ hương vào, chỉ là thuốc dưỡng thai thượng hạng bình thường mà thôi.”


      “Bàng quốc công nghe như vậy cũng hiểu được, thế là với thái y: “Hôm nay phiền phức thái y rồi, chuyện hôm nay mong rằng thái y có thể giữ kín.”


      Thái y biết người bên trong mấy gia đình giàu có này đều có ngấm ngầm việc xấu xa, cho nên với Bàng quốc công: “Quốc công gia yên tâm, lão hủ biết. Chỉ là thân thể tứ di nương cần phải cẩn thận điều dưỡng.”


      “Việc này tất nhiên, người tới tiễn thái y, đến quầy hàng lĩnh bạc nhiều hơn.”


      “Tử Quyên tự mình tiễn thái y ra, đợi tới cửa, Tử Quyên lặng lẽ đem tấm ngân phiếu đặt vào tay thái y. “Hôm nay đa tạ thái y.”


      “Nào có, lão hủ cũng là ăn ngay .”


      Tử Quyên cung kính tiễn thái y tới ngoài cửa.



      Bên trong phòng, lão phu nhân tay lần tràng hạt nhìn Dương thị : “Tốt thay, hôm nay thế nhưng ủy khuất cho ngươi. Lão bà ta cũng lớn tuổi, chuyện của các ngươi ta cũng xen vào nữa, đợi hạ nhân giao chìa khóa khố phòng cho đại phu nhân, ta thấy Tuyết nhi mặc dù còn chưa cập kê, nhưng so với các ngươi lại hiểu biết nhiều hơn, sau này để nàng theo Dương thị học tập quản gia. Sau này những chuyện này cũng cần tới tìm ta.”



      “Mẫu thân, việc này nhi tử biết, sắc trời tối, ngài nghỉ ngơi tốt, ngày mai nhi tử đến thỉnh an người.”


      Lão phu nhân được người đỡ tay, từng bước ra ngoài.


      bầu khí bên trong phòng cũng vì lão phu nhân mà có điều giảm bớt. Vẻ mặt phu nhân thương tâm, nhị phu nhân vẻ mặt được như ý biểu tình rối rắm, tam phu nhân lại là khẩn trương níu khăn trong tay.


      Bàng quốc công chậm rãi gõ bàn, tiếng gõ từng chút đánh vào tâm của những người ở đây.



      Trong lòng Dương thị mảng lạnh lẽo, mười bảy năm phu thê hòa hợp, thanh mai trúc mã từ cũng chống lại được người khác ám hại, phu quân của mình thế nhưng đối với mình tín nhiệm, từ đầu đến cuối ở bên cạnh bảo vệ nàng chỉ có con . Nàng biết đối với nam nhân mà quyền vị mới là quan trọng, thế nhưng đối với nữ nhân mà chẳng qua chỉ là nguyện cùng người đồng tâm, đến già chia lìa.



      Vẻ mặt Dương thị bi thương, Bàng Lạc Tuyết đương nhiên cũng bị ảnh hưởng. Nếu như cuộc đời này thể tìm được người tâm chỉ hướng tới mình nàng, như vậy Bàng Lạc Tuyết nàng thà rằng chính mình độc đời còn hơn.


      “Lão gia, tứ phu nhân tỉnh, khóc náo ngừng.” Vẻ mặt nha đầu sốt ruột quỳ mặt đất.


      Bàng quốc công dẫn mọi người đến bên cạnh giường tứ di nương, tứ di nương tóc đen tán loạn, mặc bộ tẩm y màu đỏ thẫm, sắc mặt trắng bệch hòa với bộ y phục đỏ sẫm như máu của nàng, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lên lảm nhảm: “Con à, con của ta, con của ta.”


      Vẻ mặt Bàng quốc công đau lòng nhìn thiếp an ủi: “Dĩnh nhi, đừng khổ sở, đứa chúng ta còn có thể có lại.”


      “Lão gia, là ai muốn hại đứa của thiếp, người cho ta biết là ai muốn hại con của ta.” Tứ di nương hai mắt đầy tơ máu nắm chặt ga giường, ánh mắt lạnh như băng giống như ác quỷ tới từ địa ngục. Chăm chú nhìn chằm chằm mỗi người ở đây.
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      milktruyenkythuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Tìm ra chứng cứ (hạ)
      Editor: VinJR


      màn kiếp trước lại bắt đầu trình diễn, vẻ mặt nhị di nương tam và di nương bi thương : “Muội muội sao lại hồ đồ như vậy dùng tới loại xạ hương này, phu nhân ngày ngày đưa thuốc tới…”


      Tam di nương còn chưa xong, tứ di nương liềngiống như phát điên với lão gia: “Nhất định là phu nhân, phu nhân đố kị ta được lão gia sủng ái, mới có thể cấm túc ta, phu nhân, ta luôn luôn kính trọng người, người lại ác độc hại con của ta như vậy, sao lại hạ xạ hương vào trong thuốc xóa sạch hài nhi của ta, lão gia, lão gia, ngươi nhất định phải cho ta….”



      ‘Ba’ “Còn chịu im miệng, phu nhân ngày ngày mang thuốc dưỡng thai cho ngươi, ngươi cũng chưa uống, lúc này còn muốn vu oan lên người phu nhân.”


      Tứ di nương bất thình lình bị đánh, bụm mặt thể tin tưởng.


      Nhị di nương tam di nương quả nhiên cờ cao nhất, tứ di nương còn đứa này nữa, chỉ sợ cũng sớm thua cuộc.


      “Tứ di nương thế nhưng thương tâm hồ đồ, mẫu thân ngày ngày đưa tới thuốc dưỡng thai ngươi thế nhưng chưa uống qua ngụm?”



      Bàng Lạc Tuyết nhìn ánh mắt tứ di nương né tránh, cười lạnh, rỏ ràng lăn lộn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chỉ là đồ ngốc, đáng đời bị người hại. “Tứ di nương là bởi vì xạ hương xâm nhập vào thân thể mới làm cho đứa mất , mẫu thân đưa thuốc tới đều bị ngươi vứt đổ, thái y cũng chứng thực bên trong có xạ hương, chỉ trừ hôm nay bát thuốc này được bưng tới để hại mẫu thân ta, di nương nên suy nghĩ chút gần đây có cái gì dị thường , đừng để cho người thoát được tội.”



      Tứ di nương ngẩng đầu nhìn sắc mặt lão gia, nhị tiểu thư sai, thuốc này chính mình giọt cũng uống. Mình bị cấm túc, trừ tam tiểu thư đưa tới chuỗi vòng cổ mã não, chẳng lẽ có vấn đề, tam phu nhân cùng mình luôn luôn giao hảo, chẳng lẽ là nàng? , quốc công phủ tam tỷ tỷ là người chơi thân thân cùng mình.



      “Ta nhị tiểu thư có ý tứ gì, lúc đó thiếp thân ở nơi cấm túc, làm sao có thể có người tiến vào?”


      “Tứ di nương ra, Tuyết nhi càng hiểu nổi, bây giờ phụ thân còn tức giận, nhưng người lại muốn làm sáng tỏ, tùy người, Tuyết nhi chỉ cho người biết câu, có số việc vẫn là nên biết tính toán trước sau mới được.”


      Tứ di nương cúi đầu nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên : “Ta mất đứa , trừ phu nhân có thể ra vào ở đây, cũng chỉ có tam tiểu thư đến đưa chuỗi hồng mã não cho ta, là tam tỷ tỷ đưa tới cho ta trấn an. Thúy nhi lấy hộp trang sức đến cho ta.”


      Nha hoàn hai tay cầm cái hộp trang sức tiến vào, trong hộp là chuỗi mã não hồng, tinh xảo dị thường. Tam di nương vừa thấy hộp trang sức này liền sợ đến sắc mặt tái nhợt.


      Dương thị cầm lên chuỗi mã não nhàn nhạt ngắm nhìn, phía sau ma ma chạy lại vội vàng đem nó lấy .


      “Phu nhân cần phải tránh xa chút, đây phải là hồng mã não gì, mà là hồng xạ hương châu.”


      Mẫu thân kinh ngạc nhìn về phía tam phu nhân.


      “Muội muội biết đây là vòng xạ hương châu sao?”


      Tam phu nhân liên vội vàng quỳ xuống đất, lập tức nước mắt rơi như mưa: “Thiếp thân làm sao biết được, thiếp thân luôn luôn cùng tứ muội giao hảo, này ràng là vòng hồng mã não, là lúc trước mẫu thân nhà mẹ đẻ đưa tới mã não tốt nhất. Ta thế nào dám hại đứa của lão gia.”


      Tam phu nhân phải đồ ngốc, biết mình tại thừa nhận chính là cùng phán tử hình có chút nào khác biệt, mực khóc. Bàng Lạc Băng hung hăng trừng Bàng Lạc Tuyết.


      cho cùng châu xuyến này là Băng nhi đưa tới, chẳng lẽ phải ngươi mà là Băng nhi muội muội?”



      Tam di nương nghe vậy trong lòng lập tức lạnh lẽo, Bàng Lạc Băng là lợi thế duy nhất của nàng, nàng thể tự phá hủy tiền đồ của nàng, làm lão gia chán ghét. Hung hăng cắn cắn môi : “Lão gia tất cả đều là ta làm, Băng nhi như vậy, nàng cái gì cũng biết, lão gia thiếp thân cũng là nhất thời hồ đồ. “ rồi quỳ rạp xuống dưới chân Bàng quốc công đau khổ cầu xin đừng trừng phạt Bàng Lạc Băng.



      Bàng quốc công tức giận toàn thân phát run, tứ di nương càng nghe thấy tin tức này liền ngất .


      "Người tới, xữ theo gia pháp."


      Quản gia ôm cây da trâu mềm tiến vào, nhớ ngày đó người bị đánh toàn thân đều là máu chính là mẫu thân của mình, mà ngay cả mình được sủng ái thương cũng bị liên lụy. Kiếp này, ta liền muốn ngươi nợ máu trả bằng máu.



      Bàng quốc công tự mình ra tay xữ phạt, mỗi roi đều đánh ra vết máu, Bàng Lạc Băng bị trận thế trước mắt dọa sợ, khóc hô chạy tới ôm chân Bàng quốc công cầu xin. Bàng quốc công cho người ngăn cản tam tiểu thư, với tam di nương: “Sau này, cho ngươi gặp mặt Băng nhi, Băng nhi sau này liền cùng ở bên cạnh đại phu nhân. Ngươi ở trong viện của ngươi suy nghĩ lại, để xảy ra chuyện gì lớn, ta đuổi ngươi ra khỏi nhà.



      Tam di nương đau đớn nằm bò mặt đất câu cũng nên lời, mắt mở trừng trừng nhìn Bàng Lạc Băng bị hạ nhân mang , nàng ngẩng đầu ánh mắt cầu xin nhìn về phía Bàng quốc công, Bàng quốc công lại đáp lại cho nàng chỉ là tiếng hừ lạnh.


      “Chuyện hôm nay dừng ở đây, trông nom tứ phu nhân tốt, rồi nhìn về phía phu nhân : “Hôm nay ủy khuất cho nàng, lát sau ta sẻ đến Cẩm Tú các bồi tội với phu nhân.”


      Dương thị dịu dàng cười: “Tứ muội muội liên tiếp bị đả kích, lão gia hay là cứ ở đây bồi tứ muội muội, mong rằng đối với nàng an ủi chút, Băng nhi thiếp thân giáo dục tốt.”


      Bàng quốc công gật đầu cái, cho tất cả mọi người lui ra, tự ông ở lại đây chăm sóc tứ phu nhân, Bàng Lạc Tuyết đỡ hai tay Dương thị hơi lạnh, người phát ra tiếng than . Nàng thế nào lại biết, chuyện đả thương ở chỗ sâu nhất, lạnh bạc nhất chẳng qua chính là lòng người.
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      milktruyenkythuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26: Khai trương đại cát


      Editor: VinJR



      Bàng Lạc Tuyết cùng Dương thị ngồi lát, Dương thị vỗ vỗ tay nàng : “Nguyện vọng của mẫu thân là Tuyết nhi có thể gả vào gia đình bình thường, tìm được tướng công chỉ con là đủ. Chỉ sợ cha của con quyền cao chức trọng, lại có tính toán sâu rộng. Mẫu thân cầu con đại phú đại quý, chỉ cầu cho con có thể yên ổn cuộc đời này là đủ.” Trong lòng Bàng Lạc Tuyết tràn đầy cảm động, loại gia đình này của bọn họ, nữ nhi nhà quyền quý gắn kết quan hệ cùng gia tộc vững mạnh, khó nghe chút chẳng qua chỉ là quân cờ để gắn kết quyền lực của gia đình, thế nhưng Dương thị lại muốn như vậy.



      Bàng Lạc Tuyết trấn an: “Nữ nhi còn chưa cập kê, chuyện tương lai ai biết trước được, hôm nay mẫu thân cũng bị khiếp sợ ít, chờ nữ nhi gọi Tử Quyên mang canh an thần đến, mẫu thân uống xong rồi nghỉ ngơi .”


      Dương thị gật gật đầu, tự tay choàng áo cho Bàng Lạc Tuyết, mang mũ rộng lên xong, mới nhìn nàng rời .



      Bàng Lạc Tuyết đỡ tay Tử Quyên, thản nhiên : “Chuyện của ngươi an bài làm rất khá, tất cả chuyện này được để bất luận kẻ nào biết được, bảo nha hoàn Lạc Tuyết các phải giữ kín miệng, ở bên chỗ mẫu thân ngươi che đấu thay ta, bản tiểu thư nhất định để ngươi thua thiệt, hôm nay người phía dưới đưa tới chuỗi vàng khảm ngọc châu được Liên Diệp đưa đến trong phòng ngươi. Đợi các thợ thêu mang y phục đến phòng xong, phân phó người canh giữ, có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng được vào.”



      “Đa tạ tiểu thư, nô tỳ là người của tiểu thư, nên vì tiểu thư mà trợ lực.” Tử Quyên cung kính .


      Trở lại trong Lạc Tuyết các.


      Thích Dao yên tĩnh ngồi bên cạnh bàn uống trà, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu kiểm tra phê duyệt vũ y.


      "Việc xong, xem ra cũng đơn giản, vẻ mặt muội mệt mỏi như vậy." Thích Dao tất nhiên là hiểu những loại chuyện tình của các đại gia đình, nên cũng hỏi nhiều.


      “Đương nhiên, chẳng qua là chuyện tranh giành sủng ái, lại làm tỷ lo lắng, vũ y này nhìn tệ. Nhưng mà muội có lễ vật cho tỷ.” Bộ dáng Bàng Lạc Tuyết thần bí .


      “Nga?” Thích Dao hơi nhíu mày, có hứng thú đáp lại.


      Bàng Lạc Tuyết quyệt quyệt miệng, nhìn ra ngoài cửa kêu: “Tử Quyên, mang đồ vật tiến vào.”


      Chỉ chốc lát tay Tử Quyên mang tới là cái khay gỗ lim, vào, đặt khay xuống, liền lui ra ngoài.



      “Nào, tại cho tỷ xem, cũng được quá mức kích động .” xong xốc khăn che lên, bộ gấm Tứ Xuyên màu lam đậm làm thành váy tung hoa, làn váy thêu đầy hoa hải đường, nhị hoa đều dùng kim tuyến, đan màu sắc rực rỡ như tinh thạch, nếu ở l.q d trong đêm khuya vẫn xinh đẹp như cũ gì sánh nổi, hoa thủy tiên thêu trước ngực, đai lưng màu đen được thêu hạt trân châu màu đen, chỉ hạt trân châu đen liền hiếm thấy, mà đai lưng này lại thêu dưới sáu trăm hạt cùng loại lớn , có thể là vô giá.



      Thích Dao nhìn ánh mắt thắng tấp, chỉ vải của chiếc váy này liền giá trị xa xỉ, huống chi lại phối nhiều trân châu váy như vậy. là lộng lẫy, làm cho Thích Dao kìm lòng đậu sờ lên. Là nữ nhi nên cũng ngoại lệ.


      “Nhìn vẻ mặt tỷ tỷ chính là hài lòng lễ vật của Tuyết nhi, ngày mai là ngày lành, sau này con đường của chúng ta rất dài, thù muốn báo, cũng cần có thời gian.” Bàng Lạc Tuyết nắm chặt tay của Thích Dao.


      Thích Dao cảm động lệ nóng quanh tròng, dù cho bản thân nàng trải qua muôn loại tư vị, tâm sắp luyện thành khối băng. Thế nhưng loại tình nghĩa này lại đáng giá hơn sinh mệnh của bản thân. Cảm giác có được người quan tâm đích thực ấm áp.


      Bàng Lạc Tuyết cũng nghĩ đến làm Thích Dao cảm động như vậy, nàng cũng bị hoảng sợ, nhanh để cho Liên Diệp Liên Ngẫu dỗ, khó khăn mới dừng lại, ba người vui vui vẻ vẻ thử y phục xong, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nghĩ ở phòng ngủ ngoài sảnh, đêm khuya Thích Dao liền cùng Bàng Lạc Tuyết cùng ôm nhau ngủ.


      Ngày hôm sau, ba người dậy sớm, rời giường trang điểm, chảy chuốc. Liên Diệp Liên Ngẫu sớm đem tất cả trâm cày cùng yên chi bột nước* đặt vào trong hộp trang điểm, từ cửa sau ngồi xe ngựa chạy tới Thúy Vi lâu.


      Yên chi bột nước*: Là son phấn đó nha, vì ta thấy để vậy hay hơn.



      Ba người mang theo số lượng lớn y phục, theo cửa sau Thúy Vi lâu vào, sáng sớm ở ngã tư đường, người đường còn chưa đông đúc, xa xa nhìn thấy Tiết ma ma mang theo thằng nhóc đứng ở cửa sau nghênh đón. Trong xe ngựa y phục là nhiều nhất. Tiết ma ma trái lại biết chuyện, tự mình đón hai người xuống xe, lại để cho người mang y phục của các nương vào. Những nương này biết hôm nay là ngày khai trương, sớm rời giường trang điểm, dựa theo tiểu thư phân phó, mỗi người hoàn toàn đặc sắc, hoặc xinh đẹp quyến rũ, hoặc thanh lệ thoát tục, trán mỗi người đều vẽ đóa hoa đào, trong có vẻ thanh thuần động lòng người. Người đẹp vì lụa quả sai, chất y phục thượng hạng được các nương mặc vào rực rỡ lóa mắt, trang điểm nhàn nhạt, gương mặt như tranh vẽ.



      Thích Dao cũng thay y phục chuẩn bị hôm qua, gương mặt bình tĩnh, thoa chút son nhàn nhạt, lại thêm chút son bóng bên ngoài, như tiểu mỹ nhân cao quý lạnh nhạt. Quả nhiên kinh diễm. Thích Dao vận thân màu trắng, tóc búi nghiêng về phía sau, phía dưới quần lụa mỏng tuyết trắng rũ xuống đất, váy trắng hoa mai bạch thủy. đầu cắm cái trâm dương chi bạch ngọc, như hoa sen trắng trắng trong thuần khiết.



      Hai người trang điểm xong từ trong thất ra, người lãnh diễm cao quý, thanh đạm như lan. Bọn nha đầu lau chùi tất cả bàn ghế lần, chính giữa nhà trải thảm đỏ. Bọn sai vặt bên ngoài dựng thang, treo bảng hiệu Thúy Vi lâu lên, dùng vải đỏ che. Chờ giữa trưa bà chủ vén màng khai trương, Tiết ma ma bận trước bận sau, chờ đợi ô danh trước kia được rửa sạch, để cho Thúy Vi lâu trở thành đệ nhất kinh thành này.



      Thích Dao ở bên sắp xếp tập luyện vũ đạo, mấy người kia cũng đường truyền giấy mời mộc, dán thông báo hôm nay Thúy Vi lâu khai trương, tất cả rượu hay thức ăn đều có ưu đãi, có biểu diễn rất đặc sắc, tận dụng thời cơ hiếm có.


      Nàng mang khăn che mặt lên, lấy đàn điều chỉnh lại lần cuối, gọi Thích Dao: “ chút nữa buông màn che xuống, mọi người cũng biết muội là ai, tỷ tùy tiên gọi muội là Như Yên là được rồi.”


      Thích Dao gật gật đầu: “Như Yên, Như Yên, Tuyết nhi muội nghĩ ra cái tên này tệ. Nhìn mọi người dưới đều chuẩn bị sai biệt lắm, tới giữa trưa khai trương. Vừa rồi ta đến phía trước xem xét cái, hôm nay nếu có thể lần là nổi tiếng, vậy sau này Thúy Vi lâu của chúng ta cũng có thể đứng vững tại kinh thành này.”


      “Tỷ nghĩ tệ, những thợ thêu kia, tỷ tạm thời cho các nàng ở lại Thích phủ, qua mấy ngày nữa gian nhà phía sau Thích phủ mở thêu lâu, cũng để các nàng ở đó, đây cũng chỉ là ý của riêng muội, dù sao đây cũng là nhà của tỷ tỷ, hi vọng tỷ tỷ có thể suy nghĩ chút, nếu như bất tiện, muội đặt mua tòa nhà khác.” Bàng Lạc Tuyết nhìn Thích Dao trưng cầu ý kiến của nàng.


      Thích Dao đương nhiên là đồng ý, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, liền với Tiết ma ma: “Phải chờ đến giữa trưa, bảo các nương chuẩn bị cho tốt, hôm nay khai trương, nhất định phải kinh động kinh thành, mong rằng bọn tỷ muội có thể dưới lòng, cùng nhau nỗ lực, sau này nhất định có thưởng.”


      Tiết ma ma cười : “Lâu chủ yên tâm, sớm chuẩn bị xong, bây giờ các nương mỗi người gian phòng chờ đợi, chờ lâu chủ đích phân phân phó. Bọn nha đầu che màn lên, bên ngoài tân khách tụ tập rất nhiều. Lão nô nghe theo phân phó của lâu chủ dùng hồng sa bố trí sân khấu xong.”


      Thích Dao hài lòng gật gật đầu: “Mở cửa, đốt pháo, khai trương.”
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      milktruyenkythuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27: Bốn phía kinh hãi

      Editor: VinJR


      Thích Dao khai trương bên kia liền mở cửa đốt pháo.


      Dưới lầu Tiết ma ma đứng ở cửa : “Hôm nay Thúy Vi lâu của chúng tôi khai trương, hoan nghênh các vị khách quan ghé thăm, Dao lâu chủ cùa chúng tôi chuẩn bị rượu cùng ca vũ.” xong liền chạy vào bên trong đón khách.



      Thúy Vi lâu đơn giản là nơi giống lúc trước, có ca vũ phường, phòng trà dành cho danh nhân nhã sĩ, thu thập toàn bộ loại trà danh tiếng nhất, cùng với những bức tranh thơ ca mới nhất. Dung mạo các nương cũng trải qua tuyển chọn tỉ mỉ, mị mà tục.



      Thích Dao thân hoa phục màu đen, tay cầm cây quạt tròn, đứng ở lầu hai, Tiết ma ma ho khan mấy tiếng ý bảo mọi người im lặng : “Vị hắc y nương đứng lầu chính là lâu chủ Thúy Vi chúng tôi, Dao lâu chủ chúng tôi có vài lời muốn với các vị.”



      Thích Dao dùng quạt tròn che miệng khẽ cười tiếng: “Tiểu nữ danh gọi là Dao Cơ, may mắn nhận được ưu ái của mọi người trở thành lâu chủ Thúy Vi lâu, sau này mọi người có nhu cầu gì cứ việc với ta, Dao nhi nhất định toàn lực ứng phó giúp các vị khách quan giải quyết, mong rằng các vị khách quan ghé thăm nhiều hơn, hôm nay là ngày đầu tiên Thúy Vi lâu chúng tôi khai trương, cảm tạ các vị ưu ái, đệ nhất nhạc công Như Yên nương của Thúy Vi lâu chúng tôi tự mình đánh đàn khúc cho mọi người trợ hứng, Như Yên nương đánh đàn đơn giản, mà nàng lại có quy củ tháng chỉ lên sân khấu lần, hôm nay các vị là bắt kịp lúc.” xong ý bảo Bàng Lạc Tuyết bước ra.



      mặt Bàng Lạc Tuyết mang khăn the màu trắng, chỉ lộ ra đôi mắt, đôi mắt sáng liếc nhìn, tựa như ngôi sao khắp bầu trời đều quy tụ về trong con ngươi của nàng. nhàng thi lễ với mọi người, liền mang theo đàn vào trong đài có màn che.



      Bàng Lạc Tuyết thong thả tới phía trước, hai tay đặt dây đàn, thời điểm tiếng đàn vanh lên, Thích Dao mới phát Bàng Lạc Tuyết thực là thiên phú kinh người. Tiếng đàn uyển chuyển, có nữa thanh tạp điệu, tiếng đàn của Bàng Lạc Tuyết làm khiếp sợ bốn phía, phòng khách ầm ĩ trong nháy mắt an tĩnh lại, chỉ có tiếng đàn tiếng vọng bốn phía.



      khúc qua , mọi người còn chìm đắm trong tiếng đàn thể thoát khỏi, Bàng Lạc Tuyết đứng dậy rời khỏi cầm đài, thứ tốt đương nhiên phải treo khẩu vị.


      Tiết ma ma nhanh nhẹn chạy ra : “Tiếng đàn Như Yên nương thực là chỉ trời mới có, nhân gian khó có được mấy lần nghe, các vị khách quan có phải hay a?”



      Lúc này mọi người mới ra khỏi tiếng đàn kinh diễm này, các loại trầm trồ khen ngợi nối liền dứt, la hét cho người đàn khúc nữa, Tiết ma ma biết tâm ý chủ tử thế là cười : “Như Yên tiểu thư, tháng chỉ biểu diễn lần, các vị chắc hẳn nghe xong đều thấm vào trong sương tủy , các vị muốn nghe nữa, nghĩ xem các vị có thể đả động đến tâm Như Yên tiểu thư hay . Hôm nay Thúy Vi lâu chúng tôi khai trương, Như Yên tiểu thư phá lệ đàn khúc riêng cho vị khách nhân trả giá cao. Giá bắt đầu là ngàn lượng.”



      Tiết ma ma vừa dứt lời, bên dưới liền sôi trào, Bàng Lạc Tuyết ở trong bóng tối tỉ mỉ quan sát, Thích Dao vừa hôm nay Tấn vương cũng tới, nàng nhịn lại nhịn, mới nhịn xuống giết . cùng còn có công tử Tô Ấp con của thừa tướng Tô gia, công tử Lâm Thanh nhà Lâm học sĩ.


      nghìn trăm lượng.


      nghìn ba trăm lượng.


      Ta ra nghìn năm trăm lượng.


      “Năm ngàn lượng.” thanh lạnh như băng truyền vào, Bàng Lạc Tuyết nhìn lại theo thanh quả là Tấn vương, hừ, ngươi nghĩ nghe bản nương đàn cũng phải xem lại ngươi có phúc phận hay , trong lòng Bàng Lạc Tuyết thầm.



      Tiết ma ma nhận lấy ngân phiếu hạ nhân đưa tới, ngẩng đầu nhìn Thích Dao, Thích Dao nhìn bà gật gật đầu. Tiết ma ma mặt mày rạng rỡ : “Hôm nay là do vị công tử này có này phúc phận. Công tử ngồi chờ chốc lát, Như Yên nương chuẩn bị.” Lại quay đầu hướng về khách trong phòng : “Các vị đấu giá được cũng nên nản chí, tứ đại hoa khôi của chúng tôi ở phía dưới chuẩn bị ca vũ, bảo đảm cũng làm cho các vị vui đến quên cả trời đất.” Tiết ma ma vỗ vỗ bàn tay, Nguyệt Hòa liền thân váy hoa hồng sắc mẫu đơn, màu hồng phấn lộ ngực, ôm tỳ bà ngồi ở đu dây vũ đài, hổ là đứng đầu tứ đại hoa khôi, giơ tay nhấc chân liền dẫn ý mị hoặc, mắt hoa đào hẹp dài, tóc búi tùy tiện, cây trâm thủy tinh cài lên tóc đen, giữa trán nở rộ đóa hoa đào, xinh đẹp quyến rũ ngồi bàn đu dây.



      Nguyệt Hòa vươn tay trắng thuần gảy đàn tỳ bà, bộ dạng say xưa đàn, tiếng hát thanh thúy liền truyền ra.


      Vọng thấy giang bạn liễu tiền đê, hiệt hoa bộ dạng phục tùng nhìn lâm thủy chiếu ảnh


      Tư mấy lần lãng nguyệt thượng chân mày, tần mỉm cười là khuynh thành dáng vẻ


      Cả đời tình, lưỡng nan, tam cố nhìn hết tầm mắt thu thủy thương


      Cái nhìn kia, triền miên Phù Dung mặt mộc


      Cung thương khởi, tình khó tuyệt, thiên dịch lão, tâm tương kết


      Tuyết tản vòng song hoàn, vì quân ỷ dung họa sân khấu, trang chu cũng mộng hồ điệp cũng tới


      Trăng sáng lâu ngoại thủ vân khai, trở lại đến, lục tóc mai suy, chu nhan chưa sửa


      thấy hay là bất , tương tư thế nào tác tương thiếu


      Mưa như rượu, vô tình hữu tình, ánh sáng mặt trời như trước


      đời tịch, hai hoan, đàn tam huyền chưa phổ là thanh thương


      Khó tái kiến, nếu như tái kiến nguyệt thiếu viên


      Vọng thấy, thanh đoạn nghỉ ngơi, thiên loan xếp, phúc mây khói


      Gió tây mười hai lan, bạn khanh nhảy ra hồng trần ngoại, Bồng Lai xa tiên lữ bất niệm


      Đỗ quyên đề toái nam kha mộng, về đến, nước trong biên, người ở ngoài núi


      thấy hay là bất , tương tư thế nào tác tương thiếu


      Mưa như rượu, vô tình hữu tình, ánh sáng mặt trời như trước


      Tình thiên kiếp, dịch kết, nan giải.


      Liên Diệp Liên Ngẫu mặc nam trang, giả làm công tử nhà giàu, lấy ra túi tiền từ trong ngực, ném bạc lên sân khấu, vừa ném, vừa : “Nguyệt Hòa nương hát hay, Nguyệt Hòa nương hãy đàn thêm khúc nữa .”


      Phía dưới khách nhân cũng làm theo, ngân phiếu, thỏi thỏi bạc ném lên sân khấu, Tiết ma ma phái người thu lại bạc cùng ngân phiếu mấy lần.



      Thu thập xong sân khấu, tứ đại hoa khôi mỗi người mạc vũ y sắc hồng sa mỏng đứng múa giữa đài, nhảy điệu kinh hồng chi vũ, khắp bầu trời cánh hoa từ trời bay xuống, toàn bộ bầu khí này Thúy Vi lâu trước nay chưa có, mỹ nhân xinh đẹp, hai chân giẫm cánh hoa nhàng múa, vũ đạo mị hoặc. Câu lòng người, vạn người mê.



      Người phía dưới nhìn ngây dại, ngày rầm rộ thế này, cũng khẳng định địa vị Thúy Vi lâu của nàng ở kinh thành ai có thể sánh bằng.

      Trong phòng, Tấn vương gia bưng ly rượu lên nhàn nhạt nhấp, khuôn mặt tuấn mỹ treo nụ cười ấm áp, chỉ là nụ cười này vẫn chưa tới đáy mắt: Lâu chủ nơi này đúng là diệu nhân, bởi vậy, danh hiệu hạng nhất kinh thành này rất nhanh vào tay các nàng.”


      “Tấn vương thế nhưng vẫn còn nghĩ đến khúc đàn vừa rồi, ta nghĩ hồi có thể theo tìm xem đáp án người nương kia.” Tô Ấp lưu manh cười .
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      milktruyenky, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      thanks co len nha ban.mong chuong moi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :