1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 241: Phương thuốc bí mật của Nam Chiếu quốc

      Edit : Sóc Là Ta
      -

      Bạch Quân Nhược lấy từ trong ngực mình ra dược Kim Sang đưa cho Sở Mộc Dương. Sau đó, quay đầu đến bên cạnh Sở Mộc Dương : "So với Triệu Chính Dương, ta vẫn thuận mắt với ngươi hơn. Đây là phương thuốc tinh chế độc nhất của Hải Quốc chúng ta, ngươi cũng nên thoa thuốc . Lát nữa, ta sai nha đầu Liên Diệp nấu chút canh cho ngươi tẩm bổ. Giờ phút này ngươi cũng được chết, muốn chết đợi cứu được Tuyết nhi rồi hãy chết."

      Sở Mộc Dương cúi đầu cười cười, cầm bình, dùng miệng mở nút nắp chai nắp. Thuốc trong bình có mùi vị nhàn nhạt, thậm chí Sở Mộc Dương còn có thể cảm thấy dược liệu trong bình toả ra. chợt nhíu mày: " hổ danh là hoàng thất Hải Quốc. Có thể điều chế ra loại dược như thế này cũng thể Hải Quốc mạnh hơn Tứ quốc gấp trăm lần rồi."

      "Ngươi cũng hổ danh là sư phụ của Tuyết Nhi. Đây chính là dược hoàng thất Hải Quốc chúng ta. Nếu so với dược liệu của Tứ quốc, nó có hiệu quả tốt hơn nhiều." Bạch Quân Nhược tự hào .

      Sở Mộc Dương khó khăn lắm mới mở miệng được, nhưng vì quá đau nên cũng tiếp tục nữa mà trực tiếp lấy ra thoa vào vết thương.

      "Ngươi sợ ta bỏ độc vào bên trong sao?" Bạch Quân Nhược hỏi.

      Sở Mộc Dương làm ra vẻ thản nhiên, ngược lại đổ thuốc lên vết thương càng nhiều. Thấy vậy, khoé miệng Bạch Quân Nhược hơi nhếch lên.

      Sở Mộc Dương vừa nghiêng bình thuốc Kim Sang, vừa với Bạch Quân Nhược: "Ngươi biết ? Thuốc giải này được điều chế từ máu của hoàng thất Hải Quốc."

      "Sao ngươi biết?"

      Bạch Quân Nhược quay đầu lại tò mò hỏi.

      "Nghe , chủng độc dược này là do độc sư giỏi nhất Nam Chiếu quốc điều chế ra. Ban đầu chủng độc dược này được điều phối với trăm loại độc dược. Vì hoàng thất Nam Chiếu quốc chúng ta luôn dùng phương thuốc phối hợp nên ta mới có duyên được nhìn đến lần và cũng vì thế mới biết cách điều chế nó."

      "Vậy phương thuốc đó với hoàng thất Hải quốc có quan hệ gì?"

      Sở Mộc Dương cười : "Trong mật thất của Nam Chiếu quốc có ghi chép lại chuyện vô cùng kỳ diệu. Trong đó có ghi chép rằng từng có thành viên trong hoàng thất Hải quốc đến thăm Nam Chiếu quốc. Ngươi cũng biết Nam Chiếu quốc và Hải Quốc vốn nổi danh nhất là y dược. Cho nên vị hoàng thất Hải Quốc từng mang theo rất nhiều tùy tùng tới hoàng cung Nam Chiếu quốc. muốn học về độc thuật Nam Chiếu quốc. Chính vì thế, được hoàng thất Nam Chiếu quốc tiếp đãi rất long trọng và sẵn sàng ở lại Nam Chiếu quốc khoảng hai năm để học hỏi về độc thuật Nam Chiếu quốc. Nhưng ngày kia, có ý tưởng táo bạo, muốn lấy dòng máu của chính mình hoà với dòng máu hoàng thất Nam Chiếu quốc để cho ra đời mtộ loại độc dược độc nhất thế gian mà cho bất kỳ ai biết. Máu của hoàng thất Hải Quốc vốn đồng dạng với máu của hoàng thất Tứ Quốc nên theo ghi chép lại, ta được biết dòng máu của hoàng thất Hải Quốc có màu giống như rong biển mà hoàng thất Hải Quốc vẫn luôn ăn rong biển nên máu của họ có màu sắc cùng hình dạng giống như thế."

      Theo Bạch Quân Nhược được biết, máu của bọn họ đều xuất phát từ loại tảo thực dụng có tên gọi là tảo Hải Thần. Nếu ai thường xuyên ăn nó cơ thể cường tráng, khoẻ mạnh. Đặc biệt, nó lại rất tốt cho thị lực, thậm chí nó tốt đến nỗi khi ngam7 mình dười nước vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ chung quanh. : "Đó là tảo Hải Thần. Truyền thuyết rằng Hải Thần ban cho Hải Quốc chúng ta món quà tặng, trước kia ít ai biết đến. Chỉ có những người trong hoàng thất Hải Quốc mới có thể ăn nó. Nhưng bây giờ ngược lại nó có rất nhiều, mùi vị lại có điểm lạ. Ta cũng thích ăn nhưng cũng bị bọn họ mạnh mẽ nhét vào miệng ít. Thế nhưng sau khi ăn thị lực xác thực tốt hơn rất nhiều, thậm chí vào buổi tối cũng có thể thấy ."

      "Vậy đúng rồi, loại này giống như rong biển mà chỉ có ở Hải Quốc. Ta nghe chúng vô cùng khó hái nhưng trong máu của hoàng thất Hải Quốc các ngươi có sẵn loại thực vật này. Vì vậy, chỉ có máu của ngươi mới có thể dùng làm thuốc dẫn để điều chế thuốc giải thành phần cho Tuyết nhi." Sở Mộc Dương xong, mắt nhìn Bạch Quân Nhược.

      Bạch Quân Nhược gật đầu cái nhưng cũng rất nhanh ý thức được có chuyện đúng. Nếu vậy tại sao Sở Mộc Dương lại cần nhiều máu như vậy, lại còn dùng cả máu của chính nữa.

      "Sở Mộc Dương, ngươi có chuyện gì gạt ta?" Bạch Quân Nhược nhìn Sở Mộc Dương, mắt mở to, ngụ ý bảo ta rất thông minh, ngươi đừng hòng lừa gạt ta.

      Sở Mộc Dương cười nhạt tiếng: "Ngươi đó, lúc cần thông minh thông minh, còn lúc nên hồ đồ rất hồ đồ, cũng tệ. À, đúng rồi, để ta kể tiếp nửa đoạn sau, chính là hoàng thất Hải Quốc từng đem loại tảo này cho hoàng thất Nam Chiếu quốc chúng ta. Sau khi ăn xong, xác thực thị lực của hoàng đế khá lên rất nhiều nhưng nhiều năm như vậy rồi, ta cũng biết giờ nếu chúng ta ăn loại rong biển đó có tốt như vậy ? Ngươi cũng biết máu của hoàng thất Hải Quốc giống máu của hoàng thất Nam Chiếu quốc chúng ta nên ta biết nó có hữu dụng hay . Chính vì thế, ta mới xin ngươi máu nhiều hơn chút. Huống chi, Nam Chiếu die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. quốc vốn nổi tiếng về độc dược mà Hải quốc lại nổi tiếng về thuốc giải nên ta xin thêm chút máu của ngươi để dung hoà với máu của ta."

      Đến lúc này, Bạch Quân Nhược mới hiểu được vấn đề, thấy Sở Mộc Dương suy nghĩ thấu đáo. có thể vì Bàng Lạc Tuyết làm được tới mức độ này, nếu chỉ là tình thầy trò ai tin.

      "Ngươi sợ ta cho ngươi máu đúng ?" Bạch Quân Nhược tin những lời Sở Mộc Dương mới vừa giải thích.

      Sở Mộc Dương biểu lộ vẻ sầu thảm, cười tiếng nhìn Bạch Quân Nhược, : "Hoàng thất Hải Quốc có quy định, đó là được tuỳ tiện lấy máu của chính mình đưa cho bất cứ ai. Chắc ngươi cũng biết đến quy luật đó."

      Bạch Quân Nhược nhíu mày. cũng biết quy luật đó nhưng cũng có nghĩa là tuân theo. Dù sao cả Hải Quốc cũng do định đoạt.

      Sở Mộc Dương lắc đầu cái, : "Ngươi lấy chút đồ ăn cho ta. Ta chạy quãng đường dài như vậy, cũng cảm thấy đói bụng rồi. Sau đó, ngươi phải thường xuyên đưa thuốc giải vì ta vẫn còn cần ngươi giúp ta."

      Bạch Quân Nhược quay lưng lại gật đầu cái và xoay người ra ngoài.

      Sở Mộc Dương quay đầu, cười cười: "Bạch Quân Nhược, ngươi người thú vị."

      xong liền ngủ say sưa.

      Mà ngoài sân. Thích Dao đứng đó phân tích dược thảo do Triệu Chính Dương sai người mang về. Theo trình tự tiến hành xử lý, các đại phu ở Viện thái y cũng phải đeo bao tay, đứng bên cạnh giúp tay. Mỗi người phải cầm loại dược tỉ mỉ phân tích.

      Thích Dao nhìn thấy Bạch Quân Nhược ra ngoài, cau mày, : "Bạch Quân Nhược, sư huynh của ta đâu?"

      " đói bụng nên ta lấy thức ăn cho đây."

      "Vậy ngươi chuẩn bị nhiều thức ăn vào, ta cũng sắp phân tích xong mớ dược thảo này rồi, đoán chừng lát Triệu Chính Dương cũng trở về. Bọn họ chạy mấy ngày đường có lẽ cũng chưa ăn gì đâu, ngươi chuẩn bị nhiều thức ăn vào."

      "Ừ." Bạch Quân Nhược xoay người rời .

      Thích Dao bĩu môi, lầm bầm: "Cứ làm ra vẻ lạnh lùng, hừ."

      Sau đó lại bắt đầu chuyên tâm phân tích dược liệu.

      Mà ở nơi khác, Triệu Chính Dương nhìn bao nhiêudie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. đại phu thu thập dược thảo thành núi lớn, trong lòng cũng từ từ trở nên có sức lực rồi.

      "Thưa Vương Gia, giờ cũng nhiều dược thảo rồi." Bơi đứng bên cạnh .

      Triệu Chính Dương nhìn vào đơn thuốc, cau mày hỏi: "Còn bao nhiêu loại thảo dược?"

      "Chỉ còn loại." Bơi nhìn chút, sau đó giao thảo dược cho Triệu Chính Dương.

      "Còn loại thôi sao?" Triệu Chính Dương quay đầu lại.

      Bơi cau mày: "Loại dược cuối cùng này dường như rất khó hái, thuộc hạ phải chuẩn bị chút."

      Chương 242: Vách núi chết người

      Edit : Sóc Là Ta -

      Phủ Bàng Quốc Công

      Bàng Lạc Tuyết vẫn rơi vào trạng thái ngủ say như cũ, công chúaTrường Nhạc và Thích Dao vẫn bên cạnh cầm chén canh thận trọng đút Bàng Lạc Tuyết uống. Họ hi vọng nàng có thể uống dù chỉ hai ngụm, nhưng đáng tiếc Bàng Lạc Tuyết lại lâm vào tình trạng hôn mê, thậm chí còn nghe thấy giọng của công chúa Trường Nhạc nữa.

      Bên vách núi

      Triệu Chính Dương nhìn vách đá dựng đứng có dược hoa màu trắng nở rộ. Nhụy hoa nhàn nhạt màu xanh dương giống như trong cánh hoa có chứa mây mù, lúc lúc trông huyền ảo.

      Khó trách nhiều người thể hái được dược liệu quý này, ra nó sinh sống ở nơi mà ai có thể đặt chân đến. Hoa này mọc cheo leo ngay giữa vách đá mà vách đá lại cao có đến mấy trăm mét. khiến người khác khó khăn để lấy nó.

      Triệu Chính Dương liếc mắt nhìn đóa hoa kia hỏi: "Hoa này tên gì?"

      "Hồi vương gia, hoa này gọi là u mộng, là loại hoa huyễn, hoa nở rộ là do hấp thu nhiều ánh nắng mặt trời. giờ đúng thời điểm để có thể hái nó, loại hoa này có ở Nam Chiếu quốc tương đối nhiều, còn ở Đông Tần rất ít. Loại hoa này rất khó hái là vì nó mọc cheo leo ngay giữa vách núi." Thái y .

      Triệu Chính Dương gật đầu: "Dù thế nào nữa, nhất định ta cũng phải hái cho bằng được."

      Triệu Chính Dương nhìn bên dưới vách núi, sau đó quay qua Bơi : "Ngươi tìm cho ta dây leo, tối nay ta xuống hái."

      "Vương Gia, nếu trời tối, loại hoa này đồng loạt khép cánh lại, hái xuống cũng vô ích." thái y đứng bên cạnh .

      đùa sao? Vách đá cao như vậy, mà trời cũng sắp tối, nếu leo xuống dưới biết chuyện gì xảy ra. Mà Triệu Chính Dương *dddLllequydddon* chính là vương gia của Đông Tần quốc, nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ làm sao có thể đảm đương nổi.

      Triệu Chính Dương cau mày nhìn đoá hoa mọc ở dưới kia, ngẩng đầu nhìn sắc trời chút : "Ta muốn tự mình xuống, các ngươi ở đây chờ."

      " cần khuyên nhủ ta nữa, các ngươi ở đây chờ ta."

      Triệu Chính Dương cắt đứt lời Bơi muốn .

      Bơi cũng biết tính khí của Triệu Chính Dương, hai. Vì thế, thể làm gì khác hơn là đành nuốt lời vào bụng, gật đầu nhìn Triệu Chính Dương. Ở đây, chỉ có mình Triệu Chính Dương có võ công cao nhất, mà hoa này chỉ có đoá, nếu có chuyện gì xảy ra sợ Triệu Chính Dương nhất định tha thứ cho mình.

      Chỉ chốc lát sau, mọi người đem dây leo kết thành dây thừng, Bơi đưa đầu giao cho Triệu Chính Dương nhưng vẫn là yên lòng, hỏi câu"Vương Gia, hay là để thuộc hạ ."

      Triệu Chính Dương lắc đầu cái. Vì muốn cứu sống Bàng Lạc Tuyết, chết cũng cam lòng.

      Lúc trước Triệu Chính Dương muốn gần nữ sắc, bởi vì là hoàng tử, hôn nhân của chính là dùng để giao dịch. Mà nội tâm lại hết sức bài xích loại hôn nhân này, cho nên Dự vương dứt khoát gần nữ sắc. Mấy lần hoàng hậu cố tình sắp xếp nhưng cũng có hiệu quả gì, ngược lại càng khiến Triệu Chính Dương ghét những nương đại gia khuê tú chưng diện lập loè trước mặt mình.

      Nhưng thế giới này, tình kỳ diệu. người cương quyết bướng bỉnh lại gặp phải cao nhân. Bây giờ muốn cứu Bàng Lạc Tuyết cũng chỉ muốn thể tình vĩ đại của mình đối với nàng ấy mà thôi.

      Lần đầu tiên Triệu Chính Dương nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết, liền bị ánh mắt của nàng hấp dẫn. Ánh mắt của nàng giống như vực sâu thăm thẳm, bên trong dâng lên gợn sóng, khiến người khác tự chủ bị cuốn hút vào đó.

      Dù là khi Bàng Lạc Tuyết mang mặt nạ mỏng da người, hay dù nàng hoán đổi thân xác, cặp mắt láu liên liếc qua liếc lại như canh chừng ai cũng nhận ra ngay người đó chính là Bàng Lạc Tuyết.

      Triệu Chính Dương hít sâu hơi, nhìn ánh mặt trời dần buông xuống. giờ cũng có thời gian cho suy tính, nắm đầu dây leo tung người nhảy cái, mượn độ gồ ghề của đá mà nhảy từng bậc xuống dưới.

      ra cũng biết vách đá này tại sao lại được hình thành như thế này. Nham thạch dường như được thiên nhiên mài giũa *dddLllequydddon*khiến nó bóng loáng, trơn trượt căn bản cũng có chỗ đặt chân, mà bên dưới vách núi lại vô tình hình thành hai loại gió khiến người ta nhịn được lạnh lẽo rùng mình cái.

      Triệu Chính Dương nắm chặt dây leo. Vì vách đá cheo leo bóng loáng nên chỉ có thể thận trọng từng bước di chuyển xuống dưới. Bỗng nhiên chân bị trượt theo mặt đá, Triệu Chính Dương cũng hốt hoảng, gân xanh cũng nổi lên, cả người giắt dây leo cũng thể nào giữ được thân hình của .

      Ước chừng qua nửa canh giờ, mồ hôi cũng sớm làm ướt hết y phục của . Quan trọng là bây giờ chính cũng mệt lả, chỉ có thể dựa vào thân thể mình từng điểm di chuyển xuống dưới, càng ngày càng đến gần đóa hoa.

      Ngay vào lúc cố gắng nắm chặt dây leo chống đỡ cho thân thể mình, đột nhiên dây leo suýt đứt nửa. Triệu Chính Dương giật mình, dám tiếp tục dùng sức mà lúc này như con thằn lằn bám vách tường để giảm bớt sức nặng. Có lẽ cả bả vai, bắp thịt bao lâu cũng mệt lả .

      Triệu Chính Dương dám khinh thường, từng điểm nhích đến gần đóa hoa. từ từ đến gần, lúc này chỉ cách vách đá nóc có hơn trăm thước thôi. Toàn thân như lơ lửng trong mây, mà ở phía Bơi cũng nắm dây leo đung đưa qua lại khiến người khác đứng nhìn cũng phát run.

      giờ Triệu Chính Dương chỉ cách đoá hoa chỉ có gang tay, mồ hôi tuôn ra như tắm thoạt nhìn trông nhếch nhác. Triệu Chính Dương cũng quan tâm, nắm sợi dây nhảy cái, hái được buội cỏ thuốc kia. Thời điểm hái được dược thảo, cả người vui vẻ như có loại hy vọng sống sót. Lúc đó nghĩ nếu hái tới, như vậy tình nguyện vùi thân nơi này còn hơn phải nhìn thấy cảnh tượng Bàng Lạc Tuyết bao giờ tỉnh lại.

      Theo quy luật hẹn trước, Triệu Chính Dương nắm dây leo lắc lư hai cái. Bơi đứng phía nhận được tín hiệu nên vội vàng bắt đầu kéo dây thừng lên từ từ.

      Thời điểm Triệu Chính Dương được kéo lên, tay cầm chặt dược thảo trong tay, khắc cũng chịu buông ra.

      "Tốt lắm, nhanh đưa về phủ Bàng Quốc Công." Triệu Chính Dương đưa dược thảo cho Bơi, cả người nằm dài mặt đất. Triệu Chính Dương nghĩ, tại chỉ còn dựa vào Sở Mộc Dương, nhất định có cách cứu được Bàng Lạc Tuyết.

      Bơi vừa rời , Triệu Chính Dương liền hôn mê bất tỉnh.

      "Vương Gia. . . . . . . . . ." Toàn bộ quân lính loạn thành đoàn, thái y bước đến bắt mạch, nhìn về phía mọi người khoát tay : "Vương Gia vì quá mệt mỏi nên hôn mê bất tỉnh. Ngài ấy nghỉ ngơi chút cũng có chuyện gì. Hãy khiêng Vương Gia trở về thôi."

      Mọi người bắt đầu ba chân bốn cẳng mang Triệu Chính Dương trở lại phủ Dự vương.

      Phủ Bàng Quốc Công

      Bạch Quân Nhược hầm ít thuốc bổ cho Sở Mộc Dương ăn. Thích Dao hiểu ngoài miệng Bạch Quân Nhược thế nhưng cũng đặc biệt tỉ mỉ đem thuốc bổ cho Sở Mộc Dương. Nghĩ vậy, Thích Dao nhìn bọn họ với ánh mắt chán ghét.

      " phải các người là kẻ thù sao? Sao lúc này lại có mối quan hệ tốt như vậy?" Thích Dao trúng yếu điểm. Nàng thấy hai người này vẫn vây lượn quanh Bàng Lạc Tuyết, nhất định là thích Tuyết Nhi .

      Sở Mộc Dương ăn canh bổ, nghe vậy cũng phun ngụm canh ra ngoài, vừa đúng lúc phun lên y phục trắng của Bạch Quân Nhược. Lần này khuôn mặt Bạch Quân Nhược nổi lên đầy vạch đen.

      "Xin lỗi Bạch huynh nhưng ta nhịn được." Sở Mộc Dương vội vàng

      " có việc gì, có việc gì, ngươi nhanh uống . Sau đó, hãy nghĩ cách nghiên cứu chế tạo thuốc giải."

      "Chỉ còn thiếu vị thuốc cuối cùng thôi, biết Triệu Chính Dương có thể hái nó được hay nữa."

      "Nhất định hái được, Triệu Chính Dương nhất định phải cứu Tuyết Nhi. Nếu , ta nhất định lấy mạng ." Bạch Quân Nhược nảy sinh ác độc . Giờ phút này còn xem mạng của Triệu Chính Dương chính là mạng của cả Đông Tần quốc nữa.
      thuyt thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 243: Kết hợp điều chế thuốc giải

      Edit : Sóc Là Ta


      Bạch Quân Nhược đen mặt lau sạch nước người mình, nhìn chằm chằm Thích Dao. biết nha đầu này suy nghĩ gì, nhất thời toàn thân nổi da gà.

      Thích Dao quay sang nhìn sắc mặt Sở Mộc Dương trắng xanh, dù sao cũng là sư huynh của nàng. Nàng lo lắng hỏi: "Sư huynh, huynh làm sao vậy?"

      Sở Mộc Dương nhìn vẻ mặt lo lắng của Thích Dao, lắc đầu : "Dao nhi, lát nữa, sau khi chia xong dược liệu muội đem tất cả đến lò thuốc. Ta muốn tự mình điều chế thuốc, hôm nay muội hãy để cho Bạch huynh giúp ta, còn muội ra ngoài trông chừng, nhớ đừng cho bất kỳ người nào vào."

      "Vậy còn huynh? Sắc mặt của huynh trắng bệch, hay là huynh nghỉ ngơi chút." Thích Dao nhìn Sở Mộc Dương yên lòng .

      Bạch Quân Nhược cũng đồng tình mở miệng: "Thích Dao rất đúng, huynh cũng nghĩ ngơi chút . Dù sao cũng thiếu loại dược, đợi đến khi thu thập đủ rồi điều chế cũng muộn."

      Thích Dao đột nhiên hoài nghi : "Từ lúc nào mà quan hệ của hai người tốt như vậy? phải các ngươi . . . . . . . . . . . . . . . ?"

      xong Thích Dao rùng mình cái, dạ dày có cảm giác ghê tởm.

      Bạch Quân Nhược vội vàng cách xa Thích Dao *SocLaTaddLeeeQuYd0n*chút, : "Ta cho ngươi biết, nên bậy, bản thiếu gia rất bình thường."

      Thích Dao nhíu mày: "Vậy là tốt, ta nhớ ngươi băng thanh ngọc khiết (ý là giữ mình trong sạch) với sư huynh ta lắm mà."

      "Băng thanh ngọc khiết sao?" Bạch Quân Nhược trợn mắt nhìn Thích Dao, khắp người đều nổi da gà.

      Thích Dao vừa định gì nữa nhưng Sở Mộc Dương bỏ chén qua bên, đứng lên : "Nếu loại dược cuối cùng được đưa đến Bạch công tử nhất định phải nhanh đem vào cho ta. Còn nữa, dù sao thuốc này cũng là độc dược, sau đó trở về phải nhớ khử trùng. Dao nhi, muội đem bột thuốc vẩy tứ phía để độc trùng dám đến gần."

      "Dạ, sư huynh."

      Sở Mộc Dương vừa , khuôn mặt Thích Dao thể nỗi lo lắng ngày càng ràng. Bạch Quân Nhược nhìn Thích Dao : "Muội hãy yên tâm , sư huynh có việc gì."

      Ít nhất, trước khi cứu sống được Bàng Lạc Tuyết, Sở Mộc Dương cũng cho phép mình có chuyện.

      "Sư huynh có chuyện gạt muội phải ?" Thích Dao chợt xoay người nhìn Bạch Quân Nhược.

      Bạch Quân Nhược há miệng, lại nghiêng đầu quay sang chỗ khác :"Muội cũng đừng nghĩ nhiều, có việc gì đâu, có chuyện gì mà."

      Thích Dao cười khổ :"Tuyết Nhi và sư huynh đều là người thân của muội. cõi đời này, muội cũng còn người thân bên cạnh, chỉ có dựa vào bọn họ. Vì thế, muội hi vọng bọn họ có thể bình an vô ."

      , đây là lần đầu tiên Bạch Quân Nhược nhìn thấy tiểu nha đầu ăn tuỳ tiện như nàng tỏ ra đau lòng đến như vậy. Bạch Quân Nhược vốn cũng muốn gạt Thích Dao, giờ đây mọi người chỉ có chung ước nguyện đó là hy vọng Bàng Lạc Tuyết mau chóng tỉnh lại.

      "Muội yên tâm, sư huynh muội có việc gì đâu. Chỉ là độc trong người Tuyết Nhi cần máu tươi của hai người chúng ta kết hợp lại mới có thể giải được."

      Thích Dao mở to hai mắt nhìn Bạch Quân Nhược khiến cười nghiêng trước ngửa sau .

      " vậy là phải dùng hai loại máu hiếm kết hợp lại mới có thuốc giải. Nam Chiếu quốc quá hiểm. Muội ngờ họ lại có thể dùng kế sách này để hạ độc Tuyết nhi." Thích Dao hừ lạnh mấy tiếng, sau đó ra ngoài vẩy thuốc.

      Mà phía bên này, Bơi mang theo dược liệu, đường chạy như điên đến phủ Bàng Quốc Công giao tận tay Thích Dao. Còn Thích Dao thấy Bơi mình nên : “Chủ tử các ngươi đâu, sao lại đến?"

      Thích Dao tò mò nhìn Bơi, cơ bản đáng lý Triệu Chính Dương nhất định phải tới. Ngược lại, giờ đây cũng thấy bóng dáng đâu. Điều này khiến Thích Dao cảm thấy rất tò mò.

      Bơi vẫn gì, nhưng Đồng Tước đứng phía sau bước lên : "Vương Gia từ bên dưới vách núi leo lên nhưng sức lực lại cạn kiệt nên té xỉu. Bây giờ ở phủ Dự vương."

      Thích Dao gật đầu cái, cơ bản ba nam nhân này chỉ người nằm hôn mê trong kia. Có lẽ phải tranh đoạt trận đây.

      "Đồng Tước, ngươi trông coi sản nghiệp ở Thúy Vi Lâu . Vì chủ tử có ở đây, các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt, biết ?" Thích Dao an bài .

      "Lâu chủ, ngươi yên tâm, chỉ cần có Đồng Tước ở đây, cũng cho phép bất cứ người nào đụng đến sản nghiệp của người."

      Thích Dao gật đầu cái, phất tay ý bảo xuống.

      “Giờ ngươi trở về chăm sóc gia chủ , hi vọng lúc Tuyết Nhi tỉnh lại Triệu Chính Dương cũng có mặt ở đây. Nhất định Tuyết Nhi *SocLaTaddLeeeQuYd0n*rất hi vọng được nhìn thấy đầu tiên."

      "Tuân lệnh" . Bơi xoay người ra ngoài.

      Thích Dao nhìn dược thảo trong tay, lại nhìn đến dược lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại khuê phòng của Bàng Lạc Tuyết,

      Nàng thầm cầu nguyện: "Tuyết Nhi, nhiều người lo cho muội như vậy, ngay cả đến mạng sống cũng cần, muội nhất định phải vượt qua. Nếu cũng có nghĩa muội bức bách chúng ta đến chết rồi đó."

      Thích Dao xoay người trở lại dược lâu, giao đồ cho Bạch Quân Nhược. Nàng lấy ra bình thuốc giao cho nha hoàn, dặn dò trông chừng bên ngoài dược lâu, tuyệt đối cho bất cứ ai vào trong. Ở đây cũng có hơn trăm loại độc dược, chỉ sợ độc trùng lây lan khắp nơi.

      Thích Dao đưa mắt nhìn về phía hoàng cung, nàng nhớ chất độc này chính là dược do công chúa Vũ Dương hại Bàng Lạc Tuyết. Món nợ này, nàng nhất định tính sổ với nàng ta.

      Bơi đưa dược đến, thầm nghĩ lần này chỉ có Thích Dao và Sở Mộc Dương mà cái người có phận Bạch Quân Nhược này cũng đến.


      Thích Dao cắn môi như muốn điều gì, cuối cùng vẫn còn ra.

      Bạch Quân Nhược nhìn nàng từ xuống dưới. Thích Dao vội lấy tay che ót phía sau mình, ngây ngốc nhìn Bạch Quân Nhược .

      "Muội yên tâm , bọn họ cũng có chuyện gì đâu. Muội lo chăm sóc Bàng phu nhân cho tốt. Ta là người ngoài nên có thể khẳng định nếu Bàng Lạc Tuyết tỉnh lại , người đầu tiên mà nàng ấy muốn nhìn thấy chắc chắn là phu nhân thôi."

      Bạch Quân Nhược cũng biết suy nghĩ của mình có đúng nhưng khi nhìn thấy tâm tình Thích Dao buồn rầu cũng có chút động lòng. Việc điều chế thuốc giải là cả quá trình khó khăn, ai có thể đoán trước được điều gì, vậy nên cũng muốn phải chứng kiến có thêm người ngã xuống. Nhưng Bạch Quân Nhược chỉ là cẩn thận quá mức vì dáng vẻ của nàng rất mạnh mẽ. Phải biết lúc trước nàng chính là sát thủ giết người chớp mắt.

      Mặc kệ tâm tư Bạch Quân Nhược nghĩ gì, Thích Dao cũng đều tin tưởng rằng Bạch Quân Nhược đời nào làm thương tổn đến thân thể Bàng Lạc Tuyết và Sở Mộc Dương. Chì cần điểm này thôi là đủ rồi.

      Thích Dao hừ lạnh tiếng, nhưng bước chân nhanh nhẹn tới Cẩm Tú các thăm đại phu nhân.

      "Nghĩ đằng làm nẻo.” Bạch Quân Nhược lắc đầu, xoay người vào.

      Trong dược lâu, sắc mặt của Sở Mộc Dương tốt hơn rất nhiều, so với buổi trưa thân thể khoẻ hơn gấp bội. Hai người nhìn nhau đều hiểu ý, đó chính là Bàng Lạc Tuyết chính là quan trọng nhất trong lúc này.

      Sở Mộc Dương biết bất kỳ loại dược nào Bạch Quân Nhược cũng đều có. Tuy vậy, mỗi loại dược đều chỉ có thuộc tính nhất định mà trong thân thể Bàng Lạc Tuyết lại xuất hai loại độc tố. Điều này khiến Sở Mộc Dương dám xem .

      Vì thế để đẩy chất độc trong người Bàng Lạc Tuyết, chỉ dòng máu huyết thống của Sở Mộc Dương mới có hiệu quả tốt nhất. Nhưng vấn đề là chưa thể xác định ai là người thử nghiệm loại thuốc giải này đầu tiên.

      Nhìn thấy Sở Mộc Dương cau mày, Bạch Quân Nhược bên kia cũng nhìn vào mắt , khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ "Ta cũng biết ngươi có điều gì đó gạt ta."

      Phủ Dự vương

      Trong khi đó,Triệu Chính Dương vẫn nằm giường. Vốn có đôi gò má phong thần tuấn lãng thế mà giờ đây bị lõm vào, đường nét sắc sảo cũng phai nhạt nhưng cũng có bất kỳ ai dám chạm vào khuôn mặt .

      Triệu Chính Dương nằm giường, trong đầu đều là hình ảnh khoé miệng Bàng Lạc Tuyết phun ra huyết dịch. Trong giây phút đó, cả trái tim đều muốn nổ tung, Bàng Lạc Tuyết trong mộng xinh đẹp như vậy nhưng khoé miệng ngậm đầy máu tươi trông đáng sợ.

      Chương 244: Ác ý của Thích Dao

      Edit : Sóc Là Ta

      Chắc chắn Thích Dao nhìn nhị phu nhân và Bàng Lạc Vũ với ánh mắt thiện cảm nhưng chuyện lần này, nàng cũng thoát được tai tiếng là có liên quan đến mình. Nghĩ như vậy, nàng nhìn nhị phu nhân với ánh mắt tràn đầy địch ý. Vả lại, giờ đây nàng chính là huyện chủ của Đông Tần quốc nàng cũng nên thể uy quyền cũng là để lại cho nàng chút thể diện.

      Nhị phu nhân kéo tay Bàng Lạc Vũ, đưa mắt nhìn nàng ý bảo phải nhẫn nhịn để che giấu mưu lớn.

      Bàng Lạc Vũ ổn định tâm tình chút, cố gắng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn là khóc, dịu dàng : "Huyện chủ đùa sao?"

      Thích Dao gật đầu "Đúng là đại tiểu thư Bàng gia làm chánh phi, thế nào cũng rời xa mẫu thân có phải hay đại tiểu thư?"

      Tuy trong lòng Thích Dao có chút ưa nhưng mặt lại là dáng vẻ vô tội.

      Thích Dao đứng bên cạnh Tử Tước, che miệng cười khẽ.

      Lúc này sắc mặt Nhị phu nhân tốt nhưng dù sao so với Bàng Lạc Vũ, nàng cũng từng nhẫn nhịn nhiều năm rồi "Huyện chủ, chúng ta tới cầu kiến phu nhân, biết phu nhân có ở đây ?"

      "Ừm" Thích Dao gật đầu "Chỉ là phu nhân đường mệt mỏi nên nghỉ ngơi."

      "Chuyện của Nhị tiểu thư. . . . . ." Nhị phu nhân lặng lẽ nhìn sắc mặt của Thích Dao.

      "Phu nhân cũng biết chuyện của Nhị tiểu thư nhưng. . ."

      "Nhưng làm sao?" Nhị phu nhân hỏi có phần gấp gáp vì bây giờ việc nàng muốn nghe nhất chính là chuyện Dương thị đau lòng dậy nổi.

      Thích Dao liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, mặt có chút ưu thương, thở dài tiếng: "Ai. . . . . ."

      Nhị phu nhân và Bàng Lạc Vũ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm vui mừng.

      "Mẫu thân, mẫu thân thể có chuyện. . . . . ." Nước mắt Bàng Lạc Vũ bắt đầu ngấn lệ.

      Thích Dao chỉ hừ lạnh tiếng, đồng thời nhìn hai mẹ con có lòng dạ ác độc như rắn rết kia đứng diễn trò.

      "Đại tiểu thư, nàng là thiện lương, ta nhìn cũng cảm động." Thích Dao nhìn Bàng Lạc Vũ diễn trò.

      Nhị phu nhân kéo tay Bàng Lạc Vũ, đỡ nàng đứng dậy, khuôn mặt bi thương : "Huyện chủ, nàng mau , đại tiểu thư cũng hết sức đau lòng rồi. Từ đại tiểu thư luôn theo phu nhân, giờ đại tiểu thư phải xuất giá mà phu nhân lại thể chứng kiến được."

      "Mẫu thân, Lạc Vũ bất hiếu, thể ở bên cạnh chăm sóc người." Bàng Lạc Vũ quỳ mặt đất, tay ôm mặt khóc thút thít.

      Thích Dao đứng bên cạnh nhìn Bàng Lạc Vũ diễn trò.

      "Đại tiểu thư, phu nhân người có chuẩn bị bộ giá y cho đại tiểu thư và đặt ở Từ Đường. Vốn phu nhân cũng muốn đại tiểu thư phải gả , cho nên cố ý sai Tuyết Nhi đem tới cho Đại tiểu thư. Mà ta *Sóc LàTa...dLleQquYdD0on*thấy đại tiểu thư như vậy cũng hiếu thuận, chi bằng đại tiểu thư đến Từ Đường cầu phúc ba ngày ba đêm cho phu nhân. Như vậy có lẽ bệnh tình của phu nhân thuyên giảm đôi chút."

      Thích Dao xong nhìn Bàng Lạc Vũ.

      Bàng Lạc Vũ vẫn quỳ dưới đất, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Thích Dao với ánh mắt khó tin. Nàng vậy mà lại phải đến Từ Đường cầu phúc, vậy còn là ba ngày ba đêm? Nếu làm vậy có lẽ đầu óc nàng có vấn đề.

      Nhị phu nhân cũng : "Huyện chủ, nàng cũng biết đại tiểu thư sắp kết hôn. Vốn thân thể đại tiểu thư yếu đuối từ , nếu quỳ lâu sợ rằng xảy ra chuyện đến lúc đó coi như xong."

      "Nhị phu nhân, Đại tiểu thư cũng chưa gì, mà Nhị phu nhân cũng chỉ là thiếp thân sao có thể thay cho đại tiểu thư như vậy đây? Nhị phu nhân hiểu chút lễ nghĩa này đành tại sao lại ngăn cản đại tiểu thư bày tỏ hiếu nghĩa của mình đối với đại phu nhân?" Gương mặt Thích Dao nghi ngờ .

      Khoé miệng Nhị phu nhân giật giật mà Thích Dao cũng có ý định tạo cơ hội cho Nhị phu nhân nữa nên nàng tiếp lời: "Việc này cũng là ý của đại phu nhân. Giá y này vốn là chuẩn bị cho Tuyết nhi. Người cũng nên biết giá y này vừa phong phú lại quý giá, mà Tuyết nhi lại là dòng chính nữ nên giá y này khác rất nhiều so với giá y bình thường."

      "Đương nhiên, giá y của đại tiểu thư nên để cho đại phu nhân chuẩn bị hơn." Nhị phu nhân cũng động lòng, dù sao nữ nhi nàng mặc giá y vẫn tốt hơn.

      "Mẫu thân có tâm." Bàng Lạc Vũ cũng động lòng.

      "Vậy mới phu nhân tặng đại tiểu thư giá y quý giá việc người muốn đại tiểu thư đến Từ đường cầu phúc ba ngày ba đêm cũng chỉ là việc hiếu thuận. Nếu lúc này nàng từ chối, sau này truyền ra ngoài, nhất là khi được sắc phong thành Tấn vương phi làm sao nàng dám nhìn mặt người khác được nữa."

      Bàng Lạc Vũ đỏ mặt : "Mẫu thân cầu phúc phận ta là nữ nhi phải hiếu nghĩa. Dù huyện chủ Lạc Vũ cũng phải thăm mẫu thân, sau đó cũng đến Từ Đường để cầu phúc cho mẫu thân."

      Thích Dao gật đầu cái.

      "Như vậy là tốt nhất, tại phu nhân ngủ, bằng đại tiểu thư cầu phúc thôi. Chờ phu nhân tỉnh lại, nhất định ta với phu nhân về đạo hiếu nghĩa của nàng."

      Nhị phu nhân như còn muốn điều gì nhưng Bàng Lạc Vũ kéo tay và lắc đầu ra hiệu cho Nhị phu nhân. Lúc này nàng tự nhiên biết, nếu danh bất hiếu đeo dai dẳng suốt quãng đời nàng nàng cũng bị tiêu huỷ theo nó bởi vì hoàng gia tiếp nhận nữ nhi biết hiếu thuận.

      "Vậy ta trước để cầu phúc cho mẫu thân." Bàng Lạc Vũ hành lễ .

      "Ta cũng tự nhiên tin tưởng rằng đại tiểu thư lười biếng nhưng nếu đại tiểu thư muốn cầu phúc phải làm cho tốt. Như vậy , tỷ tỷ Tử Tước, tỷ vửa là thân cận bên cạnh phu nhân, vừa là thân tín của lão phu nhân nên chắc chắn tỷ bao giờ giở trò bịp bợm. Tỷ hãy theo cầu phúc ở Từ Đường với đại tiểu thư."

      "Dạ, huyện chủ."

      Bàng Lạc Vũ nhìn Thích Dao chằm chắm, nàng biết hôm nay nàng bị gài bẫy nhưng lại có cách nào phản kháng.

      "Đại tiểu thư mời bên này." Tử Tước trước dẫn đường.

      Bàng Lạc Vũ vốn dự định làm ra vẻ mình muốn cầu phúc ba ngày ba đêm cho đại phu nhân nhưng sau đó nàng có hay lại là chuyện khác. Nhưng nếu bây giờ có Tử Tước cùng xem ra nàng được rồi.

      tại Bàng Lạc Vũ thể trốn được nữa mà phải theo Tử Tước đến cầu phúc cho đại phu nhân.

      Nhị phu nhân nhìn đại tiểu thư, mặt trong lòng cũng muốn cùng vì dù thế nào Tử Tước vẫn là nha hoàn, mà nha hoàn phải tuân theo chủ tử, có khi nàng tuân lời chủ tử làm hại nữ nhi mình. Còn mặt nhị phu nhân cũng muốn cáo lui.

      Thích Dao cản trở con đường của nàng.

      "Huyện chủ, có gì phân phó?" Nhị phu nhân hỏi.

      Thích Dao liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, cười đáp: "Nhị phu nhân thông minh."

      Nhị phu nhân thay đổi bộ dáng mới vừa rồi, mặt cũng tỏ vẻ cao ngạo: "Đây là tự nhiên, ta thấy huyện chủ sai nữ nhi cầu phúc ở Từ Đường cốt yếu cũng chỉ muốn dạy dỗ chút ít thôi."

      "Bốp bốp"

      Thích Dao vỗ tay.

      "Nhị phu nhân chính là Nhị phu nhân, đúng là bổn huyện có ý đó." Thích Dao lười biếng .

      "Huyện chủ, ta với ngươi thù oán, biết huyện chủ vì sao phải làm như vậy? Phải biết đại tiểu thư cũng sắp trở thành Tấn vương phi , huyện chủ bất quá cũng chỉ là huyện chủ, nếu đại tiểu thư muốn, nàng hoàn toàn có thể tùy tiện tìm lý do nào đó để xử trí huyện chủ. Đến lúc đó, chắc hẳn huyện chủ cũng có cách gì phản kháng thôi." Nhị phu nhân xong nhìn Thích Dao cái.

      Thích Dao nhìn Nhị phu nhân cười ngọt ngào : "Nhị phu nhân, ngươi tự tin nữ nhi của ngươi có thể xử trí ta? Ta nghĩ ngươi cũng đừng ngây thơ như vậy, nhìn đại phu nhân thua trong tay ngươi ta cam tâm."
      thuyt thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :