1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 236: Dương thị trở về phủ

      Edit : Sóc Là Ta -

      Vương Nhược Sanh nhìn thanh kiếm tay thủ vệ, thầm nghĩ hôm nay dù bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải gặp đại phu nhân.

      Nghĩ vậy, Nhị phu nhân cũng dũng cảm hơn, nàng chính là nhị phu nhân ở phủ Bàng Quốc Công, dù là ai cũng phải nể mặt nàng huống chi là mấy tên thị vệ nhoi này. Nàng thể tin được, những tên lính thị vệ này đều biết nàng là ai, thế mà bọn họ lại ngang nhiên cho phép nàng vào trong. Nhất định đây chính là do Bàng Lạc Tuyết hạ lệnh rồi.

      Nhị phu nhân dùng thân thể mập mạp của mình, ngẩng cao đầu nhìn về phía trước. Quả nhiên thị vệ lui về phía sau.

      Nhị phu nhân càng thêm kiên định, thừa lúc mấy người này lơ là, nàng lập tức hô lớn: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, là ta, Tuyết Nhi xảy ra chuyện, Tuyết Nhi xảy ra chuyện."

      Thị vệ hô to, bước đến: "Im miệng, mời rời ."

      "Ngươi tránh ra." Nhị phu nhân đẩy tên thị vệ ra và bắt đầu kêu lên.

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Tuyết Nhi bị thương, tỷ tỷ nhanh thăm nàng thôi."

      Nhị phu nhân muốn xông vào bên trong nhưng nàng bị thị vệ ngăn lại. Bọn họ cũng đâm nàng đao, quả nhiên còn nhân từ với nàng.

      Lúc này Dương thị bận rộn chuẩn bị thức ăn cho mấy đứa trẻ trong phòng bếp, bất chợt nàng cũng nghe giọng của Vương Nhược Sanh lớn tiếng bên ngoài. Nàng sống với nàng ta cũng nhiều năm, dĩ nhiên nàng nhận ra giọng của ả, nhưng nàng ngạc nhiên rằng tại sao nàng ta biết chỗ này. Nơi này sợ rằng ngay cả đến Bàng Quốc Công cũng còn chưa biết.

      Dương thị hỏi Tử Tước đứng bên cạnh nàng :"Tử Tước, ngươi có nghe thanh gì hay ? Ta nghe giống như giọng Nhị phu nhân vậy."

      Tử Tước nhướng mày, thầm nghĩ, đó phải là giọng của Nhị phu nhân sao? Sao nàng ta tìm được nơi này?

      Tử Tước cười : "Phu nhân, người nghe lầm thôi. Nơi này chỉ có nhị tiểu thư biết, làm thế nào người khác biết được. Nô tỳ thấy chắc là mấy tên nào đó sàm, chúng ta hãy tiếp tục chuẩn bị thức ăn cho mấy đứa trẻ ."

      Dương thị cau mày nhìn ra ngoài cửa, lẩm bẩm : "Ta cảm thấy có người tới, hay chúng ta ra ngoài xem chút."

      Sao Tử Tước lại chịu để Dương thị ra ngoài? Nàng vội vàng : "Phu nhân, vậy nô tỳ ra xem. Bên ngoài gió lớn như vậy, nếu người trúng gió nhất định nhị tiểu thư và Đại công tử trách mắng nô tỳ."

      "Vậy cũng được. Ngươi xem chút." Dương thị sai người bưng mâm thức ăn ra ngoài, sau đó nàng cũng bước ra ngoài.

      Tử Tước nhìn bóng lưng Dương thị biến mất mới thở ra. die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..Nàng cau mày dọc theo đường tới trước cửa chính. Quả nhiên Nhị phu nhân ồn ào trước cửa phủ.

      Tử Tước với thị vệ: "Mở cửa!"

      Thị vệ vừa mở cửa, Tử Tước thấy Nhị phu nhân như người đàn bà chanh chua, đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi khiến bọn thị vệ cũng đau đầu.

      Tử Tước hành lễ : "Nô tỳ bái kiến Nhị phu nhân, biết sao Nhị phu nhân lại đến đây?"

      Mặc dù Tử Tước biết mục đích của Nhị phu nhân đến đây làm gì nhưng nàng biết nhất định nàng ta đến cũng có gì tốt đẹp.

      Nhị phu nhân vừa nhìn thấy Tử Tước, trong lòng nhất thời vui vẻ, nhưng mặt lại làm ra vẻ tức giận : "Mấy người này có mắt như mù, ta đường đường chính là nhị phu nhân của Bàng Quốc Công thế mà lại dám đối xử với ta như vậy. Bản phu nhân trở về bẩm báo với lão gia. Các ngươi chuẩn bị chịu hình phạt ."

      Lúc này Nhị phu nhân lo mắng người, để ý đến nét mặt của Tử Tước.

      "Nhanh lên, bản phu nhân tìm đại phu nhân có chuyện gấp. Nhị tiểu thư bị thương, sợ rằng qua nổi. Ngươi còn mau dẫn bản phu nhân vào trong bẩm báo."

      Nhị phu nhân nhịn nổi .

      Tử Quyên thi lễ : "Nhị phu nhân, xin thứ cho nô tỳ thể dẫn người vào trong. Nhị tiểu thư phân phó, cho phép bất kỳ người nào vào. Kính xin Nhị phu nhân trở về."

      "Trở về?" Nhị phu nhân nhìn chằm chằm Tử Tước : "Bản phu nhân chính là nhị phu nhân của Bàng Quốc Công, nhị tiểu thư cũng sắp qua khỏi. Các ngươi còn ngăn ta, nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi có đảm đương nổi hay ?"

      "Nhị phu nhân, mời phu nhân trở về, nếu xảy ra chuyện gì nô tỳ chịu trách nhiệm. Lởi Nhị phu nhân vừa cũng chỉ là chuyện đồn đãi, mà phu nhân cũng chưa biết việc này. Nếu phu nhân biết, có lẽ rất tức giận." Tử Tước .

      Nhị phu nhân nổi giận, ngờ Tử Tước lại to gan vậy, Nhị phu nhân quát lớn: "Nô tỳ to gan, lại dám chuyện như vậy với ta. Có lẽ đại phu nhân cũng giáo dục tốt nô tài khiến ngươi lộng hành. Bây giờ ngươi nên vào trong bẩm báo với đại phu nhân, rằng nhị tiểu thư trúng độc, sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc, xem đại phu nhân có muốn đến thăm nhị tiểu thư lần cuối ."

      Tử Quyên vừa muốn gì đó, phía sau truyền đến tiếng la hét của Dương thị : "Ngươi cái gì, Tuyết Nhi thế nào?"

      Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Dương thị, nhất thời chẳng dám thở mạnh. Tử Tước bước tới trước :"Phu nhân, người ra đây làm gì, nhị tiểu thư có việc gì, người nhanh về nghỉ ngơi thôi." xong, nàng hung hăng nhìn chằm chằm Nhị phu nhân. Nếu phải do nàng tới nơi này cãi lộn phu nhân cũng phát .

      Nhị phu nhân vội vàng : "Đại tỷ, đại tỷ, tỷ hãy ra ngoài, những hạ nhân này cho muội vào."

      Nhị phu nhân xong, uất ức nhìn đại phu nhân.

      Đại phu nhân phất tay, thị vệ liếc nhìn nhau cái, thu lại đao kiếm người mình.

      "Muội ." Dương thị cũng có ý định cho Vương Nhược Sanh vào trong. Nàng biết Vương Nhược Sanh cũng tốt bụng nhưng lúc này nàng cũng hết cách rồi, bởi vì tất cả mọi người gạt mình.

      Nhị phu nhân nhất thời lộ ra vẻ mặt đau thương, trong đôi mắt cũng cố gắng nặn ra mấy hạt lệ, :"Phu nhân, tỷ biết sao, nhị tiểu thư bị thương, trúng độc. Tất cả đại phu đều độc này có thuốc chữa trị. Nếu phải muội muội lo lắng tỷ tỷ trách tội, cmuội cũng dám làm trái lời lão gia, được quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi. Muội muội làm sao dám nghe lão gia."

      Trong lòng phu nhân như có ngàn vạn mũi dao đâm xuyên thấu, nàng nhìn Nhị phu nhân với ánh mắt khó tin : "Ngươi cái gì? Tuyết Nhi thế nào?"

      Nhị phu nhân nhìn sắc mặt Dương thị die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..trắng bệch, trong lòng trở nên vui sướng, thậm chí niềm vui thể trong mắt khiến Dương thị và Tử Tước nhận ra ý đồ của nàng.

      Tử Tước kéo tay Dương thị : "Phu nhân, phu nhân, người sao rồi? Người đâu, mau gọi thái y tới đây."

      Dương thị khoát tay về phía Tử Quyên : "Ta sao, mau thu dọn đồ đạc, ta phải trở về phủ Quốc Công."

      "Phu nhân." Tử Quyên dậm chân.

      Dương thị cau mày : "Mau chuẩn bị ."

      Tử Tước lo lắng nhìn Dương thị : "Phu nhân, nhị tiểu thư dặn dò, được phép của nàng ai được ra ngoài."

      Mặc dù Dương thị im lặng nhưng trong lòng nàng quyết định mình nhất định phải . Nhị phu nhân khiêu khích đứng nhìn Tử Tước, kéo tay đại phu nhân : "Phu nhân, muội muội chuẩn bị xong xe ngựa, mời tỷ tỷ bên này."
      thuyt thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 237: Hi vọng

      Edit : Sóc Là Ta
      Tử Tước nhìn theo, uất ức vì ngăn được phu nhân. Nàng chỉ có thể theo bên cạnh phu nhân.

      Khi nhìn sắc mặt Tử Tước, Dương thị dù ngốc đến cỡ nào cũng hiểu Bàng Lạc Tuyết chắc chắn xảy ra chuyện.

      Dương thị lạnh lùng đẩy tay Tử Tước, quay về hướng Nhị phu nhân : "Muội muội, ta ra ngoài lâu, cũng nên trở về chuyến."

      Nhị phu nhân cười : "Tỷ tỷ cũng đúng lắm. giờ trong phủ rối loạn, ai cũng mong tỷ tỷ trở về chủ trì công đạo. Lại Vũ nhi và Sách nhi lại sắp có tin vui nên trong phủ lại càng thêm náo loạn. tỷ tỷ trở về là tốt nhất."

      Dương thị lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, quay về phía Tử Tước : "Còn đứng đó làm gì, mau đến đỡ ta."

      Tử Tước dám nhìn vào mắt của Dương thị, nàng cúi đầu khom người đỡ Dương thị trở về. Trong lòng nàng thầm thở dài, lần này coi như xong đời, nhất định phu nhân tức giận lắm đây.

      Còn Nhị phu nhân nhìn nét mặt Dương thị, mặt cũng vui. Theo nàng suy đoán, khi nghe tin Bàng Lạc Tuyết ốm nặng ít nhất Dương thị ngất xỉu tại chỗ dẫn đến tính mạng bị đe dọa. Thế mà giờ đây nàng chỉ thấy khuôn mặt Dương thị có chút tái nhợt mà thôi.

      Dương thị nhìn gương mặt thất vọng của nhị phu nhân nàng khẽ mỉm cười khinh miệt. Ngay từ lúc đầu, Dương thị sớm nhìn ra ý đồ của lũ tiểu nhân này nhưng nàng vẫn chưa biết mục đích của bọn chúng là gì? Chúng vì cái gì mà tới đây?

      Nàng đoán chừng nhị phu nhân muốn đến xem cảnh nàng vì chịu nổi đả kích quá lớn mà mất mạng khi nghe tin nữ nhi mình Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Bàng Lạc Tuyết bị lâm nạn. Tuy giờ phút nàng nghe tin Bàng Lạc Tuyết gặp chuyện may lòng nàng sớm tan nát rồi nhưng bây giờ nàng biết mình nên cố gắng đứng lên, phải dũng cảm để người thân mình còn phải đau đớn, kẻ thù còn hả hê, sung sướng đắc ý cười khinh miệt.

      "Muội muội nhìn gì?" Dương thị khẽ mỉm cười hỏi.

      " có, có, muội muội cảm thấy lần này dường như tỷ tỷ thay đổi rồi." Nhị phu nhân sững sờ .

      Dương thị sờ mặt mình, liếc nhìn Nhị phu nhân : " sao?"

      Nhị phu nhân xấu hổ cười.

      Dương thị và Tử Tước vừa khỏi, thị vệ cũng liếc nhìn nhau. Bọn họ quyết định đuổi theo xe ngựa kia vì nếu Dương thị có việc gì bất trắc, chỉ sợ nếu có mười cái đầu bọn họ cũng gánh nổi.

      Vài thị vệ ở lại bảo vệ những đứa trẻ trong sân, còn lại đuổi theo Dương thị trở về phủ Bàng Quốc Công.

      Nhìn thấy mấy đứa trẻ tập viết mệt mỏi, bọn nha hoàn bưng thức ăn dụ dỗ bọn chúng ăn điểm tâm.

      Mấy tiểu oa nhi nghiêng đầu nhìn bọn nha hoàn hỏi: "Dì đâu?"
      Vài tiểu tử ríu rít hỏi nên bọn hạ nhân vội vàng : "Dì chuẩn bị thức ăn cho các em rồi. Bây giờ các em ăn chút đồ và tiếp tục tập viết chữ nhé."

      Mấy đứa trẻ nghi ngờ gì nữa, mở mắt nhìn điểm tâm và nghiêm túc ăn từng miếng.

      Phủ Bàng Quốc Công

      Thích Dao đứng ở nơi cao nhất của phủ Bàng Quốc Công, nhíu mắt nhìn về nơi xa. Đột nhiên khóe miệng nhếch lên nhìn về phía công chúa Trường Nhạc : "Tỷ tỷ Trường Nhạc, bọn họ trở về."

      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 238: Trở về

      Edit : Sóc Là Ta


      Dương thị cố gắng nhẫn nhịn đau đớn trong lòng trở về phủ Bàng Quốc Công, Nhị phu nhân ân cần đỡ tay Dương thị, khuôn mặt vui vẻ trở nên hết sức lạ lùng.

      Dương thị vừa xuống xe ngựa, cũng gì vội đẩy tay Nhị phu nhân ra, trực tiếp thẳng tới Lạc Tuyết các.

      Thích Dao và công chúa Trường Nhạc vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Bàng Lạc Tuyết, còn Dương thị nhìn Bàng Lạc Tuyết hôn mê giường, gương mặt trũng sâu gầy gò, làn da trắng nõn trước kia cũng còn co dãn. Lúc này nhìn da nàng nhăn nhúm già nua trông đáng thương.

      Nước mắt Dương thị bắt đầu rơi, trong lòng nàng có chút áy náy nhưng phần lớn là đau lòng. Dương thị quát to: "Tuyết Nhi." Sau đó, nàng die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. nhào tới ôm chặt lấy cơ thể Bàng Lạc Tuyết, nước mắt tuôn rơi thể cầm được.

      Thích Dao và công chúa Trường Nhạc đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt, mấy người nữ nhân trong phòng ôm nhau khóc nức nở.

      Vừa đến trước cửa phòng, Triệu Chính Dương nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong phòng của Bàng Lạc Tuyết, trong lòng cũng hồi hộp. Hai mắt đỏ lên, đau đớn đến nỗi khiến lòng lạnh như băng. Hay là Tuyết nhi xảy ra chuyện gì rồi?

      Triệu Chính Dương và Sở Mộc Dương liếc mắt nhìn nhau, hốc mắt Sở Mộc Dương bỗng chốc đỏ hoe nhưng trong lòng hai người vẫn tin rằng Bàng Lạc Tuyết ra .

      Bàng Lạc Tuyết nằm giường, dường như vẫn nghe thoang thoảng tiếng khóc tràn ngập bên tai mình. Chân mày nàng nhíu lại, giờ phút này dù Bàng Lạc Tuyết vẫn chỉ còn tuổi nhưng tóc nàng vẫn có vài sợi điểm bạc. Ai nhìn cũng đành lòng, nhìn nàng hết sức đáng thương.

      Mà từng sợi tóc trắng kia khi Dương thị nhìn vào chỉ còn biến thành tự trách chính mình.

      Sở Mộc Dương và Triệu Chính Dương cùng đẩy cửa phòng vào, vừa hay nhìn thấy Dương thị ôm Bàng Lạc Tuyết khóc đến đau lòng.

      Triệu Chính Dương cũng nhịn được, quỳ đất, cầm được nước mắt và khóc đến đau lòng.

      Mặc dù Sở Mộc Dương rơi lệ nhưng vẫn quay đầu chỗ khác, đưa tay vỗ vai an ủi Triệu Chính Dương : “Đều tại chúng ta đến chậm bước."

      Triệu Chính Dương hung hăng đấm mạnh xuống nền đất khiến đất nứt ra lổ thủng lớn.

      Thích Dao nhìn Sở Mộc Dương mắng to : "Sư huynh, sao lại chậm như vậy?"

      Sở Mộc Dương xoay đầu lại, dám nhìn Thích Dao, giọng cũng có chút nức nở nghẹn ngào: "Thích Dao, đều tại chúng ta, đều tại ta về trễ, gặp được Bàng Lạc Tuyết lần cuối."

      Thích Dao lắc đầu, khó tin nhìn Sở Mộc Dương. ra hai huynh này cho là Bàng Lạc Tuyết chết. Khóe miệng nàng giật giật, đưa tay cho Sở Mộc Dương cái tát và mắng to: "Huynh bậy bạ gì đó."

      Lúc này so với Triuệ Chính Dương Sở Mộc Dương lại hoàn toàn tỉnh táo. lắc bả vao Thích Dao : "Thích Dao, muội gì? phải Tuyết Nhi chết rồi sao?"

      Thích Dao dùng quyền đánh vào người Sở Mộc Dương, chưa hả giận nàng còn đá cước vào khuỷu chân của Triệu Chính Dương, mắng to: "Tuyết Nhi vẫn chờ hai người các ngươi trở
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 239: Phân tích thuốc giải thành phần

      Edit : Sóc Là Ta

      Thích Dao kéo Dương thị sang bên, nhếch khóe miệng : "Việc Tuyết Nhi đưa mẫu thân ra ngoài thành để điều dưỡng, trong phủ này cũng có mấy người biết việc đó. Có lẽ Nhị phu nhân có hảo ý, mẫu thân cần phải để ý."

      Dương thị vỗ vào tay Thích Dao, thở dài: "Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Hai tỷ muội các con cũng đừng nên gả vào hoàng gia hay những gia đình quyền quý nào cả, vì bên trong còn có nhiều mặt xấu xa mà các con thể lường trước được."

      Dương thị xong, thân thể Triệu Chính Dương cũng chợt cứng đờ. Lời của phu nhân Bàng Quốc Công có ý muốn Bàng Lạc Tuyết được gả cho hoàng gia.

      ràng Thích Dao cũng cảm nhận được vẻ mặt của Triệu Chính Dương nên thở dài: "Con biết Tuyết Nhi nhất định hiếu thuận với người, nhưng tại mẫu thân cứ để mọi chuyện sang bên. Mẫu thân xe cũng mệt nhọc, người cũng nên nghỉ ngơi trước, chờ sư huynh có tin tốt, con lập tức báo với mẫu thân."

      Đoán biết Dương thị còn muốn điều gì nên Thích Dao cầm gương đồng quay về phía Dương thị : "Mẫu thân, người xem sắc mặt người dường như dần tái nhợt, nếu Tuyết Nhi nhìn thấy có lẽ có biết bao thương tâm. Đến lúc đó sức khoẻ nàng ấy cũng tốt hơn được."

      Dương thị nhìn vào gương đồng, quả sắc mặt của mình tái nhợt đến mức dọa người. Phải khó khăn lắm nữ nhi mới thoát khỏi cửa ải Quỷ Môn quan để trở về với nàng nên nàng muốn mất nữ nhi lần nữa. Nghĩ vậy, Dương thị nhìn Bàng Lạc Tuyết, dặn dò Thích Dao nhất định phải báo tin về Bàng Lạc Tuyết cho nàng biết. xong nàng bước ra sân để trở về phủ nghỉ ngơi.

      Dương thị vừa Thích Dao bỗng trở mặt. Khi nãy mặt mày còn vui vẻ thế mà giờ bỗng cảm thấy tức giận. Nàng nhìn chằm chằm hai người kia và : "Các ngươi cũng quá chậm, Tuyết Nhi ăn uống gì mấy ngày nay rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng phải là biện pháp, các ngươi xem tóc Tuyết Nhi cũng bắt đầu bạc trắng rồi. Sở Mộc Dương, rốt cuộc Nam Chiếu Quốc các người có ý gì? Nghiên cứu nhiều năm về độc dược như vậy chỉ để sai muội muội ngươi sang đây làm hại Tuyết nhi thôi sao? Ta thấy nàng ta cũng ác độc vô cùng."

      Thích Dao khẽ bắt đầu mắng Sở Mộc Dương, còn Triệu Chính Dương cứ nhìn chằm chằm Thích Dao : "Nàng bình tĩnh chút, bây giờ cứ để Sở Mộc Dương xem bệnh cho Tuyết Nhi ."

      Thích Dao bị nghẹn chút, nhìn chằm chằm Triệu Chính Dương, sau đó cũng ngậm miệng lại.

      Công chúa Trường Nhạc lo lắng đứng bên cạnh theo dõi,
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 240: Thang thuốc Hải Thần huyết

      Edit : Sóc Là Ta
      -

      Triệu Chính Dương gần như muốn mời tất cả các thầy lang của toàn Đông Tần Quốc tới. Phủ Dự Vương dán ít bố cáo, phủ Dự Vương muốn mời đại phu. Dự Vương chính là nhi tử của hoàng hậu, nếu ai có kỹ thuật y thuật tài giỏi, được Vương gia vừa ý, việc trở thành ngự y trong cung cũng xa. Chuyện tốt như vậy, đương nhiên có rất nhiều người muốn tham dự, huống chi lần này Dự Vương chiêu mộ lượng lớn đại phu, tất cả những ai rành về y thuật đều đến.

      Bọn họ biết sở dĩ Dự Vương gọi bọn họ tập trung đến đây chỉ muốn họ đào độc dược. Thị vệ đứng bên cạnh cũng nhìn với ánh mắt tò mò, bởi vì phải thị vệ nào cũng hiểu dược liệu, cùng lắm họ cũng chỉ hiểu biết được vài dược liệu thông thường mà thôi.

      Triệu Chính Dương sai người đem phương thuốc viết lên trăm tờ giấy, trong mỗi đại phu đều có tờ giấy ghi phương thuốc. Bên cạnh đó, Dự vương còn hứa hẹn cho ai tìm được phương thuốc với tiền thưởng là trăm vạn.

      Đại phu nhân cũng tự nhiên muốn vào núi tìm dược liệu, nhưng Dự vương cho rằng đó là những loại độc dược nên muốn cho đại phu nhân tham gia. Mà cũng muốn bản thân mình sớm tìm ra độc dược nên thể làm gì khác hơn là tự mình vào trong núi sâu thẳm. khi phát ra liền lập tức đem loại dược này giao cho thị vệ bên cạnh mình và thị vệ ngay lập tức phi ngựa tiến về phủ Bàng Quốc công giao cho Thích Dao đứng chờ ở cửa phủ.

      Kể từ khi Dương thị biết trong người Bàng Lạc Tuyết có độc thân thể nàng cũng mềm nhũn, lúc nào cũng có thể ngất . Điều này khiến Bàng Quốc Công hốt hoảng, mau mời ngự y đến xem bệnh cho nàng. Cuối cùng, đại phu kết luận là phu nhân vì quá mệt nhọc nên mới thế. Từ lúc đó, Bàng Quốc Công tự mình ôm Dương thị trở về Cẩm Tú các nghỉ ngơi, cho phép bất cứ ai quấy rầy nàng.

      Còn Thích Dao phái mấy người canh giữ bên cạnh Dương thị.

      Bàng Sách và Bạch Quân Nhược cũng vừa mới xử lý xong việc, khi trở về nghe Dương thị cũng vừa mới dọn về phủ trong lòng bỗng cảm thấy hồi hộp. Hai người họ còn chưa kịp tới hỏi thăm bị Thích Dao đứng chặn ngoài cửa. Nàng trừng mắt liếc nhìn Bàng Sách.

      "Huynh chỗ ở của mẫu thân cho người khác biết đúng ?"

      Bàng Sách chột dạ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, chắp tay xin khoan dung : " phải người khác mà chính là phụ thân ta. Nàng cũng nhìn thấy đấy, phụ thân và mẫu thân kỳ thực rất thương nhau, cần thiết vì nữ nhân ở trong phủ kia làm thương tổn đến tình cảm hai người nhiều năm như vậy."

      Con người Bàng Sách đều tốt mọi mặt, cũng do Dương thị bảo vệ quá tốt rồi. Thực ra, Dương thị cũng là người mẫu thân vĩ đại, nàng chăm sóc nhi tử rất tốt, thậm chí nàng còn cho bất kỳ ai nhìn thấy mặt xấu xa của phủ Bàng Quốc Công. Cũng bởi vì thế, kiếp trước Bàng Lạc tuyết cũng vì quá tốt nên mới bị người khác hãm hại mình.

      , Bàng Sách cũng chưa từng trải qua loại tình giống Bàng Lạc Tuyết, dĩ nhiên biết cuộc chiến giữa những nữ nhân đáng sợ đến thế
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :