1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 226: Chọn đồ cưới


      Edit : Sóc Là Ta


      Bàng Lạc Vũ bụm má : "Ta chính là Tấn vương phi tương lai, bất quá ngươi cũng chỉ là huyện chủ nhị phẩm mà thôi. Chẳng lẽ ngươi sợ ta trả thù hay sao?"

      Thích Dao thản nhiên nhún vai, : "Đại tiểu thư Bàng gia, nếu ngươi trở thành Tấn vương phi và cố ý muốn trả thù ta về việc này bổn huyện chủ cũng tùy ngươi định đoạt. Còn giờ ngươi cũng cần giả mù sa mưa để chạy tới đây làm gì, nếu đừng trách ta khách khí."

      Bàng Lạc Vũ tức giận đến nỗi cả người phát run, đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt Thích Dao, giận dữ : "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."

      "Ngươi cái gì mà ngươi. Ta thấy mặt ngươi đỏ đến Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, như vậy, hay là đại tiểu thư bị nhiễm phong hàn."

      Bàng Lạc Vũ hừ lạnh tiếng, cam lòng : "Ta chính là tỷ muội với Bàng Lạc Tuyết, sao ta lại thể đến thăm muội muội của mình chứ?"

      Thích Dao đưa tay nhận phần quà từ tay nha hoàn. Nàng mở ra xem thấy đầy bánh ngọt nguội lạnh, còn có vài cái bị nứt ra, trông giống như thức ăn còn sót lại dành cho những nha hoàn trong phủ Bàng Quốc Công vậy. Thức ăn này dành cho con người ăn sao? Bàng Lạc Tuyết chính là tỷ muội ruột thịt của nàng thế mà nàng lại dâng tặng loại thức ăn như vậy cho Bàng Lạc Tuyết. Xem ra chắc Bàng Lạc Vũ cũng chỉ giả bộ từ bi, bộ dạng mèo khóc chuột khiến làm người khác ghê tởm.

      Thích Dao cũng muốn so đo, liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ : "Tuyết Nhi sao cả, ngươi làm tỷ tỷ cũng nên hiểu giờ Tuyết Nhi cần nghỉ ngơi. Đại tiểu thư cũng nên trở về chuẩn bị hôn , ta còn chờ đợi Tấn vương phi tương lai trả lại ta cái tát thế nào đây."

      Bàng Lạc Vũ trừng mắt liếc Thích Dao, sau đó xoay người rời khỏi Lạc Tuyết các.

      Thích Dao tiện tay đặt đồ sang bên, : "Ném những thứ này cho ta."

      Bạch Quân Nhược nhìn Thích Dao, : "Hôm nay Tuyết Nhi thế nào?"

      Khuôn mặt Thích Dao tỏ vẻ u sầu, : "Nàng vẫn vậy, vẫn bất tỉnh. Mặc dù thuốc này có thể giữ được tính mạng của nàng nhưng nếu sớm có thuốc giải nàng cũng nhanh chóng ra thôi. hai ngày rồi, biết Triệu Chính Dương có thể thuyết phục Sở Mộc Dương trở về đây để cứu Bàng Lạc Tuyết hay . Nếu sớm biết tình thế này, lúc trước để ta là được rồi."

      Thích Dao đấm lên mặt bàn cái, chiếc bàn chịu nổi sức mạnh nên cũng nứt ra.

      Bạch Quân Nhược cũng giật mình "Nàng bình tĩnh lại , đó đều là những đồ vật Bàng Lạc Tuyết thích nhất. Nàng cảnh cáo ta, nếu ta dám làm hư nơi này dù là cọng cây ngọn cỏ nhất định nàng liều mạng với ta."

      Thích Dao liếc mắt, : "Nàng liều mạng với huynh cũng tốt. Đó là Tuyết Nhi lo lắng cho huynh. Ta với nàng thân thiết như tỷ muội, người ngoài thể hiểu được đâu."

      Bạch Quân Nhược liếc mắt nhìn Thích Dao, lẩm bẩm : "Loại nữ nhân hung dữ như nàng, ai có thể chịu nổi chứ."

      Thích Dao quay đầu hỏi: "Huynh cái gì?"

      " có, có, có" Bạch Quân Nhược vội vàng khoát tay : "Ngươi mau xem Tuyết Nhi thế nào, ta vòng vòng quanh đây xem chút. biết sao đến giờ mà Triệu Chính Dương vẫn chưa trở về nữa?"

      xong chạy như bay.

      Trong khi đó, công chúa Trường Nhạc cũng bưng chén canh hầm thuốc ra ngoài, hỏi : "Tuyết Nhi còn chưa tỉnh lại sao?"

      Thích Dao nhận lấy chén canh : " Đúng vậy, chúng ta thôi. Để ta nghĩ xem có cách nào giúp Bàng Lạc Tuyết uống chén canh này . Còn hơn là để nàng chịu đói."

      "Ừ"

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Thính Vũ hiên

      Bàng Lạc Vũ tiện tay cầm bộ sứ hoa Mẫu Đơn ném xuống đất, còn chưa hả giận, nàng lại gọi đứa nha hoàn vào và tát vào mặt nàng. Lúc đó nàng mới hả giận đôi chút.

      Những người còn lại dám thở mạnh, vì họ sợ Bàng Lạc Vũ kêu đến họ.

      mặt đất, nha đầu kia chợt khạc ra ngụm máu tươi, cũng rớt vài cái răng, nằm đó chỉ có uất ức nên lời.

      Bàng Lạc Vũ rủa thầm: “ xúi quẩy.”

      Nàng ngoắc tay, : "Người đâu, hãy kéo nàng xuống, tìm chỗ chôn nàng. Các ngươi hãy nhớ đừng để nàng chết ở chỗ này. xui xẻo, bản tiểu thư sắp kết hôn rồi nên các người cũng nên để ý chút."

      "Dạ."

      Cúc Thanh liếc mắt nhìn nha đầu nằm mặt đất, nàng cũng là kẻ đáng thương. ràng nàng còn sống, cũng chưa có tắt thở mà lại bị kéo đến bãi tha ma để chôn sống. người nha hoàn trầm lặng, an phận lại bị Bàng Lạc Vũ đối xử như thế. Thôi đành phó mặc cho trời, dù thế nào nữa, nếu sống được tốt còn thể sống được chỉ mong nàng có thể ngậm cười nơi chín suối.

      Bàng Lạc Vũ vừa soi gương vừa gỡ mặt nạ xuống khiến Cúc Thanh cảm thấy buồn nôn. Nàng cố gắng kiềm chế để mình nôn mửa ngay tại đây.

      giờ khuôn mặt Bàng Lạc Vũ chỉ thấy đầy vết thương, có nơi chảy đầy mủ. Bàng Lạc Vũ muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt quỷ của mình, cho nên dù có ai nàng vẫn đeo mặt nạ mỏng. Lâu ngày, da nàng thể hô hấp, từ từ mục nát. ai biết bên ngoài là khuôn mặt của mỹ nhân nhưng bên trong lại hoàn toàn thối rữa.

      Bàng Lạc Tuyết chỉ phát thuốc để nàng dùng trong thời gian ngắn. giờ Bàng Lạc Tuyết mê man giường, cũng có thể Bàng Lạc Vũ thể tìm thấy thần y rồi. Bên cạnh đó, Bàng Lạc Vũ cũng sắp dùng hết thuốc giảm đau rồi mà nàng vì muốn tránh người khác dòm ngó nên dám tìm đại phu. Đến khi nỗi đau phát tác, nàng chỉ còn cách cố gắng chịu đựng đau khổ. Hôm nay, Thích Dao tát nàng cái, vô tình làm thương thế nàng nặng thêm, những vết sẹo nứt ra, những chất dịch hôi thối tuôn trào, trông ghê tởm.

      Bàng Lạc Vũ sợ tấm mặt nạ mỏng này bị hư nên nàng vội để nó vào dược thủy. Sau đó nàng nhìn hai bên, xác định nó có việc gì, nàng mới an tâm thở phào nhõm.

      Nhưng khi nhìn khuôn mặt mình, nàng cảm thấy vết thươngDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, mặt dường như nghiêm trọng hơn. Vết thương thối rữa, bốc mùi đến mức nàng còn có thể chịu đựng được nữa. Từ đó, nàng thể chấp nhận nên tính tình của nàng ngày càng nóng nảy, khó gần.

      Cúc Thanh cũng cảm thấy ghê tởm khi nhìn đến khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ. Thế nhưng nàng cố gắng nhẫn nhịn, cầm khăn lau mặt cho Bàng Lạc Vũ.

      Bàng Lạc Vũ nhìn mặt mình trong gương, : "Ngươi mau gọi mẫu thân ta tới đây."

      Cúc Thanh cũng dám chậm trễ, nàng nhanh chóng gọi nhị phu nhân đến.

      Lúc này, trong nhà kho, Nhị phu nhân cùng Tứ phu nhân chọn đồ cưới cho Bàng Lạc Vũ. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động chọn đồ người khác. Tuy Tứ phu nhân đứng bên cạnh góp ý nhưng người quyết định vẫn là nàng. Nàng nhìn những thứ châu báu quý giá trong nhà kho, hận thể lấy tất cả những thứ đó cho nữ nhi dấu của mình, hoặc chỉ cần có phần ngân khố thôi nàng cũng mãn nguyện.

      Tứ phu nhân nhìn lòng tham của Nhị phu nhân trong ánh mắt nàng cảm thấy khinh thường. Khi thấy tay Nhị phu nhân chạm vào viên ngọc Bạch Phù Dung, Tứ phu nhân mới ho khan tiếng, : "Nhị tỷ, đây là viên ngọc Phù Dung được chạm trổ rất tinh xảo, nhìn cách chạm trổ Hòa Ngọc cũng biết đây đều là hàng thượng hạng."

      Nhị phu nhân liếc mắt nhìn Tứ phu nhân "Tứ muội muội, ngươi cũng có mắt nhìn lắm đấy. Ngoài viên ngọc Bạch Phù Dung này, bên trong cũng toàn là những vật phẩm thượng hạng. ngờ muội muội xuất thân tầm thường nhưng lại có ánh mắt tệ."

      Tứ phu nhân vốn hiền lành muốn chấp nhất lời của nhị phu nhân. Nàng chỉ cười hiền hòa, khiêm tốn : "Nhị tỷ, tỷ quá khen rồi."

      Nhị phu nhân cũng muốn so đo, hôm nay nàng đến đây, chủ yếu là muốn chọn bảo bối để làm của hồi môn cho nữ nhi mình. Vậy nên nàng phải ra sức chọn lựa những thứ quý giá nhất.

      Tứ phu nhân nhìn Nhị phu nhân chỉ ngón tay về phía viên ngọc Bạch Phù Dung, với nha hoàn: "Ngươi mang thứ này về phòng ta."

      "Nhị tỷ, cái này sợ là được. . . . . ."

      Hết chương 226.

      Chương 227: Ngọc Phù Dung


      Edit : Sóc Là Ta


      Tứ phu nhân nhìn theo bàn tay của Nhị phu nhân vuốt viên ngọc Bạch Phù Dung kia cũng gì. Nàng biết viên ngọc Bạch Phù Dung chính là Nhị tiểu thư trao cho Bàng Quốc Công vì nàng vốn muốn đặt nó trong phòng khách. Nhưng giờ vì Bàng Lạc tuyết bị trúng độc nên mới đặt ở đây. Mặc dù vậy nó cũng được ghi vào danh sách nhập kho của Bàng . Quốc Công. Nó chính là vật trang trí trong phòng khách phủ Bàng Quốc Công.

      Nhị phu nhân nghi ngờ, hỏi: "Ta muốn tặng cho đại tiểu thư món quà này làm của hồi môn, chẳng lẽ Tứ muội muội cảm thấy có điều gì ổn?"

      Tứ phu nhân cười : "Nhị tỷ, tỷ nghĩ ngợi nhiều rồi, muội muội cũng có ý gì. Nhị tỷ tỷ đến đây xem này."

      Tứ phu nhân bước đến, chỉ vào cánh hoa của viên ngọc Bạch Phù Dung : "Tỷ thấy , ở đây có khắc chữ Tuyết. Chắc Nhị tỷ tỷ cũng hiểu đây là đồ vật của ai rồi."

      Nhị phu nhân bĩu môi, : "Nếu nó nằm ở trong kho chính là đồ vật thuộc quyền của phủ Bàng Quốc Công. Bản nương muốn viên ngọc này có lẽ Bàng Quốc công cũng gì. Dù sao đại tiểu thư được gả và sau này nàng trở thành Tấn vương phi đây cũng là vinh dự của phủ Bàng Quốc công mà.

      Tứ phu nhân cười cười. Nàng cũng khinh thường Bàng Lạc Vũ dám dùng cách này để chiếm được vị trí Tấn vương phi. Nếu việc truyền ra ngoài Bàng quốc Công cũng mất mặt ít. Tỷ muội tốt như nàng còn cảm thấy mất mặt huống chi người khác. Nhưng Nhị phu nhân cảm thấy vấy, dù thế nào nữa nàng vẫn muốn cho Bàng Lạc Vũ nước cờ này.

      Nhị phu nhân nhìn viên ngọc Bạch Phù Dung, sau đó nàng quay sang với nha hoàn: "Lát nữa ngươi đem nó đến phòng của ta. Nếu lão gia có hỏi ngươi bản phu nhân cầm, lấy nó định làm quà cưới cho nàng."

      Tứ phu nhân còn muốn gì nữa, nhưng Nhị phu nhân cũng hoàn toàn cho nàng cơ hội để , kéo nàng xem thứ khác.

      Tứ phu nhân cũng nhớ lời Bàng Lạc Tuyết. Chính nàng cũng vì sao Bàng Lạc Tuyết lại chưa đem vật này bày ở phòng khách mà lại cố tình cất vào phòng kho. vật quý giá như vậy, ai cũng muốn sở hữu nó huống chi bây giờ là lúc nhị phu nhân chọn đồ cưới cho Bàng Lạc Vũ, đương nhiên nàng bỏ qua món đồ tốt như vậy.

      Nhị phu nhân có xuất thân cao quý, đương nhiên nàng cũng hiểu phòng kho là nơi duy nhất chứa những thứ quý giá ở phủ Bàng Quốc Công. Đồ cưới của Bàng Lạc Vũ vốn chuẩn bị xong hết rồi nhưng nhị phu nhân còn muốn lấy những thứ quý giá cho Bàng Lạc Vũ. Nhìn nàng giống như muốn dọn sạch các thứ châu báu và những thứ quý giá ở phòng kho thành đồ của mình.

      Khi Nhị phu nhân chọn vải vóc, Tứ phu nhân cười : "Nhị tỷ tỷ. Tỷ nhìn xem, tỷ tỷ đừng quên đừng những vải vóc quý giá này chính là do đại phu nhân muốn giữ lại làm của hồi môn cho nhị tiểu thư. Nếu chưa dược phép của đại phu nhânthì tỷ tỷ cũng được lấy nó ."

      Nhị phu nhân nhíu mày "Tứ muội muội vậy chẳng lẽ muội muốn chê đại tiểu thư tốt?"

      Tứ phu nhân lấy khăn bịt miệng ho khan tiếng : "Vậy Nhị tỷ tỷ vậy, phải cũng muốn làm mất mặt muội muội sao? Mặc dù hôm nay có đại phu nhân ở đây, tuy muội muội trông nom phủ này nhưng ai cũng thể phủ nhận điều rằng đại phu nhân và nhị tiểu thư chính là chủ nhân trong phủ này. Vừa rồi, nhị tỷ tỷ chọn đúng vào những món đồ mà phu nhân để dành làm của hồi môn cho nhị tiểu thư. Nếu phải là nhị tỷ tỷ, muội đả lên tiếng can ngăn từ sớm rồi."

      Nhị phu nhân nhíu mày "Dù sao nhị tiểu thư cũng chưa xuất giá mà đại tiểu thư cũng sắp xuất giá rồi. Đợi sau khi đại tiểu thư gả xong nàng quay lại trả hết những vải vóc quý giá kia. Đến lúc đó chúng ta lấp đầy die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. chỗ trống này là được thôi mà."

      Nhị phu nhân muốn nữ nhi mình xuất giá theo đúng phong tục. Đồ cưới chuẩn bị xong, nữ nhi quý của nàng trở thành Tấn vương phi. Đến lúc đó, địa vị của nàng tuyệt đối thấp hơn Dương thị. Nàng thầm nghĩ tại sao nữ nhi mình chọn đồ cưới mà còn phải thông qua Bàng Lạc Tuyết và Dương thị. Đột nhiên trong lòng nàng cảm thấy ghen tỵ ít.

      Nhị phu nhân cũng thèm nhìn Tứ phu nhân, nàng chỉ để ý nhìn những vải vóc mà Dương thị niêm phong cất vào kho. Món nào cũng đáng giá, cũng được chạm khắc tinh tế, khéo léo tỉ mỉ. Có thể đích nữ của Bàng quốc Công được đối xử tốt.

      Tứ phu nhân nhìn ánh mắt tham lam, thèm khát của Nhị phu nhân mà cảm thấy buồn nôn, thể làm gì khác hơn, nàng đành : "Nhị tỷ, tỷ đừng trách muội nhắc nhở nàng, những thứ kia đều là đồ cưới của Nhị tiểu thư. Ta mong Nhị tỷ tỷ đừng phá hư quy củ."

      Nhị phu nhân cười lạnh tiếng :"Phá hư quy củ sao? Ngươi lấy thân phận gì mà chuyện với ta như vậy? Ta cho muội biết, thân phận của muội cũng đáng xách giày cho Bàng Lạc Vũ nhưng vì ngươi phục vụ lão gia tốt nên ta mới để ngươi nở mày nở mặt chút. Muội cũng phải là con nít nữa, phải xác định muội muốn trở thành con chó của đại phu nhân hay ta?. Đây là chuyện ngươi thể quyết định, vậy giờ ngươi nhắc nhở ta điều gì?"

      Dương Dĩnh cắn môi, Nhị phu nhân quả nhiên đáng ghét, lại dám ví nàng như con chó. Dù nàng biết Bàng Lạc Tuyết trúng độc hôn mê bất tỉnh, nhưng chưa chắc Bàng Lạc Tuyết chết. Lúc Bàng Lạc Tuyết bị trúng độc nàng cũng có đến thăm nhưng khi nhìn đến sắc mặt nhị phu nhân như vậy nàng cũng muốn xuống tay lần, cùng lắm là được làm vua thua làm giặc. Nàng ta cũng giống tiện nhân Tam phu nhân kia thôi, thà nàng xuống tay lần còn tốt hơn phải chịu uất ức dưới tay Vương Nhược Sanh.

      Tứ di nương thay đổi bộ dạng vâng vâng dạ dạ khi nãy, nàng bỗng nhiên cứng rắn "Nhị tỷ tỷ, lão gia cũng , mặc kệ Nhị tỷ tỷ xuất thân cao quý cỡ nào cũng thể vượt qua phu nhân được. Nếu hôm nay vị trí phu nhân này cũng là của Nhị tỷ tỷ."

      Quả nhiên Nhị phu nhân tức giận nhìn Dương Dĩnh, hận bước lên tát nàng cái, vì Tứ phu nhân lại câu khiến Nhị phu nhân hộc máu.

      "Nhị tỷ, còn nhớ ngày đó lão gia có , mặc kệ Nhị tỷ tỷ trước kia xuất thân cao quý cỡ nào, hoặc là muội muội xuất thân nghèo hèn cỡ nào, nếu có thể gả cho lão gia chính là phúc phần của nàng. tỷ tỷ có xuất thân cao quý như vậy lại trở thành thiếp thân của lão gia muội cũng cảm thấy tỷ tỷ chịu nhiều uất ức. "

      Tứ phu nhân xong nhìn khuôn mặt Nhị phu nhân càng ngày càng đen, cũng nghiêm chỉnh : "Thế nào? Nhị tỷ tỷ, sắc mặt của tỷ kém lắm đấy?"

      "Đa tạ muội muội quan tâm, ta chỉ tò mò muội muội thể có nhi tử nối dõi tại sao lão gia lại sủng ái nàng. Có lẽ người cũng muốn nạp thêm Ngũ phu nhân, Lục phu nhân cũng nên. Muội muội tuy xinh đẹp nhưng có lẽ tránh khỏi mùi vị lạnh nhạt của lão gia." Nhị phu nhân cố gắng suy nghĩ để ra những lời cay độc này, đủ thấy vào giờ phút này nàng căm hận Tứ phu nhân đến nỗi muốn bước tới cào da bới thịt nàng rồi.

      Nhưng Tứ phu nhân cũng phải tầm thường, nàng bình tĩnh : “Lão gia muốn sủng ái ai là do người quyết định. Muội chỉ lo lắng cho tỷ tỷ thôi, có lẽ tỷ tỷ nhận ra rằng số lần lão gia đến thăm tỷ tỷ chỉ có thể đếm được đầu ngón tay thôi.”

      Hết chương 227.
      thuyt thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 228


      Edit : Sóc Là Ta


      Nhị phu nhân giống như bị giẫm đến đuôi, trong nháy mắt sắc mặt nàng đen xuống, lạnh lùng "Xem như muội muội được lão gia sủng ái sao? Nếu có nhi tử, muội muội đơn đến già. Hôm nay lão gia phân phó để tỷ tới chọn đồ cưới, tỷ tỷ nghĩ muội muội cũng nên biết điều chút."

      Tứ phu nhân lấy từ trong ngực ra tờ hóa đơn, : " Nhị tỷ tỷ, muội sợ mình biết điều được rồi."

      xong, nàng mở tờ giấy cho Nhị phu nhân.

      Nhị phu nhân nhìn mấy dòng chữ, trong lòng cảm thấy hoàn toàn lạnh lẽo.

      tờ hóa đơn chính là những số lượng đồ cưới của Bàng Lạc Vũ, những món đồ tương xứng với thân phận của nàng.

      Nhị phu nhân nhìn chữ viết, ràng là chữ của Bàng Lạc Tuyết, nhưng phía lại có con dấu của chủ nhà, dù là Bàng Quốc Công cũng thể gì. Ở trong phủ này, lời của lão phu nhân mới hữu dụng, ngay cả Bàng Quốc Công cũng thể chất vấn.

      "Nhưng lão gia . . . . . ." Nhị phu nhân nghi ngờ nhìn tờ giấy trong tay mình, hỏi.

      Tứ phu nhân thu tờ giấy trắng trong tay lại, : "Nhị tỷ, phải muội muội nhắc nhở tỷ, tờ giấy này do nhị tiểu thư lập die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. ra và nàng cũng cho lão gia và lão phu nhân xem qua. Lão phu nhân còn cảm thấy nhị tiểu thư cho đại tiểu thư nhiều hơn thân phận là thứ nữ trong phủ. Lão phu nhân chỉ muốn tùy tiện cho nàng ít đồ rồi đuổi là được, cần cho nhiều như vậy. Nhưng nhị tiểu thư cũng tốt giúp nàng mấy câu, rằng đại tiểu thư chắc chắn được gả cho Tấn vương nên nhị tiểu thư muốn cho nàng nhiều thêm chút để nàng cảm thấy tủi thân. Sau đó, lão phu nhân và lão gia cũng đồng ý với nhị tiểu thư rằng cho đại tiểu thư chọn món đồ trong phòng kho xem như là tặng phẩm cưới. giờ tỷ tỷ cũng chọn Ngọc phù dung rồi lại còn muốn dành luôn vật phẩm cưới của đại phu nhân dành cho nhị tiểu thư. Nếu đại phu nhân biết việc này muội sợ cuộc sống của tỷ tỷ cũng tốt như bây giờ. Lão gia giao cho muội tờ giấy này muội cũng nên làm hết trách nhiệm của mình, nếu ngay cả nhị tỷ tỷ cũng chẳng xem muội ra gì.”

      Sao Nhị phu nhân lại hiểu việc này chứ? Ý của lão gia là giao hết cho con tiện nhân này. Chỉ cho nàng tùy tiện chọn vài món đồ thôi ư? Hôm nay nàng chứng kiến cảnh chó sủa cũng cắn người đây mà.

      "Nghe giọng điệu của Tứ muội muội, tỷ cứ ngỡ muội ghét bỏ tỷ tỷ vì ta chọn nhiều món đồ." Nhị phu nhân hỏi

      Tứ phu nhân lắc đầu : "Vì tỷ tỷ tự nhiên chọn món nên chọn. Như vậy , muội sắp xếp đưa Ngọc Phù Dung đến cho đại tiểu thư, nhưng còn những món đồ khác tuyệt đối được. Bất cứ thứ gì cũng đều có quy luật của nó, tỷ tỷ xuất thân cao quý, chắc hẳn của hồi môn cũng ít. Nếu đại tiểu thư vẫn cảm thấy quá ít mới nhị tỷ tỷ lấy những đồ cưới của mình và chọn vài món để tặng thêm cho đại tiểu thư. Tỷ tỷ cảm thấy thế nào? "

      Khóe miệng Vương Nhược Sanh giật giật, nàng cảm thấy thế nào à? Vì để cho Bàng Lạc Vũ đường đường chính chính gả ra ngoài nên nàng lấy tất cả đồ cưới của mình đưa cho Bàng Lạc Vũ rồi, còn dư thừa bất cứ món đồ nào nữa. Quả nhiên Dương Dĩnh còn tốt số chứ nếu rơi vào tay nàng chắc chắn nàng khiến ả ta đẹp mặt.

      "Ai, muội muội phí tâm, hôm nay ta khiến muội muội uổng công cùng ta đến đây, ta cảm thấy hổ thẹn. Cây trâm phỉ thúy màu xanh lá này là do chính lão gia ban tặng cho ta vào mấy ngày trước. Hôm nay tỷ tỷ tặng lại muội muội, mong muội muội đừng để trong lòng những chuyện ta khi nãy.” xong, nàng rút cây trâm Phỉ Thúy đầu đưa cho Tứ phu nhân.

      Tứ phu nhân nhận lấy, liếc mắt nhìn "Nếu tỷ tỷ , muội cũng quên rằng vài ngày trước lão gia cũng tặng cho muội bộ đồ trang sức Phỉ Thúy, muội thấy màu sắc cũng tệ. Nếu tỷ tỷ thích cây trâm Phỉ Thúy của tỷ tỷ hãy lấy cây trâm của muội này. Muội thấy cây trâm của tỷ cũng đẹp lắm, chi bằng cũng nên thưởng cho nha hoàn thôi.” xong nàng lấy cây trâm từ tay Nhị phu nhân tùy ý đưa cho nha hoàn "Đây là phần thưởng của Nhị phu nhân cho ngươi, còn mau tạ ơn Nhị phu nhân."

      Nha hoàn vội vàng quỳ xuống, : "Nô tỳ tạ ơn Nhị phu nhân."

      Ánh mắt Nhị phu nhân thâm sâu, nhìn cây phỉ thúy tay Dương Dĩnh. Cây trâm đẹp, xanh mơn mởn như lá cây. ngờ lão gia lại tặng cho nàng ta cây trâm đẹp như vậy, còn cây trâm của nàng lại bị ả ta đem dâng cho bọn nha hoàn.

      Nhị phu nhân nhận lấy cây trâm : "Đa tạ Tứ muội muội nhường thứ thích của muội cho ta, rốt cuộc vẫn là lão gia sủng ái Tứ muội muội nhất. Còn việc đồ cưới, ta thấy cũng nên phiền Tứ muội muội sắp xếp, ta muốn y phục của Vũ Nhi cũng được làm bằng những thứ vải quý giá đó, ta vòng quanh đây trước, muội muội cứ tự nhiên."

      Nét mặt Tứ phu nhân tươi cười như hoa, : "Tỷ tỷ xin cứ tự nhiên."

      Chờ đến khi Nhị phu nhân xoay người rời , nụ cười mặt nàng dần biến mất. Tứ phu nhân nhìn bóng lưng Nhị phu nhân, sau đó buông tay xuống, phủi sạch bụi người mình xong, : " thôi, ngoại trừ Ngọc Phù Dung, có lẽ Nhị phu nhân cũng muốn gì nữa đâu, đóng cửa kho thôi."

      Nha đầu đứng sau lưng Tứ phu nhân, hỏi: "Thưa Tứ phu nhân, cây trâm này. . . . . ."

      Tứ phu nhân cũng thèm nhìn mà "Thưởng cho ngươi, ta cần đồ của nhị phu nhân."

      Nha hoàn vui vẻ, "Cám ơn Tứ phu nhân."


      Sắc mặt của Tứ phu nhân sớm nhăn nhó, hôm nay nàng tuân mệnh lão gia chọn đồ cùng nhị phu nhân, ngờ việc nàng giữ chìa khóa phòng kho lại khiến nhị phu nhân khó chịu.

      Nhị phu nhân vừa bước ra ngoài sân thấy Bàng Lạc Vũ đứng chờ. Nàng biết hôm nay mẫu thân nàng chọn đồ cưới.

      Nhị phu nhân nhìn thấy Bàng Lạc Vũ vui vẻ những khó chịu và bực tức cũng tiêu hao phần nào.

      "Mẫu thân, sao mẫu thân lại tay trắng ra đây thế? có món đồ nào thích hợp với nữ nhi hết sao?” Bàng Lạc Vũ hiểu hỏi. Bình thường phủ Bàng Quốc Công Phủ cũng là danh gia vọng tộc, trân bảo cùng vàng bạc cũng kém hoàng cung là mấy. Vì thế, khi thấy Nhị phu nhân ra tay hoài nghi hỏi.

      Nhị phu nhân nghĩ tới đây, cũng tức giận, bất mãn : "Nếu vì Tứ phu nhân ỷ vào sủng ái của lão gia, ra uy cho phép ta lấy món đồ quý giá kia bắt ta nhường Ngọc Phù Dung cho Bàng Lạc Tuyết ta lấy nó đưa cho con rồi."

      "Nhường cho Bàng Lạc Tuyết sao? Hôm nay . phải mẫu thân giúp con chọn đồ cưới sao?"

      " đến việc chọn đồ cưới, con có biết đồ cưới của Bàng Lạc Tuyết ? đẹp, lộng lẫy.”

      Bàng Lạc Vũ mất mặt thầm: “Ai bảo nàng ta là dòng chính nữ, còn ta chỉ là thứ xuất. Dù ta có cố gắng thế nào làm sao bằng được Bàng Lạc Tuyết đây?"

      Nhị phu nhân kéo tay Bàng Lạc Vũ lại, nhàng vuốt tóc nàng, : "Mấy ngày nữa là con kết hôn rồi, con cũng đừng quên con chính là chính phi của Tấn vương. Con phải biết dù là nữ nhi của danh gia vọng tộc cũng đều muốn vị trí này mà được mà con lại chính là người được Tấn vương tuyển chọn. Con phải cố gắng giữ vững vị trí này, nhớ chưa?”

      Chương 229: Tung tích Dương thị

      Edit : Sóc Là Ta

      Bàng Lạc Vũ cũng biết khi mình được gả vào phủ Tấn vương có lẽ nàng làm trò cười cho Đông Tần quốc, cũng hạnh phúc như lời mẫu thân mình .

      Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Vũ, sau đó nhìn die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..Cúc Thanh : "Đại tiểu thư cũng sắp xuất giá rồi, ngươi cho mời những tú nương giỏi nhất đứng trong sân viện chờ đại tiểu thư đến. Còn đây là vải quý nhưng Bàng Lạc Tuyết sử dụng hơn phân nửa rồi, giờ chỉ còn phân nửa, ngươi cho mời tú nương thêu thành y phục cho đại tiểu thư . Mẫu thân đích thân xem xét để con có giá y trong ngày cưới lộng lẫy. Chỉ tiếc lần trước Bàng Lạc Tuyết lấy nửa rồi, giờ chỉ còn lại chút nhưng con yên tâm, mẫu thân nhất định khiến con xuất giá cách hoàn hảo nhất trong ngày cưới của con. "

      "Dạ, cám ơn mẫu thân." Bàng Lạc Vũ đứng bên cạnh làm nũng.

      "Thưa Nhị phu nhân, Vương công tử cầu kiến."

      "Vương công tử sao? Vương công tử nào?"

      "Hồi phu nhân, là Vương Nam công tử."

      Bàng Lạc Vũ cau mày : "Biểu ca sao? Vì sao huynh ấy đến đây?"

      Nhị phu nhân suy nghĩ chút, :"Có thể ngoại tổ mẫu sai biểu ca tới tặng đồ cho con. Con cũng sắp kết hôn rồi mà ngoại tổ mẫu cũng rất thương con nên người nhất định muốn tặng con ít đồ."

      Bàng Lạc Vũ suy nghĩ chút thấy cũng có lý, xưa nay ngoại tổ mẫu luôn luôn là thương nàng. Thậm chí tổ mẫu còn thương nàng hơn những biểu ca khác.

      "Vậy hãy mời Vương Nam công tử vào thôi."

      Nhị phu nhân .

      Bàng Lạc Vũ cũng đứng dậy và đứng sang bên cạnh để chờ biểu ca vào.

      Vương Nam vừa vào cửa, liền thi lễ với Nhị phu nhân, : "Bái kiến phu nhân, đây là Bàng Lạc Vũ muội muội ư, nhiều năm gặp mà muội muội càng lớn càng xinh đẹp lại còn sắp kết hôn rồi."

      Bàng Lạc Vũ ngượng ngùng đến nỗi đỏ mặt, : " Nam biểu ca đùa."

      Nhị phu nhân nhìn Vương Nam " lâu rồi cũng tới thăm ta lần, con đáng trách. Phụ thân con vẫn khoẻ chứ? Súc khoẻ tổ mẫu vẫn tốt chứ? Vì lo hôn của Bàng Lạc Vũ nên ta chưa có dịp về thăm mẫu thân. Có lẽ ngoại tổ mẫu của ngươi nhắc ta nhiều lắm."

      Vương Nam cười : "Sức khoẻ mẫu thân và phụ thân vẫn tốt, tổ mẫu cũng rất khoẻ. Tổ mẫu rất nhớ người, bà thường dù sao người cũng phải là chánh thất phu nhân nên có lẽ cũng gặp khá nhiều bất tiện. Cho nên tổ mẫu nếu có thời gian người cũng nên về thăm đại phu nhân chuyến, sẵn tiện xin phép về thăm tổ mẫu lần."

      Nhị phu nhân cười cười xấu hổ. Nàng gả tới đây với thân phận là thiếp thất, mà theo quy luật ở Đông Tần quốc thiếp thất nhất định phải được đồng ý của đương gia chủ, nếu được về. Nếu thiếp thất cố ý về, đương gia chủ có quyền ngăn cản cho nàng bước vào phủ. Vì vậy, Vương Nhược Sanh vẫn chờ Dương thị trở lại nàng mới có thể chuyện nàng muốn về thăm mẫu thân mình. Nhưng giờ nàng cũng biết Dương thị ở nơi nào mà lão phu nhân lại ở phật đường thuộc Thích phủ và bà cũng muốn gặp bất kỳ ai.

      Bàng Lạc Vũ bất mãn : "Đại phu nhân ra ngoài dưỡng bệnh rồi, lão phu nhân lại muốn gặp người, cho nên mẫu thân có cách nào để về thăm tổ mẫu. Với tình trạng sức khoẻ của đại phu nhân giờ, nếu hồi phủ chỉ sợ bà sống nổi quá hai ngày. Đến lúc đó mẫu thân cũng cần xin phép nàng ta nữa rồi."

      Vương Nhược Sanh cau mày : "Vũ Nhi đúng lắm. Nhưng ngươi cũng biết nha đầu Bàng Lạc Tuyết kia cũng rất gian trá, nàng lại giấu đại phu nhân đến nỗi phụ thân ngươi cũng biết ở đâu mà. Vậy thử hỏi sao ta lại có thể biết được?"

      Bàng Lạc Vũ cũng cau mày.

      Nhị phu nhân nhìn Vương Nam :"Nam nhi, sao ngươi lại tới đây? Ngươi về lại cho tổ mẫu biết, ta đây mấy ngày này thể trở về. Chỉ còn cách chờ đến khi Dương thị trở lại mới có thể trở về. Ngươi cầu xin tổ mẫu tha lỗi giúp ta."

      Nhị phu nhân xong, mặt cũng có chút áy náy.

      Vương Nam :"Chẳng lẽ người cũng chưa nghĩ tới việc thay thế sao?"

      Lúc này Nhị phu nhân cười, vì bây giờ nàng biết Vương Nam tới làm gì rồi nên cười : "Diệt trừ Dương thị đối với Vương gia cũng tốt, muội muội ngươi cũng có thể lấy thân phận nữ nhi chính thất để xuất giá rồi, mà Vương gia cũng có thể kết thân với hàng ngũ cao quý thuộc các quốc gia khác rồi."

      "Đúng thế, hài nhi cũng có ý này. giờ Dương Quốc công xuống dốc rồi, nếu nhờ thế lực nữ nhi của đại phu nhân phủ Bàng Quốc công xuống dốc cũng là chuyện hiển nhiên. Đến lúc đó Vương gia có thể thay die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..thế bọn họ, phải biết Vương gia bây giờ có thế lực quân đội càng ngày càng tăng. Vũ Nhi muội muội có thể gia nhập vào hoàng gia cũng là chuyện tốt." Vương Nam , biết nhị phu nhân vẫn luôn xem đại phu nhân là cái gai trong mắt cần được nhổ bỏ. Nếu giúp nàng bỏ cái gai trước mắt bảo đảm Bàng quốc Công luôn đứng về phía Vương gia họ. Chỉ là Bàng Lạc Tuyết khó đối phó, nàng tin bất kỳ ai. Chuyện lần trước trong hoàng cung, chứng kiến miệng lưỡi và xuất thân tồi của nàng ứng xử trước mặt . Quả khiến mở rộng tầm mắt.

      Có lẽ biểu của Vương Nam thể ý đồ trong mắt nên Bàng Lạc Vũ vui : "Thế nào? Nam biểu ca coi trọng nha đầu kia sao?"

      Vương Nam bị trúng chủ ý, đỏ mặt : " Bàng Lạc Vũ muội muội gì vậy, thân phận của nàng tầm thường, chắc để ý kẻ phàm phu tục tử như ta chứ."

      "Hừ! huynh đừng cho là muội biết, ai nhìn thấy gương mặt kiều mị của nàng ấy mà bị quyến rũ chứ?" Bàng Lạc Vũ vẫn nhớ ban đầu Tấn vương muốn cưới Bàng Lạc Tuyết nhưng do vận khí Bàng Lạc Vũ nàng tốt nên mới có thể cùng Tấn vương kết nhân duyên.

      “Bàng Lạc Vũ muội muội, muội cũng sắp là Tấn vương phi rồi, cũng thể dễ giận như vậy. Đến lúc đó bên cạnh Tấn vương có biết bao thiếp thân muội phải biết cách ứng xử khéo léo thôi." Vương Nam trêu ghẹo .

      Vương Nam xong, liền thấy Bàng Lạc Vũ vui. biết tính tình biểu muội vốn ngang bướng. Lúc nàng theo Vương thị trở về, nhìn thấy dáng dấp đứa nha hoàn xinh đẹp nàng liền lấy trâm từ đầu mình quẹt ngang đường khiến nha đầu bị thương. Người nha đầu kia ai khác chính là đứa nha hoàn có sứ mệnh làm ấm gường cho . Khi khuôn mặt nàng bị Bàng Lạc Vũ làm cho bị thương cũng còn có hứng thú với nàng nữa. đành bán nàng vào kỹ viện trong thành.

      Vương thị vội vàng ngắt lời : "Lạc Vũ, sao con lại với biểu ca như vậy? Biểu ca cũng vì muốn tốt cho con, vì cả nhà họ Vương thôi. Vương gia chỉ có mình con đâu, vì vậy con phải học tập giỏi để giúp Vương gia quản lý thê thiếp của nữa."

      tình nguyện nhưng Bàng Lạc Vũ cũng tiện gì.

      Vương thị nhìn Vương Nam : "Nam nhi, ngươi cho ta biết, có phải ngươi biết đại phu nhân ở đâu ?"

      Nghe Vương Nhược Sanh những lời này, Bàng Lạc Vũ cũng im lặng. Nếu Vương Nam biết tung tích của Dương thị bọn họ có cơ hội ra tin Bàng Lạc Tuyết chết cho nàng ta biết. Với tình trạng sức khoẻ nay của nàng, nếu nghe tin này chắc chắn bà ta mau chóng gặp diêm vương thôi. Đến lúc đó Vương thị trở thành chủ đương gia ở phủ Bàng Quốc Công này.

      Hết chương 229
      thuyt thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 230: Lãnh cung

      Edit : Sóc Là Ta

      Vương Nam nhìn Vương Nhược Sanh thầm ngưỡng mộ. xem nữ nhi của nàng ra gì nhưng lại rất khâm phục nàng. Nàng thông minh, nhạy cảm gấp trăm lần nữ nhi mình. Phải biết thẩm thẩm khiến toàn Vương gia từ gia đình trung lưu trở thành danh gia vọng tộc cũng phải là điều dễ dàng.

      "Thẩm thẩm sai, ta biết giờ đại Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, phu nhân ở đâu. Vốn cho là có gì, nhưng khi thấy thủ vệ cho Bàng Quốc Công vào mới để ý cảm thấy có gì đó khác thường. Vì vậy hài nhi mới tò mò, sau đó nghĩ có lẽ tin tức này hữu dụng với thẩm thẩm."

      Vương Nam xong, lặng lẽ liếc nhìn Vương Nhược Sanh.

      Quả nhiên hai mắt Vương Nhược Sanh cũng bắt đầu sáng lên.

      Bàng Lạc Vũ vẫn siết chặt tay Vương Nhược Sanh, : "Mẫu thân, bây giờ chính là cơ hội tốt, chỉ cần chúng ta chuyện của Bàng Lạc Tuyết cho đại phu nhân biết chắc chắn bệnh tình của phu nhân cũng suy sụp. Thậm chí nàng vì hoảng sợ cũng sinh bệnh theo Bàng Lạc Tuyết. "

      Vương Nhược Sanh gật đầu : "Con cũng biết phụ thân cho phép người trong phủ đến quấy rầy nàng. Nếu phụ thân biết, sợ rằng cũng bỏ qua cho chúng ta."

      "Mẫu thân, người phải biết cơ hội này chỉ có lần. chỉ có lần này đại phu nhân mới bệnh nặng còn sau này phu nhân cũng khỏi bệnh. Đến lúc đó, chúng ta cũng còn cơ hội nào nữa." Bàng Lạc Vũ sốt ruột .

      Vương Nam nhìn Vương Nhược Sanh bối rối khó nghĩ, cũng góp phần khuyên nhủ : "Thẩm thẩm, chẳng lẽ người lại muốn cho biểu muội tiếc nuối cả đời ư? Cả đời thể thoát khỏi thân phận nữ nhi thứ xuất sao?"

      Những lời này của Vương Nam vô tình đánh trúng vào điểm tử huyệt trong lòng Vương Nhược Sanh. Nàng nhìn ánh mắt khẩn cầu của Bàng Lạc Vũ, : "Được rồi, Nam nhi, cho ta biết chỗ ở của đại phu nhân, ta tự mình tới đó. Còn Lạc Vũ cứ ở trong phủ xem tình hình, tránh việc nếu Bàng Quốc Công biết cũng làm liên lụy đến con."

      Phải Vương Nhược Sanh là nữ nhân thông minh, thậm chí nàng cũng sớm nghĩ ra tình huống bị bại lộ, muốn liên lụy đến nữ nhi mình. Nàng kéo tay Vương Nam : " giờ đại phu nhân ở đâu?"

      Vương Nam lặng lẽ chỗ ở của đại phu nhân cho Vương Nhược Sanh biết. Sau đó nàng gật đầu cái, phẩy tay để bọn họ lui ra. Tiếp đó, nàng sai nha hoàn chuẩn bị xe ngựa.

      Trong khi đó, ở bên kia, Bàng Sách hắt xì. Thời tiết oi bức như vậy, tại sao đột nhiên cảm thấy mồ hôi lạnh toàn thân? Bàng Sách yên lòng. cho là Bàng Lạc Tuyết xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy về phía Lạc Tuyết các.

      Cùng lúc đó, Triệu Chính Dương và Sở Mộc Dương phong trần cũng phi ngựa trở về. Dọc đường , hai người cũng nghỉ ngơi mà nhẫn nại chạy mạch về phủ. Họ hy vọng có thể trở về kịp lúc để cứu Bàng Lạc Tuyết.

      Khi bọn họ vừa bước chân lên đất nước Đông Tần ngựa cũng mệt mỏi đến nỗi sùi bọt mép rồi.

      Trong hoàng cung, hoàng hậu ra lệnh cho Nhược Phương điều chế ra bầu rượu độc, nàng muốn lặng lẽ kết thúc tính mạng của công chúa Vũ Dương Nam chiếu quốc. Nàng biết nếu giữ lại nàng ta sớm muộn nàng ta cũng gieo họa sát thương đến Đông Tần quốc này.

      Nhược Phương bưng bầu rượu, :"Thưa nương nương, làm như vậy có chọc giận bệ hạ hay ? Dù sao bệ hạ cũng muốn giữ lại tính mạng cho công chúa Vũ Dương."

      Hoàng hậu hừ lạnh tiếng : "Nữ nhi ta bởi vì nàng ta hạ độc mà giờ sống chết còn chưa biết thế nào. Ta cũng biết Chính Dương có thể tìm được thần y để chữa cho nàng hay ? Tuyết Nhi thay ta uống ly rượu độc kia cũng biết tình cảm trong lòng nàng đối với ta sâu nặng đến thế nào rồi. Đứa bé này vì bổn cung chịu đựng đến thế mà ta còn chưa làm được gì cho nàng, trong lòng ta cảm thấy hổ thẹn. Nếu công chúa Vũ Dương muốn hại nữ nhi ta ta còn cần gì phải nương tay với nàng? Tuy hoàng đế muốn nàng sống nhưng ta muốn nàng phải chết."

      Hoàng hậu vừa chuyện vừa ngoắc tay về phía Nhược Phương ý bảo nàng dìu mình cùng tới lãnh cung.

      Nhược Phương để khay đựng bình rượu độc ra phía sau, đưa cho cung nữ Tiểu Thanh cầm. Nha đầu này theo nàng từ , dần dần cũng có thể giúp đỡ nàng. Bình thường nàng ta nhiều, nhưng lại rất biết nghe lời dạy dỗ của nàng.

      Từ trước đến giờ, Hoàng hậu vốn để ý nhiều, nàng chỉ dẫn theo Nhược Phương cùng đám cung nữ hùng dũng về phía lãnh cung.

      Đây là lần đầu tiên hoàng hậu bước đến lãnh cung này, toàn cảnh hoang vu khiến người khác cảm thấy lạnh buốt cả người.

      Nhược Phương tiến lên đỡ hoàng hậu : "Nương nương, lãnh cung là nơi tốt đẹp lắm, hay là chúng ta vẫn nên trở về thôi."

      "Trong đó có cái gì tốt. Ta cũng từng chứng kiến hoàng hậu trước bị hoàng đế ép uống thuốc độc có vấn đề gì chứ. Nếu đứa bé trong bụng ta chịu nổi nó cũng xứng làm nhi tử của bổn cung. Đừng nữa.. mau thôi."

      Hoàng hậu vui , còn Nhược Phương cũng dám khuyên nhủ nữa.

      Càng sâu vào, lãnh cung càng hoang vu, mà bên trong hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài. Bên trong truyền đến thanh ca múa nhạc tưng bừng cùng tiếng cười vui vẻ của các nữ nhân khiến hoàng hậu cau mày ngạc nhiên.

      "Dừng lại."

      Nhược Phương nhìn hoàng hậu cau mày, hỏi: "Nương nương, người xem nơi đây chính là lãnh cung mà tại sao bên trong phủ công chúa Vũ Dương lại vui vẻ đến thế?"

      "Ngươi theo ta vào trong xem thế nào? Còn những người khác đứng chờ ở đây.” Hoàng hậu .

      "Nương nương, ổn rồi, công chúa Vũ Dương ràng là nữ, biết chừng nàng ta làm hại người chăng?"

      "Sợ cái gì? Bổn cung là hoàng hậu, nàng ta bất quá chỉ là phi tử bị phế bỏ, chẳng lẽ Bổn cung phải trốn tránh nàng ta sao? Ngươi cứ theo ta."

      "Dạ, hoàng hậu nương nương." Nhược Phương đưa tay đỡ hoàng hậu, quay về phía sau :"Nơi này có ta được rồi, các ngươi chờ bên ngoài viện, có lệnh của nương nương cho phép bất kỳ ai vào."

      "Vâng."

      "Nương nương, người hãy cẩn thận." Nhược Phương cẩn thận nhìn dưới chân hoàng hậu .

      Hoàng hậu cau mày nhìn bên trong, loáng thoáng phát ra tiếng cười rộn rã.

      "Nương nương, cuối cùng nô tỳ cảm thấy bên trong có chút kỳ lạ." Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Nhược Phương .

      "Bổn cung biết, nơi đây là lãnh cung, mà những người trong lãnh cung nếu chết cũng đều là điên khùng. Nhưng từ trước đến giờ, ta cũng chưa từng thấy khung cảnh vui vẻ xuất trong lãnh cung thế này. Công chúa Nam Chiếu quốc quả lạ lùng."

      Trong lãnh cung

      Vũ Dương cầm loại trái cây rúc vào ngực người nam nhân mặc long bào, mà người nam nhân kia cần nhìn cũng biết chính là lão hoàng đế Đông Tần quốc rồi.

      Vũ nữ nhảy điệu nhảy đặc thù của Nam Chiếu quốc, trong phòng loáng thoáng tỏa ra chút hương thơm khiến lòng người cảm thấy ấm áp.

      "Hoàng thượng, ngài xem, vũ điệu này như thế nào?" Vũ Dương nũng nịu kéo tay hoàng đế Đông Tần làm nũng .

      "Ái phi có lòng, vũ điệu này rất hay, nhưng trẫm vẫn cảm thấy Vũ Dương nên dâng cho trẫm thứ ngon ngọt khác trẫm cảm thấy thích hơn." Hoàng đế Đông Tần tựa như lão sắc quỷ (ý giống như râu xanh), vừa vừa kéo cánh tay trắng nõn của Vũ Dương.

      Ánh mắt Vũ Dương thoáng tia chán ghét, nhưng chỉ trong lúc mà thôi. Sau đó, vừa vừa cười hì hì : " Vũ Dương chỉ băn khoăn rằng lãnh cung này khiến bệ hạ cảm thấy uất ức."

      Hoàng đế kéo tay Vũ Dương lại, để cho nàng ngồi đùi mình, đôi tay tự chủ sờ soạng loạn lên thân thể Vũ Dương khiến Vũ Dương lập tức đỏ mặt. Nàng kéo tay hoàng đế lại, ngọt ngào : “Hoàng thượng, đừng mà, nơi này có người."

      Hoàng đế Đông Tần vung tay lên, : "Các ngươi hãy lui xuống hết , chỉ cần chủ tử của các ngươi ở đây là được."

      Mấy người khác liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý :"Tuân lệnh, bệ hạ."

      Hoàng đế Đông Tần kéo tay Vũ Dương : "Ái phi, giờ cũng còn ai, vậy ái phi cũng nên phục vụ trẫm chút chứ."

      Bàn tay Vũ Dương giống như xương xoa bóp nhàng cho hoàng đế, đôi môi đào nhắn hà hơi về phía hoàng đế Đông Tần. Ngược lại lúc này hoàng đế cảm giác mình lạc vào tiên cảnh, khuôn mặt vui tươi mà nhận thấy khuôn mặt Vũ Dương thoáng lên tia ác độc.

      Chương 231: Gian dâm giữa ban ngày

      Edit : Sóc Là Ta

      Sau khi Nhị phu nhân dụ dỗ Bàng Lạc Vũ trở về phủ, nàng mới lặng lẽ kéo tay Vương Nam hỏi: "Những lời Nam nhi vừa khi nãy là à? Ngươi phải biết chuyện này liên quan đến nhiều người, nếu tin tức của ngươi chính xác thẩm thẩm luôn ghi nhớ ân tình này của ngươi."

      "Thẩm thẩm, người gì vậy? Chúng ta là người nhà, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau. Với lại thân phận Vương gia và nhị phu nhân của Bàng Quốc công cũng chỉ là người, chính là thẩm thẩm của Nam nhi."

      Vương Nam những lời này khiến Nhị phu nhân die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. cũng cảm thấy vui vẻ, nàng giữ Vương Nam ở lại trò chuyện lúc lâu, sau đó mới để Vương Nam .

      Vương Nam mới ra khỏi phủ Bàng Quốc Công chưa tới nén nhang, xe ngựa của Nhị phu nhân cũng lặng lẽ từ cửa sau ra, thẳng hướng theo lời Vương Nam mới vừa

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trong hoàng cung

      Hoàng hậu theo người hầu dẫn lối đến lãnh cung nhưng nơi đây cũng còn giống như lúc trước. Hoa cỏ đua nhau khoe sắc khiến quang cảnh nơi đây bỗng trở nên sống động.

      "Nương nương, nơi này có phải là. . . . . . . . . . . . . ." Nhược Phương cẩn thận .

      "Ngươi cũng phát ra nơi này giống so với trước kia đúng ? Lãnh cung này có lẽ sắp thay chủ rồi. Ta cũng ngờ bệ hạ lại hồ đồ đến mức này, quả nhiên là muốn cưng chiều hồ ly tinh kia."

      Hoàng hậu tức giận hừ lạnh tiếng.

      "Nương nương bớt giận, tuy tại nàng ta nắm thế chủ động nhưng thần tin hoàng thượng cũng dám khôi phục vương vị của nàng."

      Nhược Phương dè dặt .

      "Hừ! Khôi phục vương vị sao? biết rốt cuộc Vũ Dương cho hoàng thượng uống thuốc gì rồi mà hoàng thượng lại có thể u mê như vậy? Nàng ta dám mưu hại hoàng tự, lại hạ độc công chúa Hải Quốc và Đông Tần quốc. Tuy Bàng Lạc Tuyết là nàng công chúa mà hoàng thượng chưa thừa nhận, nhưng dù gì nàng cũng là nữ nhi thuộc dòng chính thất của phủ Bàng Quốc Công. Bàng Quốc Công vốn rất thương nàng ta, ta nghĩ cũng bỏ qua cho hồ ly tinh này đâu,” Hoàng hậu phẫn hận .

      "Nương nương, người nên biết tâm ý của hoàng đế mới là quan trọng nhất." Nhược Phương lo lắng hoàng hậu nương nương trở mặt với Hoàng đế. Đến lúc đó người thua thiệt chỉ có hoàng hậu, dù sao lúc này điện hạ Dự vương cũng phải là thái tử.

      "Ngươi yên tâm, tại ta có thai, bệ hạ luôn thương hoàng tự. Đến lúc đó nếu có việc gì hay xảy ra bệ hạ cũng nể tình hoàng tự trong bụng ta mà trách mắng ta." Hoàng hậu thản nhiên .

      Nhược Phương suy nghĩ gật đầu cái, nàng cũng biết làm gì khác, đành miễn cưỡng gật đầu. Nàng phải túc trực bên cạnh hoàng hậu vì thời điểm này chính là thời điểm hoàng hậu gặp nhiều nguy hiểm nhất.

      Hoàng hậu đỡ tay Nhược Phương "Ngươi lấy bình rượu độc vứt , ta thấy lúc này cũng chưa cần dùng đến."

      "Dạ, nương nương."

      Hoàng hậu càng vào bên trong, hoa nở rực rỡ khắp vườn. Vương công công luôn hầu hạ bên cạnh hoàng thượng ngồi ngủ gật, ánh mặt trời chói chang xuyên thấu qua khe lá lướt qua khuôn mặt của hoàng hậu. Nàng nhìn thấy cảnh này đột nhiên cảm thấy toàn thân túa ra đầy mồ hôi và thân thể bắt đầu run lẩy bẩy

      Thái giám bên cạnh hoàng đế đứng ngây ngô chờ đợi bên ngoài lẽ nào hoàng thượng lại có bên trong?

      Hoàng hậu nghĩ tới đây, run rẩy dám bước tiếp. Nhược Phương bên cạnh an ủi, : "Nương nương suy nghĩ kỹ, Vương công công ở đây có lẽ bệ hạ cũng ở bên trong. Nếu nương nương vào trong, chỉ sợ bệ hạ cũng nương tay. Đến lúc đó quan hệ giữa người và hoàng thượng cũng tốt."

      Hoàng hậu " sao, chuyện ở lãnh cung thuộc về hậu cung. Mà hậu cung chính là chuyện do Bổn cung làm chủ."

      "Nương nương!" Nhược Phương sốt ruột .

      " có việc gì đâu! thôi, ngược lại ta muốn nhìn xem bệ hạ như thế nào?" Hoàng hậu khoát tay .

      "Tuân lệnh nương nương." Nhược Phương thể làm die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. gì khác hơn là về phía trước đỡ hoàng hậu.

      "Khụ khụ!" Nhược Phương ho khan hai tiếng.

      Vương công công nằm cây cột vội vàng mở mắt. Thấy hoàng hậu, vội vàng hành lễ : "Nô tài bái kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương Cát Tường!"

      "Vương công công, phải ngươi theo hoàng thượng sao? Sao lại đến lãnh cung này làm gì?" Hoàng hậu .

      Khuôn mặt Vương công công nhăn nhó, vội vàng thở dài : " Bẩm hoàng hậu nương nương, oan cho nô tài. Nô tài là người của hoàng thượng, hoàng thượng ở đâu nô tài ở đó."

      "Vậy như thế, bệ hạ ở bên trong?" Hoàng hậu vui

      "Chuyện này. . . . . . . . . ." Vương công công cười cười xấu hổ.

      Hoàng hậu gật đầu cái nó: "Xem ra bệ hạ ở bên trong."

      Hoàng hậu nhìn Nhược Phương, Nhược Phương hiểu ý : "Vương công công, đây chính là lãnh cung, sao bệ hạ dễ dàng đặt chân đến lãnh cung này? chẳng lẽ ngươi hù dọa ta?"

      "Nhược Phương , dù ta có lừa ai cũng dám lừa ." Vương công công cúi đầu khom lưng .

      Nhược Phương nhìn hoàng hậu : "Có lẽ hoàng thượng hiểu chuyện hậu cung, Bổn cung muốn gặp công chúa Vũ Dương, ngươi mau truyền chỉ."

      "Bẩm nương nương, bệ hạ ở bên trong. . . . . . . . . ." Vương công công lúng túng .

      Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Vương công công, ánh mắt vui. Lúc đầu khi nàng nhìn thấy Vương công công nàng cũng cảm nhận được điều gì khác lạ. Dù sao hoàng hậu cũng là người đứng đầu lục cung, mặc dù nàng ít được hoàng thượng sủng ái nhưng thế lực của dòng họ Nam cung và Dự vương cũng phải bình thường, nhất là Bàng Quốc Công. giờ cũng chỉ chịu đựng hoàng hậu nương nương, còn Vương công công cũng dám đắc tội với nàng, uất ức "Nương nương chớ làm khó nô tài."

      Nhược Phương kéo tay Vương công công, lặng lẽ nhét thỏi vàng vào tay Vương công công : "Công công, đây là chút bạc, nương nương ban cho công công uống trà, thưởng công ơn công công theo hầu hạ bên cạnh bệ hạ cực khổ."

      Vẻ mặt Vương công công đau khổ nhìn hoàng hậu : "Nương nương, xin chờ nô tài lát, nô tài vào bên trong bẩm báo."

      " ." Hoàng hậu lạnh nhạt .

      Vương công công lặng lẽ mở cửa, thanh hoan ái bên trong truyền đến, sắc mặt hoàng hậu lúc này khó coi, nàng trực tiếp đẩy cửa bước vào.

      Hoàng hậu nương nương có thai, Vương công công cũng tiện đẩy hoàng hậu ra ngoài, thể làm gì khác hơn : "Nương nương, nương nương, nương nương thể vào, bệ hạ ở bên trong, bệ hạ ở bên trong."

      "Ngươi tránh ra." Hoàng hậu đẩy Vương công công và mở cửa bước vào.

      Trong phòng cũng giống lãnh cung, bên trong phủ thảm tơ vàng, bàn làm bằng gỗ lim cao quý, trong nhà cũng có dấu vết mạng nhện, beên trong còn có các loại trân châu bảo thạch quý hiếm.

      Ba lọn tóc đen nhánh từ đầu Vũ Dương rơi ra, rớt xuống vai, đôi lông mày đen mượt kết hợp với đoá hoa hải đường đầu khiến nàng trông thướt tha, uỷ mị. đôi mắt đẹp với ánh nhìn thấy đáy, khoé mắt khẽ hướng lên làm say lòng người. Lông mi sau đuôi mắt như mờ như ảo càng làm tăng thêm nét thần bí khuôn mặt nàng. Lúc này chỉ thấy nàng tựa đùi hoàng đế, tay cầm quả đào cười cợt nhã, ánh mắt thể ý tứ quyến rũ ràng.

      Tay hoàng đế rời khỏi sống lưng Vũ Dương, từ từ di chuyển từng điểm từng điểm xuống, hai mắt Vũ Dương bắt đầu mơ hồ, tròng mắt xuất nhàn nhạt nước mắt, dào dạt sắc xuân, cổ họng tự chủ nuốt nước bọt, nũng nịu kêu: "Bệ hạ. . . . . . . . ."

      Hết chương 231.
      thuyt thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 232: Điềm báo sanh non

      Edit : Sóc Là Ta

      Hoàng đế vuốt mặt Vũ Dương, từ từ hôn lên mặt nàng. Khi nhìn thấy lão nam nhân hôn nữ nhân chỉ đáng tuổi nữ nhi mình ai cũng cảm thấy quái dị.

      Mặc dù trong lòng Vũ Dương cảm thấy chán die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. ghét nhưng nàng vẫn ra sức phối hợp đáp trả nụ hôn của hoàng đế, còn tay khác lại từ từ cởi y phục người hoàng đế.

      Bộ ngực đầy đặn dán chặt vào thân thể hoàng đế, nàng từ từ liếm toàn bộ thân thể của khiến đôi mắt hoàng đế dần dần mờ đục. Tình dục thể càng ngày càng sâu đậm, khuôn mặt cả hai người lúc này cũng phiếm hồng.

      Hoàng đế nhanh chóng xé toang y phục của nàng, trong nháy mắt Vũ Dương trở nên trần trụi trước mặt hoàng đế. Nàng nắm chiếc chăn che thân thể mình nhưng hoàng đế vung tay lên, ném chiếc chăn xuống đất, cười lớn : "Ái phi, giờ nàng muốn tránh cũng quá muộn rồi."

      xong cười dâm đãng, bàn tay mò mẫm thân thể Vũ Dương. Tiếng thở gấp cũng càng ngày càng lớn, mùi vị hoan ái tràn ngập trong phòng.

      Khi tiếng rên rỉ của Hoàng đế và Vũ Dương cũng càng ngày ràng khuôn mặt hoàng hậu cũng càng lúc càng trở nên trầm.

      Vương công công đứng bên cạnh cũng thầm than thở trong lòng, có lẽ cũng giữ nổi mạng của mình rồi.

      Nhược Phương đỏ mặt đỡ hoàng hậu, giọng : "Nương nương, hay là chúng ta ra ngoài trước, nếu sợ là bệ hạ trách tội."

      Hoàng hậu lại lớn tiếng hét lên : "Khốn kiếp."

      Giọng hoàng hậu rất lớn khiến hoàng đế và Vũ Dương chấn động.

      ra Vũ Dương sớm phát ra hoàng hậu tới nhưng chỉ vì nàng muốn xem thái độ của hoàng hậu khi chứng kiến cảnh hoan ái giữa nàng với hoàng đế như thế nào. Lại , giờ hoàng đế vui vẻ, khuôn mặt giấu được nét xuân, giờ phút này trong đầu chỉ nghĩ đến thân thể của Vũ Dương chứ còn tâm trí đâu để nghĩ về mấy chuyện khác nữa.

      Giọng của hoàng hậu truyền đến phía sau rèm, Vũ Dương dịu dàng nằm trong ngực hoàng đế, làm nũng : "Bệ hạ, hoàng hậu nương nương tới."

      Sắc mặt Hoàng đế đột nhiên trầm, sau đó chuyển thành tức giận khiến trong lòng Vũ Dương từ từ trở nên vui vẻ. Tuy vậy nàng lại tỏ ra dáng vẻ sợ sệt, như chim nép vào người hoàng đế.

      Hoàng đế vén rèm qua bên, nhìn thấy hoàng hậu đứng đó. ưỡn bụng : "Hoàng hậu, nàng cũng sắp sinh mà sáng sớm lại đến viếng thăm lãnh cung này làm gì? "

      Hoàng hậu hành lễ : "Nô tì bái kiến bệ hạ."

      Vũ Dương vẫn ôm chặt hoàng đế, thận trọng nhìn hoàng hậu, đỏ mặt : "Nô tì bái kiến hoàng hậu nương nương, nô tì tiện hành lễ, mong nương nương lượng thứ."

      Hoàng hậu hừ lạnh tiếng, : "Vũ Dương, ngươi to gan."

      "Hoàng hậu." Hoàng đế vui ngắt lời : "Nàng nên trở về cung điện trước."

      Khuôn mặt Hoàng hậu càng ngày càng phẫn nộ, nàng nhìn Hoàng đế : "Bệ hạ, người có biết người làm gì ?"

      Hoàng đế nghe thế, mặt cũng trở nên lúng túng.

      nhìn hoàng hậu : "Sao vậy hoàng hậu? Nàng nghe trẫm gì sao? Thừa lúc trẫm chưa nổi giận ngươi hãy trở về cung trước , nếu nàng đừng trách trẫm độc ác."

      Vũ Dương lộ ra vẻ mặt thắng lợi, nàng chế giễu nhìn hoàng hậu càng ngày càng tức giận.

      Hoàng hậu cũng biết chuyện hôm nay đều do Vũ Dương sắp đặt. Công chúa Vũ Dương cũng quá đáng sợ.

      Hoàng hậu chỉ vào gương mặt Vũ Dương : "Bệ hạ, ngài có biết Vũ Dương phạm tội gì mới bị đày vào lãnh cung ? Bệ hạ, người thân là hoàng đế Đông Tần lại tuân theo quy củ còn dám sủng ái nàng đến mức này. Người cũng thèm quan tâm xem Bàng Lạc Tuyết nằm giường kia sống chết thế nào. Bệ hạ, sao người lại lạnh lùng nhẫn tâm ngay cả với chính thần dân của mình như thế?"

      "Câm miệng." Hoàng đế nặng nề vỗ tay xuống giường, tay kia chỉ vào mặt hoàng hậu : "Hoàng hậu, ngươi to gan. Ngươi cũng nên biết sở dĩ ngươi có thể ngồi vững vị trí hoàng hậu này cũng là do trẫm nhấc lên. Trẫm nhấc ngươi lên được trẫm cũng có thể hạ ngươi xuống được."

      Hoàng đế cũng chỉ là nhất thời tức giận, từ trước đến giờ chưa có phi tử nào dám đối đầu với , ngay cả hoàng hậu cũng phải nể , cung kính trước mặt . Thế nhưng hôm nay, lòng dạ hoàng hậu lại hẹp hòi, chỉ vì sủng ái Vũ Dương lần mà nổi giận trước mặt . Sở dĩ muốn cưng chìu Vũ Dương vì chỉ muốn phát tiết người mình, muốn vui vẻ và thoả mãn chút ít. Mà Vũ Dương cũng hiểu nỗi lòng của , muốn phục vụ thế mà hoàng hậu lại muốn ngăn cản.

      Hoàng hậu bước đến nhìn Vũ Dương mắng : "Tiện nhân này to gan, lại dám quyến rũ bệ hạ, giữa ban ngày ban mặt làm chuyện dâm dục tại đây. Ngươi bị đày tới lãnh cung mà còn an phận, lại muốn quyến rũ bệ hạ. Xem ra Bổn cung ban thưởng cho ngươi ly rượu độc mới vừa tội của ngươi."

      Sắc mặt Hoàng hậu dữ tợn khiến nước mắt Vũ Dương tuôn rơi. Nàng kéo tay Hoàng đế : "Bệ hạ, bệ hạ, xin ngài cứu nô tì, nô tì muốn chết, nô tì chỉ muốn hầu hạ bên cạnh bệ hạ."

      xong, nàng lại khẩn cầu nhìn hoàng hậu : "Hoàng hậu nương nương, nô tì phải muốn tranh thủ quyến rũ hoàng thượng. Nô tì chỉ muốn được ở bên cạnh bệ hạ. Dù có danh phận, nô tì cũng cam tâm tình nguyện."

      Dĩ nhiên Hoàng hậu cũng biết Vũ Dương này diễn trò, nhưng ngược lại Hoàng đế lại nghĩ vậy. Trước mắt, nhìn thấy Vũ Dương chính là toàn tâm toàn ý hướng về .

      Lúc này, kéo tay Vũ Dương lại gần, nhàng lau nước mắt mặt Vũ Dương nhưng dòng nước mắt kia giống như chuỗi ngọc bị đứt, từng giọt phải rơi xuống đất mà rơi trong lòng hoàng đế khiến cảm thấy thương tâm.

      Hoàng đế kéo tay Vũ Dương lại, "Yên tâm, có trẫm ở đây, ai cũng thể làm tổn thương ngươi."

      Vũ Dương nhìn Hoàng đế lắc đầu, : "Bệ hạ, nên bởi vì nô tì mà người lại tức giận với hoàng hậu, việc này đáng. Nếu hoàng hậu nương nương tha cho nô tì, nô tì cũng chỉ có thể trách mình die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. có phúc phận, dám oán hận hoàng hậu nương nương. Nhưng nô tì chỉ hi vọng rằng bệ hạ có thể nhớ nô tì, nô tì từng phạm sai lầm nên rất hối hận rồi."

      xong Vũ Dương lời nào, liền cúi đầu rơi lệ.

      Hoàng hậu cười lạnh, nhìn Nhược Phương : "Nếu công chúa Vũ Dương nhận ra tội lỗi của mình ngươi hãy nhanh chóng mang ly rượu độc đến đây để ta ban thưởng cho nàng. Bổn cung thành toàn cho nàng."

      Hoàng đế tức giận nhìn chằm chằm hoàng hậu, : "Hoàng hậu, ngươi cũng thể tuyệt tình đến như vậy. Trẫm thấy hoàng hậu muốn vội vã ban cái chết cho nàng là vì dung mạo và dáng dấp của nàng xinh đẹp hơn ngươi nên ngươi tỏ ý ganh tỵ, chứ thực chất cũng phải vì muốn tốt cho trẫm."

      Hoàng hậu xoay người nhìn bóng mình trong gương đồng, nàng vẫn đoan trang, quý phái như vậy, vẫn chiếc quần dài màu vàng kim được may bằng luạ Thạch Lưu cao cấp, đó còn có thêu vài đoá mẫu đơn đỏ chói. Làn váy bay, lướt thướt kéo dài ba thước. Áo khoác màu đỏ làm bằng tơ lụa mỏng, tay áo còn vẽ cả mây Tường Vân, da thịt nõn nà như như , dây lụa thắt chặt eo thon khiến vẻ đẹp của nàng càng ngày càng thướt tha kiều diễm. Nàng búi tóc Lăng Vân, vài lọn tóc rũ xuống bờ vai càng làm tôn lên vẻ đoan trang, quý khí người nàng. Bóng mắt đỏ thẫm, khoé mắt được tô chút phấn hồng khiến vẻ đẹp của nàng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Môi đỏ mọng, trán có điểm thêm đoá hoa mẫu đơn khiến dung mạo nàng trông tuyệt đẹp. Dung nhan Hoàng hậu vẫn tuyệt đẹp như cũ nhưng lòng nàng lại như lúc xưa. Nàng vốn xem chuyện lục đục đấu đá, ngươi lừa ta gạt trong hậu cung như chuyện ngày thường.

      Chương 233: Tính toán của công chúa Vũ Dương

      Edit : Sóc Là Ta

      Ánh mắt Hoàng hậu nhìn Hoàng đế sâu đậm, nàng thở dài cười khổ : "Bệ hạ cảm thấy nô tì ghen tỵ với nàng ta sao?"

      Hoàng đế cau mày, mặc dù nhưng thái độ của lên tất cả.

      Hoàng hậu sầu thảm cười : "Nếu dáng vẻ của nô tì trong lòng hoàng thượng lại xấu xa như vậy nô tì cũng còn gì để . Nô tì, thân là hoàng hậu chịu trách nhiệm chăm sóc hậu cung, lại là vợ chồng nhiều năm với người như vậy, vậy trong khoảng thời gian đó bệ hạ có từng thấy nô tì cố ý hại ai bao giờ ?”

      Bộ dáng hoàng hậu lúc này đáng thương, hoàng thượng cũng có chút Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, đành lòng.

      Vũ Dương thở dài : "Bệ hạ, đều là lỗi của nô tì, xin ngài nên vì nô tì mà trách mắng hoàng hậu nương nương."

      Công chúa Vũ Dương vậy khiến dòng máu nam tử trong lòng hoàng đế bắt đầu nổi dậy. nhàng vỗ vai nàng : "Nàng yên tâm, có việc gì, có trẫm ở đây, ai cũng thể làm tổn thương nàng."

      Ánh mắt Vũ Dương khẽ chớp thể nỗi xúc động.

      Sao hoàng hậu lại hiểu trò lừa bịp của công chúa Vũ Dương chứ? Vì thế đột nhiên nàng cảm thấy tức giận, công chúa Vũ Dương có ý đồ đây mà. Nghĩ vậy, hoàng hậu bước đến tát vào mặt Vũ Dương.

      Lần này Hoàng hậu ra tay quá nhanh, trong nhất thời hoàng thượng và Vũ Dương phản ứng kịp, đến khi nhận thức được việc cũng muộn.

      Mặc dù Vũ Dương rất muốn trả lại nhưng nàng biết bây giờ chưa phải thời cơ. nữ nhân thông minh chắc chắn tự mình động thủ, huống chi lúc này bên cạnh mình còn có lão già có thể lợi dụng, nàng cần gì phải ra tay cho bẩn tay mình.

      Vũ Dương bắt đầu khóc thút thít, lúc đầu chỉ yên lặng rơi lệ, về sau nàng lại càng thút thít, cuối cùng là nức nở.

      Hoòng hậu vốn đeo bộ giáp hoàng kim phía có đính bảo thạch nên khi ra tay để lại vài vệt máu khá nghiêm trọng mặt Vũ Dương. Hoàng đế nhìn năm dấu tay của hoàng hậu in mặt Vũ Dương bỗng cảm thấy đau lòng.

      Hoàng đế trợn mắt nhìn hoàng hậu, thận trọng vuốt mặt Vũ Dương : "Vũ Dương, nàng đau ?"

      Vũ Dương quay mặt qua, nàng cố dùng sức nặn ra nụ cười : ", nô tì đau, bệ hạ nên tức giận với nương nương vì nô tì."

      Lời của công chúa Vũ Dương còn chưa dứt hoàng hậu cũng lập tức nổi giận, nhìn Vũ Dương : "Tiện nhân kia, đến lúc này vẫn còn muốn khích bác ta."

      "Đủ rồi hoàng hậu, ta thấy dường như nàng chưa nhận thức được ai mới là người thống trị cả đất nước Đông Tần này. Nàng cũng nên đem mọi tội lỗi trút lên đầu công chúa Vũ Dương mà giờ nàng nên xem mình trở thành hình dáng gì đây. Vương công công, hãy đưa hoàng hậu hồi phủ, có lệnh của trẫm cũng cho phép kẻ nào gặp nàng." Hoàng đế .

      Tâm hoàng hậu chợt lạnh, khó tin nhìn Hoàng đế : "Bệ hạ, người muốn giam lỏng nô tì như tội nhân sao? Bệ hạ, người cũng nên biết mối quan hệ giữa Bàng Lạc Tuyết và hoàng thất Hải Quốc. Ta tin họ cũng bỏ qua cho tiện nhân Vũ Dương này. Huống chi, Bàng Lạc Tuyết lại còn là dòng nữ nhi chính thất của Bàng Quốc Công mà nàng cũng chính là tôn nữ của Dương Quốc Công. Chỉ vì tiện nhân này mà hoàng thượng bỏ hết sao? Có đáng giá chút nào sao?"

      Hoàng đế bước lên, cho hoàng hậu cái tát. Vì sức mạnh quá lớn nên cái tát này khiến hoàng hậu lảo đảo. Phải biết hoàng hậu nhập cung nhiều năm, cho tới bây giờ Hoàng đế chưa từng đánh nàng mà hôm nay chỉ vì phi tử bị đày vào lãnh cung mà ra tay với nàng.

      Vũ Dương lặng lẽ nhíu mày nhìn hoàng hậu, ánh mắt thể đầy vẻ khiêu khích.

      "Hoàng hậu, nàng nhớ kỹ trẫm mới là người đứng đầu Đông Tần quốc này. Dù là Hải Quốc hay Bàng Quốc Công, trẫm cũng sợ, trẫm phải bảo vệ nữ nhân của trẫm. Hoàng hậu, nếu như nàng an phận, đợi sau khi ta khôi phục thân phận cho công chúa Vũ Dương ta bỏ qua cho nàng. Ngược lại, nếu nàng tìm cách gây chuyện trẫm nhất định tha cho nàng. giờ nàng có thai, ta mong nàng nên biết an phận."

      Hoàng đế xong, hoàng hậu trợn tròn mắt, thấy vậy Hoàng đế quyết tâm phải che chở nữ nhân này.

      Hoàng hậu nhìn công chúa Vũ Dương lại kiên định nhìn về phía Hoàng đế. Bất luận thế nào, hôm nay nàng cũng phải phế bỏ nữ nhân này.

      Vũ Dương nhìn thấy ánh mắt hoàng hậu nên nàng cũng trở nên rụt rè hơn. Nàng thầm nghĩ, biết nàng ta muốn làm gì, nàng cố tình lợi dụng lão hoàng đế này, đợi đến khi sứ giả Nam Chiếu quốc tới đây, nàng có thể thoát khỏi lãnh cung này rồi.

      Hoàng hậu liếc mắt nhìn Hoàng đế : "Nô tì thân là hoàng hậu đứng đầu lục cung, nô tì chính là người giúp hoàng thượng giải quyết những khó khăn trong hậu cung. Nếu hoàng đế muốn sủng công chúa Vũ Dương ngài cũng nên xem lại giáo huấn của tổ tông chứ."

      Hoàng đế suy nghĩ chút : "Hoàng hậu có lý, ngươi là hoàng hậu đứng đầu hậu cung, vậy hoàng hậu có nhận xét gì?"

      Hoàng hậu cũng thông minh, nàng biết Hoàng đế muốn đả thương Vũ Dương nhưng hôm nay hoàng hậu nhất quyết cho Vũ Dương bài học.

      "Lão tổ tông có huấn, ở bất kỳ triều đại nào, Hoàng đế được phép bạch nhật tuyên dâm (ý là làm chuyện dâm dục giữa ban ngày)." Hoàng hậu nhìn công chúa Vũ Dương rành mạch từng câu từng chữ.

      Lần này đến phiên Vũ Dương trợn tròn mắt, nàng cũng biết Đông Tần lại có quy củ này.

      Hoàng đế cau mày suy nghĩ chút, có lời giáo huấn này.

      Công chúa Vũ Dương cũng hiểu chuyện, buông tay Hoàng đế. Nàng cầm bộ quần áo bước đến, quỳ gối dưới chân hoàng hậu "Hôm nay mọi việc đều là lỗi của Vũ Dương, Vũ Dương biết hậu cung Đông Tần lại có quy củ này. Hoàng hậu muốn xử phạt Vũ Dương thế nào, Vũ Dương cũng có nửa câu oán hận, chỉ mong nương nương có thể hả giận, nên tức giận với bệ hạ."

      Vũ Dương câu này khiến hoàng đế rất đau lòng. nhìn nữ nhân bên cạnh mình, nàng như chim nép bên cạnh mình. Bộ dạng hiểu chuyện của nàng khiến muốn sủng ái nàng, tự hỏi thầm trong lòng nữ nhân xinh xắn, bé như vậy làm hại gì cho đất nước Đông Tần này.

      Hoàng đế đỡ Vũ Dương dậy, : " biết có tội, hoàng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, hậu luôn là người hiểu quy củ của Đông Tần quốc, chắc hẳn xử phạt nàng." Hoàng đế xong nhìn hoàng hậu cái.

      Hoàng hậu thầm nghĩ, ngươi vì tiểu tinh này mà muốn giam lỏng ta sao ta lại có thể nể mặt ngươi. Nàng mặt lạnh : " Bệ hạ, quy củ chính là quy củ, bất luận kẻ nào cũng thể phá hỏng. Lão tổ tông có quy tắc, phi tử bạch nhật tuyên dâm có hậu quả nghiêm trọng phải ai cũng có thể gánh nổi. Nếu Vũ Dương quyến rũ bệ hạ trước, vậy nể tình bệ hạ, ta thưởng nàng 100 đại bản thôi."

      Hoàng hậu xong, Vũ Dương cũng thay đổi sắc mặt. trăm đại bản sao? Chỉ sợ là chưa tới năm mươi đại bản tính mạng của nàng cũng thể giữ. Hoàng hậu độc ác, nhưng Vũ Dương vì vậy mà cầu xin tha thứ.

      Quả nhiên Hoàng đế nhìn hoàng hậu vui : "Hoàng hậu, trăm đại bản có quá nặng hay ? Vũ Dương là đại công chúa Nam Chiếu quốc, trăm đại bản ràng chính là muốn lấy tính mạng của nàng. Như vậy quan hệ giữa Nam Chiếu quốc và Đông Tần quốc cũng chịu ảnh hưởng ."

      "Quy củ như thế, nô tì cũng có cách nào khác." Hoàng hậu làm khó .

      "Bệ hạ, nô tì nguyện ý lãnh phạt, chỉ mong hoàng hậu nương nương có thể tha thứ cho tội lỗi của nô tì"

      Hoàng hậu cười : "Dĩ nhiên, Vũ Dương hiểu chuyện như thế, vậy cũng làm bệ hạ khó xử rồi.”
      thuyt thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 233: Tính toán của công chúa Vũ Dương

      Edit : Sóc Là Ta


      Ánh mắt Hoàng hậu nhìn Hoàng đế sâu đậm, nàng thở dài cười khổ : "Bệ hạ cảm thấy nô tì ghen tỵ với nàng ta sao?"

      Hoàng đế cau mày, mặc dù nhưng thái độ của lên tất cả.

      Hoàng hậu sầu thảm cười : "Nếu dáng vẻ của nô tì trong lòng hoàng thượng lại xấu xa như vậy nô tì cũng còn gì để . Nô tì, thân là hoàng hậu chịu trách nhiệm chăm sóc hậu cung, lại là vợ chồng nhiều năm với người như vậy, vậy trong khoảng thời gian đó bệ hạ có từng thấy nô tì cố ý hại ai bao giờ ?”

      Bộ dáng hoàng hậu lúc này đáng thương, hoàng thượng cũng có chút Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, đành lòng.

      Vũ Dương thở dài : "Bệ hạ, đều là lỗi của nô tì, xin ngài nên vì nô tì mà trách mắng hoàng hậu nương nương."

      Công chúa Vũ Dương vậy khiến dòng máu nam tử trong lòng hoàng đế bắt đầu nổi dậy. nhàng vỗ vai nàng : "Nàng yên tâm, có việc gì, có trẫm ở đây, ai cũng thể làm tổn thương nàng."

      Ánh mắt Vũ Dương khẽ chớp thể nỗi xúc động.

      Sao hoàng hậu lại hiểu trò lừa bịp của công chúa Vũ Dương chứ? Vì thế đột nhiên nàng cảm thấy tức giận, công chúa Vũ Dương có ý đồ đây mà. Nghĩ vậy, hoàng hậu bước đến tát vào mặt Vũ Dương.

      Lần này Hoàng hậu ra tay quá nhanh, trong nhất thời hoàng thượng và Vũ Dương phản ứng kịp, đến khi nhận thức được việc cũng muộn.

      Mặc dù Vũ Dương rất muốn trả lại nhưng nàng biết bây giờ chưa phải thời cơ. nữ nhân thông minh chắc chắn tự mình động thủ, huống chi lúc này bên cạnh mình còn có lão già có thể lợi dụng, nàng cần gì phải ra tay cho bẩn tay mình.

      Vũ Dương bắt đầu khóc thút thít, lúc đầu chỉ yên lặng rơi lệ, về sau nàng lại càng thút thít, cuối cùng là nức nở.

      Hoòng hậu vốn đeo bộ giáp hoàng kim phía có đính bảo thạch nên khi ra tay để lại vài vệt máu khá nghiêm trọng mặt Vũ Dương. Hoàng đế nhìn năm dấu tay của hoàng hậu in mặt Vũ Dương bỗng cảm thấy đau lòng.

      Hoàng đế trợn mắt nhìn hoàng hậu, thận trọng vuốt mặt Vũ Dương : "Vũ Dương, nàng đau ?"

      Vũ Dương quay mặt qua, nàng cố dùng sức nặn ra nụ cười : ", nô tì đau, bệ hạ nên tức giận với nương nương vì nô tì."

      Lời của công chúa Vũ Dương còn chưa dứt hoàng hậu cũng lập tức nổi giận, nhìn Vũ Dương : "Tiện nhân kia, đến lúc này vẫn còn muốn khích bác ta."

      "Đủ rồi hoàng hậu, ta thấy dường như nàng chưa nhận thức được ai mới là người thống trị cả đất nước Đông Tần này. Nàng cũng nên đem mọi tội lỗi trút lên đầu công chúa Vũ Dương mà giờ nàng nên xem mình trở thành hình dáng gì đây. Vương công công, hãy đưa hoàng hậu hồi phủ, có lệnh của trẫm cũng cho phép kẻ nào gặp nàng." Hoàng đế .

      Tâm hoàng hậu chợt lạnh, khó tin nhìn Hoàng đế : "Bệ hạ, người muốn giam lỏng nô tì như tội nhân sao? Bệ hạ, người cũng nên biết mối quan hệ giữa Bàng Lạc Tuyết và hoàng thất Hải Quốc. Ta tin họ cũng bỏ qua cho tiện nhân Vũ Dương này. Huống chi, Bàng Lạc Tuyết lại còn là dòng nữ nhi chính thất của Bàng Quốc Công mà nàng cũng chính là tôn nữ của Dương Quốc Công. Chỉ vì tiện nhân này mà hoàng thượng bỏ hết sao? Có đáng giá chút nào sao?"

      Hoàng đế bước lên, cho hoàng hậu cái tát. Vì sức mạnh quá lớn nên cái tát này khiến hoàng hậu lảo đảo. Phải biết hoàng hậu nhập cung nhiều năm, cho tới bây giờ Hoàng đế chưa từng đánh nàng mà hôm nay chỉ vì phi tử bị đày vào lãnh cung mà ra tay với nàng.

      Vũ Dương lặng lẽ nhíu mày nhìn hoàng hậu, ánh mắt thể đầy vẻ khiêu khích.

      "Hoàng hậu, nàng nhớ kỹ trẫm mới là người đứng đầu Đông Tần quốc này. Dù là Hải Quốc hay Bàng Quốc Công, trẫm cũng sợ, trẫm phải bảo vệ nữ nhân của trẫm. Hoàng hậu, nếu như nàng an phận, đợi sau khi ta khôi phục thân phận cho công chúa Vũ Dương ta bỏ qua cho nàng. Ngược lại, nếu nàng tìm cách gây chuyện trẫm nhất định tha cho nàng. giờ nàng có thai, ta mong nàng nên biết an phận."

      Hoàng đế xong, hoàng hậu trợn tròn mắt, thấy vậy Hoàng đế quyết tâm phải che chở nữ nhân này.

      Hoàng hậu nhìn công chúa Vũ Dương lại kiên định nhìn về phía Hoàng đế. Bất luận thế nào, hôm nay nàng cũng phải phế bỏ nữ nhân này.

      Vũ Dương nhìn thấy ánh mắt hoàng hậu nên nàng cũng trở nên rụt rè hơn. Nàng thầm nghĩ, biết nàng ta muốn làm gì, nàng cố tình lợi dụng lão hoàng đế này, đợi đến khi sứ giả Nam Chiếu quốc tới đây, nàng có thể thoát khỏi lãnh cung này rồi.

      Hoàng hậu liếc mắt nhìn Hoàng đế : "Nô tì thân là hoàng hậu đứng đầu lục cung, nô tì chính là người giúp hoàng thượng giải quyết những khó khăn trong hậu cung. Nếu hoàng đế muốn sủng công chúa Vũ Dương ngài cũng nên xem lại giáo huấn của tổ tông chứ."

      Hoàng đế suy nghĩ chút : "Hoàng hậu có lý, ngươi là hoàng hậu đứng đầu hậu cung, vậy hoàng hậu có nhận xét gì?"

      Hoàng hậu cũng thông minh, nàng biết Hoàng đế muốn đả thương Vũ Dương nhưng hôm nay hoàng hậu nhất quyết cho Vũ Dương bài học.

      "Lão tổ tông có huấn, ở bất kỳ triều đại nào, Hoàng đế được phép bạch nhật tuyên dâm (ý là làm chuyện dâm dục giữa ban ngày)." Hoàng hậu nhìn công chúa Vũ Dương rành mạch từng câu từng chữ.

      Lần này đến phiên Vũ Dương trợn tròn mắt, nàng cũng biết Đông Tần lại có quy củ này.

      Hoàng đế cau mày suy nghĩ chút, có lời giáo huấn này.

      Công chúa Vũ Dương cũng hiểu chuyện, buông tay Hoàng đế. Nàng cầm bộ quần áo bước đến, quỳ gối dưới chân hoàng hậu "Hôm nay mọi việc đều là lỗi của Vũ Dương, Vũ Dương biết hậu cung Đông Tần lại có quy củ này. Hoàng hậu muốn xử phạt Vũ Dương thế nào, Vũ Dương cũng có nửa câu oán hận, chỉ mong nương nương có thể hả giận, nên tức giận với bệ hạ."

      Vũ Dương câu này khiến hoàng đế rất đau lòng. nhìn nữ nhân bên cạnh mình, nàng như chim nép bên cạnh mình. Bộ dạng hiểu chuyện của nàng khiến muốn sủng ái nàng, tự hỏi thầm trong lòng nữ nhân xinh xắn, bé như vậy làm hại gì cho đất nước Đông Tần này.

      Hoàng đế đỡ Vũ Dương dậy, : " biết có tội, hoàng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, hậu luôn là người hiểu quy củ của Đông Tần quốc, chắc hẳn xử phạt nàng." Hoàng đế xong nhìn hoàng hậu cái.

      Hoàng hậu thầm nghĩ, ngươi vì tiểu tinh này mà muốn giam lỏng ta sao ta lại có thể nể mặt ngươi. Nàng mặt lạnh : " Bệ hạ, quy củ chính là quy củ, bất luận kẻ nào cũng thể phá hỏng. Lão tổ tông có quy tắc, phi tử bạch nhật tuyên dâm có hậu quả nghiêm trọng phải ai cũng có thể gánh nổi. Nếu Vũ Dương quyến rũ bệ hạ trước, vậy nể tình bệ hạ, ta thưởng nàng 100 đại bản thôi."

      Hoàng hậu xong, Vũ Dương cũng thay đổi sắc mặt. trăm đại bản sao? Chỉ sợ là chưa tới năm mươi đại bản tính mạng của nàng cũng thể giữ. Hoàng hậu độc ác, nhưng Vũ Dương vì vậy mà cầu xin tha thứ.

      Quả nhiên Hoàng đế nhìn hoàng hậu vui : "Hoàng hậu, trăm đại bản có quá nặng hay ? Vũ Dương là đại công chúa Nam Chiếu quốc, trăm đại bản ràng chính là muốn lấy tính mạng của nàng. Như vậy quan hệ giữa Nam Chiếu quốc và Đông Tần quốc cũng chịu ảnh hưởng ."

      "Quy củ như thế, nô tì cũng có cách nào khác." Hoàng hậu làm khó .

      "Bệ hạ, nô tì nguyện ý lãnh phạt, chỉ mong hoàng hậu nương nương có thể tha thứ cho tội lỗi của nô tì"

      Hoàng hậu cười : "Dĩ nhiên, Vũ Dương hiểu chuyện như thế, vậy cũng làm bệ hạ khó xử rồi.”

      Chương 235: Nguy hiểm

      Edit : Sóc Là Ta

      Trong khi đó tại phủ Bàng Quốc Công

      Bàng Lạc Tuyết vẫn trong trạng thái ngủ say, công chúa Trường Nhạc và Thích Dao vẫn ngồi bên cạnh cầm chén thuốc thận trọng đút cho Bàng Lạc Tuyết uống. Các nàng hy vọng Bàng Lạc Tuyết có thể uống hai ngụm thuốc này thôi nhưng đáng tiếc nàng vẫn lâm vào tình trạng hôn mê sâu.

      Khoé mắt Thích Dao cũng dần đỏ lên vì mất ngủ, tuy công chúa Trường Nhạc nhiều lần khuyên nàng nên trở về nghỉ ngơi nhưng Thích Dao cùng Diệp Liên, Diệp Ngẫu vẫn kiên quyết ở lại trông chừng Bàng Lạc Tuyết, thậm chí ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng muốn ngồi bên cạnh nàng. Mọi người cứ vậy vây quanh giường của Bàng Lạc Tuyết, khuôn mặt đau buồn, ai oán khiến căn phòng toát lên khoảng u ám nặng nề.

      Thích Dao nhìn khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết càng ngày càng gầy gò, đôi lông mày cũng đầy hắc khí, lo lắng hỏi công chúa Trường Nhạc: "Trường Nhạc, sao đến giờ này mà Triệu Chính Dương vẫn chưa trở về? Sư huynh của ta cũng thế, hay là bọn họ xảy ra chuyện?"

      Công chúa Trường Nhạc cũng lo lắng cho Bàng Lạc Tuyết. giờ Bàng Lạc Tuyết bị hôn mê mà Tấn vương nhắm vào những sản nghiệp của nàng và Thích Dao, may nhờ có Bạch Quân Nhược ra tay kịp thời nên dám làm càn. Tuy sản nghiệp là của Bàng Lạc Tuyết nhưng Bạch Quân Nhược cũng muốn giữ gìn cho nàng, nhất quyết để ai đụng chạm đến nó. Những sản nghiệp này chính là do Bàng Lạc Tuyết cực khổ tích góp từng li die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. từng tí mới có được khối sản nghiệp đồ sộ như ngày hôm nay, cho nên dù thế nào vẫn muốn thay nàng giữ gìn trong lúc nàng hôn mê bất tỉnh. Gần đây có tin đồn truyền đến ở trong núi có mỏ vàng. Thế là lão hoàng đế liền muốn lấy nó. Phải biết mỏ vàng đó cũng chính là sản nghiệp quý báu của Bàng Lạc Tuyết. Lão hoàng đế những chiếm tiện nghi của nàng còn sai Vũ Dương hại nàng. ràng Bàng Lạc Tuyết cũng quá nhân từ với họ rồi.

      Mà trong lúc này, vì Bạch Quân Nhược chưa biết tin công chúa Vũ Dương được thả ra, chứ nếu biết cũng đứng đây đoán mò mà ngay lập tức chạy đến giết chết ả ta ngay trước mặt lão hoàng đế Đông Tần.

      Theo đường rừng núi, Sở Mộc Dương cưỡi ngựa theo sau Triệu Chính Dương để nhanh chóng trở về. trán hai người đều là mồ hôi, hạt lớn hạt thi nhau chảy xuống nhưng họ vẫn bình thản. Phần lớn những thị vệ phía sau mệt lả nhưng hai người vẫn tiếp tục thúc ngựa chạy, ánh mắt kiên định khiến ai cũng phải nể sợ.

      "Thưa chủ tử, đến Đông Tần rồi, ngài có thể nghỉ ngơi chút." Bơi .

      Đôi môi của Sở Mộc Dương trở nên khô rách, tay đều hằn những vết chai sạn vì kéo dây cương trong thời gian quá lâu. Bơi nhìn Triệu Chính Dương cũng mấy tốt đẹp, đột nhiên trong lòng cũng cảm thấy rất đau lòng. Từ bọn họ chính là nhi, may mắn được theo điện hạ Dự vương, được sát cánh bên cạnh Dự vương vào sinh ra tử. Đối với họ, Dự Vương chính là ân nhân của họ. Từ lâu, bọn họ biết vị trí Bàng Lạc Tuyết có tầm quan trọng đối với Dự vương như thế nào nên hôm nay dù bọn họ có cảm thấy cực khổ bọn họ cũng dám mở lời. Lúc đói ăn bánh, còn khát uống nước, mà Dự vương cũng cùng ăn với họ. Chính vì vậy, bọn họ càng cảm thấy kính nể Dự vương, dù có phải chết bọn họ cũng sợ.

      Trong biệt viện

      Dương thị dạy đứa bé viết chữ, tại bệnh của nàng tốt lên rất nhiều. Bởi vì Bàng Lạc Tuyết có để lại thuốc để điều trị mà trong sân cũng trồng các loại dược liệu quý nên nàng có thể uống thuốc chữa bệnh đúng giờ. Giờ phút này, Dương thị cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, ít nhất có nhiều tỷ thiếp bên cạnh ồn ào. Ngày ngày nàng thưởng thức hoa, cho chim ăn, dạy những đứa bé này viết chữ. Cuộc sống như thế thoải mái, tự do khiến Dương thị vẫn nghĩ rằng ông trời ưu ái mình. Nếu vậy, nàng cũng nên thoải mái hưởng thụ nó.

      Như thường lệ, Dương thị ngồi thêu hoa, cầm bảng chữ mẫu dạy mấy người đứa bé viết chữ. Mặc dù mấy đứa trẻ còn tuổi nhưng bọn chúng rất hồn nhiên. Đột nhiên trong lúc nàng dạy chữ cho chúng, trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy lúng túng, có cảm giác chột dạ yên.

      Có lẽ đó chính là thần giao cách cảm giữa mẫu tử với nhau, Dương thị nhìn lịch, cảm thấy lạ lùng tự hỏi tại sao mấy ngày nay Bàng Lạc Tuyết ghé qua thăm nàng, thậm chí mấy ngày nay Triệu Chính Dương và Bàng Sách cũng có tới thăm nàng.

      "Dì, dì làm sao vậy?" tiểu nha đầu mập mạp vươn tay sờ tay Dương thị.

      Dương thị vuốt đầu to tròn của nàng, : "Dì có việc gì, chỉ là nhớ đến tỷ tỷ Tuyết nhi."

      Tiểu nha đầu toét miệng cười ngừng, nhe cái miệng thiếu mất chiếc răng cửa của mình, ngọng nghịu kêu :"Tỷ tỷ, tỷ tỷ."

      Dương thị nhéo tai nàng :”Các con viết , ta vào phòng bếp lấy chút thức ăn cho các con."

      "Dạ." Tất cả mọi người ngoan ngoãn gật đầu.

      Dương thị dịu dàng cười, dẫn theo Tử Tước bên cạnh mình bước ra ngoài.

      "Phu nhân, sức khoẻ người hôm nay sao rồi ?"

      Vẻ mặt Tử Tước lo lắng hỏi vì thấy dường như Dương thị bận tâm điều gì.

      "Cũng có gì. Cũng ba bốn ngày rồi, Tuyết Nhi chưa đến thăm ta mà Dương nhi cũng tới. Ta cảm thấy lo lắng vì sợ chúng xảy ra chuyện gì." Dương thị lo lắng hỏi.

      Nhiệm vụ của Tử Tước chính là để cho Dương thị nghi ngờ, nhất định phải làm cho Dương thị luôn vui vẻ. Vì vậy, Tử tước cười :"Phu nhân, ta thấy phu nhân cũng nên lo lắng nhiều. Đại công tử và đại tiểu thư sắp phải kết hôn nên nhị tiểu thư nhất định bận rộn. Nhị tiểu thư vốn hiếu thuận, nhất định đến thăm phu nhân thường xuyên."

      Dương thị suy nghĩ chút cũng bình thường trở lại, cười : "Người làm mẫu thân như ta vô dụng, lại khiến Tuyết Nhi vất vả như vậy. Nghĩ cũng đúng, mấy ngày nữa ta cũng nên trở về phủ, vì dù sao Sách nhi cũng sắp kết hôn rồi."

      Dương thị vui vẻ nhìn Tử Tước, mấy ngày nay Dương thị đều ở đây thêu y phục cho công chúa Trường Nhạc. Nàng biết công chúa Trường Nhạc sớm mất mẫu thân, có lẽ nàng có mẫu thân giúp tay. Vì thế Dương thị liền sai thân thiếp chuẩn bị. Dù chỉ là cây kim sợi chỉ cũng đều là tất cả tình cảm của nàng đối với công chúa Trường Nhạc.

      Dương thị tự tay làm canh nấm tuyết cho những đứa trẻ kia, cùng lúc đó nhị phu nhân cũng vừa đến.

      Lính gác cửa chính là những kẻ theo Dương thị lâu nên dĩ nhiên họ cũng biết Nhị phu nhân. Tuy vậy, họ cũng cho phép nàng được bước vào, ngay cả Bàng Quốc Công cũng vào được huống chi Nhị phu nhân chỉ là thê thiếp của Bàng Quốc Công mà thôi .

      Xa xa, Nhị phu nhân cố gắng nhìn vào trong, thầm nghĩ: " ra Dương thị ở đây, chả trách ta tìm được. Nơi này quá tuyệt vời, xem ra Bàng Lạc Tuyết giấu Dương thị ở đây cũng đúng. Hôm nay ta cũng khiến nàng lâm vào cảnh khó khăn rồi." Nghĩ tới đây, mặt Nhị phu nhân lộ ra vẻ đắc ý.

      "Ngươi từ nơi nào đến? Nơi này là nơi riêng tư, người ngoài được vào." Thủ vệ khinh thường với nhị phu nhân.

      Nhị phu nhân nhìn thủ vệ, vui : "Ngươi die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. hãy mở mắt chó ra, ta chính là Nhị phu nhân của phủ Bàng Quốc Công, bản phu nhân có chuyện tìm đại phu nhân, các ngươi còn mau tránh ra."

      "Nhị phu nhân, nơi này phải là phủ Bàng Quốc Công , mời Nhị phu nhân trở về thôi."

      Nhị phu nhân trừng mắt, tức giận đằng đằng sát khí, : "Ta biết đại phu nhân ở bên trong, bản phu nhân có chuyện quan trọng muốn ."

      "Phu nhân, ta khuyên ngươi mau rời khỏi nơi đây, nếu đừng trách chúng ta khách khí." Thị vệ rút kiếm, hướng về phía Nhị phu nhân, mặt có ý nhân từ hay nương tay.

      Trong lòng Nhị phu nhân lo lắng, lúc đầu nàng cũng nghi ngờ đại phu nhân có ở nơi này , nhưng khi nghe thị vệ thế nàng chắc chắn Dương thị ở đây.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :