1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 14: Cấm túc.
      Editor: VinJR


      Dương thị cùng quốc công gia thân thân thiết thiết ăn cơm ở Cẩm Tú các, rửa tay xong, Dương thị liền phân phó mấy nha hoàn chuẩn bị thuốc dưỡng thai rồi ngồi chuyện cùng quốc công gia chốc lát, liền phân phó người mang thuốc bổ ra tự mình tới viện của Tứ di nương.


      Người còn chưa tới mà nghe thấy tiếng ồn truyền ra từ bên trong.


      "Mấy nô tài các ngươi chút tác dụng cũng có, bổn phu nhân bây giờ có thai, lão gia sao có thể tới thăm ta trước mà lại Cẩm Tú các nhìn cái nữ nhân nhan sắc suy tàn kia." Tứ di nương tê tâm liệt phế quát, sau đó liền nghe thấy tiếng bình sứ vỡ vụn.


      Dương thị nhíu mày vui thầm nghĩ, tuy ngươi có thai, trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng chỉ là thiếp thất cỏn con mà bây giờ cũng dám vương oai khắp nơi, nàng ngẩng đầu nhìn hướng Bàng quốc công cười :


      "Muội muội lần đầu có thai, mang thai khó tránh khỏi tính khí táo bạo, ngày khác thiếp lại mang chút thức ăn ngon đến, bất quá nghe muội muội giọng điệu sợ là muốn nhìn thấy thiếp, nên lão gia vào thôi, thiếp tiến vào." xong cúi đầu vẻ mặt đơn.



      Bàng quốc công vừa nghe, vốn bởi vì tứ di nương mang thai nên ngang ngược mà chán ghét, nhưng lại thể lo lắng đứa bé trong bụng, nhưng nàng dù sao chỉ là thiếp thất sao có thể cùng phu nhân xem như nhau, lại nhìn thấy vẻ mặt hiền lành của phu nhân bộ dáng ủy khuất đơn lập tức cảm thấy đau lòng, mặc dù Dương thị sắp ba mươi tuổi, thế nhưng được bảo dưỡng kỷ, hơn nữa có sức hấp dẫn, cho nên trực tiếp cho nha hoàn thông báo liền nắm tay phu nhân cùng vào.



      Vừa vào phòng liền nhìn thấy nha hoàn quỳ dưới đất, Tứ di nương mang thai hơn ba tháng cầm nhành cây đánh nha hoàn quỳ mặt đất, Dương thị nhìn thấy nha hoàn kia mặt lập tức bụng tức giận, nha hoàn kia danh gọi hoa đón xuân, là vì để chăm sóc cho thân thể mang thai, nàng đặc biệt ban tặng, vậy mà lại biết tốt xấu như vậy, quả nhiên là muốn đánh tát mặt của nàng sao. Dương thị lo lắng :



      "Muội muội ngươi có thai, tại sao có thể nổi giận chứ, vả lại nha đầu này là tỷ tỷ cho ngươi để chăm sóc ngươi mang thai, ngươi thế nào mà trách đánh nàng như vậy, nguyên nhân chính là chăm sóc chu toàn hay sao? Nếu có cứ trực tiếp mang ra ngoài, đừng để trước mặt muội muội thêm chướng mắt."



      Tứ di nương vừa nhìn Quốc công gia cùng Dương thị cùng vào, lập tức hoảng sợ, nàng biết địa vị của minh ở Quốc công phủ như thế nào, hoàn toàn có bất cứ cái gì để dựa vào, nàng vẫn cẩn thận từng li từng tí, bây giờ mang thai mới nổi cáo phát tiếc, ngẩng đầu nhìn đến Dương thị mơ hồ tức giận, ý nhắc nhở chính mình quá mức nóng vội. Bất quá nghĩ nàng mang đứa , Dương thị dám làm gì nàng, tức khắc lại có sức lực. Lập tức dịu dàng nhìn Quốc công gia ánh mắt ủy khuất :



      “Thiếp thân cũng là vì đứa làm ầm ĩ nên tinh thần ồn, phải bất kính với phu nhân.”


      Nàng biết vừa rồi Bàng quốc công nghe được câu kia, sắc mặt lập tức đen lại:


      “Ta xem ngươi là càng ngày càng làm càn, có thai cũng thể bất kính đối với phu nhân, phu nhân là chủ của cái nhà này, nếu ngươi có nửa điểm bất kính, sau khi ngươi sinh xong đứa bé liền giao cho phu nhân giáo dục, còn ngươi chuyển tới ngôi nhà tranh vùng ngoại ô làm sư nữa đời còn lại.


      Tứ di nương thấy lão gia như vậy lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệt, vội quỳ xuống, quỳ gối đến trước mặt phu nhân khóe mắt rơi lệ:



      “Cầu phu nhân xem lại chúng ta cùng chỗ hầu hạ lão gia, người rộng lượng tha thứ muội muội lần, muội muội cũng dám nữa, muội muội biết sai rồi.” Tứ di nương thầm nghĩ thực đánh giá thấp địa vị của phu nhân ở trong lòng lão gia, bộ dạng giống như an hận làm sai tức khắc miệng lưỡi nhanh nhẹn . Còn đem hoa đón xuân đánh thành như vậy, Tứ di nương sờ soạng phần bụng nhô ra của mình, vì đứa nhất định phải nhẫn nại. Ngẩng đầu nhìn phu nhân vẫn chưa mở miệng, nàng nâng tay lên tự đánh mình bạt tay.



      Dương thị bước lên phía trước ngăn lại:



      “Muội muội đừng làm như vậy, ta hôm nay cùng lão gia tới cũng là vì mang thuốc dưỡng thai đến, cùng ít thuốc bổ, muội muội cũng sắp làm mẹ, người tất nhiên biết lời và việc làm của mình, lời ăn tiếng của nữ nhân rất quan trọng. Chuyện hôm nay ta có thể vì ngươi còn trẻ tuổi lại có thai nên so đo với ngươi, chỉ là việc nội bộ lão gia tiện nhúng tay, có lỗi đương nhiên sẻ phạt, tỷ tỷ lần này cho ngươi cấm túc tháng, an tâm sao chép kinh Phật, xem như là tích đức cho con của ngươi .” xong ánh mắt nàng nhìn về phía lão gia:



      “An bài như vậy lão gia cảm thấy được ?”


      Ánh mắt dịu dàng của Bàng quốc công nhìn về phía Dương thị:


      “Nàng chính là nương tay quá nhân từ, mà thôi nàng có thai, huống hồ việc bên trong nàng làm chủ là được, chỉ là nàng trách phạt như vậy vẫn là . Tất cả nghe phu nhân.” Lại nhìn về phía Tứ di nương:


      “Ngươi tịnh tâm tốt chút, đừng để ta lại nghe thấy ngươi có bất kỳ chỗ bất kính nào đối với phu nhân, bằng sẻ định tội như vậy nữa.”


      “Vâng, thiếp cũng dám nữa.” Tứ di nương quỳ mặt đất cúi đầu khóe mắt rơi lệ.



      “Muội muội đứng lên , thuốc dưỡng thai này cần phải đúng hạn uống mới tốt, những chỗ thuốc bổ này muội muội nhận lấy , tuy cấm túc, nhưng muội muội thiếu cái gì cho người làm với ta tiếng, nhất định để muội chịu ủy khuất. Còn hoa đón xuân này muội hài lòng ta sẻ dẫn nàng , sau này muội cảm thấy bất tiện chỗ nào cho nàng tiếng là được, hoa đón xuân sau này liền theo hầu hạ ta.” Dương thị xong liền gọi người nâng hoa đón xuân lên, cùng theo lão gia.



      Phu nhân mang các nàng rồi lại nghĩ nàng sẻ lên mặt, sau này có cái gì tìm hoa đón xuân chẳng phải là phu nhân cố ý làm khó dễ, nàng hôm nay đánh nàng như vậy sao có thể ghi hận, tốt cho phu nhân bình thường dáng vẻ rộng lượng lại hiểm như vậy. Lúc này bảo vệ đứa mới là trọng yếu nhất, nàng chỉ có thể cậy và đứa bé này. Thế là gọi tới nha hoàn bên người Đông Mai:



      “ Mang thuốc đổ, sau này thuốc phu nhân mang tới đều đem đổ, ta giọt cũng uống.” Hừ, ai cũng đừng nghĩ hại con của ta, con à, mẫu thân sẻ bảo vệ ngươi tốt, ngươi yên tâm, mẫu thân tương lai cho ngươi tất cả những gì tốt nhất. Tứ di nương ở trong lòng thầm thề. Hôm nay ngày trôi qua cũng mệt mỏi, thế là gọi nha hoàn rửa mặt tới, đứa chính là vương bài của mình, hôm nay ngươi cấm túc với ta, ta tạm thời nhịn. Thay y phục và tram cài tóc liền ra ngoài tới nằm giường quý phi nghỉ ngơi.



      Bên kia, sau khi trở lại Cẩm Tú các Dương thị mặc dù khí thế tức giận nhưng cũng thể biểu lộ trước mặt lão gia, sau khi lão gia trở lại thư phòng, tự mình mời đại phu tới phòng hoa đón xuân, trong phòng nhìn thấy tiểu nha hoàn toàn thân đầy vết roi tức giận càng sâu, Tứ di nương này cũng hung ác, người cũng chỗ lành lặn. Vội vàng gọi đại phu mang thuốc ra chữa trị. Đợi đại phu rồi lại tự mình gọi người cầm rượu thuốc nhìn hoa đón xuân :



      “Có chút đau, kiên nhẫn chút, cũng đều tại ta, nghĩ rằng Tứ di nương hung ác như vậy, vốn định cho ngươi chăm sóc nàng, lại vì nàng mang thai tâm tư thất thường mà hại ngươi, ngươi sau này hãy ở bên cạnh ta , nàng cũng dám đánh ngươi nữa.” xong nhàng tới lưng hoa đón xuân xoa rượu thuốc.



      Hoa đón xuân vẻ mặt cảm động, rượu thuốc tiếp xúc đến vết thương đau đớn cũng trở nên nhõm:


      “Nô tỳ thân phận hèn mọn, sao lại để cho phu nhân thoa thuốc cho nô tỳ. Tứ di nương cảm thấy nô tỳ là do phu nhân phái hại nàng, bởi vì nô tỳ có lần nhìn thấy Đông Mai đem thuốc dưỡng thai phu nhân ban cho đổ dưới gốc cây hoa sơn trà, Tứ di nương thường xuyên tìm lý do mắng to nô tỳ, bất quá tại tốt rồi, nô tỳ may mắn trở lại bên người phu nhân, nhất định trung thành và tận tâm.” Đông mai lệ lóng lánh .



      Dương thị dặn nàng nghỉ ngơi tốt, chờ vết thương lành rồi lại làm việc, xong trở lại phòng ngủ của mình, nguyên nhân Tứ di nương có uống thuốc dưỡng thai nàng ngày ngày đem qua, cẩn thận dè dặt như vậy, nàng mặc dù thích thiếp thất, dù sao cũng là cốt nhục của lão gia, sao nàng có thể rat ay hãm hại.



      Huống chi nàng còn có ngu xuẩn đến mức hạ độc trong thuốc, quả nhiên là người có tính toán. Tứ di nương biết nắm bắt thời cuộc, bất quá Nhị di nương hại con của nàng, quả nhiên là làm cho người ta khó có thể tránh khỏi. Cũng được, ít nhất Bàng Lạc Vũ bị thương có thể yên tĩnh hai ngày, hôm nay xử phạt Tứ di nương, ngày mai nàng sẻ tới lão thái thái tiếng. Sắc trời cũng trể, liền sai người làm chuẩn bị canh sâm, tự mình mang đến phòng Bàng quốc công.
      Last edited: 26/12/15
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 15 : Gặp mặt ở bờ hồ sen.
      Editor: VinJR



      Ngày thứ hai, thánh chỉ được truyền đến phủ Quốc Công phong Bàng Lạc Tuyết làm quận chúa. Thưởng châu báo đếm xiết, khi Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy tặng phẩm năm vạn lượng vàng cùng mười vạn bạc, rất nhiều tiền mặt, hai mắt trong nháy mắt tỏa sáng. Ngoại trừ tiền tài để dùng, mục đích chính là dành cho đại sau này. Vật chất thực chỉ là đống vật chết, có điều chỉ có tiền tài này mới có thể giúp chính mình. Bàng quốc công mặc dù bất mãn chuyện hoàng hậu xử phạt đại nữ nhi của mình, thế nhưng dù sao cũng là nữ nhi của ông phạm lỗi trước, lại còn phong thưởng cho đích nữ của ông, coi như là hòa hoãn rất nhiều, vì thế mang hết người trong nhà ra lãnh chỉ tạ ơn.



      Sau khi nhận chỉ, Liên Ngẫu cùng Liên Diệp đem đồ vật ghi chép vào sổ sách, đặt ở kho chứa .Lúc này có người từ nơi khác đến Thích nương cho mời. Trong lòng Bàng Lạc Tuyết liền hiểu , biết Thích Dao nghĩ thông suốt. Thích Dao thích hợp việc kinh doanh hơn là nàng. Chỉ bất quá thù hận quá sâu. Tự mình báo thù phải cần người hợp sức, mà Thích Dao là người thích hợp nhất. Cho nên nàng thay y phục vội vã ra ngoài từ cửa sau, hôm nay cũng là thời cơ tốt để tiến hành bước tiếp theo của kết hoạch.



      Như nàng nghĩ, Thích Dao sớm chờ ở trong phủ, Thích phủ dù sao cũng là nhà của nàng, tất cả mọi nơi đều là hồi ức trưởng thành của nàng, lúc trước Liên Ngẫu ma xuôi quỷ khiến mua Thích phủ này. Chắc hẳn xâu xa bên trong đều là ý trời, duyên phận thực chuyện thực kỳ diệu. Nàng lấy khăn che mặt xuống, sau đó tới:



      "Được gặp tiểu thư, Thích Dao đa tạ tiểu thư ra tay cứu giúp, sau này sinh mạng của Dao nhi chính là của tiểu thư, chỉ cần tiểu thư có thể giúp Thích Dao báo thù, Thích Dao nguyện ý dù có chết cũng hối hận." Thích Dao quỳ xuống khẩn thiết .



      Nàng thấy Thích Dao trải qua việc này cũng thông suốt, thế là tiến lên đỡ nàng ấy đứng dậy. Nhìn lát :



      “Ngày ấy ta kẻ thù của ta cùng tỷ tỷ là chung người, tỷ tỷ quan tâm đến tính mạng, mình ám sát, vạn nhất có chuyện may xảy ra, phải đối mặt với người Thích gia dưới cửu tuyền thế nào đây. Để cho chết cũng phải là cách trả thù tốt nhất, tỷ tỷ theo ta, ta tất nhiên muốn phải hối hận vì làm những chuyện như vậy, sau này tỷ tỷ ở nơi này , Thích phủ là nhà của tỷ, tòa nhà này liền đưa cho tỷ tỷ.”



      Nơi này là nhà của Thích Dao, Thích Dao nghe xong rất cảm động, thề sống chết mang theo, đem quyết tâm trả thù chôn sâu trong lòng.


      Nàng cười cười: “Thù phải báo, nhưng thời cơ chưa tới, hôm nay chúng ta ra ngoài dạo, chim bay cỏ mọc, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, tỷ tỷ sao cùng muội dạo chơi chút.”



      Thích Dao đương nhiên là đồng ý, cầm sa che lên mặt, mang theo Liên Diệp Liên Ngẫu cùng, cách bên cạnh Thích phủ xa là hồ sen, mặc dù tại hoa sen chưa nở mà rất nhiều hoa súng nở rộ, kiên cường đứng giữa mưa gió, vướng chút bụi trần nhân gian. Nơi đây thời tiết bắt đầu lạnh. Hoa sen trong đầm hợp lại cũng sôi nổi. Nàng cùng với Thích Dao chạy nhảy ở bên cạnh hồ. Càng về phía trước chính là tửu lâu lớn nhất kinh thành, Lâm Giang lâu, ở kiếp trước cuối cùng nàng mới biết chủ của Lâm Giang lâu này là Tấn vương. Mục đích của tửu quán là thu thập tin tức, cũng là nguồn thu nhập chính, nghĩ muốn xưng vương thiết yếu nhất là dùng tiền tài để thu mua lòng người. Nghĩ đến chỗ này nàng mỉm cười :



      nghĩ tỷ tỷ như thế mà lại hứng thú đối với việc buôn bán của tửu quán này? Lâm Giang lâu này danh nghĩa là sản nghiệp của Tấn vương, bằng chúng ta đến xem chút. Được ?”


      Thích Dao thầm kinh hãi, chủ tử tuy tuổi nhưng hiểu biết lại ít, nếu nàng tin tưởng giao bản thân cùng tính mạng cho chủ tử còn gì tốt bằng, thế là cười :


      “Tiểu thư muốn, Dao nhi tất nhiên sẻ làm theo. Lúc nhà Dao nhi có chút sản nghiệp quản thời gian theo chân mẫu thân học xử lý qua. Tiểu thư thân phận thể công khai trước mặt mọi người, chuyện đó hãy để Dao nhi danh nghĩa giúp tiểu thư xử lý.”



      Bàng Lạc Tuyết nghĩ thầm quả nhiên tìm lầm người, Thích Dao chính là trợ lực lớn nhất giúp nàng báo thù, vì thế hai người mang theo nha hoàn tiến vào Lâm Giang lâu, chọn phòng có cửa sổ có thể nhìn thấy hồ sen kia, gọi vài món điểm tâm tinh xảo, bình rượu . Nàng cùng với Thích Dao tỉ mỉ quan sát xung quanh, quả nhiên nơi này ngay cả ca nữ cũng đều xinh đẹp như vậy, mỗi người nhan sắc đều động lòng người. Quan viên triều đình cũng ra vào đông đúc, đúng là nơi thu thập tin tức.



      Nàng cùng với Thích Dao ăn uống no say, cùng tản bộ dọc bên hồ, khéo đúng lúc nhìn thấy Tấn vương, có điều tầm mắt liền nhìn thấy nha hoàn ở bên cạnh của Tấn vương. Nha đầu kia xác thực là nha hoàn bên cạnh Bàng Lạc Vũ tên là Cúc Thanh, chẳng trách kiếp trước Bàng Lạc Vũ là bọn họ quen biết trước, nhau trước. Hai người kia quả thực là trời sinh đôi, sức nhẫn nại lớn như vậy, như thế mà cùng nhau liên hợp để lừa gạt nàng. biết các ngươi là thương lúc nào, nhau, muội muội ta đây sẻ giúp các ngươi tay. Thích Dao cũng nhìn thấy Tấn vương, cho dù hận ý trong mắt tận lực thu lại, thế nhưng sát khí của người tập võ vẫn ra, nàng nhàng kéo nàng :



      “Nha hoàn bên cạnh Tấn vương là của thứ tỷ của muội, bằng cứ vờ như vô tình gặp được. Bất quá nhìn hai người này lén lút như vậy, chắc hẳn là muốn để cho mọi người nhìn thấy. Nếu bọn họ làm vẻ ám muội, chúng ta càng phải tự nhiên tới.” Vì thế hai người bọn họ giả vờ thưởng thức phong cảnh bên hồ, cho đến lúc đến trước mặt bọn họ, nàng nháy mắt với Thích Dao, Thích Dao ngầm hiểu, dùng nội lực tạo trận gió thổi rơi khăn mặt của nàng. Khi nàng khom lưng nhặt lên khăn che mặt, dùng ánh mắt kinh ngạc khi nhìn thấy Cúc Thanh cùng Tấn vương, Cúc Thanh đứng sau thân thể to lớn của Tấn vương nhanh chóng rời , mà Tấn vương lại thành khẩn tới bên cạnh nàng.



      "Chào Vương gia" nàng nhàn nhạt hành lễ chuẩn bị rời .


      "Nhị tiểu thư dạo như vậy, bên hồ gió lớn, tiểu thư phải cẩn thận thân thể, nhị tiểu thư bây giờ là quận chúa Đông Tần quốc, bản vương còn chưa chúc mừng nhị tiểu thư. Chờ mấy ngày sau nhất định sẻ đến quý phủ quấy rầy.” Tấn vương .




      Trong lòng nàng trận ghê tởm, cúi đầu lại nhìn thấy ngang hông Tấn vương mang theo túi thơm hoàn toàn mới, được làm rất tinh xảo, chắc hẳn là Bàng Lạc Vũ đem cho , Tụng Chi nhất định trốn thoát bị phụ thân xử phạt, nha hoàn bên cạnh cũng chỉ có Cúc Thanh mới có, nhìn túi thơm hoàn toàn mới liền biết trái tim của Bàng Lạc Vũ sợ là đặt người ta. Nàng mỉm cười:



      “Đa tạ Tấn vương điện hạ, bất quá mấy ngày gần đây đại tỷ thần nữ bị thương, chỉ sợ có nhiều bất tiện, nên thể chiêu đãi tốt Tấn vương điện hạ, thần nữ có việc, xin cáo lui trước.” xong đợi phản ứng liền dẫn bọn họ rời .



      Tấn vương ở phía sau nhìn Bàng Lạc Tuyết như suy nghĩ gì đó, Bàng Lạc Vũ mặc dù cập kê, mặc dù mình cũng thích nàng, nhưng dù sao cũng chỉ là thứ nữ, ở quốc công phủ nàng hoàn toàn bị động. Trái lại nhị tiểu thư này lại xứng với danh hiệu Tấn vương phi, tuy tiểu nha đầu này phải khẩu vị của , nhưng nếu vài năm sau nhất định sẻ xinh đẹp động lòng người. Nghĩ vậy liền có chủ ý.



      Bàng Lạc Tuyết lại đem khăn the che lên mặt, tới ngã tư, nơi phồn hoa nhất kinh thành, tên là Di Hồng viện. Bọn người Thích Dao dù sao cũng là nương chưa lấy chồng, khó tránh khỏi đỏ mặt, có tiểu thư nào lại dạo kỹ viện. Bàng Lạc Tuyết cười khẽ nhưng cũng giải thích.


      Ban ngày, đương nhiên cũng có ai, các nương đều chuyện, khi nhìn thấy mấy nương tiến vào, tròng mắt mọi người như muốn rớt ra, xoa mặt mấy cái rồi nhìn : “ biết chư vị nương có chuyện gì?”


      Bàng Lạc Tuyết liếc nhìn xinh đẹp trang điểm đậm kia thản nhiên :


      “Có số việc muốn thương lượng cùng ma ma các người, chuẩn bị gian phòng.”


      Tự nhiên dám chậm trể, thế là dẫn mọi người tới căn phòng nhã nhặn ở lầu hai.
      Last edited: 26/12/15
      thuytTôm Thỏ thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 16: Thúy Vi lâu.
      Edit by VinJR.



      Bàng Lạc Tuyết mang theo Thích Dao tiến vào gian phòng, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu theo bên người hầu hạ. Tuy sống đời người, xuất thân là tiểu thư khuê các song Bàng Lạc Tuyết cũng cảm thấy ngượng ngùng.Rất nhanh nàng liền định thần :


      “Hôm nay tiểu nữ tới đây là muốn cùng với ma ma chuyện chút, tiểu nữ muốn mua Di Hồng viện này,người cho tiểu nữ cái giá .”


      Nàng vừa mở miệng mọi người liền khiếp sợ, nhìn nàng cái:


      “Xin hỏi tiểu thư, vì sao phải mua Di Hồng viện này. Đây là nơi phồn hoa nhất kinh thành, chỉ sợ tiểu thư thể trã được giá tiền này.”


      Liếc mắt nhìn chằm chằm bà ta, nàng nhìn là có thể biết được vẻ mặt của những loại người này, nàng cũng biết điểm mấu chốt là cái gì.


      Nàng nhàng cười, cũng tức giận, nhưng cũng mất uy nghiêm :


      “Chủ nhâm gia biết được nhiều việc, người thường thường là sống quá lâu , người cũng thẳng thắn, tiểu nữ trả năm ngàn lượng bạc mua Di Hồng viện này.”


      Bà ta cười , sắc mặt tia sáng rỡ:


      “Tiểu thư muốn mua cái Di Hồng viện này để làm gì, năm ngàn lượng có phần cũng quá.”



      "Ha ha." Nàng cười : "Tiểu nữ cũng cảm thấy năm ngàn lượng hơi nhiều, dù sao trong con đường náo nhiệt này, Di Hồng viện tuy là cũ kỹ, nhưng có nhiều điều thú vị, theo ta được biết, người vất vả trong coi nơi như thế này kỷ càng, chuyển lại cho ta, Di Hồng viện bây giờ chỉ còn lại cục diện hỗn loạn, khó nghe chút là chỉ còn cái vỏ , người muốn bán cho ta, vậy chờ bị bọn người ngoài kia thôn tính, sau đó bị đuổi ra khỏi nơi này."



      Trong lòng bà lập tức cả kinh, bà làm sao biết tình trạng tại của mình. Việc làm ăn sớm thu vào chẳng đủ tiêu sài, lại cũ kỹ sao có thể lôi kéo khách nhân, càng đáng giận là Di Tình Uyển bị Lưu ma ma dứt khoát đoạt , lại còn tự lập biển hiệu tứ đại hoa khôi. Thế là bà cắn răng :


      “Có thể bán cho tiểu thư, thế nhưng ta có điều kiện.”


      "Người cứ ."


      "Ta họ Tiết từ sống tại Di Hồng viện này, hi vọng tiểu thư có thể cho ta chỗ nương thân. Như vậy ta liền đem Di Hồng viện này bán cho người. Bằng , ta tình nguyện có chết cũng giữ lại Di Hồng viện này, tuyệt đối bán.” Lời như hạ quyết tâm.


      "Chuyện này đương nhiên có thể, nếu như người nguyện ý người vẫn là chủ quản chỗ này, bất quá sau này người phải nghe theo lời tiểu nữ, đây là năm ngàn lượng ngân phiếu, người cất xong, mấy ngày này liền đóng của trước, truyền tin ra ngoài rằng Di Hồng viện chỉnh sửa tân trang lại."


      "Tiểu thư kia chờ chút, để ta lấy khế ước mua bán nhà."


      Sau khi lão nương kia , ba người này cũng ngồi yên nữa.


      "Tiểu thư vì sao lại muốn mua Di Hồng viện sắp đống cửa này" Liên Diệp bất mãn : "Còn mất nhiều tiền như vậy."


      Thích Dao cũng là vẻ mặt hiểu. thế là nàng phân giải:


      “Đây là nơi thu thập tin tức tốt nhất, mặc dù Di Hồng viện này kinh doanh tốt, nhưng địa vị vững chắc, là bảng hiệu lâu đời. Đối với chúng ta thuận lợi hơn rất nhiều, chính là cái thứ nhất, sau này còn có nhiều người quy tụ về nơi chúng ta, Thích Dao, thân phận của ta tiện ra mặt, ngươi cũng là danh môn khuê tú, làm như vậy là ủy khuất ngươi rồi.”


      Thích Dao lắc lắc đầu: “Tiểu thư sao lại lời này, cuộc đời này của Thích Dao là người của tiểu thư, vì tiểu thư Thích Dao chẳng sợ lập tức tìm chết, Thích Dao cũng tuyệt đối sẻ chần chừ."


      “Đừng cái gì có chết hay , sau này được phép kêu muội là tiểu thư nữa, tỷ so với muội lớn hơn, vậy muội liền gọi tỷ là Dao tỷ tỷ. Sau này tất cả sản nghiệp của muội đều sẻ danh nghĩa của tỷ, đều cực khổ tỷ rồi. Mấy gày này tỷ tỷ giúp muội tìm vài ả đào, vũ nữ, tiểu quan, tuyệt đối phải điều tra trước.”


      Thích Dao lòng tràn đầy cảm động: “Ta nhất định sẻ làm tốt chuyện muội an bài.”


      Chỉ chốc lát lấy được khế ước mua bán nhà đất. Nàng với ma ma: “Bảo tất cả nương, người sai vặt, người chăn nuôi trong viện gọi ra tiếp kiến chủ nhân mới của bọn họ.


      "Vâng, nô gia này liền an bài, mời chủ tử di chuyển đến đại sảnh, cung kính xin cáo lui”.



      Nàng cùng với Thích Dao cùng ra ngoài Liên Diệp Liên Ngẫu về phủ làm việc, lúc này nàng vẫn dùng khăn the che mặt, Thích Dao lại lấy khăn the xuống, nàng liếc mắt nhìn liền biết tâm tư của nàng ta. Các nàng tới ngồi lên ghế quý phi ở đại sảnh, các nương, tiểu quan, người sai vặt ở trong viện kêu lên, chừng hơn trăm người, quả nhiên là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Các nương son phấn lòe loẹt xen lẫn vào nhau mùi hương cực kỳ cổ quái, nàng ho tiếng.



      “Mọi người yên lặng, sau này vị này chính là tân chủ tử của chúng ta. Lại đây bái kiến tân chủ tử.”


      Thấy qua chủ tử mọi người đều to .



      "Mọi người cần đa lễ, sau này chúng ta đều là người nhà, sau này Tiết ma ma vẫn phụ trách mọi ngươi, bên cạnh ta là Thích Dao nương, vị này là chủ nhân Di Hồng viện này, những ngày tới chúng ta sẻ ngừng kinh doanh để chỉnh đốn và tân trang, tại cho các người thời gian nửa nén hương, đem hóa trăng mặt rửa sạch, thay y phục trắng trong thuần khiết nhất của các ngươi, rồi qua đây gặp ta.”



      Mọi người sửng sốt chút. Tiết ma ma hô to câu: “ nghe thấy lời chủ tử sao, còn mau ." Mọi người mới lập tức giải tán. Tiết ma ma tự mình bưng nước trà qua. Nàng cùng với Thích Dao vừa chờ đợi vừa bàn bạc về vấn đề đặc tên mới cho Di Hồng viện. Chưa tới nửa nén hương các nàng đều mang gương mặt trắng thuần đến, trái lại xem ra còn có mấy nương cùng tiểu quan nhìn trắng trong thuần khiết. Nàng hài lòng gật gật đầu, lần nữa ra mấy lời coi như bài giáo dưỡng đầu tiên:



      “Sau này tiền tiêu vặt hàng tháng của các nương tăng gấp đôi, muốn bán mình chúng ta cũng tuyệt đối ép buộc, muốn chuộc thân có thể với Tiết ma ma hoặc với Thích nương, gặp được ý hợp tâm đầu bản tiểu thư tự mình lo liệu cho các ngươi đồ cưới. Mọi người yên tâm.”



      Phần lớn là các xuất thân nghèo khổ, nghe thấy đều từng người cảm động lệ rơi đầy mặt, quỳ xuống ngừng dập đầu. Nàng cùng với Thích Dao cũng bị rung động. Tiết ma ma cười : “Tiểu chủ nhân quả thiện tâm, bà già này nhìn lầm người.”



      Nàng lại : “Sau này Di Hồng viện đổi thành Thúy Vi lâu, Thích nương sẻ là lâu chủ, lời của nàng cũng như lời của ta.”


      Vừa mới xong, liền thấy Liên Diệp trang điểm thành thân nam trang đến mấy câu vào tai nàng, nàng gật đầu cười: "Mang tất cả đồ vật đều chuyển vào đây, nhớ thận trọng vào bằng cửa sau."


      Liên Diệp gật gật đầu thu xếp.


      "Sau này ta hi vọng tất cả mọi người tương thân tương ái, Tiết ma ma sẻ chỉ dẫn lại các ngươi, Thúy Vi lâu này của chúng ta chắc chắn trở thành lâu đệ nhất kinh thành. Sau này những thứ như son phấn thấp kém kia liền được mua, lâu chủ tự mình lựa chọn cho các ngươi."



      Chỉ chốc lát Liên Diệp liền chỉ huy người đem đồ đạt chuyển đến, trong đại sảnh chất đầy vải vóc lộng lẫy, các loại quần áo trang sức rất tinh xảo, đàn cổ, danh tiêu. Rực rỡ muôn màu, vô giá. Mọi người mắt đều tỏa sáng, nhưng lại dám động, có thể thấy Tiết ma ma quản giáo có quy củ. Nàng hài lòng gật đầu. Lấy ra từ trong hộp chiếc vòng ngọc bích lục, là loại phỉ thúy tốt nhất, xanh tươi chứa điểm tạp chất, cầm lên tự mình mang lên tay của Tiết ma ma, Tiết ma ma lập tức cả kinh, nhìn thấy vòng quý giá tay liền biết vòng tay này có thể sánh với Thúy Vi lâu còn đắt hơn, lập tức lại quỳ xuống tạ ơn. Nàng hạ xuống nâng bà dậy :



      "Mặc dù các ngươi động tâm nhưng lại động thủ có thể thấy Tiết ma ma giáo dục có phương pháp, đây là người nên được thưởng cho. Những thứ này là đồ trang điểm lâu chủ mua cho các ngươi, sau này những thứ này đối với Thúy Vi lâu chúng ta cũng phải là đồ quý báu gì. được vì lợi trước mắt mà động tâm. Ta trước, ai nếu có hai lòng, ta chắc chắn dung tha cho người đó. nghe chưa?”



      Mọi người cùng hô: "."


      Phải bộc lộ uy nghiêm, mới có thể quản được người ở. Thích Dao cho mỗi người phần thưởng xong liền dặn dò:


      “Sau này ta chính là lâu chủ của Thúy Vi lâu này, mấy ngày tới chúng ta tạm thời đóng cửa tiếp tục kinh doanh, ta kêu người may y phục cho các ngươi. Đến khai trương là lúc chờ các ngươi trổ tài.”


      Mọi người lòng đều tràn đầy mong đợi. Nàng ở lại phân phó qua buổi trưa chút, liền cùng Thích Dao trở lại Thích phủ, bảo nàng ta buổi tối đến phòng nàng. Thích Dao đương nhiên đáp ứng. Thế là nàng cùng Liên Diệp Liên Ngẫu về Bàng phủ trước.
      Last edited: 26/12/15
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 17 : Nôn ra máu.

      Editor: VinJR





      Trở lại trong phủ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Hà Hương viện để thỉnh an lão phu nhân, vẻ mặt lão phu nhân đoan trang ngồi ở giường, nàng được Vương ma ma dẫn vào phòng bên trong, cung kính thỉnh an hành lễ, lão phu nhân thản nhiên :





      "Nào, lại đây ngồi ."





      "Dạ." Nàng dựa theo lời dạy của lão thái thái, chút thiếu sót hành lễ xong, mới ngồi xuống:





      "Gần đây thấy được thân thể Tổ mẫu dễ chịu, cháu thấy hoa đào trong viện lão phu nhân nở rộ, nhìn đẹp mắt, cho nên tiểu nữ gọi người chiết nhánh mang tới đây."







      "Tuyết nhi có lòng, Tổ mẫu thân thể như lúc trước, bất tri bất giác mùa xuân đến. Ta thấy Tuyết nhi chọn hoa đẹp. Nha đầu Vũ nhi kia cũng biết thế nào rồi, ngươi rãnh rỗi chuyến thay ta, ta gọi Vương ma ma chuẩn bị chút thuốc bổ mang cho nàng, tốt là Tuyết nhi may mắn được hoàng hậu nương nương thích, sau này càng phải chú ý tiếng , hành động của mình, ngươi là đích nữ trong nhà, mẹ của ngươi cũng còn trẻ nữa, lại bị mấy thiếp thất kiêu ngạo kia ngừng gây khó dễ, sớm muộn gì ngươi cũng phải học cách tiếp quản, có nhiều thời gian ở bên người mẹ ngươi học tập."







      "Dạ, Tuyết nhi biết, đại tỷ hôm nay chắc tỉnh, chút nữa Tuyết nhi thăm tỷ ấy, lão phu nhân đừng tức giận. Cháu biết."





      "Được rồi, ngươi xuống , chờ ca ca ngươi trở về ."





      "Vâng, lão phu nhân, cháu xin cáo lui."





      Lão thái thái vãy vãy tay với nàng, nàng mới cung kính lui ra ngoài. Phân phó người phía dưới chuẩn bị ít thuốc bổ liền dẫn người tới Thính Vũ hiên, còn chưa tới cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc la tê tâm liệt phế. Nàng ngoắc ngoắc khóe miệng, cúi đầu, thay vào vẻ mặt biểu lộ bi thương, vào.





      Cúc Thanh thấy nàng trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, thầm nghĩ tại tâm tình đại tiểu thư tốt càng lúc càng khó hầu hạ, nhìn thấy nhị tiểu thư tới gần cánh cửa, vì thế cười :





      “Nhị tiểu thư tới, đại tiểu thư vừa mới uống thuốc xong, tại nằm nghỉ ngơi, nhị tiểu thư vào đây ngồi chút.”







      Bàng Lạc Tuyết để sót ánh mắt có thiện ý của Cúc Thanh, Tụng Chi còn ở đây, Bàng Lạc Vũ này thế nhưng lại thu xếp rất nhanh. Nàng vén rèm châu vào trong thất, Bàng Lạc Vũ nữa nằm giường, tóc đen toán loạn, sắc mặt tái nhợt, cánh môi đỏ tươi, giống như có thể chảy ra máu. Hai tay bị băng vải bao bọc xem ra là sắp tàn phế rồi, tay đứt ruột xót kiếp trước, kiếp này xem như ta trả lại cho Bàng Lạc Vũ ngươi.







      "Tỷ tỷ, người khỏe , muội muội tới thăm tỷ, muội còn mang theo rất nhiều thuốc bổ."





      giường, Bàng Lạc Vũ nghe thấy giọng của nàng liền mở mắt ra, hai mắt đỏ bừng trừng trừng nhìn nàng:





      "Tuyết nhi muội vì sao lại hại ta, tại sao lại thêu hoa thược dược, muội ràng là thêu hoa mẫu đơn, muội vì sao muốn hại ta."





      Bàng Lạc Vũ tê tâm liệt phế chấp vấn, nàng cũng phải đồ ngốc, ngày đó ở trong phòng Dương thị, Dương thị ràng là mẫu đơn. Chuyện ngọc bội có thể nhắc tới, nhưng mà chuyện bức tranh thêu thể bỏ qua, nàng nhất định phải hỏi cho ràng, rốt cuộc là ai muốn hại nàng.







      Tuyết nhi cúi đầu ánh mắt ủy khuất: “Bức họa thêu của mẫu thân chính là thược dược bên cạnh mẫu đơn lồng vào nhau tạo nên cảnh đẹp nồng nàn, chỉ có điều, màu sắc Tuyết nhi phối tốt, chỉ thêu hoa thược dược, nhưng mà đêm hôm đó tỷ tỷ lấy chẳng lẽ thấy sao, dựa vào trí thông minh của tỷ là có thể nhìn ra hai loại này khác nhau, cho cùng đều do Tụng Chi sơ suất nhầm lẫn giữa hai hộp gấm, mặt khác tỷ tỷ chuẩn bị kỷ còn gì nữa, sao có thể dùng bức tranh của muội thêu chứ, chẳng lẽ là tỷ tỷ dùng vải gói giống như của muội.”







      Bàng Lạc Vũ vừa nghe xong liền kinh hãi, đương nhiên thể để cho Bàng Lạc Tuyết biết mình từng có ý nghĩ đoạt bức họa đó, thế là mặt tươi cười : “Muội muội, tỷ tỷ mới vừa rồi do thương tâm nên hồ đồ, mới có thể hươu vượn hoài nghi muội muội, mong rằng muội muội nghĩ lại tỷ muội chúng ta sống chung nhà, cần tính toán cùng tỷ tỷ, bây giờ tỷ tỷ thành cái dạng này rồi, sau này cũng thể đánh đàn hay thêu thùa nữa.” xong liền bắt đầu rơi lệ ngớt.







      Nàng lạnh lùng nhìn bộ dáng thảm hại của Bàng Lạc Vũ, trong lòng cảm thấy buồn cười thôi, nhưng vẻ mặt lại đồng tình : “Tỷ tỷ tội nghiệp, những việc này đều là do lỗi của Tụng Chi, phụ thân cùng mẫu thân xử phạt nàng ấy. Đoán rằng sau này nàng xuất ở trước mắt tỷ tỷ nữa, tránh cho tỷ tỷ vui. Hôm nay muội đến đây, hầm chén thuốc bổ, thuốc này có công dụng giúp lưu thông máu, đều là dược liệu thượng hạng, Tuyết nhi đến đút tỷ tỷ uống.” Vẻ mặt nàng khẩn thiết .







      Bàng Lạc Vũ nhìn: "Tâm ý của muội muội tỷ tỷ nhận, thuốc này để ở đó , đợi chút tỷ uống."





      “Tỷ tỷ như vậy chính là chưa tha thứ cho muội muội lúc trước ra giúp tỷ tỷ thừa nhận bức tranh thêu kia là do muội tự thêu sao, bộ dạng tỷ tỷ như thế này muội sao có thể trách mình đây.” Nàng xong mắt ngừng rơi lệ.





      “Tỷ tỷ chịu uống chính là muốn tha thứ Tuyết nhi. Vậy muội liền đến chỗ phụ thân mẫu thân thỉnh tội.”





      Bàng Lạc Vũ thấy điệu bộ nàng muốn đứng lên, nhanh chóng : “Tỷ uống, tại sao có thể uống chứ, chỉ là tỷ bất tiện, đành phải làm phiền muội muội đút.”





      “Cứ tự nhiên , tỷ tỷ yên tâm, muội muội ổn thỏa cẩn thận hầu hạ tỷ tỷ uống thuốc.” Bàng Lạc Vũ cười cười.







      Nàng bưng chén thuốc lên, lấy cái thìa từng muỗng từng muỗng đút Bàng Lạc Vũ uống thuốc, nhìn nàng vì thuốc đắng mà nhăn mày lại, trong lòng nàng cảm thấy vui sướng, chỉ là mặt càng biểu đau lòng. Chờ nàng uống ngụm thuốc cuối cùng xong liền lập tức gọi người chuẩn bị mứt hoa quả. Nàng phân phó Cúc Thanh mang mứt đến, ngồi ở trước giường nàng, làm bộ như có việc gì :







      "Gần đây Tam muội muội tới thăm tỷ tỷ sao, hôm qua tứ di nương to tiếng gắt gỏng, phụ thân mặc dù cấm túc tứ di nương nhưng lại đem cây trâm lần trước trong khố phòng mà tỷ tỷ thích tặng cho tứ di nương an thai, mặc dù lần này muội muội nhờ vào phúc của tỷ tỷ mà được phong làm quận chúa, nhưng thực là thẹn trong lòng, hôm nay đến thăm tỷ tỷ, thuận tiện cũng thỉnh tội cùng tỷ tỷ. Mong rằng tỷ tỷ có thể tính toán với Tuyết nhi."







      Mặc dù Bàng Lạc Vũ trước đó nghe hạ nhân Bàng Lạc Tuyết được phong làm quận chúa, phát tán trận lôi đình, cũng may Vương di nương liều mạng ngăn cản, cực lực làm cho nàng nhẫn nại, mới chịu đựng được cơn đố kị trong lòng. Bất quá nghe người ta cùng tự tai nghe thấy là hai việc khác nhau, nhất là bây giờ nghe được Bàng Lạc Tuyết bởi vì mình mà được lên làm quận chúa, chỉ hận thể đâm chết ý nghĩ đố kỵ đó. Cho dù nàng cực lực nhẫn nại. Phụ thân đến thăm nàng lại còn đem vật nàng thích nhất thưởng cho tứ di nương kia, chính là đặt nàng ở trong lòng. Thêm việc Bàng Lạc Vũ vừa uống thuốc, tức giận xâm chiếm lòng nàng, ánh mắt liền bắt đầu co quắp, dọa Cúc Thanh bên cạnh vội vàng sai người gọi Vương di nương cùng đại phu.







      Phù tiếng, ngụm máu tươi bị phun ra, xem ra Bàng Lạc Vũ tức giận , mặt nàng liền biểu bộ dáng bi thương lo lắng : "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, người làm sao vậy, đừng làm muội sợ." Trong nháy mắt nước mắt chảy xuống.







      Bên kia, Vương di nương cùng đại phu vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng. Vương di nương nhìn Bàng Lạc Vũ giường ngất . ngực vết máu loang lổ, lập tức nước mắt chảy ngừng, sốt ruột chờ đại phu chẩn trị, bên gặn hỏi Cúc Thanh: "Ngươi chăm sóc cho đại tiểu thư thế nào vậy hả, lúc ta vẫn còn rất tốt, giải thích ràng liền phạt toàn bộ người nhà các ngươi theo gia pháp.”







      Cúc Thanh bị dọa sợ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng cái, thân thể run lẩy bẩy quỳ mặt đất: “Vốn ban đầu đại tiểu thư rất tốt, nhưng khi nhị tiểu thư đến, chuyện cùng đại tiểu thư lát, xong lại đút thuốc cho Đại tiểu thư uống mới thành ra như vậy.”







      Ánh mắt Vương di nương lập tức nhìn nàng: “ bậy, nhị tiểu thư tình cảm tỷ muội gắn bó cùng đại tiểu thư, ý của ngươi là nhị tiểu thư cho đại tiểu thư uống thuốc có vấn đề nên mới như vậy, nô tài như ngươi cho dù đại tiểu thư xử phạt ngươi, ta cũng tha cho ngươi.”







      Bàng Lạc Tuyết nhìn Vương di nương làm bộ làm tịch, trong lòng nhịn được ghê tởm, vẻ mặt vui : "Di nương đây là nghi ngờ Tuyết nhi mang thuốc có vấn đề cho tỷ tỷ uống sao, tốt hôm nay có đại phu ở đây, chén thuốc còn đây, tại mang cho đại phu xem thử, để xem có giống như những lời xàm ngôn của tiện tỳ này .”







      "Đại phu người đến xem chút."





      Đại phu cầm bát lên, dùng y thuật ngửi ngửi: “Bên trong chén là thuốc bổ hảo hạng, có bất kỳ vấn đề gì trong này.”





      Vương di nương nhíu mày: “ có gì sao?”





      "Xác thực có, lão phu hành nghề y mấy chục năm nay, việc thế này tuyệt đối có sai sót."





      Vương di nương còn cách nào, thế là nhìn nàng cười : "Ta cũng là chú ý phép tắc, có ý nghi ngờ nhị tiểu thư. Cúc Thanh, ngươi làm sai, còn chia rẽ tình cảm của đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư, phải phạt thích đáng.”





      Bàng Lạc Tuyết nhìn chủ tớ hai người biểu diễn, thản nhiên : “Tỷ tỷ bệnh nặng, vậy ta quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi, gần đây phụ thân thường đến chỗ tứ di nương và tam di nương, Vương di nương cũng nên dành nhiều thời gian rãnh để chăm sóc tỷ tỷ. Mong tỷ tỷ sớm ngày bình phục. Tuyết nhi xin cáo lui.”





      xong nhìn sắc mặt rối rắm của Vương di nương, nhanh ra ngoài.





      Vương di nương cúi đầu nhìn Cúc Thanh hung hăng tát cái, gương mặt của Cúc Thanh nghiêng qua bên, khóe miệng rỉ máu tươi.





      Còn chưa ra khỏi Thính Vũ hiên, liền nghe được tiếng hung hăng chửi rủa củaVương di nương. Nàng thực có hạ độc trong thuốc, chỉ có điều thuốc đó cộng thêm tâm tư nóng giận, thổ huyết cũng là chuyện lạ, cũng tốt, tỷ tỷ ngươi nằm ở giường nghỉ ngơi tốt chút, mới có thể mang đến nhiều phiền toái cho ta.
      Last edited: 26/12/15
      thuytTôm Thỏ thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 18: Chuẩn bị khai trương (thượng).
      Editor: VinJR



      Buổi tối, nghe Tử Quyên lầm bầm chuyện phu nhân xử phạt tứ di nương, Bàng Lạc Tuyết chỉ là chau chau mày cũng gì. Đa số người bị bức đến đường cùng cũng quay lại phản kháng. Mẫu thân nếu có năng lực quản thúc ngôi nhà này, sớm muộn cũng bị các di nương kia khi dễ. Gia thế bối cảnh của Tứ di nương có mà bây giờ cũng dám làm ra dáng vẻ như vậy, biết chính mình cuối cùng bị Vương di nương làm hại đến thê thảm. Ác nhân tự có ác nhân trị a.



      Phân phó Tử Quyên mang chút tặng phẩm tới làm dịu lòng Dương thị, lại phân phó Liên Diệp Liên Ngẫu dọn cơm. Đúng lúc thức ăn vừa mới chuẩn bị xong, liền thấy Thích Dao thân y phục màu đen xuất ở trong viện. Dáng người nhanh nhẹn linh hoạt làm cho người khác phải nhìn kỷ, đúng lúc sắc trời dần tối, nàng luôn luôn thích náo nhiệt, nha hoàn có mặt nhiều. Ngồi ở bên cạnh bàn hai tay chống cằm, mắt cũng nháy cái, nhìn chằm chằm Thích Dao tới, người tập võ bước đặc biệt , nếu như phải nhìn thấy người, cũng cảm giác được có người tới.



      “Dao tỷ tỷ tới đúng lúc, muội vừa mới phân phó bày cơm, chắc tỷ nhất định là chưa ăn gì rồi.” Nàng chống má cười giỡn .


      Thích Dao cũng giận, cúi đầu nhìn xuống bàn, thấy bốn bộ bát đũa, có thể thấy muội ấy sớm biết nàng tới, chuẩn bị sẵn tất cả rồi, này biết tính toán, tại có chút bướng bỉnh. Ngẩng đầu cười đáp:


      “Muội chuẩn bị thức ăn nhiều như vậy lại chuẩn bị bát đũa, phải là đợi tỷ tới ăn cơm sao, nếu tỷ lại tới sớm chút, ba người bọn muội chắc chết đói rồi.” Ánh mắt Thích Dao cũng giảo hoạt .


      Bàng Lạc Tuyết bị nghẹn chút, lập tức trừng mắt, trong lòng ngẫm nghĩ, cũng do mình trêu chọc trước. Ngẩng đầu lại nhìn thấy Liên Diệp Liên Ngẫu đến. Cúi đầu khụ tiếng, che giấu lúng túng vừa mấp máy môi. Liền nghe thấy Liên Diệp Liên Ngẫu chút nào để ý đến sắc mặt của nàng :


      “Dao tỷ tỷ, may là tỷ đến sớm, nếu bọn muội chắc bị tỷ tỷ làm chết đói rồi.”


      Nàng liền bắn ánh mắt tỏ vẻ xem thường: “Ơ kìa, cái nhà này đều trở mặt với muội, tỷ tỷ thương, muội muội có chỗ dựa vững chắc mới, đều muốn khi dễ muội. chút địa vị cũng có, nhọc tâm muội hôm nay làm thêm nhiều thức ăn như vậy.”


      Ba người kia nghe nàng như thế còn cười : “ ràng là đói bụng. chọc muội nữa. Ăn cơm nhanh chút, lát còn có việc phải làm.”



      Bốn người rất nhanh ngồi xuống, đóng cửa phòng, lấy tốc độ nhanh nhất ăn cơm, hình tượng thục nữ nữa điểm cũng có, ngẩng đầu nhìn Thích Dao, tay cầm đùi gà, miệng đầy mỡ cùng nàng bàn bạt chuyện ngày mai cứ để cho nàng ấy chuẩn bị. Nàng gật đầu đồng ý. Mọi người cũng làm loạn, rất nhanh ăn xong, phân phó người thu dọn bàn, mang đến cái giá thêu, đặt bàn.



      Gọi mọi người tập trung vào trong viện, lệnh cho Liên Diệp đưa tới vải vóc mới nhất mà hằng năm lão gia đều cung ứng. Mọi người dưới đều bận rộn, e rằng việc này cần người hướng dẫn, thế là mang hết vải vóc đến cửa hàng thêu, từ bên ngoài tiến vào, may là nàng có nhiều nha hoàn, nếu có những người chắc chắn là làm hết việc.



      Nàng mang mạng che mặt cùng Thích Dao vội vội vàng vàng chạy đến cửa hàng, Liên Diệp Liên Ngẫu chỉ huy mọi người di chuyển vải vóc. Mọi người làm việc sôi nổi. Vừa vào đến phòng khách ở lầu liền cho người gọi bà chủ tới, Thích Dao sợ mang đến phiền phức cho nàng, sắp xếp người trong phủ mời chủ tiệm đến trong phòng của nàng, ở bên ngoài cửa tiệm, phân phó cho gia đinh lặng lẽ giám hộ, người ở phía ngoài được tiến vào. Nàng cảm thán cẩn thận của Thích Dao, nàng thực cảm kích.



      Thích Dao nhàng cười, nàng cùng với nàng ấy đến bên trong thất, phân phó mấy nha hoàn đến phụ giúp. Bởi vì nàng cần gấp, cho nên trả tiền gấp bội, rất nhiều thợ thêu đến. Nàng càng lúc càng hài lòng hiệu quả làm việc của Liên Diệp Liên Ngẫu, thưởng nhiều chút.


      Bàng Lạc Tuyết vỗ tay nhè , ý bảo các thợ thêu yên tĩnh, đưa mắt nhìn Thích Dao. Thích Dao ngầm hiểu:


      “Hôm nay gọi mọi người đến đây, là bởi vì chỗ của ta có rất nhiều bức tranh thêu cần mọi người giúp, có điều số lượng rất lớn, lại cần gấp, tiền công được gấp đôi so với giá ban đầu.”


      Các thợ thêu vừa nghe tiền công trả gấp đôi, liền phấn khởi.



      Thích Dao tiếp: “Chủ nhân gia chịu trả giá tiền cao, nên mọi nhất định cũng phải dồn hết tâm huyết, chủ tử vừa ý nhất định trọng thưởng, có ý tưởng độc đáo, hình dáng nổi bật bắt mắt đều được thưởng hậu hĩnh. Thế nhưng ta trước, chủ nhân gia muốn bất cứ tin đồn nào bị truyền ra ngoài, các ngươi mấy ngày nay tạm thời ở nơi này, ăn mặc đều có người hầu hạ, các ngươi cần cái gì trực tiếp là được, nhưng là cho phép các ngươi lén chuyện với nhau, nếu như ta nghe thấy bất luận chuyện to gì, nhất định nghiêm trị tha.”



      Nàng nhìn Thích Dao quy dịnh khuôn khổ, các thợ thêu cũng sợ hãi mà yên tĩnh, đúng là nữ nhân nhà tướng, rất có dáng vẻ uy nghiêm.


      Bàng Lạc Tuyết nhìn các thợ thêu trong lòng đột nhiên nảy ra ý, nhưng mà tạm thời gác qua bên, làm việc thể nóng vội, tại cũng bận rộn. Hay là việc này buổi tối thương lượng cùng Thích Dao chút để nàng còn chuẩn bị tiến hành. Ánh mắt quan sát được thu hồi, áp lực người các thợ thêu cũng lập tức giảm xuống.


      Các thợ thêu tránh thầm ở trong lòng, ánh mắt của tiểu chủ tử này lợi hại, so với nương mặc đồ đen còn uy nghiêm hơn nhiều.



      Bàng Lạc Tuyết : “Ta tại cần mười bộ vũ y, ở đây các ngươi có trăm người, mỗi tổ mười thợ, người chuyên nghiệp phụ trách phần quan trọng, các ngươi ở đây nếu thêu tốt, mỗi người được thưởng trăm lượng bạc. Hôm nay sắc trời cũng tối, các ngươi tạm thời nghỉ ngơi trước, ngày mai bắt đầu làm việc. Có cái gì cần trực tiếp cho nha đầu của ta là được, các nàng đáp ứng cho các ngươi. Được rồi, các ngươi có thể lui xuống.”



      "Vâng." Các thợ thêu cung kính cáo lui.


      Nàng cùng với Thích Dao ra cửa hàng thêu, liền trở về viện của mình, gặp người thợ thêu nàng thường dùng trong phủ hành lễ : “Nhị tiểu thư muốn bộ dáng y phục như thế nào?”



      “Cũng có gì đặc biệt, chỉ cần các ngươi tìm vài kiểu dáng thịnh hành gần đây là được, đúng rồi, gần đây ta có vẽ vài hình vẽ, phiền các ngươi thêu ra, thêu thành khăn lụa. Mấy ngày nữa phải hoàn thành, phiền các ngươi làm nhanh chút, việc này ta muốn người khác biết, làm việc ở trong phủ nhất định phải quản cho tốt lời của mình biết , còn nữa, trong chỗ vải kia có loại vải mỏng màu đậm lấp lánh, lấy ra cuộn tốt nhất để làm váy, sau đó mang mẫu vẽ kiểu dáng cho ta xem, ta đưa kích thước cho các ngươi, cái váy này cần phải đặc biệt lộng lẫy. nghe chưa?”



      Người thợ thêu cúi đầu : “Vâng.”


      Trong phủ thợ thêu nhiều, nàng lại muốn để thợ thêu biết nhiều chuyện, cho nên Liên Ngẫu cùng Liên Diệp mang đến rất nhiều bức vẽ của nàng, có núi đá yên tĩnh, tùng bách độc mà kiêu ngạo, cũng có mẫu đơn xinh đẹp, hoa đào nở rộ.


      Sau khi tiễn người thợ thêu, Thích Dao trở lại liền tới đến khuê phòng của Bàng Lạc Tuyết, ngồi ở bên cạnh bức tranh tứ bình vừa thưởng thức, nàng vừa vào : “Nếu tỷ tỷ cảm thấy thích, muội tặng cho tỷ.”


      Thích Dao cười cười : “Tỷ chỉ là cảm thấy bức tranh thêu này thực là kiều diễm, chắc là kiệt tác của muội .”



      “Mắt nhìn của Dao tỷ tỷ mắt lợi hại, đây là trong lúc rảnh rỗi muội làm, nhưng trước mắt còn việc khác phải làm, ngày mai vẽ kiểu dáng này ra, để cho các thợ thêu bắt đầu làm, Thúy Vi lâu của chúng ta sắp khai trương nhất định phải náo động toàn kinh thành. Ngày khai trương tỷ tỷ phải mặc trang phục thích hợp, nếu ngại tỷ cứ nghĩ ngơi ở chỗ của muội.”



      Thích Dao cũng bằng lòng chấp nhận, gọi Liên Diệp Liên Ngẫu tới, bốn người vây quanh vải vẽ tranh sơn dầu với kiểu dáng lưu hành. Nàng lấy giấy bút ở bên cạnh dựa vào ý nghĩ của bọn họ vẽ thành bức tranh, bốn người tới giờ sửu mới ngủ.
      Last edited: 26/12/15
      milktruyenkythuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :