1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 173: Sảy thai

      Edit : Sóc Là Ta


      Bàng Lạc Tuyết nhìn nha hoàn bên cạnh, nha hoàn cũng nhìn lại nàng, "Ngươi đúng là người biết phép tắc. tại nương nương còn chờ công chúa trong cung. Chẳng lẽ ngươi muốn để hoàng hậu nương nương chờ sao? "

      Tiểu công công khổ sở "Tỷ tỷ à, tiểu nhân dám. Vì quý phi nương nương có chút đồ muốn trao tặng cho công chúa nên người sai tiểu nhân đến đây truyền lời."

      Nha hoàn chưa kịp lên tiếng lại xuất thêm nha hoàn từ phía bên kia chạy sang, nàng hành lễ "Bẩm Tuyết công chúa, Yến phi nương nương của chúng ta mời công chúa sang đó chuyến."

      Bàng Lạc Tuyết bối rối, ba nương nương cho triệu kiến mình, nàng biết có nên hay ?

      . . . . . . . . . . . . . .

      Cuối cùng Bàng Lạc Tuyết quyết định rằng nàng tới Thần Hi cung để thăm hoàng hậu trước, sau đó tới thăm hai quý phi còn lại. Dù sao ba nương nương này cũng là ba người có quyền lực nhất trong hoàng cung Đông Tần. Còn Yến phi rốt cuộc có tính toán gì nàng cũng nên suy nghĩ lại.

      Cung Thần Hi

      Khi Bàng Lạc Tuyết còn chưa vào nàng thấy trong cung bận rộn, xôn xao. Bàng Lạc Tuyết kéo nha hoàn lại hỏi " xảy ra chuyện gì mà lại náo loạn như vậy?"

      Từ trước tới giờ, nha hoàn và Thái giám trong cung Hoàng Hậu vốn rất tuân theo quy cũ, luôn luôn trầm lặng, ai làm việc đấy. Nhưng hôm nay khác, náo loạn ồn ào, có lẽ xảy ra việc gì rồi chăng?

      Bàng Lạc Tuyết vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hoàng hậu nằm giường, gương mặt xanh xao. Bàng Lạc Tuyết khẩn trương, vội chạy đến bên giường hoàng hậu. Nàng nhớ thai nhi của hoàng hậu vốn rất khỏe mạnh mà giờ sao hoàng hậu lại có vẻ mặt như vậy?

      "Mẫu hậu, mẫu hậu sao vậy?" Bàng Lạc Tuyết chạy đến bên cạnh hoàng hậu lo lắng

      Nhược Phương tiến lên phía trước "Bẩm Công chúa, hoàng hậu nương nương vừa uống xong thuốc dưỡng thai, cả người lập tức cảm thấy khỏe, toàn thân đau đớn, ê ẩm. Nương nương lại cho phép bẩm báo lên bệ hạ, mà ngự y cũng biết nguyên do vì sao lại như vậy.”

      Bàng Lạc Tuyết cau mày. Vừa rồi ở hoa viên, Nghi quý phi có phái tên tiểu thái giám muốn dẫn nàng vào cung của Nghi quý phi, chẳng lẽ việc này có liên quan đến Nghi quý phi.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Hoàng hậu nằm giường, kìm được nước mắt. Nàng quay qua Nhược Phương " , hãy bảo họ lui xuống trước."

      Nhược Phương nhìn hoàng hậu cái, hoàng hậu gật đầu tỏ ý cho phép.

      "Các ngươi lui xuống hết . Nơi này có ta phục vụ." Nhược Phương nóng nảy đuổi bọn họ ra ngoài, sau đó nàng quay đầu đóng cửa lại.

      Bàng Lạc Tuyết lấy ra từ người mình hơn trăm cây ngân châm đặt giường. Nhược Phương nhìn ngân châm mà cảm thấy cả người đều run rẩy, hỏi "Bẩm công chúa, cái này là?"

      Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu giường, quay về Nhược Phương " , lấy chiếc khăn lông sạch, bịt kín miệng mẫu hậu lại."

      Nhược Phương giật mình, trợn mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết "Bẩm Công chúa, điều này. . . . ."

      "Đừng phiền nữa, nhanh lên ." Bàng Lạc Tuyết thúc giục.

      giường, hoàng hậu toát mồ hôi hột, còn Bàng Lạc Tuyết lấy cây ngân châm cắm vào huyệt đầu hoàng hậu, lại lấy viên thuốc cho hoàng hậu uống.

      Hoàng hậu cũng nhận ra nàng làm gì. Nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết cố gắng vì mình như thế, hoàng hậu kìm được, khóe mắt tuôn ra giọt nước mắt, nắm tay Bàng Lạc Tuyết "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, nhất định phải giữ được đứa bé."

      Bàng Lạc Tuyết nhận thấy mạch của hoàng hậu bắt đầu rối loạn, nên thúc hối Nhược Phương nhanh lên chút.

      Nhược Phương cầm khăn lông nhìn Bàng Lạc Tuyết.

      "Mẫu hậu, người phải kiên nhẫn chút. Đây phải chuyện . Chúng ta tuyệt đối được để cho người hạ thủ biết, nên nương nương nhất định phải cố gắng chịu đựng. Người yên tâm, Tuyết Nhi nhất định làm hết sức mình để giữ được đứa bé của mẫu hậu."

      Hoàng hậu gật đầu cái "Ừ. . . . . . . . Tuyết Nhi yên tâm. Nhược Phương cứ làm theo lời Tuyết Nhi."

      Đầu Nhược Phương đầy mồ hôi, nhìn Bàng Lạc Tuyết, sau đó quay về phía hoàng hậu "Nương nương yên tâm, nô tì nhất định làm theo lời Tuyết nhi."

      "Nhược Phương hãy nhét khăn lông vào miệng hoàng hậu, sau đó cởi giày và leo lên giường giữ chặt nương nương."

      "Tuân lệnh, công chúa."

      Bàng Lạc Tuyết lấy ngân châm ra và bắt đầu hành động. Chỉ chốc lát sau người hoàng hậu xuất đầy ngân châm. Lúc này Bàng Lạc Tuyết lấy cây ngải diệp* ra, đốt lên, thấy thần sắc hoàng hậu bắt đầu có chuyển biến tốt, nàng lại nhàng xoay xoay cây ngân châm trong tay. giờ hoàng hậu thấy trong người mình giống như có ngàn vạn con kiến gặm nhắm da thịt của mình, đau đến nỗi muốn sống nữa, mồ hôi rơi xuống càng lúc càng nhiều.

      *Ghi chú:
      (Ngãi diệp là lá phơi hay sấy khô của cây Ngãi cứu ( Artemisia Argyi Level et Vant ) cũng có tên là Artemisia Vulgaris L thuộc họ Cúc Asteraceae ( Compositae), dùng làm thuốc được ghi đầu tiên trong sách " Danh y biệt lục". Cây Ngãi cứu mọc hoang hoặc được trồng khắp nơi ở nước ta cũng như ở nhiều nước khác thế giới.)

      Bàng Lạc Tuyết cũng cảm thấy khâm phục hoàng hậu Đông Tần. Nếu là người bình thường sớm ngất vì đau đớn,
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 174: Trúng độc suýt sinh non

      Edit : Sóc Là Ta


      "Thưa mẫu hậu, phải ngự y vô dụng, nhưng đây chính là loại độc dược vô cùng hiếm, biết Tuyết Nhi có nên với mẫu hậu hay đây?" Gương mặt Bàng Lạc Tuyết nhăn nhó như có điều khó .

      "Mẫu thân và con có gì khó . Tuyết nhi đáng bị đánh đòn." Hoàng hậu giận dỗi trách móc.

      Bàng Lạc Tuyết cau mày suy nghĩ lúc, sau đó lắc đầu "Tuyết nhi muốn tiếp cận Nghi quý phi và Yến phi để xác định ràng. Đến khi Tuyết nhi có đầy đủ chứng cớ xác thực trình bày lên mẫu hậu. Thân thể nương nương được khỏe, tốt nhất nương nương nên tránh xa họ, càng xa càng tốt."

      Hoàng hậu gật đầu cái, nàng biết Bàng Lạc Tuyết cũng có chủ ý của riêng mình rồi. Nhưng Nam Cung Tĩnh bà cũng phải là hạng người dễ chọc, nếu họ có mưu hại đến con bà khi bà ra tay, họ cũng đừng trách lòng dạ bà độc ác.

      "Bẩm nương nương, thuốc được nấu xong rồi." Nhược Phương bưng thuốc tới trước mặt bà.

      Thuốc lần này có mùi vị nhạt hơn lần trước rất nhiều, Bàng Lạc Tuyết tự mình hầu hạ hoàng hậu uống thuốc xong, lại sai người chuẩn bị nước nóng. Sau đó, nàng tự mình lấy thuốc và giao gói thuốc cho Nhược Phương, cũng đích thân nàng pha nước để hoàng hậu tắm rửa.

      "Thưa mẫu hậu, sắc trời cũng còn sớm, nhi thần tới thăm Nghi quý phi chút." Bàng Lạc Tuyết .

      Hoàng hậu tựa vào trong bồn tắm, thở phào nhõm, quay sang Nhược Phương "Ngươi hãy phái vài cao thủ bảo vệ Tuyết nhi, hãy nhớ dặn họ rằng được rời xa Tuyết nhi dù chỉ nửa bước, hãy chắc chắn rằng có việc gì may xảy đến với Tuyết nhi.”


      "Tuân lệnh, nương nương."

      "Tuyết Nhi, con cũng nên cẩn thận chút. Đối với thân phận giờ của con, họ cũng dám làm gì con đâu. Tuyết nhi cứ yên tâm ."

      "Dạ, mẫu hậu."

      Bàng Lạc Tuyết dẫn theo cung nữ do hoàng hậu phái đến, cùng tới cung Nghi quý phi. Lúc đó Nghi quý phi cũng bồn chồn, đứng ngồi yên, thúc giục cung nữ bên cạnh, "Sao bây giờ Tuyết công chúa còn chưa tới?"

      Tiểu công công đáp "Hoàng hậu nương nương là nghĩa mẫu của công chúa, có lẽ thấy còn sớm nên kêu công chúa sang chuyện phiếm rồi."

      "Hừ, xem ra vị hoàng hậu này hiểm ( tàn hiểm độc). Nàng ta thấy mình như hoa tàn ít bướm (ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc còn đáng giá), lại mưu tính sinh thêm tiểu hoàng tử. Ta vốn nghĩ rằng nàng ta thể mang thai được nữa, lại ngờ hoàng hậu lại có phúc khí tốt như vậy." Nghi quý phi vuốt móng tay sơn màu đỏ tươi của mình.

      "Bẩm nương nương, sắc mặt hoàng hậu hôm nay hình như được khỏe." Thanh Ảnh .

      Nghi quý phi nhìn Thanh Ảnh "Ngươi lấy các mẫu thuốc vụn còn sót lại trong cung hoàng hậu ra hết chưa? Nếu chưa ngươi hãy phái người vào cung hoàng hậu hành động . Mùi xạ hương rất , dễ dàng che giấu. Khi nãy bổn cung mới vừa đến gần hoàng hậu nàng ta liền tránh xa. Đến giờ, bụng nàng cũng lớn rồi. Bây giờ ra tay chẳng lẽ đợi đến khi nàng ta lâm bồn mới chịu ra tay hay sao? giờ ta thấy vị trí của nàng ta ngày càng vững chắc, ngươi cũng chứng kiến Tấn vương bị kẻ gian hãm hại, mà bệ hạ vẫn dửng dưng bỏ qua. Có lẽ bệ hạ còn tín nhiệm vào nữa rồi."

      "Nô tỳ tìm thái y nghiên cứu tỉ mỉ rồi. Cung Hoàng hậu được bảo vệ rất nghiêm ngặt, phải vất vả lắm nô tỳ mới lấy được mẩu thuốc vụn kia ra. Xin nương nương bớt giận, bệ hạ luôn luôn thương điện hạ Tấn vương, bệ hạ cũng muốn lập Dự vương làm thái tử." Thanh Ảnh nhìn sắc mặt của Nghi quý phi dè dặt .

      "Ngươi biết cái gì? Hoàng hậu vốn xuất thân từ gia tộc Nam Cung. Tương truyền rằng gia tộc Nam Cung có bảo tàng vô cùng đồ sộ, vô cùng quý giá chỉ là bảo tàng đó được nhường lại cho người nào đó trong dòng họ, nên nàng cũng chưa hưởng được nó. Lại , nhị tiểu thư của Bàng Quốc Công chính là nhân tài kiệt xuất. Giờ lại trở thành công chúa của cả hai quốc gia. Thế nên ta thấy hoàng hậu có mắt nhìn người. Ta cũng biết Bàng Lạc Vũ có còn sống hay nữa?" Nghi quý phi cau mày .

      "Nương nương yên tâm, cuộc săn bắn kết thúc nhưng cũng chưa tìm được tiểu thư, có lẽ nàng sớm bị mãnh thú trong khu săn bắn ăn thịt, nương nương cứ yên tâm ."

      "Ừ, ngươi hãy tìm cơ hội đến thăm dò ở phủ Bàng Quốc công chuyến. Nếu nàng ta vẫn còn sống, ta bắt Tấn nhi cưới nàng trước.” Nghi quý phi tà ác .

      "Nương nương minh."

      "Tuyết công chúa đến" Tiếng cung nữ bên ngoài truyền tới.

      Nghi quý phi nháy mắt nhìn Thanh Ảnh.

      Thanh Ảnh gật đầu cái.

      "Thần nữ Bàng Lạc Tuyết bái kiến Nghi quý phi. Nương nương vạn phúc kim an (ý là chúc bình an)." Bàng Lạc Tuyết chỉ miệng, cũng hành lễ.

      Nghi quý phi nhíu mày, thái giám bên cạnh "Tuyết công chúa to gan, nhìn thấy quý phi nương nương lại chịu hành lễ."

      Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nhìn Nghi quý phi, Nghi quý phi tằng hắng cái, quay về phía thái giám "Ngươi ăn hàm hồ, Tuyết công chúa chỉ là công chúa Đông Tần chúng ta, mà giờ nàng còn là công chúa Hải Quốc thuộc hoàng thất, tại sao lại hành lễ với Bổn cung, còn tự vả miệng mình."

      Thái
      [​IMG]
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 175: Tính toán

      Edit : Sóc Là Ta


      Bàng Lạc Tuyết nhìn vòng tay trong tay mình, thầm nghĩ lão hoàng đế này muốn dồn hết vốn liếng và tâm tư vào Yến phi này. Chiếc vòng tay Tử Ngọc vốn là bảo vật hiếm thấy, có lẽ lão bí mật cất giấu trong kho lâu.

      "Cung kính bằng tuân mệnh, đa tạ Yến phi nương nương ban tặng."

      Yến phi nhìn Bàng Lạc Tuyết từ xuống dưới, "Công chúa rất xinh đẹp, chẳng hay nàng có ý trung nhân chưa (là người tình đó)?"

      Bàng Lạc Tuyết trả lời, chỉ thản nhiên nhìn Yến phi.

      Yến phi đỏ mặt ngượng ngùng. Bởi vì nàng thấy thế lực đứng phía sau Bàng Lạc Tuyết quá mạnh nên chủ yếu muốn giới thiệu nàng với nhị hoàng tử của mình, "Công chúa nên hiểu lầm, Bổn cung chỉ cảm thấy công chúa xinh đẹp như vậy, chắc là có nhiều người muốn đến cầu hôn."

      Bàng Lạc Tuyết cười " xin lỗi vì khiến Yến phi nương nương nhọc tâm, Tuyết Nhi còn chưa đến tuổi cập kê nên cũng vội. Vả lại, Tuyết nhi cũng còn hoàng hậu quan tâm, cho nên. . . ."

      Yến phi hiểu, ra hoàng hậu đích thân chọn lựa, vậy nàng cũng nên xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với hoàng hậu "A, ra hoàng hậu nương nương chọn lựa, ta thấy tỷ tỷ là người rất hòa ái dễ gần. Nếu nương nương tự mình chọn lựa, dĩ nhiên là người cực tốt."

      Bàng Lạc Tuyết dịu dàng cười, Yến phi cũng cảm thấy nàng công chúa này cũng có gì nổi bật, chỉ là nàng may mắn hơn người bình thường chút thôi. Nếu Dụ Độ nàng nên chú ý đến Bàng Lạc Tuyết, có lẽ nàng cũng để ý đến làm gì, vì trong tương lai, Vũ Dương nàng chính là quốc mẫu, dưới người vạn người.

      "Nương nương, nếu có chuyện gì, thần nữ xin phép cáo lui, quấy rầy nương nương nghỉ ngơi." Bàng Lạc Tuyết . Nàng biết lão hoàng đế háo sắc kia nhất mực nuông chìu công chúa Nam Chiếu quốc này, mà giờ Bàng Lạc Tuyết nàng lại muốn đối đầu với lão.

      Yến phi nhớ lại chuyện đêm nay, bệ hạ phái công công đến truyền chỉ rằng ngài đến thị tẩm. Trong phút chốc gương mặt nàng bỗng dưng đỏ hồng, nên "Được, công chúa cũng nghỉ ngơi sớm ."

      Bàng Lạc Tuyết trở lại phủ Dương thị, thấy Dự vương và mẫu thân tản bộ. Sau đó, ba người cùng nhau ăn thức ăn do Dương thị chuẩn bị, tiếp đó Dự vương đưa Bàng Lạc Tuyết trở về phủ Bàng Quốc Công.

      Mới vừa bước vào cửa, nàng liền nghe thấy tiếng khóc, than trời trách đất bên trong "Vũ Nhi, Vũ Nhi, con sao rồi? Con muốn mẫu thân sống thế nào đây?"

      Bàng Lạc Tuyết đứng ngoài cửa nhếch miệng, nàng cố ý sai người mang Bàng Lạc Vũ đến khu biệt viện dưỡng thương. Nếu , nàng ta cũng sớm trình diện Diêm vương rồi. Vì Bàng Lạc Vũ vẫn còn hữu dụng với nàng nên nàng mới cứu thoát và chữa trị cho ả, nếu nàng cũng bỏ mặc cho ả ta tự sinh tự diệt. Nàng ngờ Nghi quý phi lại ra tay tàn độc như vậy, nhẫn tâm ra tay ngay bộ y phục của ả. Xem ra bà ta muốn Bàng Lạc Vũ tiến vào cửa làm con dâu của mình.

      "Chính Dương, huynh nên trở về phủ . tại trong phủ của muội náo loạn, Tuyết nhi cũng muốn làm phiền huynh." Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ nôn ra máu, nằm mặt đất, nên quay sang Triệu Chính Dương .

      " sao, muội cũng nghỉ ngơi sớm , ngày hôm nay muội cũng mệt mỏi rồi."

      "Dạ"

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Triệu Chính Dương xoay người, lên ngựa. Sau đó nàng bước vào cửa nhìn phủ Bàng Quốc Công náo loạn, ánh mắt nàng sáng lên, ai hiểu nàng nghĩ gì.

      Tử Quyên chờ ở cửa từ sớm, Khi thấy Dự vương rời , nàng mới dám bước ra ngoài.

      "Tiểu thư"

      "Ừ, trong phủ xảy ra chuyện gì?" Bàng Lạc Tuyết cười hỏi.

      "Bẩm tiểu thư, tình hình trong phủ rất rối loạn, nhị phu nhân chắc cũng phát điên lên rồi. Vừa rồi có người mang đại tiểu thư trở về, bẩm báo rằng nàng suýt chết trong miệng hùm ở khu săn bắn. giờ sức khỏe của đại tiểu thư khỏe lắm, cả khuôn mặt hầu như bị phá hủy, thân thể yếu ớt. Ai nhìn thấy cũng bị dọa sợ. Ngay đến lão gia cũng cảm thấy kinh hãi khi nhìn nàng. "

      " sao, chắc hẳn giờ tỷ tỷ cũng tỉnh lại, chúng ta cũng nên đến thăm nàng, để tránh nhị di nương ta là muội muội lại quan tâm đến tỷ tỷ."

      "Dạ, tiểu thư."

      Bàng Lạc Tuyết dẫn Tử Quyên trở lại phòng khách, Bàng Quốc Công nhìn Bàng Lạc Vũ nằm giường, ngừng than thở.

      "Thưa phụ thân, Tuyết nhi trở về." Bàng Lạc Tuyết đúng mực chào hỏi tiếng.

      Bàng Lạc Vũ nằm đó, co ro, ủ rũ tựa như xác chết. Nhị
      [​IMG]
      thuyt, thienbinh2388Vũ Nguyệt Nha thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 176

      Edit : Sóc Là Ta


      Bàng Quốc Công kinh ngạc nhìn Bàng Lạc Tuyết "Dĩ nhiên là phải rồi. Trong phủ Bàng Quốc Công này, vị trí chính thất luôn là đại phu nhân, mẫu thân của con. Ta cũng chỉ lo lắng cho con, sợ con cực khổ nên mới muốn nhị di nương phụ giúp con mà thôi."

      Bàng Lạc Tuyết hừ lạnh tiếng, vì muốn tốt cho nàng sao, cũng chỉ vì lợi ích thôi "Vậy là Tuyết Nhi hiểu lầm phụ thân rồi, kính xin phụ thân tha thứ. Ngài về lại cho Nhị phu nhân biết, chuyện của đại tỷ làm con rất lo lắng nên chắc chắn con tìm đủ mọi cách để khôi phục dung mạo cho tỷ tỷ. Con mời thầy thuốc giỏi nhất trị bệnh cho tỷ tỷ. Còn chuyện của chị dâu, xin hãy để con lo liệu, dám phiền đến nhị di nương."

      Bàng Quốc Công gật đầu cái "Nếu con vậy, phụ thân cũng còn gì để . Công chúa Trường Nhạc là đứa trẻ hiểu chuyện, ta cũng yên tâm giao nó cho con."

      "Nếu phụ thân có chuyện gì nữa, Tuyết Nhi xin được cáo lui trước. Hôm nay chắc hẳn phụ thân cũng mệt mỏi, phụ thân cũng nên nghỉ ngơi sớm ." Bàng Lạc Tuyết thi lễ, sau đó dẫn theo Tử Quyên trở về Lạc Tuyết các.

      Lạc Tuyết các

      Bàng Lạc Tuyết ngờ Sở Mộc Dương có mặt ở đây nên nàng cảm thấy lúng túng. Dù sao khi nãy hai người cũng có tranh cãi với nhau.

      "Tuyết Nhi trở về rồi." Ngược lại, Sở Mộc Dương tỏ ra như có gì, vẫn như cũ quay người về phía Bàng Lạc Tuyết, chuyện với nàng cách thân thiện.

      Bàng Lạc Tuyết quay người về phía Sở Mộc Dương thi lễ " Sư phụ, xin lỗi, Tuyết nhi làm hỏng hôn của người." , Bàng Lạc Tuyết cũng cảm thấy có chút áy náy. Dù sao nàng hành động như thế cũng đúng. Từ trước tới giờ, Sở Mộc Dương đối xử với nàng cũng tệ. Nếu lần này phải ca ca của mình mến công chúa Trường Nhạc nàng cũng muốn đối nghịch với .

      Sở Mộc Dương nhìn khuôn mặt nhắn, uất ức của Bàng Lạc Tuyết "Ha ha, có gì đâu. Nàng cũng đừng quan tâm làm gì cho phí sức. Bản thân ta vốn cũng Trường Nhạc, vốn dĩ là vì tình hữu nghị giữa hai nước mà thôi. Nàng đừng tỏ vẻ áy náy như vậy. Nếu ai biết còn tường ta bắt nạt nàng."

      Bàng Lạc Tuyết gượng cười với Sở Mộc Dương "Sư phụ, người cũng biết, trong lòng tuyết nhi, người là tốt nhất. Nếu sau này người có thích ai, Tuyết nhi nhất định giúp người. "

      " ? Vậy sư phụ cũng có thích người đấy." Sở Mộc Dương đùa

      " ? Sư phụ mau, là tiểu thư nhà nào, Tuyết Nhi có quen hay ?" Bàng Lạc Tuyết tò mò hỏi

      Sở Mộc Dương nhìn khuôn mặt ngây thơ của Bàng Lạc Tuyết, dự định muốn cho nàng biết.

      "Các ngươi làm gì thế?" Bạch Quân Nhược tay cầm ly rượu, tay kia cầm bầu rượu .

      Sở Mộc Dương và Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại, liếc mắt nhìn Bạch Quân Nhược. Bàng Lạc Tuyết "Huynh nhàn nhã, quá nhàn nhã."

      Bạch quân Nhược cười "Cái này gọi là thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn*. Có lẽ các ngươi hiểu."
      *Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn: Câu thơ trong bài Đề Hạc Lâm tự bích (Đề tường chùa Hạc Lâm) của nhà thơ Lý Thiệp đời Đường, nghĩa câu thơ là giải thoát bản thân khỏi phiền não, buồn chán để bản thân tới nơi thoát tục, tu dưỡng tâm hồn.

      Bàng Lạc Tuyết liếc mắt. Bạch Quân Nhược nhìn hai người "Vừa rồi hai người chuyện gì mà vui vẻ thế?"

      "Ừm, mới vừa rồi là ở đây. . . . . ." Bàng Lạc Tuyết hưng phấn


      "Chúng ta thảo luận về bệnh tình của Thương Dực." Sở Mộc Dương ngắt lời , thuận tiện trừng mắt liếc nhìn Bàng Lạc Tuyết.

      Bàng Lạc Tuyết có cảm giác hình Sở Mộc Dương xấu hổ. Vì thế trong lòng nàng cũng quyết tâm giúp đỡ sư phụ tìm tiểu thư tốt làm sư mẫu.

      Bạch Quân Nhược bán tín bán nghi, tin lời của Sở
      [​IMG]


      Chương 177: Hủy dung

      Edit : Sóc Là Ta


      Ngược lại Thương Dực lại cảm thấy vui mừng. vốn cho rằng đời này thể nào có thuốc giải và cuộc sống của chỉ lệ thuộc vào những loại thuốc giảm đau tạm thời mà thôi. Thế mà giờ đây, họ lại có thể giúp điều chế ra thuốc giải. Từ xưa đến nay, độc dược ở Bắc Yên là đệ nhất độc dược, ai có thể bào chế ra thuốc giải. Lúc đầu loại độc này được dùng để khống chế những nô tài bất trị, sau đó dần dần biến thành loại độc dược giết người trong chớp mắt mà chưa ai có thể hoá giải độc tính của nó. Thế mà nàng lại có thể bào chế ra thuốc giải. khâm phục Bàng Lạc Tuyết.

      "Tiểu thư, Thương Dực nguyện ý thử lần." Thương Dực nhìn Bàng Lạc Tuyết .

      "Ta cũng đoán ra được kết quả này. Ngươi nghĩ rất đúng, ta nghĩ ra cách hoá giải nó sao ngươi lại buông tay chứ? Ngươi hành động đúng. Nhưng ta cũng nên với ngươi điều này, đây là thuốc giải nhưng nó cũng là độc dược. Nếu ngươi chịu nổi ngươi bị hôn mê. Ngươi chìm vào cơn ác mộng chém giết lẫn nhau. Nhưng nếu ngươi có thể chịu đựng qua ba khắc ngươi sống và gặp lại Tiểu Tứ tử của nguoi."

      Bàng Lạc Tuyết trúng tử huyệt của Thương Dực. Đối với , Tiểu Tứ tử còn quan trọng hơn mạng sống của . Nếu chỉ sống lây lất, tạm thời, chỉ dựa vào số dược để áp chế, chi bằng nên liều phen. Nếu may mắn, được sống và trở lại báo thù. Bằng , nếu ra cũng có Bàng Lạc Tuyết có thể thay chăm sóc Tiểu tứ tử tốt.

      "Tiểu thư, thuộc hạ nghĩ xong, ta nguyện ý thử lần. Lần này ta muốn mặc cho số phận. Nếu ta may mắn, xin tiểu thư chăm sóc tốt Tiểu Tứ tử, nếu có thể cũng xin tiểu thư giúp Tiểu Tứ tử đoạt lại tất cả những thứ nên thuộc về ." Thương Dực trịnh trọng .

      "Ngươi hãy yên tâm, đây là lẽ tự nhiên. Nhưng ta tin người hiền có trời phù hộ. Ta cứu ngươi nhiều lần như vậy, ta còn chưa được trả ơn làm sao ta có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy? Ngươi cũng phải hứa với ta, ngươi nhất định phải cố gắng vượt qua, nếu ta lấy thân thể của ngươi làm thí nghiệm, để cho ngươi đau đến nỗi muốn sống nữa."

      "Dạ, tiểu thư." Thương Dực cũng hiểu tâm ý của Bàng Lạc Tuyết. Trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, có lẽ cũng rất lâu rồi chưa có lại cảm giác này.

      "Bây giờ ngươi cũng nên nghỉ ngơi tốt. Ngày mai, ta mang thuốc giải tới."

      Bàng Lạc Tuyết xong đứng dậy ra ngoài, Sở Mộc Dương đứng dưới ánh trăng chờ nàng. Thân thể của hoà cùng ánh trăng dát lên tầng màu bạc, gương mặt tuấn mỹ của tỏ ra dịu dàng nhìn Bàng Lạc Tuyết. Bàng Lạc Tuyết hích mũi, nghĩ thầm, sư phụ là tuấn mỹ.

      "Hỏi xong rồi sao?" Sở Mộc Dương quay đầu lại

      "Dạ, sư phụ."

      "Vậy chắc cũng muốn cược ván này." Sở Mộc Dương thở dài

      "Đúng vậy, ta cũng hiểu tính cách của , Thương Dực nhất định muốn thử."

      "Việc này cũng phải việc xấu. Mặc dù cách này rất nguy hiểm, nhưng chưa chắc là xấu. Dù chỉ có tia hy vọng, cũng muốn mình nằm giường bệnh suốt đời. Cách này có lẽ làm cảm thấy dễ chịu hơn." Sở Mộc Dương

      "Ừ, chúng ta cũng sớm biết lựa chọn của Thương Dực rồi." Bàng Lạc Tuyết thầm thở dài

      Thính Vũ hiên

      Bàng Lạc Vủ vẫn còn hôn mê, Nhị phu nhân mời mấy đại phu đến xem bệnh cho Bàng Lạc Vũ nhưng ai cũng lắc đầu. Họ có cách nào để chữa trị cho đại tiểu thư. .

      Nhị phu nhân khóc thầm. Tuy khuôn mặt Bàng Lạc Vũ được vệ sinh sạch nhưng những dấu vết thương kia in khuôn mặt của nàng khiến nàng còn xinh đẹp như trước nữa.

      Bộ dáng của Bàng Lạc Vũ khiến người bình thường còn muốn nhìn chứ đừng là muốn Tấn vương cưới nàng.

      "Nhị phu nhân, ngươi nghỉ ngơi trước , chờ tiểu thư tỉnh, nô tỳ bẩm báo với phu nhân." Cúc Thanh

      Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Vũ nằm giường, thở dài cái "Ngươi hãy chăm sóc tốt cho đại tiểu thư, chờ đại tiểu thư tỉnh mau báo cho ta biết."

      "Dạ, Nhị phu nhân."

      Nhị phu nhân vừa khỏi, Cúc Thanh cũng lặng lẽ từ cửa sau ra ngoài. Đêm khuya, Bàng Lạc Tuyết vẫn chưa ngủ, trong phòng đèn dầu sáng rực.

      "Tiểu thư, Cúc Thanh tới." Tử Quyên

      "Cho nàng ta vào."

      Cúc Thanh thận trọng nhìn Bàng Lạc Tuyết "Bẩm chủ tử, ngài có gì phân phó ạ?"

      "Tình hình Đại tiểu thư thế nào?"

      Khoé miệng Cúc Thanh nhếch lên mỉm cười "Đại tiểu thư bị phế, nhưng phu nhân cho phép người khác truyền việc này ra ngoài. Người của Thính Vũ hiên phải đem chuyện này chôn giấu trong lòng."

      "Ừ, Bàng Lạc Vũ xứng đáng bị như vậy. Người tỷ tỷ này phải chịu báo ứng do chính mình gây ra. Nhưng Nhị phu nhân cứ quyết tâm chịu để yên cho nàng ta đền tội."

      "Tiểu thư, chúng ta nên đem chuyện này cho mọi người đều biết. Có như vậy tiểu thư được gả vào phủ Tấn vương, như vậy giấc mộng trở thành Tấn vương phi của nàng ta cũng tan thành mây khói." Cúc Thanh

      ", được, ngươi phải giữ bí mật chuyện này. nay gương mặt của tỷ tỷ bị huỷ, ngươi cũng phải cẩn thận, ta sợ nàng ta hành hạ ngươi."

      "Đa tạ tiểu thư quan tâm, nhưng tại sao chúng ta trực tiếp phá hủy giấc mơ đẹp của Đại tiểu thư? Cúc Thanh hiểu." Cúc Thanh tức giận .

      Bàng Lạc Tuyết nắm tay Cúc Thanh "Ta hận nàng ta thua gì ngươi, nhưng đây phải là thời điểm tốt để trừng phạt nàng. Chúng ta hãy đợi lúc nàng trong giấc mộng tuyệt đẹp, ta phần đại lễ khác để tặng nàng ta. Ngươi yên tâm, nàng ta chết trong tay ngươi." Bàng Lạc Tuyết an ủi.

      "Đa tạ tiểu thư." Cúc Thanh , nàng hận Bàng Lạc Vũ và nhị phu nhân sâu tận xương tủy. Nàng còn sống đến hôm nay chính là vì báo
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 178: Hộc máu

      Edit : Sóc Là Ta


      Bàng Lạc Băng nhìn khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ. Ánh mắt nàng thể chút vui mừng khi nhìn Bàng Lạc Vũ đau đớn giường bệnh.

      "Muội cảm thấy rất vui vẻ sao?" Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Băng, nhìn thấy ràng trong ánh mắt muội muội của mình có chứa nét cười. Trong lòng Bàng Lạc Vũ cũng cảm thấy khổ sở. Mục đích Bàng Lạc Băng tới đây để làm gì bây giờ nàng hiểu .

      Bàng Lạc Băng co rúm người lại, Die nd da nl e q uu ydo n, đứng sau lưng Bàng Lạc Tuyết, nắm lấy vạt áo nàng, nhìn Bàng Lạc Vũ : "Đại tỷ tỷ, Băng nhi có ý đó, Băng nhi dám." xong, nàng né tránh nhìn vào mắt của Bàng Lạc Vũ.

      Bàng Lạc Vũ cười lạnh tiếng.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn vào khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ "Đại tỷ, mặt tỷ thế nào rồi? Nghe tỷ tỷ bị thương, nên muội và Băng nhi cố ý đến thăm tỷ. Tỷ tỷ cũng đừng lo lắng nhiều."

      "Thăm tỷ sao? Các ngươi có lòng tốt như vậy, hay là muốn đến đây cười nhạo tỷ? Đừng nghĩ là tỷ biết các ngươi suy nghĩ gì?" Bàng Lạc Vũ nhìn hai người.

      Bàng Lạc Tuyết buông tay Bàng Lạc Băng ra, vỗ vào tay nàng, an ủi: " có việc gì đâu, chỉ là tâm tình của đại tỷ tỷ tốt, nên muội cũng cần phải sợ hãi như vậy. Chúng ta chính là tỷ muội mà."

      Bàng Lạc Tuyết từ từ bước đến gần, nhìn giường của Bàng Lạc Vũ. mùi hôi thối bốc lên khiến nàng như ngừng thở. Còn Bàng Lạc Băng theo bản năng thụt lùi về phía sau. Bàng Lạc Vũ thấy vậy nên trong lòng có chút ghen tỵ. Tại sao vậy? Tại sao bọn họ có tất cả những điều tốt đẹp mà nàng lại rơi vào tình cảnh này chứ? Tại sao?

      Bàng Lạc Vũ hô lớn"Cúc Thanh, mau đuổi những người này ra ngoài, nhanh lên."

      Cúc Thanh bước đến nhìn Bàng Lạc Tuyết, còn Bàng Lạc Tuyết quay về phía Bạch Chỉ "Ngươi hãy mau ném Cúc Thanh ra ngoài."

      Cúc Thanh nhìn Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết quay về phía nàng, nháy mắt "Nhanh lên Bạch Chỉ."

      Bạch Chỉ tiến lên, Cúc Thanh sợ hãi "Thưa Đại tiểu thư, đại tiểu thư, Đại tiểu thư. . . . . ."

      "Muội muốn làm gì?" Bàng Lạc Vũ vừa hỏi vừa nắm chiếc chăn chặt.

      "Đại tỷ tỷ, mặt của tỷ bị tổn thương thế này sao có thể tốt? Nếu Tấn vương gia biết, chỉ sợ hôn này cũng thành. Đến lúc đó, muội biết tỷ tỷ cảm thấy như thế nào? Để muội muội thử suy nghĩ xem, có thể là Tấn vương lòng thương tỷ tỷ nên bỏ qua ranh giới ngượng ngùng, hay Tấn vương nhìn thấy gương mặt của tỷ tỷ thế này mà vẫn có thể nằm chung giường với tỷ . Ha ha ha. . . . . ."

      Bàng Lạc Tuyết cười càn rỡ, còn Bàng Lạc Vũ ngồi giường cảm thấy tức giận phát run. Nghe xong lời của Bàng Lạc Tuyết, lại nghĩ đến khuôn mặt của mình, nàng nhịn được nên gào thét chói tai.

      Đây là lần đầu tiên Bàng Lạc Băng thấy Bàng Lạc Tuyết chuyện như vậy với Bàng Lạc Vũ. Mặc dù trong lòng có nhiều điểm nghi vấn nhưng vẫn có dũng cảm chất vấn nàng.

      "Mặt của ta nhất định được chữa trị tốt. Muội cũng cần phải hù doạ ta. Tấn vương thích ta. Nhất định chàng kết hôn với tỷ." Bàng Lạc Vũ bất mãn phản bác lại.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn nét mặt của Bàng Lạc Vũ, ngay cả nàng còn cảm thấy nôn mửa, huống gì là Tấn vương. "Sở dĩ vương gia đồng ý cưới tỷ là vì muội đem mọi chuyện giữa và tỷ với mọi người biết thôi. Vương Gia vì muốn ngăn chận mọi người đàm tiếu, hơn nữa cũng muốn lôi kéo phủ Bàng Quốc Công nên mới đồng ý cưới tỷ tỷ. Tấn vương thích ai chẳng phải trong lòng tỷ hiểu nhất sao? Còn lần săn bắn này, tỷ bị thương là vì ai? Chắc hẳn tỷ tỷ cũng hiểu biết . Muội nhớ lúc chúng ta vào khu vực săn bắn có Tấn vương theo phía sau. Nếu Tấn vương lòng thương tỷ, trong lúc tỷ gặp nguy hiểm, làm gì? Y phục tỷ mặc quả toả ra mùi hương rất thơm đấy."

      Bàng Lạc Vũ cũng phải là kẻ ngu. Tuy rằng lúc ấy có rất nhiều động vật vây quanh nàng, nhưng chính nàng cũng ngửi thấy người mình có mùi thơm.

      "Tỷ tỷ, muội tiếc cho khuôn mặt của tỷ tỷ." Bàng Lạc Tuyết .

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ ở giường chiến tranh nội tâm, "Băng nhi, tới đây." Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng.

      Bàng Lạc Vũ thức tỉnh nhìn Bàng Lạc Tuyết, "Các ngươi muốn làm gì?"

      "Cũng có chuyện gì, chỉ là muội cũng chịu nổi cái mùi hôi thối bốc lên từ người tỷ tỷ, nên muội cũng chỉ muốn ra ngoài hóng mát lát. Muội và Băng nhi xin cáo từ." Bàng Lạc Tuyết

      Bàng Lạc

      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :