1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 168: Trầm Hương

      Edit : Sóc Là Ta



      cho Bàng Lạc Tuyết kịp có cơ cơ hội phản ứng, Trầm Hương nắm chủy thủ (cây dao) trong tay, thân hình nhanh nhẹn giống như con mèo, nhanh chóng tấn công Bàng Lạc Tuyết. Lúc này, tất cả mọi người cảm nhận được khí thế áp đảo của Trầm Hương nhất là vẻ mặt hung ác cùng sát khí tỏa ra người nàng. Dường như bọn họ có thể tưởng tượng ra được, bàn tay mềm mại trói gà chặt của Tuyết Quận chúa như thế nào khi bị thanh chủy thủ sắc bén này đâm trúng, xé rách da thịt nàng.

      Đại hoàng tử Bắc Yên, nhị hoàng tử và hoàng tử Tây Lăng quốc cười tươi, lòng tràn đầy tự tin. Đột nhiên, bóng dáng Trầm Hương tấn công đối thủ giữa chừng chợt dừng lại. Sắc mặt mọi người biến đổi nhìn về phia Bàng Lạc Tuyết nhưng đổi lại chỉ thấy nàng cười ôn hòa khiến người khác ngẩn người. Gió thổi bay tóc nàng, đâu đó còn vài sợi tóc bướng bỉnh vương mắt nàng, trông nàng quyến rũ.

      Trầm Hương cũng ngờ đến việc này, nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết. thậm chí nàng cũng biết vì sao mình lại thể cử động được nữa, tựa như nàng bị trúng bùa. Nàng cũng ngờ rằng mình chỉ còn cách Bàng Lạc Tuyết có mấy bước nữa thôi, mà đối phương cũng chưa có đụng chạm đến mình thế mà….. việc gì xảy ra?

      chỉ bản thân Trầm Hương nghi ngờ, mà tất cả mọi người đều hiểu việc gì xảy ra giữa hai người này.

      " Trầm Hương, ra tay ." Đại hoàng tử Bắc Yên thúc giục, nụ cười mặt vừa nãy sớm biến mất, hét to khiến mọi người đều nghe . tại chỉ muốn thấy thân thể đầy máu của Bàng Lạc Tuyết, có vậy mới làm nguôi cơn giận trong lòng . cũng còn quan tâm đến điều gì khác, chỉ muốn Trầm Hương giết chết nàng dù dùng bất cứ cách nào nữa. Dù có lỡ tay giết chết Bàng Lạc Tuyết vẫn có cách để chuyện với Đông Tần quốc.

      Trong lòng Trầm Hương giật mình, động thủ sao? Nàng cũng muốn động thủ, nhưng thân thể của nàng dường như tê dại, thể cử động được làm sao nàng động thủ đây? Nàng nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt phẫn hận, rốt cuộc nữ nhân này làm gì nàng vậy?

      Bàng Lạc Tuyết làm gì sao? ra chính bản thân nàng cũng thấy Bàng Lạc Tuyết ra tay khi nào nữa.

      Thực ra mọi người hề thấy Bàng Lạc Tuyết ra tay, thậm chí tay nàng cũng chưa từng cử động. Hoàng đế Đông Tần quốc cũng giật mình, Bàng Sách, Lâm Thanh, công chúa Trường Nhạc ngay cả Bạch Quân Nhược cũng cảm thấy bối rối, Tuyết Nhi…. Mới vừa rồi, bỏ qua điều gì sao? Chỉ duy nhất có Sở Mộc Dương đứng cười thầm, nha đầu này đúng là có tiến bộ thần tốc.

      Triệu Chính Dương nhếch miệng mỉm cười, mơ hồ biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng rất cảnh giác đối với mọi việc xung
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 169

      Edit: Sóc Là Ta





      "Ngươi chịu thua chưa?" Bàng Lạc Tuyết lại mở miệng hỏi. Trầm Hương nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt sợ hãi và cầu xin tha thứ, nàng từ từ lùi lại về phía sau. Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy nhưng nàng vẫn tỏ vẻ dửng dưng, thầm nghĩ “Vậy sao chứ? Nếu ngược lại mình rơi vào tay Trầm Hương nàng ta cũng do dự giết mình rồi. Nàng ta hai lần xuống tay với mình rồi, chẳng lẽ lần này lại nương tay với mình sao? "

      Nghĩ vậy, cần đợi câu trả lời, Bàng Lạc Tuyết thành thạo quơ mấy đao qua người Trầm Hương, mới nhìn tưởng như êm ái, nhưng đủ để phá hủy gân tay gân chân của Trầm Hương. Giờ phút này, mọi người biết tình trạng của Trầm Hương thế nào, chỉ thấy động tác của Bàng Lạc Tuyết rất thành thục, nghĩ tới nàng lại muốn cắt gân tay gân chân của Trầm Hương. Nếu Trầm Hương biết nàng ta còn có thể bình tĩnh ngồi yên đó sao? Dĩ nhiên là có chuyện đó, chỉ nghĩ đến việc bị cắt gân tay gân chân thôi cũng đủ khiến cho mọi người cảm thấy tê dại, run rẩy và sợ hãi.

      Lúc này thân thể Trầm Hương bị tê liệt, thậm chí nàng cũng còn cảm giác mình bị thương, cả người nàng giống như nghiện ma túy, tê dại từ đầu đến chân. Nàng thể cảm nhận được Bàng Lạc Tuyết làm gì mình nữa.

      "Chúng ta thua." Ngoài dự đoán, đại hoàng tử Tây Lăng quốc chợt mở miệng nhận thua, tuy trong lòng nổi sóng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bộ dáng ôn hòa và dịu dàng như cũ.

      Bàng Lạc Tuyết nhún vai cái, ném chủy thủ sang bên. Nếu đối phương nhận thua, nàng cũng nên nhanh chóng kết thúc.. . . . . . Nghĩ đến mình cũng dạy dỗ Trầm Hương chút rồi, hình như so với cái chết còn đau khổ gấp ngàn lần.

      "Đa tạ." Bàng Lạc Tuyết chắp tay, khóe miệng nhếch lên, nụ cười nở rộ gương mặt xinh đẹp khiến mọi người nhìn ngây ngất. Bọn họ vốn khinh thường Bàng Lạc Tuyết, nhưng bọn họ ngờ lại có kết quả này….. Bọn họ ràng thấy nàng ra tay nhưng cuối cùng đối thủ lại thua thảm hại dưới chân nàng. Thắng lợi trong trận này quá ràng.

      "Ha ha. . . . . ." Hoàng đế Đông Tần sảng khoái cười to lên. Tâm tình vui sướng lời nào có thể miêu tả được, tự mình tiến lên phía trước, "Tốt lắm, tốt lắm."

      Bàng Lạc Tuyết làm sợ, nhưng cuối cùng lại làm thất vọng, "Ngươi lập được công lớn rồi."

      Nếu vào thời điểm khác, thắng trận cũng có gì to tát, nhưng trận này là trận mấu chốt, mà Bàng Lạc Tuyết lại thắng, nàng lập công lớn.

      "Tuyết Nhi, trẫm ban thưởng cho ngươi. Ngươi muốn thứ gì ?" Hoàng đế cười khép miệng, càng nhìn Bàng Lạc Tuyết, trong lòng càng thích thú.

      Bàng Lạc Tuyết nhíu mày."Tạ ơn hoàng thượng ân điển, thần nữ chỉ làm hết bổn phận của mình mà thôi."

      Hoàng hậu cười "Bệ hạ, quận chúa Tuyết rất hiểu đạo lý khiến người khác vui mừng. Đông Tần quốc chúng ta hãnh diện khi có công chúa như vậy."

      tại Bàng Lạc Tuyết sợ nếu hoàng đế biết nàng làm gì Trầm Hương ta tha thứ cho nàng.

      Hoàng đế Đông Tần ngơ ngác, nghĩ gì liền chấp thuận, "Được, trẫm ban thưởng cho ngươi."

      Bây giờ, thắng bại định, Bàng Lạc Tuyết cũng trở về chỗ ngồi của mình. Bàng Sách cũng nhanh chóng đến gần Bàng Lạc Tuyết xem xét nàng có bị thương hay ? Nếu để mẫu thân biết muội muội bị thương trăm cái đầu cũng chống đỡ nổi.

      Triệu Chính Dương nhìn cảnh Bàng Sách lo lắng cho Bàng Lạc Tuyết, trong lòng tỏ ra ghen tuông, bóp chặt ly trà trong tay mình, thầm nghĩ nếu Bàng Sách buông tay Bàng Lạc Tuyết tiến lên nhất định phải tách hai người kia ra cho bằng được.

      "Thưa hoàng đế Đông Tần, tình thế hôm nay là Bắc Yên quốc và Đông Tần quốc cùng thắng bảy trận, tại ngài cũng nên vui mừng quá sớm." Đại hoàng tử Bắc Yên rời , người mở miệng chính là nhị hoàng tử.

      Nhị hoàng tử chính là trong ba hoàng tử của Bắc Yên quốc,
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 170: Yến phi

      Edit : Sóc Là Ta




      Sở Mộc Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết, đứng lên "Lần này Nam Chiếu quốc chúng ta đến đây có hai mục đích, là vì cuộc săn bắn của Tứ Quốc, hai chính là muốn cầu hôn công chúa Trường Nhạc. Nam Chiếu quốc chúng ta cũng có dẫn theo công chúa Vũ Dương, cũng chính là đại công chúa của Nam Chiếu quốc chúng ta. vậy, chúng ta cầu hôn công chúa Trường Nhạc cũng có gì quá đáng, dù gì ở Đông Tần quốc, trong tám vị công chúa chỉ có công chúa Trường Nhạc là thích hợp nhất. "

      Tấn vương nhếch khóe miệng "Chẳng phải còn có công chúa Tuyết sao?" Tấn vương cũng nhìn ra ý đồ của Sở Mộc Dương. nghĩ nếu Bàng gia có được công chúa Trường Nhạc cũng đồng nghĩa với việc Vinh Thân Vương liên kết với phủ Bàng Quốc Công. giờ cuộc săn bắn của tứ quốc cũng kết thúc, cũng chưa biết Bàng Lạc Vũ ở đâu. Cuộc ám sát nàng ta do mẫu thân của sai người hại nàng cũng là do ngầm cho phép.

      Dự vương Triệu Chính Dương cau mày nhìn Sở Mộc Dương của Nam Chiếu quốc " Tình hữu nghị giữa hai nước dĩ nhiên quan trọng, nhưng cũng nhất định phải có hôn lễ mới bền chắc. Công chúa Trường Nhạc và công tử Bàng gia vốn là tình đầu ý hợp, cũng rất môn đăng hộ đối. Ta nghĩ thái tử Nam Chiếu quốc cũng là người thấu tình đạt lý, chắc ngài cũng muốn chia rẽ họ."

      Sở Mộc Dương cuời ôn hòa "Dự vương cũng có lý, nhưng còn đại công chúa của Nam Chiếu quốc chúng tôi. . . . . ."

      Bàng Lạc Tuyết liếc nhìn công chúa Vũ Dương đứng phía sau lưng Sở Mộc Dương, cằm nàng ngước cao tỏ vẻ cao ngạo, bước ra từ sau lưng của Sở Mộc Dương, hành lễ ,” Thỉnh an bệ hạ Đông Tần”. xong, nàng nhìn hoàng đế Đông Tần với ánh mắt lúng liếng đưa tình khiến hoàng đế si mê.

      Hoàng hậu nhìn đại công chúa Nam Chiếu quốc. Nàng nghĩ biết hoàng đế Nam Chiếu quốc có chủ ý gì mà lại cam lòng dâng lên cho hoàng đế Đông Tần đại khuê nữ tốt như vậy chứ? Chỉ sợ sau này, thân phận nàng ta còn cao hơn ngôi vị quý phi trong cung.

      giờ Nghi quý phi là người được hoàng đế sủng ái nhất. Nếu đại công chúa của Nam Chiếu quốc được gả vào cung, Nghi quý phi cũng sớm bị đày vào lãnh cung thôi.

      Nghi quý phi nhìn hoàng đế Đông Tần vui vẻ cười híp mắt, "Nhưng ngược lại ta thấy đại công chúa lại rất xứng đôi với điện hạ Dự vương. Người nhìn xem, Tấn vương cũng sắp thành thân rồi. Nếu Dự vương cưới công chúa Nam Chiếu quốc cũng là chuyện tốt. "

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Nghi quý phi. ngờ người khiến ai nấy đều kính nể trong hậu cung lại có ngày còn được hoàng đế sủng ái nữa. Mà khi Bàng Lạc Tuyết nghe Nghi quý phi muốn cưới công chúa kia cho Dự vương, hiểu sao nàng lại cảm thấy rất đau khổ.

      Sắc mặt hoàng hậu càng ngày càng khó coi. Nàng muốn hoàng đế cưới công chúa này, hơn là để chính con trai mình cưới nàng ta. Về điểm này,Nghi quý phi đánh trúng vào điểm yếu của nàng.

      Dự vương nhìn công chúa Vũ Dương của Nam Chiếu quốc, lại xoay người nhìn Bàng Lạc Tuyết, nhìn dáng vẻ Bàng Lạc Tuyết như xem kịch vui lúc này khiến tức muốn hộc máu.

      Công chúa Vũ Dương của Nam Chiếu quốc cũng vô tình nhìn về phía Dự vương. Nàng ước mình được gả cho hoàng tử cũng bằng tuổi hoặc tương xứng với mình. Nhưng trước khi lên đường sang Đông Tần quốc, phụ hoàng cũng trước rằng nàng kết hôn với hoàng đế Đông Tần. Mặc dù nàng muốn nhưng nhìn ánh mắt của nhị hoàng tử phía sau nên nàng tươi cười nhìn hoàng đế Đông Tần " Vũ Dương lòng muốn hầu hạ bệ hạ Đông Tần. Tuy điện hạ Dự vương cũng rất tốt, nhưng lại phải người trong lòng của Vũ Dương."

      Hoàng hậu nhìn công chúa Vũ Dương thầm nghĩ "Công chúa Vũ Dương này cũng phải là người đơn giản."

      Bàng Lạc Tuyết cẩn thận nhìn hành động của công chúa Vũ Dương, thấy nàng quay lại nhìn nhị hoàng tử biết nàng công chúa này chắc chắn mưu gì đó.

      Bàng Lạc Tuyết thầm cười lạnh, nàng nghĩ
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 171: Công chúa Hải Quốc

      Edit: Sóc Là Ta



      Hoàng đế Đông Tần cau mày nhìn mấy nhi tử của mình, sau đó lại nhìn Bàng Lạc Tuyết.

      Ở đây, chỉ có mấy nhi tử của mình, mà còn có Bạch Quân Nhược. Nếu người khác , có lẽ hoàng đế tin, nhưng lời do chính Bạch Quân Nhược , hoàng đế phải suy nghĩ lại.

      "Thưa phụ hoàng, Tuyết Nhi vẫn còn , còn chưa đến tuổi cập kê (ý là tuổi lấy chồng)." Triệu Chính Dương , chàng cũng muốn Bàng Lạc Tuyết bị gả đến Nam Chiếu quốc.

      "Tâu bệ hạ, lần này quận chúa Tuyết lập công lớn để cứu Đông Tần chúng ta. Nếu ngài gả quận chúa đến Nam Chiếu quốc, chỉ sợ lòng dân lay động. Làm sao ngài trị vì đất nước khi các thần tử của ngài cảm thấy an tâm như thế?"

      Bạch Quân Nhược dùng thái độ kiên quyết với hoàng đế "Chắc chắn Tuyết Nhi bị gả sang Nam Chiếu quốc."

      Nhị hoàng tử nổi giận đùng đùng "Ngươi là ai mà dám như thế?"

      Sở Mộc Dương biết thân phận của Bạch Quân Nhược nên quát lớn, “Mộc Nguyệt, được vô lễ với Bạch công tử."

      "Hoàng huynh." Sở Mộc Nguyệt nhìn Sở Mộc Dương với ánh mắt hung tợn.

      Bạch Quân Nhược đến bên cạnh Bàng Lạc Tuyết, quay lại nhìn hoàng đế Đông Tần "Hoàng đế Đông Tần, bổn công tử cũng cảm thấy có duyên với Bàng Lạc Tuyết, nên bây giờ bổn công tử dùng danh nghĩa hoàng thất Hải Quốc nhận Bàng Lạc Tuyết làm nghĩa muội của mình. Bổn công tử cũng phong cho Tuyết nhi làm công chúa Tuyết của Hải Quốc. Sau này, việc hôn của nàng đều do nàng định đoạt, ai có quyền ép buộc nàng. Nếu ta biết ai dám ép nàng, ta lập tức đem quân Hải Quốc tiêu diệt quốc gia đó." xong thản nhiên nhìn hoàng đế Đông Tần.

      Hoàng đế Đông Tần bị dọa sợ đến đến nỗi toát mồ hôi hột, chỉ có hoàng hậu nương nương cười híp mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết. Bà cũng hiểu Bàng Lạc Tuyết phải ngọn cây cọng cỏ trong ao mà tùy người khác quyết định số phận của mình, Tuyết Nhi chính là người rất tài hoa, rất hữu dụng đối với bà. tại bà có nàng và Nam Cung đứng phía sau hậu thuẫn, ngôi vị hoàng hậu này càng vững chắc, ai dám tranh giành với bà. Sau này Tấn vương và Yến phi cũng thể gây trở ngại cho bà. Hoàng hậu – Nam Cung Tĩnh – cũng chưa phải là kẻ ngốc. Nam Chiếu quốc dâng lên nàng công chúa sắc nước khuyn thành như thế cho hoàng thượng, nếu ai rằng bọn họ có chủ ý gì đúng là chuyện dối trá. Bà tin.

      Hoàng đế Đông Tần vội vàng an ủi "Tốt lắm, công tử Bạch nên tức giận. Bàng Quốc Công là cha ruột của Bàng Lạc Tuyết cũng có ý định gả nàng. Ban đầu Nam Chiếu quốc là muốn công chúa Trường Nhạc chứ phải muốn Tuyết nhi, nàng còn chưa đến tuổi cập kê, làm sao có thể gả sang đó được?"

      Bạch Quân Nhược thầm nguyền rủa lão hồ ly, nhíu mày "Vậy sao? Như vậy là tốt nhất, ai được phép coi thường Tuyết công chúa của Hải quốc chúng ta. Sau này Tuyết Nhi có tên trong phổ (ý là gia phả, gia đình hoàng tộc ấy) Hoàng thất Hải quốc chúng ta."

      "Đúng, đúng vậy. Công tử Bạch rất đúng, Tuyết Nhi, còn mau cám ơn công tử Bạch."

      Hoàng đế Đông Tần .

      "Hoàng đế Đông Tần, giờ Tuyết Nhi chính là công chúa của Hải Quốc chúng ta." Bạch Quân Nhược .

      Sắc mặt hoàng đế Đông Tần trở nên u ám "Đúng vậy, sau này Tuyết Nhi là công chúa Hải Quốc."

      Nếu Bàng Lạc Tuyết lôi kéo Bạch Quân Nhược về phía mình, sau này nàng chuyện với lão hoàng đế cũng lo bị yếu thế trước mặt nên "Hoàng huynh, hoàng hậu là nghĩa mẫu (ý là mẹ) của Tuyết Nhi. Mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, Bàng Lạc Tuyết lúc nào cũng xem hoàng hậu nương nương là mẫu thân của Tuyết Nhi, còn Đông Tần luôn là nhà của Tuyết Nhi."

      Mặt hoàng hậu hớn hở " uổng công Bổn cung thương con."

      Nhược Phương cũng "Đúng vậy, công chúa Tuyết vốn là người hiếu thuận, bình thường nàng đều chuẩn bị những thức ăn ngon, dâng lên cho nương nương."

      Ánh mắt hoàng đế Đông Tần chợt sáng lên khi nhìn Bàng Lạc Tuyết, coi
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 172: Mời

      Edit : Sóc Là Ta


      Lúc trước, vụ án của tướng quân Thích là do Tấn vương phụ trách điều tra, cũng là do thuộc hạ của thi hành mệnh lệnh. Hôm nay phụ hoàng lại ban ơn đặc xá cho nữ nhi của tướng quân Thích, lại còn phong làm huyện lệnh. Điều đó chẳng khác nào tát vào mặt . Mà Bàng Lạc Tuyết quả gặp may mắn, tự nhiên lại có mối quan hệ mật thiết với Hải quốc lại còn trở thành công chúa Hải quốc, tiếc là thể lợi dụng được nàng.

      Dự vương lo lắng nhìn Bàng Lạc Tuyết. Chàng quả nhìn lầm. Bạch Quân Nhược, Tô Ấp và hoàng tử Nam Chiếu quốc cũng đơn giản. Chàng hiểu người khác nhưng Tô Ấp chính là huynh đệ thân thiết của mình, làm sao chàng lại hiểu tính khí của chứ?

      "Hoàng huynh, chẳng lẽ mình cứ bỏ qua dễ dàng như thế sao?" Mặc dù Nhị hoàng tử bất mãn về việc bị Bạch Quân Nhược phá đám nhưng cũng dám thất lễ với Bạch Quân Nhược.

      Hoàng đế Đông Tần ra dấu cho Yến phi nhìn sang hướng Nam Chiếu quốc, sau đó " Buổi yến tiệc tối mai là buổi tiệc phong công chúa Nam Chiếu quốc làm Yến phi. Đến lúc đó, nếu thái tử Nam Chiếu quốc nhìn trúng ai trẫm gả người đó cho thái tử. Lệnh vua đùa."

      "Vậy bản vương tạ ân điển của bệ hạ Đông Tần." Sở Mộc Dương .

      Hoàng hậu vuốt bụng mình "Về buổi tiệc chiêu đãi cho muội muội Yến phi, vì thần thiếp có thai cũng cảm thấy có nhiều bất tiện, nên lần này thần thiếp giao toàn quyền cho quý phi muội muội phụ trách. Muội muội phải làm cho buổi tiệc long trọng, được làm mất thể diện của bệ hạ. Với lại, thần thiếp cũng biết muội muội Yến phi thích ăn gì, nếu muội thích gì cứ với Nhược Phương. Muội cũng hãy xem hoàng cung này như nhà mình. Chắc muội muội cũng thích những món ăn của Nam Chiếu quốc, để ta sai ngự trù (ý là đầu bếp) chuẩn bị cho muội."

      Nghi quý phi cười "Hoàng hậu nương nương quả biết thương người."

      Yến phi nhìn hoàng hậu "Đa tạ hoàng hậu nương nương, muội muội đa tạ nương nương thương ."

      Hoàng đế Đông Tần kéo tay Yến phi "Từ trước đến giờ, cũng chỉ có mình hoàng hậu đối xử tốt với muội muội như vậy, mà hoàng hậu suy nghĩ chu đáo. Nếu là trẫm, chắc trẫm thể nghĩ nhiều như vậy đâu."

      Hoàng hậu dịu dàng cười "Thần thiếp là hoàng hậu nhiều năm như vậy, nhìn thấy hoàng thượng thương Yến phi muội muội như vậy, nên thần thiếp chỉ làm hết bổn phận của mình mà thôi."

      "Hoàng hậu rất tỉ mỉ, hậu cung giao cho hoàng hậu, trẫm rất yên tâm. Hoàng hậu có thai, nên nhất định phải dưỡng thai tốt, trẫm thấy hoàng hậu chắc cũng sắp lâm bồn (ý là sắp sinh con đó) rồi. Nàng nên dưỡng thai cẩn thận hơn nữa.."

      "Bệ hạ yên tâm, cũng nhờ Tuyết nhi và Chính Dương thường đem thức ăn tẩm bổ và chăm sóc thần thiếp rất tốt nên thần thiếp và thai nhi đều rất khỏe. Nhớ lại lúc chịu tội, thần thiếp quả ăn ngon, ngủ yên." Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết .

      "Đúng vậy, tỷ tỷ có phúc lớn. Điện hạ Dự vương là người có tài. Lúc này hoàng hậu mang thai, dù là công chúa hay hoàng tử cũng đều là bảo bối của hoàng thượng." Nghi quý phi .

      Yến phi nhìn bụng hoàng hậu, ánh mắt thể hâm mộ. Hoàng hậu thấy vậy "Muội muội Yến phi còn trẻ, sau này có thể sinh nhiều bảo bối cho bệ hạ cũng được. Ta cũng để lại các phương thuốc dưỡng thai tốt nhất cho muội. Đợi đến khi muội muội có thai, chỉ cần dùng những liều thuốc này muội muội nhất định sinh được hoàng tử khỏe mạnh."

      Yến phi cười tươi như hoa, nhìn hoàng hậu "Đa tạ hoàng hậu nương nương dạy bảo, biết muội muội còn phải chờ đợi bao lâu nữa đây."

      Hoàng hậu "Sau khi Nhược Phương đưa phương thuốc dưỡng thai cho muội, muội chỉ cần uống thuốc theo phương thuốc đó đến lúc muội có thai, có vấn đề gì."

      "Hoàng hậu nương nương vậy cũng có phần thiên vị. Tỷ tỷ có phương thuốc dưỡng thai tốt vậy
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :