1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 157

      mặt đất rắn, côn trùng, chuột, kiến từ bụi rậm tiến dần lên phía trước, Bàng Lạc Tuyết kêu lên tiếng ổn, vội vàng chạy về phía trước.

      Quả nhiên cách đó xa có tiếng hổ gầm truyền đến, Bàng Lạc Vũ che mặt, lùi về phía sau, người hương vị nồng nặc, mọi người ở đây đều ngửi thấy, cũng ý thức được là người Bàng Lạc Vũ nhất định có gì đó tầm thường..

      Quả nhiên Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy người của Bàng Lạc Vũ toàn sâu bọ, mặt cũng có vết máu, còn có ít kiến bọ bị dính mặt Bàng Lạc Vũ.

      con hổ cúi xuống nhìn Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Vũ trừng lớn hai mắt, hổ gầm rú, há miệng, mùi gay từ miệng hổ làm cho nàng ta sợ đến chớp mắt, hôn mê bất tỉnh, rắn độc bò lên thân thể Bàng Lạc Vũ..

      Con hổ cũng kiên nhẫn, dọa chạy ít người, ngay khi hổ muốn cắn Bàng Lạc Vũ cây ngân châm từ phía trong tay của Bàng Lạc Tuyết phóng về nó, trong nháy mắt con hổ liền ngã xuống.

      Bạch Quân Nhược hơi nhíu mày, Bàng Lạc Tuyết này ngược lại có chút bản lĩnh.

      Bàng Lạc Tuyết muốn tiến lên, Nam Cung tiến lên phía trước "Khoan Tuyết nhi, để ta lên trước."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt kiên trì của Nam Cung, cũng gì thêm mà đứng ở nơi đó chờ.

      Nam Cung tiến lên đá cước vào con hổ nằm mặt đất, thấy nó tỉnh mới yên tâm.

      Bàng Lạc Vũ, khắp người đầy kiến, còn bị hổ uy hiếp, nhìn những thứ người nàng ta có chút kiêng kỵ gì, Nam Cung nhíu mày nhìn Bàng Lạc Vũ có nửa phần thương hương tiếc ngọc.

      "Qua đây , mặt của nàng ta đầy sâu bọ, Tuyết nhi. Ta sợ nàng sợ." Nam Cung nhìn Bàng Lạc Tuyết từng li từng tí rồi .

      Bạch Quân Nhược " biết đại tiểu thư Bàng gia biết thoa loại hương phấn gì lại thu hút sâu bọ đến thế."

      Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng " có gì, có bộ dạng gì mà ta chưa từng thấy qua, bộ dạng của nàng ta cũng có cái gì đáng sợ."

      Bàng Lạc Tuyết cầm lọ dược thuốc đổ người của Bàng Lạc Vũ. Sâu bọ người Bàng Lạc Vũ lập tức tản ra.

      Bàng Lạc Tuyết với tướng quân Nam Cung "Nam Cung ca ca, con hổ này huynh có thể đưa cho hoàng thượng, chắc hẳn cũng đủ làm bộ áo choàng da hổ cho hoàng thượng."

      Nam Cung cau mày " có việc gì, tí nữa huynh săn."

      Bàng Lạc Tuyết lắc đầu "Con hổ lớn như vậy, khẳng định Tuyết nhi thể bắt được, Tuyết nhi muốn vô duyên vô cớ nhận lấy lợi lộc từ người khác."

      Bạch Quân Nhược ở bên cạnh ghen tị "Tuyết nhi chính là thiên vị, ta gặp được chuyện tốt như vậy"

      rồi thở dài.

      Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết giật giật, liếc mắt nhìn vẻ mặt vô tội của Bạch Quân Nhược, bất đắc dĩ "Quân Nhược, bản lĩnh của huynh ta biết. Đừng có ở đây tác quái."

      Máu mặt Bàng Lạc Vũ đọng lại.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn mặt của Bàng Lạc Vũ, đột nhiên ấn vào huyệt đạo của nàng ta, Bàng Lạc Vũ hừ lên tiếng liền tỉnh. Nhìn mọi người mê man "Tuyết nhi, chuyện gì xảy ra với ta vậy?"

      Bàng Lạc Tuyết thay đổi nét mặt lo lắng thông cảm "Tỷ tỷ, tỷ nhớ gì sao?"

      Bàng Lạc Vũ đột nhiên nghĩ đến con ngựa bị mình vứt bỏ. Chạy tới dây, những thứ ghê tởm này vẫn cứ bám lấy mình, Bàng Lạc Vũ cuối cùng cũng nghĩ đến hổ muốn ăn thịt mình, khi nó há miệng làm mình bị dọa sợ.

      Bàng Lạc Vũ chống mình đứng lên, mặt vết thương vẫn còn đau, Bàng Lạc Vũ nhớ ra chuyện gì đó, cầm lấy tay của Bàng Lạc Tuyết “Tuyết nhi, Tuyết nhi. Cho ta cái gương, cho ta cái gương.”

      Bàng Lạc Tuyết nhìn khuôn mặt bị hủy dung của Bàng Lạc Vũ liền “Tỷ tỷ, tỷ tỷ nên nhìn.”

      Bàng Lạc Vũ đẩy Bàng Lạc Tuyết, giãy giụa đứng lên, nhìn Bàng Lạc Tuyết “Nhanh lên , đưa cho ta nhanh lên, nhanh lên chút, cho ta, mặt của ta, mặt của ta nhất định là có việc gì, ta nhất định thể có việc gì, Tấn vương đâu? Tấn vương đâu? Vương gia nếu thấy cái mặt này của ta nhất định muốn ta, Tuyết nhi, nhanh mang gương cho ta.”

      Bạch Quân Nhược nhìn Bàng Lạc Vũ phát điên nhíu mày, từ trong ngực lấy ra cái gương bát bảo lưu ly vứt xuống cho Bàng Lạc Vũ, chán ghét thanh huyên náo của nàng ta.

      Bàng Lạc Vũ nhận lấy cái gương, nhìn vào mặt mình, toàn thân ngẩn ra, trong gương thấy mặt đầy những vết thương , máu mặt còn dính thi thể của sâu bọ, cả khuôn mặt thể nhìn ra hình dạng. Bàng Lạc Vũ ném gương xuống mặt đất, gương lưu ly phát ra tiếng thanh thúy.

      Bàng Lạc Vũ ôm mặt lẩm bẩm “, có khả năng, , .” xong liền phát điên chạy về phía trước.

      Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, nhìn Bạch Quân Nhược “Nàng ta bị như vậy rồi, huynh còn kích thích nàng ta?”

      Bạch Quân Nhược nhún vai “Ta thấy nàng ta làm cho muội đau, nàng ta muốn nhìn khuôn mặt trở thánh hình dạng gì, ta tác thành cho nàng ta, dù sao sớm muộn gì cũng phải biết.”

      Bàng Lạc Tuyết thở dài “Bạch chỉ, ngươi theo nàng, thay y phục người nàng ta.”

      “Vâng, tiểu thư.”

      “Ngươi cảm thấy y phục của nàng ta có vấn đề?” Bạch Quân Nhược cũng phải là đồ ngốc.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn phương hướng mà Bàng Lạc Vũ phát điên chạy băng băng “Đây là đương nhiên, nàng ta cũng nghĩ ra chính mẹ chồng tương lai của mình lại có lòng tốt chuẩn bị y phục cho nàng ta, muốn tính mạng của nàng ta coi như là nhân từ rồi. Có trách trách nàng ta si tâm vọng tưởng mà thôi.”

      , ta nhìn chưa chắc vậy.” Bạch Quân Nhược .

      “Hả? biết Bạch công tử có cao kiến gì?” Bàng Lạc tuyết và tướng quân Nam Cung đều hướng ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Quân Nhược.

      Bạch Quân Nhược phe phẩy cây quạt “ Ta nhìn thấy giữa bọn họ xứng. Nữ nhân xấu xa với nam nhân cặn bã trái lại rất đẹp đôi.”

      Bàng Lạc Tuyết nghĩ đến hai người đó đứng chung chỗ, nham hiểm cười cười.

      Thấy Bạch Chỉ rất lâu, Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, với Bạch Đinh “Bạch Đinh, ngươi xem, vội vàng bay lên cây quan sát, đuổi theo .”

      Bàng Lạc Tuyết với tướng quân Nam Cung “ biết Nam Cung ca ca có thể giúp muội bắt con thỏ hay con cáo gì đó, tốt nhất là còn sống.” Bàng Lạc Tuyết muốn cho hoàng hậu thứ gì đó, tại Bạch Chỉ Bạch Đinh đuổi theo Bàng Lạc Vũ, trong lúc nhất thời chính mình lại có thời gian săn.

      “Chuyện này có đáng gì, muội ở đây chờ ta chút, ta lập tức trở về liền, phiền Bạch công tử chiếu cố Tuyết nhi chút.”

      Bạch Quân Nhược “Đương nhiên, tướng quân Nam Cung là theo ý mình , ta bảo đảm chiếu cố Bàng Lạc Tuyết tốt.”

      Tướng quân Nam Cung xoay người lên ngựa, giúp Bàng Lạc Tuyết săn con mồi.

      Bàng Lạc Tuyết mỉm cười nhìn tướng quân Nam Cung, chờ lúc, nụ cười mặt của Bàng Lạc Tuyết lại tắt, xoay người lên ngựa đivề hướng của Bạch Chỉ.

      Bạch Quân Nhược vội vàng đuổi kịp, phải bảo vệ nàng tốt.

      “Tuyết nhi, nàng là cố ý để tướng quân Nam Cung phải ?” Bạch Quân Nhược hỏi.

      Bàng Lạc Tuyết cười “Quân Nhược, huynh đa tâm rồi, thể nào. Huynh cũng muốn săn bắn, huynh nên nhanh lên thôi. cần lo lắng cho ta.”

      Bạch Quân Nhược nhìn ra Bàng Lạc Tuyết cố tình lảng tránh, vạch trần nàng, đành phải “Làm thế nào đây, nhưng ta bị người khác ủy thách, tướng quân Nam Cung coi trọng tại hạ, tại hạ nhất định phải theo nàng, bảo đảm an toàn cho nàng.”

      Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, nàng muốn tướng quân Nam Cung là có nguyên nhân, dù sao nàng cũng muốn cho biết quá nhiều tình, vì cái gì khác, Nam Cung là thần tử trung thành của hoàng đế, nàng cũng muốn đánh vỡ cục diện này, cho nên mới mở miệng Nam Cung ca ca giúp nàng bắt con mồi, bằng với thủ đoạn, tài nghệ của nàng con mồi gì mà bắt được.

      Chỉ là cái tên Bạch Quân Nhược ở trước mặt mày có chút phiền phức.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn dấu vết lưu lại của Bạch Chỉ đuổi lên tới vách núi, nhìn dấu vết bên vách núi, thầm kinh hãi phải Bàng Lạc Vũ trượt chân ngã chết rồi chứ, trái lại tiện nghi cho Nghi quý phi.”

      Bàng Lạc Tuyết tới vách núi, Bạch Quân Nhược vội vàng tiến lên “Cẩn thận, đất núi ở đây dễ dàng bị trượt ngã, sợ là Bàng Lạc Vũ và nha đầu của nàng đều bị ngã xuống.”

      có khả năng, Bàng Lạc Vũ có chết thôi, Bạch Chỉ nàng ấy thể có việc gì.” Bàng Lạc Tuyết khăng khăng muốn tiến lên phía trước nhìn xuống.

      Bạch Quân Nhược thấy lay chuyển được nàng bèn ổn định thân thể mình, cẩn thận từng li từng tí đỡ Bàng Lạc Tuyết.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy vách núi cũng quá cao, với độ cao này nếu Bàng Lạc Vũ có té xuống, chết cũng phải tàn phế

      Bạch Đinh cầm bó dây bện thành dây thừng trở về, nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết liền “Tiểu thư, đại tiểu thư trượt chân té xuống, Bạch Chỉ xuống phía dưới, ta muốn kéo nàng lên.”

      “Bạch Chỉ đâu? Bạch Chỉ có sao ?” Bàng Lạc Tuyết thốt ra.

      Trong lòng Bạch Đinh xẹt qua tia ấm áp gợn song, an ủi Bàng Lạc Tuyết “Tiểu thư yên tâm, Bạch Chỉ là người tập võ, với độ cao này làm khó được chúng ta.”

      Bàng Lạc Tuyết lúc này mới yên tâm.

      Bạch Đinh thả dây thừng xuống phía dưới vách núi, rồi hô lên hai tiếng, chỉ sau chốc lát, thân thể liền lắc lư, Bạch Đinh lập tức bắt đầu kéo dây lên.

      Bàng Lạc Tuyết muốn tiến lên giúp, Bạch Quân Nhược đẩy nàng qua bên, nhanh tay nắm lấy dây thừng tay của Bạch Đinh, lập tức Bạch Đinh cảm giác dễ dàng hơn rất nhiều.

      Chỉ sau chốc lát, dưới vách núi Bạch Chỉ nắm lấy dây thừng phi người lên, lại giúp kéo dây thừng, phía dưới cột chặt Bàng Lạc Vũ bị té xỉu.

      Bàng Lạc Tuyết nhận lấy Bàng Lạc Vũ, nhìn y phục người nàng bị rách nát, lúc này cũng giúp nàng ta đổi nữa.

      Bạch Chỉ quỳ mặt đất “Tiểu thư, là thuộc hạ làm việc tất trách, có đuổi kịp đại tiểu thư, làm hại nàng ta rơi xuống vách núi.”

      Bàng Lạc Tuyết đỡ Bạch Chỉ đứng dậy “Ngươi sao là tốt rồi, cũng quản được ta, là mẹ chồng tương lai của nàng ta muốn cho nàng ta chết, ai cũng giúp được nàng ấy.”

      Bạch Chỉ mở to hai con mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, ngờ nhị tiểu thư lại trách phạt nàng.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bàng Lạc Vũ “Bàng Lạc Vũ chết hay chưa?”

      Bạch Chỉ tiến lên phía trước “Bẩm tiểu thư, cũng chưa có chết, đại tiểu thư chết, thế nhưng, thế nhưng.”

      “Nhưng cái gì?” Bàng Lạc Tuyết hỏi.

      Bạch Chỉ “Thưa tiểu thư, đại tiểu thư sợ là bị tàn phế.” Vẻ mặt bối rối liền .

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ miệng nhếch lên “À? Làm sao vậy, vì sao nàng ta lại bị tàn phế, coi như có rớt xuống từ vách núi cũng bị tàn phế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”



      Chương 158

      Bạch Chỉ " biết có phải là đại tiểu thư xui xẻo hay , nàng ta bị rơi vào tảng đá mặt đất, chọc vào xương hông của nàng ta, sợ là sau này đứng có vấn đề."

      Bàng Lạc Vũ đá cước vào Bàng Lạc Vũ "Thực là báo ứng, Bàng Lạc Vũ ngờ tỷ lại có ngày như thế, xem ra ông trời cũng muốn cho tỷ sống khỏe mạnh."

      "Đưa đại tiểu thư trở về, chắc hẳn nhị phu nhân vẫn chờ nàng ta." Bàng Lạc Tuyết tàn nhẫn .

      "Vâng"

      Bạch Chỉ nhìn trời "Tiểu thư, thời gian còn sớm nữa."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bạch Quân Nhược, ý tứ là đại thiếu gia ngài qua bên chơi , tỷ tỷ ta đây còn có chính muốn làm, sao cứ bám theo như vậy.

      Vẻ mặt Bạch Quân Nhược như lợn chết sợ nước sôi nóng, ta chính là , ta xem nàng làm thế nào.

      Bàng Lạc Tuyết thở dài, thời gian còn sớm nữa rồi, Bàng Lạc Tuyết nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ dùng ngón tay huýt sáo, vài người bay xuống bên cạnh.

      "Gặp qua chủ tử." Mấy người áo đen quỳ xuống hành lễ .

      Bàng Lạc Tuyết "Đứng lên , Tấn vương và Dự vương làm cái gì?"

      "Bẩm chủ tử, Tấn vương toàn tâm toàn ý đuổi bắt linh hồ, Dự vương cũng truy đuổi theo."

      Bàng Lạc Tuyết gật đầu "Tốt lắm, tại bắt đầu hành động , chú ý, nên làm tổn thương người khác, những thi thể ấy liền mang theo."

      "Vâng. Thuộc hạ ."

      Bàng Lạc Tuyết gật đầu, phất tay, mấy người áo đen trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ, như chưa từng tới.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn mặt đất, với Bạch Quân Nhược "Quân Nhược huynh bảo mật có đúng ?"

      Bạch Quân Nhược nhìn trời nhìn đất "Ta cái gì cũng biết. Chẳng qua là ta lại nghĩ đến Tuyết nhi của chúng ta lại gan lớn đến vậy, cả hoàng đế Đông Tần cũng muốn ám sát."

      Bàng Lạc Tuyết chậm rãi "Nếu bị ám sát dễ dàng như vậy có gì để , lão đầu kia đa nghi hơn nữa rất sợ chết. chết. Dù gì ta cũng là phụ hoàng của Dự vương, ta giết , chẳng qua là nhắc nhở chút mà thôi."

      Bạch Quân Nhược gật đầu, " tại đâu? Chúng ta đâu, chẳng lẽ hộ giá ta sao?"

      Bàng Lạc Tuyết khinh thường "Sao có thể, ta xem vỗ tay cổ vũ cố lên có."

      Bạch Quân Nhược hỏi "Vậy nàng muốn đâu?"

      " tới địa phương lúc nãy, chắc hẳn Nam Cung ca ca trở về. Ta muốn Nam Cung ca ca biết quá nhiều tình, ta hi vọng Quân Nhược huynh có thể giúp ta giữ bí mật."

      "Yên tâm, ta nhiều chuyện. Chuyện của nàng ta bảo mật, nếu muốn ta giúp đỡ, cứ thẳng với ta, có thể giúp được nàng ta nhất định giúp."

      "Huynh chính là giúp ta." Bàng Lạc Tuyết

      Hai người trở lại địa phương lúc nãy. Nam Cung đến, cầm tay đống động vật , sốt ruột tìm kiếm Bàng Lạc Tuyết, nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết bình an vô mới thở phào nhõm "Tuyết nhi, biết muội muốn cái gì, ta liền bắt chút, thời gian khẩn cấp, nếu là đưa cho hoàng hậu nương nương, con thỏ này tương đối thích hợp, hoàng hậu nương nương rất thích thỏ mềm mại."

      Bàng Lạc Tuyết nhận lấy cặp thỏ con tay của Nam Cung "Nam Cung ca ca. Mấy con thỏ là đáng , ca ca khẳng định là hiểu tâm tư của hoàng hậu. Đôi thỏ con này hình như còn rất , sờ cũng rất mềm."

      Bàng Lạc Tuyết hài lòng , thỏ này thực tệ, Nam Cung liền phóng sinh những động vật khác.

      Bạch Quân Nhược nhìn Nam Cung " ngờ tướng quân Nam Cung chiến trường sát phạt quyết đoán vẫn còn có mặt ôn nhu như thế."

      Nam Cung nhếch miệng thản nhiên “Bọn chúng đều là vô tội, chiến trường là đối mặt với địch nhân thể nhân từ nương tay, bằng chính là lấy tính mạng chiến sĩ của mình ra đùa.”

      Bàng Lạc Tuyết vừa xong, hai nam nhân nhảy cái, ngờ Bàng Lạc Tuyết lại có chủ ý này.

      Tướng quân Nam Cung biết vật kia rất giảo hoạt, bình thường khó có thể bắt đến “Tuyết nhi, cái kia rất khó bắt.”

      Bàng Lạc Tuyết giảo hoạt cười “Người sống ở núi tự nhiên có diệu kế.”

      Bạch Quân Nhược khóe miệng giật giật, thầm nghĩ “Ta xem nha đầu chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi, cũng chỉ có tướng quân Nam Cung này là người thành mới tin chuyện ma quỷ của , bất quá tên tướng quân Nam Cung này rất thích Bàng Lạc Tuyết.”

      Bên kia

      Mai phi cùng Nghi quý phi ngồi bên người của hoàng đế, cầm lấy khăn tay xoa mồ hôi mặt cho hoàng đế Đông Tần, bên đau lòng “Hoàng thượng, khí trời rất nóng, thần thiếp rất đau lòng, thần thiếp cho người ta làm nước ô mai, cho them chút đá, hoàng thượng có muốn nếm thử ?”

      Hoàng đế gật đầu, khí trời là nóng quá, nhất là người khoác long bào, cả người toàn thân đều nổi rôm sảy.

      Mai phi múc chén tự mình đút cho hoàng đế uống, hoàng đế Đông Tần uống ngụm, cảm giác nuốt trong miệng mát mẻ, thời tiết nóng bức cũng giảm xuống phân nửa.

      “Ái phi có lòng, nước ô mai này ái phi làm là tốt nhất, ta thường xuyên nghĩ đến vị này. Hôm nay trời nóng, cho Nghi quý phi chén.” Hoàng đế .

      Khóa miệng hoàng hậu lên cười lạnh, dù cho nàng có thai so ra vẫn còn thua kém cái đám dụ dỗ người này, tình nghĩa phu thê là đơn bạc.

      Nghi quý phi khiêu khích liếc mắt nhìn hoàng hậu, nàng biết từ khi Dao quý phi chết, hoàng hậu càng nhìn nàng càng vừa mắt, nếu như mình cứ mực nhượng bộ, sợ là sau này hoàng hậu lại muốn làm trầm trọng thêm, bằng xé rách mặt, trái lại bà ta nhất thời thể làm gì nàng. Huống chi, Nghi quý phi chiếm ưu thế hơn mười năm nay, đàn ông đều là có mới mới cũ, cho tới bây giờ chỉ nghe người mới cười, đâu nghe được đến người cũ khóc đâu.

      Nghi quý phi thướt tha hành lễ “Tạ ơn hoàng thượng, thiếp thấy khí trời cũng là nóng, hoàng hậu nương nương mang thai rồng, thân thể khẳng định càng thêm khó chịu, hay là trước đưa cho nương nương chén .”

      Hoàng đế Đông Tần lúc này mới bừng tỉnh “Ừ ừ, còn là ái phi cẩn thận, hẳn là đưa cho hoàng hậu chén trước .”

      Trong mắt hoàng hậu khó nén châm chọc “Hoàng thượng quý muội muội, nóng như vậy còn muốn muội muội là khó có được, nghĩ đến thời điểm bản cung vừa mới gả cho hoàng thượng, bài thơ hình dung muội muội cũng sai rồi.”

      mặt hoàng đế lung túng, đích thực là xem cảm thụ của hoàng hậu, bản thân hoàng hậu từ khi có Chính Dương, vì lập Chính Dương làm thái tử, hoàng hậu cũng cao hứng, khi có quan hệ tới Dự vương, tất cả tình cảm liền biến mất, hoàng hậu cũng có thời gian sủng hạnh, bất quá theo thời gian, điểm tình nghị đó cũng bị tiêu mòn gần như còn theo năm tháng, lúc trước cưới Nam Cung Tĩnh vì kho báu gia đình Nam Cung của nàng ta, giường của sao lại có thể cho người khác ngủ say sưa được.

      “Lang tình tựa cảm giác say, thiếp ý như tơ nhu, rượu nóng có lúc lãnh, tia nhu vô đoạn tuyệt . Tâm tư của hoàng thượng với muội muội như tia nhu này vẫn có đoạn tuyệt quá .” Hoàng hậu .

      Mai phi “Đúng vậy, quý phi tỷ tỷ tiến cung lâu như vậy mà hoàng thượng vẫn đối với tỷ tỷ, sủng ái mười năm như ngày, quả nhiên làm cho chúng ta hâm mộ.”

      “Đúng vậy, bản cung tiến cung nhiều năm, cũng có thấy hoàng thượng đối với bất kỳ phi tử nào dụng tâm như thế, cho cùng là phúc khí của muội muội tốt, Tấn vương lại có hiếu như vậy. Cùng với đại tiểu thư kia tình ý làm cho người ta hâm mộ, đứa của muội muội với Bàng gia đại tiểu thư cũng đính ước như vậy, thực làm cho người ngoài ghen tị đến chết, quả nhiên là nhân duyên tốt.” Hoàng hậu .

      Nghi quý phi cười lạnh “Nương nương, ngài có thai nên uống chén nước ô mai giải khát .”

      Hoàng hậu thản nhiên “Hoàng thượng thưởng cho muội muội, muội muội tốt hưởng thụ , muội biết xưa nay bản cung thích ăn chua.”

      Nghi quý phi bưng lên chén múc ngụm lại “Đích thực là mát lạnh giải khát, khó được hoàng thượng quan tâm. Trái lại muội quên tỷ tỷ thích ăn chua.” Nghi quý phi khiêu khích nhìn trong chén nước ô mai .

      Nhược Phương ở bên cạnh cũng đưa ra vò ướp lạnh, “hoàng hậu nương nương, đây là Tuyết quận chúa chuẩn bị cho người, là trời nóng bức, nương nương thích ăn chua, cố ý để người ta làm nước hoa hồng cho nương nương giải khát, bên trong có ít dược liệu an thai, càng khó được chính là ngửi thấy vị thuốc, chỉ có hương thơm của hoa.”

      Nhược Phương đem vò để bàn, nhàng mở, mùi thơm bay tràn lan, đặc biệt chính là vị ngọt mà ngấy, làm cho người ta ưa thích.

      Mai phi “Đây là trái gì, mùi vị thực dễ ngửi.”

      Hoàng hậu “Chẳng qua là ít thức uống gì đó, Tuyết nhi uống thứ này có thể duy trì dung nhan, lại mát lạnh giải khát, gần đây ta rất thích uống, Nhược Phương dâng cho hoàng thượng cùng hai vị muội muội chén.”

      Tay Nghi phi cầm cái thìa chấn động, trong nháy mắt khôi phục trấn tĩnh, “Nghĩa nữ này của hoàng hậu nương nương là tri kỷ, bất kể là thứ gì cũng chuẩn bị cho hoàng hậu nương nương, là cẩn thận.”

      Hoàng hậu liếc mắt “Muội muội cần hâm mộ, đại tiểu thư phải cũng đưa nước hoa hồng cho muội muội uống, chắc hẳn cũng là hiếu thuận.”

      Hoàng đế cầm chén lên nếm miếng ngờ tay nghề nhị nữ nhi của Bàng quốc công lại tốt như vậy, là mỹ vị.”

      “Hoàng thượng có thể uống nhiều chút, vật này là sinh bổ dương, thân thể hoàng thượng mùa hè sợ nóng, để cho người ta ướp lạnh, khi nào hoàng thượng hạ triều có thể uống.”

      Hoàng đế kéo tay hoàng hậu nhiều năm như vậy mà nàng còn cẩn thận như vậy”

      Hoàng hậu “Thần thiếp và hoàng thượng là phu thê nhiều năm như vậy, hoàng thượng ngày sợ nhất là nóng, phương thuốc này là Tuyết nhi , thần thiếp thử mấy ngày thấy có lỗi nên đề cử với hoàng thượng.”

      Nghi quý phi nếm miếng trong chén nước đỏ tươi “Vị còn có thể chấp nhận được, bất quá so với Bàng Lạc Vũ làm còn kém chút.”

      Hoàng hậu mỉn cười “Muội muội còn miệng đâu, vật này là tâm ý của con bản cung, bất quá chắc hẳn sau này muội muội cũng có lộc ăn, nghe đại tiểu thư kia trái lại giỏi bếp núc, sau này nhất định có thể chiếu cố Tấn vương tốt.”

      Hoàng đế gật đầu “Lời này của hoàng hậu sai, bên người Tấn vương thiếu người chiếu cố , đại tiểu thư này tệ. Chính là sau này ái phi quản thúc nàng ta cho tốt, gả vào hoàng gia được làm con dâu hoàng gia, nếu làm cái gì đúng, đến lúc đó ai có thể giữ được nàng ấy.”

      “Vâng, thần thiếp tuân chỉ, chắc chắn điều giáo tốt.”
      Last edited: 4/1/17
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 159

      Hoàng hậu nhìn Nghi quý phi "Có lẽ sau khi kết thúc bốn nước săn bắn, Đông Tần của chúng ta hết bận rộn có thể lo liệu hôn cho Tấn vương, hoàng thất chúng ta lâu có náo nhiệt rồi."

      Nghi quý phi cười "Đúng vậy, muội thấy Dự vương cũng đến tuổi đón dâu, biết hoàng hậu chọn được người nào chưa?"

      Hoàng hậu liếc mắt nhìn Nghi quý phi "Có chọn người rồi, bất quá có muốn hay phải nhìn ý tứ của Dự vương, dù sao đứa này cũng lớn, chúng ta ... là lão nhân, sao có thể vì chúng an bài, thể thay bọn làm chủ được."

      Nghi quý phi cảm thấy hứng thú " biết hoàng hậu nương nương coi trọng nữ nhi nhà ai?"

      Liên Diệp và Liên Ngẫu thần thần bí bí bưng nghêu sò tuyết tuyệt phẩm lên "Hoàng hậu nương nương, nhị tiểu thư nhà chúng ta nấu nghêu sò tuyết cho ngài, trời nóng như vậy, nương nương hay là vào trong phòng ăn , tiểu thư còn chuẩn bị nước tắm thơm hương, ở đây ôn tuyên đều là thiên nhiên, nương nương tắm hồi sau đó uống chút nghêu sò tuyết, bảo đảm thời tiết nóng bức hết." Liên Diệp cười híp mắt .

      Hoàng hậu nhìn hai bên chút, cười híp mắt "Ở đây còn có ôn tuyền tự nhiên sao?"

      Liên Diệp đỡ hoàng hậu "Đương nhiên, hơn nữa bên trong bỏ ít dược liệu cùng mật hoa, bảo đảm nương nương càng lúc càng trẻ tuổi."

      Hoàng đế "Khí trời nóng như vậy, đây là nghĩa nữ của nàng hiếu kính nàng, hoàng hậu mau ."

      Liên Ngẫu "Hoàng thượng, tiểu thư ngài bận rộn quốc , cố ý làm món ăn có dùng đá ướp lạnh, hoàng thượng nếm thử ạ."

      Mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong mùi vị mát lạnh trong nháy mắt toát ra mặt, hoàng thượng cười híp mắt "Tiểu thư nhà ngươi có lòng, mau để trẫm nếm thử chút."

      Nghi quý phi cười "Trình độ mến hoàng hậu của nhị tiểu thư này làm cho người ta hâm mộ."

      Liên Diệp cười "Quý phi nương nương cần lo lắng, đại tiểu thư cố ý cấp cho ngài thuốc bổ. Tiểu thư nhà chúng ta cũng thể cướp công lao của đại tiểu thư. Bất quá Mai phi nương nương, tiểu thư chuẩn bị huyết tinh cho ngài, chút nữa ngài và hoàng hậu cùng hưởng dụng."

      Mai phi liếc mắt nhìn hoàng thượng. Hoàng thượng " , cùng hoàng hậu xem."

      Nghi quý phi lười biếng liếc mắt nhìn Mai phi kiều diễm, trong mắt khó nén đố kỵ "Da dẻ muội muôi vốn dĩ trắng như tuyết, còn được bổ dưỡng nữa chắc hẳn càng thêm mỹ mạo."

      Mai phi "Dung mạo của quý phi tỷ tỷ, muội muội làm sao dám so sánh với tỷ tỷ."

      Hoàng đế kéo tay Mai Phi "Mai phi thiện lương, giỏi ca múa, tính tình hòa thuận. Tự nhiên có chỗ tốt, Nghi quý phi làm bạn với trẫm chục năm nay, tối thiểu có thể hiểu được lòng trẫm."

      Liên Diệp khơi mào khóe miệng "Nương nương, chúng ta trước ."

      Hoàng hậu " vội, trái lại ta muốn nhìn đại tiểu thư chuẩn bị cái gì mà lớn như vậy nha."

      Liên Diệp cũng giễu cợt "Nô tỳ cũng biết, đại tiểu thư bảo mật rất kỹ, chắc hẳn là cái gì đó rất khó lường"

      Liên Ngẫu cũng chen miệng "Tỷ tỷ, ngươi thế nhưng biết. Trước đó mấy ngày đại tiểu thư là Nghi quý phi nương nương bận tâm lo hôn cho nàng, rất đau lòng, lại thêm quý phi nương nương lớn tuổi, nhất là khi nàng phát ra mặt của nương nương có nếp nhăn. Đại tiểu thư cực kỳ đau lòng, hơn nữa tóc của nương nương cũng trắng nhiều, ở đây là dùng hà thủ ô, nghe đại tiểu thư tối thiểu có thể bảo dưỡng tóc, quý phi nương nương, đây chính là tâm ý của đại tiểu thư đôn hết cả buổi trưa. Nương nương mau nếm thử chút."

      Quả nhiên nụ cười mặt của Nghi quý phi trong nháy mắt nứt ra rồi, hoàng hậu nhìn sắc mặt của Nghi quý phi lo lắng “Đại tiểu thư cũng là mảnh hảo tâm. Muội muội thế nào lại tựa như mất hứng, đại tiểu thư đúng rồi, muội muội gần đây đích thực là tiều tụy ít, rốt cuộc là vì chuyện thành thân của con cái, thân sinh ngạch nương hao tâm hơn chút.”

      Nghi quý phi lung túng “Có lẽ muội muội gần đây giấc ngủ được tốt.” Trong lòng Nghi quý phi hận thể chém Bàng Lạc Vũ thiên đạo vạn quả,tiện nhân này là ngu ngốc, bản cung như vậy, nếu phải hôm nay nàng ta mất mạng, bằng nàng nhất định sai người đem thi thể của Bàng Lạc Vũ tiến hành tiêu thi, cũng may hài cốt Bàng Lạc Vũ còn, như vậy nàng mới vô ích nhận lấy nỗi nhục này.

      “Hoàng hậu nương nương, Mai phi nương nương, chúng ta mau chóng , nhị tiểu thư ở đó chờ người.”

      Liên Diệp và Liên Ngẫu , nếu liền cản nổi.

      Hoàng đế Đông Tần cũng : “Hoàng hậu nhanh , nàng có thai vất vả rồi.”

      Mai phi đứng lên đỡ hoàng hậu, hoàng hậu : “Vậy thần thiếp xin trước, khi nào thần thiếp trở về đưa chút thuốc bổ qua cho hoàng thượng.”

      “Ừ. Hoàng hậu có tâm, Mai phi chiếu cố hoàng hậu nương nương cho tốt.” Hoàng đế dặn dò.

      “Vâng, xin hoàng thượng yên tâm.”

      Liên Diệp và Liên Ngẫu đỡ hoàng hậu nương nương “Nương nương nhanh chút, nhị tiểu thư chuẩn bị xong.”

      “Ừ, bản cung cũng muốn nhìn ôn tuyền này như thế nào.” Hoàng hậu

      Bên kia, Bàng Lạc Tuyết mang theo Bạch Quân Nhược và tướng quân Nam Cung về phía ôn tuyền, Bàng Lạc Tuyết muốn liên lụy tới hoàng hậu nương nương, cũng muốn tướng quân Nam Cung rút kiếm ra đấu với người của mình mới phải dùng hạ sách này.

      Bàng Lạc Tuyết : “Phía trước chuẩn bị ít thứ, còn có thức ăn mà ta thích, bằng chúng ta nhìn thử chút.”

      Nam Cung nhìn Bàng Lạc Tuyết cảm thấy có chỗ nào đó đúng, nhưng lại được lạ ở chỗ nào.

      Bàng Lạc Tuyết có chút chột dạ, dám nhìn thẳng vào mắt tướng quân Nam Cung đành phải chơi đùa với thỏ ở trong lòng.

      Bạch Quân Nhược với tướng quân Nam Cung “Ta cũng thấy mệt mỏi, hay là chúng ta uống chén, bản công tử mệt mỏi rồi, tướng quân Nam Cung thấy thế nào.”

      Tướng quân Nam Cung phụng mệnh bảo hộ Bạch Quân Nhược, đương nhiên phải tùy thời bảo vệ tốt.

      Bạch Chỉ trở về rỉ tai mấy câu với Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết hài lòng gật đầu, với tướng quân Nam Cung và Bạch Quận Nhược “Phía trước có vườn hoa, Bạch Chỉ có thể ở đó ăn cơm dã ngoại, nàng ấy biết làm mấy món thôn quê, vừa lúc có thể nghỉ ngơi chút.”

      Bạch Quân Nhược “Tốt lắm, vừa lúc, ta cũng đói bụng. Tướng quân Nam Cung cùng nhau chứ.”

      “Vậy cung kính bằng tuân mệnh.” Nam cung chắp tay .

      Bàng Lạc Tuyết thở phào nhõm, ánh mắt cảm kích nhìn Bàng Quân Nhược.

      Cưỡi ngựa chạy tới nơi mà Bạch Đinh chuẩn bị, thấy Bàng Lạc Tuyết nàng liền vội vàng gọi lại “Tiểu thư, nô tỳ chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, tiểu thư thấy thế nào.”

      Bạch Quân Nhược cũng tới “đây là thịt hươu sao? Nhìn giống lắm.”

      Bạch Chỉ cười “Công tử là có nhãn lực, phía có tẩm qua hương liệu đặc biệt của lầu Thúy Vi chúng ta, so với thịt hươu bình thường còn mỹ vị hơn nhiều.”

      Bạch Quân Nhược “Mùi vị tệ, tướng quân Nam Cung mau lại đây nếm thử.”

      Tướng quân Nam Cung vội vàng “Đây là những thứ của lầu Thúy Vi gì đó ư, là ngon vô cùng.”

      Liên Diệp và Liên Ngẫu đỡ hoàng hậu “Nương nương chính là chỗ này, xong liền mở rèm cửa, quả nhiên bên trong là ôn tuyền, bốn phía tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.”

      Mấy nha hoàn ở bên trong đỡ hoàng hậu từ tay của Liên Diệp và Liên Ngẫu “Hoàng hậu nương nương, nhị tiểu thư ra lệnh cho chúng ta phải hầu hạ nương nương thay y phục, nương nương tắm trong khoảng thời gian uống cạn chung trà càng hữu hiệu.”

      “Qua đây hầu hạ bản cung thay y phục .” Hoàng hậu

      … …

      Nghi quý phi uống xong chén canh hà thủ ô mà Liên Diệp và Liên Ngẫu bưng qua, mặc kệ thế nào có mặt hoàng đế ở đây, nàng phải thu liễm ít, bất quá vị canh này cũng tệ, nếu là có thể làm mượt mà mái tóc, cũng phụ ân huệ.

      Hoàng đế ở bên chờ sốt ruột, mồ hôi mặt càng ngày càng nhiều, Nghi quý phi đứng lên “Hoàng thượng, nhìn đầu người đầy mồ hôi làm thần thiếp đau lòng.” xong cầm khăn tay xoa cho hoàng thượng.

      Hoàng đế nắm tay Nghi quý phi “Ái phi thực là tri kỷ của ta.” xong liền đưa ngón tay của Nghi quý phi đặt lên miệng mà hôn.

      Nghi quý phi xấu hổ đỏ mặt dựa vào người hoàng đế Đông Tần.

      Ngay vào lúc này, trong rừng rậm truyền ra khói trắng.

      Thị vệ kêu to “Bảo vệ hoàng thượng.|

      Nhanh chóng vây lại bảo hộ.

      Nghi quý phi ôm hoàng đế sợ đến hoa mắt “hoàng thượng, hoàng thượng, thần thiếp sợ, đây là thế nào?”

      Hoàng đế nhíu mày quay đầu an ủi “Ái phi đừng sợ, nơi này có Tấn vương an bài, nhất định là có việc gì.”

      Hoàng đế luôn là người đa nghi, cả khu săn bắn giao cho Tấn vương an bài, Nghi quý phi này là mẫu phi thân sinh ra , hổ dữ ăn thịt con, chắc hẳn Tấn vương bỏ mặc an nguy của Nghi quý phi.

      Sóng mắt hoàng đế lưu chuyển, ánh mắt nhìn ánh mắt Nghi quý phi hàn lạnh. Hoàng đế kéo Nghi quý phi che chở trước người mình “Ái phi đừng sợ, có trẫm ở đây.”

      Nghi quý phi nhìn hoàng đế lấy chính mình che ở trước người của ý tứ của hoàng đế, cho cùng cũng là người tư lợi nhát gan.

      Sát thủ hô lớn “Giết chết tên cẩu hoàng đế, Tấn vương trọng thưởng.”

      Nghi quý phi kinh hãi “Câm miệng, được vu khống Tấn vương, hoàng thượng là cha ruột của vương gia, sao có thể phái người giết hoàng thượng. Các ngươi là tên ngông cuồng lớn mật cũng dám ở đây bậy.”

      Người cầm đầu sát thủ “Quý phi nương nương, ngài cần phải lo lắng, Tấn vương phân phó, nhất định để người bị thương tổn, nương nương ngài cần phải lo lắng, thuộc hạ lập tức cứu người, sát thủ chúng ta đều là người của Tấn vương.”

      Máu của Nghi quý phi đông lại, vội vàng quay đầu lại hướng hoàng đế Đông Tần “Hoàng thượng, người nhất định phải tin tưởng Tấn vương, những phản tặc này khẳng định vu tội cho Tấn vương, Tấn vương là con của chúng ta, sao có thể làm ra chuyện này chứ.”

      Hoàng đế lạnh lùng “Đúng vậy, ta cũng rất hiếu kỳ, Tấn vương là con của chúng ta, sao có thể làm ra chuyện như vậy, chuyện này làm cho trẫm thể hoài nghi.”

      Thị vệ và sát thủ giao chiến hồi, khói trắng bị Bàng Lạc Tuyết động tay động chân, người nào hít phải bị tê buốt rụng rời, động tác của thị vệ bắt đầu chậm chạp.

      Người áo đen “Nghi quý phi, ngài nhanh qua bên này, nô tỳ có thuốc giải, muốn hít khói trắng vào, bên trong khói trắng có độc.”

      Nghi quý phi hô lớn “Câm miệng, ngươi câm miệng lại cho bản cung!”

      Hoàng đế cầm chặt lấy Nghi quý phi, nhìn phi tử hàng ngày được sủng ái, vậy mà lại mưu hại . Đột nhiên cảm thấy mình như ở hòn đảo đơn độc, bốn phía đều là nước bao phủ.

      Nghi quý phi cảm giác mình chết chắc, lần này sợ là hoàng đế muốn giết mình.



      Chương 160

      Edit : Sóc Là Ta


      Hoàng đế nhìn thị vệ "Bây đâu, hãy mang những loạn thần tặc tử (giải nghĩa : Trong thời phong kiến, khi có những quan lại nổi lên chống lại triều đình bọn vua quan chỉ những người ấy bằng câu này, tức là kẻ bầy tôi làm loạn, kẻ làm con là giặc.) ra ngoài giết. Còn ngươi, lát nữa trẫm xử ngươi." Hoàng đế tàn nhẫn với Nghi quý phi.

      Nghi quý phi nhìn ánh mắt của hoàng đế, hiểu rằng tương lai của mình xong. Làm sao những người này lại là thuộc hạ của Tấn vương chứ, sao lại xảy việc này chứ?

      "Quân đâu, bảo vệ bệ hạ." Thị vệ hô to.

      Bên kia, Bàng Lạc Tuyết nhìn sương mù phía xa, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười. Tướng quân Nam Cung nhìn ánh mắt Bàng Lạc Tuyết "Tuyết nhi? Nàng nhìn gì đến nỗi mất hồn như thế?"

      Bàng Lạc Tuyết mỉm cười, mắt nàng đột nhiên chuyển động, "Ta muốn biết nếu có ngày, Tuyết Nhi đối địch với toàn bộ Đông Tần quốc, biết ca ca Nam Cung về phe ai?"

      Tướng quân Nam Cung nhíu mày, nhìn Bàng Lạc Tuyết "Vì sao Tuyết nhi hỏi như vậy?"

      Bàng Lạc Tuyết có chút thất vọng, nhếch khóe miệng lên, " có gì, Ta cũng biết tướng quân Nam Cung luôn là trung quân, sẵn sàng cống hiến vì quốc gia mình."

      Bạch Quân Nhược "Tuyết nhi, dù nàng đối địch với ai, ta cũng đứng đứng về phía nàng. Đừng Đông Tần, mà cho dù tứ quốc đối địch với nàng, ta cũng đứng về phía nàng." Bạch Quân Nhược những lời này với khí phách hiên ngang lẫm liệt, tướng quân Nam Cung nhìn , đột nhiên thay đổi sắc mặt.

      Tướng quân Nam Cung chính là con trai độc nhất trong dòng họ Nam Cung. Mà dòng họ Nam Cung vốn cũng đặt tất cả hy vọng người . Cho nên thể giống như những người khác mà tự quyết định hoặc thay đổi vận mệnh của mình.

      Bàng Lạc Tuyết cảm thấy mình vậy cũng giống như bức bách tướng quân Nam Cung, dù sao mỗi người mỗi khác, mỗi người mỗi hoàn cảnh .

      Tướng quân Nam Cung nhìn nét mặt thẫn thờ của Bàng Lạc Tuyết, đột nhiên trong lòng cảm thấy sợ hãi, cảm giác đau đớn đột ngột tràn ngập lòng mình. vẫn rất thích Bàng Lạc Tuyết , cho rằng bọn họ chính là thanh mai trúc mã. Sớm muộn gì Bàng Lạc Tuyết cũng là của . Thế nhưng, từ khi điện hạ Dự vương xuất , Bàng Lạc Tuyết còn chờ đợi như lúc trước nữa. Thêm vào đó lại xuất Bạch Quân Nhược tài trí hơn người, coi trời bằng vung luôn ở phía sau ủng hộ Bàng Lạc Tuyết. Tuyết nhi càng ngày càng bí , thể đoán được nàng nghĩ gì .

      Nam Cung nhìn Bàng Lạc Tuyết "Tuyết nhi, tuy ta thể hứa bảo vệ cho nàng, nhưng nếu ngày như lời muội , cho dù ta có phải hy sinh tính mạng của mình, ta cũng cố gắng bảo vệ muội bị bất kỳ thương tổn nào,."

      Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc nhìn tướng quân Nam Cung, kiếp trước bị gia tộc ngăn cản mà đứng đó nhìn mình bị bọn họ làm thương tổn.

      Nhưng có thực mà Bàng Lạc Tuyết vẫn chưa biết, lúc đó phải tướng quân Nam Cung muốn khoanh tay đứng nhìn, mà bị lão gia dòng họ Nam Cung nhốt lại, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

      Bàng Lạc Tuyết nâng ly rượu lên, "Trước tiên Tuyết nhi tạ ơn hai vị , ta kính hai vị ly." xong ngửa đầu uống cạn sạch.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn ra ngoài, sương mù càng lúc càng dày đặc, trong lòng cảm thấy lo lắng. Còn tướng quân Nam Cung nhìn sương mù "Do Tuyết nhi an bài sao?"

      Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn tướng quân Nam Cung như cười như .

      Tướng quân Nam Cung thở dài "Tuyết nhi, làm sao ta bắt muội được? Từ ta và muội cùng nhau lớn lên, ta hiểu hết thói quen của muội mà. Có lẽ cũng vì vậy mà muội muốn cùng ta vào rừng săn bắn."

      Bàng Lạc Tuyết vốn nghĩ đơn giản phá quán tử phá suất (ý bình vỡ cần giữ gìn) "Ý huynh là gì? Chẳng lẽ tướng quân Nam Cung muốn giao ta ra sao?"

      "Tuyết Nhi, muội biết huynh làm vậy mà." Tướng quân Nam Cung nhìn Bàng Lạc Tuyết nhíu mày .

      "Vậy tướng quân Nam Cung cứ làm như biết là được rồi." Bàng Lạc Tuyết nhún vai .

      "Tuyết nhi, muội muốn ám sát hoàng đế sao?" Tướng quân Nam Cung hỏi.

      Bàng Lạc Tuyết lắc đầu. Bây giờ nàng ngốc đến nỗi tự mình đối nghịch với Đông Tần, “. Muội chỉ muốn dạy dỗ để tỉnh táo chút mà thôi. Còn muốn nắm trong tay phải xem người nào có đủ bản lĩnh. Điểm này giống với Tấn vương.”

      Tướng quân Nam Cung yên lòng, chắc hẳn hoàng đế gặp nguy hiểm.

      Bàng Lạc Tuyết đứng lên “Thời gian cũng còn sớm, cuộc săn bắn hôm nay chắc cũng sắp kết thúc, chúng ta mau trở về , nếu nhất định bỏ lỡ trò hay đấy.”

      Bạch Quân Nhược “Nếu Tuyết nhi vậy, nhất định là có phần đặc sắc rồi, ta cũng muốn thưởng thức chút.”

      “Nhất định muội để cho Bạch Quân Nhược thất vọng, Bạch Chỉ thôi.” Bàng Lạc Tuyết hít thở khí trong lành .

      “Tuân lệnh, tiểu thư.” Bạch Chỉ nhận lấy bình sứ tay Bàng Lạc Tuyết, sau đó phi thân về phía trước.

      Lúc này trong khu vực săn bắn, Dự vương và Tấn vương cùng đuổi theo con linh hồ xinh xắn đáng . Mà có điểm mâu thuẫn là Dự vương dùng túi lưới để bắt chủ yếu muốn linh hồ bị thương, còn Tấn vương lại dùng cung tên chết người. Nếu ai dính phải mũi tên này, thịt bị bong ra, tên cũng khó lấy ra được.

      Dự vương muốn bảo đảm bắt được linh hồ, bởi vì đây là món quà mà muốn tặng cho Bàng Lạc Tuyết, còn Tấn vương lại muốn bắt con hồ ly này bằng mọi cách cho dù phải đả thương nó nữa.

      Đúng lúc này, khu vực săn bắn xuất ít thị vệ “Tâu vương gia, việc lớn thành, có người muốn ám sát hoàng thượng.”

      Toàn thân Tấn vương và Dự vương bị chấn động, “Ai dám to gan ám sát phụ hoàng, chúng ta hãy ra ngoài, cùng đến chỗ phụ vương xem sao.”

      Dự vương ngay tức khắc, còn Tấn vương nhìn hồ ly trốn thoát, lại nhìn Dự vương trở về cứu giá Hoàng thượng, hung hăng đem mũi tên bắn cây, với thị vệ bên cạnh mình “ thôi, trở về cứu phụ hoàng thôi.” Nếu việc cứu giá bị Dự vương giành, tất cả công lao của đều như đổ sông đổ biển.

      Trong sân, chỉ có ít thị vệ bị thích khách giết, còn những người thuộc tứ quốc hầu như bị thương tổn gì. Người của tam quốc còn lại đứng bên ngoài nhạo bang như thể xem chuyện vui. Họ muốn xem việc thái tử muốn soái ngôi hoàng đế.

      Toàn thân Hoàng đế toát mồ hôi lạnh, nhìn vòng vây thị vệ ngày càng thưa dần, thân thể bắt đầu run rẩy, đứng nhìn Nghi quý phi nằm mặt đất, sau đó kéo nàng đứng lên “Tiện nhân, ngươi xem ngươi làm ra chuyện tốt gì, đứa con trai tốt đẹp của ngươi cũng muốn trẫm mau chết sớm để soán ngôi đây này.”

      Nghi quý phi kinh hoàng lắc đầu, đột nhiên nàng cảm thấy hoàng đế muốn trừ khử nàng. Mặc kệ có phải Tấn vương làm hay nhưng hôm nay có lẽ nàng phải chống đỡ thay Tấn vương.

      Bạch Chỉ thay đổi y phục dạ hành ( nghĩa là y phục được mặc vào lúc ban đêm ấy ), phi thân lên cây cao, mở cái bình cầm trong tay, nửa là thuốc giải còn nửa là khí hơi của hóa chất nào đó bay ra.

      Bọn thích khách liếc nhìn nhau lát. Tên thủ lĩnh cầm đao vào vạt áo hoàng thượng. Sau đó họ thấy sương mù bay ra nên lập tức bỏ chạy. Nơi đây ngay lập tức vắng toe, chỉ còn lại những thị vệ và ít sát thủ nằm chết mặt đất.

      Hoàng đế tức giận, nhìn Nghi quý phi, vung tay tát nàng cái, “Người đâu, mau đem nhốt tiện nhân này vào đại lao, chờ xử lý.”

      “Hoàng thượng, người bị sao vậy?” hoàng hậu lo lắng nhìn hoàng đế hỏi, lúc nàng nhìn thấy y phục của hoàng đế bị đao đâm vào khiến nàng sợ hãi nên tiến đến hỏi hoàng đế “Hoàng thượng, ngài bị sao vậy? Người đâu, mau mời thái y đến xem bệnh cho hoàng thượng.”

      Hoàng đế nhìn hoàng hậu lo lắng cho mình nên giả bộ kéo tay hoàng hậu an ủi “Trẫm sao, khi nãy có thích khách muốn ám sát trẫm, cũng may khanh ở đây. Vì khanh mang thai, trẫm chỉ sợ thích khách làm khanh hoảng sợ.”

      Hoàng hậu hành lễ “ Cũng do thần thiếp chậm trễ, hoàng thượng sao chứ?”

      “Trẫm có việc gì, hoàng hậu cần phải lo lắng.”

      Lúc này hoàng hậu mới yên lòng.

      Mai phi hành lễ “Bái kiến hoàng thượng, quý phi tỷ tỷ.”

      “Đứng lên .”

      “Tạ ơn hoàng thượng, chẳng hay Nghi quý phi có lỗi gì khiến hoàng thượng phạt tỷ tỷ quỳ gối ở đây?”

      Hoàng đế hừ lạnh tiếng “Tiện nhân này làm những việc thất tốt đấy.” Hoàng đế lạnh lùng .

      Lúc này Nghi quý phi còn để ý đến thể diện gì nữa, khóc lóc đến nỗi nước mắt, nước mũi thi nhau chảy xuống mặt, quỳ gối từ từ tiến lại phía hoàng thượng, đau khổ cầu khẩn “Bệ hạ, thần thiếp dũng cảm đến nổi làm ra việc đại nghịch bất đạo kia. Việc này nhất định có người hãm hại thần thiếp. Hoàng thượng, dù sao thần thiếp và ngài cùng chung chăn gối, người cũng nên tin tưởng thần thiếp.”

      Hoàng hậu nhìn Nghi quý phi “Bệ hạ, có lẽ Nghi quý phi muội muội oan uổng.”

      Hoàng đế Đông Tần ngồi ghế rồng, thị vệ đem đao của thích khách dâng lên cho hoàng đế, nhìn mặt đao có khắc ba chữ. Nhìn vào ba chữ đó, lòng hoàng đế lạnh như băng, những sát thủ ấy đều là do Tấn vương huấn luyện. tin Tấn vương mưu gì.

      Hoàng đế cầm đao ném vào người Nghi quý phi “Nhìn

      Nghi quý phi nhặt lên, nhìn thấy ký hiệu sát thủ nên với hoàng đế “Bệ hạ, đây nhất định là có người hãm hại Tấn vương, chắc có người đố kị thần thiếp và Tấn vương nên mới làm vậy. Tấn vương luôn là đứa hiểu chuyện lại luôn hiếu thuận với bệ hạ, chắc có ai vừa mắt nên mới làm vậy.”

      Hoàng hậu nghe lời này xong hiểu ý Nghi quý phi, nàng ngồi lên được vị trí này phải là đồ ngốc

      Nhi tử của hoàng đế chỉ có Tấn vương và Dự vương bằng tuổi nhau, lại được bệ hạ cưng chìu, nên ý của Nghi quý phi rang là muốn ám chỉ hoàng hậu hoặc Dự vương làm.

      Hoàng hậu cũng vừa, vuốt bụng của mình “Đúng vậy, chắc là có ai đó ganh ghét muội muội thôi. Bây giờ bản cung cũng vất vả vì thai nhi, cho nên mọi chuyện trong cung có chỗ nào sai sót, mong muội muội bỏ qua cho, chắc muội muội cũng biết mình đắc tội với ai đâu nhỉ?”

      Hoàng hậu xong ngoảnh mặt nơi khác, thèm nhìn Nghi quý phi.

      Nghi quý phi “Hoàng hậu nương nương, thứ cho thần thiếp mạo muội, lúc nương nương xuất trùng hợp với thời gian xảy ra việc.”

      Hoàng hậu nhìn Nghi quý phi “Muội muội vậy có ý hoài nghi bản cung?”

      “Muội muội dám, nhưng sớm xuất lại xuất đúng lúc đó nên thần thiếp mới muốn hỏi.”

      Hoàng đế nhiều lần chứng kiến thủ đoạn hậu cung tranh sủng, huống chi hoàng hậu xuất đúng lúc, cho nên chỉ có Nghi quý phi hoài nghi, mà hoàng đế cũng nghi ngờ. Nếu Tấn vương vô tội sát thủ kia chính là do Dự vương phái đến.

      Hoàng hậu thở dài.

      Liên Diệp đứng bên cạnh, cầm hộp đựng thức ăn mở ra “Khởi bẩm bệ hạ, đây là thức ăn do nương nương tự tay làm, sợ bệ hạ săn bắn có thức ăn, sợ ngài bị đói, nên tự mình chuẩn bị cho ngài bữa điểm tâm này. Ngoài cung thể so với trong hoàng cung, bọn nô tỳ tốn ít thời gian để tìm những thứ kia, nếu nương nương sớm trở về.”

      “Hoàng hậu” hoàng đế áy náy .

      Hoàng hậu yếu ớt quay lại, giọt nước mắt mặt chảy xuống.
      Last edited: 23/1/17
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 161

      Edit : Sóc Là Ta



      Hoàng đế bước tới tát Nghi quý phi cái : "Ngươi ở trong cung nhiều năm, trẫm chưa từng dạy dỗ ngươi. Dù gì hoàng hậu cũng là người cao nhất trong lục cung chi chủ (người cao nhất trong sáu cung) này, mà nay ngươi lại tỏ vẻ kiêu ngạo như thế. Có lẽ cũng do trẫm quá mức dung túng ngươi."

      Nghi quý phi ủy khuất, quỳ mặt đất, nước mắt rơi mặt như hạt châu sa, "Hoàng thượng, việc hôm nay, vừa nhìn biết ngay là có người đố kị thần thiếp và Tấn vương được bệ hạ sủng ái, nên mới hãm hại thần thiếp. Sao thần thiếp lại to gan đến nỗi có thể mưu hại hoàng thượng được? Tấn nhi càng là có khả năng nào làm như vậy."

      Hoàng hậu liếc mắt nhìn Nghi quý phi "Hay là mời ngự y đến khám nghiệm tử thi ."

      "Hoàng hậu đúng, cứ làm như thế ." Hoàng đế .

      Hoàng hậu liếc mắt nhìn Nghi quý phi quỳ mặt đất, trong lòng cười lạnh. Hôm nay cần biết thủ phạm gây ra việc này là ai, hoàng hậu cũng cảm ơn vì nàng quá thất vọng đối với hoàng đế này rồi.

      Chỉ chốc lát sau, Bàng Lạc Tuyết, Nam Cung và Bạch Quân Nhược trở về. Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu, thấy hoàng hậu cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, khuôn mặt thể vẻ đau khổ nên sốt ruột "Tuyết nhi bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu, bái kiến các vị nương nương."

      Hoàng hậu "Tuyết nhi, ngươi trở về, ngươi săn được thứ gì rồi?"

      Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu còn nhớ đến việc nàng săn bắt con mồi cho hoàng hậu nên cũng yên lòng "Thần nữ bắt cho mẫu hậu con thỏ, biết mẫu hậu có thích hay ?"

      Hoàng hậu nhận lấy con thỏ từ tay nha hoàn, ôm vào trong lòng "Bản cung vốn rất thích những con vật nhắn mềm mại như thế này, thích những loài vật được bản cung nuôi lớn, sau đó lại quay lại cắn chủ nhân của nó. Những loài vật như thế phản phúc." Hoàng hậu xong liếc mắt nhìn Nghi quý phi.

      Mai phi vội vàng "Chú thỏ này thực đáng , nhị tiểu thư khéo. Thần thiếp cũng rất thích loài vật mềm mại này."

      Hoàng hậu vừa vuốt thỏ, vừa "Bản cung biết lòng ngươi lương thiện, nên mới sai ngươi hầu hạ bên cạnh hoàng đế."

      "Thần thiếp nhất định tận tâm phụng dưỡng cho hoàng thượng và hoàng hậu nương nương." Mai phi .

      "Ừm." Hoàng hậu gật đầu.

      Bàng Lạc Tuyết "Hoàng hậu nương nương, người sao rồi? Ở phía bên kia, Tuyết nhi thấy sương mù lớn tỏa lên nhiều như vậy, thần nữ lo lắng cho thân thể nương nương, nên mau chóng trở về thăm hoàng hậu chút."

      Nam Cung cũng "Thần cứu giá chậm trễ, khẩn xin hoàng thượng thứ tội."

      Hoàng đế "Ái khanh bình thân, trẫm có việc gì."

      Nam Cung nhìn hoàng hậu, dù sao người này cũng là ruột của , "Hoàng hậu nương nương, nương nương vẫn ổn chứ?"

      Trong lòng hoàng hậu cảm thấy ấm áp. Trong chốn thâm cung này, nàng chỉ có là người thân của mình, còn lại những người khác như chực chờ, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

      "Bản cung sao. Vừa rồi bản cung mới tắm suối nước nóng, lại uống thuốc bổ dưỡng thai do tuyết nhi mang đến, có ở đây nên tránh được kiếp nạn này." Hoàng hậu an ủi .

      Nam Cung nhìn Bàng Lạc Tuyết. cảm kích cẩn thận của nàng, dù biết bên cạnh hoàng hậu có hoàng thượng chăm sóc, nhưng hoàng hậu nương cũng là ruột của mình, kắn thể bỏ mặc của mình được.

      "Đúng vậy, nương nương may mắn đó nha." Nghi quý phi nhìn hoàng hậu đăm chiêu, .

      Hoàng hậu trầm "Xem ra muội muội vẫn ngoan."

      Hoàng đế nhìn Nghi quý phi mặt đất, còn Nghi quý phi lại nhìn hoàng đế, sau đó dập đầu xuống đất "Bệ hạ, thần thiếp theo ngài nhiều năm như vậy, thần thiếp làm chuyện như vậy ."

      Hoàng đế nhíu mày nhìn Nghi quý phi mặt đất, lại nhìn khuôn mặt nhàn nhã của hoàng hậu, với Nghi quý phi "Ngươi đứng lên . Người đâu, mau tìm Tấn vương và Dự vương tới đây."

      Hoàng hậu kinh hãi. Chẳng lẽ lão già này nghi ngờ chính con trai của mình sao. Tại sao khi nãy thích khách kia giết cho rồi, để bây giờ lại sinh nghi đứa con sắp kế vị của nàng Dự vương.

      Nghi quý phi đắc ý liếc mắt nhìn hoàng hậu, lại cúi đầu ủy khuất “Đa tạ bệ hạ.”

      Công công còn chưa kịp ban xuống thánh chỉ Dự vương tiến đến.

      Dự vương xoay người xuống ngựa, Tấn vương phía sau, hai người quỳ xuống “Bái kiến phụ hoàng, bái kiến mẫu hậu.”

      Hoàng đế nhìn hai nhi tử càng lúc càng ưu tú, mà trong lòng càng lúc càng cảm thấy lạnh lẽo.

      “Đứng lên .” Hoàng đế .

      Dự vương nhíu mày nhìn Đông Tần hoàng đế “Phụ hoàng, việc này là thế nào? Nhi thần nghe ở đây có thích khách nên lập tức trở về.”

      Nghi quý phi cười lạnh biết Dự vương điện hạ muốn tới cứu giá hay là tới để xem hoàng thượng bị thương thế nào?”

      Dự vương nhíu mày nhìn Nghi quý phi “Nhi thần biết Nghi quý phi có ý gì. Nhi thần lo lắng cho phụ hoàng nên mới thúc ngựa gấp rút trở về.”

      Nghi quý phi còn muốn điều gì nữa, nhưng hoàng đế lạnh lùng “Đủ rồi, các ngươi qua đây.”

      Tấn vương và Dự vương nhìn nhau, “Tuân lệnh phụ hoàng.”

      Hai người tiến lên, hoàng đế nhìn hai nhi tử của mình. Cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chặp vào Tấn vương, “Tấn nhi, ngươi cho phụ hoàng biết, ngươi có bất mãn điều gì đối với phụ hoàng hay ?”

      Toàn thân Tấn vương toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống “Phụ hoàng luôn luôn thương nhi thần, nhi thần làm sao dám bất mãn với phụ hoàng điều gì chứ?”

      Hoàng đế hừ lạnh tiếng hỏi “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết sát thủ minh này ?”

      Ánh mắt Tấn vương mơ màng, thầm nghĩ chẳng lẽ hoàng đế biết mình có nhúng tay vào chuyện này, biết mình có dính dáng đến sát thủ minh sao nhưng bây giờ cũng chưa phải là lúc bọn họ khai nhận đâu.

      Tấn vương dập đầu “Nhi thần biết, sát thủ minh là tổ chức sát thủ nổi tiếng giang hồ. Họ rất thần bí, nhi thần cũng có điều tra về bọn họ nhưng thấy họ cũng có liên quan gì đến hoàng thân quốc thích như chúng ta nên nhi thần cũng để ý đến nữa.

      Dự vương nhíu mày nhìn Tấn vương, thầm nghĩ sao phụ hoàng lại nghĩ về tổ chức sát thủ minh này. Chẳng lẽ có dính dáng đến Tấn vương? Xem ra Tấn vương này cũng phải đơn giản.

      Hoàng đế nhìn Tấn vương “Tấn nhi, đương nhiên ngươi thể điểu tra ra được, bởi vì thủ lĩnh của sát thủ minh này chính là ngươi. Ngươi tưởng phụ hoàng biết nên phái tổ chức do mình sáng lập ra đến mưu hại phụ hoàng phải ?”

      Hoàng đế trợn mắt nhìn, Dự vương cũng vội vàng quỳ xuống “Phụ hoàng bớt giận, phụ hoàng bớt giận, sức khỏe người tốt, người nên nổi giận.”

      Hoàng đế vuốt ngực.

      Tấn vương nằm bò mặt đất, mếu máo khóc, nắm long bào của hoàng đế “Phụ hoàng, sao nhi thần lại có thể trở thành thủ lĩnh của tổ chức sát thủ minh được chứ? Sao nhi thần lại có thể phái người đến sát hại chính phụ hoàng của mình chứ? Nhi thần oan uổng, phụ hoàng minh xét, người nhất định phải tin nhi thần trong sạch.”

      Nghi quý phi cũng quỳ xuống “Hoàng thượng, thần thiếp xin bảo đảm việc này phải Tấn vương gây ra. Từ trước đến nay, vốn hiếu thuận với hoàng thượng. Sao lại có thể làm ra những chuyện này chứ? Nhất định là có người muốn hãm hại nó.”

      Hoàng hậu và Dự vương cũng hiểu ý tứ trong lời của Nghi quý phi, ngay đến cả hoàng đế cũng hiểu.

      Hoàng đế nhìn Dự vương im lặng đứng bên cạnh, “Dự vương ngươi thấy thế nào?”

      Dự vương liếc mắt nhìn hoàng đế, cụp mắt xuống “Nhi thần cảm thấy chắc hẳn là có người hãm hại Tấn vương. Hoàng đệ là người luôn hiểu chuyện sao có thể làm ra loại chuyện này.”

      Hoàng đế nhíu mày “Ngươi thực nghĩ như thế?”

      “Đúng vậy” Dự vương cúi mặt, nhìn dưới mặt đất .

      Hoàng đế “Tên thích khách luôn miệng “Tấn vương an bài”, vậy ngươi thấy thế nào?”

      Hoàng hậu cũng “Thần thiếp cũng cảm thấy Chính Dương cũng có lý.”

      Hoàng đế nhìn hoàng hậu “Ái khanh cũng nghĩ thế sao?”

      “Đúng vậy, thần thiếp cũng cảm thấy như thế. Tấn vương là người luôn hiểu chuyện sao có thể làm ra loại chuyện này. Vả lại, lúc đó Nghi quý phi muội muội cũng ở đây, Tấn vương lại là đứa luôn biết nghe lời, bình thường nếu có việc gì, nó cũng hỏi qua muội muội. Chắc phải do làm đâu.”

      Nghi quý phi nhìn hoàng đế, hoàng đế lại nhàng đẩy Nghi quý phi ra, “Lúc đó thích khách bọn họ bảo vệ Nghi quý phi tốt, vậy có thể thấy Tấn nhi đích thực là nhi tử hiếu thuận.”

      Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng đế “Có lẽ người tên thích khách còn chút manh mối.”

      Tấn vương nhớ lại, hôm qua phái người tới phủ Bàng quốc công. Toàn quân đều bị tiêu diệt, còn người của cũng chưa có trở về, chắc là chết hết. Nếu như chứng minh được những người đó phải chết ở đây, có thể được trong sạch. chừng, còn có thể đổ tội cho Dự vương, đến lúc đó lại được lòng của hoàng thượng. Như vậy Dự vương còn cơ hội lên ngôi thái tử, còn có cơ hội làm thái tử. Tấn vương mừng thầm, nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, ngờ nha đầu này lại có ý với mình, nếu sao nàng lại giúp mình chứ? Có câu “Người vì mình, trời chu đất diệt.” nghĩ vậy nên Tấn vương với hoàng đế “Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu người mời thái y đến khám nghiệm tử thi để trả lại trong sạch cho nhi thần.”

      “Hoàng hậu sai người khám nghiệm tử thi, chắc hẳn nhanh chóng có kết quả.” Hoàng đế

      Chỉ chốc lát sau, ngự y tiến lên phía trước “Bệ hạ điều tra .”



      Khởi bẩm hoàng thượng hoàng hậu, những thi thể này đích thực là sát thủ minh.” Thái y trở lại .

      “Thời gian tử vong?” Tấn vương gấp gáp hỏi.

      Thái y nhìn Tấn vương “Thời gian tử vong chính là vừa nãy, bọn họ đều bị thị vệ dùng đao kiếm chém ngay điểm tử nên những vết thương này rất ràng cũng rất mới mẻ.”

      , , thể nào.” Tấn vương .

      Bàng Lạc Tuyết nhìn thái y biết thái y làm thế nào có thể xác nhận rằng bọn họ chính là sát thủ minh?”

      Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, đột nhiên có cảm giác kinh hãi, biết rốt cuộc Bàng Lạc Tuyết muốn làm gì? Chẳng lẽ nàng biết mình ngấm ngâm cấu kết với mẫu thân hại chết Bàng Lạc Vũ sao?

      Thái y liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, thầm nghĩ Tuyết quận chúa thông minh, nhưng nhìn ánh mắt hoàng đế nghĩ rằng họ tìm ra manh mối gì đó.

      Hoàng hậu nhìn thái y nghe thấy quận chúa Tuyết gì sao? Còn mau trả lời?”

      ” hoàng đế ra lệnh.

      Thái y e dè “Muôn tâu bệ hạ, lão thần tra được số việc nên mới dám có kết luận.”

      “Thái y .” Hoàng hậu

      “Tuân lệnh nương nương” Thái y lau mồ hôi hột chảy đầu.

      “Khởi bẩm hoàng thượng hoàng hậu, người thích khách có ký hiệu ràng. Cựu thần kiểm tra tỉ mỉ thân thể thích khách, ngoài vết đao rất mới, thi thể vẫn còn độ ấm còn sót lại, chứng tỏ vừa mới chết lâu. vai thích khách đều có hình xăm giống nhau, loại hình xăm này phải dùng thảo dược. nếu phải vận động quá sức hình xăm này ra, mặt còn có chữ “giết”. Nhìn qua, tay nghề cao siêu, có thể bọn họ nhất định là sát thủ minh. Còn có, còn có …”

      “Còn có cái gì?” hoàng đế hỏi.

      “Chính là người bọn họ còn có kim bài của phủ Tấn vương phủ, hơn nữa ai cũng có.”
      Last edited: 23/1/17
      thienbinh2388, thuytVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      cho chết nha Tấn Vương, ông hoàng đế là sao lại nghi đến hoàng hậu lẫn Dự vương chứ, ko biết ổng xữ lý sao đây. thanks edit nhiều lắm nha. moahhhhhhhhhhh

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 162

      Edit : Sóc Là Ta


      Thái y xong, tất cả mọi người bỗng nhiên im lặng, Bàng Lạc Tuyết nhìn sắc mặt hoảng hốt của Tấn vương, trong lòng cười lạnh, xem ngươi lần này có bị trừng phạt hay .

      Thái y lấy tất cả đồ vật thu thập được từ các tử thi, tổng cộng có hai mươi cái đem bỏ vào trong khay.

      Truyện chỉ được đăng tại Die nd da nl e q uu ydo n,
      Hoàng đế lạnh lùng "Hãy trình lên đây "

      Thái y dâng đồ vật lên, hoàng đế cẩn thận nhìn những đồ vật kia rồi "Cái này đích thực là đồ vật ở phủ Tấn vương."

      Hoàng đế đem đồ vật ném vào người Tấn vương "Tấn nhi, ngươi có lời gì để nữa ?"

      Toàn thân Tấn vương toát mồ hôi hột, lệnh bài đích thực là từ trong phủ của . Hai mươi người cũng chính phái giúp đỡ đại hoàng tử và nhị hoàng tử Bắc Yên.

      Tấn vương quay đầu nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, chỉ thấy nàng lạnh nhạt nhìn về phía mình, trong mắt tràn đầy châm chọc. Đột nhiên Tấn vương nghĩ tất cả những việc này đều do nha đầu này giở trò, nếu sao nàng có thể biết nhiều như vậy.

      Đột nhiên Tấn vương đứng dậy về hướng Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết sợ hãi đứng ở phía sau hoàng hậu.

      Hoàng hậu hô lớn "Tấn vương, ngươi muốn làm gì?"

      Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết "Là nàng, tất cả đều do nàng sắp đặt đúng ?"

      Bàng Lạc Tuyết nắm lấy ống tay áo của hoàng hậu nức nở "Mẫu hậu. "

      Hoàng hậu nhíu mày nhìn Tấn vương "Tấn vương, mau lui xuống, ngươi làm gì vậy? Tuyết nhi chỉ là đứa , sao nàng ta có thể làm chuyện này được. Nàng chỉ là tiểu thư đại gia mà thôi. Ta nghĩ chắc là ngươi có tật giật mình. Nếu ngươi còn ở đây càn quấy nữa, ta lập tức sai người bắt ngươi vào lao ngục."

      Hoàng đế cũng cảm thấy Tấn vương kiếm cớ, Bàng Lạc Tuyết chỉ là tiểu nha đầu sao có thể vu tội cho Tấn vương. càng lúc càng tức giận "Tấn vương, ngươi còn gì để nữa ?"

      Tấn vương "Phụ hoàng, nhất định là có người vu hãm con, nhất định là có người vu hãm con."

      "Còn quý phi sao?" Hoàng đế nhìn Nghi quý phi .

      Nghi quý phi nhìn Tấn vương "Tấn nhi, con cho mẫu hậu nghe, con làm phải ?”

      Tấn vương nám chặt tay Nghi quý phi, toàn thân run rẩy "Mẫu phi, nhi thần làm việc này."

      Nghi quý phi vuốt mặt Tấn vương "Mẫu phi tin ngươi, ta cũng nghĩ vậy, nhất định là có người hãm hại Tấn nhi."

      xong, nàng hung hăng nhìn về phía hoàng hậu.

      Hoàng đế tức giận "Đủ rồi, Tấn vương, ngươi có biết tội hành thích hoàng đế bị xử phạt thế nào ?"

      Tấn vương " phải nhi thần làm, nhi thần làm việc này. Nhi thần phải chủ nhân của đám thích khách kia, nhi thần làm những chuyện như vậy. Phụ hoàng, chỉ có mấy thứ này mà có thể phán tội nhi thần sao?"

      Dự vương nhìn Tấn vương "Phụ hoàng, Tấn vương phải người máu lạnh, giết người gớm tay, chắc phải đệ ấy làm đâu. Cầu xin hoàng thượng cho đệ đệ cơ hội giải thích?"

      "Chính Dương, ngươi có biện pháp gì? Hãy mau cho trẫm nghe." Hoàng đế nhìn Dự vương .

      Dự vương nhìn Tấn vương "Tấn vương, đệ sát thủ minh và đệ có quan hệ gì đúng ?"

      Tấn vương biết rốt cuộc Dự vương có ý gì nhưng tình thế bây giờ chứng minh mình trong sạch là điều quan trọng nhất. nhìn Dự vương "Hoàng huynh, huynh phải tin tưởng đệ, đệ có quan hệ gì
      [​IMG]
      thienbinh2388, Vũ Nguyệt Nhathuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :