1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 123:

      Bàng Lạc Tuyết trở lại phủ Bàng Quốc công, Bàng Quốc công ở trong sân tiếp khách, Bàng Sách ở bên.

      Mà người khách này lại là Tấn vương, điều khiến cho Bàng Lạc Tuyết thể tưởng tượng được là, người này hôm nay lại đến tìm mình.

      Bàng Quốc công liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết cái, ánh mắt có chút áy náy, do dự lâu rốt cục vẫn quyết định hỏi: "Tuyết Nhi, mẫu thân con sao rồi?"

      Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn Bàng Quốc công, mỉm cười: "Mẫu thân rất tốt, chỉ là đại phu dặn phải tĩnh dưỡng, tại mẫu thân thể chịu được dù là chút kích thích nữa."

      Bàng Quốc công gật gật đầu: "A... Lúc nào ta có thể đến thăm..."

      "Phụ thân!" Bàng Lạc Tuyết ngắt lời : "Mẫu thân cần tĩnh dưỡng, thể chịu kích thích, nên biết rằng tại thân thể mẫu thân vô cùng suy yếu, đại phu cũng phải rất tốn sức mới có thể cứu được mẫu thân, nếu phụ thân muốn gặp mẫu thân vẫn nên chờ qua vài ngày nữa rồi , chờ thân thể mẫu thân ổn định hơn, hỏi qua thái y rồi mang phụ thân , phụ thân cảm thấy vậy có được ?"

      Bàng Quốc công nhìn vẻ mặt thương lượng kia của nữ nhi, chuyện này vốn là ông có lỗi với Dương thị, đành phải thở dài : "Vậy là được rồi, Tuyết Nhi chăm sóc mẫu thân con cho tốt, dù sao vẫn là ta có lỗi với nàng, nếu vần cái gì, Tuyết Nhi cứ việc mở miệng, phụ thân nhất định dốc hết toàn lực mà làm."

      "Vậy Tuyết Nhi xin đa tạ phụ thân rồi." Bàng Lạc Tuyết cúi đầu hành lễ, ai nhìn thấy khinh thường trong mắt nàng.

      "Còn có, hôm nay Tấn vương đến đây, ở trong chính sảnh, ca ca con ở cùng ."

      "Sao vậy? Hôm nay Tấn vương đến thăm đại tỷ hay sao? Dù sao hai người cũng đính ước, vậy điện hạ là tới để thăm tỷ tỷ rồi."

      Bàng Quốc công nhìn nữ nhi trước mặt: ", hôm nay Tấn vương điện hạ đến tìm con." xong ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Bàng Lạc Tuyết.

      Bàng Lạc Tuyết khó hiểu, ý này của Bàng Quốc công là gì, u mê : "Tìm ta? Vì sao? Tuyết Nhi và Tấn vương phải có gì việc gì mới đúng?"

      Bàng Quốc công nhìn ánh mắt của Bàng Lạc Tuyết giống như giả vờ, nhàng thở ra. Ông gả Bàng Lạc Vũ cho , cũng muốn để đánh chủ ý lên Bang Lạc Tuyết, bản thân ông xem trọng Tấn vương, huống chi thân thể của hoàng đế bệ hạ rất tốt, chuyện sau này ai có thể được. Nhưng ông đáp ứng với Dương thị gả Bàng Lạc Tuyết vào cung, nên thời điểm tuyển chọn ba năm tới sợ rằng phải đưa Bàng Lạc Băng rồi.

      Bàng Quốc công tỉnh táo lại rồi : "Xem ra là có cái gì muốn đưa cho tỷ tỷ con, dù sao hai người cũng sắp thành thân. Tuyết Nhi con cần phải nhớ , Tấn vương gia thành tỷ phu của con rồi."

      Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, trong lòng nàng vô cùng chướng mắt với Tấn vương, khẽ khom người : "Vâng, Tuyết Nhi hiểu , chắc chắn làm ra chuyện bẽ mặt gì."

      đến chuyện bẽ mặt, vẻ mặt của Bàng Quốc công gia có chút mất tự nhiên, rất nhanh đè nén lại: "Tấn vương chờ trong chính sảnh. Con nhanh , vi phụ còn có chút công vụ cần xử lý."

      "Cung tiễn phụ thân."

      Thính Vũ hiên.

      Bàng Lạc Vũ thay bộ y phục màu hồng. Soi vào gương đồng mấy lần, cảm thấy vừa ý, với Cúc Thanh: "Còn nhanh lấy quần áo của ta ra, lại kì kè mè nheo gì nữa. Đợi lát nữa Tấn vương điện hạ đến thăm bản tiểu thư, ta nhất định phải ăn mặc xinh đẹp.

      Cúc Thanh ở bên vừa nâng y phục của Bàng Lạc Vũ vừa phụ hoạ : "Tiểu thư và Tấn vương quả đôi trời đất tạo nên, dù có ăn mặc như thế nào, đứng bên cạnh vương gia cũng vô cùng xứng đôi, nô tỳ nhìn thấy đều vô cùng hâm mộ a."

      Bàng Lạc Vũ cảm thấy ngọt ngào. Chon bộ y phục màu xanh mà Cúc Thanh lấy, cũng tức giận như ngày thường, lại khanh khách : "Nha đầu này, ngọt như vậy, chờ ta thành Tấn vương phi thể thiếu chỗ tốt, còn có, sao bộ y phục này lại đơn giản như vậy, về sau cần lấy ra, nghe từ trước đến nay Nghi quí phi thích những thứ trang sức lộng lẫy hoa lệ, ngươi thúc giục, y phục và trang sức ta đặt ở Lâm Lang hiên vẫn chưa có, ta, ta phân phó các nàng làm gấp cho ta, trang sức đều phải vô cùng hoa lệ."

      "Vâng tiểu thư, ta đến hỏi cái này, nhưng mà tiểu thư, hôm nay Tấn vương điện hạ tới, đợi lát nữa cũng hẳn đến thăm người, bằng yến hội buổi tối người lại ăn mặc đẹp chút cho bất ngờ." Cúc Thanh nâng y phục .

      Bàng Lạc Vũ nhìn bộ y phục màu xanh này, nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi để cho nha hoàn bên cạnh mặc vào, bên ngoài còn khoác thêm lớp lụa mỏng. Cúc Thanh ở bên cạnh lấy cây trâm hồng bảo thạch vấn thành kiểu tóc vọng tiên.

      Bàng Lạc Vũ dùng móng tay lấy chút son, quẹt lên môi, Cúc Thanh tỉ mỉ trang điểm cho Bàng Lạc Vũ theo cách Bàng Lạc Tuyết an bài, vẽ đoá hoa mai nở rộ nơi mi tâm.

      Bàng Lạc Vũ nhìn mình trong gương đồng mà hài lòng gật đầu: "Cúc Thanh, tay nghề của người lại càng ngày càng tốt rồi. Bông hoa mai này vẽ lại tệ. Buổi tối đổi hoa mai mi tâm này thành hoa đào."

      "Vâng, tiểu thư."

      "Được, chúng ta đến chính sảnh xem ."

      "Vâng."

      Chính sảnh.

      Bàng Sách nhìn Tấn vương, bản thân hai người cũng có qua lại gì với nhau, chỉ là nếu là khách, Bàng Sách cũng nên đối đãi lạnh nhạt như vậy, chẳng qua Tấn vương là người tâm ngoan thủ lạt, bản thân mình cũng muốn gia tiếp với .

      " biết Tấn vương tìm Tuyết Nhi có chuyện gì? tại dù sao người cũng có hôn ước chắc chắn với đại muội muội của ta, tuỳ tiện gặp nữ tử khác sợ rằng ổn." Bàng Sách có chút chỉ điểm .

      Bàn tay cầm ly trà của Tấn vương có chút run rẩy, ánh mắt cũng khẽ run rẩy, vừa cười vừa : "Bàng Huynh nghĩ đâu rồi, chỉ là có chút việc tư muốn với Tuyết Nhi mà thôi, cũng có gì."

      "A...? biết là việc tư gì, có thể cho ta nghe chút được ?" Bàng Sách mang vẻ mặt tò mò, muốn muội muội của mình có bất cứ quan hệ gì với tên này.

      Tấn vương nhíu mày: " có gì chỉ là mẫu phi nhớ Tuyết Nhi mà thôi."

      "Ồ...? Nếu Nghi quí phi nhớ cũng nên nhớ Bàng Lạc Vũ mới đúng, dù sao đại muội muội của ta mới là con dâu tương lai của nàng." Bàng Lạc Sách cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối.

      Quả nhiên sắc mặt của Tấn vương thay đổi trong nháy mắt, Bàng Lạc Vũ này biến thân phận cao quý của trở thành chật vật chịu nổi, chút tình nghĩa đó của đối với nàng, sớm tan thành mây khói, Bàng Lạc Vũ này khiến cho trở thành trò cười của cả kinh thành, mẫu phi còn tức giận đến mức ngã bệnh đến hai ngày, Bàng Lạc Vũ này, sợ rằng thể giữ nàng lại rồi.

      "Đúng vạy, chỉ là mẫu phi cũng có lời muốn với Tuyết Nhi, ta cũng chỉ là người truyền lời mà thôi, Bàng huynh cũng biết, Bàng Lạc Vũ là vương phi của ta, ta có thể có chủ ý gì khác chứ?" Tân Vương mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

      Bàng Sách suy nghĩ, mối hôn này hoàng đễ cũng biết đến, Tấn vương hẳn là nên có ý gì với Tuyết Nhi mới phải rồi.

      "Như vậy là tốt nhất."

      Bàng Lạc Tuyết vẫn mặc bạch y, lại lộ ra vài phần phong vị xuất trần: " biết hai vị cái gì, mà lại náo nhiệt như vậy?" Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Sách mà hỏi.

      Bàng Sách : " có gì, trước sau gì cũng là Tấn vương tới Bàng phủ của chúng ta, làm chủ nhà tất nhiên cũng phải chiêu đãi chút, chỉ là biết, Tấn vương đây là có việc tư tìm muội."

      "Nhị tiểu thư." Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm thân mật.

      Bàng Lạc Tuyết : "Ca ca, huynh xem những người mà Lục Phù, chờ ở Cẩm Tú Các, chờ chút rồi ta sang sau."

      Bàng Sách liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết cái, thấy kiên trì trong mắt của nàng, gật gật đầu, lúc gần nhìn thoáng qua Tấn vương, trong ánh mắt kia rất có ý tứ cảnh cáo.

      Tấn vương cúi đầu, làm như thấy được ý tứ trong mắt Bàng Sách, rồi lại ngẩng đầu cười ôn hoà.

      Tấn vương nhìn nha đầu bên người Bàng Lạc Tuyết : "Ngươi xuống , ta muốn chuyện riêng với tiểu thư nhà ngươi."

      Tử Quyên nhìn Bàng Lạc Tuyết, chỉ thấy nàng cúi đầu nhìn móng tay, cũng có mở miệng, liền kiêu ngạo siểm nình mà : "Nô tỳ là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, nhất định phải ở bên cạnh tiểu thư thời thời khắc khắc, như vậy tiểu thư có gì mới có thể hầu hạ kịp thời."

      Tấn vương chán nản, nghĩ tới nha hoàn nho hôm nay lại như vậy, Bàng Lạc Tuyết này là đặt ở trong mắt sao?

      "Nhị tiểu thư, ngươi xem?" Tấn vương nhìn thoáng qua Bàng Lạc Tuyết.

      Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu chớp chớp mắt: "Nha hoàn của ta có lý, nàng là nha hoàn của ta, tất nhiên ra ngoài lung tung, lại có chuyện gì lại thể trước mặt người, Tấn vương là chính nhân quân tử, tất nhiên kiêng dè nha hoàn nho này của ta."

      "Nhị tiểu thư, bổn vương có chút chuyện muốn riêng với ngươi, cho nên vẫn nên để nha hoàn này của ngươi ra ngoài ." Tấn vương hạ giọng .

      Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, khoé môi tràn ra nụ cười lạnh: "Cũng được, sợ rằng lát nữa tỷ tỷ cũng muốn tìm ta lấy giá y, vừa lúc, Tấn vương điện hạ cũng ở trong này, tất nhiên đến đây, cũng phải thăm tỷ tỷ mới đúng, để ta bảo Tử Quyên gọi."

      ", cần, hôm nay bổn vương có chuyện muốn tìm nhị tiểu thư."

      Bàng Lạc Tuyết mang vẻ mặt xoắn xuýt: " biết vương gia tìm tiểu nữ có việc gì? Phải biết rằng người sắp làm tỷ phu của Tuyết nhi, nếu để tỷ tỷ biết việc này, biết xảy ra bao nhiêu hiểu lầm đây?"

      Tấn vương cười lành lạnh : " sao, bổn vương ngại."

      Bàng Lạc Tuyết đứng lên thản nhiên : "Vương gia ngại, nhưng ta ngại."

      "Ngươi ngại?"

      "Đúng vậy, ta ngại, ta tương đối để ý thấy, Vương gia và Bàng Lạc Vũ đôi trời đất tạo nên, Tuyết Nhi chắc chắn chúc phúc cho các người bạch đầu giai lão." mặt Bàng Lạc Tuyết cười nhàng, nhưng trong lòng lại lạnh lùng bổ sung thêm: "Đoạn tử tuyệt tôn!"

      Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, nóng vội : "Chẳng lẽ Tuyết Nhi nguyện ý nhìn ta lấy người ngoài sao?" Lúc ra những lời này làm ra biểu tình mà cho rằng u buồn nhất khuôn mặt mình, nghĩ rằng mọi nữ nhân đều phải cam chịu dáng vẻ này.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn biểu tình của Tấn vương hận thể nôn ra, lại làm ra vẻ kinh ngạc mặt : "Vương gia, người làm cái gì vậy? Có chỗ nào thoải mái sao, vậy phải nhanh chóng tìm cho ngươi ngự y rồi. Nếu có chuyện gì sợ rằng tỷ tỷ cũng đau lòng mất."

      "Bàng Lạc Tuyết, hôm nay ta tới là vì muốn cho ngươi, ta ngươi, ngay từ lúc mới gặp ngươi thích đầu tiên cũng chính là ngươi, nếu ngươi đồng ý ta nguyện lấy vị trí chính phi mà cưới ngươi, cho ngươi trở thành vương phi của phủ Tấn vương ta." Tấn vương mang vẻ mặt chân thành nhìn Bàng Lạc Tuyết.

      Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng cười hỏi: "Vậy tỷ tỷ sao?"

      Tấn vương lơ đễnh : "Nếu ngươi ngại ta có thể để nàng ta làm trắc phi, nhưng vậy hai tỷ muội các ngươi lại cần phải chia cắt."

      "Vậy nếu ta muốn sao?" Bàng Lạc Tuyết cân nhắc hỏ
      Last edited: 28/6/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 124

      Edit: Sóc Là Ta


      Tấn vương nhìn khuôn mặt nhắn của Bàng Lạc Tuyết, vui vẻ cười "Nếu như Tuyết nhi muốn, tự nhiên ta cũng có rất nhiều biện pháp làm cho nàng phải gả."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Tấn vương như có điều suy nghĩ: "Vậy à? biết là biện pháp gì, tại tất cả mọi người đều biết, tỷ tỷ của ta muốn trở thành vương phi của vương gia, việc này bệ hạ cũng biết , vương gia sợ tội khi quân?"

      Tấn vương nhìn vào mắt Bàng Lạc Tuyết "Nếu ta muốn, người nào có thể tìm được tung tích của ta được."

      "Vậy sao? Tuyết nhi cũng muốn nghe tường tận?"

      "Giờ tứ quốc săn thú, khu vực săn bắn luôn luôn có rất nhiều điều thể trước được , huống chi là yếu đuối?" Tấn vương phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay .

      Trong lòng Bàng Lạc Tuyết xem thường hành vi này của Tấn vương, hừ lạnh tiếng "Vương gia tính toán rất hay, nhưng e rằng Tuyết nhi muốn phụ tâm ý của vương gia."

      Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết hiểu ý của nàng ra sao, bình thường tiểu thư quý tộc gặp phải tình huống này tỏ ta ra rất phấn khích, giờ phản ứng của Bàng Lạc Tuyết là như thế nào đây, Bàng Lạc Vũ cũng phải tỷ tỷ ruột thịt cùng mẹ sinh ra với nàng, chẳng qua chỉ là thứ xuất mà thôi."Ý của Tuyết nhi là gì?"

      "Ý của ta là tâm tư vương gia làm cho ta khiếp sợ, nhưng tâm ý của ngài nên giữ lại cho đại tỷ của tađi, chắc hẳn nàng có thể hiểu được ngươi, ta cảm thấy chướng mắt đối với tình ý của ngài cũng là điều phải lạ lẫm gì." Bàng Lạc Tuyết lạnh giọng nhìn Tấn vương .

      Tấn vương mở to hai mắt, vẻ mặt tin nổi, đến nước này rồi mà.

      "Tử Quyên tiễn khách "

      Tử Quyên tiến lên phía trước "Vương gia, xin mời bên này."

      Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, sắc mặt bất thiện " biết ý của nhị tiểu thư là gì? Chẳng lẽ lời của ta mà nhị tiểu thư nghe ?"

      Bàng Lạc Tuyết cười lạnh "Ta đương nhiên hiểu "

      "Đó là tình cảm chân thành của bản vương?"

      "Tình cảm của Vương gia ở trong mắt ta đáng đồng, ta khuyên vương gia tốt nhất nên cưới Bàng Lạc Vũ, mặc dù nàng chỉ là thứ xuất, nhưng dù sao cũng là con của Bàng quốc công, mặc dù được sủng, nhưng lần này lại bị vũ nhục, mong rằng đối với Tấn vương điện hạ vẫn có ích , dù sao tình nghĩa của nàng ta là . Vương gia, ngài còn biết hưởng thụ tốt. Thứ lỗi cho ta phục tùng chu đáo ."

      "Nàng cần phải hiểu , ai có thể chà đạp tâm ý, tình cảm của ta." Tấn Vương Thanh nổi gân xanh, dọa Tử Quyên sợ đến nỗi giật mình.

      Tử Quyên che chắn phía trước Bàng Lạc Tuyết, khẩn trương nhìn Tấn vương, rất sợ làm gì đối với Bàng Lạc Tuyết.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt Tấn vương "Vương gia, ngài thẹn quá hóa giận ? Tuyết nhi dám gả cho người như vậy, biết Tấn vương lại là ngụy quân tử như thế đâu?"

      "Giỏi lắm. Nàng giỏi lắm. Bàng Lạc Tuyết." Tấn vương cắn răng nghiến lợi

      Bàng Lạc Tuyết vuốt mái tóc dài trước ngực "Đa tạ vương gia nhớ ta, ta đương nhiên là tốt , nhưng ta xem sắc mặt vương gia tốt, chắc hẳn là nhớ đến tỷ tỷ."

      xong, nhìn ra bên ngoài nhanh chóng thấy Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Tuyết cười cười "Vương gia, chắc hẳn tỷ tỷ cũng muốn tìm ngươi, trang điểm xinh xắn như thế, chắc hẳn có rất nhiều lời muốn tâm cùng vương gia. Vậy Tuyết nhi ở đây xin khuyên câu, nơi này là Bàng quốc công phủ. Vương gia nếu như muốn thân mật hãy đợi đến khi được thành thân rồi hãy . Tỷ tỷ nhanh như vậy, vậy ta cũng mau rời khỏi đây rồi, Tuyết nhi dám quấy nhiễu vương gia cùng tỷ tỷ tâm ." xong cùng Tử Quyên rời .

      Tấn vương nhìn bàng Lạc Vũ trang điểm xinh đẹp đứng ở bên ngoài, trong lòng càng thêm phẫn hận, nếu phải vì nữ nhân này, có được Bàng Lạc Tuyết, và giờ cũng cần phải đứng đây bị nàng chà đạp, tất cả đều là vì tiện nhân này.

      Lúc này Tấn vương, phát , chính mình đem tất cả tội lỗi đổ cho Bàng Lạc Vũ, chính mình lại thành người bị hại vô tội, cũng nhớ chính mình từng chấp nhận là lợi dụng tâm tư của Bàng Lạc Vũ tâm tư.

      Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Tuyết từ phòng khách ra, trong lòng vui, Tấn vương là nam nhân của nàng , nàng cũng trở thành Tấn vương phi, nàng hi vọng Tấn vương tái giá cùng Bàng Lạc Tuyết , xem ra mình thể giữ lại nha đầu này , chờ mình gả đến Tấn vương phủ, nhất định phải nghĩ cách loại bỏ Bàng Lạc Tuyết.

      Cúc Thanh nhìn Bàng Lạc Vũ nhìn bóng lưng nhị tiểu thư rời , trong lòng giật mình, đại tiểu thư này thực là thủ đoạn độc ác, nhị tiểu thư giúp nàng đạt được vị trí Tấn vương phi, giờ lại nghĩ cách làm thế nào hại chết muội muội của mình, là xấu xa.

      Bàng Lạc Tuyết với Cúc Thanh "Ta trang điểm được ?"

      Cúc Thanh vội vàng gật đầu "Rất đẹp, tiểu thư đẹp như hoa" Hôm nay cúc thanh trang điểm cho Bàng Lạc Vũ theo thói quen có chút giống Bàng Lạc Tuyết.

      Bàng Lạc Vũ hài lòng cười cười "Ta muốn cùng Tấn vương điện hạ chuyện, ngươi lui xuống trước , được ta phân phó, bất luận kẻ nào cũng được tới gần phòng khách, biết ?"

      "Dạ, đại tiểu thư." Cúc Thanh cung kính xin cáo lui.

      Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ thẹn thùng, mỹ nữ cầm cây quạt tròn, nhàng che thái dương. Nhìn bóng lưng Tấn vương, trong lòng ngọt ngào, tiến lên nhàng ôm Tấn vương.

      Tấn vương cảm nhận được sau lưng mềm mại, mùi thơm bay vào mũi thơm ngát, ánh mắt sâu thẳm, vừa bị mùi hương của đó của Bàng Lạc Tuyết đả kích, giờ mới vừa khôi phục lại.

      Tấn vương xoay người nhìn Bàng Lạc Vũ, hôm nay trang điểm có phần giống Bàng Lạc Tuyết, nhưng lại có sức sống như Bàng Lạc Tuyết, Tấn vương nắm cằm của nàng, chút thương tiếc mà hôn mạnh bạo.

      Bàng Lạc Vũ đương nhiên là ôm thắt lưng cường tráng của Tấn vương mà hôn trả lại. Cảm thụ này làm trong lòng Tấn vương ngày càng nóng.

      Tấn vương hung hăng gặm cắn Bàng Lạc Vũ coi nàng thành Bàng Lạc Tuyết mà phát tiết, trong lòng Bàng Lạc Vũ bị Tấn vương hôn hung mãnh, bàn tay to Tấn vương ở người Bàng Lạc Vũ bắt đầu di chuyển. Bàng Lạc Vũ đương nhiên là vội vàng đáp lại.

      Tấn vương ôm Bàng Lạc Vũ tới giường, nhìn sắc mặt nàng hồng hào, trong lòng khinh thường, chẳng qua chỉ có chút nhan sắc mà lại muốn trở thành vương phi của ? nhưng thân thể Bàng Lạc Vũ trái lại làm cho ăn quen bén mùi . Nhớ lại lúc nha đầu này tới đây, khẳng định sắp đặt người ở bên ngoài trông cửa, mình lại để ý, lỡ như Bàng quốc công đến phải làm thế nào đây.

      Cúc Thanh nhìn hai người trong phòng lại muốn phản bác, trong lòng khinh thường, Đại tiểu thư Bàng gia này khát khao nam nhân đến vậy sao? ta thể chờ đợi được nên phải bò lên giường nam nhân này sao?

      Lúc này, Bàng quốc công, Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Sách đến, nhìn thấy bộ dạng của Cúc Thanh, biết nagay là có chuyện, Tấn vương làm cho nàng ta còn chút mặt mũi nào nữa.

      Bàng quốc công nhìn vẻ mặt lo lắng Cúc Thanh đứng bên ngoài, nhìn xung quanh hỏi " phải nhươi là nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư sao? Tại sao lại ở đây, đại tiểu thư đâu?"

      Cúc Thanh nhát gan , ấp ấp úng úng : "Hồi lão gia, đại tiểu thư, đại tiểu thư "

      "Tỷ tỷ thế nào, ngươi cứ ."

      Bàng quốc công nhìn vào phòng khách, nghe tiếng rên rỉ truyền đến, lập tức đẩy Cúc Thanh ra, Bàng Lạc Tuyết cũng tiến lên kịp đỡ nàng phen, Cúc Thanh khom người quỳ bên "Lão gia, ngài thể vào, đại tiểu thư phân phó, có lệnh của tiểu thư, bất cứ ai cũng thể vào."

      Bàng quốc công hừ lạnh tiến lên cước đạp cửa sảnh các, còn chưa là Tấn vương phi, dám ngang nhiên như vậy, đứa con này có gả được hay là do ông định đoạt, khi nào tới phiên nha đầu này lên tiếng.

      Cửa phòng mở ra, mỹ nhân giường kia chính là Bàng Lạc Vũ bất mãn hừ lạnh "Là ai? Cúc Thanh, phải ta phân phó, cho phép ai vào sao." Bàng Lạc Vũ xoay người, thấy vẻ mặt trầm của Bàng quốc công.

      Tấn vương cũng vội vàng đứng dậy, buông mái tóc rối bời, lại vén thành búi tóc, đem y phục chỉnh lý lại, rồi hành lễ "Bái kiến Bàng quốc công."

      Bàng quốc công đen mặt nhìn về phía Tấn vương, dù cho đoạt được thân thể Bàng Lạc Vũ, nhưng hai người suy cho cùng cũng chưa thành thân, vậy mà giữa thanh thiên bạch nhật lại ở trong phủ làm việc đồi bại này.

      Bàng quốc công tiến lên hung hăng đánh Bàng Lạc Vũ, nửa gương mặt trong nháy mắt sưng lên, "Nghiệp chướng, ngươi xem ngươi làm chuyện tốt chưa kìa!"

      "Phụ thân, ngươi nghe con , ngươi nghe nữ nhi giải thích." Bàng Lạc Vũ khóc

      Bàng quốc công nhìn về phía Tấn vương, thất vọng cực điểm đối với , lạnh lùng "Vương gia, ta nghĩ ngươi hãy nhanh chóng cưới đứa con biết xấu hổ này , nếu ta còn giữ nó ở lại, ta sợ danh dự trăm năm của Bàng gia đều bị hủy trong tay của nó.”

      Tấn vương biết, đối với tình hôm nay nếu như Bàng quốc công đến bẩm báo trước mặt phụ hoàng, sợ mình chịu nổi, vội vàng " Bàng quốc công yên tâm, ta thương lượng với mẫu thân, cáo từ trước."

      Bàng Lạc Vũ nhìn Tấn vương muốn rời , vội vàng "Vương gia, vương gia "

      Tiếc là tiếng kêu gào của nàng càng làm cho Tấn vương nhanh hơn.

      Bàng Lạc Vũ nhìn về phía Bàng quốc công, nước mắt ngừng rơi, hy vọng có thể khiến phụ thân thương tình.

      Lúc này Bàng quốc công chỉ muốn giết chết nữ nhi này, ánh mắt bất thiện, Bàng Lạc Vũ co rúm lại góc.

      "Phụ thân" Bàng Lạc Vũ lẩm bẩm

      "Tiện nhân, ngươi còn có mặt mũi gọi ta, ta thực là gia môn bất hạnh, sao ta lại sinh ra ngươi để làm tổn hại nề nếp gia đình như vậy, hôm nay ta làm theo gia pháp."


      Bàng Lạc Vũ khóc ", muốn, cầu xin người, phụ thân, nữ nhi biết sai rồi."

      "Lão gia, lão gia làm gì vậy?" Nhị phu nhân được Cúc Thanh bẩm báo, vội vàng chạy tới

      Bàng quốc công lên trước cho nhị phu nhân cái tát, đánh nhị phu nhân lảo đảo. Bụm mặt nhìn Bàng quốc công khóc "Lão gia, ngài tức giận cái gì, cứ hung hăng đánh ta, Vũ nhi vẫn còn con nít, cái gì nó cũng hiểu ."

      "Tốt, tốt cho đứa , cái gì cũng hiểu, nàng bây giờ sắp đem bộ mặt của quý phủ làm mất hết , ngươi biết nàng bị người ta đồn còn khó nghe hơn phải ? Ta hôm nay liền muốn giết tiện nhân này, để tránh nó làm thêm chuyện gì nữa."

      Nhị phu nhân kinh ngạc nhìn Bàng Lạc Vũ mặt đất, quỳ xuống ôm nàng "Vũ nhi mặc kệ lời đồn khó nghe thế nào, con lập tức trở thành Tấn vương phi , lão gia."

      "Tấn vương phi? Ngươi tưởng Tấn vương lòng đối xử tốt với nàng ta sao?"

      "Phụ thân, Tấn vương Vũ nhi , nhất định thú con." Bàng Lạc Vũ cam lòng trả lời.

      " tốt, là nữ nhi tốt của ta, Bàng Chấn ta rốt cuộc làm nghiệt chướng gì mà lại sinh ra nữ nhi như ngươi cơ chứ?” xong, nhấc tay lên hung hăng đánh cái tát.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng quốc công nổi giận, lại nhìn xuống mặt đất, mẹ và con , lạnh lùng cười "Nhị phu nhân, ngươi còn mau đứng lên ."

      Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Tuyết "Tuyết nhi, ngươi hãy mau van cầu phụ thân ngươi, dù sao Vũ nhi với ngươi cũng là tỷ muội."
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 125:


      Bàng Lạc Tuyết ung dung nhìn biểu tình ước ao trong mắt của nhị phu nhân, lạnh lùng cười: "Di nương có gì cứ , Tuyết Nhi chẳng qua cũng chỉ là vãn bối, làm sao có thể can thiệp vào quyết định của phụ thân chứ."

      Nhị phu nhân cắn cắn môi, gật đầu mạnh cái: "Lão gia, Vũ Nhi cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, dù sao bọn họ cũng là đôi phu thê , thiếp thân dạy dỗ lại Vũ Nhi cho tốt."

      Bàng Lạc Vũ quỳ phía sau nhị phu nhân, tóc tai rối bời, nắm chặt y phục của nhị di nương, câu cũng dám mở miệng.

      Trong lòng Bàng Quốc công cũng sắp bị lửa giận thiêu cháy rồi, nhìn nữ nhi biết ý tứ kia, tuy là đại nữ nhi của mình, cũng chính là đứa lớn lên trong thương của mình, cũng là kiêu ngạo của mình, nhưng nhiều lần như vậy, lại hề thông minh ra được. Nếu tương lai nàng gả đến phủ Tấn vương, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đến lúc đó khẳng định liên luỵ đến phủ Tấn vương, bằng tại để cho nàng ra .

      Trong lòng nhị phu nhân trở nên lạnh lẽo, mười mấy năm phu thê với Bàng Quốc công, làm sao lại thể biết được tâm tư của lão gia. Nhị phu nhân khẩn trương đứng lên, tát cho Bàng Lạc Vũ cái tát lên mặt: "Đồ biết ý tứ nhà ngươi, cho dù hôm nay lão gia có đồng ý tha cho ngươi, ta cũng phải đánh chết ngươi." Vừa xong lập tức đánh vào người của Bàng Lạc Vũ.

      Bàng Lạc Tuyết thầm nghĩ: 'Nhị phu nhân này lại rất thông minh, tại để cho Bàng Lạc Vũ chết quả là quá có lợi cho nàng, nàng cũng chuẩn bị phần đại lễ rồi.'

      "Được rồi, ngươi thành cái dạng này, còn ra thể thống gì nữa."

      Trong ánh mắt của nhị phu nhân có chút đành lòng, nhìn khoé miệng Bàng Lạc Vũ cũng trào ra vết máu, trong lòng đau đớn, nếu phải như vậy, sợ rằng hôm nay Vũ nhi cũng khó thoát khỏi cái chết.

      Bàng Lạc Vũ ôm mặt, dám cãi lại, chỉ là lẳng lặng khóc.

      "Nhị phu nhân, nhị phu nhân." Nha hoàn bên người nhị phu nhân hốt hoảng kêu lên, ra nhị phu nhân hôn mêm bất tỉnh.

      Bàng Lạc Vũ nhanh chóng đứng lên chạy tới vừa khóc vừa gọi: "Nương, nương người làm sao vậy?"

      Bàng Quốc công cũng khẩn trương chạy qua đỡ lấy: "Ngươi làm sao vậy? Nhược Sanh, Nhược Sanh. Người đâu, mau gọi đại phu đến đây!"

      Nhị phu nhân chậm chạp mở mắt ra. Nước mắt rơi lên tay Bàng Quốc công, nóng hổi như vậy: "Lão gia, người tạm tha cho Vũ nhi ."

      "Việc này..." Bàng Quốc công nhìn vẻ mặt chờ mong của nhị phu nhân, lại bắt đầu đành lòng.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn nhị phu nhân : "Nhị di nương, đêm nay có yến hội, vậy tỷ tỷ thân là Tấn vương phi tương lai cũng nhất định phải , nghe Nghi quý phi cũng muốn triệu kiến tỷ tỷ. Người yên tâm , phụ thân cũng làm khó tỷ tỷ đâu."

      Nhị phu nhân nhìn Bàng Quốc công. Qủa là nếu Nghi quý phi triệu kiến, Bàng Lạc Vũ có chết cũng phải là tốt, hừ, tạm thời giữ mạng của nàng lại.

      "Còn chưa cút về Thính Vũ hiên của ngươi !" Bàng Quốc công quát.

      Bàng Lạc Vũ quét ánh mắt ác độc nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết. Nàng có ngày chật vật này ngày hôm nay, tất cả đều là lỗi của Bàng Lạc Tuyết. Cắn cắn môi, cam lòng mà lui xuống.

      ", ta đưa nàng trở về." Bàng Quốc công nhìn nhị phu nhân .

      Nhị phu nhân thở phào nhõm hơi. Bàng Lạc Vũ có việc gì là tốt rồi, nhưng Bàng Lạc Tuyết này sợ rằng cũng thể giữ lại, nếu để nàng lại tương lai nhất định phá huỷ chuyện lớn của mình.

      Nhị phu nhân yếu đuối dựa vào trong lòng của Bàng Quốc công : "Vâng, lão gia, tất cả nghe theo người."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng lưng hai người rời , khoé môi thoáng qua ý cười nhàn nhạt, người đa tình, luôn bị tình gây thương tích.

      Thính Vũ hiên.

      "A! chút, ngươi muốn hại chết bản tiểu thư sao?" Bàng Lạc Vũ đau đến nhe răng trợn mắt.

      Tiểu nha hoàn co rúm lại ở bên dám cãi lại, Cúc Thanh lấy y phục cho địa tiểu thư, bây giờ còn chưa trở về, thay nàng tới hầu hạ, biết có phải là do bản thân quá mức xui xẻo hay , mặt đại tiểu thư sưng lên như vậy, bôi thuốc khẳng định là rất đau rồi.

      "Thực xin lỗi, đại tiểu thư, nô tỳ, phải nô tỳ cố ý."

      Bàng Lạc Vũ nhìn khuôn mặt trắng nõn của nha hoàn, bưng nước nóng bản hắt lên mặt nàng, mặt nhất thời dâng lên tầng bọt nước.

      "A!" Nha hoàn kinh hãi, vội vàng quỳ xuống.

      Bàng Lạc Vũ nhìn khuôn mặt của nàng ta bị huỷ, trong lòng mới nhõm hơn. Cầm lấy đào bàn bỏ vào miệng rồi hừ lạnh tiếng: "Đứng lên , bôi thuốc cho ta cho tốt, lát nữa ta cần phải vào cung, nếu nhìn ra chút gì, ta chắc chắn chặt tay ngươi, ngươi cẩn thận chút cho ta."

      "Vâng." Tiểu nha hoàn cầm lấy rượu thuốc nhàng xoa mặt cho Bàng Lạc Vũ.

      "Tỷ tỷ, ngươi sao rồi?" Ngoài phòng truyền đến tiếng của Bàng Lạc Tuyết.

      Bàng Lạc Vũ vui, Bàng Lạc Tuyết này vừa rồi tuy lời nào, tuy nhiên cuối cùng lại mở miệng thay nàng, trong lòng của Bàng Lạc Vũ cho rằng nàng bất quá cũng chỉ lấy nàng làm truyện cười mà thôi.

      Bàng Lạc Vũ nghĩ sai, Bàng Lạc Tuyết quả là muốn nhìn nàng bị đánh, tuy nhiên đánh nàng ta Bàng Lạc Tuyết còn ngại bẩn tay mình.

      Bàng Lạc Vũ phất tay để nha hoàn lui xuống: " xem nàng tới đây làm gì?"

      "Vâng, đại tiểu thư."

      Bàng Lạc Tuyết mang theo Tử Quyên, Tử Quyên phía sau còn cầm cái khay, khay còn có mấy cái chai lọ.

      Tiểu nha hoàn hành lễ: "Yết kiến nhị tiểu thư."

      "Đại tiểu thư đâu?"

      "Bẩm nhị tiểu thư, đại tiểu thư ở bên trong nghỉ ngơi."

      Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: "Mang ta vào."

      "Vâng, nhị tiểu thư, bên này.

      Bàng Lạc Tuyết theo nha hoàn vào trong phòng Bàng Lạc Vũ.

      Bàng Lạc Vũ cầm gương đồng tỉ mỉ nhìn mặt mình, nhị phu nhân ra tay quả rất nặng, dấu tay như thế mà vẫn còn, đêm nay còn phải yến hội, cứ cái dang này làm sao mà được?

      "Tỷ tỷ?" Bàng Lạc Tuyết cười đơn thuần.

      Bàng Lạc Vũ đặt gương đồng xuống lạnh lùng nhìn Bàng Lạc Tuyết, giờ Bàng Lạc Tuyết này có tác dụng gì lớn đối với nàng, nàng cần thiết phải lấy lòng nàng ta, nếu nàng ta chết, mẫu thân của nàng ta nhất định cũng thương tâm đến chết, cái nhà này là của mẫu tử các nàng, mang giọng điệu hoà nhã hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ là đến cười nhạo ta sao?"

      "Tỷ tỷ, sao ngươi lại vậy, sao ta lại có thể cười nhạo tỷ tỷ, là oan uổng cho muội tử rồi."

      "Hừ! Tuyết Nhi ngươi tốt bụng như thế sao."

      Bàng Lạc Tuyết cũng giận, lập tức đến mép bàn ngồi xuống, lo lắng nhìn Bàng Lạc Vũ: "Nhị di nương ra tay cũng mạnh, ta thấy cũng đau lòng nữa." Bàng Lạc Tuyết đau lòng sao? Đáp án khẳng định là , nàng chỉ mong sao các nàng có thể như chó cắn chó, trong lòng chỉ mong sao nhị phu nhân có thể ra tay mạnh hơn chút, tốt nhất là đánh cho nàng nở hoa đầy mặt.

      Bàng Lạc Vũ trợn trừng mắt: "Muội muội cần mang vẻ mặt mèo khóc chuột giả từ bi ấy, ta thấy muội muội rất vui vẻ đấy."

      "Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, muội muội đến để đưa đồ cho tỷ tỷ mà." Bàng Lạc Tuyết mang vẻ mặt uất ức .

      "Ồ...? Là thứ gì mà đáng để muội muội tự mình đến Thính Vũ hiên chuyến vậy, ta chỉ là con mèo , sợ là thể chứa nổi thứ to lớn này của muội muội."

      Bàng Lạc Tuyết cũng tức giận: "Tử Quyên lấy lại đây."

      "Vâng, nhị tiểu thư." xong Tử Quyên tiến lên để cái khay bàn.

      "Đại tiểu thư, những thứ này đều là do nhị tiểu thư sai người đặc biệt luyện chế, buổi tối đại tiểu thư phải đến yến hội, xoa cái này lên vết thương, chưa đến thời gian nửa nén nhan, những thứ vết thương này đều thấy nữa."

      Bàng Lạc Vũ cầm chai , mùi hương hoa cỏ thơm ngát ngấm vào lòng người, Bàng Lạc Vũ mở ra, nhìn thấy đó là chai thuốc cao : " là thân kỳ như vậy?" Bàng Lạc Vũ bán tín bán nghi.

      Bàng Lạc Tuyết tiếp nhận thuốc cao: "Đây là do ta tìm người đặc biệt điều phối ra, bên trong cai còn trộn ngọc vụn và xương hải ly, lại dùng nước hoa tươi để điều hương, như vậy khi tỷ tỷ thoa lên mặt cũng có mùi thuốc đông y, tỷ tỷ cũng có thể dùng để trang điểm."

      Tâm Bàng Lạc Vũ có chút lay động.

      Bàng Lạc Tuyết lại : "Sợ rằng tỷ tỷ còn phải bái kiến Nghi quí phi, nếu để cho quý phi nhìn thấy khuôn mặt như vậy của tỷ tỷ, sợ rằng tốt lắm."

      Bàng Lạc Vũ sờ sờ những vết sưng còn vết máu mặt, Nghi quý phi là mẹ chồng tương lai của nàng, nàng cũng muốn để lại ấn tượng xấu.

      "Tỷ tỷ ngại đến thử chứ?" Bàng Lạc Tuyết cầm thuốc cao dụ dỗ.

      Bàng Lạc Vũ gật gật đầu gật gật đầu, Bàng Lạc Tuyết dùng tay lấy ra chút: "Tỷ tỷ, Tuyết Nhi tới giúp ngươi."

      "Ừ." Bàng Lạc Vũ ngẩng mặt lên.

      Ánh mắt sâu thẳm của Bàng Lạc Tuyết nhìn thuốc cao, cầm thuốc xoa lên mặt Bàng Lạc Vũ, cảm giác mát rượi khiến khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ giảm bớt đau đớn.

      Bàng Lạc Vũ cười: "Thuốc cao này của Tuyết Nhi tệ, so với những thứ thứ lấy của đại phu tốt hơn rất nhiều, có thể thấy được trong nhà có cái gì tốt dòng chính nữ như ngươi vẫn được hưởng thụ nhiều hơn." Bàng Lạc Vũ chua xót .

      "Sao tỷ tỷ lại như vậy, những thứ này đều là mua được ở bên ngoài, muội muội có thứ tốt nào cũng đều nhớ đến tỷ tỷ mà, ngay cả giá y của tỷ tỷ, muội muội cũng bỏ vải vóc mà mình thích ra đấy."

      Bàng Lạc Tuyết như có chút chỉ điểm, Bàng Lạc Vũ nhớ tới giá y là từ tay Bàng Lạc Tuyết, giọng điệu chậm lại hơn chút: "Muội muội cần đa tâm, chẳng qua trong lòng tỷ tỷ có chút thoải mái nên mới nặng lời, muội muội cần để trong lòng, phải biết rằng trong phủ này, người tỷ tỷ hiểu nhất là ngươi rồi." xong lôi kéo tay của Bàng Lạc Tuyết còn mang theo vẻ mặt thành với nhau.

      "Muội muội cũng vậy mà." Bàng Lạc Tuyết cười chân thành .

      "Xem, tỷ tỷ xem xem, vết sưng mặt đỡ hơn rồi." Bàng Lạc Tuyết giơ gương đồng lên cho Bàng Lạc Vũ.

      Bàng Lạc Vũ nhận gương đồng nhìn thấy vết sưng đỏ giảm hơn rất nhiều, trong lòng cũng vô cùng vui mừng: "Xem ra, thuốc này của muội muội quả tệ, muội muội có tâm rồi."

      "Vậy tỷ tỷ giữ lấy, ta xem Băng nhi, nàng vẫn còn ở chỗ ta dánh đàn, tối nay chúng ta phải vào cung dự yến tiệc, tỷ tỷ cần phải ăn mặc xinh đẹp chút."

      "Đây là tất nhiên, có thuốc cao của muội muội, chắc rằng lúc nữa khỏi hẳn, mặt tỷ tỷ cũng có việc gì, chỉ là Băng nhi, tiểu nha đầu này, sao lại đến chỗ của muội muội rồi?"

      "Tỷ tỷ, dù sao tam phu nhân cũng bị nhốt vào Ly viên, muội muội là vô tội, lại vẫn là muội muội của chúng ta, mấy ngày nay cũng coi như là ngoan ngoãn nghe lời, yến hội tối nay ta theo lời của phụ thân mà mang nàng theo, tất nhiên cũng muốn chăm sóc nàng cho tốt rồi."

      "A...? Phải ? Mẫu thân của nàng phạm phải lỗi lớn như vậy, liên lụy đến nàng tệ, nghĩ phụ thân lại sắp xếp tỉ mỉ như vậy, để cho nàng với chúng ta." xong Bàng Lạc Vũ lại bất mãn.

      "Tỷ tỷ cần lo lắng, ra chúng ta đều vẫn còn chưa cập kê, có thế nào cũng sánh bằng dáng vẻ thướt tha của tỷ tỷ, tỷ tỷ cần lo lắng." Bàng Lạc Tuyết cười lấy lòng.

      Tuy Bàng Lạc Vũ lo lắng về nha đầu Bàng Lạc Băng chết tiệt kia nhưng Bàng Lạc Tuyết này vẫn khiến cho nàng kiêng kị, Tuyết Nhi này đúng là càng ngày lớn càng xinh đẹp, nếu đợi vài năm nữa, sợ rằng Bàng Lạc Tuyết hoàn toàn che mất ánh sáng của nàng, nha đầu này, thể giữ lại.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 126:

      "Muội muội như vậy ta giữ muội lại nữa, vậy để thuận tiện chúng ta cùng tiến cung." Bàng Lạc Vũ cầm gương đồng nhìn mặt mình, sao cả khoát tay.

      Bàng Lạc Tuyết mỉm cười liếc mắt với Tử Quyên, chủ tớ hai người liền cáo từ.

      Mới ra khỏi cửa, Tử Quyên liền bất mãn "Nhị tiểu thư, đại tiểu thư như vậy, làm gì đưa cho nàng ta nhiều thứ tốt như vậy, biết kiểm điểm, đáng đời bị lão gia vứt bỏ."

      Bàng Lạc Tuyết cười "Đó cũng phải là thuốc bình thường, trân quý như vậy, khẳng định có tác dụng, bất quá nhìn sắc mặt mẹ con nàng ta sợ là cũng tha cho ta lâu đâu, chẳng qua là để cho ta suy nghĩ chút tốt về con trưởng của tướng phủ được cưng chiều hết sức mà thôi."

      "Hừ, dựa vào các nàng, nếu như tiểu thư nguyện ý, tìm cái lý do liền có thể đuổi cổ các nàng rồi, đôi mẹ con rắn rết như vậy làm cho lòng người rét lạnh." Tử Quyên bất mãn , nhị phu nhân đối đãi với người ở tương đối khắt khe, đại tiểu thư nhìn nàng ta đối đãi với Cúc Thanh liền biết nàng ta là người như thế nào rồi."

      "Đuổi các nàng là dễ, bất quá ta muốn tiện nghi cho bọn họ. Được rồi, chuyện này ta tự có tính toán, vườn mẫu đơn bên kia ngươi quản lý cho tốt là được."

      "Vâng, tiểu thư, tiểu thư yên tâm, đúng rồi, hôm nay Dự vương điện hạ đưa tới thức ăn mà tiểu thư thích đặt ở trong phòng của tiểu thư."

      Bàng Lạc Tuyết nghĩ đến cái gì đó sắc mặt đỏ dần lên "Ừ, ta biết rồi, Băng nhi ở trong sân sao?"

      "Đúng ạ, từ khi tam phu nhân bị phế, tam tiểu thư chịu khó nịnh nọt chúng ta, nhắc đến tam tiểu thư cũng đáng thương, thế nhưng lại làm cho người ta thể ưa thích được." Tử Quyên lẩm bẩm .

      " cần phải xen vào việc của nàng ta, nàng ta đến liền gọi là được." Bàng Lạc Tuyết tiện tay vân vê đóa hoa nhài. Hướng về phía vườn của chính mình .

      Thính Vũ hiên.

      Bàng Lạc Vũ hài lòng nhìn mặt của mình, quả nửa điểm dấu vết cũng có, thuốc của Bàng Lạc Tuyết quả thực tệ. Nghĩ đến nàng ấy là đích nữ của Bàng quốc công, thân phận đương nhiên là có người người bợ đỡ, còn mình lại có những đồ tốt như vậy, xem ra mẫu thân muốn sai người làm việc, muốn trong lúc thần biết quỷ hay giết chết nàng ta thực rất đơn giản. Hừ, dù Dự vương Tấn vương có nàng ta đến mấy có ích lợi gì, sớm muộn cũng trở thành xác chết mà thôi.

      "Nhị tiểu thư, đồ cầm về." Cúc Thanh cung kính nhìn phía sau liếc mắt vào cái rương gỗ màu đỏ .

      Bàng Lạc Vũ kinh hỉ đứng lên, nhìn cái rương "Mau đưa vào . Ta phải thử chút."

      "Vâng, đồ đưa vào liền."

      Nha hoàn đem đồ vật tiến vào, Bàng Lạc Vũ bảo các nàng lui xuống. Cúc Thanh mở ra chỉ thấy bên trong là bộ váy tuyệt mỹ.

      Đóa hoa mẫu đơn xanh biếc lụa mỏng Bích Hà, uốn lượn kéo theo váy thủy tiên hồng nhạt tán lá xanh, lụa mỏng tơ vàng xanh biếc. váy đầu đủ các màu, nhị hoa khâu rất tinh thạch. Bên trong váy lót màu đỏ hồng mềm mại. Sờ lên tựa như da thịt của trẻ con, mặt dùng chỉ thêu kim tuyến thêu ra chút hoa văn, , nhìn qua càng làm chiếc váy thêm cao quý.

      Bàng Lạc Vũ hài lòng gật đầu, mặc dù giá tiền cao, nhưng bộ y phục này quả nhiên là tệ, rất hợp với ý của nàng ta, nghe Nghi quý phi cao quý trang nhã. Trang phục của nàng như vậy chắc chắn làm cho Nghi quý phi thích.

      "Y phục tệ, còn trang sức đâu?"

      Cúc Thanh lấy ra hộp tinh mỹ. Màu vàng sáng chói liền thoáng ra, Bàng Lạc Vũ kinh ngạc, ngờ tay nghề của Lâm Lang hiên so với hoàng cung cũng kém bao nhiêu. Bàng Lạc Vũ lấy ra trâm phượng hoàng, cái trâm này là của Bàng Lạc Tuyết lấy từ trong cung ra trước đó, bất quá nàng ta sai người thay đổi chút, mặc dù chỉ có đuôi, nhưng nhìn từ xa lại giống như có tám đuôi, lại hoa lệ lại quý phái, mặt có khảm hồng ngọc xung quanh, bên cạnh là hoa mẫu đơn hồng ngọc trông rất sống động.

      "Bộ trang sức này phối cũng rất đẹp, chuyện này ngươi làm rất tốt, ta thưởng cho ngươi hậu hĩnh." Bàng Lạc Vũ hài lòng khép hộp lại đối với Cúc Thanh .

      "Đa tạ tiểu thư." Cúc Thanh khom lưng, bộ trang sức này thế nhưng là nhị tiểu thư phân phó có thể dễ nhìn sao, nàng cũng hiểu nhị tiểu thư muốn gì.

      " xem mẫu thân, cầm y phục, ta muốn để cho mẫu thân trang điểm cho ta."

      "Vâng"

      Nhị phu nhân ở trong viện Bàng quốc công mới vừa , nhị phu nhân muốn xem con mình, nhớ tới hôm nay hạ nặng tay như vậy, trong lòng càng thấy thêm hận mẹ con nhà Bàng Lạc Tuyết.

      "Phu nhân, đại tiểu thư tới."

      "A, mau để cho Vũ nhi tiến vào , chuẩn bị tô hoa đào mà Vũ nhi thích ăn ra đây."

      "Vâng"

      "Mẫu thân, nữ nhi tới thăm người, người cảm thấy khá hơn chút nào ?" Bàng Lạc Vũ mang theo Cúc Thanh đến trước giường của nhị phu nhân.

      Nhị phu nhân vội vàng đứng dậy nhìn con mình, ngờ Vũ nhi lại gây náo loạn, đổi lại trước đây nàng ấy nhất định náo loạn hồi.

      "Vũ nhi, con thấy nơi nào thoải mái?" Nhị phu nhân nghi ngờ hỏi

      Bàng Lạc Vũ dịu dàng đỡ nhị phu nhân "Mẫu thân, nữ nhi rất tốt à, đều là do nữ nhi quá lỗ mãng mới để cho mẫu thân bị ủy khuất lớn như vậy."

      Nhị phu nhân sờ lên mặt của Bàng Lạc Vũ " có việc gì, trái lại mặt của con sao lại tốt như vậy?" Nhị phu nhân ngạc nhiên hỏi

      Bàng Lạc Vũ vuốt mặt mình "Mẫu thân, có việc gì, hôm nay con biết nếu phải mẫu thân, sợ rằng phụ thân cũng bỏ qua cho con, nữ nhi biết mẫu thân đều vì con mới phải chịu ủy khuất lớn như vậy, nếu phải Bàng Lạc Tuyết đưa phụ thân tới, cũng bị vũ nhục như ngày hôm nay."

      Vừa Bàng Lạc Vũ lại bắt đầu rơi lệ, lên nỗi lòng ghi hận Bàng Lạc Tuyết, nàng ta cảm thấy những chuyện nàng ta gặp phải ngày hôm nay đều là do Bàng Lạc Tuyết ban tặng.

      "Vũ nhi yên tâm, ta cho người chuẩn bị xong, chờ lúc bốn nước săn bắn ta cho nàng chết, con cứ yên tâm ."

      "Còn lâu như vậy sao, con sợ con chờ đến lúc đó, trái tim con liền bị đố kỵ gặm cắn sạch rồi." Bàng Lạc Vũ cam lòng

      "Tốt lắm, chờ chuyện của con xong xuôi, Vũ nhi của ta là vương phi."

      "Mẫu thân, Vũ nhi nhất định hiếu thuận với người, chờ ta thành vương phi nhất định phụ thân để cho người làm đại phu nhân."

      "Nữ nhi ngốc của ta, nếu như con làm vương phi, ta cũng an tâm, chỉ cần con tốt là được."

      "Mau đem trang phục và trang sức của ta tới đây, mẫu thân, hôm nay người giúp con trang điểm , hôm nay con muốn xinh đẹp kiều diễm như hoa."

      "Ừ. Vũ nhi của ta nhìn xinh đẹp như vậy sao có thể phụ lòng. Mau thay y phục , hôm nay mẫu thân trang điểm cho con. Phải cẩn thận khi gặp Nghi quý phi, dù sao bà ta cũng là mẹ chồng tương lai của con." Nhị phu nhân phân phó

      "Mẫu thân cũng yên tâm, mẫu thân cho người hỏi thăm Nghi quý phi thích gì đó sai đâu, nào, mau chóng thay y phục vào, mẫu thân nhìn xem."

      "Vâng, nữ nhi liền thay."

      Bàng Lạc Vũ cầm y phục từ Cúc Thanh mặc vào, váy màu đỏ thẫm tươi đẹp làm cho Bàng Lạc Vũ như đóa hoa kiều diễm, lúc bộ làn váy như đóa hoa, làn váy óng ánh rực rỡ, nhìn từ xa giống như đám mây ngũ sắc. Rất cao quý, Bàng Lạc Vũ hạ nhánh tóc xuống, màu đen cùng với màu đỏ so sánh với nhau lại làm cho Bàng Lạc Vũ trở nên càng cao quý xinh đẹp.

      Nhị phu nhân hài lòng nhìn con của mình. Quả nhiên nếu như có Bàng Lạc Tuyết ánh mắt của nam nhân chỉ nhìn về phía nữ nhi xinh đẹp cao quý của bà.

      "Vũ nhi, bộ y phục này so với tưởng tưởng của ta còn xinh đẹp hơn, Nghi quý phi nhất định đối với con có ấn tượng tốt, người đâu. Đem bàn trang điểm của ta tiến vào đây. Ta muốn đích thân trang điểm cho đại tiểu thư."

      "Vâng nhị phu nhân"

      Chỉ trong chốc lát nha hoàn liền mang bàn trang điểm hoa văn hoa hồng tiến vào.

      Lúc Bàng Lạc Vũ dìu dắt đứng lên, nhị phu nhân để Bàng Lạc Vũ ngồi ở ghế, cầm lược chải tóc như tợ lụa của Bàng Lạc Vũ, vén khởi búi tóc lên, đem trâm phượng cài lên chính giữa, miệng phượng hoàng ngậm chuỗi minh châu Hồng Bảo Thạch vừa lúc ở chính giữa tâm, lại cầm hoa ngọc thạch áp trụ tóc. Cầm cây trâm hồi trước là của hồi môn của chính mình cài lên đầu cho Bàng Lạc Vũ, nhìn xung quanh. Hài lòng gật đầu.

      Cúc Thanh "Tiểu thư, đây là Lâm Lang hiên cố ý điều chế son môi, so với loại bình thường ở trong phủ của chúng ta tốt hơn nhiều, tiểu thư ngại dùng thử ."

      Bàng Lạc Vũ nhận lấy, quả nhiên màu sắc thêm mềm mại, nhị phu nhân liền gật đầu, Lâm Lang hiên gì đó thực tệ, xong cầm son môi hòa tan với nước, dùng bột trứng vịt bôi lên mặt của Bàng Lạc Vũ lớp mỏng, cầm bút lên vẽ đóa hoa đào nở rộ lên chính giữa. Lại thoa hai má lớp son, thoạt nhìn kiều diễm vô cùng.

      "Như vậy cũng rất tốt, Vũ nhi quả là tuyệt mỹ."

      Bàng Lạc Vũ nhìn dung mạo mỹ miều của mình trong gương đồng, nàng ta có tự tin, Nghi quý phi nhất định thích nàng, Tấn vương cũng nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

      "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư xe ngựa phải lên đường liền, các nàng xe đợi." Nha hoàn ở bên ngoài cung kính .

      Nhị phu nhân nhìn sắc trời còn sớm hiểu hỏi "Sao lại nhanh như vậy, vẫn chưa tới lúc mà?"

      "Hồi bẩm nhị phu nhân, hình như là hoàng hậu trong cung truyền ý chỉ muốn nhị tiểu thư tiến cung, cho nên mới sớm, đại tiểu thư muốn Nghi quý phi thỉnh an, bằng liền sớm chút ."

      Bàng Lạc Vũ nhíu mày, trong lòng bắt đầu khẩn trương.

      "Nhị tiểu thư có lý, Vũ nhi yên tâm, Vũ nhi của ta xinh đẹp như vậy, Nghi quý phi nhất định thích."

      "Nhưng, mẫu thân, ta sợ" Bàng Lạc Vũ giống như tiểu hài tử khẩn trương nhìn nhị phu nhân.

      "Nha đầu ngốc, mau , mẫu thân chờ con trở về." Xoay người với Cúc Thanh "Xem trọng đại tiểu thư, nếu như đại tiểu thư có gì hay ta bỏ qua cho tiểu tiện nhân nhà các ngươi."

      "Vâng nhị phu nhân yên tâm." Cúc Thanh vội vàng

      " thôi, xe ngựa chắc hẳn là chờ ở bên ngoài." Nhị phu nhân kéo Bàng Lạc Vũ ra. Dọc đường dặn dò nàng ta cần phải chú ý những gì.

      Bàng Lạc Vũ chăm chú lắng nghe.

      Ra khỏi cửa quả nhiên thấy Bàng Sách ở đó, nhìn Bàng Lạc Vũ khoan thai tới chậm cũng có nửa phần bất mãn, chỉ là lờ .

      Nhị phu nhân nhíu mày mặc dù bà ta chỉ là thiếp, thế nhưng đại công tử luôn để bà ta vào mắt, làm cho người ta sinh khí.

      Bàng Lạc Băng đứng bên, hôm nay Bàng Lạc Băng cũng trang điểm đẹp, tỉ mỉ hỏi Tấn vương thích trang điểm như thế nào, vì trang điểm cho nàng ta mà Bàng Lạc Tuyết tốn ít công phu.

      thân xiêm y, màu sắc chiếc váy như màu quả lựu, ngoài là màu xanh, vai có khoác chiếc áo khoác màu vàng nhạt tơ lụa, phối hợp với chiếc váy là tuyệt, phía chiếc váy được thêu bách hợp màu trắng, lại xen chút điểm hồng, tựa như khuôn mặt trắng nõn hồng hào, phần tóc vén thành hình tròn cắm mấy cây trâm ngọc lục bảo, phần dưới buông xõa vai, khuyên tai gắn ngọc lục bảo, cổ ngọc trắng ngần, vòng ngọc trân châu với ngọc lục bảo lại tôn lên cổ trắng nõn, hơn nữa khuôn mặt phấn nộn trắng nõn thêm chút son môi trông đáng xinh đẹp, làm cho khuôn mặt trắng nõn tăng thêm ít vẻ thướt tha. Lần đầu tiên nhị phu nhân nhìn thẳng Bàng Lạc Băng như vậy, ra bất tri bất giác tiểu nha đầu này dễ nhìn như vậy rồi...
      Last edited: 28/6/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 127

      Edit : Sóc Là Ta


      Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Vũ trang điểm cao quý như vậy, trong lòng đột nhiên oán giận Bàng Lạc Tuyết, mình so với Bàng Lạc Vũ chỉ như cây cỏ, có nửa điểm khí chất cao quý, mà nàng lại như mẫu đơn cao quý , Bàng Lạc Vũ nhìn thấy vẻ mặt vui của Bàng Lạc Băng, đắc ý nhếch khóe miệng lên, nhìn Bàng Lạc Băng "Muội muội, khuyên tai bảo thạch này nhìn độc đáo, thoạt nhìn giống như đồ vật nhị muội muội mến."

      "Trí nhớ tỷ tỷ là tốt, đó chính là đồ của nhị tỷ tỷ rất mến, món đồ tốt như vậy quả nhiên là hiếm thấy." "

      Bàng Lạc Băng thoáng cười, e là muốn đổi cũng còn kịp rồi.

      Bàng Lạc Vũ nhìn chung quanh nhìn hỏi "Tuyết nhi đâu, ngựa cũng chuẩn bị sẵn, tại sao đến giờ nàng vẫn chưa xuất , giờ cũng muộn tại sao chưa thấy nàng?"

      "Đại tỷ tỷ cần gấp gáp, nhị tỷ tỷ chỉ chuẩn bị diện đồ do hoàng hậu nương nương cấp cho mà thôi." Bàng Lạc Băng hừ lạnh, dù cho nàng ta trang điểm thế nào cũng xinh đẹp bằng Bàng Lạc Tuyết, phải biết dù cho Bàng Lạc Tuyết trang điểm cũng vẫn kiều diễm hơn Bàng Lạc Vũ ba phần, huống chi hôm nay Bàng Lạc Tuyết làm cho nàng ta đố kị, giờ Bàng Lạc Băng học được cách nhẫn nhịn, nàng biết nàng như con chim bị thương phải dựa vào Bàng Lạc Tuyết mới có thể đạt được mục đích của mình, mà để đạt được mục đích, nàng chút do dự đem mọi khuất nhục mà nàng phải chịu đựng hôm nay hướng vào Bàng Lạc Tuyết, nàng thực ghen tị với nhị tỷ tỷ của nàng.

      Bàng Lạc Vũ vui, nàng chờ đợi lâu như vậy, Bàng Lạc Tuyết ỷ vào mình là con ruột lại biết quy củ như thế.

      "Nhìn xem, nhị tỷ tỷ đến." Bàng Lạc Băng chỉ về phía trước

      Mọi người ngẩng đầu nhìn vị mỹ nhân có hai nha hoàn ở phía sau tới, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Bàng Lạc Tuyết mặc thúy yên sam màu lam. Váy dài đính tán hoa kèm theo hơi nước màu cỏ lục, người khoác yên sa mỏng màu lam nhạt, bờ vai mảnh dẻ, thắt lưng thon, từng thớ thịt nõn nà giấu trong áo choàng. Eo thon nhắn bước nhàng, cổ tay trắng nõn được che phủ bởi lụa mỏng. Con ngươi như có chứa nước hồ Thanh Ba, long lanh gợn sóng, cây trâm vàng đầu xuyên qua búi tóc tô điểm cho ngọc tím sáng loáng làm tôn lên vẻ đẹp mái tóc đen tuyền đầu nàng. Hương thơm tỏa ra từ kiều nữ, má lúm đồng tiền xinh đẹp kiều diễm, đôi môi nhuộm màu đỏ thắm của son, nụ cười làm động lòng người. Sắc mặt nõn nà kín đáo mùa xuân, hoa nhài màu trắng như trong từng sợi vải, chiếc váy trăm hoa mai đua nở trong làn khói trắng, toàn thân dịu dàng, phấn mặt mềm mại, có mùi ướt át. Mái tóc dài đen tuyền chuyển động, cỗ lưới bao quanh búi tóc, ngọc sai từng bước chuyển động khi nàng bước , châu ngọc lung linh rũ xuống. Tóc mai chập chờn, lông mày tô mà có màu đậm tự nhiên, da trắng nõn nà như cần thoa phấn, môi đỏ thẫm nhếch lên. bên đeo vòng tay hồng ngọc ở cổ tay kết hợp với san hô leng keng, bên là đeo Phi Hồng Châu lấp lánh, da trắng như tuyết, khiến mọi người kinh ngạc khi thấy vẻ kiều diễm, tươi đẹp của nàng, thân thể được bao bọc bởi màu vàng sáng loáng. Dải lục màu xanh biếc thắt bên eo nàng, làm lộ bóng dáng lả lướt, nhu mì, làm mọi người bồi hồi, như thấy trước mắt bức tranh vô cùng sinh động. người là chiếc váy dài màu trắng, vạt áo rộng lớn thêu hoa văn màu hồng nhạt, tay nàng cầm dải lụa tơ màu tím dài chừng trượng. Eo thon gọn, mang đai lưng bằng gấm có nạm Phỉ Thúy màu tím. Mái tóc đen nhánh có đeo dải lụa màu tím nhạt, có vài sợi tóc bướng bỉnh rơi xuống hai vai, trong nháy mắt càng làm tôn thêm nước da trắng sáng người nàng. Khuôn mặt trang điểm, hai tròng mắt trong veo như nước, tươi mát lại càng làm động lòng người, chuyện băng lãnh, giống như có thể nhìn thấu tất cả, mười ngón tay thon , da mịn nõn nà, trắng như tuyết làm lộ ra lớp phấn hồng, tựa hồ có thể nổi mặt nước, đôi môi đỏ thắm, khi hé miệng cười xinh đẹp, mọi cử động tựa như múa, tóc dài thẳng tới mắt cá chân, nàng xõa tóc, tóc đen theo gió lay động, toát ra hương thơm ngát, vòng eo thon, tay chân thon dài, như có khí chất của tiên tử thoát tục, y phục màu trắng đính thêm hoa văn Hồ Điệp khiến tóc đen cùng hoa văn hồ điệp y phục bắt đầu chuyển động, viên Dạ minh châu khắc thành hồ điệp, ánh sáng nhàn nhạt tràn vào càng khiến khuôn mặt tuy son phấn nhưng vẫn che giấu được dung nhan tuyệt sắc, nàng đeo chiếc vòng cổ bằng thủy tinh làm lộ xương quai xanh mát lạnh, vòng tay bạch ngọc càng làm tôn thêm nước da trắng như tuyết của nàng, chân nàng mang đôi lưu kim hài đính cùng với trang sức bảo thạch, đôi mắt đẹp lung linh, trong bóng tối có thể hấp dẫn Hồ Điệp, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như toát ra luồng khí tiên tử, khóe miệng tươi cười hấp dẫn, giống như pháo hoa mờ ảo hư vô mà sáng chói, người khoác y phục mỏng, dài chấm đất , eo được chiếc đai thắt chặt, càng làm thân thể nàng hài hòa, đầu nàng cài chiếc trâm san hô Thất Bảo, nét mặt tươi đẹp như đóa Phù Dung. Khuôn mặt diễm lệ vô cùng, đôi mắt phượng tự nhiên, nhưng thể uy nghiêm, tóc đen sơ thành búi, cực kì ung dung, thư thái, ngón út đeo đại tiểu minh châu, óng ánh, sáng loáng như tuyết, lốm đốm phát ra ánh sáng đẹp.

      Khóe miệng Bàng Lạc Vũ nhếch lên, nàng ngờ hôm nay Bàng Lạc Tuyết trang điểm xinh đẹp đến như vậy, làm cho nàng thể an tâm được.

      Ngay lúc đó Bàng Sách "Tuyết nhi, sao muội lại chậm như vậy?" Nhìn muội muội của mình đột nhiên có cảm giác vui mừng như loại nhà có con mới lớn.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn mọi người nhìn chằm chằm vào mình, cho là mình muộn nhân tiện "Các vị thứ lỗi, ta chậm trễ"

      Bàng Lạc Băng giống như chim sơn ca bình thường hướng về phía Bàng Lạc Tuyết nghịch ngợm "Nhị tỷ tỷ hôm nay thực là rất đẹp, tỷ xem mọi người đều nhìn tỷ đến nỗi còn thấy gì nữa cả ." Nàng cố ý khiêu khích nhìn về phía Bàng Lạc Vũ

      Bàng Lạc Vũ nhếch khóe miệng "Đúng vậy, muội muội hôm nay thực là đẹp, trắng trong thuần khiết lại trang nhã."

      " phải, chẳng qua là ta thích trang phục diễm lệ, lại cảm thấy mình hợp với trang phục nhiều màu sắc, còn đại tỷ mặc y phục nhiều màu sắc đẹp, ta cũng chỉ muốn phụ trợ tỷ tỷ cao quý."

      "Muội mồm mép." Bàng Lạc Vũ cầm quạt tròn che miệng cười khẽ

      Nhị phu nhân dàn xếp, "Tam tỷ muội các ngươi nhìn cũng có mấy phần giống nhau, mặc kệ như thế nào cũng đều đẹp cả . Mau , đừng có chậm trễ ."

      "Vậy chúng con , Bạch Chỉ, Bạch Đinh, qua đây dìu ta." Bàng Lạc Vũ nhìn hai nha đầu phía sau.

      Nhị phu nhân nhìn lạ mắt, lại gì thêm, chẳng qua chỉ là hai nha hoàn mà thôi.

      "Nhị tỷ tỷ, muội có thể cùng với tỷ sao?" Bàng Lạc Băng nháy mắt ngây thơ hỏi

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ bất mãn ngồi ở phía sau xe ngựa, kéo tay nàng "Đương nhiên có thể, qua đây ."

      "Dạ, cảm ơn nhị tỷ tỷ." Bàng Lạc Băng vui vẻ ngồi lên xe.

      Dọc theo đường Bàng Lạc Băng cũng mượn cớ bóng gió hỏi chuyện Tấn vương gia, Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Băng như cười như "Chẳng lẽ Băng nhi cũng để ý Tấn vương điện hạ? Hôm nay sao lại hỏi về nhiều như vậy?"

      Bàng Lạc Băng xấu hổ đỏ mặt, lại ôm cánh tay Bàng Lạc Tuyết làm nũng "Băng nhi cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi "

      Bàng Lạc Tuyết nhàn nhạt thở dài" Đáng tiếc, nếu phải đại tỷ tỷ gả cho Tấn vương điện hạ, có lẽ tỷ có thể giúp Băng nhi."

      Trong lòng Bàng Lạc Băng thất vọng, nàng làm sao biết, thế nhưng suy cho cùng nếu chưa kết hôn, chuyện này từ nay về sau ai có thể trước đâu.

      Bàng Lạc Băng ngọt ngào cười "Nhị tỷ tỷ cứ đùa với muội, nếu vậy nữa Băng nhi để ý tới tỷ. Trâm lưu ly bát bảo đầu tỷ tỷ đẹp, Băng nhi rất thích."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn ánh mắt Bàng Lạc Băng, lấy cây trâm ở đầu xuống, nghĩ nghĩ đeo đầu Bàng Lạc Băng "Quả nhiên, Băng nhi cài trâm này đẹp."

      Bàng Lạc Băng lấy tay sờ sờ cây trâm cài tóc đầu "Phải ? Vậy tỷ tỷ đeo cái gì?"

      Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ chút " có gì, đợi lát nữa , dù sao cũng đường , chung quy vì thế mà giải tán."

      Bàng Lạc Băng yên tâm "Đa tạ nhị tỷ tỷ."

      Bàng Lạc Tuyết cười cười, thêm gì, vốn nàng nghĩ muốn đeo huyết ngọc trâm kia, thế nhưng nghĩ kỷ lại, nếu như Bàng Lạc Băng coi trọng, tại sao mình tặng nàng ta.

      Xe ngựa chậm rãi ngừng bên ngoài truyền đến giọng Bạch Chỉ "Tiểu thư, đến cửa cung , mời nàng xuống xe ngựa ."

      "Ừm, Băng nhi, chúng ta xuống ." Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng còn chìm trong suy nghĩ.

      "Ừm được." Bàng Lạc Băng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, theo Bàng Lạc Tuyết xuống xe ngựa.

      đến cửa cung các gia tiểu thư, Bàng Sách cũng ở phía trước, nhìn thấy tóc Bàng Lạc Tuyết cau mày "Tuyết nhi tóc của muội?"

      " có gì, để muội sửa lại tóc là được." Bàng Lạc Tuyết

      Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Băng đeo cây trâm, hiểu , xem ra Tuyết nhi đưa cho nàng ta.

      Bàng Lạc Vũ lúc này thướt tha tới, nhìn bộ dáng Bàng Lạc Tuyết vui "Muội muội, muội như vậy khiến người khác dị nghị, rằng làm vậy là tôn trọng hoàng gia ."

      Bàng Lạc Băng hoảng sợ "Đại tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ đem cây trâm đưa cho muội, cho nên "

      Bàng Lạc Vũ nhìn trâm cài tóc đầu Bàng Lạc Băng vui "Cây trâm quý như vậy, sao Tuyết nhi lại đeo?"

      Những lời này của nàng làm Bàng Lạc Băng cũng mất hứng, mặc dù mẹ nàng có xuất thân tốt, kém xa so với Bàng Lạc Vũ, thế nhưng chưa chắc nàng có vật gì tốt để đeo.

      "Tỷ tỷ, chẳng qua chỉ là cây trâm mà thôi, nếu như tỷ tỷ thích, ta quay trở về tặng tỷ tỷ cây." Bàng Lạc Tuyết muốn tính toán vói các nàng.

      "Đồ của muội muội, tỷ làm sao dám đeo, tỷ đây thiếu thứ gì." Bàng Lạc Vũ liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng.

      Bàng Lạc Băng cúi đầu cắn răng, nàng thầm thề sớm muộn có ngày nàng đích thân giết chết tiện nhân này.

      "Đúng vậy, tỷ tỷ chính là Tấn vương phi , tự nhiên thiếu mấy thứ này, cũng may Tấn vương thương tỷ tỷ, trước sau đều thiếu thứ gì, huống chi Tấn vương điện hạ quyền thế như vậy, làm muội nhớ lại chiếc áo choàng bảo thạch của tam muội muội."

      Bàng Lạc Băng cười tươi như hoa "Tấn vương điện hạ là rộng lượng."

      Truyện chỉ được đăng tại Die nd da nl e q uu ydo n

      "Hừ! Chẳng qua chỉ là chiếc áo choàng mà thôi, ta nghĩ vương gia nhất định tặng rất nhiều thứ cho ta." Bàng Lạc Vũ bất mãn

      "Tỷ!" Bàng Lạc Băng chán nản

      "Các ngươi chuyện gì?" Bàng Sách cầm mấy cái hoa chạy tới

      Bàng Lạc Tuyết nhìn hoa trong tay Bàng Sách cảm động, vốn là ca ca muốn tìm cây trâm cho nàng.

      " có gì? Ca ca, cái đó "

      Bàng Sách " biết muội muội cảm thấy hoa có thích hợp ? Ca ca cũng hái cành." xong, đưa hoa cho Bàng Lạc Tuyết.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn hoa tay, cầm hoa thay trâm ngọc đính đầu, Bạch Chỉ "Tiểu thư, nô tỳ nuôi cây trâm hoa này rồi, như vậy mấy canh giờ sau cũng héo rũ ."

      Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc, lấy hoa đưa Bạch Chỉ. Bạch Chỉ giơ tay lên dùng nội công lấy tinh hoa, rồi trao cho Bàng Lạc Tuyết.

      Bàng Lạc Tuyết nhận lấy hoa chi doanh nhuận gài lên tóc, nụ hoa lặng yên nở rộ, đẹp sao tả xiết.

      "Người bên cạnh muội muội tài ba thực ít, nha hoàn nhìn lạ mắt." Bàng Lạc Vũ hỏi
      Last edited: 2/7/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :