1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 118

      Edit : Sóc Là Ta



      Bàng Lạc Vũ ôm bụng tức giận theo nhị phu nhân tới Hà Hương viên, lại ngờ lão phu nhân lại muốn tiếp bọn họ, điều này làm cho Bàng Lạc Vũ càng thêm tức giận, bây giờ nàng chỉ là đại tiểu thư của Bàng quốc công, mà còn là Tấn vương phi tương lai, ngờ lão già kia lại muốn tiếp mình.

      Nhị phu nhân hỏi "Lão phu nhân khó chịu sao?"

      Vương ma ma nhìn nhị phu nhân "Nhị phu nhân, chẳng qua là lão phu nhân vì phu nhân thương tâm mà thôi, cho nên ở phật đường tụng kinh cầu phúc cho phu nhân, lại thêm Thu Nguyệt nương cũng còn là phế nhân, nên lão phu nhân cũng rất thương tâm, liền miễn nhị phu nhân bái kiến ."

      Nhị phu nhân nhìn cửa phòng đóng chặt, len lén nhét bao ngân lượng vào tay Vương ma ma, Vương ma ma suy nghĩ chút, cười "Nhị phu nhân khách khí như vậy, làm sao nô tỳ lại biết xấu hổ mà nhận đây."

      "Ma ma khách khí, lão phu nhân ở đây, mong rằng ma ma tốt vài câu ở trước mặt lão phu nhân." Nhị phu nhân thấp giọng

      Vương ma ma mặt mày rạng rỡ kề sát miệng vào tai nhị phu nhân thấp giọng "Lão phu nhân rất thương tâm với Thu Nguyệt nương, là nhất định phải chữa trị cho nàng ta tốt, quốc công gia, cũng là an bài ít danh y."

      Nhị phu nhân gật gật đầu, "Đa tạ ma ma, vậy chúng ta quấy rầy lão phu nhân tụng kinh cầu phúc ."

      "Nhị phu nhân thong thả."

      Vương ma ma nhìn hai người khỏi, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh, cái nhà này sớm thay đổi , nhị tiểu thư này quả nhiên là bàn tính kế .

      Quả nhiên, nhị phu nhân mới vừa ra khỏi Hà Hương viên, nhìn sắc mặt bà tốt, Bàng Lạc Vũ nhìn nhị phu nhân nghi ngờ "Mẫu thân, sao vậy?"

      "Hừ, cái lão già kia, chẳng lẽ bổn phu nhân còn bằng nha hoàn. Ở trong lòng địa vị của nha hoàn kia chắc cũng còn cao hơn con.”

      Bàng Lạc Vũ nhíu mày "Mẫu thân nha hoàn kia."

      "Ừ, thôi, ta muốn nhìn xem con tiện nhân kia bây giờ còn có bản lĩnh gì để mê hoặc lão gia." Nhị phu nhân

      Huyền Lạc các

      Thu Nguyệt thoi thóp nằm ở đó. Mặc dù thịt thối mặt của nàng bị xử lý, bắt đầu vảy kết, mặc dù bị câm và mù, nhưng lỗ tai của nàng được cứu chữa, có thể nghe thấy thanh, bây giờ mặt của nàng, ở nhiều chỗ mới kéo da non nên rất ngứa ngáy, khó nhịn được, mà nàng lại có cách nào gãi để cho bớt ngứa.

      "Két" Cửa bị đẩy ra.

      "Nhị phu nhân, Thu Nguyệt nương ở bên trong. Nhưng lão gia phân phó, được để người khác quấy rầy Thu Nguyệt nương, nhị phu nhân hãy mau chút. Đừng làm khó cho nô tỳ."

      "Yên tâm, ta nhanh chóng thăm nàng, rất nhanh ra."

      "Vậy nô tỳ đứng ở bên ngoài trông nom, nhị phu nhân mau chút."

      giường Thu Nguyệt nghe thấy nhị phu nhân, trong lòng lạnh lẽo. Nữ nhân này tốt đến nỗi có thể đến thăm mình sao. Đáp án nhất định là phải vậy .

      Quả nhiên, nhị phu nhân nhìn người nằm giường, cười lạnh "Đây là nữ nhân được cha con nhất, từng là nha hoàn của đại phu nhân, lại lấy oán trả ơn lúc trước thiếu chút nữa làm hại phu nhân sinh non."

      Bàng Lạc Vũ tiến lên, cầm khăn tay che mũi cau mày "Nữ nhân này trở thành phế nhân, hoàn toàn thay đổi , nhìn thực buồn nôn. biết phụ thân giữ nàng làm gì." Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ chán ghét.

      Nhị phu nhân nhìn bàn trang điểm có đủ loại trang sức, son môi, trâm cài tóc, đều là những thứ trang sức Thu Nguyệt thích nhất. Có thể thấy Bàng quốc công đối Thu Nguyệt rất để ý.

      Bàn tay trắng nõn của Nhị phu nhân cầm lên cây trâm cài, hồng bảo thạch rất đẹp, giống như luồng nước Lưu Tô chảy, trong lòng càng thêm đố kị "Cây trâm thực đẹp, thoạt nhìn liền biết giá trị xa xỉ của nó, ràng ngươi trở thành phế nhân, lão gia còn đem trang sức châu báu như thế này thưởng cho ngươi, là mỉa mai Thu Nguyệt muội muội."

      giường, Thu Nguyệt nghe được câu này, trong lòng càng bi thương, bây giờ toàn thân của nàng ngứa ngáy khó nhịn, trong người như là có trăm ngàn con kiến gặm cắn máu thịt của nàng, lúc trước nếu phải nàng đố kị Dương thị, sợ là mình còn có thể đứng đây khỏe mạnh cạnh tranh, giống như bây giờ, thân thể khác gì phế nhân.

      giường thân thể Thu Nguyệt khẽ nhúc nhích, nhị phu nhân cười lạnh, ngồi ở bên giường cầm cây trâm xẹt qua da thịt của nàng khiến cho thân thể Thu Nguyệt run rẩy, nhị phu nhân cười hả hê, nhớ ngày đó mình cũng sai nữ nhân này làm việc gì mờ ám, nên bây giờ khi nhìn thấy bộ dáng này làm người ta hả hê, nhưng tại tiện nhân này lại cùng nàng hưởng thụ, trong lòng cảm thấy cam tâm, nên cầm cây châm này hung hăng đâm vào thân thể Thu Nguyệt, lại hung hăng rút ra, đầu cây châm rỉ ra vài giọt máu.

      Thu Nguyệt thống khổ lại phát ra được thanh nào, thậm chí là trốn cũng có cách nào để trốn, nhị phu nhân nhìn thấy cảnh này, trong lòng thoán đau xót chút, nhị phu nhân cười : "Thu Nguyệt, thực là đa tạ ngươi, yên tâm, sau này ta đến thăm ngươi thường xuyên, để ngươi biết tỷ tỷ ta cũng muốn bồi hoàn lại cho ngươi."

      "Chúng ta . Vũ nhi "

      Hai người mới vừa , Vương ma ma tới bên cạnh Thu Nguyệt, cầm cây trâm mới vừa bị nhị phu nhân ném lên, hung hăng đâm vào người Thu Nguyệt, yên lặng ra khỏi phòng.

      Mẫu đơn viên

      Nơi đây vốn là nơi đại phu nhân cho phép Bàng Lạc Tuyết chế luyện phấn son trang điểm, bị Dương thị mua, kể từ khi giao cho Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết mua lại đồng ruộng thôn xóm lân cận, rồi mua lại dãy núi lân cận, bây giờ có đủ các loại hoa tươi cây ăn quả. Bàng Lạc Tuyết sai người quét tước viện sạch , bên trong có hồ nước đủ loại hoa sen, bên cạnh có đủ các loại hoa cỏ cùng thảo dược an thần, phía sau là ôn tuyền, phải là ôn tuyền bình thường, lúc trước Bàng Lạc Tuyết mua nơi đây cũng là vì Sở Mộc Dương nhìn ra ôn tuyền này là dược tuyền, lại thả ít dược liệu trong nước ấm, rất thích hợp cho thân thể Dương thị.

      Bàng Lạc Tuyết cũng vì phương thuốc này mới quyết định đem Dương thị tới đây dưỡng bệnh .

      Triệu Chính Dương sớm chờ ở chỗ này, dẫn theo ít người tài ba khéo tượng đến chờ ở đây, hoàng hậu nghe thấy Dự vương Dương thị bệnh, liền sai dẫn theo ngự y chuyên trách chữa trị cho bà, lại thưởng ít dược liệu quý báu. Triệu Chính Dương mang tất cả dược liệu quý, dù sao cũng nhạc mẫu tương lai của mình.

      Xe ngựa chạy chậm , người trong xe ngựa cảm giác được xóc nảy chút nào.

      Tới nơi, dược thảo thơm ngát làm cho người ta cũng cảm thấy thoải mái, Bàng Lạc Tuyết nhắm mắt lại ngửi chút, tệ, cách bố trí ở đây làm nàng rất hài lòng.

      Dự vương tự mình chỉ huy hạ nhân trồng thảo dược Bàng Lạc Tuyết vừa mới sai người đưa tới, Bàng Lạc Tuyết nhìn thái dương , dưới trán chảy nhiều mồ hôi, cảm thấy rất an tâm.

      "Chính Dương, sao chàng ở trong phòng chờ? Bên ngoài nắng nóng như vậy, nếu như phơi nắng bị cảm nắng , sợ là mẫu hậu trách tội ta ." Bàng Lạc Tuyết trêu ghẹo, cầm khăn tay giúp Triệu Chính Dương lau mồ hôi hột trán.

      Dự vương nhếch khóe miệng cười giống như đứa "Sao có thể, ở đây nàng trồng dược liệu, ta sợ những hạ nhân kia động tay đông chân làm tốt, đành phải tự mình trông nom , ta là người luyện võ, cái này là gì, huống chi mẫu hậu luôn luôn thiên vị với nàng, sợ là nếu ta làm tốt mẫu hậu mới trách tội."

      "Ngày càng ba hoa ." Bàng Lạc Tuyết liếc mắt

      Triệu Chính Dương cười "Có thể được Tuyết nhi lau mồ hôi, dù có phơi nắng cũng đáng giá, trong phòng cũng hết thuốc , mẫu hậu ra lệnh cho hai vị thái y theo tới đây chăm sóc phu nhân, để có thể giúp nàng giảm bớt lo âu."

      Bàng Lạc Tuyết cảm động "Khi nào có dịp thiếp đích thân tiến cung khấu tạ mẫu hậu , trong phòng có bao nhiêu đó thuốc cũng được rồi."

      "Ừ, nàng yên tâm, ta ở trong cung biết rất nhiểu người có dược thảo, chỉ mong đối phu nhân hữu dụng. Nhưng nàng cũng cần lo lắng quá mức, phu nhân tốt bụng, hiền lành tự có phúc trời cho."

      "Hi vọng là vậy, người đâu, tiễn phu nhân vào, cầm ô, được để phu nhân phơi nắng."

      "Ta đây."

      xong Dự vương sai người cầm lên cái ô, đưa Dương thị đến bên giường.

      Bàng Lạc Tuyết bên cạnh lấy ra cây hương thơm ngát bên trong lư hương gas, có luồng hương khí hoa mai tươi mát lạnh thấu xương, giường Dương thị lo lắng dần dần tỉnh lại.

      Bàng Lạc Tuyết vội vàng tiến lên nắm tay Dương thị ân cần " Mẫu thân, có cảm giác khỏe lên ?"

      Dương thị yếu ớt cười nhìn Bàng Lạc Tuyết "Mẫu thân cảm giác khá hơn nhiều, lâu có ngủ yên ổn như thế ."

      Bàng Lạc Tuyết mỉm cười

      Bên cạnh Dự vương vội vàng bưng chén táo tàu tuyết cáp "Phu nhân vừa mới tỉnh, uống cái này thông cổ họng, thái y chuẩn bị dược thiện ."

      Dương thị ngẩng đầu nhìn Dự vương hạ thấp người "Sao có thể làm phiền vương gia làm việc này "

      "Phu nhân khách khí, đây là việc ta phải làm , đây là táo tàu tuyết cáp do mẫu hậu sai người cấp cho phu nhân bồi bổ thân thể, phu nhân cần khách khí với Chính Dương "

      Dương thị gật đầu, Bàng Lạc Tuyết nhận lấy bát đút Dương thị ăn từng miếng, Triệu Chính Dương tự mình mang chậu dược thảo, cố gắng nhàng để phát ra thanh quấy rầy Dương thị.

      Dương thị rất hài lòng đứa bé này, mặc dù là con hoàng hậu, lại nhưng lại rất chững chạc, lại có lòng nhân từ, lại ất thương Tuyết nhi, điều duy nhất làm Dương thị hài lòng chính là xuất thân hoàng thất mà thôi.

      "Sao thấy ca ca con?" Dương thị nhìn hai bên lúc

      Bàng Lạc Tuyết lau miệng Dương thị "Ca ca hôm nay giúp con làm việc, mẫu thân yên tâm, ca ca biết chỗ này, chờ ca ca trở về, con cùng ca ca chuyển đến đây ở chung với mẫu thân."

      Dương thị nhíu mày "Như vậy sao được? ta ở đây có thể được, còn các con phải hồi phủ, nếu bị người xấu "

      Bàng Lạc Tuyết thoáng suy nghĩ chút, Dương thị lo lắng vẫn có đạo lý .

      "Mẫu thân yên tâm, vậy thỉnh thoảng con đến thăm người, mẫu thân đừng đuổi con , ban ngày con có việc gì tới thăm người, sau này người yên tâm ở nơi này, đừng lo lắng chuyện gì nữa, Tử Tước và Lục Phù chăm sóc mẫu thân tốt, con cũng phái mấy nha hoàn biết võ công bảo hộ mẫu thân, nếu mẫu thân muốn phân phó trực tiếp hãy sao các nàng làm. "

      Dương thị vỗ tay Bàng Lạc Tuyết, Triệu Chính Dương "Nơi này cách vương phủ ta xa, phu nhân có nhu cầu cứ sai người đến , Chính Dương nhất định tận lực , ta gia tăng tuần tra phủ doãn này, phu nhân cần lo lắng, an tâm dưỡng bệnh ."

      Bàng Lạc Tuyết cảm kích nhìn Dự vương.

      Thân thể Dương thị rất suy yếu , hồi, lại cảm thấy mệt mỏi, Bàng Lạc Tuyết tự mình đắp chăn cho bà, giữa hè, ở gần núi khó có thể mát lạnh.

      Bàng Lạc Tuyết theo Dự vương ra ngoài, đóng cửa phòng, nhìn trong viện dược thảo vui vẻ mở miệng "Đa tạ chàng hao tâm suy nghĩ như vậy "

      "Giữa chúng ta cần khách khí như vậy "

      Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết nhếch lên, cho Dự vương nụ cười to, Triệu Chính Dương nhìn nàng tươi cười xinh đẹp, trong lòng thầm thề, dù cho hóa thân thành ma, cũng cố gắng bảo vệ nụ cười tươi đẹp này.
      Last edited: 27/6/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 119:

      Sau khi Bàng Lạc Tuyết và Dự vương xong việc Dương thị, liền cáo từ, người trong cung tới truyền lời muốn Dự vương nghênh đón sứ giả Nam Chiếu quốc, tuy Bàng Lạc Tuyết rất muốn theo, nhưng Liên Diệc lại báo rằng Thích Dao muốn tìm nàng, còn cách nào, Bàng Lạc Tuyết đành phải theo Liên Diệc đến Thích phủ.

      Thích phủ.

      Bàng Lạc Tuyết mang mạng che mặt lặng lẽ vào từ cửa sau, chỉ thấy tên gia hoả Tiểu Tứ tử cái gia hỏa kia tự mình ngồi ngựa gỗ chơi đến vô cùng cao hứng, Thích Dao ở bên chơi đùa với , chuỗi tiếng cười như chuông bạc truyền đến.

      Dù sao Thích Dao cũng là người tập võ, thanh sau khi Bàng Lạc Tuyết vào nàng sớm nghe được, lí do quay đầu, là vì biết đó là Bàng Lạc Tuyết.

      " Tiểu Tứ tử, chơi đùa vui vẻ như vậy sao." Bàng Lạc Tuyết ôm lấy Tiểu Tứ tử từ phía sau, sợ rơi từ ngựa gỗ xuống, quả nhiên Tiểu Tứ tử vừa ngây người, quay đầu nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết, cười khách khách ngừng.

      "Tỷ tỷ, rất nhiều ngày ngươi đến thăm Tiểu Tứ tử rồi, có phải tỷ tỷ ghét Tiểu Tứ tử rồi hay ?"

      Bàng Lạc Tuyết nhéo cái mũi của chút: "Sao vậy, tỷ tỷ thương ngươi nhất mà."

      " sao?" Tiểu Tứ tử nghiêng đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết để xác định rằng nàng lừa .

      " vậy." Bàng Lạc Tuyết dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn Tiểu Tứ tử, thầm nghĩ, giờ đứa này dễ gạt gẫm mà.

      Tiểu Tứ tử xác định Bàng Lạc Tuyết lừa dối , lại ôm cổ Bàng Lạc Tuyết mà bắt đầu làm ầm ĩ. Thích Dao chọc chọc cái mông mập mạp của , Tiểu Tứ tử khẩn trương che lại.

      Bàng Lạc Tuyết ôm bỏ Tiểu Tứ tử vào tay Bạch Chỉ: "Mang dạo trong viện , vừa rồi ta mang đến cho rất nhiều thứ đồ chơi, nhất định Tiểu Tứ tử thích." xong lại nhàng nhéo cái má mập mạp của tên béo này.

      Tiểu Tứ tử vô cùng vui vẻ bị Bạch Chỉ ôm ra ngoài.

      "Ngươi vội vàng bảo ta sang đây như vậy là có chuyện gì?" Bàng Lạc Tuyết nghi hoặc nhìn Thích Dao .

      Bàng Lạc Tuyết chưa dứt lời, Thích Dao lại như là nhớ tới cái gì. mặt nổi giận đùng đùng, tay cầm con dao, nhánh hoa bên cạnh bị chặt đứt.

      Bàng Lạc Tuyết hoảng sợ, Thích Dao này bị làm sao vậy: "Sao lại tức giận đến như vậy?"

      "Hừ, còn phải là do tên Bạch Quân Nhược kia, ở lại hậu viện của Thúy Vi Lâu còn tính. Vậy mà lại còn phái người theo dõi sản nghiệp của chúng ra. Ngày ngày khiêu khích , lại ở bên ngoài bịa đặt rằng chủ nhân của Thuý Vi lâu là người hoàn toàn khác. Tuyết nhi, ngươi có đáng ghét hay , phải là biết gì chứ?"

      Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, chẳng lẽ tên Bạch Quân Nhược này biết gì rồi sao? Nhìn sắc mặt tức giận của Thích Dao mà an ủi: "Ngươi cần hoảng loạn, có lẽ cố ý làm điều này. có hành động gì bất thường hay ?"

      " à? Là tên đại thiếu gia, mỗi ngày đều dạo. Nhưng lại để tâm quá nhiều đến sinh ý của chúng ra, bất quá gần đây lại muốn nghe tiếng cầm của Như Yên nương, tuy nhiên ta với trong vòng tháng, Như Yên nương đàn. Ngươi đoán như thế nào?"

      Bàng Lạc Tuyết nhìn biểu tình đáng đánh đòn khi Thích Dao miêu tả Bạch Quân Nhược, cầm quạt phe phẩy: "Bản thiếu gia nguyện ý ra giá gấp mười, hoặc gấp trăm lần, hoặc là nghìn lần để mời Như Yên nương đàn bản, ngươi đầu óc có bệnh hay ." Thích Dao xong trợn trừng mắt. Lảo đảo ngồi ngựa gỗ.

      "Vậy ngươi với giá để đàn khúc gấp nghìn lần cũng là khúc sau cùng của Như Yên nương, giờ Thúy Vi Lâu khai trương lâu như vậy, cũng lũng đoạn tất cả mạch máu kinh tế của Đông Tần, Như Yên cũng có thể biến mất."

      Thích Dao nhíu mày, cũng phải bởi vì Bàng Lạc Tuyết quyết định khảy đàn, mà là sản nghiệp danh nghĩa của Thúy Vi Lâu nhiều vô số kể, Bàng Lạc Tuyết đàn hay đàn, nàng vẫn ủng hộ, dù sao Bàng Lạc Tuyết vẫn là tiểu thư Quốc công, làm việc này, trong lòng nàng cũng đành: "Tuyết Nhi, ngươi cũng cần phải đàn, giờ cũng ta cũng cần đống vàng đó của để sống."

      Bàng Lạc Tuyết lắc đầu, nàng chỉ muốn đàn, mà còn muốn để loại truyền kì, như vậy Thúy Vi Lâu mới có thể thuận lợi phát triển: "Dao tỷ, việc này bản thân ta có có tính toán, ngươi chỉ cần giúp ta sắp xếp là được, thuận tiện giúp ta chuẩn bị vài thứ, vàng cầm nhiều cũng đầy tay, giờ cho chúng ta vàng, nếu chúng ta nhận, chẳng phải làm uổng phí tâm ý tặng vàng của Bạch công tử sao, những số tiền này với chỉ là số lượng mà thôi."

      Thích Dao biết Bàng Lạc Tuyết hạ quyết định mấy con trâu có kéo cũng trở lại, đành phải phân phó người chuẩn bị thứ gì đó mà nàng muốn.

      Bên kia.

      Hoàng cung.

      Dự vương và Tấn vương đồng thời phụng mệnh nghênh đón sứ giả Nam Chiếu quốc, quốc gia có thực lực có thể sánh ngang với Đông Tần, hoàng đế bệ hạ của Đông Tần quốc cũng rất coi trọng, vì thế thuận tiện để cho hai người con trai nghênh đón.

      Dự vương và Tấn vương cưỡi ngựa ở ngoài cung chờ thái tử Nam Chiếu quốc đến.

      Mấy ngày nay Tấn vương rất phiền muộn, từ khi chuyện tình của và Bàng Lạc Vũ bị hoàng đế biết, cũng răn dạy ít lần, ngay cả Nghi quý phi cũng bất mãn với người con dâu này mười phần, muốn Tấn vương phải nghĩ biện pháp giải trừ mối hôn này, thêm lời đồn nổi lên bốn phía của Đông Tần quốc, chiếm đoạt trong sạch của đại tiểu thư Bàng gia, còn muốn chống chế, lập tức khiến lâm vào tình thế lưỡng nan, vốn muốn sau khi Tứ quốc săn bắn kết thúc lấy Bàng Lạc Vũ, đến lúc đó khi mối hôn này kết hai bên cũng còn gì để rồi.

      Mấy ngày nay sản nghiệp danh nghĩa của mình đều bị Thúy Vi Lâu chiếm bảy tám phần, cả tổ chức sát thủ mà bản thân mình luôn lấy làm kiêu ngạo cũng bắt đầu gượng dậy nổi, quả tâm huyết tám đời của đổ vỡ, từ khi đính ước với Bàng Lạc Vũ, liền chuyện tốt phát sinh, chuyện xấu lại cứ sáp lại gần , mà Dự vương ở bên cạnh, nghe và tiểu thư con chính thê của Bàng gia cũng là Bàng Lạc Tuyết có lửa nóng, chuyện này khiến ghi hận thôi, phải vì Tấn vương ái mộ Bàng Lạc Tuyết, chủ yếu là vì lòng tự trọng cùng lòng tham hư vinh của lại nổi lên, bản thân mình chiếm được, đó là tốt nhất, người khác cũng đừng hòng chiếm được, hơn nữa lại là người đứng đầu trong số những người có thể được chọn làm thái tử.

      Tấn vương : "Hoàng huynh, nghe lần này thái tử Nam Chiếu quốc có ý muốn cưới Trường Nhạc làm quốc mẫu?"

      Hiểu được Tân vương muốn thăm dò, Dự vương làm bộ như bỗng nhiên hiểu ra : "Có chuyện như vậy sao, ý tứ của phụ hoàng như thế nào."

      "Ý của phụ hoàng là muốn Vinh Thân Vương định hôn cho công chúa, ta thấy, xem ra là có liên quan rồi."

      " Vinh Thân Vương gia chỉ có Trường Nhạc công chúa là nữ nhi, để nàng lấy chồng xa ở nước khác, quả là có chút tàn nhẫn."

      "Hừ, dù sao cũng chỉ là nữ tử, có thể cống hiến cho đất nước cũng là nàng ta có phúc. Dù sao cũng chỉ là công chúa có quan hệ bên ngoài với chúng ta thôi, có cái gì đáng để theo chúng ta, nàng nguyện ý cũng được, muốn cũng được, tóm lại chuyện này tới phiên Trường Nhạc công chúa quyết định, càng cần phải biết ý tứ của nàng." Tấn vương khinh thường .

      Dự vương nhíu mày, cũng gì thêm.

      Chỉ chốc lát sau thị vệ phía trước chạy tới báo: "Vương gia, sứ giả Nam Chiếu đến rồi."

      "Ừ, biết rồi."

      Quả nhiên chỉ chốc lát sau đội nhân mã đến từ xa, thái tử Nam Chiếu quốc cưỡi con ngựa trắng con ngựa trắng mà đến, bên cạnh tất nhiên là Sở Mộc Nguyệt theo, vẻ mặt đầy kiêu kỳ, nhìn vô cùng ương bướng, sát người là lão giả đội khăn che mặt, toàn thân tối đen, chỉ để lộ hai ánh mắt đục ngầu. Nếu Bàng Lạc Tuyết ở đây, nhất định nhận ra người này, vị này là độc sư của Nam Chiếu quốc gọi là Dụ Độ, độc dược toàn thân của cũng khiến cho Sở Mộc Dương kiêng kị, đáng sợ hơn so với độc của là dã tâm, nếu đốc thúc hàng đêm, Sở Mộc Nguyệt cũng có tâm tư khác, cuối cùng sai người hạ độc giết Sở Mộc Dương, cuối cùng Sở Mộc Nguyệt lên làm hoàng đế. Nhưng cả đời Sở Mộc Nguyệt lại bị bệnh tim, Dụ Độ trở thành độc của Nam Chiếu quốc, dưới người vạn người, biến bao nhiêu người trở thành độc nhân, khiến cho người nộ trời oán.

      Hai cỗ xe ngựa được người vây quanh chặt chẽ, hai cỗ xe đều có hoa văn tượng trưng cho hoàng thất, vừa thấy liền biết sợ rằng địa vị người bên trong cũng thấp.

      Dự vương và Tấn vương liếc nhau, tiến lên. Dự vương : "Bổn vương phụng mệnh của phụ hoàng nghênh đón khách quý của Nam Chiếu quốc."

      xong hai tay ôm quyền, Tấn vương lên theo : " vậy các vị cũng mệt mỏi, phụ hoàng định tổ chức yến tiệc, các vị theo bổn vương đến trạm dịch nghỉ ngơi ."

      Sở Mộc Dương nhìn thoáng qua rồi : "Đa tạ hoàng thượng Đông Tần, đa tạ hai vị Vương gia."

      xong Sở Mộc Dương giới thiệu : "Vị này chính là xá đệ, Mộc Nguyệt."

      Ba người ôm quyền với nhau, coi như quen biết.

      "Trong xe ngựa là?" Tấn vương nghi hoặc.

      Sở Mộc Dương nhìn xe ngựa : "Vũ Dương, ra ngoài yết kiến hai vị vương gia."

      Qủa nhiên cửa xe ngựa được đôi tay trắng nõn nà mở ra, bên trong xe quả nhiên có nữ nhân mặt phục sức của Nam Chiếu quốc, da trắng như tuyết. Chỉ thấy nàng cũng xuống xe, chỉ khom lưng hành lễ : "Vũ Dương yết kiến hai vị vương gia."

      "Công chúa đa lễ."

      Sở Mộc Dương nhìn thoáng qua Vũ Dương, Vũ Dương hạ rèm xuống lại khôi phục dáng vẻ của trước kia. Nhìn hai vị Vương gia.

      Dự vương cùng Tấn vương dẫn mọi người đến trạm dịch của Nam Chiếu quốc, mới rời .

      Quả nhiên bên này Dự vương cùng Tấn vương mới vừa .

      Vũ Dương xuống khỏi xe ngựa, vươn cái lưng nhức mỏi, nửa tháng ngồi xe ngựa làm nàng mệt quá.

      "Hoàng huynh, sao ngươi lại mặt co mày cáu như vậy?" Vũ Dương tò mò hỏi.

      Tuy Vũ Dương là do vị sủng phi của hoàng đế sinh ra mà phải là hoàng hậu, nhưng phi tử kia có phúc, chết vì khó sinh, hoàng hậu lại tự mình nuôi nấng, giờ Vũ Dương tròn mười lăm, cái mỹ nhân phong tư yểu điệu giơ tay nhấc chân đều có phong tháu quyến rũ nổi bật trời cho, có thể thấy được là do hoàng hậu dốc lòng dạy dỗ.

      Sở Mộc Dương nhìn muội muội của an ủi mình: " có gì." Trong lòng ngàn lần cũng muốn cưới Trường Nhạc công chúa làm thê, chỉ là phụ hoàng và mẫu hậu vẫn thúc giục , khiến phiền não thôi, lòng đặt tại nữ tử, mặt mày linh động, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều nằm sâu trong đáy lòng của .

      Vũ Dương cười cười: "Hoàng huynh suy nghĩ về Trường Nhạc công chúa kia sao? Từ khi hoàng huynh trở về, cả ngày cứ mất hồn mất vía, mẫu hậu hỏi ngươi nhiều lần, chỉ là hoàng huynh cứ chuyện dè dặt, kỳ hoàng huynh nhát thiết cứ phải cưới công chúa nước khác, chẳng qua phụ hoàng và mẫu hậu đều thấy rằng huynh cũng nên thành thân, hoàng huynh lại từ chối hết các tiểu thư khuê các mà phụ hoàng lựa chọn, phụ hoàng và mẫu hậu mới để huynh cưới công chúa Đông Tần quốc làm vợ, vừa lúc công chúa Đông Tần quốc vẫn chưa gả, nghe vị Trường Nhạc công chúa này có danh hiệu nữ Gia Cát, mẫu hậu cảm thấy cưới được nàng chỉ có thể hiệp trợ hoàng huynh, càng có thể củng cố địa vị của hoàng huynh, hai nước cũng có thể kết thân."

      "Ta biết rồi, mội đường xe hoàng muội mệt nhọc rồi, vẫn nên nghỉ ngơi trước , việc này đợi ngày khác rồi ."

      "Vâng."

      "Ừ, ta xem Mộc Nguyệt."
      Last edited: 27/6/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 120 giọt


      Vũ Dương tiễn Sở Mộc Dương xong, liền sai người chuẩn bị tắm rửa thay y phục, nửa tháng đường, nàng sớm chịu đủ, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, nghĩ đến bẩm báo việc hoàng đế nước Nam Chiếu an bài, ánh mắt Vũ Dương sâu thẳm.

      Sở Mộc Dương trở lại trạm dịch thay đổi thường phục, chuẩn bị ra cửa. Sở Mộc Nguyệt cực kỳ hứng thú chạy tới, nhìn Sở Mộc Dương thay đổi y phục nghi ngờ hỏi "Đại ca, huynh định đâu vậy?"

      Sở Mộc Dương ngẩng đầu, nhìn thấy đệ đệ có ba phần tương tự , cười cười " có gì, chỉ là dạo, Mộc Nguyệt sao nghỉ ngơi cho tốt, đường dài như vậy, sợ rằng cũng mệt mỏi rồi."

      Sở Mộc Dương nhìn phía sau Sở Mộc Nguyệt, Dụ Độ, vẫn thân đen, mạng che mặt.

      "Đại ca nhiều quốc gia, mong rằng đối với danh lam thắng cảnh của quốc gia Đông Tần cũng hiểu sơ sơ, ai bảo đệ thường ngày hay đây đó, đại ca cũng dẫn chúng em dạo ."

      "Chỗ tốt nhất của quốc gia Đông Tần này là Thúy Vi lâu, chỗ này chắc hẳn Mộc Nguyệt thích, vi huynh cũng muốn nghe ca khúc, chỉ là Dụ Độ cũng muốn sao?"

      "Thái tử, trước khi hoàng hậu muốn ta theo bảo vệ nhị hoàng tử, nô tài nhất định muốn theo."

      "Vậy cùng ." Vốn dĩ Sở Mộc Dương muốn tìm Thích Dao, được rồi, trắng ra là xem Bàng Lạc Tuyết có ở đó hay mà thôi, chỉ là theo chân hai ngươi vẫn có điểm khiêm tốn vậy là được rồi.

      Thúy Vi lâu

      mặt Bàng Lạc Tuyết dán tầng mặt nạ da người, lại còn che đậy tầng mạng che mặt bên ngoài. " thôi, chúng ta xem Bạch Quân Nhược, để chuẩn bị vàng bạc cho tốt, trận này phải ai cũng có thể nghe, nếu đây là lần cuối cùng, bằng đưa cái nhân tình. Dao tỷ tỷ cảm thấy có được ?"

      "Tuyết nhi vậy, ta đương nhiên cam tâm tình nguyện lưu lại đoạn giai thoại." Thích Dao vẫy cho cây quạt lay động.

      " thôi, nhìn Bạch Quân Nhược này rốt cuộc muốn thế nào?" xong ôm lấy Thích Dao chuẩn bị đàn.

      Thúy Vi lâu

      Thích Dao dùng khinh công vượt nóc tường. Tự nhiên so với Bàng Lạc Tuyết ngồi xe ngựa tương đối mau.

      Tiết ma ma nhìn nam tử y phục màu trắng trước mắt, giơ tay nhấc chân đều mang theo cỗ khí chất quý phái, tay cầm cây quạt, nhìn kỹ bề mặt là bức tranh sơn thủy. Đứng phía sau là hai người hầu, cầm bội kiếm đứng tĩnh lặng, nếu như lời nào, hai người giống như đầu gỗ. nhúc nhích.

      Tiết ma ma tự mình bưng bình bách hoa nhưỡng, ở bên hầu hạ, Dao lâu chủ phân phó. Cẩn thận hầu hạ, cho nên tự mình nhận lấy khay trà từ tay nha hoàn, tự mình hầu hạ, công tử này là đại công tử. Chính là tính tình quá lạnh nhạt. Tiết ma ma cười cười "Công tử, đây là lâu chủ của chúng tôi tự mình làm cấp cho công tử chuẩn bị, đây là bách hoa nhưỡng tốt nhất lâu Thúy Vi của chúng tôi, bình thường chính là ngàn lượng vàng cũng mua được bình, chỉ có nhân tài được lâu chủ của chúng tôi vừa mắt mới có thể uống đến."

      Bạch Quân Nhược giương mắt, nghĩ tới Dao lâu chủ cả vú lấp miệng em kia, thản nhiên "Vậy sao? như vậy ta càng phải đa tạ lâu chủ nhà ngươi nể tình." xong liếc mắt nhìn tùy tùng ở phía sau, người vội vàng nhận lấy rượu từ trong tay của Tiết ma ma, đưa tới trước mặt Bạch Quân Nhược.

      Bạch Quân Nhược cầm bầu rượu lên ngửi " tệ. Đích thực là rượu ngon, thưởng cho ngươi. xuống , thuận tiện hỏi chút ca khúc cuả ta, lâu chủ nhà ngươi lúc nào chuẩn bị tốt." xong từ trong ngực lấy ra xấp ngân phiếu đưa đến trong tay Tiết ma ma.

      Tiết ma ma ở tại nơi phong nguyệt này già đời, đương nhiên là mặt mày rạng rỡ "Công tử yên tâm, tôi với lâu chủ, chắc hẳn Như Yên nương cũng nguyện ý vì công tử đặc biệt đàn bản." xong cúi chào đóng cửa ra ngoài.

      Bạch Quân Nhược cầm lấy bầu rượu rót chén, nhợt nhạt uống "Đích thực là rượu ngon, khi đưa vào miệng hương thơm thuần khiết ."

      "Công tử, chúng ta đưa nhiều tiền như vậy chỉ để nghe khúc nhạc." người hầu phía sau bất mãn .

      "Thanh Phong, được bậy, thiếu gia tự có chủ ý."

      "Thanh Thủy, ngươi nhìn thấy mười rương vàng kia đâu, liền nghe khúc nhạc của nương kia, còn biết nàng ta như thế nào."

      Hai vị này là người hầu tùy thân của Bạch Quân Nhược, từ theo , hai người đều là nhi cha mẹ đều chết vì tai nạn biển, hai người ôm cây gỗ mộc dạt tới Hải quốc, được Bạch Quân Nhược cứu, dạy võ công. Nghe thấy thiếu gia nhà mình tiêu tiền như vậy để nghe ca khúc, hai người tự nhiên hài lòng.

      Bạch Quân Nhượng khóe miệng tà mị nâng lên, hơi uống cạn sạch rượu trong tay "Các ngươi biết cái gì, sản nghiệp của chúng ta ở các quốc gia khác như thanh phong thủy khởi, xem xét tình hình ở quốc gia Đông Tần này, ta trái lại cảm thấy lâu chủ của Thúy Vi lâu này bất phàm, bất quá lâu chủ này trái lại có năng lực lớn như vậy."

      "Ý của công tử?"

      "Chủ nhân thực là người khác, chẳng qua là có danh hiệu mà thôi." Bạch Quân Nhược lười biếng .

      Trải qua quan sát của nhiều ngày nay, thậm chí phái ít người theo dõi Thích Dao, thế nhưng nha đầu này rất quỷ quyệt, mỗi lần đều bỏ rơi được người của , nếu cũng biết ở đâu tới tiểu hài tử đến quấy rối, dám khẳng định Thúy Vi lâu này tuyệt đối có vấn đề. Ở đây là chốn đô thành lộ ra cỗ vị mưu.

      "Hai người các ngươi xem bọn họ tra được như thế nào?"

      "Vâng"

      Thanh Phong cúng Thanh Thủy chắp tay cáo lui. Chỉ có Bạch Quân Nhược ở lại trong phòng.

      Bàng Lạc Tuyết ôm đàn, từ cửa sau tiến vào. Tiết ma ma sớm đứng chờ ở đó, đỡ tay Bàng Lạc Tuyết, đỡ nàng đến phòng của Thích Dao, quả nhiên Thích Dao đổi y phục, lại là cái cẩm bào màu đen đó, ung dung hào hoa.

      "Tiểu thư, chủ nhân tới."

      "Để cho nàng vào , bà an bài Bạch công tử , liền để cho gian phòng lớn nhất, cho chuẩn bị vàng ."

      "Vâng lâu chủ."

      Bàng Lạc Tuyết đẩy cửa vào, Bàng Lạc Tuyết cầm đàn để bàn, cởi mạng che mặt "Gương mặt ta nhìn thế nào?"

      Thích Dao nắm cằm nhìn hai bên chút "Đích thực tệ, cùng tay nghề của sư huynh ta có thể liều mạng, Tuyết nhi a, xem ra có thiên tư học y thuật."

      Bàng Lạc Tuyết cầm gương đồng nhìn hai bên, nhìn ra kẽ hở mới hài lòng để qua bên, đối với tay nghề của mình nàng vẫn có lòng tin...

      Tiết ma ma tới hậu viện của Thúy Vi lâu, ở đây sớm được Bạch Quân Nhược bao, bên ngoài thủ vệ là người của , nhìn người tới là Tuyết ma ma vào thông báo, trực tiếp để bà vào.

      Tiết ma ma lắc mông chỉ "Bạch thiếu gia, lâu chủ nhà ta , Như Yên nương tới, biết ngài."

      "Ngươi yên tâm" này "Ba ba ba" Ba tiếng liền cho người đưa mười rương vàng tiến vào, vừa mở ra trong nháy mắt ánh sáng vàng rực rỡ, Tiết ma ma coi như kiến thức rộng rãi, nhưng cũng bị vàng làm cho hóa đá.

      "Công tử, mời bên này, nô gia cho người chuẩn bị gian phòng lớn tốt nhất." Tiết ma ma tươi cười rạng rỡ dần đường.

      Tiết ma ma dẫn Bạch Quân Nhược tới Như Thủy các, nơi này cách cầm đài gần nhất, lại thanh tĩnh lịch tao nhã, thế nhưng giá cũng đồng dạng xa xỉ, người bình thường bình thường còn trả được, Như Thủy các bên trong được bố trí thanh lịch, đều lấy tông màu trắng làm chủ đạo, có thể thấy Tiết ma ma cũng có chút nhãn lực.

      Bạch Quân Nhược nhìn phòng này, cầm tấm ngân phiếu đưa vào trong tay Tiết ma ma. Tiết ma ma nhận được liền cười "Đa tạ công tử, nô gia sai người chuẩn bị rượu cũng thức ăn ngon, công tử có thể vừa nghe nhạc, vừa thưởng thức. Công tử có cần nương bồi rượu ? nương của chúng tôi đều cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông."

      " cần, phiền phức ma ma chờ Như Yên nương đánh đàn hoàn tất, bản công tử muốn gặp nương này chút."

      "Cái này" Tiết ma ma khó xử, bà biết liên quan đến Như Yên nương cần có đồng ý của lâu chủ, bà có biện pháp tự mình làm chủ.

      "Ma ma cần khó xử, đây là ngàn lượng ngân phiếu, chỉ cần ngươi với Như Yên nương là được, được hay ta cũng trách ngươi."

      Tiết ma ma nhận lấy ngân phiếu, đáp lễ "Công tử xin chờ, ta với Như Yên nương, được hay nô gia thể bảo đảm được. Còn thỉnh công tử nên trách tội, nô gia tận lực giúp công tử an bài."

      "Như vậy xin đa tạ ma ma."

      "Nô gia xin cáo lui." xong liền cúi người cáo lui.

      "Lâu chủ" Tiết ma ma gõ cửa.

      Thích Dao liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết gật đầu, cầm mạng che mặt lên che trước mặt.

      "Vào !"

      Tiết ma ma đẩy cửa vào "Thưa lâu chủ, chủ nhân"

      "Chuyện gì?" Thích Dao hỏi

      "Hồi lâu chủ, Bạch công tử muốn chuyện với Như Yên nương" Tiết ma ma cung kính

      Thích Dao liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, thấy trong mắt nàng mê hoặc, nhân tiện " thấy, Như Yên nương tiếp khách. cho biết, nghe đàn có thể liền thành nghe, gặp người thôi. Bằng liền muốn nghe cũng được nghe."

      "Chậm , lâu chủ, người này đối với chúng ta có dùng, tốt nhất muốn đắc tội với , nếu như có thể, chúng ta còn cùng với giao lưu cũng tốt." Bàng Lạc Tuyết .

      "Vì sao?" Thích Dao bất mãn, nàng chịu đủ tính tình Bạch Quân Nhược kia, lạnh giống như băng.

      "Được rồi, ngày khác ta tỉ mỉ cho tỷ." xong Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Tiết ma ma, có số việc, nàng muốn cho người khác biết.

      Thích Dao gật gật đầu "Tùy , vậy sau đó chúng ta gặp ." xong liền xoa tay.

      "Ngươi với Bạch công tử, lúc sau ta nhất định gặp mặt với công tử lần."

      "Vâng"

      Bàng Lạc Tuyết ôm đàn, Thích Dao đỡ hông nàng lôi lên mặt đại đường của Thúy Vi lâu, vải màu đỏ từ trời giáng xuống, dẫn tới dưới lầu tràng vỗ tay.

      Quả nhiên cầm đài bị đổi đến ngay chính giữa, bách hoa bên cạnh vây quanh, màu trắng của màn che vây quanh cầm đài, bức màn che cuốn lên, đàn ở đài sớm bại lộ trước mắt của mọi người, bình thường Như Yên nương đánh đàn đều được màn che màu trắng vây quanh, chỉ có tiếng đàn, lại có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người, hôm nay lại có thể nhìn thấy chân nhân, quả thân làm cho các vị khách quan kinh ngạc ngớt.

      Bàng Lạc Tuyết ôm đàn, cúi xuống thân thể. Đem đàn đặt bàn, liếc mắt với Thích Dao cái.

      Thích dao tiến lên vỗ tay, mọi người đều hướng qua bên này nhìn.

      Thích Dao phe phẩy cây quạt, phong tình vạn chủng cười cười, khiến cho phía dưới xì xào, Bàng Lạc Tuyết thầm nghĩ: "Nha đầu này nhất định là cố ý."

      Quả nhiên, Thích Dao thay đổi, cầm cây quạt chậm rãi "Hôm nay, Thúy Vi lâu của chúng ta có chuyện tình trọng đại phải báo, thỉnh các vị yên tĩnh chút."

      Quả nhiên phía dưới lạnh ngắt như tờ.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 121

      Edit : Sóc Là Ta


      "Hôm nay là ngày trọng đại của Thúy Vi lâu của chúng ta, hôm nay Thúy Vi lâu có mời nhạc công Như Yên nương cũng là nhạc công tài năng nhất, gảy khúc nhạc cuối cùng.”

      "A? Tại sao có thể như vậy?" Phía dưới có người than thở

      mặt Thích Dao cũng thổn thức "Bất quá hôm nay cũng thết đãi các vị bữa ăn no, hôm nay nhân dịp Thúy Vi lâu mời khách, Như Yên nương cũng dâng lên lọ bách hoa nhưỡng cho Thúy Vi lâu." xong bọn nha hoàn liền cầm bầu rượu để từng bàn.

      "Rượu này nổi tiếng ở Thúy Vi lâu, chắc hẳn chư vị cũng biết, xin mời các vị vừa thưởng thức khúc nhạc, vừa uống rượu, cũng là thể tâm ý của Thúy Vi lâu chúng ta."

      Thích Dao tung mảnh vải đỏ lên, mảnh vải từ từ bay xuống dưới đài, ánh mắt dịu dàng của Bàng Lạc Tuyết nhìn xuống dưới lầu, đột nhiên nàng quay đầu nhìn về phía Nhược Thủy các, quả nhiên thấy cửa phòng mở ra, Bạch Quân Nhược nằm nghiêng giường mỹ nhân, cầm bình rượu uống. Ánh mắt của sáng quắc nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết, gật đầu chào, Bàng Lạc Tuyết cũng khẽ gật đầu.

      Hai tay đặt dây đàn, ngón tay khẽ nhúc nhích, tiếng đàn như côn sơn ngọc nát, Phù Dung khóc lộ, làm cho người ta như đắm chìm trong khúc nhạc. Hương hoa cùng tiếng đàn quấn quýt si mê, trong đầu mọi người ra vài cảnh tượng tuyệt vời.

      đài, Bạch Quân Nhược nhìn Như Yên nương gảy đàn, bỗng cảm thấy giống như từng quen biết. Kỹ thuật đàn của nàng quả là cao minh, phóng mắt khắp tứ quốc, rất khó để có thể tìm thấy người có thể so sánh được. xong ngửa đầu uống hơi cạn sạch.

      Lúc này, đột nhiên tiếng đàn vừa chuyển, mọi người dường như nhìn thấy hoa hải bay khắp bầu trời, lúc này, Thích Dao nhìn mấy tỳ nữ gật đầu, các nàng buông túi lưới trong tay mình ra. Có hàng trăm con bướm bay múa đầy trời.

      "Nhìn kìa, chính là hồ điệp!" Quần chúng phía dưới thốt lên tiếng kinh ngạc

      Mọi người rong chơi theo hoa hải, mở hai mắt ra liền thấy bên cạnh Như Yên nương có hàng trăm con bướm nhàng bay múa vây quanh. Lúc đầu tiếng đàn chuyển động theo nhịp kéo dài, từ từ trở nên nhiệt liệt, có mấy con hồ điệp rơi trâm cài tóc của nàng, phe phẩy cánh.

      "Kỹ thuật đàn của Như Yên nương thực là cao siêu đến nỗi có thể dẫn hồ điệp đến, thực là mở rộng tầm mắt, Thúy Vi lâu này thực là nơi ngọa hổ tàng long (ý là có những người tài năng giỏi giang ấy)!"

      "Đúng vậy, đúng vậy. Hôm nay may mắn được đến đây thực là mở rộng tầm mắt, Thúy Vi lâu này quả nhiên là nơi tầm thường."

      " ra là ngươi còn có bản lĩnh này" Bạch Quân Nhược tự mình lẩm bẩm

      Thích Dao nhìn bóng dáng Bàng Lạc Tuyết. tốn kém này cũng là do Bàng Lạc Tuyết phân phó mà làm, chính là nàng lấy cây trâm, chấm vào mật đường vẽ lung tung. Cho nên hồ điệp mới có thể bay múa nhiều như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Thích Dao biết Thúy Vi lâu chính là tứ quốc truyền kỳ, bước cờ này của Bàng Lạc Tuyết đúng là hay.
      .
      Vậy là xong.

      Bàng Lạc Tuyết đứng dậy, từ nay về sau nàng bỏ qua cái tên Như yên này, mà Như Yên cũng trở thành Thúy Vi lâu truyền kỳ. Thúy Vi lâu tồn tại mãi mãi.

      Phía dưới có tiếng vỗ tay, bọn họ đều là những nhân chứng chứng kiến cho kiện hôm nay.

      Thích Dao nhàng lên đài, siết chặt mảnh vải đỏ bay tới chỗ cao nhất, Tiết ma ma sớm chờ ở đó, nhận lấy cây đàn tay Bàng Lạc Tuyết. Dẫn hai vị đến nhược Thủy các.

      "Công tử, lâu chủ Như Yên nương tới."

      "Đa tạ Tiết ma ma , ngươi lui xuống trước ." xong, lại ném vàng vào tay Tiết ma ma.

      Ngay sau đó Tiết ma ma lui xuống, khom người xin cáo lui.

      "Thiếp thân ra mắt công tử" Bàng Lạc Tuyết hành lễ

      " nương miễn lễ. biết xưng hô với nương như thế nào?" Bạch Quân Thụy hỏi

      Thích Dao thi lễ "Công tử, vị này là nhạc công của Thúy Vi lâu, Như Yên nương. biết công tử có gì chỉ giáo?"

      Bạch Quân Nhược nhíu mày nhìn về phía Thích Dao "Thúy Vi lâu này, quả nhiên là khó lường, lâu chủ nho , vậy mà có võ công cao cường như vậy, chắc hẳn chủ tử cũng yếu kém gì."

      Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết giật giật, thế nhưng nàng chỉ là phận nữ nhi có sức trói gà chặt mà thôi.

      Thích Dao nhíu mày, nàng hiểu Bạch công tử này rốt cuộc là có lai lịch gì, vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với Thúy Vi lâu như thế, thậm chí còn phái ít người theo dõi , cũng may Thương Dực phái người thông báo cho nàng, bằng ư lời , tại là địch hay bạn còn chưa phân , tốt nhất là yên lặng theo dõi diễn biến .

      Thế là Thích Dao vuốt tóc, cười : "Lời này của công tử, thứ cho nô gia nghe hiểu, Thúy Vi lâu chúng tôi chỉ có tôi là chủ nhân, chẳng lẽ là công tử nghe được đồn xấu xa gì sao?"

      " phải, Dao lâu chủ hiểu lầm, chỉ là ta nhìn sản nghiệp kinh doanh của Thúy Vi lâu giỏi như vậy, chỉ thấy hiếu kỳ đối với chủ tử mới này mà thôi. "

      "Nhưng ta phải làm công tử thất vọng rồi, tất cả sản nghiệp này danh nghĩa đều là của ta, đương nhiên là ta " Thích Dao nhíu mày, nhìn ánh mắt của tốt.

      Bạch Quân Nhược lắc đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết nghi ngờ "Vị nương này nhìn rất là quen, có lẽ là từng gặp qua ở đâu rồi "

      Bàng Lạc Tuyết hơi vui vẻ "Tiểu nữ cùng công tử hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, biết công tử vậy là có ý gì?"

      Bạch Quân Nhược đứng dậy bước tới gần Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, bên cạnh Thích Dao cũng vội vàng đích thân đứng trước mặt che chắn cho Bàng Lạc Tuyết.

      " biết nương có thể tháo mạng che mặt xuống hay , để ta nhìn thấy dung mạo của nương, lúc đó biết là gặp qua hay chưa "

      "Nếu ta ta muốn?" Bàng Lạc Tuyết trả lời

      "Tại hạ chỉ ngưỡng mộ tiếng đàn tinh diệu của tiểu thư mà thôi, nếu như tiểu thư thích, ta sợ quản được miệng mình, vừa rồi tiểu thư đàn khúc dẫn tới hồ điệp bay đến khiêu vũ như là có nước ở bên trong?" Bạch Quân Nhược chỉ trỏ

      Bàng Lạc Tuyết vẫn trả lời, Thích Dao bên cạnh tức giận " biết công tử có ý gì?"

      Bạch Quân Nhược nhíu mày "Là ý gì tư, hai vị ràng có ý đồ, bằng cùng xem chút những đóa hoa kia, hoặc là... Trâm cài tóc" vừa , tay vừa gỡ xuống trâm cài tóc đầu Bàng Lạc Tuyết, mái tóc đen nhánh nhanh chóng rơi xuống, mùi thơm tỏa ra ngài ngạt.

      Thích Dao tức giận, tay giơ lên muốn đánh Bạch Quân Nhược, Bạch Quân Nhược tự nhiên cầm cây quạt lên đỡ.

      Hai người đánh đỡ, Thích Dao lại chiếm được ưu thế, trái lại bị áp chế.

      "Được rồi, công tử biết, tiểu nữ tử cũng thể nhận " Bàng Lạc Tuyết xong, gỡ mạng che mặt xuống.

      Hai người ngừng tay, Thích Dao hung hăng trừng Bạch Quân Nhược, vẻ mặt cam lòng.

      Bạch Quân Nhược thu tay lại khi nhìn thấy gương mặt của Bàng Lạc Tuyết, trong đầu nghĩ khuôn mặt và cái đầu của nàng là khác biệt, mặc dù gương mặt này thoạt nhìn tệ, thế nhưng so với cái đầu của nàng kém xa.

      "Thế nào, là tiểu nữ quá mức xấu xí ư. Dọa đến ngươi ?" Bàng Lạc Tuyết hỏi

      Bạch Quân Nhược hoàn hồn "Tiểu thư khách khí, tiểu thư xinh đẹp thiên tiên, chỉ là ta nghĩ tiểu thư chưa trưởng thành bằng người kia."

      "Sao? biết công tử người kia là ai?" Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ

      Bạch Quân Nhược cười."Nhưng kỹ thuật đàn của tiểu thư thực là vô cùng kì diệu, tại hạ bái phục." xong cúi người chào sâu, kỹ thuật đàn của vị Như Yên nương này cũng phải tệ, nhất là nàng còn tuổi, kỹ thuật như vậy là được, nhưng đợi mấy năm nữa sợ là thế hệ trước có ai có thể so sánh với nàng.


      "Công tử quá khen, kỹ thuật đàn của tiểu nữ tử chỉ thường thôi. Sao dám sánh cùng các vị đại sư." Bàng Lạc Tuyết khiêm tốn

      Thích Dao liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, với Bạch Quân Nhược "Công tử có cái gì phân phó ? nếu như có, chúng ta tiện quấy rầy." Thích Dao có thiện cảm đối với Bạch Quân Nhược này, hơn nữa người này đối Thúy Vi lâu cũng có hứng thú, nàng sợ.

      Bạch Quân Nhược liếc mắt nhìn Thích Dao, phe phẩy cây quạt mỉm cười "Dao lâu chủ hà tất nóng giận với người từ phương xa tới đây. Bản công tử cũng có ác ý gì. Chỉ là đối kỹ thuật đàn của Như Yên nương có chút muốn thưởng thức. Hơn nữa Thúy Vi lâu làm ăn lớn như vậy, ta cũng muốn học tập thủ đoạn kinh thương của Dao lâu chủ , Dao lâu chủ hà tất làm thế này, làm ta tổn thương."

      Thích Dao liếc mắt nhìn "Hôm nay công tử cũng gặp qua Như Yên nương, đàn cũng nghe rồi, biết công tử còn có cái gì phân phó nữa?"

      "Lâu chủ, ta nhìn Bạch công tử cũng có ác ý gì." Bàng Lạc Tuyết dàn xếp

      Thích Dao an tĩnh lại, ánh mắt Bạch Quân Nhược sâu thẳm. Liếc mắt nhìn Như Yên nương.

      " phải như vậy, hôm nay tại hạ muốn làm chủ. Thỉnh hai vị uống ly rượu được ? Mong rằng lâu chủ nể mặt." Bạch Quân Nhược như có điều suy nghĩ

      Thích Dao mặc dù vui, thế nhưng cũng nhìn ra Bàng Lạc Tuyết có ý cùng giao hảo với họ Bạch này, cũng kiềm chế tâm tư, ngồi bên cạnh bàn biên.

      "Người đâu!" Thích Dao lớn tiếng vọng ra bên ngoài

      Chỉ chốc lát sau Tiết ma ma tới, liếc mắt nhìn Thích Dao, lại cung kính " biết lâu chủ có gì phân phó?"

      "Chuẩn bị ít rượu và thức ăn, thuận tiện làm hai chung máu nguyên chất, gần đây trời nóng, bản lâu chủ cảm thấy này làn da có chút khô, dù sao Bạch công tử mời khách, cần thay tiết kiệm, đem thứ gì ngon nhất của lâu lý chúng ta lên, để Bạch công tử cũng nếm thử tay nghề chủa Thúy Vi lâu lý chúng ta."

      "Dạ, nô gia liền chuẩn bị."

      "Bạch công tử, cảm thấy hài lòng?" Thích Dao lẳng lơ nhìn Bạch Quân Nhược, ánh mắt nháy nháy.

      Bạch Quân Nhược sờ sờ mũi, "Đa tạ lâu chủ, lâu chủ rất biết thay bản công tử suy nghĩ, vài ngày trước mua ít Thiên Sơn tuyết liên, vẫn còn chút Bắc Yên và huyết yến, vừa lúc muốn đưa cho lâu chủ, tiết trời hôm nay hanh khô, tục ngữ nữ phải biết giữ gìn dung nhan của mình hẳn là , hẳn là ."

      Thích Dao phe phẩy cây quạt "Nô gia thực cảm tạ lễ vật của Bạch công tử ."

      "Lâu chủ khách khí, chỉ là bản công tử rất tò mò, lâu chủ nghĩ như thế nào xây dựng Thúy Vi lâu này để buôn bán?" Bạch Quân Nhược thăm dò

      "Ôi!" Thích Dao chau mày "Chuyện này ra rất dài dòng "

      "Lâu chủ, thức ăn chuẩn bị xong." Tiết ma ma đứng ở ngoài cửa

      "Mang vào, công tử, bằng chúng ta vừa ăn vừa chuyện." Thích Dao

      "Dĩ nhiên."

      Tiết ma ma sai người hầu đem tất cả các món ăn ngon để bàn, tự mình rát rượu cho mọi người, lại đem hai chung huyết yến dâng lên cho hai nàng, xoa tay "Công tử, rượu này tổng cộng là vạn hai, hai chung máu tinh này là hai vạn hai, công tử ngài xem, chúng ta ở đây đều là trả tiền trước."

      "Tiết ma ma cái gì đó, Bạch công tử thế nào cũng giống như là phường quỵt nợ người, huống chi Bạch công tử là người giàu sang, quyền quý , sao có thể lại làm chuyện bẩn thỉu đó đây." xong Thích Dao liếc mắt nhìn Bạch Quân Nhược

      Bạch Quân Nhược lấy ra ngân phiếu từ trong ngực đưa tới tay Tiết ma ma, Thích Dao nhìn bà cái, Tiết ma ma ngầm hiểu, xin cáo lui.

      "Công tử mời." Thích Dao giơ lên ly rượu

      "Lâu chủ mời" Bạch Quân Nhược nâng chén

      Hai người uống hơi cạn sạch, Thích Dao cũng hết thành kiến. Hai người nâng cốc , trái lại Bàng Lạc Tuyết mở chung thuốc, cầm cái thìa chậm rãi ăn. Quả là cực phẩm máu tinh, nấu nướng mềm, ăn uống vô cùng thích thú." biết Như Yên nương bái sư nơi nào?" Bạch Quân Nhược đột nhiên hỏi

      Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu, quả nhiên, hổ là thương nhân tứ quốc đệ nhất, tâm tư quả nhiên kín đáo, nhanh như vậy liền hoài nghi ta .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 122:

      Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu, nhìn Bạch Quân Nhược, thấy mang vẻ mặt ảm đạm cười : "Công tử đùa, sư phụ của tiểu nữ sớm quy tiên, nếu công tử muốn gặp sợp là có cách nào rồi."

      "A... , vậy còn cách nào, chỉ là tại hạ tò mò thôi, phải chuyện vui của Như Yên nương, tại hạ cạn để kính trước."

      "Công tử khách khí, chỉ là tửu lượng của Như Yên bằng, lấy nước thay rượu là được rồi." Chuyện cười, buổi tối Bàng Lạc Tuyết vẫn còn phải dự tiệc, chỉ có sứ thần Nam Chiếu quốc mà sứ thần của ba nước khác cũng đến nơi, tối nay chắc hẳn có yến hội lớn, nàng thân là quận chúa Đông Tần quốc, khẳng định là phải , tối lại phải uống rượu, sức nhấm của Bách Hoa tửu này , nàng cũng muốn say khướt mà .

      "Tuỳ ý tiểu thư, tại hạ cạn trước."

      Bàng Lạc Tuyết nâng chén, ngửa đầu uống hết, Bạch Quân Nhược nhìn cổ Bàng Lạc Tuyết lại nhìn mặt nàng, khoé miệng hơi nhếch lên, tại chủ nhân phía sua bức màn này, đoán sai rồi.

      Ba người vui vẻ ăn cơm xong, Thích Dao nhìn người này ra tay rộng lượng, lại quang minh lỗi lạc. Chút thành kiến gì đó với cũng tan thành mây khói rồi.

      Bàng Lạc Tuyết mang mạng che, trở lại phòng của Thích Dao từ phòng của Bạch Quân Nhược, kéo mặt nạ da người xuống, cầm tay, cái mặt nạ da người này cần dùng đến nữa rồi.


      "Tuyết Nhi, ta vẫn cảm thấy ánh mắt tên Bạch Quân Nhược này nhìn ngươi bình thường, ngươi từng đắc tội với sao?" Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết cầm nước thuốc cất giữ mặt nạ da người lại vào trong hộp.

      "Cái này ta lại chú ý, tóm lại lai lịch của tên Bạch Quân Nhược này , là thương gia nổi tiếng nhất tứ quốc, bất quá thứ khiến ta kiêng kị phải là thân phận thương nhân của , dù sao cũng chỉ là thương nhân thôi, kinh doanh cho tốt vẫn có thể có cơ hội so sánh với , thứ khiến ta kiêng kị là thân phận vương tử Hải quốc trong truyền thuyết của ." Bàng Lạc Tuyết vừa đổ nước thuốc, vừa với Thích Dao.

      "Hải quốc? là hải quốc bên ngoài tứ quốc kia?" Thích Dao kinh ngạc.

      "Đúng vậy, ngươi nhìn kỹ mắt của , nhìn ra, màu mắt của giống với chúng ta, chỉ là võ công của cao cường, hẳn là áp chế ở trong, nếu , đôi mắt của có màu xanh đậm."

      "Ừ. Ta thấy con mắt của có chút xanh, còn tưởng rằng nguyên nhân là do mắt có tật, ra lại có nguồn gốc lớn đến như vậy." Thích Dao có vẻ đăm chiêu.

      "Vì thế ta . Nhất định phải có quan hệ thân thiết với , cho dù thể trở thành bằng hữu, cũng thể trở thành kẻ địch."

      "Gần đây ta đối đãi với như vậy, phải là cũng bị ghi hận rồi chứ." Thích Dao khẩn trương .

      Bàng Lạc Tuyết lắc lắc đầu: "Yên tâm, có thể nhìn ra, phải là loại người mọn kia."

      "Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi." Thích Dao vỗ ngực .

      "Tuy nhiên, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp chút." Bàng Lạc Tuyết .

      "Tuyết Nhi có cái gì cứ thằng, giữa chúng ta mà vẫn còn khách khí cái gì. ." Thích Dao nâng cằm nhìn Bàng Lạc Tuyết.

      "Nghe chuyện sư phụ muốn kết hôn với Trường Nhạc công chúa ngươi cũng biết?"

      "Hả? Cái này ta biết. Tuyết Nhi nghe được ở đâu, sư huynh cưới vợ lại cho ta biết."

      "Sợ rằng lần này tới, là tới để đề thân. Tuy nhiên ngươi cũng biết đại ca của ta và Trường Nhạc công chúa sớm tình căn sâu nặng, nếu là sư phụ cưới Trường Nhạc công chúa làm vợ, sợ rằng ca ca và Trường Nhạc công chúa đều thương tâm đến chết. Vì thế ta muỗn Dao tỷ hoà giải giúp ta, để sư phụ chọn người khác."

      Thích Doa nhíu mày, sao sư huynh lại có thể nguyện ý lấy Trường Nhạc công chúa chứ, nàng nhìn ta người Sở Mộc Dương thích quả là Bàng Lạc Tuyết, chỉ là nha đầu này chỉ xem như sư phụ mà đối đãi, cũng chút tư tình nữ nhi, nàng cũng rối rắm sao sư huynh lại có thể bằng lòng lấy Trường Nhạc công chúa chứ?

      "Dao tỷ, ngươi có nghe ?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

      "Ừ, ừ, ta nghe, Tuyết Nhi ngươi yên tâm, sư huynh tới nhất định đến tìm ta, ta với , dù sao trong lòng Trường Nhạc công chúa cũng có sư huynh, sao lại thành toàn cho đôi hữu tình đây? Chẳng qua, chuyện này Tuyết Nhi , cõ lẽ có tác dụng hơn so với ta ." Thích Dao có thâm ý khác .

      "Ta? Vì sao?" Bàng Lạc Tuyết khó hiểu.

      "Khụ khụ... có gì, dù sao ngươi là đồ đệ duy nhất của , khẳng định ngươi tốt hơn." Thích Dao lảng sang chuyện khác.

      "Vậy được rồi. Đúng rồi, buổi tối ta còn phải dự tiệc, nhất định gặp sư phụ, đến lúc đó ta với . Ngươi tìm Thương Dực, phải lựa người cho tốt, ta muốn giết chết Tấn vương trong Tứ quốc săn bắn."

      " sao?" Mắt Thích Dao sáng lên, nàng muốn giết Tấn vương cũng phải chỉ là hai ngày, bất quá thế lực của Tấn vương cũng , dưới dự chèn ép của Dự vương, còn có Thích Dao, mà còn có thể sinh tồn trong khe hẹp, thể , Tấn vương này cũng phải người bình thường. Chẳng qua lâu nữa nàng có thể báo được thù lớn rồi.

      "Ngươi yên tâm, ta nhờ Dự vương thầm điều tra, Nghi quý phi cũng thể trốn thoát. bao lâu nữa thù lớn của Thích tướng quân cũng được báo rồi." Bàng Lạc Tuyết an ủi.

      Nước mắt của Thích Dao từ từ chảy ra, Bàng Lạc Tuyêt lấy khăn ra lau cho nàng: "Dao tỷ yên tâm, ta nhất định trả lại trong sạch cho tướng quân."

      "Ừ, phụ thân, cuối cùng nữ nhi cũng có thể giúp người lật lại bản án, người ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt rồi." Thích Dao ngửa mặt lên trời cười dài.

      "Dao tỷ đừng quá đau lòng."

      ", phải là ta đau lòng, ta chỉ hận thể giết tên tiểu nhân kia ngay lập tức mà thôi." Thích Dao nảy sinh ác độc .

      "Yên tâm, rất nhanh có thể, ta giao mạng vào trong tay ngươi."

      "Ừ, cảm ơn ngươi, Tuyết nhi, tuy ta biết cảm ơn là rất khách sáo, nhưng ta biết nếu phải ngươi, ta sợ là đời này cũng có cách nào để báo thù, càng đừng đến có chỗ để nương thân."

      "Trong khoảng thời gian này, để Thu Nguyệt quấn lấy quản gia của Tấn vương cho tốt, vẫn có rất nhiều chứng cứ cần phải dựa vào ."

      "Ngươi yên tâm, mấy ngày trước, vợ của tên quản gia này đánh chết hai người tiểu thiếp của , tên quản gia này đúng là khổ mà được, tuy nhiên với Tiết ma ma rằng muốn cưới Thu Nguyệt làm thiếp, chỉ là vị thê tử kia sống chết đều chiu, còn uy hiếp nếu dám, tới chỗ của Tấn vương cáo trạng, tại trong lòng đúng là tràn đầy tức giận, muốn ra, tại cũng đơn giản hơn. Ta Thu Nguyệt giở chút thủ đoạn."


      "Ừ, mạng của đáng giá tiền bạc, bất quá những trung thần bị làm hại này, nhất định phải giải tội cho họ mới được."

      "Hừ! Chỉ là cái mạng chó kia của , lão nương ta cũng để vào mắt, bất quá những người bị vẫn cần phải được trả lại trong sạch."

      "Dao tỷ yên tâm, ta thăm mẫu thân trước, buổi tối còn phải dự tiệc nữa."

      "Ngươi nhanh chút , ta sai người chuẩn bị cho ngươi bộ quần áo tốt. Nhất định ngươi thích. Tuy nhiên vẫn còn chuyện, đại tiểu thư nhà ngươi đặt ít y phục ở Lâm Lang hiên." Thích Dao .

      "Nàng? Sợ rằng nàng muốn nhanh chóng tiến cung để vấn an bà bà tương lai, ngươi cứ làm cho tốt, tiền tài cũng phải cần..." Bàng Lạc Tuyết có vẻ đăm chiêu. "Nàng lại lựa chọn, từ trước đến nay Nghi quý phi thích thứ lộng lẫy, Dao tỷ cần phải sai người chuẩn bị cho tốt."

      "Tuyết Nhi yên tâm, ta hiểu rồi."

      "Vậy Tuyết Nhi xin cáo lui trước rồi."

      "Ừ, ngươi cẩn thận chút, mang theo những thứ thuốc bỏ này cho bá mẫu. Chỗ kia, Thương Dực phái người bao vây lại. Tuyết Nhi yên tâm, đó bắt đầu được xây dựng rồi.

      ---

      Bàng Lạc Tuyết mang khăn che mặt, lên xe ngựa từ cửa sau. Bạch Chỉ và Bạch Đinh sớm ở phía sau. Nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết ra ngoài, khẩn trương đỡ nàng lên xe.

      "Đến Mẫu Đan viên thăm mẫu thân."

      "Vâng, tiểu thư."

      Xe ngựa vừa mới , Bạch Quân Nhược ở hậu viện Thuý Vi lâu sớm thấy được. Nhìn nàng vào, ra ngoài lại mang dáng vẻ kia, khoé môi Bạch Quân Nhược nhếch lên thào lẩm bẩm: " biết là ngươi."

      xong phi thân lên cây. Nhìn xa ngựa chạy về ngoại thành, bản thân mình tự vận khinh công đương nhiên có thể bắt kịp.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn xe đầy thuốc bổ quý giá, khoé môi khỏi rút rút, Thích Dao này là, nàng cho rằng chỉ có chút, lại phát thậm chí đầy xe ngựa. Bất quá muốn chữa khỏi bệnh tim cho Dương thị trừ phi là có thể tìm được thuốc dẫn trong truyền thuyết, phối với giảo cổ và cam thảo, chỉ thực, bạch thược, sài hồ, quế chi, phục linh, ngũ vị tử, can khương, nếu sợ rằng lành ít dữ nhiều a. Có thể tìm được thứ này là nàng phải đọc ít sách cổ mới tìm được.

      "Tiểu thư, có người theo dõi." Bạch Chỉ .

      Bàng Lạc Tuyết bên trong xe ngựa mở mắt ra, : "Có cảm nhận được là ai ?"

      "Thuộc hạ vô dụng, võ công của ta và ngang nhau phân biệt được, nô tỳ tra được, bất quá chỉ có người, người muốn nô tỳ ngăn ."

      Bàng Lạc Tuyết muốn quá nhiều người biết được nơi Dương thị ở: "Bạch Chỉ, ngươi xem xem là ai, ngăn cản là được, bản thân ngươi cũng phải cẩn thận, Bạch Đinh, cho xe chạy nhanh chút."

      "Vâng, tiểu thư." Bạch Chỉ theo lệnh mà nhảy lên cây.

      " biết các hạ là người phương nào, ngươi lén lút theo lâu như vậy, ngại ra mặt ." Bạch Chỉ nhìn cây đại thụ trước mặt bằng ánh mắt rét lạnh.

      " có gì, tại hạ chỉ tò mò về tiểu thư kia? biết có thể giải thích nghi hoặc của bản thân ?"

      Bạch Chỉ hừ lạnh tiếng: "Lớn mật cuồng đồ, dám đánh chủ ý lên tiểu thư nhà ta." xong liền rút kiếm đâm về phía trước mặt.

      Bạch Quân Nhược lấy khăn che mặt, bịt mặt lại, hai người bắt đầu giao thủ trong rừng.

      Bên kia Bạch Đinh điều khiển xe ngựa đến Mẫu Đan viên.

      Bàng Lạc Tuyết xuống xe kéo khăn che mặt ra: " ai đuổi theo chứ?"

      "Bẩm tiểu thư, còn, Bạch Chỉ ngăn cản , sợ là hơi khó đối phó."

      "Vậy ngươi hỗ trợ giúp nàng ấy tay ."

      "Vâng, tiểu thư."

      Bàng Lạc Tuyết vào sân, Tử Tước tự mình chọn hoa, cầm rổ, trong rổ ít hoa.

      "Tử Tước, mẫu thân sao rồi?"

      Tử Tước ngẩng đầu nhìn thấy là nhị tiểu thư : "Nhị tiểu thư, hôm qua phu nhân uống thuốc, tâm tình tệ, thấy hoa trong viện nở tốt như vậy. Thuận tiện bảo nô tỳ hái chút, là muốn làm chút son cho tiểu thư."

      Bàng Lạc Tuyết cảm thấy ấm áp trong lòng: "Ta xem mẫu thân, ngươi nấu ít thuốc bổ mang lên cho mẫu thân."

      "Vâng, nhị tiểu thư."

      Qủa vừa vào trong phòng, Dương thị xem bản sách tiêu khiển, thần sắc lại tệ.

      "Mẫu thân, sao người lại nghỉ ngơi."

      Dương thị ngẩng đầu nhìn thấy là Bàng Lạc Tuyết, khẽ cười : "Tuyết nhi đến đây lúc nào vậy? có việc gì làm, tiện thể để Tử Tước hái mấy đoá hoa rồi tính toán phải làm son như thế nào."

      "Sao mẫu thân lại muốn làm việc này, thân thể người tốt, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều chút." Bàng Lạc Tuyết đỡ Dương thị.

      Dương thị đặt sách xuống, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài: " có việc gì, hôm nay ta cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều, ta ngửi được những thứ dược thảo này trong lòng cũng thoải mái hơn."

      "Vậy được rồi, nhưng thứ dược thảo này đều được chăm sóc rất kĩ, bệnh của mẫu thân phải dựa vào chúng nó đấy."

      " Chúng ta ra ngoài chút ."

      "Vâng, mẫu thân, người cẩn thận chút." Bàng Lac Tuyết cẩn thận đỡ Dương thị trong viện. Qủa nhiên ánh mặt trời rất tốt, trong viện có mấy cây gỗ lim, đều là cây cổ thụ trăm năm. Hoa màu đỏ nở vừa lúc, che rất nhiều ánh sáng trong sân, ánh mắt trời xuyên qua lá cây chiếu vào trong viện. Thêm việc trong viện được Dự vương trồng ít dược thảo an thần, sau giờ ngọ tản hương. Bàng Lạc Tuyết vô cùng hài lòng đỡ Dương thị ngồi trong đình. Rót ly trà, hai mẫu tử hưởng thụ thời gian thanh thản sau giờ ngọ.
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :