1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 114: Thắng dùng võ trong thế giới thâm tình

      Phủ Vinh Thân Vương

      Vinh Thân Vương giữ mọi người lại ăn cơm xong mới thả người , Dương thị mặc dù đạt được đáp án ràng của Vinh Thân Vương, nhưng cũng sai biết là mấy, có thể đạt được kết quả như ngày hôm nay bà cực kỳ hài lòng, bây giờ việc có thể làm là để cho thái tử nước Nam Chiếu buông ra.

      bữa cơm, Dự Vương luôn nghĩ làm thế nào mà Bàng Lạc Tuyết và thái tử nước Nam chiếu lại quen biết, điều này làm cho mình nghĩ ra, tiểu nha đầu này thực có bản lãnh.

      Rốt cuộc bữa cơm cũng ăn xong, Dương thị cùng Bàng Lạc Tuyết cáo từ, Dự vương cũng theo sau cáo từ.

      Vinh Thân Vương nhìn Trường Lạc công chúa cẩn thận nhìn mỗi bước của Bàng Sách, trong lòng thầm : "Việc này dù nghịch ý của hoàng thượng, cũng muốn tìm cho nữ nhi nơi quy túc tốt."

      "Được rồi, nên nhìn, chờ ngày sau gả vào rồi, có rất nhiều thời gian để nhìn." Vinh Thân Vương nhìn hồn xác của nữ nhi đều bay ra ngoài, nhịn được trêu ghẹo.

      "Phụ vương, ngài sao lại trêu ghẹo nữ nhi, nữ nhi nghe." Trường Lạc xấu hổ đỏ mặt.

      Mới ra cửa, Dương thị liền cảm thấy đầu óc choáng váng khó chịu, cũng có lên tiếng, sợ hai đứa trẻ lo lắng. Được đỡ lên xe ngựa.

      Vừa tới cửa của phủ Bàng quốc công, Dương thị cũng chịu được nữa, lảo đảo, Dương thị té xỉu.

      Bàng Lạc Tuyết hoảng sợ, hét lớn: "Mẫu thân, mẫu thân, ngài làm sao vậy?" Bàng Lạc Tuyết lần mò mạch tượng của Dương thị.

      Bàng Sách thấy việc vội vàng ôm lấy Dương thị đối với Bàng Lạc Tuyết hô to: "Trước đem mẫu thân ôm vào , gọi thái y, mau lên."

      Bàng Lạc Tuyết vội vàng gật đầu, tránh ra bên, chẳng biết tại sao, Bàng Lạc Tuyết cảm thấy trong lòng mình bất an. Vẫn tự mình lẩm bẩm: , , nhất định có việc gì.

      Dự vương nhìn vẻ mặt sốt ruột của Bàng Lạc Tuyết, tiến lên an ủi: "Tuyết nhi, nàng cần quá lo lắng. Phu nhân nhất định có chuyện gì."

      Bàng Lạc Tuyết hoàn hồn nhìn Dự vương "Đa tạ Chính Dương, Tuyết nhi tiễn."

      "Ừ, nàng mau chóng chiếu cố phu nhân , ta về tới phủ gọi người đưa thuốc bổ tốt nhất đến."

      Bàng Lạc Tuyết gật đầu, xoay người bước nhanh vào phủ quốc công.

      Cẩm Tú Các.

      Bàng quốc công sớm nghe hạ nhân bẩm báo, đuổi đến Cẩm Tú Các, bên lo lắng nhìn thái y bắt mạch cho Dương thị.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng quốc công. Trong lòng phải có oán khí, nhiều hơn là đối với mẫu thân cảm thấy đáng, thời gian qua đàn ông nhiều bạc tình..

      Bàng Lạc Tuyết tự giễu cười cười. Tại đây cái bạc tình trong thế giới thâm tình, thực là thắng cần dùng võ.

      Thái y cau mày : "Bẩm Quốc công, phu nhân là lo lắng quá độ. Là tượng tâm mạch suy kiệt."

      "Thái y. Như thế nào cho phải, phu nhân làm sao có thể tâm mạch suy kiệt được." Bàng quốc công lo lắng hỏi.

      Thái y khó xử lắc đầu "Quốc công, bệnh này của phu nhân, lão phu cũng bất lực, chỉ có thể an tâm tĩnh dưỡng, đừng quấy rầy tâm thần của phu nhân. tại ta kê toa thuốc cho phu nhân, trì hoãn bệnh tình của phu nhân."

      "Như vậy liền làm phiền thái y."

      "Quốc công khách khí."

      giường Dương thị chuyển tỉnh, mặt mệt mỏi, nhìn nhiều người đứng bên giường "Đây là thế nào."

      Bàng Sách cùng Bàng Lạc Tuyết đứng ở trước giường. Trong mắt ngấn lệ, Bàng Sách kéo tay Dương thị "Đều là lỗi của con trai. Thân thể mẫu thân tốt, còn muốn bận tâm đến hôn của con, con trai bất hiếu."

      " ngốc nghếch gì đó, con là con trai của ta, bận tâm vì con là chuyện hiển nhiên, chỉ là thân thể của mẫu thân tốt, sợ là chống được đến ngày Sách nhi thành thân." Dương thị vuốt khuôn mặt tuấn của Bàng Sách.

      Bàng Lạc Tuyết sờ đến mạch tượng của Dương thị liền phát mạch tượng của Dương thị so với ngày trước yếu rất nhiều, mẫu thân chỉ là dâng hương cầu phúc, sao lại có thể thành ra dạng này.

      Dương thị kéo tay Bàng Lạc Tuyết: "Tuyết nhi, nhìn con kìa, sắc mặt sao khó coi như vậy."

      Bàng Lạc Tuyết nghe xong nước mắt rơi lạch cạch lạch cạch, kéo tay Dương thị: "Mẫu thân, cần bận tâm, sau này Tuyết nhi chia sẻ thay cho mẫu thân."

      " làm khó cho con, mẫu thân ngại, muốn lo lắng quá nhiều."

      "Mẫu thân, ngài nhất định phải tốt, Tuyết nhi nhất định để cho người có việc gì."

      Bàng Lạc Tuyết kéo tay Dương thị, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

      Bàng quốc công nhìn thấy Dương thị đột nhiên trong lòng cảm thấy áy náy, Dương thị cùng ông qua những ngày tháng gian nan, hai người đều quen biết nhau từ , mặc dù ông ngưỡng mộ Nguyệt nhi, Dương thị gả qua đây năm, trong lòng ông đối với lão phu nhân có oán hận, càng tỏ sắc mặt tốt đối với Dương thị, ông chịu thú Dương thị là vì địa vị của mình, thế nhưng những ngày tháng dài dằng dặc làm bạn, Dương thị đối với ông dịu dàng săn sóc, hai người tôn trọng lẫn nhau, nếu phải ông coi trong nha đầu Thu Nguyệt kia, chắc hẳn ở thời điểm phu nhân bị động thai khí, cũng hạ xuống mầm tai họa, nghĩ đến chuyện này, trong lòng áy này lại thêm mấy phần.

      Bàng quốc công nghĩ đến hôm nay chính mình cầu hôn, nhìn sắc mặt bất thiện của Bàng Sách, lời vừa tới miệng lại nuốt xuống.

      "Lão gia" Dương thị dơ tay.

      Bàng Sách và Bàng Lạc Tuyết đành phải đứng dậy tránh ra, Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng quốc công, trong lòng thậm chí có chút hận ý, nếu phải vì ông ta, mẫu thân cũng như vậy.

      Bàng quốc công dơ tay nắm lấy tay Dương thị, "Phu nhân yên tâm, ta nhất định cho người ta dùng dược tốt nhất, nàng nhất định khá hơn."

      Dương thị lắc đầu "Lão gia, cần quan tâm đến thiếp, chỉ là thiếp có chuyện muốn nhờ cậy."

      "Phu nhân cứ , chúng ta phu thê nhiều năm như vậy, có cái gì nhờ hay nhờ cậy."

      Dương thị mỉm cười "Hôn sau này của Tuyết nhi, mong rằng lão gia có thể lo lắng đến ý nguyện của Tuyết nhi nhiều hơn, muốn đem Tuyết nhi đẩy vào trong thâm cung kia."

      Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc, nguyên lai Bàng quốc công có tâm tư này, cái này chẳng lẽ là người cha thương nàng từ ư?"

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng quốc công, Bàng quốc công cúi đầu tránh ánh mắt của Bàng Lạc Tuyết, ông đích thực là chứa tâm tư như thế, chỉ là nhị phu nhân , phi tử trong cung sợ là qua năm mới tuyển, đầy đủ hậu cung, đến lúc đó nhị tiểu thư cập kê, nếu như nhị tiểu thư tiến cung có thể làm cho địa vị phủ Bàng quốc công càng thêm vững chắc. Ông vốn cũng có cùng suy như như vậy, chỉ là lúc ông đề cập qua với Dương thị, Dương thị chút suy nghĩ liền cự tuyệt, hôm nay phu nhân vậy, sợ là trong lòng của Tuyết nhi cũng có khúc mắc, chỉ là phu nhân sinh bệnh nửa đều là do mình, Bàng quốc công đánh phải trấn an: "Phu nhân yên tâm, ta nhất định suy nghĩ ý nguyện của Tuyết nhi." Liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của Bàng Lạc Tuyết, lạnh đến làm cho tim phổi của người ta đều đông lạnh.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Dương thị an ủi: "Mẫu thân yên tâm, Tuyết nhi phải là hài tử ba tuổi, để cho người bán , coi như quân cờ." xong liếc mắt nhìn Bàng quốc công cái, tình hình ngày hôm nay của mẫu thân đều là do phụ thân này cũng mấy di nương kia tạo thành, bây giờ trái lại tốt, vẫn nghĩ tới bán mình, biết nên gọi là gì.

      "Tuyết nhi bậy bạ gì đó, chỉ là nhị di nương Tuyết nhi thông minh, vào cung phụng dưỡng hoàng thượng cũng là phúc phận của Tuyết nhi, con là tâm can bảo bối của phụ thân, phụ thân làm sao có thể nghĩ bán Tuyết nhi đâu. Lời này làm cho phụ thân thương tâm." Bàng quốc công chột dạ.

      Dương thị liếc mắt nhìn Tuyết nhi, vỗ tay nàng "Hài tử ngốc này, phụ thân luôn là người hiểu con nhất, ca ca cũng gắn bó suốt đời cùng với con, chỉ có nhị muội muội nghĩ nhiều, cũng là mẫu thân dùng được, ngờ hôn của con của mình cũng để cho nhị nương vất vả." xong Dương thị nhắm mắt lại.

      Trong lòng Bàng quốc công đấu tranh "Phu nhân gì, là ta mực nuông chiều nàng ta, phu nhân cần lo lắng. Phu nhân yên tâm, ta nhất định để cho Tuyết nhi vào cung."

      Dương thị gật đầu, ho khan hai tiếng, sắc mặt càng mệt mỏi.

      Bàng Lạc Tuyết đau lòng : "Mẫu thân, nên suy nghĩ nhiều, Tuyết nhi nhất định bảo vệ mình tốt, hôm nay mẫu thân mệt nhọc, muốn hao tổn tâm tư, sau này con chiếu cố người tốt."

      Dương thị vui mừng gật đầu.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt tình thâm của Bàng quốc công, thản nhiên : "Phụ thân, hôm nay cầu hôn, mẫu thân lo liệu được rồi, phụ thân cần quan tâm, còn có Tuyết nhi có cầu quá đáng."

      "Tuyết nhi, ."

      "Mẫu thân như vậy, sợ rằng muốn tĩnh dưỡng, sau này Cẩm Tú Các này muốn bất cứ ai tùy tiện tới."

      Bàng quốc công nghĩ: "Ừ, Tuyết nhi có lý, chỉ là tình trong nhà, nếu giao cho Nhược Sinh?" Bàng quốc công hỏi dò.

      "Thế nào? Chẳng lẽ Tuyết nhi ở sao? Nhị di nương chỉ là cái di nương, Tuyết nhi là đích nữ của cái nhà này.

      Bàng quốc công đạo "Tuyết nhi dù sao cũng là đứa , phụ thân chỉ lo lắng."

      "Phụ thân, lâu sau ca ca muốn lấy công chúa vào cửa, đến lúc đó cái nhà này tự nhiên có công chúa làm chủ, phụ thân có thể yên tâm, tại có tứ di nương giúp đỡ, Tuyết nhi quá mức vất vả."

      "Này" Bàng quốc công do dự.

      "Lão gia yên tâm, thiếp thân theo phu nhân, học được ít, thiếp thân phụ tá nhị tiểu thư tốt." Tứ phu nhân nhìn Bàng quốc công.

      Bàng quốc công nhìn tứ phu nhân gật đầu, "Nàng hãy giúp đỡ Tuyết nhi cho tốt."

      "Vâng. Thiếp thân ."

      Dương thị gật đầu, "Lão gia, thiếp thân biết thân thể mình yếu đuối, liền phái nha hoàn Lục Phù kia tìm hiểu ít nữ tử các nhà, chuẩn bị nạp thiếp thất cho lão gia. Cũng cấp cho lão gia thêm người nối dõi, trong nhà cuối cùng đứa cũng hơi thiếu."

      "Phu nhân có lý, chỉ là phu nhân còn phải trông nom thân thể của mình mới phải." Bàng quốc công cảm khái.

      "Lão gia" Dương thị vừa định chuyện.

      "Tránh ra cho ta" Ngoài cửa truyền đến tiếng hét của lão phu nhân.

      Bàng quốc công nhíu mày, liền thấy đống lớn nha hoàn vây quanh người già mặc áo tím có chữ phúc tóc bạc tiến vào. Vội vàng ra đón "Lão phu nhân, ngài sao lại trở về lúc này, sao thông tri cho con tiếng, con đón người."

      "Hừ!" Lão phu nhân nổi giận đùng đùng cắt ngang Bàng quốc công, sắc mặt đen xì như đáy nồi, nhìn Bàng quốc công ở bên giường của Dương thị đứng dậy nghênh tiếp cũng có, khí tức bất ngờ đánh đến. Quở trách Bàng quốc công: "Bây giờ cái nhà này cũng để ta ở trong lòng, thế nhưng lại ghét bỏ lão bà tử này." xong nện quải trượng đầu rồng xuống mặt đất.

      Bàng quốc công vội vàng đỡ lão phu nhân an ủi "Lão phu nhân là làm tổn thọ con trai ư, cái nhà vĩnh viễn đều là do lão phu nhân làm chủ, biết vì sao lão phu nhân lại sinh lớn khí như thế, nếu như tức quá thân thể làm sao tốt được, con trai thực lo lắng."

      "Hừ, ngươi cứ việc thả cho phu nhân của ngươi làm xằng làm bậy, nửa điểm cũng để ta vào mắt."

      "Lời của lão phu nhân cháu nghe hiểu." Bàng Lạc Tuyết yếu ớt nhìn lão phu nhân rồi .
      Last edited: 27/6/16
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 115 : Dương thị bệnh nặng

      Edit : Sóc Là Ta

      "Tuyết nhi, sao con lại chuyện như vậy với tổ mẫu?" Bàng quốc công quát lớn

      Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, lời nào.

      Lão phu nhân chống quải trượng (ý là gậy ấy) bước từng bước vào trong, nhìn Dương thị bị bệnh nằm ở giường cười lạnh "Ngươi lại làm bộ dáng này cho ta xem ư, chẳng lẽ ta trở về, ngay cả lễ nghĩa ngươi cũng làm được sao?"

      Dương thị nhìn lão phu nhân, bản thân muốn đứng dậy, lại phát thân thể của mình rất mệt mỏi, miễn cưỡng "Lão phu nhân đa tâm , tức phụ dám. Chỉ là thân thể tức phụ bây giờ rất mệt mỏi "

      "Hay cho câu rất mệt. Chắc hẳn ngươi làm chuyện gì trái với luận thường đạo lý nên mới có thể như vậy ." Lão phu nhân khoanh tay trước ngực dõng dạc .

      "Lão phu nhân, lời này của người có ý gì? Tức phụ làm chuyện gì sai khiến lão phu nhân tức giận như vậy." Dương thị cười hỏi

      "Ngươi còn có mặt mũi hỏi sao? Ngươi quả là phụ nữ có tâm địa ác độc." Lão phu nhân hô to

      "Lão phu nhân, biết mẫu thân làm gì người vui, nhưng nếu có tội, mong người rộng lòng tha thứ cho mẫu thân lâm bệnh dậy nổi, kính xin lão phu nhân thận trọng từ lời đến việc làm của người." Bàng Lạc Tuyết đứng ra trước mặt Dương thị

      "Tuyết nhi muốn vâng lời tổ mẫu sao?" Lão phu nhân nhìn đứa cháu ngoan ngoãn của bà.

      "Thân thể mẫu thân khó chịu, lão phu nhân có lời gì chờ thân thể mẫu thân khá hơn chút rồi ." Bàng Lạc Tuyết nhìn Dương thị, biết bà thể chịu thêm kích thích nào nữa.

      " tốt, tốt, tốt lắm, Ta chút địa vị gì trong cái nhà này nữa rồi, bây giờ các ngươi đều đủ lông đủ cánh, còn dám cùng tổ mẫu chuyện như vậy." xong giơ tay cao muốn dieendaanleequuydonn đánh vào mặt Bàng Lạc Tuyết khiến mọi người kinh hãi. Nhưng bàn tay này có rơi xuống mặt Bàng Lạc Tuyết, mà bị Bàng Sách nắm chặt tay lão phu nhân.

      "Lão phu nhân. Người vì sao phải như vậy? Tuyết nhi sai sao?" Bàng Sách cau mày, lão phu nhân cảm thấy cổ tay bị đau. Lão phu nhân bất giác nhăn mặt, hung hăng rút tay ra nhìn Bàng quốc công "Ngươi có dạy bảo con của mình hay ? Ta thân là tổ mẫu muốn dạy dỗ cháu còn bị tôn tử nhục nhã."

      "Lão phu nhân bớt giận, Sách nhi, mau lại đây xin lão phu nhân thứ tội."

      "Con cảm thấy ca ca làm sai chỗ nào, cho dù là lão phu nhân lớn tuổi, trí nhớ cũng tốt, nhưng lão phu nhân đến liền tức giận với mẫu thân con, mẫu thân bây giờ sinh bệnh, thể bị đả kích. Con nghĩ lão phu nhân trở về, đường xá xa xôi, nóng tính như vậy, bằng trở về nghỉ ngơi tốt." Bàng Lạc Tuyết nhìn lão phu nhân, vẻ mặt muốn nhượng bộ.

      "Được rồi, lão phu nhân. Bây giờ thân thể phu nhân khó chịu. Hay là trước tiên Nhi tử đưa người hồi Hà Hương viên." Bàng quốc công nghĩ còn là đứng ở bên cạnh lão phu nhân bên người

      "Ngươi, tốt, tốt, đứa con trai tốt của ta, người chồng tốt" lão phu nhân chỉ vào mặt Bàng công công

      "Lão phu nhân" Bàng công công kêu lên

      Lão phu nhân khoát tay áo "Tốt, tốt, ta xong liền . Để cho ngươi biết phu nhân ngươi là người như thế nào, Bây đâu, đem người mang vào."

      Chỉ chốc lát sau, có hai thị vệ khiên phế nhân với khuôn mặt hoàn toàn bị biến dạng tiến vào. khí trong phòng truyền đến mùi thịt thối tanh nồng bốc lên.

      Bàng Lạc Tuyết bịt mũi. Bàng quốc công cũng nhíu mày hỏi "Lão phu nhân, người có ý gì?"

      "Chẳng lẽ ngươi nhận ra sao?"

      Bàng quốc công cố gắng chịu đựng mùi hôi thối, tiến lên nhìn thấy mặt bị thối rửa, cặp mắt lay động, bên cạnh thịt thối, còn có cặp mắt bên trong loang lổ vết máu, mặt có chỗ nào là còn nguyên vẹn.
      Bàng quốc công khiếp sợ, bởi vì tay nàng ràng có đeo cái ngọc hoàn, cái này là chính tay đưa cho Thu Nguyệt làm vật đính ước.

      "Này, đây phải là Thu Nguyệt sao?" Giọng của Bàng quốc công run rẩy hỏi

      "Hừ, hiếm thấy, cuối cùng ngươi còn có thể nhận ra?"

      "Nàng, vì sao nàng trở nên bộ dáng như thế này?" Bàng quốc công nhìn về phía lão phu nhân

      "Hừ, điều này phải hỏi phu nhân tốt của ngươi, vốn ta nghĩ đem Thu Nguyệt về phủ, ta tính từ lúc nàng , giờ nàng trở về thành bộ dạng này, chín phần mười cũng là do phu nhân ngươi làm.” Lão phu nhân tức giận

      Bàng quốc công nhìn Thu Nguyệt mặt đất chẳng khác gì phế nhân, nhàng khẽ gọi: "Nguyệt nhi, nàng nghe được ? Là ai hại nàng ra bộ dạng thế này.”

      " cần gọi vô ích, nàng thể đáp lại ngươi , đại phu , nàng bị độc trùng cắn bị thương , tứ chi tê buốt thể cử động, thêm nữa những con kiến ràng làm hai mắt nàng mù rồi, làm tai nàng điếc, bây giờ nàng khác gì phế nhân." xong lão phu nhân phẫn nộ nhìn Dương thị, người con dâu này biết rất ràng bà đem Thu Nguyệt về, vậy mà lại dám ra tay ác độc. Bà phải đau lòng cho Thu Nguyệt, mà đau lòng
      http://***************.com/downloads/posts/2851834.png

      Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh
      thuyt thích bài này.

    3. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Khong vao xem duoc phan sau ban a

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 116: Đoạn tuyệt

      Bàng Quốc công vừa ôm Thu Nguyệt rời .

      Bàng Lạc Tuyết cắn răng xoay người quỳ gối bên người Dương thị cùng với Bàng Sách, Dương thị nhìn đôi trai này, trong lòng ấm áp, ánh mắt trong phút chốc có chút ươn ướt.

      "Các ngươi cần phải đau lòng thay ta, mẫu thân có hai người các ngươi cũng thoả mãn rồi."

      Bàng Sách tức giận đứng dậy: "Ta giết kẻ tiện nhân kia."

      "Đứng lại!" Bàng Lạc Tuyết .

      "Tuyết nhi, thế nào, ngươi cũng sợ bị phụ thân trách phạt sao? Ngươi yên tâm, ai làm người nấy chịu." Bàng Sách nện vỡ bàn.

      "Sách Nhi, đừng." Dương thị nhất thời bị kích động, ngụm máu tươi lại phun ra.

      Bàng Sách lại vội vàng chạy đến bên người Dương thị khẩn trương : "Mẫu thân, người sao vậy, đừng làm ta sợ."


      "Sách nhi, nghe mẫu thân, nữ nhân kia, đừng quan tâm đến nàng." Dương thị ôm lấy con trai của mình, cho làm chuyện điên rồ.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Sách: "Ca ca, đây mới đúng là kết cục của nàng, ta phái người hầu hạ nàng ta cho tốt, huynh yên tâm. Kết cục ngày hôm nay nàng rơi vào, rất đáng đời."

      Dương thị cười cười, nàng định cho hai hài tử biết là do nàng gây nên, bởi vì tâm lý của hai đứa trẻ vẫn rất lương thiện.

      Bàng Lạc Tuyết cầm lấy tay Dương thị bắt mạch, mày lại nhíu mặt hơn, Dương thị kinh ngạc nhìn nữ nhi: "Tuyết nhi học y thuật lúc nào vậy?"


      "Chỉ là rảnh rỗi nhàm chán quá, nên giết thời gian thôi." Bàng Lạc Tuyết thả tay Dương thị lại vào trong chăn, vén góc chăn cho nàng, an ủi: "Mẫu thân, dù có thể nào nữa người cũng nên nổi giận, cũng cần sầu lo, Tuyết nhi nghĩ ra biện pháp chữa khỏi cho người, sáng mai ta cho người dọn dẹp Mẫu Đan viên, khí ở đó rất tốt, mẫu thân vào đó ở thời gian ngắn ."

      Dương thị gật gật đầu, Bàng Lạc Tuyết nhanh tay lẹ mắt điểm huyệt ngủ của Dương thị, nhìn hai mắt Dương thị từ từ nhắm lại. giọt nước mắt mới rơi xuống.

      Bàng Sách nhìn muội tử của mình khóc thương tâm như vậy, cẩn thận mà lau nước mắt mặt nàng: "Tuyết Nhi, muội cho ta biết, cuối cùng là mẫu thân làm sao vậy?"

      "Ca ca, huynh yên tâm, mẫu thân chỉ là bị các nàng làm tức giận thôi, ta chữa khỏi cho người. tại chuyện quan trọng nhất vẫn là mang mẫu thân xuất phủ. Những người này cũng còn cách nào để làm người tức giận nữa."

      "Được, vậy toàn bộ nghe theo lời của muội, chỉ là ngờ phụ thân vậy mà lại tuyệt tình như vậy." Bàng Sách nhìn Dương thị mà khổ sở .

      Bàng Lạc Tuyết nhìn khoé mắt Bàng Sách đều đỏ lên, an ủi: "Ca ca, yên tâm, bọn họ đều phải trả giá đắt. Tuyết nhi hi vọng ca ca tham dự vào những chuyện này, huynh phái người bảo vệ Mẫu Đan viên. Bất luận là kẻ nào cũng cho vào, ngay cả phụ thân hay lão phu nhân cũng được."

      Bàng Sách gật đầu. Thoáng suy tư : "Nữ nhân kia, muội định làm như thế nào? Nhìn thấy nàng còn sống, trong lòng ta vui vẻ gì, cái loại vong ân phụ nghĩa như nàng, ta thấy giữu mạng của nàng ta lại công bằng với mẫu thân, muội lại vẫn sắp xếp nàng đến chỗ lão phu nhân. Muốn xuống tay cũng được."

      "Vì sao phải xuống tay, việc hôm nay toàn bộ đều là do lão phu nhân sắp xếp. Dù thế nào nữa bà ta cũng phải trả giá cho độc ác của mình."

      "Tuyết nhi, chỉ giáo cho?"

      Bàng Lạc Tuyết chụp tay lên vai Bàng Sách: "Ca ca đừng nên tự coi bản thân mình, giờ ngươi có tư cách để khiêu khích thái tử Nam Chiếu quốc đấy."

      Bàng Lạc Tuyết nghĩ nghĩ, nhìn tâm thần Bàng Sách yên, cười xấu xa hồi, ca ca nhà mình đúng là vẫn còn chút nhát gan: "Ca ca, huynh với muội, để mẫu thân nghỉ ngơi cho tốt chút." Lại ngẩng đầu với phía : "Hai người các ngươi ở lại chỗ này bảo vệ phu nhân, dù là ai cũng cho tiến vào."

      Bàng Sách cả kinh, cũng thuộc vào hàng cao thủ, bên trong có dao dộng, khiến biết được võ công của hai người kia cũng thấp, biết từ lúc nào, Tuyết nhi có nhiều cao thủ như vậy rồi?

      " thôi."

      Bàng Lạc Tuyết mang theo Bàng Sách về Lạc Tuyết các của nàng, hai người ở lại nóc đương nhiên là huynh đệ Khương gia mà Dự vương đưa cho nàng để phòng thân, canh phòng kỹ lưỡng cho Dương thị.

      Vừa rồi khi thầm quan sát bọn đương nhiên cũng biết toàn bộ chuyện vừa phát sinh, đột nhiên lại rất bội phục nha đầu vẫn chưa cập kê này, dũng cảm như thế, giống tiểu thư khuê các bình thường. Lệ khí người lại càng bình thường.

      Lạc Tuyết các.

      Bàng Lạc Tuyết mang theo Bàng Sách trở lại trong viện của nàng, vào đêm, nhưng đèn đuốc trong viện vẫn cứ sáng trưng như cũ, Liên Diệc và Liên Ngẫu vẫn tính toán, mấy ngày nay tới giờ hai nha đầu này tiếp nhận tất cả mạch máu kinh tế của Đông Tần, cho dù là kì tài buôn bán như Bạch Quân Nhược đều bái phục.

      Bàng Lạc Tuyết mang theo Bàng Sách đến Dược lâu, nơi này có rất ít người có thể vào, Bạch Chỉ và Bạch Đinh thủ ở bên ngoài, nhìn thấy là Bàng Lạc Tuyết, mở cửa.

      Bàng Sách càng ngày càng cảm thấu tò mò về muội muội của mình, vì sao bên người của nàng lại đột nhiên có nhiều người có võ công, mà công phu lại thấp như vậy.

      Bàng Sách vào cửa, nhìn thấy Liên Diệc và Liên Ngẫu cẩn thận xem bản giấy tờ dưới ánh đèn, mà bàn lại có hơn ba mươi bản.

      Từ đầu Liên Diệc và Liên Ngẫu tưởng rằng là tiểu thư, cũng ngẩng đầu, lương thực thu mua gần đây tương đối nhiều, dựa theo phân phó của tiểu thư, đều phải bắt đầu mua dồn lương thực, tuy thể hiểu ý của tiểu thư, nhưng từ trước đến nay các nàng đều lấy tiểu thư làm chủ, tất nhiên thể làm trái, thu nhập cho tốt, nhưng thứ này đều là lương thực thu mua của cả nước, thậm chí là của cả những nước khác.

      "Tỷ tỷ, những thứ sổ sách này, chúng ta sắp làm xong rồi." Liên Diệc xong ngẩng đầu, phát chỉ có tiểu thư nhà mình mà còn có đại công tử, vội vàng đẩy Liên Ngẫu tính sổ ở bên cạnh, hành lễ: "Yết kiến đại công tử." xong lại nhìn sổ sách hỗn loạn thể chịu nổi trước mặt, khỏi than thầm trong lòng.

      " cần sợ , ca ca là người mình, cần phải hành lễ."

      Bàng Lạc Tuyết cầm lấy sổ sách mà ném vào lòng Bàng Sách. Bàng Sách liền đón lấy, cúi đầu nhìn kỹ, Thực vi thiên, lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lật thêm lại thấy được Lâm Lang hiên, kinh hoảng đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, bản tiếp theo là Vọng Giang lâu, rồi khi nhìn thấy bản là Thuý Vi lâu, miệng Bàng Sách mở to, đủ để nhét được quả trứng chim, lần này Liên Diệc và Liên Ngẫu cùng cười.

      Bàng Sách nhéo đùi mình, đau, vậy phải là nằm mơ, ngẩng đầu nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết : "Tuyết nhi, những thứ này đều là của muội sao?"

      Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: "Đây là phần trong số đó."

      Liên Diệp và Liên Ngẫu cùng gật đầu, lời này của tiểu thư sai. Đây quả chỉ là phần trong số đó, bởi vì, tại những thứ này đều được mở mang ra khắp Đông Tân quốc rồi.

      Bàng Sách chịu kích động, chuẩn bị hỏi, bỗng nhiên lại thấy bóng dáng quỷ mỵ lướt qua. Bên ngoài vang lên tiếng của Bạch Chỉ cùng Bạch Đinh: "Ai?"

      Bàng Sách rút nhuyễn kiếm ở bên hông ra, chắn trước mặt Bàng Lạc Tuyết.

      " cần lo lắng, đều là người nhà."

      Người tới quả nhiên là Thích Dao và Thương Dực.

      Bàng Sách có phần nghi ngờ nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết cho ánh mắt yên tâm. nghĩ tới võ công của Dao lâu chủ lại cao như vậy, bình thường cũng nhìn ra.

      Thương Dực nhìn Bàng Lạc Tuyết : "Tiểu thư, thuộc hạ sắp xếp xong, chỉ là thương nghiệp của tứ quốc vẫn do Bạch gia nắm giữ. Chúng ta gặp trở ngại con đường khai thương giữa tứ quốc."

      Bàng Lạc Tuyết nhíu mày: "Tên Bạch Quân Nhược khó đối phó này cứ cố chấp chiếm giữ danh hiệu đệ nhất."

      Thích Dao cũng : "Ngươi có rảnh cũng có thể gặp tên kia, có thể chỉ dùng cái liếc mắt nhận ra ta phải là lão bản phía sau màn, quả nhiên là đơn giản."

      Bàng Lạc Tuyết gật đầu: "Vậy tại ở đâu?"

      Thích Dao phong tình vạn chủng vuốt vuốt tóc : "Còn có thể ở đâu nữa, tại coi Thuý Vi lâu như nhà mình rồi. Qua nhiều ngày như vậy, bao cả mặt sau vườn của Thuý Vi lâu. Bất quá hôm qua lại muốn nghe tiếng đàn của Như Yên nương."

      Bàng Lạc Tuyết sờ sờ cằm: "Nếu muốn nghe tiếng đàn của ta, cái giá này cũng , dù sao người ta cũng là thương gia lớn nhất tứ quốc, Dao tỷ nên thất lễ. Con dê béo lớn như vậy, làm thịt được cũng tồi."

      Bàng Lạc Tuyết xong, nữ nhân đối diện cười đến gian trá. Khiến cho Bàng Sách ở bên cạnh sợ đến ngây người.

      Thương Dực sớm coi như thấy gì, trái lại, lại rất bội phục vị nhị tiểu thư Bàng gia này, tuổi còn như vậy nhưng lại quyết đoán hơn bất kì nam nhân nào, tại tất cả Đông Tần quốc, trừ bỏ quân binh, sợ là cũng đều ở trong tay nàng, con đường hi vọng báo thù của cũng lớn hơn rất nhiều.

      Bàng Sách cầm lấy tay Bàng Lạc Tuyết, chân nhìn Bàng Lạc Tuyết mà : "Tuyết nhi, nhất định là ta mơ, muội đến nhéo ta cái."

      Bàng Lạc Tuyết buồn cười nhéo chặt thịt mềm bên hông Bàng Sách, Bàng Sách đau đớn nhe răng trợn mắt: "Được rồi đủ rồi, ta tin, ta tin rồi."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Sách rồi giới thiệu: "Vị này chính là Thích Dao, nàng là con của Thích tướng quân."

      Bàng Sách kinh ngạc, nghĩ tới nàng thực là con của tướng quân: "Chào Thích tiểu thư, tại hạ vẫn luôn lấy Thích tướng quân làm gương, vẫn tin ông ấy làm ra những chuyện thông đồng với địch mà bán nước, tại hạ ngưỡng mộ Thích tướng quân lâu, mong tiểu thư hãy nén bi thương, mọi việc thay đổi."


      Thích Dao ôm quyền, phụ thân bị Tân vương hãm hại, chung quy có ngày ta khiến phải trả giá lớn, gia phụ dưới suối vàng có biết được, cũng có thể an nghỉ."

      Bàng Sách gật gật đầu, từ nghe mẫu thân qua, cũng từng thấy qua Thích Dao lúc còn bé, chỉ là tuổi tác khi ấy còn quá , hai người đều quên.

      Bàng Lạc Tuyết : "Vị này chính là Thương Dực, Đại công tử của Thương gia Bắc Yến quốc, đệ đệ của Thương hoàng hậu."

      Bàng Sách ôm quyền, xem như là nhận thứ, đồng thời cũng kinh hãi, người như vậy mà Bàng Lạc Tuyết cũng có thể thu nhận được.

      "Yết kiến Bàng công tử, tại hạ nhờ ơn cứu giúp của tiểu thư, mới sống được đến bây giơ, hoàng tử mới có thể bình an trưởng thành."

      Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết "Hoàng tử?"

      "Là Tiểu Tứ tử, là con trai của Thương hoàng hậu, vậy huynh cũng nghe quan chuyện của Thương gia rồi."

      Bàng Sách gật đầu, nghĩ tới lai lịch của tiểu tử béo vù vù kia lại lớn như vậy.

      "Ca ca, nếu hôm nay Tuyết nhi mang huynh gặp người của ta, như vậy vẫn xin ca ca giữ bí mật giúp ra, đừng để mẫu thân và người ngoài biết được."

      Bàng Sách gật gật đầu, cái gì quan trọng hơn vẫn biết được. tại vô cùng thất vọng với cái nhà này, ngẩng đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết : "Tuyết nhi, ca ca cũng muốn góp chút sức, cũng có thể giúp muội san sẻ chút, muội mới cần phải vất vả nữa."

      Bàng Lạc Tuyết nở nụ cười, bây giờ nàng quả rất vui mừng: "Ca ca, đây là điều tất nhiên, huynh yên tâm, Tuyết nhi quả có chuyện lớn để huynh làm."

      xong Bàng Lạc Tuyết lại để lộ nụ cười của hồ ly, trong nhận thức của những người quen biết nàng, nha đầu kia sợ rằng sắp có việc kinh thiên động địa cần hoàn thành rồi.
      Last edited: 27/6/16
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 117:

      Ngày hôm sau.

      Từ sáng sớm Bàng Lạc Tuyết đến Cẩm tú các, mang đến ít nha hoàn và ma ma, giúp đỡ Dương thị thu dọn đồ đạc.

      Bàng quốc công ở bên tha thiết trông mong nhìn Bàng Lạc Tuyết, nhưng nàng hề liếc nhìn ông ta đến cái. Khương Mộc đến chỗ Dự vương lấy về chiếc xe ngựa rất đặc biệt, bề ngoài nhìn đặc biệt, nhưng bên trong lại là khung cảnh khác, bên trong trải da cáo mềm mại, gấm Vân Nam tốt nhất dùng để bao góc cạnh, mui xe được khảm vài viên dạ minh châu, dược liệu bên trong túi hương, lại bị Dự vương đổi thành thảo dược ngưng thần tĩnh khí hoàn toàn, có thể thấy được là để tâm.

      Dương thị bị Bàng Lạc Tuyết hạ mê dược, ngủ rất an ổn, Bàng Lạc Tuyết sợ người trong phủ này lại kích thích đến Dương thị, vì thế dứt khoát sai người, bỏ mê dược vào trong thuốc của Dương thị, để cho bà được ngủ an ổn.

      Dương thị được hạ nhân cẩn thận nâng vào trong xe, phủ lớp chăn mềm mỏng lên. Nhìn Dương thị được ngủ yên lành, Bàng Lạc Tuyết cũng vui mừng, phân phó người làm chút, đừng làm ầm ĩ đến Dương thị.

      Bàng quốc công nhìn nữ nhi bận rộn ở bên, cũng muốn quan tâm đến ý muốn của ông, do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm : "Tuyết nhi, ngươi làm gì vậy?"

      Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy Bàng quốc công, chỉ là lười phản ứng lại, miễn cưỡng đáp lại: "Phụ thân có gì cần dặn dò sao? Nếu có, vậy xin phụ thân nhường chút, đồ đạc của mẫu thân cũng ít, phụ thân cẫn nên đến bên để nghỉ ngơi .?

      "Tuyết nhi, ta..." Bàng quốc công vướng mắc .

      "Phụ thân cói gì muốn sao?"

      "Vũ nhi yết kiến phụ thân." Bàng Lạc Vũ vịn tay Cúc Thanh, chậm rãi hành lễ.

      Từ khi Bàng Lạc Vũ có thai Bàng quốc công cho nàng sắc mặt hoà nhã, nhưng dù gì nàng cũng phải gả vào phủ Tấn vương làm phi tử, cũng muốn để cho nhị phu nhân thương tâm. Gật gật đầu: "Sao Vũ nhi lại sang đây?"

      Bàng Lạc Vũ đắc ý nhìn thoáng qua Bàng Lạc Tuyết, : "Hôm nay mẫu thân muốn xuất môn tĩnh dưỡng, Vũ nhi sang đây để đưa tiễn mẫu thân."

      " là đa tạ tỷ tỷ lo lắng. "Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ thản nhiên , nàng mới tin tưởng Bàng Lạc Vũ tốt bụng như thế.

      "A. Sao lại thấy mẫu thân?" Bàng Lạc Vũ nhìn xung quanh, làm như vừa mới phát ra.

      "Tỷ tỷ cần lo lắng, mẫu thân sau khi uống thuốc ngủ rồi. Sau khi mẫu thân tỉnh lại muội cho bà tâm ý của tỷ tỷ."

      "Nhưng dù sao ta vẫn muốn gặp được mẫu thân lần mới được, nếu trong lòng Vũ nhi rất yên tâm."

      "Vũ nhi, lòng hiếu thuận của ngươi là khó có được, chờ mẫu thân của ngươi tỉnh lại rồi thăm nàng cũng muộn." Bàng quốc công .

      ", trước khi mẫu thân tốt hơn, ta cho phép bất kì kẻ nào trong các ngươi quấy rầy bà."

      "Tuyết nhi, chuyện này sợ rằng phải là thứ ngươi có thể quyết định đâu. Dù sao phụ thân..."

      Bàng Lạc Vũ thoáng nhìn về phía Bàng quốc công.

      Bàng Lạc Tuyết mỉm cười: "Tỷ tỷ vẫn nên chăm sóc cho thân thể của mình nhiều hơn, dù sao tỷ tỷ vừa mới sẩy thai, nếu điều trị tố, nhất định để lại mầm bệnh."

      Ánh mắt của Bàng Lạc Vũ lành, như là nhớ tới chuyện gì đó: "Sao lại thấy Tam muội, hôm nay mẫu thân , sao lại hiểu quy củ như vậy chứ."

      Qủa nhiên Bàng quốc công cũng có chút vui.

      "Yết kiến lão gia." Nhị phu nhân cầm hộp đựng thức ăn, hành lễ .

      "Yết kiến nhị di nương."

      "Nàng đến đây lúc nào vậy?" Bàng quốc công hỏi.

      Nhị phu nhân đưa hộp thức ăn cho hạ nhân rồi : "Hôm nay phu nhân đến biệt viện để tĩnh dưỡng. Thiếp thân cũng làm được cái gì, chỉ làm chút thức ăn phu nhân thích để mang theo. Sao lại thấy phu nhân vậy?"

      "Đa tạ nhị di nương, mẫu thân vẫn khoẻ, vẫn còn ngủ. Bạch Chỉ nhận đồ ."

      Nhị phu nhân cười cười, nhìn hai bên sân chút: "Cẩm Tú các này rất đẹp. Mặt sau còn có hồ nước nóng thơm ngát, hôm qua Vũ nhi còn than thở phải làm sao mới có thể dùng đây?" xong lại liếc mắt nhìn Bàng quốc công cái.

      Bàng Lạc Tuyết cười lạnh: "Sao vậy? giờ nhị phu nhân hi vọng có thứ gì đó của mẫu thân rồi sao?"

      Nhị phu nhân xấu hổ cười cười: "Nhị tiểu thư gì vậy, thiếp thân bất quá chỉ là thiếp thất, làm sao lại dám vọng tưởng đến viện của đại phu nhân, chẳng qua Vũ nhi sắp là Tấn vương phi, nàng cũng chỉ muốn tắm nước nóng chút thôi, Nhị tiểu thư đừng nghĩ nhiều."

      Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, ra người mẫu thân này đối xử với con rất tốt.

      "Di nương cần lo lắng, Lục Phù chọn thêm vài vị di nương vào, nếu nhị di nương có tâm vẫn nên điều dưỡng cho bản thân mình hơn, lo chuyện con cháu cho phụ thân mới đúng." Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng .

      Nhị phu nhân cắn răng, Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Tuyết: "Muội muội, chẳng qua chỉ là hồ nước nóng mà thôi, chờ tỷ tỷ gả vào phủ Tấn vương..."

      "Ha ha, tỷ tỷ, đây là viện của đương gia chủ mẫu, cho dù là tỷ tỷ gả đến vương phủ làm chính phi, nhưng đây là phủ quốc công, tỷ tỷ tính toán cũng tốt quá."

      "Ngươi!"

      "Đủ rồi"

      Bàng quốc công hét lớn, nhìn Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Vũ sợ hãi, vừa muốn mở miệng, tay Bàng quốc công lại chỉ ra cửa mà : "Tâm ý của các ngươi cũng đến nơi, ra ngoài ra ngoài, Tuyết nhi sai, đây là viện của phu nhân, cho dù là ai cũng đừng mong vọng tưởng đến. Vũ nhi cũng sắp phải lập thất, càng phải hiểu được tôn ti lớn bé, nếu ngươi thích, chờ ngươi gả vào phủ Tấn Vương, vậy Tấn vương cũng thoả mãn cho ý nguyện này của ngươi, ra ngoài ."

      Bàng Lạc Vũ vừa muốn mở miệng, Nhị phu nhân lôi kéo nàng ta. Bàng Lạc Vũ cắn cắn môi, dậm chân, cam lòng xoay người theo phu nhân rời .

      Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng lưng hai người, cười lạnh trong lòng.

      Qủa nhiên Bàng Lạc Vũ vừa ra khỏi sân với nhị phu nhân: "Mẫu thân, người xem Bàng Lạc Tuyết càng ngày càng làm càng, ta muốn cái viện cũng được, dựa vào cái gì mà Bàng Lạc Tuyết nàng lại có cái."

      "Tốt, nghĩ tới đại phu nhân lại lợi hại như vậy, cho dù có phải chết, vẫn phải mang vào thêm mấy người thiếp thấy, đây mới là thứ khiến ta phải tức giận, nếu nàng ta chết, cái nhà này là của chúng ta, nhưng đáng giận là đại phu nhân lại giao quyền cho con cáo tứ di nương kia."

      "Nương, vậy phải làm sao bây giờ?" Bàng Lạc Vũ : "Ta sắp phải gả vào phủ Tấn vương rồi, dựa vào thân phận vương phi của ta, đến lúc đó mẫu thân, cái viện này là của người."

      Nhị phu nhân vui mừng: "Nhanh đến chỗ lão phu nhân thỉnh an , ta thấy hôm nay lão phu nhân cũng phái người đến đưa tiễn, có thể thấy được lão phu nhân cũng hài lòng với Dương thị."

      "Vâng."

      Hai người cất bước, Bàng Lạc Tuyết chỉ đạo mọi người thu thập đồ đạc, trong lòng chút ý định khác, xem ra dã tâm của hai mẹ con Bàng Lạc Vũ này . Tấn vương phi? Hừ, biết nếu Tấn vương chết, tỷ tỷ có suy nghĩ gì đây?

      "Tuyết nhi, ta đưa mẫu thân tĩnh dưỡng với ngươi." Bàng quốc công nhìn gương mặt lạnh lùng của Bàng Lạc Tuyết, biết ngăn cách với nữ nhi càng ngày càng sâu. Trước kia nữ nhi vẫn luôn làm nũng bên tai mình, giờ cũng ôm cánh tay mình mà làm nũng nữa.

      Bàng Lạc Tuyết cười lạnh tiếng mà nhìn Bàng quốc công: "Phụ thân bận rộn công vụ, chuyện này của mẫu thân xin người cần quan tâm, lại hôm nay lão phu nhân tới, có thể thấy được là giận mẫu thân, phụ thân vẫn nên đến chỗ của lão phu nhân, thăm người người phải quan tâm ." Bàng Lạc Tuyết xong mang theo mọi người rời .

      Để lại Bàng quốc công tự mình đứng trong viện, vẻ mặt đơn.

      xe ngựa. Bàng Lạc Tuyết lẳng lặng nhìn Dương thị, nàng ngue an tĩnh được như vậy, như mơ thấy giấc mộng đẹp. Khoé môi đều khẽ nhếch lên.

      Hà Hương viện.

      Lão phu nhân cầm niệm châu quỳ trong phật đường, nhắm mắt lại mà đọc kinh thư, Vương ma ma ở bên khẽ: "Lão phu nhân."

      Lão phu nhân mở mắt ra, lại đóng lại rồi : "Chuyện gì?"

      "Nhị tiểu thư tự mình đưa đại phu nhân ."

      "Ai! Đúng là đáng giận mà, yên lành mà lại thành cái dạng này."

      "Lão phu nhân, còn có việc nữa." Vương ma ma khó xử .

      "!"

      "Dường như đại tiểu thư nhìn trúng viện của đại phu nhân, muốn vào ở trước khi gả ra." Vương ma ma nhìn lão phu nhân.

      Lão phu nhân quỳ mặt đất, vươn tay, Vương ma ma nâng lão phu nhân dậy. Lão phu nhân nhìn ánh mặt trời bên ngoài, cười lạnh : "Kẻ Vũ nhi này đúng là càng ngày càng hồ đồ, chỉ là kẻ thứ xuất, lại dám làm ra loại chuyện biết xấu hổ, nếu có Tuyết nhi, sợ rằng nàng chỉ còn cách cạo đầu làm bạn với Phật đến cuối đời, hoặc là chết, vậy mà lại biết tự kiểm điểm như vậy. Nàng ta cho rằng vị trí Tấn vương phi là gì, chẳng lẽ còn muốn vất người hoàng gia sang bên sao?"

      Vương ma ma phụ hoạ : "Đúng vậy, sợ rằng nhị tiểu thư cũng muốn."

      "Nha đầu nhìn qua lương thiện kia, đúng là người có chủ kiến, Bàng quốc công có thái độ gì."

      "Tất nhiên là lão gia cho, dù sao phu nhân cũng sinh ra đại công tử và nhị tiểu thư, cảm tình của phụ thân với hai người con vẫn rất tốt."

      Lão phu nhân gật gật đầu: "Lần này coi như Dương thị hiểu chuyện, cho Quốc công gia chọn mấy thiếp thất, chỉ là cuối cùng ta vẫn cảm thấy chuyện của nha đầu Thu Nguyệt kia, nàng tránh khỏi liên quan, chỉ là có chứng cứ.

      Vương ma ma cũng thở dài: "Dù sao phu nhân cũng rất lương thiện, nhiều năm như vậy cũng ra tay với Thu Nguyệt, lại còn đồng ý để lão gia xem bệnh cho Thu Nguyệt, bố trí viện thành dáng vẻ kia, có thể thấy được phu nhân buông bỏ rồi, việc này là có người là cố ý hãm hại phu nhân, ta thấy lần này phu nhân bị oan uổng, nô tỳ chỉ sợ người này có tâm tư thâm trầm muốn cố ý khiêu khích cảm tình của lão phu nhân với đại công tử, còn có nhị tiểu thư nữa."

      Qủa nhiên lão phu nhân đập mạnh lên bàn: "Hừ! Tuyết nhi luôn lớn lên bên người ta, từ trước đến nay luôn hiếu thuận hiểu chuyện, Sách ca lại là cháu trai duy nhất, ngươi sợ rằng ta cũng ngờ đến điều này.

      Vương ma ma cúi đầu, sờ sờ vòng tay cổ tay: "Lão phu nhân, có thể là tứ phu nhân hay , dù sao nàng ta cũng theo phu nhân."

      Lão phu nhân liếc mắt nhì Vương ma ma cái : ", chắc chắn phải nàng ta, người nha đầu này thân phận thấp kém, thêm việc thời gian tứ phu nhân vào phủ rất trễ, chưa hẳn biết chuyện này, hẳn phải là nàng."

      "Vậy có thể là tam phu nhân ?" Vương ma ma thăm dò hỏi.

      "Chắc , lúc ấy tam phu nhân mang thai, sao nàng lại có thể tốn nhiều tâm tư như vậy, việc này hẳn phải là nàng ta."

      "Vậy chỉ còn nhị phu nhân."

      "Hừ! Sợ rằng chỉ có nàng ta mới có nhiều tâm tư như vậy, nữ nhi của nàng muốn thành Tấn vương phi, địa vị nhà mẹ đẻ của mình lại thấp, làm nhị di nương nhiều năm như vậy, sợ là muốn làm đến vị trí của đại phu nhân rồi, ta xem ý tứ của Vũ nhi, sợ rằng đây cũng là ý của Vương thị này, bất quá còn phải thăm dò ý tứ của Bàng quốc công. Tâm tư của hai mẹ con này quả nhiên là thâm trầm, làm hại Chân nhi cho tới bây giờ đều có vướng mắc với ta."

      "Vậy lão phu nhân chuẩn bị làm sao bây giờ?"

      "Chờ xem ."

      "Két..." Cửa mở.

      "Lão phu nhân, nhị phu nhân và đại tiểu thư đến đây." Nha hoàn cúi đầu đứng ở bên.
      Last edited: 27/6/16
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :