1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 109

      Edit : Sóc Là Ta – *******************

      Dương thị nhìn đứa con trai này, cũng tự trách mình bình thường nuông chiều quá. Dương thị đưa tay ra vuốt hai má Bàng Sách, nhìn nhi tử của Bàng quốc công lạnh lùng : "Ngươi có biết, vì sao Tuyết nhi muốn bố trí*truyencuaDd&LQd^* tất cả những việc này ?"

      Bàng Sách lắc đầu

      Dương thị tường tận kể rằng Bàng Lạc Băng bị mình hành hạ đến chịu nổi nên quay sang muốn giá họa cho bà. Vì sao nhị phu nhân lại muốn quấy nhiễu hôn của . thời điểm mình mang thai, thiếp thất của Bàng Quốc công làm gì để khi dễ bà. Mỗi hành động, mỗi cử chỉ, Dương thị đều nhớ ràng, lúc bà kể từng chi tiết cách ràng, bà cũng ngờ trong lòng mình lại bình tĩnh đến như vậy, quả nhiên bà cũng quá vô tâm.

      Mặt Bàng Sách trắng bệch, nghe mẫu thân dùng giọng bình thản kể tình tàn nhẫn, Bàng Sách cảm thấy mấy năm nay, ngoài mặt phụ thân và mẫu thân tương kính như tân (ý là tôn trọng nhau như khách), nhưng khi nâng khay ngang mày chỉ là biểu giả dối.

      Dương thị bình tĩnh , muốn Bàng Sách tiếp thu tất cả những việc này, là con trai đích tôn của Bàng quốc công, cũng là đứa con trai duy nhất của bà, lúc còn rất , bà và Bàng quốc công đưa lên núi bái sư học tập, đến khi học thành tài mới được xuống núi, mặc dù, cùng học tập với con cháu hoàng thất, nhưng bình thường, nam nhân này đều dùng võ lực để giải quyết vấn đề, có lưu tâm đến nữ nhân nhiều như vậy. Đây cũng là lý do Dương thị nuông chìu quá mức.

      Dương thị nhìn Bàng Sách, trong lòng cũng có chút khổ sở: "Gia đình này chính là như vậy, đây cũng là lý do vì sao ta và Tuyết nhi cũng muốn ngươi dính dáng gì đến chuyện trong nhà, ngươi là nam nhân, tương lai có trách nhiệm phải làm rạng rỡ tổ tông, mẫu thân rất thích công chúa Trường Lạc, ngày mai tự ta tới phủ Vinh thân vương bái kiến."

      Bàng Sách gật đầu: "Mẫu thân, tiếp đến con xin lỗi tiểu muội. Mẫu thân nghỉ ngơi tốt."

      Dương thị khôi phục lại nét dịu dàng, thiện lương lúc trước.

      Cung Lạc Tuyết

      Bàng Sách mang tâm nặng nề tới trước cửa cung Lạc Tuyết, cố gắng dùng hết dũng khí gõ cửa, lại sợ gặp khuôn mặt lạnh lùng như băng lãnh ngàn năm của Bàng Lạc Tuyết.

      Do dự mấy lần. Rốt cuộc Bàng Sách hạ quyết tâm gõ cửa.

      Vừa mới giơ tay lên, tiếng"Két", cửa liền mở, Liên Diệp nhìn Bàng Sách đứng ở trước cửa : "Đại công tử, sao ngài tiến vào, tiểu thư chờ người ở bên trong."

      Bàng Sách kinh ngạc: "Tuyết nhi biết ta đến?"

      Liên Diệp gật đầu, mở cửa ra, cầm cái rổ muốn ra ngoài. Bàng Sách tò mò hỏi: " trễ thế này, ngươi muốn đâu?"

      Liên Diệp nghĩ ngợi : "Tiểu thư sai nô tì đem chút thức ăn cho tam phu nhân, vì tại thân thể phu nhân được tốt, mà nơi đó lạnh như hầm băng ngàn năm, giờ thân thể tam phu nhân chưa khỏe lại, tiểu thư sợ bà qua khỏi đêm nay."

      Bàng Sách gật đầu: "Ngươi mau , để ta vào mình được rồi."

      Bên trong phòng

      Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết nhìn sắc sảo. Bàng Lạc Tuyết ngâm hai tay mình ở trong nước hoa hồng, buồn chán ngắt từng cánh hoa, rồi như ngẩn người. Bốn người nhìn tiểu chủ tử của mình, bọn họ hiểu vì sao Dự vương, người chưa bao giờ gần nữ sắc , lại có thể lưu tâm đối với nha đầu này như thế, bọn họ nhìn trái nhìn phải cũng chỉ thấy nhị tiểu thư Bàng quốc công này chẳng qua có khuôn mặt đẹp như hoa mà thôi. Nhưng Dự vương là ân nhân cứu mạng của bọn họ, nếu có Dự vương ngày hôm nay cũng có bọn họ, cho nên bây giờ Dự vương muốn bọn họ chết, bọn họ cũng vẫn cam tâm tình nguyện.

      Bàng Lạc Tuyết cũng gì, nâng khăn tay lên, chờ đợi bên.

      Bàng Sách ho khan tiếng, : "Muội muội còn chưa ngủ sao?"

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Sách, lười biếng đáp tiếng: "Ừ."

      Bàng Sách lúng túng, nhìn muội muội muốn chuyện với mình, gãi đầu, đột nhiên trong phòng có bốn người khác, ánh mắt lạ lẫm, nhận ra bốn người này đều là cao thủ, võ công cao siêu, hơn nữa những cao thủ này thua là bao.

      "Bốn vị này là?"

      Bàng Lạc Tuyết cầm lấy khăn tay : "Rất ràng, thủ hạ của ta."

      Bàng Sách nhíu mày : "Sao ta biết hạ nhân nhà chúng ta lại có công phu cao như vậy ?"

      Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nhìn Bàng Sách: "Đại ca, hôm nay ca ca tới có việc gì ? Ở đây là nhà mẫu thân muội, ta muốn vài người như thế vẫn có thể được mà, hay là ca
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 110: Làm việc tốt thường khó khăn.

      Hôm sau.

      Bàng Sách dậy sớm, cố ý đến trong viện của Bàng Lạc Tuyết để gặp nàng, xem như nhận lỗi với Tuyết nhi. Cố ý đem theo mứt quả mà nàng thích ăn nhất.

      Hôm nay Bàng Sách cố ý ăn diện chút, chì thấy vô cùng tuấn tú, ngũ quan mặt ràng như loaij điêu khắc, khuôn mặt góc cạnh rất khôi ngô. Bề ngoài nhìn Bàng Sách như phóng đãng câu nệ tiểu tiết, nhưng trong đôi mắt lại vô ý toát ra tinh quang, khiến người ta dám nhìn. Đầu tóc đen dày, bên dưới đôi mày kiếm là cặp mắt hoa đào hẹp dài, tràn đầy đa tình, khiến người khác cẩn thận mà sa vào. Mũi cao thẳng, đôi môi mọng dày mỏng vừa đúng lúc này lại tươi cười đến khiến người khác hoa mắt.

      Bàng Lạc Tuyết biết hôm nay là ngày quan trọng của ca ca, sáng sớm cố ý mặc chiếc áo thêu phỉ thúy xanh biếc, váy dài xếp nếp tản ra như hơi nước màu xanh lá, người khoác thêm áo lụa mỏng màu xanh biếc, bờ vai như được đẽo gọt, thắt lưng thon thon, da thịt nõn nà như U lan. Ba phần xinh đẹp kiều mỵ xương. thể , Bàng Lạc Tuyết càng trổ mã càng xinh đẹp, Tử Quyên cà cây trâm Khổng Tước lên, hài lòng gật đầu.

      "Tiểu thư rất xinh đẹp." Tử Tước nhìn Bàng Lạc Tuyết .

      Bàng Lạc Tuyết nhìn toàn bộ trang phục của mình chút: " thất lễ là được, dù sao hôm nay ca ca mới là nhân vật chính."

      "Hôm nay lẽ ra tiểu thư có thể cần ." Tử Tước ở bên vừa giúp Bàng Lạc Tuyết chỉnh váy vừa .

      "Ta thấy Vinh Thân Vương trái lại rất thích gả Trường Nhạc công chúa đến nhà chúng ta, cũng biết, cũn biết, lần này hoàng thượng lại có chủ ý gì. Được rồi, thôi, đến chỗ mẫu thân thôi, đừng để nàng chờ đội sốt ruột."

      Qủa nhiê vừa ra khỏi cửa, Bàng Lạc Tuyết cười xấu xa nhìn Bàng Sách, Bàng Sách vô cùng 囧: "Tuyết nhi nhìn ta như vậy làm gì?"

      Bàng Lạc Tuyết nhìn trời trời : " có gì a ca ca, cách ăn mặc hôm nay xem ra phong thần tuấn, Tuyết nhi chỉ cảm thấy hôm nay ca ca rất khác."

      "Nào co, chẳng qua hôm nay dù sao cũng là đề thân, nên cùng muốn ăn mặc chỉnh chu chút." Bàng Sách xấu hổ gãi giã đầu.

      "Vậy sao còn chưa ?" Bàng Lạc Tuyết khó hiểu.

      "Này, cho muội, ăn , ngàn vạn lần đừng để phụ thân nhìn thấy." xong đưa cho Bàng Lạc Tuyết xâu hồ lô ngào đường.

      Bàng Lạc Tuyết khó tin nhìn Bàng Sách, che miệng cười trộm, mỗi ngày Chính Dương đều đưa đến đây, bản thân mình cũng thiếu, bất quá là ca ca
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 111: Từ bỏ


      Bàng Lạc Tuyết nhìn Dự vương, khoé miệng khẽ giật, Dự vương ngẩng đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết, cho nàng ánh mắt an tâm.

      “Chính Dương tham kiến Vương thúc. Nguyên lại Bàng Quốc công phu nhân cũng ở đây a.”

      “Tham kiến Vương gia.”

      “Quốc công phu nhân mời đứng lên, ta chỉ là vãn bối, dám nhận đại lễ của Quốc công phu nhân, đừng làm ta phải tổn thọ.”
      Dương thị vô cùng vừa lòng nhìn Dự vương khiêm tốn hiểu lễ, đứa trẻ tốt hiếm có.

      “Được rồi, sao Dự vương lại tới đây?” Vinh Thân Vương hỏi
      Triệu Chính Dương cười cười với Vinh Thân Vương: “Vương thúc, người cũng biết Tuyết Quận chúa là nghĩa nữ của mẫu thân ta, mẫu hậu biết đại công tử hôm nay tới cầu thân cho nên người bảo ta mang chút quà tặng cho Trường Nhạc làm sính lễ.”

      Vinh Thân Vương nhíu mày, hôm qua tiến cung, thấy ý tứ của bệ hạ hẳn đáp ứng hôn này, nhưng là ý tứ của Hoàng hậu nương nương, cũng cần phải cân nhắc.

      “Đa tạ tâm ý của Hoàng hậu nương nương.” Bàng Lạc Tuyết hành lễ .
      Dự vương vỗ vỗ tay liền có đống nha hoàn thái giám khiêng đến hơn mười thùng lăng la tơ lụa, trang sức châu báu, vạn lượng hoàng kim, vô số vạn lượng bạc trắng, tính cả sính lễ của Bàng Quốc công phủ đầy ắp đại sảnh, sợ rằng có là sính lễ nữ nhi của hoàng hậu cũng nhiều bằng thế này.
      Vinh Thân Vương lập tức thể hiểu được rốt cuộc Hoàng thượng và Hoàng hậu nghĩ cái gì, sao hai phu thê lại có hai suy nghĩ giống nhau như vậy.

      Dương thị nhìn vẻ mặt Vinh Thân Vương u sầu lại tưởng ông hài lòng vì hôm nay Bàng Quốc công tới, vì thế cười : “Vương gia?Ngài có cái gì hài lòng, chỉ cần ngài ra, Bàng Quốc công phủ dốc hết khả năng.”

      “Phu nhân khách khí, hai hài tử tâm ý tương thông, ta cũng thấy vui mừng thay chúng nó. Nhưng là……” Vẻ mặt của Vinh Thân Vương khó xử.

      “Vương gia cứ đừng ngại.” Bàng Lạc Tuyết

      “Đúng vậy, phụ vương. Có gì ngài cứ ra, đừng làm nữ nhi lo lắng, người xem mấy ngày nay người ăn ngon ngủ yên, mọi người đều khổ sở.” Trường Nhạc Công chúa mang vẻ mặt lo lắng .

      Vinh Thân Vương than thở: “Nếu vậy ta cũng gạt nữa, ta rất vừa lòng đứa bé Bàng Sách này. Việc này lần trước ở Bàng Quốc công phủ ta cùng phu nhân trao đổi qua. Chẳng qua là vào lúc tứ quốc săn bắn, hoàng thượng có ý đồ đem Trường Nhạc gả cho thái tử của Nam Chiếu quốc.”

      Vinh Thân Vương vừa xong, ngay cả Bàng Lạc Tuyết cũng bị kinh hãi. Thái tử của Nam Chiếu quốc phải Sở Mộc Dương sao? Sư phụ cùng ca ca tranh đoạt nương tử, nàng nên đứng ở bên nào đây?

      Lẽ ra Nam Chiếu quốc là quốc gia lớn, chỉ sau Đông Tần quốc, cũng cần phải cầu thân để củng cố địa vị quốc gia. Vả lại Sở Mộc Dương Trường Nhạc Công chúa khi nào? , đúng…. Trong chuyện này nhất định có tình.

      Bàng Sách nhìn Trường Nhạc Công chúa, thấy ánh mắt nàng tràn ngập bi thương. Lòng đau như cắt, Bàng Sách nắm chặt tay, quỳ gối trước Vinh Thân Vương. Dùng ánh mắt kiện định mà nhìn ông: “Vương gia, cả đời này nếu phải Trường Nhạc Bàng Sách cưới. Ta trơ mắt nhìn Trường Nhạc gả tới Nam Chiếu quốc xa xôi kia.”

      Vinh Thân Vương nhìn ánh mắt kiện định của Bàng Sách: “Đứa này…. ai…. Sao ta lại muốn cho nữ nhi duy nhất gả xa. Chỉ là mệnh lệnh của hoàng thượng thể làm trái.”

      “Có thể làm trái hay cũng cần phải thử qua mới biết được, phải nhớ rằng thánh chỉ này cũng chưa được hạ, hoàng thượng chỉ muốn hai nước kết bang giao, nhưng có muốn gắn bó cũng cần phải hy sinh hạnh phúc cả đời của Trường Nhạc Công chúa, thứ cho lời vô cùng bất kính của Tuyết nhi, biết ở trong lòng Vương gia rốt cuộc là bang giao quốc gia quan trọng hay hạnh phúc của nữ nhi quan trọng?”

      “Đương nhiên là hạnh phúc của Trường Nhạc quan trọng, ngươi phải biết rằng Trường Nhạc chính là nữ nhi duy nhất của ta, tự nhiên hạnh phúc của nó quan trọng nhất.” Vinh Thẩn Vương cần nghĩ ngợi mà .
      Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Trường Nhạc Công chúa, chỉ thấy đôi con ngươi xinh đẹp của nàng có chút sầu lo, Bàng Lạc Tuyết lên trước nắm hai tay có chút lạnh của nàng : “Công chúa, tâm ý của ca ca người cũng biết, Tuyết nhi muốn biết, ở trong lòng Công chúa, ca ca chiếm vị trí nào?”

      Trường Nhạc nhìn
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 112 : Tỷ muội đánh nhau

      Edit : Sóc Là Ta


      Bàng quốc công nhìn đứa con thứ ba biết tốt xấu này, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Bàng Lạc Băng "Băng nhi, tốt nhất con nên ngoan ngoãn nghe lời, bằng đừng trách phụ thân ra tay ác độc với con. Hãy lại đây, xin lỗi nhị di nương mau."

      Bàng Lạc Băng còn muốn điều gì, nhớ lại đêm qua nhị phu nhân cho gọi nàng vào viện, với nàng những lời đó, nếu ở đây, nhị phu nhân nhất định tha cho nàng, nhất định bà ta giết nàng, nhất là nàng lại làm hại Bàng Lạc Vũ sảy thai, Bàng Lạc Vũ cũng tha thứ cho nàng. Bàng Lạc Băng hạ quyết tâm nhìn Bàng quốc công : "Phụ thân, Băng nhi biết sai rồi, Băng nhi nguyện ý trở về phúc thụy uyển, dám quấy rầy nhị di nương nghỉ ngơi."

      Bàng quốc công gật đầu "Con xem con làm cho nhị di nương tức giận , bà luôn luôn là người dịu dàng, còn bây giờ bị con làm cho tức giận, cũng tốt, con tới phúc thụy uyển , sau này hãy thành với ta chút, nếu muốn được thứ tội, con và nhị di nương nên tiến vào uyển, hiểu chưa?"

      Bàng Lạc Băng cảm thấy hơi mất mác nhưng cũng gật đầu, nàng cũng ngốc, nếu nàng ồn ào, làm lớn chuyện, nhất định nàng cũng có kết cục tốt, ngược lại còn có nhị tỷ tỷ, nàng có thể cầu xin nhị tỷ tỷ, còn tốt hơn là ngồi ở đây chờ chết.

      "Nữ nhi xin cáo lui, muốn phiền nhị di nương nghỉ ngơi, đều là Băng nhi hiểu chuyện, mới làm hại di nương ngất , ngàn vạn lần cầu xin nhị di nương đừng chấp nhặt Băng nhi." Bàng Lạc Băng nghiến răng nghiến lợi

      Nhị phu nhân tựa người Bàng quốc công, mặt nở nụ cười "Băng nhi có thể nghĩ như vậy, di nương cũng an tâm, đều do sức khỏe di nương tốt, giúp đỡ được con, nếu như Băng nhi muốn gì cứ đến chỗ di nương lấy, đừng khách khí."

      "Đa tạ nhị di nương, Băng nhi cảm ơn di nương ."

      "Con lui ra . Chuyện của mẫu thân con dính dáng gì đến con, nhưng nếu ta biết con muốn tiếp cận bà, ta nhất định tha."

      "Vâng" Bàng Lạc Băng ngừng khóc, hai tay nắm lại chặt, nàng sợ nàng thực nhịn được tiến lên xé nát khuôn mặt dối trá của nhị phu nhân.

      Chờ đến khi Bàng Lạc Băng rời , nhị phu nhân nhếch khóe miệng, ôm Bàng quốc công làm nũng, hừ. Tiểu nha đầu muốn đấu với bà ư, vừa lúc bà được nhất tiễn song điêu (ý mũi tên bắn hai con chim), Vinh thân vương nhất định cũng nguyện ý đem con của mình gả cho Bàng Sách.

      Phúc thụy uyển

      Bàng Lạc Băng ảo não trở lại phúc thụy uyển. Nha hoàn ở bên trong phủ cũng tỏ thái độ nhạt nhẽo với nàng, quả nhiên cây đổ bầy khỉ tan.

      "Tiểu Ngọc. Tới đây."

      Tiểu Ngọc từ trong phòng tới, hôm qua Bàng Lạc Băng và tam phu nhân cùng bị nhốt trong vườn, nhưng nửa đêm nhị tiểu thư phái người đưa thuốc tới nên Nhị phu nhân sai nha hoàn dẫn Tiểu Ngọc ra ngoài lấy. Còn bà ở lại viên. Cũng may nha hoàn đồng ý, Tiểu Ngọc mới có thể thoát thân, bây giờ tất cả trù tính của tam phu nhân đều hướng về Bàng Lạc Băng .

      "Tiểu thư trở về." Tiểu Ngọc vội vàng tiến tới đỡ nàng khi thấy vẻ mặt lo lắng của Bàng Lạc Băng cùng bước chân có chút bất ổn..

      Tiểu Ngọc dìu Bàng Lạc Băng vào phòng, Bàng Lạc Băng ngồi ở ghế cao, hung hăng siết chặt nắm tay, sớm muộn cũng có ngày nàng trả gấp đôi cho nhị phu nhân cho những khuất nhục mà nàng phải chịu.

      "Tiểu Ngọc, mẫu thân có khỏe ?" Bàng Lạc Băng lo lắng nhìn về phía Tiểu Ngọc

      Tiểu Ngọc gật gật đầu "Tiểu thư đừng lo lắng. Tam phu nhân sai nô tỳ đến đó chính là vì muốn giúp đỡ tiểu thư, cho thấy người có thể giúp phu nhân cũng chỉ có tiểu thư."

      "Ta làm sao biết. Chỉ là phụ thân muốn thả mẫu thân." Vẻ mặt Bàng Lạc Băng đơn

      "Tiểu thư, bây giờ việc cần làm chỉ có thể khôn ngoan giữ mình, việc này đều là mưu kế nhị của phu nhân, tiểu thư nhất định yên lòng, tam phu nhân lo lắng nhị phu nhân gây bất lợi với tiểu thư, cho nên sai nô tỳ ở bên cạnh tiểu thư, nếu như tiểu thư có được giúp đỡ cùa lão phu nhân tốt rồi, trước mắt lão phu nhân trở về, tiểu thư, phu nhân , hãy tận lực giao hảo ( ý là có quan hệ tốt ấy)với nhị tiểu thư."

      Bàng Lạc Băng gật đầu: "Bây giờ cũng chỉ có như vậy, lão phu nhân ở đây, chỉ có thể lợi dụng nhị tỷ tỷ."

      "Ừm, nghe nha hoàn nhị tiểu thư , nàng gần đây ở thêu giá y cho đại tiểu thư, nhị tiểu thư có thể dạo vòng." Tiểu Ngọc

      "Thêu giá y sao?" Bàng Lạc Băng lẩm bẩm

      Đột nhiên ánh mắt Bàng Lạc Băng sáng lên, với Tiểu Ngọc: "Ngươi phòng bếp làm bánh ngọt, ta đến chỗ nhị tỷ, chắc hẳn hôm nay nhị di nương thế nào cũng làm loạn, nhị tỷ tỷ cũng tức giận đối với nhị phu nhân, nếu tại ta lấy lòng nhị tỷ tỷ cùng nhau đối phó nhị di nương, chắc hẳn cũng thuận tiện chút, cũng biết hôm nay hôn của đại ca thế nào, hừ, chắc hẳn nhị di nương làm loạn, mẫu thân cũng cảm thấy khó chịu."

      "Tiểu thư yên tâm, quốc công gia , phu nhân cũng vui, đại công tử cầu thú nữ nhi Vinh thân vương, nếu như vương gia , hôn này cũng khó ."

      "Đây là lẽ tự nhiên, công chúa Trường Lạc là nữ nhi duy nhất đến tuổi cập kê của hoàng thất, thân phận cao quý, nếu phụ thân , chuyện hôn này có lẽ thành, như vậy cũng tốt, như vậy sợ là phu nhân càng thêm hận thù nhị di nương, đối với chúng ta hoàn toàn có lợi ." Mắt Bàng Lạc Băng sớm còn hồn nhiên như lúc trước, trải qua nhiều biến cố sớm còn trong sang, huống chi tam di nương vẫn giáo dục Bàng Lạc Băng, thủ đoạn nha đầu này mặc dù kém tam di nương đa mưu túc trí, thế nhưng bên người nàng lại có Tiểu Ngọc cố vấn, cũng yếu thế, thảo nào kiếp trước bò lên vị trí cao còn có thể thuận buồm xuôi gió.

      Thính Vũ hiên

      Bàng Lạc Vũ bưng ly trà, sắc mặt sớm còn tái nhợt như trước, cùng Tấn vương đính hôn, sắc mặt càng thêm hồng nhuận, thậm chí có khi nhị phu nhân đưa tới rất nhiều bảo dưỡng phẩm, Bàng Lạc Vũ hoàn toàn rơi vào mộng đẹp, chờ nàng thành Tấn vương phi, trước hết nàng nhất định buông tha Bàng Lạc Tuyết. Nàng ta ngốc khi cho rằng giúp nàng, nàng cảm kích sao? thể, có Bàng Lạc Vũ ở đây, cũng cho phép Bàng Lạc Tuyết có đất dung thân. Huống chi Tấn vương từng có tình cảm đối với Bàng Lạc Tuyết, nàng lại càng tha cho ả ta.

      Cúc Thanh cẩn thận từng li từng tí nhìn Bàng Lạc Vũ, ngày ngày, nàng cẩn thận hầu hạ, nhị tiểu thư có lệnh, hầu hạ nàng ta tốt, nàng cũng có bao nhiêu ngày lành.

      "Cúc Thanh "

      "Có nô tỳ, tiểu thư có cái gì phân phó."

      Bàng Lạc Vũ nhàng đem ly trà để bàn, nhìn sắc trời chút "Sắc trời hôm nay tốt, nghe tam muội muội về tới phúc thụy uyển , chắc hẳn có tam di nương thương , cũng cảm thấy rất thê lương , chúng ta thăm nàng chút , còn mau qua đây giúp ta thay y phục."

      "Vâng, đại tiểu thư."

      Bàng Lạc Vũ đưa tay, liền có nha hoàn cầm y phục lên, giúp Bàng Lạc Vũ mặc vào, bây giờ tương lai nàng chính là chính phi của Tấn vương chính phi, nhị di nương cũng quen nuông chìu nàng, cái gì cũng tùy nàng.

      Bàng Lạc Vũ từ trong viện ra, nhìn cây liễu sớm xanh biếc "Uyển uyển hoàng cành liễu mảnh mênh mông tạp hoa thùy. Nhật cao trang sức màu đỏ nằm ỷ đối cảnh xuân trì. Xem ra năm nay ta là bỏ lỡ hoàng cành liễu mảnh ."

      "Tiểu thư đừng thương cảm, sau này còn rất nhiều ngày tốt như vậy, tiểu thư sắp sửa là Tấn vương phi , sợ là sau này vương gia có nhiều sủng ái với tiểu thư nữa hay ?"

      Bàng Lạc Vũ tiện tay hái phiến lá liễu, ngâm môi, sắc mặt e thẹn "Tùy thuộc vào nàng có miệng lưỡi hay ? Chờ ta thành Tấn vương phi, ta quên phần của ngươi."

      "Đa tạ tiểu thư" Cúc Thanh cúi đầu, ánh mắt thể nắm lấy.

      " thôi, sợ làm muội muội phải đợi."

      Có mấy nha hoàn ở phúc thụy uyển quét tước viện này, còn lại tụ lại chỗ đánh mã treo. Hoa rơi đầy xuống đất, cũng quét.

      "Đại tiểu thư, đến "

      Nha hoàn vội vàng thu lại, quỳ xuống : "Bái kiến đại tiểu thư."

      Bàng Lạc Vũ liếc mắt cái mặt đất khiến các nha hoàn run lẩy bẩy, nàng cười lạnh "Tam tiểu thư đâu? Tại sao ở trong đó hầu hạ."

      "Hồi đại tiểu thư, tam tiểu thư ở trong phòng, đúng hơn là nàng muốn nô tỳ hầu hạ."

      "Sao? biết muội muội làm những gì, chắc hẳn muội muội thích yên tĩnh, các ngươi ở đây chờ , cần thông báo."

      "Dạ "

      Bàng Lạc Vũ kiêu ngạo mang theo nha hoàn vào trong.

      Bên trong phòng

      Bàng Lạc Băng chơi cửu huyền cầm, đây là quà sinh nhật ngày ấy tam phu nhân sai người làm cho nàng, nàng cố gắng học tập đánh đàn chẳng qua là vì muốn làm mẫu thân hài lòng. Bây giờ mẫu thân thể phù hộ nàng, bây giờ nàng chỉ có thể tự mình tìm cách thoát ra .

      "Ô, muội muội ở đây rất yên tĩnh, sao tam di nương ở đây nhỉ, có nha hoàn nào bên cạnh muội muội sao? Có muốn tỷ tỷ ban cho ngươi hai nha hoàn hay ?" Bàng Lạc Vũ ngồi ở ghế cao nhìn Bàng Lạc Băng chế nhạo, nghĩ đến con trai của mình chính là bị tiểu tiện nhân này hại chết , nếu phải vậy, địa vị của mình càng vững chắc.

      "Tỷ tỷ nhàn nhã như thế, bây giờ chắc hẳn tỷ tỷ rất vui mừng, sao lại có thời gian đến đây ôn lại tình nghĩa tỷ muội của chúng ta chứ" Bàng Lạc Băng lạnh nhạt nhìn Bàng Lạc Vũ, nàng tin tỷ tỷ của mình tốt như vậy.

      nggờ Bàng Lạc Vũ nổi giận, đến bân cạnh Bàng Lạc Băng, nhìn khuôn mặt nhắn của Bàng Lạc Băng nhắn cực kỳ giống con tiên nhân tam phu nhân kia, nhịn được chế nhạo "Đàn này nhìn tệ, ngờ muội muội còn tuổi, mà biết đánh đàn hay như vậy."

      Bàng Lạc Vũ nhìn hai tay của mình, từ khi bị thương lại bính được dây đàn , nhìn ngón tay thon ngọc của Bàng Lạc Băng, bên trong đôi mắt giấu nhiều oán khí, nàng mới là đại tiểu thư của cái nhà này đại tiểu thư, tất cả thứ tốt tốt nhất đều là của nàng.

      "Đa tạ tỷ tỷ khen ngợi, muội đánh đàn qu3 hay." Bàng Lạc Băng đem cầm đặt ở bàn

      Bàng Lạc Vũ cười lạnh, tay lướt qua tám dây đàn, thanh lành lạnh truyền đến "Quả hảo cầm, nhưng đặt cây cầm này trong tay muội muội quả thực là phụ, ta thấy tay muội muội đẹp như vậy, tỷ tỷ ta có chút đố kị." xong ôm lấy cửu huyền cầm bàn dùng sức ném tới mặt đất, toàn bộ cây cầm thân nứt ra.

      "Ngươi!" Bàng Lạc Băng nhìn cây cầm nàng thích nhất nằm đất, trợn mắt nhìn Bàng Lạc Vũ, đây là mẫu thân tặng cho mình , bình thường nàng rất quý nó , giờ lại bị Bàng Lạc Vũ quăng ra đó.

      Bàng Lạc Băng giơ tay muốn đánh vào mặt Bàng Lạc Vũ, chỉ là thấy có nhiều nha hoàn bên cạnh Bàng Lạc Vũ, sao có thể để cho tiểu nha đầu Bàng Lạc Băng này đánh chứ.

      Mấy nha hoàn giữ chặt Bàng Lạc Băng

      Bàng Lạc Vũ nhìn bộ dáng Bàng Lạc Băng nhe nanh múa vuốt cười lạnh "Muội muội làm cái gì vậy, tỷ tỷ lỡ tay , muội liền muốn phạm thượng ra tay đánh tỷ sao?"

      xong Bàng Lạc Vũ khinh khỉnh giơ tay đánh vào mặt Bàng Lạc Băng.
      Last edited: 27/6/16
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113: Ly viên

      Bàng Lạc Băng chỉ cảm thấy như bàn tay của Bàng Lạc Vũ phải đánh lên mặt mình, mà là đánh vào trong lòng nàng, khóe miệng tràn ra vết máu, lỗ tai cũng trở nên ong ong.

      Cái tác này của Bàng Lạc Vũ dùng mười phần sức lực, ngay cả bàn tay mình cũng tê rần, tuy nhiên trong lòng Bàng Lạc Vũ lúc này lại vô cùng vui sướng.

      " Vì sao muội muội lại dùng ánh mắt này mà nhìn ta, nhìn đến mức làm tỷ sợ đấy, tỷ tỷ cũng chỉ thay Tam di nương dạy dỗ muội mà thôi, muội cũng nên ghi hận tỷ tỷ, phải biết rằng đôi lúc cũng có chút quy củ nên dạy cho muội muội." Bàng Lạc Vũ mân mê móng tay được sơn màu hồng của mình.

      Miệng Bàng Lạc Băng phun ra máu tươi, lạnh lùng nhìn Bàng Lạc Vũ: "Tỷ tỷ dạy dỗ rất phải, muội muội dám có ý kiến gì, chẳng qua cây cầm của muội muội là của Tam di nương cho, giờ lại bị tỷ tỷ đập bể rồi."

      "A...? Phải ? Tỷ tỷ cũng phải cố ý, vậy Tam di nương cũng trách tội ta, huống chi sợ rằng Tam di nương cả đời này cũng thoát ra được, như thế di nương cũng có lòng dạ nào để trách tỷ tỷ ta rồi."

      "Ngươi, ngươi bậy, nhất định mẫu thân có thể ra ngoài."

      "Bốp!" Lại cái tát được vung lên mặt Bàng Lạc Băng.

      "Muội muội, xem ra giờ ngươi vẫn chưa hiểu được ý của ta, ý của ta là cả đời này Tam di nương cũng thể ra ngoài, người bị nhốt vào Ly viên có bao nhiêu kẻ có thể ra ngoài, muội muội đừng nên si tâm vọng tưởng, ta ngại cho ngươi biết, Nhị di nương cũng để Tam di nương ra ngoài đâu." Bàng Lạc Vũ trầm .

      Bàng Lạc Băng trừng mắt nhìn Bàng Lạc Vũ, mặt là dấu tay ràng.

      Bằng Lạc Vũ nhìn chiếc cằm cương nghị của Bàng Lạc Băng nhìn mình, nhìn vẻ mặt thể chịu đựng được của Bàng Lạc Băng, trong lòng Bàng Lạc Vũ lại cảm thấy vô cùng sung sướng, nghĩ đến đứa con bị hại chết của nàng ta, lại càng có thêm sức lực để xử lí Bàng Lạc Băng: "Đau ? Muội muội? Nhưng ngươi đáng bị như vậy, ngươi biết ?"

      Bàng Lạc Băng khó khăn lắc đầu. Nước mắt rơi lã chã.

      Bàng Lạc Vũ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Bàng Lạc Băng, cười cười: "Muội muội, ngươi còn ngờ lại độc ác đến vậy, hại chết con của ta. Ngươi ta có nên tính toán sổ sách với ngươi chút hay , ngươi cần phải suy nghĩ, muội muội, có ai đến cứu ngươi đâu. giờ phụ thân ở cùng nhị di nương. Mẫu thân lại mang theo muội muội và đại công tử cùng, ta lại muốn xem ai có thể cứu được ngươi đây."

      "Ngươi sợ ta cho phụ thân sao?"

      "Vậy ngươi cứ , sợ là bây giờ phụ thân căn bản muốn nhìn thấy ngươi đâu." Bàng Lạc Băng tuỳ tiện cười.

      "Bất quá ta cũng khuyên muội muội ngươi đừng nên nghĩ như vậy, đến lúc đó sợ rằng người bị tổn thương vẫn là tam di nương, muội muội có lòng hiếu thảo, ta khuyên muội muội vẫn nên chuyện cho cẩn thận hơn. Người đâu, ta thấy muội muội vô cùng phục, đánh, đánh cho đến khi nào nàng ta chịu phục mới thôi."

      xong nha hoàn bên người liền tiến lên vả miệng.

      Bàng Lạc Vũ bưng ly trà lẳng lặng nhìn.

      "Được rồi." Bàng Lạc Vũ phất phất tay.

      Bàng Lạc Băng bị vứt đất, Bàng Lạc Vũ nhìn vẻ mặt tại của Bàng Lạc Băng, : "Muội muội, ngươi nên nhớ rằng Tấn vương là của ta, lâu nữa ta thành Tấn vương phi, muội muội vẫn nên an phận chút. Phải biết rằng, giờ muội còn nơi nào để dựa vào nữa, nếu ta rộng lòng mà thương muội, sợ là tương lai muội cũng tìm được chốn về tốt rồi. Ta cần biết ngươi tốn bao nhiêu tâm tư, nếu về sau ngươi lại có ý định gì nên có, muội muội cũng nên cẩn thận. Hừ! Chúng ta ."

      Bàng Lạc Vũ mang theo nha hoàn và ma ma chậm rãi rời để lại mình Bàng Lạc Băng ngồi mặt đất lạnh lẽo.

      Bàng Lạc Băng lau chút máu tươi nơi khoé miệng, lạnh lùng nở nụ cười, Bàng Lạc Vũ, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể ngồi yên vào vị trí Tấn vương phi đó sao? Tấn vương là của ta, nhất định ta trả lại ngươi toàn bộ mối nhục ngày hôm nay, Bàng Lạc Vũ ngươi quả là tỷ tỷ tốt của ta.

      Bàng Lạc Băng sờ má mình càng khiến cho nàng càng cảm nhận sâu sắc được khuất nhục nàng phải nhận ngày hôm nay.

      Bàng Lạc Băng nhìn về phía gương đồng, bên trong chiếu rọi bộ dáng thê thảm lúc này của Bàng Lạc Băng.

      Tiểu Ngọc cầm hộp thức ăn đựng mấy thứ điểm tâm tinh xảo, vui vẻ đẩy cửa phòng ra: "Tiểu thư, người xem ta làm rất điểm tâm." Lúc Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn đến vẻ mặt của Bàng Lạc Băng kinh hoảng mà hô lớn: "Tiểu thư, mặt của người làm sao vậy?"

      Bàng Lạc Băng nhìn Tiểu Ngọc, nước mắt nóng bỏng rơi má, cảm giác đau đớn lại tăng thêm, khản tiếng : "Tiểu Ngọc" rồi lại khóc thành tiếng.

      "Tiểu thư, nô tỳ chỉ xuống bếp làm chút điểm tâm, sao chỉ mới lúc biến thành dạng này rồi, người chờ ta lấy rượu thuốc để bôi lên."

      xong Tiểu Ngọc cầm thuốc nhàng bôi lên vết trầy gương mặt trắng noãn của Bàng Lạc Băng.

      "A." Bàng Lạc Băng nhíu mày.

      "Tiểu thư, làm đau người rồi, đều là do chân tay nô tỳ vụng về."

      Bàng Lạc Băng nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tiểu Ngọc, đành phải an ủi: "Tiểu Ngọc, có vấn đề gì, ta có thể nhịn được."

      Tiểu Ngọc lại lau rượu thuốc cho Bàng Lạc Băng, thoa cho những vết sưng mặt đều lặn xuống. Xoa thuốc xong, Tiểu Ngọc thần thần bí bí : "Tiểu thư, hôm nay người trong phủ đều có ở đây, lão gia ở cùng nhị phu nhân, canh phòng ở chỗ đó của tam di nương cũng phải là quá nghiêm ngặt, nhị tiểu thư phái người chuẩn bị trước, nếu tiểu thư muốn gặp tam phu nhân, tại lại là thời cơ tốt nhất."

      " vậy ?" Bàng Lạc Băng vui mừng nhìn Tiểu Ngọc.

      "Đúng vậy, nhưng giờ mặt tiểu thư sưng như vậy làm sao đây?" Vẻ mặt của Tiểu Ngọc khó xử.

      "Đừng lo, cơ hội khó có được, chúng ta phải nhanh chút, nhứng thứ đồ ăn và quần áo này, chừng trong Ly viên cái gì cũng có, ngươi nhanh chuẩn bị , chúng ta lặng lẽ qua, như vậy, đại tiểu thư chết tiệt kia cũng đến đây vào lúc này đâu."

      Tiểu Ngọc gật gật đầu, nhanh tay nhanh chân thu thập xong toàn bộ rồi với Bàng Lạc Băng: "Tiểu thư, chúng ta có thể rồi."

      Bàng Lạc Băng nhìn mặt mình, phát còn sưng như vừa rồi, liền gật gật đầu, theo Tiểu Ngọc đến Ly viên.

      Ly Viên.

      Chỗ sâu nhất trong Bàng Quốc Công Phủ, xuyên qua rừng cây rậm rạp, dọc theo con đường , dẫm cành lá cây khô theo con đường mà đến ngôi nhà rách nát, viết hai chữ Ly viên. Đây là nơi giam giữ nha hoàn hoặc thiếp thất phạm sai lầm của Bàng quốc công phủ, người bị nhốt vào đó nếu phải chờ đến già chịu được đơn mà tự sát, rất ít người có thể còn sống sót mà trở về từ trong đó, tam phu nhân là thiếp thất đầu tiên bị nhốt của Bàng quốc công, trái lại bên trong lại giam giữ ít nha hoàn.

      Đây cũng là lần đầu tiên Bàng Lạc Băng đến nơi này, quả nhiên gặp mấy hạ nhân giữ cửa, chỉ là nhị tiểu thư sớm có lệnh, nếu tam tiểu thư tới, có thể lén lút mà cho nàng vào, vì thế mấy người hạ nhân cũng làm khó Bàng Lạc Băng. Mở bên cửa hông, còn cửa chính sớm bị niêm phong.

      Bàng Lạc Băng theo Tiểu Ngọc tìm thấy gian phòng mà nhìn lại, chỉ thấy bên trong đều giam giữ đám nữ nhân điên khùng, đầu tóc rối bù mà khóc la om sòm, bên ngoài cũng khá hơn chút nào, người điên tóc tai bù xù chạy khắp viện, làm hại Bàng Lạc Băng sợ đến nắm chặt tay Tiểu Ngọc. dám buông lỏng chút. Cuối cùng cũng đến hành lang phía bên trong cùng.

      Tiểu Ngọc : "Tiểu thư, đến rồi, tam phu nhân ở bên trong."

      xong đẩy cánh cửa phòng dính đầy mạng nhện ra, Bàng Lạc Băng bị sặc mà ho hai tiếng.

      "Người nào đó, là Băng nhi sao?" giọng có thanh nhưng vô lực truyền đến từ sau màn che giường trong phòng.

      Bàng Lạc Băng nghe thấy thanh yếu ớt như vậy, nước mắt nhịn được mà rơi xuống, nghẹn ngào : "Mẫu thân, Băng nhi đến thăm người đây."

      Qủa nhiên cánh tay trắng nõn từ giướng vươn ra. Bàn tay đẫy đà kia cùng nơi rách nát này hợp nhau, Bàng Lạc Băng nhanh chóng chạy đến bên giường bắt lấy tay tam phu nhân: "Mẫu thân."

      Tam phu nhân dựa vào gối đầu rách chỉ. Hai mắt đẫm lệ Hai mắt đẫm lệ nhìn Bàng Lạc Băng, bất chấp đau đớn người, ôm chặt Bàng Lạc Băng vào ngực.

      "Mẫu thân."

      "Được rồi, Băng nhi. Sao ngươi lại đến đây, về sau có chuyện gì cũng đừng tới, nếu để cho người khác nhìn thấy, ngươi lại phải chịu khổ." Tam phu nhân dỗ dành Bàng Lạc Băng khóc thành tiếng trong lòng.

      Bàng Lạc Băng ngẩng đầu, tam phu nhân nhìn thấy kinh ngạc: "Băng nhi, mặt con làm sao vậy, là ai đánh con phải ?"

      Bàng Lạc Băng lắc đầu: " có việc gì, mẫu thân, là Băng nhi cẩn thận mà bị vấp ngã, xoa rượu thuốc rồi, lát nữa là tốt thôi."

      Tam phu nhân biết Bàng Lạc Băng vì muốn để mình lo lắng mà , trong lòng lại càng khó chịu, nữ nhi của mình lại bị ức hiếp thành cái dạng này sao: "Còn đau ? Băng nhi."

      Bàng Lạc Băng lắc đầu: "Mẫu thân, tại người thế nào rồi? Chỗ này đơn sơ như vậy, mẫu thân phải chịu ít cực khổ rồi."

      "Đứa trẻ ngốc, hằng ngày mẫu thân chỉ mong có thể liên luỵ tới con là tốt rồi, cần lo lắng thay cho nương. Trái lại con, cuối cùng là ai đánh con thành cái dạng này?"

      Bàng Lạc Băng vặn tay: " có ai cả, mẫu thân cần lo lắng."

      "Tiểu Ngọc ngươi ."

      Tiểu Ngọc do dự hồi rồi : "Bẩm tam di nương, là đại tiểu thư đánh."

      "Bàng Lạc Vũ, cái thứ biết xấu hổ kia, dám đánh Băng nhi của ta thành cái dạng này, nhất định ta để nàng ta chết tử tế, sao lại có thể xuống tay nặng như vậy chứ."

      Bàng Lạc Băng nhìn tam phu nhân, cuối cùng cũng nhịn được uất ức trong lòng mà : "Đại tỷ khẳng định là hận ta đoạt mất thương của Tân vương, cho nên mới đối xử với ta như vậy. Xét đến cũng cũng là do ta hại chết con của nàng, sao nàng có thể bỏ qua cho ta được."

      "Là tự nàng ta biết xấu hổ, tiểu thư khuê các chưa lấy chồng, vậy mà lại dám làm ra chuyện biết liêm sỉ như vậy, nếu là người ngoài sớm bị đem ra ngoài xử tử rồi, còn có thể chứa nàng ta trong này để ở đó mà ngông cuồng sao, tự ngẫm nghĩ lại, vậy mà còn độc ác như vậy, đánh mặt Băng nhi của ta thành như vậy, vẫn là do nương hại con a, nếu mẫu thân bị nhị di nương hãm hại, con cũng phải chịu mấy thứ áp bức này, đều là mẫu thân tốt." Tam phu nhân ra nỗi lòng mình, nước mắt cũng rơi xuống.

      Bàng Lạc Băng gấp gáp cầm lấy khăn lau : "Mẫu thân đừng nên như vậy, ta nhất định để nhị tỷ cứ ức hiếp ta mà trả lại gì, nàng muốn làm Tấn vương phi, vẫn còn phải xem Tấn vương có bằng lòng cam tâm tình nguyện mà thương nàng ta hay ."

      "Băng nhi, chẳng lẽ con muốn?" Tam phu nhân sốt ruột hỏi.

      "Vâng, tại cũng còn cách nào khác, chỉ có thể ra tay trong lần thôi."

      Tam phu nhân thở dài: "Con cần phải suy nghĩ cho tốt, đây là chuyện cả đời đấy."

      Bàng Lạc Băng nghĩ nghĩ: "Mẫu thân, nếu tỷ tỷ thành Tấn vương phi, sao lại có thể còn vị trí nhoi cho ta chứ."

      "Ài..."

      "Mẫu thân, đừng nữa, ta mang theo chút thức ăn cùng đồ dùng cho người. Ly viên này kham khổ như vậy, mẫu thân cũng nên chăm sóc mình cho tốt, nhị tỷ cũng dặn dò đám hạ nhân này, lần sau ta vụng trộm tới, để người khác nhìn thấy, thân thể mẫu thân kém như vậy, là làm cho Băng nhi lo lắng."

      Tam phu nhân vuốt tóc của Bàng Lạc Băng: "Chuyện này có gì cả, liên luỵ đến con, là chuyện vô cùng may mắn, con phải nhớ kỹ, nếu như thấy trong Bàng quốc công phủ ai giúp đỡ con, con nên qua lại với nhị tỷ, có lẽ nàng giúp con, còn có tấm vải kia con cũng cần phải cất cho kĩ."
      Last edited: 27/6/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :