1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 103 : Côn trùng cắn
      Edit : Sóc Là Ta
      Thu Nguyệt rơi vào hồi ức đau khổ của chính mình, lăn lộn mặt đất, đôi mắt nàng hằn lên màu huyết hồng, ôm đầu liên tiếp đánh vào đầu của mình.

      Dương thị nhìn nàng, hai mắt cố nén nước mắt chực trào ra, nhưng lại cất tiếng cười to : "Ha ha ha, Thu Nguyệt, ta vẫn coi ngươi là tỷ muội của ta, thế nhưng ngươi lại hồi báo ta như vậy , quyến rũ trượng phu của ta, còn muốn hại chết ta, ha ha ha, tất cả đều là báo ứng cho ngươi, ngươi biết ?"

      Dương thị ngồi xổm mặt đất hung hăng cầm lấy tay Thu Nguyệt, đem tay nàng từ đầu kéo xuống, ác độc hung hãn : "Thu Nguyệt, ngươi bây giờ thống khổ sao? Vì sao, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, ngươi xem!" Dương thị tê tâm liệt phế quát.

      mặt đất Thu Nguyệt quên mất giãy giụa, cứ nhìn Dương thị như vậy, khóe miệng chậm rãi lên tia cười lạnh, đẩy tay Dương thị ra, sửa sang lại quần áo xốc xếch khi nãy cho mình chút, ánh mắt giễu cợt, chế nhạo nhìn Dương thị : "Vì sao ư, ngươi còn có mặt mũi hỏi ta vì sao, ta cho ngươi biết, ngay từ lúc ta rất ghét ngươi, hận ngươi, vì sao ông trời công bằng như thế, ngươi là hòn ngọc quý của dương quốc công, từ nhận hết sủng ái, cho dù ngươi phạm sai lầm gì, người bị trừng phạt chính là ta, ta thể quên những lần bị roi quất mình, thể quên."

      Dương thị nhìn Thu Nguyệt gào thét : "Chẳng lẽ vì nguyên nhân này mà ngươi có thể phản bội ta sao? Ngươi quên là ai đem ngươi chuộc ra khỏi thanh lâu sao?"

      Thu Nguyệt nhìn Dương thị cười lạnh : "Đúng vậy, chính là ngươi, phu nhân hiền lương thục đức, nếu phải ngươi đưa ta ra khỏi nơi đó, tại ta vẫn còn phải ở lại thanh lâu để tiếp đón khách làng chơi." Nàng vừa vừa cúi đầu cười nhạo tiếng.

      Dương thị nhìn nàng : "Vậy vì sao ngươi phải làm vậy với ta. Ta tự hỏi trong phủ Bàng quốc công ta đối xử với ngươi cũng tệ."

      "Đúng vậy, ngươi đối xử với ta tệ, nhưng phải làm thế nào đây, ta vốn rất cảm kích ngươi , chỉ là quốc công gia ta, mà ta cũng mê luyến sâu sắc, nếu như có ngươi, ta và hẳn là rất tốt, rất đẹp đôi ."

      Nhìn bộ dáng Thu Nguyệt điên cuồng triền miên, Dương thị chỉ cảm thấy buồn cười: "Dù cho có ta, ngươi cũng chiếm được tim của ."

      Thu Nguyệt bắt được tay Dương thị : ", , ta cảm nhận mỗi lần nhìn ta, ánh mắt như có lửa, rất nồng cháy, ánh mắt đó lừa gạt ta ."

      "Đúng vậy, ánh mắt lừa gạt ai bao giờ, nhưng lúc đó ta còn quá trẻ, luôn luôn do dự về tình cảm, nếu như ta chịu nghe lời mẫu thân ta, sớm đuổi ngươi ra khỏi phủ, giờ đây cũng có nhiều chuyện như vậy ." Dương thị cảm thán

      Thu Nguyệt nhìn Dương thị tùy ý đùa bỡn mái tóc dài của mình : "Ngươi có danh hiệu đại phu nhân, vì sao cho lão gia thêm danh nghạch thiếp thất chứ. Vì sao, cho cùng cũng chính do ngươi ích kỷ, muốn cho lão gia nạp thiếp, tại, lão gia phải cũng có vài phòng thiếp thất đó sao, có thể thấy lão gia cũng sủng ngươi lắm đâu."

      "Đúng vậy, ngươi sai, ta đồng ý lão gia nạp ngươi làm thiếp, ngươi phải chỉ là thông phòng nha đầu thôi sao?" Dương thị nhìn Thu Nguyệt lạnh lùng

      Thu Nguyệt nghe thấy giọng điệu Dương thị châm chọc mình cũng cười, ngồi chiếc xích đu : "Đúng vậy, khi ngươi nhìn lão gia xuất phủ, phải ngươi hạ quyết tâm muốn giết ta sao? Đáng tiếc, trời cao cũng đành lòng nhìn ta chết như vậy, lão phu nhân hết lần này đến lần khác dò xét ta, muốn đuổi ta , lúc đó mặc dù ngươi được lão gia sủng ái nhưng vẫn có thai, vì thế ngươi đương nhiên dám cùng lão phu nhân phản kháng lại."

      Dương thị giống như bị chọc tới chỗ đau, hung hăng bước tới cho nàng cái tát, khóe miệng Thu Nguyệt rướm máu, nhàn nhạt cười : "Phu nhân, trông kìa, nếu như làm đau tay, biết lão gia có thấy đau lòng cho ngươi hay ?"

      Dương thị nhíu mày : "Lão gia có đau lòng hay , ta quan tâm, bất quá chỉ làm bẩn tay ta." xong, Tử Tước lấy khăn tay cho Dương thị lau tay.

      Thu Nguyệt khinh thường : "Đúng vậy, nàng sinh ra là cành vàng lá ngọc, đến khi kết hôn cũng được sủng ái, đâu hiểu được mùi vị chúng tôi từ chỗ bần hàn, dơ bẩn muốn trèo lên vị trí cao, lão phu nhân sai, nàng xem trọng ta là vì nàng chỉ là đại tiểu thư ngang tàng, bướng bỉnh căn bản biết làm thế nào để trở thành người con dâu tốt. Lão phu nhân
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 104: Ngoan độc

      Loại dược này tên là Phệ trùng, người uống nó, từ từ bị câm, loại câm này làm người cảm thấy toàn bộ yết hầu như bị đốt cháy, thống khổ, sau đó tứ chi bủn rủn đến cả sức lực đều có, máu của nàng bị độc dược ngấm vào, máu này tản ra loại hương khiến cho tất cả sâu trùng đều say mê, loại máu này chỉ cần bị nhiễm phải chút, sâu trùng điên cuồng bắt đầu muốn uống thêm. Cho nên chỉ cần sâu trùng cắn vào da của nàng, mùi hương của máu khiến cho rất nhiều sâu trùng điên cuồng.

      Thu Nguyệt bị ni đẩy vào trong phòng, chỉ là bây giờ mắt nàng bị mù, lại mất giọng , cả người trở nên uể oải thể chịu nổi.

      Đường phân cách------ Đường phân cách hoa lệ---- ----

      Dương thị được Tử Tước đỡ đến trong sương phòng của mình, cầm lấy bản kinh thư, yên lặng xem, Tử Tước lẳng lặng đứng bên.

      Dương thị cầm kinh thư, nhưng lật sang tờ khác, từng giọt từng giọt nước mắt to như hạt đậu nhuộm lên chữ viết kinh thư, từ từ trở nên mờ nhạt.

      "Cốc cốc, cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.

      "Người nào?" Tử Tước hỏi.

      Ni ngoài cửa : "Phu nhân, đại công tử đến đây."

      Tử Tước nhìn thoáng qua Dương thị : "Phu nhân, là công tử đến đây."

      Dương thị xoa xoa mắt : "Ừ, để vào ."

      Ni ngoài cửa đáp vâng tiếng, liền lui ra.

      Dương thị nhìn Tử Tước : " biết tại sao Sách nhi lại đến đây rồi."

      "Có thể là công tử nhớ phu nhân đấy."

      Dương thị cười từ ái.

      Chỉ chốc lát sau ni dẫn Bàng Sách đến trước cửa phòng Dương thị.

      Tử Tước : "Làm phiền sư thái rồi."

      Ni cúi đầu chào cáo lui.

      Bàng Sách quỳ xuống hành lễ : "Yết kiến mẫu thân."

      Dương thị vội vàng oán trách : "Mau đứng lên, đất lạnh, qua vài ngày nữa ta trở về, sao con lại đột nhiên đến đây?"

      Bàng Sách : "Hài nhi chờ được mẫu thân, nên đến đây."

      Dương thị : "Bớt học những chuyện làm nũng khờ dại này từ muội muội Tuyết nhi của ngươi . , có chuyện gì."

      Bàng Sách đau đầu : "Cũng có gì, muội muội cũng hi vọng có thể đón mẫu thân về sớm chút."

      " Tuyết Nhi? Nha đầu kia làm sao vậy? Hay là xảy ra chuyện gì rồi, Tử Tước mau thu thập đồ đạc rồi trở về." Dương thị vội vàng .

      Trong nháy mắt Bàng Sách cảm thấy bị tổn thương , dùng vẻ mặt đau thương nhìn Dương thị mà : "Mẫu thân, người có thể đừng bất công cách ràng như vậy được ? Người yên tâm, Tuyết nhi có việc gì." Bàng Sách ê ẩm .

      Dương thị mới thả lỏng tâm tình, nhéo tai Bàng Sách : "Xú tiểu tử nhà ngươi, sao ràng, làm hại ta lo lắng vô duyên vô cớ."

      Bàng Sách nghiêng mình : "Vâng. Đúng, đúng, đều là con phải, ràng. Làm hại mẫu thân lo lắng."

      Dương thị ngồi nhìn nhi tử : "Nếu có viêc gì, qua vài ngày nữa ta về cùng với tổ mẫu của con."

      Bàng Sách lộ ra khuôn mặt u sầu. Dương thị nhìn biểu tình mặt nhi tử, lo lắng hỏi: "Sách nhi, lại làm sao vậy?" Nhi tử, cũng là miếng thịt của mình, huống chi lúc mang thai, mình chịu nhiều ủy khuất, nếu lúc ấy phải có nhi tử, sợ là Bàng quốc công phủ vị trí nhoi cho mình rồi.

      Bàng Sách quỳ xuống : "Hài nhi muốn thỉnh cầu mẫu thân giúp hài nhi đề thân với Trường Nhạc công chúa."

      Vẻ mặt Bàng Sách kiên định. Dương thị "Lần trước Vinh Thân Vương cũng qua, vốn cũng nghĩ khi về chuyện này với phụ thân con. Trước sau gì ta cũng đều hài lòng với con dâu Trường Nhạc này."

      Bàng Sách : "Mẫu thân, con cùng công chúa cũng là lưỡng tình tương duyệt, nhưng sợ là bây giờ Vinh Thân Vương lại có tâm tư gì khác, hoặc chính là do, hoàng thượng cho phép con qua lại với Trường Nhạc."

      Dương thị cau mày : "Đây là vì sao?"

      Bàng Sách như hạ quyết tâm : "Cuộc săn bắn của tứ quốc sắp tới, bên người hoàng thượng chỉ có công chúa chưa trưởng thành, công chúa có thể được sử dụng chỉ có mình Trường Nhạc. Vì thế Tuyết Nhi cũng muốn mẫu thân sớm đến Vinh Thân Vương phủ cầu thân, nếu sợ rằng đêm dài lắm mộng."

      Dương thị gật đầu : "Tuyết Nhi có lý, chúng ta mời lão phu nhân trước ."

      "Vâng, con đa tạ mẫu thân." Bàng Sách .

      Dương thị đứng dậy mang theo Bàng Sách đến mặt trước của sương phòng.

      Sương phòng Dương thị ở là gian phòng ở tận bên trong cùng, mà nơi lão phu nhân ở lại là phòng lớn nhất ở phía trước, vì thế lúc hai người tiến vào, lão phu nhân chỉ vừa mới rời giường, Lý ma ma ở bên cạnh hầu hạ bà uống chén tổ yến, Bàng Sách biết lúc ấy lão phu nhân cưỡng ép ức hiếp Dương thị như thế nào, cho nên đối với lão phu nhân này đáy lòng có oán khí. Thấy bà ta ở đất phật an tịnh mà vẫn ăn được tốt như vậy, đáy lòng ngừng cười lạnh, là khẩu phật tâm xà.

      Dương thị : "Yết kiến lão phu nhân."

      "Yết kiến tổ mẫu." Bàng Sách .

      Tuy lão phu nhân phải rất thích con dâu ngày càng mạnh thế này. Nhưng Bàng Sách vẫn là con trai duy nhất trong nhà.

      Lão phu nhân ngẩng đầu : "Đến đây!"

      "Vâng." Dương thị .

      Lão phu nhân ho khan hai tiếng, thấy hai người người nào cũng quan tâm đến nàng, khỏi giận dữ : "Có chuyện gì, biết ta trong lễ phật sao?"

      Dương thị : "Sợ là trong phủ có việc, cần người trở về quyết định."

      Lão phu nhân thản nhiên : "Chuyện gì mà quan trọng như thế, quốc công gia lại làm sao vậy?"

      Bàng Sách lạnh lùng nhìn lão phu nhân, trong lòng của bà ta chỉ có con trai bà là quan trọng nhất, những thứ khác đều chỉ làm nền mà thôi.

      Bàng Sách : ""Là tôn nhi, muốn nhờ mẫu thân cầu thân giúp tôn nhi cầu thân."

      Lão phu nhân nhíu mày: "Chuyện lớn như vậy sao lại cho ta biết tiếng, hai mẹ con các ngươi có để ta vào mắt hay ?"

      Bàng Sách : "Tôn nhi dám, chỉ là tổ mẫu từng , chuyện tổ mẫu dâng hương lễ phật là đại , sao tôn nhi có thể làm chậm trễ tổ mẫu."

      Lão phu nhân khó thở, ho khan mấy lần, đứa cháu này cư nhiên lại dám lấy mình ngược lại mình. Lão phu nhân như là nhớ tới cái gì đó : "Cũng đúng, chuyện lớn trong phủ có mẫu thân ngươi lo liệu, tổ mẫu ta cũng yên tâm, chỉ là nơi này có người, trước khi lão gia bào ta phải quan tâm cho tốt, nhiều năm như vậy rồi, nàng cũng tốt hơn rồi, qua vài ngày nữa ta đưa nàng trở về." xong nhìn Dương thị có vẻ đăm chiêu.

      Giọng của Dương thị nghẹn lại: "Mẫu thân đúng, được lão phu nhân quan tâm là phúc khí của nàng, chì là lão gia qua, cho phép nàng hồi phủ."

      Lão phu nhân đập mạnh lên bàn, tiếng chén sứ đụng vào nhau khiến cho khí trong phòng trở nên nghiêm trọng.

      Lão phu nhân nhìn Dương thị : "Chẳng lẽ ngay cả nha đầu ta cũng làm chủ được sao?"

      Dương thị : "Mẫu thân , ta dám nghe theo, nếu tâm ý mẫu thân quyết, vậy toàn bộ liền nghe theo sắp xếp của mẫu thân , ta mang theo Sách nhi về trước." xong mang theo Bàng Sách rời .

      Dương thị mới vừa , lão phu nhân lại đập mạnh lên bàn. Lý ma ma khẩn trương đến đỡ rồi an ủi: "Lão phu nhân, người nên tức giận ạ, thái y qua, thân thể của người tại được kích động."

      Lão phu nhân thở dốc hơi : "Ngươi xem nàng , tại còn chưa chết, lại càng ngày càng đặt ta vào trong mắt, chuyện thành thân của Bàng Sách lớn như vậy còn thông qua ta. Nàng cho là ta chết sao? Ngay cả ta muốn mang nha hoàn trở về cũng được!"

      Lý ma ma khẩn trương nhuận khí cho lão phu nhân : "Phu nhân vậy cũng phải cố ý, người ngẫm lại xem lúc ấy phu nhân mang thai đại công tử, Thu Nguyệt nương lại nhận được nhiều sủng ái của lão gia, sao đại phu nhân có thể oán hận a, huống chi Thu Nguyệt lại là nha hoàn bên người của nàng."

      Lão phu nhân hừ lạnh tiếng : "Vậy như thế nào, nếu phải nha đầu Thu Nguyệt kia nhìn rất giống Thu Nhi, ta cũng giúp nàng. Nhìn Chấn nhi liền nghĩ đến Lão Quốc công gia, hai người rất giống nhau a."

      Lý ma ma : "Đó là tất nhiên rồi. Bộ dáng của Quốc công gia cùng Lão quốc công đúng là rất giống nhau a."

      Lão phu nhân vui mừng cười : "Tất nhiên, Chấn nhi từ trước đến nay đều rất nổi bật. Chỉ là nữ nhân Dương thị kia quá hiểu quy củ rồi. Nam nhân cưới vợ nạp thiếp là bình thường, nếu phải do tình huống lúc ấy, ta dễ dàng bỏ qua chuyện nàng năm vẫn sinh được con mà vẫn ở tại trong phủ rồi. Chấn nhi vừa ý nha hoàn của nàng là phúc khí của nàng, hừ, chỉ là nữ nhân kia lại biết sống chết nghĩ đến việc mình đoạt lấy sủng ái của phu quân, ta có được, người khác cũng đừng hòng đạt được." Lão phu nhân đột nhiên nảy sinh ác độc .

      thể lòng của lão phu nhân rất bất thường, bản thân mình chiếm được, người khác cũng đừng hòng có được, nhìn thấy con trai của mình cùng con dâu ân ái, trong tâm của mình hận thể cho nàng cái tát, huống chi bộ dáng con trai cùng trượng phu của mình giống nhau đến vậy, mỗi lần thấy ôm Dương thị lại nghĩ đến trượng phu của mình ôm người khác, khiến lòng nàng ghen tị đến phát cuồng, con trai của mình chỉ có thể nghe mình, thể bị nữ nhân khác thao túng.

      Lão phu nhân nhìn Lý ma ma : "Thu Nguyệt còn tốt ? Bệnh của nàng xem ra tốt hơn nhiều rồi. thể tưởng tượng được Thu Nguyêt lại có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể để cho con ta dụng tâm đợi nàng ta như vậy, đến cùng là do ánh mắt của nàng kia cực kỳ giống Thu nhi, lần đầu tiên lúc ta thấy nàng cũng khiến ta hoảng sợ. Cũng may nàng còn có chút tác dụng, cuối cùng cũng phụ chút tâm ý của ta."

      Lý ma ma : "Nha đầu Thu Nguyệt kia theo lời của lão phu nhân mà , mấy năm nay lão gia đều phái người đến trị liệu cho nàng ta, có thể thấy được lão gia vẫn muốn vứt bỏ nàng ta, chiếu cố nàng rất tốt, nàng vẫn là quân cờ rất hữu hiệu."

      "Đúng rồi lão phu nhân, vẫn còn việc nữa, đợi lát nữa, Đại công tử theo phu nhân trở về, chuyện hứa hôn của Đại công tử cũng là chuyện đại , lão phu nhân về sao?" Lý ma ma cẩn thận nhìn sắc mặt trầm của lão phu nhân.

      "Hừ, chuyện vui của bọn kia, sao có thể nguyện ý cho bà lão này tham dự a, bất quá ta cũng để cho Dương thị được dễ chịu." Lão phu nhân thâm độc .

      Sinh mệnh bất tức tức, ngoan độc bất chỉ (câu này editor cũng hiểu lắm), đây mới là tính cách con người của lão phu nhân, từ lúc trượng phu của bà chung thủy với bà, từ lúc con trai của bà bắt đầu còn nghe theo lời của bà kia, bà ta biết chỉ có nắm chặt quyền lực trong tay, bà mới có được thứ mình
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 106 : Xem cuộc vui
      Edit : Sóc Là Ta – *******************

      Bàng quốc công quay lại, thấy tam phu nhân cầm chén sứ, ôm bụng, trán đổ mồ hôi, giơ tay ra, chỉ vào nhị phu nhân : "Ngươi, ngươi ngờ ngươi hại ta!" Trong người như có thứ gì muốn chảy ra, kinh hoàng nhìn Bàng quốc công : "Lão gia, lão gia, hãy cứu thiếp, cứu con của chúng ta."

      Bàng quốc công hoảng hồn, vội vàng chạy đến trước mặt tam phu nhân, ôm lấy nàng lo lắng hỏi: "Làm sao vậy, việc này là thế nào?"

      Hai mắt tam phu nhân nửa mở nửa khép, khó khăn : "Lão gia, chính là nhị tỷ muốn hại thiếp, là nhị tỷ."

      Nhị phu nhân cũng bị dọa làm cho khiếp sợ, quỳ mặt đất : "Lão gia, thiếp có, thiếp, làm sao thiếp lại dám hại tam muội ở trước mặt lão gia chứ, tam muội, muội đừng ngậm máu phun người, sao tỷ lại có thể hại muội, huống hồ lão gia còn ở đây, tỷ hề động đến ai, muội có thể gọi đại thái y tới đây kiểm tra."

      Tam phu nhân ôm Truy?n ch? có 'Ddlqd"Bàng quốc công, chỉ cảm thấy bụng của mình sắp nứt ra rồi, nắm chặt y phục của Bàng quốc công : "Lão gia, lão gia, lão gia nhất định phải cứu thiếp, cứu con của chúng ta "

      Bàng quốc công nhìn bụng tam phu nhân đau giống như là lập tức muốn ngất , hô lớn: "Gọi thái y qua đây, nhanh lên chút."

      Bàng quốc công tự mình ôm tam phu nhân vào bên trong, trước khi hung hăng trợn mắt liếc mắt nhìn nhị phu nhân quỳ mặt đất cái.

      Bàng Lạc Tuyết tiến đến, đỡ nhị phu nhân dậy, : "Nhị di nương, nền đất rất lạnh, di nương đứng lên , cẩn thận thân thể."

      Nhị phu nhân cầm khăn tay căn bản có nước mắt lau, : "Con thấy di nương tốt bụng vậy, lại bị tam muội thế, tại lão gia cũng còn tin di nương nữa. Thực tình muốn làm người tốt là khó khăn."

      Bàng Lạc Tuyết như cười như : "Đó là chuyện tự nhiên thôi, ở thời đại này muốn làm người tốt rất khó, có điều bộ dáng của tam di nương cũng đau , nhìn giống như là giả , hay chúng ta cũng thăm chút."

      Vẻ mặt nhị phu nhân thương tâm : "Dù cho tam muội muội vô tình, di nương cũng vô nghĩa, chúng ta mau thăm muội ấy chút ."

      Có người diễn kịch diễn cho trót, nhị phu nhân này quả đơn giản, chẳng trách kiếp trước bà ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

      Bàng Lạc Tuyết và nhị phu nhân mới vừa vào cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết, đặc biệt thê lương.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn khóe miệng nhị phu nhân nhếch lên, liền biết lần này tam phu nhân chắc là khó qua khỏi.

      "Máu, máu, tam phu nhân chảy máu." Nha hoàn Tiểu Ngọc hoảng sợ

      Tam phu nhân và Bàng quốc công nhìn thấy làn váy của tam phu nhân có nhiễm ngạch chút máu hồng, lúc này tam phu nhân chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra ngoài. Nàng cảm nhận được có thứ gì đó từ trong thân thể của mình từ từ di chuyển ra ngoài. Chớp mắt liền hôn mê bất tỉnh.

      Lúc đó Bàng quốc công như là già nua nhiều tuổi, chăm chú nắm tay tam phu nhân, Bàng Lạc Băng quỳ gối bên giường khóc nức nở .

      Thái y cầm hòm thuốc chạy vào : "Bái kiến quốc công gia."

      Bàng quốc công thấy thái y đến, vội vàng : "Vương thái y, ngươi mau chóng xem mạch cho tam phu nhân. Đứa bé này có thể giữ được nữa hay ?"

      "Dạ. Tại hạ nhất định cố gắng hết sức mình để bảo vệ đứa trong bụng tam phu nhân, còn bây giờ thỉnh quốc công gia nhường cho cựu thần xem mạch cho tam phu nhân trước." Thái y

      Tiểu Ngọc kỳ quái, ràng nàng Ngọc Doanh thỉnh Tần thái y bên cạnh lão gia tới sao giờ lại…., trong lòng khó hiểu, nhưng cũng gì thêm.

      Vương thái y là thái y bên cạnh Bàng quốc công từ đến lớn, tại cũng thường xuyên đến bắt mạch, thăm bệnh cho Dương thị. Y thuật cũng tệ , chỉ thấy cau mày bắt mạch cho tam phu nhân. Sờ soạng lần, giống như là xác định lại tiếp tục sờ soạng lần nữa : "Tam phu nhân có việc gì."

      Bàng quốc công cùng Bàng Lạc Băng bên cạnh cũng thở phào nhõm, tốt quá, tốt quá, đứa sao rồi.

      Bàng quốc công cau mày : "Nhưng vì sao tam phu nhân chảy nhiều
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 107: Xử trí

      Bàng quốc công quay đầu nhìn thấy Dương thị : "Sao hôm nay lại trở lại?"

      Dương thị : "Yết kiến lão gia, có số chuyện muốn thương lượng với lão gia nên mới quay về trước."

      Tứ phu nhân khẩn trương : "Yết kiến lão gia."

      Bàng quốc công nhìn về phía Dương Dĩnh : "Mấy ngày nay vất vả cho nàng rồi, trở về là tốt."

      Bàng quốc công nhìn hai bên chút : "Lão phu nhân đâu?"

      Dương thị : "Lão phu nhân bà vẫn còn muốn nán lại nơi đó vài ngày, bảo là muốn đón Thu Nguyệt hồi phủ." Lúc Dương thị đến Thu Nguyệt, chậm rãi kéo dài giọng điệu.

      Trong lòng Bàng quốc công nhảy dựng, nhìn Dương thị: "Phu nhân, chuyện này phải là ý của ta, ta đáp ứng nàng, để nàng ta trở về phủ."

      Dương thị cười cười, kéo tay Bàng quốc công : "Lão gia cần lo lắng, chuyện đều qua lâu như vậy rồi, ta cũng để ở trong lòng, huống chi chuyện này là do lão phu nhân quyết định, thiếp thân cũng nguyện ý nhượng bộ."

      Bàng quốc công : "Việc này, ta với lão phu nhân."

      Dương thị nhìn Bàng quốc công, nhìn trái phải xung quanh vòng : "Đây là làm sao vậy, Tam muội có thai, sao lại ngồi dưới đất."

      Nhị phu nhân cười lạnh, ràng vừa vào cửa là thấy được, lại cứ xong chuyện khác, tại làm bộ như mới phát , quả nhiên là tâm cơ thâm trầm, xem ra sau khi diệt trừ Tam phu nhân, phải có động tác nhanh chút mới có thể lật đổ Đại phu nhân.

      Tam phu nhân quỳ gối đến dưới chân Dương thị : "Phu nhân, ta bị oan, là bị oan."

      Đại phu nhân mang vẻ mặt mù mịt nhìn Bàng quốc công, Bàng quốc công đỡ Dương thị đến ghế : "Phu nhân, nàng ngồi chút, xe mệt nhọc rồi."

      Dương thị quan tâm cười cười : "Sách nhi đón ta, trái lại cũng chịu nhiều khổ cực lắm, vẫn nên để cho Tam muội đứng lên , mặt đất lạnh, có thể là có hiểu lầm gì thôi."

      Nhị phu nhân : "Tỷ tỷ, người có điều biết. Việc này bây giờ cũng chưa có gì ràng, bất quá nha đầu kia đúng là nha hoàn của Tam muội."

      Dương thị ngẩng mặt lên : "A...?" Dương thị nhìn chằm chằm Ngọc Oánh mặt đất: "Đúng là nha hoàn của Tam muội, nhìn có vài phần ấn tượng."

      Ngọc Oánh ngẩng đầu lên : "Yết kiến phu nhân, nô tỳ là nha hoàn của Tam phu nhân, nô tỳ tên gọi là Ngọc Oánh."

      Dương thị gật đầu : "Ừ, giải thích xem, đây tới cùng là xảy ra chuyện gì. Ngươi nên cho cẩn thận. Nếu có nửa điểm đúng hay , lập tức kéo ra ngoài loạn côn đánh chết."

      Ngọc Oánh : "Nô tỳ dám, phu nhân, lời nô tỳ chính là lời . Là Tam phu nhân sai nô tỳ tìm Tần đại phu này."

      " Tần Đại phu phải là đồng hương của Tam phu nhân sao? Có vấn đề gì sao?" Dương thị hỏi.

      Ngọc Oánh gật đầu : "Hồi phu nhân, lúc Tần đại phu này tới, phu nhân từng thương lượng với ông ta rất lâu, mà còn tam phu nhân căn bản mang thai. Là Tần đại phu dùng dược khiến nàng có biểu giả."

      Tam phu nhân nhìn Dương thị : ", phải như thế. Thiếp thân có, thiếp thân có, Mễ Ngọc Oánh vì sao ngươi vu tội ta?"

      Ngọc Oánh : "Phu nhân, tình bại lộ. Người cũng giấu diếm lừa dối được nữa, những quần áo dính đầy máu của phu nhân đều là nô tỳ đốt giúp người, kể cả việc tiễn Tần đại phu đều là Tam phu nhân người sắp xếp cho nô tỳ làm. Người làm sao có thể làm như vậy?"

      Dương thị : "Cho là phu nhân nhà ngươi giả mang thai. Cuối cùng vẫn lại bị vạch trần, tại sao nàng lại muốn mạo hiểm như vậy?"

      Ngọc Oánh : "Hôm nay nô tỳ phụng mệnh đưa Tần Đại phu ra ngoài chính là vì Tần Đại phu phải giúp Tam phu nhân ra ngoài tìm phụ nữ có thai thích hợp. Đến lúc đó treo đầu dê bán thịt chó."

      Bàng quốc công đập mạnh lên bàn : "Kẻ tiện nhân này, vậy mà lại ngu xuẩn ác độc như vậy, cách làm tàn độc như vậy cũng nghĩ ra được."

      Tam phu nhân : "Phu nhân, ta có, ta có."

      Nhị phu nhân mang vẻ mặt tiếc hận : "Tam muội a, ngươi là quá hồ đồ, sao ngươi có thể làm như vậy, huyết mạch của lão gia sao lại dám qua loa như vậy a."

      Tam phu nhân quỳ gối trước mặt Bàng quốc công, khóc đến lê hoa đái vũ : "Lão gia, người phải tin tưởng ta a, ta có. Là nàng vu cáo hàm hại ta."

      Bàng quốc công : "Đến lúc này mà ngươi còn dám chống chế." Bàng quốc công vô cùng thất vọng với Tam phu nhân, nhìn Tam phu nhân : "Đừng ép ta sử dụng gia pháp."

      Nhị phu nhân
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 108: Tàn nhẫn

      Editor: michelleluu1711

      Dương thị thâm tình nhìn Bàng quốc công : "Lão gia, ngài quên, lần trước Vinh thân vương đến , có ý muốn đem Trường Lạc công chúa gả cho Sách nhi của chúng ta."

      Bàng quốc công bừng tỉnh đại ngộ nghĩ: "Ừ, là có chuyện này, Trường Lạc công chúa này chỉ xinh đẹp, mà phẩm chất cao quý, lại là con cái của hoàng thất nữa, tệ, tệ."

      Dương thị xen vào: "Đúng vậy, huống chi hai đứa trẻ này, cũng có ý, ta xem nên chọn thời gian cùng Vinh thân vương định ra hôn ."

      Trong lòng nhị phu nhân nghĩ: "Nếu đại công tử cưới Trường Lạc công chúa, thế lực của phu nhân càng ngày càng vững chắc, được, nàng nhất định thể thúc đẩy chuyện này."

      Nhị phu nhân cười với Dương thị, "Phu nhân có lí, chỉ là tháng sau bốn nước săn bắn, chắc hẳn Vinh thân vương cũng bề bộn nhiều việc."

      Dương thị như có điều suy nghĩ: "Muội muội sai, chính là bốn nước săn bắn chắc hẳn Vinh thân vương cũng bề bộn nhiều việc, bằng như vậy, ngày mai ta tự mình đến phủ Vinh thân vương lần, còn là đa tạ muội muội nhắc nhở."

      Nhị phu nhân nhìn quốc công : "Hôn nhân đại của đại công tử luôn luôn đều là do lão gia, lão phu nhân làm chủ, việc này có muốn đợi lão phu nhân trở về, phu nhân, lão gia, thiếp thân cũng có ý tứ gì khác, chính là sợ lão phu nhân biết cao hứng." xong ngẩng đầu nhìn sắc mặt thâm trầm của Dương thị.

      Bàng Lạc Tuyết tới bên người nhị phu nhân, như cười như : "Lời này của nhị di nương cũng sai, chỉ là hôn nhân đại , từ xưa đến nay đều là do cha mẹ mai mối , có thể thấy tỷ tỷ đúng là ngoại tộc của phủ Bàng quốc công chúng ta."

      "Ngươi" Nhị phu nhân nhìn khuôn mặt càng ngày càng tinh xảo nhắn của Bàng Lạc Tuyết phẫn hận.

      Dương thị liếc mắt nhìn nhị phu nhân cái: "Đúng vậy, đại tiểu thư cũng là ngoại tộc, cũng là, đồ cưới của đại tiểu thư gì gì đó. Ý của lão phu nhân là muốn đánh mất bộ mặt của phủ chúng ta."

      Dương thị nhìn vòng ngọc phỉ thúy tay vô ý ra, lại như dao đâm vào tim của nhị phu nhân.

      Nhị phu nhân cắn răng phẫn hận : "Này tất cả đều dựa vào phu nhân chuẩn bị, chỉ là lúc ta gả qua đây có ít đồ cưới, thiếp thân nguyện ý cống hiến ra cấp cho đại tiểu thư."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn bộ dạng nhị phu nhân kinh ngạc: "Nhị di nương, mẫu thân chẳng qua là đùa mà thôi. Tỷ tỷ gả thế nào cũng là Tấn vương phi, mẫu thân nhất định là chuẩn bị tốt tất cả."

      Nhị phu nhân cười cười, Dương thị : "Đây là tự nhiên. Dù sao Vũ nhi là nữ nhi của thiếp sinh, tốt xấu cũng do ta nuôi ở bên cạnh mấy ngày."

      "Như vậy, liền làm phiền phu nhân."

      Dương thị nhìn vẻ mặt khẩn trương của nhị phu nhân, nhíu khóe miệng: "Nhị muội muội yên tâm. Hôn của Sách nhi đoạt của Vũ nhi. Chỉ là đính hôn mà thôi, muội muội cần phải khẩn trương như vậy đâu?"

      "Do muội muội đa tâm, thỉnh phu nhân trách phạt." xong nhị phu nhân quỳ mặt đất, bộ ủy khuất, biết chuyện còn tưởng Dương thị khi dễ nàng ta..

      Bàng quốc công nhíu mày: "Phu nhân luôn luôn rộng lượng, tính toán với nàng, mặt đất lạnh, thân thể của nàng tốt. Đứng lên ."

      Dương thị cũng lười biếng : "Lão gia đau lòng muội muội ta đương nhiên biết, còn có tứ muội muội hôm nay trở về. Chắc hẳn cũng rất tưởng niệm lão gia, hôm nay liền để tứ muội hầu hạ lão gia nghỉ ngơi ."

      Nhị phu nhân nhìn Dương thị, thầm nghĩ, bà cho là tứ phu nhân thể đẻ trứng kia có thể cướp giật sủng ái của ta sao, nhị phu nhân cười : "Tứ muội muội vừa trở về, còn là nên để muội muội nghỉ ngơi tốt ."

      "Cũng là, đúng rồi, ta nay trở về, phiền muội muội đem quyền quản lý gia đình giao trở về , mấy ngày nay ta cảm thấy tứ muội muội quản lý cũng rất tốt, nghĩ dạy dỗ nàng quản lý, lão gia ngài cảm thấy được ?"

      Bàng quốc công nhìn vẻ mặt thành của Dương thị: " Nếu tứ nương có thể, liền để cho nàng theo rèn luyện ."

      Dương Dĩnh nhìn phu nhân cảm kích "Đa tạ phu nhân, Dĩnh nhi chắc chắn giúp đỡ phu nhân quản lý gia tốt."

      Bàng quốc công gật đầu: "Sau này cần phải theo phu nhân học tập cho tốt."

      Trong mắt của nhị phu nhân cam lòng, nhưng cũng biết phải làm sao.

      "Hôm nay phu nhân cũng mệt mỏi, liền nghỉ ngơi sớm , trông bộ dạng bụi bặm dặm trường của nàng, ta nhìn cũng đau lòng." Bàng quốc công tự mình cấp cho Dương thị ly
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :