1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 88: Thú tội

      Mọi người đều nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, chỉ thấy Bàng Lạc Tuyết cười điềm đạm : "Ta thấy tốt nhất Tấn Vương điện hạ vẫn nên chiếu cố tỷ tỷ của ta tốt, chẳng lẽ điện hạ nhìn ra, Tam muội của ta với người cũng là mội mối tình thắm thiết sao?"

      Bàng Lạc Băng nghe Bàng Lạc Tuyết như thế cuối cùng cũng cảm thấy mình có thể nắm bắt được cơ hội lần này, nhìn Tấn vương : "Vương gí, tỷ tỷ sai, Băng nhi cảm nhận được tâm ý của Tấn vương điện hạ cới ta, Tấn vương điện hạ tặng áo choàng cho Băng nhi, Băng nhi rất thích, Băng nhi cầu gì khác, chỉ cầu Tấn vương điện hạ có thể cho ta vị trí thôi."

      "Cái áo choàng đó..." Tấn vương gấp gáp giải thích.

      Bàng Lạc Tuyết vốn để có cơ hội, vội vàng : "Vương gia cũng nghe thấy, tỷ tỷ cùng muội muội của ta cũng đều ngưỡng mộ điện hạ ngài, ngài sao có thể làm tỷ muội của ta thương tâm, dĩ nhiên, thứ tỷ tỷ muội muội ta thích, ta nửa phần cũng muốn xen vào."

      Ánh mắt Bàng Lạc Băng sáng quắc nhìn Tấn vương, ánh mắt Tấn vương chìm sâu xuống : "Nhị tiểu thư suy nghĩ kĩ rồi sao? Ngươi sau này cũng đừng hối hận."

      "Tấn Vương điện hạ đây là uy hiếp Tuyết Nhi sao? Vậy Tuyết nhi càng dám gả cho ngài, gả cho ngụy quân tử như vậy, Tuyết nhi muốn đâu." Bàng Lạc Tuyết kiêu ngạo siểm nịnh .

      Tấn vương nắm chặt hay, cảm thấy, hỏa khí trong lòng muốn bộc phát ra, nhìn Bàng Lạc Tuyết cái : "Được lắm, ta như mong muốn của Nhị tiểu thư lấy vị trí chính phi lấy Đại tiểu thư Bàng gia, ngươi hài lòng chứ."

      Bàng Lạc Tuyết hài lòng gật đầu, : "Mặc dù miệng bằng có chứng cớ, nhưng ta tin nhiều người như vậy, Vương gia nhất định cũng nuốt lời."

      "Đây là tất nhiên, ngày mai ta liền dẫn người đến cửa cầu hôn, đem chuyện này tấu lên phụ hoàng cũng mẫu hậu, vậy nhị tiểu thư hài lòng chứ." Tấn vương cắn răng nghiến lợi .

      "Dĩ nhiên là hài lòng, như vậy, Tuyết nhi cùng tỷ tỷ chờ tin tức tốt của Vương gia ở Bàng Quốc công phủ. Đúng rồi, Vương gia, hôm nay tỷ tỷ sinh non, nhưng nàng là người của người, hi vọng Vương gia chiếu cố nàng tốt."

      "Nhị tiểu thư yên tâm, nàng là Vương phi tương lai của Bổn vương, ta đương nhiên phải chăm sóc."

      Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng cam lòng cũng gì thêm.

      Tấn vương : "Vinh Thân Vương, hôm nay vốn là sinh thần của Trường Nhạc công chúa, ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, là tiểu vương phải."

      Vinh Thân Vương : "Biết sai có thể thay đổi là tốt, hôm nay cũng coi như là có được chuyện tốt. Ngày sau nhất định phải đối xử tốt với Đại tiểu thư Bàng gia."

      "Vâng, Tấn nhi nhớ." xong liền rời .

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Cúc Thanh cái : "Gọi hạ nhân đưa Đại tiểu thư lên xe ngựa, chút, đừng làm Đại tiểu thư đau."

      Tất cả mọi người đều nhìn vị Nhị tiểu thư Bàng gia này với cặp mắt khác xưa, Dương thị này dạy dỗ tệ. Ngươi xem thân là đích nữ con của chính thê, lại vì tỷ muội thứ xuất của mình mà suy tính, chỉ cho Bàng Lạc Vũ cái danh chính phi, lại bức bách Tấn vương phải đối đãi tốt cho nàng. đứa bé thiện lương ngoan ngoãn.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Vinh Thân Vương : "Hôm nay quấy rầy nhiều như vậy, Tuyết nhi cũng là lo lắng cho tỷ tỷ, xin Vương gia đừng trách, Tuyết nhi ở đây tạ lỗi với Vương gia." Vừa vừa đứng lên thi lễ cái.

      Vinh Thân Vương vội vàng : "Tấm lòng Nhị tiểu thư nhân hậu, đối đãi với tỷ muội thứ xuất trong nhà cũng dụng tâm như vậy. Huống chi hôm nay ngươi cũng làm gì sai, chỉ bảo toàn mặt mũi cho hoàng thất cùng Bàng Quốc công phủ, lại làm mai cho hai vị, đây là chuyện tích phúc đức, sao lại những lời trách tội này."

      Trường Nhạc công chúa cũng : "Phụ vương sai, tỷ tỷ của ngươi dù làm ra chuyện có tổn hại đến thanh danh Bàng Quốc công phủ, nhưng Tấn vương lại càng làm cho hoàng thất hổ thẹn, Tuyết nhi có thể lấy đại cục làm trọng, cũng coi như là thành toàn cho hai người bọn họ, hơn nữa lại vì tỷ tỷ của ngươi mà tạo nhân duyên cho nàng, lại cho nàng vị trí chính phi, vậy bao lâu nữa, có tin mừng xảy ra rồi."

      Bàng Lạc Tuyết cười cười, , hôm nay làm ầm ĩ như vậy, coi như Tấn vương cam tâm cưới Bàng Lạc Vũ, sợ rằng nàng cũng chưa chắc trải qua những ngày tốt đẹp.

      Bàng Lạc Tuyết hành lễ với mọi người : "Hôm nay là Tuyết Nhi phải, quấy rầy mọi người, chờ Tuyết Nhi trở về phủ, nhất định tự mình bảo hạ nhân chuẩn bị hậu lễ đưa đến phủ các vị, coi như là chút tâm ý của Tuyết nhi."

      Mọi người vội vàng hoàn lễ : "Quận chúa quá khách khí rồi."

      Bàng Lạc Tuyết : "Vậy ta đưa tỷ tỷ về phủ trước."

      Vinh Thân Vương tự mình sai người đỡ Bàng Lạc Vũ lên xe ngựa.

      Bàng Lạc Tuyết mới vừa , Vinh Thân Vương liền với Dự vương: "Nha đầu này đứa bé ngoan a."

      Dự vương gật đầu : "Tuyết nhi nữ tử tốt."

      Vinh Thân Vương nghiền ngẫm hai từ Tuyết nhi rồi : "Phải biết quý trọng người trước mắt a, đừng để cho kẻ khác nhanh chân đến trước."

      Dự vương nhìn Vinh Thân Vương cái : "Đa tạ hoàng thúc, ta phải tiễn Tuyết nhi trước."

      Vinh Thân Vương hài lòng gật đầu, việc Bàng Lạc Tuyết rời cũng ảnh hưởng đến yến hội, nhưng lại có mấy người chính là ngồi yên, bên này là Lâm Thanh, Tô Ấp bọn họ, Bàng Sách vì Trường Nhạc công chúa nên tạm thời thể rời , thể làm gì khác hơn là nhờ hai vị huynh đệ chiếu cố tốt cho muội muội của mình.

      Bên kia.

      Bàng Lạc Tuyết mang theo Bàng Lạc Vũ Bàng Lạc Băng lên xe ngựa, giống với lúc tới, Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Lạc Vũ cùng ngồi chiếc xe ngựa, Cúc Thanh nhìn dáng vẻ của Bàng Lạc Vũ, hỏi: "Nhị tiểu thư, vì sao người phải cho Đại tiểu thư mối hôn tốt như vậy?"

      Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ hôn mê : "Ngươi cũng cảm thấy mối hôn này tốt phải ?"

      Cúc Thanh gật đầu cái.

      Bàng Lạc Tuyết : "Hôm nay ta bức bách Tấn vương cưới nàng, lại khiến mất hết thể diện trước mặt mọi người, ngươi cảm thấy còn có thể đối xử tốt với Bàng Lạc Vũ sao, sợ rằng chút tình nghĩa này giữa bọn họ cũng tan thành mây khói, Tấn vương sợ rằng giờ phút này tâm tư muốn giết nàng đều có, để nàng ta chết trong tay người minh , nàng mới có thể chết có ý nghĩa đúng ?"

      Cúc Thanh gật đầu cái, nghĩ đến Nhị tiểu thư suy tính sâu xa như vậy, nhìn Bàng Lạc Vũ lại khỏi nghĩ tới Nhị phu nhân,

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Cúc Thanh : "Ngươi cần phải lo đến Nhị phu nhân, chừng nàng rất hài lòng mối hôn này, phạt ngươi, ngược lại còn có thể tán dương ngươi với mọi người đấy."

      "Nô tỳ có gì phải sợ, chỉ cầu hai kẻ ác nhân này sớm bị báo ứng." Cúc Thanh phẫn hận .

      Bàng Lạc Tuyết vỗ tay Cúc Thanh, an ủi: "Ngươi yên tâm, các nàng ai cũng chạy thoát."

      Bàng Quốc côn phủ.

      Tam phu nhân cố đỡ bụng đến trong sân của Nhị phu nhân, hai nha hoàn trái phải đỡ nàng.

      Tam phu nhân : "Nhị tỷ, phải là muội muội ta , tại nếu tỷ tỷ là đương gia, Bàng Quốc công phủ của chúng ta ngay cả yến huyết cũng nổi sao? Muội muội ta hôm nay có thai, Tiểu Ngọc bên cạnh ta muốn chút yến huyết tỷ tỷ đều cho. Đây là cố ý nhằm vào muội muội phải ."

      Nhị phu nhân bưng ly trà : "Muội muội đến chuyện này, hôm nay ngươi mang thai con của lão gia, dĩ nhiên là quý giá vô cùng, nhưng, ngươi làm đương gia làm sao biết đương gia rất khổ cực, đồ tốt trong phủ này, nào phải như nước chảy mà đưa đến chỗ muội muội. Huyết yến này là hoàng hậu thưởng cho Tuyết nhi, Tuyết nhi lại dành cho phu nhân, phu nhân lại lo lắng cho thân thể của lão gia, liền đưa đến khố phòng thường cho lão gia ăn. Muội muội lời này là làm cho tỷ tỷ ta đau lòng."

      Tam phu nhân nhìn bên trong chén còn thừa lại yến huyết cười lạnh, bất quá mấy ngày lại đúng rằng nghĩ mình là phu nhân chính thất.

      Hai người vừa chuẩn bị làm ầm lên, liền nghe hạ nhân báo ba vị tiểu thư trở về. Hai người còn kịp cái nhau, mọi người liền vội vàng vào. Chỉ thấy Bàng Lạc Tuyết phía sau Bàng Lạc Băng, Bàng Lạc Vũ lại bị hạ nhân dùng giá đưa trở về.

      Tam phu nhân vui vẻ, Nhị phu nhân nhất thời nóng nảy kêu lên: "Vũ nhi a, ngươi làm sao vậy, ngàn vạn lần đừng làm ta sợ a."

      Bàng Lạc Băng nhìn Tam phu nhân vội vàng tiến lên phía trước : "Mẫu thân, ta về." Vừa nước mắt liền ủy khuất mà rơi xuống.

      Tam phu nhân vội vàng lau nước mắt mặt cho nàng: "Đây là thế nào, chuyện gì xảy ra, cho mẫu thân biết, ai ức hiếp ngươi."

      Tam phu nhân hỏi thôi, hỏi lại càng khiến Bàng Lạc Băng khóc dữ dội hơn, thể làm gì khác hơn là đứng bên an ủi Bàng Lạc Băng.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Nhị phu nhân lo lắng cho Bàng Lạc Vũ : "Nhị di nương cần lo lắng quá, bất quá là tỷ tỷ sinh non, thân thể suy yếu, mới có thể bất tỉnh."

      Lần này đến phiên Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân trợn mắt há mồm, Nhị phu nhân : "Tuyết Nhi a, có mấy lời thể lung tung, Vũ nhi mới vừa cập kê, còn chưa vào nhà chồng, làm sao có thể có thai."

      Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng : "Vốn là ta cũng biết, hôm nay yến hội, Tam muội đẩy tỷ tỷ cái, đại tỷ va vào bàn ghế, dẫn đến sinh non, chuyện này cũng có bằng chứng, thái y cũng tự mình xem qua rồi, nếu người tin, có thể gọi người đến xem lần."

      Nhị phu nhân giống như bị sét đánh đến dại ra, chậm rãi hỏi: "Đứa bé kia là của ai?"

      Bàng Lạc Tuyết : "Dĩ nhiên là Tấn vương điện hạ."

      Tam phu nhân bắt lấy nàng hỏi: "Tuyết nhi, điều này nên bừa, Tấn vương khi nào lại có quan hệ với Đại tiểu thư." trách được nàng có câu hỏi này, nàng ước gì đó là tạp chủng của người khác, việc con của mình thích Tấn vương nàng biết, sao có thể để cho nữ nhi của Nhị phu nhân nhanh chân đến trước được.

      Nhị phu nhân nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết : " là Tấn vương điện hạ?"

      Bàng Lạc Băng ủy khuất nhìn về hướng Tam di nương : "Di nương... hu hu..." Vừa liền bắt đầu khóc thút thít.

      Tam phu nhân thương nhất chính là nữ nhi này, hôm nay nữ nhi khóc đến thương tâm như vậy, nhất định là bị người ức hiếp, kể từ khi nàng mang thai tới nay, địa vị trong phủ chính là như mặt trời ban trưa, nàng sớm quên cuộc sống dè dặt qua ngày trước đó.

      "Được rồi, Băng nhi, sao lại khóc nhiều như vây?" Tam phu nhân vừa dỗ dành Bàng Lạc Băng vừa nhìn những người khác, nàng dám khẳng định nhất định là có người ức hiếp nàng.

      Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Tuyết : "Là Nhị tỷ, là Nhị tỷ chiếu cố tốt cho Băng nhi."

      Bàng Lạc Tuyết cảm thấy buồn cười, Bàng Lạc Băng cho rằng nàng khi dễ nàng ta a.

      Tam phu nhân nhìn Bàng Lạc Tuyết : " thể nào, trước khi , lão gia cũng dặn Nhị tỷ ngươi phải chiếu cố tốt cho ngươi, từ trước đến nay nàng đều thương ngươi, sao còn có thể khi dễ ngươi chứ? Băng nhi được bậy!"

      Bàng Lạc Băng tức giận : "Chính là Nhị tỷ, chính là Nhị tỷ, còn có Đại tỷ."

      "Im miệng!" Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng , mấy người bên cạnh đều im lặng.

      Tam phu nhân bất mãn nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết: "Nếu nhị tiểu thư có cái gì hài lòng với di nương, cần gì phải giận dữ, nghiêm nghị như vậy?"

      Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nhìn Tam di nương cái : "Di nương còn nhớ mình là di nương là được, mới vừa rồi, Tuyết Nhi còn cảm thấy ngươi mới là phu nhân Bàng Quốc công phủ đấy."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết : "Băng nhi, nếu ta nhớ lầm, hại đại tỷ sinh non chính là ngươi ..."
      Last edited: 10/5/16
      thuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 89: Gà chó yên

      Bàng Lạc Tuyết xong, nhìn Bàng Lạc Băng, Nhị phu nhânở bên cũng găt gao nhìn Bàng Lạc Băng chằm chằm.

      Bàng Lạc Băng sợ đến hoảng hồn vùi đầu sâu trong lòng Tam phu nhân, chiu ngẩng đầu. Tam phu nhân tự biết lợi hại trong đó, nghĩ tới Bàng Lạc Vũ có thể đứng đắn như vậy chưa xuất giá mang thai, đứa bé này còn là của Tấn vương, bất quá Tấn vương thích Băng nhi của nàng hơn, nghiệt chủng này mất thôi.

      "Lời Tuyết Nhi sao?" Nhị phu nhân phát tóm Bàng Lạc Băng từ trong ngựcTam phu nhân ra hung tợn hỏi.

      Bàng Lạc Băng giãy dụa, lại phát khí lực của Nhị phu nhân xuất ra lại rất lớn, vội vàng nhìn về phía Tam phu nhân cầu cứu.

      Tam phu nhân nhìn Nhị phu nhân : "Nhị tỷ, ngươi làm cái gì vậy, Băng nhi là đứa bé, nàng cái gì cũng hiểu."

      Nhị phu nhân lạnh lùng " hiểu? hiểu liền hại Vũ nhi của ta, ngươi xem bây giờ nàng còn chưa tỉnh lại, ta thấy Tam muội chính là quá dung túng Băng nhi, mới để cho nàng trở thành bộ dạng ngày hôm nay."

      Tam phu nhân cười : "Nhị tỷ, lời này phải là ngươi mới đúng, thế nào chuyện này cũng phải cảm tạ Băng nhi mới phải, trong bụng Đại tiểu thư có thai, nhưng Đại tiểu thư vừa mới cập kê, việc có thai này, ngươi mặt mũi Bàng Quốc công phủ phải để vào đâu?" xong dùng ánh mắt châm chọc nhìn Bàng Lạc Vũ nằm bên.

      Nhị phu nhân tức giận : "Tấn vương nhất đinh cho Vũ nhi cái công đạo."

      Tam phu nhân cười lạnh: "Công đạo? biết là nữ nhi con thị thiếp, phải biết Tấn vương còn có ý với Băng nhi, ta khuyên Nhị tỷ vẫn nên hiểu chuyện chút, nếu là Băng nhi nguyện ý, tương lai nàng làm chủ Tấn vương phủ, nhất đinh cho Đại tỷ của nàng vị trí tốt."

      Tam phu nhân chưa dứt lời, Bàng Lạc Băng lại khóc : "Đều tại ngươi, đều tại ngươi."

      Vừa liền nhào tới Bàng Lạc Tuyết, dùng rất nhiều sức, Nhị phu nhân nhất thời níu Bàng Lạc Băng lại kịp, Tử Quyên ở bên đứng ra trước người Bàng Lạc Tuyết, đẩy Bàng Lạc Băng ra. Bàng Lạc Băng lập tức ngồi đất khóc quát: "Ngươi là thứ gì, lại dám đẩy bản tiểu thư."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bàng Lạc Băng ngồi đất khóc thút thít ngừng : "Vậy ngươi lại là thứ gì, lại dám lớn tiếng với ta, còn có ý định đánh ta."

      Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Tuyết mặt có lấy biểu cảm, đột nhiên cảm thấy vị Nhị tỷ luôn dịu dàng này lại giống như ác quỷ thoát ra từ ddienj Diêm vương, lời ra khiến người ta rét mà run, mà ánh mắt của nàng cũng giống như cái giếng cổ xưa sâu thăm thẳm.

      Tam phu nhân vội vàng : "Nhị tiểu thư, Băng nhi thế nào cũng là muội muội ruột thịt của ngươi, sao ngươi có thể dung túng cho hạ nhân làm tổn thương nàng, huống chi, Băng nhi còn , nàng hiểu chuyện. Cứ coi như ngươi nể tình ta, cũng phải nhìn mặt mũi lão gia mà chiếu cố nàng a."

      Bàng Lạc Tuyết xoay mặt buồn cười nhìn Tam phu nhân : "Tam di nương, ta kính trọng ngươi là trưởng bối mà gọi ngươi tiếng di nương, nhưng ngươi đừng quên thân phận của mình. Ngươi nên nhớ rằng, Bàng Lạc Tuyết ta mới là đích nữ con chính thất của Bàng Quốc công phủ này, chuyện trong nhà khi mẫu thân có ở đây đều do ta phụ trách. tại di nương giống như có điều hài lòng a, chẳng lẽ di nương cảm thấy mình mang thai muốn làm gì làm sao?"

      Tam phu nhân tức giận : "Hừ, cái gì tiểu thư Quốc công phủ, hôm nay ta có thai, lão gia cái gì cũng nghe theo ta. Nhị tiểu thư còn phải nên thông minh chút, đừng để ta phải lão gia trừng trị ngươi."

      "A? Ta ngược lại còn muốn xem ngươi trừng trị Tuyết nhi của ta như thế nào chút a." Bàng Quốc công đứng phía sau Tam phu nhân .

      Tam phu nhân quay mặt lại: "Lão gia, ngài trở về lúc nào vậy, tại sao thông báo tiếng, thiếp thân chẳng qua là, chẳng qua là..."

      Bàng Lạc Tuyết : "Di nương chẳng qua là cảm thấy Tuyết Nhi chiếm thân phận con chính thê này, di nương có phần bất mãn." Vừa vừa ủy khuất đứng ở bên người Bàng Quốc công.

      Bàng Quốc công vội vàng an ủi nàng : "Tuyết Nhi yên tâm, đích nữ ở Bàng Quốc công phủ này vĩnh viễn là ngươi."

      Tam phu nhân cùng Nhị phu nhân liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt rất có thâm ý.

      Nhị phu nhân : "Sao lão gia lại trở lại vào lúc này?"

      Bàng Quốc công : "Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu ta khôn về, biết còn thành ra cái dạng gì."

      Hai vị phu nhân giật mình trong lòng, vội vàng : "Vũ nhi bị giáo huấn rồi, lão gia đừng trách phạt nữa, đứa này tại còn hôn mê bất tỉnh, thiếp thân rất lo lắng a, nếu lão gia muốn phạt, bằng phạt thiếp thân , xin đừng trừng phạt Vũ nhi."

      Tam phu nhân vội vàng : "Lão gia, Băng nhi cũng phải là cố ý, lão gia người xem Băng nhi lúc nào cũng hiền lành a, làm sao có thể hại Đại tiểu thư a, nhất định là có chỗ hiểu lầm. Mới vừa rồi Nhị tiểu thư còn dung túng hạ nhân của nàng đẩy Băng nhi, người xem gương mặt Băng nhi của chúng ta cũng bị dọa sợ đến trắng bệch rồi."

      Bàng Quốc công lạnh lùng nhìn về phía hai vị di nương hừ lạnh : "Thế nào, các ngươi còn ngại thể diện của Bàng Quốc công phủ mất chưa đủ nhiều phải ? Chuyện này Vinh Thân Vương phái người với ta, Nghi quý phi phái người đưa ngọc bội tới, tất cả chờ thân thể Vũ nhi tốt lên rồi hãy , chờ chuyện này định xong, liền để nàng đến khu biệt viện ngoài thành ở."

      Nhị phu nhân quỳ xuống, bắt lấy y phục Bàng Quôc công : "Lão gia, đừng mà, sao có thể để cho Vũ nhi đến khu biệt viện ở ngoại thành a, chuyện này thể đều do Vũ nhi được a, nàng là vô tội a."

      Bàng Quốc công nhìn về phái Bàng Lạc Vũ, quay đầu với Nhị phu nhân: "Chính nàng biết kiểm điểm, chưa lập gia đình mà có thai, lại để cho người khác có ý kiến với Bàng Quốc côn phủ, trong nhà còn có hai muội muội, đúng là biết ý tứ, khiến người khác lại có định kiến với hai nữ nhi này."

      Tam phu nhân cũng phụ họa : "Đúng a, chuyện này đúng là Đại tiểu thư đúng là suy nghĩ thấu đáo, trong nhà còn có hai vị muội muội chưa cập kê đây, chuyện của đại tiểu thư như thế này, nhất định liên lụy bọn họ."

      Bàng Lạc Tuyết : "Tam phu nhân lời này là đúng rồi, Tuyết nhi nghĩ Đại tỷ liên lụy bọn ta."

      Tam phu nhân cười lạnh : "Lúc Lão gia bảo ngươi chiếu cố Băng nhi tốt, Nhị tiểu thư làm như thế nào, để cho Băng nhi ủy khuất như vậy."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bàng Lạc Băng : "Băng nhi, ngươi cảm thấy ủy khuất à?"

      Bàng Lạc Băng nhìn Tam phu nhân cái, thấy nàng gật đầu với mình, đứng lên quát: "Đều là ngươi, là ngươi ghen tỵ Tấn vương đối tốt với ta cho nên mới như vậy, có đúng hay ?"

      Bàng Lạc Tuyết cười lạnh : "Ngươi tuổi còn ta còn có thể hiểu, nhưng ngươi ghen tỵ với đại tỷ, dưới mắt mọi người đẩy tỷ tỷ khiến nàng phải sinh non, đây là điều tất cả mọi ngươi đều thấy nên ngươi cần phải chối cãi, ngươi làm ầm ĩ ở nơi này, đơn giản chỉ vì giấc mộng của ngươi với Tấn vương chấm dứt mà thôi.

      Bàng Lạc Băng khóc thút thít : "Còn phải là ngươi, là ngươi chia rẽ hai chúng ta."

      "Nếu phải ngươi đẩy Đại tỷ, nàng cũng đến mức sẩy thai, tất nhiên có chuyên sau này, buồn cười chính là lúc ta tranh thủ vị trí cho Đại tỷ, ngươi lại cứ giúp người khác che giấu, là khiến lòng người lạnh lẽo."

      Nhị phu nhân nghi ngờ : "Truyết nhi là có ý gì?"

      Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Nhị phu nhân : "Lúc Tuyết Nhi biết đứa bé là con của Tấn vương, liền bức bách Tấn vương dùng vị trí chính phi cưới tỷ tỷ, sợ là Băng nhi bởi vì chuyện này mà ghi hận ."

      Nhị phu nhân hơi đắc ý nhìn mặt Tam phu nhân, gỡ chiếc còng đeo tay mình xuống đeo cho Bàng Lạc Tuyết : "Tuyết Nhi, ngươi làm như vậy là đúng, các ngươi là tỷ muội thân thuộc, chuyên này làm như vậy, di nương thay mặt tỷ tỷ của ngươi cảm ơn ngươi."

      Nhị phu nhân thầm nghĩ: "Nhị tiểu thư này giữ lại quả là đúng đắn, chỉ giúp Vũ nhi vững vàng ngồi lên vị trí Tấn vương phi, sau này e rằng còn có thể dùng để lót đường, tệ, bất quá Bàng Lạc Băng này, giữ lại đúng là gieo họa, chẳng qua là mẫu thân hồ ly của nàng có thai, động tới nàng dễ đây.

      Bàng Quốc công : "Nghi quí phi , chờ thân thể Vũ nhi tốt lên, bẩm với hoàng thượng, cầu hôn Vũ nhi cho vị trí chính phi, cũng coi như trong họa có phúc, chuyện này phải làm phiền Tuyết nhi, nếu Vũ nhi là xong rồi.

      Nhị phu nhân vội vàng : "Nhị tiểu thư từ trước đến này rất hiểu đại nghĩa, có thể thấy được là do cách dạy dỗ của tỷ tỷ tốt."

      Bàng Quốc công nhìn về phía Tam phu nhân : "Lời này sai, Tam phu nhân, sau khi sinh hài tử đưa đến cho Đại phu nhân nuôi dưỡng."

      Tam phu nhân như bị sét đánh, lắc đầu : "Lão gia, lão gia, đừng mà, xin người đừng chia rẽ mẫu tử chúng ta." Vừa vừa quỳ xuống thống khổ cầu khẩn.

      Bàng Quốc công : "Chuyện này ta quyết định, ngươi đừng nữa, nhìn hai người các ngươi dạy ra nữ nhi tốt, còn chưa thành thân có thai, người khác vì người ngoài mà hại cả tỷ tỷ ruột của mình, là khiến lòng ta nguội lạnh, nhìn Tuyết nhi chút xem, cũng chỉ có đại phu nhân dạy dỗ con cái, mới có thể khéo léo đúng mực như vậy."

      Bàng Lạc Tuyết nhu thuận đứng bên người Bàng Quốc công an ủi: "Di nương còn thời gian nữa mới sinh, mấy ngyaf này còn phải an tâm tĩnh dưỡng, chừng, phụ thân cũng để mẫu thân nuôi dưỡng đứa bé này."

      Tam phu nhân tựa như bắt được nhánh rơm cuối cùng vội vàng : "Lão gia yên tâm, sau ày thiếp thân an tĩnh mà dưỡng thai, dạy dỗ Băng nhi cho tốt, chuyện này là Băng nhi sai rồi." Vừa vừa nhìn về phía Bàng Lạc Băng : "Băng nhi, nguoi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn mau tạ lỗi với Nhị tỷ, Đại tỷ của ngươi, xin các nàng tha thứ, nếu di nương cũng giúp được ngươi."

      Bàng Lạc Băng cắn môi tiếng như muỗi: "Đại tỷ Băng nhi nên đẩy người, xin tỷ đừng vì Băng nhi mà tức giận." Rồi hướng về phía Bàng Lạc Tuyết : "Nhị tỷ, hôm nay đều là do Băng nhi giận đến hồ đồ mới như vậy, Nhị tỷ luôn hiểu Băng nhi nhất, Nhị tỷ tha lỗi cho Băng nhi ."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt cam lòng của Bàng Lạc Băng, cười cười, gì.

      Tam phu nhân nóng nảy, tát cái vào mặt nàng : "Bảo ngươi xin lỗi Nhị tỷ, ngươi cứ như vậy mà xin lỗi sao? Còn quỳ xuống, xin Nhị tỷ ngươi tha thứ."

      Bàng Lạc Băng lập tức sợ đến choáng váng, nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ như vậy của mẫu thân, Tiểu Ngọc đỡ nàng quỳ mặt đât, nhìn Bàng Lạc Tuyết : "Nhị ty tỷ, Băng nhi biết sai rồi, cầu xin Nhị tỷ tỷ tha thứ."

      Bàng Lạc Tuyết đỡ nàng dậy : "Ngươi làm cái gì vậy, ta chưa từng thù oán gì ngươi a. Băng nhi thích Tấn vương, Nhị tỷ cũng chúc phúc cho ngươi, hôm nay Đại tỷ gặp tai bay vạ gió, nhất định phải quan tâm nàng cho tốt, hiểu ?"

      Bàng Lạc Băng liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ : "Mỗi ngày Băng nhi đều sắc thuốc cho Đại tỷ, coi như là phần tâm ý của Băng nhi."

      Bàng Lạc Tuyết hài lòng gật đầu cái, Tam phu nhân ở bên làm sao phải là lo lắng cho nữ nhi của mình, nàng chưa bao giờ muốn lớn tiếng trách móc nặng nề nangfm hôm nay lại nghiêm khác cho nàng cái tất, là đánh vào người nhi tử, đau tại tâm nương a.
      Last edited: 10/5/16
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 90: Sa chân bùn lầy.
      Bàng ạc Băng khó có thể tin nhìn mẫu thân ruột thịt luôn thương mình, nàng biết tất cả đều là lỗi của Nhị tỷ, nếu phải vì nàng ta, hôm nay mẫu thân cũng đánh nàng, càng đói xử với nàng như thế.

      Bàng Lạc Tuyết với Nhị phu nhân: "Nhị dị nương cũng nên điều dưỡng thên thể tỷ tỷ cho tốt, chờ mấy ngày nữa, định ra hôn , tỷ tỷ gả vào Tấn vương phủ, Tuyết nhi tước chúc mừng tỷ tỷ cùng Nhị di nương."

      Nhị phu nhân cười toe toét, cầm khăn che miệng, lôi kéo tay Bàng Lạc Tuyết : "Lần này đa tạ Tuyết nhi, nếu có ngươi cả đời tỷ tỷ ngươi cũng xong rồi, uổng công hằng ngày di nương thương ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định chăm sóc tỷ tỷ ngươi tốt, Tuyết nhi yên tâm, sau này chờ tỷ tỷ của ngươi thành Tấn vương phi, đến lúc đó, cũng có thể giúp đỡ cho lão gia chút."

      Lúc Nhị phu nhân đến việc có thể giúp đỡ lão gia còn cố ý nhấn mạnh, Tam phu nhân tức giận run lẩy bẩy, lần này là tiền mất tật mang, mình chỗ tốt cũng chiếm được, còn hại nữ nhi của mình bị khuất nhục lớn như vậy.

      Bàng Quốc công : "Lần này Vũ nhi cũng coi như trong họa có phúc, bất quá chuyện Vũ nhi mang thai lớn như vậy mà ngươi cũng biết, ngươi làm di nương cũng tốt đấy."

      Tam phu nhân hung hăng trợn mắt nhìn Cúc Thanh, sóng mắt chuyển động, vừa nhìn cũng biết là đánh chủ ý gì.

      Bàng Lạc Tuyết : "Tỷ tỷ e rằng cũng muốn trong nhà lo lắng, dù sao thân thể thể , sao di nương biết được đây. Phụ thân cũng cần trách mắng di nương."

      "Ai ôi." Tam phu nhân ôm bụng kêu đau.

      Bàng Quốc công lập tức sốt ruột, chạy nhanh sang đỡ nàng : "Đây là làm sao, tại sao lại bất thình lình như vậy."

      Tam phu nhân nâng gương mặt bởi vì đau mà nhăn lại chỗ lên : "Có thể là đứng lâu, đứa bé trong bung cảm thấy mệt, ở trong bụng đá ta."

      Bàng Quốc công lúc này mới an tâm : "Các ngươi còn thất thần làm gì, còn mau đỡ tam phu nhân về."

      Nhị phu nhân nhìn vẻ mặt Tam phu nhân đoán chừng là giả vờ, nhàn nhạt : "Lão gia. Của hồi môn hôn này của Vũ nhi..."

      Tam phu nhân sao có thể để Nhị phu nhân thành công chiếm tiện nghi, lại ôm bụng, toàn bộ thân thể dựa người Bàng Quốc công : "Lão gia, biết sao, ta đau quá a, lão gia theo ta về nghỉ có được ."

      Bàng Quốc công vội vàng gật đầu : "Được được được, ta đây theo ngươi về." Vừa vừa tự mình oomm lấy tam phu nhân. Quay đầu : "Những chuyện này, có phu nhân làm chủ, qua ít ngày, phu nhân trở lại. Còn có chuyện hôm nay, Vũ nhị, Băng nhi đều phải sao chép trăm cuốn kinh phật, chép xong được ra ngoài."

      Tam phu nhân cau mày nhìn về phía Bàng Quốc công. Miệng cử động, nhưng vẫn ra lời cầu tình thay cho Bàng Lạc Băng.

      Bàng Quốc công mang theo Tam phu nhân rời . Trong sân cũng chỉ còn lại Nhị phu nhân cùng Bàng Lạc Tuyết còn có Bàng Lạc Vũ hôn mê,

      Nhị phu nhân : "Tuyết Nhi, ngươi cũng biết di nương từ trước đến nay đều coi ngươi cùng Vũ nhi như hài tử của mình a, Vũ nhi đương nhiên cũng thương ngươi nhất."

      Bàng Lạc Tuyết cười lạnh trong lòng. mặt càng thêm cảm động nhìn Nhị phu nhân : "Di nương có chuyện cần giúp, Tuyết nhi chắc chắn biết gì nấy dám lừa gạt, Tuyết nhi tất nhiên cũng cảm nhận được mến của đại tỷ cùng di nương. Nếu cũng trong lúc tỷ tỷ hôn mê mà bức bách Tấn vương tỏ thái độ, lúc đầu Tấn vương chẳng qua chỉ đáp ứng cưới tỷ tỷ thành Trác phi đấy."

      Nhị phu nhân nặng nề đập bàn. Hung hăng : "Tấn vương này, đoạt thân thể trong sách của Vũ nhi, còn muốn cho cái Trắc phi liền sắp xếp tất cả, quả nhiên là vô cùng vô liêm sỉ." Lại xoay mặt cười từ ái nhìn Bàng Lạc Tuyết : "Tuyết Nhi, hổ là do phu nhân dạy dỗ nên, hiểu chuyên như vậyChương 90: Sa chân bùn lầy.

      biết vì Bàng Quoocs công phủ chúng ta mà tranh thủ lợi ích tốt nhất."

      Bàng Lạc Tuyết chẳng qua chỉ mỉm cười.

      Nhị phu nhân nhìn hai bên chút : "Tuyết nhi, ngươi cho di nương biết, tại sao Vũ nhi lại sẩy thai?"

      Bàng Lạc Tuyết hơi nhăn mặt : "Này..."

      Nhị phu nhân kéo tay của nàng : "Tuyết nhi yên tâm, hôn của Vũ nhi định thành, di nương cũng rất hài lòng với mối hôn này, chỉ là có chút chuyện, di nương biết, trong lòng luôn luôn thoải máitrong này có người nào, Tuyết nhi cứ đừng ngaijm ngươi cũng biết, di nương luôn thương ngươi, ngươi lại nhẫn tâm nhìn di nương đứng ngồi yên sao?"

      Bàng Lạc Tuyết cắn cắn môi, giống như đưa ra quyết định : "Tuyết nhi dĩ nhiên là muốn thấy, vậy Tuyết nhi cho di nương, nhưng di nương được cho người khác a."

      Nhị phu nhân gật đầu : "Tuyết nhi yên tâm, chuyện này, có người khác biết được."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ vẫn ngủ say bình yên, cách ngụ ý: "Còn phải là vì Đại tỷ cùng Tam muội tranh chấp võ mồm, Tam muội có ý với Tân vương điện hạ, nhị di nương chắc cũng nhìn ra, vậy Tam di nương cũng rất hài lòng với Tấn vương điện hạ, Tấn vương điện hạ đưa cho Tam muội cái áo choàng làm lễ vật đính ước, kết quả đoán chừng là Tấn vương quá mức thân mật với Đại tỷ, tam muội ghen tỵ, nên mới nặng tay đẩy tỷ tỷ cái, tỷ tỷ kịp tránh bị va vào bàn, lúc ấy liền chảy máu, Tân vương điện hạ tự mình ôm tỷ tỷ đến sương phòng, chẳng qua là biết vì sao, Tân vương muốn thừa nhận đứa bé này là của , ngay cả Băng nhi muội muội cũng giúp che giấu."

      Nhị phu nhân tức giận : "Còn có thể vì sao, đồ biết xấu hổ đó, Vũ nhi nhà ta chịu đau khổ như vậy, còn muốn từ chối trách nhiệm, Băng nhi vậy mà lại giúp người ngoài, nha đầu này kẻ nham hiểm a."

      Bàng Lạc Tuyết : "Tam muội cõ lẽ là cố ý, chẳng qua là do quá để ý đến Tân vương điện hạ, nhưng phen giải thích của Tấn vương lại khiến Tuyết nhi thương tâm, cho nên mới chỉ thị người máu nghiệm thân."

      Nhị phu nhân cười : "Chuyện này, Tuyết nhi làm rất tốt, di nương vô cùng cảm kích a, đúng là khi hoạn nạn mới thấy được chân tình, Tuyết nhi lần này vì Vũ nhi mà suy nghĩm là khiến di nương cảm động."

      Bàng Lạc tuyết cười : "Di nương sao lại chuyện này, đây là điều Tuyết nhi nên làm. Dù thế nào, tỷ tỷ cũng là phần của Bàng Quốc công phủ, ta cũng thể nhìn tỷ tỷ bị thua thiệt như vậy, bất quá lần này đối với thanh danh của tỷ tỷ trở ngại. Băng nhi muôi muội..... ai, có lẽ nàng cũng cố ý."

      Nhị phu nhân : "Băng nhi này a, là làm tổn thương lòng của di nương, được Tam phu nhân chăm sóc, đứa bé này còn tuổi như vậy, suy nghĩ lại ác độc như thế, cũng phải là may mắn của Bàng Quốc công phủ chúng ta a."

      Bàng Lạc Tuyết cúi đầu, tựa như nhớ ra điều gì lại với Nhị phu nhân: "Nhị di nương, có chuyện này Tuyết nhi biết có nên hay ." Bàng Lạc Tuyết nhăn mặt.

      Nhị phu nhân chớp mắt cái : "Tuyết nhi sao lại vậy, cứ coi di nương như là người mình là được, di nương hôm nay có quý phi làm chỗ dựa, Tam di nương cũng ức hiếp đến đầu của ta."

      Bàng Lạc Tuyết : "Trước đó vào ngày ta thấy Ngọc Oánh bên cạnh Ta phu nhân mang theo quần áo dính máu. Len lén lấy ra thiêu, những thứ y phục kia nhìn hình dáng như là của Tam phu nhân."

      Anhs mắt Nhị phu nhân sáng lên, hỏi: "Tuyết nhi xác đinh sao?"

      Bàng Lạc Tuyết cười : "Cũng có lẽ là do ta hoa mắt, bất quá Tam di nương tại có thai, phụ thân coi như là bảo bối, cõ lẽ là di nương mặc nên đem cho người làm." Bàng Lạc Tuyết lúng túng cười : "Nhất đinh là Tuyết nhi hoa mắt rồi."

      Nhị phu nhân nhìn vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết, nhất đinh là Tam phu nhân. Nhất định sai. Con tiện nhân kia nếu như có thai, quần áo sao có thể dính máu đây. Sợ rằng đứa bé này có tình khác.

      Nhị phu nhân cười : "Cõ lẽ là thế, chuyện này Tuyết nhi cần suy nghĩ nhiều. tại quan trọng nhất vẫn là hôn của Tuyết nhi."

      Bàng Lạc Tuyết cười : "Trước đó vài ngày, ca ca lại đưa tới bộ vải Phượng hoàng hỏa, dùng để may giá y tốt, chẳng qua giá y này phải tự mình thêu. Chẳng qua là tay tỷ tỷ... Vì thế giá y này cứ giao cho Tuyết nhi làm giúp ." Bàng Lạc Tuyết chân thành .

      Nhị phu nhân dĩ nhiên là cao hứng, tay nghề của Bàng Lạc Tuyết dĩ nhiên là nàng biết. Nàng thêu giá y khẳng định rất đẹp, vì vậy vui vẻ : "Như vaayh đa tạ Tuyết nhi, kĩ thuật thêu thùa của Tuyết nhi đều là chân truyền của phu nhân, vậy hôn lễ lần này của Tuyết nhi nhất định ổn thỏa, thuận lợi vui vẻ rồi."

      Bàng Lạc Tuyết cười cười: "Dĩ nhiên rồi, chờ tỷ tỷ tỉnh, hết thảy đều giống nhau. Để Cúc Thanh cũng ta chọn ra chút các loại hoa tỷ tỷ thích, ta bắt tay vào thêu. Chỉ là đồ của ta sau khi thành hình, thể sửa lại, bất quá tỷ tỷ, Tuyết nhi nhất định mời tú nương giúp ta thêu tay."

      Nhị phu nhân hồi hộp, nhìn về phía Cúc Thanh : " nghe được lời của Nhị tiểu thư hay sao? theo nhị tiểu thư về Lạc Tuyết các, cần phải chọn cho cẩn thận."

      Cúc Thanh vội vàng : "Vâng ạ."

      Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Cúc Thanh cái với Nhị phu nhân: "Hôm nay tỷ tỷ phải gả ra ngoài, chuyện trong nhà nhất đinh bận rộn, ta để quản gia chọn ra mười nha hoàn cùng mười ma ma cho tỷ tỷ, cũng giúp tỷ tỷ phải mệt mỏi."

      Nhị phu nhân mặc dù ghen tỵ Bàng Lạc Tuyết là đích nữm bất quá lần này nàng nhịn vì Vũ nhi, vội vàng : "Đa tạ Nhị tiểu thư, phu nhân có ở đây, có Nhị tiểu thư thay đương gia làm chủ tốt." Trong lòng cũng bổ sung cẩn thận: "Mặc dù nàng có quyền của đương gia, nhưng quyền lợi còn bằng đích nữ con chính thê, làm sao nàng có thể an tâm, ngay cả an bào người làm đều phai nghe người khác."

      Bàng Lạc Tuyết cười : "Chuyện trong phủ phần nhiều còn phải nhờ Nhị phu nhân làm chủ, mẫu thân giao chìa khóa khố phòng cho Tuyết nhi, di nương có gì cần cứ tìm Tuyết nhi là được, được rồi, Tuyết nhi phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa, chờ tỷ tỷ khá hơn chút ta tới thăm."

      Vừa vừa hành lễ với trưởng bối, mang theo Cúc Thanh cũng Tử Quyên rời .

      Nhị phu nhân mỉm cười nhìn Bàng Lạc Tuyết ra ngoài, chờ nàng ra khỏi cửa, sắc mặt liền suy sụp, nhìn Bàng Lạc Vũ giường, thương tiếc vô hanjm nếu đứa bé này được bảo vệ, vị trí chính phi sợ rằng càng thêm vững chắc, chẳng qua Bàng Lạc Băng con tiểu tiện nhân này, ta nhất đinh phải khiến ngươi đền mạng cho đứa bé này.

      Nhị phu nhân nhìn về nha hoàn Tử Ngọc bên cạnh cái : "Ngươi nghĩ biện pháp đến gần Ngọc Oánh bên người Tam phu nhân, xem lời Nhị tiểu thư có phải là hay , nhớ nhất định được để cho người khác biết, nghĩ biện pháp đưa Ngọc Oánh đến nơi này."

      "Vâng, nhị phu nhân." Tử Ngọc đáp.

      Nhinc Tử Ngọc ra cửa, khóe miệng Nhị phu nhân nhếch lên tia cười lạnh, lần này ta đưa hai mẹ con các người cùng nhau xuống địa ngục, ta xem ai còn có thể cứu được các ngươi. Cái này, giống như vũng bùn, chỉ làm ngươi càng lún càng sâu..."

      Bàng Lạc Tuyết mang theo Cúc Thanh trở lại Lạc Tuyết các.

      Tử Quyên hỏi: "Tiểu thư, công tử chỉ đưa đến sấp vải a, vải Phượng Hoàng hỏa đó nhuộm rất khó khắn, đâu lấy ra cái thứ hai đây, huống chi vải vóc kia đều dùng để làm quần áo rồi."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt gấp gáp của Tử Quyên : "Nơi đó của Đại tiểu thư phải là vẫn còn tấm sao, ngươi yên tâm ."

      Tử Quyên : " sấp vải kia là do Đại tiểu thư cất giữ, làm sao mới có thể lấy được."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Cúc Thanh : "Ngươi với Đại tiểu thư, giá y của nàng là do ta thêu giúp tay, dùng tấm vải kia của ta, Đại tiểu thư nhà ngươi nhất định nghĩ biện pháp để ngươi mang vải vóc đến, nàng cứ luyến tiếc thể bỏ được như vậy, chính là vì để mặc vào ngày thành thân."

      Tử Quyên cùng Cúc Thanh cũng gật đầu cái.

      Bàng Lạc Tuyết : "Các ngươi cũng ra ngoài , ta cũng mệt rồi. gọi các ngươi cũng cần vào hầu hạ."

      "Vâng." Cúc Thanh cùng Tử Quyên cùng nhau cáo lui.

      Bàng Lạc Tuyết ngồi ở mép giường nhìn cái bàn : " ra được chưa."
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 91 : Phạt rượu

      Edit : Sóc Là Ta

      Bàng Lạc Tuyết xong mời bọn họ ra ngoài, cuối cùng có vài người thầm theo sau , cũng gì.

      Bàng Lạc Tuyết thở dài, nhanh chóng thẳng về phía sau lò thuốc, từ Hải Đường dưới tàng cây đào có vài hũ rượu ngon, phủi bùn đất, vào trong đình lấy ra mấy cái chén, nhìn bên ngoài : "Nếu , chén cũng cho các ngươi."

      xong Bàng Lạc Tuyết ngửa mặt uống chén, chép chép miệng, đây là rượu Bách Hoa thực rất ngon, hương thơm nồng nặc.

      Tô Ấp và Dự vương cũng đồng ý: " hay ?"

      Dự Vương sờ dưới mũi : "Ta tương đối hiếu kỳ nàng làm sao biết chúng ta ở đây ."

      Tô Ấp nhíu mày : "Mình tự hỏi là tốt nhất ."

      Dự Vương gật đầu : "Tô huynh rất có lý."

      xong hai người tiến vào trong viện.

      Dự Vương nhìn Bàng Lạc Tuyết vào đình ngồi yên lặng, bốn phía đều trồng cây trừ ít hoa đào, hoa hạnh, còn có hải đường thông thường, còn những cây khác tất cả đều là dược thảo, nhất là có chút ít hoa cỏ tướng mạo kỳ quái, thậm chí ít đất có màu sắc đỏ hồng, màu tím. Dự Vương nhíu mày, nha đầu này thú vị.

      Tô Ấp : “Phủ Bàng quốc công thực phải là nơi nên vào, nhìn cách bố trí thế này, e là người bình thường cũng vào được."

      Bàng Lạc Tuyết lười biếng : "Nếu thích vào, tại sao hai người đến đây ."

      Tô Ấp nhíu mày : "Đó là bản công tử cũng hiểu chút ít về thuật ngũ hành bát quái."

      Dự Vương nhìn bóng đen tường : "Tướng quân, ngươi tới, sao xuống đây?”

      Bàng Lạc Tuyết giật mình. Tướng quân? tới sao? Nhìn theo tầm mắt của Dự Vương, quả nhiên thấy tường viện, bóng đen nhảy lên. Trong bóng đêm, chính là Nam Cung Trạch đứng hóng gió.

      "Tướng quân hăng hái, thần cũng ngủ được, ngược lại thần thích ngồi xổm góc tường, xem ra ngươi cũng cảm thấy có hứng thú với Bàng quốc công phủ này." Con ngươi Dự Vương thâm thúy đặc biệt chói mắt, giơ tay lên, hăng hái đưa vò rượu trong tay cho tướng quân. Đêm khuya ngủ được, ngược lại thích ngồi xổm góc tường, xem ra ngươi cảm thấy có hứng thú với hầu phủ này." Con ngươi Thương Địch thâm thúy đặc biệt chói mắt. Giơ tay lên, vò rượu trong tay bỗng nhiên bắn nhanh ra, bay về phía Nam Cung thiên duệ.

      Con ngươi Nam Cung thiên duệ đen, căng thẳng, nhìn vò rượu cách mình càng ngày càng gần, tay vừa nhấc lên, vững vàng bắt được miệng vò rượu, rượu chưa vẩy ra chút nào, ngửa đầu uống ngụm rượu ngon, chống lại tầm mắt Dự Vương, "Vậy, đa tạ Dự vương điện hạ thưởng rượu. ngờ Tô huynh cũng ở đây."

      Cảm thấy hứng thú gì đó sao? Ánh mắt dấu vết liếc qua chỗ ngồi của Bàng Lạc Tuyết bên cạnh Dự Vương, cảm thấy hứng thú sao, sợ rằng người có hứng thú cũng chính là bọn họ!

      Hôm nay quân đội chiến thắng trở về. thức trắng đêm ngủ nghỉ, gấp gáp trở về chính là muốn gặp nàng. Cho nên đêm nay tới, lại nghĩ đến Dự vương Triệu Chính Dương cũng đến đây, Dự vương mặc dù tùy ý tìm hoa, nhưng cũng có quý khí bức người, nghe Dự vương thâm hiểm lường được, hành bí hiểm, có lẽ tin đồn là , cũng cách nào tìm kiếm được chút ít nào tâm tình từ trong con ngươi thâm thúy kia. Mà Tô Ấp, thoạt nhìn cà lơ phất phơ, lại là vị tài tử ưu tú, xem ra hai người đều có ý với Tuyết nhi.

      " ngày đẹp trời như thế này, tướng quân chịu nể mặt là việc hiếm thấy, nếu tướng quân để ý, hãy cùng nhau ngồi xuống cùng chúng ta uống thoải mái." Triệu Chính Dương như cười như nhíu mày, trong mắt có phần kính nể đối với Nam Cung Trạch, biết năng lực của Nam Cung tướng quân, ra chiến trường giết địch, lấy địch vạn, vì Đông Tần quốc lập được chiến công hiển hách, được hoàng đế tán thưởng sâu sắc. Huống chi tại lại đại thắng trở về, nhớ lầm, hôm nay hẳn là còn theo đại quân chiến thắng đường trở về, ngờ nhanh như vậy trở về, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nam Cung Trạch, y phục cũng dính đầy bụi đất, biết trở về bằng cách nào.

      Ngược lại, có chút nghi vấn với người này, thầm nhìn Bàng Lạc Tuyết bên cạnh liếc mắt cái, con ngươi thâm thúy, Bàng Lạc Tuyết có cảm giác thân thể cứng lại, bí mật bị tiết lộ, hai người này chắc hẳn là có quan hệ , mà rốt cuộc là quan hệ thế nào? Chẳng biết tại sao, nhưng lại muốn biết.

      Dự vương và Tô Ấp nhìn Nam Cung Trạch đến gần, nhận lấy vò rượu từ tay, ngửa đầu uống ngụm.

      Bàng Lạc Tuyết thấy Nam Cung Trạch ngồi ở bên cạnh mình, trong khoảng thời gian ngắn, bốn vị trí cực kỳ quỷ dị, Bàng Lạc Tuyết ngồi ở giữa Dự vương và Nam Cung Trạch, Tô Ấp ở đối diện nhìn nàng với đôi mắt chờ đợi, khóe miệng khỏi giật giật, vì sao nàng cảm giác bầu khí này làm cho người ta hít thở thông, vì sao đêm khuya bọn họ lại xuất ở Lạc Tuyết các của nàng?

      "Nghe tướng quân đánh thắng trận, chắc hẳn chiến trường đao kiếm vô tình, thân thể Nam Cung tướng quân bị thương lành hẳn chưa?" Bàng Lạc Tuyết mở miệng, đánh vỡ khí trầm mặc quỷ dị giữa bốn người, nàng đương nhiên biết vết thương của còn đáng ngại, nhìn xuất trước mặt nàng, sắc mặt hồng hào, biết vết thương vài ngày trước ở chiến trường khỏi hẳn.

      "Đa tạ Tuyết nhi quan tâm, ta có việc gì ." Nam Cung thiên duệ ôn thanh mở miệng, trong lòng tràn đầy cảm động, Tuyết nhi quan tâm , cũng rất thương nhớ nàng.

      Lại trận trầm mặc, Bàng Lạc Tuyết bỗng nhiên đoạt lấy vò rượu của Dự vương, uống xong ngụm, lại bởi vì quá chát, khiến cho nàng ho trận sặc sụa, Dự vương lấy vò rượu trở về, vỗ lưng nàng, giúp nàng thuận khí, "Rượu này ngươi thể uống như thế."

      Trong lời có chứa quan tâm, Nam Cung Trạch với đôi mắt thâm trầm, con ngươi nặng nề trĩu xuống, " bằng hãy phạt rượu, thua uống rượu!"

      Bàng Lạc Tuyết và Tô Ấp đều ngẩn ra, phạt rượu ư? Trái lại chủ ý tệ, bất quá... Mặt mày Dự vương trĩu xuống, như cười như , "Thua đối đáp, nếu như đáp được, bị phạt rượu, thế nào?"

      Tô Ấp và Nam Cung tướng quân nhìn về phía thương địch, đối đáp? Mặt mày Bàng Lạc Tuyết chùng xuống, xem ra tiệc rượu đêm nay che giấu cuộc tàn sát khốc liệt!

      Tô Ấp miễn cưỡng : "Phạt rượu phiền toái , ta muốn dính vào mấy người, ta đến chính là muốn xem Tuyết nhi có bình an vô hay , tiện thể cho Bàng huynh cái công đạo, các ngươi cứ uống, ta đến chỗ Bàng huynh, Lâm huynh báo tin, luôn tiện thăm bọn họ chút."

      Bàng Lạc Tuyết thở gấp, việc này càng ít người tham gia càng tốt, từ bàn cầm lên bình rượu phóng tới tay Tô Ấp : "Đa tạ Tô công tử ."

      Khóe miệng Tô Ấp giật giật, nghĩ vậy, Bàng Lạc Tuyết lưu lại. Lại nghĩ đến, nàng lấy rượu đưa cho , trong lòng Tô Ấp nổi lên trận cay đắng. Đành phải cứng rắn : "Vậy ta đây ." xong cầm rượu giẫm hoa mà nhảy ra.

      Bàng Lạc Tuyết trở về vị trí, phát ra khí trở lại hồi quỷ dị trầm mặc.

      Tầm mắt Nam Cung Trạch rơi người Bàng Lạc Tuyết, con ngươi lóe lên.

      "Vậy bắt đầu ."

      Bàng Lạc Tuyết và Nam Cung Trạch đồng thanh , lập tức, trong mắt ba người thể ý vị cao thâm, ba người đều muốn đối phương mở miệng trước. tại muốn xem ai công lực thâm hậu, ai có thể giữ được bí mật!

      "Ta bắt đầu trước." Bàng Lạc Tuyết giương mắt, trong miệng mùi rượu tràn ngập."Rượu say người người tự say."

      Dự vương nghe thanh Bàng Lạc Tuyết ấm áp mềm mại, khóe miệng khẽ nhếch, "Say nghe mưa gió ủng thoa miên."

      "Ngủ song nhật ấm thêm u mộng." Nam Cung Trạch mở miệng, ba người nhìn nhau cười. Ván đầu tiên. Ba người hòa nhau, bất phân thắng bại.

      Bàng Lạc Tuyết nghĩ đây chỉ là làm ấm người mà thôi, kế tiếp là ván ước định từ "Cùng" chữ khởi, "Người" chữ chỉ , Dự vương mở đầu trước, "Tương phùng bất ẩm trở lại, cửa động hoa đào cũng cười người."

      Con ngươi Bàng Lạc Tuyết lóe lên. Mặt mày trĩu xuống, "Quen biết khắp thiên hạ. Tri kỷ có mấy người?"

      Bàng Lạc Tuyết xong, Dự vương và Nam Cung Trạch đều ngẩn ra, ánh mắt hẹn mà cùng nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, tri kỷ có mấy người?

      Tay Nam Cung Trạch bỗng nhiên nắm chặt, muốn cho nàng biết, muốn nàng biết lòng nghĩ gì, thế nhưng... Nghĩ đến phong thư hai năm trước kia, chỉ có thể nhẫn nhịn, mặc dù im lặng hai năm, trở lại kinh thành, với nàng cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

      Con ngươi thâm thúy của Bàng Lạc Tuyết thoáng qua vô số tình tự, người tri kỷ? Trong lòng khẽ rung động, chưa bao giờ có cảm giác như thế, muốn thỏa mãn nàng bất cứ nguyện vọng gì, muốn bảo vệ nàng dưới tay , muốn làm tri kỷ của nàng như câu thơ kia!

      "Nam Cung tướng quân, ngươi thua." Dự vương nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng.

      Nam Cung Trạch cay đắng cười, ván này bị phạt rượu, thua!"Hỏi !"

      "Nam Cung tướng quân có thích Tuyết nhi hay ?" Dự vương cao giọng mở miệng, quanh co lòng vòng, vào thẳng vấn đề trực tiếp mà sắc bén.

      xong, mắt Bàng Lạc Tuyết và mắt Nam Cung Trạch thoáng qua tia khó tin, Bàng Lạc Tuyết ngờ Dự vương hỏi vấn đề này, mà Nam Cung tướng quân lại càng ngờ tới hỏi trực tiếp như vậy, cho rằng Dự vương quanh co thăm dò, ngờ... Trái lại trong lòng đối với Triệu Chính Dương có chút kính nể, trực tiếp sắc bén như vậy, khí thế bức người, thực làm cho người ta vui mừng.

      "Có." Nam Cung tướng quân cũng kiêng dè, thứ nhất mượn trò chơi để tỏ lòng mình, thứ hai muốn tỏ ra yếu kém trước mặt Triệu Chính Dương, nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, lại chỉ thấy nàng cúi đầu, nhíu mày, trong bóng đêm, nhìn tâm tình của nàng.

      Đạt được đáp án, chân mày Dự vương nhăn lại, đôi tròng mắt sâu thẳm lường được.

      Ván tiếp theo, Nam Cung Trạch mở đầu, trầm tư chốc lát, cao giọng mở miệng, "Ầm tự ba xe, dư đấu tự thành tà; xe xe xe, xa thượng hàn sơn thạch kính tà."

      Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết khẽ nhếch, "Hình tam giác ba miệng, thủy dậu tự thành rượu; miệng miệng miệng, khuyên quân càng tẫn ly rượu."

      Bàng Lạc Tuyết vừa xong, Nam Cung Trạch và Triệu Chính Dương đều kính nể, Bàng Lạc Tuyết tài hoa, làm bọn họ giật mình!

      Bàng Lạc Tuyết lại nhìn về phía Dự vương, trong lòng nàng hi vọng Dự vương đối lại được , chỉ có như vậy, nàng mới có thể hỏi những nghi vấn chất chứa trong lòng cho tới bây giờ, thế nhưng, khôn khéo như Dự vương, làm sao lại bị phạt rượu đây?

      Bất quá, trầm mặc lát, bình tĩnh nghe thanh Triệu Chính Dương cười khổ.

      "Ta thua." Khuôn mặt tuấn mỹ dị thường của Dự vương nhu hòa, giọng ảo não do đối được.

      Bàng Lạc Tuyết giật mình, mừng rỡ, "Tốt lắm, Dự vương điện hạ, ngươi là con hoàng hậu, vì sao lại buồn rầu khổ sở như vậy?"

      Dự vương dời tầm mắt chỗ khác, nhìn ra màn đêm đen nhánh, hít thở khí sâu, trầm mặc hồi lâu sau, cuối cùng lạnh lùng , "Đây là cốt nhục thân tình trong hoàng cung, nhìn đơn bạc nhưng tràn ngập họa sát."

      Bàng Lạc Tuyết hơi nhíu mày, nàng nghĩ đến là đáp án này, con ngươi thần bí của Dự vương che giấu chính là khát vọng tình thân sao? Đơn bạc mà lại tràn ngập sát cơ?

      Nam Cung Trạch nhìn thần sắc Dự vương, nhưng trong lòng đều , vừa rồi Dự vương cũng phải là thực thua, mà là cố ý thua, để Bàng Lạc Tuyết hỏi vấn đề, xem ra, lòng đối với Bàng Lạc Tuyết thua gì mình!

      Tiếp theo cuộc quyết đấu, ba người bất phân thắng bại, muốn trả lời vấn đề, liền uống rượu thay thế, may mà ở đây là viện Bàng Lạc Tuyết, biết Thích Dao từ nơi nào lấy được những rượu ngon này, toàn bộ đều giấu ở đây, rượu quá ba tuần, trò chơi tiếp tục như trước, nhưng ba người cũng say.

      khuôn mặt trắng nõn của Bàng Lạc Tuyết "die%nda$nLq&D"hơi phiếm hồng, giọng nàng ấm mềm lúc bị phạt rượu, càng làm cho người trầm mê, giống như ngoài say rượu còn say lòng người, tầm mắt của Dự vương và Nam Cung Trạch cũng thể rời nàng, vì say, khi nàng giơ tay nhấc chân, đều là mềm mại đáng , đây là những cử chỉ mà bọn từ trước đến giờ chưa từng thấy qua .

      "Ta thua." Thân thể Bàng Lạc Tuyết khẽ tựa vào phía sau cây khô, cười đến ngây thơ, hào khí muôn vàn chỉ vào đêm đen nhánh , "Phóng ngựa qua đây, vấn đề gì ta đều cự tuyệt!"

      Ai đến cũng cự tuyệt sao? Con ngươi Dự vương thâm thúy lóe lên, chói mắt dị thường, vấn đề vẫn như cũ vẫn trực tiếp cay độc như trước, làm cho người ta trở tay kịp, "Nếu như ta và Nam Cung tướng quân , ngươi chỉ được chọn người làm phu quân, ngươi chọn ai?"

      Hết chương 91.
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      thuyt thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 92: Tính toán

      Bàng Lạc Tuyết cả kinh trong lòng, giật mình cái, vấn đề của Dự vương giống như tia sấm, nổ tung trong đầu Bàng Lạc Tuyết, nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, cả người cảm thấy khỏe hẳn, cảm nhận được tầm mắt của hai người ở người nàng, khóe miệng khỏi kéo ra, trong lòng oán thầm: may, suýt chút nữa là rơi vào trong hố tên Triệu Chính Dương này đào sẵn rồi.

      Thu hồi ngón tay về, Bàng Lạc Tuyết ngồi dậy, mặt mày trở lại như thường, múc vò rượu trước mặt, chống lại tầm mắt của hai người, nhíu mày: "Tuyết nhi cam lòng uống rượu chịu phạt."

      Buồn cười, tại sao nàng lại phải trả lời vấn đề này? Muốn nhân cơ hội dò xét tâm tư của nàng sao, dễ như vậy đâu!

      Kết quả này như hai người đoán trước, bất quá Dự vương vẫn giật mình như cũ, con ngươi khôn khéo khẽ lóe lên, tiểu nữ nhân này, say thành ộ dạng như vậy rồi, trải qua kích này của , còn có thể thanh tĩnh trong nháy mắt, nhanh chóng tìm về lý trí, xem ra, năng lượng tích trữ trong thân thể này, sợ rằng vượt quá tưởng tượng của a! Hứng thú trong lòng càng đậm, ngược lại càng ngày càng muốn xem chút, chuyện gì mới có thể khiến nàng hoàn toàn bỏ tonaf bộ phòng bị xuống đây.

      Khóe miệng Nam Cung Trạch nhếch lên nụ cười khổ sở, Tuyết nhi cũng khi còn bé giống nhau, nàng bây giờ, suy nghĩ kín đáo, sợ là ngay cả cũng thể bì kịp.

      Thấy Bàng Lạc Tuyết ngửa đầu uống ngụm rượu lớn, Nam Cung Trạch nhíu mày cái, đưa tay đoạt lấy vò rượu nàng đặt bên miệng: "Đủ rồi, muội đừng uống nữa!"

      Bàng Lạc Tuyết cũng biết, mình khong thể uống nữa, nếu tiếp tục nữa, sợ rằng nàng cũng thể cảnh giác như vừa rồi, Bàng Lạc Tuyết chống lên thân cây đứng dậy, lại cảm thấy cơn choáng váng ập tới, mắt thấy nhất định ngã xuống.

      "Tuyết nhi..." Mắt Nam Cung Trạch lộ ra ân cần, muốn ôm lấy thắt lưng nàng, đôi cánh tay dài lại ôm ngang nàng lên trước bước, cả thân thể bé của Bàng Lạc Tuyết đều rơi vào trong ngực Triệu Chính Dương.

      "Ta đưa nàng vào nhà nghỉ ngơi,: Giọng trầm thấp của Dự vương vang lên, nghe hết sức êm tai. Thân hình cao lớn ngay lập tức xoay người về hướng khuê phòng của Bàng Lạc Tuyết.

      Bàn tay cầm vò rượu của Nam Cung Trạch nắm lại chawtjm nhìn bóng lung hai người, tâm tình kì lạ tràn ngập trong lòng, có phải trở về trễ rồi ?

      Bàng Lạc Tuyết bị Dự vương ôm vào trong khuê phòng, từ đầu đến cuối, hai mắt Bàng Lạc Tuyết đều nhắm, nhưng ý thức của nàng vẫn ràng như cũ. Cảm nhận được thân nhiệt trong lồng ngực của Dự vương. Cho đến khi đặt nàng xuống giường, đắp kín chăn, tựa như ở trước giường nhìn nàng lúc lâu, mới xoay người ra cửa. Trước khi ra khỏi cửa, nàng nghe thanh có lực trầm thấp của Dự vương truyền đến: "Ngày mai ta quay lại thăm ngươi."

      Sau khi nghe được tiếng đóng của rất , Bàng Lạc Tuyết mới chậm rãi mở mắt ra. Ngyaf mai sao? Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, sợ rằng vài ngày tới Bàng Quốc công phủ nóa nhiệt hẳn lên đây.

      Bên ngoài nhà truyền đến tiếng rất . Nàng biết Dự vương cũng Nam Cung Trạch vẫn chưa , tựa hồ vẫn uống rượu ở chỗ cũ, nhưng nàng lại nghe nội dung hai người chuyện, Men say cùng mệt mỏi cùng lúc ập tới, chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ say...

      Sáng sớm hôm sau, Bàng Lạc Tuyết bị cơn đau đầu làm cho tỉnh lại.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy cái hộp màu trắng để bàn trong phòng cùng phong thư gồm mấy câu được viết cứng cáp có lực: "Khi tỉnh lại uống viên thuốc bàn, sau này được uống nhiều rượu như vậy nữa. Đề tên Chính Dương."

      Mặc dù chỉ có mấy câu ngắn ngủn. Bàng Lạc Tuyết vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.

      Bàng Lạc Tuyết tiện tay cầm viên thuốc lên, bỏ vào trong miệng. Thứ nàng ăn được phải hoàn toàn là thuốc, mà còn là tâm ý của người.

      Bên trong Thính Vũ Hiên.

      Bàng Lạc Vũ ngủ đêm, cảm giác mình tốt hơn nhiều, mở mắt ra liền nhìn thấy Nhị phu nhân ngồi ở mép giường lo lắng nhìn nàng. Ánh mắt Bàng Lạc Vũ hốt hoảng dám nhìn Nhị phu nhân.

      Nhị phu nhân : "Được rồi, cần giấu nữa."

      Bàng Lạc Vũ nấc lên tiếng bắt đầu khóc.

      Nhị phu nhân cầm khăn lau nước mắt cho nàng, : "Mặc dù chuyện này là do ngươi đúng, nhưng dù gì Tán vương cũng nguyện ý cưới ngươi làm thê, vậy cũng là may mắn trong bất hạnh."

      Bàng Lạc Vũ ngừng khóc, vẻ mặt mê man, nàng cho là mẫu thân hung hăng trách mắng nàng có đầu óc, lần này sợ rằng phụ thân cũng chứa chấp được nàng. khỏi làm ô uế thanh danh của mình mà danh tiếng của Bàng Quốc công phủ cũng tốt hơn, nhưng nghe giọng của mẫu thân lại có vẻ là tức giận.

      Bàng Lạc Vũ thử dò xét : "Mẫu thân, Vũ nhi chỉ là lúc hồ đồ thôi."

      Nhị phu nhân xoa đầu của nàng : "Sau này có chuyện gì cũng phải với mẫu thân tiếng, nếu ngươi gặp chuyện may xảy ra ta biết sống thế nào a, nước cờ này ngươi mặc dù sai, nhưng nguy hiểm quá lớn, khi được tan xương nát thịt."

      Bàng Lạc Vũ gật đầu cái, ôm lấy thắt lưng Nhị phu nhân : "Mẫu thân, đều là do Bàng Lạc Băng đó, đều là do nàng ta."

      Nhị phu nhân : "Nha đầu này sợ rằng thể giữ lại đượcm lần này nhất định ta tống mẹ con hai người đó lên đường."

      Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ vui vẻ : "Mẫu thân, người có ý gì hay sao."

      Nhị phu nhân cười hiểm : "Đây là tất nhiên, điều ngươi cần làm bây giờ là điều dưỡng thân thể cho tốt, sau đó làm Tấn vương phi xinh đẹp."

      Bàng Lạc Vũ kinh ngạc : "Mẫu thân, người cái gì vậy?"

      Nhị phu nhân cười vuốt tóc Bàng Lạc Vũ : "Nha đầu ngốc nhà ngươi, Tấn vương đáp ứng lấy ngươi làm Chính phi rồi."

      Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ khó có thể tin: "Mẫu thân, người sao?"

      "Tất nhiên rồi, mẫu thân lừa ngươi khi nào chứ." Nhị phu nhân .

      Mặt Bàng Lạc Vũ thẹn thùng, nàng chỉ nhớ nàng đau đến hôn mê, con của mình cũng sây, tại sao Tấn vương lại chịu lấy mình làm chính phi?

      Nhị phu nhân nhìn vẻ mặt u mê của nàng, : "Lần này đúng là mang nợ nha đầu Bàng Lạc Tuyết, nếu phải là nàng vì ngươi nghĩ ra chuyện máu nghiệm thân, bức bách Tấn vương, chớ chi là căn bản cũng nguyện ý thừa nhận đứa bé này, đừng chi đến vị trí phi tử, nhiều nhất cũng chỉ cho ngươi vị trí Trắc phi mà thôi."

      đến đây, Nhị phu nhân liền hài lòng.

      Bàng Lạc Vũ khó có thể tin : "Lại là nha đầu Bàng Lạc Tuyết kia."

      Nhị phu nhân gật đầu: "Đúng, Bàng Lạc Băng trừ bỏ đá xuống giếng còn có thể làm cái gì, nhìn hai mẹ con các nàng đúng là rắn chuột ổ."

      "Bất kể như thế nào mà lần này là Bàng Lac Tuyết giúp ta, nhưng ta vẫn thể trơ mắt nhìn anngf sống tốt."

      Nhị phu nhân cau mày, chấp niệm của nữ nhi này so với nàng cũng hơn bao nhiêu. An ủi: "Bây giờ nàng còn có chỗ dùng, chờ ngươi thành Tấn vương phi, mạng của nàng còn phả là bị ngươi nắm trong tay."

      Bàng Lạc Vũ bất mãn : "Cái nha đầu kia còn có chỗ dùng nào, hôm nay ta trở thành Tấn vương phi, còn phải giữ lại cái đồ gieo họa đó làm gì."

      Nhị phu nhân : "Tay ngươi hôm nay bị thương, giá y dù sao cũng phải có người may, huống chi nàng ta có đôi tay khéo léo, ta cũng muốn Vũ nhi ta ăn mặc xinh đẹp để xuất giá, huống chi nàng cũng nguyện ý mang tấm vải Phương hoàng hỏa kia ra làm giá y cho ngươi."

      Bàng Lạc Vũ vừa nghe xong. Nghi ngờ : "Nha đầu kia như vậy."

      "Sao lại giả. Cúc Thanh chọn mẫu. Ngươi an tâm ." Nhị phu nhân võ tay của nàng .

      Khóe miệng Bàng Lạc Vũ nhếch lên, mỉm cười cách tàn nhẫn: "Nha đầu kia đúng là dễ lừa gạt, chờ lợi dụng nàng xong, ta muốn nàng chết."

      Nhị phu nhân : "Đây là điều đương nhiên, đến lc=úc đó mạng của nàng nằm trong tay của ngươi."

      "Mẫu thân yên tâm, ta biết phải làm như thế nào."

      Nhị phu nhân gật đầu cái: "Vậy mới đúng, Trước kia đối xử với muội muội của ngươi thế nào bây giờ vẫn đối xử với nàng như thế biết chưa? Thân thể của người tốt. Cân nghỉ ngơi nhiều. có việc gì đừng ra ngoài."

      Bàng Lạc Vũ mẫn cảm : "Vì sao lại thể ra ngoài, là phụ thân lại muốn phạt ta sao?"

      Nhị phu nhân : "Ngươi nên suy nghĩ nhiều như vậy"

      Bàng Lạc Vũ cau mày : "Tại sao, ta sắp trở thành Tấn vương phi rồi. Tại sao phụ thân còn xử phạt ta, hừ, chính là thiên vị cho hai xú nha đầu Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Băng kia. Đến giờ này còn thiên vị các nangfm ta cũng là con của ông ấy,. Lại đau lòng cho ta."

      Nhị phu nhân vội vàng che miệng của nàng lại : "Ngươi phải biết lời nào thể , lời nào có thể , cẩn thận họa từ trong miệng mà ra, chờ đến khi ngươi trở thành Tấn vương phi, dù cha ngươi có thiên vị nha đầu kia cũng phải cho ngươi ba phần mặt mũi."

      Ngực Bàng Lạc Vũ phập phồng, có thể nàng tức giận , nàng tự cho rằng mình có thể trở thành Tấn vương phí, kiền có thể có được thương của phụ thân, liền có thể phải chịu những thứ uất ức này. nghĩ tới vẫn là như vậy, nếu thế gian này có Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Vũ cảm thấy thư thản hơn, nàng nhất định phải trừ khử Bàng Lạc Tuyết, bất kể có phải trả ra bao nhiêu giá nữa.

      Nhị phu nhân nhìn cam lòng trong mắt Bàng Lạc Vũ, lại vội vàng an ủi, hai mẫu tử cùng chuyện kĩ càng. Chờ tâm tình Bàng Lạc Vũ ổn định trở lại, mời rời .

      Nhị phu nhân mới vừa , Bàng Lạc Vũ liền bảo Cúc Thanh kể lại chuyện yến hội cho nàng biết, Bàng Lạc Vũ càng thêm căm ghét Bàng Lạc Băng, con tiện nhân này, hại chết con của mình, nếu có đứa bé kia, địa vị của nàng lo gì giữ được đây, phu thân cũng phạt nàng.

      Bàng Lạc Vũ : "Tấm vải của Bàng Lạc Tuyết kia, vẫn còn sao?"

      Cúc Thanh vội vàng : "Nghe hôm qua Nhị tiểu thư an bài người
      mở khố phòng, lấy tấm vải kia ra, là lấy ra làm giá y cho đại tiểu thư người."

      Bàng Lạc Vũ : "Xem ra đây là ."

      Cúc Thanh lại : "Quan hệ của nha đầu trông coi khố phòng cũng nô tỳ rất tốt, cho nên nô tỳ rất , Hương nhi rằng Nhị tiểu thư lấy vào buổi trưa, tính được canh giờ rồi."

      Bàng Lạc Vũ lật người lấy tấm vải kia từ trong nơi giấu, Bàng Lạc Vũ nàng sao lại có thể dùng đồ của Bàng Lạc Tuyết, nàng muốn dùng tấm vải mà người nàng thích nhât chọn, may giá y, vừa nghĩ vừa thương vuốt ve vải vóc, tựa như vuốt ve tình nhân của nàng, vẻ mặt ôn nhu như vậy, triền miên như vậy.

      Bàng Lạc Vũ đưa vải cho Cúc Thanh : "Bất kể ngươi dùng biện pháp gì cũng phải đem đổi hai tấm vải, tấm vải của Bàng Lạc Tuyết kia cứ trực tiếp đốt cho xong hết mọi chuyện, tránh để ta nhìn thấy lại tức giận trong lòng, cần đưa bạc cho nàng."

      Cúc Thanh nhận lấy vải : "Vâng, đại tiểu thư, nô tỳ biết."

      Cúc Thanh ôm xấp vải ra ngoài, Bàng Lạc Vũ giường hài lòng nhắm mắt lại, trong đầu đều là cảnh tưởng khắc kia nàng gả cho Tấn vương, hai người thâm tình nhìn nhau, sau đó chính là Bàng Lạc Tuyết cả đời chỉ có thể bị Bàng Lạc Vũ nàng giẫm dưới chân."

      Trong Lạc Tuyết các.

      Cúc Thanh ôm xấp vải Phương Hoàng hỏa lặng lẽ chạy từ cửa sau vào Lạc Tuyết các. Liên Diệp cùng Liên Ngẫu ở trong sân tính toán sổ sách.

      Cúc Thanh vội vàng hành lễ : "Chào hai vị tỷ tỷ."

      Liên Diệp cùng Liên Ngẫu ngẩng đầu nhìn Cúc Thanh : "Đều cần phải hành lễ, sao ngươi lại tới lúc này?"

      Cúc Thanh đem chuyện Bàng Lạc Vũ căn dặn lần, Liên Diệc : "Tiểu thư ở Dược lâu trong sân, ta dẫn ngươi ."

      Vừa vừa buông sổ sách trong tay kéo Cúc Thanh vui vẻ tìm Bàng Lạc Tuyết.

      Bàng Lạc Tuyết luyện chế loại độc dược gọi là Thanh Yểm, dùng dược liệu có hoa màu tím diễm lệ kia, khắp cả thân dài đầy xước măng rôm vừa nhìn cũng biết là vật cực độc.

      Bàng Lạc Tuyết do dự biết hoa này dùng thế nào, luyện chế cũng chỉ cầ lá cây, hoa cũng là dược liệu hiếm cóm nhưng khuyết điểm là vừa hái xuống nhất định phải kuyeenj chế ngay lập tức, nếu mất dược liệu.

      Bàng Lạc Tuyết nahwn mặt biết làm sao, Cúc Thanh đến.

      Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết giật giật, nhánh hoa này nở là vừa vặn...
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :