1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 74: Vu tội

      Edit: Mộc Tâm Thanh Mai


      Hôm qua Bàng Lạc Tuyết diễn cùng Bàng Lạc Băng ngày, cảm thấy toàn thân mệt mỏi.

      Ngày thứ hai

      Trong cung hoàng hậu truyền đến ý chỉ, mời Tuyết quận chúa tiến cung. giống lần trước là Dự vương tự mình đến đón, lần này là Nhược Phương tự mình đến mời.

      Bàng Lạc Tuyết : " , thế nào người tự mình đến, phái người đến tiếng là được rồi."

      Nhược Phương rất thích nương thông minh hiểu chuyện này, liền : "Hoàng hậu yên lòng, sợ những hạ nhân làm thất lễ quận chúa, nên để cho ta tới đón. Mời quận chúa, hoàng hậu ở ngự hoa viên bày thức ăn chờ quận chúa cùng nhau ăn điểm tâm."

      Bàng Lạc Tuyết dám chậm trễ, theo Nhược Phương cùng nhau ngồi xe ngựa tới hoàng cung, lần này xe ngựa trực tiếp chạy vào cung.

      Tới ngự hoa viên.

      Hoàng hậu ngồi ở đấy, bàn đặt đồ ăn thường ngày của hoàng hậu.

      Bàng Lạc Tuyết hành lễ : "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."

      Hoàng hậu vội vàng để Nhược Phương đỡ nàng đứng lên, : " lâu rồi Tuyết nhi có tiến cung vào chơi cùng mẫu hậu, Dự vương phụng chỉ bệ hạ nhập quân, trong cung càng ngày càng buồn tẻ."

      "Hồi mẫu hậu, ta thấy khí sắc của mẫu hậu tươi tắn, nhìn người cũng trẻ tuổi rất nhiều." Bàng Lạc Tuyết .

      Hoàng hậu dùng tay nhéo tai Bàng Lạc Tuyết : " đứa bé lanh lợi, hôm nay trong cung sắp có chuyện tốt, lần trước Vương quý phi tránh được kiếp, diễễnđàànlêêquýýđôôn lần này thế nào cũng phải lột lớp da của nàng mới phải, vừa lúc Chính Dương đưa tới rất nhiều món ăn thú vị, đặc biệt gọi ngươi tiến cung nếm thử."

      Lúc này Bàng Lạc Tuyết mới nhìn đến, bàn bày rất nhiều thức ăn hình dạng khác nhau, bất quá Bàng Lạc Tuyết trái lại quen thuộc, bởi vì mấy thứ này đều là Bàng Lạc Tuyết bình thường ăn, đương nhiên cũng là Dự vương đưa tới.

      Bàng Lạc Tuyết cùng hoàng hậu dùng cơm, chỉ chốc lát sau có cung nữ tiến vào, nhìn hoàng hậu liếc mắt cái.

      Hoàng hậu gật gật đầu, lúc này nàng cũng hiếu kỳ, hoàng hậu muốn cho nàng đến nhìn trò hay gì.

      "Tuyết nhi bồi bản cung trở lại thay y phục ."

      "Dạ" Bàng Lạc Tuyết trả lời, mặc dù biết trong hồ lô của hoàng hậu bán thuốc gì, nhưng người hại mình.

      Bàng Lạc Tuyết theo hoàng hậu trở lại trong cung, Nhược Phương cho tất cả cung nữ ra ngoài.

      Hoàng hậu lấy ra đôi vòng tay dưới gối, thoạt nhìn giống hệt như huyết phách, nhìn kỹ liền biết chỉ là mã não bình thường, liền biết hoàng hậu muốn bắt Vương quý phi khai đao.

      "Mẫu hậu, đây là ý gì?" Bàng Lạc Tuyết hiểu .

      Hoàng hậu nhíu mày: "Đương nhiên trút giận cho ngươi, chuyện lần trước ở ngự hoa viên còn chưa tính sổ cùng nàng, chẳng qua, lần này ta còn phải thu thêm lợi ích."

      "Xem ra hoàng hậu nương nương bố trí xong hết rồi."

      "Đó là đương nhiên, ta tỉ mỉ bố trí tháng, bằng khôngcon hồ ly tinh kia sao có thể mắc câu chứ."

      "Mẫu hậu, Tuyết nhi hiếu kỳ, mẫu hậu thế nào xác định hôm nay nàng nhất định mắc câu?" Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ hỏi.

      "Bởi vì, tháng điều tra, nàng đương nhiên nắm chắc thứ được nàng gọi là chứng cứ, mà hôm qua ta cho Nhược Phương hôm nay gọi ngươi tiến cung là vì ban vật này cho ngươi."

      Bàng Lạc Tuyết hiểu , lấy tính tình Vương quý phi nhất định bỏ qua cơ hội tốt này."Nương nương tính ngồi chờ chết sao?"

      "Sao có thể, hôm nay gọi ngươi qua đây còn có chuyện quan trọng."

      "Nương nương, hoàng thượng tới."

      Hoàng hậu vẫn chưa hết, bên ngoài nha hoàn liền tiến đến báo cáo.

      Hoàng hậu nhíu mày, so với dự tính của mình còn nhanh hơn chút.

      " thôi, chúng ta ra ngoài."

      Bàng Lạc Tuyết đỡ hoàng hậu ra ngoài.

      Quả nhiên, Vương quý phi trang điểm xinh đẹp, chỉ có sắc mặt trắng bệch, suy yếu dựa vào lòng hoàng thượng, kinh nghiệm nhiều năm cho Bàng Lạc Tuyết biết, tiện nhân này đánh phấn thực là quá tay rồi.

      "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!"

      "Thần nữ tham kiến hoàng thượng!"

      "Thần thiếp gặp qua hoàng hậu nương nương!" Vương quý phi ôn nhu hành lễ, như muốn ngã quỵ.

      Hoàng hậu nhíu mày, vẻ mặt lo lắng : "Muội muội đây là thế nào, thế nào sắc mặt nhợt nhạt thế."

      Hoàng thượng vui : "Đây là phải hỏi hoàng hậu."

      Vẻ mặt Hoàng hậu nương nương kinh ngạc : "Ý của hoàng thượng là thế nào, thần thiếp ."

      "Hừ, ? Hay là muốn trẫm tự mình ? Đều phải là chuyện tốt của ngươi sao? Sợ là ngươi giữ lại huyết phách nghiệt kia để lót đường cho con trai của ngươi , diễễnđàànlêêquýýđôôn Dao Nhi đúng, xem ra mẹ con các ngươi càng lúc càng để trẫm vào mắt, ngươi có biết khi quân là tội gì , hoàng hậu!" Hoàng thượng quát.

      Hoàng hậu bị khiếp sợ, nước mắt chực rơi: "Thần thiếp phu thê với hoàng thượng mấy chục năm, lại ngờ có thể có ngày bị hoàng thượng chấp vấn đến mức như vậy?"

      Ở trong lòng Bàng Lạc Tuyết khỏi dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi hoàng hậu nương nương, cuộc sống trong cung này chính là giống nhau, ràng là đào hầm cho người khác nhảy, lại có thể làm cho người ta cảm giác mình giống như chịu nhiều ủy khuất.

      Bàng Lạc Tuyết quỳ xuống : "Khởi bẩm bệ hạ, thần nữ có lời muốn ."

      "Nga? Đích nữ của Bàng quốc công, ngươi lời gì muốn ." Hoàng thượng hỏi.

      Vương Nhược Dao sao có thể cho hoàng hậu có cơ hội, chăm chú rúc vào lòng hoàng thượng : "Tuyết quận chúa, việc này phải ngươi có thể xen vào, ngươi vẫn là hay hơn."

      Bàng Lạc Tuyết đúng mực : "Tuyết nhi được hoàng hậu nương nương thu nhận làm nghĩa nữ, hôm nay tiến cung, chẳng qua là nương nương muốn làm mấy món ăn cho bệ hạ, diễễnđàànlêêquýýđôôn muốn cho Tuyết nhi đến nếm chút mà thôi. Tuyết nhi nghĩ hoàng hậu nương nương bệ hạ sâu nặng như vậy, sao có thể làm chuyện hoàng thượng thích được, việc này nhất định là có hiểu lầm ."

      "Hiểu lầm? Bàng tiểu thư có điều biết, Khâm Thiên giám bói toán sai , lần này đuổi kịp theo hoàng thượng, ngươi trông ngài mấy ngày nay đêm thể say giấc, thần thiếp sợ mình rơi vào hôn mê, chỉ là lo lắng thân thể hoàng thượng." xong bộ dáng khóc như hoa lê đẫm mưa làm cho người ta nhìn thực là muốn ôm vào trong ngực tiếc thương phen.

      Quả nhiên hoàng đế ôm chặt Vương quý phi giọng dỗ : " nên lo lắng, ái phi, nhất định có chuyện gì."

      " Được, nếu ngươi hôm nay muốn hiểu , vậy ta cho ngươi biết, người tới a, truyền Khâm Thiên giám chính sử qua đây." Hoàng thượng rống to hơn.

      Bàng Lạc Tuyết quỳ ở bên đỡ hoàng hậu vẻ mặt thương tâm suy yếu đứng lên, hoàng đế như vậy đáng để hoàng hậu quỳ, trong lòng hoàng hậu tràn đầy cảm động, nha đầu này quả nhiên là có tình nghĩa.

      "Thần Khâm Thiên giám chính sử Vương Thụy tham kiến bệ hạ, các vị nương nương." xong quỳ hành lễ.

      "Đứng lên , cho hoàng hậu nương nương, gần đây thiên tượng thế nào?"

      "Thần tuân chỉ!"

      "Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, thần mấy ngày nay xem thiên tượng, phát sao phượng hoàng lên ngôi, ép ngôi chủ tinh, hơn nữa tử vi lờ mờ ánh sáng, huyết sắc mù mịt, thần thể hỏi câu, hoàng hậu nương nương có thể đập vỡ huyết phách để siêu độ được ?”

      Hoàng hậu nghiêm mặt : "Đây là đương nhiên, chúng nó bây giờ phải còn thờ phụng trong miếu sao."

      "Thứ cho thần , vài ngày trước những thứ ấy bị trộm, hơn nữa thần xem thiên tượng, huyết phách còn ở trong tẩm điện của nương nươn." Vương Thụy .

      Hoàng hậu cười lạnh : "Lớn mật, huyết phách chỉ có đôi, làm sao có đôi khác, huống chi lúc đó hoàng thượng ở đó, chẳng lẽ bị mất cũng tới nghi ngờ bản cung sao?"

      "Thần dám, chỉ là bệ hạ đêm thể say giấc, hơn nữa quý phi nương nương tương khắc với huyết phách, bây giờ thân thể suy yếu, sợ là nếu tra , chỉ sợ nương nương khó giữ được tính mạng." Vương Thụy

      "Vậy ngươi muốn như thế nào?" Hoàng hậu lạnh lùng .

      "Thần hi vọng nương nương giao huyết phách ra." Vương Thụy cúi lạy sát đất .

      Hoàng hậu nhìn với hoàng thượng: "Chẳng lẽ bệ hạ cũng chịu tin thần thiếp."

      Hoàng thượng nhìn mỹ nhân trong lòng, lại nhìn hoàng hậu cái, nghĩ tới người trong mộng bị đuổi giết, lạnh lùng : "Hoàng hậu chịu giao ra đây, vậy phái người lục soát ."

      chút mong đợi còn sót lại của hoàng hậu đối với hoàng thượng cuối cùng cũng còn nữa.

      Trong lòng Vương quý phi mừng thầm, quả nhiên hoàng vị mới là thứ hoàng đế coi trọng nhất , nháy mắt với nha hoàn bên cạnh.

      Nha hoàn theo đại quân lục soát cùng nhau tiến vào Thần Hi cung, hoàng hậu dính sát vào Bàng Lạc Tuyết, động tác này rơi vào trong mắt Vương quý phi biến thành chột dạ, nắm chặt tay chút. Lần này nhất định phải kéo hoàng hậu xuống, bằng đợi Dự Vương trở về, chuyện xấu này liền lớn.

      Nha hoàn quen thuộc tới tẩm cung của hoàng hậu, mò ở phía dưới gối, nhíu mày, ràng hẳn là ở phía dưới gối , kết quả sờ soạng nửa ngày cái gì cũng phát , diễễnđàànlêêquýýđôôn lại lấy gối ra, phát chốt mở cơ quan, đè xuống có mấy cây phát tinh bắn tới tay nha hoàn, bên trong hộp trừ ít thủy tinh đỏ hiển nhiên còn có đôi vòng tay nằm trong đó, chính là huyết phách.

      tay cảm thấy đau nhói cũng bằng hưng phấn mãnh liệt khi tìm được đồ vật, những ngày an nhàn của mình sắp tới, chút cũng có phát tay.

      Vội vàng chạy ra quỳ xuống : "Hoàng thượng, nô tỳ tìm được huyết phách."

      Hoàng hậu nhìn người quỳ mặt đất chính là nha hoàn trong cung mình, nàng cười lạnh lùng: "Nếu như bản cung nhớ lầm, ngươi là nha đầu của cung ta."

      Nhược Phương : "Trí nhớ của nương nương tốt, chính là cung nữ trong Thần Hi cung của chúng ta, tên là Tiểu Băng."

      " nha đầu tận tâm a." Hoàng hậu lạnh lùng .

      Nha hoàn quỳ mặt đất : "Nô tỳ chỉ có thể trung thành với người là bệ hạ, hi vọng hoàng hậu nương nương nên trách nô tỳ."

      "A, nếu như tận trung vì bệ hạ, chính là đắc tội ta, vậy ngươi đặt bản cung ở đâu, chỉ mong lựa chọn của ngươi là chính xác, bằng ở Thần Hi cung, ngươi bao giờ có thể trở về được nữa." Hoàng hậu .

      "Tỷ tỷ hà tất như vậy, thần sắc nghiêm nghị, chẳng qua chỉ là nha hoàn, nàng cũng là vì bệ hạ, nếu từ bỏ tỷ, vậy ngươi sau này liền theo ta." Vương quý phi .

      "Cảm ơn nương nương, cảm ơn nương nương!" Nha hoàn cúi lạy sát đất .

      "Vẫn là muội muội lương thiện, nha đầu như vậy, đúng là chỉ có muội muội mới có thể giáo dục tốt." Hoàng hậu châm chọc .

      Vương quý phi vờ như cảm giác được, chỉ điềm đạm đáng : "Hoàng thượng."

      Hoàng thượng quả nhiên an ủi : "Ái phi lương thiện, được rồi lấy vật tới đây."

      Cung nữ : "Đây là vật tìm được giường trong phòng ngủ của nương nương." xong đem vòng tay giao cho Vương công công bên cạnh hoàng đế.

      Vương công công đưa vòng tay tới, hoàng đế cầm lên : "Đây là huyết phách mà ngươi ?"

      Nha hoàn gật gật đầu : "Đúng vậy, đây là huyết phách hoàng hậu nương nương giữ, sai."

      Hoàng thượng cười lạnh hỏi: "Còn lục soát thấy gì nữa ?"

      Vương công công : "Hồi hoàng thượng, có."

      Hoàng thượng ném vòng tay tới trước mặt nha hoàn, vòng tay lên tiếng vỡ vụn, mảnh vỡ xẹt qua má nha hoàn, đẩy người trong lòng ra quát: "Vô liêm sỉ! Các ngươi vậy mà vu tội hoàng hậu!"
      Last edited: 9/3/16
      Tôm Thỏ, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      may chahoang de dung la tra nam ma

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 75: Hãm hại

      Editor: Kỷ Chi Ro

      Hoàng đế kìm được cơn giận, cũng phải cái đồ ngốc gì, liếc sang Vương quý phi bên cạnh, sắc mặt trở nên trầm xuống.

      Vương quý phi vội vàng quỳ rạp xuống bên người hoàng đế : "Hoàng thượng, thần thiếp biết chuyện, hoàng thượng thứ tội."

      Hoàng thượng nhìn hoàng hậu ở bên yên lặng rơi lệ, trong lòng khó chịu : "Hoàng hậu, trẫm trách oan ngươi."

      xong vội vàng đỡ hoàng hậu dậy: "Nàng nghĩ như thế nào lại đặt cái vòng tay này vào tẩm điện?"

      "Thần thiếp mấy ngày trước tìm được ở trong khố phòng, đêm hay nằm mơ, vừa lúc thuận mắt nhìn thấy vòng tay này, thuận tay đặt ở nơi đó, thần thiếp nào biết được chính cái vòng tay này là nguyên nhân hại muội muội đêm thể say giấc." Hoàng hậu ủy khuất .

      Bàng Lạc Tuyết tới bên cạnh Vương quý phi : "Nương nương, sắc mặt ngài trông được tốt, hay là ngài đứng lên ."

      Bàng Lạc Tuyết vừa vừa nâng Vương quý phi dậy. Vương quý phi dám phản kháng, bởi vì cánh tay của nàng bị Bàng Lạc Tuyết nắm chặt, nàng có muốn phản kháng cũng có cách nào làm được.

      Bàng Lạc Tuyết cúi đầu nhìn thấy mặt Vương Nhược Dao phấn rớt, trong lòng cười lạnh, xem ra lần này hoàng hậu cũng muốn diệt ngươi.

      Hoàng đế cũng phải đồ ngốc, vội vàng đỡ hoàng hậu, an ủi : "Hôm nay chỉ là hiểu lầm."

      Vẻ mặt hoàng hậu đầy nước mắt, vừa mới đứng lên, hướng về phía Vương Nhược Dao hung hăng tát cái vào mặt, dấu bàn tay đỏ tươi lên nửa gương mặt Vương Nhược Dao. Bàng Lạc Tuyết trực tiếp buông lỏng tay, Vương quý phi mất trọng tâm liền ngã ngay xuống dưới đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.

      Vương Nhược Dao hung hăng trừng mắt nhìn hoàng hậu, nghĩ nàng được nuông chiều từ bé, cho dù vào cung, hoàng đế cũng thiên kiều bách sủng với nàng, chưa từng có lúc nào để mình bị ủy khuất quá lớn như thế.

      "Thế nào, tiện nhân, ngươi có biết vu tội hoàng hậu của quốc gia là tội danh gì ?" Hoàng hậu phẫn nộ .

      Vương quý phi bò đến bên người hoàng hậu, lôi làn váy của nàng đau khổ cầu khẩn: "Hoàng hậu, ….hoàng hậu nương nương minh xét, thần thiếp….thần thiếp có ý."

      Hoàng hậu nhìn về phía Vương Thụy tựa như nhìn người chết. Vương Thụy toàn thân toát mồ hôi lạnh, run run, câu cũng dám .

      Hoàng hậu lạnh lùng : "Vương đại nhân, nếu như ta nhớ lầm, ngươi là Vương gia chi thứ tử tôn a. ! Ai cho ngươi lá gan này?"

      Vương đại nhân nhìn hoàng hậu liếc mắt cái, run run : "Thần, thần…"

      Hoàng thượng biết, vẫn kiêng dè kho báu của Nam Cung gia, thế nhưng lần trước đập vỡ huyết phách, chẳng lẽ là Dao nhi? Nghĩ đến đây, lạnh lùng nhìn về phía Vương quý phi.

      Vương quý phi là người bên gối hoàng đế, tâm tư hoàng đế nàng hiểu nhất, tình hôm nay chỉ có thể để nàng đến chịu trách nhiệm, bất quá tội vu khống hoàng hậu, nàng kiếp này cũng coi như xong. tình như vậy nàng cam lòng, nàng còn trẻ như vậy.

      "Vương Thụy, ngươi biết ngươi phạm tội gì chưa? Bản cung chỉ là đêm thể say giấc, ngươi hết lần này tới lần khác là do huyết phách quấy phá, phải biết rằng huyết phách nhiều năm trước đây tiêu hủy." Vương quý phi hung hăng .

      Vương Thụy biết mình quả khí tử, bây giờ có thể làm chính là giảm thiểu thương tổn, chịu tất cả tội ở người mình: "Hoàng thượng thứ tội, là thần tình, mới có thể oan uổng hoàng hậu nương nương, thần nguyện ý từ bỏ mệnh của mình.” xong đứng dậy đập đầu vào bàn bên cạnh, máu tươi chảy lênh láng, bỏ mình tại chỗ.

      Hoàng hậu tới bên người Vương Nhược Dao, nắm chặt cằm của nàng, sát khuôn mặt vào : "Huyết phách đích xác là ở trong tay bản cung, đủ, mạng của ngươi cũng ở trong tay bản cung." Đột nhiên hoàng hậu lùi về sau lảo đảo cái, che ngực hướng nhìn hoàng thượng, hai mắt nhắm lại phen hôn mê bất tỉnh.

      Người ở bên ngoài xem chính là Vương quý phi ở mặt đất đẩy hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng vội ôm lấy hoàng hậu té xỉu hung hăng trừng Vương quý phi, hô lớn: "Gọi thái y, nhanh lên chút, hoàng hậu, ngươi mau tỉnh lại ."

      Bàng Lạc Tuyết theo hoàng thượng vào, nàng biết hoàng hậu căn bản là giả bộ bất tỉnh, nhưng nàng cũng dám khinh thường người khác, vội vàng đến tẩm điện của hoàng hậu.

      Thái y vội vàng bắt mạch, hoàng thượng hỏi: "Thế nào, hoàng hậu thế nào, yên lành sao có thể té xỉu?"

      Thái y quỳ xuống hành lễ : "Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đây là có hỉ."

      Hoàng thượng sửng sốt chút, hỏi: "Các ngươi cái gì?"

      "Hồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương có tin vui. Thai nhi được tháng." Thái y .

      Bàng Lạc Tuyết hoảng sợ, ngờ hoàng hậu nương nương còn cao tay như thế, trái lại hoàng hậu chuẩn bị rất đầy đủ, lần này nhìn Vương Nhược Dao ngươi trốn như thế nào.

      Quả nhiên, sắc mặt Vương quý phi lúc này trắng bệch, trán cũng đỗ mồ hôi lạnh, gắt gao siết chặt khăn tay.

      Thái y ở bên cạnh thân thể hoàng hậu châm cứu, hoàng hậu ưm tiếng, chậm rãi mở mắt.

      Hoàng thượng cẩn thận từng li từng tí đỡ thân thể hoàng hậu, Nhược Phương vội vàng tiến lên lót gồi ở sau người, để nàng dựa vào càng thoải mái.

      Hoàng hậu mờ mịt : "Thần thiếp đây là thế nào? Thần thiếp nhớ muốn đỡ quý phi muội muội chút, nhưng nghĩ muội muội…" Vẻ mặt hoàng hậu ủy khuất, cầm khăn tay lau khóe mắt. Nhưng căn bản là nước mắt tồn tại.

      Hoàng thượng hung hăng trợn mắt nhìn Vương quý phi đứng ở bên, lại quay đầu : "Tiện nhân này hiểu chuyện, vậy mà vu tội hoàng hậu, trẫm biết hoàng hậu vẫn đoan trang hiền lành, sao có thể làm chuyện ảnh hưởng đến trẫm, nàng cũng là, có thai, còn cử động mạnh như vậy, ngộ nhỡ động đến đứa làm sao bây giờ?" Hoàng thượng giọng trách cứ.

      Vẻ mặt hoàng hậu mờ mịt, đưa tay sờ sờ bụng, hóa ra nơi này tiểu sinh mệnh. ước mắt lưng tròng, bắt được tay hoàng đế : " vậy sao? Thần thiếp có mang thai sao?"

      Ở trong lòng, Bàng Lạc Tuyết yên lặng tán thưởng hoàng hậu nương nương, màn trình diễn này quá chân thực.

      Hoàng thượng nhàng lau sạch nước mắt vướng khuôn mặt xinh đẹp của hoàng hậu, giọng an ủi.

      Thái y : "Hồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thân thể nương nương vốn suy yếu, cộng thêm vừa rồi tâm tình hoàng hậu nương nương bị dao động nên động thai khí. Nương nương cần phải bảo trọng thân thể. Thần chút đơn thuốc dùng để an thai, nương nương cần phải dùng đúng thời hạn, mới có thể bảo đảm long thai bình an."

      Bàng Lạc Tuyết : "Chúc mừng mẫu hậu, sau này người phải chú ý bảo dưỡng thân thể, ngàn vạn được giống như hôm nay, làm chuyện nguy hiểm như vậy, tuy người thương xót quý phi nương nương, thế nhưng người cũng phải chú ý thân thể của mình, ngộ nhỡ ai đó lại cẩn thận đẩy người cái, tại người sao có thể chịu được."

      Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt tán dương, nàng lo biết nên đem đề tài dẫn tới người Vương quý phi thế nào.

      Quả nhiên Vương quý phi quỳ xuống, đầu gối di chuyển đến bên người hoàng thượng, túm chặt áo choàng của hoàng thượng, nước mắt ngừng chảy ra: "Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài tin thần thiếp, thần thiếp có vu tội hoàng hậu nương nương, là Vương đại nhân, đúng là Vương đại nhân với thần thiếp, người nhất định phải tin thần thiếp."

      Hoàng hậu : "Nếu như bản cung nhớ lầm, Vương đại nhân này chính là thuộc dòng dõi của Vương gia, bản cung là nghĩ ra muội muội vì sao phải làm vậy. Bản cung luôn luôn đối với ngươi tệ, ngươi vậy mà lặp lặp lại nhiều lần khiêu khích bản cung, chẳng lẽ muội muội coi trọng vị trí của bản cung, hay là hoàng thượng hài lòng thần thiếp, muốn đổi lục cung chi chủ?"

      Hoàng đế đẩy Vương quý phi mặt đất ra, giọng an ủi: "Hoàng hậu sao lại vậy, cũng là trẫm hồ đồ, nghe lời tiện nhân này. Nay Vương Thụy tự sát, cũng thẩm vấn được cái gì. Hoàng hậu yên tâm, ta nhất định cho nàng cái công đạo, việc nàng cần phải làm là bảo trọng tốt thân thể, tại nàng mang trong mình long nhi."

      "Hoàng thượng, Nghi quý phi tới." Vương công công cất giọng the thé.

      "Để cho nàng vào ." Hoàng thượng .

      Nghi quý phi cùng cung nữ hành lễ : "Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu."

      "Thế nào nàng lại qua đây." Hoàng thượng hỏi.

      Nghi quý phi : "Thần thiếp nghe thân thể muội muội khó chịu, vốn hôm nay định tới thăm quý phi muội muội, ngờ muội muội tới Thần Hy cung, cho nên thần thiếp liền tới đây, đây là thế nào, muội muội thế nào lại quỳ mặt đất?"

      "Hừ! Tiện nhân này vậy mà cùng Khâm Thiên giám vu tội hoàng hậu." Hoàng thượng hừ lạnh .

      "Ta thấy muội muội luôn luôn tôn kính hoàng hậu nương nương, sao có thể làm những chuyện hồ đồ đó được, chắc hẳn trong đó có hiểu lầm, mong hoàng thượng đừng hiểu lầm oan uổng muội muội." Nghi quý phi thăm dò .

      "Hừ, việc này oan uổng nàng, đều tại ta trước đây quá mức dung túng nàng, mới để cho nàng biết phép tắc. Tiện nhân kia vậy mà biết phân biệt,đẩy hoàng hậu, hoàng hậu bây giờ có thai, lại biết tốt xấu gì đó, nếu như hoàng hậu có chuyện hay xảy ra, giết nàng cũng đủ để nguôi ngoay lửa giận." Hoàng thượng tức giận .

      Vương quý phi khóc hô lớn: "Hoàng thượng, người tin thần thiếp, thần thiếp có đẩy hoàng hậu nương nương, người phải tin tưởng thần thiếp. Thần thiếp là trong sạch, thần thiếp là trong sạch."

      "Ngươi trong sạch? Trước mắt bao người ngươi cũng dám đẩy hoàng hậu, đây là trẫm tận mắt nhìn thấy, tiện nhân này cũng dám mình thuần khiết?" xong hoàng thượng cho Vương quý phi cái tát, đánh úp nàng mặt đất.

      Vương quý phi biết mình hôm nay là phải do mình, chuyện này nhất định có liên quan đến hoàng hậu, chỉ là tiện nhân này mang thai, chính mình chẳng lẽ thực phải nhận mệnh? Bất quá, nàng còn trẻ, hoàng thượng sủng ái nàng như vậy nhất định rất luyến tiếc, đúng rồi, chuyện này có thể đẩy lên người Vương Thụy.

      Vương quý phi lại bò đến người hoàng thượng cầu khẩn : "Hoàng thượng, hoàng thượng, đều là Vương Thụy, là cho thần thiếp, mình là bị thiên tượng làm ảnh hưởng, thần thiếp mới có thể như vậy. Thần thiếp là oan uổng."

      "Mẫu hậu, kỳ thực, nếu là hoàn toàn có cách nào làm ràng, vậy phải còn có cung nữ sao? Giao cho bộ hình tư thẩm vấn chút, cái gì cũng ràng." Bàng Lạc Tuyết .

      Hoàng hậu liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn hoàng thượng : "Hoàng thượng, có lẽ muội muội là vô tội, nàng cũng phải cố ý đẩy thần thiếp."

      "Nàng đó, chính là lòng quá mềm yếu, nếu hoàng hậu cầu tình, vậy ta liền giao chuyện này cho bộ hình tư, nhất định cho nàng cái công đạo, bất quá tội chết có thể miễn, hình phạt khó thoát. Người tới, đem cung của Vương quý phi dụng hình, cách chức Vương quý phi làm giai nhân. tại ngươi trở về Khôn Ninh cung, có mệnh lệnh của trẫm bất luận kẻ nào cũng được thả nàng ra, cấm bất luận kẻ nào thăm nàng, chờ sau khi tra tất cả sau đó giao cho hoàng hậu xử trí."

      Vương quý phi biết, mình nhất định phải cho người bịt miệng nha đầu kia, bằng , chính mình thể xoay người, ủy ủy khuất khuất hành lễ : "Đa tạ hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui."

      Hoàng hậu nhìn hoàng thượng xử trí nàng như vậy, trong lòng sốt ruột, địa vị của tiện nhân này ở trong lòng hoàng thượng thực là quan trọng. Nếu để cho nàng có chút cơ hội, nàng vẫn có cơ hội xoay người.

      "Làm sao vậy? Tay lạnh như vậy?" Hoàng thượng hỏi.

      Hoàng hậu dịu dàng đáp: "Thần thiếp có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi."

      "Vậy mau nghỉ ngơi, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, nàng yên tâm, nếu là tiện nhân này làm, trẫm nhất định tuyệt đối buông tha." Hoàng thượng .

      Nghi quý phi vội vàng : "Thần thiếp phiền hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi, thần thiếp bồi hoàng thượng về trước."

      Hoàng hậu gật gật đầu : "Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."

      Hoàng thượng tự mình kéo kéo góc chăn cho hoàng hậu, mới rời .

      Bàng Lạc Tuyết : "Mẫu hậu? Người thoải mái ở đâu? Nếu mẫu hậu nghỉ ngơi trước."

      "Chờ , Tuyết nhi, mẫu hậu có việc muốn ngươi làm." Vẻ mặt hoàng hậu cười hiểm.
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      thuytTôm Thỏ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 76: Phong thủy phiên chuyển

      Editor: Kỷ Chi Ro

      Hoàng hậu xong, vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết mờ mịt.

      Nhược Phương : "Nương nương, nô tỳ điều tra xong, hoàng thượng tại Kiền Tường cung của Nghi quý phi."

      Hoàng hậu gật gật đầu.

      "Tuyết nhi, mẫu hậu thực đa tạ ngươi, nếu như có ngươi, cũng có đứa bé này. Bất quá bây giờ còn chưa được, hoàng thượng chỉ giảm vị phân của nàng, cũng xử phạt. Đến cùng hoàng thượng vẫn là đành lòng. Nếu như hôm nay đổi thành bản cung, chắc hẳn tại ta còn ngồi ở vị trí này." Hoàng hậu đơn .

      "Mẫu hậu, bây giờ người có thai, chuyện vui tốt nhất nên để trong lòng, để Tuyết Nhi xem mạch cho người, thức ăn sau này của người nhất định phải chú ý hơn, nhất là bây giờ người mang thai, Dự vương điện hạ cũng ở trong cung, người trở thành cái đích của hàng trăm mũi tên." Bàng Lạc Tuyết .

      Hoàng hậu vui mừng : "Tuyết nhi đúng là nữ nhi tốt của ta, ngươi xem, tại trong cung này ta thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bất kể là Vương quý phi hay là Nghi quý phi cũng mở mắt trừng trừng nhìn bản cung bình an sinh hạ đứa bé này, cho nên tại quan trong nhất là giải quyết Vương Nhược Dao."

      "Mẫu hậu, người muốn thế nào?" Bàng Lạc Tuyết cười nhàng.

      "Hài tử ngốc, phải còn có nha hoàn kia sao, ngươi phải động thủ trước Vương quý phi, à , Vương giai nhân, lấy được khẩu cung. Còn nữa, ta tịch thu toàn bộ đồ vật của nàng, chắc hẳn sau này nàng chẳng còn cơ hội để dùng tới nữa rồi." Trong mắt hoàng hậu tràn đầy ác ý.

      Bàng Lạc Tuyết ngờ hoàng hậu còn có chiêu này, gật đầu : "Nếu chỉ dựa vào chuyện này, vậy bệ hạ chỉ giảm vị phân của Vương quý phi, dù sao Vương gia có mấy nhi tử đảm nhiệm chức vụ trong quân đoàn, vậy chắc hẳn bệ hạ cũng còn mấy phần tình ý với nàng. Nếu như lấy được khẩu cung của nha hoàn kia, chắc hẳn kiếp này của nàng cũng chỉ có thể ngồi ngây ngốc ở lãnh cung."

      Hoàng hậu suy tư hồi : "Nhược Phương, chuyện này ngươi làm, nếu như nha đầu kia khai, ngươi liền cho ma ma ở Thận hình tư hầu hạ nàng tốt, còn nữa, cái vòng tay kia, đưa cho thái y, tự có người cho bệ hạ, Tuyết nhi liền thay bản cung đến Khôn Ninh cung chuyến được , giao cho người khác ta an tâm." Hoàng hậu khổ não .

      "Mẫu hậu yên tâm, Tuyết nhi thay người chuyến."

      Hoàng hậu suy nghĩ chút: "Cầm lấy." liền đưa ấn tỷ của Hoàng hậu vào trong tay Bàng Lạc Tuyết.

      "Mẫu hậu chờ tin tức, chắc hẳn bao lâu nữa, Vương giai nhân còn là mối họa trong lòng của người nữa."

      Hoàng hậu khoát khoát tay.

      Bên kia.

      Nhược Phương mang theo vòng tay tới chỗ thái y : "Phạm thái y, nô tỳ phụng mệnh hoàng hậu nương nương đưa vật chứng tới, người xem vòng tay này có gì ổn hay ?"

      Phạm thái y nhận lấy vòng tay nhìn kỹ chút, lại đặt dưới mũi ngủi ngửi : "Bây giờ thần cũng dám khẳng định, bất quá xin người với hoàng hậu nương nương hãy yên tâm, thần nhất định vóc hết khả năng tra ra manh mối trong chuyện này."

      Nhược Phương hài lòng gật đầu, Phạm thái y nổi tiếng nghiêm minh, bất luận thế lực thế nào cũng giúp đỡ, chỉ có người như vậy ra , hoàng đế mới có thể tin.

      Trong Thận hình tư.

      Tiểu Thúy bị ma ma mang đến trước hình đài, lấy ngân châm, chiếu ra ánh sáng lạnh lẻo, cười : "Ta khuyên ngươi nên nhanh cung khai ra, bằng chớ có trách ta thủ hạ vô tình, ngươi có biết đây phải là ngân châm bình thường, bên trong ngâm châm chứa độc, ngươi nên biết loại độc tố này để ngươi chết, nhưng làm cho người đau đến chết, nhất là nó từng bước gặm cắn lục phủ ngũ tạng của ngươi." xong ngân châm lướt qua trước mặt Tiểu Thúy.

      Toàn thân Tiểu Thúy run rẩy, cái cũng dám động đậy. Nàng rất sợ ngân châm đâm rách hai má, độc tố xâm nhập vào cơ thể, nàng biết nếu như mình khai ra Vương quý phi, như vậy người nhà của mình cũng bị liên lụy, cũng chỉ biết tự trách mình bị lợi ích làm mờ mắt.

      "Xem ra, ngươi định ." Ma ma lạnh giọng hỏi.

      "Ta… ta ….nô tỳ cái gì cũng biết, cái gì cũng biết." Tiểu Thúy sợ hãi trả lời.

      "Hả? Ý tứ của ngươi chính là chịu khai, vậy ngươi xem xem, nơi này có hơn trăm loại hình cụ, thời gian của chúng ta còn dài, có thể chậm rãi mà hưởng thụ." Ma ma .

      " muốn." Tiểu Thúy lắc đầu .

      " muốn, cái này phải do ngươi định đoạt." Ma ma cười tàn nhẫn.

      Nhược Phương vào Thận hình tư : "Ma ma còn chưa bắt đầu đúng ."

      Ma ma vừa nhìn liền biết ngay là người bên cạnh hoàng hậu vội vàng : "Nhược Phương , thế nào người lại có thời gian qua đây."

      Nhược Phương vỗ vỗ tay ma ma, nhét vào đó thỏi vàng, : "Hoàng hậu nương nương cho ta tới xem, mong ma ma ra ngoài."

      " làm sao như vậy, đây là đương nhiên, người , nô tỳ ra ngoài." Ma ma .

      Nhược Phương gật gật đầu, nhìn Tiểu Thúy bị vắt cây cột, cười lạnh : "Chắc hẳn, ngươi cũng biết, ngươi tiến vào nơi này, là thể nào sứt mẻ ra. Ta biết ngươi là người bên cạnh Vương quý phi, chắc hẳn cũng muốn trung thành và tận tâm."

      Tiểu Thúy cúi đầu cắn chặt môi lời nào.

      Nhược Phương : "Ngươi nên nhớ lục cung chi chủ của Đông Tần này là hoàng hậu nương nương, nương nương muốn cho ai chết, ai chết đều là do nương nương định đoạt. Cũng may nương nương nhân từ, vì tích phúc cho hoàng tử trong bụng, muốn đại khai sát giới, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn khai ra, ta bảo đảm ngươi sống sót ra ngoài, hơn nữa cho ngươi xuất cung, sau này ngươi cũng cần trở về. Tuyết quận chúa đến đưa cho ta vài món đồ, nàng ấy sau khi ngươi nhìn thấy, cái gì cũng ." Từ trong ngực lấy ra đôi khuyên tai phong cách cổ xưa.

      cây cột, Tiểu Thúy lập tức giãy giụa : "Ở đâu mà ngươi lấy được, mẫu thân ta đâu, ta cầu các ngươi, thả bà ấy ra, ba ấy vô tội."

      "Vô tội? Hoàng hậu nương nương cũng vô tội a, phải ngươi cũng nhẫn tâm hãm hại nàng sao, tại ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ngươi đồng ý nhận tội, ta đảm bảo cả nhà ngươi an toàn, bằng chỉ ngươi phải chết, còn có toàn gia đình ngươi, ngươi nên biết thời gian của ngươi nhiều lắm, ngươi cho là chủ tử của ngươi bảo vệ ngươi sao? Ha ha, bao lâu nữa, nàng ta liền phải theo ngươi. Hiểu thời thế mới là người thông minh, ngươi tự mình lựa chọn ." Nhược Phương lạnh lùng .

      Tiểu Thúy cúi đầu, toàn thân mồ hôi lạnh từng giọt tí tích rơi mặt đất, Vương quý phi hứa, bảo vệ cả nhà của nàng. Vì sao cả nhà lại ở trong tay Hoàng hậu? Vương quý phi gạt nàng sao? , , thân nhân của mình làm việc ở Vương phủ, Vương quý phi gạt nàng.

      "Xem ra, ngươi suy nghĩ đến tính mạng của người nhà ngươi." Nhược Phương lạnh lùng .

      ", phải, bọn họ…." Tiểu Thúy rốt cuộc mở miệng .

      "Hả? Ngươi còn nhớ bọn họ? phu nhân năm mươi tuổi, hai nha đầu tám chín tuổi, còn có nam hài mười hai tuổi. Thế nào? Còn muốn ta tiếp sao?" Nhược Phương thờ ơ đáp.

      ", muốn. Ta , ta . Chỉ cầu nương nương liên lụy đến bọn họ, nô tỳ nguyện ý trả giá tất cả." Tiểu Thúy cầu khẩn .

      Nhược Phương cầm khẩu cung lên : "Tự ngươi ký ."

      Tiểu Thúy gật gật đầu, vội vàng ký.

      Nhược Phương cầm lấy, hài lòng gật đầu : "Coi như ngươi thức thời, ngươi yên tâm, hoàng hậu nương nương phải là tiểu nhân giữ lời, người nhà của ngươi bình an vô ."

      "Nô tỳ tạ ơn hoàng hậu nương nương, nô tỳ tạ ơn hoàng hậu nương nương." Tiểu Thúy cảm kích khóc hô.

      Nhược Phương ở lại lý với nàng. xoay người rời , tới cửa nhìn ma ma : " cần hành hạ nàng, thả nàng ra . Khẩu cung có."

      Ma ma vội vàng gật đầu.

      Khôn Ninh cung.

      Bàng Lạc Tuyết cùng mọi người tới trong cung, phát có thị vệ canh giữ, Bàng Lạc Tuyết lấy ra ấn tỷ của hoàng hậu, mọi người dám ngăn trở.

      Nữ nhân trong cung tựa như đóa hoa nở rộ, thời trẻ qua mau, nữ nhân bị nhốt trong đây cũng giống như vậy. Vương quý phi từ khi tiến cung liền nhận được sủng ái của bệ hạ, chỉ nhìn Khôn Ninh cung này cũng có thể nhìn ra, trong cung điện vân đỉnh đàn mộc tác lương, đèn thủy tinh ngọc bích, màn che trân châu, cột dát vàng. Giường gỗ trầm hương rộng sáu thước, màn trướng thêu chỉ tuyến hình hoa hải đường, đường nét sống động, giống như đó hoa ngay trước mắt. Gối màu xanh đặt giường, trải điệm mềm mại. Sàn nhà làm từ bạch ngọc, khảm kim châu, vẽ hoa sen, nhiều đóa hoa sen ngũ hành, cánh hoa tươi tắn lung linh, ngau cả nhị hoa cũng tinh tế, chân trần cũng cảm thấy dễ chịu,. Tráng lệ như vậy, cung điện của hoàng hậu cũng hoa lệ như của nàng.

      Rượu hổ phách, chén ngọc bích, bình kim túc, bàn phỉ thúy, món ăn như họa, rượu như suối, đàn cổ tầm tã, tiếng leng keng. Trang trí bốn phía đại như đóa hoa, đài hoa trắng tinh, cốt sứ lộ ra sáng bóng, cánh hoa vẽ hời hợt màu tím nhạt.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy Vương quý phi chân trần ngồi ở giường, đầu tóc rối tung, có bất kỳ trâm cài tóc, nhưng vẫn là mỹ nhân, chẳng qua là mỹ nhân rắn rết.

      "Cung nghênh Vương quý phi nương nương." Bàng Lạc Tuyết đứng đó nhưng hành lễ .

      giường, Vương Nhược Dao quay đầu lại nhìn về phía vẻ mặt đạm nhiên của Bàng Lạc Tuyết, hai mắt đỏ lên : "Ngươi tới làm gì? Bệ hạ , cho phép bất luận kẻ nào vào đây, bây giờ dù cho ta làm giai nhân, cũng là phi tử của hoàng đế, chẳng lẽ ngươi gặp ta cần hành lễ sao? Nếu để cho hoàng thượng biết, dù cho hoàng hậu nương nương thiên vị ngươi, ta xem ngươi cũng nên lời."

      "Ha ha……Vương Nhược Dao, ta chịu gọi ngươi tiếng ‘quý phi nương nương’ là cho ngươi mặt mũi rồi, bây giờ chẳng qua là phi tần thất sủng, mà ta chính là quận chúa, hoàng hậu là nghĩa mẫu của ta, còn nữa, lại ngươi chỉ là giai nhân bị nhốt, có ra được hay để sau , ngươi phải Vương giai nhân?" Bàng Lạc Tuyết cười nỗi đau của người khác .

      "Ngươi. Ngươi tới làm gì. Cút ra khỏi Khôn Ninh của ta ngay. Ở đây chào đón ngươi, lập tức cút ra ngoài cho ta." Vương quý phi hung hăng quát.

      "Nương nương, ta khuyên ngươi nên đối diện với thực mới đúng a. Phải biết rằng, bây giờ ngươi có thể giữ được cái cung điện này hay , nương nương." Bàng Lạc Tuyết .

      "Ngươi. Đừng tưởng rằng có hoàng hậu nâng đỡ ngươi có thể muốn làm gì làm. Ta cho ngươi biết, ta là nữ nhi của Vương gia, phụ thân, huynh đệ, tỷ muội giúp ta, ta tin mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, phong thủy phiên chuyển, hoàng đế nhất định giết ta, ta sớm muộn trở người lại được." Vương Nhược Dao điên cuồng .
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      thienbinh2388, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77: Muốn mạng của ngươi

      Editor: Kỷ Chi Ro

      Beta: VinJR

      Đối mặt với cơn thịnh nộ của Vương Nhược Dao, Bàng Lạc Tuyết chỉ nhìn nàng tê tâm liệt phế. Đối với kẻ thù, nàng tuyệt đối mềm lòng, nhất là loại này, lần đầu tiên ở Mẫu đơn yến tiện nhân này liền muốn làm cho mình chết, nàng lại là người của nhà họ Vương, là muội muôi của Vương Nhược Sênh, nàng chỉ là từng bước từng bước đưa các nàng vào địa ngục, bất quá chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi.

      "Người tới, mang tất cả những đồ vật trong đây ." Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng .

      Vương Nhược Dao nhìn cung nữ, thái giám từng người từng người tới lui chuyển đồ vật bày biện trong cung điện , vội vàng đứng dậy : "Các ngươi làm gì, ai cho phép ngươi ở Khôn Ninh cung của ta dương oai, bỏ xuống cho ta, tất cả được nhúc nhích, bản cung cho ngươi các đem đồ của ta ."

      Chỉ tiếc rằng cung nữ, thái giám, ai cũng để ý tới Vương quý phi điên lên, yên tĩnh tự khuân đồ. Bàng Lạc Tuyết tới bàn trang điểm, ngồi vào chiếc ghế phía trước, tiện tay mở ra, lấy hộp trang sức lóng lánh."Thực là tinh mỹ, chỉ tiếc, dieendaanleequyydoon nương nương lại được dùng, mấy thứ này đều dành cho quý phi, nương nương thân là quý nhân, chắc hẳn cũng dùng tới. Người tới, đem các đồ vật của nàng đến chỗ hoàng hậu, Các ngươi chú ý chút, vật lớn vật trong cung phải lấy hết." Bàng Lạc Tuyết cầm chuỗi vòng cổ được làm từ trăm lẻ tám viên châu xuyên thành .

      Cung nữ vội vàng thu thập sạch , trừ vòng cổ trong tay Bàng Lạc Tuyết thứ gì cũng còn lại. Bàng Lạc Tuyết hài lòng gật gật đầu, những cung nữ này làm việc lưu loát.

      "Ngươi , ai cho ngươi quyền để cho ngươi tới lấy?" Vương Nhược Dao .

      "Nương nương, đầu óc ngươi quá nông cạn. Ngươi chẳng lẽ nhìn thấy, người nắm quyền trong cung này trừ hoàng thượng nhốt ngươi lại, còn có hoàng hậu nương nương, ngươi nhìn cho đây là ấn tỷ của hoàng hậu, ngươi thấy ấn tỷ quỳ xuống, nếu ta cho người khác biết, chắc hẳn cung điện này ngươi cũng được ở, trực tiếp chuyển vào lãnh cung đấy." Bàng Lạc Tuyết hảo tâm phân tích .

      "Ngươi tiện nhân này, chẳng qua là nữ nhi của Quốc công, lại dám chạy đến dương oai đầu ta, chờ ta gặp mặt bệ hạ, nhất định để cho ngươi sống tốt." Vương Nhược Dao quát.

      Bàng Lạc Tuyết giống như nghe thấy chuyện cười: "Nương nương, ngươi còn muốn gặp mặt bệ hạ, sao có thể, hoàng hậu nương nương tuyệt đối cho phép ngươi gặp mặt bệ hạ, vừa rồi Nhược Phương đến thận hình tư lấy khẩu cung, ngươi cảm thấy cung nữ kia bán đứng ngươi sao? Còn nữa ta cho ngươi biết, chờ khi tất cả chứng cứ được xác thực, kết quả của ngươi phải là lãnh cung, mà là địa ngục."

      Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, làm Vương Nhược Dao rùng mình, lắc đầu chịu tin, hoàng đế muốn Vương gia ngăn các gia tộc, hoàng đế muốn nàng ngăn được hoàng hậu và Nghi quý phi, nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất trong hoàng cung, hoàng thượng càng ngày càng sủng ái nàng, nhất định để nàng chết, đúng, nhất định . Trong lòng có thêm sức mạnh, Vương Nhược Dao đứng ở trước mặt Bàng Lạc Tuyết : "Ngươi cần ở đây lời ly gián, hoàng thượng tiếc mà giết ta, nhất định ."

      "Nương nương, có vài chuyện tự tin là tốt, nhưng nếu như tự tin quá, biến thành tự phụ, như vậy tốt. Có lẽ được bao lâu nữa ngươi biết, bệ hạ mà ngươi thường nhắc có thể ban cho ngươi ly rượu độc, hoặc là ba thước bạch lăng, dieendaanleequyydoon lại hoặc là thanh chủy thủ, ta thấy nương nương rất xinh đẹp, chỉ là đáng tiếc, là người mệnh ngắn, bất quá nương nương yên tâm, Tuyết nhi nhất định giúp ngươi tiễn nhiều thân nhân của ngươi theo ngươi."Bàng Lạc Tuyết bò đến bên tai Vương Nhược Dao nhàng , giống như là nỉ non.

      Vương Nhược Dao giơ tay muốn tát cái, Bàng Lạc Tuyết sao có thể trơ mắt đề nàng đánh, nhàng nắm cổ tay của nàng, cây châm ghim vào cổ của nàng, biến mất thấy, chỉ thấy ả đột nhiên toàn thân co quắp, như là có ngàn vạn con kiến gặm cắn thân thể.

      Ngẩng đầu tàn bạo trừng Bàng Lạc Tuyết: "Tiện nhân, ngươi làm gì với bản cung?"

      "Xem ra nương nương vẫn ngốc, bản cung? Ngươi có số mệnh làm hoàng hậu, đây chỉ là trừng phạt ngươi chút, còn nhớ chuyện ngươi lấy trâm phượng vu tội ta ? Cây trâm phượng bát vĩ, cuối cùng biến thành cửu vĩ. Ngươi để cung nữ của ngươi vu tội ta, cuối cùng mất cánh tay đắc lực vẫn thành , cố nài làm mưa làm gió, ta cho ngươi biết, lần này hoàng hậu bỏ qua cho ngươi, ta càng bỏ qua ngươi, ngươi chờ chết , quý phi nương nương thân ái của ta. Đúng rồi, nhìn ngươi thống khổ như vậy, ta cho ngươi biết việc, độc người của ngươi thể giải, nhất thời gấp gáp, vừa mới nghiên cứu ra được, chỉ tiếc tâm tình bản quận chúa tốt, nghiên cứu ra thuốc giải, ngươi yên tâm ngự y tra ra, ngươi cũng cần uổng phí tâm cơ."

      xong Bàng Lạc Tuyết ra Khôn Ninh cung, với thủ vệ: "Hoàng hậu nương nương có lệnh, được để bất cứ kẻ nào vào thăm Vương quý nhân, cũng cho phép nàng ra."

      "Dạ, thần tuân lệnh hoàng hậu nương nương."

      "Chắc hẳn Vương quý nhân cũng cần nhiều người hầu hạ như vậy, cần lưu người ở bên trong."

      Bàng Lạc Tuyết mang theo đồ vật trở lại Thần Hi cung, hoàng hậu rời giường, ngồi ở bên cạnh bàn uống cháo tổ yến, nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết vội vàng hô: "Tuyết nhi mau lại đây, ta sai người nấu rất nhiều, ngươi cũng bận rộn ngày, qua đây ăn chút."

      Bàng Lạc Tuyết vào, quả nhiên còn có bát: "Tạ ơn mẫu hậu."

      Hai người dùng chút thức ăn, Nhược Phương cầm lời khai : "Nương nương, Tiểu Thúy nhận tội."

      Hoàng hậu gật gật đầu, "Ngươi làm rất tốt, lần này vô luận như thế nào cũng thể để con tiện nhân Vương Nhược Dao kia sống, quả nhiên nàng và Nghi quý phi liên thủ khó đối phó."

      "Nương nương yên tâm, nô tỳ dựa theo lời người , đưa vòng tay cho thái y thự, chắc hẳn, được bao lâu, bệ hạ hạ chỉ, ngài cũng có thể an tâm dưỡng thai." Nhược Phương .

      Vẻ mặt hoàng hậu hạnh phúc vuốt bụng : "Đứa bé này tới là đúng lúc, may mà Tuyết nhi cho ta phương thuốc, ta dựa theo phương thuốc điều trị, quả nhiên có thai."

      "Nào có, là vận khí của mẫu hậu tốt." Bàng Lạc Tuyết .

      "Nương nương, nô tỳ nghe , Vương đại nhân dâng tấu, hơn nữa Nghi quý phi đến chỗ hoàng thượng cầu tình cho Vương quý nhân. Nương nương cần phải tính toán kỹ." Nhược Phương .

      Hoàng hậu thoáng suy nghĩ chút : "Ta liền đến chỗ hoàng thượng, Tuyết nhi cùng với ta, mang lời khai của nha đầu kia, chắc hẳn thái y thự cũng có đáp án."

      "Dạ."

      Bàng Lạc Tuyết biết trong hồ lô của hoàng hậu nương nương bán thuốc gì, vẻ mặt thần bí, đành phải theo, có trò hay, vậy nhất định phải xem. Vị hoàng hậu nương nương này cũng nhịn Vương Nhược Dao đủ rồi, bằng cũng muốn mạng của nàng như vậy.

      Khôn Ninh cung Vương quý nhân, lúc này cung điện hoa lệ chỉ còn lại cái vỏ trống , cái gì cũng sót lại, hoàng thượng dùng quyền tư để bao che nàng, bệ hạ sủng ái nàng như vậy, dieendaanleequyydoon nhà họ Vương càng trung thành với hoàng thất, nàng tin hoàng thượng tiếc mà giết nàng, nhất định là Bàng Lạc Tuyết ngôn hoặc chúng muốn làm cho mình tự loạn trận cước mà thôi. Đúng, nhất định là như vậy.

      sàn nhà lạnh lẽo, Vương quý nhân lại nhận trận đau đớn, giống như có hàng vạn con kiến gặm cắn thân thể của mình, "A a, người tới, mau tới đây, gọi bệ hạ, ta muốn gặp mặt bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ." rồi hung hăng vỗ cửa cung điện.

      Chỉ tiếc là thị vệ ở phía ngoài cho nàng bất cứ câu trả lời nào, nữ tử cao quý nhất ở trong cung này, cuối cùng cũng thất bại.

      "Đây là thế nào? nghe thấy Vương quý phi ở bên trong sao? Bản cung lệnh các ngươi mở cửa, ta muốn vào." Nghi quý phi hiên ngang với thủ vệ.

      Bên trong Vương Nhược Dao nghe thấy giọng của Nghi quý phi liền liều chết vỗ cửa: "Tỷ tỷ, ta ở đây, ta ở đây, ta ở đây, tỷ mau cho bệ hạ, ta có việc cầu kiến bệ hạ, ta có việc cầu kiến bệ hạ."

      Nghi quý phi : "Muội muội, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi." Lại xoay người quát: "Còn mau tránh ra, bản cung muốn vào."

      "Lời của nương nương, chẳng lẽ các ngươi nghe thấy sao? Nương nương muốn vào, các ngươi còn mau tránh ra." Cung nữ quát lớn.

      "Xin lỗi nương nương, có ý chỉ của bệ hạ, nô tài thể để ngài vào." Thị vệ .

      "Lớn mật, cũng dám chuyện như thế với nương nương sao?" Cung nữ lớn tiếng .

      "Nô tài dám." Xoạt tiếng liền quỳ xuống.

      "Được rồi, cần làm khó bọn họ, ta liền gặp mặt bệ hạ. Ngươi chờ ở đây." Nghi quý phi .

      "Muội muội đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ." Vương quý phi khóc hô.

      Nghi quý phi mới vừa , độc người Vương Nhược Dao bắt đầu phát tác, đau đớn bức nàng phát điên, đập vài món đồ trong cung điện.

      Nghi quý phi vừa tới chỗ hoàng thượng, liền thấy hoàng hậu nương nương cùng Bàng Lạc Tuyết tới.

      "Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương." Nghi quý phi hành lễ .

      "Thần nữ tham kiến quý phi nương nương." Bàng Lạc Tuyết hành lễ.

      " lâu gặp quận chúa." Nghi quý phi lười biếng vuốt tóc .

      "Đa tạ nương nương quan tâm, thần nữ chịu nỗi kinh sợ."

      Nghi quý phi nhìn Bàng Lạc Tuyết ngoài miệng sợ hãi, mặt lại là mặt yên tĩnh.

      Nghi quý phi cười cười : "Còn chưa chúc mừng tỷ tỷ mang thai long tự, chuyện này thực là đại hỉ ."

      Hoàng hậu trả lời: "Muội muội sao lại như vậy, tuổi của muội muội hơn bản cung rất nhiều, đương nhiên cơ hội mang long tự cũng nhiều hơn bản cung, biết hôm nay đến đây, muội muội là có chuyện gì đến tìm bệ hạ?"

      "Muội muội ta chỉ là lo lắng cho quý phi muội muội." Nghi quý phi cúi đầu đáp.

      "Hả? Vậy muội muội cần phải thận trọng lời , quý phi muội muội bây giờ là quý nhân." xong hoàng hậu đỡ tay Bàng Lạc Tuyết tiến vào Chính Kiền cung nơi hoàng thượng nghỉ ngơi.

      Nghi quý phi cam lòng cắn môi, đỡ tay cung nữ bên cạnh theo hoàng hậu vào.

      Quả nhiên hoàng đế xem tấu chương, thấy hoàng hậu đến, chặn lại : "Làm sao giờ này nàng lại đến đây, trời nóng nực, nàng có thai nếu như bị cảm nắng phải làm sao?"

      " có gì, chỉ là có chút chuyện muốn với hoàng thượng." Hoàng hậu .

      "Thần thiếp tham kiến bệ hạ."

      "Hả, quý phi cũng tới, trời nóng nàng cần phải cẩn thận chút, nàng sợ nhất là nóng, nếu có chuyện hay xảy ra ta nhất định phải trừng phạt cung nữ bên cạnh của nàng."

      Nghi quý phi vội vàng kéo tay hoàng thượng : "Bệ hạ bớt giận, thần thiếp làm chút thức ăn, biết bệ hạ xem tấu chương rất vất vả, đặc biệt làm cho bệ hạ dùng." xong nhận lấy từ trong tay cung nữ : "Đây là canh cũ sen, là canh dưỡng thần tốt nhất, cũ sen mới được đào lên, nước nấu canh cũng là giọt sương là sen lúc sáng sớm."

      Hoàng đế bưng lên nếm thử miếng : "Quả là thanh tâm dưỡng thần, ái phi vất vả."

      "Đúng vậy, muội muội thực rất có lòng." Hoàng hậu tán dương.

      "Muội muội chân tay vụng về, ra vẫn là công lao của nương nương lớn hơn, bây giờ có thai, bệ hạ còn chưa cho tỷ tỷ ngồi xuống." Nghi quý phi ngồi ở bên cạnh hoàng đế cười .

      Quả nhiên nụ cười mặt hoàng hậu trong nháy mắt cứng lại.

      Hoàng đế : "Là trẫm hồ đồ, hoàng hậu nàng nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi."

      Nghi quý phi cầm khăn tay che miệng cười khẽ, thầm nghĩ, hoàng hậu là người mẫn cảm người dễ nghĩ ngợi lung tung, mềm lòng nhân ái tự mình chuốc lấy cực khổ, vị hoàng hậu nương nương này nếu có người nhà giúp đỡ, sợ là sớm bị người trong thâm cung này bị người ăn tươi nuốt sống.

      Mặc dù ngoài miệng hoàng hậu có gì, trong lòng lại rất tức giận, nàng mới là hoàng hậu nước, tại lại có thai, chỉ tiếc thế lực nhà mẹ đẻ của Nghi quý phi quá mạnh, hoàng thượng lại càng thêm thiên ái, địa vị của mình thực là tràn ngập nguy cơ, được, hôm nay nàng nhất định phải diệt trừ người.
      Last edited: 10/5/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :