1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 70: Hỉ

      Editor: VinJR

      Tứ phu nhân mặc thân quần áo màu lam nhạt đứng ở phía ngoài viện, cắn chặt môi, hai mắt đỏ đậm nhìn mọi người trong viện, trong lòng nên lời là tư vị gì.

      lát sau, Tiểu Ngọc ở bên ngoài : "Tứ phu nhân đến."

      Người trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh, Dương thị hòa giải : "Tứ muội muội bất quá là tới chúc mừng tam muội muội mà thôi, chắc hẳn chịu qua đây cũng bỏ qua chuyện lúc trước."

      Tam phu nhân lúng túng, chuyện lúc trước, trong lòng mình cũng rất ràng, "Chuyện lần trước là thiếp thân đúng, mong muội muội khoan hồng độ lượng bỏ qua cho ta, mau để muội muội vào ."

      Tứ phu nhân sờ sờ vòng tay tay, mặt lại mang khuôn mặt tươi cười, tới hành lễ : "Tham kiến lão phu nhân, lão gia, phu nhân."

      Bàng La Quốc : "Thế nào nàng lại qua đây."

      Tứ phu nhân cười dịu dàng: "Tam tỷ tỷ mang thai, chuyện lớn như vậy, ta nhất định phải tới xem chút." xong lấy ra chuỗi vòng khảm ngọc châu đưa tới tay tam phu nhân.

      Tam phu nhân vội vàng : "Thực tứ muội muội quá khách khí, mang tới lễ vật quý giá như vậy."

      "Vòng tay này, là ở chỗ của muội muội, nhất định có thể phù hộ tỷ tỷ thuận lợi sinh ra hài tử." Tứ phu nhân chân thành.

      "Như vậy liền đa tạ tứ muội." Tam phu nhân .

      Dương thị : "Nhìn như vậy tốt, tỷ muội trong nhà thân thân thiết thiết, bây giờ tam muội muội mang thai phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, sớm ngày sinh nhi tử cho lão gia mới tốt. Mà thế nào lại thấy nhị muội muội đến đây?"

      "Vẫn là tỷ tỷ nhớ đến ta. Biết ta chưa tới, còn nhắc tới ta câu." Nhị phu nhân cùng với Bàng Lạc Vũ đến, phía sau nha hoàn bưng đủ loại châu báu cùng trang sức, tơ lụa gấm vóc. Quả nhiên có thể tranh đấu quyền lợi với Dương thị, của cải là nhiều.

      "Làm sao bây giờ nàng mới đến?" Bàng quốc công kéo tay nhị phu nhân hỏi.

      Nhị phu nhân kéo cánh tay Bàng quốc công, cũng hành lễ, "Vũ nhi muốn muốn mang chút vải vóc tốt nhất cho đệ đệ muội muội tương lai dùng, cho nên ta liền chờ nàng, quý phi nương nương thưởng ít đồ vật, bây giờ đúng lúc muội muội có thai, phải bồi bổ tốt."

      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ sửa sang bộ dạng nhu nhược như trước kia, trang điểm tinh xảo, xem ra nhị phu nhân này cầu được phụ thân, thả nàng ra ngoài, trái lại thông minh. Quả nhiên Bàng quốc công cùng lão phu nhân cũng hài lòng biểu của Bàng Lạc Vũ.

      "Đây mới là việc mà tiểu thư khuê các nên làm. Vũ nhi cũng lớn, đừng làm việc theo cảm tính." Bàng quốc công dặn dò.

      "Đa tạ phụ thân giáo huấn." Bàng Lạc Vũ cúi đầu bày ra bộ người thấy đều thương xót.

      Bàng quốc công nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết : "Tuyết nhi, hôm nay Trường Lạc công chúa gởi thiếp mời cho ngươi, tháng sau là sinh nhật của nàng, vừa lúc ngươi cũng mang theo Vũ nhi . Chắc hẳn các ngươi đều gặp mặt qua, công chúa cũng cái gì."

      Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn Bàng quốc công, biết chắc lại là nhị phu nhân ở sau lưng giở trò quỷ, sợ ta bán nàng ra sao?

      Kỳ thực Bàng Lạc Tuyết nghĩ sai, chuyện này đích thực là nhị phu nhân ở sau lưng giở trò quỷ, Vũ nhi của nàng cập kê, nhất định phải tham gia yến hội nhiều mới phải, diễễnđàànlêêquýýđôôn thế nhưng Trường Lạc công chúa này chỉ gởi thiếp mời cha Bàng Lạc Tuyết, lại gởi thiếp mời cho con của mình, làm thế nào nàng hận, cho nên khi nàng biết tin tức này liền cầu lão gia.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt Bàng Lạc Vũ lấy lòng tới, kéo tay Bàng Lạc Tuyết : "Ta cùng với Trường Lạc công chúa cũng gặp qua, cũng là có duyên phận, nghĩ nhất định là có thể cùng , Tuyết nhi muội có đúng ?"

      "Đây là tự nhiên, yến hội tỷ tỷ phải cũng gặp rồi sao, nếu tỷ tỷ cùng muội, công chúa cũng đuổi tỷ ra a." Bàng Lạc Tuyết thờ ơ trả lời.

      Nhị phu nhân vội vàng : "Nhị tiểu thư luôn luôn thân với Vũ nhi nhất, hai tỷ muội cùng nhau, Vũ nhi cũng có thể chăm sóc cho Tuyết nhi chút, ngươi có đúng ?"

      Bàng Lạc Tuyết nghe thấy hai chữ chăm sóc, nàng cũng muốn cười, còn chăm sóc? Nếu Bàng Lạc Vũ phải chăm sóc nàng, như vậy nếu như xảy ra chuyện gì, diễễnđàànlêêquýýđôôn cũng đừng trách nàng. Nhìn về phía Bàng quốc công vẻ mặt tha thiết : "Nếu tỷ tỷ muốn chăm sóc Tuyết nhi, vậy đương nhiên thể tốt hơn rồi. Thân thể mẫu thân khó chịu, ở nhà nghỉ ngơi, nữ nhi cùng với tỷ tỷ là được rồi."

      Mấy người ở lại Phúc Thụy uyển lát mỗi người đều trở về, Dương thị đỡ lão phu nhân trở lại Hà Hương viên, Bàng Lạc Vũ theo nhị phu nhân trở lại, Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn tứ di nương, cũng đứng dậy cáo từ trở lại Lạc Tuyết các.

      Trong Lạc Tuyết các.

      Tứ phu nhân từ cửa sau vào, Bàng Lạc Tuyết nhàn nhạt uống ly trà nóng, tứ di nương lấy lại bình tĩnh : "Tham kiến tiểu thư."

      Bàng Lạc Tuyết lời nào, qua rất lâu thở dài : "Chẳng lẽ di nương quên đáp ứng ta cái gì sao?"

      Tứ di nương cắn cắn môi lời nào.

      "Ta biết, trong lòng người rất hận, ngồi xuống ."

      Tứ phu nhân hành lễ, ngồi bên cạnh Bàng Lạc Tuyết.

      Bàng Lạc Tuyết đứng dậy đến trước mặt tứ phu nhân, nhìn trong đôi mắt của nàng là bất mãn cùng hận ý, cũng là người ngốc.

      Thân thủ cầm lên tay trái của nàng, tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, bên mang cái vòng tay ngọc bích.

      Tứ phu nhân chột dạ cúi đầu, dám nhìn vào mắt Bàng Lạc Tuyết.

      "Tứ di nương là tin Tuyết nhi sao? Cho nên mới làm như vậy?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

      cái tay khác của tứ di nương gắt gao siết chặt ghế, lắp bắp : "Ta, ta, biết, tiểu thư cái gì?"

      Bàng Lạc Tuyết nhìn ánh mắt lơ lửng bất định của tứ di nương, buồn cười, mạnh đặt vòng tay đụng vào bàn, vòng ngọc tay tứ di nương vỡ vụn ra, rơi mặt đất, kỳ quái chính là, sau khi vòng ngọc nát ra, chảy ra đống chất lỏng màu xanh đậm, tản mát ra nồng đậm mùi hôi thối.

      Tứ di nương biết Bàng Lạc Tuyết thế nào phát vòng tay bí mật này, chỉ là tâm như tro nguội ngồi yên lặng rơi lệ.

      "Mấy thứ này ngươi mang thường ngày, có làm hại tam phu nhân hay ta biết, ta chỉ biết, người bị trúng độc trước tiên nhất định là nugời, đến lúc đó, người có phải tính toán ngay cả mạng này của ngươi cũng cần nữa phải ?

      Tứ di nương ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nhìn Bàng Lạc Tuyết : "Ta hận, ta hận, con tiện nhân kia hại chết nhi tử của ta, thế nhưng bây giờ nàng lại mang thai, a! Ngươi bảo ta làm sao chịu được."

      "Cho nên ngươi nghĩ ra ý định hồ đồ như thế, sợ là tam phu nhân có chuyện gì, mạng của ngươi có nữa."

      Tứ phu nhân làm sao biết hung hiểm trong đó, thế nhưng, nàng thể tha thứ cho tam phu nhân hung thủ giết người này, bắt nàng đến mạng có làm sao chứ.

      "Ngươi hãy cứ chờ xem, bao lâu nữa, trong phủ này, sợ là còn cái tên tam phu nhân này nữa. Ngươi yên tâm, ta rồi ta nhất định để cho ngươi tự tay giết nàng, ta tuyệt đối nuốt lời."

      Tứ di nương bụm mặt quỳ mặt đất khóc thảm thiết.

      Bàng Lạc Tuyết nâng mặt của nàng lên : "Đồng ý với ta, sau này được lại nghĩ mấy ý định hồ đồ như vậy nữa, có nghe ? Bằng , ngươi cũng cần ở lại bên cạnh ta, ta cho ngươi cơ hội thứ hai nữa." Bàng Lạc Tuyết gằn từng chữ.

      Tứ phu nhân vô ý thức gật gật đầu, "Xin lỗi tiểu thư, là ta quá sốt ruột báo thù."

      "Ta hiểu tâm tình của ngươi, bất quá, ngươi cũng phải nhớ kỹ, muốn báo thù, cho kẻ thù đả kích sâu nhất nặng nhất, nhất định phải nhất lần là bắn trúng, bằng bất luận còn thừa chút xíu cơ hội nào, nàng làm cho tro tàn lại cháy, diễễnđàànlêêquýýđôôn hiểu chưa? nên làm chuyện ngu xuẩn, phá hủy kế hoạch của ta. Phải nhớ, sau này có chuyện gì cũng phải tìm ta, được hành động lỗ mãng như hôm nay như vậy, có nghe chưa?"

      Tứ di nương quỳ mặt đất : "Tiểu thư yên tâm, tuyệt đối có lần thứ hai."

      Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, tới bên tủ, viết phương thuốc đưa cho nàng "Ngươi trúng kịch độc, thoạt nhìn cũng lâu, phương thuốc này nấu ba chén nước thành chén nước, thanh trừ độc tố sạch ."

      Tứ di nương xấu hổ nhận lấy phương thuốc, trong lòng đều là tràn đầy cảm động, nước mắt thể nhịn được nữa.

      Mấy ngày nay, thoáng cái tam phu nhân thành nữ nhân hạnh phúc nhất trong Bàng quốc công trong phủ này, Bàng quốc công, lão phu nhân, phu nhân luân phiên đưa đồ bổ đến đây. Ngay cả Bàng Lạc Băng cũng đẫy đà ít.

      Bàng Sách học nghiệp trở về, theo Bàng quốc công học tập xử lý chính , lão phu nhân cùng Dương thị ở bên cạnh, cũng tìm kiếm nương thích hợp.

      Mỗi ngày cứ bình yên vô như vậy, thế lực của Bàng Lạc Tuyết là như mặt trời ban trưa, toàn bộ Đông Tần quốc nơi nào có người đều có sản nghiệp của nàng.

      Bàng Lạc Tuyết ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn trâm phượng hoàng huyết ngọc, rơi vào trầm tư, mấy ngày nay, mặc dù Dự vương vào quân đoàn rèn luyện, thế nhưng luôn luôn phái người mang chút vật ly kỳ cổ quái đến đây, thức ăn kỳ lạ, diễễnđàànlêêquýýđôôn còn có vải vóc tinh xảo, hoặc là trang sức, hoặc là sách thuốc điển tịch. Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, kiếp này nàng muốn lại dính dáng với người trong hoàng tộc. Thế nhưng lại phát mình với hoàng gia cách nào trốn thoát.

      "Tiểu thư, Tấn vương điện hạ cầu kiến. Lão gia để chờ ở phòng khách, tiểu thư người ra xem?" Tử Quyên .

      " đến làm cái gì?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

      "Ta thyấ Tấn vương mang theo cái hộp qua đây, lão gia cho rằng đến tìm đại tiểu thư, ngay từ đầu cho người mời đại tiểu thư, kết quả Tấn vương đến tìm tiểu thư." Tử Quyên .

      " cho Tấn vương ta thoải mái." Bàng Lạc Tuyết chán ghét dây dưa.

      Tử Quyên gật gật đầu, tới phòng khách, quả nhiên Bàng quốc công cùng Tấn vương điện hạ thưởng thức trà, đại tiểu thư Bàng Lạc Vũ ở bên hầu hạ.

      Thái độ của Bàng quốc công mặn nhạt làm cho Tấn vương cau mày, Tử Quyên vào hành lễ : “Lão gia, tiểu thư nàng thoải mái, qua đây.”

      "Tuyết nhi bị bệnh sao?" Bàng quốc công khẩn trương .

      "Tiểu thư chỉ là thoải mái, kêu đại phu đến xem, tiểu thư lão gia cần phải lo lắng." Tử Quyên .

      "Xem ra vương gia tới đúng lúc rồi, thân thể nhị nữ nhi của ta tốt, sợ là phải để ngươi chuyến tay rồi." Lời này của Bàng quốc công ý tứ chính là có đuổi khách.

      Bàng Lạc Vũ nhíu mày, Bàng Lạc Tuyết này chính là cố ý, giả vờ rụt rè, vẻ mặt Bàng Lạc Vũ cam lòng.

      Tấn vương : "Nhị tiểu thư thoải mái, bản vương tự mình đến nhìn mới phải, cũng muốn đưa lễ vật cho nhị tiểu thư."

      Bàng quốc công nhíu mày, bản thân thích Tấn vương gia, tâm cơ quá mức thâm trầm, phu nhân của mình cũng hi vọng Tuyết nhi có liên quan gì với Tấn vương.

      Bàng Lạc Vũ : "Phụ thân, người bận trước , ta cùng Tấn vương thăm muội muội chút."

      "Như vậy liền tạ ơn đại tiểu thư." Tấn vương vội vàng .

      Cũng đến mức này, Bàng quốc công cũng biết phải thêm cái gì, đành phải gật gật đầu : "Vậy ngươi liền cùng Tấn vương chuyến tốt rồi, ta xử lý công vụ. Vương gia cứ tự nhiên."

      "Quốc công gia thong thả." Tấn vương .

      Bàng quốc công mới vừa , Bàng Lạc Vũ liền chua chua : "Phụ thân thực là thiên vị, giúp Bàng Lạc Tuyết như vậy, còn có ngươi, nếu phải là ta giúp ngươi, ngươi hôm nay khẳng định ngay cả cừa của Lạc Tuyết các còn thể vào được." xong ôm thắt lưng Tấn vương.

      Tấn vương nhìn nữ nhân trong ngực, tà mị cười : "Biết nàng tốt nhất, yên tâm, ta nhất định bồi thường cho nàng. Sau này người đứng ở bên cạnh ta chỉ có nàng."

      Bàng Lạc Vũ ngẩng đầu, thoát khỏi cánh tay Tấn vương: " thôi, ta cùng chàng qua đó."

      "Ừ, nàng dẫn ta tới cửa là được, Vũ nhi cần phải vào." Tấn vương vuốt ve cằm Bàng Lạc Vũ.

      "Thế nào? Còn có cái gì ta thể nghe hay sao?" Bàng Lạc Vũ hài lòng.

      "Sao có thể, làm đại nhất định phải hi sinh, nàng yên tâm, ta chỉ là gặp dịp chơi, người ta chỉ có ngươi , yên tâm, tương lai vị trí hoàng hậu nhất định là của nàng." Tấn vương thâm tình nhìn vào mắt Bàng Lạc Vũ.

      Bàng Lạc Vũ thoáng cái mềm lòng, hôm lên môi Tấn vương cái sâu.

      Hai người tới trước viện Lạc Tuyết các, Bàng Lạc Vũ lưu luyến rời tạm biệt Tấn vương.

      Tấn vương vào trong viện, sau giờ ngọ, thời gian vốn là làm cho người ta cảm thấy lười biếng như vậy.
      Last edited: 29/2/16
      thienbinh2388, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 71: Thời gian lười biếng

      Editor: VinJR

      Sau giờ ngọ, ánh nắng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu cùng lười biếng, ánh nắng trong vắt xuyên qua khe hở của lá cây, mặt đất hình thành mảnh những vết lốm đốm. Trong đình viện có chút hoang vu chim hót côn trùng kêu, khắp nơi nhôn nhịp, cảnh rộn rã tốt lành. Dưới giàn trồng hoa trong Lạc Tuyết các, bàn đu dây rộng lớn, có tiểu nương khoảng mười ba mười bốn tuổi nằm yên tĩnh, nhắm mắt lại, thân quần áo xanh nhạt, tóc chỉ cài cây trâm ngọc bích, đính viên pha lê màu lam, tóc dài đen nhánh cứ như vậy mà tản ra ở phía sau đầu.

      sai, người nằm bàn đu dây chính là Bàng Lạc Tuyết, khó có được chút rãnh rỗi, lười biếng nằm bàn đu dây xem sách, chỉ chốc lát sau liền ngủ gật, nhưng nàng cảm giác có người tới gần, mở mắt ra, nhìn thấy Tấn vương đứng ở cửa lớn, nhìn mình.

      Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, nàng sợ nha hoàn ầm ĩ, liền cho các nàng nghỉ ngơi. Bàng Lạc Tuyết ngồi dậy : "Thế nào mà Tấn vương điện hạ lại có hứng thứ tới chỗ của ta?"

      Tấn vương cầm hộp gấm : "Nghe thân thể nhị tiểu thư khó chịu, bản vương đặc biệc đến xem, nhìn bộ dáng của nhị tiểu thư sợ là rất hoan nghênh ta sao?"

      Bàng Lạc Tuyết cười lạnh: "Nếu như ta phải, vậy vương gia nhanh rời khỏi đây chút phải ? Vậy lần sau Tuyết nhi phải nhớ kỹ."

      "Ngươi giống như rất ghét ta, bất quá ta chỉ gặp qua nhị tiểu thư mấy lần, ta muốn biết, ta đắc tội gì với nhị tiểu thư chứ?" Tấn vương nghi hoặc hỏi.

      "Vương gia hà tất gì phải như vậy, chúng ta bất quá chỉ quen biết hời hợt, vương gia có chút làm trầm trọng rồi." Bàng Lạc Tuyết .

      "Phải ? Bất quá, nhị tiểu thư lưu lại ấn tượng khắc sâu cho bản vương, thí dụ như ở trong hoàng cung, dưới tình huống như vậy cũng có thể toàn thân trở về, mẫu phi ta liên tiếp khen ngươi." Tấn vương .

      "Đó là do quý phi nương nương nâng đỡ, Tuyết nhi thẹn dám nhận, nếu như có gì chuyện gì, vẫn là mời vương gia trở về ." Bàng Lạc Tuyết hạ lệnh đuổi khách.

      "Ha ha, nhị tiểu thư, hôm nay ta mang đến chút lễ vật cho nhị tiểu thư, hi vọng nhị tiểu thư thích." xong mở hộp ra, phát bên trong là bộ áo choàng lông chim công, mặt kết đầy bảo thạch. "Đây là do cung nữ giỏi nhất toàn hoàng cung liên tục thêu trong tháng, tất cả những cái này đều là dùng lông chim công tốt nhất làm ra, bảo thạch kết ở mặt đều do ta chọn lựa từng viên , hi vọng nhị tiểu thư thích."

      Bàng Lạc Tuyết đưa tay sờ sờ áo choàng, đích thực là tinh xảo, chỉ bất quá Bàng Lạc Tuyết đặt qua bên, : "Mặc dù áo choàng rất đẹp, bất quá, Tuyết nhi nhìn thấy những thứ công phượng này liền nhớ lại nỗi oan ức hôm đó, quả dám mặc lên người mình."

      "Vậy ta….."

      "Bất quá, ta cảm thấy y phục này xinh đẹp như vậy, bỏ cũng rất lãng phí, tam muội của ta trái lại rất táo bạo, bằng đưa cho nàng, chắc hẳn muội muội nhất định thích. Vừa lúc vài ngày trước, muội muội bị khiếp sợ, như vậy chắc chắn muội muội cũng tốt hơn rất nhiều."

      "Bản vương."

      "Vậy cứ quyết định như vậy , vô cùng cảm tạ vương gia." xong Bàng Lạc Tuyết nhận lấy hộp gấm, cho cơ hội phản kháng nào.

      "Vương gia còn chuyện gì khác ?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

      "Bản vương tới lâu như vậy, thế nhưng ly trà còn chưa uống, nhị tiểu thư cũng nên đãi khách chút phải ?" Tấn vương hỏi.

      Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, ngươi muốn uống trà, vậy ta mời ngươi uống bình: "Vậy mời vương gia vào, ta tự mình pha trà cho cho ngươi."

      Tấn vương hài lòng, mặc dù tổn thất bộ y phục, nhưng thể vì cái này mà để lại ấn tượng xấu với Bàng Lạc Tuyết, trong Bàng quốc công phủ này, Bàng quốc công thương Bàng Lạc Tuyết nhất.

      Bàng Lạc Tuyết dẫn đường phía trước, Tấn vương ngồi ở chỗ kia nhìn Bàng Lạc Tuyết lấy ra bộ đồ pha trà, Bàng Lạc Tuyết thành thạo nghiền nát lá trà, lại cẩn thận sàng lọc, cầm chiếc thìa bạc , đốt than hồng hồng, Bàng Lạc Tuyết bỏ lá trà vào, liên tục nấu ba lần, hương thơm trà bay bốn phía.

      Tấn vương nhìn động tác Bàng Lạc Tuyết thành thạo như vậy, cảm thấy sức quyến rũ của nha đầu này càng bắn ra bốn phía. Bàng Lạc Tuyết tự mình rót chén đưa cho Tấn vương, mình cũng chén, cười : "Vương gia, ngươi nếm thử , tài nghệ của Tuyết nhi được cao, sợ là phải làm trò cười cho người trong nghề."

      Tấn vương hít sâu hơi, hương trà mê người, nhấp ngụm cảm thấy vị trà rót vào trong lục phủ ngũ tạng của mình. Thở dài : "Thực là trà ngon, tay nghề của nhị tiểu thư quả nhiên rất cao."

      Bàng Lạc Tuyết sờ sờ trâm ngọc đầu, trong lúc lơ đãng lại sờ soạng miệng bình trà : "Vương gia thích uống thêm chén nữa ." Bàng Lạc Tuyết lại rót chén.

      Toàn bộ tâm tư của Tấn vương đều đặt ở người Bàng Lạc Tuyết, chỉ cảm thấy người nàng đều là sức quyến rũ, nhất là mùi thơm xử nữ người. tự chủ được bưng ly trà lên uống ngụm, chỉ cảm thấy mùi hương phảng phất.

      Bàng Lạc Tuyết ngồi ở vị trí của mình nâng chung trà lên nhợt nhạt uống, trong mắt lại ba phần quỷ dị.

      Thời gian cứ trôi qua như vậy, Bàng Lạc Tuyết nhìn Tấn vương uống xong chén, mình lại rót chén, khi ý thức được chính mình phải vài câu, đột nhiên cảm giác được người mình như là có trăm ngàn loại sâu gặm cắn, thỉnh thoảng lại dùng tay gãi gãi. Vừa mới bắt đầu còn có thể có tác dụng, càng về sau gãi còn tác dụng nữa, mặt cũng nổi lên tầng đốm đỏ rậm rạp.

      Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc kêu lên: "A! Vương gia, ngươi làm sao vậy?"

      Tấn vương tự nhận là nụ cười của mình rất mê người, lại biết mặt mình bây giờ thoạt nhìn kinh khủng thế nào.

      Bàng Lạc Tuyết dường như bị khiếp sợ, cầm gương đồng bàn đến trước mặt Tấn vương: "Vương gia người xem ?"

      Tấn vương nhìn thấy gương mặt đầy đốm đỏ của mình trong gương đồng, toàn thân cũng càng thêm cảm giác ngứa ngáy khó chịu, : "Nhị tiểu thư, đột nhiên bản vương cảm thấy thân thể khó chịu, ngày khác lại đến tặng nhị tiểu thư bộ lễ vật phú hợp với tiểu thư, tiểu vương cáo lui trước."

      Bàng Lạc Tuyết cười trộm trong lòng, mặt lại làm bộ sốt ruột: "Vương gia, người thế này là thế nào vậy?"

      Tấn vương vội vàng bụm mặt chạy ra ngoài.

      Bàng Lạc Tuyết vỗ vỗ tay, đổ nước trà ra. Hừ, sau này ngươi còn dám tới.

      Bàng Lạc Tuyết cầm hộp gấm lên, vọng ra ngoài: "Tử Quyên, ngươi vào đây chút."

      Tử Quyên tới : "Tiểu thư, người có gì phân phó."

      Bàng Lạc Tuyết ngoắc ngoắc khóe miệng cười tà ác : "Ngươi đưa hộp gấm này đến chỗ tam tiểu thư, với nàng là Tấn vương đưa cho nàng, bảo thạch đều là tự mình chọn từng viên , hi vọng nàng có thể thích."

      Tử Quyên mở hộp kinh diễm : "Tiểu thư, đẹp a."

      "Đẹp, nếu vậy cho ngươi ." Bàng Lạc Tuyết

      Tử Quyên bĩu môi : "Ta mới cần, ta liền đưa đến chỗ tam tiểu thư."

      Tử Quyên mới vừa , Liên Diệp cùng Liên Ngẫu liền tiến vào, thần thần bí bí : "Tiểu thư, chút nữa Cúc Thanh đến đây."

      "Hả? Làm sao vậy, chỗ của Bàng Lạc Vũ xảy ra chuyện gì sao?"

      "Muội cũng biết, chờ nàng ấy tới biết." Liên Ngẫu .

      lát sau.

      Tử Quyên trở lại Lạc Tuyết các.

      Bàng Lạc Tuyết hỏi: "Làm xong chưa?"

      Tử Quyên gật gật đầu, : "Ta dựa theo phân phó của tiểu thư, đưa đến cho tam tiểu thư, tam tiểu thư rất là cao hứng."

      "Vậy tam phu nhân có ở đó ?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

      Tử Quyên gật gật đầu : "Tam phu nhân cũng có ở đó, hơn nữa tam phu nhân hỏi rất , tam phu nhân rất vui vẻ cầm áo choàng mặc vào cho tam tiểu thư."

      "A? Phải ? Như vậy tốt nhất." Bàng Lạc Tuyết

      Vẻ mặt Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nghi hoặc

      Đêm khuya.

      Bàng Lạc Tuyết đọc sách dưới đèn, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu xem sổ, Tử Tước thêu vá.

      bao lâu bên ngoài truyền đến ba tiếng gõ cửa, người trong phòng lập tức dừng việc trong tay, Tử Tước vội vàng mở cửa.

      Quả nhiên Cúc Thanh khoác chiếc áo choàng nâu, vào cửa hành lễ : "Tiểu thư, nô tỳ có việc bẩm báo."

      Bàng Lạc Tuyết kéo tay nàng : " may có để lại vết xẹo, , có chuyện gì, tỷ tỷ tốt của ta có gì sao?"

      Vành mắt Cúc Thanh đỏ lên, lần đầu tiên có người quan tâm nàng như vậy, cười : "Đa tạ tiểu thư, nô tỳ có chuyện gì, bất quá lần này là là có chuyện bẩm báo."

      "A? Chuyện gì?"

      "Hôm nay Tấn vương đến, cùng với đại tiểu thư, đến chỗ này, Tấn vương để đại tiểu thư trở lại, đại tiểu thư về, thế nhưng sau khi trở về đại tiểu thư liền phát trận tức giận lớn."

      "Cái này rất bình thường nha." Liên Diệp .

      "Liên Diệp tỷ tỷ, có điều tỷ biết, đại tiểu thư là người của Tấn vương." Cúc Thanh .

      Kết quả người ở trong phòng hề có vẻ mặt kinh ngạc, liền biết mọi người đều biết, Cúc Thanh lại : "Tối mấy ngày gần đây, đại tiểu thư vẫn luôn buồn nôn ngừng."

      "Buồn nôn? Ngươi là …." Bàng Lạc Tuyết phỏng đoán .

      Cúc Thanh gật gật đầu : "Tiểu thư đoán sai, nguyệt tín tháng này của đại tiểu thư cũng trễ mấy ngày."

      Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc: " như vậy là , hai người kia thực là trời sinh đôi, chỉ tiếc hai người cũng phải là vật gì tốt, Cúc Thanh ngươi mấy ngày nay cẩn thận chú ý hành tung của đại tiểu thư, mặc kệ chuyện lớn gì cũng phải báo cáo cho ta. Ta tìm thời gian tự mình xác nhận chút."

      Bàng Lạc Tuyết lại nghĩ đến cái gì, với Cúc Thanh: "Ngươi trở lại cho đại tiểu thư, hôm nay Tấn vương đưa cho tam muội bộ áo choàng, áo choàng chim công, mặt kết đầy bảo thạch, hơn nữa mỗi viên đều là Tấn vương tự mình chọn. Hơn nữa ngươi phải tìm cách giúp đỡ đại tiểu thư bảo vệ đứa bé trong bụng."

      Cúc Thanh hiểu, nhưng cũng gật gật đầu: "Tiểu thư phân phó, Cúc Thanh nhất định làm được."

      Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì hỏi: "Nghe chổ của đại tiểu thư có cuộn phượng hoàng hỏa?"

      Cúc Thanh gật gật đầu, : "Đúng vậy, đại tiểu thư vẫn xem như trân bảo, mỗi ngày buổi tối đều ôm ra nhìn lần, mới bỏ vào."

      "Bây giờ ta đưa cho ngươi lọ dược, ngươi bôi thứ này vào cuộn thất phượng hoàng hỏa kia. Nhất định thể để cho đại tiểu thư phát giác. Ngươi cũng phải cẩn thận." Bàng Lạc Tuyết , mặc dù chỉnh đốn Bàng Lạc Vũ rất quan trọng, thế nhưng Cúc Thanh cũng là người số khổ, nàng thể vì mình mà hại người khác, như vậy nàng cùng với mấy tiện nhân kia có gì khác nhau.

      Cúc Thanh mặc áo choàng hòa vào trong màn đêm.

      "Tỷ tỷ, ngươi xem chuyện đại tiểu thư mang thai nhị phu nhân có biết ?" Liên Ngẫu hỏi.

      Liên Diệp khinh bỉ : "Ngươi ngốc sao, nếu như nhị phu nhân biết, nhất định buộc Tấn vương lấy đại tiểu thư rồi."

      Liên Ngẫu cái hiểu cái gật gật đầu.

      "Tỷ tỷ, người vừa đưa thuốc gì cho Cúc Thanh vậy?" Tử Tước hỏi.

      " có gì, chẳng qua là loại dược vật làm ảo tưởng, làm cho đầu óc của nàng lúc nào cũng nghĩ dung mạo mình đẹp, như vậy nàng mới có thể hãm sâu vào. Ngươi xem, khi nàng biết người mà nàng tâm tâm niệm niệm lấy người khác, trong lòng chút ý nghĩ cũng còn. Yên tâm, rất nhanh liền có trò hay để xem."
      Last edited: 9/3/16
      thuytTôm Thỏ thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 72:

      Thính Vũ hiên

      Cúc Thanh hầu hạ Bàng Lạc Vũ rời giường, cài trâm phượng hoàng mà nàng thích nhất, lại vẽ giữa mi tâm đoá hoa mai nở rộ.

      Bàng Lạc Vũ nhìn kỹ mình trong gương đồng chút, thực rất xinh đẹp, xinh đẹp như vậy có nam nhân nào lại động tâm.

      Tấn vương muốn mình quyến rũ Nam Cung tướng quân, chỉ tiếc rằng trong lòng người này chỉ có mỗi tiện nhân Bàng Lạc Tuyết kia.

      “Đại tiểu thư, nô tỳ vừa nghe được việc, biết có nên hay .” Cúc Thanh cẩn thận từng li từng tí .

      Bàng Lạc Vũ : “Có chuyện gì?”

      “Đại tiểu thư, nghe hôm qua Tấn vương đưa cho tam tiểu thư chiếc áo choàng gấm, Tấn vương còn tự mình chọn bảo thạch cho tam tiểu thư.” Quả nhiên thấy sắc mặt của Bàng Lạc Vũ tối sầm lại.

      Thầm nghĩ: “Tấn vương phải theo đuổi Bàng Lạc Tuyết kia sao? Vì sao lại đưa cho nha đầu Bàng Lạc Băng kia.”

      “Ngươi ràng cho ta, là ai với ngươi?”

      “Tiểu thư, nô tì làm sao dám bậy, tiểu thư biết nô tì luôn trung thành với tiểu thư, hơn nữa hôm nay tam phu nhân cứ cười toe toét, lão gia yến hội của công chúa cũng phải dẫn tam tiểu thư , nô tỳ thấy đáng thay tiểu thư.” Cúc Thanh .

      “Bàng Lạc Băng, con tiện nhân kia, nàng ta dựa vào cái gì.” xong nghiến răng nghiến lợi rồi bẻ gãy chiếc lược Mộc Đào trong tay.

      “Đại tiểu thư, người đừng nóng giận, người Tấn vương điện hạ thích ràng là đại tiểu thư, thế nhưng bên Tấn vương lại theo đuổi nhị tiểu thư, lại giống như cũng thích tam tiểu thư, tiểu thư ngài nghĩ , tam phu nhân phải có tâm kế giống như đại phu nhân, nếu như nàng giúp tam tiểu thư, nay nàng lại được sủng ái, chỉ sợ là đại tiểu thư chịu nhiều thiệt thòi.” Cúc Thanh phân tích .

      “Bốp, ngươi bậy bạ gì đó, người Tấn vương điện hạ chính là ta, điện hạ theo đuổi Bàng Lạc Tuyết chỉ là bởi vì muốn thế lực của Bàng quốc công giúp đỡ, bên cạnh chỉ có ta, chỉ có ta!” Bàng Lạc Tuyết cho Cúc Thanh cái bạt tai rồi quát.

      Cúc Thanh bụm mặt quỳ mặt đất khóc: “Nô tỳ là vì tiểu thư mà suy nghĩ, nếu như tiểu thư cảm thấy nô tỳ đúng cứ thẳng tay trách đánh nô tỳ đến khi hết giận, nô tỳ tuyệt đối dám có nửa câu oán hận.”

      Bàng Lạc Vũ hồn bay phách lạc ngồi ở ghế, cảm giác thống khổ trong lòng chỉ có mình nàng biết, : “Ngươi đứng lên , ta biết ngươi vì muốn tốt cho ta, nhưng mà tại ta có biện pháp gì đây?” Bàng Lạc Vũ cười cay đắng.

      Cúc Thanh uỷ uỷ khuất khuất đứng ở bên, trong mắt đều là phẫn hận cam lòng.

      Cũng chính bởi vì lời của Cúc Thanh hôm nay, làm cho nàng trở thành tâm phúc của Bàng Lạc Vũ.

      “Nôn….nôn…” Bàng Lạc Vũ nôn khan.

      Cúc Thanh vội vàng đỡ Bàng Lạc Vũ : “Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tỳ tìm đại phu.” xong liền muốn chạy ra bên ngoài.

      Bàng Lạc Vũ kinh hãi : “ cần, Cúc Thanh ngươi trở lại đây, chuyện này thể để cho bất luận người nào biết. Ngay cả nương của ta cũng được , có nghe chưa?”

      Cúc Thanh gật gật đầu, sốt ruột : “Làm sao bậy giờ, tiểu thư, người rốt cuộc làm sao vậy?”

      Bàng Lạc Vũ nắm lấy góc bàn, khớp xương cũng trở nên trắng, : “Cúc Thanh, ngươi giúp ta tìm đại phu từ bên ngoài, tìm người đáng tin, hiểu chưa, chuyện này nhất định phải lặng lẽ, thể để cho bất luận kẻ nào biết.”

      Cúc Thanh gật gật đầu, quả nhiên giống với những gì nhị tiểu thư nghĩ, đại tiểu thư có tính toán. Cúc Thanh : “Nô tỳ có đồng hương, biết chút y thuật, nô tỳ liền ra ngoài dẫn vào đây.”

      “Ừ, lén lút, đừng để cho người khác phát .” Bàng Lạc Vũ dặn dò.

      Cúc Thanh gật gật đầu.

      Cúc Thanh vừa , Bàng Lạc Vũ ngồi xoa xoa bụng, chẳng lẽ mình thực mang thai? Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? xong về phía giường, mở cái rương nằm tận cùng bên trong, lấy ra cuộn Phượng Hoàng hoả, ôm vào trong ngực, chuyện này, nàng nên làm sao bây giờ?

      Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lại phát , cuộn vải kia tản ra mùi hương nhàn nhạt.

      Cúc Thanh lặng lẽ đường vòng ra phía sau Lạc Tuyết các, trùng hợp, Bàng Lạc Tuyết cầm cuộn Phượng Hoàng hoả làm bộ y sam, Liên Diệp, Liên Ngẫu, Tử Quyên cũng bận rộn thêu thùa.

      Cúc Thanh [​IMG]
      thienbinh2388, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    4. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Toan la nhung ke nam mo ban ngay k. Lac tuyet roi se thich ai day?

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 73: mồi


      Editor: Mộc Tâm Thanh Mai


      Khi nàng luyện đàn trong phòng tam phu nhân gọi.


      "Mẫu thân, người gọi ta." Bàng Lạc Băng .


      Tam phu nhân cầm khăn tay tỉ mỉ xoa hai má nữ nhi của mình, nhìn nữ nhi càng trưởng thành, mặc dù năm nay bất quá mười tuổi, có ý định của mình : "Băng nhi, ngươi phải biết rằng,nếu muốn sống tốt trong phủ này phải tự mình tranh thủ. Trong nhà chỉ có ngươi, Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Vũ là nữ nhi, thế nhưng đích nữ chỉ có nhị tỷ ngươi, ngươi phải đối tốt với nàng, như vậy mới có chỗ dựa tốt với ngươi, biết ?"


      Tuy Bàng Lạc Băng hiểu nhưng vẫn gật đầu, nhưng nghĩ đến ánh mắt của nhị tỷ lại lên chán ghét. Nhất là mẫu thân của nàng, làm hại mình phải đến đó học tập quy củ, thể cùng mẫu thân chỗ, liền vui bĩu miệng.

      Tam phu nhân biết nàng còn để ý chuyện lần trước, dù sao nha đầu này còn , hiểu được ý định của mình, lại : "Ngươi có nhớ hôm qua Tấn vương đưa áo choàng kia tới ?"

      Bàng Lạc Băng gật gật đầu, nàng gặp qua Tấn vương, lại nghĩ tới Tấn vương bảo thạch áo choàng này là tự mình chọn từng viên, liền nhịn được đỏ mặt.


      Tam phu nhân biết tâm tư của nữ nhi mình, Tấn vương này đích thực là chỗ tốt, tóm lại là người hoàng gia. Như vậy hôn của Bàng Lạc Băng hoàn toàn bị nắm giữ ở trong tay đại phu nhân. Vuốt tóc nàng: "Bây giờ, đại tỷ tỷ của ngươi cũng cực kỳ thích Tấn vương điện hạ, còn tưởng rằng nương nhìn ra. vậy nhị phu nhân nhất định cũng rất vừa ý việc này. Bất quá, Tấn vương có ánh mắt độc đáo, Băng nhi của ta vậy mà có thể được Tấn vương điện hạ để ý. Lần này nương cầu cha ngươi, Trường Lạc công chúa mở tiệc sinh nhật, ngươi có thể cùng theo nhị tỷ. Băng nhi cần phải biểu tốt, nhớ kỹ chưa, nhất là nhị tỷ tỷ của ngươi, nàng chính là tiểu thư con vợ cả Bàng quốc công phủ, ngươi thể trực tiếp tranh chấp với nàng. Chờ khi chúng ta có chỗ đứng vị trí đích nữ cũng là của Băng nhi."diễễnđàànlêêquýýđôôn


      Bàng Lạc Băng nghe thấy mẫu thân phân tích như vậy, mặt nhắn lộ tươi cười: "Mẫu thân yên tâm, Băng nhi biết phải làm sao, ta nhất định làm cho Tấn vương điện hạ thích ta. Cũng hảo hảo cùng nhị tỷ tỷ ở chung."


      Tam di nương hài lòng gật gật đầu, phất tay gọi Tiểu Ngọc qua đây: "Ngươi lấy tổ yến vừa rồi nhị phu nhân đem đến, cho Băng Nhi, để nàng mang đến cho nhị tiểu thư.”


      Bàng Lạc Băng nhận lấy rổ tay Tiểu Ngọc, với tam phu nhân: "Mẫu thân yên tâm, nữ nhi nhất định nắm chặt cơ hội."


      Bàng Lạc Băng cùng Tiểu Thúy tới Lạc Tuyết các.


      Nắm chặt khăn tay, mặt nở rộ ra nụ cười tươi đẹp nhất chạy vào viện: "Nhị tỷ tỷ, Băng nhi tới thăm người."


      Bàng Lạc Tuyết trong phòng thêu thùa, nghe thấy giọng của Bàng Lạc Băng, hoảng sợ, kim châm vào ngón tay máu chảy ra.

      Bên cạnh Liên Ngẫu vội băng bó cho Bàng Lạc Tuyết, hành động tỏ vẻ bất mãn với tam tiểu thư này.


      Bàng Lạc Tuyết vỗ vỗ nàng: " có gì, xem nàng tới làm gì."


      rồi cùng với các nàng ra, quả nhiên, Bàng Lạc Băng mặc thân quần áo hồng nhạt, như cánh bướm bay đến bên cạnh Bàng Lạc Tuyết, ôm cánh tay nàng cười ngây thơ: "Nhị tỷ tỷ, Băng nhi tới thăm người ."


      Bàng Lạc Tuyết nhìn cánh tay bị Bàng Lạc Băng ôm : "Thế nào Băng nhi có thời gian đến thăm nhị tỷ tỷ, thân thể ngươi yếu đuối, thế nào lại nghỉ ngơi cho tốt?"


      Bàng Lạc Băng ngây người chút, rồi khôi phuc : "Hôm nay nhị phu nhân cho người đưa tổ yến trong cung tới, nhị di nương thưởng cho muội, muội thấy ăn ngon nên mang sang cho nhị tỷ tỷ nếm thử."


      rồi lấy hộp đựng thức ăn từ trong tay Tiểu Thúy, lấy lòng với Bàng Lạc Tuyết.


      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng cười liền cười, tuổi còn mà tâm cơ lại cao như vậy, thản nhiên : "A? như thế, nhị tỷ đúng là có lộc ăn, phải đa tạ Băng nhi a.


      Bàng Lạc Băng cười xán lạn: "Nhị tỷ tỷ thương Băng nhi như vậy, Băng nhi có cái gì nhất định cũng phải nghĩ đến nhị tỷ trước."


      Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, cũng trả lời. Cùng nàng tới đình trong hoa viên, mở hộp đựng thức ăn ra quả nhiên là huyết yến tốt trong cung, mặt tưới nước mật làm người khác nhìn là thèm ăn.


      Bàng Lạc Tuyết cho người bưng ra, lại dùng cái thìa nếm thử miếng: "Quả nhiên là ăn ngon, cảm tạ Băng nhi muội muội rồi."


      Bàng Lạc Băng nuốt ngụm nước bọt, cười : "Nhị tỷ tỷ thích là được rồi." Mẫu thân rất đúng, bây giờ mình còn phải giẫm lên nàng bò lên, thể vì cái này mà đắc tội nhị tỷ tỷ được.


      Bàng Lạc Tuyết nhàn nhạt uống, : "Băng nhi cũng nếm thử, quả tệ."


      Bàng Lạc Băng mới dám cầm lên uống.


      Chờ hai người uống xong, Bàng Lạc Tuyết : "Nghe hôm qua Tấn vương đưa cho muội muội chiếc áo choàng, nghe hạ nhân là rất quý."


      Bàng Lạc Băng đắc ý, cho cùng nàng chẳng qua là nha đầu mười tuổi mà thôi. Tất cả che giấu được, vẻ mặt thẹn thùng : "Đúng vậy, đúng là như thế."


      Bàng Lạc Tuyết nhíu mày : "Nghe đại tỷ cũng có lòng với Tấn vương, như vậy xem ra, tâm tư của Tấn vương càng đặt thêm nhiều hơn ở chỗ Băng nhi muội muội, nhị tỷ thực là hâm mộ Băng nhi. Tấn vương điện hạ đúng thực là tuấn tú lịch , nếu như có thể gả , chắc hẳn, nhất định là cầm sắt hài hòa. là làm cho người ta hâm mộ." xong liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng cái, quả nhiên thấy vẻ mặt nàng giận dỗi, lại chen miệng : "Xem ta gì rồi, bây giờ tam phu nhân có thai, phụ thân cái gì cũng chiều theo nàng, Băng nhi muội muội cũng cần lo lắng, chắc hẳn Tấn vương điện hạ càng là người của ngươi."
      diễễnđàànlêêquýýđôôn

      Lúc này Bàng Lạc Băng hận chết Bàng Lạc Vũ, ngờ đại tỷ tỷ vậy mà muốn giành vị trí Tấn vương phi với mình, mình nhất định thể để cho nàng thực được.


      Bàng Lạc Tuyết nhìn nàng ở đó suy nghĩ cũng lên tiếng quấy rầy.


      "Tiểu thư, phu nhân đưa tới ít vải vóc cho tiểu thư chọn, mấy ngày nữa phải đến phủ Trường Lạc công chúa đừng để mất cấp bậc lễ nghĩa." Quản gia .


      Bàng Lạc Tuyết đứng lên, với Bàng Lạc Băng: "Muội muội cũng ở đây, bằng đến cùng nhau chọn , mấy ngày nữa ngươi cũng , chắc hẳn Tấn vương điện hạ cũng đến, muội muội có thể trang điểm tốt, cho vương gia kinh hỉ."


      Bàng Lạc Băng cao hứng, hai tỷ muội dắt tay vào phòng Bàng Lạc Tuyết, quản gia bày từng cuộn từng cuộn vải ra.


      Tay Bàng Lạc Tuyết sờ qua cuộn vải dệt, Bàng Lạc Băng nhìn vải Bàng Lạc Tuyết sờ qua đều là màu sắc , nàng biết mẫu thân , bây giờ còn thể cùng nhị tỷ tỷ là địch, chờ mình đủ lông đủ cánh cái nhà này là của mình.


      Bàng Lạc Tuyết thản nhiên : "Vì sao Băng Nhi chọn, hay là thích?"


      Bàng Lạc Băng : “Đương nhiên là nhị tỷ tỷ chọn xong, Băng nhi chọn, nhị tỷ tỷ nhìn xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải làm nhiều quần áo chút chứ.”


      Bàng Lạc Tuyết cười cười với Bàng Lạc Băng, chỉ là ý cười cũng có ở đáy mắt, với quản gia: "Đều chọn rồi, ngươi xuống trước ."


      Quản gia dám hỏi nhiều, hành lễ xong xuống, Bàng Lạc Băng hiểu hỏi: "Tỷ tỷ, thế nhưng những thứ vải vóc này tỷ tỷ thích sao?" Nàng dám ra khỏi miệng là mình còn chưa chọn, cũng cảm thấy vải vóc này tinh mỹ phi thường.


      Bàng Lạc Tuyết làm sao biết nàng suy nghĩ gì, thản nhiên : "Ta thấy chúng đều giống nhau, còn bằng vải lần trước ca ca đưa tới. Vừa lúc vài ngày trước mới làm bộ, chỉ là ta cảm thấy màu sắc thích hợp với ta lắm." Bàng Lạc Tuyết bày ra vẻ như cực kỳ đau đầu.


      Bàng Lạc Băng nghĩ tới chất vải lần trước Bàng Sách đưa tới, tất cả đều là tinh xảo, thăm dò hỏi: "Chi bằng tỷ tỷ lấy ra, nếu tỷ tỷ ghét bỏ, Băng nhi góp ý giúp tỷ tỷ."


      Bàng Lạc Tuyết : "Vậy cũng được."


      "Tử Quyên, lấy bộ váy kia tới đây."


      Chỉ chốc lát sau Tử Quyên mang bộ quần áo đặt ở trước mắt Bàng Lạc Băng, nhàn nhạt hương khí, Bàng Lạc Băng : "Hương liệu này thực là rất thơm."

      Tử Quyên : "Đây là hương liệu xông quần áo, chẳng qua là tiểu thư có hai chậu hoa Y Lan, hương khí thanh , tiểu thư liền dùng làm hương liệu."


      Bàng Lạc Băng hâm mộ, nếu mình cũng là đích nữ Quốc công phủ này, như vậy mọi đồ tốt đều là của mình.


      Bàng Lạc Tuyết : "Nếu Băng nhi thích, cho người đưa đến cho Băng nhi. Cũng phải cái gì quý báu. Muội muội dùng hết bảo hạ nhân tới chỗ của ta lấy.


      Bàng Lạc Băng : "Đa tạ nhị tỷ tỷ, mùi vị này thơm mà ngấy, quả nhiên là dễ ngửi."


      "Được rồi, nhìn bộ y phục này khá hoàn hảo."


      Bàng Lạc Băng cầm lên xem, y phục mặc vào mát lạnh, cảm giác thích thú. Váy dài dùng Kim Ngân sợi tơ thêu thành hoa hải đường cùng chim phượng, dùng ngàn vạn viên ngọc trai, Kim Ngân sợi tơ tôn lên vẻ tuyệt sắc, cao quý. Tay áo thêu năm đường thẳng tới hoa văn, hoa văn áo là kim tuyến dệt thành, điểm xuyết ở mỗi mào phượng chính là tinh thạch cùng thạch hổ, như ngân quang phát sáng, lộ vẻ phú quý. Bàng Lạc Băng nhìn ngây dại, váy này thực là xinh đẹp, thứ xinh đẹp nhất của mình cũng chỉ là chiếc áo choàng Tấn vương tặng, nếu như nhị tỷ tỷ mặc vào bộ y phục này nhất định có thể hấp dẫn chú ý của mọi người, như vậy mình chỉ có thể làm nền.diễễnđàànlêêquýýđôôn


      Bàng Lạc Tuyết thấy hâm mộ cùng đố kị trong mắt nàng, cũng vạch trần, chỉ là thản nhiên : "Bộ y phục này thích hợp với ta, ta thấy có lẽ đại tỷ tỷ thích, định cho người đưa qua, muội muội cảm thấy thế nào?"


      Bàng Lạc Băng hâm mộ : "Y phục của nhị tỷ thực là đẹp, Băng nhi cũng có chuẩn bị y phục, muội thấy bây giờ chuẩn bị cũng kịp rồi." xong vẻ mặt thất vọng.


      Bàng Lạc Tuyết đặt y phục vào tay nàng : "Muội muội thích như vậy cứ cầm , chắc hẳn nhị phu nhân cũng chuẩn bị quần áo cho đại tỷ, cũng kém món này, ta vừa nhìn màu sắc này thực là thích hợp với ngươi."


      Bàng Lạc Băng ngẩng đầu lên : " vậy chăng? Nhị tỷ thực nguyện ý cho ta?"


      Bàng Lạc Tuyết gật đầu: "Đây là tự nhiên, y phục này để chỗ của ta cũng là lãng phí, nếu như phối hợp với áo choàng của muội muội nhất định càng thêm xuất sắc."


      Bàng Lạc Băng cao hứng nhận lấy, thầm nghĩ, hôm nay lần này tới tốt, mình nhất định phải nắm chặt tâm Tấn Vương, tuyệt đối thể để cho đại tỷ cướp , bằng mình ghen tị đến phát điên.


      Bàng Lạc Băng lại quấn Bàng Lạc Tuyết ngày, mới trở lại.


      Liên Ngẫu : "Hà tất gì tiểu thư lại cho nàng, muội thấy tam tiểu thư này cũng phải là kẻ dễ bắt nạt."


      "Có ai là kẻ dễ bắt nạt đâu, ngươi chờ xem, các nàng đấu nhau ngươi sống ta chết cũng tốt, chẳng qua, lần này tam phu nhân thể lại để lại, tốt nhất là nhị phu nhân ra tay." Bàng Lạc Tuyết nhìn tuyết rơi bên ngoài thản nhiên
      Last edited: 9/3/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :