1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: Lễ vật


      Editor: Vin JR


      Bàng Lạc Tuyết như trút được gánh nặng trở lại Lạc Tuyết các, Liên Diệp Liên Ngẫu gọi nha hoàn bưng tới nước nóng rửa mặt. Bên kia nha hoàn chạy tới báo đại công tử đến, Bàng Lạc Tuyết cho người mời ca ca vào bên trong.


      Bàng Sách vừa vào cửa liền thấy Bàng Lạc Tuyết tóc dài đến eo bị rối tung, tóc như tơ lục bóng loáng khoát ở phía sau người, l.q.d gương mặt xinh xắn còn chưa trưởng thành mà có mấy phần mị, mặt mày có điểm giống như Dương thị, mặc dù mặc y phục ở nhà, vóc người thon thon, đích thực là mỹ nhân.


      Bàng Sách còn cảm thán muội muội nhà mình năm gặp càng thêm xinh đẹp động lòng người, l.q.d em rể sau này là có phúc, rất có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt thành thép, thế nào lại càng ngày càng xinh đẹp nha, làm gì có người thường thầm trộm nhớ a.


      Bàng Lạc Tuyết rửa mặt qua loa liền chạy đến bên cạnh Bàng Sách: “Ca ca phải về nghỉ ngơi sao, tại sao lại đến chỗ của muội?”


      Bàng Sách vô cùng thân thiết sờ soạng đầu của Bàng Lạc Tuyết : “Trở về còn chưa chuyện với muội muội vài câu làm sao an tâm chứ.”


      “Coi như ca có chút lương tâm, uổng công muội đầu tắt mặt tối vất vả chuẩn bị yến hội giúp ca.”


      xong thân thủ nhanh nhẹn cầm lên ngọc bội bên hông Bàng Sách : “Đây là ngọc bội mà lúc ca muội tự tay làm mà, xấu như vậy mà ca ca lại vẫn mang theo.”


      Bàng Sách ấm áp cười : “Ta cảm thấy xấu, chỉ cảm thấy ngọc bội kia xứng để muội muội ta tự tay làm.”


      Bàng Lạc Tuyết : “Ca ca cứ ở đây dụ dỗ muội, có tốt như ca đâu chứ.” rồi cúi đầu ngượng ngùng cười : “Liên Diệp mau lấy túi tiền ta thêu cho ca ca đến đây, l.q.d đây là túi tiền mấy ngày trước muội thêu, ca ca được cảm thấy khó coi a.”


      Bàng Sách nhận lấy túi tiền Liên Diệp đưa tới, cẩn thận nhìn nhìn, túi tiền thêu bức tranh Sơn Thủy thu , dưới chân núi có vị thư sinh có vài phần tùy ý mà tiêu sái, bắt mắt nhất chính là chữ Sách, l.q.d bất kể là đường kim mũi chỉ hay là cấu trúc đều có thể là tuyệt phẩm. Bàng Sách trân trọng bỏ vào trong lòng : “Muội muội có lòng, túi tiền này sợ là giá nghìn vàng cũng mua được.”


      Bàng Lạc Tuyết : “Ca ca chê tay chân Tuyết nhi vụng về tốt rồi. Ca ca đường vất vả, buổi tối lại phải xã giao, hay là trở về nghỉ ngơi sớm chút. Để cho mẫu thân biết, lại trách muội cứ quấn quít lấy ca ca.”


      Bàng Sách đương nhiên đồng ý, vốn nắng hai sương trở về, đương nhiên là mệt ít, muội tử nhà mình tâm tư đơn thuần, chỉ sợ lúc mình có ở đây chịu thiệt, tốt là muội ấy vui vẻ.


      Nếu như Bàng Lạc Tuyết biết nàng trong cảm nhận của ca ca chỉ là hình tượng tiểu bạch thỏ thiện lương sợ là nàng cảm thấy ca ca thực là người chỉ biết nhìn bề ngoài, l.q.d làm thế nào có thể bồi đưỡng được người như vậy trong gia cảnh này, là.


      Đưa Bàng Sách , cuối cùng toàn thân Bàng Lạc Tuyết uể oài nằm giường, phải nàng lười biếng, là mệt muốn chết a.


      Chỉ chốc lát Bàng Lạc Tuyết liền ngủ thiếp . Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nhàng ra khỏi cửa để Bàng Lạc Tuyết nghỉ ngơi tốt.



      Trong mộng Bàng Lạc Tuyết lại trở về kiếp trước, vẻ mặt nàng hạnh phúc rúc vào trong lòng Tấn vương, nghe thề non hẹn biển, nhìn cẩn thận vẽ nàng, bộ dáng vẽ ra lại có vài phần giống Bàng Lạc Vũ. Vậy mà kiếp trước nàng cũng phát ra, cách trang điểm này là kiểu mà Bàng Lạc Vũ thích nhất, trâm cài tóc khắc chim bồ câu tinh xảo là vật Bàng Lạc Vũ thích nhất, hóa ra mình mới là kẻ ngốc. Đột nhiên cảnh tượng biến đổi, biến thành toàn thân Bàng Lạc Tuyết là máu, l.q.d cầm trong tay thanh kiếm rỉ máu trong vườn hoa nở đầy độc dược, hai mắt nàng đỏ bừng. Cảnh sắc này giống như từng qua, Bàng Lạc Tuyết muốn tới phía trước, lại bị sương mù ngăn trở.



      "Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại" Liên Diệp nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết ngủ ở giường được an ổn, trán chau mày đỗ mồ hôi.


      Bỗng nhiên Bàng Lạc Tuyết mở mắt ra, dọa Liên Diệp sợ muốn nhảy dựng: "Tiểu thư, người có khỏe , thoải mái ở đâu, có muốn muội tìm đại phu đến đây xem chút hay ."


      Bàng Lạc Tuyết ngồi dậy thản nhiên : " sao, chẳng qua chỉ là ác mộng, bây giờ là giờ gì rồi?"


      Vẻ mặt Liên Diệp lo lắng, nhưng cũng biết tính tình của tiểu thư: “ là giờ Thân, phía bên phu nhân bắt đầu bố trí sân vườn, tiểu thư người có phải cũng nên rửa mặt chải đầu trang điểm rồi hay ?”


      Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, nàng là chủ nhân nhất định thể mang tiếng thiếu sót.


      Y sam màu vàng ống ánh thêu hoa lan tao nhã uốn lượn, những con bướm được thêu váy, tay áo mỏng thêu hoa mẫu đơn. Tóc búi cao, trâm cái tóc điêu khác hoa lan, tùy ý dùng mấy viên trân châu treo lủng lẳng phát sáng, khuôn mặt kiều mị như trăng, l.q.d ánh mắt sáng rỡ, người khác nhìn lần liền nhớ mãi thôi.


      Liên Diệp tỉ mỉ nhìn lần mới hài lòng gật đầu : "Tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp."


      Bàng Lạc Tuyết nhìn trái nhìn phải, thấy thiếu nữ trong gương thanh thuần đáng , nhưng nét mặt còn thanh thuần thiện lương như kiếp trước, tâm hồn cũng đồng nhất với thân thể này. “Được rồi, mau chút đến sảnh giúp đỡ mẫu thân, chắc hẳn khách nhân cũng tới.”


      Liên Diệp Liên Ngẫu cũng dám chậm trể, vội vàng đến sảnh trước. biết là oan gia ngõ hẹp hay là tâm linh tương thông, gặp phải Bàng Lạc Vũ cũng thân y sam màu vàng ống ánh, trang nhã như Bàng Lạc Tuyết, l.q.d Bàng Lạc Vũ lại mặc váy dài thêu ngũ phượng hoàng ngũ sắc, đầu cài cây trâm phượng hoàng hợp với làn váy, khí chất bức người.


      Bàng Lạc Tuyết : "Hôm nay toàn thân tỷ tỷ trang điểm khí chất bức người, trái lại có vài phần khí phách."


      Bàng Lạc Vũ phe phẫy quạt tròn che miệng : "Muội muội đùa, chẳng qua là hôm nay nhị di nương đến Lâm Lang các mua được câytrâm phượng, tỷ tỷ nghĩ phải phối với bộ y phục cùng hoa văn, vì vậy mới chọn bộ này."


      Bàng Lạc Tuyết cẩn thận nhìn nhìn: "Hóa ra được chọn từ Lâm Lang các chẳng trách lại tinh xảo như vậy, ánh mắt của tỷ tỷ tầm thường, trâm phượng này chính là mang lại điềm tốt."


      Liên Diệp cùng Liên Ngẫu cười mà , nếu như đại tiểu thư biết nhị tiểu thư là chủ nhân của Lâm Lang các, e là tức giận mà thổ huyết đây.



      Đều người vô ý, người nghe lại cố tình, Bàng Lạc Vũ lòng muốn gả cho Tấn vương, quả nhiên cây trâm này là điềm tốt. Cười vô cùng thân thiện: "Nghe hôm nay ca vũ đều là muội muội tự mình an bài, vũ cơ của Thúy Vi lâu này chính là khó mời nhất trong kinh thành, muội muội lợi hại mới mời tới được, chắc hẳn hôm nay được mở rộng tầm mắt."



      Bàng Lạc Tuyết cho là đúng: "Nào có, chẳng qua là có duyên phận gặp mặt cùng Dao lâu chủ mấy lần, cũng phải lại, huống chi dùng danh nghĩa Bàng quốc công phủ đến mời, Dao lâu chủ thế nào biết tốt xấu cho phụ thân mặt mũi, tỷ tỷ lời này cũng quá đề cao muội muội ta rồi."


      Bàng Lạc Vũ thầm nghĩ, Bàng Lạc Tuyết bất quá chỉ là nha đầu chưa hiểu chuyện, l.q.d tại sao lại có mặt mũi lớn như vậy, chẳng qua là ỷ vào tiểu thư Quốc công phủ mà thôi. Nghĩ tới đây trong lòng cũng liền thoải mái hơn, việc này nếu như đặt vào tay Bàng Lạc Vũ nàng dễ như trở bàn tay, cũng thua kém so với Bàng Lạc Tuyết.


      Tỷ muội đối đáp qua lại, khoát tay nhau đến trước sảnh đến giúp Dương thị tiếp đãi khách nhân.
      Last edited by a moderator: 18/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44: Ngày đoàn viên
      Editor: VinJR



      Hai tỷ muội tới chính sảnh liền nhìn thấy Dương thị ngồi trong chính sảnh dùng trà, nhị phu nhân hầu hạ bên cạnh.



      tại tam phu nhân bị cấm túc, tứ phu nhân ốm đau giường, l.q.d ngược lại nhị phu nhân tương đối thoải mái. Nếu có Dương thị, như vậy tất cả Bàng quốc công phủ này liền phải thuộc về mình cùng Vũ nhi sao?



      Bàng Lạc Vũ cùng Bàng Lạc Tuyết tới trước mặt Dương thị hành lễ: "Tham kiến mẫu thân." Rồi quay sang nhị phu hành lễ.



      Dương thị cười : "Hai tỷ muội ngươi thế nhưng tới sớm, Băng nhi phái người đến thân thể mình được thoải mái, trễ chút mới tới, hôm nay người tới chắc hẳn ít, l.q.d Vũ nhi cũng cập kê, lão gia cũng có thể bắt tay vào bắt đầu tuyển chọn."



      Bàng Lạc Vũ nghe như thế bị dọa làm rơi khăn tay xuống đất.



      Nhị phu nhân nhìn về phía Bàng Lạc Vũ : "Vũ nhi? thoải mái ở chỗ nào sao?"



      Bàng Lạc Vũ nhặt khăn tay lên, thái độ bình tĩnh : "Nữ nhi, nữ nhi chỉ là muốn xuất giá quá sớm."



      Dương thị : "Làm sao lại như vậy, ngươi cập kê, chẳng lẽ phải đợi thành lão nương sao, ngươi yên tâm việc này lão gia tính toán kỹ, ngươi cứ chuyên tâm ở nhà thêu trang phục cưới trước tốt rồi."



      Bàng Lạc Vũ muốn chuyện.



      Nhị phu nhân nghe đến việc thêu y phục liền bất mãn, ngón tay con của mình bị thương, viết chữ cũng miễn miễn cưỡng cưỡng, huống chi là thêu y phục? Chẳng lẽ Dương thị cố ý, l.q.d muốn để nữ nhi của mình tùy tiện bị gả ra ngoài sao, thế là cười : “Đa tạ lão gia cùng phu nhân lo lắng, tuy Vũ nhi là thứ xuất, thế nhưng xác thực được quý phi nương nương chuẩn bị, nương nương hôn của Vũ nhi nàng muốn đích thân tự tay lo liệu.”



      Tâm trạng Dương thị vui, nàng chính là Quốc công phu nhân, thân là nhất phẩm cáo mệnh, lại là đương gia chủ mẫu trong nhà này, Bàng Lạc Vũ chỉ là cái thứ nữ, tại lại lấy danh phận của quý phi đến áp nàng sao.



      Bàng Lạc Tuyết : “Mẫu thân chẳng qua là lo lắng cho hôn của tỷ tỷ, nhị di nương quá mức nhạy cảm rồi, l.q.d mặc dù tỷ tỷ là thứ xuất, nhưng rốt cuộc mẫu thân mới là mẫu thân chân chính của tỷ muội chúng ta, mẫu thân là vừa ý tỷ tỷ mới việc này với nhị di nương, nếu như di nương coi trọng chắc hẳn trong lòng di nương cũng có tính toán rồi hay sao?”



      Bàng Lạc Tuyết bất mãn với sắc mặt nhị di nương, vừa mới nắm giữ quyền lực trong nhà chút liền muốn làm chủ hôn của nữ nhi mình, l.q.d thiếp cũng chỉ là thiếp, nếu Dương thị tùy ý sắp xếp nhà nào đó cho Bàng Lạc Vũ, cho dù là ai nữa cũng thể cái gì.



      Trong lòng nhị di nương phẫn hận, khỏi ủy khuất : “Ta làm sao dám chất vấn phu nhân chứ, l.q.d chỉ là Vũ nhi vừa mới cập kê, quý phi nương nương liền tới ban chỉ là hôn của Vũ nhi nàng cũng muốn can thiệp, thiếp thân ta cũng dám phản bác. Huống chi trong nhà ngoại tổ mẫu của Vũ nhi đều là con trai, chỉ có Vũ nhi là cháu , nên đau lòng lo lắng.”



      Dương thị mỉm cười : “Vũ nhi vừa mới cập kê, chuyện này cũng vội, quý phi nương nương ngỏ lời bận tâm, l.q.d ta có cái gì vui chứ, dù sao nương nương cũng đau lòng lo lắng cho Vũ nhi nhiều nắm nay. Để ta với lão gia, chuyện hôn của Lạc Vũ hay là do muội muội làm chủ .”



      Nhị phu nhân vội vàng quỳ xuống : “Muội muội làm sao dám xen vào quyết định của phu nhân chứ.”



      Dương thị liếc mắt nhìn cái, thân thủ nâng nhị di nương lên, : “Hôm nay là ngày tốt, muội muội lại làm sai chuyện gì, quỳ ở đây còn bộ dáng gì nữa.”



      Trong lòng Bàng Lạc Vũ rối rắm, mình lòng muốn gả cho Tấn vương, thế nhưng phu nhân cùng dì đều muốn lo liệu, l.q.d mọi người làm theo như ý nghĩ của mình. Nhưng nhìn mẫu thân bị Dương thị ép tới mức nâng đầu dậy nổi, trong lòng cảm thấy cam lòng, cũng vội vàng quỳ xuống : “Nhị di nương chẳng qua là lo lắng cho Vũ nhi nên mới có thể lỡ lời như vậy, mẫu thân ngàn vạn lần nên tức giận.” Lại quay đầu với nhị di nương: “Di nương đừng nghĩ gì nữa, mẫu thân của Vũ nhi là đại phu nhân, thân là tử nữ, chuyện hôn nhân đại của mình đương nhiên là do mẫu thân làm chủ. Mặc dù quý phi lo lắng cho Vũ nhi, thế nhưng chuyện trong Bàng quốc công phủ này, cuối cùng vẫn là do phu nhân làm chủ, khi nào đến phiên di nương chen vào.”



      Nhị di nương biết Bàng Lạc Vũ vì mình mà chuyện, nếu phải là có Dương thị ở đây, chính mình cần gì phải để nữ nhi ruột thịt đến mình phải mẫu thân như thế, đau buồn ập đến, nước mắt rơi xuống.



      Bàng Lạc Tuyết ở bên nhìn hai người kia diễn trò. Mà khách nhân sắp tới, bởi vì chuyện hôn của Bàng Lạc Vũ mà để cho nhị phu nhân khó chịu, mặt mũi của phu nhân cũng tốt, lời truyền có thể bị người ta cho rằng là Dương thị ức hiếp nữ nhi thứ xuất, phá hủy thanh danh của Dương thị.



      Bàng Lạc Tuyết lên phía trước nâng nhị phu nhân lên: "Trong lòng mẫu thân cùng di nương và quý phi đều là lo lắng cho tỷ tỷ như nhau, di nương đừng nên suy nghĩ nhiều, dù sao tỷ tỷ cũng vừa cập kê, l.q.d chắc hẳn di nương cũng muốn để tỷ tỷ ở lại thêm chút thời gian nữa. Việc này cũng cần vội, di nương để việc này ở trong lòng là được, mẫu thân cũng phải mặc kệ tỷ tỷ, nếu quý phi nương nương lo liệu việc này, cũng là chuyện tốt, ánh mắt của quý phi nương nương, chắc hẳn phụ thân cũng vừa lòng. Tân khách cũng sắp tới rồi, di nương chùi nước mắt chút, ra chiêu đãi khách nhân mới được, đừng để mất quy củ.”



      Nhị di nương khóc sướt mướt liền vào trong, Dương thị nâng Bàng Lạc Vũ lên : “Vũ nhi đứng lên , mẫu thân cũng là muốn ngươi ở thêm hai năm, chỉ là muốn ngươi chuẩn bị, muốn tìm người gia giáo đàng hoàn cũng khó, dù sao di nương ngươi cũng vội, ngươi cũng cần quá lo sợ, hôm nay là ngày lành, l.q.d chắc hẳn các công tử thế gia tới ít, Vũ nhi nhà ta lại trổ mã xinh đẹp. Chắc hẳn người định cầu thân ít. Phụ thân ngươi cũng là định để ngươi tìm người, Vũ nhi tự mình lựa chọn.”



      Trong lòng Bàng Lạc Vũ băn khoăn, cúi đầu đứng ở bên : “Vũ nhi biết mẫu thân đều là muốn tốt cho nữ nhi, tất cả đều nghe theo phụ thân mẫu thân, nữ nhi dám xen vào.”



      Dương thị gật gật đầu.



      Bàng Lạc Tuyết : “Hôm nay phụ thân đều gởi thiếp mời cho các vương gia, chắc hẳn cũng làm phật ý mặt mũi của phụ thân, mà cho dù mấy vương gia kia được, cũng còn có mấy vị tài tử, tỷ tỷ cần phải mở to hai mắt nhìn cẩn thận a.”



      Bàng Lạc Vũ ở bên cười lúng túng: “Muội muội sao lại vậy, cho dù vương gia nhìn thấy trúng ta, thân phận của tỷ tỷ cũng xứng.”



      Trong lòng Bàng Lạc Vũ hận chết Bàng Lạc Tuyết, ỷ vào mình là đích nữ liền giẫm lên chân đau của nàng, thực muốn nhào tới cho nha đầu này mấy bạt tai. Nếu phải có tồn tại của ngươi, ta ngày hôm nay làm sao có tình trạng này.



      Bàng Lạc Tuyết đứng ở bên cạnh Dương thị vẻ mặt cười ngây thơ, Dương thị dịu dàng vuốt tóc Bàng Lạc Tuyết.



      bao lâu nhị di nương liền trở lại, có thể thấy nhị di nương trang điểm lại rất kỹ, trừ bên trong đôi mắt có chút hồng, nhìn kỹ nàng quả nhìn ra.



      Nhị di nương tới cái gì cũng dám , hành lễ xong đứng ở bên.



      Khi Bàng quốc công đến thấy ở đây bốn phía đều im lặng : “Làm sao lại yên lặng như vậy?”



      Mọi người đứng dậy hành lễ, Dương thị : “Vừa mới chuẩn bị phái người mời lão gia lão gia đến rồi.”



      Bàng Lạc Tuyết vội vàng xen vào : “Có thể thấy phụ thân cùng mẫu thân tâm linh tương thông nha.”



      Dương thị dùng ngón tay điểm lên trán Bàng Lạc Tuyết : “Con đó, nửa khắc cũng cho người ta sống yên ổn.”



      Bàng quốc công trái lại rất vui vẻ, kéo Bàng Lạc Tuyết qua, chính mình làm tổn thương phu nhân mấy lần, lo có cơ hội làm phu nhân giảm bớt đau lòng, đương nhiên thuận nước xuôi dòng : “Lời này Tuyết nhi sai nha, phụ thân cùng mẫu thân đương nhiên là như vậy. Vừa nãy các ngươi làm sao an tĩnh như vậy.”



      Bốn phía yên tĩnh.



      Bàng Lạc Tuyết : “Chắc là…”



      Bàng quốc công biết nữ nhi này xưa nay thông minh lanh lợi, giọng điệu chầm chậm hỏi: “Tuyết nhi muốn cái gì?”



      Bàng Lạc Tuyết như là hạ quyết tâm lớn : “Phụ thân, người xem trong nhà hôm nay khách đông, đại ca cũng trở về, chính là ngày lành để mọi người đoàn tụ.”



      Dương thị cùng nhị phu nhân vừa nghe liền biết Bàng Lạc Tuyết muốn gì. Hai người đều cảm thấy kỳ quái, khi nào Bàng Lạc Tuyết cùng tam di nương, tứ di nương hòa hảo vậy.



      Bàng quốc công gật gật đầu, bộ dáng kia chính là muốn nghe tiếp lời phía sau.



      Bàng Lạc Tuyết nhìn Dương thị bình tỉnh có biểu tình bất mãn gì lại tiếp: “Nếu là toàn gia đoàn viên, bằng cho tam di nương cùng tứ di nương mời ra đây .”



      Bàng quốc công nhíu mày tựa hồ như rối rắm.



      Nhị di nương chỉ sợ Bàng quốc công đáp ứng, nếu như hai người kia đến đây, điểm quyền lợi kia trong tay mình cũng bị phân chia . Cười : “Sợ là thân thể tam muội muội tại còn chưa khôi phục tốt, nếu như tứ muội muội thấy tam muội muội sợ là….”



      "Sợ là cái gì?" Bàng quốc công vui .



      "Sợ là phải ầm ĩ cùng tam muội muội vì chuyện lần trước, dù sao hôm nay cũng là ngày của đại công tử, sao có thể bởi vì những chuyện nhặt này, mà làm công tử vui.”



      Nhị di nương quả nhiên thủ đoạn, Bàng quốc công nghe đến đó quả nhiên chần chừ.



      Bàng Lạc Tuyết vừa muốn gì, Dương thị nhàng lôi nàng lại, tiến lên kéo cánh tay Bàng quốc công: "Nhị muội muội chỉ là quá lo lắng, tam muội muội phải cố ý, lão gia cũng trừng phạt rồi, tứ muội muội sao lại có thể hiểu chuyện như vậy. Nếu hôm nay là ngày đoàn viên, sao có thể thiếu hai vị muội muội được, l.q.d chắc hẳn nhị muội muội cũng muốn các nàng đến.”



      Lời Dương thị ra chính là bát bỏ lời nhị phu nhân, thứ nhất là chuyện lần trước tam di nương chỉ là cố ý, thứ hai là tứ di nương lại càng bởi vì chuyện này mà oán hận tam di nương, hai người chất vấn quyết định của lão gia, mình cũng để ý, Vương Nhược Sênh nàng như vậy chính là nàng hiểu quy củ.



      Nhị di nương : “Phu nhân phải, thiếp thân xác thực cũng là nhớ hai vị muội muội.”



      Bàng quốc công : “Phu nhân có lý, vậy thả tam phu nhân ra , thân thể tứ phu nhân chắc hẳn mấy ngày gần đây cũng điều trị sai biệt lắm, l.q.d Tuyết nhi rất đúng, nếu là ngày toàn gia đoàn viên, liền gọi các nàng đều đến đây . Phái người mời hai vị phu nhân, miễn cho hôm nay phá hủy quy củ.”



      Dương thị gật gật đầu, nhìn Tử Tước liếc mắt cái, Tử Tước liền lui xuống.
      Last edited by a moderator: 18/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Dự vương điện hạ
      Editor: VinJR


      Trời vừa tối, trong Quốc công phủ đốt đèn sáng rực, các tỳ nữ xinh đẹp dâng món ăn cầu kỳ bắt mắt, từng người nối đuôi nhau mang vào.


      Yến hội trong vườn hoa, chỗ ngồi rộng rãi cùng các loại mỹ thực và rượu ngon.


      Bàng quốc công ngồi ở chủ vị, Dương thị ngồi ở bên cạnh, kế tiếp là ba vị di nương.


      Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Lạc Vũ tiếp đón các tiểu thư kia. Chỉ vì Bàng Sách còn chưa thành thân, l.q.d lại là thanh niên tuấn đa tài, thêm việc Bàng quốc công có nhi tử như vậy, ngày sau vị trí Quốc công khẳng định là của Bàng Sách.


      Phu nhân Quốc công thế nhưng cũng dễ gần, mấy vị phu nhân có giao tình tốt cùng Dương thị hữu ý vô ý đều hỏi thăm sở thích của Bàng Sách, nếu cùng với nhi nữ nhà mình là may mắn.


      Dương thị đương nhiên bỏ lỡ, nhi tử nhà mình phải là nàng tự khen, nếu muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn học thức có học thức, nhân phẩm thanh cao, l.q.d lại có trách nhiệm. Chuyện hôn của nhi tử nàng đương nhiên phải bận tâm, cũng may mấy vị phu nhân này cũng đều là xuất thân hào môn, gia giáo gì đó đương nhiên cần nhiều.


      Bên này vui vẻ, bên kia quản gia hô lên: “Dự vương điện hạ đến.”


      Mặc dù Bàng quốc công chuẩn bị biết Dự vương đến, thế nhưng ngờ đến sớm như vậy, vội vàng đứng lên hành lễ: “Cựu thần tham kiến điện hạ.”


      Dự vương đương nhiên dám nhận lễ của Bàng quốc công, vội vàng : “Quốc công gia quá khách khí, l.q.d hôm nay là yến hội của huynh đệ Bàng Sách, ta định đến chúc mừng, trước khi ra cửa mẫu hậu lệnh ta mang đến ít lễ vật, mong Quốc công gia vui lòng tiếp nhận.”


      Hai người lời khách sáo, lễ vật của hoàng hậu đương nhiên rất đáng giá, ngoài ít đồ cổ chính phẩm ra còn có bức Sơn Thủy đồ, Dương thị cho thủ hạ nhận lấy.


      Bàng Sách tự mình đến tiếp đãi, với Quốc công gia: "Chính Dương cùng tôn nhi giống như huynh đệ, lúc hai người bọn con du học thường xuyên trò chuyện."


      Bàng quốc công : “Trước sau điện hạ vẫn là điện hạ, Sách nhi được càn quấy.”


      Dự vương : "Sách huynh sai, lúc hai người chúng ta du học tính tình rất hợp nhau, Quốc công gia nên khách khí, ngược lại xin cho phép Chính Dương thường xuyên đến làm phiền."


      Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Lạc Vũ hành lễ đứng bên cạnh Quốc công gia.


      Bàng quốc công nhìn nhìn đại nữ nhi cập kê của mình, nghĩ đến Dự vương còn chưa thành gia. Nếu như Vũ nhi làm Dự vương trắc phi, cũng tệ lắm. Thế là giới thiệu: "Vị này chính là đại nữ nhi của ta, danh gọi là Lạc Vũ, năm nay vừa cập kê, là đứa của ta cùng nhị phu nhân."


      Bàng Lạc Vũ cúi đầu thi lễ: “Tham kiến Dự vương điện hạ, tiểu nữ là Bàng Lạc Vũ.”


      Dự vương : "Chào Bàng tiểu thư, Bàng tiểu thư cần phải khách khí." Dự vương làm bộ nghe hiểu ý trong lời của Bàng quốc công, với lại chuyện hôn nhân của mình trước sau là do phụ hoàng mẫu hậu mình làm chủ.


      Bàng quốc công chỉ tiện , cũng quá phận mà cầu quá đáng, tại chỉ muốn mở đường cho Bàng Lạc Vũ, ông chính là rất xem trọng Dự vương điện hạ.


      Bàng Sách : "Vị nương này chính là muội muội ta, Bàng Lạc Tuyết, Tuyết nhi, Chính Dương là huynh đệ tốt của ta."


      Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dự vương, quả nhiên là con trai của hoàng đế, Dự vương điện hạ rất giống hoàng đế, so với hoàng đế có hơn mấy phần tuấn tiêu sái.


      Bàng Lạc Tuyết : "Lạc Tuyết tham kiến Dự vương điện hạ."


      Dự vương hưng thú tiện thể : " phải Tuyết nhi nên gọi ta tiếng ca ca sao?"


      Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, theo lý thuyết Dự vương phải là người lỗ mãng như vậy a, chẳng lẽ nàng hoa mắt rồi sao?


      Bàng Sách cũng cau mày : "Chính Dương huynh, ta chính là ca ca cùng mẹ với Tuyết nhi, ngươi phải muốn cướp muội muội của ta chứ?"


      Dự vương lắc lắc đầu: “Hôm nay mẫu hậu có với ta, nhận tiểu thư con vợ cả của Bàng quốc công gia, Bàng Lạc Tuyết là nghĩa nữ, phụ hoàng hạ chỉ phong cho muội tử ngươi là Tuyết quận chúa, ta lớn hơn nàng, đương nhiên phải gọi ca ca, việc này hết sức chính xác, thể chối cãi a.”


      Mặc dù trong lòng Bàng Sách khó chịu, nhưng Dự vương cũng đúng, năm trở về, muội tử nhà mình vậy mà cũng trở thành quận chúa.


      Bàng Lạc Tuyết cũng phải người làm ra vẻ gì, lời của Dự vương cho thấy hoàng hậu rất thương nàng, tiếng ca ca này cũng mất mát gì, thế là sửa lời : “Tuyết nhi tham kiến Dự vương ca ca.”


      Ca ca nhà mình có phần hơi ghen, nên thêm tên của vào.


      Dự vương quả vui vẻ ra mặt : “Muội muội cần đa lễ, mẫu hậu rất thích muội muội, hôm qua mẫu hậu cố ý căn dặn ta vài lần, ngày mai nhất định phải mang muội muội tiến cung đến thăm mẫu hậu.”


      Bàng Lạc Tuyết đương nhiên là gật đầu đồng ý.


      Mặc dù Bàng quốc công cảm thấy Bàng Lạc Vũ được Dự vương thích rất lấy làm tiếc, nhưng nhìn thấy nhị nữ nhi nhà mình trò chuyện cùng Dự vương rất vui vẻ nên cũng yên tâm, Tuyết nhi chính là đích nữ của Quốc công phủ này, nếu như gả cho Dự vương, l.q.d vậy tương lai ít nhất cũng là chính phi.


      Dự vương lần đầu tiên nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết liền có loại suy nghĩ, bé này xem ra xinh đẹp, mặc dù cười ngây thơ rực rỡ, lại làm cho người ta có loại cảm giác băng lãnh.


      Tay lấy ra mảnh ngọc bội trắng tinh từ trong ngực, điêu khắc thành hình dáng hoa Phù Dung : “Hôm nay khi tới đây ta có cho người chuẩn bị cái này, đúng lúc tặng cho Tuyết nhi muội muội.”


      Bàng Sách nhận lấy : “ tệ, đây là bạch ngọc nổi danh, toàn thân óng ánh trong suốt, trắng tinh tia tạp chất, l.q.d khác gì băng tuyết. Càng kỳ lạ chính là nếu tay cầm vào khối ngọc này chuyển sang ấm áp, còn cảm giác lạnh lẽo như bình thường, vừa nhìn biết phải vật tầm thường.”


      Dự vương nhanh tay đoạt lấy mang vào cổ Bàng Lạc Tuyết : "Đây là vật tặng cho Tuyết nhi muội muội, đương nhiên phải vật phẩm tầm thường."


      Tay Bàng Lạc Tuyết cầm ngọc bội hoa Phù Dung trước ngực lên ngắm, hoa lá có chữ Tuyết tạo hình tỉ mỉ, càng thần kỳ chính là chữ Tuyết này dung nhập vào lá cây cũng có vẻ lưu mờ, nhìn giống như là mảnh lá cây, nếu như nhìn kỹ, l.q.d chữ Tuyết này đột nhiên ra, quả nhiên độc đáo.


      Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết nhìn cẩn thận, lập tức làm bình giấm ca ca nổi lên, thân thủ nắm lấy muội tử nhà mình, “Bộ dáng kia thế nào, nhanh lên chút cho ca ca ta xem.”


      Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết rút rút, nhanh tay cầm ngọc bội bỏ vào trong y phục.


      Mắt Bàng Sách lập tức trừng lên, cái nha đầu phiến tử này giỏi, khối tuyết ngọc tốt như vậy cũng cho ca ca ta đây cẩn thận nhìn cái.


      Bàng Lạc Tuyết làm sao biết tâm tư của ca ca, trấn an : "Đợi sau này lúc ca ca đón dâu, Tuyết nhi nhất định dâng vật này lên, đến lúc đó ca ca muốn nhìn thế nào liền nhìn thế đó."


      Bàng Sách còn cách nào khác, bên là muội tử ruột thịt của mình, bên kia là bạn tốt của mình, hai bên hợp lại làm cho đúng là hết cách, bất đắc dĩ đành phải lắc lắc đầu, vào bên trong mời Dự vương ngồi xuống.


      Triệu Chính Dương liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết cái, theo Bàng Sách đến bên kia yến hội.


      Bàng Lạc Tuyết thở phào nhõm, nàng biết tính nết của ca ca, tốt xấu gì hôm nay cũng lừa gạt.


      Bên này Dự vương vừa mới ngồi xuống, bên kia quản gia lại hô lên: “Tấn vương điện hạ đến.”


      Bàng quốc công cảm thấy kỳ quái, ông chỉ là dựa theo thường lệ đưa thiếp mời đến chỗ Tấn vương, thông thường ông cũng có giao thiệp gì cùng Tấn vương cả, l.q.d nghĩ Tấn vương cũng đến. Người tới đều là khách, Tấn vương cũng là thanh niên tuấn tú lịch , mẹ đẻ là Nghi quý phi cũng quyền cao chức trọng, chỉ bất quá khí thế xuống dốc, hoàng tử được gia tộc chống đỡ, rốt cuộc cũng có tiền đồ gì.



      Bàng Lạc Vũ nghe thấy Tấn vương tới, hận thể lập tức chạy tới ôm lấy chặc, ra nỗi khổ nhớ nhung của mình. Chỉ tiếc mình chỉ có thể suy nghĩ cũng thể làm như vậy, nàng cũng phải đồ ngốc, nếu kiếp trước nàng ta có thể hãm hại Bàng Lạc Tuyết như vậy, đương nhiên tâm cơ rất thâm trầm, l.q.d nàng biết Tấn vương có phần thích nàng, nhưng quan trọng hơn là nam nhân này để ý nữ nhân bên cạnh, có thể cho địa vị quyền thế, sở dĩ chính mình chán ghét Bàng Lạc Tuyết chính là bởi vì nàng có quyền thế này, mà chính mình lại có, cho nên nàng chỉ có thể chờ đợi, chỉ có thể nhẫn, đợi đến lúc thời cơ chín muồi tự tay tính sổ với Bàng Lạc Tuyết, gạt bỏ triệt để.



      Mặc dù Bàng Lạc Tuyết thân là chủ nhân, muốn nhìn bộ mặt người phụ tình kia, nhưng cũng còn biện pháp đành phải theo Bàng quốc công đến phòng yến hội nghênh tiếp Tấn vương.
      Last edited by a moderator: 18/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: Cam tâm lót đường
      Editor: VinJR


      Triệu Tấn thân y phục màu chàm nho nhã, tay cầm cây quạt trái lại có vài phần nhàn nhạt bộ dáng vương gia, nếu như nhìn thấy bộ mặt lòng tham đáy kia của , l.q.d sợ là làm cho người ta cảm thấy chán ghét.


      Bàng Lạc Tuyết vốn muốn so đo với , chỉ tiếc có số người biết xấu hổ, nàng càng tới , càng muốn gây chú ý.


      Bàng quốc công hành lễ với Tấn vương: "Rất hân hạnh được đón tiếp Tấn vương điện hạ, lão phu tiếp đón chu đáo. Mời ngồi.”


      Tấn vương khách khí : “Quốc công gia khách khí, tiểu vương chẳng qua là đến xem náo nhiệt, nghe đại công tử trở về, mẫu phi cho ta mang đến chút lễ vật qua đây, xin Quốc công gia vui lòng nhận cho.”


      Bàng quốc công cũng cười ha hả nhận lấy, hai người cùng nhau hàn huyên hồi. Giới thiệu: “Đây là đại nữ nhi Bàng Lạc Vũ của lão phu, cùng nhị nữ nhi Bàng Lạc Tuyết.”


      "Tham kiến Tấn vương gia."


      "Nhị vị tiểu thư hữu lễ."


      Bàng Lạc Tuyết thấy Bàng quốc công hình như vô ý cũng có chút sốt ruột với Tấn vương, thế nhưng nàng cũng thể gì, ngờ chính là, chuyện làm cho nàng sốt ruột hơn chờ nàng phía sau.


      Quản gia ở bên kia đến , Vinh thân vương tới, Bàng quốc công đương nhiên dám chậm trễ, Vinh thân vương này chính là đệ đệ duy nhất của hoàng thượng, hai người là huynh đệ ruột thịt, l.q.d từ cảm tình rất sâu nặng, ông ấy vậy mà đồng ý đến, ông rất hân hạnh được đón tiếp, Bàng quốc công liền cao hứng.


      Tấn vương coi như là thức thời: "Bàng quốc công bận cứ , bản vương tùy ý ở đây xem là được rồi."


      Bàng quốc công câu xin lỗi, gọi Bàng Lạc Vũ dắt Tấn vương đến phòng khách của yến hội, ông cùng Bàng Lạc Tuyết rời .


      Mặt mày Tấn vương lạnh nhạt, lão già này, thực để mình vào mắt.


      Bàng Lạc Vũ cùng nha hoàn : “Mời Vương gia bên này.”


      Tấn vương gật gật đầu, lại : “Ta cùng Bàng tiểu thư là được rồi.”


      Mọi người vâng mệnh lui ra.


      Bàng Lạc Vũ đường dẫn Tấn vương đến nơi yên tĩnh, Tấn vương nhíu mày cũng câu.


      Đợi đến khi tới chỗ tối trong vườn, còn người nào, Bàng Lạc Vũ mới xoay người lại ôm chặt Tấn vương : “Vương gia, Vũ nhi rất nhớ người.”


      Tấn vương nhíu mày : “Thế nào mới xa nhau ngày, liền nhớ ta nhiều như vậy.” Trêu đùa nâng cằm Bàng Lạc Vũ lên.


      Bàng Lạc Vũ xấu hổ đỏ mặt dám đối diện nhìn , nhưng lại thở dài : “Phụ thân cùng mẫu thân dự tính chuyện hôn của Vũ nhi.”


      Tấn vương cũng gì, Bàng Lạc Vũ càng nóng ruột.


      tiếp: "Tâm tư của Vũ nhi, chắc vương gia cũng hiểu , Vũ nhi, Vũ nhi là người của vương gia, nhất định thể lại gả cho người khác.”


      Tấn vương làm sao biết, trách trách thân phận của Bàng Lạc Vũ, chỉ bằng xuất thân của nàng muốn làm thứ phi còn phải căn nhắc. Bàng quốc công chỉ thương Bàng Lạc Tuyết, l.q.d cho dù mình cưới Bàng Lạc Vũ tác dụng cũng lớn. Nếu mình cưới Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Tuyết kia thể lợi dụng. Bây giờ cách tốt nhất chỉ có thể trấn an Bàng Lạc Vũ trước.


      Tấn vương hạ quyết tâm, nắm tay Bàng Lạc Vũ : “Vũ nhi, nàng biết trong lòng ta chỉ có nàng, dù cho nàng là thứ xuất, ta cũng nguyện ý cưới nàng làm chính phi.”


      Mặt Bàng Lạc Vũ đầy e thẹn.


      "Thế nhưng, nàng cũng biết, Nghi quý phi nhất định đồng ý, huống chi hôm nay mẫu phi cho người đến truyền lệnh."


      " cái gì?" Bàng Lạc Vũ vội vàng hỏi.


      Vẻ mặt Tấn vương khó xử gắt gao siết chặt lấy thân thể Bàng Lạc Vũ : "Mẫu phi , yến hội Mẫu Đơn lần trước vừa ý nhị tiểu thư của Bàng quốc công, bảo ta cần phải đến kết thân với nàng.”


      Bàng Lạc Vũ nghe như thế liền phát điên đẩy Tấn vương ra: “Tại sao, tại sao, chàng chàng chỉ ta, tại sao muốn kết thân cùng muội muội của ta!”


      Tấn vương để ý đến nước mắt Bàng Lạc Vũ rơi như mưa, "Nàng cũng biết, ta chỉ lòng muốn cưới nàng, dù cho cưới Bàng Lạc Tuyết làm vợ ta cũng vui vẻ, nếu như được sống cùng Vũ nhi, ta dù cho ngồi đỉnh giang sơn làm sao cảm thấy hứng thú đây?”


      Lúc này Bàng Lạc Vũ cái gì cũng nghe lọt, lắc đầu như điên, dám tin đây là thực, nàng lòng chờ mong Tấn vương mặc trang phục đỏ đến cưới nàng, l.q.d đổi lấy chỉ là muốn cầu thân muội muội của mình, chính mình còn tính toán, giống như trò cười.


      Trong chuyện cảm tình, người ta luôn ích kỷ, chỉ muốn luôn luôn được thương.


      Tâm Bàng Lạc Vũ đau như muốn nứt ra, giống như nhớ tới điều gì liền cầm lấy y phục của Tấn vương : “Vũ nhi là người của vương gia, đây là thực thể chối cãi.”


      Tấn vương nhìn mắt Bàng Lạc Vũ đỏ hồng nhìn , biết vì sao trong lòng chút thương tiếc cũng có, ghét nhất chính là nữ nhân thức thời, l.q.d lại còn dám lấy chuyện này đến uy hiếp . Giọng điệu cũng hơn mấy phần vui.


      "Bởi vì nàng là nữ nhân của ta, ta mới ở đây để tâm an ủi nàng, bằng nàng cảm thấy bản vương ở đây dỗ nàng sao?"


      Bàng Lạc Vũ bị giọng lạnh nhạt của làm hoảng sợ, nàng chưa từng thấy Tấn vương lạnh nhạt như vậy, lạnh nhạt giống như ma quỷ tới từ địa ngục.


      Tấn vương nhìn Bàng Lạc Vũ co rúm lại, dìu nàng lại, thấy nàng còn ầm ĩ làm khó dễ, giọng ôn nhu dụ dỗ: “Lời Mẫu phi ta dám tuân theo, đơn giản là ta phải người nắm quyền, nếu như lấy nàng, nhiều nhất cũng chỉ là trắc phi, Vũ nhi cam tâm sao? Dù cho Vũ nhi so đo, ta cũng muốn như vậy. Đều tại ta vô dụng, ngay cả cho nàng địa vị ta cũng làm được.”


      Tấn vương dịu dàng làm tan cơn nóng giận của Bàng Lạc Vũ, dường như chuyện mới vừa rồi chỉ là nhìn lầm, đây mới thực là Triệu Tấn, đối với nàng vĩnh viễn dịu dàng săn sóc như vậy.


      Bàng Lạc Vũ xoa mặt Triệu Tấn : “Ta cho chàng tự mình như vậy, tiếc rằng thế gian này có trăm ngàn người, huống chi chàng thân là hoàng tử, thiếp thân đương nhiên biết thân phận của ta làm cho Nghi quý phi đồng ý chuyện hôn này, l.q.d cũng trách xuất thân của ta tốt, thể tiếp quyền lực cho vương gia.”


      Tấn vương nhìn Bàng Lạc Vũ nghĩ thông suốt lại đưa tay lên thề với trời: “Ta Triệu Tấn thề với trời, nếu ngày sau ta có thể lên ngôi hoàng vị, thề nhất định cho Bàng Lạc Vũ vị trí hoàng hậu, nếu ta thất hứa, nhất định cho thiên lôi đánh xuống, chết tử tế được.”


      Bàng Lạc Vũ vội vàng che miệng Tấn vương lại, nhưng trong lòng lại ngọt ngào thôi.


      Tấn vương thâm tình chân thành nhìn về phía Bàng Lạc Vũ : “Ta biết đoạn đường này, nàng theo ta nhất định gặp nhiều ủy khuất, thế nhưng Vũ nhi, đều là vì tương lai của chúng ta, mặc kệ Bàng quốc công gả nàng cho ai, cuối cùng nàng cũng là của ta. Vũ nhi, nàng có bằng lòng giúp ta thực nguyện vọng này hay ?”


      Bàng Lạc Vũ nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt Tấn vương, có lẽ tại trong mắt nhiểu người hoàng tử Tấn vương được để mắt tới, thế nhưng chuyện tương lai ai mà biết trước, bằng đánh cược trận, vì , cũng là vì mình được đại phú đại quý, l.q.d đến lúc đó nàng ngồi lên vị trí hoàng hậu, chuyện làm đầu tiên là bầm thây vạn đoạn Bàng Lạc Tuyết.


      Bàng Lạc Vũ cắn răng : “Ta là người vương gia, đương nhiên lời của phu quân phải nghe theo, vương gia có tâm chí mạnh mẽ như vậy, cho dù thiếp thân phải đánh cược tính mạng cũng phải giúp người thực nguyện vọng này.”


      Rốt cuộc Tấn vương cũng yên tâm, chẳng những có thể dễ dàng theo đuổi Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Vũ cũng khăn khăn mực giúp mình, nghĩ đến chỗ này liền dùng sức ôm Bàng Lạc Vũ chặt.


      "Vũ nhi, làm nàng phải ủy khuất rồi, nàng yên tâm, nhất định có ngày, ta bồi thường cho nàng gấp bội."


      Bàng Lạc Vũ vùi đầu vào lòng Tấn vương, nếu cuộc đời này quyết định như vậy, nhất định phải vì mà tính toán.
      Last edited by a moderator: 18/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47: phòng hòa hảo
      Editor: VinJR


      Mặc dù Vinh thân vương là đệ đệ ruột của hoàng đế, thế nhưng có nhiều quyền lực, cũng rất ít tham gia vào việc triều đình, Bàng quốc công cùng Dương quốc công hai nhà có giao tình tốt. Còn có Nam Cung gia, An Bình Hầu gia, còn có Vương gia tuy có tước vị thế nhưng lại coi trọng quân công* hơn, Tô gia nắm giữ thóc gạo, l,q,d kinh tế của Đông Tần quốc, bốn gia tộc này có thể là cực kỳ hưng thịnh.


      Quân công*: Công trạng trong triều đình.


      Vinh thân vương chỉ có nữ nhi, được hoàng đế phá lệ phong làm Trường Lạc công chúa. Có thể thấy hoàng đế Đông Tần rất quý Vinh thân vương.



      Tướng mạo Trường Lạc công chúa xinh đẹp, lại thêm có phong thái ung dung hào hoa, ít có người là công chúa lại hiền đức như vậy, phu nhân của Vinh thân vương là nữ nhi của nhà Lâm đại học sĩ, l,q,d thi thư có thể là đứng nhất trong kinh thành lúc bấy giờ. Lúc đó người cầu hôn đến Lâm gia nhiều đến mức cửa muốn hỏng, cuối cùng thái hậu tại lo liệu việc hôn nhân cho ông. Vinh thân vương ngày càng thương phu nhân của mình, sau khi Vinh thân vương có nữ nhi đầu lòng cũng nạp thêm thiếp, năm Trường Lạc công chúa cập kê phu nhân Vinh thân vương qua đời, Trường Lạc công chúa chịu tang ba năm. Chắc hẳn Vinh quốc công cũng là sốt ruột, Trường Lạc công chúa này thế nhưng nữ trung gia chánh, nếu có thể cùng ca ca thành duyên, chắc hẳn cũng tệ .



      Bàng quốc công tự mình mời Vinh thân vương đến phòng yến hội, Bàng Lạc Tuyết phụ trách chiêu đãi Trường Lạc công chúa.


      Bàng Lạc Tuyết : “Thần nữ Bàng Lạc Tuyết tham kiến Trường Lạc công chúa.”


      Trường Lạc công chúa cười xinh đẹp tự mình đỡ nàng lên: “Bàng tiểu thư khách khí, hôm nay ta cùng phụ vương đến làm phiền, còn mong Bàng tiểu thư thứ lỗi.”



      Bàng Lạc Tuyết cùng Triệu Trường Lạc tới chỗ yến hội của các nữ nhi kia, bên kia muội muội của Dương thị là An quốc công phu nhân mang theo hai nữ nhi đến, l,q,d tỷ tỷ gọi An Ngọc Yến, tiểu muội gọi là An Ngọc Tình. Bàng Lạc Tuyết cùng các nàng là biểu tỷ muội từ cùng nhau lớn lên, đương nhiên cảm tình cũng kém. Mặc dù Trường Lạc công chúa so với các nàng lớn tuổi hơn, thế nhưng bản thân lại kiêu ngạo phách lối làm ra vẻ công chúa hoàng tộc, chỉ mấy câu, mấy người liền thân thiết.



      Hôm nay Dương thị thấy ít nương, trong lòng rất hài lòng, khi bà nhìn thấy Trường Lạc công chúa, ánh mắt lập tức sáng lên, bà cùng phu nhân Vinh thân vương cũng là bạn tốt, l,q,d phẩm chất của nàng, bà đương nhiên biết , nàng dạy dỗ nữ nhi đương nhiên là tệ. Nhất là Trường Lạc công chúa này hoàn toàn di truyền tướng mạo của Lâm thị, nhìn giống như Phù Dung trong trẻo, làm cho Dương thị cảm thấy vô cùng hài lòng.



      Bàng Sách biết trong lòng mẫu thân xem xét chọn người cho , nếu biết, biết trong lòng có cảm tưởng gì.


      Bên này Bàng Sách cùng Dự vương, Nam Cung, Tô Ấp, Lâm Thanh đều quen biết lâu, Dự vương cùng Bàng Sách du học, bọn Tô Ấp và Lâm Thanh cũng trùng hợp quen biết với Tấn vương, tại hai người đối với Tấn vương cũng có nhận thức khác, đương nhiên muốn quen thân hơn nữa.



      Trong các hoàng tử đại hoàng tử mất sớm, thân phận mẹ đẻ của nhị hoàng tử thấp kém, tam hoàng tử là Dự vương điện hạ con của Hoàng hậu, tứ hoàng tử bị bệnh nên cũng mất sớm, ngũ hoàng tử chính là Triệu Tấn, tính cách của lục hoàng tử luôn luôn quái đản nên hoàng đế thích, ngược lại thất hoàng tử lanh lợi, l,q,d thất hoàng tử cùng bát công chúa là đôi song sinh long phượng. Đông Tần quốc luôn luôn tin vào dấu hiệu điềm lành, nên hai người này đương nhiên được Sùng Dương đế thích, lại thêm mẹ của bọn họ là Lệ phi là nữ nhi của Tô gia, đương nhiên cũng trăm chiều sủng ái.



      Mấy người này có thể là những thanh niên tài tuấn nổi bật ở Đông Tần quốc, văn võ toàn tài đứng chung chỗ cũng đáng chú ý. Mấy nương đến yến hội mắt mỗi người đều tỏa sáng, l,q,d nếu có thể được nhìn trúng, đúng là may mắn gấp trăm lần. Các phu nhân cũng cùng nhau thảo luận, rất sợ khuê nữ nhà mình bỏ lỡ người ưu tú như vậy.


      Bàng Lạc Tuyết dẫn dắt đám tỷ muội đến phòng yến hội ngồi xuống, bên kia Liên Diệp tới Thích Dao đến, Bàng Lạc Tuyết : “Chư vị ngồi xuống trước tiên uống chút rượu mừng, hồi tiểu nữ giới thiệu cho mọi người người, bảo đảm vô cùng vui vẻ.”


      xong vẻ mặt thần bí ra, để lại mấy người hiếu kỳ bàn luận. Liên Diệp với mấy vị tiểu thư: “Món ăn hôm nay đều là nhị tiểu thư nhà ta tự mình chọn lựa, do đầu bếp Vọng Giang lâu tự mình thiết kế, hương vị độc nhất, mà rượu này là Bách Hoa tửu trong Thúy Vi lâu, bình thường cũng rất khó để tìm mua được.”


      Mọi người nghe vậy liền hứng thú, Thúy Vi lâu này chính là nơi tốt nhất kinh thành, dưới tài kinh danh của Thích Dao trở nên nổi danh khắp tứ quốc. Nơi này nổi tiếng là nhạc công vũ đạo, l,q,d tất cả đều quy tụ về Thúy Vi lâu, các đại tiểu thư muốn học cầm kỹ, vũ đạo cũng phải mất phen công phu. Bộ dạng lâu chủ này cũng rất xinh đẹp.


      Bên này trò chuyện thân thiết, bên kia Bàng Lạc Tuyết dẫn Thích Dao đến, Thích Dao mặc thân y phục trong cung màu nhạt, đơn giản lại hào phóng, mà mặt mày lại sinh ra chút khí khái hào hùng, làm cho Thích Dao càng tỏa sáng.


      Bàng Lạc Tuyết chậm rãu giới thiệu cho các quý nữ nên này, sau đó ho khan tiếng : “Vị tiểu thư bên cạnh ta đây, là lâu chủ Thúy Vi lâu, Dao lâu chủ.”


      Mọi người kinh ngạc, Bàng Lạc Tuyết vậy mà có mặt mũi lớn như vậy, có thể mời được Thúy Vi lâu rất tốt, huống chi còn mua được Bách Hoa tửu tươi mát lại ngon miệng, tại ngay cả lâu chủ người ta cũng mời tới, mặt mũi của Bàng Lạc Tuyết là lợi hại.


      Mọi người cùng nhau chào hỏi, tuy bây giờ Thích Dao là lâu chủ của Thúy Vi lâu, nhưng các nương rốt cuộc xuất thân là tiểu thư khuê các, đương nhiên biết hành xử như thế nào.


      Trường Lạc công chúa tựa hồ thích thú đối với vũ đạo của Thúy Vi lâu nên hỏi: “ biết trong lâu của Dao lâu chủ có phải có vị ca vũ được mọi người gọi là Nguyệt Ảnh hay ?”


      Thích Dao gật gật đầu: “Đúng vậy, hình như Nguyệt Ảnh vừa tới Thúy Vi lâu của chúng ta vào tháng trước, sở trường vũ đạo của nàng là vũ điệu ánh trăng, công chúa cảm thấy hứng thú sao?”


      Trường Lạc gật đầu : “Đúng là ở Thúy Vi lâu a, ở chỗ ta có vị vũ cơ may mắn từng học vũ điệu ánh trăng của nàng ấy, chỉ tiếc học nhiều, nàng ấy từng vũ điệu ánh trăng là loại vũ điệu đẹp nhất, nếu tiện, ta có thể đến Thúy Vi lâu xem chút hay ? Nghe bọn , l,q,d tính tình Nguyệt Ảnh dễ, quan to hay khách quý, nàng cũng tùy tiện nịnh hót a.”


      Thích Dao nhớ tới tính tình của Nguyệt Ảnh, đúng là như vậy nha, nha đầu kia tính tình rất quật cường: “Khi nào công chúa có thời gian đến Thúy Vi lâu, ta gọi Nguyệt Ảnh đến nhảy riêng cho người xem, nếu công chúa muốn học cũng có vấn đề gì.”


      Khuôn mặt Trường Lạc cao hứng đỏ bừng bắt lấy tay Thích Dao : “Thực rất cảm ơn ngươi, Dao lâu chủ.”


      Thích Dao gật gật đầu : “Công chúa khách khí, bằng hữu của Tuyết nhi đương nhiên cũng là bằng hữu của ta.”


      Trường Lạc công chúa cũng là tính tình ngay thẳng, : “Mọi người đều là tỷ muội công chúa hay công chúa cái gì, gọi ta là Trường Lạc là được, mặc dù ta lớn tuổi hơn các ngươi mấy tuổi, cũng cần ghét bỏ ta nha.”


      Mọi người ở bên này trò chuyện hòa hợp, khuê phòng các nương cứ như vậy mà trò chuyện, nơi này có công chúa Đông Tần quốc, quận chúa Đông Tần quốc, lâu chủ Thúy Vi lâu, l,q,d còn có hai vị tiểu thư An quốc công phủ, đương nhiên còn có hai đứa trẻ Liên Diệp Liên Ngẫu này.


      Thích Dao bị mấy quý nữ vây quanh hỏi này hỏi nọ, khá tốt xung quanh đều là người tâm tư đơn thuần, cũng có người nào ra khiêu khích.


      Nếu cuộc sống đều như vậy tốt, thế cũng cần lục đục cãi cọ với nhau chuyện gì, cũng cần sống khổ cực như vậy nữa.


      “Mấy vị chuyện gì mà vui vẻ như vậy, muội muội, ta bỏ lỡ chuyện tốt gì sao?”


      Bàng Lạc Tuyết vừa nghe liền cảm thấy phiền chán vô cùng, thực là sợ điều gì gặp điều đó.


      Thế là xoay người nhìn về phía Bàng Lạc Vũ.
      Last edited by a moderator: 18/2/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :