TIÊU DAO ( Cổ đại, incest cha con, cao H ) Full

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 10





      Tiêu Dao – Nữ nhi của ta 2

      Edit: Thiên Mạc


      Càng xấu chính là cục thịt này làm cho lòng ta sinh ra loại cảm xúc, dùng kiến thức của ta có thể miêu tả nó là: thỏa mãn.

      Mấy tiếng kinh hô của người trong phòng hề lọt vào tai của ta, ta chỉ mở trừng mắt nhìn bà mụ giang tay muốn ôm lấy cục thịt trong tay ta.

      Bà mụ sợ sệt giải thích, bà ta muốn giúp hài tử tắm rửa.

      Lòng tự dưng cảm thấy vui, rất vui, cảm xúc xa lạ này làm ta muốn giết người và mục tiêu chính là bà mụ cả gan muốn cướp cục thịt .

      Cảm giác thỏa mãn khi cầm cục thịt và cảm xúc ác liệt muốn giết người ngừng thay đổi, ta để ý đến ánh mắt kinh ngạc của các trưởng lão, chỉ rũ mắt nhìn cục thịt trong tay lúc lâu rồi mới nhàng đưa nó cho bà mụ. Sau đó, ta xoay người rời .

      Ta cần thời gian dài để sắp xếp lại các tình cảm mới mẻ kia, tìm hiểu rốt cục chúng nó có ý nghĩa gì.


      mình rời khỏi Xuất Vân cốc, vừa ta vừa suy tư nhưng cho dù suy nghĩ bao lâu tâm tình vẫn phiền não bất an như cũ.

      Ta phiền não cái gì? Ta cũng chẳng biết, chỉ biết trong đầu nhừng nhớ đôi mắt long lanh ngập nước mắt kia. Lòng ta lúc này rất đau đớn, muốn giết người. giết người, mười người trăm người nghìn người, vẫn thể phát tiết bực bội trong lòng.

      Bốn thân ảnh màu đen theo bên ta là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Lịch đại cốc chủ Xuất Vân cốc đều có bốn cận vệ theo như hình với bóng thế này. Đưa mắt nhìn bốn người bọn họ, bỗng nhiên ta tò mò nếu như giết bọn họ, tâm trạng của ta có phải tốt hơn hay ?

      Đưa tay đặt lên ngực Thanh Long, ta vừa định vận lực thanh của Huyền Vũ truyền tới: “Chủ tử, trưởng lão tới.”

      Ta híp mắt, thu tay, nghiêng đầu nhìn lão đầu râu bạc chạy tới, hừ lạnh tiếng. Dạy hư nhi tử của ta rồi bây giờ còn dám thò mặt ra sao, đúng là muốn chết! Có lẽ ta nên giết mấy lão đầu này mới đúng!

      Trưởng lão cung kính khom người, cụp mắt tránh ánh mắt trầm của ta. “Chủ tử, thiếu chủ tử cứ khóc mãi. Người có thể trở về xem chút được ?”

      Khóc? Thứ chất lỏng mặn mặn được miêu tả trong sách, nước mắt sao? Tâm càng thêm phiền, ý càng thêm loạn. “ là thân nam nhi, khóc cái gì mà khóc? Các ngươi tự xử lý !” Ta thấy được sắc mặt kinh ngạc của trưởng lão, xoay người nhắm mắt lại, cố nén nhịn cảm giác đau đớn trong lồng ngực.

      Nó… vẫn cứ khóc, là vì ta sao?

      Rốt cục là có vấn đề gì? Ta thương nó như vậy, thế nhưng lại biết phải làm gì khi nó khóc, cũng có cách nào dỗ cho nó nín.

      Mặc dù rất muốn lập tức trở về cốc nhưng nghĩ tới kết quả của lựa chọn này trong tương lai, ta phải tàn nhẫn quyết tâm. Nếu như tự nó phát triển thành trình độ thích nam nhân, như vậy ta sao cả nhưng nếu bởi vì ta nó mới thích nam nhân, vậy ta thể nào tha thứ cho mình.

      Ta tự cảm thấy người làm phụ thân như ta đây rất vĩ đại, coi hạnh phúc của con trai mình là trọng yếu nhất. (Edit: biết gì hơn…)

      Vì để nghiên cứu thế nào là tình đồng giới, vì phòng tương lai nếu con trai ta thích nam nhân, ta mang Huyền Vũ tìm mấy tên nam nhân.

      Tiêu tốn mất ba ngày, ta phát ra điều, bản thân mình rất hợp với con đường này…

      Cho dù là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần đụng vào chút là ta lại cảm thấy ghê tởm.

      Cúi đầu nhìn vật tượng trưng ông trời ban cho nam nhân, nếu như vật này có thể bị dược vật kích thích, thế tồn tại của đứa trong cốc kia đáng hoài nghi.

      Lại nghĩ đến nó, nó còn khóc sao? Lông mày nhăn lại, ta lại quay trở về cốc.

      Ta cho bất cứ ai để nó biết ta trở lại. Ta mình đứng cách cung điện của nó khoảng xa, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tròn trịa gầy ít kia. Đôi mắt nó đong đầy nước, thỉnh thoảng lại đưa tay lên gạt lệ, trái tim ta giống như bị cái gì đó bóp chặt lấy.

      “Chủ tử, thiếu chủ tử…” Trưởng lão đứng cách xa ta mười bước, sợ hãi nhìn sắc mặt xanh mét của ta.

      Ta liếc mắt nhìn lão. “Nó nên tập làm quen.” Trong trưởng thành của ta cũng tồn tại của cha mẹ. Tại sao hài tử của ta phải được chiều chuộng? Chẳng lẽ là lúc trước ta quá chiều nó sao? Ta phất tay áo, xoay người rời . “Ta ở lại trong cốc nhưng được cho nó biết. Đường đường là nam tử hán, khóc sướt mướt còn ra cái thể thống gì.”

      Trưởng lão chần chờ chút, khóe miệng giật giật nhưng dưới áp lực lợi hại từ ánh mắt của ta, lão chỉ khom người sâu, gì.

      Ta đoán đại khái là lão muốn gì đó, chắc là muốn nhắc nhở ta nó chỉ là đứa bé. Nhưng cho dù là có bé hay cũng nên sớm tập cách sống độc lập, nếu như tồn tại của ta là chướng ngại của nó ta xuất trước mặt nó nữa.

      Trưởng lão kính cẩn nghe theo, lại đặt câu hỏi: “Thiếu chủ tử nên đặt tên là gì?”

      Ta quay lưng về phía lão, cong môi cười : “Tiêu Dao.”

      Mong rằng hài tử của ta buồn lo, tiêu dao như con chim bầu trời, có thể bay lượn vô câu vô thúc.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 11





      Tiêu Dao – Nữ nhi của ta 3

      Edit: Thiên Mạc

      Thời gian trôi qua, năm rồi lại năm, ta phát tâm tình của mình ngày càng vô lực. Nhờ có Dao Nhi, ta thể nghiệm sâu sắc như thế nào là như mong muốn.

      Vì suy nghĩ cho tương lai của nó, ta cố ý giảm bớt số lần gặp nó, thậm chí có khi còn gặp mặt.

      Kết quả đổi lấy chính là trước sáu tuổi nó luôn khóc sướt mướt đòi cha, sau sáu tuổi tính tình ngày càng lãnh đạm lương bạc.

      ta rất vui khi nó chú ý đến ta nữa nhưng rồi cũng lại bắt đầu chán ghét tình huống như vậy. Dù sao ta vẫn là cha nó, địa vị của ta trong lòng nó liệu chăng có giống với địa vị của cha mẹ ta trong lòng ta. Như vậy trừ cái danh hiệu ra, ngay cả ấn tượng cũng có.

      Hơn nữa, ta nhìn ra nó vui, rất vui.

      Ta đặt tên nó là Tiêu Dao ấy vậy mà lại thành châm chọc. Nó vui, cho dù ở bất cứ lúc nào ta cũng cảm thấy như thế.

      “Rốt cục ta phải làm sao đây? Dao nhi của ta.” Ta thở dài sâu, ngồi ở bên giường nó, thương vỗ về mặt nó. Ta lo nó tỉnh lại bởi vì mỗi đêm, kẻ hầu của nó đều nghe lệnh ta mà thả chút mê hương để nó ngủ sâu hơn. Mê hương này hề có hại cho thân thể nó, chỉ là để đêm khuya thế này ta dễ đến gần nó hơn.

      Nếu như, nó biết ta rất hy vọng vào nó, nếu như nó biết từng đêm ta đều làm bạn với nó đến sáng sớm, nếu như nó biết nhất cử nhất động của nó đều được bẩm báo đến tai ta mỗi ngày, nếu như nó biết ta thương nó đến thế nào, nếu như nó biết nó buồn ta cũng buồn theo…

      Như vậy liệu có phải nó ít nhất cười với ta cái hay ? Trời mới biết, ta bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy nụ cười của nó, nụ cười ấp áp rực rỡ ấy, nụ cười luôn chỉ dành cho ta.

      Nhìn khuôn mặt nằm nghiêng khi ngủ của nó, ta vuốt ve gò má gầy gầy, mắt rũ xuống, lòng tràn đầy mâu thuẫn.

      Ta cúi đầu, đặt nụ hôn lên cái trán của nó. “Dao Nhi, Dao Nhi của ta.” con người nho như vậy lại có thể tác động đến trái tim ta. Lặng nhìn nó rơi lệ, trái tim ta cũng đau đớn, hận thể dùng sức ôm nó vào lòng, cho nó biết ta quan tâm nó, ta phải là muốn

      Nhưng ta lại chẳng thể làm cái gì, chỉ có thể đứng trong góc tối nhìn nó, chỉ có thể đợi đến đêm khuya mới dám chạm vào nó. Chỉ thế thôi!

      Tại sao làm cha lại là việc khó khắn đến vậy? Đưa ngón tay vẽ theo đường khuôn mặt của nó, ngũ quan khéo léo, lông mày tinh tế, cái mũi xinh xinh, cái miệng nhắn, làn da trắng nõn nà. biết có phải là ảo giác hay , thằng bé này nhìn thế nào cũng giống mềm mại ướt át.

      Tự sờ lên mặt mình, ta biết mình khi lớn lên đẹp trai hơn những nam nhân khác chút nhưng cũng đến nỗi sinh ra nhi tử giống nam chứ? Chẳng lẽ nó thừa kế khuôn mặt của mẹ? Nhưng nhìn mặt mày nó thoạt nhìn giống ta hơn…

      Chẳng lẽ là vì tuổi quá ? Tuổi nó bây giờ đâu còn nữa!

      Ta vẫn nhớ đứa bé kia ở với ta từ khi bé tý cho tới lúc đến tuổi cập kê, nó càng ngày càng trở nên xinh đẹp, xinh đến nỗi khiến ta lo lắng. Là nam nhân tại sao khi lớn lên lại xinh đẹp như vậy, chắc rằng trong lòng cũng cảm thấy rất sỉ nhục. Bởi vì ta, nó rất buồn phiền, lại thêm mặt mày kiều mỵ như thế, liệu nó có luẩn quẩn trong lòng ?

      Đây là lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy mình nghĩ lung tung như vậy, biết là vì lý do gì nhưng ta vẫn lo lắng dứt, thậm chí còn bắt đầu nghĩ lại dung nhan của chính bản thân ta có phải cũng quá tuấn mỹ cho nên mới khiến nó xinh đẹp bi thảm đến thế? Nó có thể vì vậy mà căm hận người phụ thân như ta ?

      Ta hơi khủng hoảng, lập tức quyết định tìm chút thuốc có thể gia tăng khí khái nam tử tới cho nó dùng, để nó vì vẻ đẹp tuyệt trần của mình mà quy tội cho ta.

      Mới nghĩ tới đây, ta lại nghe thấy trưởng lão bên ngoài hô to đầy lo lắng: “Chủ tử, xong rồi! Thiếu chủ tử té xỉu!”

      Ta vội vàng đứng dậy, phi thân tới chỗ nó ở.

      “Sao lại thế này?” Vừa mới vào cửa, ta liền thấy các trưởng lão tụ tập ở bên ngoài phòng ngủ của Dao Nhi, chắn hết lối vào của ta. Lòng lo lắng nên giọng cũng gay gắt, Dao Nhi thuở được nuôi lớn bằng đủ thứ dược vật, thân thể bách độc bất xâm cũng vô cùng khỏe mạnh. Nó chưa từng mắc căn bệnh nào, tại sao đột nhiên lại té xỉu?

      Các trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên đồng loạt quỳ xuống.

      Ta nhướng đôi mày kiếm, mắt híp lại. Chuyện gì thế này?

      “Thiếu chủ tử, thiếu chủ tử sao cả.” Trưởng lão cầm đầu run rẩy, cúi đầu .

      “Cút ngay.” Có sao hay ta phải đích thân xem mới yên tâm được, tại ta có tâm tình ở đây dây dưa với đám lão già này.

      Các trưởng lão kinh sợ nằm úp sấp xuống đất, run rẩy giọng : “Thiếu… thiếu chủ tử chẳng qua là… chẳng qua là… chẳng qua là…”



      Ta bắt đầu suy tư xem có nên đạp cho bọn họ bắn hết ra ngoài hay .

      “Chẳng qua là quỳ thủy tới thôi!” Rốt cục cũng có kẻ lớn gan rống lên. (Quỳ thủy là hành kinh.)

      Ta thể nào tin vào lỗ tai của mình. “Cái gì?” Bọn họ cái gì vậy?

      “Chủ tử, chẳng qua là quỳ thủy của thiếu chủ tử đến cho nên thân thể mới trống rỗng chút.” Có người mở đầu, các trưởng lão các liền nhanh mồm nhanh miệng tiếp: “Thiếu chủ tử là nữ oa, quỳ thủy tới là chuyện rất đáng mừng. Thiếu chủ tử sắp trưởng thành rồi, chúc mừng chủ tử.”
      MaiAnhSF, meokhocnhe, Hale2054 others thích bài này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 11 ( TT )






      Các trưởng lão kinh sợ nằm úp sấp xuống đất, run rẩy giọng : “Thiếu… thiếu chủ tử chẳng qua là… chẳng qua là… chẳng qua là…”

      Ta bắt đầu suy tư xem có nên đạp cho bọn họ bắn hết ra ngoài hay .

      “Chẳng qua là quỳ thủy tới thôi!” Rốt cục cũng có kẻ lớn gan rống lên. (Quỳ thủy là hành kinh.)

      Ta thể nào tin vào lỗ tai của mình. “Cái gì?” Bọn họ cái gì vậy?

      “Chủ tử, chẳng qua là quỳ thủy của thiếu chủ tử đến cho nên thân thể mới trống rỗng chút.” Có người mở đầu, các trưởng lão các liền nhanh mồm nhanh miệng tiếp: “Thiếu chủ tử là nữ oa, quỳ thủy tới là chuyện rất đáng mừng. Thiếu chủ tử sắp trưởng thành rồi, chúc mừng chủ tử.”

      Ta khép hờ con mắt, cắn răng, sau đó mở to mắt trừng mấy lão đầu biết sống chết này. “Cút hết cho ta!”

      cần ta lần thứ hai, mấy lão già kia liền lấy tốc độ hề già cả chút nào chạy trốn hết.

      Ta vung tay áo sải bước vào bên trong, trực tiếp tới trước giường Dao Nhi. Ta nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt kia thế nhưng lại lấy được chút dũng cảm nào tới dò mạch đập của nó. Chẳng lẽ bởi vì thân thể của nó cũng có gì đặc biệt cho nên khi ta bắt mạch cho nó để ý tới đó là mạch nam hay mạch nữ. Hay là bởi vì ta quá tự đại, ngay từ lúc bắt đầu quả quyết cho rằng nó là nam tử?

      Cho dù nó là nam hay là nữ cũng chẳng sao cả, ta chỉ tạm thời chưa chấp nhận được đứa con ta coi là “nhi tử” nhiều năm nay lại biến thành “nữ nhi”… Có phải đám lão đầu kia muốn gạt ta tới chết ?

      Đấu tranh hồi, cuối cùng ta vẫn đặt tay vào mạch tượng nơi cổ tay của nó.

      Im lặng nhắm mắt, ta vẫn coi nữ nhi của mình là nam tử… Lúc trước rốt cục ta làm cái gì vậy? Ta luôn tự cho mình là người cha thương con mình nhất thế giới nhưng ngay cả giới tính con mình ta cũng , nếu Dao Nhi biết rồi nhất định tha thứ cho ta!

      “Phụ thân…” Tiếng yếu ớt vang lên.

      Ta bối rối ngẩng đầu nhìn đôi mắt to tròn đầy nước kia. Ngây ngốc chút rồi ta vội vàng rút tay lại, xoay người bước . Ta chịu nổi ánh mắt căm hận của nó, nếu nó chán ghét ta, ta đau khổ đến chết mất.

      Ta nhanh chóng ra ngoài, nỗi đau trong lòng khiến ta bất giác than tiếng, dừng bước nâng tay ấn vào ngực.

      Ta sống nhiều năm như vậy làm cái gì, nếu Dao Nhi là nữ oa, nó thích ta chính là lựa chọn bình thường của giới tính. Ta lại ngộ nhận chuyện này là sai lầm, còn cố ý cách xa nó lâu đến vậy, nó nhất định rất hận ta, nhất định rất hận!

      Ta đúng là kẻ ngu ngốc hơn kém… “Nếu Dao Nhi là nhi tử tốt rồi…” Là nhi tử dẫn tới tình hình như bây giờ, cũng khiến ta vừa hối hận vừa căm giận chính bản thân mình. Làm sao bây giờ? Ta để cho Dao Nhi tội nghiệp nhiều năm như vậy, ta còn mặt mũi nào gặp nó nữa…

      “Chủ tử, người sao chứ?” Bọn Huyền Vũ phía sau lo lắng thấp giọng hỏi.

      Ta khổ sở cười tiếng, sao lại sao chứ? Ta khiến cho Dao Nhi quý giá nhất của ta khổ sở nhiều năm, nếu nó hận ta, ta cũng dám gì, bởi vì ta quá mức ngu xuẩn.

      Ta chán ghét chính mình, quá kiêu ngạo, quá tự tin. con người như ta liệu có còn xứng đáng gặp Dao Nhi nữa ? Có người phụ thân ngu muội tới cực điểm như ta, nó nhất định thất rất sỉ nhục, nó rất oán hận ta…

      Dao nhi của ta, ta thể nào tha thứ cho chính mình, cũng còn mặt mũi gặp nó.



      Lòng rất đau khổ, tại sao xinh đẹp như thế lại bị ta nhận định là nam tử?

      Đêm khuya, ta vẫn chỉ dám tìm đến bảo bối trong lòng khi còn ai bên cạnh. Ta ngồi bên mép gường, nhờ ánh trăng sáng bên ngoài để nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt. Ngũ quan tinh mỹ đến thế chắc rằng bất kỳ ai thấy cũng phải động tâm than thở dứt!

      Vậy mà ta lại cứ nghĩ nó là nhi tử của ta.

      Ngón trỏ từ từ vuốt ve khuôn mặt non nớt của Dao Nhi. Ta rũ mắt xuống, hề bất ngờ khi cảm thấy đáy lòng dâng lên niềm khát vọng. Khát vọng này từ khi coi nó là nhi tử cũng có rồi.

      Khi đó, ta tự với mình, Dao Nhi là nam tử, cho dù có thế nào nữa ta cũng phải kiềm chế bản thân. Hôm nay, ta biết nó là nữ oa, khát cầu hung mãnh trong lòng phải kiềm chế nữa…

      Tại sao, tại sao con phải là nhi tử? Ít nhất ta còn có lý do cho con cuộc sống hạnh phúc bình an chứ phải sống cuộc sống bị phụ thân ruột thị nhìn trộm, lúc nào cũng sợ hãi.

      Ta trào phúng cười tiếng, khắp thiện hạ liệu có người phụ thân nào sinh ra dục vọng với hài tử của mình hay . Ta đúng là thất bại!

      tại ta phải làm thế nào bây giờ? Chỉ cần nhìn nó trầm tĩnh ngủ, thân thể của ta lại bắt đầu gầm thét muốn phá vỡ gông xiềng lý trí. Mới chạm vào khuôn mặt kia, trái tim ta bắt đầu loạn nhịp, máu trong cơ thể như sôi trào.

      Rất muốn ôm chặt lấy thân thể bé này.

      Nhưng ta thể, bởi vì nó là nữ nhi của ta, bởi vì làm thế ta bị nó khinh bỉ, căm hận.

      Mà ta, nếu như đối diện với ánh mắt căm hận của nó sợ rằng sống nổi.

      Lúc này, ta rất hi vọng nó là nam tử. Nếu nó là nam tử hán, chỉ sợ ta cũng giãy dụa đau khổ đến thế, càng nhìn đến nó là toàn thân nóng rực, thú tính trỗi dậy.

      Trong cuộc sống này chỉ có thứ duy nhất có thể khiến ta động tâm, thậm chí là động tình.

      Thứ này vừa vặn chính là nữ nhi của ta – Úy Trì Tiêu Dao.
      MaiAnhSF, meokhocnhe, 251XYZ2 others thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 12






      Tiêu Dao – Nữ nhi của ta 4

      Edit: Thiên Mạc

      Lòng rất đau khổ, tại sao xinh đẹp như thế lại bị ta nhận định là nam tử?

      Đêm khuya, ta vẫn chỉ dám tìm đến bảo bối trong lòng khi còn ai bên cạnh. Ta ngồi bên mép gường, nhờ ánh trăng sáng bên ngoài để nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt. Ngũ quan tinh mỹ đến thế chắc rằng bất kỳ ai thấy cũng phải động tâm than thở dứt!

      Vậy mà ta lại cứ nghĩ nó là nhi tử của ta.

      Ngón trỏ từ từ vuốt ve khuôn mặt non nớt của Dao Nhi. Ta rũ mắt xuống, hề bất ngờ khi cảm thấy đáy lòng dâng lên niềm khát vọng. Khát vọng này từ khi coi nó là nhi tử cũng có rồi.

      Khi đó, ta tự với mình, Dao Nhi là nam tử, cho dù có thế nào nữa ta cũng phải kiềm chế bản thân. Hôm nay, ta biết nó là nữ oa, khát cầu hung mãnh trong lòng phải kiềm chế nữa…

      Tại sao, tại sao con phải là nhi tử? Ít nhất ta còn có lý do cho con cuộc sống hạnh phúc bình an chứ phải sống cuộc sống bị phụ thân ruột thị nhìn trộm, lúc nào cũng sợ hãi.

      Ta trào phúng cười tiếng, khắp thiện hạ liệu có người phụ thân nào sinh ra dục vọng với hài tử của mình hay . Ta đúng là thất bại!

      tại ta phải làm thế nào bây giờ? Chỉ cần nhìn nó trầm tĩnh ngủ, thân thể của ta lại bắt đầu gầm thét muốn phá vỡ gông xiềng lý trí. Mới chạm vào khuôn mặt kia, trái tim ta bắt đầu loạn nhịp, máu trong cơ thể như sôi trào.

      Rất muốn ôm chặt lấy thân thể bé này.

      Nhưng ta thể, bởi vì nó là nữ nhi của ta, bởi vì làm thế ta bị nó khinh bỉ, căm hận.

      Mà ta, nếu như đối diện với ánh mắt căm hận của nó sợ rằng sống nổi.

      Lúc này, ta rất hi vọng nó là nam tử. Nếu nó là nam tử hán, chỉ sợ ta cũng giãy dụa đau khổ đến thế, càng nhìn đến nó là toàn thân nóng rực, thú tính trỗi dậy.

      Trong cuộc sống này chỉ có thứ duy nhất có thể khiến ta động tâm, thậm chí là động tình.

      Thứ này vừa vặn chính là nữ nhi của ta – Úy Trì Tiêu Dao.

      Ta phất tay áo, quay người vào bóng đêm, để lãnh lẽo hắc ám tiêu tán bớt nhiệt lượng trong cơ thể. Ta chưa từng thưởng thức qua cái gì gọi là ham muốn vui vẻ chân chính nhưng lại ràng cái gì là thống khổ của việc nhẫn nại. Ta từ từ bước trong đêm, cũng tìm nữ nhân nào phát tiết, vì chỉ cần nghĩ tới nữ nhân ta chạm vào phải Dao Nhi, ta lại muốn giết người.

      Ta rất muốn chạm vào nó, hôn nó, nếu phải sợ nó biết ta thưởng thức từng tấc da thịt nó, tìm kiếm mỗi chỗ bí mật, lắng nghe tiếng mềm mại kia. Chỉ tưởng tượng thôi ta thấy chuyện đó ngọt ngào tới cỡ nào!

      “Chủ tử.” Là thanh của Chu Tước.

      “Ừ.” Hai bàn tay sau lưng nắm chặt lại, lòng bàn tay đau nhói. Ta cố gắng dùng đau đến để kiềm chế ước muốn khát vọng của mình kia.

      “Thiếu chủ tử chưa hiểu biết thế nào là tình dục, chỉ cần chủ tử hấp dẫn ngài ấy chút, thiếu chủ tử nhất định mặc cho chủ tử trìu mến…” được đoạn, Chu Tước bị ta dùng chưởng đánh bay ra ngoài, ngã sụp dưới góc tường phía Tây.

      Ta híp đôi mắt phượng, quay đầu nhìn về phía ba bóng đen phía sau: “Các ngươi có phải cho rằng ta sinh hạ Dao Nhi chỉ về để thỏa mãn lòng mình?” Bàn tay ta nhuộm trong tử quang, bọn họ mà dám loạn câu, ta ra sát chiêu!

      Thanh của Thanh Long như thở ra: “Bọn thuộc hạ chẳng qua muốn thấy chủ tử khó chịu như thế.”

      Cúi đầu nhìn ngọn lửa màu tím bàn tay, ta im lặng mãi được chữ.

      Ta biết, tại tại bị nhốt ở nơi đầy lửa nóng, thể nào thoát nổi ra ngoài, chỉ có thể chịu đựng đau khổ liếm vào từng tấc thân thể… nhưng ta nghĩ, ta cam tâm tình nguyện.

      Ta thở hơi: “Ta làm sao có thể áp đặt tình cảm của mình vào nó, nó là người duy nhất ta thương.”

      Nếu có thể làm cho nó cười, ta nguyện ý dâng tặng thứ quý báu nhất đời này, nếu có thể làm cho nó vui vẻ, ta có thể giết sạch mọi người trong thiên hạ cũng sao. Nhưng tại sao nó lại luôn u buồn như thế?

      Dần dần, ta dám xuất trước mắt nó nữa. Trời mới biết, ta luôn hy vọng có thể gặp nó cách quang minh chính đại như thế nào.

      Đến cuối cùng, chỉ có giao thừa, ta mới xuất .

      Ngồi cùng bàn với Dao Nhi, ta ràng cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

      Nó càng ngày càng đẹp, ta rất sợ nếu liếc nhìn nó nhiều khiến nó thấy được vẻ si mê ở trong mắt. Ta chỉ đành vội vàng xuất rồi lại vội vàng rời , sợ nó biết mọi chuyện, sợ nó chán ghét ta.

      Ta cho việc nảy sinh dục vọng với Dao Nhi là hẹn hạ. Ta thấy tình cảm này rất đẹp, Dao Nhi là người duy nhất có thể khiến ta động lòng, ta muốn nó chỉ là khát vọng bình thường.

      Ta cần biết cái gì là huyết thống ràng buộc nhưng ta quan tâm cảm nhận của nó.

      Chẳng may nó chấp nhận, chẳng may nó cảm thấy thứ tình cảm này rất dơ bẩn, rất xấu xa. Vậy ta phải làm thế nào?

      Ta phạm phải sai lầm rồi, thể tiếp tục làm ra lý do khiến Dao Nhi thêm hận ta nữa. Ta chỉ có thể chôn dấu cảm giác ở sâu trong lòng, duy chỉ có trong màn đêm đen tối, ta mới phóng túng chính mình, cảm thụ hương thơm của nó.

      Mỗi đêm, ta cũng đều làm cho bản thân trầm mê, vui vẻ bên cạnh nó. Ban ngày, ta chỉ có thể nhìn thân ảnh duyên dáng của nó ở nơi xa, dám tới gần.

      Rốt cục ta phải làm thế nào đây? nhiều năm như vậy rồi, ta chưa bao giờ… từng thấy nụ cười của nó, thậm chí còn chưa từng ngắm nhìn đôi mắt đẹp rạng rỡ kia ở khoảng cách gần.

      Cần phải làm gì mới có thể để khoảng cách giữa cả hai kéo gần hơn?

      đời này, chữ tình có thể khiến người ta điên cuồng. Ta biết, vì Dao Nhi, ta điên cuồng.
      MaiAnhSF, meokhocnhe, 251XYZ2 others thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 13




      Tiêu Dao – Nữ nhi của ta 5

      Edit: Thiên Mạc

      khi quan hệ giữa ta và Dao Nhi vào ngõ cụt, bốn tùy tùng theo Dao Nhi tới báo với ta Dao Nhi muốn ra khỏi cốc.

      Đầu óc như nổ vang, ta đứng im tại chỗ, thể nào suy tư như bình thường nổi nữa.

      Nó muốn , nó muốn rời khỏi Xuất Vân cốc nơi nó trưởng thành, nó muốn rời khỏi… ta.

      Chẳng lẽ nó phát ra cái gì cho nên mới quyết định ra ? Nó muốn tránh né ta? Nó muốn thoát khỏi bàn tay của ta?

      Cúi đầu nhìn bàn tay run rẩy của mình, lần đầu tiên trong đời ta biết thế nào là bối rối. Dao nhi , ta phải làm sao bây giờ? Nó là tất cả của ta, mất nó ta biết phải sống thế nào?

      Đột nhiên, ta rất muốn vĩnh viễn giam cầm Dao Nhi ở bên mình, cho dù là dùng vũ lực bẻ gãy chân nó, hay là dùng dược vật để hủ hoại thần trí của nó, chỉ cần nó thuộc về ta, chỉ cần nó mãi thuộc về ta… Trái tim đau đớn vô vùng. Ta vẫn luôn coi Dao Nhi như viên minh châu trân quý nhất trong lòng, cho dù là chính bản thân ta cũng được phép tổn thương nó, làm sao ta có thể để dục vọng hèn hạ của mình vấy bẩn nó cho được.

      Nếu ta là quái vật có lương tâm tốt, nếu ta có thể vứt bỏ mọi băn khoăn chẳng phải đau đớn thế này. Nếu có thể nuốt Dao Nhi vào trong bụng, ta cũng cảm thấy thỏa mãn, bởi vì ít nhất nó thuộc về ta, tuyệt rời .

      Nhưng hôm nay… ngoại trừ đồng ý, ta còn con đường nào khác đâu?

      Say rượu suốt ba ngày ta mới lảo đảo đứng dậy, tắm rửa thay quần áo. Ta cười khổ, Dao Nhi vĩnh viễn biết mỗi lần trước khi gặp nó, ta chú trọng đến dáng vẻ và quần áo của mình như thế nào.

      Ta quý trọng nó như vậy, tại sao lại nguyện ý làm trái với lòng mình, để nó bay cao bay xa khỏi tầm với?

      Ta khờ sao?

      Đau đớn trong lòng trở thành quen thuộc nhưng đến khi bước chân tới chỗ ở của Dao Nhi, tới lương đình mà Dao Nhi ở đó tới mấy ngày, trái tim lại trở nên đau nhức đến chịu được.

      Nó cứ ngồi ở đấy, uể oải co cụm chỗ. Cho dù là lúc nào ta nhìn thấy nó, nó đều vẫn đẹp như vậy, đẹp đến nỗi ta thể nào hô hấp, đẹp đến nỗi ta rời mắt nổi.

      “Phụ thân, con muốn xuất cốc.” Thanh của nó thanh thúy, nhàng mà lại ưu nhã.

      Ta im lặng.

      “Phụ thân, con muốn xuất cốc.” Nó chậm rãi lặp lại lần nữa, giọng điệu ràng hơn.

      ràng trái tim đau như dao cắt, lồng ngực thể nào hô hấp nhưng ta cũng thể nào từ chối lời thỉnh cầu này. Nếu như rời khỏi ta có thể làm Dao Nhi vui vẻ, vậy cứ để nó thôi.

      “Con .” Ta thở dài, dám nhìn nó thêm nữa mà vội vàng rời khỏi chỗ đó, từ từ liếm láp vết thương rỉ máu trong lòng.

      Ta cho phép Dao Nhi cất cánh rời khỏi ta vậy là đúng hay sai?

      (TM: Tự dưng muốn ngừng làm quá, may là nốt chương này là hết =.= lằng nhà lằng nhằng… hết đau tim cuối cùng vẫn lại là đau tim, vớ vẩn ông này cung Thiên Bình giống mình, suốt ngày do dự )

      Ta ăn vô, ngủ được, suy nghĩ khống chế nổi cơ thể. Ta cảm thấy mình dần chết .

      Ta hoang mang vô vùng, lại lần nữa ta biết bản thân mình sống vì cái gì.

      Cuộc sống trước kia chẳng qua là nghi hoặc nhưng hôm nay, ta phát ta bắt đầu chán ghét cái thế giới này, chán ghét tất cả, thậm chí còn chán ghét cả tồn tại của chính mình.

      Các trưởng lão lo lắng vây quanh ta. Lạnh lùng nhìn họ chăm sóc ta nhưng ta biết mình nên làm gì, trấn an hay giết hết cả lũ?

      Bốn người Bạch Hổ lặng yên hầu hạ bên cạnh. Ta ra lệnh cấm được phép truyền bất cứ tin tức nào về ta ra ngoài, nhất là được cho Dao Nhi ở ngoài cốc biết.

      Ta mờ mịt ngẫm nghĩ, tại sao ta vẫn còn có thể ngẫm nghĩ? Tại sao ta vẫn chưa chết?

      Nếu như ta chết , liệu… liệu Dao Nhi có khóc vì ta , nó liệu có quay về nhìn mặt ta lần cuối hay ?

      Thanh Long dường như đoán được ý nghĩ trong lòng ta. run rẩy : “Chủ tử, người ngàn vạn lần được suy nghĩ lung tung!”

      Ta xoay người nhìn vẻ mặt lo lắng của bọn họ: “Các ngươi theo ta vài chục năm rồi đúng ?” Từ khi ta còn bé tý cho tới giờ, bọn họ hầu hạ bên cạnh ta. “Nếu như ta rồi, các ngươi có thể thay ta chăm sóc cho Dao Nhi hay . Nếu như có nam nhân nào dám bắt nạt nó…”

      Trái tim đột nhiên lại đau đớn, vừa nghĩ tới việc Dao Nhi nằm trong lòng nam nhân khác, ta đố kỵ đến muốn điên lên. Cơ thể bệnh tật này lại cứ như có sức mạnh thúc đẩy phải giết sạch nam nhân trong thiên hạ.

      “Chủ tử.” Huyền Vũ trầm tĩnh : “Tứ linh chúng ta có sứ mạng theo lịch đại Xuất Vân cốc cốc chủ. Người còn chúng tôi còn, người mất chúng tôi tất nhiên phải theo. Cho dù người có mệnh lệnh như thế nào, chúng tôi cũng thể sửa đổi chủ nhân của mình.”

      Chu Tước tiếp lời: “Trừ khi chủ tử người cưới thiếu chủ từ, như vậy chúng tôi hậu hạ cả người và thiếu chủ tử.”

      Được đơn giản như vậy tốt. “Nghe Dao Nhi cứu nam nhân ở đường.” Ta quay đầu , mặc cho ghen tỵ gặm nhấm tâm gan, đau đớn và khó chịu cùng cực. Tại sao ta lại để cho bảo bối của ta ngả vào lòng nam nhân khác?

      Bạch Hổ : “Người kia rất nguy hiểm. trêu chọc đống sát thủ, chủ tử nên xuất cốc khuyên thiếu chủ tử trở về!”

      Chuyện này ta biết. “Có bọn Tiểu Long là đủ rồi.” Thị vệ theo Dao Nhi là bốn kẻ thừa kế Tứ linh, công phu hề kém.

      “Bọn Tiểu Long và thiếu chủ tử từ vẫn luôn ở trong cốc, chưa ra ngoài lịch luyện bao giờ cả. Chúng ta lo lắng bọn họ đảm đương nổi trách nhiệm nặng nề này, xin chủ tử mau ra tay.” Thanh Long khẩn thiết vô vùng.

      Suy nghĩ hỗn độn dần quay về, ta nhìn bọn họ cười khổ. “Các ngươi muốn ép ta sao, ép ta đích thân mai mối cho nó, ép ta đích thân đưa nó xuất giá?” Thôi thôi, nếu buông tay làm thêm chút chuyện cho Dao Nhi cũng được? Thay vì làm cho nó thống khổ để mình ta chịu đựng là đủ rồi.

      ~~~ HOÀN ~~~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :