1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thu Thiên, mau đến đây - Tả Tiểu Hồ Ly (Võng Du) (c40) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Vô tình gặp dưới chân núi Xích Hà.

      Thỏ con YY si mê chương trình ca hát, liên tục hai ngày vào trò chơi. Khi thấy Thu Thiên ở QQ tóm tắt lại mọi chuyện, cảm xúc lập tức trở nên kích động vô cùng.

      "Oa! Oa! Oa! Hay quá hay quá, cậu vậy mà lại được tiếp nhận nhiệm vụ này, Tây Hồ rất đẹp trai! ! làm sao biết được nhảy núi có khả năng nhận được nhiệm vụ này ?"

      Lời này khiến Thu Thiên sững sờ, hức. . . Đúng rồi, nàng lại quên hỏi , tại sao lại muốn nhảy núi, chẳng lẽ như lời Thỏ Con ; Tây Hồ biết trước mọi chuyện?

      Thu Thiên nghiêng đầu suy nghĩ chút, ngay sau đó liền lắc đầu.

      đúng, Tây Hồ nếu biết nhảy núi có thể nhận được nhiệm vụ, vậy cũng lấy mặt gương ra bảo nàng phân tích.

      Vậy vì sao lại muốn nhay núi? Thu Thiên nâng cằm lên suy tư cách khó hiểu.

      suy nghĩ, Tây Hồ lên mạng, gửi tin nhắn cho nàng: "Tới núi Xích Hà."

      Núi Xích Hà? Theo tiến độ nhiệm vụ ngày hôm nay phải muốn đến phía sau núi giết quái sao?

      Mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng Thu Thiên vẫn trả lời tiếng, sau đó nhanh chóng truyền tống đến núi Xích Hà.

      Ở núi Xích Hà là nơi rất kỳ quái, đều chủ động tấn công, hơn từng có đám cướp ra tay rất độc ác.

      Bình thường chỉ có cao thủ cấp 70 trở lên cao thủ mới có thể đến đó, người cấp thấp giống như Thu Thiên ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ đến.

      Tây Hồ dặn dò nàng: "Tới cửa đình chờ ta."

      Vì vậy Thu Thiên liền đứng ở trong đình hóng mát dưới chân núi Xích Hà chờ .

      Thu Thiên đợi có chút nhàm chán, tiện tay cầm lấy cuốn truyện tranh Tố Tố để ở nhà nàng lật vài tờ. Nhìn thoáng qua màn hình, lại hình như nhìn thấy bóng người màu vàng lướt qua, Thu Thiên muốn nhìn kỹ lại, người đó lại thấy nữa.

      Chờ đến lúc Thu Thiên điều chỉnh góc độ đột nhiên giật mình!

      Bởi vì bóng người vàng óng vừa lướt qua đó đứng phía sau lưng nàng.

      Bóng sáng chói này mang thân Hoàng Kim Giáp đâm thẳng mắt người phải là Long Hữu Ngân sao!

      Thu Thiên nhất thời khẽ run rẩy, màn hình thiếu nữ áo giáp tím tự chủ được lui về phía sau mấy bước.

      Long Hữu Ngân cũng hoàn toàn ngờ thấy được Thu Thiên ởi nơi này.

      Trang web mới bảo trì xong, trò chơi thiết kế thêm ở trong núi Xích Hà lại tăng thêm boss, nghe có tỷ lệ đánh ra đồ có khả năng phòng ngự cao và trang sức vật phẩm.

      Lúc này, đám người 70+ đều đổ tội với nhau chạy đến đây.

      lại có thể ở đây nhìn thấy Thu Thiên mỹ nữ, hơn nữa còn ở đây mình!

      Long Hữu Ngân hắc hắc vui vẻ, nơi này là ngọn núi hoang dã, nàng lại mình ở đây, nam quả nữ, phải là ông trời cho cơ hội tốt sao!

      Suy nghĩ như vậy, Long Hữu Ngân cười càng thêm đắc ý.

      nuốt ngụm nước bọt sống lưng thẳng tắp, lắc đầu, cố làm cho bản thân tự nhiên vẫy tay với Thu Thiên: "Thu Thiên mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt!"

      Đáng tiếc toàn thân như vậy, quá đáng sợ, Thu Thiên sau khi trong lòng định xong kế hoạch lừa dối Thu Thiên, đầu tiên là hẹn gặp mặt sau đó trực tiếp đến vấn đề ở rể.

      Chỉ cần vừa nghĩ đến mỹ nhân đẹp như vậy, nhìn thấy người ngồi ở đầu máy vi tính bên kia, nước miếng của nhịn được chảy a chảy a chảy, chảy cho đến nơi tận cùng của biển.

      Thu Thiên sớm nhíu chặ chân mày, có chút khó xử nhìn nam nhân bỉ ổi mặc thân hoàng kim màn hình.

      Nàng sợ người khác những lời ác độc, cũng sợ người khác đánh rớt kinh nghiệm, nhưng mà người điên cuồng bày tỏ tình với nàng như vậy, rồi lại nghe những lời người khác hiểu như vậy, nàng biết nê làm cái gì bây giờ.

      khỏi bất đắc dĩ thầm nghĩ: Nếu Tây Hồ ở đây tốt, nếu như ở đây, cần nàng mở miệng, đoán chừng quăng ra câu: "Đây là nàng dâu của ta." Dù sao nữa da mặt rất dày.

      ..... Thu Thiên hoảng hốt, nàng lại có thể tự nhiên có thể nghĩ đến những lời mà Tây Hồ .

      Hỏng rồi, hỏng rồi.

      Nhìn lại màn hình, Long Hữu Ngân này vui sướng mạnh mẽ hoa tay múa chân tung ra những trái tim màu đỏ với nàng.

      Đây là động tác kèm theo lúc nhân vật trong trò chơi thổ lộ.

      là, Long Hữu Ngân vừa liếc mắt đưa tình vừa ra sức đánh chữ ở kênh trước mặt.

      Long Hữu Ngân: "Thu Thiên, làm lão bà của ta ! Thắt lưng của ta rất tốt, bữa cơm có thể ăn bốn bánh bao lớn."

      Phốc ---

      Thu Thiên im lặng nghiêng đầu , lời kế tiếp nàng muốn xem.

      Nhưng mà nàng mới vừa nghiêng đầu , người nào đó xuất .

      Đến lúc nàng nhìn lại màn hình thấy nam tử áo xanh đứng giữa thiếu nữ áo tím và Hoàng Kim Giáp.

      Long Hữu Ngân cũng sửng sốt, thời gian ở chung với Thu Thiên mỹ nữ những kết thúc, lại còn gặp Tây Hồ quan nhân người dùng nhiệm vụ phụ ma để uy hiếp !!

      Ngày đó cầu Vô Duyên, Tây Hồ quan nhân đánh cho thiếu chút hết máu, nếu phải là sợ làm được nhiệm vụ phụ ma, ông nội đây có thể bỏ lại Thu Thiên mỹ nữ thân ái của để chạy trốn sao!

      Long Hữu Ngân nhếch nhếch miệng, trong lòng nhất thời sôi sùng sục lấy tay lau mặt cái, rút đại đao ra: "Dám cùng ta tranh giành Thu Thiên! Xem ra ta phải đánh cho ngươi dẹp như chiếc bánh mới được!"

      xong, còn đắc chí ưỡn ngực, tại làm xong phụ ma rồi, còn sợ Tây Hồ quan nhân nữa! Sau đó liếc nhìn thiếu nữ áo tím, trong lòng lại đắc chí hơn.

      mặt Thu Thiên sớm lên vạch đen.
      Trâuhonglak thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Đầu bên kia máy vi tính Tây Hồ nhíu mày, mới ra ngoài nhận điện thoại nên đến chậm phút, nhìn thấy người kia hướng về phía nàng làm động tác thổ lộ nhàm chán như vậy.

      là có can đảm, giám mơ tưởng đến người của .

      Sau khi thấy người mặc thân Hoàng kim giáp rút đại đao ra, tròng mắt đen sâu thấy đáy kia đột nhiên lóe lên hai mũi nhọn sắc bén, khóe miệng chứ nụ cười như có như .

      có ngươi hiểu ràng trọng lượng của bản thân, vậy bồi chơi đùa thôi.

      Tây Hồ liếc nhìn Long Hữu Ngân, chỉ hỏi câu: "Ngươi muốn chết kiểu nào?"

      Long Hữu Ngân nháy nháy mắt, tại sao lại cảm thấy có luồng sát khí vậy? đúng, nhất định là ảo giác của , ảo giác thôi.

      Vì vậy can đảm bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị chiến tranh, giơ đại đao sáng loáng kia lên, hét lớn tiếng: "Tây Hồ! Ta nhất định cho ngươi biết biến thành mảnh vụn bánh là như thế nào!"

      thân hoàng kim giáp của tốn biết bao nhiêu tiền để mua, vũ khí được phụ ma, tin mình đánh được Tây Hồ!

      Đến lúc đó, Tây Hồ nhất định nằm dưới chân cầu xin tha thứ, lúc này Thu Thiên mỹ nữ đương nhiên là...... Ha ha ha ha.

      Long Hữu Ngân: "Tây Hồ!! Ngươi nên xin ta tha thứ trước ! Ta có thể giết ngươi ít hơn!" Nhìn chút, Thu Thiên mĩ nhân nhìn chằm chằm ! A~~ tim dậy sóng, rất run rất run đó.

      Tây Hồ vẫn câu kia: "Ngươi muốn cách chết như thế nào?"

      Long Hữu Ngân ngây ngốc hỏi lại: "Ngươi bị ngốc sao? Ngươi thấy lời ta vừa sao?"

      Tây Hồ phe phẩy cây quạt trong tay, cười nhạt: "Ta biết rồi."

      À? À? biết gì? biết gì? Long Hữu Ngân rối rắm lúc rồi thô lỗ vung tay lên: "Ta đây mặc kệ ngươi!"

      vừa xong, xung quanh đại đao của bắt đầu ngưng tụ khí, từ từ nhìn thấy từng tầng mây mù hình dáng giọt nước mưa nhanh chóng xoay tròn xung quanh đại đao.

      Mặc dù biết thực lực Tây Hồ nhưng Thu Thiên vẫn gõ câu trong kênh tán gẫu gửi qua: "Cẩn thận chút."

      Tây Hồ nhanh chóng trả lời nàng: "Yên tâm."

      Nàng biết Long Hữu Ngân thao tác tốt, nhưng là bằng lòng nạp tiền, thâm Hoàng Kim Giáp này chỉ cần qua cấp 70+, đến NPC gắn thêm đá quý có thể tăng 30% phòng ngự, này lúc này với máu của ngưu khác nhau ở chỗ nào? Hình như là !

      Tây Hồ trang bị mặc dù tồi, nhưng dù sao cũng chỉ là thư sinh dùng tấn công của pháp sư.

      Nàng tin tưởng Tây Hồ thắng, nhưng mà.... có cần cố gắng hết sức ...

      Long Hữu Ngân cầm đại đao hung ác xông lại phía Tây Hồ, Tây Hồ lại bất động chỉ nhàng phe phẩy cây quạt, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau chớp lóe tránh sang bên, thoải mái tránh khỏi luồng công kích kia. cho Long Hữu Ngân cơ hội phản kích nào nữa, cũng đợi kịp phản ứng, ánh sáng trắng kiểu như lưỡi kiếm sắc bén đâm về trái tim Long Hữu Ngân, giây sau, Long Hữu Ngân mặc Hoàng Kim Giáp ngã ầm xuống.

      Tây Hồ vẫy vẫy cây quạt thu lại cây quạt, dùng khinh công nhảy đến trước người Long Hữu Ngân, cúi đầu cười với : "Ta hỏi ngươi rồi, muốn chết theo cách nào. Ngươi , lần này ta để cho ngươi chết sảng khoái chút."

      xong xoay về phía Thu Thiên, cười dịu dàng đối với nàng làm động tác vái lạy: "Xin lỗi, ta đến muộn."

      " sao." Thu Thiên hiếm khi nở nụ cười với "Ngươi vừa đúng lúc."

      "Oh?" Tây Hồ nhìn nàng chốc lát, đột nhiên cười ha ha "Nghe nàng dâu như thế, vi phu rất vui vẻ."

      Đúng vậy, hiếm khi nhìn thấy được bộ dáng ngoan hiền của nàng, mặc dù bộ dáng chống đối cũng rất đáng , nhưng mà... Cảm giác như thế này tồi.

      Thu Thiên cũng mỉm cười nhìn màn hình có câu rất hay, trăm hay bằng tay quen.

      Cứ nghe gọi nàng dâu, nàng dâu, nàng xem nó là thói quen.

      Nhớ đến màn vừa rồi, Thu Thiên nhịn được bật cười; cái người Tây Hồ này vào thời điểm mấu chốt lại rất đáng tin.

      " thôi." Tây Hồ duỗi tay về phía nàng "Nơi này đường rất khó , thể cưỡi ngựa được."

      Thu Thiên gật đầu, muốn cùng cùng nhau rời khỏi đây, lại nhìn thấy người mặc Hoàng Kim Giáp nằm dưới đất hỏi câu, "Này....Làm sao bây giờ?"

      Tây Hồ nhìn cũng nhìn, chỉ câu: " cần phải để ý đến ." chắc dám sống lại ở đây đâu.

      Thu Thiên rất phối hợp theo Tây Hồ đến núi Xích Hà, mà Hoàng Kim Giáp nào đó sau khi thấy bọn họ rời mới truyền tống về điểm phục sinh trong thành.

      Liếc đám mây cao vút bên trong sơn cốc, Thu Thiên nhớ đến lời của Thỏ Con, nhịn được hỏi : "Đúng rồi, tại sao ngươi lại muốn nhảy vực vậy?"

      Nam tử áo xanh đưa lưng về phía nàng, xoay người nhìn thoáng qua thiếu nữ áo tím, đột nhiên ánh mắt chợt lóe lên, trong veo thanh đạm : "Ngươi cảm thấy...Nhảy núi có vẻ tương đối bi tráng sao?"

      Thu Thiên vốn dĩ ngập tràn mong đợi đáp án của , bây giờ cũng chẳng khác gì bị dội thau nước lạnh xuống người, chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác rất thất vọng.

      Nàng còn tưởng rằng...Thu Thiên lắc đầu, nàng ra cũng biết nàng rốt cuộc hi vọng đáp án gì. Nếu nhận được nhiệm vụ, nguyên nhân nhảy núi dường như cũng quá quan trọng.

      Nghĩ như vậy, nàng liền bình thường trở lại.

      Nhìn bóng lưng thiếu nữ áo tím người con trai nào đó lại bắt đầu thay đổi tư thế ngồi, cân nhắc thầm nghĩ: nếu như , nhảy núi là tự tử, biết suy nghĩ của nàng như thế nào?

      Ha ha, chắc chắn nàng đưa bộ móng vuốt ra, giận dữ : "Tây Hồ, da mặt ngươi dày!" ?

      Người con trai nào đó tâm trạng rất tốt.
      Last edited by a moderator: 13/2/15
      honglak thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Lại gặp Văn

      Thu Thiên đối diện với màn hình bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng khóe miệng ràng lại mang theo nụ cười.

      như mình từ lúc nào lại để lộ tình cảm ra ngoài như vậy rồi chứ? Hơn nữa, Núi Xích Hà có gì tốt mà buồn cười?

      Mẹ Giang thản nhiên càm di động quơ quơ về phía : "Nha đầu, gì Lâm, con xuống đó giúp mẹ lấy đồ ."

      Dì Lâm? Trong đầu Thu Thiên nhanh chóng tìm kiếm dòng họ này, chẳng lẽ là gì ngày đó gặp tại quán ăn Quảng Đông Tam Hoàn kia à?

      Mẹ Giang vừa lật chuyển danh bạ vừa : "Mẹ đưa số di động cho con, con bây giờ thay đồ rồi ra ngoài, địa điểm chúng ta cũng giúp con hẹn trước rồi, ở Pizza Hut Tây Đan."

      Thu Thiên muốn cầm lấy điện thoại chuẩn bị lưu lại số gì Lâm, nhưng sau khi nghe mẹ mình câu kia xong, ngón tay đột nhiên dừng lại.

      "Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn con gặp ai?" Tại sao cảm thấy có mùi vị của mưu đâu đây.

      Mẹ Giang đột nhiên dịu dàng cười tiếng, vô cùng hiền lành: "Đương nhiên chính là dì Lâm rồi" dừng chút, tiếp tục “Con trai của gì ấy Văn của con ấy! Hôm đó phải hai đứa còn bí mật tâm trong tiểu hoa viên sao!”

      Bí mật
      Tâm

      Thu Thiên nhíu mày: “Mẹ phải muốn con lấy đồ giúp mẹ à?” Hơn nữa, mà bí mật tâm gì chứ, ràng là hai người bọn họ cố ý muốn bọn họ vào vườn hoa đó có được vậy.

      Mẹ Giang mặt đỏ hơi thở gấp: “Dì Lâm rảnh, để cho Văn đưa cho con, mẹ cũng rãnh, nên để con lấy.” Người ta sai rồi? Con nhà mình đáng chút nào.

      Trước kia cảm thấy con bé học giỏi, lại nghe lời làm bà ít quan tâm hơn, khiến cho người làm mẹ như bà rất vui vẻ. Nhưng là đứa này cũng thể giống như sư như vậy được, cứ được nghỉ phép là mỗi ngày ở nhà tập trung vào sách vở và máy tính! Cũng chưa bao giờ nhìn có chàng trai nào gọi điện thoại tới nhà, chứ đừng là thấy con mình đỏ mặt. ra mẹ lại biết rằng sở dĩ chàng nào gọi điện cho Thu Thiên, đó là bởi vì cho ai số điện thoại cả.

      Nhưng mẹ Giang biết, mà vẫn còn nhớ đến năm đó bà và cha vừa gặp nhau ở hội trường trong lòng bắt đầu nổi sóng, tình cảm mãnh liệt, hận thể trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, làm đôi vợ chồng cùng nhau trông nom việc nhà…

      “Mẹ!” Thu Thiên kịp thời ngăn cản mẹ lại tiếp tục nhắc đến chuyện năm đó, tránh sang chuyện khác: “Con !”

      Mẹ Giang lập tức vui vẻ ra mặt, có thế mới đúng chứ!” Đâu có nào có tình , nhân lúc còn trẻ để , chẳng lẽ muốn đến bảy tám chục tuổi mới hoài miện à?”

      Hơn nữa đứa bé Văn Hiên này rất khá, người vừa lịch bộ dáng lại đẹp trai, học tập lại tốt, nhà họ Văn lại có sản nghiệp của mình, thấy thế nào cũng là đối tượng tốt để đương! A ha ha ha ha ha ha!

      Bất đắc dĩ mời mẹ ra khỏi phòng của mình, Thu Thiên nhíu mày sâu.

      Mẹ nhà người ta trăm lần dặn dò con lúc học đại học đừng sớm, chỉ có mẹ mình, hi vọng mình sớm.

      ra như bây giờ có gì tốt chứ? Ngoài thời gian học tập thời gian khác dành cho trò chơi, ở trong trò chơi cũng tên Tây Hồ đó làm chút nhiệm vụ, cũng rất thoải mái.

      Nhưng mà có câu rất hay đấu với trời vui vô tận, đấu cùng mẹ ngốc vô cùng.

      Giang Thu Thiên sợ nhất là tiếng ca của mẹ mình lượn lờ quanh tai, nhắc nhắc lại ba ngày thôi. Mẹ nhắc mãi độ oanh tạc kém chút nào Lâm Tố Tố sau khi gặp rắc rối đều để lại rối rắm cho .

      Lâm Tố Tố… ánh mắt Thu Thiên đột nhiên sáng lên, mới lúc vừa rồi hàng lông mày nhíu chặt dần đân giãn ra, có cách rồi.

      Sau khi thay xong quần áo, Thu Thiên ra ngoài dưới ánh mắt tán dương của mẹ Giang.

      Mới ra khỏi nhà Thu Thiên liền cầm lên điện thoại, bấm số điện thoại của Lâm Tố Tố.

      Lâm Tố Tố ở đầu bên kia điện thoại nũng nịu trả lời: “Thu Thu thân , sao cậu lại chủ động gọi điện thoại cho tớ vậy, tớ đây rất vui đó oh~~~ cho cậu nè, gần đây tớ nghe YY có tiết mục, chàng dẫn chương trình giọng rất dễ nghe…”

      Xem ra ấy hoàn toàn quên mất mình gây ra chuyện gì rồi, cũng khó trách, này luôn luôn có tim có phổi.

      Thu Thiên hắng giọng cái: “Họ Lâm, tớ sắp xếp cho cậu nhiệm vụ, tại đến Tây Đan gặp chàng với tớ.”

      “Nam!!” Lâm Tố Tố tinh thần lập tức phấn chấn “Rất tốt rất tốt, Thu Thu thân , tớ ở Vương Phủ!” Hai chỗ này cách xa, xe điện ngầm mấy phút đến, ngồi xe cũng qua mấy trạm mà thôi.

      “Thu thu, chàng cậu gặp có đẹp trai ? Là thiếu niên hay là người đàn ông chín chắn? Giọng dễ nghe ?”

      Lâm Tố Tố ở đầu bên kia điện thoại điên cuồng kích động, Thu Thiên hừ “Cậu đến biết.”

      Thiếu chút nữa quên, Lâm Tố Tố mất khống chế trước trai đẹp, nhưng mà, điều này lại hợp ý .

      Thu Thiên cúp điện thoại, vẻ mặt đáng ngửa mặt lên trời hít hơi sâu; mẹ, mẹ muốn con gặp Văn, vậy con phải , nhưng mà nếu như Văn thích Tố Tố, chuyện đó liên quan đến con nhé.

      Bốn mươi phút sau, trong phòng ăn Pizza Hut Tây Đan.

      Văn Hiên thấy hai trẻ xuất trước mặt mình hai mắt sáng ngời.

      gương mặt tinh tế, mặc dù mặc chiếc áo lông bình thường phối với quần jean nhưng vẫn trẻ trung khiến người ta phải hâm mộ.

      khác lại có làn da rất đẹp, ánh mắt như nai con giống như làn gió phe phẩy người của ta, đôi môi hồng khẽ cong lên, cười lại khiến cho người ta dời mắt được.

      Trong lúc nhất thời, ta nhìn đến ngây dại.
      Last edited by a moderator: 21/3/15
      Trâuhonglak thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Thu Thiên rất hài lòng với phản ứng này của Văn Hiên, quả nhiên quả nhiên, để Lâm Tố Tố đến đây là chính xác.

      cười cười, giới thiệu cho Văn Hiên: "Bạn tốt của em, Lâm Tố Tố." Sau đó với Tố Tố: "Văn Hiên, là con trai của bạn mẹ tớ."

      Văn Hiên lễ phép gật đầu với Tố Tố: "Chào em."

      Lâm Tố Tố oa tiếng: "Giọng của nghe rất hay!"

      Văn Hiên mỉm cười, nhìn Thu Thiên chút, sau đó gọi phục vụ đến gọi đồ uống.

      Lúc ta thưởng thức đồ uống, Tố Tố cố gắng dựng lỗ tai lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Văn Hiên, ngay đến cả phục vụ cũng nhận ra, liên tục nhìn về Tố Tố.

      Trong lòng Thu Thiên quẫn bách 囧, biểu của Tố Tố cũng quá ràng , vì vậy lặng lẽ lặng lẽ đưa tay xuống dưới bàn chọc vào đùi ấy.

      Ai ngờ Lâm Tố Tố giật mình, đột nhiên vỗ bàn, nghiêng người về phía Văn Hiên, vui mừng khẽ hô lên: "Em biết rồi! Em rốt cuộc giọng của giống ai rồi!"

      Thu Thiên và Văn Hiên đồng thời sững sờ, Lâm Tố Tố là tiếp tục kích động : "Lúc vừa rồi nghe giọng của em cảm thấy rất quen thuộc."

      Dường như giống
      giống với giọng hàng ngày phát ra đài phát thanh, là thanh nam tính của người đảm nhận tiết mục giới thiệu các ca khúc ! !


      Chính xác là giọng của Văn Hiên nghe rất hay, nhưng Thu Thiên căn bản có ý với , cho nên hề chú ý tới.


      Mà Văn Hiên cũng chỉ cười tiếng, hỏi câu: " sao?" Ánh mắt lại lơ đãng lướt qua người Thu Thiên.


      Đúng vậy Đúng vậy , Lâm Tố Tố gật đầu như gà mổ thóc.


      Nhìn biểu của Lâm Tố Tố , Thu Thiên thầm nghĩ: được rồi. . . Như vậy cũng được, ít nhất Văn Hiên toàn bộ lực chú ý của Văn Hiên chuyển dời sang Lâm Tố Tố.


      Sau khi đồ uống được mang lên, ba người tùy ý trò chuyện trời dưới đất, ra đại đa số đều là Tố Tố cùng ta tán gẫu.


      Thu Thiên yên tĩnh uống nước trái cây, lại nghĩ đến vừa rồi logout quá vội vàng, quên cùng tiếng với Tây Hồ rồi.


      bàn tay to đưa qua , quơ quơ trước mắt , Thu Thiên hoàn hồn thấy khuôn mặt tươi cười của Văn Hiên trước mặt mình.


      "Thu Thiên, có phải cảm thấy ta rất nhàm chán hay ?"


      Thu Thiên vội vàng lắc đầu: " có, là do em thất thần."


      Giống như nhớ đến chuyện gì đó, Văn Hiên từ trong ví lấy ra mấy tấm gì đó giống như danh thiếp, đưa về phía Thu Thiên.


      "Nghe gì em rất thích trượt băng, vừa đúng lúc mua rất nhiều vé vào sân trượt băng, có cơ hội cùng trợt nhé."


      ra đồ mà mẹ muốn lấy, lại là mấy tấm vé vào sân trượt băng này, lý do này cũng quá lộ liễu rồi.


      Lâm Tố Tố nghi ngờ nghiêng đầu: "Thu thu, Cậu thích trượt băng từ lúc nào vậy? bình thường phải cậu rất ít khi ra ngoài sao?"


      Văn Hiên bàn tay lấy mấy tấm phiếu dừng lại, Thu Thiên vội vàng nhận lấy: " có, trượt băng đúng là rất vui. Chỉ là tớ mới dừng ở mức độ thưởng thức, chưa bao giờ vào sân trượt băng."


      "A, nhưng cậu phải nhất là trò chơi sao?" Thu Thu thân của ra thích trò chơi!


      Thu Thiên lại biết gì, tại hoài nghi chính bản thân, gọi Lâm Tố Tố cùng là đúng hay là sai lầm đây?


      Văn Hiên giống như rất hứng thú với đề tài này, cười thoải mái nhìn về phía Thu Thiên: "Em thích chơi trò chơi?" là khiến cho người ta cảm thấy luôn toát ra khí chất hơn người, tư duy tốt, chuyên ngành thiết kế, lại đam mê trò chơi, nghĩ đến.


      dường như hứng thú đối với học muội này lại tăng thêm vài phần.


      Thu Thiên bình thường thường cùng người khác thảo luận về chuyện thích gì, dù sao ở trong mắt thấy giáo vào bạn học, chắc hẳn là ngoan ngoãn suốt ngày chỉ biết đọc sách mà thôi.


      Nhưng là nếu do Tố Tố , phủ nhận cũng được.


      cúi đầu uống nước trái cây: "Cũng chỉ để giết thời gian mà thôi."


      "Ha ha" Văn Hiên cười vui vẻ "Trùng hợp vậy? cũng chuẩn bị đổi sang trò chơi mới. Em chơi game gì vậy?"


      "Em biết em biết ! Là Trần thế!"


      Dĩ nhiên, câu này tuyệt đối phải là của Thu Thiên, trò chơi là là gian riêng tư của mình , muốn chia sẻ với chàng xa lạ.


      Người câu này chính là Lâm Tố Tố, bởi vì trực giác của cho thấy Văn nàu có ý gì đó với Thu Thiên.


      "Trần thế." Văn Hiên đọc mấy lần hai chữ này, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nheo nheo mắt "Được, ngày mai vào trò chơi tìm em!"


      Trong nháy mắt đó, phảng phất như có tiếng sấm sền, đỉnh đầu của Thu Thiên thổi qua đám mấy đen rất lớn.


      ở trong lòng có trăm ngàn quẫn bách, hôm nay, nên gọi Lâm Tố Tố cùng .


      Quen biết Lâm Tố Tố tuyệt đối chính là bi kịch lớn nhất trong hai mươi năm cuộc đời của Giang Thu Thiên , bi kịch lớn đó!


      cầm mấy tấm phiếu về đến nhà, mẹ Giang mỉm cười hiền lành nhất từ trước đến nay chưa từng có đón vào nhà, hơn nữa cực kỳ dịu dàng vuốt ve tóc .


      "Nha đầu, biểu tệ! Nghe gì Lâm , con mời Văn ca ca của con vào trong trò chơi rong ruổi giang hồ?" Làm tốt lắm! ! Văn Hiên đứa bé này điều kiện tệ, nhất định phải kiên quyết bắt nó lại!


      Thu Thiên vẻ mặt hắc tuyến nhanh chóng trốn vào trong phòng mình, rối rắm kéo gấu bông giường vừa lắc qua lắc lại vừa suy nghĩ.


      Có lầm vậy!


      mời ta lúc nào vậy, mặc dù loại bỏ trường hợp hai người mẹ phóng đại lên, nhưng chàng Văn Hiên cũng là lạ, mỹ nữ như Lâm Tố Tố đặt trước mặt ta như vậy, ta lại động lòng?


      Ngã mình giường, Thu Thiên buồn bực suy nghĩ : hi vọng Văn Hiên chỉ cho qua như vậy, trăm ngàn đừng vào trò chơi, trăm ngàn đừng vào.


      chứng minh, khi ngươi ta đặc biệt hy vọng chuyện gì xảy ra, nên lặp lặp lại trăm ngàn quá nhiều.


      Bởi vì rất có thể sau khi đọc quá nhiều, việc hoàn toàn phản ngược trở lại.
      honglak thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: mang người mới.

      [ Người gửi thư: 1503892XXXX: tiểu sư muội chào buổi sáng, ở trong Tân Thủ thôn trong trò chơi bắt đầu luyện cấp, chờ em login. Văn Hiên ]

      "A a a! !" Thu Thiên che chăn khẽ hét lên.

      Xin cho phép mất khống chế như vậy lúc , bởi vì hy vọng người khác quấy rầy gian trong trò chơi của .

      Kỳ kèo nửa ngày, gần mười giờ Thu Thiên mới mở máy, vừa lên Q, nhìn thấy đống tin nhắn nhắn lại.

      Tin nhắn nhóm Tiêu Sái: "Chị dâu chị dâu, ta về rồi, tại sao ngươi ở đây vậy ~~~~"

      Tin nhắn nhóm Thanh Sơn Bạch Lang : "Thu Thiên, Tiêu Sái tên ngốc đó chưa gửi tin tức xấu gì cho ngươi chứ? Ngươi cần để ý đén !"

      Tin nhắn nhóm Lão Tam: "HO¬HO, Thu Thiên gia nhập vào nhóm rồi hả? Hoan nghênh."

      Thu Thiên nhịn được suy nghĩ đến cảnh Tiêu Sái và Thanh Sơn đấu võ mồm, cười đóng cửa sổ.

      Cuối cùng là Tây Hồ : "Tại sao lại đột nhiên off vậy, có việc gấp?"

      Thu Thiên lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua vội vàng tắt máy gặp người tên Văn Hiên đó, lúc logout chào hỏi Tây Hồ bỏ qua , buổi tối lúc quay về cũng mở máy vi tính. Có lẽ chờ nàng on để làm nhiệm vụ?

      Vội vàng ở QQ gửi cho khuôn mặt tươi cười để xin lỗi: " xin lỗi, ngày hôm qua có việc gấp, về quá muộn nên login."

      ngờ mới vừa gửi qua, avata của Tây Hồ liền sáng lên.

      Tây Hồ: "Đến đây? Đến sương tây thôn."

      Thu Thiên vừa định đánh chữ được, đột nhiên nhớ tới Văn Hiên vẫn chờ nàng ở Tân Thủ thôn, thể làm gì khác hơn là ỉu xìu mà : "Hôm nay có cách nào làm nhiệm vụ vơi ngươi được, bởi vì muốn mang người mới làm nhiệm vụ." Giọng mềm như bông ,ngay đến chính nàng cũng phát .

      Tây Hồ cười cười: "Mang người mới? Vậy tốt, ngươi ở đâu ta sang."

      muốn tới đây? Thu Thiên vội vàng gửi ra rất nhiều biểu cảm dùng sức lắc đầu: " cần, là người quen là bạn, ta tạm thời mang chút. Ngươi luyện cấp trước ."

      Kể từ khi hai người kết hôn, đều ở cùng chỗ với nàng, dường như suy nghĩ đến vấn đề cấp bậc của phù hợp với việc đánh quái ở bản đồ thấp.

      Dĩ nhiên, đây là phương diện, mặt khác, chủ yếu là nàng muốn để cho Tây Hồ gặp Văn Hiên.

      Chuyện này. . . Dù sao Văn Hiên cũng là người nàng quen biết trong thực, hơn nữa dưới giúp đỡ của lão mẹ, đối với nàng hiểu rất .

      Nếu để cho Tây Hồ biết , nàng luôn có dự cảm, cuộc sống của mình rất rối rắm.

      Mang người mới? là người quen là bạn? Tây Hồ ở đầu kia màn hình dường như có điều gì suy nghĩ nhìn chằm chằm vào đoạn đối thoại khoanh tròn kia.

      lát sau, Tây Hồ mới : "Được, nàng đừng vội, có gì cần nhớ gọi ta."

      "Ừ." Thu Thiên trả lời xong, đăng nhập trò chơi.

      Tân Thủ thôn cách cửa thành bắc Vọng Nguyệt Thành cũng xa, chỉ cần vừa ra Tân Thủ thôn, là có thể nhìn thấy cổng Vọng Nguyệt Thành .

      Thu Thiên vừa mới chạy đến đến, nhìn thấy kiếm khách cầm kiếm đến đón.

      đầu nhàng bay ra hàng chữ: "Thu Thiên tiểu sư muội, ta ở đây."

      Toàn thân áo trắng như tuyết, thanh bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, chỉ là tên của Văn Hiên làm cho người ta có cảm giác còn gì để : Văn sư huynh.

      Thu Thiên nhíu mày, dùng cái tên này đúng là chiếm tiện nghi của người khác, ai ai cũng phải gọi là sư huynh.

      Văn Hiên cũng là người chơi ít trò chơi, xa xa thấy thiếu nữ áo tím chạy đến phía , nên đoán chắc là Thu Thiên.

      Đợi đến khi nàng chạy tới gần, lại nhìn usename nàng, khỏi thấy buồn cười, Thu Thiên, Giang Thu thiên, tiểu sư muội này đặt tên cũng chọn đơn giản như vậy, đúng là phù hợp với thói quen thẫm mĩ của ấy nương học khoa học tự nhiên.

      Mặc dù tên của cũng đơn giản, nhưng là đặt cái tên này cũng có ý đồ.

      Vốn là muốn nhìn trang bị của Thu Thiên chút, kết quả liếc nhìn lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.

      Thu Thiên; vợ chồng: Tây Hồ quan nhân.

      cả kinh, nghi ngờ bật thốt lên: "Tiểu sư muội, ngươi kết hôn?"

      Bị Văn Hiên hỏi như vậy, Thu Thiên cũng là cả kinh.

      Suy nghĩ đầu tiên là: Xong rồi, nàng quên trong trò chơi kết hôn có nhìn thông qua việc xem xét trang bị.

      Suy nghĩ Thứ hai: xong rồi, với mẹ mình chứ?

      Nàng trong nháy mắt cảm thấy có luồng khí nóng dâng lên, đoán chừng nếu lúc này có gương mà soi, mặt của mình chắc đỏ rực rồi? Dĩ nhiên phải xấu hổ, mà là. . . Cảm thấy lúng túng.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Trâuhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :