1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thu Thiên, mau đến đây - Tả Tiểu Hồ Ly (Võng Du) (c40) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Mạnh lệnh công


      Chẳng lẽ, câu đối thoại của tiểu tiên kia chính là lời dẫn của nhiệm vụ này, mà nhảy vực chính là mấu chốt để khởi động tàng nhiệm vụ này?

      Thu Thiên hết ý kiến, nhiệm vụ này muốn vợ chồng người chơi nhàm chán đến nơi như thế này nhảy núi? Hơn nữa phải đúng giờ Thân trong trò chơi, cũng chính là từ 1 giờ chiều đến 3 giờ chiều.

      Cho dù thiếu điều kiện cũng được, trách được vẫn có người chơi nào nhận được nhiệm vụ này.

      Người thiết kế ra Tàng Nhiệm Vụ này rất rất rất rất rất BT rồi.

      Suy nghĩ của Thu Thiên chính là như vậy, bảng đá đột nhiên lại sáng lên, ngay sau đó trong màn hình xuất lão nhân lục tuần đầu tóc bạc phơ tay chống gậy.

      Mạnh lệnh công: "Thời gian trôi qua, thay đổi khôn lường, lão chờ ở đây hơn 900 năm, hôm nay rốt cuộc gặp được người sống, chẳng lẽ hai vị chính người mà liên tiểu tiên giao phó Thần Tiên Quyến Lữ?"

      Trong trò chơi đợi Tây Hồ và Thu Thiên trả lời, hình ảnh tự tiếp tục nhảy.

      Mạnh lệnh công nước mắt rơi xuống ngẩng đầu nhìn trời: "Quả nhiên là hai vị, quả nhiên quả nhiên! Hai vị chính là hai người phàm có duyên được Liên Tiểu Tiên dẫn dắt sử dụng sợi dây duyên phận!"

      Sau đó lại là đoạn đối thoại dài, đại khái nội dung khác gì so với những lời vừa rồi Liên tiểu tiên vừa , muốn Tây Hồ và Thu Thiên giúp họ sửa chữa đoạn nhân duyên kia.

      Điều duy nhất khác đó là, cấp nhiều manh mối hơn so với Liên Tiểu tiên, Mạnh lệnh công muốn bọn họ ra bên ngoài Vọng Nguyệt Thành đến thôn phía tây tìm người, mà người này, mà người này chỉ dẫn cho bọn họ biết cách làm thế nào tìm được hai người phàm kia ở Vọng Nguyệt Thành.

      Sau khi xong, Mạnh lệnh công có ý chỉ vào phương hướng vách núi đen: "Những gì hai vị lúc nãy nhìn thấy, chính là Vọng Tích Nhai chín trăm năm trước, chỉ cần hai vị nhảy xuống vực trở lại Vọng Nguyệt Thành chín trăm năm trước."

      Chỉ thấy luồng ánh sáng, Mạnh lệnh công biến mất còn thấy nữa, dấu chấm hỏi tảng cũng còn tồn tại nữa.

      Chỉ có phía dưới màn hình xuất hàng chữ : [ thanh của Mạnh Lệnh công dần xa: “Hai vị thể tiết lộ nơi này cho , Lão ở đây chờ tin tốt của hai vị.”]

      nhiệm vụ về chuyện xưa có cấp bậc màu cam, dĩ nhiên chỉ là nhiệm vụ tìm người đơn giản như vậy.

      Nếu như Liên Tiểu Tiên tiết lộ nhiệm vụ mở màn, còn Mạnh Lệnh Công lại là mắt xích đầu tiên để dẫn dắt Tây Hồ và Thu Thiên mở ra trò chơi này.

      Thu Thiên lại mở thanh nhiệm vụ ra, phát nội dung nhiệm vụ vừa mới nhận đúng là nhiều hơn hàng chữ.

      Tìm kiếm Vương Ngũ: Dưới giúp đỡ của Mạnh Lệnh công, xuyên qua thời trở lại Vọng Nguyệt Thành hơn 900 năm trước, tên thôn ở phía tây tìm Vương Ngũ, hỏi thăm vị trí của Tiếu Tịch và Nhậm Quân.

      Thu Thiên đem nội dung nhiệm vụ mở ra lần nữa, gửi cho Tây Hồ: "Ngươi xem chút, có gợi ý gì ?"
      Tây Hồ nhìn chút, trả lời: "Có."

      Hơn nữa phía sau nhiệm vụ còn có khung nhắc nhở màu hồng, bên trong ràng viết: nhiệm vụ vợ chồng.

      Thu Thiên thở dài : " ra nhiệm vụ này nhận bằng cách này."

      Tây Hồ cười cười: "Đúng là ngoài ý muốn."

      Lúc vừa rồi lúc Mạnh Tiểu Tiên thân rất chấn động, ngay cả lúc Mạnh Lệnh Công xuất cũng rất nổi bật.

      Mà “Vọng Tịch nhai” lại càng thêm đẹp khiến cho người ta lưu luyến quên về, khác hẳn với lúc bọn họ lúc vào trò chơi Vọng Tịch nhai lúc đó vắng vẻ buồn bã.

      Mạnh Lệnh công muốn bọn họ xuyên về chín trăm năm trước, muốn bọn họ tìm hai người phàm này về: Tiếu Tịch và Nhậm Quân.

      Theo như suy luận này, vị trí bọn họ tại cũng phải chín trăm năm sau của Vọng Nguyệt Thành, mà là chín trăm năm trước của Vọng Nguyệt Thành.

      như vậy, Tiếu Tịch và Nhậm Quân chính là. . . Nam Nữ Chủ trong cậu chuyện tình xưa được trang web chính thức của trò chơi giới thiệu!

      ra là như vậy, ra là như vậy.

      Trong trò chơi xuyên , chuyện này mặc dù biết có bao nhiêu thần kỳ, nhưng lại rất phù hợp với câu chuyện xưa đau khổ triền miên, làm cho người ta khỏi cảm thán.

      như vậy, có thể làm tiếp nhiệm vụ tìm người rồi.

      Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Thu Thiên hỏi "Chúng ta có phải cần nhảy núi tiếp mới có thể trở lại Niệm Hồ được?"

      Tây Hồ gật đầu: "Có lẽ là như vậy." Giả thiết nhắc nhở sai, có thể trở về Niệm hồ sau đó lại dùng Truyền Tống Phù trở về thành.

      Hai người màn ảnh trầm mặc hồi rồi hẹn mà cùng xoay người chạy về hướng vách đá.

      Hai người chạy đến vách đá, lần nữa nắm tay nhau nhảy xuống vực.

      Hình ảnh vẫn như lần đầu tiên nhảy núi có gì khác nhau, mấy giây qua, màn hình hai người lại về bên cạnh Niệm hồ yên lặng, tĩnh mịch.

      Quả nhiên, sau khi sử dụng truyền tống phù, cảnh tượng lập tức chuyển đến bên trong điểm truyền tống của Vọng Nguyệt Thành.
      honglak thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mới vừa trở lại điểm truyền tống, ở trong mục tin nhắn nhanh chóng có tin nhắn mới.

      Thu Thiên ấn mở, là tin nhắn của Thỏ Con.

      “Nhóc con thân ! Tớ quá cậu rồi! Cậu và Tây Hồ lại nhảy núi, là quá phóng túng rồi ! ! tại toàn bộ sever đều rất sôi động thảo luận hành động vĩ đại của hai người, rất nhiều đều rất hâm mộ cậu đó! Đáng tiếc tớ cùng mẹ ra ngoài tối muộn mới về, nếu tớ nhất định phải đến nơi cậu nhảy vực để tìm cậu. Đúng rồi, giúp chuyển lời tớ đến Tây Hồ, tớ rất sùng bái ấy!”

      Thu Thiên đọc xong tin nhắn của Thỏ Con xém chút bị sặc. Vài phần chung trước nàng mới vừa nhảy núi, tại liền thành bát quái nhiệt môn nhân vật? Quả là người sợ nổi danh, heo sợ khỏe.

      Nhưng mà, nghiêng đầu chút, Thu Thiên hướng về phía màn hình vui vẻ mỉm cười. Bởi vì nhảy vực mà nhận được nhiệm vụ xưa, như vậy cũng là thu hoạch ngoài ý muốn rồi.

      Tây Hồ chuyện ở kênh tán gẫu cùng bọn Lão Tam mấy câu, sau khi xác định huynh đệ trong bang có việc gì xong, gọi ngựa ra, nhìn về phía Thu Thiên: “, chúng ta thôn phía tây.”

      Thu Thiên ngay lập tức hiểu dụng ý .

      Vì vậy Thu Thiên nhấn đồng ý, chỉ thấy thiếu nữ áo tím nhảy lên ngựa trắng, tay nam tử áo xanh nhàng ôm lấy hông nàng, vung roi ngựa, ngựa trắng lập tức về phía trước.

      Ở bên trong Vọng Nguyệt Thành phồn hoa, chỉ thấy bạch mã xuyên qua, ngay đôi nam nữ lòng chờ đợi nơi mà bọn họ sắp đến.

      Ra khỏi cổng tây Vọng Nguyệt Thành, cách đó xa chính là Vụ tây thôn.

      Giống như các thôn trang khác vậy, Vụ tây thôn chỉ chiếm điểm vô cùng bản đồ trò chơi.

      Hai người nhanh chóng đến trước cổng thôn, từ xa nhìn thấy nhà tranh đơn sơ, có bà lão sáu mươi tuổi gương mặt hiền lành đứng trước gian nhà tranh.

      Chờ đến lúc hai người đến gần, mới phát bà lão này bà tên là Vương bà, hơn nữa cũng có thể đối thoại.

      Vương bà: “Kia chính là Vụ tây thôn chúng ta, nơi rất tốt, đừng xem đây là thôn , những người dân ở đây rất an cư lạc nghiệp, điều này toàn bộ là do thôn trưởng chúng ta. Nhớ năm đó thôn trưởng chúng ta…”

      ra là phải là NPC nhiệm vụ.

      Hai người tiếp tục giục ngựa vào trong thôn, đoạn đường này cũng gặp phải hai NPC, nhưng đều những lời với nội dung giống như lúc nãy bà Vương .

      Vụ tây thôn mặc dù lớn, nhưng là trong thôn đường hẹp quanh co rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hai con chó đột nhiên nhảy ra, hướng Tây Hồ cùng và Thu Thiên sủa hai tiếng, sau đó lại chạy xa.

      Tìm lúc như vậy, cũng vẫn tìm được Vương Ngũ.

      Thu Thiên nhìn thoáng qua đồng hồ tường, mới nhớ buổi trưa trước lúc mẹ có dặn trước 5h chiều phải đến nhà ông ngoại, bây giờ cũng bốn giờ rồi.

      “Ngại quá?” Nàng gửi biểu cảm xin lỗi “Ta đột nhiên nhớ ra mình có chút việc phải ra ngoài, bây giờ có lẽ phải logout rồi.”

      Tây Hồ bình tĩnh nhìn nàng hồi, cười cười, gửi trả lời: “Được.”

      Thu Thiên tạm biệt , sau đó nhanh chóng logout tắt máy, thay quần áo mang giày.

      Lúc chuẩn bị ra đến cửa, khẽ a tiếng.

      Lúc vừa rồi, muốn hỏi tại sao lại nhảy núi, rốt cuộc lại quên mất.

      Quả nhiên là nhận được nhiệm vụ này quá hưng phấn, quên mất mọi thứ. Thôi, hôm nào có cơ hội lại hỏi tiếp.

      Sau khi Thu Thiên logout, người con trai nào đó cười cười, nhớ đến lúc vừa rồi bản thân xóa mất mấy chữ.

      Chỉ sợ, đánh ra nha đầu này lại muốn giậm chân thôi? Hay là thôi .

      Ngoài cửa, Lão nhị chuẩn bị về nhà vừa đưa được nửa cái đầu qua khe cửa, ai oán nghĩ: Lão Tứ này, bị ma nhập sao, tại sao nhảy vực cũng vui vẻ như vậy à.
      Last edited by a moderator: 26/1/15
      Trâuhonglak thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 15: Tiệc tối


      Lão đại: "Tiểu Tam, lão Tứ vừa cái gì vậy hả ?"

      Lão Tam: " ấy nhận được sử thi Tàng Nhiệm Vụ rồi."

      Thanh Sơn: "A a a, lão Tứ tại sao lại cho ta nghe! ! !" trách được lúc muốn , thấy lão Tứ nhìn về phía màn hình cười, ra là bởi vì nhận được nhiệm vụ.

      Tây Hồ: "Ta từ phòng bước ra ngươi rồi."

      Ý nghĩa chính là, ai bảo ngươi .

      Thanh Sơn rơi lệ, cũng bị mẹ gọi điện thoại mắng cho trận, kỳ nghỉ đông thấy bóng người đâu, vì muốn mẹ tức giận đến nhà Lão tứ trực tiếp đánh , cho nên quyết định về nhà gặp mẹ trước, sau đó lại trở về nhà lão Tứ sống cuộc sống nhàn nhã, cũng đâu phải trở lại đâu, mà Lão Tứ, lại lại lại cho !!!

      Tiêu Sái vui mừng: "Lão Nhị ? tốt quá, Tứ ca! Chờ ta ngày mai xuống xe lửa đến nhà ngươi tìm ngươi! Ta muốn cùng ngươi cùng nhau làm toàn bộ nhiệm vụ này!"

      Oh oh, Tứ ca thân ái của , rốt cuộc gặp được.

      Thanh Sơn Bạch Lang lập tức rống : "Ngươi muốn chết phải ? Ngươi mà dám đến ta đánh chết ngươi!"

      Ngay sau đó kèm theo động thái S, M, kẻ cơ bắp cầm roi cuồng nhiệt đánh nam nhân trắng nõn khác.

      lão Ngũ Tiêu Sái còn cố ý tỏ ra cảm giác rất thích thú, còn gửi qua biểu cảm khiếu khích đáng đánh đòn: “Lão Nhị, ta ta ngươi! ngươi đáng ghét đó~~~"

      Lão đại im lặng, lão Tam im lặng, Tây Hồ cũng trầm mặc.

      Đoàn người chuẩn bị giải tán ăn tối, Tiêu Sáu vẫn còn kích động chưa dứt, hai mắt lấp lánh hỏi Tây Hồ: “Tứ ca, chị dâu đâu rồi?”

      rất muốn phỏng vấn chị dâu chút, muốn biết tâm tình của chị dâu giờ phút này như thế nào, có mãnh liệt sôi trào như hay ?

      Tây Hồ: "Có việc, ra ngoài rồi."

      Tiêu sái: "A, ta còn muốn thêm QQ của chị dâu! Tứ ca, ngươi đem số Q chị dâu cho ta trước, để ta thêm chị dâu."

      Sau lúc lâu, Tây Hồ nhàn nhạt câu: "Vợ của ta, ngươi thêm làm cái gì."

      Lúc này đổi lại những người khác im lặng.

      Tây Hồ tiếp: "Ta ăn cơm." rất nhanh chóng, QQ trò chơi lần lượt logout.

      Chờ Tây Hồ vừa , mấy người trong nhóm lại ầm lên.

      Tiêu Sái phát ra biểu cảm sụp đổ: "Tứ ca vậy mà tự chối ta!" Quá đau lòng rồi !

      Thanh Sơn Bạch Lang mừng rỡ: "Đáng đời! đối với loại mặt hàng YD như nhà ngươi, phải như vậy!" Lão Tứ sớm làm như vậy rồi.

      Lão đại lắc đầu: "Lão Tứ hôm nay, có chút khác thường." giống như trước đây, cũng đối xử với lão Ngũ rất mến, mà giọng điệu vừa rồi ràng cho thấy từ chối. Còn chuyện nhảy núi cũng vậy, nếu như phải là biết nhảy xuống nhận được nhiệm vụ, vậy chỉ có thể dùng hai chữ động kinh để hình dung thôi.

      Lão Tứ động kinh? Mọi người lắc đầu, người nào cũng có thể lão Tứ có khả năng.

      Dường như nghĩ đến điều gì, lão Tam đột nhiên hỏi bọn : "Các ngươi còn nhớ , lão Tứ trước kia ở trong bang hội lúc từ chối câu?"

      Tiêu Sái vò đầu, xong rồi, cái này nghĩ ra.

      Tây Hồ thường xuyên chuyện trong bang hội, phần lớn lúc làm nhiệm vụ giết BOSS, mới lên tiếng chỉ huy trong đội ngũ.

      Nếu như trong thực tế từ chối , vậy càng gì, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, vẻ mặt xa lánh lễ phép, như vậy giết chết trái tim thiếu nữ ngây thơ lòng say mê với .

      "Vậy cũng đến nỗi chiếm đoạt số QQ của chị dâu chứ." Tiêu Sái ai oán .

      tóm lại, Tây Hồ biểu , có vấn đề.

      Lão đại cau mày: "Chẳng lẽ là, lão Tứ Thu Thiên đến mức còn thuốc chữa?"

      Tiêu Sái: " đó, chính là muốn giữ lấy nàng ấy cách triệt để!"

      Thanh Sơn Bạch Lang: "Mẹ nó! Lão Tứ quả nhiên bị nhà ngươi ảnh hưởng!"

      Lão Tam: "Như vậy cũng tốt, lão Tứ cũng nên có lúc có nhu cầu đặc biệt."

      Con trai, dù sao cũng phải biết thành đàn ông. . . . . .

      Mà hai người trở thành trung tâm của cuộc thảo luận, hẹn mà cùng cũng hắt hơi cái.

      Thu Thiên khẽ thoa mũi, kỳ quái, ràng mặc rất nhiều quần áo lẽ lại bị cảm?

      Bắc Kinh cuối tháng , chính là thời điểm thời tiết lạnh nhất, có lúc gió lớn, thổi trúng cả đầu đau buốt.

      vừa ngồi lên xe buýt, mẹ Giang gọi điện thoại cho , muốn trực tiếp đến quánđồ ăn Quảng Đông tên là Tam Hoàn gần đó, là có hẹn ăn tối vơi người ta ở đó, muốn Thu Thiên hôm khác nhà ông ngoại.

      Thu Thiên đành phải xuống xe, đổi sang tàu điện ngầm, vui vẻ chạy đến quán cơm mà mẹ Giang .

      Khi tìm được nhà quán cơm này kinh ngạc phát


      quán cơm này, phải đổi tên thành quán rượu mới đúng, ở đây được trang trí tráng lệ như vậy.


      Vừa đến trước cửa, phục vụ giúp kéo cửa ra, tiếp đón khách mặc sườn xám mỉm cười hỏi có hẹn trước .


      số phòng đó cung kính dẫn vào thang máy lên tầng ba, chỉ vào gian phòng bảng ghi số phòng có tấm thẻ bài ở cửa phòng ghi là Tùng Trúc, ý bảo chính là gian phòng này.


      ra Thu Thiên sớm nghe thấy thanh trò chuyện của mẹ Giang, vì vậy lấy tay đẩy tầm thẻ rồi gõ hai cái lên cửa, sau đó đẩy ra.


      Khiến cho có chút kinh ngạc chính là lúc kéo cửa ra, nhìn thấy người rất cao, là chàng trai lịch trắng nõn, đối diện mỉm cười, mà mẹ của mình lại cùng dì xấp sỉ tuổi của mình ngồi gần đó vui vẻ trò chuyện.


      Vừa nhìn thấy Thu Thiên xuất , mẹ Giang lập tức vẫy tay: "Nhóc con, mau tới đây gọi dì Lâm." Sau đó chi vào chàng đối diện : "Con trai của dì Lâm, gọi là Văn."


      Bởi vì cha mẹ chức vị khá cao, nên Thu Thiên vẫn thường xuyên cùng cha mẹ đến gặp rất nhiều người lạ, tình huống như thế này đối với cũng còn xa lạ nữa, vì vậy lập tức chào hỏi cách tự nhiên: "Chào dì Lâm, chào Văn."


      Miệng dì Lâm cười khép lại được: "Con bà bộ dáng rất xinh đẹp, lại đáng nữa." Sau đó dặn dò con trai mình: "Văn Hiên này, con cùng em ấy nhiều chuyện nhé!" Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ chuyện.


      Đối mặt với vẻ mặt có dụng ý khá của hai bà mẹ, trong lòng Thu Thiên khỏi lộp độp chút.


      Đây là sao? Trời rất lạnh muốn chạy đến đây ăn cơm, chẳng lẽ vì muốn gặp người tên Văn này?


      Nghĩ đến đây trong lòng có chút thoải mái, vì vậy vẻ mặt có chút lạnh nhạt im lặng ăn cơm.


      So với Thu Thiên, người được gọi là Văn đó lại có vẻ tự nhiên nhiều hơn, thỉnh thoảng lại gắp cho Thu Thiên và hai mẹ ít thức ăn, hơn nữa nhiệt tình hỏi Thu Thiên có cần gì .


      Sau khi ăn cơm xong, mẹ Giang và dì Lâm lại dưới tầng khách sạn có vườn hoa có thiết kế rất đẹp, hai người ra sức quảng cáo, Thu Thiên thể làm gì khác hơn là theo Văn xuống tầng .


      Nhìn Thu Thiên nhàm chán cúi đầu nhìn mũi chân cũng chuyện, Văn thể làm gì khác hơn là ho tiếng, sau đó duỗi tay về phía "Giới thiệu lại chút nhé, Văn Hiên, tại là năm nhất nghiên cứu sinh."


      Người ta đưa tay ra còn mỉm cười với Thu Thiên thể làm gì khác hơn là bắt tay lại: "Giang Thu Thiên, sinh viên năm thứ hai."


      Văn Hiên là người vô cùng lễ phép, cầm mấy giây liền lễ phép buông ra.


      "Gặp mặt như vậy có chút lúng túng, nhưng hi vọng em biết, biết em lâu rồi, vẫn hi vọng gặp mặt lần."


      "Oh?" Thu Thiên hơi kinh ngạc, là bởi vì ta thẳng, tiếp là ta biết mình.


      Văn Hiên làm tư thế nhún vai: "Đối với ý tưởng đặc biệt của trưởng bối.... ủng hộ, nhưng mà đối với tác phẩm thiết kế của em, rất thưởng thức." Sau đó ánh mắt sáng lên, mỉm cười nhin : "Người đạt giả nhất Cuộc thi thiết kế xây dựng thương mại ở trường đại học, Giang Thu Thiên."


      Thu Thiên sửng sốt, mặc dù bản thân từng đạt giải, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng điều này có thể đại biểu cái gì; nhiều lắm là tác phẩm thiết ké lúc đó so với đối thủ cạnh tranh tốt hơn chút mà thôi.


      Hôm nay tại trong miệng người khác nghe được tán thưởng , hơn nữa còn là người dáng dấp cũng tệ lắm, trong lòng có chút bất ngờ.


      Nhưng vẫn luôn khiêm tốn, khoát tay : "Em tốt như vậy."


      Văn Hiên là cười cười: "Thu Thiên học muội, đừng quá khiêm tốn. Phải biết, người mà biết cũng từng tán thưởng tác phẩm của em. có thể cho em phải tác phẩm nào cũng có thể lọt vào mắt người đó."


      Thu Thiên càng xấu hổ: "Vậy, cám ơn bạn của khen ngợi."


      Văn Hiên lại khoát tay chặn lại: "Người kia cũng phải là bạn của ."


      Hả? Đây là tình huống gì?


      nhìn thấy Thu Thiên chăm chú nhìn mình, trong lòng đột nhiên nhảy cái, lại nghĩ tới con người tài hoa kia, ngược lại có chút bất đắc dĩ : "Là đối thủ." đối thủ cực kỳ mạnh.


      Đối thủ....Thu Thiên sau khi về đến nhà, vẫn còn nhớ nét mặt của Văn Hiên khi nhắc đến người kia, đó là chút cảm giác cam tâm và còn có khâm phục.


      Hơn nữa Văn Hiên , người kia họ Kỷ, cảm giác cái họ này hình như nghe thấy ở đâu rồi.


      Vừa nghĩ vừa đăng nhập vào trò chơi, ô tin nhắn ngừng chớp động, có chút ngạc nhiên, lại là tin nhắn Tây Hồ gửi lại cho .


      [Tây Hồ: sau khi lên on thêm Q để thảo luận chi tiết vấn đề nhiệm vụ.]
      Last edited by a moderator: 30/1/15
      Trâuhonglak thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 16: Tìm kiếm Vương Ngũ

      "Hì hì!" Nàng kiểm tra để tránh bản thân mình bị sặc, khóe mắt cong cong mỉm cười nhập số.

      bao lâu, hệ thống lập tức báo: Quản lý viên XXXX chấp nhận bạn gia nhập.

      Vào nhóm Q, Thu Thiên nhìn thành viên trong nhóm, đúng như nàng suy nghĩ, chỉ có lão Đại Tiêu sái bốn người bọn họ, hơn nữa hình như tất cả mọi người đều off.

      Vừa mới chuẩn bị lên tiếng chào hỏi, bên góc phải màn máy tính hệ thống QQ phát ra khung chát, Tây Hồ gửi tin nhắn đến: “ trở về? nàng thêm ta làm bạn tốt ."

      Bàn tay Thu Thiên đặt bàn phím bỗng nhiên dừng lại.

      Tại sao, lại muốn nàng thêm làm bạn tốt? Loại cảm giác này giống như nàng mong muốn thêm làm bạn tốt vậy, lời này nghe vặn vẹo quá!

      Bên này Thu Thiên vẫn có động tĩnh, Tây Hồ thể làm gì khác hơn lại đem lời này gửi đến lần thứ hai.

      Lúc này, khung chát mới bật ra hàng chữ.

      Thu Thiên: "Ngươi là Phục Cơ à?" kèm theo biểu cảm chớp mắt, "Ta chưa bao giờ thêm người xa lạ làm bạn tốt cách bừa bãi cả."

      Người xa lạ? Ở đầu bên kia máy vi tính Tây Hồ đầu tiên là sững sờ, hai giây sau lại bỗng nhiên bật cười, đôi môi đẹp đẽ cũng nhịn được nhếch lên. Tại sao cảm thấy người nào đó nghiến răng nghiến lợi những câu này đây.

      Ánh mắt sáng lên, rất nhanh trả lời : "Chúng ta phải người xa lạ." sau đó cũng gửi biểu cảm chớp mắt "Là vợ chồng."

      Ngay sau đó QQ có thanh vang lên, cửa sổ nhắc nhở Tây Hồ muốn thêm bạn là bạn tốt, kèm theo câu như sau: Phục Cơ thành khẩn muốn thêm Thu Thiên nương làm bạn tốt.

      Cái gì gọi là cho cái tát, sau đó lại cho quả táo ngọt chính là đây?

      Thu Thiên cảm thấy những câu này miêu tả rất đúng hình tượng con người Tây Hồ với trạng thái tâm lý như thế.

      Nàng vừa mới cảm giác mình chiếm được chút thượng phong, lập tức để cho nàng có cảm giác cảm giác này chỉ thuần túy là do nàng tưởng tượng ra mà thôi.

      Nàng muốn mượn cớ off QQ, cắt đứt những liên quan với người này bên ngoài trò chơi, lập tức gửi đến câu, giống như cây đinh đụng trúng bông vải, mềm yếu có lực.

      Bất đắc dĩ trừng mắt, thể đưa tay đánh người mặt cười, thêm cứ thêm thôi.

      Vì vậy, bạn Tây Hồ cứ như vậy quang minh chính đại chiếm dụng vị trí bạn tốt bên trong QQ của Thu Thiên.

      Thêm làm bạn tốt xong, hai người nhìn danh sách bạn tốt của mình sáng lên, đồng thời đánh ra câu: "Tìm Vương Ngũ ?"

      đúng những từ đó chữ cũng thiếu?

      Thu Thiên hơi sững sờ, lập tức liền lấy lý do vì hai người bọn họ đều chú ý đến nhiệm vụ này như nhau, nên câu ta lên trò chơi trước, suy nghĩ chút lại nòi dò câu: "Mở QQ bị giật." Nhân cơ hội đó đóng QQ lại.

      Tây Hồ híp mắt lại, nhìn lại câu kia lần nữa, thấy trong trò chơi nhắc nhở Thu Thiên online, lúc này mới tắt cửa sổ chát.

      Thu Thiên vừa tiến vào trò chơi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

      nam tử nhàng ngồi ở ngựa, tay nhàng đung đưa cây quạ, như có điều suy nghĩ nhìn nàng.

      Nàng cũng thể được đây là cảm giác gì, ràng hình tượng ngọc phiến thư sinh được thiết lập như vậy, nhưng nàng lại cảm thấy người sau lưng điều khiển nhân vật thư sinh cũng nhìn nàng.

      Trong đầu đột nhiên lên ánh mắt sáng ngời, Thu Thiên vội vàng lắc đầu cười cười, quả nhiên là bị dụng ý khác của mẹ trong bữa ăn tối vừa rồi làm ảnh hưởng.

      Nhéo nhéo mặt của mình hơi đau, ngước mặt lên phát Tây Hồ mời nàng cưỡi cùng ngựa, Thu Thiên lập tức nhấn đồng ý, nhanh chóng nhảy lên ngựa trắng.

      Trong trò chơi có chức năng tự động tìm kiếm, đương nhiên cũng có thể tìm kiếm NPC toàn bộ bản đồ.

      Nhưng khi gõ tên Vương Ngũ vào, hệ thế lại nhắc nhở: tìm được NPC!

      Chẳng lẽ là do Tàng Nhiệm Vụ, cho nên tên Vương Ngũ bị NPC xóa rồi?

      Hia người ở Vụ Tây Thôn lúc, dường như đem nửa thôn mấy vòng, dọc đường gặp thêm mấy NPC nhưng đều phải là NPC nhiệm vụ.

      trắng ra là chỉ vào dấu hỏi lớn, ngươi điểm vào nàng, nàng cũng chỉ biết mấy câu quan trọng thôi.

      Vì vậy, phía dưới còn có đoạn đối thoại này.

      Vương Ma thúc: "Hoan nghênh đến vụ tây thôn! Khách quan muốn tới ăn bánh vừng sao? Bánh vừng ở Lý gia chúng ta người trong thôn đều thích ăn, thôn trưởng đề chữ tặng ta!" xong, chỉ vào tấm bảng lớn sau lưng, năm chữ to ràng: "Càng ăn càng khỏe mạnh!"

      Tây Hồ và Thu Thiên nhìn nhau, cùng.....

      Tam đại thẩm: "Ơ ~ đây phải là người đẹp cùng người tuấn tú đó sao? Các ngươi theo thôn trưởng về rồi sao?" Mắt nhìn chằm chằm hai người, sau đó đột nhiên vung tấm lụa lên "Người trẻ tuổi, tinh lực dồi dào rất dồi dào." Hơn nữa còn lặp lại lại hai chữ tràn đầy, lặp lặp lại đến mười lần mới xuất nữa.

      Tây Hồ Thu Thiên nhìn nhau, Thu Thiên nhanh chóng quay đầu, đoạn đối thoại này quá bỉ ổi! Qúa bỉ ổi!

      Hỉ nương: "Ta năm nay mới mười tám, xinh đẹp như hoa, vị công tử kia đến cưới ta hả?" ánh mắt chớp chớp về phía Tây Hồ, xấu hổ uốn éo thân thể "Người ta, người ta chịu nổi đâu đó!~~ người ta muốn để thôn trưởng chủ trì công đạo."

      Tây Hồ cười ha ha, Thu Thiên khinh bỉ liếc cái, hừ, nam nhân mặt dày này!

      Nhưng Thu Thiên lại ngờ được lúc nàng trừng mắt liếc, ở trong mắt người xem lại càng giống như ám chỉ ghen.

      Người nào đó tâm trạng khỏi rất tốt cong khóe miệng lên.
      Last edited: 5/2/15
      Trâuhonglak thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      đường gặp NPC cực phẩm như vậy, thời gian lại trôi qua ít.

      Bước , đến dàn doa bìm bìm, vất vả mới thấy Tiểu Đồng tóc buộc thành hai bím tóc lớn, nằm sấp đất chơi bùn.

      Thấy Tây Hồ và Thu Thiên dắt ngựa về phía , Tiểu Đồng lập tức đứng lên, bàn tay bé lấm bẩn vẫy vẫy chạy về phía bọn họ.

      "Phụ thân rồi, trong thôn chúng ta có người nào tên Vương Ngũ! ở sau núi!"

      Tây Hồ và Thu Thiên liếc nhau cái, rốt cuộc cũng nhắc tới Vương Ngũ! !

      Nhưng Tiểu Đồng kia vừa xong, đợi người khác phản ứng lại, bản thân lại quay đầu chạy về tiếp tục xem ai ra gì chơi bùn.

      Thu Thiên liếc mắt nhìn Tây Hồ, phát vẻ mặt cũng hắc tuyến nhìn Tiểu Đồng.

      Hai người thể làm gì khác hơn là giục ngựa lúc, dần dần tới con đường hơi trống trải, bên đường có tấm bảng đến mức thể hơn nữa, viết hai chữ: phía sau núi.

      Đường núi dễ , độ dốc cao, đúng lúc này, đột nhiên từ bụi cỏ ven đường có người ra, nhìn về phía bọn họ sau đó lại trở về.

      Mặc dù hơi bất ngờ ở nơi này lại có người bỗng nhiên ra, nhưng Thu Thiên vẫn nhanh mắt nhìn thấy tên đầu , thôn trưởng.

      chừng thôn trưởng biết Vương Ngũ ở chỗ nào?

      Hai vội vàng vội vàng theo, lại phát thôn trưởng nghiêng đầu nhìn bọn họ chút, mỉm cười ngoắc ngoắc tay với bọn họ: "Hoan nghênh đến với vụ tây thôn, tại hạ là thôn trưởng. đến vụ tây thôn chúng ra, thức ăn ngon nhất chính là bánh vừng của Lý gia, hai vị nhất đinh mua chứ? Nếu như ngại, cho tại hạ cây, tại hạ cùng hai vị vừa ăn bánh vừng, vừa mang hai người dạo chơi vụ tây thôn."

      Mấy lần đều lặp lặp lại vẫn là những lời này, Thu Thiên cảm thấy hơi thất vọng, người thôn trưởng này tại sao vừa gặp đòi bọn họ bánh vừng.

      " thôi" Tây Hồ vỗ ngựa bạch "Chúng ta tiếp tục."

      Vì vậy lại quay lại chỗ cũ, lại gặp Lý Ma thúc, xuất phát từ tò mò, Thu Thiên vẫn nhấn vào cái.

      Lần này nội dung đối thoại lại khác hoàn toàn với lần trước.

      Lý bánh vừng: "Thế nào, các ngươi tìm được thôn trưởng? Mau đưa bánh vừng cho !"

      Nàng nhìn Tây Hồ, ràng là Tây Hồ cũng nhấn vào Lý Ma thúc, và thấy được đoạn đối thoại này.

      Tây Hồ trầm mặc chốc lát, hỏi Thu Thiên câu: "Nàng có phát , lúc vừa rồi nhưng NPC khác đều nhắc đến người."

      người?

      Thu Thiên suy nghĩ chút, viết chữ: "Ngươi là. . . Thôn trưởng?" nam nhân trung niên muốn ăn bánh vừng.

      "Đúng." Tây Hồ gật đầu. Từ đầu tới cuối, chỉ có mình Tiểu Đồng nhắc đến cái tên Vương Ngũ, nhưng lại có đoạn sau, hơn nữa phía sau núi quả có Vương Ngũ.

      trầm ngâm : "Nhưng vấn đề là, nếu như Vương Ngũ tồn tại, vậy tại sao Tiểu Đồng lại biết ở sau núi?"

      Đợi nào...! Phía sau núi. . . Phía sau núi. . .

      Thu Thiên cắn môi dưới, chân mày nhíu lạị đánh ra hàng chữ, đột nhiên cảm thấy có ý niệm miêu tả sinh động, mà, rất có thể chính là điểm mấu chốt liên quan đến nhiệm vụ tìm kiếm Vương Ngũ. Nhưng cuối cùng là cái gì?

      Lúc nàng suy nghĩ, chàng trai nào đó cũng nhìn màn hình, nhanh chóng nhớ lại tất cả hình ảnh vừa xảy ra lúc nãy.

      Chốc lát sua, trong lòng có cân nhắc.

      Dường như là đồng thời, canh tán gẫu đồng thời xuất hai hàng chữ.

      Thu Thiên: "Chẳng lẽ thôn trưởng chính là Vương Ngũ?"

      Tây Hồ: "Vương Ngũ là thôn trưởng."

      chỉ có Thu Thiên sững sờ, ngay cả người con trai nào đó, bàn tay vừa đáng xong chữ muốn lấy cái cốc bên cạnh, lại duỗi thân trở lại, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ áo tím trong màn hình.

      Đồng thời trong nháy mắt, Thu Thiên cũng kinh ngạc nhìn màn ảnh, chỉ cảm thấy lúc này nàng và Tây Hồ ăn ý vô cùng.

      Nếu như lúc nãy QQ hai người đồng thời đánh ra câu kia, Thu Thiên cảm thấy lời có chút xấu hổ, lúc này, chỉ cảm thấy trong lòng giống như có con sâu cứ nhúc nhích nhúc nhích.

      Khi Nàng vẫn còn kinh ngạc nhìn nam tử áo xanh màn hình Tây Hồ mua xong bánh vừng, lần nữa giục ngựa trở lại phía sau núi nơi lúc nãy gặp trưởng thôn.

      Tây Hồ: " thôi, thử xem chút."

      Lần này thôn trưởng vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức vui vẻ ra mặt, hai mắt cón bắn ra trái tim màu hồng, ngay tức khắc lôi kéo lấy Thu Thiên.

      Thôn trưởng: " tốt quá, bánh vừng! bánh vừng này ăn rất ngon! Sau khi nhai xong miếng, cảm giác lỗ chân lông cả người cũng được mở ra, lại cảm thấy cả người giống như thoải mái chạy ở Vụ tây thôn.”

      Ước chừng mấy giây sau, thôn trưởng lại bắt đầu cảm thán, lúc này mới màn hình hơi tối, trong màn hình đúng lúc xuất hàng chữ.

      Thôn trưởng: "Cám ơn hai vị, để cho ta tìm về được tâm tình của mình khi ăn loại bánh vừng này, có gì cần Vương Ngũ ta giúp, xin cứ việc !"

      Quả nhiên! ! !

      Mùa thu khỏi chắp tay trước ngực, vui mừng nhìn màn hình vi tính, nàng và Tây Hồ suy đoán đúng.

      Chỉ thấy thôn trưởng lại dài dòng mấy câu, hình ảnh lại khôi phục giống như bình thường, Thu Thiên vội mở ra thanh nhiệm vụ, nhìn thấy đó viết: " tìm được Vương Ngũ, đáp ứng cầu của Vương Ngũ, Diệt cho vụ tây thôn."

      Diệt ? ánh mắt Thu Thiên sáng lên; nhiệm vụ cuối cùng cũng bắt đầu thay đổi rồi.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :