Chương 9.1:
Edit: hongheechan
Tắt màn hình chat webcam, Lôi Thiệu Đình phiền não đứng dậy từ trước bàn làm việc, tới cửa sổ sát đất trước mở cửa sổ ra, vừa hút thuốc vừa nhìn sân nhà.
Hân Nhi chơi với người vú, chơi xích đu.
Trước kia sau khi công việc của chấm dứt bồi Hân Nhi, nhưng hôm nay hoàn toàn có tâm tình, tâm tư của vẫn lượn quanh Hắc Tương Lăng, buổi sáng lúc xuống lầu ngủ ngon, bộ dáng mệt mỏi cứ mực luẩn quẩn trong đầu .
ra , buổi sáng lúc lên lầu cầm cặp tài liệu, chuẩn bị ra cửa làm, có nghĩ qua phải đến cùng chuyện, nhưng tức giận trong lòng còn chưa tiêu tán toàn bộ, lại nghĩ đến lúc Thôn Thượng Chính Dã đưa về nhà, dáng vẻ thân mật tựa sát , đốm lửa trong lòng kia lại bắt đầu cháy rừng rực.
Vì vậy cho đến khi lái xe ra cửa, vẫn thêm nửa câu với .
Chắc tâm tình làm hôm nay của nhất định rất ấm ức.
Lôi Thiệu Đình hút thuốc xong, phiền não muốn trở về bàn làm việc tiếp tục công việc, nhưng làm thế nào cũng tập chung được.
Sau khi miễn cưỡng cầm bút lên viết ít chữ, thất bại bỏ bút lại.
"Hay là tìm !" Lôi Thiệu Đình cầm chìa khóa xe lên, lao ra thư phòng.
Sau khi xuống lầu, vội vã dặn dò tiếng với người vú tiếng, ngay sau đó lái xe ra cửa.
tới bên ngoài tổng bộ tập đoàn Hắc Đằng, dừng xe ở gần đó, vội vã vào trong công ty, xem thời gian, có thể theo kịp ăn chung bữa trưa với .
Nhưng khi vào công ty, qua quán cà phê có thêm ở trong công ty nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ra từ thang máy, hơn nữa tới quán cà phê.
có hẹn với người khác rồi hả?
Lôi Thiệu Đình đứng ở trước thủy tinh, nhìn hướng đến.
chuyên chú nhìn đến bàn, nơi đó có người đàn ông đợi , mà người người đàn ông kia nhìn thấy Hắc Tương Lăng đứng lên, khẽ quay đầu lại mỉm cười với .
"Thôn Thượng Chính Dã chết tiệt!" Lại là ta! Lôi Thiệu Đình nổi trận lôi đình, ngờ Hắc Tương Lăng lại mau chóng gặp mặt Thôn Thượng Chính Dã riêng như vậy, chẳng lẽ quên mất tối hôm qua bọn họ mới vì tên này mà tranh chấp sao?
Lửa trong ngực nhất thời nổi lên, Lôi Thiệu Đình xoay người vào phòng cà phê, khi tới phía sau Hắc Tương Lăng vừa đúng lúc nghe thấy Thôn Thượng Chính Dã đắm đuối đưa tình với ——
"Tương Lăng tiểu thư, hôm nay tôi hẹn em gặp mặt là muốn cho em biết, tôi quan tâm quá khứ của em, tôi thích em, nếu người đàn ông tối hôm qua kia phải người em , mà em đồng ý lựa chọn tôi, vậy hãy lui tới với tôi!" Thôn Thượng Chính Dã dịu dàng tỏ tình với Hắc Tương Lăng, lời vừa mới xong, cảm thấy bàn dùng cơm bị bóng đen bao phủ.
ngẩng đầu nhìn lên , lại nhìn thấy người tối hôm qua gầm thét với , chính là người đàn ông muốn cút, đứng ở phía sau Hắc Tương Lăng.
Mắt trợn to, nét mặt Thôn Thượng Chính Dã giống như nhìn thấy quỷ!
Hắc Tương Lăng hiểu vì sao Thôn Thượng Chính Dã đột nhiên lộ ra nét mặt kia, nhưng có tâm tư để ý Thôn Thượng Chính Dã, chỉ nghĩ cách nhanh chuyện cho ràng.
"Thôn Thượng tiên sinh, tôi ——" Vừa mới muốn mở miệng chuyện, phía sau lại có người tự động giúp lời tiếp theo.
" ấy là người phụ nữ của tôi! Tối hôm qua có nghe sao? Hôm nay lại vẫn dám đến quấy rầy ấy? ! Có phải chán sống rồi hay ?" Giọng trầm thấp vui của Lôi Thiệu Đình vang lên.
"Lôi? !" Hắc Tương Lăng đột nhiên đứng dậy, nhưng phát mặt đen sì đứng ở phía sau mình. Hỏng bét, gặp mặt Thôn Thượng Chính Dã lại bị bắt gặp, nổi giận nổ mới là lạ! "Lôi, hãy nghe em , em đến gặp Thôn Thượng tiên sinh là vì em ——"
Hắc Tương Lăng kinh hoàng nhìn tức giận đen mặt, di endà nl êq úyđ ônn muốn giải thích, nhưng lại thèm nhìn cái.
"Ta biết , em phải tìm ai, muốn ước hẹn với ai, phải là em tự muốn, mà là cha em an bài! Em chỉ thuận theo cha em an bài, lại hề để ý đến cảm thụ của ." gầm thét, trợn mắt lại trừng mắt với Thôn Thượng Chính Dã.
rất muốn vặn gảy cổ tên kia.
"Lôi, hôm nay em gặp mặt Thôn Thượng tiên sinh liên quan đến cha, là em muốn cùng ta ——"
"Là tự em muốn gặp mặt với ta sao?" Cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn rồi, cái nhìn này, mang theo lửa giận hừng hực.
" đúng! Là em muốn ——" Nhìn bộ dáng trong cơn giận dữ, luống cuống, vừa tô vừa đen rồi.
"Hắc Tương Lăng, muốn em biết, nếu như em muốn , muốn Hân Nhi, vậy đừng chạm mặt với người này, người cha em an bài cũng tốt nhất tránh ra, nếu giữa chúng ta rất khó tiếp tục nữa, tình cảm của chúng ta bị hủy ở trong tay em và cha em!" bị chọc tức, ném xuống lời , hoàn toàn quan tâm ánh mắt của những người khác trong quán cà phê.
"Lôi, bình tĩnh chút, có lời gì chúng ta trở về phòng làm việc của em rồi được ?" Người ở chỗ này dùng cơm uống cà phê người đều là nhân viên của công ty, tất cả mọi người đều nhận ra , Hắc Tương Lăng lo lắng mặt mũi, kéo lấy , hi vọng đè xuống tức giận.
" lời có thể !" kéo kéo cánh tay, lùi lại bước, trợn mắt nhìn Thôn Thượng Chính Dã cái, quay đầu rời .
Hắc Tương Lăng hốt hoảng nhìn Lôi Thiệu Đình tức giận đằng đằng rời , vẫn cảm thấy quá thoải mái, đầu càng đau đớn hơn.
"Thôn thượng tiên sinh, tôi rất xin lỗi, tôi thể tiếp nhận theo đuổi của , mời bỏ ý niệm này !" muốn tiếp tục gây ra hỗn loạn trong quán cà phê, sau khi tỏ thái độ với Thôn Thượng Chính Dã, cũng rời .
Chương 9.2:
Edit: hongheechan
trở về phòng làm việc lấy chìa khóa xe và cặp tài liệu, xuống lầu lái xe đuổi theo Lôi Thiệu Đình về nhà, phải chuyện với tốt mới được!
Nhưng khi về đến nhà, lại nhìn thấy xe của Lôi Thiệu Đình.
vào trong phòng chờ trở về, kết quả, đợi lần chính là cả đêm, vẫn về nhà.
Hắc Tương Lăng rất khổ sở, biết chạy nơi nào rồi? Gọi điện thoại cũng nhận.
Buổi tối, nằm giường mình, cũng thể nào ngủ được giống tối hôm qua, cuối cùng thể làm gì khác hơn là chạy đến phòng của con , muốn mình cái giường có nhiệt độ của người đó.
************
Sắc trời tờ mờ sáng, bóng dáng cao lớn đẩy cánh cửa nối liền với gian phòng kia, vào trong phòng của con .
đổi bộ quần áo thoải mái, mặc tây trang vào, xách theo hành lý đơn giản, Lôi Thiệu Đình uống rượu ở hộp đêm cả đêm, đến năm giờ sáng sớm mới vào cửa.
cả đêm ngủ, vẻ mặt mệt mỏi đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn người phụ nữ mình và con , nhìn khuôn mặt hồn nhiên giống nhau của họ, tâm tình kích động và phức tạp của khó có thể dùng lời diễn tả được.
Trong lòng vẫn tức giận như cũ, vì họ mãnh liệt, sợ và con bị cướp .
luôn luôn quá để tâm đến tình cảm, vì , nguyện ý để tâm xuống, vì con , nguyện ý bỏ qua thân phận độc thân bước vào trong hôn nhân, tất cả đều xuất phát từ tình với .
làm như vậy, chẳng lẽ còn đủ sao?
hiểu, tại sao Hắc Mộc Thác chậm chạp chịu buông tay? Vì lão nhân gia chịu để cho con dời đến Đài Loan ở lâu dài sao?
! Lần này sau khi chạy về Đài Loan xử lý tốt công việc, quyết định gặp mặt lão nhân gia ông lần, lúc này muốn trực tiếp hỏi rốt cuộc lão nhân gia có cầu hay bất mãn gì với ? muốn ngả bài, tuyệt đối phải nhanh biết điểm mấu chốt chút, nếu quan hệ giữa với Hắc Tương Lăng vĩnh viễn thể giải quyết.
muốn kết hôn với , cuộc sống ở chung như này với , có chút cảm giác an toàn nào.
"Lăng, em chờ , tối nay sau khi trở lại Tokyo, tìm cha em để hỏi cho !" Ngón tay nhàng mơn trớn gương mặt tỉ mỉ của , vén sợi tóc tán loạn ở gò má , mặc dù trong lòng còn tức giận, nhưng ánh mắt dịu dàng thâm tình thể rất nhiều.
Sau khi cúi đầu hôn con ngủ say cái, lúc này Lôi Thiệu Đình mới quay người .
Nửa giờ sau, đáp máy bay trở về Đài Loan, vừa xuống, liền bắt tắc xi Đài Bắc.
Bây giờ là chín rưỡi, ở tắc xi, cầm điện thoại di động gọi điện thoại liên lạc với nhân viên công ty."A Mạch, khoảng 40 phút sau tôi tới công ty, cậu giúp tôi chuẩn bị trước tài liệu thảo luận, đặt ở bàn của tôi."
"Lôi Tổng, tài liệu cũng OK rồi..., ngày hôm qua trước khi tan việc tôi để vào phòng làm việc của ." A Mạch cực kì có tinh thần đáp lời.
"Gần đây làm việc rất có năng suất hả! Xem ra tháng trước tôi tăng thêm tiền lương là quyết định đúng đắn nhỉ." A Mạch là người đáng tin cậy, mặc dù bình thường nhiều chút, nhưng đây chỉ là khuyết điểm có thể nhịn.
"Đúng vậy đó, Lôi Tổng minh, Lôi Tổng cho thêm tiền lương, xứng đáng tôi làm trâu là ngựa vì Lôi Tổng." Chân chó được lí lẽ!"Lôi Tổng còn phân phó cái gì, tôi lập tức làm theo."
"Buổi trưa sắp xếp bữa tiệc, tôi mời tất cả đồng nghiệp ăn cơm, nhân tiện thảo luận công việc, nhà hàng do cậu quyết định, giá tiền có vấn đề, tôi ——" di end ànl êq úyđ ôn Lôi Thiệu Đình còn chưa hết lời, đột nhiên cảm thấy tắc phanh gấp, còn kịp ngẩng đầu nhìn xem xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy hồi tiếng va chạm mạnh mẽ.
Kính chắn gió phía trước đột nhiên vỡ vụn, cả thân thể Lôi Thiệu Đình lao về phía trước, vai trái đụng vào thành ghế phía trước.
Lực va chạm mạnh mẽ khiến cho điện thoại suýt nữa rơi từ trong tay xuống, nắm chặt lấy điện thoại di động, cảm thấy thân thể mình nhanh chóng bị đè ép, chân kẹp ở dưới mặt ghế đau nhói, cảm giác khủng hoảng ngay lập tức nhấn chìm .
"Này, này, Lôi Tổng ——" A Mạch ở đầu kia nghe tiếng va chạm qua điện thoại di động, sợ đến mức từ ghế nhảy dựng lên, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh."Lôi Tổng chuyện với tôi ! xảy ra chuyện gì vậy? Lôi Tổng ——"
"A Mạch. . . . . ." Chân bị ghế ngồi đè chặt, bắp chân phải truyền đến cảm giác nhoi nhói, đau đến mức khiến cái trán toát ra mồ hôi lạnh."A Mạch, cậu nghe thấy lời của tôi . . . . . . A Mạch?" Cắn răng cố nhịn đau đớn, như còn hơi sức cầm điện thoại đến gần lỗ tai, chỉ có thể yếu đuối gọi A Mạch.
Lôi Thiệu Đình ngẩng mắt nhìn tình trạng của tài xế phía trước, cả người đối phương bị bao phủ trong túi khí an toàn, nhưng nhìn tình hình đầu xe phía trước xem ra, tài xế cũng lạc quan.
"Lôi Tổng, chuyện với tôi ! Đừng làm tôi sợ, lá gan của tôi lớn đâu ——" A Mạch nghe thấy tiếng Lôi Thiệu Đình, nhưng cũng từ bỏ, vẫn nắm lấy điện thoại kêu to.
Lôi Thiệu Đình mơ hồ nghe thấy A Mạch la lên, cố nén đau nhức truyền tới từ chân, cố gắng cắn răng chống đỡ, dùng hết hơi sức toàn thân cầm điện thoại đến bên tai."A mạch, tôi ở . . . . . đừng cao tốc xảy ra tai nạn xe cộ ——"
Cuối cùng cũng đáp lại.
"Thượng Đế phù hộ! Lôi Tổng, có bị thương ?" Trái tim a mạch ở đầu kia như sắp dừng lại, cuối cùng có thêm sức lực lần nữa.
"Có thể chân của tôi bị gãy xương, tại tôi. . . . . . bị chặn ở trong xe cách nào nhúc nhích. . . . . ." đau đến ngay cả chuyện cũng liên tục thở.
"Lôi Tổng, nhẫn nhịn chút, tôi lập tức báo cảnh sát, sau đó chạy tới tìm ! chờ tôi đó, nhất định phải chống đỡ được!"
"Tôi biết rồi, cậu mau tới đây nhanh ——" Tốn hết tia hơi sức cuối cùng hết lời, điện thoại di động còn chưa kịp tắt, từ trong tay run rẩy rơi xuống.
Nhìn cũng còn hơi sức nhặt điện thoại lên, Lôi Thiệu Đình vặn vẹo tư thế vị ép khó chịu mà cử động xe.
còn chưa đến mức đau đến ngất , dựa vào ý chí cường đại chống đỡ, hai mắt khổ sở nhìn ngoài cửa xe, hoang mang chờ đợi nhân viên cứu viện đến.
Chương 9.3:
Edit: hongheechan
"Mẹ, mẹ, ba đâu rồi?" Hắc Mộc Hân đứng ở bên cạnh mẹ, lôi kéo cánh tay mảnh khảnh của mẹ mình.
"Hân Nhi. . . . . ." Tối hôm qua Hắc Tương Lăng ngủ ngon, mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt đáng trắng noãn của Hắc Mộc Hân phóng đại ở trước mắt của .
"Ba ~~ con muốn ba!" Hắc Mộc Hân mới vừa xuống giường chạy vòng quanh gian phòng người lớn, rồi thất vọng trở lại bên trong gian phòng của mình, lay mẹ vẫn còn ngủ say dậy.
"Hôm nay là ngày ba Đài Loan, chờ ba hết bận. . . . . . Buổi tối trở lại thôi." Hắc Tương Lăng từ từ ôm con lên người, khe khẽ hôn cái ở gương mặt trắng nõn của con .
Tối hôm qua ngủ trong phòng con, biết Lôi Thiệu Đình có biết hay ?
Nếu trở lại, biết mới đúng! Hôm nay là ngày Đài Loan xử lý công chuyện, coi như tối hôm qua vì tức giận mà cả đêm về, sáng sớm hôm nay cũng phải trở lại cầm hành lý và hộ chiếu, nếu có trở lại, nhất định phát cũng ngủ ở giường của bọn họ.
"Mẹ, rời giường rời giường! Con muốn tìm ba chuyện!" Hôm nay biết tại sao Hắc Mộc Hân cực kì quấn người.
"Đợi đến buổi trưa ba bận rộn, mẹ lại gọi điện thoại cho ba, đến lúc đó Hân Nhi có thể chuyện với ba rất lâu đó." Duỗi ngón tay ra xoa cái trán, Hắc Tương Lăng cảm thấy đầu rất đau, cảm giác nhức đầu vẫn kéo dài từ hôm qua đến bây giờ, khiến dễ chịu.
"Được, buổi chiều con lại gọi điện thoại tìm ba." Dùng sức gật đầu cái, bé cong khóe miệng lên, cười khả ái.
"Ừ, nhưng. . . . . . đến buổi chiều rất lâu nữa, Hân Nhi vào phòng thay quần áo trước, chúng ta đến phòng bếp cùng nhau chuẩn bị bữa ăn sáng có được hay ?" Miễn cưỡng lên tinh thần, Hắc Tương Lăng ôm con xuống giường, về phòng nhìn chút, quả nhiên trong phòng rương hành lý của trong phòng thay quần áo thấy, hộ chiếu trong ngăn kéo cũng lấy , hiển nhiên, từng trở lại.
có trở lại, làm cho an tâm chút.
Mà vì nhức đầu, nên Hắc Tương Lăng quyết định cho mình ngày nghỉ."Hân Nhi, hôm nay mẹ xin nghỉ ngày chơi với Hân Nhi, sau khi ăn điểm tâm xong, mẹ đến sân vườn chơi xích đu với Hân nhi có được hay ?" Hôm nay để cho người vú nghỉ ngơi ngày vậy, quyết định tự mình chơi với con cho hết thời gian.
"YA! Quá tuyệt vời!" Hắc Mộc Hân thích nhất chạy đùa trong đình viện, còn thích cả xích đu ba tự tay làm ra vì bé nữa.
Hắc Tương Lăng ôm con xuống lầu, đến phòng bếp, gọi điện thoại cho người vú, cũng thuận tiện gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ.
Cả buổi trưa tiếp đó, Hắc Tương Lăng cùng đùa giỡn với con , nhưng thỉnh thoảng yên lòng, lòng của luôn kiềm chế được bay đến người Lôi Thiệu Đình.
Liên quan đến tranh chấp xảy ra giữa hai người, Lôi Thiệu Đình sau đó còn tức giận ngủ cùng giường với , chuyện này vẫn canh cánh trong lòng.
nên làm cái gì mới phải đây?
định tìm cha ràng, tỏ lập trường, phải là Lôi Thiệu Đình lấy, kiên trì phải gả tới Đài Loan cùng sống với Lôi Thiệu Đình, chỉ cần thái độ của đủ kiên định, cha phải thối lui!
Tốt! Cứ làm như thế !
muốn tìm cha, d iễnđ ànlê qu ýđ ônn lần này nhất định phải tỏ lập trường, cũng cần làm khó khiến Lôi Thiệu Đình uất ức như thế nữa.
"Hân Nhi, con và mẹ trở về tìm ông ngoại có được hay ?"
"Được, tìm ông ngoại. Sau khi tìm ông ngoại, buổi chiều nhất định phải gọi điện thoại cho ba đó!" Trong lòng Hắc Mộc Hân còn nhớ đến chuyện này, mặc dù cũng biết buổi chiều là lúc nào, nhưng rất kiên nhẫn chờ đợi buổi chiều đến.
"Ừ, chờ mẹ chuyện xong với ông ngoại, giúp Hân Nhi gọi điện thoại tìm ba." Hắc Tương Lăng vui vẻ đáp ứng.
Sau khi ôm Hân Nhi trở về phòng thay quần áo, Hắc Tương Lăng lái xe mang theo con trở về nhà chính.
Dọc theo con đường này, liên tục góp dũng khí, liên tục nghĩ đến nên chuyện với cha như thế nào?
Khi dừng xe xong ở nhà họ Hắc, dắt con thẳng vào nhà chính, tới cửa thư phòng của cha, muốn bước vào bên trong chuyện với ba, điện thoại ở túi áo khoác bỗng dưng vang lên.
Tiếng chuông điện tới là nhạc riêng của Lôi Thiệu Đình.
"Ba, ba!" Hắc Mộc Hân vui sướng ngẩng đầu quơ đôi tay với mẹ."Là ba gọi điện thoại cho con, con muốn nghe, con muốn nghe!"
"Hân Nhi là lợi hại, đúng là ba gọi điện thoại tới." Lôi Thiệu Đình chủ động gọi điện thoại cho , ra nội tâm của còn vui vẻ hơn con .
Hắc Tương Lăng ngẩng mắt nhìn cha ngồi ở sau bàn đọc sách, muốn tránh , quyết định đứng ở cửa nghe điện thoại di động.
"Hân Nhi ngoan, trước để mẹ nghe điện thoại , chờ chút để Hân Nhi điện thoại nha." Trấn an con trước, rồi nhanh chóng cầm điện thoại di động lên nghe điện thoại.
"Lôi, làm xong việc rồi sao?" Khóe mắt cười, khóe miệng khẽ nhếch cũng lộ ra nụ cười, tâm tình xám xịt hai ngày này của Hắc Tương Lăng, ngay lập tức sáng lên rất nhiều.
"Ách. . . . . . xin lỗi, tôi là nhân viên của Lôi Tổng, tôi họ Mạch. . . . . . . có thể dùng tiếng Trung chuyện với tôi được ? Vì tôi hoàn toàn hiểu tiếng Nhật, xin lỗi." A Mạch nghe tiếng Nhật hiểu, chịu trách nhiệm gọi điện thoại, tại cậu ở trong bệnh viện, chăm sóc bên cạnh Lôi tổng chân bị thương, hết sức yếu ớt.
Chương 9.4:
Edit: hongheechan
dự cảm xấu xẹt qua tim, ý cười khóe môi ngưng đọng lại, nắm chặt điện thoại di động, lập tức hỏi thăm A Mạch: " Xin chào Mạch tiên sinh, tại sao có thể dùng điện thoại di động của Lôi gọi điện thoại cho tôi? Lôi xảy ra chuyện gì sao?"
Hắc Mộc Thác nhìn thấy vẻ mặt khác thường của con , im lặng đứng dậy từ phía sau bàn đọc sách, mà hình như Hắc Mộc Hân cũng cảm nhận được mẹ khác thường, hai tay vung vẩy ngay lập tức dừng lại.
"Là như này, Lôi Tổng xảy ra tai nạn xe cộ bị thương, nhưng sao cả, Lôi Tổng chỉ cần nằm viện ở Đài Loan mấy ngày là có thể xuất viện, vì thế xin Hắc tiểu thư nên quá lo lắng. . . ."
" ấy bị thương? ! Bị thương đến hơi sức tự mình chuyện điện thoại với tôi cũng có sao? Như vậy còn sao cả?" Lớn tiếng, sắc mặt của càng thêm cứng ngắc khó coi.
Vừa nghe thấy xảy ra tai nạn xe cộ, cả trái tim Hắc Tương Lăng cũng rối loạn, giống như thể nghe thấy tiếng của , xác định tình trạng của , càng thêm hốt hoảng.
Tuy cầm điện thoại di động cầm góc váy chặt, vì lo lắng mà sắc mặt trắng bệch.
“Mẹ. . . .” Tiếng mẹ giống như sắp khóc vậy, Hân Nhi rất lo lắng, khuôn mặt nhắn nhìn mẹ mình, cũng sắp khóc. “Con muốn chuyện với ba. . . .”
Hắc Mộc Thác lượn qua bàn làm việc, đau lòng ôm lấy cháu ngoại, quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của con . “Tiểu Lăng, xảy ra chuyện gì sau?”
“Cha. . . . ấy xảy ra tai nạn xe cộ ở Đài Loan, bị thương, Lôi thậm chí. . . . Thậm chí thể chuyện với con, còn phải để người khác gọi điện thoại đến cho con. . . . nhất định ấy sợ con lo lắng, ấy. . . .” lâm vào trạng thái hoang mang lo sợ, hốc mắt ửng đỏ nước mắt khống chế được rơi xuống.
Nhìn con từ kiên cường độc lập khóc thành như vậy, tâm tình Hắc Mộc Thác vô cùng chấn động, đồng thời cũng cảm thấy áy náy.
ra, gia thế bối cảnh Lôi Thiệu Đình ông biết từ sớm, nếu hai nhà kết làm thông gia cũng coi như môn đăng hộ đối, huống chi đến gia thế bối cảnh, biểu của Lôi Thiệu Đình thời gian này thuyết phục ông, chỉ do ông ngại mặt mũi muốn đồng ý quá sớm.
Cho tới khi ông cố ý mang con tham gia bữa tiệc, cũng an bài Thôn Thượng Chính Dã đưa về nhà chuyến, cũng chỉ vì ông nghĩ làm tiếp lần khảo nghiệm cuối cùng―nếu Lôi Thiệu Đình Tương Lăng, tuyệt đối ra vẻ ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ, mà Thôn Thượng Chính Dã cũng xác nhận ý nghĩ của ta.
Trong lòng ông, Lôi Thiệu Đình phù hợp cầu với con rể của ông, ông nguyện ý tác thành cho bọn họ, nhưng lời này còn chưa kịp ra khỏi miệng, lại lấy được tin tức Lôi Thiệu Định xảy ra tai nạn xe cộ.
Nhìn bộ dạng đau lòng như lửa đốt của con , Hắc Mộc Thác cảm thấy áy náy, vì cảm thấy tự trách suy nghĩ và cách làm trong thời gian này. “Tiểu Lăng, hỏi thăm cặn kẽ chút, nếu tình huống tốt, con lập tức tới Đài Loan chuyến.”
Ông định giữ con ở lại bên mình, ép Lôi Thiệu Định sau khi cưới phải ở lại Tokyo, nhưng vì hai người nhau lòng mà mềm rồi.
“Cha. . . . con Đài Loan, cha tức giận cũng phản đối sao?”
“Muốn hãy , là giờ phút quan trọng rồi, cha còn có thể cái gì!” Kiên trì nữa, ông trở thành người có tội mất.
Hắc Tương Lăng cảm kích nhìn cha, nhưng cũng mãnh liệt lo lắng.
Nắm lấy điện thoại di động, mạnh mẽ cầu : “Mạch tiên sinh, tôi nhất định muốn điện thoại với Lôi, mời giao điện thoại cho ấy, để tôi nghe giọng của ấy chút!”
“Lôi tổng ấy, ấy―mới vừa ngủ, , ấy tại. . . . cần nghỉ ngơi.” A Mạch ấp a ấp úng.
Lôi tổng rất vất vả mới được nhân viên cứu hộ cứu ra từ trong xe bị đâm đến biến dạng, dùng tia hơi sức cuối cùng nắm lấy tay của giao phó, muốn nhất định phải tìm thấy điện thoại di động của ấy ở trong xe, trong điện thoại di động đầu có số điện thoại của Hắc tiểu thư, Lôi tổng bảo cần phải gọi điện thoại thông báo cho Hắc tiểu thư ngay đầu tiên, nhưng tuyệt đối phải giấu giếm thương thế, thể để cho Hắc tiểu thư lo lắng cho .
Vừa xong Lôi tổng ngất , tại mới vừa ngồi lên xe cứu thương, nào có hơi sức chuyện với Hắc tiểu thư chứ?
“Tôi muốn chuyện với ấy, . . . lập tức đưa điện thoại chuyển tới tay Lôi . Lập tức!” 89% là A Mạch dối, chỉ vì để an tâm mà thôi.
“Chuyện này. . . .” A Mạch u mê! ngờ Hắc Tương Lăng tiểu thư mới vừa chuyện còn nhàng, thế nhưng giọng điệu lại lập tức trở nên nghiêm túc như thế!
Chẳng lẽ muốn đuổi theo xe cứu thương sao?
Dù đuổi theo, cũng chỉ sợ Lôi tổng hôn mê thể chuyện điện thoại thôi?
“ thể giao điện thoại cho ấy đúng ? Vậy tôi đành tự bay đến đó, tôi muốn tận mắt nhìn thấy ấy, rốt cuộc tình huống bị thương có khiên tôi lo lắng nhiều .” phải lập tức gặp được !
Hắc Tương Lăng kiên trì, liên tục hỏi A Mạch gian bệnh viện mà Lôi Thiệu Đình bị mang đến.
A Mạch nghĩ ra lý do cự tuyệt trả lời, đành cho Hắc Tương Lăng địa chỉ bệnh viện.
Sau khi chờ Lôi tổng tỉnh táo lại, nhất định hỏi thăm về cuộc điện thoại này của , đến lúc đó trả lời Lôi tổng ra sao đây?
Vừa nghĩ tới có thể gặp phải kết quả bị mắng to, A Mạch liền ôm đầu!
Last edited by a moderator: 27/3/16
hoadaoanh và thuyt thích bài này.