Chương 7.1:
Edit: hongheechan
Chuyện vô cùng thuận lợi!
Liên tục hai ngày nghỉ trong bốn tuần lễ, đều bay tới Tokyo, trong tháng này, gặp cha của Hắc Tương Lăng nhiều lần, lại nhiều lần, nhưng vẫn chiếm được đồng ý của lão nhân gia.
Cha Hắc bác bỏ hôn , chỉ cho phép có thể tự do ra vào nhà họ Hắc, thăm Hắc Tương Lăng và Hân Nhi, cũng cho phép mang hai người về Đài Loan, sắc mặt Lôi Thiệu Đình trầm, tâm tình phiền não tới lui ở trong phòng khách.
Mỗi tuần lễ chỉ có thể đoàn tụ với vợ con hai ngày, thể thỏa mãn .
muốn nhiều hơn, muốn Hắc Tương Lăng và Hân Nhi mỗi ngày đều làm bạn ở bên cạnh , dưới bảo vệ và thương của .
" cần ngồi xuống uống trà trước ?" Hắc Tuấn bất đắc dĩ ngồi ghế sa lon, nhìn vị khách nhân nhân mời mà tới khổ não này.
Với việc Lôi Thiệu Đình nhiều lần mang đến kinh ngạc cho và cha, Hắc Tuấn có lòng nhưng đủ lực, muốn giúp mà giúp gì được.
"Rốt cuộc có hết sức giúp tôi hay ?" Lôi Thiệu Đình phiền não ngừng bước chân lại chút, ánh mắt sắc bén về phía quý công tử lịch kia.
"Tôi dùng hết lời ngon ngọt rồi, nhưng cha tôi hoàn toàn tán thành, lão nhân gia ông từ trước đến giờ thương em , muốn ông gật đầu đồng ý để em đến Đài Loan ở lâu dài, là chuyện rất khó khăn." Kể từ sau khi làm cha, Hắc Tuấn càng hiểu hơn tâm tình thương con của cha. "Nếu hôm nay có tiểu tử thúi xin tôi gả con đến Đài Loan, tôi cũng muốn gật đầu."
Nhớ năm đó em cố ý sinh đứa bé ra, ngay cả cha vui, nhưng vẫn đồng ý. Mặc dù cha ra điều kiện để Hân Nhi xuất trước mặt người ngoài, nhưng thực tế chăm sóc Hân Nhi vô cùng dụng tâm, tất cả đều vì cha quá thương em giá, chỉ sợ em bị chịu khổ chịu tội thôi.
Giữa cha con có tình cảm sâu nặng, cho dù thiếu Lôi Thiệu Đình ân tình lớn Hắc Tuấn cố gắng tốt giúp, nhưng vẫn đả động đến trái tim của cha Hắc.
Thấy Lôi Thiệu Đình nỗ lực tháng, Hắc Tuấn lĩnh ngộ được —— nhìn cha lúc này quyết tâm thả em rời khỏi Nhật Bản, cho dù Lôi Thiệu Đình là cha ruột của Hân Nhi cũng thế thôi.
"Cha thương con tôi vậy sao? Hân Nhi là con của tôi, tôi muốn đoàn tụ với bà xã và con , chẳng lẽ có lỗi sao?" Lúc này Lôi Thiệu Đình giận dữ ngút trời, giống như con gấu nóng nảy, cố ý muốn tới đạp phá sàn nhà Hắc Tuấn.
"Đúng vậy, sai." Hai tay vuốt trán, Hắc Tuấn thể làm gì.
giúp hết sức rồi, nhưng chiếm được kết quả như mong muốn, đó cũng là chuyện có cách nào khác.
"Tôi sai, nhưng tôi lại thể đoàn tụ với vợ và con , đây quả thực là ——" Cổ họng phát ra mấy tiết bất nhã, Lôi Thiệu Đình bị làm đến phát bực, tức giận gần như bộc phát ra hết.
"Xin lỗi, xin tiết chế xuống." Hắc Tuấn nhắc nhở ."Còn nữa, xin giảm lượng và tiếng bước chân xuống, đừng quấy rầy bảo bảo nhà tôi." Còn có bà xã thân ái của Thôi Ân Hoài nữa.
Lôi Thiệu Đình giận đến trừng ." tại tâm tình tôi cực kỳ khó chịu, thể dàn xếp chút hả?" Dám ở lúc lửa cháy đổ thêm dầu, thấy ngứa mắt.
nhịn được tức giận, còn muốn gầm thét mắng cho nghiền, lúc này nữ chủ nhân ôm bảo bảo khả ái xuống từ lầu, dienndaan-lequuy'don-chan hiển nhiên bị con hổ lớn dưới lầu này đánh thức.
" xin lỗi, tôi có quấy nhiễu hai người chuyện ?"
"Ân Hoài, em và bảo bảo bị đánh thức à?" Nhìn thấy vợ thân, Hắc Tuấn lập tức tiến lên, cưng chiều kéo bà xã, cúi đầu cho cái hôn dịu dàng."Chào buổi sáng."
Gương mặt Thôi Ân Hoài ửng đỏ tránh cái ôm của chồng ra, vì có Lôi Thiệu Đình ở đây, cử động quá thân của khiến hơi lúng túng.
"Các người có thể hôn tiếp quan hệ tới tôi." Cắn răng nghiến lợi! Nhìn dáng vẻ nhà ấm áp ôm hôn, cũng muốn mà! Nghĩ đến điên rồi!
Bất đắc dĩ nhìn bà xã đỏ mặt cái, Hắc Tuấn buông vợ và đứa bé ra, kéo cùng ngồi xuống.
"Lôi Thiệu Đình, tôi có biện pháp giúp , kế tiếp vẫn phải dựa vào bản thân thôi." Người khách mời mà đến này biết bao giờ mới có thể , Hắc Tuấn đành thẳng, để Lôi Thiệu Đình biết khó mà lui, biết rằng tìm giúp tay cũng vô dụng thôi.
Hả? ! giúp cho rồi sao? Vậy tính toán đoàn tụ của với Hắc Tương Lăng và con phải càng khó khăn thêm sao?
"Hắc Tuấn, câu này của có ý gì?"
"Ý tứ của Tuấn cũng giống ý của tôi, chuyện này thể dựa vào bất kì ai giúp tay, Lôi đại ca, phải lấy thành ý để biểu cho cha nhìn. Tôi nghĩ, cha nhất định muốn thử nghiệm thôi, xác minh xem có lòng Tương Lăng và Hân Nhi, mà phải vì Tương Lăng thừa kế tài sản, cha nhất định bị thành ý của đả động, gật đầu đồng ý thỉnh cầu của ." Còn là tâm tư của phụ nữ nữa.
Hai đấng mày râu thông minh suy nghĩ biện pháp cả tháng, mỗi lần ra tay đều được mà về, vẫn tìm được điểm mấu chốt, ngờ kết luận lại bị Thôi Ân Hoài ra ngoài dễ dàng.
câu thức tỉnh người trong mộng! Lôi Thiệu Đình kinh ngạc trừng mắt nhìn Thôi Ân Hoài, mà khuôn mặt Hắc Tuấn cũng tán thưởng nhìn bà xã của mình.
"Ân Hoài, cám ơn nhắc nhở, tôi biết làm thế nào rồi!" giây tiếp theo, Lôi Thiệu Đình chạy đến, ngồi xổm xuống nhiệt tình ôm Thôi Ân Hoài và tiểu bảo bảo, cảm kích cảm ơn với .
Hắc Tuấn ghen ghét mặt tối sầm lại, lập tức hất Lôi Thiệu Đình ra."Biết phải làm gì nhanh thực hành , đừng lãng phí thời gian ở chỗ này nữa."
Bà xã và con của thể cho người khác ôm loạn được, dù đối phương là em rể tương lai cũng vậy.
"Tôi đây!" cần Hắc Tuấn đuổi, Lôi Thiệu Đình lập tức đứng dậy mà rời .
huýt sáo bước nhanh rời , tâm tình hề phiền muộn như vậy nữa.
"Cảm tạ ông trời, cuối cùng cũng ai quấy rầy chúng ta." Cuối cùng khách mời mà đến cũng , Hắc Tuấn kéo bà xã vào trong ngực lần nữa, cúi đầu cho cái hôn nhiệt tình chạy dài.
************
Sân nhà rộng rãi của Hắc gia, cây hoa đào chưa nở rộ cùng với cây phong mang đến cho sân nhà loại phong tình khác lạ.
ông lão mặc tây trang màu đêm đứng nghiêm ở trong vườn hoa, ông thưởng thức sân nhà, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
Nhưng lúc này Lôi Thiệu Đình xuất , phá vỡ yên tĩnh này.
"Bác trai, cháu là Lôi Thiệu Đình, xin lỗi, lại tới quấy rầy bác rồi." Cho dù cha Hắc lấy thái độ chịu đồng ý với , nhưng Lôi Thiệu Đình vẫn lấy ra tôn trọng với trưởng bối, cung kính đứng ở phía sau ông lão.
"Làm sao cậu lại tới?" Hắc Mộc Thác chậm rãi xoay người, giọng lãnh túc giống y hệt con mắt lạnh lùng của ông, có thiện chí với Lôi Thiệu Đình."Tôi muốn nhìn thấy cậu."
Chương 7.2:
Edit: hongheechan
Thằng nhóc này tới gặp mặt nhiều lần, lòng muốn mang con và cháu ngoại của ông , điều này khiến Hắc Mộc Thác vô cùng vui.
"Bác trai, cháu quyết định chuyện rất quan trọng, nên đặc biệt tới tìm bác, muốn cho bác." Vì tôn trọng, nên quyết định ra kế hoạch kế tiếp của mình cho vị trưởng bối kính trọng này.
Hắc Mộc Thác lên tiếng, con ngươi thâm trầm nhìn chòng chọc vào người trẻ tuổi hăm hở này.
Dù ông có mấy phần tán thưởng với Lôi Thiệu Đình, nhưng biểu ra, ai bảo cậu ta cứ phương ngàn kế muốn mang con bảo bối mà Hắc Mộc Thác ông thương từ thương chứ.
"Nếu bác trai chịu gật đầu để cháu đoàn tụ với Tương Lăng và Hân Nhi ở Đài Loan cháu chỉ có thể ở lại, trước khi bác chưa thấy thành ý thương lòng của cháy, cháu ở bên cạnh Tương Lăng và Hân Nhi, chăm sóc họ."
" cần công việc để kiếm tiền tương lai cậu lấy cái gì để chăm sóc họ hả?"
khi lấy được con của Hắc Mộc Thác ông, chờ với lấy được quyền thừa kế gia sản, phải tiểu tử này tính toán rất kĩ rồi hả!
"Chuyện công tác cháu an bài rồi, các nhân viên của cháu đều là tinh , tất nhiên vận hành công ty tốt." thiết lập phòng làm việc tạm thời ở nơi này, vận hành công ty qua webcome."Bác trai, cháu xin bác hãy tin tưởng ánh mắt của con mình, cháu Tương Lăng tuyệt đối phải là ham muốn bất kỳ ích lợi gì của ấy, với bối cảnh tài sản của cháu cần lợi dụng tài sản của nhà họ Hắc để thêm gấm thêm hoa."
Thông báo quyết định ở ngoài, còn giải thích.
Lời của Thôi Ân Hoài đánh thức Lôi Thiệu Đình, cũng vì vậy cả gan tới trước mặt lão nhân gia lần nữa, biểu thị lòng của , tuyệt đối để điều đó bị nghĩ khác .
" sao? Được, vậy tôi nhìn xem." Tán thưởng lóe lên ở trong cặp mắt thâm trầm của Hắc Mộc Thác, vẻ mặt lão nhân gia vẫn vô cùng lãnh túc như cũ.
"Cháu để cho bác thất vọng, càng làm tổn thương Tương Lăng và Hân Nhi." Ánh mắt kiên định, tư thái ngang tang, Lôi Thiệu Đình hoàn toàn sợ ánh mắt sắc bén của Hắc Mộc Thác."Cháu trước, hẹn gặp lại."
Sau khi tạm biệt, bước chân vội vàng tới biệt viện nhà họ Hắc.
Hướng đó, là nơi Hắc Tương Lăng và Hắc Mộc Hân ở.
Hắc Mộc Thác nhìn bóng lưng cao lớn cường tráng của Lôi Thiệu Đình, khóe miệng chậm rãi nâng lên nụ cười thâm trầm.
ra ông phái người điều tra qua lai lịch Lôi Thiệu Đình từ sớm rồi, với gia tài và bối cảnh của ta, ông lại lắm.
"Tiểu tử này đơn giản!" Thân là người thừa kế thế lực của gia tộc khổng lổ, nhưng ta lại có tiếp quản công ty dưới che chở của cha mà còn tự gây dựng nghiệp, còn làm đến phát triển, giống như người đàn ông có thể đảm đương tất cả, tuyệt đối đúng tiêu chuẩn con rể của ông.
Chỉ là. . . . . . lịch sử của tiểu tử này quá phong lưu, khiến Hắc Mộc Thác hơi quá tán thành, vì vậy ông cần phải khiến tiểu tử này nếm chút đau khổ, mới tự mình thấy ràng đến cùng ta có đúng lòng Tương Lăng hay ?
Hắc Mộc Thác đứng tại chỗ, tâm cơ thâm trầm.
Tôi Thiệu Đình bước nhanh , đột nhiên có loại cảm giác ổn, mà cảm giác đó đến từ ánh mắt sắc bén phía sau lưng kia.
Thấy cha vợ tương lai dễ giải quyết, Lôi Thiệu Đình tự nhủ mình phải cẩn thận từng bước, tuyệt đối thể đấu thua lão nhân gia.
Lôi Thiệu Đình! Hãy lấy ra kiên quyết của đàn ông! Cố gắng lên!
************
tới biệt viện, lập tức nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh nho chờ ở trong sân kia.
tiến đến, bàn tay nắm eo nhắn tỉ mỉ, mà cũng chủ động tựa vào trong lồng ngực rộng của , ngửa lên nhìn cái cằm nhọn tinh xảo của , thủy mâu mang ít ưu buồn nhìn .
"Hôm nay đến khá trễ. . . . . ." chờ cả buổi trưa, con đợi cũng ngủ mất rồi, nên bị ôm trở về trong phòng.
" tìm Hắc Tuấn chuyện, vừa rồi cũng gặp mặt cha em." Đây là nguyên nhân đến trễ.
"Em biết ngay mà." nhàng thở dài hơi, kiên trì của người đàn ông này khiến rất kinh ngạc."Chuyện có khả năng có thể theo ý nguyện, em cảm thấy tình hình của chúng ta như bây giờ cũng có gì ổn mà, sao thuận theo ý của ba em ——"
" thể nào!" Quả quyết gạt bỏ.
tuần chỉ có thể gặp con và vợ hai ngày, hề thỏa mãn tí nào, |diễn_đàn'lêquýyđôn| huống chi ngày gặp nhau lại thể ở lại trong nhà họ Hắc, buổi tối đều phải thân mình ở trong khách sạn, thê lương mà!
" thể cũng phải làm theo, em dĩ nhiên biết tính khí của cha em." lại than thở, cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo ở huyệt thái dương, trận chiến tranh giữa cha và này khiến cho rất nhức đầu.
"Có biết hơn nữa ngày nào đó chuyện này được giải quyết." ngón tay nâng lên gương mặt trắng nõn buồn bực vui của , muốn nhìn dáng vẻ ưu buồn của như thế, cúi đầu tìm kiếm môi của , dịu dàng hôn lên."Hân Nhi ngủ rồi sao?"
Cái hôn dịu dàng tinh tế chỉ là bắt đầu kích tình, buông ra, nhìn vẻ mặt phấn hồng của .
"Ừ, Hân Nhi mới vừa ngủ." gật đầu cái, đưa mắt nhìn ngọn lửa có cách nào núp trong mắt , cảm giác tế bào toàn thân bị gọi tỉnh, thân thể càng lúc càng nóng lên.
Trong thời gian này, ban đêm hai người xa cách, ở trong khu nhà cao cấp của Hắc gia, mà phải đơn độc vùi ở khách sạn, vì vậy luôn nắm chặt thời gian ban ngày gặp nhau, cùng triền miên chỗ. Cho nên thời gian Hân Nhi ngủ trưa, tự nhiên thành thời gian bọn họ hưởng thụ riêng tư.
"Thừa lúc này để ôm em cái." Xoay ngang người ôm lên, ôm mềm mại nhàng vào trong nhà, tới phòng ngủ của .
chiếm cứ giường của , mà bị thân thể cao lớn của áp che ở phía dưới.
biết khát vọng, lấy thể lực kinh người của , tuyệt đối thể trong thời gian ngắn ngủi ở chung chỗ có thể thỏa mãn ; vì trấn an cảm xúc phiền não của , Hắc Tương Lăng dùng hết khả năng để phối hợp , cũng cự tuyệt hi vọng của , mà cũng làm thất vọng, mỗi lần triền miên luôn cho thể nghiệm đến thoải mái như thay đổi da thịt.
Vì vậy người đàn ông này làm cho lãnh hội được cảm giác hạnh phúc giữa nam nữ thân mật.
Thân thể uớt mồ hôi ngăm đen quấn lấy thân thể tuyết trắng mềm mại chặt chẽ, sau khi kích tình, kiều thở hổn hển nằm ngực kiên cố của .
Tay của quyến luyến vuốt ve mỗi tấc đường cong tỉ mỉ thân thể , giống như trận hoan ái kia còn chưa đủ vậy, lại muốn lật đè ở phía dưới, hung hăng lần nữa.
" được. . . . . . Hân Nhi sắp tỉnh rồi, em phải qua nhìn chút." Tay trắng mịn đẩy lồng ngực của ra, gương mặt đỏ lên, e lệ ngăn cản suy nghĩ xâm lược lần nữa của .
"Lúc nào mới có thể em thỏa mãn đây?" Ảo não dời khỏi thân thể , nằm ngang bên người , che giấu thân thể loã lồ cường tráng chút nào.
kéo cái chăn rồi ngồi dậy, đồng tình nhìn ." phải kiên nhẫn, đến ngày nào đó thôi ——"
Chương 7.3:
Edit: hongheechan
"! đợi nữa! Hay chúng ta tìm phòng, tìm căn phòng thích hợp ở gần đây để ở." Ngồi dậy, trịnh trọng nhìn , tâm ý quyết.
" ngàn vạn lần đừng làm theo cảm tính, căn bản cần làm như vậy!" muốn ở lại, vì cha tạm thời muốn để ? ! Vậy công việc của phải làm thế nào? "Lôi, nên hiểu ràng , mình ở nơi này mà suy nghĩ kĩ lại ."
Phủ lên mền giường, để cho gian tỉnh táo.
Khom lưng nhặt quần áo từ sàn nhà, sau khi nhanh chóng mặc vào, Hắc Tương Lăng chuẩn bị nhanh ra phòng ngủ.
Khi tay muốn mở cửa giọng kiên quyết của truyền đến từ phía sau ——
" quyết định rồi, mà quyết định này xin phép cha, nếu cha em phản đối, chính là ngầm cho phép làm như vậy."
hiểu được, cha Hắc muốn thấy thể thành ý, như vậy, thuận theo ý muốn của lão nhân gia, khiến lão nhân gia thấy tim của .
lòng người phụ nữ này, tuyệt đối phải trò đùa.
" nghiêm túc?" Quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông cường tráng ngồi giường, kinh ngạc tràn ngập trong tim .
" chưa từng có hư tình giả ý với em." Ngắm nhìn người phụ nữ mình , trong con ngươi cực nóng của Lôi Thiệu Đình có chuyên chú và cố chấp.
Có người đàn ông như vậy, Hắc Tương Lăng còn cầu gì khác rồi.
kích động xoay người dựa đầu vào ngực của , trước khi con tỉnh lại, muốn cho người đàn ông này nhiều an ủi hơn! chủ động hôn , mừng rỡ như điên.
************
Có Hắc Tương Lăng tán thành và Hắc Tuấn giúp tay, Lôi Thiệu Đình tìm được chỗ đặt chân dễ như trở bàn tay.
Căn nhà của ở sát vách với biệt thự theo kiểu Châu Âu của Hắc Tuấn, ngôi biệt thự kia lâu trước đây mới bán vì chủ nhà nơi khác.
Hắc Tuấn bỏ tay ra mua về, định sau khi con lớn lên chút, xây dựng lại hai ngôi biệt thự thành nóc, để vợ và con có gian ở rộng rãi hơn.
tại để Lôi Thiệu Đình ở nhờ.
Cho nên Lôi Thiệu Đình cần tốn nhiều sức, dừng chân ở Tokyo, mà mang Hắc Tương Lăng và Hân Nhi cùng đến biệt thự này.
Vì để cho nhà ba người đoàn tụ, còn tốn cả ngày mua dụng cụ cho nhà mới, hơn nữa bằng tốc độ nhanh nhất mời công ty nổi danh gắn thiết bị webcam, để ngày sau tiện xem việc buôn bán bên phía công ty ở Đài Loan, dễ dàng mở hội nghị với nhân viên ở Đài Loan.
Thứ hai, Lôi Thiệu Đình bay trở về Đài Loan, tuyên bố trước công ty tạm thời dời đến Tokyo ở, sau khi hoạch định và an bài chút, thứ năm lại bay trở về Tokyo, nhà ba người hoà thuận vui vẻ đoàn tụ ở Tokyo.
Sau hai tháng, Lôi Thiệu Đình sợ vất vả, bình thường qua webcam để liên hệ những hạng mục quan trọng với công ty, mỗi tuần cố định ngày bay trở về Đài Loan họp.
Hắc Tương Lăng vẫn từ nhà đến công ty làm như bình thường, vào chủ nhật và Lôi Thiệu Đình mang theo Hắc Mộc Hân trở về nhà chính để ăn cơm chung, mà Hắc Tuấn như người bạn thân, mỗi tuần đều đến tiếp khách, nghiễm nhiên dùng hành động để ủng hộ vị em rể chính thống tương lai này.
Hắc Mộc Thác để thành tâm của Lôi Thiệu Đình ở trong mắt, nhưng hơn hai tháng này tới bây giờ, vẫn đề cập đến chuyện để hai người kết hôn rồi đến Đài Loan sinh sống.
Xem ra, Lôi Thiệu Đình vẫn phải tiếp tục cố gắng thôi.
"Lôi, tối nay em về trễ chút, làm phiền dỗ Hân nhi ngủ, nhớ trước khi ngủ đưa ly sữa tươi cho nó uống..., như vậy Hân Nhi ngủ tốt hơn." Mấy ngày qua, cuộc sống nhà ba người rất đơn thuần, người vú vẫn đến chăm sóc Hân Nhi mỗi ngày như cũ, buổi tối sau khi người vú về nhà, trách nhiệm chăm sóc Hân Nhi rất tự nhiên mà rơi vào người hai người bọn họ.
Mỗi đêm, sau khi dỗ con ngủ, kế tiếp là thời gian riêng của hai người, sau đó bọn họ ngủ chung giường lớn.
Nhưng tình huống tối nay hơi khác, vì phải tham dự buổi dạ tiệc từ thiện với cha.
"Nếu mệt mỏi ngủ trước , cần chờ em đâu, bữa tiệc tối nay kết thúc rất trễ, tài xế chở em về."
"Sao đột nhiên lại muốn tham gia tiệc? Buổi sáng lúc ra cửa em có nhắc tới chuyện này mà?" di-nnd-nlê-úyđ-n ở trong thư phòng xem công văn qua webcome, Lôi Thiệu Đình xử lý công chuyện xong, tạm thời ngừng công việc, vì cuộc điện thoại này của mà chân mày khóa lại.
"Đây là công việc cha tạm thời giao xuống, dạ tiệc từ thiện này do cha và mấy người bạn cùng tổ chức, khách được mời có rất nhiều khách hàng đều là chỗ quen biết của em, theo lí em phải tham dự cùng cha." Hắc Tương Lăng giọng giải thích cho nghe.
"Em có chắc cha em chỉ đơn giản muốn em dự tiệc? có mục đích khác sao?" Điện thoại vừa truyền đến, Lôi Thiệu Đình đột nhiên xông lên cảm giác lo lắng.
Với thông minh của làm sao biết Hắc Mộc Thác có mục đích khác chứ? Lão nhân gia ông ấy hơn hai tháng cũng ra tay, ràng là đợi thời cơ thích hợp.
"Lôi, nên nghĩ cha em đáng sợ như vậy như vậy." Đó là hai người đàn ông sâu đậm, Hắc Tương Lăng cảm thấy khó khăn, biết nên đứng ở bên nào mới phải.
"Được rồi, tự thuyết phục mình, thèm nghĩ nghĩ đến người khiêu gợi mĩ lệ như em ở bữa tiệc đó bắt lại bao nhiêu ánh mắt của đàn ông nữa, cũng tận lực thèm nghĩ nữa, cha em có an bài vài thanh niên tài tuấn cho em biết hay ——" xong rất uất ức, giọng cũng rất chua.
"Lôi, có cần phải nghĩ theo hướng xấu như thế ?" Qua điện thoại, Hắc Tương Lăng cũng ngửi thấy được mùi dấm chua dày đặc của .
" nghĩ về lý do tốt, là vì nỗ lực muốn cho cha em nhìn thấy rất em và Hân Nhi, nhưng cha em vẫn xem thường." Ở Tokyo cố gắng làm hơn hai tháng, nhưng đả động đến tâm lão nhân gia chút nào, điều này làm cho Lôi Thiệu Đình bắt đầu phiền não.
"Cái người này gì vậy. . . . . . Là vì vậy mất kiên nhẫn hả?" phiền não khiến rất lo lắng, dù sao cũng là giữ lấy .
Trong lòng rất lo lắng, rốt cuộc nguyện ý vì mà bỏ ra bao nhiêu? Ranh giới cuối cũng của ở đâu? Liên quan đến cầu của cha, làm đến cùng tất cả sao? Với lại . . . . . cuối cùng có ngày mất kiên nhẫn rời ?
Lặng lẽ thở dài cái ở trong lòng, Hắc Tương Lăng trầm mặc.
trầm mặc của lan tràn đến đầu kia của điện thoại, Lôi Thiệu Đình mới giật mình, cho áp lực và lo lắng quá lớn rồi.
"Thôi, cứ coi như chưa những lời đó . Em , làm tốt nhé, buổi tối nhất định phải để tài xế đưa về nhà an toàn mới được, biết ?" mở miệng trấn an cảm xúc xuống thấp của , trong lòng mình lại đè nén lo lắng lớn hơn.
"Ừ, em hiểu rồi." thêm gì nữa chỉ bộc phát tranh chấp cần thiết, Hắc Tương Lăng đành cúp điện thoại.
Cắt đứt liên lạc, hai người theo đuổi tâm tư của mình ngồi trở lại chỗ ngồi, Lôi Thiệu Đình thâm trầm suy tư muốn biết đến tột cùng Hắc Mộc Thác muốn an bài như thế nào? Mà Hắc Tương Lăng lo lắng Lôi Thiệu Đình còn có thể ở lại Tokyo bao lâu?
Lo lắng, ở trong lòng lan tràn ra, ngòi nổ chôn sâu bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Last edited by a moderator: 27/3/16
hoadaoanh, Chris và thuyt thích bài này.