Chương 5.1:
Tại sao người đàn ông lại có nhiều bộ mặt như vậy?
Tiếp xúc với Lôi Thiệu Đình đến nay năm ngày, phần lớn thời gian đều ăn mặc cực kỳ thoải mái đơn giản, giống như là người buông thả chịu gò bó, ngay sau khi lái xe mô tô xuất với xe thể thao mở nóc, nhưng thỉnh thoảng cũng thân với âu phục phẳng phiu đẹp trai.
Mặc tây trang vào lại chiếc xe màu đen từ Đức, tạo ra bộ dáng tinh của công ty, khí thế bất phàm.
hẹn hò với phần lớn là hẹn hò buổi tối sau khi tan tầm, nhưng thỉnh thoảng cũng hẹn vào buổi trưa ở trong khách sạn để ăn trưa với .
Ở Đài Loan năm ngày, cảm thấy mình được chú trọng, năm ngày này ở đây được tích cực hẹn hò, hai người quen thuộc thêm ít, còn lạnh nhạt lúc vừa mới bắt đầu kia, hai người còn giống người hẹn hò , sau đó chia sẻ nụ hôn ngọt ngào cho nhau.
phát càng ngày mình càng quen với việc có làm bạn, hơn nữa còn phát càng ngày càng quen với nụ hôn của .
Như tại, vừa ra khỏi đại sảnh của khách sạn, nhờ xe của , kéo vào trong ngực, cúi đầu cho nụ hôn nhiệt tình như lửa.
Nụ hôn của rất bá đạo, rất hoang dã, giống như tính cách buông thả gò bó của vậy.
Sau mỗi lần hôn nhau, đưa ngón tay hơi thô ráp của mình nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại của , con ngươi màu đen cực nóng của nhìn chăm chú hồi lâu, động tác này khiến hơi run sợ.
"Ừ. . . . . ." Bị nhiệt tình tàn sát qua bờ môi đỏ mọng, phát ra tiếng y hệt tiếng rên rỉ, gương mặt dán vào ngực , hoàn toàn đổ dưới sức quyến rũ phái nam của rồi.
Chắc bốn năm trước giao mình cho cũng vì địch lại được sức quyến rũ phái nam mãnh liệt tự nhiên này của ! Nếu với tính cách dè dặt của , thể chỉ vì uống rượu loạn tính, tùy tiện kéo người đàn ông lên giường.
"Xem ra em cũng giống như , rất thích nụ hôn này." Bàn tay rắn chắc tỉ mỉ vuốt ve lưng của , mắt đen lóe lên tia.sáng, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực.
Vừa nãy nhìn thấy ra từ đại sảnh, áo đầm màu đen bó sát thân hình mảnh khảnh mà hấp dẫn của , làn váy ở đùi đẹp hơi phiêu động, giày cao gót màu đen khiến đường cong của trở nên đẹp hơn, tối nay ăn mặc lãnh diễm lại ưu nhã, khiến Lôi Thiệu Đình cực kì kinh ngạc.
Bởi vì kinh ngạc, vì khát vọng, nên sau khi vừa ngồi lên xe, liền giữ được đói khát của mình, kéo vào trong ngực, tùy ý cuồng dã hôn.
Nụ hôn này khiến khát vọng phái nam của thỏa mãn ít, nhưng nhiệt tình trong người phải chỉ có cái hôn là có thể tiêu trừ hết.
muốn , muốn cảm thụ cặp chân đẹp của vòng quanh bên hông mình, muốn da thịt tỉ mỉ của thân mật dính chặt với , khát vọng của mãnh liệt như thế, nhưng có cách nào lập tức thực ngay được.
Vì bốn năm trước nhiệt tình nóng bỏng của hai người hù chạy, tại dễ dàng để hai người có cơ hội lui tới với nhau, phải kiên nhẫn từng bước tiến hành trao đổi tình cảm giữa hai bên, sau khi hoàn toàn bắt được lòng của , có thể chân chính có toàn bộ rồi.
Tiếng cười đắc ý của truyền vào trong tai , Hắc Tương Lăng vừa vất vả điều chỉnh hơi thở xong, gương mặt xông lên hơi nóng." phải đặt phòng ăn rồi sao? Còn mau ?"
Rời khỏi ngực của , lúng túng ngồi thẳng dậy, cúi đầu thắt chặt dây an toàn, dám chống lại hai con ngươi cực nóng kia.
"Em khiến luyến tiếc làm lãng phí thời gian lái xe, chỉ muốn hôn em thôi." cười, từ môi mỏng phát ra lời khen ngợi, mập mờ lan tràn ra trong gian ái muội kín đáo này.
" hôn đủ rồi, lái xe nhanh lên chút có được hay ?" Tim đập rộn lên, mang tai nóng bừng hồi, tiếng cầu xin như con mèo khiến lạnh lùng kiều diễm đột nhiên biến thành đáng ngây thơ.
"Được rồi." Nhìn đỏ ửng từ mang tai lan tràn đến gương mặt , nghe tiếng cầu khẩn khả ái của , trong tim tràn đầy cảm giác hạnh phúc khó có thể dùng lời để diễn tả.
Nổ máy lần nữa, lấy tư thái trầm ổn lái xe lượn xuống theo đường núi.
Dọc theo đường , bọn họ cũng đặc biệt chuyện với nhau, khí ái muội kéo dài trong xe, nhưng lại từ lúng túng chuyển thành an tĩnh, trong gian an tĩnh chỉ còn dư lại hơi thở giao nhau.
Bốn mươi phút sau, xe đến nhà hàng.
Lôi Thiệu Đình xuống xe, giao xe cho người ở bãi đỗ xe, sau đó thân mật cầm lấy tay , hai người có ngoại hình xuất sắc tương xứng về phía nhà hàng cao cấp.
"Lôi đại ca, hoan nghênh ——"
Phí Ái Nghê đợi Lôi Thiệu Đình xuất , vừa đúng lúc ra khỏi quầy, thân áo đầm tuyết trắng, nhìn thấy Lôi Thiệu Đình xuống xe, lập tức vui vẻ nghênh đón, nhưng sau khi nhìn bạn mỹ lệ bên cạnh Lôi Thiệu Đình nụ cười xinh đẹp của bỗng dưng cứng đờ.
Nụ cười ngay lập tức biến mất khỏi khóe miệng, Phí Ái Nghê giật mình nhìn Lôi Thiệu Đình với kia thân mật cầm tay nhau.
"Phí tiểu thư, đây là bạn , Hắc Tương Lăng." Lôi Thiệu Đình như nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc này của Phí Ái Nghê, vui vẻ giới thiệu Hắc Tương Lăng cho biết, cũng giới thiệu thân phận Phí Ái Nghê cho Hắc Tương Lăng."Lăng, đây là Phí tiểu thư, là con bạn tốt của cha mẹ , khách sạn này là do Phí tiểu thư tự mình kinh doanh, chỗ ngồi tối nay cũng là do Phí tiểu thư đặc biệt hỗ trợ an bài ."
"Xin chào, khiến Phí tiểu thư mất công, ngại." Hắc Tương Lăng tiếng Trung cực kỳ dễ nghe.
ra sớm chú ý thấy nụ cười của Phí Ái Nghê nhìn thấy Lôi Thiệu Đình cũng xuất với chợt biến mất, chuyển thành vẻ mặt thất vọng. Hiển nhiên vị Phí tiểu thư này thích Lôi Thiệu Đình, nhưng Lôi Thiệu Đình biết chuyện này, hay là giả bộ ngu ngơ trả lời đối phương.
Hắc Tương Lăng nhìn ánh mắt ảm đạm của Phí Ái Nghê, lại lặng lẽ dò khóe miệng nâng lên cười sáng lạng của Lôi Thiệu Đình, lấy giác quan thứ sáu bén nhạy của phụ nữ là nhìn thấu đầu mối.
"Đâu có, Lôi đại ca có dành thời gian đến nhà hàng của tôi ngồi chút, là tôi rất quý trọng rồi, tôi tất nhiên phải an bài tốt." Phí Ái Nghê miễn cưỡng duy trì nụ cười, vẻ mặt mang theo chút đơn."Lôi đại ca, Hắc tiểu thư, để phục vụ dẫn dắt hai vị đến chỗ ngồi, tôi đặc biệt giữ chỗ ngồi rồi, nơi đó bị tiếng chuyện của các khách khác quấy rầy, là trong bốn vị trí dùng cơm tốt nhất."
Chương 5.2:
luôn an bài tốt nhất cho Lôi Thiệu Đình, kết quả lấy được lại là bị bỏ rơi.
Phí Ái Nghê bị đả kích, tâm tình khỏi hơi khó chịu.
Nhìn Lôi Thiệu Đình thân mật cầm tay Hắc Tương Lăng ngồi vào chỗ, Phí Ái Nghê trốn vào trong phòng làm việc riêng của mình, mình đối mặt với cảm xúc khó giải phức tạp này.
Lôi Thiệu Đình đặc biệt mang phụ nữ xuất trước mặt , chính là muốn cho biết, đừng…có ảo tưởng gì trong tình cảm với nữa phải ?
Phí Ái Nghê vẫn luôn hy vọng có thể lấy được quan tâm của Lôi Thiệu Đình, mình núp trong phòng làm việc thương tâm khổ sở.
"Lôi, làm lòng của ấy bị thương rồi, có biết ?" Vừa ngồi xuống, sau khi phục vụ khỏi, Hắc Tương Lăng ngồi đối diện Lôi Thiệu Đình hỏi. ******************* ~ chanchan
biết, rốt cuộc là hiểu, hay cố ý giả bộ ngu?
" làm như vậy đúng sao? Muốn cho người phụ nữ có hứng thú chết tâm, đây là phương pháp tốt nhất." cố ý làm như vậy, phương thức tuyên cáo này khiến Phí Ái Nghê vẫn còn hi vọng với hoàn toàn chết tâm.
"Phương pháp dùng tốt lắm đâu?" Đều là nữ nhân giống nhau, Hắc Tương Lăng có cảm giác cực kì mãnh liệt.
" có ý với vị Phí tiểu thư này, chỉ duy trì quan hệ bạn bè với ấy, đơn giản chỉ dựa vào giao tình của các trưởng bối, phải nhanh chóng khiến ấy hiểu, giữa và ấy thể phát triển tình cảm. Đối tượng làm muốn nghiêm túc chuyện tình cảm, chỉ có em thôi."
Trái với con ngươi cực nóng của , Hắc Tương Lăng ngoài cảm thấy đồng tình với Phí Ái Nghê, trong lòng cũng rất cảm động.
"Lôi, ngày mai em phải trở về Tokyo rồi, sau này. . . . . ." Bọn họ sắp tách ra, trước khi trải qua khảo nghiệm xa trong tương lai, ra hơi lo lắng .
"Khoảng cách từ Đài Bắc tới Tokyo cũng xa lắm." nghiêm nghị cắt đứt lo lắng của ." Chỉ cần em quên , chỉ cần em đừng cho những người theo đuổi khác có cơ hội, chúng ta lúc nào cũng có thể gặp mặt, bồi dưỡng tình cảm."
Hiển nhiên trong lòng cũng rất lo lắng, chợt bắt đầu phiền não đến khả năng ở Tokyo bị người khác theo đuổi.
". . . . . . đây là lo lắng sao?" Vẻ mặt của đột nhiên chuyển thành khổ não, khiến Hắc Tương Tăng bật cười.
Quen nhau mấy ngày nay, chưa từng nhìn thấy chỉ có vẻ mặt, ngờ người luôn luôn tràn đầy tự tin như , lại có vẻ mạt bất an và ưu buồn như vậy.
"Đúng! lo lắng muốn chết đây, mà em lại còn hả hê cười ? ! Em ác ——" Người phụ nữ này nên bị trừng phạt chút.
Đưa tay lướt qua mặt bàn, ngón tay thon dài thô nhám chợt giữ chặt cằm đẹp nhọn xinh của , môi của bất ngờ in vào hai mảnh mềm mại phấn nộn kia, nhiệt tình hành hạ đôi môi của , phát tiết lửa giận nho trong lòng.
kinh ngạc ra lời, ngờ lại có thể to gan trước mặt mọi người trong nhà hàng hôn .
Gương mặt đỏ rực như tôm luộc chín, Hắc Tương Lăng lúng túng xấu hổ muốn tránh khỏi, nhưng cằm lại bị giữ chặt, sao bỏ chạy được.
************
Phòng theo phong cách Nhật, nhìn ra xa bên ngoài từ hành lang, là có thể nhìn thấy cảnh sắc đình viện mê người.
Bầu trời trong xanh, màu xanh lá cây tạo khung cảnh, cùng với tiếng nước chảy róc rách, làm cho người ta chỉ cần đặt mình ở chỗ này, tâm tình cảm thấy vô cùng nhõm.
Lôi Thiệu Đình mặc quần áo nhàng đứng hành lang, ánh mắt như chuyên chú thưởng thức cảnh trí ở đình viện, nhưng có chút tâm tình thưởng thức cảnh đẹp nào cả, đợi bạn mấy ngày gặp mặt.
Hắc Tương Lăng trở lại Tokyo ba tháng rồi, trong đoạn thời gian này, mỗi tuần và hẹn gặp mặt ở chỗ này.
Mỗi tuần cố định bay tới Tokyo vào chủ nhật, trong lúc tình cảm hai người căng thẳng nhất, lâm vào trong tình cuồng nhiệt.
Chưa từng có người phụ nữ nào có thể làm cho nhớ thương như vậy, khát vọng gặp mặt như vậy.
Kể từ sau khi hai người quyết định quen nhau, khát vọng đối với Hắc Tương Lăng càng ngày càng sâu, tất cả nhớ nhung và hi vọng tích lỹ tràn đầy trong ngực.
Nhưng mà lại sợ của nhiệt tình của mình dọa Hắc Tương Lăng, cho nên từng bước trao ra tình cảm, tích lũy từng chút cảm giác thân mật giữa hai người, để cho thích ứng mình.
kiên nhẫn của quả nhiên là đúng, lần trước lúc hai người gặp mặt Hắc Tương Lăng còn kháng cự nụ hôn và hành động thân mật của , mặc dù cầu tiến thêm bước nữa, nhưng đây chỉ là để cho có nhiều thời gian mà chuẩn bị hơn thôi.
Vất vả chịu đựng qua tuần lễ, kịp chờ đợi, buổi chiều ngày thứ sáu lập tức ngồi máy bay đến Tokyo, giờ phút này ở trong khách sạn, chờ đợi Hắc Tương Lăng từ công ty đến nơi này để gặp .
Cốc cốc.
Bên ngoài, vang lên tiếng gõ cửa.
Thân hình cao lớn lập tức xoay người, bước chân tự tin ngang tang vội , nhanh chóng đến trước cửa, mỏ cửa phòng ra.
Bóng dáng ưu nhã chờ đợi, giờ phút này đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt xinh đẹp trái xoan nhìn khuôn mặt tuấn của , bốn mắt lập tức giao nhau, ánh mắt của chuyển thành sâu nồng.
"Lôi. . . . . ."
" nhớ em." Kéo vào trong phòng, đóng cửa phòng đồng thời cúi đầu tìm kiếm môi thơm mềm mại của , khí phách hôn .
định kháng cự chút nào cả, nhắm mắt đón nụ hôn của , cặp tài liệu trong tay rơi xuống, rơi mặt đất, thân thể mềm mại của tiến sát vào trong bộ ngực rộng rãi của người làm cho nhớ nhung kia, tất cả nhớ nhung đều hòa tan trong nụ hôn nhiệt tình này.
Nhiệt tình của bộc ra thể ngăn cản, nụ hôn của từ môi của quanh co khúc khuỷu mà xuống, rơi vào trắng như tuyết, xương quai xanh mê người.
Chương 5.3:
Hắc Tương Lăng hút khí rên rỉ, mờ mịch nhìn lấy trần nhà, đầu vì kích tình mà trở nên trống rỗng.
Mị lực của ngừoi đàn ông này khiến mất lí trí, mà cam tâm tình nguyện bị lạc trong tình của .
Để chờ đợi ba tháng, đủ rồi.
Trong tuần ở nơi này, vẫn có phần chờ mong, mong đợi hai người gặp mặt lần nữa quan hệ như vậy nữa. . . . . . Mà đêm nay, chính là đêm quan trọng thay đổi quan hệ của cả hai.
Lôi Thiệu Đình ôm vào trong phòng ngủ, đặt thân thể xinh đẹp của ở giường, quỳ gối bên cạnh , bỏ quần áo người .
Dục vọng khiến toàn thân nóng ran, nổi lên màu phấn hồng, liếm liếm môi khô, đôi đôi mắt đẹp kiềm hãm được thưởng thức thân thể nam tình làm người ta điên cuồng kia.
"Ma nữ này, cố ý hấp dẫn có đúng ?" cắn răng, thân thể cường tráng khí phách đặt lên thân thể mềm mại của , khàn khàn thầm bên tai , bàn tay kịp chờ đợi bỏ quần áo của .
Nàng có cách nào để , thân thể vì đụng chạm mà nhàng run rẩy.
thích vì mà bộ dáng hưng phấn, khi rút vật che đậy thân thể cuối cùng của thân thể tràn đầy dục vọng lập tức kề chặt với da thịt của , ngay lập tức hai người cùng hít vào hơi.
"Em. . . . . . chuẩn bị xong chưa?" ngẩng đầu, mắt đen tràn đầy khát vọng, nhìn thẳng tắp vào trong con ngươi xinh đẹp của .
". . . . . . Ừ." Gương mặt Hắc Tương Lăng nóng lên đỏ bừng, trong đôi mắt đẹp chứa đầy vẻ mong đợi, nhàng gật đầu.
đáp lại khiến Lôi Thiệu Đình điên cuồng, cúi đầu bắt lại môi thơm ngọt ngào của lần nữa.
Trong phòng kiểu Nhật tràn đầy phong tình, Lôi Thiệu Đình dẫn dắt lưu loát, cảm nhận kích tình giữa nam nữ lần nữa.
Kí ức bốn năm trước, nhớ , nhưng lại khắc sâu.
Đêm nay làm lại lần nữa, dùng hết nhiệt tình người, biết bao nhiêu lần trao đổi nhiệt độ cho nhau.
Để có ngày này, đợi hơn bốn năm rồi.
"Lăng, em ——" Lại vững chắc xuyên qua cơ thể lần nữa, Lôi Thiệu Đình khó kìm nổi cắn vành tai trắng nõn của , thổ lộ lời thương.
Đời này, chỉ với Hắc Tương Lăng, lòng .
Hắc Tương Lăng ở dưới , vì kích tình mà để móng tay bám lấy lưng rộng lớn của , trong nháy mắt khi hai người kết hợp, hít hơi mạnh, tế bào toàn thân hưng phấn khó đè nén.
"Lôi, em cũng . . . . . . em . . . . . ." run rẩy đáp lại lời thương của .
Lôi Thiệu Đình cúi đầu hôn đôi môi run rẩy của , dẫn dắt hai người cùng nhau lên cảnh giới mất hồn cực hạn.
************
Hai giờ sáng, Lôi Thiệu Đình ngủ đưa tay tìm kiếm, muốn ôm nữ nhân ở xa vào trong lồng ngực lần nữa.
Cánh tay dài lục lọi vị trí bên người dieđdanleequydon~chanchan chỉ mò đến hơi ấm bên cạnh, nhưng bắt được thân thể mềm mại như nghĩ.
Bỗng dưng mở mắt ra, trận kinh hoảng xông vào trong đầu .
Thân thể tráng kiện nam tính ngồi dậy từ giường, trừng mắt nhìn giường ngủ vắng vẻ bên cạnh, ảo não lên khuôn mặt còn sót lại buồn ngủ của .
lại rời sao?
Người phụ nữ này lại tiếng nào thừa dịp lúc ngủ say mà rời hả?
Cảm xúc ảo não và tức giận lần lượt thay đổi, phiền não bỏ chăn mỏng đắp lên thắt lưng xuống, xoay người muốn xuống giường.
"Người phụ nữ đáng giận!" Trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, tay của bới tóc, mặt đầy tức giận.
" làm sao vậy?" Quay người lại, xinh đẹp mà cho là rời , lại phủ lên mình áo choàng tắm màu xanh dương của khách sạn, đứng trước mắt mê người.
"Em —— vẫn còn ở lại." Kinh ngạc nhìn lại đôi thủy mâu xinh đẹp của .
"Chẳng lẽ. . . . . . hi vọng em thừa dịp lúc ngủ tự động biến mất lần nữa hả?" Vừa rồi Hắc Tương Lăng nhà vệ sinh chuyền, lông mày tỉ mỉ vì suy đoán tâm tư của mà chau lại .
Tức giận khuôn mặt tuấn tú ngay lập tức thấy đâu, kéo vào trong ngực."! Vĩnh viễn cho phép em lại lời nào mà rời khỏi !"
Giọng kiên quyết của giống như dòng nước ấm lướt qua tim .
ra vừa rồi tức giận, là vì cho rằng lại lặng lẽ rời sao. . . . . .
"Vâng." Ngồi đùi của , tay mịn vòng lên eo bền chắc của , cười đồng ý.
" tin em chắc chắn có thể được làm được." ngón tay nâng cằm trắng nõn xinh đẹp của lên, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của , tăng thêm sức lực hôn như trừng phạt nho cho .
Nụ hôn này càng lúc càng xâm nhập, tia lửa kích tình giữa hai người cũng càng lúc càng nồng đậm.
ôm ngửa về sau nằm chết dí đệm, dạng chân ở thắt lưng cường tráng của , tóc dài xõa vai, cúi đầu nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của .
"Lăng. . . . . . em có muốn ôn tập lại tất cả đêm bốn năm trước hay ?" Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt đen láy của lóe lên hai ánh lửa khác thường.
Chương 5.4:
Editor: hongheechan
Thủy mâu và mắt đen nhìn chăm chú, trải qua lúc lâu, cuối cùng cũng ngượng ngùng gật đầu.
Trong nháy mắt khi gật đầu, Lôi Thiệu Đình kịp chờ đợi lột bỏ áo tắm đơn bạc người , để ngồi người mình, sau đó kéo vào trong ngực, hai thân thể trần truồng kề nhau chặt chẽ, bên tai về tình cảnh cả đêm hôm đó của hai người, dùng thân thể để khơi gợi lại trí nhớ của .
Đêm hôm ấy, say rượu cực kì to gan, giống như nữ vương mà chế phục ở phía dưới, lúc và kết hợp, từng đau đến rơi nước mắt, nhưng lại giảm ý muốn khống chế dục vọng của .
đêm kia, Lôi Thiệu Đình buông tay để kiêu gợi, mĩ lệ chủ đạo tất cả.
tại, nhu thuận ngửa ra, hướng dẫn lấy lại quyền khống chế lần nữa.
Vừa khiếp sợ vừa xấu hổ Hắc Tương Lăng quẫn bách, lúc hướng dẫn, tim đập đỏ mặt ôn lại trí nhớ đêm thân mật của hai người.
Sau khi kích tình ngừng lại, Hắc Tương Lăng cực kỳ yếu đuối nằm ở thân thể ướt mồ hôi của , mệt mỏi thở dốc, mồ hôi ướt đẫm sợi tóc, mấy sợi tóc dính lồng ngực của .
Lôi Thiệu Đình có thể lực kinh người nên tuyệt cảm thấy mệt mỏi, dục vọng thỏa mãn khiến toàn thân thoải mái.
Từ giường ôm lên, sải bước vào bên trong phòng tắm, hai người ngâm mình trong bồn tắm, hưởng thụ thời gian tắm rửa thân mật riêng tư.
Sau khi khôi phục lại hơi thở hỗn loạn, cũng giúp tẩy mồ hôi hoan ái người , lấy khăn tắm bao lấy thân thể trắng nõn của , sau đó ôm trở về trong phòng.
thân mật nằm bên cạnh , muốn ôm ngủ lại, nhưng lúc này điện thoại của Hắc Tương Lăng lại vang lên.
Tiếng nhạc phá hư khí tĩnh mật lúc này.
"Là điện thoại di động của em kêu. . . . . ." nhàng rời cái ôm trong ngực , Hắc Tương Lăng muốn rời khỏi gian phòng tìm điện thoại di động.
"Đừng nhận, em cần nghỉ ngơi cho khỏe, hồi phục thể lực." bá đạo ngăn lại, khiến muốn đứng lên ôm vào lòng lần nữa.
Trong thời khắc hai người hưởng thụ ước hẹn thân mật, cho phép vì bất cứ chuyện gì mà phân tâm.
"Có thể là điện thoại quan trọng ——" khó khăn nhìn , bởi vì cuộc điện thoại này có thể là do người vú gọi đến, từ trước đến giờ sợ nhất là để lỡ mất điện thoại có liên quan đến con .
"Được rồi, được rồi." cau mày, bị ánh mắt khẩn cầu của đánh bại.
*******************~chanchan
Cánh tay bền chắc buông eo mảnh khảnh trắng nõn của ra, để thoát khỏi cái ôm trong ngực; có làm bạn, cũng buồn ngủ, thong thả ung dung xuống giường.
Hắc Tương Lăng nhanh chóng đứng dậy, phủ khăn tắm lên lao ra khỏi phòng, tìm được túi da của mình ở trong phòng khách.
Khi tìm thấy điện thoại di động tiếng chuông lại ngừng.
cầm điện thoại di động lên nhìn, dãy số hiển thị màn hình là số điện thoại của người vú.
"Tôi là Tương Lăng đây, bà vú, vừa rồi là bà gọi điện thoại tìm tôi sao?" lập tức gọi điện thoại về, phát Lôi Thiệu Đình cũng ra từ gian phòng, đứng sau lưng ."Cái gì? Hân Nhi bị sốt? Khi nào bắt đầu? Bác sĩ gia đình tới chưa? Được, rồi. . . . . . Tôi biết rồi, tôi lập tức trở về! Bà dặn Hân nhi đừng khóc, tôi nhanh về đến nhà thôi."
Thân thể của con khó chịu khiến Hắc Tương Lăng lo lắng.
Hân Nhi là ai, sao để cho hốt hoảng như vậy? Lôi Thiệu Đình đứng phía sau , nghe thấy giọng lo lắng của , nghi hoặc cau mày lại.
Hắc Tương Lăng cúp điện thoại di động, hốt hoảng xoay người muốn vào phòng tìm quần áo, lúc quay đầu va vào lồng ngực kiên của Lôi Thiệu Đình.
"A ~~ ...sao đứng ở chỗ này?" nghe thấy rồi sao? Đôi mắt đẹp kinh ngạc trợn to, thấp thỏm nhìn khẽ nhíu mày.
"Hân Nhi là ai ? Mà khiến em khẩn trương phải lập tức trở về như vậy?" Là ai khiến thà bỏ lại, lập tức chạy về nhà?
"Hân Nhi. . . . . . là người rất quan trọng với em. Lôi, thân thể Hân Nhi thoải mái, em phải về nhà thăm nó! Xin lỗi, em sợ thể ở lại tiếp tục cuộc hẹn của chúng ta ——" Vội vàng về phía trong phòng, phải mặc quần áo lên trước.
"Nếu là người rất quan trọng với em, vậy với cũng quan trọng như thế." Bắt được cánh tay của , kéo trở lại đối mặt với mình."Lăng, trở về với em."
muốn biết Hân nhi là nhân vật nào, từ vẻ mặt kinh hoảng của xem ra, hình như rất quan tâm đến Hân Nhi này, hơn nữa còn quan tâm hơn quan tâm gấp bội.
trận ghen tuông phát ra từ đáy lòng, Lôi Thiệu Đình cảm thấy cực kì có tư vị.
Hắc Tương Lăng nhìn ,d.d.lê0q0don cảm xúc phức tạp trong nội tâm sôi trào.
Đến tột cùng có nên dẫn gặp Hân Nhi hay ? tại có phải là lúc thích hợp ?
Vốn là chủ động đến gần , sau khi cầu qua lại suy tính cho biết tồn tại của Hân Nhi, nhưng hy vọng có thể sau khi quan hệ của hai người càng thêm ổn định, rồi tìm cơ hội an bài cho Hân Nhi và gặp mặt.
Nhưng tình huống bây giờ lại thay đổi, kế hoạch để Hân Nhi và gặp mặt có lẽ phải làm trước. . . . . .
Như vậy có được ? có thể tiếp nhận Hân Nhi hay ?
Nội tâm Hắc Tương Lăng giãy dụa, suy tư hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định ——
"Được, em dẫn gặp Hân Nhi."
Được rồi, nếu số mạng an bài để có cơ hội gặp Hân Nhi vào lúc này, cần gì phải cản trở? bằng thuận theo tự nhiên thôi.
Last edited by a moderator: 27/3/16
hoadaoanh, Chris và thuyt thích bài này.